1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 083.2:

      Bởi vậy, lần nữa trở lại thế hòa 4:4, tiếp tục ngoạn mục. Ngay sau đó, lãnh khốc tỷ tỷ Bối Khả lên sân khấu, mà cũng đánh với nàng là Hỏa thái tử mà cả tiểu đội Túc chán ghét, Hỏa Băng Dịch. Bối Khả thân y phục lạnh lẽo màu cam bước lên khán đài, mà Hoảng Băng Dịch nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của nàng, cư nhiên phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, khi đồng đội của thúc giục, mới khó khăn lên.

      So với Lăng Vân Vụ, Tả Nguyên Kỳ, Cổ Mặc Hỏa Băng Dịch là người có thực lực yếu nhất, tuy nhiên cũng vào sơ kỳ Tử Linh, nhưng mà hôm qua mới đột phá, bởi vậy cuộc tranh tài này có kết quả ràng.

      Nhìn bộ dáng lề mề của Hỏa Băng Dịch, lãnh khốc tỷ tỷ Bối Khả nhịn được trừng mắt: “Nhanh lên .”

      Hỏa Băng Dịch nghe xong, khuôn mặt tuấn tú rét lạnh, “Ra tay !” Mấy người phía trước đều ưu tiên nữ nhân, đương nhiên cũng muốn làm như vậy.

      Bối Khả hừ lạnh, ánh mắt sắc bén liếc mắt xung quanh, mang theo vẻ mãnh mẽ ác liệt: “Lúc này cư nhiên cũng có vệ ở đây, chậc chậc, làm ta ghê tởm.”

      “Ngươi…Nữ nhân ác độc này, bọn phụng mệnh bảo hộ ta, có cái gì sai? Chúng ta tỷ thí, bọn hề nhúng tay, sao lại khó nghe như vậy?” Hỏa Băng Dịch bị nữ nhân ít hơn vài tuổi khinh bỉ, lời ác độc khó nghe, làm nhất thời đỏ mặt.

      “Chẳng muốn lời vô dụng với ngươi, ra tay hay ra tay cũng ảnh hưởng gì với ta.” Bối Khả lười nhác ngáp cái, thân hình màu lam chợt lóe lên, đảo mắt đứng trước mặt Hỏa Băng Dịch. Lúc còn chưa kịp phản ứng, Thiếu chủ thế gia thần trộm Bối Khả khiến cho toàn trường ôm bụng cười bò, nàng chỉ là động tay chân với đai lưng của mỗ nam nhân. Lúc này xoay người , tràng cười càng lúc càng lớn, tội nghiệp cho Hỏa thái tử còn chưa kịp hiểu gì phát ra quần của mình biết từ lúc nào bị rơi xuống. nhất thời tức giận đỏ bừng mặt, vừa mới chuẩn bị ra tay phi đao trong tay Bối Khả đồng thời bắn về phía . Sắc mặt Hỏa Băng Dịch cứng lại, liên tiếp lui về phía sau, nhưng vừa lui xuống chân lảo đảo, chật vật ngã xuống đất. Bối Khả cư nhiên nhân cơ hội này trực tiếp đá nam nhân cặn bã xuống dưới khán đài, rồi sau đó, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía trọng tài, ý của nàng rất đơn giản, người cũng còn ở đây còn đấu cái gì?

      Trọng tài lần đầu tiên nhìn thấy trận tỷ thí đáng sợ như vậy, nữ nhân này đáng , vừa lau mồ hôi lạnh trán, vừa run rẩy giơ thẻ bài lên: “Thánh Đức thắng!” Toàn trường lặng , cư nhiên vượt qua thời gian hai chung trà, phá vỡ kỷ lục, chuyện này… Nữ nhân này muốn sống nữa sao? Đối phương là Hỏa thái tử đó, đây chính là thế lực hạnh nhất Hỏa thị, nàng cứ mặt đổi mà giải quyết sao?

      Đối với biểu của Bối Khả là trong dự liệu của mấy người Vũ Nhạc, nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, nữ nhân cư nhiên lại lột mất quần của nam nhân, đây thực là trường hợp chấn động siêu nhiên nha! Đối mặt với ánh mắt của đồng đội nhìn qua, Bối Khả cười lạnh: “Đáng đời!” Đám người Vũ nhạc nhất thời nghẹn giọng, sao các nàng lại chưa từng biết, Bối Khả này lại là người có thù tất báo vậy? Ách… Xem ra, về sau đắc tội người nào cũng được, thể đắc tội nàng nha!

      Trận đấu thứ chính nhanh chóng kết thúc, ván thứ mười nhanh chóng diễn ra, có lẽ là vẫn còn bị ảnh hưởng bởi trận đấu vừa rồi nên đối thủ bên Bá Quyền dễ dàng bị bại bởi Hỏa Phương. Đến đây tỉ số trở thành 6:4, Thánh Đức tạm thời dẫn trước.

      Trận đấu thứ mười , giai nhân lạnh lùng Thiếu chủ thần y thế gia Cung Tuyết hăng hái bước lên. thân y phục màu trắng bước lên, tiếng huýt gió bên phía Bá Quyền vang lên từng đợt. Hôm nay Bá Quyền có phúc được ngắm nhìn, tâm tình của bọn cũng hăng hái lên, những mỹ nữ kia ai cũng tuyệt vời, ai cũng thú vị! Mà đấu với Cung Tuyết là con trai trưởng của Nam Cung thế gia Nam Cung Ngọc Thần. mặc y phục màu lam bảnh bao bước lên, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Thánh Đức liếc mắt đưa tình, làm cho phía sau Cung Tuyết liên tục phát ra tiếng hét chói tai, đám học viên ngượng ngùng ôm mặt, làm cho Cung Tuyết từ trước tới nay luôn cao ngạo cảm thấy trận hàn khí.

      Vị nam tử bảnh bao rốt cuộc nhìn về phía Cung Tuyết, nàng cho rằng trận đấu có thể bắt đầu lúc này câu đầu tiên của mỹ nam lại là: “Mỹ nhân, nàng cần phải nhường ta chút nhé, trình độ ta khá thấp, đa tạ đa tạ..!”

      Lúc này kích thích hồi hộp của Cung Tuyết biến mất, nếu đội ngũ các nàng là những nhân tài xuất chúng, nam nhân đối diện này quả thực là bọc mủ

      vô tích . Nhưng mà cũng phải lại, Cung Tuyết cũng dám xem thường nam nhân này, thân là con trai trưởng của Nam Cung thế gia, hiển nhiên là có khả năng có bản lĩnh. Nhất là mấy nam nhân vừa rồi, có người nào lại mang tuyệt kĩ người. mặt tỏ vẻ thán phục, chứng tỏ che dấu thực lực của chính mình. Nhận ra điều này, Cung Tuyết thản nhiên nhìn : “Ra tay !”

      “Ôi chao, mỹ nhân nhường ta sao, tốt lắm, bản đại gia khách khí nha!” Vẻ mặt Nam Cung Ngọc Thần mừng rỡ nhìn Cung Tuyết, bỉ ổi bày ra vẻ mặt tự nhận là vô cùng nóng bỏng. Cung Tuyết cố nén cảm giác kích thích muốn nổ tung, mặt đổi nhìn , rốt cuộc cũng hành động, vừa nhìn thấy cái gì thế này? Cư nhiên là Hắc Vân trận sơ kì Tử Tiên, như vậy thực lực chân chính của nam nhân này tất nhiên còn ở mức này sao? Nghĩ đến lời Vũ Nhạc từng với mình, Cung Tuyết có cảm giác kích động muốn chà đạp , mỗi người họ học tập để làm gì? Che giấu thực lực rất vui sao?

      Khi Cung Tuyết bị vây khốn trong Hắc Vân trận mà Nam Cung Ngọc Thần bày ra nam nhân bảnh chọe cư nhiên biết xấu hổ : “Ôi chao, cư nhiên lại dùng lực quá độ rồi, mỹ nữ à, xin lỗi, ta phải cố ý.”

      Cung Tuyết bình tĩnh nhìn : “Thích biểu diễn như vậy sao? Vậy bản nương cũng biểu diễn cho ngươi nhìn thử?” Dứt lời, hai tay của Cung Tuyết lần lượt thay đổi, đầu ngón tay bay múa trước ngực, bao lâu sau, Nam Cung Ngọc Thần nhìn thấy ánh sáng màu bạc trước mặt nàng tạo thành tấm lưới, ngay tại lúc còn nghĩ thứ đó dùng làm gì, hai tay của Cung Tuyết vung lên phía , tấm lưới vĩ đại màu bạc nhanh chóng bọc lấy Nam Cung Ngọc Thần. Ngay sau đó, vẻ mặt Nam Cung Ngọc Thần trở nên u ám, Cung Tuyết thản nhiên nhìn : “Thích giả bộ như vậy sao? Vậy chúng ta cùng giả bộ thế nào?”

      “Nàng… Nàng có ý gì?” Nam Cung Ngọc Thần trợn mắt nhìn Cung Tuyết, chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng…”

      “Ý ở bên ngoài.” Cung Tuyết híp mắt lại, nhàng vung tay lên, lập tức phá vỡ Hắc Vân trận. Nam Cung Ngọc Thần trở nên nghiêm túc hơn, phát ra hai ba chưởng cũng phá được trận pháp của Cung Tuyết, con ngươi nhìn như cợt nhả nhưng nhiều thêm mấy phần sắc bén. Cung Tuyết nhìn đến đây, hài lòng gật đầu: “Cùng ta đối kháng, xin hãy nghiêm túc chút, nếu , ngươi chết như thế nào cũng biết.”

      Nam Cung Ngọc Thần khẽ cau mày, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Cung Tuyết: “Xin chỉ giáo?”

      “Bản thân ta dù ánh mắt hiểu trị bệnh cứu người, nhưng nếu là giết người từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc, hiểu ?” Cung Tuyết chớp lông mi, đôi mắt đen tuyền dưới ánh mặt trời phát ra hàn quang giá rét. Nam Cung Ngọc Thần nghe đến đó, tựa hồ hiểu ra cái gì: “Nàng, Cung Tuyết, chẳng lẽ nàng là, ngươi là trong tứ đại gia tộc lánh đời trong truyền thuyết, thần y Cung gia thế gia?”

      Đôi mắt Cung Tuyết khẽ chuyển động, vô cùng tao nhã: “Vậy sao?”

      “Vậy, vậy… Quả Nhiễm, Bối Khả, chẳng lẽ là thần trộm thế gia, thần bài thế gia? Thảo nào, trách được các nàng đánh Thái tử như vậy mà mặt đổi sắc, ra các nàng lại có lai lịch lớn như vậy?” xong lời cuối cùng, Nam Cung Ngọc Thần thậm chí có chút cảm giác uất ức thay cho huynh đệ nhà mình.

      “Thế thế nào? đám người các ngươi chẳng lẽ kiêu ngạo, tự phụ vì thân thế của mình sao?” Cung Tuyết chẳng muốn lời vô nghĩa với , phút chốc lùi lại mấy bước, dải lửa màu trắng từ tay áo gào rít bay ra, cùng với nó là linh lực cường đại tập kích Nam Cung Ngọc Thần, lắc mình bị quấn lại, Cung Tuyết dùng sức vung lên cao, lụa trắng tự động rút ra. Nam Cung Ngọc Thần bất ngờ kịp phòng ngự bị quất thẳng lên trung, chật vật rơi xuống đất, còn chưa kịp phản ứng lại ngân châm trong tay áo Cung Tuyết bắn ra. Sắc mặt Nam Cung Ngọc Thần cứng đờ, rút nhuyễn kiếm ra sức chống cự, nghĩ tới đẳng cấp Tử Tiên lại cũng có lúc khổ sở như vậy.

      Lại nghĩ tới, ngân châm chỉ là màn dạo đầu, ám khí thực của Cung Tuyết phải là mấy ngân châm này, mà chính là quân cờ kịch độc. Khi mấy quân cờ màu đen đánh vào mấy huyệt vị của Nam Cung Ngọc Thần, khuôn mặt trước nay luôn cợt nhả của trắng bạch, nhanh chóng ngồi xuống vận khí đan điền, cho đến khi tầng sương màu đen bảo hộ lấy những quân cờ này mới chịu trở về trong ống tay áo. Nam Cung Ngọc Thần thở hổn hển, bất mãn than thở: “Mỹ nhân, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy? Có thể cho bản đại gia thời gian nghỉ ngơi được ? Tiếp tục như vậy, dù bị nàng độc chết sợ là cũng bị nàng làm cho mệt chết!”
      Last edited: 12/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 084: Cuộc so tài của học viên mới (bốn)
      *Chương 084.1:

      “Ha ha, ngươi yên tâm, ngươi có cơ hội này đâu.” Giọng thánh thót như chuông ngân của Cung Tuyết vang lên, êm tai lại dễ nghe. Khi Nam Cung Ngọc Thần nhíu mày nhìn về phía nàng, con ngươi đen mở to, đợi kịp phản ứng quá trễ, mảnh phi đao hình thoi phá tan lá chắn, mãnh mẽ đâm vào ngực của . “Phụt”, phun ngụm máu bắn xa cả thước, tất cả mọi người bị cảnh này làm cho sợ ngây người…

      “Trời ơi, Nam Cung thiếu gia cư nhiên bị thương, nữ nhân kia, nàng làm như thế nào vậy?”

      “Thánh Đức năm nay có số chó săn sao? Như thế nào lại tìm được thiếu nữ thiên tài đẹp như vậy?”

      “Đúng vậy đúng vậy, người hai người làm sao lại đều lợi hại như vậy?”



      Nghe tiếng bàn tán dưới khán đài, Nam Cung Ngọc Thần nhịn được cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Cung Tuyết cũng tràn ngập vẻ bất đắc dĩ: “Nàng cũng quá ngoan độc, nữ nhân à.”

      Mí mắt Cung Tuyết cũng chẳng thèm nâng lên, trực tiếp xuống khán đài, rồi giống như nhớ ra cái gì, dừng chân lại, quay người ném cho bình ngọc màu trắng: “Chữa thương.”. Rồi sau đó nàng nhanh chóng rời . Đáng tiếc lúc này trước ngực Nam Cung Ngọc Thần bị máu tươi nhuộm đỏ, chói lóa rực rỡ…

      Cung Tuyết thắng trận, làm Thánh Đức và Bá Quyền trở thành 7:4. Dưới tình huống bị thua tới ba bậc, tân sinh viên kế tiếp của Bá Quyền cư nhiên thắng trận mười hai và mười ba. Trận thứ mười ba, tỷ số lúc này 7:6. Trận thứ mười bốn, tỷ tỷ ngọt ngào Mia hào hứng ra sân. Khi nàng lên khán đài, bên phía Thánh Đức truyền đến tiếng hoan hô sóng sau cao hơn sóng trước. Theo mấy trận đấu vừa rồi, các nàng ràng nhận thấy sức quyến rũ của tiểu đội Túc, mà bây giờ Mia lên sân khấu, làm cho các nàng lần nữa dấy lên chờ mong thắng lợi. Đồi thời bên phía Bá Quyền cũng rất nghiêm túc coi trọng Mục Dương tiến lên phía trước.

      Mia thoải mái đứng ở khán đài, cười ngọt ngào nhìn Mục Dương ở phía đối diện. Nàng vừa xem bọn tỷ muội đánh thắng mà thèm, từ lâu ngứa ngáy khó chịu, mà bây giờ đứng ở chỗ này mới có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Mục Dương, con trai trưởng của trong Tứ đại gia tộc Mục thị gia tộc, xem mấy người vửa rồi dấu thực lực, tất nhiên Mục Dương này cũng hề đơn giản.

      Mia có vẻ ngoài gần như hoàn mỹ, nàng mặc y phục màu vàng nhạt, tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng dáng người lại đặc biệt cân xứng, giống như đóa hoa sắp nở rộ, kiều diễm mê hoặc. Mục Dương y phục màu trắng nhanh chóng bước lên sàn đấu, dáng vẻ tuấn bất phàm lập tức nhận lấy tiếng thét chói tai ngừng bên phía Thánh Đức. Mà phía Bá Quyền ngay lúc Mia bước lên sàn đấu lại trầm ổn hơn, bởi vì họ cho rằng mỹ nữ là để thưởng thức, phải là gào thét lên, đây là tôn trọng với các nàng, cũng chính là tôn trọng với chính mình.

      “Mục đại thiếu, có phải nên bắt đầu rồi ?”Mia thong dong bước chân về phía Mục Dương, nụ cười ngọt ngào dường như giống món điểm tâm ngọt, ngọt mà ngấy, dư vị lan ra tận cùng.

      “Dĩ nhiên, nương, mở ra chiêu.” Trái ngược với Mia vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng Mục Dương ra có chút khẩn trương nho . Thánh Đức xuất ra tiểu đội này, bọn đúng là xuống, 13 trận phía trước lại thua bảy trận, việc này làm cho đám bọn họ lớn hơn các nàng mấy tuổi làm sao chịu nổi?

      Mia nghe vậy, ngọt ngào nở nụ cười: “ thành vấn đề, Mục đại thiếu, ngươi cũng nên cẩn thân nha!” Vừa dứt lời, hai sợi bạc như sợi tóc đột nhiên bay ra từ đầu ngón tay Mia, trực tiếp hướng về phía thân hình cao lớn của Mục Dương quấn lại. Đối với biến chuyển bất thình lình này, Mục Dương ban đầu cả kinh, rồi sau đó nhanh như chớp nhảy lên cao, đồng thời phóng ra vài miếng ám khí sắc bén bay về phía Mia.

      Hai sợi bạc chuyển động linh hoạt đầu ngón tay Mia, nhìn như mềm mại vô lực, kì lại cứng rắn như sắt thép. Ngay tại lúc phi đao sắp sửa bắn tới là lúc sợi bạc chờ cơ hội phóng ra, dùng tốc độc cực nhanh quấn lấy phi đao, lúc Mục Dương vẫn trợn mắt há mồm đám phi đao bay ngược trở lại. Mục Dương liên tục lùi về sau hai bước, rồi mới thu phi đao vào trong tay áo, rồi sau đó, dùng ánh mắt thể tin nổi về phía Mia: “Sợi bạc trong tay ngươi, chẳng lẽ là trong Thượng cổ thần khí Thiên Tàm Ti?”

      Mia từ chối cho ý kiến nhún vai: “ thế nào?” Lúc này Thiên Tàm Ti cũng chỉ là trong số các thần khí mà thôi, muốn về bảo bối tốt nhất, ai có thể so được với hộp nữ trang của tiểu thư các nàng đây? Những bảo bối bên trong kia, tuyệt đối có thể làm cho mấy người phàm tục hoa mắt.

      thế nào sao?” Nghe xong câu này, Mục Dương suýt nữa thổ huyết, hơi giật giật thái dương nhìn Mia: “ nghe qua, Thiên Tàm Ti là vũ khí độc môn của Thiếu chủ Mễ thị gia tộc, chẳng lẽ…? Chẳng lẽ ngươi là Thiếu chủ của Mễ thị gia tộc? Mia? Mia? Ngươi cư nhiên lại là nữ?”

      “Ta có cho các ngươi ta là nam sao?” Khuôn mặt từ trước tới nay luôn cười ngọt ngào của Mia lúc này cũng nhịn được lộ ra vẻ khinh thường, mấy người giang hồ ngu ngốc này, cư nhiên đến tên nàng cũng có thể viết sai, đáng đánh!

      “Ngươi…Ngươi cư nhiên là Thần tiên tri Mia?” Mục Dương bị chấn kinh quá độ, kịp khắc chế thanh hô lên, làm cho dưới khán đài trận yên tĩnh, bọn vừa nghe thấy cái gì? Thần tiên tri Mia? Người tiên tri như thần trong truyền thuyết của Mễ thị gia tộc?

      Nghe thấy tiếng châu đầu ghé tai nghị luận, Mia giật giật khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Mục Dương cũng tràn đầy nguy hiểm: “Ta đúng là biết, ngươi cư nhiên lại lắm mồm như vậy, cái miệng của ngươi thông minh như vậy bản nương cũng ngại cho thêm mấy cái khe .” chậm mà xảy ra nhanh, Thiên Tàm Ti bay ra lần thứ hai, lần này, thực chất là quấn tới miệng của Mục Dương. Mục Dương cảm thấy lạnh gáy, nhanh chóng giơ tay phải ra, đại đao chứa đầy hàn khí nắm chặt trong tay, chút nghĩ ngợi bổ về phía Thiên Tàm Ti. Nhưng mọi người chỉ nghe “Ầm” cái, ràng nhìn thấy Thiên Tàm Ti cọ sát mạnh mẽ vào đại đao, kích như vậy mà bị ảnh hưởng. Mục Dương chưa từ bỏ ý định, xuất thủ lần thứ hai, lần thứ ba, trong khán phòng truyền đến tiếng hút khí lạnh, bọn nhìn thấy gì? Đại đao của Mục Dương cư nhiên lại bị Thiên Tàm Ti cắt thành hai nửa, đây là uy lực cỡ nào?

      Mia nhìn thấy thế, cười cười mị hoặc: “Lấy trứng chọi đá, biết lượng sức!”

      “Ngươi…” Mục Dương bị nàng châm chọc như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống: “Có bản lĩnh đừng dùng Thượng Cổ thần khí!”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Chuyện này có gì khó?” Mia ôn nhu cười, đầu ngón tay hơi động, ThiênTầm Ti nhanh chóng thu hồi lại: “Ngươi còn có thể gì nữa?”

      “Ta…” Mục Dương há miệng thở dốc, đột nhiên biết cái gì. Mia thấy thế, mắt híp lại thành đường: “Ngươi còn gì để … Vậy ta ! Ngươi, Mục Dương, thực lực bây giờ ở… trung kỳ Tử Tiên; nhược điểm của ngươi là ở mắt cá chân bên phải, bởi vì nơi đó từng chịu rất nhiều thương tổn, ngươi thích nữ nhân, đáng tiếc, nàng lại lớn hơn vài tuổi so với ngươi…”

      “Câm mồm, ngươi muốn làm cái gì?” Nghe thấy bí mật giấu kín nhiều năm của mình bị nữ nhân này hề cố kỵ ra miệng. Mục Dương nhất thời hơi thẹn hóa thành giận.

      Nụ cười môi Mia dần dần biến mất, đáy mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo: “Ta chỉ là muốn cho ngươi biết, có bản lĩnh hãy dùng thực lực mà , ở đây cầu đối thủ cái này cái kia, ngươi cảm thấy chính mình vẫn giống nam nhân sao? Đáng tiếc vừa rồi ta còn ôm tia hy vọng có ngươi, cho rằng ngươi khác mấy người kia, có thực lực, có quyết đoán. Lại nghĩ rằng ngươi cư nhiên lại cũng giống bọn họ… Thôi, tỷ thí như vậy còn có ý nghĩa gì, giờ ngươi tự chịu thua hay là để bản tiểu thư tự mình giải quyết ngươi?”

      “Ngươi…” Nghe xong Mia chút lưu tình ra, lúc này Mục Dương tựa hồ mới nhận ra mình vừa cái gì, nhất thời tức cười gì, mắt khép lại suy nghĩ chút, sau đó hơi nhướng mắt nhìn Mia: “ xin lỗi, ta chịu thua.”

      Đối với kết quả này, Mia hề ngoài ý muốn, khuôn mặt cũng thay đổi, tiêu sái xuống khán đài, từ đầu đến cuối hề liếc mắt nhìn Mục Dương, có lẽ trong mắt nàng, nam nhân này thua nổi, thú vị.

      Trọng tài vẫn trong cơn kinh sợ hoàn hồn lại, tuyên bố kết quả của trận đấu, Thánh Đức thắng 8:6. Như vậy, lần khiêu chiến học viên này, kết quả ràng. Ở trận thứ mười lăm, Bá Quyền thắng tỷ số cũng chỉ dừng lại ở 8:7, Thánh Đức chênh lệch 1 trận, toàn thắng lần khiêu chiến này.

      Sau cuộc thi, Vân Linh viện trưởng của Thánh Đức đắc ý diễu võ dương oai trước mặt Chu Diệp hiệu trưởng Bá Quyền, lại nghĩ rằng lão nhân gia Chu Diệp lại cười quỷ dị nhìn Vân Linh: “Thắng thắng, có cái gì mà đắc ý? Sớm muộn gì nhóm đồ đệ tốt này của ngươi cũng trở thành con dâu của học viện Bá Quyền ta, cho nên, ta phải cảm tạ ngươi mới đúng, bồi dưỡng nhân tài cho Bá Quyền nhiều năm như vậy, Vân viện trưởng, ngươi đúng là người tốt, ha ha ha…”

      “Ngươi, ngươi… Ngươi cái lão bất tử này, ngươi cư nhiên biết xấu hổ dám thế? Ngươi quay lại cho ta, quay lại…” Khi Vân Linh tức giận thở nổi, Chu Diệp sớm chuồn mất. Trong lòng so với ai khác đều ràng, lão nữ nhân Vân Linh này nếu tức giận trời cũng sập.

      Mà Vũ Nhạc đứng ở khán đài chưa rời , lại thấy bóng dáng Vũ Nghiên trong khán phòng, lúc cảm thấy kỳ quái, lại thấy Quả Nhiễm lửa giận ngút trời gắt gao túm chặt lấy mắt cá chân bị thương của Tả Nguyên Kỳ, nhất quyết tha: “Giỏi cho ngươi Tả đại thiếu, làm việc trái với lương tâm còn muốn chạy sao? có cửa đâu, hôm nay ngươi giải thích ràng đừng mơ tưởng rời .”

      Vẻ mặt Tả Nguyên Kỳ khốn khổ nhìn Quả Nhiễm: “Ta nữ hiệp à, ngươi hãy tha cho ta , ta vẫn bị thương đấy, ngươi lôi kéo như vậy chết người đó.”

      “Muốn chết? Vậy cũng cần phải hỏi bản nương có đồng ý hay , , bây giờ nếu ngươi giải thích ràng, đừng mơ rời khỏi đây bước.” Quả Nhiễm phùng má, vô cùng đáng , có thể Tả Nguyên kỳ cũng phát điều này, trong phút chốc cư nhiên quên cả phản ứng, ngây ngốc nhìn Quả Nhiễm.
      Last edited by a moderator: 13/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 085: Chúng ta nổi tiếng rồi sao?
      *Chương 085.1:

      Qủa Nhiễm phẫn nộ thấy Tả Nguyên Kỳ hồi lâu phản ứng, chút nghĩ ngợi liền tát thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của , gã sai vặt đứng bên cạnh sợ hãi hô lên, nghĩ muốn ngăn cản nhưng kịp. Đáng tiếc cho Tả đại thiếu bị trúng tát mạnh như vậy, lại vẫn bị ánh mắt kiêu ngạo nhìn sang. Tả Nguyên Kỳ bị đau, ôm lấy mắt phải bị thương, gương mặt nhăn nhó vặn vẹo: “Ngươi đúng là nữ nhân dã man, ngươi hiểu rụt rẻ là cái gì sao? Trời ơi, mặt ta, mặt của ta.”

      “Đáng đời, cho ngươi dám xem thường bản tiểu thư?” Qủa Nhiễm nghiêng cổ, bắt đầu quay quay cổ tay, cười cười hung dữ nhìn : “Có hay ? Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi có hay ?”

      Tả Nguyên Kỳ vừa ôm lấy má phải của mình, vừa nổi giận đùng đùng nhìn Qủa Nhiễm: “Muốn biết? Lão tử lại thèm cho ngươi, ngươi cái đồ nữ nhân dã man này, chúng ta, chờ xem!” Dứt lời, dùng khinh công, bất nhã ôm đầu luôn, nếu còn tiếp tục ở lại, rất có khả năng dính chưởng của nữ nhân này, nhất định thế.

      Qủa Nhiễm nhìn tức giận chuồn , vừa định đuổi theo, lại bị Vũ Nhạc cản lại: “Được rồi, ngươi đánh quyền, nên hết giận ? Nếu có cơ hội, lại hỏi hẳn cũng muộn.”

      “Nhưng mà, lão nương rất khó chịu, cư nhiên lại bị tên tiểu tử xem thường, nghĩ lại trong lòng lại vô cùng buồn bực.” Qủa Nhiễm thờ phì phì ngồi lên ghế gần đó, lồng ngực thở phập phồng, cực kì dễ thấy lần này tức giận .

      “Được rồi, về sau có cơ hội tính sổ, hôm nay chúng ta cũng quá mệt rồi.” Vũ Nhạc tỉnh bơ nhìn về phía ngoài hội trường, nhìn theo ánh mắt của nàng, Qủa Nhiễm kinh hãi: “Ối trời ơi, những người này, muốn làm gì?”

      Nhìn về phía hai bên đường ra hội trường, biết từ lúc nào tụ tập ít những thiếu niên và thiếu nữ, vẻ mặt bọn họ tràn đầy hưng phấn giơ cao bảng hiệu tiểu đội Túc, ánh mắt sáng quắc nhìn xung quanh hội trường. cảnh này làm cho Vũ Nhạc nghĩ tới tuổi trẻ khinh cuồng của chính mình, nhìn thấy đám người nhiệt tình như lửa, Qủa Nhiễm nhịn được giật giật khóe miệng, ra, các nàng nổi tiếng rồi sao?

      “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Vũ Nhạc kinh ngạc, chợt nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc, vẻ mặt nàng trở nên ấm áp, hưng phấn quay đầu sang phía khác, vừa lúc nhìn thấy huynh đệ Nhạc gia ở phía bên trái nàng, “Mộ Thần ca ca, Mộ Dương ca ca, các huynh sao lại đến đây?”

      “Muội muội, trận đấu hôm nay của muội là vô cùng tuyệt vời.” Nhạc Mộ Dương vừa thở hổn hển, vừa vỗ vỗ đầu của Vũ Nhạc. Hôm nay biểu của muội muội nhà mình là ngoài dự đoán của bọn họ.

      “Đúng vậy, Tiểu Vũ, có phải muội nên cho các ca ca lời giải thích hay ?” Nhạc Mộ Thần hai tay ôm ngực, mỉm cười nhìn Vũ Nhạc.

      Vũ Nhạc xấu hổ gãi gãi đầu, “Ca ca, chuyện này ra dài dòng, chúng ta vừa vừa chuyện.”

      “Các ngươi chắc chắn muốn cứ như vậy ra ngoài sao?” Nhạc Mộ Thần nhíu mày nhìn về phía lối ra, Vũ Nhạc dừng chân chút, có chút phiền não vò vò tóc, “Vậy làm sao bây giờ?”

      “Ha ha, ngờ là nha đầu ngươi cũng có lúc khó xử như vậy, hôm nay các ngươi đúng là tiêu điểm chú ý của học viên hai trường, những thiếu niên thiếu nữ ở cửa kia coi sáu người các ngươi là đối tượng sùng bái rồi. Năm đó ca ca ta cũng được đãi ngộ tốt như vậy đâu!” Nhạc Mộ Dương ghen tị liếc nhìn Vũ Nhạc, nha đầu này sao lại có vận chó săn tốt như vậy chứ?

      “Ca ca, có phải huynh nên nghĩ xem chúng ta làm cách nào rời khỏi nơi này hay ?” Vũ Nhạc cong môi, nhướn mày nhìn Nhạc Mộ Dương.

      Nhạc Mộ Thần khẽ cười: “Cái này làm khó muội sao? Thôi, dù sao hôm nay cũng bị muội làm tò mò, ta từ bi chở các ngươi chuyến.” Dứt lời, tiếng còi vang lên, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng bầu trời xanh thẳm xuất con thú khổng lồ, “Trời ơi, là đại bàng Phi Thiên sao? Ca ca, huynh khế ước lúc nào vậy?”

      Nhạc Mộ Thần cười : “Ở trong bảo tháp trong cấm địa của Bá Quyền, thôi, chúng ta tới thị trấn phía trước nghỉ ngơi chút.”

      Đám người Qủa Nhiễm vui vẻ, lôi kéo Vũ Nhạc nhảy lên, Phi Thiên ưng lớn hơn cả Phi Thiên bằng. Tám người bọn họ ngồi xuống, hề cảm thấy chật chội. Sau khoảng thời gian ly trà, bọn đặt chân lên trấn ở gần Bá Quyền và Thánh Đức, tìm trà lâu tương đối yên tĩnh, vừa nghỉ ngơi, vừa giải thích những chuyện vừa xảy ra.

      Nghe xong lời giải thích của Vũ Nhạc, Nhạc Mộ Thần tươi cười: “Ta và phụ thân cho tới bây giờ đều biết muội hề đơn giản, nghĩ rằng nha đầu muội lại có thân phận quỷ dị khó lường như vậy, có thể có được muội muội như ngươi thực là vinh hạnh của chúng ta!”

      “Ca ca, sao huynh cũng trêu đùa ta?” Vũ Nhạc nhịn được nhướn mày, có trời biết trong khoảng thời gian này nàng sống mệt mỏi như thế nào.

      “Phong ấn của muội có thể giải trừ, chúng ta lòng vui mừng thay muội, sau này, con đường của muội còn rất dài đó muội tử, phải nỗ lực hơn nữa!” Nhạc Mộ Dượng vỗ vỗ bả vai Vũ Nhạc, tỏ vẻ huynh xem trọng tình thế của muội.

      “Tiểu đội Túc của các ngươi hôm nay có thể coi là cú nổ lớn, có thể đánh cho bọn Hỏa thái tử hoa rơi nước chảy, đơn giả! Có điều, sau này có thể dẫn tới chút phiền toái.” Nhạc Mộ Thần vuốt cằm, nụ cười từ từ thu hồi, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

      “Ca ca, chuyện này các huynh cần nhúng tay, chúng ta có thể tự ứng phó.” Vũ Nhạc cười thản nhiên, bộ dáng suy tính kỹ càng.

      “Ta lại quên mất, các ngươi đều có thân phận khác thường, tứ đại gia tộc lánh đời, Vũ nhi, mấy người bằng hữu của muội hề đơn giản!” Nhạc Mộ Thần chợt lộ ra ý cười.

      Cung Tuyết nghe vậy, dịu dàng cười: “Mộ Thần ca ca khách khí rồi, thân là thủ hộ của tiểu thư, đó là những việc chúng ta phải làm.”

      “Cái tên thái tử vô tích kia, có bản lĩnh qua đây.” Qủa Nhiễm nghĩ đến lại nghĩ đến cái tên Tả Nguyên Kỳ kia, nhất thời sắc mặt cũng trầm xuống.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 085.2:

      “Nhiễm nhi, muội còn suy nghĩ về chuyện kia sao?”

      Nhìn dáng vẻ Qủa Nhiễm đằng đằng sát khí, Vũ Nhạc
      biết gì, nhíu nhíu mày, người này cũng thù dai.

      Qủa Nhiễm hừ lạnh: "Đừng để ta gặp lại , nếu lão nương nhất định đánh đến mẹ cũng nhận ra."

      "Đúng rồi, Tiểu Vũ, vừa nãy ta có chú ý tới cái người muội gọi là tỷ tỷ, Vũ Nghiên có điều nàng ta tựa hồ bỏ ." Nhạc Mộ Thần nghĩ tới sắc mặt tối tăm trước khi rời của Vũ Nghiên, cảm thấy có chút bất an.

      "Ca ca, ngày mai phiền huynh chiêu cáo thiên hạ, Vũ Nhạc ta là nghĩa nữ do phụ thân thu dưỡng, thân phận chân chính của ta là Vũ mị củi mục của Cung." tới lúc tính toán sổ sách bọn họ thiếu nàng rồi.

      "Đây là muội muốn...?" Nhạc Mộ Dương nhìn khóe môi Vũ Nhạc gợi lên nụ cười lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy đổ mồ hôi lạnh phía sau.

      "Đương nhiên là lấy lại toàn bộ những gì của ta! Nhân tiện gặp lại cái người ta gọi là phụ thân!" Nhắc tới Vấn Thiên, trong mắt Vũ Nhạc tràn đầy lạnh lẽo.

      "Vậy muội dự định khi nào xuất phát? Có muốn chúng ta trợ giúp ?" Nhạc Mộ Thần hề lo lắng các nàng chịu thiệt, nhưng thế lực của Cung cũng thể khinh thường, bất kì việc gì vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn.

      " cần, nếu như cần muội báo cho ca ca, chút nữa trở về học viện, nếu có chuyện gì sáng sớm ngày mai xuất phát." Vũ Nhạc nở nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt lúc này lộ hết vẻ hưng phấn, đối với ngày mai, nàng vạn phần chờ mong.

      Ngay sau khi Vũ Nhạc vừa mới trở lại học viện, Nhạc Mộ Thần thông qua thế lực Nhạc gia đánh đâu thắng đó, ai địch nổi về tài phú, chiếu cáo thiên hạ về thân phận của Vũ Nhạc. Điều này làm cho các thiếu niên thiếu nữ còn đắm chìm trong trận đấu đặc sắc của tiểu đội Túc lập tức kinh sợ. Hóa ra thiếu nữ áo tím sáng ngời khán đài hôm nay cư nhiên là trưởng nữ Vũ Mị của Cung. Nhưng mà, phải hai năm trước Vũ Mị bị trượt chân xuống vách núi chết rồi sao? Tại sao bây giờ lại trở thành nghĩa nữ của Nhạc gia? Là sống lại sao? Hay là có tình khác? Nàng còn quá , tới cùng là trải qua những lận đận gì đây?

      Trong khi mọi người còn suy đoán và tò mò, chuyện về Vũ Mị trong đêm truyền khắp phố lớn ngõ , hiển nhiên cũng truyền vào tai Vân Thiên.

      Năm đó, sau khi Vấn Thiên xuất quan (ra khỏi nơi tu luyện), Tiết Bảo Phượng vô liêm sỉ Vũ Mị trượt chân ở vách núi, còn có gã sai vặt và nha hoàn làm chứng. Cho dù Vấn Thiên hề thích nữ nhi này, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục của chính mình, sau khi im lặng hồi lâu, cầu Tiết Bảo Phượng an táng tốt. Nhưng hai năm trôi qua, nay lại truyền tới tin tức như vậy, làm sao làm cho kinh sợ? Trước tiên lập tức gọi Tiết Bảo Phượng vào phòng chất vấn: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? phải ngươi nàng chết rồi sao? Tại sao lại trở thành nghĩa nữ của Nhạc gia? Có phải ngươi có chuyện gì gạt ta ?"

      Tiết Bảo Phượng vừa lúc xế chiều mới nhận được bồ câu đưa tin của Vũ Nghiên, sau khi đọc bức thư, bà ta kinh hãi ngã xuống đất. người chết hai năm cư nhiên lại sống lại? Cư nhiên lại là nghĩa nữ của thế lực hạng nhất Nhạc gia, càng đáng sợ hơn nữa là lại trở thành thiên tài của học viện Thánh Đức? Điều này làm sao bà ta chấp nhận được? Làm sao chấp nhận được đây?

      Đối mặt với chấn vấn của Vấn Thiên, bà ta bình tâm lại, nhanh chóng thay đổi bộ mặt khác, kéo ống tay áo Vấn Thiên gào khóc: "Trời đất chứng giám, lão gia, năm đó đúng là có gia nhân tận mắt nhìn thấy Vũ Mị rơi xuống vách núi, bây giờ làm sao thiếp biết được làm sao nàng lại sống lại? Hơn nữa, đáy vực kia sâu như vậy, ai nghĩ được tiểu nha đâu mười tuổi có thể còn sống sót? Vì sao lão gia chưa hỏi ràng chất vấn thiếp chứ?"

      Nghe Tiết Bảo Phượng ủy khuất khóc lóc, Vấn Thiên phiền não phất phất tay: "Khóc cái gì mà khóc? Có cái gì khổ? Ta chỉ hỏi ngươi chút, đến mức thế sao? Nếu phải ngươi làm gì chuẩn bị cho ta, vài ngày nữa ta tự mình tới Nhạc gia đón Vũ nhi trở về."

      "Người cái gì? Lão gia, người muốn đưa cái tiểu tiện....tiểu nha đầu kia trở về? Vì sao?" Tiết Bảo Phượng kinh ngạc, nhanh chóng lên phía trước, kéo tay áo của Vấn Thiên, thể tin nổi nhìn .

      "Vì sao? Cái này cũng phải hỏi sao? Kia vốn là nữ nhi của ta, trước đây biết thôi, mà bây giờ biết nàng còn sống, chẳng lẽ ta có thể bỏ mặc sao?" Vấn Thiên muốn lời vô nghĩa với bà ta, vung ống tay áo, rời , nữ nhân này, như thế nào càng ngày càng khiến người ta chán ghét rồi hả?
      Last edited: 15/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :