“Chuyện này có gì khó?” Mia ôn nhu cười, đầu ngón tay hơi động, ThiênTầm Ti nhanh chóng thu hồi lại: “Ngươi còn có thể gì nữa?”
“Ta…” Mục Dương há miệng thở dốc, đột nhiên biết cái gì. Mia thấy thế, mắt híp lại thành đường: “Ngươi còn gì để … Vậy ta ! Ngươi, Mục Dương, thực lực bây giờ ở… trung kỳ Tử Tiên; nhược điểm của ngươi là ở mắt cá chân bên phải, bởi vì nơi đó từng chịu rất nhiều thương tổn, ngươi thích nữ nhân, đáng tiếc, nàng lại lớn hơn vài tuổi so với ngươi…”
“Câm mồm, ngươi muốn làm cái gì?” Nghe thấy bí mật giấu kín nhiều năm của mình bị nữ nhân này hề cố kỵ ra miệng. Mục Dương nhất thời hơi thẹn hóa thành giận.
Nụ cười môi Mia dần dần biến mất, đáy mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo: “Ta chỉ là muốn cho ngươi biết, có bản lĩnh hãy dùng thực lực mà , ở đây cầu đối thủ cái này cái kia, ngươi cảm thấy chính mình vẫn giống nam nhân sao? Đáng tiếc vừa rồi ta còn ôm tia hy vọng có ngươi, cho rằng ngươi khác mấy người kia, có thực lực, có quyết đoán. Lại nghĩ rằng ngươi cư nhiên lại cũng giống bọn họ… Thôi, tỷ thí như vậy còn có ý nghĩa gì, giờ ngươi tự chịu thua hay là để bản tiểu thư tự mình giải quyết ngươi?”
“Ngươi…” Nghe xong Mia chút lưu tình ra, lúc này Mục Dương tựa hồ mới nhận ra mình vừa cái gì, nhất thời tức cười gì, mắt khép lại suy nghĩ chút, sau đó hơi nhướng mắt nhìn Mia: “ xin lỗi, ta chịu thua.”
Đối với kết quả này, Mia hề ngoài ý muốn, khuôn mặt cũng thay đổi, tiêu sái xuống khán đài, từ đầu đến cuối hề liếc mắt nhìn Mục Dương, có lẽ trong mắt nàng, nam nhân này thua nổi, thú vị.
Trọng tài vẫn trong cơn kinh sợ hoàn hồn lại, tuyên bố kết quả của trận đấu, Thánh Đức thắng 8:6. Như vậy, lần khiêu chiến học viên này, kết quả ràng. Ở trận thứ mười lăm, Bá Quyền thắng tỷ số cũng chỉ dừng lại ở 8:7, Thánh Đức chênh lệch 1 trận, toàn thắng lần khiêu chiến này.
Sau cuộc thi, Vân Linh viện trưởng của Thánh Đức đắc ý diễu võ dương oai trước mặt Chu Diệp hiệu trưởng Bá Quyền, lại nghĩ rằng lão nhân gia Chu Diệp lại cười quỷ dị nhìn Vân Linh: “Thắng thắng, có cái gì mà đắc ý? Sớm muộn gì nhóm đồ đệ tốt này của ngươi cũng trở thành con dâu của học viện Bá Quyền ta, cho nên, ta phải cảm tạ ngươi mới đúng, bồi dưỡng nhân tài cho Bá Quyền nhiều năm như vậy, Vân viện trưởng, ngươi đúng là người tốt, ha ha ha…”
“Ngươi, ngươi… Ngươi cái lão bất tử này, ngươi cư nhiên biết xấu hổ dám thế? Ngươi quay lại cho ta, quay lại…” Khi Vân Linh tức giận thở nổi, Chu Diệp sớm chuồn mất. Trong lòng so với ai khác đều ràng, lão nữ nhân Vân Linh này nếu tức giận trời cũng sập.
Mà Vũ Nhạc đứng ở khán đài chưa rời , lại thấy bóng dáng Vũ Nghiên trong khán phòng, lúc cảm thấy kỳ quái, lại thấy Quả Nhiễm lửa giận ngút trời gắt gao túm chặt lấy mắt cá chân bị thương của Tả Nguyên Kỳ, nhất quyết tha: “Giỏi cho ngươi Tả đại thiếu, làm việc trái với lương tâm còn muốn chạy sao? có cửa đâu, hôm nay ngươi giải thích ràng đừng mơ tưởng rời .”
Vẻ mặt Tả Nguyên Kỳ khốn khổ nhìn Quả Nhiễm: “Ta nữ hiệp à, ngươi hãy tha cho ta , ta vẫn bị thương đấy, ngươi lôi kéo như vậy chết người đó.”
“Muốn chết? Vậy cũng cần phải hỏi bản nương có đồng ý hay , , bây giờ nếu ngươi giải thích ràng, đừng mơ rời khỏi đây bước.” Quả Nhiễm phùng má, vô cùng đáng , có thể Tả Nguyên kỳ cũng phát điều này, trong phút chốc cư nhiên quên cả phản ứng, ngây ngốc nhìn Quả Nhiễm.
Last edited by a moderator: 13/1/15