1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 081: Cuộc so tài của học viên mới ()

      Lạp Lạp nghe xong, chua chát nhìn về phía Linh Tiểu Giới: “Ta cũng bị phong ấn lại rồi, cái này chúng ta cần chờ sau khi chủ tử đạt tới cảnh giới Tử Tông mới có thể giải trừ phong ấn.”

      “Cái gì? Phong ấn? Ngươi cư nhiên… Cũng bị phong ấn rồi?” Linh Tiểu Giới hiển nhiên cũng bị kinh sợ, phải biết rằng bọn chúng ở trong Linh Gi ới, là gian ở người Vũ Mị, người nào có bản lĩnh cao như vậy, cư nhiên có thể tiếng động phong ấn những cánh tay đắc lực nhất của Vũ Mị?

      chỉ có ta, bọn chúng cũng bị phong ấn rồi.” Lạp Lạp nghiến răng, trực tiếp ngồi xuống đất, oán hận : “Vốn ta cũng tin, nhưng thấy Linh Thú bị chủ nhân phong ấn, đáng thương vừa mới thức tỉnh, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra lại bị phong ấn, mà còn nữa, bộ dáng giờ của chúng cũng giống như ta trở về lúc còn .” đến chỗ gấp gáp, Lạp Lạp ảo não dùng móng vuốt bé cào cào đầu.

      Lần này, miệng Linh Tiểu Giới há thành hình chữ O, “Đều trở về lúc sao?” Việc này cũng thể trách nó ngạc nhiên, gần đây bận bịu trông nom việc luyện chế thuốc của chủ nhân, đối với chuyện của Linh thú trong gian, đúng là nó hề biết gì cả, huống chi gian Linh thú lại tương thông với Linh giới gian, cũng khó trách nó biết. Như thế cũng tốt, đều trở lại lúc , mặc dù giải trừ phong ấn, sợ là còn cần trưởng thành hơn, đây…. Có thể làm làm ra chuyện này, sợ là, cũng chỉ có thôi!

      “Ừm, trở về lúc , mặc dù linh lực khôi phục thực lực của chúng ta cũng cách nào trở lại ngay, theo thân thể từ từ lớn lên thực lực mở có thể trở lại. có thể bước này cũng là tình thế bắt buộc, thể nào bội phục! ngàn năm trước chia rẽ được hai người, ngàn năm sau, thực lực tất nhiên cũng thể kinh thường.” Đồ Lạp Lạp nhíu mày, có chút lo lắng về tương lai.

      “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, đừng quên Vương của chúng ta, ngài có thể vì chủ tử chờ đợi cả ngàn năm, tất nhiên ngàn năm sau chuẩn bị tốt, chúng ta phải tin tưởng vào ngài ấy.” Linh Tiểu Giới có thể tưởng tượng được chủ tử nhà mình và Vương những năm này cực khổ cỡ nào, sau khi thập thế luân hồi chấm dứt, cũng tới lúc tính sổ nợ nần, tên quỷ quái, ngươi nhất định phải chờ cho tốt!


      Ba ngày sau, học viện Thánh Đức và Bá Quyền cùng nhau xây dựng nên sân huấn luyện, tập trung tất cả các đệ tử của hai bên. Mặc dù là đệ tử làm nhiệm vụ cũng phải trở về, trong những người đó cũng thấy được vài bóng dáng quen thuộc, ví dụ như hai vị ca ca của Vũ Nhạc, lại ví dụ như tỷ tỷ của Vũ Nhạc, Vũ Nghiên. Nếu phải được Mộc Ngư nhắc nhở, nàng căn bản biết tồn tại của nàng ta, nếu là tỷ tỷ lớn hơn nàng ba tuổi, nàng vẫn nên chào hỏi lần.

      Bởi vì lần này tham gia thi đấu có 30 học viên mới, cho nên từ lúc bắt đầu, mỗi người Vũ Nhạc các nàng đều rút thẻ. Căn cứ vào quy tắc của cuộc đấu, số lẻ là nam, số chẵn là nữ, cứ lẻ đánh với chẵn, cứ thế suy ra. Mộc Ngư nhận số 6, Qủa Nhiễm số 10, Vũ Nhạc số 16, Bối Khả số 18, Cung Tuyết số 22, Mia số 28. Học viên mới của Thánh Đức tham gia thi đấu ngồi ở bên phía Tây của khán đài, đệ tử của Bá Quyền lại ngồi phía Đông của khán đài. Dựa theo số hiệu của từng người mà ngồi xuống, khi đám người Vũ Nhạc nhìn về phía đối thủ của chính mình, đột nhiên có cảm giác oan gia ngõ hẹp.

      Cực kỳ vừa khít, Mộc Ngư đấu với Lăng Vân Vụ, Qủa Nhiễm đấu với Tả Nguyên Kỳ, Bối Khả đấu với Hỏa Băng Dịch, Cung Tuyết đấu với Mục Dương, còn Vũ Nhạc, lại trùng hợp đấu với Cổ Mặc. Kết quả rút thăm này làm cho năm người đối diện giật giật khóe miệng, nhất là Hoả Băng Dịch, lúc nhìn thấy Vũ Nhạc giống như gặp quỷ, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng lần giáo huấn trước.

      nghĩ rằng chúng ta may mắn như vậy, gặp được bằng hữu cũ, mấy người tiểu tốt này rất dễ đối phó, nhất định để bọn họ xem thường chúng ta.” Vũ Nhạc dùng truyền nhập thuật với năm người Mộc Ngư. Bây giờ, tiểu đội Túc các nàng nhất định phải lần là nổi tiếng, nhất là Vũ Nhạc, nàng muốn tất cả những người dám khinh thường nàng phải hối hận tới phun máu.

      “Tiểu thư yên tâm , tên Lăng Vân Vụ hung hãn này, ta nhất định bỏ qua, đừng tưởng rằng có tỷ tỷ thiên tài, muốn đắc chí cũng được.” Ở trước mặt họ, tất cả thiên tài đều phải đứng sang bên, mười sáu tuổi đạt cảnh giới Tử Hoàng coi như thiên tài, vậy mình mười bốn tuổi đạt tới Tử Vương, có tính là thiên tài hay hử? Mộc Ngư nhìn đối thủ của mình, nâng lên nụ cười giễu cợt.

      “Ôi tiểu thư, ta may mắn như vậy sao, cư nhiên lại gặp phải Tả Nguyên Kỳ, đúng là thế hệ thiên tài hiếm có của Tả gia, ta muốn học hỏi tốt.” Qủa Nhiễm hưng phấn xoa tay, bản thân nữ nhân và nam nhân có năng lực cách xa nhau, giờ lại có chênh lệch về tuổi tác, cho dù bọn thắng cũng oai lắm, nhưng nếu là thua, chẳng phải là mất mặt bị vứt xuống nhà ngoại rồi sao?

      Còn ba người Cung Tuyết, Bối Khả, Mia, bĩnh tĩnh mỉm cười, chút đổi mặt, chỉ cười ngọt ngào. Mỗi người cũng sinh ra hứng thú nồng đậm với đối thủ của mình, hai lần giao tranh trước, cả hai bên đều có cơ hội giao đấu, cũng biết bây giờ trong trận đấu nên đùa giỡn đối thủ thế nào? Chúng ta mỏi mắt mong chờ đây.

      Bản thân Vũ Nhạc, chỉ lẳng lặng nhìn Cổ Mặc đối diện thủy chung nở nụ cười, từ đầu đến cuối, nàng cảm thấy vị nam tử này đơn giản. Mặc dù lần trước bị đánh cực kỳ thảm hại, nhưng nàng cũng nhìn thấy sử dụng toàn lực. Đối với kiểu đối thủ giỏi che giấu thực lực này, Vũ Nhạc cũng dám xem thường, trận đấu này, sợ là phải xuất toàn lực mới thành công.

      Ngay sau đó, hai vị viện trưởng, đại biểu cho các đệ tử nhộn nhịp lên khán đài phát biểu. Sau đó, đoàn trọng tài ngồi vào vị trí, tiếng còi trận đấu vang lên…

      Vòng thứ nhất cư nhiên lại là Thương Lan Diễm xung phong. Vũ Nhạc nhìn đối phương là nam nhân người cao ngựa lớn, nhịn được nuốt nước miếng, hóa ra Cổ đại nhân cũng là bộ dáng béo múp như vậy, nàng nhìn lại Thương Lan Diễm xinh đẹp, dáng người gầy như que củi, thầm đổ mồ hôi lạnh thay nàng.

      Nam sinh mập mạp nhìn thấy mỹ nữ Thương Lan Diễm, thà nở nụ cười phúc hậu. Thương Lan Diễm vẫn chưa kịp phản ứng, nụ cười của đối thủ vẫn chưa thu lại quả đấm qua. Vũ Nhạc nghe ràng Thương Lan Diễm chửi ầm lên: “Giỏi cho tên khốn kiếp nhà ngươi, dám đánh lén lão nương, thực *** đê tiện!” Bóng dáng mảnh khảnh nhảy vút lên, bay qua đầu nam sinh, lúc vẫn chưa kịp xoay người nàng ta hung hăng đạp lên đầu , mập mạp cái rắm a, lần này cho ngươi ngã đau…

      Kết quả trận đấu rất nhanh được đưa ra, Thương Lan Diễm chỉ dùng nửa giờ đồng hồ thuận lợi đánh bại đối thủ. Tử Luyến giơ ngón tay cái lên với Thương Lan Diễm, mà ngay cả Vũ Nhạc cũng hiểu được nàng thông minh, có thể dùng thân hình khéo léo của mình hóa giải nguy hiểm, thắng rất đẹp!

      Lúc Thương Lan Diễm giành được điểm tốt cho Thánh Đức, khu tân học viên Bá Quyền bên kia truyền đến tràng thanh thổn thức, nam sinh béo mập ảo não ngồi xuống vị trí của mình, chỉ cúi gằm mặt, hiển nhiên là vì biểu của mình mà buồn rầu…

      Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rất nhanh, tới lúc Mộc Ngư lên khán đài. Năm cuộc tranh tài phía trước, Thánh Đức thắng hai, thua ba, trước mắt rơi vào yếu thế. Do vậy, làm cho Mộc Ngư cảm thấy khẩn trương, đám người Vũ Nhạc nhao nhao lên cổ vũ cho nàng: “Ngư nhi, đánh trận tốt, tin tưởng chính mình.”

      Mộc Ngư nắm chặt quả đấm, nhìn về phía đồng đội của mình nháy mắt mấy cái, hôm nay, nàng nhất định phải thắng!

      Hôm nay Mộc Ngư mặc y phục màu hồng phấn, vẻ ngoài mềm mại lại toát ra hương vị kiên cường. Khi nàng thản nhiên đứng khán đài, Lăng Vân Vụ y phục diêm dúa đỏ rực nhanh nhẹn tới. Dưới ánh mặt trời, là suất khí, nàng là mềm mại; nhu cương tạo ra hiệu quả thị giác như thế nào đây?

      “Ưu tiên nữ nhân, ngươi ra tay trước !” Mặc dù ký ức thảm hại vẫn còn mới mẻ, nhưng Lăng Vân Vụ vẫn vô cùng tiêu sái nhìn về phía Mộc Ngư, mời nàng ra tay trước. Mộc Ngư đương nhiên cũng khách khí với , gật đầu cái, mạnh mẽ xuất chiêu: “Vậy… Tiếp chiêu !” Nhuyễn kiếm lặng yên tiếng động rút từ bên hông ra, quét qua chóp mũi Lăng Vân Vụ. Lăng Vân Vụ cười nhạt vận công lùi lại sau mấy bước, nắm phi đao tinh xảo trong tay: “Đến đây , hôm nay để ta lãnh giáo chút công phu của tân học viên Thánh Đức.” dứt lời, phi đao sắc bén mang theo linh khí bay ra, bay thẳng về trán Mộc Ngư…

      Đầu ngón tay Mộc Ngư từ từ ngưng tụ luồng ánh sáng trắng, hào quang càng lúc càng lớn, thanh hút khí lạnh xung quanh cũng truyền đến: “Trung kỳ Tử Linh? Mẹ nó, có lầm hay ? Nàng mới 14 tuổi thôi mà? để chúng ta sống nữa sao?” “ nghĩ tới năm nay Thánh Đức lại có mấy tân học viên tài giỏi như vậy, khiến người ta bất ngờ…”

      Tại đại lục này, học viên mới nhập học kém nhất là giai đoạn Võ Giả, cấp năm của Võ Giả, trải qua ba tháng huấn luyện tân học viên, nhiều nhất đạt tới Võ Giả cấp tám, số ít thiên tài mới có thể đạt tới Võ Giả cấp chín hoặc cấp mười. Mà từ Võ Giả cấp mười muốn tiến cấp sơ kỳ Tử Linh cũng cần thời gian nửa năm, thậm chí cần năm. Nhưng mà Mộc Ngư sau khi nhập học ba tháng, thực lực đạt tới trung kỳ Tử Linh, kết quả này cũng khó trách đệ tử Thánh Đức, thậm chí là Bá Quyến chấn kinh, nhất là bốn người Lăng Ngạo Tuyết, Hỏa Phượng, Mục Tuyết Dạng, Thương Lan Diễm. Nghĩ đến nha đầu bên người Vũ Nhạc có thành tựu như vậy, còn thực lực bốn người kia các nàng thể tưởng tượng, mà bản thân Vũ Nhạc tựa hồ cũng vô cùng bí . Ba tháng này, mặc dù các nàng cùng sinh hoạt dưới mái nhà, trừ lúc mỗi ngày ăn cơm có thể nhìn thấy các nàng, còn bình thường căn bản là tìm được bóng dáng sáu người.

      Ba tháng đầu đều là các đệ tử tự tu luyện, đến sau khi cuộc thi học viên mới kết thúc mới huấn luyện , đó cũng là lý do vì sao Vũ Nhạc có nhiều thời gian nghiên cứu luyện thuốc. Vũ Nhạc nhìn khán đài, thân thủ của Mộc Ngư càng ngày càng linh hoạt tinh tế, nàng mới yên tâm nhìn xuống.Lúc quay lại, nhìn thấy phía sau khán đài đối diện có cặp mắt khinh thường nhìn về phía nàng, đôi môi đỏ mọng của Vũ Nhạc hơi hơi hé ra: “Ta khiến ngươi ghen tị muốn chết!”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 082: Cuộc so tài của học viên mới (hai)

      *Chương 082.1:

      Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ánh sáng màu bạc bao kín phi đao lại, lưỡi dao sắc bén bị sương mù màu trắng làm mềm nhũn, cư nhiên bị cong vẹo. Xung quanh càng ngày càng an tĩnh, Mộc Ngư hừ lạnh tiếng, phất tay áo lên, tiếng thanh đao rơi xuống inh ỏi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “ xin lỗi, Lăng đại thiếu, món đồ này có phải quá yếu ớt hay ?”

      Lăng Vân Vụ kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt như gặp quỷ: “, thể nào, ngươi chỉ là trung kỳ Tử Linh?” vừa mới vào sơ kỳ Tử Linh, coi như chênh lệch cấp bậc cũng thể trong nháy mắt phá giải phi đao trận, tuyệt đối có khả năng.

      “Lăng đại thiếu, xem ra chỉ thân thủ của ngươi ngây ngô, mà ngay cả lời có trình độ này cũng được, rành rành như thế, bản nương lười phải giải thích với ngươi. phải trung kỳ Tử Linh, chẳng lẽ là đỉnh kỳ Tử Linh sao?” Mộc Ngư khinh thường cười khẽ, mặt thoáng qua vẻ giễu cợt.

      “Ngươi, ngươi được đấy nhóc con, hôm nay ta cho ngươi biết độc môn của Lăng gia ta.” Lăng Vân Vụ bị ánh mắt giễu cợt của Mộc Ngư làm cho đau nhói, nắm chặt quả đấm, ánh sáng màu hồng lên trong mắt, cả người màu đỏ nhất thời đứng thẳng tắp, hai tay hợp lại, hai mắt đóng lại, trong miệng lẩm nhẩm cái gì…Thấy cảnh tượng như vậy, Lăng Tiêu Hàm ngồi chỗ quan sát và Lăng Ngạo Tuyết ngồi ở khu tân học viên nhao nhao đứng lên, con mắt lộ vẻ tức giận xen lẫn bối rối, làm gì? Mới chưa được bao lâu dám bày ra tuyệt kỹ Mặc của Lăng gia? Chết tiệt, làm cái gì vậy?

      Mà lúc này Lăng Vân Vụ cũng chú ý tới tỷ tỷ, muội muội của mình. Ánh mắt sắc bén, vô cùng tập trung vào đọc chú ngữ… Ngay tại lúc Mộc Ngư hết kiên nhẫn chờ đợi, kỳ tích xảy ra, thân thể màu đỏ của Lăng Vân Vụ trong nháy mắt phân ra thành năm người giống hệt nhau. Sáu người hoặc thực hoặc ảo vây xung quanh Mộc Ngư. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng Mộc Ngư nhịn được nâng lên, mà ngay cả đám người Vũ Nhạc ngồi khán đài cũng cảm thấy chấn kinh trước việc vừa phát sinh…

      Lăng gia, đứng đầu trong Tứ đại gia tộc, từ trước đến nay là đối tượng truy đuổi của mọi người, mà độc môn tuyệt kỹ của bọn rất ít khi để lộ trước mặt người bên ngoài. Hôm nay, Lăng Vân Vụ làm như vậy lại làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, sơ kỳ Tử Linh mười lăm tuổi có thể hạ gục được trung kỳ Tử Linh mười bốn tuổi ? Mọi người vô cùng chờ đợi.

      “Có chút thú vị, hư hư thực thực, giả giả, tệ!” Mộc Ngư nhìn sáu người xung quanh giống nhau như đúc, quyết đoán nhắm mắt lại. Nàng học thuật phân thân nhưng có nghĩa nàng chịu thua, rèn luyện hai năm trong cấm địa của Nhạc gia, ai ràng gian khổ trong đó hơn nàng. Bên nào thắng, bên nào thua chỉ có đến lúc cuối cùng mới biết được: “Mời xuất chiêu!”

      Lăng Vân Vụ nhìn Mộc Ngư trước mắt có chút nào khiếp nhược, đúng là phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, môi mỏng hơi gợi lên: “Tốt, sau đây, ta khiến ngươi mở mang kiến thức, cái gì tên là biến hóa khôn lường!” Dứt lời, sáu bóng người đồng thời biến mất tại chỗ, thanh hút khí lạnh dứt bên tai, Mộc Ngư biết bắt đầu tấn công, đôi mi thanh tú nhíu lại, đặt cả người vào trạng thái phòng ngự công kích, mới vừa chuẩn bị xong, ở bên trái chưởng linh lực khá mạnh đánh vào phía huyệt Thái Dương. Mộc Ngư nhanh chóng khom lưng xuống, chân thon dài đảo qua, nàng còn chưa đứng dậy đợt rung chuyển thâm hậu gào rít bay đến. Vẻ mặt Mộc Ngư ngưng trọng, nàng khéo léo xoay người, hai chân chưa chạm xuống đất đằng trước mặt phía bên trái, thanh kiếm quét tới. Nàng chắp tay lại, khởi động linh lực, cảm giác được khí lạnh thoát ra từ lòng bàn tay, Mộc Ngư dẫm bước về phía trước, nhàng hạ xuống.

      Đôi mắt đẹp của nàng mang theo sát ý nhìn bốn phía: “Biểu diễn xong rồi chứ? Phần còn lại, nên đến phiên ta rồi…” Bàn tay thon hướng về phía trước, thanh sáo ngọc ra trong tay, còn chưa kịp thu chưởng, nàng cảm giác phía trước có lực cường đại thổi tới, nàng nhanh chóng lui về phía sau, cả người màu đỏ quét thanh đường con mỹ lệ, bay người lên trung, đôi môi mỏng nhàng nhếch lên, thanh tuyệt mĩ nhưng mang theo sát ý phát ra từ cây sáo ngọc. Lăng Vân Vận thân xung quanh Mộc Ngư bị đạo thanh sát ý này đâm vào lỗ tai đau đớn, chết tiệt, cư nhiên là công…

      Lăng Vân Vụ dưới kích thích của công, từ từ thân chính mình, lúc này khổ sở bịt lấy lỗ tai, ngã lăn lộn đất, còn Mộc Ngư lại nhành linh hoạt bay lên trung, bộ dáng từ cao nhìn xuống này khiến Lăng Vân Vụ vừa tức vừa hận, nhưng thể làm gì. Cho đến khi chịu nổi công nữa, mới khàn khàn vọng về phía ghế trọng tài: “Ta…Nhận thua.” Lời vừa xong, Mộc Ngư xoay tròn thân hình chậm rãi chạm xuống đất, ưu nhã tới trước mắt , đưa tay phải ra. Lăng Vân Vụ nhìn nàng cái, nở nụ cười thoải mái: “Ngươi…Rất tuyệt, ta nhận thua!” Mộc Ngư nhìn nở nụ cười dịu dàng, nhún chân chút liền biến mất khán đài. Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của nàng, trong đôi mắt Lăng Vân Vụ hình như có thứ gì chợt lóe lên.

      “Trận thứ ba, Thánh Đức thắng!” Giọng hơi kích động của trọng tài vang lên, khán đài của Thánh Đức bùng phát tiếng vỗ tay dứt, mà bên phía Bá Quyền cũng ra sức vỗ tay, có gì đáng trách, cuộc tranh tài này vô cùng đặc sắc, vô cùng tuyệt đẹp!

      Mộc Ngư xuống đài, đám người Vũ Nhạc ôm lấy nàng thân tình, khuôn mặt mềm yếu lộ ra chút ngượng ngùng. Mà Lăng Ngạo Tuyết ngồi ở cách đó xa, trong mắt nàng ta tràn đầy sát ý, nghĩ tới thuật Phân Thân mà Lăng gia vốn luôn kiêu ngạo cư nhiên lại bị thua tay tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt này, việc này… Làm sao bọn họ chịu nổi? Làm sao mà chịu nổi đây? Nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của tỷ tỷ, đành nhịn xuống bất mãn trong lòng, thù này, nàng nhất định phải báo.

      Ngay sau đó số bảy và số tám tỷ thí, Thánh Đức bị thua, so thêm lần nữa lại hòa, kế tiếp là ván thứ năm, Qủa Nhiễm tự tin bước lên khán đài. Đối thủ của nàng là con trưởng của Tả gia, Tả Nguyên Kỳ, thân áo đen khiến trở nên trầm ổn, nhìn về phía Qủa Nhiễm, ánh mắt chăm chút mang theo ý chờ mong. Từ lần trước bị đánh, tuy rằng sáu người bọn tuyên bố thù này báo thề làm người, nhưng có thể nhìn ra được mấy người an hem này trong lúc vô tình, tâm tư xảy ra biến hóa long trời lở đất. Hôm nay trong cuộc đấu lại có duyên phận như vậy, trừ bỏ cảm xúc bên ngoài, lại thêm chút mong chờ.

      Khác với Mộc Ngư trầm ổn bình tĩnh, Qủa Nhiễm vừa xuất trận khiến người khác cảm thấy loại khí thế hấp tấp, hùng hổ. Vậy nên, nàng vừa đứng lên khán đài, nhìn chút thấy Tả Nguyên Kỳ đâu, lập tức khó chịu nhìn về phía : “Sao thế? Tả đại thiếu, chẳng lẽ ngươi còn muốn để bản nương mời sao?”

      Tả Nguyên Kỳ nghe nàng vậy, khóe môi nhếch lên, thoải mái bước vào khán đài, chắp tay: “ dám, dám, nương, xin mời!”

      “Ồ? vậy bản nương khách khí nữa.” thân y phục đỏ thắm tùy ý, dung nhan xinh đẹp dưới ánh mặt trời tản mát ra hào quang chói mắt, Tứ đại gia tộc lánh đời Qủa gia, từ trước đến nay dùng đổ thuật thần bí khó lường nổi tiếng khắp đại lục. Bằng hiểu biết của Vũ Nhạc từ trước tới giờ, bốn người các nàng đều chưa bày ra bí kíp độc môn, hôm nay các nàng lại ngại biểu diễn lần, dù sao uy danh của tổ đội túc cũng phải lần là nổi tiếng!

      Đầu ngón tay của Qủa Nhiễm xoay tròn trong khí, tạo ra lá bài đặc biệt trong bàn tay, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, “Tả đại thiếu, phải cẩn thận nhé, bản nương chỉ nhắc nhở ngươi lần, sau này có vận tốt như vậy đâu.” Dứt lời, lá bài sắc bén thần tốc bắn về phía yết hầu của Tả Nguyên Kỳ, mới đầu cũng để ý, cho đến khi lá bài tới gần mang theo linh lực áp đảo gào rít, trong nháy mắt Tả Nguyên Kỳ mới hoàn hồn, lui về phía sau ba bước lớn, hai tay biến hóa vòng tròn trong trung ngăn cản lá bài ngoài thân thể. Sau đó, tay phải sắc bén vung lên, lá bài bắn thẳng về phía Qủa Nhiễm, lúc lá bài sắp tới gần, nàng dùng hai ngón tay bé kẹp chặt lá bài lại: “ tệ, trung kỳ Tử Linh, nghĩ ra thực lực của ngươi so với con trai trưởng của Lăng gia lại cao hơn bậc.”

      Đám người Vũ Nhạc ngồi ghế thí sinh nghe xong những lời này của Qủa Nhiễm, khóe miệng nhịn được co quắp: “ hổ là Qủa Nhiễm có thù tất báo, ngay lúc này còn quên khích tướng.”

      nương khách khí rồi, con trai trưởng của Lăng gia hơn tại hạ tuổi, sau năm nữa tại hạ cũng theo kịp tu vi của .” Tả Nguyên Kỳ năm nay mười sáu tuổi, ngũ quan góc cạnh ràng, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt trầm ổn trầm, so với lần đầu gặp mặt, lần thứ hai này hoàn toàn khác so với lần trước. Điều này làm cho Qủa Nhiễm cảm thấy hơi kỳ quái, lập tức dùng thanh chỉ có hai người nghe được nhìn về phía : “Ta lại biết, ra là ngươi cũng có thể giả bộ.”


      Tả Nguyên Kỳ nghe nàng vậy, khuôn mặt tuấn dật lên nụ cười xa cách lạnh lùng: “Như nhau thôi, Qủa Nhiễm tiểu thư.”

      “Tốt, như vậy ra tay , trận đấu này bản nương thể thắng!” Qủa Nhiễm thề thốt, làm cho Tả Nguyên Kỳ nhướn mày lên: “Vậy thử nhìn xem, ai có thể cười đến phút cuối cùng.” Dứt lời, bàn tay linh hoạt xuất thủ, mục tiêu chính là xương bả vai của Qủa Nhiễm. Ánh mắt của Qủa Nhiễm cứng lại, thân hình nhanh chóng lóe lên, lùi về sau bước, xoay người lên, vừa định nhảy xuống phía sau lại nghĩ tới Tả Nguyên Kỳ như có mặt đầu, nhanh như cắt giơ tay chế trụ mắt cá chân của Qủa Nhiễm, dùng lực chút, Qủa Nhiễm lão đảo ngã xuống. Rất may nàng phản ứng nhanh chóng, tay chống xuống đất, hai chân đạp lên, cả người đứng thẳng. Mắt nàng nhìn về phía Tả Nguyên Kỳ, mang theo hứng thú quan sát chăm chút, nàng biết phản ứng của người này lại linh hoạt như vậy, xem ra cuộc đấu này hề dễ dàng.

      Ngay sau đó, hai tay của Qủa Nhiễm nhanh chóng ngưng tụ hai ánh sáng màu bạc, nhìn đến đây, trận bàn tán thứ hai lại nhao nhao lên…

      “Có lầm hay ? Cư nhiên lại là cảnh giới Tử Linh, lại là trung kỳ, lần này quá đáng quá, đối phương chỉ mới mười hai tuổi thôi, đáng ghét, mới mười hai tuổi thôi!”

      “Bây giờ chẳng phải Tả Nguyên Kỳ cũng là trung kỳ Tư Linh sao?Hai người đồng cấp đánh nhau, biết bên nào thắng bên nào thua đây?”

      nghĩ tới năm nay tân học viên thi đấu lại thú vị như vậy, nếu ta đến đây hối hận.”

      “Này này, các ngươi xem, cuộc đấu này ai thắng đây?”

      ***

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 082.2:


      Hai ánh hào quanh xuất ra, theo sau đó là vô số lá bài, lá bài bây giờ so với lần trước càng thêm sắc bén, mà lá bài ngừng biến hóa vị trí làm cho Tả Nguyên Kỳ đứng ở phía đối diện hơi nhướng mày lên, nghĩ tới ám khí của nha đầu này lại là mấy là bài này, đối với đối thủ chưa từng khinh thường nên quan sát cẩn thận. Nhìn lá bài sắp nhích lại gần mình, Tả Nguyên Kỳ xoay vòng tại chỗ, hai tay biến hóa vòng sương mù ngưng tụ linh lực, vòng sương mù ngày càng lớn. Qủa Nhiễm nhìn thấy thế, ràng muốn làm cái gì, cơ hồ suy nghĩ, rút roi Cửu Tiết từ bên hông ra, roi mang theo linh khí quăng thẳng về phía những lá bài kia. Ở bên trong, Tả Nguyên Kỳ kinh ngạc trợn mắt nhìn đám lá bài chia ra làm hai, nhanh chóng chia thành hai lực lượng, phía trái đánh về phía cổ họng Tả Nguyên Kỳ, bên phải đánh thẳng về phía bắp chân . Trong lòng Tả Nguyên Kỳ run sợ, sương mù màu trắng ở trước mặt khống chế được lâu, hai chân vừa muốn đặt xuống chỗ này lại bị lá bài bắn trúng mắt cá chân. Qủa Nhiễm cho cơ hội phải ứng, roi cuốn lấy đùi phải bị thương của . Tả Nguyên Kỳ lảo đảo, chật vật ngã xuống đất trong nháy mắt, nhịn được cười khổ, nha đầu này lại tuyệt đối chịu thua thiệt.


      Nhìn Qủa Nhiễm nhíu mày nhìn, Tả Nguyên Kỳ bất đắc dĩ cúi đầu: “Ta, nhận thua.”


      Nhưng nghĩ đến, Qủa Nhiễm cũng vui mừng như dự đoán, chỉ thản nhiên nhìn cái: “Nhàm chán, lần sau ta nhất định thắng ngươi.”


      Tả Nguyên Kỳ thấy thế, khóe miệng nhịn được giật giật: “Bị nhìn ra rồi sao?” sai, vừa rồi chính xác là cố ý lộ ra sơ hở cho nàng, vốn tưởng rằng mình làm chê vào đâu được, nghĩ rằng vẫn bị nàng nhìn ra. Hai người đều ràng nếu ra đối với người nào cũng có lợi. Đây cũng là vì sao Qủa Nhiễm đen mặt bước xuống khán đài, bị nam nhân khinh thường như vậy, hừ, quá mức bực mình, chết tiệt, nam nhân chết tiệt này, chờ sau này tính sổ với .


      Vì Tả Nguyên Kỳ bị hạ gục khán đài, trọng tài lập tức tuyên bố Thánh Đức chiến thắng, trực tiếp tiến vào trận tiếp theo. Đối với việc Tả Nguyên Kỳ bị thua, rất nhiều người trong thời gian ngắn phản ứng kịp, mãi đến khi bị khiêng xuống, đám người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Qủa Nhiễm, nữ nhân này lợi hại! Mà đám người Vũ Nhạc ngồi ghế nhìn thấy ràng sắc mặt đen thui của Qủa Nhiễm nhà mình, cho nên các nàng tin chắc chắn nam nhân này đùa giỡn cái gì rồi?


      “Được rồi, nếu cố ý tất nhiên có lý do, sau khi trận đấu kết thúc chúng ta hỏi cho ràng.” Vũ Nhạc dùng truyền nhập mật cho Qủa Nhiễm, Qủa Nhiễm gật gật đầu, nam nhân chết tiệt, chờ đấy cho lão nương.


      Ván tiếp theo là Lăng Ngạo Tuyết đấu với nam sinh thanh tú của Bá Quyền. Trận đấu rất nhanh chấm dứt, Lăng Ngạo Tuyết thua cực kỳ thảm hại, cấp bảy Võ Giả làm sao có thể so sánh với cấp chín Võ Giả? thua mới kỳ lạ đó. Bởi vậy sau ván đấu này, trận đấu san bằng lần nữa.


      Ván thứ bảy, Thánh Đức bị thua lần nữa, đến lúc này tỉ số đổi thành 3:4, Thánh Đức bị thua.


      Ván thứ tám, Vũ Nhạc ra sân, đối thủ là học viên mới nổi bật của học viện Bá Quyền, Thiếu chủ của Cổ gia, Cổ Mặc. Nhìn nam sinh y phục mù tím trước mặt có bất kì cảm xúc nào, Vũ Nhạc cảm thấy cảm giác mong đợi trước nay chưa từng có. Cuộc tỷ thí này là lần so tài thứ nhất từ khi nàng chuyển thế tới nơi này, chỉ cho phép thành công cho phép thất bại!


      Vũ Nhạc cả người lịch tao nhã, y phục màu tím thanh nhã thoát tục hăng hái lên khán đài. đấu trường lần nữa dâng lên tiếng bàn tán, nhất là ở bên phía Thánh Đức, càng thêm ầm ĩ…


      “Mau nhìn mau nhìn, người củi mục trong truyền thuyết kia lên trận rồi, mà này, nàng cư nhiên cũng mặc áo tím, quả vũ nhục thần tượng của ta!”


      “Thần tượng của ngươi? Chẳng lẽ ngươi biết Vũ Nhạc người ta có thói quen mặc áo tím sao? Từ lúc nàng vào học tới nay, ngươi nhìn nàng mặc y phục màu khác chưa?”


      “Này này này, ngươi có ý gì? Người ta Thiếu chủ Cổ gia cũng có thói quen mặc áo tím được hay ?”


      “Này phải như thế, ngươi bất bình cái rắm a, đều trùng hợp thói quen thôi, ngươi còn sủa nhặng cái gì ở đây?”


      “Đừng nữa…. Nên tranh thủ thời gian xem trận đấu , mà biết vị củi mục trong truyền thuyết này, tranh tài như thế nào đây, khiến người khác mong đợi nha!”


      ***

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 082.3:

      Nghe những lời bình luận chói tay này, Vũ Nghiên vẫn trầm mặc gì sau khi nhìn thấy Vũ Nhạc tiến lên, mặt lộ vẻ sợ hãi, nàng…. Nàng chính là Vũ Nhạc? Đại tiểu thư Nhạc gia Vũ Nhạc? Tại sao lại có dáng dấp giống muội muội Vũ Mị mất như vậy? Tại sao?

      Vũ Nhạc chắp tay sau lưng, thần thái bình tĩnh tư nhiên, vô cùng tiêu sái bước lên khán đài. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về mỹ nam cảm xúc trước mặt. Hai người đứng yên lặng, cũng có ai mở miệng. Đúng lúc này, ở khán đài của học viện Bá Quyền đồng thời vang lên hồi reo hò lớn: “Vũ Nhạc, cố gắng lên, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc!”

      Tìm về phía phát ra thanh, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc cùng với đồng đội của bọn họ cổ động, trong mắt Vũ Nhạc tràn lên tầng hơi nước: “Xấu xa, rốt cuộc các huynh cũng xuất rồi?” ra, người vì nàng cổ động phải ai khác, chính là Nhạc huynh đệ thương nàng đến tận xương tủy, Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương. Mà đứng phía sau bọn họ là đồng đội của họ, tổng cộng mười hai người. Nhưng đây là tiểu đội chủ chốt của Bá Quyền, vì vậy mặc dù bọn họ làm đúng quy củ nhưng có ai dám đứng ra chỉ trích, thiên tài chính là thiên tài, tới chỗ nào cũng đều có đặc quyền hơn người khác.

      Vũ Nghiên thấy Nhạc Mộ Dương khuôn mặt xinh đẹp cư nhiên đỏ ửng. Nhìn thấy ánh mắt si mê của nàng, Vũ Nhạc vừa lúc bắt được: “Ôi, nhìn ra, nữ nhân này cư nhiên lại ái mộ ca ca của ta, ta muốn lợi dụng ca ca đâu?”

      Nhạc Mộ Dương cổ vũ cho Vũ Nhạc, đột nhiên báo trước hắt hơi cái, cau mày xoa lỗ mũi: “Tên khốn kiếp nào xấu sau lưng ta vậy?”

      Nhạc Mộ Thần khinh bỉ trừng mắt: “Gào cái quỷ gì vậy, mau cổ vũ muội muội !” Nhạc Mộ Dương rụt cổ lại, càng ra sức gào lên, đồng đội đằng sau lưng đổ mồ hôi lạnh, ra đội trưởng giương oai diệu võ trước mắt họ cũng sợ người? Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!

      Tiếng còi bắt đầu vang lên, Vũ Nhạc khẽ mỉm cười, nhìn về phía Cổ Mặc: “Xin chỉ giáo thêm.”

      Con ngươi Cổ Mặc đen nhánh sâu thẳm, chỉ đơn giản chắp tay ôm quyền cúi đầu rồi đứng ở đó, yên lặng chờ Vũ Nhạc xuất chiêu. Vũ Nhạc thấy thế, cũng nghĩ ngợi, lắc mình cái, nhanh chóng nhảy đến trước mặt , khi khoảng cách giữa hai người chỉ bằng bàn tay Vũ Nhạc dùng sức kéo cánh tay phải của Cổ Mặc lại. khuôn mặt cảm xúc của lúc này cũng nhìn thấy tâm tình, mặt than như vậy ngay cả Vũ Nhạc cũng nhịn được kính nể. Bất chợt, nàng nhảy về đằng sau, cơ thể hơi chuyển động, cánh tay phải của Cổ Mặc bị đặt vai phải của nàng. Khi còn chưa kịp phản ứng lại, Vũ Nhạc dùng sức lôi kéo cánh tay phải của , cả người nghiêng về phía trước, dùng sức đẩy mạnh Cổ Mặc văng ra ngoài. Cho tới lúc này, khuôn mặt vô cảm của mới mơ hồ thấy khóe miệng co quắp. Mọi người ở đây đều cho rằng bị văng ra khỏi khán đài. Thân thể Cổ Mặc đột nhiên xoay tròn, tiêu sái rơi xuống khán đài, nhìn về phía Vũ Nhạc nhếch môi: “ tệ!”

      Nghe câu khích lệ lòng như vậy, Vũ Nhạc cũng tự nhiên cười lên, đôi môi mỏng kéo lên: “Đâu có, đâu có!” Nàng còn chưa dứt lời phát động công kích lần nữa. Lần này, trong tay áo phát ra ngân châm bay vút ra. Con ngươi đen nhánh của Cổ Mặc chứng kiến đám kim châm dần ra, bỗng dưng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Bây giờ, ngươi cũng nên cẩn thận.” vừa xong, trường sam màu tím phất lên, lực cường đại màu đen trực tiếp cắt ngang đám ngân châm chi chít. Tiếng hít khí lại vang lên, trung kỳ cảnh giới Tử Tiên, cư nhiên lại là trung kỳ Tử Tiên, cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi thôi mà? Cư nhiên lại có thực lực mạnh mẽ như vậy? Nha đầu kia, ngươi đúng là biết lượng sức!

      Vào lúc này, khóe môi Vũ Nhạc nâng lên nụ cười tà khí: “Ta biết, ngươi cho tới lúc này vẫn hề đơn giản, rất tốt, tranh tài như vậy mới đủ thú vị!”

      Nghe được lời tán dương thực lòng của nàng, Cổ Mặc nhướn mi, trong lòng bối rối, “Nữ nhân, ra là ngươi cũng chú ý tới nam nhân khác?”

      Ngay sau đó, Cổ Mặc cho Vũ Nhạc có thời gian suy tính, thân hình cao lớn lạnh lùng lóe lên, tiêu sái ngồi xếp bằng xuống, hai tay duỗi ra, đùi xuất nhạc khí màu đen. Nhìn thấy nhạc khí màu đen lóng lánh dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Nhạc khẽ nhăn lại, đây là bảo vậy trấn gia của Cổ gia – Hắc, theo truyền thuyết nó có thể phát rama tuyệt đỉnh. nghĩ tới cư nhiên có thể lấy đàn tranh này ra đối phó với nàng, ngược lại làm cho nàng thấy kinh ngạc, vật này trăm năm xuất , bây giờ lại xuất trước mắt nàng?

      công? Hình như sai, vậy... có phải ta cũng phải dùng nhạc khí đối phó với ngươi ?” Vũ Nhạc nheo mắt lại, đôi môi đỏ mọng gợi lên nụ cười khiêu khích, cánh tay trái hơn duỗi ra, chiếc đàn tỳ bà tinh xảo xuất tay nàng.

      Cổ Mặc nhìn thấy đàn tỳ bà kia, cư nhiên lộ ra nét mặt kinh ngạc, sau đó thân thể cứng ngắc nhìn về phía nàng: “Thượng Cổ nhạc khí Vấn Tình? Nhạc khí của ngươi cư nhiên lại là Vấn Tình?”

      ******************************
      Last edited by a moderator: 9/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 083: Cuộc thi đấu của học viên mới (ba)
      *Chương 083.1:

      Vũ Nhạc nghe , hơi trợn mắt, rồi sau đó đăm chiêu nhìn tỳ bà trong tay, nghĩ thầm trong lòng: “Vấn Tình? Tiểu Giới? Là có ý gì? Cái gì mà Thượng Cổ nhạc khí? Ta chỉ là tùy tiện lấy ra thứ thôi mà?”

      Linh Tiểu Giới biết phải gì, trán chảy xuống ba vạch đen, khóe miệng giật giật yếu ớt : “Thượng Cổ thần khí chia thành tám loại, theo thứ tự là: Kim, Bối, Ti, Trúc, Bào, Da, Ngà, Giác; mà tỳ bà của người thuộc về “Ti”, Long thủ tỳ bà lợi hại nhất, tên gọi “Vấn Tình”, có điều rất đúng, nó rất nổi tiếng.”

      “Hả? Ta tùy tiện lấy ra thứ nổi danh như vậy? Vậy cách khác gian của ngươi còn ít thứ tốt?” Vũ Nhạc cố nén kích động trong lòng, ánh mắt long lanh nhìn Linh Tiểu Giới.

      Tiểu Giới bất đắc dĩ gật đầu: “ sai lắm, chuông, Tiểu Bào cầm (đàn), đàn tranh, đàn đáy Phượng Thủ (*), Long thủ tỳ bà, đàn đáy Vân, sáo, sáo hai đầu, khèn Tiểu Bào, trống Tam, trống đại, khèn ngà voi, khèn tam giác, khèn lưỡng giác là mấy loại nhạc khí cổ điển. Về sau này phát triển đến Tiêu nên đàn cổ cũng cất giữ được ít. Những thứ này đều là do Thiên chủ tử thu thập vì người, tuy nhiên cơ bản là người chưa từng động vào, để mặc chúng nằm trong góc sinh bụi, cũng chưa từng liếc nhìn cái.” Hôm nay cư nhiên có thể chú ý tới, đúng là khiến người khác có chút ngoài ý muốn!

      (*) Đàn đáy: là loại đàn thời xưa, có ít nhất 5 dây, nhiều nhất có 25 dây

      Nghe Tiểu Giới lải nhải giới thiệu xong, Vũ Nhạc có cảm giác thái dương mình giật giật, “Cái gì vậy? Tên những thứ này sao lại kỳ quái như vậy? Trách được gọi là Thượng Cổ nhạc khí, xem ra lịch sử của chúng có từ xa xưa, cách gọi so với đại quá phức tạp. Ta vẫn còn quen gọi tên các loại đàn Piano, đàn tranh, đàn cổ các loại. Như vậy ta tùy tiện lấy ra lại chụp được cái đáng giá, quả rất may mắn, nếu lấy ra cái vớ vẩn mặt ta biết chui vào đâu đây?” Nghĩ như vậy, tâm tình kích động trong nháy mắt bị dập tắt, nhưng nàng hình như nghe sót câu sau của Tiểu Giới ‘về sau này phát triển đến Tiêu nên đàn cổ cũng cất giữ được ít’. Bởi vì sơ sót này, khiến nữ nhân về sau ràng có thể tỏa sáng lại lựa chọn làm đà điểu, cho đến khi bị mỗ nam nhân nhắc nhở mới biết. Tội nghiệp cho Tiểu Giới bị mỗ nữ hung hăng giáo huấn phen, mình ru rú ở góc tự kỷ, nàng rốt cuộc gặp được chủ nhân kiểu gì đây, ô ô…

      Vũ Nhạc mặt biến sắc hồi hồn lại, con ngươi trong suốt khẽ chuyển động, nhìn về phía Cổ Mặc kính nể, “ ngờ ngươi có thể phân biệt hàng tốt xấu, có thể nhìn ra Long thủ tỳ bà Vấn Tình này, rất tốt!”

      Lại nghĩ rằng Cổ Mặc chỉ hơi nhếch lông mày lên, trong mắt lạnh lùng thoáng qua gợn sóng: “ nương quá khen, chỉ là tại hạ có nghiên cứu qua nhạc khí thôi.”

      Vũ Nhạc nghe vậy, hơi gật đầu. Cổ Mặc lại đúng lúc này nhắm mắt lại, bàn tay khẽ đặt Hắc, tay còn lại như như , mây mù lượn quanh, mơ hồ vô định, khúc dạo đầy thử thánh lỗ tai mọi người xung quanh. thanh trong suốt, tiết tấu sinh động, trừ bỏ khúc “Cao Sơn Lưu Thủy”, còn có khúc có thể làm người ta yên lòng an tĩnh lắng nghe, tự nhiên nảy sinh cảm giác vui sướng đây?

      Ngưng(*) tuy từ tiếp xúc nhạc khí, nhưng phần lớn chỉ học lướt qua, mà nay nghe Cổ Mặc gảy khúc “Cao Sơn Lưu Thủy”, cảm giác bội phục tự nhiên sinh ra. Có điều, việc này cũng có nghĩ là hôm nay nàng thua, phải biết rằng muốn truyền linh lực vào trong khúc nhạc so với đấu chiêu cũng phải là chuyện dễ, nếu muốn thắng ma này của Cổ Mặc, nhất định phải dùng khí thế áp đảo , thể nghi ngờ “Thập Diện Mai Phục” là lựa chọn tốt nhất. Nghĩ tới đây, Vũ Nhạc nhìn nữa, lập tức ngồi xuống, cầm lấy Vấn Tình, sóng mắt chuyển động, khúc thanh khí phách cắt ngang vòm trời, cường bạo bao trùm lấy “Cao Sơn Lưu Thủy”…

      (*) Ngưng: chính là Vũ Nhạc ở kiếp sau đó các nàng. ^^

      Cổ Mặc gảy khúc dạo đầu vô cùng khí thế, con mắt đen láy lập tức mở ra, mà ngay cả học viên dưới khán đài cũng trợn to mắt, đây là khúc gì vậy? Vì sao lại có khí thế áp đảo quần hùng như vậy? Nếu khúc ca của Cổ Mặc là trấn an lòng người thủ khúc của Vũ Nhạc là ủng hộ sĩ khí, tuyệt nhiên bất đồng phong cách, nếu truyền linh lực vào bên trong thành cảnh tượng như thế nào?

      giây sau, học viên của hai học viện bỗng nhiên đứng dậy, bọn nhìn thấy cái gì? Vào lúc Cổ Mặc và Vũ Nhạc truyền linh lực vào, xung quanh mỗi người đều có tầng linh lực bao quanh, sau khúc dạo đầu, hai người cùng mở to mắt, dùng nhạc đánh tới đối phương. Dáng người Vũ Nhạc thanh nhã như tiên nữ, Cổ Mặc áo tím lộ hết khí chất khoan thai, chiêu thức của hai người ngừng biến hóa, xa xa nhìn lại, hai thân hình phiêu dật như gió biểu diễn vũ khúc khán đài, tuyệt đẹp, tạo nên hiệu ứng nghe nhìn tuyệt đối.

      Dưới khán đài, thanh nghị luận lại vang lên…

      “Này, phải ngươi vừa nàng là củi mục sao? Vì cái gì nàng có thể phân cao thấp tới Cổ Mặc tới trung kỳ Tử Tiên? Còn nữa, đây là thiếu nữ vô học vô nghệ sao? Có thể dùng tỳ bà gảy tới cảnh giới cao thế này, ngươi lại còn là củi mục? Là vô học vô nghệ? Muốn làm gì hả?”

      “Đúng vậy đúng vậy, các ngươi mau nhìn, linh lực vừa phát ra xung quanh Vũ Nhạc phải là trung kỳ Tử Linh sao? Trời đất ơi, ra người ta phải là củi mục, chỉ là khiêm tốn thôi sao? Trời, Lăng Ngạo Tuyết, Hỏa Phương, có phải các ngươi có mắt như mù rồi ? Thiếu nữ thiên tài như vậy, cư nhiên lại bị các ngươi ác độc củi mục? Các ngươi biết xấu hổ sao?”

      “Ca, ngươi cấu ta xem, ta nhất định là nằm mơ phải ? Vũ nhi, Vũ nhi muội ấy từ khi nào lại cường đại như vậy? Trung kỳ Tử Linh, mười hai tuổi trung kỳ Tử Linh? Năm nay Thánh Đức là thịnh vượng nha!” Nhạc Mộ Dương cũng cùng dạng chấn kinh giống những người khác, mắt chớp nhìn về phía thiếu nữ khán đài chói mắt kia, nàng, là muội muội của sao?

      Mà lúc này trong lòng Nhạc Mộ Thần cũng khiếp sợ kém Mộ Dương, bắt đầu từ lúc nào muội muội lại có thành tựu lớn như vậy?Chẳng lẽ Thánh Đức quả có bí quyết gì hay sao? người cảnh giới Tử Linh thôi , cư nhiên lại xuất ra ba người, phía sao tột cùng là có mấy người nữa đây? Các nàng vẫn chỉ là học viên mới thôi, bốn năm nữa các nàng đứng ở cảnh giới nào , nhưng có thể khẳng định chắc chắn, thành tựu trong tương lai của muội muội khẳng định cao hơn huynh đệ bọn , điểm ấy, vô cùng tin tưởng.

      Vũ Nghiên nhìn Vũ Nhạc tiêu sái thong dong, khuôn mặt xinh đẹp vẻ hung dữ dần xuất , củi mục? Vũ Nhạc? Vũ Mị? Chẳng lẽ nó chết? Cư nhiên mệnh tốt trở thành đại tiểu thư Nhạc gia? Nếu phụ thân biết từ trước tới giờ bị nàng che mắt, hậu quả… Nàng dám nghĩ, còn có mẫu thân… được, nàng phải nhanh chóng trở về Cung, nếu kịp nữa rồi.

      khán đài, nhạc từ từ chậm lại, Cổ Mặc và Vũ Nhạc đột nhiên thu hồi nhạc khí, người cầm ngọc tiêu trong tay, người ném tơ lụa màu tím ra, trận đấu lại tiến vào đỉnh cao nhất…

      nghĩ tới, ngươi cư nhiên có thể kiên trì lâu như vậy.” Cổ Mặc tiến vào trung kỳ Tử Tiên, hoàn toàn cao hơn Vũ Nhạc tám cấp bậc, chống đỡ lâu như vậy nhưng Vũ Nhạc chẳng những có biểu mệt mỏi mà còn ngày càng hăng hái, làm sao để cảm thấy kì quái?

      “Ai cũng thế cả, các ngươi dấu được thực lực, chẳng lẽ chúng ta lại thể?” Vũ Nhạc lười biếng, sóng mắt chuyển động tự tiếu phi tiếu, nụ cười môi chưa từng thu lại. Cổ Mặc nhìn đến đây, đột nhiên phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn Vũ Nhạc: “Chẳng lẽ thực lực của ngươi vượt qua trung kỳ Tử Linh?”

      “Chỉ là cái trung kỳ Tử Linh, ngươi cho rằng có khả năng đối kháng lâu như vậy với ngươi sao?” Vũ Nhạc thản nhiên cười, chiêu thức phát ra càng ngày càng sắc bén lợi hại.

      Cổ Mặc thấy thế, ánh mắt lóe lên ý cười, “Ngươi, quả nhiên là cường đại.” Tiện đà, ngọc tiêu trong tay càng thêm mãnh liệt đánh về phía Vũ Nhạc. Vũ Nhạc ra sức chống lại có chỗ sơ hở, thấy màu tím trước mắt đột nhiên biến mất, Vũ Nhạc nhịn được nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ngươi cũng kém nha, nhìn lần quên được, biết Lăng gia nhìn cảnh này có cảm giác gì đây? Nhỉ?” Đột nhiên, nàng cảm giác được bên tai nổi lên tiếng gió làm người ta sợ hãi, Vũ Nhạc nhíu mày, lạnh lùng hừ tiếng, hay tay chuyển động, ánh mắt sắc nhọn, thân hình nhanh nhẹn nhảy lên, hai tay vung ra bốn phía biến hóa thành vòng ngân châm màu trắng, mắt đẹp lóe sáng, chưởng lực đánh ra khắc này giống như biến thành ngân châm đòi mạng đoạt hồn, mưa rền gió dữ bay ra bốn phía.

      Bị ngân châm tập kích trong phạm vi lớn như vậy, Cổ Mặc bị ép thân, bàn tay lên lực sắc bén mạnh mẽ đánh thắng tới sau gáy Vũ Nhạc. Vũ Nhạc hơi nhếch môi, cái gì cũng làm, lúc Cổ Mặc nhíu mày chớp mắt, nàng đột nhiên khom lưng, ngân châm giấu trong tóc bắn ra chi chít. Cổ Mặc thể phòng bị, nhanh chóng nhảy về sau, lùi mấy bước, vừa mới vững chân Vũ Nhạc lại tập trung tất cả sức lực, ánh mắt trong suốt nhìn về phía đối thủ chân chính, kính nể trong mắt lời nào miêu tả được.

      Trong mắt Cổ Mặc bỗng nhiên lên ý cười, ngẩng đầu nhìn trời cao, sau đó mới dùng ánh mắt rực rỡ say mê nhìn về phía Vũ Nhạc, lông mày đậm hơi nhếch lên, đôi môi tuyệt mĩ của tao nhã mở miệng: “Ta chịu thua, nàng thắng rồi!”

      vừa dứt lời, dưới đài bỗng nhiên truyền tới từng đợt hút khí lạnh, thua? Làm sao có thể? Trung kỳ Tử Tiên Cổ Mặc lại bại dưới tay Vũ Nhạc trung kì Tử Linh? Này, đùa giỡn gì vậy? Nhưng giây sau, bọn họ nhìn thấy thân hình cao lớn của Cổ Mặc tao nhã ngã xuống đất, lúc này bọn mới dùng ánh mắt tưởng tượng nổi nhìn nữ hài tử thanh thoát xinh đẹp dưới ánh mắt trời, nàng, thắng?

      Vũ Nhạc tà mị hơi cong môi, ánh mắt nhìn về phía Cổ Mặc mặc dù ngã xuống đất nhưng vẫn rất ưu nhã: “ xin lỗi, nếu phải là những ngân châm này có độc ta tin có thể thắng ngươi, đây là thuốc giải, tiện đây tặng ngươi đan dược tiến cấp. Nếu như ta đoán lầm, ngươi sắp tiến vào cảnh giới Tử Hoàng phải ? Viên tiếp cấp này có thể giúp ngươi nhanh chóng vượt cấp. Được biết ngươi, ta rất vui mừng.” Dứt lời, nàng khẽ mỉm cười, đưa tay phải về phía Cổ Mặc.

      Cổ Mặc ưu nhã nhắm mắt, hồi lâu mới mở mắt, đưa tay trái ra, ánh mắt tối tăm nhìn Vũ Nhạc: “Nàng… chẳng lẽ nàng cũng vào…?”

      Vũ Nhạc dùng sức kéo lên, nhún vai cười: “ sai lắm, mau uống thuốc , nếu dù thần tiên cũng cứu được ngươi đâu.” Dứt lời, thân hình màu tím chớp lóe, tiêu sái bước xuống khán đài. khán đài, Cổ Mặc nhìn theo bóng lưng của nàng, nhịn được cười khổ, sau đó ăn đan dược, thân hình màu tím cũng lập tức rời khỏi hội trường, lúc rời , giọng trầm thấp thanh nhã của truyền ra: “Tại hạ muốn dưỡng thương, tạm thời rời , các vị thông cảm.” Dứt lời, toàn trường vì lời này rộ lên, bên Bá Quyền càng chấn kinh, bọn dù thế nào cũng tưởng tượng được vị thiếu niên thiên tài của họ cư nhiên lại thua trận, mà lại bại trong tay thiếu nữ củi mục trong truyền thuyết kia, việc này… đúng là thế vô lường!

      [Tieutam: Chúc các nàng cuối tuần vui vẻ!] :boxing3:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :