*Chương 082.3:
Nghe những lời bình luận chói tay này, Vũ Nghiên vẫn trầm mặc gì sau khi nhìn thấy Vũ Nhạc tiến lên, mặt lộ vẻ sợ hãi, nàng…. Nàng chính là Vũ Nhạc? Đại tiểu thư Nhạc gia Vũ Nhạc? Tại sao lại có dáng dấp giống muội muội Vũ Mị mất như vậy? Tại sao?
Vũ Nhạc chắp tay sau lưng, thần thái bình tĩnh tư nhiên, vô cùng tiêu sái bước lên khán đài. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về mỹ nam cảm xúc trước mặt. Hai người đứng yên lặng, cũng có ai mở miệng. Đúng lúc này, ở khán đài của học viện Bá Quyền đồng thời vang lên hồi reo hò lớn: “Vũ Nhạc, cố gắng lên, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc!”
Tìm về phía phát ra thanh, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc cùng với đồng đội của bọn họ cổ động, trong mắt Vũ Nhạc tràn lên tầng hơi nước: “Xấu xa, rốt cuộc các huynh cũng xuất rồi?” ra, người vì nàng cổ động phải ai khác, chính là Nhạc huynh đệ thương nàng đến tận xương tủy, Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương. Mà đứng phía sau bọn họ là đồng đội của họ, tổng cộng mười hai người. Nhưng đây là tiểu đội chủ chốt của Bá Quyền, vì vậy mặc dù bọn họ làm đúng quy củ nhưng có ai dám đứng ra chỉ trích, thiên tài chính là thiên tài, tới chỗ nào cũng đều có đặc quyền hơn người khác.
Vũ Nghiên thấy Nhạc Mộ Dương khuôn mặt xinh đẹp cư nhiên đỏ ửng. Nhìn thấy ánh mắt si mê của nàng, Vũ Nhạc vừa lúc bắt được: “Ôi, nhìn ra, nữ nhân này cư nhiên lại ái mộ ca ca của ta, ta muốn lợi dụng ca ca đâu?”
Nhạc Mộ Dương cổ vũ cho Vũ Nhạc, đột nhiên báo trước hắt hơi cái, cau mày xoa lỗ mũi: “Tên khốn kiếp nào xấu sau lưng ta vậy?”
Nhạc Mộ Thần khinh bỉ trừng mắt: “Gào cái quỷ gì vậy, mau cổ vũ muội muội !” Nhạc Mộ Dương rụt cổ lại, càng ra sức gào lên, đồng đội đằng sau lưng đổ mồ hôi lạnh, ra đội trưởng giương oai diệu võ trước mắt họ cũng sợ người? Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!
Tiếng còi bắt đầu vang lên, Vũ Nhạc khẽ mỉm cười, nhìn về phía Cổ Mặc: “Xin chỉ giáo thêm.”
Con ngươi Cổ Mặc đen nhánh sâu thẳm, chỉ đơn giản chắp tay ôm quyền cúi đầu rồi đứng ở đó, yên lặng chờ Vũ Nhạc xuất chiêu. Vũ Nhạc thấy thế, cũng nghĩ ngợi, lắc mình cái, nhanh chóng nhảy đến trước mặt , khi khoảng cách giữa hai người chỉ bằng bàn tay Vũ Nhạc dùng sức kéo cánh tay phải của Cổ Mặc lại. khuôn mặt cảm xúc của lúc này cũng nhìn thấy tâm tình, mặt than như vậy ngay cả Vũ Nhạc cũng nhịn được kính nể. Bất chợt, nàng nhảy về đằng sau, cơ thể hơi chuyển động, cánh tay phải của Cổ Mặc bị đặt vai phải của nàng. Khi còn chưa kịp phản ứng lại, Vũ Nhạc dùng sức lôi kéo cánh tay phải của , cả người nghiêng về phía trước, dùng sức đẩy mạnh Cổ Mặc văng ra ngoài. Cho tới lúc này, khuôn mặt vô cảm của mới mơ hồ thấy khóe miệng co quắp. Mọi người ở đây đều cho rằng bị văng ra khỏi khán đài. Thân thể Cổ Mặc đột nhiên xoay tròn, tiêu sái rơi xuống khán đài, nhìn về phía Vũ Nhạc nhếch môi: “ tệ!”
Nghe câu khích lệ lòng như vậy, Vũ Nhạc cũng tự nhiên cười lên, đôi môi mỏng kéo lên: “Đâu có, đâu có!” Nàng còn chưa dứt lời phát động công kích lần nữa. Lần này, trong tay áo phát ra ngân châm bay vút ra. Con ngươi đen nhánh của Cổ Mặc chứng kiến đám kim châm dần ra, bỗng dưng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Bây giờ, ngươi cũng nên cẩn thận.” vừa xong, trường sam màu tím phất lên, lực cường đại màu đen trực tiếp cắt ngang đám ngân châm chi chít. Tiếng hít khí lại vang lên, trung kỳ cảnh giới Tử Tiên, cư nhiên lại là trung kỳ Tử Tiên, cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi thôi mà? Cư nhiên lại có thực lực mạnh mẽ như vậy? Nha đầu kia, ngươi đúng là biết lượng sức!
Vào lúc này, khóe môi Vũ Nhạc nâng lên nụ cười tà khí: “Ta biết, ngươi cho tới lúc này vẫn hề đơn giản, rất tốt, tranh tài như vậy mới đủ thú vị!”
Nghe được lời tán dương thực lòng của nàng, Cổ Mặc nhướn mi, trong lòng bối rối, “Nữ nhân, ra là ngươi cũng chú ý tới nam nhân khác?”
Ngay sau đó, Cổ Mặc cho Vũ Nhạc có thời gian suy tính, thân hình cao lớn lạnh lùng lóe lên, tiêu sái ngồi xếp bằng xuống, hai tay duỗi ra, đùi xuất nhạc khí màu đen. Nhìn thấy nhạc khí màu đen lóng lánh dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Nhạc khẽ nhăn lại, đây là bảo vậy trấn gia của Cổ gia – Hắc, theo truyền thuyết nó có thể phát rama tuyệt đỉnh. nghĩ tới cư nhiên có thể lấy đàn tranh này ra đối phó với nàng, ngược lại làm cho nàng thấy kinh ngạc, vật này trăm năm xuất , bây giờ lại xuất trước mắt nàng?
“ công? Hình như sai, vậy... có phải ta cũng phải dùng nhạc khí đối phó với ngươi ?” Vũ Nhạc nheo mắt lại, đôi môi đỏ mọng gợi lên nụ cười khiêu khích, cánh tay trái hơn duỗi ra, chiếc đàn tỳ bà tinh xảo xuất tay nàng.
Cổ Mặc nhìn thấy đàn tỳ bà kia, cư nhiên lộ ra nét mặt kinh ngạc, sau đó thân thể cứng ngắc nhìn về phía nàng: “Thượng Cổ nhạc khí Vấn Tình? Nhạc khí của ngươi cư nhiên lại là Vấn Tình?”
******************************
Last edited by a moderator: 9/1/15