1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 078.2:

      “Rất tốt, huấn luyện hôm nay kết thúc.” Sau khi Tử Luyến khẽ gật đầu, nhanh nhẹn rời , trước khi , ánh mắt dừng chút người Vũ Nhạc. Vũ Nhạc tựa như cảm thấy gì đó, nghiêng đầu thăm dò, khi Tử Luyến xa, nhìn bóng lưng của nàng, khóe môi Vũ Nhạc cong lên, tiếp theo nên luyện chế đan dược tốt, ở Linh Giới học lâu như vậy cũng nên kiểm tra kết quả chút.

      Sau khi trở về nhà lá, hắc y hộ pháp lạnh nhạt tới: “Kể từ hôm nay, chỗ ở của các ngươi chuyển đến trong nhà trệt cách đây xa, mỗi người gian, thôi!”

      “Ồ, ta nghe lầm chứ? Chúng ta khỏi cái nơi quỷ quái này?” Qủa Nhiễm hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chầm lấy Mộc Ngư hôn tới tấp.

      “Bình tĩnh, bình tĩnh chút được ? Nhanh thu dọn đồ đạc , chút nữa phòng tốt bị mấy người kia chiếm hết, các ngươi chỉ có khóc.” Cung Tuyết cười cười, thức thời nhanh chóng vào nhà thu dọn đồ đạc.

      Mia cười ngọt ngào: “Tối nay chúng ta ngoài nhậu nhậu nhé? Vừa ăn mừng nhà mới, vừa ăn mừng chúng ta thành công tiến vào Tử Y Các, được ?”

      Vũ Nhạc gật đầu, đồng ý: “Cái này, có thể được.”

      “Vậy còn lo lắng làm gì? Nhanh lên chút.” Qủa Nhiễm thuộc phái hành động lập tức xoay người thu dọn đồ đạc, ở trong cấm địa chín ngày đúng là giống người, nếu giải trí chút nàng cũng thấy có lỗi với chính mình.

      Khi sáu người mang đồ đạc vào khu nhà trệt là chuyện của giờ sau, dù chậm bước nhưng rất may phòng của mười người cái gì cũng giống nhau, có gì hư hỏng. Sáu người sắp xếp đồ, sau khi tắm rửa sạch ngồi lên chim ưng Phi Thiên bay về phía thị trấn.


      “Hôm nay chúng ta đổi chỗ khác ? tới thành Mộ Quang được ? Nghe tối nay trong thành có buổi đấu giá, chúng ta nhìn xem có đồ tốt gì , thế nào?” Qủa Nhiễm nghĩ đến tin tức bát quái nàng nghe được, hào hứng nhìn năm người Vũ Nhạc.

      Vũ Nhạc vừa nghe nàng , trong mắt tràn đây vui mừng: “Dù sao cũng nhàn rỗi, , xem chút.”

      Thành Mộ Quang cách học viên Thánh Đức gần giờ đường, lúc các nàng tới là buổi tối, nhưng trong thành lại sáng như ban ngày. Sáu người vừa ngắm quang cảnh bên trong, vừa tìm vị trí buổi đấu giá, cho đến tới khu phố đông đúc nhất mới thấy được ba chữ lấp lánh rực rỡ “Lưu Vân Các” trong đám người tập trung.

      “Ừ, chính là chỗ này, nghe buổi đấu giá lần này là do Lưu Vân Các tổ chức, chúng ta vào thôi?” Qủa Nhiễm hào hứng chỉ vào bảng hiệu của Lưu Vân Các, bước chân vào bên trong, lúc chuẩn bị bước vào cửa lại bị gã sai vặt giữ cửa ngăn lại: “ xin lỗi nương, xin lấy ra thẻ bài hẹn trước của các ngài.”

      “Thẻ hẹn trước? Cái gì mà thẻ hẹn trước?” Qủa Nhiễm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, gã sai vặt đỏ mặt lên, có vẻ hơi lúng túng nhìn Qủa Nhiễm: “ xin lỗi nương, nếu ngài có thẻ hẹn trước sợ là thể vào. Thẻ bài hẹn trước là thẻ bài phát cho khách hàng của chúng ta, đây là quy củ lâu năm của Lưu Vân Các chúng ta, nương là lần đầu tiên tới đây sao?”

      “Hả? Còn có quy củ này sao? xin lỗi, chúng ta biết, vậy… Bây giờ chúng ta hẹn trước được ?” Mia tiếc nuối nhíu mày, nhìn bên trong hình như rất náo nhiệt, vội vàng hỏi.

      tại nếu hẹn trước sợ là chỉ được lần sau, còn lần này các nương sợ là vào được.” Gã sai vặt tiếc nuối lắc đầu.

      Vũ Nhạc kéo Mia, Qủa Nhiễm, dịu dàng an ủi: “Quên , lần sau chúng ta quay lại , bây giờ dạo phố chút cũng tồi.”

      “Này? Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là mấy người các ngươi, đúng là oan gia ngõ hẹp.” giọng cười khinh miệt xuyên qua đám đông truyền tới, Vũ Nhạc quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu xanh tới, đôi mi thanh tú nhíu lên, nam nhân này, tựa hồ khá quen mặt, gặp qua ở đâu rồi?

      Hỏa Băng Dịch nhìn bộ dáng Vũ Nhạc chút ấn tượng với mình, trong lòng vui: “ nương đúng là người hay quên, sao thế, nhanh như vậy quên mất mấy người chúng ta?” Hỏa Băng Dịch cầm quạt chỉ cái, sáu vị suất nam Lăng Vân Vụ áo đỏ, Mục Dương áo trắng, Nam Cung Ngọc Thần áo lam, Tả Nguyên Kỳ áo đen, Cổ Mặc áo tím bước lên.

      Qủa Nhiễm hơi giật giật khóe miệng: “ đúng là oan gia ngõ hẹp, làm sao lần nào ra ngoài cũng có thể gặp các ngươi?”

      Vẻ mặt Mộc Ngư, Cung Tuyết lạnh nhạt nhìn ra tâm tình, Mia mặc dù cười cười nhưng ý cười trong mắt, nghĩ đến mấy người này hề thích thú.

      “Các nương cũng muốn vào chứ? Đúng lúc sáu người chúng ta có thẻ hẹn trước, mỗi người đem theo người, nương thấy thế nào?” Hỏa thái tử trải qua chuyện lần trước đối với Vũ Nhạc càng hứng thú, càng có được nữ nhân mới càng khiêu khích, lần này cư nhiên lại có duyên gặp lại như vậy, cần phải quý trọng cơ hội lần này, tuyệt đối thể buông tha cho nàng.

      Suy nghĩ trong mắt nam nhân, Vũ Nhạc nhìn thấy hết, ý chán ghét giảm mà tăng, vẻ mặt nàng vô cảm nhìn bọn họ: “ xin lỗi, đột nhiên chúng ta còn hứng thú.”

      Hỏa Băng Dịch nhìn Vũ Nhạc có ý định rời , trong lòng quýnh lên, nhanh chóng lên phía trước, tay ngăn lại: “Nhưng mà chúng ta lại cảm thấy hứng thú với các nàng, sao thế? Muốn sao? Cũng phải xem xem chúng ta có đồng ý hay mới được!”

      Cổ Mặc đứng ở cuối cùng, thấy hành động vô lại như vậy của Hỏa Băng Dịch, đôi mắt đen nhánh thoáng qua vẻ u ám: “Đồ biết sống chết!”

      “Hả? Ta biết đường đường là Thái tử điện hạ lại ở phố đùa bỡn vô lại như vây? Sao hả? Hôm nay chúng ta hay , chẳng lẽ còn phải chờ các ngươi đồng ý? Tiểu tử, ngươi tưởng ngươi là cái rễ hành gì hả? Biết điều nhanh cút , chớ chọc vào lão nương, các ngươi chịu nổi đâu.” Qủa Nhiễm tính tình nóng giận, giơ ngón tay ra, trừng mắt lên nhìn bọn họ, tiểu tử đáng chết, khẩu khí cũng !

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 079: Coi trọng rồi sao?
      *Chương 079.1:

      “Ôi chao, khẩu khí , cư nhiên dám chuyện như vậy với chúng ta? bé, chúng ta có thể để mắt tới các ngươi là phúc khí của các ngươi rồi, đừng có ra vẻ thanh cao nữa, nữ nhân cởi y phục ra phải cùng dạng sao? Ở đây giả bộ cái gì chứ?” Lăng Vân Vụ đứng ở bên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mấy nữ nhân này ngờ lại rất hợp khẩu vị của .

      “Ngươi… Vô liêm sỉ!” Cung Tuyết sao có thể nghe được mấy lời thô tục như vậy? Nàng nhất thời tức giận nắm chặt quả đấm, các nàng vừa định tiến lên đánh lại bị giọng trầm thấp cắt ngang: “Muốn đánh bọn chúng? cần các ngươi ra tay. Tiêu Đồ, Công Phúc, hai người các ngươi lên .” Lời của vừa dứt, hai bóng đen nháy mắt xuất , bay xuống giữa sáu người, sắc mặt Tiêu Đồ đổi nhìn sáu người: “Người nào tới trước? Hay là…Các ngươi
      cùng tiến lên?”

      “Các ngươi là ai? Việc của bản Thái tử cũng dám quản? Chán sống rồi sao?” Hỏa Băng Dịch nhìn hắc y nam tử tuấn dật bất phàm ra từ đám người, trong lòng căng thẳng, thu lại tâm linh, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác, rốt cuộc là ai?

      Lại nghĩ rằng, nam nhân đó liếc cũng muốn liếc , lập tức về phía Vũ Nhạc, khuôn mắt tuấn chỉ khi nhìn tới nàng mới lộ hết nhu tình: “Nàng sao chứ?”

      Ánh mắt Vũ Nhạc chạm mắt , cười khanh khách: “Ngươi đến rồi? Ngươi cảm thấy ta có thể bị thiệt thòi sao?”

      Nam nhân kéo cánh tay nàng, vẻ mặt dịu dàng, nhịn được cười : “Còn có người dám phô trương trước mặt nàng, phải là tự tìm chết sao?”

      Vũ Nhạc liếc nhìn cái, kiêu ngạo nâng cằm lên: “Biết tốt, về sau cũng đừng làm khó ta, nếu xem ngươi thế nào.”, xong, vẫn quên dứ dứ quả đấm. Nam nhân nắm lấy bàn tay trắng như phấn của nàng, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nàng khi dễ ta, ta cảm tạ Phật rồi.”

      Phì tiếng, Quả Nhiễm nhịn được cười phá lên, sau đó nàng ý được chính mình vừa phạm phải sai lầm nên phạm, khẩn trương che miệng, nhìn hắc y nam nhân, khó khăn nuốt nước miếng: “Cái kia…Thuộc hạ cố ý.”

      “Chết tiệt, các ngươi có nghe thấy ta ” Hỏa Băng Dịch bị bỏ quên, nhìn kim đồng ngọc nữ trước mặt, đột nhiên cảm thấy đặc biệt chói mắt, nam nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

      Hắc y nam nhân nghe , từ từ xoay người, có điều ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Công Phúc rét thấu xương: “Còn chần chừ cái gì?”

      Công Phúc, Tiêu Đồ vừa nghe , biết lúc này chủ tử nổi giận, hai người dám chậm trễ, chưởng đánh ra phút chốc dâng lên cơn gió mãnh liệt, bay thẳng về đám người Hỏa Băng Dịch cuốn sạch bọn họ. Sáu người Hỏa Băng Dịch bị chưởng phong mạnh mẽ làm cho liên tục lui về phía sau, mãi đến khi áp lực từ từ biến mất. Cả đám nghiêm mặt nhìn về phía Công Phúc, Tiêu Đồ, trời ơi, cư nhiên là cảnh giới Tử Tông? Cảnh giới Tử Tông, đây là chuyện gì? Phóng tầm mắt ra toàn bộ đại lục, sợ là cũng có quá 50 người, thuộc hạ của nam nhân kia đáng sợ như vậy, còn thực lực của ta… dám nghĩ tới bọn họ trêu chọc đến người nào nữa?

      Công Phúc, Tiêu Đồ cho bọn họ thời gian để thở, dùng chiêu thức hung hiểm hơn quét về phía sáu người, Hỏa Băng Dịch gian nan chống cự lại từng đợt từng đợt công kích, lát sau thở hồng hộc, mồ hôi lạnh úa ra. vừa mới vào cảnh giới Tử Linh, làm sao có thể đối kháng với người ta ở cảnh giới Tử Tông? Đây phải lấy trứng chọi đá là cái gì? Nhìn lại năm người Lăng Vân Vụ cũng trắng bệch mặt, gian nan chống cự. Cảnh giới Tử Tông, cho dù là trưởng lão gia tộc cũng ở mức đó, bọn chọc phải người nào rồi? Nhìn thấy chiêu thức trí mạng phóng về mình, trong mắt sáu người u ám, hôm nay xuất môn xem hoàng lịch!

      Sau thời gian chén trà , sáu người bị thương, bộ dáng vô cùng thảm hại. Bốn phía Lưu Vân Các do bọn họ đánh nhau nên tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt. Công Phúc, Tiêu Đồ được chủ tử ra lệnh, đương nhiên thể buông tha cho bọn họ, chiêu thức hạ xuống ngày càng sắc bén, làm cho sáu người càng lui về phía sau…

      Ông chủ của Lưu Vân Các là nam tử trung niên khoảng chừng 40 tuổi vừa nghe báo tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình hình trước mặt, trong con ngươi lên vẻ u ám, tiếp đó nhanh chóng thu lại, vẻ mặt thà phúc hậu treo nụ cười tươi rói, thẳng về phía nam nhân tuấn dật bất phàm bên cạnh Vũ Nhạc, mặt lộ vẻ áy náy nhìn : “Xin công tử bỏ qua cho, hôm nay là ngày đấu giá của Lưu Vân Các ta, vậy…”

      Nam nhân thờ ơ đứng trước mặt , con ngươi màu đen ngưng tụ khí phách mãnh liệt: “Liên quan gì tới ta?”

      Nghe xong lời kiêu ngạo của , khóe miệng Vũ Nhạc nhịn được giật giật, nam nhân này còn chưa hết giận sao?

      Ông chủ Lưu Vân Các nghe lời này, mồ hôi lạnh túa ra, vừa lau mồ hôi vừa căng thẳng nhìn Vũ Nhạc: “Phu nhân… Ngài xem?”

      “Phu nhân? Đại thúc, ngài thấy ràng mà, ta là nương, mà ta mới chỉ là nương mười hai tuổi thôi, ngài… Ánh mắt nhìn người của lão, dám khen ngợi.” Vũ Nhạc vừa nghe lời , thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, người này, muốn vuốt mông ngựa cũng cần phải thế đâu?

      “Ách… nương bỏ qua cho, là tại hạ mạo phạm, xin lỗi, xin lỗi.” Nam tử trung niên vừa cảm thấy mình gây họa, lập tức lộ ra vẻ mặt đưa đám, Vũ Nhạc phiền toái phẩy phẩy tay: “Được rồi, hai người các ngươi đừng đánh nữa, còn đánh tiếp sáu kẻ này chết cũng tàn phế, vừa hai phải thôi(*).”

      (*) vừa hai phải: có chừng có mực, dừng lại đúng lúc.
      Last edited: 3/1/15
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 079.2:

      Tiêu Đồ, Công Phúc vừa nghe Vũ Nhạc nó, định dừng lại, nhưng nhớ ra chủ nhân của mình vẫn còn ở đây, dám lười biếng, lại hướng về phía sáu người, đánh cho mỗi người quyền. Vũ Nhạc chớp chớp mắt nhìn về phía hắc y nam tử: “Này, ngươi mở miệng câu , còn đánh nữa có người chết mất.” Nhìn thuộc hạ của trung thành như vậy, nghĩ lại người của chính mình, vầng trán mỗ nữ nhịn được chảy ba vạch đen, vài ngày nữa, nàng nhất định phải dạy dỗ nhóm người kia chu đáo.

      Hắc y nam nhân sau khi nghe xong, cúi xuống ôn nhu nhìn Vũ Nhạc: “ hết giận chưa?”

      “Ừm, hết giận rồi, đừng đánh nữa.” Vũ Nhạc hề muốn phiền toái, dù sao, thân phận của sáu nam nhân này cũng quá đặc biệt, nhưng mà nam nhân này hình như để vào mắt.

      “Ngừng.” Nhận được lời khẳng định của Vũ Nhạc, lúc này nam nhân mới chậm rãi nhìn về phía Tiêu Đồ: “Các ngươi lui !” “Vâng, chủ tử.” Hai hắc y nhân biến mất tiếng động trước mặt mọi người, làm đám đông kinh hãi, thực lực bậc này quá mức đáng sợ, rốt cuộc bọn là ai?

      Nam nhân vuốt vuốt cằm, từ phía nhìn xuống sáu người Hỏa Băng Dịch thảm hại ngã xuống đất: “Nữ nhân của ta, bọn ngươi cũng dám mơ tưởng? Lần sau, cẩn thận đầu của các ngươi, cút!”

      Hỏa Băng Dịch cố nén căm hận trong lòng, nhếch nhách đứng lên, cũng thèm nhìn tới đám người Vũ Nhạc, lập tức quay đầu rời .

      Lăng Vân Vụ, Mục Dương, Nam Cung Ngọc Thần, Tả Nguyên Kỳ làm sao chịu được sỉ nhục này? Từ trước tới nay tại Hỏa Đô thành, chỉ có bọn họ khi dễ người khác, chưa từng tới lượt người khác khi dễ bọn ? Hôm nay nghĩ tới lại ngã quỵ dưới tay nam nhân này, mà vẫn thân phận của , việc này, làm sao bọn họ có thể kìm nổi cơn giận đây?

      Khác với năm người này thẹn quá thành giận, Cổ Mặc tựa hồ trầm tĩnh hơn nhiều, mặc dù người bị thương nhưng biểu lộ ra chút cảm giác tức giận nào, tài nghệ bằng người ta, nhận sai, thực lực quả nhiên có thể áp đảo tất cả. Tương lai, càng cần phải cường đại hơn.

      Mãi đến khi đám người chướng mắt rời hết, nam nhân mới cúi đầu nhìn về phía nàng: “Muốn xem buổi đấu giá? Vào thôi?”

      Vũ Nhạc mệt mỏi lắc đầu: “ được, trời cũng còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên trở về !”

      Nam nhân nhìn sắc trời, gật đầu: “Cũng được, ta đưa nàng về.” Dứt lời, chiếc xe ngựa màu đen xa hoa nhanh chóng phi từ trời xuống, mà làm cho Vũ Nhạc chấn kinh phải bản thân xe ngựa mà là người đánh xe, cư nhiên lại là con rồng vàng, mẹ nó, khoe khoang tới mức này, việc này… Nam nhân chết tiệt, ngươi rất nhiều tiến sao?

      “Lên xe.” Nam nhân tay nắm lấy eo thon của nữ nhân, nhún chân chút, nhàng bay vào xe ngựa. Kim Long (con rồng vàng) thấy thế, nhành xoay người, vững vàng bay lên trời, hướng về phía Tây bay

      Nhìn về phía bọn rời , Qủa Nhiễm nhịn được giật giật khóe miệng: hổ là chủ nhân, cách rời cũng khí phách như vậy!” Ngay sau đó nàng lại than thở: “Vì sao đến cái lông của người ta cũng nhìn thấy vậy? Đúng là tre già măng mọc mà, hừ!”

      “Nhìn bộ dáng có tiền đồ của ngươi này, nam nhân tốt còn rất nhiều, còn sợ có phần của Qủa Nhiễm ngươi sao? Đừng ở đây mất mặt nữa, chúng ta cũng mau rời thôi?” Mia khẽ cười tiếng, vỗ vỗ bả vai Qủa Nhiễm, kéo nàng nhảy lên Phi Thiên, hướng về phía Thánh Đức bay .

      Nhìn quý nhân cứ như vậy rời hết, ông chủ Lưu Vân Các hơi tiếc nuối lắc đầu, nhìn ra được thân phận hắc y nam nhân kia rất bất thường, chỉ bằng hai người thuộc hạ kia, còn có xe ngựa khí phách như vậy, cho thấy thân phận của hề đơn giản, nhưng là ai mới được?

      “Làm sao ngươi lại xuất ở đây?” Vũ Nhạc nhận ly trà ấm từ Thiên Duật Dạ, nhíu mày nhìn bên trong xe ngựa tinh xảo, nam nhân này biết hưởng thụ, trà, điểm tâm, sách, có vẻ như dời cả thư phòng qua đây.

      “Đúng lúc ngang qua.” Thiên Duật Dạ mỉm cười, Vũ Nhạc nghe xong, lại nhìn được lườm cái xem thường: “Nghĩ ta là đứa sao? Đúng lúc? Định lừa ai chứ?”

      Thiên Duật Dạ nghe vậy, nhịn được bật cười: “Nữ nhân này, nàng đúng là hồ đồ chút nào.”

      “Sáu người bọn đối phó với ngươi chứ?” Vũ Nhạc nhướn mày, đột nhiên nghĩ đến sáu người vừa rồi, căng thẳng nhìn về phía .

      “Nếu có bản lĩnh, cứ đến! Gia chờ bọn chúng.” Nghe nam nhân chút nghĩ ngợi , đột nhiên Vũ Nhạc cảm thấy mình lo lắng thừa, bỗng nhiên nghĩ tới khuôn mặt chẳng chút thay đổi kia, Vũ Nhạc gật đầu nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Có điều, ta cảm thấy cái người Cổ Mặc kia cũng tệ lắm!”

      “Sao? Coi trọng rồi hả?” Thiên Duật Dạ nghe nàng vậy, mắt phượng hơi nheo lại, bàn tay bắt đầu vuốt ve mái tóc tuyệt đẹp của mỗ nữ, giọng tự tiếu phi tiếu, khiến người khác rét mà run.
      ***
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 080: Luyện dược sư trung cấp
      *Chương 80.1:

      “Hừ, coi trọng ? Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Hay ngươi tin tưởng chính mình?” Vũ Nhạc hơi nâng cằm, nhíu mày nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

      Thiên Duật Dạ ngắm nhìn mái tóc của nàng, con ngươi đen láy lóe ra ánh sáng nguy hiểm: “Tin tưởng? , ta đối với chính mình đương nhiên rất tin tưởng, nha đầu này, đúng là luôn vô tình rải hoa đào, ví dụ như… Xích Diễm, có phải nàng nên đưa ra ngoài rồi hay ?”

      Xích Diễm ở trong Linh Giới hưởng thụ tắm rửa trong ôn tuyền, nghe được lời của Thiên Duật Dạ, giật này mình, sau đó giận tái mặt. tức tối làm nước nóng dâng cao hơn thước, nam nhân chết tiệt này đúng là hồn bất tán, để lão tử sống yên ổn lát hay sao?

      Sau thời gian ly trà, Xích Diễm toàn thân đỏ rực xuất trong xe ngựa sang trọng của Thiên Duật Dạ, nhếch miệng cười gằn, nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Thúc giục, thúc giục cái gì, giống như quỷ đòi mạng, ta chỉ mượn chỗ của nương tử ngươi chút, hẳn là phạm vào kiêng kị của ngươi chứ?”

      “Ngươi xem?” Thiên Duật Dạ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Xích Diễm ngập tràn lạnh lẽo.

      Xích Diễm lười nhác tựa lưng vào ghế đệm, vung tay, ly trà nóng xuất ta, nhưng chưa kịp uống ngụm, xe ngựa đột nhiên dừng lại, nước trà nóng bỏng cứ như vậy hất trúng khuôn mặt tuấn tú của . Xích Diễm giận dữ ném bốp ly trà xuống, bạo rống với Kim Long: “Giỏi cho loài bò sát chết tiệt, ngươi cố ý đúng ? Ngươi chính là muốn ta sống tốt phải ? Lão tử uống ly trà mà ngươi cũng ám hại, ngươi để mắt đâu vậy hả? Cút ngay vào đây cho lão tử!”

      Kim Long khinh miệt liếc cái, tiếp tục nhanh chóng lên đường: “Nếu ta vào ngươi còn có được chỗ tốt như vậy sao? Câm miệng, lão tử rảnh gây gổ với ngươi!”

      Xích Diễm còn muốn gì, lại bị Vũ Nhạc cắt ngang: “Ta ngươi nghe, nếu tiến vào người nào lái xe, chẳng lẽ ngươi cũng có thể lái xe?”

      “Gặp quỷ , nàng nghĩ gì thế, để ta đường đường là Xà Vương điện hạ lại lái xe cho các ngươi? Tiện nghi cho các ngươi!” Xích Diễm nổi giận đùng đùng trực tiếp cầm lấy bình trà mở ra uống cạn, Thiên Duật Dạ thấy thế, lông mày thanh tú nhíu lại: “ có tư chất!”

      “Ta có tư chất đó, sao chứ? Ai giống như ngươi nam nhân chết tiệt lúc nào cũng thanh cao như vậy?” Xích Diễm càng càng tức giận, trực tiếp tu ấm trà, mắt đỏ lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiên Duật Dạ: “Ngươi kêu lão tử ra đây làm gì? Để nhìn các ngươi ân ái sao? Ngươi xong chưa?”

      Thiên Duật Dạ thản nhiên liếc , chỉ về vị trí bên cạnh, môi mỏng cong lên: “Ngồi xuống , có chuyện hỏi ngươi.”

      Nhìn thấy bộ dáng Thiên Duật Dạ giống đùa giỡn, Xích Diễm khẽ gật đầu ngồi xuống: “Cõi đời này cũng có chuyện ngươi biết sao?”

      “Bọn họ đều tới rồi, ngươi biết ?” Khóe môi Thiên Duật Dạ vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt trở


      nên lạnh lẽo.


      "Ha ha, thú vị đấy, là náo nhiệt, chưa từ bỏ ý định làm sao dừng lại chứ? Ngươi lo sợ sao?" Xích Diễm vừa mới ra ngoài nên đối với tình huống bên ngoài biết gì cả, nghe lời Thiên Duật Dạ , kích động thiếu nước nhảy cẫng lên. Chuyện vui vẻ nhất cuộc đời của chính là nhìn cái tên khốn kiếp Thiên Duật Dạ coi ai ra gì này gặp chuyện khó chịu, chỉ có như vậy trong lòng mới có thể thoải mái, nếu bị oán khí của mình làm cho nghẹn chết rồi.


      Ánh mắt nam nhân lạnh lùng, nhíu mày nhìn về phía Xích Diễm: "Ngươi cao hứng?"


      Xích Diễm thấy thế, khóe miệng giật giật, ngượng ngùng cười: "Làm sao có thể? Vậy....Ngươi tính đối phó như thế nào với bọn ?" Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, lúc ở trước mặt nam nhân này, vẫn nên thu liễm lại chút.


      Môi mỏng của nam nhân nhếch lên: "Cần phải tính sổ lần, ngàn năm rồi, chúng ta đợi đủ lâu!"


      "Ngươi....Muốn làm cái gì? Đừng quên, chúng ta ở đại lục này còn bị phong ấn, nếu việc ồn ào lên, phía chắc chắn phái người xuống điều tra . Bây giờ Vũ nhi là kiếp thứ mười, ngươi đợi cả ngàn năm rồi, lại để ý vài chục năm này sao?" Nhìn bộ dáng lòng của , Xích Diễm cao giọng, giấu lửa giận. ngàn năm trước, nàng chấp nhận vì trải qua tập thế luân hồi, ngàn năm sau, nàng chắc chắn tiếc giá nào, phải trả giá lớn như vậy, bọn muốn nhìn thấy lần nữa.


      "Các ngươi cái gì? Ai có thể giải thích cho ta được ?" Giữa lúc bọn họ chuyện, lọt vào tai Vũ Nhạc giống như sương mù, muốn tự động che đậy nhưng giọng hai người này quá lớn, nàng muốn nghe nhưng kìm nén lúc lâu, Vũ Nhạc rốt cuộc chịu nổi bão rồi.


      Xích Diễm tức cười, lúc này mới nhớ trong xe ngực chỉ có hai người bọn , khóe mắt hơi hơi giật giật, nhíu mày nhìn về phía Thiên Duật Dạ: "Ngươi suy nghĩ tốt , có gì cần tìm ta, ta ra ngoài trước." Dứt lời, thân hình màu đỏ chớp lóe, ra khỏi xe ngực.


      Thiên Duật Dạ nhìn bộ dáng của người trước mặt buồn bực xoắn xuýt lên, khóe miệng nhếch lên: "Tức giận sao?"


      " có, ta tôn trọng ý muốn của ngươi." Vũ Nhạc khẽ lắc đầu, nghe trong lời bọn họ ní nàng cũng hiểu đại khái, chẳng lẽ mình reo rắc ít hoa đào sao? Trời ạ, kiếp trước Vũ Mị rốt cuộc là nhân vật thế nào?


      "Vũ nhi, chờ sau khi nàng cập kê, ta lập tức cưới nàng, được ?" Con ngươi sâu thẳm của Thiên Duật Dạ hơi tỏ vẻ tà mị, làm Vũ Nhạc đỏ mặt lên:"Còn ba năm nữa."


      "Thời gian ba năm đủ để nàng trưởng thành." Ba năm, ba năm, khoảng thời gian dài cũng dài, ngắn cũng ngắn, đủ để cho chuẩn bị tốt tất cả!


      "Được, ta chờ chính miệng chàng cho ta biết." Vũ Nhạc chợt lộ ra chút ý cười, con ngươi đen láy của Thiên Duật Dạ lóe ra tia nguy hiểm, lúc Vũ Nhạc còn chưa kịp phản ứng, vươn tay giữ chặt gáy của nàng, đôi môi lạnh áp lên môi nàng ngọt ngào, Vũ Nhạc mở to mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn Thiên Duật Dạ. Nụ hôn càng thêm sâu, khuôn mặt nhắn của Vũ Nhạc càng thêm đỏ thắm. Sau hồi lâu, giọng trầm thấp khàn khàn của nam nhân vang lên bên tai nàng: "Nàng, phải trưởng thành nhanh lên."


      Vũ Nhạc vừa nghe , cáu giận đạp cước: "Sắc lang, cư nhiên khi dễ nữ nhân, hừ!"


      "Ai bảo nàng đẹp như vậy, ta nhịn ngàn năm rồi, nàng có thể tưởng tượng những ngày ta làm hòa thượng ?" Thiên Duật Dạ cố nén rung động trong lòng, giọng lại có vẻ buồn bã biết làm thế nào.


      "Chủ nhân, tới rồi." Đúng lúc này, giọng to của Kim Long vang lên bên ngoài xe. Vũ Nhạc nghe thấy, đứng lên giống như chạy trốn: "Ta đây." Nàng vừa mới chuẩn bị vén rèm lên, lại bị cánh tay nam nhân ôm vào trong lòng, hơi thở dồn dập phả vào mặt, khiến tiếng chuông ngân ngừng vang lên trong đầu Vũ Nhạc: "Chàng....Chàng muốn làm gì? cho chàng biết, nàng chớ làm loạn, nếu , nếu ta để yên cho chàng."


      Nam nhân gợi lên đường cong, khuôn mặt tràn đầy vẻ hào hứng: "Nương tử, nàng muốn đâu thế? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy sao? Cũng cùng ta lời tạm biệt sao?"


      Đầu óc Vũ Nhạc lập tức co rút, tình huống gì đây? Tạm biệt? kéo nàng lại vì nàng lời tạm biệt với ? Này, trời ạ, nam nhân này....


      Ngay lúc Vũ Nhạc còn sững sờ, đôi môi lạnh giá của nam nhân áp lên trán nàng, tiện đà vỗ vỗ cái mông của nàng: "Tốt rồi, mau trở về !"


      Mặt Vũ Nhạc đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Thiên Duật Dạ, tức giận mắng: "Đồ lưu manh, hừ!" Cư nhiên dám chạm vào mông nàng, đáng ghét!


      Nam nhân nhìn nàng chạy trốn ra cửa, đôi môi mỏng hình như cong lên chút: "Nương tử, thành công cách chúng ta còn xa nữa rồi!"
      Last edited: 6/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 80.2:

      Trong vòng ba tháng sau, đám người Vũ Nhạc tập trung tại Linh Giới toàn tâm tu luyện. Mà những dược thảo lấy được trong cấm địa cũng được Vũ Nhạc lần lượt thử nghiệm hầu như còn chút nào, may mà trong quá trình luyện có ít đan dược quý hiếm được tạo ra, dù vẫn có chút tỳ vết nhưng ảnh hưởng tới công dụng của chúng, điều này cũng làm cho Vũ Nhạc được an ủi phần nào.

      Nhìn đống phế liệu chồng chất như núi trong phòng luyện đan, Vũ Nhạc thịt đau như cắt nhìn Linh Tiểu Giới: “Phí tổn này phải quá lớn chứ?”

      tồi, dựa vào thực lực trước mắt của người đạt tới trình độ luyện dược sư trung cấp rồi. Luyện dược sư nào phải thành tài như vậy chứ? Đừng nản chí, ở đại lục này bản thân luyện dược sư rất khan hiếm, người có thiên phú như vậy là hiếm thấy, tương lai người ngày càng tốt hơn, tin tưởng bản thân .” Linh Tiểu Giới mặc dù rất tiếc nuối những thảo dược kia, nhưng so với kiếp này năm đó Vũ Mị từ có tiếng tăm gì trở thành luyện dược sư danh chấn thiên hạ, lúc đó chẳng phải cũng như vậy trưởng thành sao? Nghĩ như vậy, sầu lo trong lòng giảm ít.

      “Ừm, may mà trong Linh Giới của Xích Diễm cũng có ít đồ, nếu ta muốn thổ huyết rồi. Đúng rồi, các nàng kia sao rồi?” Chính mình cả ngày lẫn đêm ở trong này luyện chế đan dược, quên mấy người Mộc Ngư kia rồi.

      “Đừng lo lắng, các nàng giờ ở trong cấm địa tu luyện, tin rằng gặt hái cũng tệ.” Vũ Nhạc có thể trực tiếp nhảy từ luyện dược sư sơ cấp lên trung cấp là thành tích cực kỳ khó lường, tin rằng mấy nha đầu kia cũng kém phần mạnh mẽ.

      “Ba ngày sau là cuộc thi tân học vien của Thánh Đức và Bá Quyền, người thấy thế nào?” Linh Tiểu Giới đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vũ Nhạc, thực lực của các nàng đạt từ Tử Vương trở lên, cao hơn Võ Giả ba cấp bậc, khả năng biến thái như vậy nếu cả thiên hạ biết gây ra ảnh hưởng bậc nào?

      “Chúng ta quyết định che dấu thực lực, áp chế xuống trung kỳ Tử Linh, cuộc so tài học viên mới lần này, chỉ cho phép thắng cho phép thua, ta còn món nợ cần phải tính nữa!” Vũ Nhạc nhớ tới kẻ đầu sỏ khiến nàng rơi xuống khe núi, đáy mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, giờ qua hai năm, nữ nhân kia cũng nên trả nợ rồi, còn có mẫu thân thần bí của mình nữa, cũng đến lúc tìm hiểm rồi.

      “Các người cân nhắc kỹ là được, được rồi, thời gian cũng còn sớm, người nên trở về nghỉ ngơi tốt !” Linh Tiểu Giới nhìn đôi mắt mệt mỏi của Vũ Nhạc, nhịn được thúc giục, những ngày qua nàng chỉ lo chế thuốc, giấc ngủ an ổn cũng có, làm cho người ta đau lòng.

      ***

      “Được, vậy ta nghỉ trước, sau khi họ ra ngoài ngươi hãy gọi ta.” Vũ Nhạc ngáp cái, bay thẳng về phía phòng ngủ lầu ba. Linh Tiểu Giới nhìn theo bóng lưng nàng biến mất sau khúc quanh cầu thang, sau đó mới xoay người nhìn về phía Đồ Lạp Lạp: “Ngươi hỏi Thiên chủ nhân chút , là chuyện gì xảy ra với thân thể của ngươi?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :