1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 075: Cấm địa ma luyện ()

      Vừa tiến vào cấm địa lúc, giọng thanh nhã của Tử Luyến xuyên thấu trong gian truyền tới: “ khi tiến vào cấm địa, các ngươi chỉ có thể về phía trước, có đường quay về. Mỗi người đường, giống nhau, dựa vào bản lĩnh của các ngươi mà biểu cho tốt, ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng, các thiếu nữ!”

      Vũ Nhạc nghe nàng , chỉ khẽ mỉm cười, Tử Luyến này, cư nhiên lại dùng cấm địa kiểm tra thực lực của các nàng, đúng là vừa đơn giản vừa đỡ mất sức, rất tuyệt!

      Ngước mắt nhìn lên, nàng nơi giống như giữa hồ sen. Sau khi khởi động linh lực, nàng nhất thời cảm giác được luồng khí quỷ dị lưu động ở xung quanh. Giọng kinh ngạc của Tiểu Giới cùng lúc vang lên: “Chủ nhân, phải cẩn thận, đây chính là gian Linh dị(thần quái, thần bí, kỳ bí) trong truyền thuyết, trận pháp trong này biến hóa ngàn vạn cách. Mà làm người ta vô cùng khiếp đảm, chính là đàn Linh thú ong ăn thịt người, khi bị cuốn lấy, hài cốt cũng còn!”

      “Hả? gian Linh dị? Nơi này đúng là rất huyền bí, Tử Luyến tỷ tỷ đúng là coi trọng ta, cửa thứ nhất đưa ta tới đây, xem ra…Là muốn đưa ta phần đại lễ nha!” Lông mày Vũ Nhạc khẽ nhướn lên, vui vẻ cong môi. Lần này, nếu dùng toàn lực sợ là khó có thể vượt qua, cũng được, ta ở đây thử nghiệm thành quả tu luyện chút!

      Tử Luyến ngồi ở phía trước ảo cảnh thưởng thức trà vừa theo dõi nhất cử nhất động của đám người Vũ Nhạc, đột nhiên đứng phắt dậy, mặt kích động nhìn hình ảnh Vũ Nhạc trước mắt, sau phút giật mình, trực tiếp thô bạo mở miệng: “Nhạc Mộ Thần, ngươi là tên khốn kiếp, thậm chí ngay cả ta cũng dám lừa gạt? Có nhầm hay ? Tử Vương đỉnh kỳ, lại còn dám là củi mục? Ngươi đùa giỡn với ta sao.” Nàng thân là người có thực lực mạnh nhất trong bảy Các chủ, bây giờ cũng chỉ dừng ở trung kỳ Tử Hoàng, mà Vũ Nhạc mới mười hai tuổi đạt tới đỉnh kỳ Tử Vương (sau Tử Vương chính là Tử Hoàng), có còn muốn nàng sống nữa đây? Còn có mấy người kia coi trân châu là mắt cá, sau này, cho các ngươi chịu thua thiệt !

      Sau khi giải trừ phong ấn linh lực, Vũ Nhạc cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, nắm chặt quả đấm, nhún chân chút, bay về phía giữa hồ sen. Muốn xông ra khỏi đây, nhất định phải phá trận pháp trước, cũng may ở trong Linh Giới có đặc biệt nghiên cứu về gian Linh dị này, muốn làm khó nàng sao, xin lỗi rồi!

      Qủa nhiên, nàng vừa mới tiến vào hồ sen, cảnh vật xung quanh lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lá sen trong hồ sen lớn lên cực nhanh, trong nháy mắt, cư nhiên cao tới hơn mét. Vũ Nhạc có điểm dừng chân, nhàng trôi lơ lửng giữa trung, ánh mắt nàng nghiêm túc nhìn ở trung tâm hồ sen, tìm kiếm mắt trận. Theo trong sách ghi lại, là đóa hoa sen màu tím nở rộ, nhưng nó cực kỳ bí ấn, muốn tìm được cũng hề dễ dàng. Nhìn qua những lá sen này gây thương tích, kì chỉ cần đụng phải lập tức mất mạng. Muốn đụng phải lá sen mà lại phải hái hoa sen, sao quá khó khăn?

      Rốt cuộc, sau khi bay vòng quanh hồ sen, Vũ Nhạc cũng tìm thấy đóa sen đó núp ở dưới đám lá sen rậm rạp, nhưng mà chung quanh có rất nhiều lá sen chằng chịt, làm cách nào mới có thể hái nó?

      “Linh Cửu? Có biện pháp nào ?” Vũ Nhạc suy nghĩ hồi lâu có kết quả, nghĩ đến mãng xà Linh Cửu, thấp giọng hỏi.

      Linh Cửu nhìn hồ sen trước mặt, suy nghĩ hồi, mới bình tĩnh : “Chủ nhân, phải là có biện pháp, thân hình của ta có thể tùy ý biến đổi lớn , muốn vòng qua những lá sen kia cũng phải là việc khó, nhưng mà…”

      “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi có thể vòng qua, những thứ còn lại giao cho ta làm.” Vũ Nhạc biết Linh Cửu lo lắng điều gì, nàng cẩn thận quan sát chút nữa, rồi tính toán kỹ càng cách bảo vệ Linh Cửu.

      “Được rồi, ta ra ngay đây.” Có chủ nhân bảo đảm, có gì là thể. giây sau, Linh Cửu động thân thể xuất giữa trung, theo chú ngữ trong miệng nó, thân thể cũng biến hóa cực nhanh, lâu sau, lại khôi phục chiều dài bình thường. Vũ Nhạc hài lòng gật đầu, đầu ngón tay phát ra ánh sáng màu tím, nàng phẩy đầu ngón tay chút, đường ánh sáng màu trắng cho bạn mãng xà xuất hồ nước xanh. Vũ Nhạc dùng linh lực, nhìn về phía Linh Cửu dặn dò: “ Cửu nhi, dọc theo lối này, được đụng vào vật xung quanh, hãy nhớ, chỉ cần hái được hoa thôi.”

      “Vâng, Chủ nhân.” Linh Cửu chuyển động thân thể cách linh hoạt, nhảy cái, vững vàng bơi theo đường sáng màu trắng…

      Sau thời gian uống cạn chung trà, Vũ Nhạc mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, linh lực bị hao tổn còn nhanh hơn so với nàng tưởng tượng, “Cửu nhi, hái được chưa?” “Chủ nhân, lấy được, lập tức trở về.” Linh Cửu dường như cảm giác được áp lực của Vũ Nhạc, dám trễ nải, ngậm hoa trong miệng, nhanh chóng quay đầu. Ngay tại lúc này, giọng hốt hoảng của Linh Tiểu Giới vang lên: “Nhanh lên chút, nhanh lên chút, ong ăn thịt người tới!”

      Linh Cửu vừa nghe Tiểu Giới thế, đầu óc trong nháy mắt nhũn ra, vừa cái gì? Ong ăn thịt người? Trời ơi, là ong ăn thịt người? Lần này, cần Vũ Nhạc thúc giục, Linh Cửu lập tức xoay chuyển thân thể cồng kềnh, chật vật chạy như điên, tới thời gian chung trà, tới bên cạnh Vũ Nhạc. Nó còn chưa kịp thở ra hơi, bị Vũ Nhạc trực tiếp ném vào trong gian Linh thú. Nhìn đàn ong ăn thịt người chi chit trước mặt, đại não Vũ Nhạc nhanh chóng nghĩ cách đối phó, Bá Diễm, Hỏa Vương Bá Diễm, phải rồi cách đối phó tốt nhất với đám ong ăn thịt người là dùng lửa, lửa bình thường căn bản dùng được, nhưng Hỏa Chi Vương nhất định có thể!

      “Bá Diễm!”, Vũ Nhạc vừa dứt lời, thiếu niên tóc vàng mắt vàng xuất ngay trước mặt nàng, “Có thể giải quyết hay ?” Vũ Nhạc chỉ vào đám ong ăn thịt người trước mặt, Bá Diễm lạnh băng cười: “Thay vì giải quyết, bằng khế ước, thế nào?” Dứt lời, nhướn mi nhìn Vũ Nhạc, ánh mắt Vũ Nhạc sáng lên, khóe môi cong lên nụ cười tà mị, vung tay lên: “Dĩ nhiên là càng tốt!” Bá Diễm lạnh lùng lướt qua đám ong ăn thịt người trước mặt, vung tay hóa thành quả cầu lửa nóng bỏng, quả quyết bay về phía đám ong dày đặc kia. Những thứ kia vốn là đàn ong vô cùng khí thế, nhìn thấy quả cầu lửa kia, từng con từng con lập tức thay đổi phương hướng, hoảng hốt bay về phía ngược lại trốn chạy. Thấy tình hình biến chuyển bất ngờ như vậy, sau khi Vũ Nhạc chứng kiến, cằm trực tiếp rớt ra, chết tiệt, hổ là Hỏa Chi Vương, quả là con mẹ nó khí phách!

      “Khế ước? Tử vong?” Giọng u của Bá Diễm vang lên đằng sau đám ong ăn thịt người, có bất kỳ hành động nào nhìn bọn chúng chạy trốn. đoán ra được, vừa dứt lời, những con ong kia đột nhiên dừng lại, đồng loạt xoay người nhìn , tựa hồ suy tính lời của . Bọn chúng phải kẻ ngu, nếu Hỏa Chi Vương này muốn cho bọn chúng con đường sống đốt bọn chúng nữa. Bên nào khinh bên nào trọng, bọn họ cũng hiểu , sau khi Ong Vương suy nghĩ kỹ càng, tiến về phía trước, nhìn về phía Bá Diễm quang quác cái gì đó. Vẻ mặt Bá Diễm có biểu tình gì, gật đầu cái. Ong Vương ra lệnh tiếng, tất cả đồng thời bay về phía Vũ Nhạc, lúc Vũ Nhạc mở to miệng hết cỡ, giọng của Bá Diễm vang lên: “Kiếp này bọn họ chỉ nhận người là chủ nhân, đây là cầu duy nhất.”

      Vũ Nhạc chút nghĩ ngợi đáp ứng: “Vậy có vấn đề gì?” Nhưng mà, đột nhiên nàng nghĩ đến vấn đề khó giải quyết, “Các ngươi nhiều như vậy, ta khế ước thế nào được, cũng thể cho mỗi người giọt máu chứ, nếu vậy ta chảy khô máu sao?”

      Bá Diễm vạn năm mặt đổi, nghe những lời này, sau gáy đổ mồ hôi lạnh, hồi lâu sau, mới mở miệng: “Ong Vương, là được rồi!”

      “À à, sớm, làm ta lo lắng cả buổi!” Vũ Nhạc vui vẻ chích ngón tay, giọt máu tươi rơi xuống trán của Ong Vương. Trong nháy mắt, đám sương trắng vây quanh cả bầy ong, hồi lâu sau, khế ước hoàn thành, Vũ Nhạc thở phào nhõm, vẻ mặt chăm chú nhìn Bá Diễm: “Này, tiểu soái ca, vừa rồi khổ cực cho ngươi!”

      Bá Diễm biểu tình gì gật đầu cái, hề gì, trực tiếp vào trong Linh Giới. Thấy phản ứng của , Vũ Nhạc cũng thấy kỳ quái, mặt bị co quắp sao, bình thường! Sau khi thu phục được ong ăn thịt người, nàng kích động vỗ tay cái, chỉ vào cửa đá trước mặt : “Ngươi ngây ngô cái gì nữa, mau mở cửa cho bổn tiểu thư !”

      Ong Vương ở trong gian Linh thú nghe nàng vậy, co quắp khóe miệng nhắc nhở: “Chủ nhân, chốt mở ngay ở chỗ nhô ra bên cạnh, này… Đây phải là thanh chặn sao!”

      Vũ Nhạc lau mồ hôi, mặt hồng hồng thở gấp : “Cám ơn nhắc nhở nhé!” Ong Vương tiếp tục trầm mặc…

      Ra khỏi trận địa, trước mặt Vũ Nhạc là biển hoa mênh mông bát ngát, thay vì là biển hoa, bằng là thiên đường dược liệu. Hoa bảy sắc, quả mỹ nữ, dâu xanh, trời ơi, nhiều dược thảo quý hiếm như vậy, có thể lấy sao? Linh Tiểu Giới cảm ứng bốn phía phát chỗ nào khác lạ, hơi do dự mở miệng: “Chủ nhân, nơi này có lẽ là phúc lợi, nhanh lấy , qua chỗ này có cửa hàng đâu!”

      “Vậy các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Tất cả lăn hết ra đây cho ta, hái hết sạch những thứ này cho ta, tuyệt đối thể tay mà về, nghe chưa? Biểu tốt, phần thưởng là viên tiến cấp, nhanh làm việc !” Vũ Nhạc phân phó xong, trực tiếp nhảy vào biển hoa, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ha ha, bảo bối Tử Luyến, nhìn , ta nhất định giúp người đột phá Tử Hoàng trung kỳ, dù là Tử Tông cũng chỉ là cọng lông thôi!”

      Tử Luyến ngồi trước ảo cảnh nghe xong, kích động, trực tiếp ngã xuống ghế, đúng lúc bị Vân Linh viện trưởng vừa mới vào cửa nhìn thấy, nhịn được trêu chọc: “Nhìn hình dạng có tiền đồ của ngươi kìa, viên đan tiến cấp làm ngươi kinh sợ thế sao? Cái em chồng này, đúng là thể khinh thường, đám ong ăn thịt người kia, ngờ bọn chúng lại khế ước với nàng ta!”

      “Viện, viện trưởng? Cái gì, cái gì mà em chồng?” Tử Luyến vừa đứng lên, nghe xong những lời này, lại lảo đảo, trực tiếp ngồi sững đất đứng dậy nổi.

      “Hừ, đừng diễn kịch cho ta xem nữa, cho ta là kẻ ngu sao? Tiểu tử Nhạc gia kia sớm tới rồi, đáng tiếc bị bổn viện đá bay , trước khi ngươi chưa tìm được người tiếp bước, đừng hòng rời .” Bọn họ nghĩ đến đào đào luôn sao, muốn biến nơi này thành căn cứ phu nhân sao? Qúa ghê tởm.

      tìm được…” Thiên tài mười hai tuổi, ra, là muốn cả đại lục khiếp sợ sao?
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 075: Cấm địa ma luyện (hai)
      *Chương 075.1:

      “Hả? Chẳng lẽ vừa rồi người là Vũ Nhạc?” Ánh mắt Vân Linh khẽ chớp, thâm ý nhìn Tử Luyến: “ ra ngươi muốn gả cho tiểu tử Nhạc gia kia?”

      Khuôn mặt Tử Luyến đỏ bừng, chân tay luống cuống: “Viện trưởng, con, con…”

      “Được rồi, cần giải thích, ngươi năm nay mười tám tuổi,

      Cũng đến lúc bàn đến chuyện hôn , phụ mẫu người đều mất, ta nhìn tiểu tử ngươi lớn lên, tiểu tử Nhạc gia kia có thể tin tưởng được. Như vậy , người đưa Vũ Nhạc ra , ta để người rời , được ?” Vân Linh vỗ vỗ bả vai Tử Luyến: “Ánh mắt của nha đầu ngươi cũng tệ, đứa Nhạc Mộ Thần này, trọng tình trọng nghĩa, đáng để phó thác. Về phần Vũ Nhạc, cũng ngoài tưởng tượng của ta, phải nàng là củi mục sao? Làm thế nào trong thời gian ngắn thực lực lại mạnh mẽ như vậy?”

      “Điều này con cũng thấy rất kỳ quái, Mộ Thần cũng tới, chẳng lẽ ngay cả Mộ Thần cũng biết?” Tử Luyến từ từ đứng lên, nhìn bộ dáng điên cuồng hái thuốc của Vũ Nhạc trong ảo , nhịn được cười khẽ: “Nha đầu này, về thuật luyện đan cũng là số .” nếu , làm sao có thể nhận biết được nhiều dược liệu quý như vậy?

      “Ừ, lúc trước ít học viên ngang qua nơi này lựa chọn bay thẳng về phía trước, căn bản biết công hiệu và tác dụng của những loài hoa thảo dược này, xem ra, đứa này có kiến thức về thuật luyện đan. Tử Luyến, ngươi đào được bảo bối tốt rồi, hãy bồ dưỡng tốt cho ta, khả năng tốt như vậy, chúng ta muốn giữ lại tới cuối cùng.” Vân Linh càng nhìn càng hài lòng về Vũ Nhạc, suy nghĩ tới cuộc so tài của các tân học viên, nàng đột nhiên có chút mong đợi, lão bất tử Chu Diệp, lần này xem ngươi còn lấy cái gì để ngông cuồng.”

      “Với tốc độ phát triển biến thái của nàng, sợ là lâu nữa vượt xa con.” Tử cười khổ, đúng là gian sơn rộng lớn có người tài xuất .

      “Nha đầu ngốc này, nha đầu kia phát triển, ngươi phát triển sao? Đừng ở trước mặt ta mấy lời có nghĩa khí này, Thánh Đức cần người tự ti hiểu ? Quan sat tốt, ta đây?” Vân Linh thích thú nhìn Tử Luyến cái, đẩy cửa rời di.

      Tử Luyến đứng trước ảo ảnh, nhịn được lắc đầu than thở: “ phải có lòng tin, mà là nha đầu này làm cho người ta đòn quá mạnh rồi, đứa , ta chờ người tặng tiến cấp đan đây!”

      Chờ Vũ Nhạc lấy hết thảo dược cho vào linh giới là chuyện của ba ngày sau. Nhìn đám hỗn độn thảo nguyên, Vũ Nhạc cư nhiên mặt biến sắc, tim loạn nhịp hô lên: “Lên đường.” Tử Luyến đứng trước ảo cảnh, nhịn được lệ, mẹ ơi, đây là thổ phỉ mà, có hay loại giành giật này? Đây... còn để lại ngọn cỏ, muốn ta ăn thế nào với viện trưởng đây? Nha đầu này gây họa, gây họa rồi!

      Còn chưa ra khỏi vùng đất thảo dược, Vũ Nhạc nghe thấy tiếng đánh nhau gần đó, tình huống gì đây? Lòng hiếu kỳ nổi lên, Vũ Nhạc nhanh chóng dùng khinh công, bay về phía tiếng động.

      Khi thấy thảo nguyên mấ thiếu nữ kia liên thủ chống lại con gấu đen cao hơn hai thước, Vũ Nhạc thở phào nhõm. "Tốt rồi, phải là ai trong số các nàng, nếu phải là các nàng, dĩ nhiên là cần ở lại." Nghĩ đến đây, nàng liền nhún chân rời , chút do dự.

      "Vũ Nhạc, ngươi còn là người sao? Thấy chết lại cứu?" nghĩ tới Lăng Ngạo Tuyết nhìn thấy nàng, nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của nàng, lửa giận bốc lên tới đầu, chút nghĩ ngợi quát lên.

      "Ta có phải là người hay , có quan hệ cọng lông gì với ngươi? Cái gì mà thấy chết cứu? Bản nương là củi mục có linh lực, chẳng lẽ ngươi muốn ta tự tìm đường chết? Hừ, là ngu ngốc, quá ngây thơ." Vũ Nhạc cười nhạo tiếng, bước chân cũng dừng lại tiếp, muốn lão nương cứu các ngươi? Tại sao?

      "Ngươi...ngươi thể , coi như ngươi có linh lực, nhưng bằng hữu của ngươi có, ngươi, ngươi nhanh bảo các nàng tới giúp tay , chúng ta chống đỡ nổi nữa rồi!" Hỏa Phượng từ trước đến nay luôn cao ngạo tự phụ, lúc này trán toát ra mồ hôi lạnh, vừa đánh nhau với gấu lớn, vừa hướng về Vũ Nhạc đầu hàng, bộ dáng kia có chút mệt mỏi.

      Nhưng Vũ Nhạc nàng là ai? Từ trước đến nay hề động tới việc liên quan đến mình, nếu phải nhìn bộ dáng các nàng đáng thương như vậy, ai muốn tìm đến phiền phức đây? Trước khi giúp đỡ, phải giá cả mới là phần quan trọng nhất: "Muốn ta giúp các ngươi cũng phải là thể, , các ngươi muốn trả bao nhiêu bạc?"

      "Ngươi....ngươi lại còn dám đòi tiền?" Thương Lan Diễm hiển nhiên nghĩ tới tính nghiêm trọng của vấn đề, theo nàng, nha đầu này là thừa dịp cháy nhà hôi của. Phải biết, ở mảnh đại lục này, người dám khi dễ người của Lăng thị, Hỏa thị, Mục thị, Thương Lan thị nhiều lắm, mà Vũ Nhạc này lại hết lần này tới lần khác.

      "Vì sao dám đòi tiền? trả tiền người nào liều mạng vì các ngươi? Đơn giản là mơ giữa ban ngày!" Vũ Nhạc thấy thế lạnh lùng cười: "Các ngươi cứ chờ rơi vào bụng gấu !"
      Last edited: 29/12/14
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 075.2:

      “Vũ Nhạc, nhà các ngươi là nhà giàu nhất thiên hạ, ngươi lại còn đòi tiền ta? Có phải ngươi thừa dịp cháy nhà hôi của ?” Lăng Ngạo Tuyết tức giận tới nỗi mặt trắng bệch, tay tốc độ quơ múa trường kiếm chậm lại, dù thể lực xuống nhưng vẫn quên nhanh miệng.

      “Nhà ta là nhà giàu nhất có quan hệ gì với ta? Vũ Nhạc ta là người giàu nhất, đó mới là thực tế, bổn nương gọi đây là thừa dịp cháy nhà hôi của, cái này gọi là giao dịch, có hiểu ?Nếu hiểu…mấy người các ngươi, ai cũng đừng muốn sống nữa.” Nhìn thấy động tác của gấu đen ngày càng hung hãn, Vũ Nhạc cũng nhịn được vì bốn vị nương này rơi mồ hôi.

      “Sao các ngươi lại chọc tới ?” Theo lý thuyết những động vật này chỉ cần ngươi chọc nó nó cũng chọc các ngươi.

      “Chúng ta…Lăng tiểu thư và Hỏa tiểu thư thấy tiểu gấu đen mới sinh, cảm thấy dễ thương, lúc ấy chúng ta cho là nó bị vứt bỏ nên ôm lấy nó, ngờ gấu lập tức kêu gào lên, báo hiệu cho gấu đen kiếm ăn ở gần đó, kết quả, chính là như vậy.” Mục Tuyết Dạng bị đánh lùi về mấy trượng, vừa thở, vừa giải thích với Vũ Nhạc.

      “Các ngươi phi phàm như vậy, thậm chí ngay cả gấu con cũng tha, khó trách gấu mẹ giận như vậy. là đáng đời.” Vũ Nhạc phủi phụi bụi người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn các nàng: “Hôm nay, tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ, cõi đời này, phải tất cả mọi thứ các ngươi đều có thể giữ làm của riêng. Là của các ngươi ai cũng lấy được, còn phải của các ngươi, dù có lên trời, cũng thuộc về các ngươi.”

      “Nhạc nương, ngươi, ngươi giúp chúng ta?” Vẻ mặt Mục Tuyết Dạng khẩn trương nhìn Vũ Nhạc.

      Vũ Nhạc hơi cau mày, vừa định gì, giọng vội vàng của Lăng Ngạo Tuyết vang lên: “Ta đáp ứng ngươi, ta cho ngươi trăm tờ ngân phiếu bạch kim, được ? Ngươi mau gọi người của ngươi đến , nếu tới còn kịp nữa rồi.”

      “Còn các ngươi?” có người lên tiếng phía sau đơn giản hơn nhiều.

      “Ngươi…Nha đầu này, lại còn muốn thêm?” Hỏa Phượng cho rằng trăm tờ bạch kim là đủ rồi, lại nghĩ Vũ Nhạc quay đầu nhìn về phía nàng ta và Thương Lan Diễm, lập tức trợn tròn mắt.

      “Vừa rồi là thù lao cho ta của Lăng đại tiểu thư, ta cũng thể chỉ cứu mình nàng ấy nhỉ, còn các ngươi? , các ngươi cho bao nhiêu? Nhanh lên chút, còn chậm trễ nưa, ta cũng cứu được các ngươi.” Bộ dạng Vũ Nhạc ra vẻ ta làm từ thiện, làm Hoả Phượng muốn ói máu: “Cho, cho, cho ngươi, ta cũng cho ngươi trăm tờ ngân phiếu bạch kim, được chưa?”

      “Ngươi cần nhìn ta, ta cho ngươi là được chứ gì?” Thương Lan Diễm muốn nhìn sau lưng Vũ Nhạc, thỉnh thoảng thay đổi vị trí của mình, sợ bị gấu đen làm bị thương. Lúc này nàng tràn đầy nghi ngờ, tại sao các nàng lại ký thác kỳ vọng lớn như vậy đối với nữ nhân củi mục có linh lực này, chẳng lẽ Vũ Nhạc nàng trời sinh có loại ma lực này?”

      “Coi như coi trọng ngươi!” giọng êm ái của Mục Tuyết Dạng vang lên sau lưng Vũ Nhạc.

      Nghe xong bốn nữ nhân này , lúc này Vũ Nhạc mới thỏa mãn gật đầu. lúc bốn người cho rằng nàng chạy tìm viện binh, đột nhiên Vũ Nhạc nhún chân, bay thẳng về phía gấu đen, thấy cảnh đó, bốn nữ nhân đều hít vào ngụm khí lạnh, nữ nhân này làm gì? Nàng ta muốn sống nữa sao?

      Lại nghĩ rằng, Vũ Nhạc chỉ lấy ra từ trong ngực sợi dây chuyền gì đó, lắc lư trước mắt gấu đen lúc, trong miệng năng hùng hồn cái gì đó. lúc sau, gấu đen chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc nó sắp ngã xuống đất lại được đạo ánh sáng vây lại, vững vàng nằm thảo nguyên.

      Thấy cảnh kinh dị như vậy, bốn người Lăng Ngạo Tuyết nhìn nhau choáng váng, ra bốn người họ vật lộn cả ngày, lại để cho nàng chiếm tiện nghi?

      “Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đưa tiền đây.” Vũ Nhạc vươn tay ra, khóe môi nâng lên nụ cười tà mị, bốn trăm tờ bạch kim đó, nháy mắt nàng thành người có tiềng, tiền này, tới nhanh mà.

      “Ngươi hề làm cái gì, tại sao chúng ta lại cho ngươi tiền?” Hỏa Phượng vừa nhìn ràng, Vũ Nhạc căn bản làm cái gì, gấu lớn kia ràng vì mệt mỏi mà ngã.

      “Ngươi gì? Bổn nương làm cái gì cả? Hả?” Nụ cười khóe môi Vũ Nhạc thu lại, nàng nhìn về phía Hỏa Phượng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ: “Ta biết các tiểu thư thế gia các ngươi, lại có thói ăn quỵt như vậy, hả? cho đúng ? cho bây giờ lão nương đánh thức gấu lớn dậy, ta được làm được!” Dứt lời, cơ hồ cho các nàng thời gian suy nghĩ, Vũ Nhạc lập tức bước về phía gấu lớn.

      “Chờ , từ từ, ta tin ngươi, tiền, cho ngươi.” Mục Tuyết Dạng tỏ vẻ đơn thuần, nhưng vẻ âu lo trầm thoáng qua, người khác nhìn thấy ràng, nhưng nàng lại thấy rất , Vũ Nhạc này là nhân vật thể coi thường, bất kể rốt cuộc nàng làm cái gì nhưng gấu lớn to xác bị nàng thu phục, chỉ dựa vào điều này thôi, tiền, cũng có thể trả cho nàng.

      “Ồ, nhìn ra Mục đại tiểu thư có nhiều tiền như vậy, ta còn tưởng rằng các ngươi ra khỏi cấm địa mới có thể đưa cho ta đó!” Vũ Nhạc khách khí nhận lấy ngân phiếu Mục Tuyết Dạng đưa qua, ngay cả đếm cũng đếm lập tức ném vào gian. Lăng Ngạo Tuyết, Hỏa Phượng, Thương Lan Diễm thấy thể, chỉ có thể đau xót mở gian ra, lấy ngân phiếu ném cho Vũ Nhạc: “ tiện nghi cho ngươi!”

      “Tiện nghi? Ha ha, có bản lãnh các ngươi hãy đánh ngã gấu lớn ? Ta cho các ngươi giá tiền gấp mười lần, coi như có lợi cho các ngươi, được ?” Ánh mắt Vũ Nhạc phút chốc rực sáng, mấy nữ tử này, đúng là cà cuống chết đến đít còn cay sao, hử?
      ***

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 077: Vũ Nhạc bị trúng độc

      “Ngươi…Vừa rồi ngươi làm thế nào làm nó ngất vậy? Nhìn giống như nó ngủ thiếp vậy?” Sau khi Mục Tuyết Dạng tỉnh táo lại, quên hỏi Vũ Nhạc lí do. Nhưng nàng ta nghĩ rằng, chính chủ chỉ nhìn về phía các nàng cười nhạt: “ xin lỗi, đây là vũ khí độc môn của ta, Phật dạy, thể , thể đâu!” Dứt lời, nàng nhún chân chút, biến mất tại chỗ.

      Hồi lâu sau, Thương Lan Diễm có chút hoài nghi giật giật khóe mắt: “Vừa rồi các ngươi có chú ý ? Vũ Nhạc kia cư nhiên lại dùng khinh công, hơn nữa, lại còn là khinh công cực cao thâm!”

      Hỏa Phượng, Lăng Ngạo Tuyết nghe nàng , nhướn mày, ánh mắt bùng cháy nhìn về phía Vũ Nhạc biến mất, thấp giọng rít lên: “Nha đầu chết tiệt kia, dám lừa chúng ta?”

      vậy, nàng phải là củi mục giống lời đồn sao?” Mục Tuyết Dạng giờ mới chú ý tựa hồ Vũ Nhạc so với trước đây có chút thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn nàng nhìn ra, mà nàng ta có thể nhàng tự nhiên thu phục gấu lớn, cảm thấy kinh sợ.

      thể nào? Nếu nàng ta có thể che giấu thực lực của mình như vậy, trình độ thực tới mức độ nào rồi? , tuyệt đối thể nào, hai năm trước lúc chúng ta nhìn thấy nàng, phải trưởng lão gia tộc nàng đúng là trời sinh củi mục sao? Lúc mới vào học viện, chúng ta cũng cảm giác được nàng ta có linh lực kia mà?” Lăng Ngạo Tyết chút nghĩ ngợi lập tức bác bỏ giả thiết này, nếu muốn nàng tin tưởng trừ phi tận mắt nhìn thấy.

      Mới vừa suy nghĩ chút, khí im ắng tới ngạt thở, Thương Lan Diễm từ từ dãn chân mày ra: “Được rồi, đứng nghĩ mấy thứ ích lợi này nữa, chúng ta mau tiến về phía trước , hôm nay là ngày thứ tư, chúng ta chỉ còn sáu ngày, nếu ra được bị loại bỏ đó.” Vừa dứt lời, nàng ta hướng về phía Tây Nam chạy như bay, Lăng Ngạo Tuyết, Hỏa Phượng, Mục Tuyết Dạng khẽ gật đầu, lựa chọn hướng của mình, sau sáu ngày nữa, còn gặp chuyện gì nữa đây?

      Sau khi ra khỏi thảo nguyên, Vũ Nhạc vô tình tới vách đá, nàng rướn người nhìn xuống, đôi chân chịu nổi run rẩy, chậc chậc, chứng sợ độ cao này hình như vẫn như cũ. Nàng nhìn sơn động trong vách đá đối diện, tựa hồ nhất định phải qua đó mới ra khỏi đây được, còn cách nào khác, nàng liếc mắt ước chừng khoảng cách, tầm hơn trăm thước, với thực lực bây giờ của nàng, muốn bay vọt sang hình như cũng hề khó khăn. Nghĩ như vậy, nàng dùng sức vận khí đan điền, thân thể trong nháy mắt bay vọt lên, bay về phía sơn động đối diện.

      Hai chân vừa mới chạm đất, mùi hương kỳ quái xông vào mũi nàng, Vũ Nhạc khi ở trong Linh Giới rất chăm chỉ đọc thuộc sách thuốc, lập tức trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo, đây là khí độc Thiên Sát, lại hề được pha loãng! Trước tiên nàng lùi về sau mấy bước, cho đến khi có cách nào lui tiếp được, mới ngồi khoanh chân xuống, lấy viên giải độc nhanh chóng ăn vào, sau đó đóng chặt tất cả các giác quan của cơ thể, bắt đầu bức độc ra ngoài.

      Loại khí độc này giống với những thứ độc dược trước đây, nó là khí độc thiên nhiên được hình thành từ tình hình địa lý phức tạp, loại độc rất khó phá giải, viên giải độc của nàng chỉ có thể ngăn chặn độc tố đục khoét nội tạng. Nếu muốn giải trừ hoàn toàn độc tố nhất định phải vào trong sơn động tìm kiếm quả Xích Diễm, chỉ có quả Xích Diễm mới có thể giải độc, nhưng mà…

      Nhìn sơn động trước mặt đỏ lòe, lần đầu tiên Vũ Nhạc rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu vào biết có thể kiên trì đến phút cuối cùng , nghe quả Xích Diễm là do con mãng xà màu đỏ canh chừng, như vậy việc này hề dễ dàng, nhưng nếu vào… ngay cả cơ hội duy nhất nàng cũng có.Suy tính lại, Vũ Nhạc cố nén cơn đau như bị đao chém ở trong bụng, dùng liên tục năm viên giải độc, nhắm chặt mắt, khó khăn vào phía trong sơn động…

      Sơn động bị màu đỏ của khí độc bao quanh, ngay cả tảng đá bên trong động cũng bị nhuộm thành màu đỏ diêm dúa, sơn động này chỉ có đường vào. Vũ Nhạc tốn mất thời gian hai chung trà mới tới điểm cuối, hai cửa đá bên phải và bên trái lại làm cho nàng rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan lần nữa. Cửa đá đóng rất chặt, từ bên ngoài nhìn vào căn bản có gì khác nhau, cũng biết sau cánh cửa này là con đường như thế nào? Là sống hay là chết?

      Độc trong người ngừng ăn mòn cơ thể của nàng, trán xuống mồ hôi lạnh, sau lưng cũng ướt đẫm. Lúc này, Vũ Nhạc suy yếu tới độ ngay cả bộ cũng phải cố hết sức, đành phải bám vào vách tường về phía trước. Nàng nhìn lên hai cánh cửa giống nhau như đúc, khẽ nhắm mắt, trực tiếp đẩy cánh cửa bên trái, nam trái nữ phải, nàng đành đẩy bên trái thôi…

      Theo động tác đẩy cửa của nàng, tiếng cửa đá mở ra. Vũ Nhạc còn chưa kịp định thần bị ngã nhào vào bên trong, chưa kịp nhìn tình huống xung quanh cảm giác cả người mình ngừng trượt xuống, nguy rồi, chẳng lẽ rơi trúng bẫy? Này, phải là động rắn chứ? Ô ô ô, ông trời ơi, địa cầu ơi, ngàn vạn lầu phù hộ ta , ta muốn rơi vào chỗ quỷ quái kia đâu, ô ô ô…

      Càng rơi xuống, mùi tanh hôi càng ràng. Lúc này chẳng những khuôn mặt nhắn của Vũ Nhạc trắng bệch mà ngay cả thân thể cũng run rẩy kịch liệt, cái mùi này…Nếu phải là động rắn, sợ là cũng khá hơn đâu? khí bình thường ngày càng ít ỏi, mùi này càng nồng đậm. Vũ Nhạc hiểu điều đó, nàng cố nén cảm giác muốn nôn, ngừng hít sâu, rốt cuộc, nàng ngã bịch xuống đất. Có điều ngoài ý của muốn của nàng, tựa hồ có đau đớn giống như trong tưởng tượng, hình như nàng rơi vào phía thứ gì đó…

      Vũ Nhạc ngồi sững sờ mặt đất, lúc này nàng động cũng dám động, xung quanh hình như rất yên tĩnh, đây là nơi nào? Nàng khốn khổ nuốt nước miếng, cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, từ từ mở mắt, nhưng trước mắt là bóng tối đen như mực. Mặc dù nàng hợp với bóng tối ở nơi này, tuy nhiên thấy được gì cả, nàng muốn đứng lên, nhưng khi tay chạm xuống mặt đất, tiếng thét chói tai đâm thủng trời xanh vang lên: “A a a…Chết tiệt, đáng chết, rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ gì đây, a a a….” Vũ nhi đáng thương ơi, nàng đừng kêu nữa, chỗ nàng ở bây giờ, chính xác tuyệt đối, chính là hang rắn mà….

      Tiếng kêu thảm thiết của Vũ Nhạc vẫn chưa dừng lại, lúc nàng vẫn thét gào, trong bóng tối bỗng ra đôi mắt màu xanh biếc, thanh “Xì xì” càng gần bên tai, mà nhất là thứ ở sát đôi chân của Vũ Nhạc, cư nhiên lại có thứ sinh vật trắng nõn lạnh lẽo bò tới, đó phải rắn là cái gì? Càng thêm kinh khủng chính là, chân của nàng hình như bị vật gì đó quấn lấy, cả người nàng cứng ngắc, dám tưởng tượng mình ở trong động rắn, cũng có cách nào nghĩ tới cảnh tượng mình bị ngàn vạn con rắn cắn nuốt. Gương mặt nàng tái nhợt , nhịn được thất thanh hô lên: “Linh Cửu, ngươi mau ra đây, cứu mạng ta! Nhanh lên đuổi mấy thứ quỷ bên cạnh ta , đuổi hết a a a, ta ghét bọn chúng, ghét bọn chúng…”

      Lúc này Linh Tiểu Giới, Đồ Lạp Lạp, Linh Cửu nhìn bộ dáng thảm hại của Vũ Nhạc, nhịn được mở miệng: “Chủ nhân, đáng tiếc, ở chỗ này gian bị bịt kín, chúng ta…Căn bản được ra, người, lần này người chỉ có thể dựa vào chính mình.”

      “A, đáng chết, đáng chết, các ngươi lại dám cắn ta, ta để cho các ngươi cắn, ta để cho các ngươi cắn.” Nghe xong lời của Linh Tiểu Giới, Vũ Nhạc còn chưa kịp tiêu hóa, cảm giác được cảm giác đau buốt ở chân, rùng mình cái, con rắn này tự nhiên cắn mình, khi cắn rồi vậy ngàn vạn con rắn kia cũng tấn công mình, được, nếu người khác giúp được mình vậy chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Cố đè nén cảm giác ghê tởm xuống, Vũ Nhạc nhanh chóng rút thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra, chút khách khí chém xuống phía dưới chân mình. Tiếng xì xì ngừng vang lên, hai chân Vũ Nhạc mới tìm lại được cảm giác, nếu tiếp tục như vậy, chẳng những tìm được phương hướng mà ngay cả cửa ra cũng thấy được, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đúng rồi, phấn huỳnh quanh, nghĩ đến thứ phấn huỳnh quanh trong Linh Giới kia, trong lòng Vũ Nhạc vui mừng, nhanh chóng lấy chút ra dùng.

      Vừa rải ra, Vũ Nhạc lập tức hối hận. Mặc dù phần huỳnh quanh dùng để chiếu sáng cũng chỉ vừa đủ, tuy nhiên đủ để nhìn thấy tình huống xung quanh, khi nàng nhìn thấy vị trí tại của bản thân lập tức cảm thấy ghê tởm, rất muốn dùng tát đập chết mình, nàng nhìn thấy gì đây? Cách nàng khoảng hai mét có thân cây, gốc cây cổ thụ rất to, vừa rồi nàng còn cảm thấy tại sao nhìn lắm, hóa ra nguyên nhân là ở chỗ này, tán cây kia có rất nhiều rắn bò, đúng vậy, mấy thứ treo ngược kia toàn bộ đều là rắn, mà bên cạnh nàng, rắn cũng xếp thành đống lớn, có thể là đại chiến người – rắn…

      Nhưng điều làm nàng cảm thấy kì quái là sau khi mấy con rắn kia cắn nàng, cũng có rắn đến gần nàng nữa, hơn nữa còn bò ra xa, đây là…tình huống gì vậy?

      “Chủ nhân, đó là do người bị trúng độc. Bọn rắn vừa cắn người bị chết.” Giọng đầy vẻ bất đắc dĩ của Linh Cửu vang lên, có ý tốt nhắc nhở.

      “Hả? Còn có chuyện kì quái này sao? nghĩ là độc dược này lại giúp ta tay. Nhưng có nhiều rắn như vậy, ta làm sao ra ngoài đây?” Vũ Nhạc bất lực nhắm mắt, có nhiều rắn xung quanh như vậy, nàng nhìn nổi, cũng dám nhìn xuống, quá mức ghê tởm, sợ là sau này thấy ác mộng mất. Tử Luyến tỷ tỷ à, người đối với Vũ Nhạc ta đúng là hề tốt chút nào, trở về rồi ta nhất định cảm tạ người tốt.

      Tử Luyến ngồi trước ảo cảnh, nghe Vũ Nhạc những lời này, thình lình rùng mình cái: “Nha đầu, chuyện này liên quan tới ta, ngươi tự xông vào nơi đó, cũng thuộc khu vực cấm địa, trời ơi, bây giờ phải làm sao? Ta phải thông báo với viện trưởng ngay mới được.” Tử Luyến quan sát ở trước ảo cảnh khá lâu, mắc dù bây giờ nàng là Tử Y Các chủ, nhưng cấm địa này phải chỗ nào cũng từng bước vào. Lúc Vũ Nhạc mới bước vào nơi đó, ban đầu nàng cũng nhìn ra, cho đến khi Vũ Nhạc rải bột huỳnh quanh, hai chân Tử Luyến chịu nổi run rẩy cái, trời đất, nàng cư nhiên lại xông vào…

      Khi Vân Linh tới trước ảo cảnh, thấy vị trí của Vũ Nhạc cũng nhịn được hít ngụm khí lạnh: “Làm sao nàng vào đó?”

      “Từ vách đá bên kia nhảy vào động Xích Diễm, sau đó mở cửa đá bên trái, rồi ngã xuống dưới. Viện trưởng, đó rốt cuộc là chỗ nào vậy?” Tử Luyến nhìn đàn rắn chằng chịt chi chit kia, nhịn được nuốt nước miếng, Vũ nhi à, may mà ngươi còn đứng vững được, nơi hiểm ác như vậy, khó khăn cho ngươi.

      “Nơi cư trú của rắn Xích Diễm, đồng thời, cũng là nơi duy nhất tồn tại quả Xích Diễm, biết rốt cuộc nha đầu này nên vui hay nên buồn nữa, nơi này, có đường ra, trừ phi…” Vân Linh nhìn tình trạng mờ mịt của Vũ Nhạc trong ảo cảnh, đôi mắt đen lộ ra vẻ thâm trầm.

      “Trừ phi cái gì? Viện trưởng, ngài mau !” Tử Luyến vừa nghĩ tới vị trí của Vũ Nhạc, nhịn được run sợ.

      “Cái này phải dựa vào chính nàng ấy, ai cũng giúp được nàng, con dù có gấp cũng vô ích, đóng lại !” Vân Linh trực tiếp trả lời Tử Luyến, giơ ống tay áo màu trắng lên, toàn bộ ảo cảnh tắt vụt, rồi sau đó nàng xoay người ngồi ghế mềm, nhìn xuống Tử Luyến còn ngây ngốc: “Ngồi xuống , yên tâm chờ, bao lâu nữa chúng ta biết đáp án.” Rồi sau đó, nàng thở dài cái, trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Tử Luyến há hốc mồm, kinh ngạc nhìn trạng thái kỳ lạ của viện trưởng, chẳng lẽ… có cách nào? Vũ nhi, ngươi nhất định phải vượt qua đấy!

      Mà lúc này Vũ Nhạc vẫn đứng tại chỗ như cũ, nhúc nhích phân. Vừa rồi nàng mới quan sát kĩ lưỡng hoàn cảnh xung quanh, nếu như đoán lầm, xung quanh đây toàn bộ là rắn, nhưng điều làm cho nàng có cảm giác tưởng tượng nổi được đó là bọn rắn này tựa hồ có ý định trêu chọc nàng, hơn nữa…Tựa hồ bọn chúng còn chờ người nào đó ra lệnh, chẳng lẽ…Nơi này có xà vương? thể nào?

      Nghĩ đến giả thiết này, tâm trạng Vũ Nhạc lập tức run rẩy, nếu có Xà vương vậy có thể chính là….Xích Diễm xà, mà nhất định là Xích Diễm xà màu đỏ kia, nghe vùng đất của loài rắn Xích Diễm có cây Xích Diễm, chẳng lẽ… Chẳng lẽ gốc cây giống gì trước mặt nàng chính là cây Xích Diễm trong truyền thuyết? thể nào, nàng có xui xẻo như vậy chứ, muốn lấy quả Xích Diễm rất khó, hơn nữa còn có Xà vương và mấy thứ tay chân kia nữa, nàng, muốn sống nữa sao?

      “Nữ nhân, nàng còn muốn ở đây tới khi nào vậy?” giọng thanh nhã biếng nhác vang lên bên tai Vũ Nhạc, nàng ngẩng phắt đầu lên, sau khi nhìn ngó xung quanh thấy gì, đưa mắt nhìn về phía gốc cây Xích Diễm, giọng run rẩy hỏi: “Ngươi…Ngươi là ai?”

      “Ta…Là ai? Nữ nhân, mới gặp chưa lâu, nàng quên mất ta?” Giọng lười biếng phát ra từ gốc cây, Vũ Nhạc nhìn thẳng về phía cây: “Ngươi dám lộ cái mặt quỷ ra, hề biết làm sao mà nhớ? Đừng ở đây giả thần giả quỷ, mau lăn ra đây cho bổn nương!”

      “Chậc chậc, ngàn năm gặp, nàng vẫn hung dữ như vậy. biết tên Thiên Duật Dạ kia làm sao chịu đựng được nàng? Hả?” Giọng nam nhân đột nhiên vui vẻ cười ra tiếng, còn nhắc tới Thiên Duật Dạ. Lần này, Vũ Nhạc càng bình tĩnh nổi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Nếu là nam nhân mau bước ra đây cho lão nương!”

      “Nam nhân? Là nam nhân thế nào? ngàn năm trước, bởi vì ta là con rắn mà nàng hề cho ta bất cứ cơ hội nào, Vũ nhi, nàng chắc chắn muốn gặp ta?” Trong lời của nam nhân lộ ra nỗi buồn u uất, Vũ Nhạc nghe thấy, có chút khó hiểu, ngàn năm trước? Mẹ nó, thi ra ngàn năm trước Vũ Mị có quen biết người này? trách được, trách được vừa rồi mấy con rắn kia đến gần nàng, ra là….

      “Là nam nhân bước ra đây, đứng ở đó mấy lời vô ích làm gì.” ra nam nhân này là bị xấu hổ sao?

      Sau khắc hoàn toàn yên tĩnh, Vũ Nhạc mở to mắt, tưởng tưởng nổi nhìn xung quanh từ từ bừng sáng, đám rắn chằng chịt kia đột nhiên từ vị trí của mình rơi xuống, nằm rạp đất như cung nghênh Vương của bọn chúng. Mục tiêu dĩ nhiên chính là ánh hào quang màu đỏ tỏa ra từ cây Xích Diễm kia, bao lâu, từ trong thân cây xuất vị nam tử Hồng y (màu đỏ), tóc đỏ, mắt đỏ, toàn thân đều là màu đỏ. Bước chân mềm mại, ưu nhã, chậm rãi về phía Vũ Nhạc, cho đến khi còn cách nàng thước mới dừng lại, nâng lên nụ cười nghiệt nhìn Vũ Nhạc: “Vũ nhi, lâu gặp, nàng khỏe ?”

      “Ngươi…Ngươi chính là Xích Diễm xà?” Vũ Nhạc há hốc miệng, vẻ mặt thể tin được, mỹ nam trước mặt lại là con rắn? Chẳng lẽ đây chính là nam xà trong truyền thuyết? Khụ, cái danh xưng này, hình như nghe được tốt lắm.

      “Nhìn thấy nàng có trí nhớ trước đây, bổn đại gia so đo với nàng, sai, ta chính là Xích Diễm, Xích Diễm xà canh giữ cây Xích Diễm, chính là ta.” Nam nhân ưu nhã vuốt lọn tóc che mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn Vũ Nhạc: “ ngàn năm, mặc dù khuôn mặt có chút thay đổi nhưng tính cách này, chậc chậc, đúng là cho ta chút hoài niệm!”

      “Ngươi…Ngươi đợi ở nơi này ngàn năm?” Nội tâm Vũ Nhạc run rẩy, ngàn năm này, làm thế nào vượt qua?

      “Vũ nhi, đây là nàng quan tâm ta sao?” Đôi mắt màu đỏ u ám của mỹ nam chợt thoáng lên ánh sáng, giọng hơi run rẩy nhìn Vũ Nhạc.

      “Ách…Ta rất ngạc nhiên, làm sao ngươi lại đợi ở đây ngàn năm?” Ta chỉ là tò mò thôi có được hay ? Ngươi có trí nhớ, mà ta có trí nhớ nha, đối với ngươi tính là quen biết nữa, lấy gì để quan tâm đây? nghiệt
      này, xem ra rất Vũ Mị.

      "Đúng vậy, làm sao nàng có thể quan tâm ta chứ? Tất cả đơn giản chỉ là ta đơn phương thôi. Vẫn còn nhớ năm đó ta vừa mới được phong làm Xà Vương, lập tức bày tỏ tình cảm với nàng, lại bị nàng hung hăng khinh bỉ. Ta chịu nổi đả kích đó, lập tức trốn ở nơi này, nghĩ rằng ngàn năm trôi qua, còn có thể gặp được đầu thai chuyển thế của nàng, biết, đây có phải là trời cao bồi thường ta hay ?" Ánh mắt Xích Diễm lạnh lùng nhìn Vũ Nhạc, đột nhiên ra những điều sâu kín kia.

      " phải chứ? Chỉ là khi dễ ngươi chút, ngươi lại ở đây ngàn năm? Ngươi..." Lúc này, Vũ Nhạc cũng biết phải gì cho tốt? Nam nhân này, có phải quá yếu đuối hay ?

      "Chẳng qua là khinh bỉ chút? Nha đầu này, sao lại , nhàng như thế, những lời đó ta đời này kiếp này, kiếp sau sau nữa cũng quên, đáng chết, ta muốn nhớ nàng đời đời kiếp kiếp!" Vừa nghe nàng , nam xà nghiệt giống như bùng nổ, tức giận tới độ cả người run rẩy.

      "Ách... Ta sao biết được chứ, năm đó ta cái gì sao?" Vũ Nhạc nhìn bộ dáng người này thở hổn hển, bất chợt rất tò mò!

      "Xin lỗi thể trả lời." Xích Diễm chút nghĩ ngợi từ chối, người khác hiểu nữ nhân này thôi, nhưng nghiên cứu nữ nhân này cả ngàn năm, mấy lời kia ra nhận dược hậu quả chính là nữ nhân này càng thêm khinh bỉ, cho nên, tuyệt đối thể , đánh chết cũng .

      "Hừ, thôi vậy, này ngươi là người canh giữ quả Xích Diễm, vậy có thể cho ta quả được ?" Lúc này Vũ Nhạc mới nhớ mình có việc phải làm, có điều nàng cảm thấy kì lạ, tựa hồ như sau khi rơi xuống đây độc tố cũng chưa lan ra tiếp, mà , nàng cũng đứng ở đây lâu, cũng phát tác, là do đâu?

      "Rắn ở nơi này đều dựa vào gốc cây Xích Diễm để lớn lên, vừa rồi con rắn kia cắn nàng, độc tố người nó và chất độc người nàng khắc chế lẫn nhau, nên tạm thời nàng sao cả. Muốn quả Xích Diễm, cũng phải là thể được, có điều, ta có điều kiện, nếu nàng đáp ứng ta đưa cho nàng, nàng muốn bao nhiêu ta cũng đưa." Hai cánh tay của Xích Diễm khoanh trước ngực, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, nóng bức như lửa, làm Vũ Nhạc hơi choáng váng.

      "Điều kiện gì?" Qủa Xích Diễm này có thể tùy tiện đưa? Ta tin, lợi lộc này quá hiếm hoi , người khác biết quả Xích Diễm này quý hiếm thôi, nhưng Vũ Nhạc nàng đọc thuộc hàng trăm sách y biết rất , trăm năm ra quả, lần nhiều nhất mười quả, trân quý như vậy mà lại muốn bao nhiêu cũng đưa? Trời ơi, rốt cuộc cất giấu bao nhiêu?

      "Chủ nhân, người nên đồng ý điều kiện của , nếu , người chết rất khó coi, tin tưởng ta ." lúc Vũ Nhạc vô cùng tò mò, giọng tràn đầy cảnh cáo của Linh Tiểu Giới vang lên bên tai, sắc mặt Vũ Nhạc chợt biến đổi: "Lời này hiểu thế nào?"

      "Dù sao người đáp ứng là được, nếu người đáp ứng chỉ có người chịu trừng phạt của nam nhân nào đó, mà ngay cả chúng ta, cũng thể chạy trốn..." Lạp Lạp phản đối khó hiểu, lại uy hiếp vạn phần, Vu Nhạc càng thêm tò mò, đến tột cùng là điều kiện gì, bất chợt nàng cảm thấy rất hứng thú...

      "Khế ước với ta, đưa ta ra khỏi nơi này." mặt Xích Diễm lộ ra vẻ tươi cười, muốn theo nàng có lẽ chỉ có biện pháp này, vì nàng, tình nguyện làm Linh thú của nàng.

      "Cái gì? Khế ước với ngươi? Ngươi chắc chắn chứ, ngươi lầm sao? Nhưng ngươi là Xà Vương đó, bây giờ lại muốn khế ước với ta? Làm Linh thú của ta? Chuyện đùa này, tuyệt đối buồn cười đâu." Sau khi nghe xong, sắc mặt Vũ Nhạc trở nên nghiêm túc, mặc dù nàng biết năm đó bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng từ hành động của Xích Diễm có thể thấy, là vì nàng mới tình nguyện làm Linh thú, cảm động là phải, nhưng mà... Nếu nàng làm như vậy rất quá đáng, nàng muốn đối xử như vậy với người lòng với nàng.

      "Vũ nhi, đầu óc của ta rất ràng mình làm gì, ta ở đây chờ đợi ngàn năm rồi, cũng nên ra ngoài chút."

      "Coi như là vậy, nhưng ngươi hoàn toàn có thể tự mình ra ngoài, cần thiết phải làm khế ước Linh thú, ngươi cần gì phải làm thế?"

      "Ngay cả cơ hội này nàng cũng cho ta?"

      " phải là cho ngươi, mà là... Xin thứ lỗi cho ta thể tiếp nhận, nếu đây là điều kiện duy nhất của ngươi ta từ bỏ quả Xích Diễm." Vũ Nhạc thản nhiên nhìn , yên lặng xoay người, nếu ngàn năm trước nàng làm tổn thương ngàn năm sau, nàng hy vọng có thể sống vì chính mình, chân chinh trở thành Xà Vương mà phải phụ thuộc vào người khác.
      Last edited: 31/12/14
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 078.1:

      cần? Chất độc người nàng chỉ có quả Xích Diễm mới có thể giải được.” Xích Diễm vừa nghe nàng cần, trong lòng căng thẳng.

      “Ta thích bị người khác uy hiếp, nếu ngươi muốn dùng khế ước làm điều kiện ta tình nguyện cần.” Khóe môi Vũ Nhạc cong lên, giọng vô cùng lạnh lẽo, dễ nhận ra nàng nghiêm túc.

      “Nàng ghét ta như vậy sao? Bởi vì ta là con rắn?” Nụ cười của Xích Diễm từ từ thu hồi, tại sao ngay cả cơ hội duy nhất này nàng cũng muốn cho ?”

      “Giữa chúng ta có quan hệ gì sao? Vũ Mị là Vũ Mị, ta là ta, bây giờ ta có trí nhớ của kiếp trước, cũng muốn dùng trí nhớ của kiếp trước để áp đặt, như vậy ta rất bị động. Còn nữa, ta khế ước với ngươi phải vì ngươi là con rắn. Mà là bởi, ngươi còn có con đường riêng của mình phải , mà phải bị người khác khế ước, nên nhớ thân phận của ngươi, ngươi là Xà Vương. người ngươi còn gánh vác rất nhiều trách nhiệm, chứ phải để cho ngươi chỉ bởi nữ nhân mà ở đây cư cả ngàn năm, như vậy ngươi thực xứng làm vị Xà Vương.” Miệng lưỡi Vũ Nhạc sắc bén, từng câu từng chữ với Xích Diễm.

      Sắc mặt của Xích Diễm thay đổi liên tục, bóng dáng màu đỏ cứ bình tĩnh đứng ở nơi đó, tựa hồ suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu sau, môi mỏng khẽ mở: “ ra nàng xem thường ta như vậy? Nàng xem thường ta, đúng ?”

      Trong mắt Vũ Nhạc tràn đầy lãnh ý: “Đúng, ngươi như vậy chỉ làm ta xem thường, ngươi nên có cuộc sống của chính ngươi, thể chỉ vì nữ nhân hề quan tâm tới ngươi mà lại ở chỗ này cả ngàn năm. Tại sao ngươi ra bên ngoài nhìn chút? chừng, ngươi gặp được người phù hợp, cuộc sống của ngươi tốt đẹp hơn, là hạnh phúc mà phải là… Bóng tối.”

      Đôi mắt màu đỏ của Xích Diễm nhắm lại rồi mở ra, sau lúc lâu mới mở miệng: “Đúng vậy, trong lúc vô ý qua ngàn năm, có lẽ nàng đúng, cuộc sống của ta phải là bóng tối, phải là thế giới tươi đẹp muôn màu mới đúng, ta cần gì phải vì đóa hoa vứt bỏ ta cả ngàn năm đây?”

      “Ngươi có thể nghĩ thông suốt, ta rất vui.” Vũ Nhạc chân thành nhìn Xích Diễm, cảm kích đối với phát ra từ nội tâm.

      “Hừ, xú nữ nhân, hại ta mất cả ngàn năm, cho nên sau khi ta ra bên ngoài, đồ ăn thức uống, nơi ăn chốn ở nàng phải phụ trách.” Xích Diễm ngẩng đầu lên, dung nhan ngạo nghễ hề giống đùa.

      phải chứ, ngươi vẫn theo ta?” Hình như Vũ Nhạc vòng vo mà, náo loạn hồi, người này vẫn chưa từ bỏ ý định?

      “Bản đại gia ngàn năm ra ngoài, thời gian phía ngoài như thế nào ta biết đâu, cùng nàng mấy ngày rồi tách ra, chờ lão tử làm quen rồi ai còn muốn theo nàng chứ? phải ngay cả điều này nàng cũng đáp ứng chứ? Chẳng lẽ… Là nàng sợ cái bình dấm chua Thiên Duật Dạ đó?” Con ngươi màu đỏ của Xích Diễm mang theo chút nhạo báng nhìn Vũ Nhạc. Khuôn mặt Vũ Nhạc đỏ lên, nàng tức giận nhướn mắt lên: “Chuyện của ta, tự ta làm chủ, nếu như thế ta cho phép ngươi, vậy…Qủa Xích Diễm của ngươi có thể cho ta nhiều chút, sao chứ?”

      Khuôn mặt nghiệt của Xích Diễm lập tức thoáng qua vẻ khinh thường: “ giống đức hạnh của nghìn năm trước, gặp phải nàng cũng giống gặp thổ phỉ, này, cầm lấy , đây đều là những thứ ta vì nàng mà thu thập, bên trong đều là bảo bối, nàng nên dùng tiết kiệm chút, luyện ra đan dược tốt, đừng quên hiếu kính lão tử là được.” Dứt lời, giơ tay ngọc lên, chiếc nhẫn tinh xảo bay về phía Vũ Nhạc. Nàng vững vàng bắt lấy trong bàn tay, dùng linh lực nhìn xuyên vào, thiếu chút nữa vui mừng tới thở nổi, ngước mắt lên, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ: “ hổ là Xà Vương điện hạ, đúng là đồ tốt nha!”

      “Sao rồi? Cảm kích ta sao? Nhìn chút , ta so với tên khốn Thiên Duật Dạ kia thế nào? Nếu được nàng hãy suy nghĩ lại ?” Bộ dáng Xích Diễm lẳng lơ chớp chớp mắt nhìn Vũ Nhạc, đôi môi đỏ mọng khêu gợi, chỉ còn thiếu nước cởi quần áo khoe da thịt…

      tiếng, Vũ Nhạc nhịn được bật cười, cáu giận trợn mắt nhìn : “Nhìn ngươi có đứng đắn kìa, dáng dấp còn đẹp hơn mỹ nhân thôi , lại còn ra vẻ quyến rũ người khác, nếu vậy... Nếu vậy, ta gọi ngươi là nhân , ha ha, cho nên, ngươi nên thu liễm chút , tim ta lắm chịu được mỹ nhân trêu chọc đâu.”

      Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Xích Diễm đen như đáy nồi, “Nữ nhân này, trong miệng hề có lời hay, được rồi, nhiều nữa, đúng là muốn dừng lại, ta dẫn nàng ra ngoài.” Dứt lời, trường sam màu đỏ vung lên, hướng về phía sau cây Xích Diễm. Mà mấy con rắn kia mặt đất tựa hồ cũng nhận ra được Vương của bọn họ muốn rời , từng con từng con nâng người lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vũ Nhạc nhìn thấy thế, đành lòng nhìn bọn chúng, quay về phía Xích Diễm gọi: “Ngươi… Ngươi từ biệt bọn chúng sao? Bọn chúng muốn người rời !”

      Bước chân Xích Diễm chậm lại, giọng buồn buồn truyền ra từ phía sau cây: “Ta trở lại thăm các ngươi.” Dứt lời, cũng quay đầu lại tiếp tục . Vũ Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài, đột nhiên nàng cảm thấy mấy con rắn này cũng rất đáng : “Các ngươi cần đau lòng, trở lại thăm các ngươi, các ngươi nên sống vui vẻ!” Đột nhiên bầy rắn thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn về phía Vũ Nhạc. Bỗng nhiên bị đám rắn nhìn chằm chằm như vậy, Vũ Nhạc cảm thấy gió lạnh thổi sau lưng, nàng ngượng ngùng cười cười: “Vậy, ta cũng muốn , bái bai, các bạn rắn đáng !” Dứt lời, nàng bay ra ngoài như làn khói.

      Những con rắn kia nhìn bón lưng bọn họ rời , đột nhiên cảm thấy rất bi thương, chúng di chuyển thân mình, từng chút từng chút hướng về phía sau gốc cây, Vương của bọn chúng muốn , còn có thể trở lại sao?

      Vũ Nhạc ra khỏi mật đạo, nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của Xích Diễm, nhịn được nhàng an ủi: “Được rồi, nếu ngươi bỏ được sau này trở lại gặp bọn chúng được sao? Hoặc là, nếu ngươi đưa bọn chúng cùng là được.”

      “Xú nữ nhân, nàng nghe nhàng quá, bọn chúng còn có sứ mạng của mình, làm sao ? Còn nữa, ai ta bỏ được? Hừ, cần đoán bừa như vậy được ? nhanh chút , lão tử hận thể nhanh khỏi nơi này.” Xích Diễm nhịn được trợn mắt quay lại nhìn nàng, vậy mà sau khi quay về phía trước, mặt lại lộ vẻ đau xót, bằng hữu chung sống cả ngàn năm, làm sao câu bỏ được là có thể ràng? Bọn , ta trở lại, nhất định trở lại.

      Đứng ở trước ảo cảnh nhìn thấy cảnh này, cả Tử Luyến và Vân Linh đều bị chấn động mãi nên lời, nha đầu Vũ Nhạc đúng là ra, mà càng thêm thể tưởng tượng được chính là nàng còn đem theo Hồng y nam tử bộ dáng nghiệt, đây… Rốt cuộc là tình huống gì?

      Lúc Vũ Nhạc ra khỏi động Xích Diễm, thời gian dừng lại ở ngày thứ chín. Tiếp theo nàng cư nhiên gặp bất kỳ cản trở gì, trực tiếp ra khỏi cấm địa, ra khỏi cấm địa nàng mới phát , cuối cùng mình lại là người cuối cùng. Đích xác như vậy.

      Khi đám người Mộc Ngư nhìn thấy Vũ Nhạc bình yên ra, từng người cuối cùng cũng an tâm, “Tiểu thư, người sao chứ?” “ sao cả, ta vẫn rất ổn!” Về phần trúng độc và vô tình gặp được Xà Vương, Vũ Nhạc nỏi ràng, chuyện này chờ sau này cũng chưa muộn.

      Thân ảnh màu tím phiêu dật của Từ Luyến nhanh nhẹn thân, thản nhiên nhìn qua mười người,“Có thể trong thời gian quy định ra, coi như tệ, tại các nàng có thể về nghỉ ngơi, nếu như có việc gì ta tự thông báo cho các ngươi. Ta hy vọng sau ba tháng nữa ở cuộc so tài của các tân học viên, đội ngũ của chúng ta có thể áp đảo các đội khác, các ngươi có lòng tin này hay ?”

      “Có!” Mười người nhìn nhau cái, hoặc kiêu ngạo, hoặc khinh thường, hoặc tỉnh táo, hoặc trầm mặc…Nhưng tràn đầy tự tin cũng là nhân tố trọng yếu thể thiếu.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :