1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 067: Đội quân túc
      *Chương 067.1:

      “Ngươi…Có thể đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta ? Nếu phong ấn của Qủa Nhiễm được giải trừ, ngươi có thể , cám ơn ngươi tự mình tới. xin lỗi, đêm khuya, ta muốn nghỉ ngơi, phiền ngươi cho.” Mặc dù người này dáng người tệ, còn rất vừa mắt, nhưng nàng cảm thấy loại nam nhân này hề có cảm giác an toàn, đơn giản thưởng thức chút là được, tiếp tục nữa, thể dừng lại.

      Vừa thấy nàng muốn rời , nụ cười tràn đầy khóe môi nam tử, nháy mắt cái, đến bên người nàng, giữ chặt cánh tay trắng muốt của nữ nhân: “Cứ như thế?”

      “Vậy ngươi muốn như thế nào?” Vũ Nhạc thoải mái nhìn về phía Thiên Duật Dạ, ràng như vậy còn hiểu?

      “Nàng báo đáp ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?” Giọng trầm thấp đặc biệt của nam tử vang lên lần nữa, đáy mắt lạnh lùng, lại lên chút thú vị.

      “Ân nhân cứu mạng? Ngươi cái gì vậy…?” Trong mắt Vũ Nhạc lên chút khó chịu, muốn tránh khỏi tay nhưng cho dù dùng lực thế nào, cánh tay vẫn bị nắm chặt.

      “Hai năm trước, hai người chủ tớ các nàng nếu được ta cứu, nàng cho rằng mình có thể sống mà đứng ở chỗ này sao?” Con ngươi màu đen lạnh lùng của nam nhân lẳng lặng nhìn Vũ Nhạc, sau lúc, mới thở dài bất đắc dĩ: “Xem ra, là do ta quá nóng vội, xin lỗi.” Rồi sau đó, từ từ buông cánh tay nàng ra, đôi mắt sâu thẳm lên vẻ đơn.

      “Ngươi…Ngươi gì? Hai năm trước, chẳng lẽ…Là do ngươi cứu ta?” Họ vẫn luôn muốn biết rốt cuộc năm đó là ai cứu họ, nhưng tìm được nguyên nhân, ra, là ?

      “Hừ!” Hình như nam nhân có chút tức giận, quay đầu sang chỗ khác thèm nhìn nàng.

      Trong lòng Vũ Nhạc khỏi buồn cười, nam nhân này lại có tính cách trẻ con như vậy, nàng cũng giận nữa, kéo kéo ống tay áo của : “ xin lỗi, ta biết là ngươi cứu chúng ta, vậy…Vì sao ngươi lại bỏ ?”

      “Phiền phức.” Nam nhân nhún vai, chậm rãi xoay người nhìn về phía nàng: “Nếu bị nàng quấn lấy, chẳng phải rất phiền phức?”

      “Vậy còn bây giờ? Ngươi sợ phiền phức sao?” Suy nghĩ kiểu gì vậy, tư duy của nam nhân này bình thường chút nào. Bây giờ ràng là quấn lấy nàng, cũng phải là nàng làm phiền , là buồn cười.

      “Bây giờ giống trước kia, bởi vì tại, ta có khả năng bảo vệ nàng. Vũ nhi, ta và nàng kiếp trước kiếp này trải qua mười kiếp. Tuy rằng lúc này nàng chưa khôi phục trí nhớ, nhưng nàng là của ta, ai cũng thể cướp , cho nên, mặc kệ bên cạnh nàng xuất bao nhiêu nam nhân thối tha, nàng đều phải nhớ kỹ, nàng là của ta, nàng là người có phu quân, hiểu chưa?” Trong mắt Thiên Duật Dạ, chính là khí chất bá đạo.

      Ách… cái gì? Kiếp trước kiếp này, trải qua mười đời? Đàn ông có vợ? Điên rồi, ràng nàng mới có mười hai tuổi thôi, làm thế nào có phu quân rồi hả? Đây phải là phát triển quá nhanh sao? Rốt cuộc là có ý gì? Sao nàng càng nghe càng mơ hồ?

      Nhìn khuôn mặt mơ hồ của tiểu nữ nhân, Thiên Duật Dạ nhịn được cười khẽ, dịu dàng đặt tay lên trán nàng, giãn lông mày nhíu chặt của nàng: “Chờ phong ấn của nàng được giải trừ, ta giúp nàng khôi phục trí nhớ, nhưng phải bây giờ. tại, bên cạnh chúng ta có rất nhiều kẻ nguy hiểm, ta thể tiết lộ nàng, hiểu ? Đừng làm đau chính mình, lúc nhìn thấy ta cần nhíu mày như vậy. Thánh Đức là nơi phù hợp để nàng tu luyện tốt, nàng chăm chỉ tu luyện, sau thời gian nữa ta trở lại thăm nàng. Đây, nàng hãy giữ lấy, lúc nào nhớ ta, chỉ cần ấn nút này, ta xuất bên cạnh nàng.”

      Thần kỳ như thế? Mẹ nó, chẳng phải lợi hại hơn cả Đôrêmon sao? “Đây là cái gì?” phải là máy truyền tin chứ?”

      “Là máy truyền tin, ấn ký của ta lưu ở bên trong, lúc nhớ ta ấn vào, là được rồi.” Nam nhân thân mật sờ chóp mũi nàng, “Được rồi, ta phải , trời mau sáng quá.”

      “Ngươi cảm thấy ta nhớ ngươi sao?” Vũ Nhạc nhịn được đả kích , nam nhân này, có phải quá coi trọng bản thân quá rồi ?

      “Nàng thử xem?” Nam nhân cười như cười, nhướng mày, xoay người rời , biến mất rất nhanh trong màn đêm.

      “Ta ? Dĩ nhiên là ta nhớ ngươi.” Vũ Nhạc giễu cợt bĩu môi: “ vô lý, chẳng lẽ ta lại biết ta có phu quân lúc nào sao? Mười hai tuổi có chồng, có phải có tính luyến đồng ? Tiếc cho bộ dáng của , nếu phải vì từng cứu chúng ta, lão nương nguyền rủa ngươi!”

      Phốc tiếng, có người kìm được cười lên, Vũ Nhạc nhíu mày, lúc này nàng mới nhìn thấy mấy người Cung Tuyết tới gần mình, nàng cầm máy truyền tin, quơ quơ trước mắt họ: “ , rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Mà bây giờ các ngươi khôi phục trí nhớ, tiện thể luôn cho ta biết, nam nhân này là ai hả?”

      “Tiểu thư, ngươi cảm thấy gì sao?” Bộ mặt Cung Tuyết kinh ngạc nhìn Vũ Nhạc, nàng phải mẫn cảm với hơi thở của chủ nhân nhất chứ?

      “Cảm giác cái gì? Cảm giác cái lông à, nhanh , …Rốt cuộc là ai?” Lúc này, trong mắt Vũ Nhạc tràn đầy lạnh lùng, hỏi ra nguyên cớ, nàng buông tha bọn họ.

      “Là người rất quan trọng với người.” Qủa Nhiễm rụt cổ lại, giọng .

      “Rất quan trọng? Quan trọng như thế nào?” Vũ Nhạc nhíu mày, chắng lẽ…Điều nam nhân kia ?

      “Tiểu thư, người cần gì phải truy xét những thứ này chứ? Cái gì cần biết sớm muộn biết, nếu là của người, người tránh được, nếu phải của người, người cũng cần phiền nao. Chủ tử, cũng chính là Thiên thiếu gia. Từ đầu chí cuối ngài ấy đều đặt người ngậm trong miệng sợ tan, cưng chiều vô cùng. Nếu bây giờ ngài ấy chưa cho người biết, chắc hẳn có khổ tâm riêng. Đừng nhìn đại lục này gió êm sóng lặng, kỳ hàm chứa nguy hiểm cực lớn ở bên trong. Ngài ấy vì người mà làm rất nhiều việc, người dùng tâm của mình để cảm nhận, được ?” Cung Tuyết cau mày, suy nghĩ chút, nghiêm túc nhìn về phía Vũ Nhạc, giải thích cặn kẽ.

      Sau khi nghe xong, Vũ Nhạc tức giận nhướn mày: “Hừ, các ngươi cứ thừa nước đục thả câu , sớm muộn gì cũng bức ta chết ngạt, các ngươi mới vừa lòng! Trở về, ngủ!” Dứt lời, nàng quay đầu vào nhà tranh, dày vò cả đêm, mệt chết được.

      Nhìn thấy nàng vào phòng, đám người Cung Tuyết đồng thời nhìn lên bầu trời, các nàng còn phải chờ bao lâu nữa đây?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 067.2:

      Sáng sớm ngày thứ hai, các tân học viên đứng ở quảng trường của Thánh Đức, được hoan nghênh nhiệt liệt. Cùng lúc đó, các nàng được nhìn thấy các thiếu nữ nhất đẳng thiên tài trong truyền thuyết. Trong đám tiểu nha đầu, nhìn thấy thần tượng trong lòng mình, mọi kích động đều ràng. Vũ Nhạc giật giật khóe miệng: “Cho dù là ở chỗ nào, sức mạnh của thần tượng, đều là vô cùng lớn nha!”

      Cung Tuyết mỉm cười: “Trong các học viên ở khóa trước, có tiểu đội hoàn hảo nhất, sáu người tổ, các nàng cùng nhau chiến đấu hoàn thành nhiệm vụ, dù là thành thân, sinh con cũng đều cùng nơi. xứng đáng danh xưng tỷ muội, những chuyện này ở Thánh Đức, Bá Quyền là chuyện nhìn mãi cũng quen mắt.”

      “Ôi trời, các ngươi nhìn xem, vị đứng đầu kia, phải là tiểu đội Phượng Hoàng sao? Đứng đầu là đội trưởng, chính là dòng chính nữ của Lăng thị gia tộc Lăng Tiêu Hàm. Đứng cạnh nàng ta là phó đội trưởng Hỏa Phượng, tiếp theo là Mục Tuyết Dạng, Thương Lan Ngữ, Nam Cung Nhan, Tô Mạt. Lai lịch các nàng cũng , đều là thiên kim tiểu thư của các thế lực hạng nhất. Đội này của các nàng cùng nhập học bốn năm trước, mà bây giờ qua bốn năm, trưởng thành tới mức này, thể làm cho người khác sợ hãi nha!”

      “Đúng vậy, đúng vậy. Nghe đội trưởng Lăng Tiêu Hàm phải là người đơn giản, năm nay mới chỉ mười sáu tuổi bước vào cảnh giới Tử Vương. Bốn năm nàng lên được cấp độ này, thể đáng sợ. giống như chúng ta, vẫn còn ở Võ Giả.”

      “Ngươi cũng đừng tự coi mình nha, phải chúng ta vừa mới nhập học sao? Vẫn còn cơ hội, bốn năm nữa, chừng chúng ta còn lợi hại hơn nàng ấy, đúng ?”

      “Có phải chỉ cần được Thánh Đức chọn là tiểu đội xuất sắc là có thể vào ở khu biệt viện này à? Nghe khu biệt viện đó đều là các học viên ưu tú, mỗi phân đội nhà riêng ba tầng lầu đó, làm cho người ta hâm mộ.”

      “Yên tâm , chỉ cần ngươi chịu cố gắng những thứ này sớm muộn gì ngươi cũng có được. Bây giờ phải cứ hâm mộ là được.”

      Ngươi có thể ngừng lại được ….

      Nghe bên tai vang lên tiếng chuyện càng lúc càng to, Vũ Nhạc có hứng thú, biết tương lai các nàng trưởng thành tới mức nào đây?

      “Tiểu thư, chúng ta cần đặt cái tên, chút nữa sợ là có thông cáo phân tiểu đội. Ba tháng sau tân học viên thi đấu, nghe Bá Quyền cũng tham gia, xem ra học viện rất coi trọng lần tỷ thí này.” Cung Tuyết nhíu mày, ba tháng, xem ra các nàng phải nhanh chóng giải trừ phong ấn.

      “Vậy gọi là… Túc, thuốc phiện có độc, xin chớ đến gần” Vũ Nhạc nhìn đội Phượng Hoàng cách đó xa, đôi mắt khẽ nheo lại, tương lai thuộc về đội Túc chúng ta!

      “Khí phách, tên này tuyệt, đúng là loài hoa chúng ta thích nhất, ôi chao, đây chính là dành riêng cho chúng ta!” Mia vừa nghe nàng , đôi mắt híp thành thành hàng.
      “Đêm nay, chuẩn bị giải trừ phong ấn cho ta, có vấn đề gì chứ?” Muốn trở nên cường đại, bước đầu tiên là giải trừ phong ấn.

      vấn đề gì, chúng ta chuẩn bị tốt.” Bốn người Qủa Nhiễm gật đầu, bộ dáng tràn đầy tự tin.

      “Ta có thể làm gì ?” Thời gian vừa rồi ở chung, Mộc Ngư cùng hiểu tính cách các nàng, đôi khi nàng hiểu các nàng gì, nhưng chỉ cần có lợi cho tiểu thư, nàng đều tán thành.

      “Nấu cơm, chúng ta biết nấu cơm, cho nên phải làm phiền muội.” Vũ Nhạc nháy mắt mấy cái, may mắn là mang Ngư nhi theo, bằng , biết cuộc sống sau này trải qua như thế nào. Từ ngày ở trong nhà tranh, Thánh Đức trông coi sống chết của các nàng, ngày ba bữa đều do các nàng tự giải quyết. Chưa từng thấy trường học nào vô trách nhiệm như vậy, tử tế.

      “Việc này thành vấn đề, được rồi, chúng ta bắt đầu. Sau khi đại hội kết thúc, chúng ta cùng lên phố mua đồ.” Mộc Ngư thấy mấy người Các chủ lên bục giảng, lập tức ngậm miệng.

      Đám người Vũ Nhạc gật đầu, đúng là các nàng lâu xuất môn.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sáng sớm ngày thứ hai, các tân học viên đứng ở quảng trường của Thánh Đức, được hoan nghênh nhiệt liệt. Cùng lúc đó, các nàng được nhìn thấy các thiếu nữ nhất đẳng thiên tài trong truyền thuyết. Trong đám tiểu nha đầu, nhìn thấy thần tượng trong lòng mình, mọi kích động đều ràng. Vũ Nhạc giật giật khóe miệng: "Cho dù là ở chỗ nào, sức mạnh của thần tượng đều là vô cùng lớn nha!"

      Cung Tuyết mỉm cười: "Trong các học viên ở khóa trước, có tiểu đội hoàn hảo nhất, sáu người tổ, các nàng cùng nhau chiến đấu hoàn thành nhiệm vụ, dù là thành thân, sinh con cũng đều cùng nơi. xứng đáng danh xưng tỷ muội, những chuyện này ở Thánh Đức, Bá Quyền là chuyện nhìn mãi cũng quen mắt."

      "Ôi trời, các ngươi nhìn xem, vị đứng đầu kia, phải là tiểu đội Phượng Hoàng sao? Đứng đầu là đội trưởng, chính là dòng chính nữ của Lăng thị gia tộc Lăng Tiêu Hàm. Đứng cạnh nàng ta là phó đội trưởng Hỏa Phượng, tiếp theo là Mục Tuyết Dạng, Thương Lan Ngữ, Nam Cung Nhan, Tô Mạt. Lai lịch các nàng cũng , đều là thiên kim tiểu thư của các thế lực hạng nhất. Đội này của các nàng cùng nhập học bốn năm trước, mà bây giờ qua bốn năm, trưởng thành tới mức này, thể làm cho người khác sợ hãi nha!"

      "Đúng vậy, đúng vậy. Nghe đội trưởng Lăng Tiêu Hàm phải là người đơn giản, năm nay mới chỉ mười sáu tuổi bước vào cảnh giới Tử Vương. Bốn năm nàng lên được cấp độ này, thể đáng sợ. giống như chúng ta, vẫn còn ở Võ Giả."

      "Ngươi cũng đừng tự coi mình nha, phải chúng ta vừa mới nhập học sao? Vẫn còn cơ hội, bốn năm nữa, chừng chúng ta còn lợi hại hơn nàng ấy, đúng ?"

      "Có phải chỉ cần được Thánh Đức chọn là tiểu đội xuất sắc là có thể vào khu biệt viện này à? Nghe khu biệt viện đó đều là các học viên ưu tú, mỗi phân đội nha riêng ba tầng lầu đó, làm cho người ta hâm mộ."

      "Yên tâm , chỉ cần ngươi chịu cố gắng những thứ này sớm muộn gì ngươi cũng có được. Bây giờ phải cứ hâm mộ là được.

      Ngươi có thể ngừng lại được ....

      Nghe bên tai vang lên tiếng chuyện càng lúc càng to, Vũ Nhạc có hứng thú, biết tương lai các nàng trưởng thành tới mức nào đây?

      "Tiểu thư, chúng ta cần đặt cái tên, chút nữa sợ là có thông cáo phân tiểu đội. Ba tháng sau tân học viên thi đấu, nghe Bá Quyền cũng tham gia, xem ra học viện rất coi trọng lần tỷ thí này." Cung Tuyết nhíu mày, ba tháng, xem ra các nàng phải nhanh chóng giải trừ phong ấn.

      "Vậy gọi là Túc, thuốc phiện có độc, xin chớ đến gần" Vũ Nhạc nhìn đội Phượng Hoàng cách đó xa, đôi mắt khẽ nheo lại, tương lai thuộc về đội Túc chúng ta!

      "Khí phách, tên này tuyệt, đúng là loài hoa chúng ta thích nhất, ôi chao, đây chính là dành riêng cho chúng ta!" Mia vừa nghe nàng , đôi mắt híp thành hàng.

      "Đêm nay, chuẩn bị giải trừ phong ấn cho ta, có vấn đề gì chứ?" Muốn trở nên cường đại, bước đầu tiên là giải trừ phong ấn.

      " vấn đề gì, chúng ta chuẩn bị tốt." Bốn người Qủa Nhiễm gật đầu, bộ dáng tràn đầy tự tin.

      "Ta có thể làm gì ?" Thời gian vừa rồi ở chung, Mộc Ngư cũng hiểu tính cách các nàng, đôi khi nàng hiểu các nàng gì, nhưng chỉ cần có lợi cho tiểu thư, nàng đều tán thành.

      "Nấu cơm, chúng ta biết nấu cơm, cho nên phải làm phiền muội." Vũ Nhạc nháy mắt mấy cái, may mắn là mang Ngư nhi theo, bằng , biết cuộc sống sau này trải qua như thế nào. Từ ngày ở trong nhà tranh, Thánh Đức trong coi sống chết của các nàng, ngày ba bữa đều do các nàng tự giải quyết. Chưa từng thấy trường học nào vô trách nhiệm như vậy, tử tế.

      "Việc này thành vấn đề, được rồi, chúng ta bắt đầu. Sau khi đại hội kết thúc, chúng ta cùng lên phố mua đồ." Mộc Ngư thấy mấy người Các chủ lên bục giảng, lập tức ngậm miệng.

      Đám người Vũ Nhạc gật đầu, đúng là các nàng lâu xuất môn,

      [Tieutam: các nàng đừng sốt ruột, ngày mai đăng phần rất qua trọng & rất dài rất dài ^^]
      Last edited: 16/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 068.1: :yeah:

      Sau khi đại hội đón người mới kết thúc, sáu người cùng mua đồ dùng hằng ngày. Sau khi trở về, Mộc Ngư phụ trách nấu bữa tối, năm người khác lập tức vào trong Linh Giới, giúp Vũ Nhạc giải trừ phong ấn.

      Sau khi chuẩn bị đầy đủ, lông mày Cung Tuyết khẽ chau lại, đành lòng nhìn Vũ Nhạc: “Tiểu thư, quá trình này rất thống khổ, người nhất định phải chịu đựng nha!”

      “Thống khổ? Qủa Nhiễm giải trừ phong ấn cũng thấy nàng thống khổ mà?” Vũ Nhạc vừa nghe có chút khổ sở, khó hiểu nhìn Cung Tuyết.

      “Tiểu thư, phong ấn của người giống của chúng ta. Phong ấn của chúng ta chủ yếu là vì ngăn cản tốc độ trưởng thành và trí nhớ kiếp trước. Còn người là trực tiếp bị phong ấn linh lực, quá trình này gian nan hơn rất nhiều.” khuôn mặt lạnh lùng của Cung Tuyết tràn lên vẻ đành lòng, nếu như có thể, ta nguyện ý để chủ nhân của mình bị thương tổn.

      “Vậy…Ta cần làm cái gì?” Nếu đau khổ, phải là nước sôi lửa bỏng chứ?

      “Chỉ cần người luôn duy trì tỉnh táo là được. Qúa trình này cầu bốn mươi chín ngày, trong thời gian này, người thể ngủ.” Nhìn bộ dáng dè dặt của Vũ Nhạc, Qủa Nhiễm hơi mỉm cười. Mà Vũ Nhạc nhìn thấy thế, cảm thấy gian ác vô cùng, tuyệt đối là lợi dụng việc công trả thù riêng.

      “Ta có thể cho người biết, ta có thể đánh ngươi ?” Nhìn lúm đồng tiền như hoa của bốn người, mỗ nữ nắm chặt quả đấm.

      “Có thể, sau khi người khôi phục linh lực, muốn xử trí chúng ta thế nào cũng được.” Mia nở nụ cười rực rỡ: “Cười cái rắm mà cười, hàm răng ngươi rất trắng sao?” Mỗ nữ hừ lạnh tiếng, ngồi luôn xuống đất, nhìn bốn người sau lưng: “Bắt đầu .”

      Lần này, ngay cả người luôn duy trì mặt than, Bối Khả, cũng bất lực giật giật khóe miệng, chỉ chỉ phía sau bảo tháp : “Tiểu thư, phải ở chỗ này, là ở Hàn Băng trì.”

      Vũ Nhạc vừa nghe nàng , nghe lời đứng lên, dùng sức liếc xéo bốn người, về phía bảo tháp, vừa vừa than thở: “Diễn trò khỉ gì đây, phiền toái như vậy, đáng ghét, Hàn Băng trì, vừa nghe biết là phải nơi tốt lành gì. Hay , tên đúng như mặt chữ, phải nàng được ngủ sao? Nơi lạnh giá như vậy, ai ngủ nổi chứ?”

      Trong lúc Vũ Nhạc còn suy nghĩ, bị dẫn tới trước giá sách ở đại sảnh lầu . Cung Tuyết dễ dàng mở ra cơ quan, hai bên giá sách từ từ mở ra, lộ ra cánh cửa đá. Cung Tuyết xoay người nhìn Vũ Nhạc: “Tiểu thư, vào thôi!”

      Vũ Nhạc nhịn được gật đầu, bốn người này đúng là có quan hệ tầm thường với nàng, nếu sao có thể quen thuộc với Linh Giới như vậy?

      Năm người thuận lợi tiến vào, cửa đá chậm rãi khép lại đằng sau. Sau khi được năm sáu bước, Vũ Nhạc thình lình rùng mình, giải trừ phong ấn, cái giày vò này, đúng là bình thường…Gian nan.

      Tựa hồ nhìn thấu Vũ Nhạc căng thẳng, Cung Tuyết giọng giải thích: “Tiểu thư cần quá lo lắng, tuy là ở trong hồ băng chịu chút khổ cực, có điều nơi này là hồ Hàn Băng, rất hiếm có, chỉ có thể cường thân kiện thể mà còn phụ trợ tu luyện tốt nhất, tu luyện trong này có thể gấp ba bốn lần so với bên ngoài!”

      Nghe vậy, ánh mắt Vũ Nhạc sáng lên, nếu có công hiệu như vậy uổng phí nàng chịu thiệt thòi như vậy. Nàng quay đầu nhìn về phía bốn người: “Còn chờ cái gì, bắt đầu ?”

      “Được, mời tiểu thư nhảy vào chính giữa hồ, bốn người chúng ta đứng ở bốn góc. Người cần nghĩ gì cả, chỉ cần tận lực hấp thu nội lực mà chúng ta truyền cho người là được.” Cung Tuyêt chỉ vào giữa hồ băng, cẩn thận dặn dò.

      “Được, ta hiểu rồi.” Vũ Nhạc gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Nàng đứng bậc thang, cẩn thận đưa chân tiến vào trong hồ băng, bỗng nhiên cảm thấy giá rét thấu xương cuốn lấy toàn thân, từng tế bào người đều dựng lên. Nhìn ánh mắt khích lệ của bốn người Bối Khả, Vũ Nhạc cắn chặt răng, dùng sức nhảy xuống, cách dày vò này là kích thích xuyên thấu, chưa bao giờ trải nghiệm qua. Máu trong người nàng dường như trong nháy mắt đông cứng lại, nàng cố sức di chuyển thân thể, về phía chính giữa hồ băng…

      Nhìn Vũ Nhạc đứng lại, bốn người nhìn nhau, hề do dự nhảy vào vị trí bốn cạnh góc. Sau khi chuẩn bị xong, đầu ngón tay mỗi người đều ra ánh sáng riêng biệt. Màu vàng của Mia, màu trắng của Cung Tuyết, màu đỏ Qủa Nhiễm, màu xanh dương của Bối Khả. Bốn đường ánh sáng ngưng tụ người Vũ Nhạc, tựa hồ như quả cầu sáng hào quang rực rỡ. Dưới vận công của bốn người, vầng hào quang từ từ phát ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt, tầng ánh sáng này chậm rãi di chuyển xuống dưới…

      Mười ngày sau, khi tầng hào quang màu tím hoàn toàn bao bọc lấy Vũ Nhạc, bốn người đồng thời thu nội công. Cung Tuyết cầm đầu bốn người co hai chân lại, trôi lơ lửng phía Hàn Băng trì. Cung Tuyết đọc chuỗi chú ngữ, la lớn: “Hợp!” Đột nhiên, bốn người dùng tốc độ cực nhanh xếp thành đường thẳng, di chuyển xuống phía dưới, cho đến khi bốn người ngang hàng với Vũ Nhạc. Bốn người Cung Tuyết đột nhiên mở mắt, đồng nhất múa lượn ở phía sau, Cung Tuyết ở phía trước. Bốn người chuyển động phát huy tất cả sức mạnh, mở thông mấy huyệt đạo lớn ở sau lưng của Vũ Nhạc. Phía sau lưng nàng dần dần xuất vài đường nét phức tạp, đường nét giống màu sắc của Qủa Nhiễm, mà lấp lánh đủ loại ánh sáng. Cung Tuyết nhìn thấy vậy, nhịn được nhíu mày: “Tình hình được tốt lắm, như thế này chúng ta có lẽ thể hoàn thành!”

      “Tiểu Giới, mời Chủ nhân tới đây.” Bối Khả ngồi ở phía cuối cùng, bình tĩnh quay sang dặn dò Tiểu Giới. Tiểu Giới nhanh chóng ra, thản nhiên nhìn về phía Vũ Nhạc, cân nhắc chút: “Được rồi, các ngươi yên tâm, ta chút về.” Phong Ấn đến từ Thượng Cổ? Phong ấn của chủ nhân xảy ra biến dị từ lúc nào?

      Khi Tiểu Giới rời , bốn người Cung Tuyết cũng nhãn rồi, giây cũng dám dừng việc truyền linh lực vào Vũ Nhạc. Nếu nàng có linh lực bảo vệ, lại ngồi trong Hàn Băng trì, trúng hàn độc, khi dính vào, thuốc nào chữa được. Họ dám phân tâm phút nào.

      Ứớc chừng sau thời gian ba chung trà, Cung Tuyết cảm thấy áp lực vô hình tới phía họ, ánh mắt nàng sáng lên: “Chủ nhân tới.”

      Vừa dứt lời, bóng hình màu đen xuất bầu trời của Hàn Băng trì. Nhìn thấy bóng dáng vương giả từ từ xuống, bốn người Cung Tuyết thả lỏng tâm tình.


      “Xảy ra chuyện gì?” Thiên Duật Dạ nhanh chóng nhìn sang Vũ Nhạc nhắm chặt hai mắt, cảm thấy nàng vẫn hô hấp bình thường, thở phào nhõm, ngước mắt nhìn Cung Tuyết. Cung Tuyết chuyển động sức mạnh lần nữa, sau lưng Vũ Nhạc xuất các đường sáng màu sắc khác nhau. Vào lúc này, Thiên Duật Dạ trước giờ đều vững như bàn thạch lộ ra vẻ khiếp sợ khuôn mặt tuấn tú: “Thượng cổ Phong ấn?”

      “Đúng, thuộc hạ vừa mở phong ấn của chủ nhân thấy có gì đúng, việc này so với chúng ta điều tra khác nhau quá lớn. Chẳng lẽ, phong ấn này có thể tự xảy ra thay đổi sao?” Chuyện quái dị này, họ cũng chỉ trải qua ở ngàn năm trước, ngờ trải qua ngàn năm lại có thể gặp lại, hay là do bị phong ấn tại đại lục này, quá kì quái!

      Thiên Duật Dạ nhăn lông mày trán, suy nghĩ cái gì đó, lát sau, trực tiếp đứng ở sau lưng Bối Khả, chỉ huy bốn người: “Làm theo ta, cần hoảng sợ, nhìn có vẻ rất khó nhưng thao tác thực tế, cũng khó lắm.”

      “Dạ, chủ nhân.” Bốn người đồng thanh trả lời, mặt mỗi người đều là cẩn trọng, giờ khắc này, tuyệt đối thể phân tâm.

      “Vận công, chuyển ba vòng đan điền, dùng sức đẩy mạnh, ba vòng sang trái, lui về phía sau từng bước, sang phải vòng, về phía trước ba bước…” Lúc này, Thiên Duật Dạ nhắm chặt hai mắt, ngón tay đặt ở sau lưng Bối Khả vận công. cẩn thận nhìn lại, thấy động tác của bọn họ đồng nhất, ngay cả chút chênh lệch cũng có, đây…Chẳng lẽ là hợp lực làm trong truyền thuyết? Những đường nét quỷ dị này chỉ nhìn lần, khắc sâu vào trong đầu, chỉ cần gặp qua quên, đúng là làm cho người ta kính nể.

      Sau bảy ngày bảy đêm, trán bốn người Cung Tuyết dần chảy ra hàng mồ hôi, mặc dù ở trong hồ băng. Lực cản quá lớn trong cơ thể Vũ Nhạc làm họ lấy linh lực chống cự, dùng hết sức mình. Cũng may có Thiên Duật Dạ, người có thần lực vô biên ở đại lục này nên mỗi người mới ổn định tâm tình, toàn tâm toàn ý chống cự thử thách trước mặt.

      tháng sau, quá trình giải trừ phong ấn đến mức cao nhất. Sắc mặt bốn người Cung Tuyết trắng bệch, mà sắc mặt Vũ Nhạc lại càng hồng nhuận. Mặc dù ở Hàn Băng trì, tình trạng của nàng ngày càng tốt, điều này lên phong ấn sắp bị giải trừ. Lại nhìn về phía Thiên Duật Dạ ở phía sau Bối Khả, mặc dù vầng trán lên chút mỏi mệt, nhưng nhìn theo chân mày giãn ra, việc tiến triển rất thuận lợi. canh giờ sau, mọi người đồng thời mở mắt, hô to: “Hợp!”, năm người dùng sức xuất ra toàn bộ linh lực, hướng về phía Vũ Nhạc. Linh lực vô cùng lớn đánh sang, chỉ nghe bùm tiếng, sau đó, các đường nét mới vừa rắc rối phức tạp dần biến thành đường thẳng mảnh hẹp, rồi biến mất. Hai canh giờ sau, các đường nét ở sau lưng Vũ Nhạc biến mất hoàn toàn. Năm người thở phào nhõm, thu hồi công lực.

      Bốn mươi chín ngày chiến đấu, phong ấn của Vũ Nhạc được giải trừ, bốn người Cung Tuyết mệt mỏi vô cùng, cả người mềm nhũn dựa vào hàn băng trong hồ, thở hổn hển. Thiên Duật Dạ nhìn các nàng, đầu ngón tay nhàng đảo qua cánh cửa đá bên phải hồ băng, cửa đá rất nhanh từ từ mở ra. Bốn người nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, bị lực thổi vào bên trong cửa đá. Giọng trầm thấp của Thiên Duật Dạ thanh nhã vang lên: “Ở trong ôn tuyền dưỡng thương cho tốt, ta chăm sóc nàng ấy tốt.”

      Bốn người kịp trả lời, cửa đá đóng chặt. Thiên Duật Dạ thấy thế mới xoay người nhìn về phía Vũ Nhạc được hào quang màu tím bao quanh, khuôn mặt lên nhu tình: “Vũ nhi, mau mau cường đại lên , tương lai của chúng ta, cần chúng ta cố gắng!”

      …..
      tieunhu thích bài này.

    5. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      cố lên cố lên có ta đu nàng đây

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :