1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 065.3

      Lại nghĩ rằng Linh xà tiên sinh, đầu tiên nhìn nàng chút, rồi sau đó châm chọc lại gần mặt nàng: “Để cho ta khế ước cùng con người có linh lực như ngươi? Đầu ngươi bị nước vào rồi, hay là tai ta nghe nhầm hả?”

      “Ngươi…” Vũ Nhạc vừa định nổi giận, đột nhiên nghĩ ra, hình như cũng sai. Ở đại lục này, mình có linh lực, dĩ nhiên là củi mục trong củi mục, nhưng mà nếu đơn giản thế khiến nàng từ bỏ, sao có thể chứ? Suy nghĩ chút, nàng mở miệng, giọng khinh thường: “Ngươi sai, tại ta là phế vật, nhưng mà, có nghĩa tương lai ta cũng là phế vật. Bởi vì trong cơ thể ta có phong ấn, cho nên mới có linh lực, đó phải là trời sinh có linh lực, mặc dù cùng vẻ ngoài nhưng kết quả giống nhau. Tương lai vẫn còn rất xa, ai dám khẳng định linh lực của ta thể giải trừ đây?”

      “Linh lực bị phong ấn?” Linh xà tưởng tượng nổi trợn mắt, sau đó cái đuôi lập tức thăm dò mạch đập của Vũ Nhạc. Nàng vừa muốn nhảy ra lại bị cuốn lấy, “A a, ai cho phép ngươi đụng tới ta, mau buông ta ra, đồ…” Vừa định đồ ghê tởm thân thể đột nhiên được buông ra, giọng nỉ non của Linh xà phát ra từ đỉnh đầu: “ bị phong ấn lại rồi, rốt cuộc ngươi là ai?”

      “Là người để cho ngươi phải hối hận.” Vũ Nhạc nhún vai, khó chịu lau chỗ vừa bị bạn rắn kia chạm vào, đáng chết, nàng lại để cho mãng xà đụng vào, khinh khủng.

      “Ngươi tự tin như vậy?” Linh xà tròn mắt, đột nhiên có chút nhìn thấy nha đầu này. Nếu nàng vô dụng, lại có thể tiến vào nơi này, tuyệt đối phải người bình thường. Vả lại nàng tiện tay là có thể lấy ra đan dược, chỉ điểm này ở đại lục này rất hiếm thấy. Luyện dược sư rất khan hiếm, khiến đan dược nước lên thuyền lên, tiến cấp đan nếu phải thẻ vàng cũng phải vài tấm thẻ vàng đó? Nàng cho là cho, cho thấy nàng rất có tiền, có rất nhiều đan dược, rốt cuộc nàng là ai?

      “Đương nhiên, Vũ Nhạc ta, từ trước đến giờ đều rất tự tin.” Cái khác nàng dám chắc chắn, nhưng cố gắng ai so cũng kém hơn nàng, nàng tin tưởng rằng linh lực sau này của mình, nếu kiên trì cố gắng áp đảo tất cả.

      “Ngươi vừa xưng tên là gì? Vũ Nhạc? Ngươi là Vũ Nhạc?” Linh xà vừa nghe nàng tự giới thiệu, vẻ mặt mừng rỡ nhìn nàng. Bị mãng xà kích động nhìn chằm chằm, nàng lại có cảm giác rợn tóc gáy? “Có vấn đề gì sao?” Đương nhiên có vấn đề, lại còn là vấn đề vô cùng lớn, “Cầu xin ngài khế ước với ta, sau này con rắn này theo ngài, van cầu ngài thu nhận ta!”


      Nhìn linh xà huynh đệ đột nhiên sống chết muốn thu nhận, sau ót Vũ Nhạc đổ mồ hôi, trời ơi, ai cho nàng biết đây là thế nào?

      “Chủ nhân, cầu xin ngài thu nhận ta!” Linh xà vừa nhìn bộ dáng hoang mang của Vũ Nhạc, ngay lập tức thân thể to lớn uốn thành đống, ngừng cúi đầu bái lạy. Cảnh tượng này, ngoài ý muốn lại hài hước như vậy, Vũ Nhạc lau lau sau ót mình, khóe miệng run rẩy nhìn Linh xà: “Được rồi được rồi, ta cũng xin ngươi đừng cúi lạy nữa, ta thu nhận ngươi là được rồi chứ? Vậy ngươi có còn muốn đan dược này ?”

      Linh xà vừa nghe nàng , lập tức há hốc mồm, thừa, ai muốn chứ, nhưng mà… Nhìn chủ nhân là muốn cho nó sao? Ngay tại lúc nó còn do dự, mỗ nữ nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của nó, giơ tay lên, “Này, nhận lấy đan dược !” Vẻ mặt linh xà hưng phấn tiếp nhận, cúi đầu cảm tạ: “Cám ơn, cám ơn chủ nhân.”

      “Này, vậy ngươi có thể cho ta biết, chúng ta khế ước với nhau bằng cách nào ?” Vũ Nhạc luôn ngại học hỏi kẻ dưới, lúc này nàng mới nhận ra mình biết khế ước cùng Linh thú thế nào.

      Linh xà chuẩn bị ăn đan dược lập tức dừng động tác lại, ngay tức khắc nằm rạp mặt đất, lộ ra dáng vẻ coi thường. Vì sao đột nhiên cảm thấy mình hình như là bị động kinh mất rồi? “Chủ nhân, ngài hãy chích ngón tay mình, giọt máu vào đầu ta là được.” Mặc dù thân thể run rẩy, mỗ Linh xà vẫn cố hết sức ra đáp án nàng muốn.

      “Ồ? Hóa ra đơn giản như vậy à?” Vũ Nhạc gật gật đầu, làm theo. Rất nhanh sau đó, thân thể hai người bị tầng sương mù bao quanh, sau thời gian ly trà, sau gáy của Linh xà xuất ấn ký hình hoa sen, “Chủ nhân, xin nhận lạy của rắn .” “Xì, ngươi có tên sao? Con rắn , buồn cười quá, ngươi ràng là đại xà mà?” Mỗ nữ chút khách khí công khai giễu cợt khiến sau gáy bạn rắn chảy xuống ba vạch đen. lúc lâu sau, nó mới bất đắc dĩ mở miệng: “Cầu xin chủ nhân ban tên cho ta, ta có tên.” “Sao? thế ư? Vậy gọi ngươi là Linh Cửu , Cửu nhi, nghe rất hay nha!” Số chín là con số may mắn của nàng, nó là Linh thú khế ước đầu tiên ở thế giới dị giới này, coi như là cho quà !

      “Tạ ơn chủ nhân ban tên, Linh Cửu tham kiến chủ nhân.” Mặc dù cảm thấy cái tên này nghe được hay, nhưng phục tùng vô điều kiện rồi, ai bảo…Nàng có lai lịch bất phàm đây?

      “Được rồi, đứng lên , bây giờ ta cần ngươi…Ngươi tạm lánh chỗ khác .” Vừa nhìn thấy thân thể khổng lồ của , Vũ Nhạc nhịn được tê dại da đầu. Linh Cửu đương nhiên nhìn ra ý nghĩ của Chủ nhân mình, nhưng vẫn oai oán kêu: “Chủ nhân, ngài đưa ta vào gian Linh thú mới có thể như thế, nếu , ta có nơi nào để nữa đây?”

      gian Linh thú? Đó là nơi nào vậy? Ta đưa ngươi vào bằng cách nào? Cái người này sao lại to…” Mỗ nữ mở to mắt, con rắn này đùa chứ?


    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 065. 4:

      Mỗ xà cố nén kích động muốn chưởng vỗ chết nữ nhân nào đó, miệng co quắp, bất lực : “Chính là gian của chủ nhân, ngài chỉ cần nghĩ ý niệm ta vào.” Còn có nơi nào khác nữa đây? Trời ạ, đột nhiên hơi hối hận việc khế ước với nàng? Tại sao lại có cảm giác lên nhầm thuyền giặc vậy?

      Vụ Nhạc nghe lời gật đầu, mỗ xà lập tức biến mất ngay tại chỗ. Lúc này mỗ nữ mới hài lòng gật đầu, trong đầu khinh bỉ trừng mắt nhìn Tiểu Giới và Lạp Lạp: “Hai người các ngươi, tốt nhất tắm rửa sạch cho lão nương, chờ ta ra khỏi đây nhất định dạy dỗ các ngươi tốt.”

      lúc sau, Vũ Nhạc dễ dàng ra khỏi khu rừng, có điều nàng thất rất kì quái là vì sao đường gặp được Linh thú nào khác. Nhưng có kỳ quái tới mấy cũng chưa ngốc tới mức mở miệng hỏi, có điều…Lần này chuyến vào rừng thú hình như có khó khăn gì cả, bọn Linh thú này cũng yếu ớt, hề mạnh mẽ chút nào. hiểu nổi mấy nhóm nữ nhân trước đây sao lại bị nuốt vào bụng nữa.

      Lúc này mỗ xà nằm trong Linh Giới bỗng run rẩy khóe miệng, trước mặt nó là bạn ngựa, bạn hồ ly, bạn nhìn nó với ánh mắt vô cùng đồng tình. Nó đột nhiên muốn…ngửa mặt lên trời kêu gào vài tiếng, nếu phải …Nếu phải vì… khế ước với nàng sao? Hả? Dù sao cũng là Linh thú đứng đầu trong rừng, chủ nhân khế ước với , con vật nào ngu đần dám đến khiêu chiến? Yếu ớt? Mẹ nó, nàng lại còn yếu ớt, biết người nào lần đầu nhìn thấy bị dọa hai mắt đẫm nước, nữ nhân lòng dạ hiểm độc này, còn có thể đáng ghét thế sao? Còn có thể sao?

      Đứng ở cửa khu rừng, đột nhiên Vũ Nhạc ngứa mũi, hắt xì cái to, nàng xoa xoa bên cánh mũi, vừa xoa vừa than thở: “Tên hỗn đản nào dám mắng ta vậy?” Linh Cửu nằm trong Linh Giới lập tức thức thời ngậm miệng. Thấy bộ dáng kỳ quái của , Tiểu Giới và Lạp Lạp càng thấy kỳ lạ: “Này, ngươi có vẻ sợ chủ nhân, vì sao thế?”

      Linh Cửu nhịn được nhướn mắt lên: “Làm ơn , ta đây sợ nàng được ? ràng là ta sợ… được, thể cho các ngươi biết.” Lời đến miệng, nó đột nhiên cảm thấy lúc này chưa phải lúc công khai, nhanh chóng ngậm miệng lại. Tiểu Giới và Lạp Lạp bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, chúng nhìn nhau, ý cười lên trong mắt. Qủa nhiên là có bí mật, sao? Chúng ta có biện pháp bắt ngươi mở miệng…
      *Chương 065.5:

      Sau thời gian ly trà, bốn người Cung Tuyết ra, Vũ Nhạc nhìn phía sau các nàng, cũng thấy Mộc Ngư, buồn bực hỏi: “Có thấy muội ấy ?”

      Qủa Nhiễm biết nàng yên lòng vì Mộc Ngư bị thương, vội vàng : “Có gặp nàng, có điều nhanh chóng tách ra, bây giờ chúng ta cũng biết như thế nào!”

      “Tiểu Giới? cho ta biết Ngư nhi ở khu vực nào, còn nữa bây giờ muội ấy có an toàn ?” Vũ Nhạc nhíu mày, từ lúc vừa ra, trong lòng rối bời tập trung được.

      “Nàng…Bây giờ gặp chút phiền toái, có điều rắc rối lớn lắm, bây giờ cách người cũng xa, sau khi tiến vào rừng rẽ trái, tới ngã tư về phía bên trái khoảng trăm mét thấy nàng.” Trong lòng nó biết thể ngăn cản được nàng, bằng khai báo thành .

      Qủa Nhiễm chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng màu tím lóe lên, nàng giết chết thú canh cửa, cũng thèm nhìn đến người gác cổng mà xông vào trong. Người gác cổng thấy thế vội vàng ngăn lại: “Ngươi muốn làm gì?” “Ta mất đồ, muốn vào tìm.” “ được, ngươi thể vào, bên trong rất nguy hiểm.” “ được, đây là đồ mẹ ta để lại cho ta, dù mất mạng ta cũng phải tìm.” “Đứa này, sao lại nghe khuyên bảo vậy? Mau ra .” Mặc dù ngươi là người đầu tiên ra ngoài, nhưng thể chắc chắn xảy ra vấn đề gì.

      “Các ngươi có quy định sau khi ra ngoài thể vào ?” Vũ Nhạc nhíu mày, vẻ mặt kiên nhẫn nhìn người gác cổng. Lão già nghe vậy dừng lại suy nghĩ. Vũ Nhạc đợi kịp, vào nhanh như chớp. Vẻ mặt lão nhân căng thẳng nhìn về phía các hắc y hộ pháp đứng cách đó xa. Các hộ pháp thản nhiên lắc đầu, lão nhân mới thở dài nhõm, tiếp tục trở về vị trí của mình.

      “Chúng ta cùng nhau vào thôi?” Qủa Nhiễm nhìn Vũ Nhạc tiến vào, có hơi lo lắng.

      được, chúng ta cùng nhau vào tình huống thay đổi, các hộ pháp đồng ý. Ngược lại, mình chủ nhân vào mục tiêu lớn, thu hút chú ý, chờ , chúng ta nên tin tưởng thực lực của chủ nhân mới đúng.” Cung Tuyết đồng ý lắc đầu, lúc này thể gây rắc rối.

      Qủa Nhiễm có cách nào khác, đành phải đến bên cạnh ranh giới của khu rừng nhìn quanh. Ba người Mia thản nhiên lắc đầu, nếu nàng có thể khôi phục trí nhớ cần lo lắng như vậy, sợ là nàng tránh còn kịp. Năm đó, trong số họ, nàng ở cùng chủ nhân chịu nhiều thiệt thòi nhất, nếu khôi phục trí nhớ, sợ là cùng chủ nhân ba ngày hai bữa làm loạn trận lớn. Cái tính tình nóng nảy đó, dù trải qua gần ngàn năm cũng hề thay đổi.

      Sau khi Vũ Nhạc vào rừng, rất thuận lợi tìm thấy chỗ Mộc Ngư, vừa lúc nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ, tay cầm roi, nhẫn tâm quật lên người Mộc Ngư. Còn Mộc Ngư cố gắng bảo vệ thứ gì đó ở trong ngực, tay cố sức cầm lấy roi, hận thể dùng mắt xé tan thiếu nữ áo đỏ: “Ngươi khinh người quá đáng rồi, vật này chọc tới ngươi…Ngươi tức giận cái gì? Lại còn cầm roi đánh nó, ngươi có phải là người ?”

      chọc đến ta? Ngươi có nhìn thấy nó chọc đến ta ? Nếu phải nó, ta bộ mà trật chân sao? Ngươi nhìn , chân ta cũng bị bầm rồi. Buông ta, nếu buông tay, ta đánh cả ngươi!” Khuôn mặt thiếu nữ áo đỏ vặn vẹo, căm hận nhìn thứ trong lòng Mộc Ngư.

      Mộc Ngư nghe nàng vậy càng tức giận: “Chỉ vì nó làm ngươi ngã mà ngươi dồn nó vào chỗ chết? Ngươi có phải là người ? thấy nó còn như thế sao? Ngươi có thể ra tay sao?” “Ai cần ngươi lo? Ngươi là cái thá gì? Chuyện của bản tiểu thư cũng dám quản sao, ta thấy ngươi chán sống rồi.” Khuôn mặt nữ tử áo đỏ đỏ lên, thẹn quá thành giận trừng trừng nhìn Mộc Ngư.

      Mộc Ngư cười lạnh ngẩng đầu lên, hề yếu thế nhìn nữ tử áo đỏ: “Vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này !” Vừa dứt lời, nàng đứng phắt dậy, tay trái dùng sức, trực tiếp nắm lấy roi của đối phương, dù nữ tử kia dùng sức thế nào cũng kéo ra được. Ngay tức khắc, mặt của nữ tử đỏ bừng, đưa ngón tay chỉ vào mặt nàng giận dữ: “Ngươi là đồ biết xấu hổ, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi bảo vệ con thú kia thế nào.” Dứt lời, nữ tử buông roi trong tay, nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông, ánh mất sắc bén nhìn về phía Mộc Ngư. Mộc Ngư dùng sức ném vật trong ngực về phía sau, nhanh chóng rút đoản kiếm bên hông, hề sợ hãi nhìn lên. trung, hai cây kiếm ngừng va chạm, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.

      Vũ Nhạc nhìn thực lực của Mộc Ngư yếu hơn so với nữ tử kia, cũng yên tâm. Nàng nhíu mày nhìn về phía bụi cỏ, con vật kia hình như cảm nhận được người lạ đến gần, giật mình xoay xoay người, nhưng di chuyển được chút nào. Nhìn thấy thế, Vũ Nhạc nhận ra tiểu gia hỏa này bị thương rồi. Nàng mỉm cười, từ từ tới gần bụi cỏ, mắt dịu dàng nhìn tiểu tử núc ních trắng xóa kia lăn tới lăn lui: “Ngoan, đừng sợ, ta là bạn tốt của tỷ tỷ vừa bảo vệ ngươi mà!”

      Vật vừa nghe là bằng hữu của tỷ tỷ kia, lập tức ngẩng đầu lên. Vũ Nhạc mới chăm chút nhìn nó, hai tai dài như tai thỏ, to hơn so với tai cún, cái đuôi dài kéo mặt đất, đỉnh đầu của cái đuôi có dúm lông tơ màu đen, toàn thân lông trắng mịn như tơ. nó giống thỏ cũng hơi giống, nhưng lại giống, đuôi thỏ sao lại dài như vậy? Hơn nữa miệng và mũi cũng giống, giống cún hơn, mà hình như cũng đúng. Nghiên cứu hồi, nàng nhìn ra được tiểu tử kia là giống loài gì, rơi vào đường cùng chỉ có thể xin Tiểu Giới giúp đỡ. Tiểu Giới thản nhiên liếc nhìn cái, bỗng nhiên tròng mắt như muốn rớt ra, mà ngay cả Lạp Lạp chạy tới xem vui cũng ngây ngốc chỉ vào sinh vật trong lòng Vũ Nhạc, lắp ba lắp bắp : “Chết tiệt, có phải ta hoa mắt , sao nơi này lại xuất người này?...”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      *Chương 065.6:

      Tiểu Giới phản ứng kịp, nhanh chóng ngậm miệng, từ từ lắc đầu. Lạp Lạp hiểu ra, tiếp, nhưng ánh mắt nhìn về sủng vật màu trắng kia vẫn tràn ngập vẻ tin nổi.

      Hồi lâu sau, Tiểu Giới mới trả lời Vũ Nhạc: “Chủ nhân, vật này mới sinh ra tầm tháng, ta chưa nhìn ra nó là giống loài gì. Có điều, rất hiếm có, nhìn nó đúng là loài rất quý hiếm, nếu Mộc nương cứu nó, cho thấy giữa họ có duyên phận. Nếu có thể khế ước, cũng là lựa chọn tồi.” Tóm lại, người thể khế ước với nó, nếu nam nhân kia điên mất.
      “Ừ, ngươi sai. Được rồi, ta biết nên làm thế nào.” Vũ Nhạc dịu dàng nhìn tiểu tử trong lòng: “Có muốn rời chỗ này ?” Tiểu tử cực kỳ hiểu tiếng người, vẻ mặt khẩn trương gật đầu. Vũ Nhạc nhíu mày: “Ngươi có thể theo tỷ tỷ vừa cứu ngươi được ? Có nguyện ý trở thành Linh thú khế ước của nàng ấy ?”

      Lần này, rất kỳ quái, tiểu tử trừng mắt lên, sau đó có chút thất vọng cúi đầu. Lúc Vũ Nhạc cho rằng nó đồng ý đột nhiên nó lại ngẩng đầu lên, thân mật cọ cọ vào cổ tay Vũ Nhạc, cười cười: “Ngươi đồng ý? Ha ha, ta nghĩ chủ nhân của ngươi nhất định rất thương ngươi!” Trong mắt vật sủng líu ríu vui mừng, trực tiếp lăn vào lòng Vũ Nhạc, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, nhưng khi nó cúi đầu, vẻ mất mát tràn ngập khuôn mặt nhắn. Sau đó, biết nghĩ ngợi cái gì, miệng cong lên, trong mắt đen như trân châu xẹt qua ánh sáng, ngẩng đầu nhìn Mộc Ngư đánh nhau, nhưng có chú ý lắm.

      Trận đấu chấm dứt rất nhanh, dù Mộc Ngư bị thương nhưng vẫn chiến thắng dễ dàng, nữ tử hừ lạnh tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Ngươi…., bổn tiểu thư nhớ kỹ.”

      Mộc Ngư quan tâm nhún vai: “Nhớ kỹ nhớ kỹ, chẳng lẽ còn muốn ta nhớ kỹ ngươi? xin lỗi, bổn nương có hứng thu.” Dứt lời, Mộc Ngư quay đầu luôn, nữ tử áo đỏ thấy thế oán hận dậm chân cái, nổi giận đùng đùng chạy .

      Khi Mộc Ngư thấy bóng dáng màu tím đứng cạnh bụi cỏ bên kia trong lòng cảm thấy ấm áp, dịu dàng cười: “Tiểu thư, sao người lại tới đây?”

      có gì, vừa đúng lúc ngang qua, thấy ngươi giải quyết rắc rối. Này, tiểu tử này đáng , ngươi có khế ước chưa?” Vũ Nhạc đặt tiểu tử kia vào lòng Mộc Ngư, tò mò hỏi nàng.

      Mộc Ngư nghe nàng hỏi, cười : “Vốn có mục tiêu, lại nhìn thấy người kia cầm roi đánh tiểu tử này, muội lập tức chạy tới cứu nó. Ôi, hình như còn sớm nữa, ta còn chưa có khế ước đâu? Tiểu thư hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”

      Vũ Nhạc gật đầu: “Ừ, xong rồi, có điều, phải trước mặt muội có vật thích hợp sao? Muội có mục tiêu hãy thu nhận bảo bối này ?”

      “Hả? Nó? Người là nó cũng là Linh thú?” Mộc Ngư mở to mắt, vẻ mặt tin nổi, Linh thú có bộ dáng đáng như vậy sao?

      Vật ở trong lòng Mộc Ngư, theo bản năng giật giật khóe miệng. Vũ Nhạc vừa vặn nhìn thấy, cố nén ý cười, ho cái: “Ta cũng biết, chắc là thế rồi? Ta nhìn vật này rất khả ái, nhưng nhìn ra giống loài của nó, muội thu nhận nó chứ?”

      “Vậy sao? Đúng nha, muội cũng nhìn ra nó là giống gì, vậy cũng tốt, như vậy, tiểu bảo bối, ngươi có bằng lòng ?” Mộc Ngư nâng tiểu tử lên, nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt thành hỏi.

      Vật cố nén kích động, gật đầu, Mộc Ngư cười : “Cám ơn bảo bối, vậy tốt, chúng ta cùng khế ước.” Dứt lời, nàng chích ngón tay của mình, giọt máu trán của thú sủng. Cùng lúc, hai người bị đám sương trắng bao quanh, sau lúc, trán của vật xuất ấn ký hình con cá. Vũ Nhạc thấy thế nhíu mày: “Sao nó giống với cái của Linh Cửu?” “Ngu ngốc, làm sao có thể cùng kiểu? Mỗi Linh thú và chủ nhân sau khi hòa vào làm , cũng xuất ấn ký riêng biệt. Dĩ nhiên những ấn ký này phải tùy tiện đều xuất , nếu khế ước với Linh thú cấp thấp căn bản có cái gì cả. Mấy thứ này tương lai ta giải thích với người, trước mắt mọi người nhanh ra ngoài , thời gian còn nhiều đâu.” “Ừ, được rồi.”

      “Được rồi, tiểu bảo bối, ta tên Mộc Ngư, ngươi tên là…Thủy Liễn được ?” Mộc Ngư chớp chớp mắt, vẻ mặt vui sướng ôm nó vào lòng, tự hỏi hồi mới nghĩ ra cái tên này, về phần vì sao muốn gọi như vậy nàng cũng nghĩ ra lí do.

      “Chẳng lẽ là do trời định?” Trong đầu tiểu tử kia đột nhiên xuất ý nghĩ này, nó hơi ngơ ngác nhìn Mộc Ngư, sau đó nghiêm túc gật đầu, Thủy Liễn, hình như cũng tệ lắm!”
      *Chương 065.7:

      “Được rồi, chúng ta nhanh ra ngoài thôi, thời gian còn sớm..” Vũ Nhạc nhìn thấy hai người ở chung khá hài hòa, mỉm cười kéo Mộc Ngư ra ngoài cửa. Đột nhiên, Mộc Ngư nghĩ ý niệm cái, tiểu tử trong lòng nàng biến mất vào gian Linh thú. gian này là do Nhạc trang chủ tặng cho Mộc Ngư, là đồ tốt khó cầu.

      Khi hai người ra Qủa Nhiễm thở phào nhõm, lập tức tiến lên hỏi thăm: “Sao rồi? sao chứ?”

      Mộc Ngư mỉm cười: “Ta sao, cám ơn mọi người quan tâm.”

      Sáu người vừa đứng lại, tiếng còi đột nhiên vang lên. Vẻ mặt Hộ pháp áo đen lạnh lùng nhìn mọi người, hắng giọng hô: “Mọi người tập hợp, nghiệm thu thành quả!”

      Mọi người rất nhanh xếp thành hàng, sau khi kiểm tra còn lại 92 người thông qua khảo hạch. Mấy trăm người còn lại, hoặc có khế ước Linh thú, hoặc bị Linh thú gây thương tích, hoặc còn chưa ra, hoặc là…Căn bản thể trở lại….

      Sau khi điều tra lại, có 34 người tử vong. Khi hộ pháp áo đen kết thúc kiểm nghiệm ra, số người kìm được rơi nước mắt. Mặc dù họ quen biết, nhưng mấy ngày ở cùng nhau cũng có chút tình cảm. Đột nhiên nhận được tin họ chết, mấy nữ tử thiện lương kìm được òa khóc.

      “Đủ rồi, khóc gì mà khóc? Khóc sướt mướt như vậy thành bộ dạng gì? Lấy thẻ bài của những người được ở lại, những người khác từ đâu tới trở về chỗ đó!” Hộ pháp áo đen lạnh lùng xong, cũng quay đầu lại ngay, lúc nàng quay đầu , Vũ Nhạc thấy gương mặt nàng tràn đầy bi thương, mặc dù cố gắng nhẫn nhịn nhưng hai vai co lại, bại lộ tấm lòng thiện lương của nàng.

      “Được rồi, tất cả mọi người đừng quá buồn lòng, năm nay được sang năm mọi người trở lại. Thánh Đức luôn hoan nghênh các ngươi, hãy trở về !” Nhìn bằng hữu của mình đau lòng được, hộ pháp khác cũng khỏi năng mềm mỏng. Họ đều là người, cũng có thất tình lục dục, tình cảnh trước mặt, buồn, là giả.

      Những nữ hài tử bị loại gật đầu, xếp thành hàng, rời . Còn những nữ hài tử được lưu lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong khoảng thời gian ngắn biết nên cười hay nên khóc.

      “Được rồi, các ngươi cũng mệt rồi, nghỉ trước. Ngày mai chính thức huấn luyện!” Hộ pháp hơi nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương, phẩy phẩy tay về phía các nàng.

      “Báo cáo hộ pháp, chúng ta…Có phải chính thức thông qua?” Đúng lúc này, nữ tử bộ dáng thanh nhã đánh bạo nhìn về phía hắc y nữ tử, thấp thỏm lo lắng.

      “Ừ, coi như là được rồi, ba tháng sau trong cuộc so tài của học sinh mới, chúng ta chọn ra 70 người do bảy các chủ tự mình dạy, mà còn lại cho chúng ta dạy. Nếu trong thời gian dài, có cơ hội được lên cấp, cho nên các ngươi cần quá lo lắng.” Trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc vừa rồi, giọng của các hộ pháp cũng quá lạnh nhạt, dịu dàng chút, ngay cả bộ mặt cũng ấm áp hơn, những chuyển biến này khiến các thiếu nữ cảm thấy ấm áp hơn.

      “Cám ơn hộ pháp chỉ bảo, chúng ta nhất định tiếp tục cố gắng.” Thiếu nữ kích động gật đầu. Mọi người theo hướng dẫn của các hắc y nữ nhân tiến về phía ký túc xá.

      để cho chúng ta ở trại chăn nuôi chứ?”

      “Đừng nhiều, có nơi để ở tệ rồi, họ…Bọn họ ngay tới mặt trời ngày mai cũng được thấy nữa, ô ô…”

      “Đừng khóc, nếu như ngươi khóc nữa mọi người đều khóc. Kiên cường lên, các nàng vì tu luyện mà hy sinh, cái chết vinh quang, tối thiểu họ cũng làm kẻ bỏ cuộc.”

      “Ngươi đúng, chúng ta phải cố gắng nhiều, vì các nàng được bỏ cuộc.”

      nghĩ ra rồi sao? Những thiếu nữ này thay đổi rồi.” Cung Tuyết cảm thấy xúc động gật gật đầu, khí chất của người đều từ từ tôi luyện được, những nương này trưởng thành hơn so với lúc tới đây.

      “Người nhà của các nàng đều bảo vệ các nàng rất tốt, tổi thiểu đều rất thiện lương, tương lai có thể trưởng thành tới mức nào ai có thể nhìn trước được. Mọi người phải cố gắng tốt nhé, trăm ngàn thể thua bọn họ.” Vũ Nhạc nhíu mày, Mộc Ngư lập tức hưởng ứng: “Có khả năng sao? Chúng ta nhất định phải trở thành người thắng cuộc lần thi đấu tân học viên mới của Thánh Đức.”

      “Đúng, vị trí quán quân lần này, nhất định thuộc về chúng ta.” Qủa Nhiễm cũng vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tự tin.

      “Tốt lắm, vì mục tiêu này chúng ta phải cố gắng hơn nữa, bổn nương mời các ngươi ăn đại tiệc.” “Hoan hô, thể tốt hơn.”…

      “Được rồi, nơi này chính là nơi ở tạm thời của các ngươi. Ba tháng sau học sinh mới so tài, bảy mươi người may mắn được chọn ra được phân tới khu nhà trệt đằng kia. Còn những người còn lại vẫn ở đây, cho tới khi thăng cấp. Còn nữa, các ngươi tự do kết hợp, sáu người tổ. Tổ này rất có thể kéo dài tới khi tốt nghiệp, cần quý trọng người ở bên cạnh mình, phải các chiến hữu đều có thể vĩnh viễn ở cùng nhau…” Hắc y nữ tử xong những lời này, gì nữa, lập tức rời , lưu lại các thiếu nữ ngơ ngẩn hiểu gì.

      “Đúng vậy đó, chúng ta cần quý trọng lẫn nhau, nghe hằng năm các tiểu đội thi hành nhiệm vụ, đều có thương vong ít nhiều, nếu như ta đoán nhầm vị hộ pháp kia vừa đồng đội rất có thể hy sinh…. Qủa nhiên có chuyện gì hài lòng.” Vũ Nhạc phiền muộn ngẩng đầu lên, nhìn trời xanh, nhịn được thầm gọi Ngữ nhi, chiến hữu của nàng, Ngữ nhi!

      Mấy người Cung Tuyết nhìn nhau, ai cũng dám làm phiền Vũ Nhạc, chủ nhân ưu thương như vậy, các nàng hiếm khi thấy được. Điều duy nhất các nàng có thể làm, chính là làm cho mình ngừng cường đại, chỉ có đứng ở vị trí mạnh nhất, mới có tư cách hô mưa gọi gió.

      ngày nào đó trong tương lai, lúc đội nghiệt tốt nghiệp Thánh Đức, khiến cho bao người run sợ, rơi vào khiếp đảm. Các nàng còn tuổi có thực lực cường hãn như thế, nếu chờ các nàng trưởng thành, đại lục này, phải là khuấy trời lật đất sao?

      Các nữ tử đội đặc chiến mỉm cười : xin lỗi, chúng ta chính là như vậy, các ngươi có phục hay ?

      [Chúc các nàng cuối tuần vui vẻ!]

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 066: Nam nhân thần bí

      *Chương 066.1:

      Đêm hè, vừa buồn chán vừa nóng nực, chịu giày vò ngày, theo lý thuyết mệt mỏi quá buồn ngủ. Vậy mà Vũ Nhạc chút buồn ngủ cũng có, khi nhìn bọn họ ngủ say, nàng khẽ mỉm cười, đắp lại chăn cho các nàng. Rồi xoay người ra phía ngoài, thể , khí ở cổ đại tốt, dù là mùa hè nóng bực, lại ở cạnh nơi chăn nuôi nhưng vẫn cảm thấy mùi lạ nào. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, Vũ Nhạc nhịn được nheo mắt lạt, nhìn cách đó xa có hai cây thẳng đứng, ý tưởng hình thành trong đầu.

      bao lâu, nàng làm xong cái võng , thoải mái nằm lên, hài lòng ngắm sao… Chợt, có bóng đen xuất , đứng yên lặng ở cách đó xa, lẳng lặng nhìn nàng. Trong đêm tối, Vũ Nhạc nhìn bộ dáng của , nhưng nhìn thân hình cao lớn rắn rỏi, là nam nhân, trong trường nữ sinh sao lại có nam nhân? Nghĩ đến đây, lông mày Vũ nhạc nhướn lên, giật thót mình, nhìn bốn phía, có ai phát người này, nàng nên làm gì đây?

      Lúc này, chỉ mình Vũ Nhạc tỉnh táo, ngay cả trong Linh Giới, Lạp Lạp và Tiểu Giới

      cũng tỉnh lại. Cung Tuyết, Mia, Bối Khả kéo Quả Nhiễm vẫn ngủ lảo đảo ra, nhìn thấy mấy người bên cạnh mình đều lập tức xông ra, Vũ Nhạc càng thêm khó hiểu, nhìn dáng vẻ kích động của các nàng, tự hỏi người này là ai? “Các ngươi... sao chứ?”

      Trong gió vạt áo trường sam của nam nhân quét lên trung đường cong hoàn mỹ. Tiểu hồ ly, Lạp Lạp, Cung Tuyết hình như hiểu ra điều gì, lập tức kéo Quả Nhiễm lui về trong phòng. Trước tình thế biến hóa quỷ dị như vậy khiến Vũ Nhạc càng tin nổi, những người này ở đây làm gì? Hình như rất e ngại nam nhân trước mắt, ... là ai?

      Con ngươinhư nước tò mò nhìn , mà con ngươi màu đen của cũng chăm chú nhìn nàng. Hai người gì, lúc sau, thở dài cái: “Vũ nhi, nàng có thể nhớ ra ta là ai ?” Mặc dù ôm hy vọng, nhưng vẫn nhịn được hỏi câu này.

      xin lỗi, chúng ta... Có biết nhau ?” Vũ Nhạc càng thêm khó hiểu nhìn , kỳ quái, nàng biết sao? Sao nàng có cảm giác gì? Chẳng lẽ là trước đây mất trí nhớ?

      Khuôn mặt trước mắt, mặc dù mi hoặc kém hơn so với trí nhớ trước kia, nhưng vẫn vô cùng tao nhã, tuy có vẻ non nớt nhưng chỉ cần linh hồn là nàng, đều . Cho dù đợi thêm vài năm, hoặc thêm đời có sao chứ?

      Nghĩ đến đây, thoải mái cười: “ sao, nếu quên, vậy làm quen lại lần nữa, ta là Thiên Duật Dạ, rất hân hạnh được biết nàng!” cong, vươn tay ra, Vũ Nhạc giật mình, bị người này da mặt dày làm cho mơ mơ màng màng, mắt to vụt sáng trừng mắt nhìn , rốt cuộc... nhịn được đả kích : “Cái đó... Ta biết người, nơi này là trường của nữ nhân, hình như ngươi nên xuất ở nơi này chứ?” Chỉ có dâm tặc mới có thể nửa đêm xuất ở trường nữ sinh ngươi như thế này, phải rất kỳ quái sao?

      Thiên Duật Dạ nhìn thaáy trong mắt Vũ Nhạc có chút nghi ngờ, đột nhiên biết trả lời thế nào, phải làm kinh động đến nàng đấy chứ? Sau lúc lâu, mới bất đắc dĩ nhìn nàng, “Ta tới là để giải trừ phong ấn cho Quả Nhiễm!”

      “Giải trừ phong ấn? Ngươi là ai?” Vừa nghe tới giải trừ phong ấn, ánh mắt Vũ Nhạc lóe lên, tới trước vài bước, tới lúc này nàng mới nhìn khuôn mặt nam nhân trước mắt. Thân mặc cẩm bào màu đen tôn lên khi khí phách cường hãn, tóc dài tùy ý buông thả, khuôn mặt tinh tế tuấn dật, đôi mắt đen như bầu trời đêm, thâm thúy như biển. Mà lúc này, con ngươi sâu thẳm của thâm tình nhìn nàng, trong mắt có rất nhiều cảm xúc nàng hiểu được, chẳng lẽ, bọn họ quen biết nhau?

      “Ta là Thiên Duật Dạ, có thể giải trừ phong ấn của Quả Nhiễm, đồng thời có thể hỗ trợ nàng khôi phục linh lực.” Giọng trầm thấp của nam nhân hạ xuống, mang theo cưng chiều sủng nịnh, nồng cháy nhìn nàng.

      Vũ Nhạc được tự nhiên, nhíu mày, “Ta vẫn nhận ra ngươi.”

      “Nhưng ta biết các nàng.” Duật Da tức giận, vẫn cười cười nhìn nàng, nữ nhân này, hình như kiếp này tính tình càng lúc càng giống nàng.

      “Ngươi... Chẳng lẽ mấy người Cung Tuyết cũng do ngươi giải trừ phong ấn?” lúc Vũ Nhạc thấy vô lực, đột nhiên nghĩ tới vừa rồi Cung Tuyết khẩn trương kéo Quả Nhiễm chạy ra, ra nam nhân này tới để giải trừ phong ấn của các nàng?

      sai.” Khóe môi nam tử cong lên, vẻ mặt cưng chiều nhìn Vũ Nhạc.

      Vũ Nhạc được tự nhiên vuốt vuốt cánh tay nổi da gà, vội vàng xoay người nhìn về phía Cung Tuyết: “Các ngươi tới đây .”

      Ở trong gian phòng, Cung Tuyết vừa nghe nàng , vội vàng kéo Quả Nhiễm vừa bị gõ tỉnh ra bên ngoài. Qủa Nhiễm vừa bất mãn chu miệng lên, liền bị Bối Khả mặt mày hung dữ chặn lại: “Câm miệng, đừng chuyện.”

      Mặt Quả Nhiễm hiểu chuyện gì cộng thêm buồn bã khổ sở, biết làm cách nào, đành để mặc cho các nàng lôi ra ngoài. Sau khi ba người Cung Tuyết nhìn thấy Thiên Duật Dạ cung kính hành lễ, “Tham kiến Thiên thiếu gia.”

      “Ừ, đứng lên .” Nam tử nhúc nhích người, chỉ thản nhiên gật đầu. Nam Cung Tuyết hiểu ý, đẩy Quả Nhiễm tới trước mặt , : “Thiên thiếu gia, nàng chính là Quả Nhiễm, Quả Nhiễm, mau tới chào thiếu gia." Quả Nhiễm còn khó chịu, vừa nhìn thấy Thiên Duật Dạ kinh ngạc tới mức hít thở thông: “Đẹp quá, mỹ nam à, trời ơi, đúng là mỹ nam!” Khụ khụ, đừng trách ta có tiền đồ, Quả Nhiễm ta có sở thích khác, chỉ thich nhìn mỹ nam, mà mỹ nam tuyệt mĩ như thế đứng trước mặt mình, có thể kích động sao?

      “Quả Nhiễm, ngươi câm miệng, có muốn giả trừ phong ấn hay ?” Cung Tuyết nhìn nổi bộ dáng của nàng, đập mạnh vào đầu nàng, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Qủa Nhiễm đột nhiên bị đánh tỉnh, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, lúc này mới nhìn Thiên Duật Dạ, cung kính hành lễ: “Tham kiến Thiên thiếu gia, cảm tạ ngài có thể vì ta giải trừ phong ấn.”
      Last edited by a moderator: 13/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66.2

      Đối với tính tình của Qủa Nhiễm, Thiên Duật Dạ nhịn được nhếch cao lông mày, trải qua chín kiếp luân hồi mà nha đầu này vẫn như thế, khác xưa là bao: “ phải vì ngươi, chỉ khi các ngươi khôi phục linh lực, mới có thể hợp lực giúp nàng ấy giải trừ phong ấn. đời này, chỉ có các ngươi mới có thể giúp nàng.” Đây là , nếu như có thể giải trừ, cũng chuyển nhiều bước ngoặt như vậy.

      Nghe vậy, khóe miệng Qủa Nhiễm giật giật: “Mỹ nam, có thể đừng thẳng như vậy được ?” Nhưng mắt nàng mù, cũng nhìn ra được Cung Tuyết kính sợ nam nhân này, do vậy nàng cũng dám lung tung.

      “Ngươi đến phía bên kia !” Thiên Duật Dạ chỉ vào sân cỏ cách đó xa, tự mình tới trước. Qủa Nhiễm theo sát . Nhìn bóng lưng của bọn họ, Vũ Nhạc nhíu mày nhìn về phía Cung Tuyết: “ rốt cuộc là ai? Tại sao các ngươi người nào cũng vừa kính vừa sợ ? Còn có Tiểu Giới và Lạp Lạp, hai người bọn chúng cũng chạy ra ngoài, nam nhân này, làm cho ta thể tò mò.”

      Mia nghe đến đó, nhịn được bật cười: “Tiểu thư, người cần gấp gáp, người rất nhanh biết đối với người có ác ý!”

      “Đúng vậy đó tiểu thư, kiên nhẫn chút.” Cung Tuyết hiếm khi nở nụ cười, hy vọng kiếp này, tiểu thư và , ngàn vạn lần đừng để vuột mất lần nữa! Về phần là ai, người có tư cách ra nhất, chính là !

      “Cái gì mà bí hiểm vậy?” Vũ Nhạc nhìn dáng vẻ thần bí của hai người, trong lòng giống như có con mèo cào cào, nàng nhướn mắt lên, chú ý vào hai người đứng sân cỏ kia: Thiên Duật Dạ ngồi cách Qủa Nhiễm mét, đầu ngón tay bay lượn đằng sau lưng nàng, rất nhanh, sau lưng Qủa Nhiễm giống như kỳ tích lên rất nhiều đường nét giống như tấm bản đồ, mỗi đường nét đều lóng lánh ánh sáng màu vàng. Thiên Duật Dạ lấy từ trong người cái bình, đổ chất lỏng bên trong vào lòng bàn tay, bàn tay thầm dùng lực, trực tiếp đẩy chất lỏng bao trùm sau lưng Qủa Nhiễm. Sau khi thầm vận cong, những đường sáng màu vàng từ từ biến mất. Sau nửa cảnh giờ, mới thu tay lại, nhìn sang lần nữa, sau lưng Qủa Nhiễm thấy gì nữa.

      Thiên Duật Dạ điềm nhiên đứng lên, nhìn Vũ Nhạc, khóe môi hơi nhếch lên: “Phong ấn của nàng ấy được giải trừ, có điều, tại dung nạp trí nhớ, hãy cho nàng chút thời gian.”

      Vũ Nhạc gật đầu, nhìn sang thấy trán Qủa Nhiễm ngừng đổ mồ hôi, sau lưng cũng thấm ướt áo. Nghĩ đến sau khi giải trừ phong ấn, sức mạnh khổng lồ quá mức, cần ít tâm lực thu nhận lại, cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma.

      Hai canh giờ sau, khóe môi Thiên Duật Dạ cong lên: “Được rồi.”

      Vũ Nhạc vừa nghe , vẻ mặt hưng phấn, chạy đến bên người Qủa Nhiễm, nhìn nàng chậm rãi mở mắt, ân cần hỏi: “Ngươi sao chứ?”

      Qủa Nhiễm nhìn Vũ Nhạc, nhất thời xác định được, hỏi: “Người… Chẳng lẽ người là?”

      “Qủa Nhiễm, đất rất lạnh, mau đứng lên !” Giọng vui vẻ của Mia vang lên bên tai, Qủa Nhiễm nghiêng đầu sang, nhìn thấy ba người Cung Tuyết ngừng nháy mắt ra hiệu, mới cong khóe môi, từ từ đứng lên. Nàng vừa mới xoay người, nhìn thấy nam tử áo đen đứng cách đó xa, thân thể bỗng cứng đờ, Mia mau miệng : “Nhìn , thân thể cũng tê cứng rồi, bên kia có tảng đá, ngươi ngồi xuống trước .”

      Bốn người Cung Tuyết rời rất nhanh. Vũ Nhạc nhìn thấy các nàng khẩn trương rời như vậy, vừa định mở miệng hỏi, lại nhìn thấy bóng dáng đứng cách đó xa đột nhiên hiểu ra cái gì. Sau khi nghĩ ngợi hồi, vẻ mặt nàng chắc chắn nhìn : “Chúng ta…Có quen nhau từ trước?”

      Dung nhan tuyệt mĩ của Thiên Duật Dạ lộ ra chút tươi cười dịu dàng: “Đúng vậy.” Kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là của ta, vĩnh viễn trốn thoát!

      “Các nàng…Ngươi cũng biết?” Vũ Nhạc nhìn đám Cung Tuyết cách đó xa, càng lúc càng hiểu.

      “Các nàng là thuộc hạ của nàng, đương nhiên cũng biết ta, nhất là sau khi giải trừ phong ấn, trí nhớ của các nàng được khôi phục, nên cái gì cũng nhớ lại.”
      Thiên Duật Dạ mỉm môi mỏng, cong lên đường con hoàn mỹ, ánh mắt nhìn về Vũ Nhạc tràn đầy trìu mến. Từ lần từ biệt trước, mấy trăm năm được nhìn thấy nàng. Hôm nay, nhất định phải xem cho đủ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :