1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia ly hôn đi - Lâm Thủy Các (163c+ 4 kết)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 7 – CÓ OÁN BÁO OÁN, CÓ CỪU TẤT BÁO

      Ngay khi các nàng chân trước vừa ly khai, tro trà lâu liền vang lên 1 trận tiếng chửi rủa:

      _ Mẹ nó, đây là cái gì cơm nước, bên tro lại có sâu!

      _ Xin lỗi, xin lỗi!- Tiểu nhị vội vã cáo lỗi.

      _ Đỉ mẹ ngươi, xin lỗi có thể ăn được sao! Lão tử chỉ tin vào nắm đấm!- xong, trận trận tiếng kêu thảm thiết liền từ tro trà lâu phá cửa sổ ra.

      _ Ha hả…- Tô Tần câu dẫn khóe miệng, cười hắc hắc.

      _ Tiểu thư làm sao vậy?- Hạnh nhi ko biết vì sao nàng cao hứng như vậy.

      _ Ko có việc gì, Hạnh nhi, chúng ta !

      _ , tiểu thư, chúng ta có thể nơi nào?- Hạnh nhi cân nhắc cái bọc tro tay, có chút khó xử.

      Số ngân lượng này ko biết có đủ hay ko cho 2 người chi tiêu về sau.

      Tô Tần nhìn nhìn cái tay nải phía sau Hạnh nhi, hỏi- Đây là cái gì?

      _ Đây là của hồi môn của tiểu thư.

      _ Của hồi môn!

      Tô tần vội vàng mở tay nải, lại phát , ngoại trừ vài miếng vàng mỏng như lá cây cùng 1 hộp gỗ tử đàn, mấy bộ y phục, cái gì cũng ko có.

      _ Đây là của hồi môn?- Ko phải chứ, tốt xấu gì cũng là gia quyến của nhất phẩm đại tướng quân, tốt xấu gì cũng là lão hoàng đế tự mình tứ hôn, Tô Tần cho rằng như thế nào, của hồi môn cũng ko khó coi đến nước này!

      Thế nhưng thực chứng minh, của hồi môn của nàng rất ít, ko chỉ rất ít, còn thiếu 1 cách đáng thương!

      Tô Tần lập tức minh bạch lo lắng của nàng, vỗ vỗ bả vai cùa nàng, an ủi- Yên tâm, chỉ cần có tay có chân, chúng ta ko chết đói!

      _ Tiểu thư…- Hạnh nhi lo lắng nhìn nàng- Chúng ta bây giờ nên đâu?

      _ Theo ta !- Nàng muốn tìm cái nam nhân vong ân phụ nghĩa kia tính sổ!

      Chuyện bị hưu nàng ko thèm quan tâm, bất quá nàng ko dễ dàng như vậy buông tha , ít nhất phải có 1 số lớn phí tổn thất tinh thần!

      _ Nhan tiểu thư!- Mỹ nữ lên 1 bước hướng nàng chắp tay thi lễ - Tiểu nữ cảm tạ tiểu thư ra tay cứu giúp, bây giờ vô , tiểu nữ cũng nên cáo từ.

      Dứt lời liền muốn xoay người rời .

      _ A- Tô Tần hô- Ta còn ko biết tên của ngươi!- Chẳng biết tại sao, nàng tổng cảm thấy trước mắt có chút kỳ lạ, về chỗ nào kỳ lạ, nàng 1 lát cũng ko lên được.

      _ Ha hả, Cổ Nguyệt, cổ tro thơ cổ, nguyệt tro minh nguyệt- Mỹ nữ che miệng cười.

      _ Cổ Nguyệt nương, chúng ta khi nào tái kiến?- Tổng cảm giác các nàng ko chỉ đơn giản gặp nhau 1 lần, sau này lại tái kiến!

      _ Hữu duyên gặp lại!- Mỹ nữ che lại con ngươi, sâu thẳm đáy mắt xẹt qua vẻ tinh mang, nàng - Rất nhanh, tái kiến!

      _ Tiểu thư, thực muốn a…- Hạnh nhi bất an nhìn về phía Tô Tần, đối phương dù sao cũng là vương gia a, tiểu thư tiến lên như thế, dữ nhiều lành ít!

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 8 – NGUYÊN LAI LÀ TINH!

      _ Lời vô nghĩa!- Tô Tần siết chặt phong thư tro tay, khí thế , cho rằng nàng dễ bị khi dễ a! Muốn hưu nàng, nàng hưu mới đúng!

      Tốt xấu gì tại thân thể này do chính mình quản, Tô Tần tạm thời quên việc mình xuyên ko, quyết định trước giúp chủ nhân thân thể này hướng nam nhân bạc tình, đòi lại công đạo! Trọng yếu nhất là, phải đem tiền trở về!

      _ Nga- Hạnh nhi cụt hứng theo sát phía sau Tô Tần tức giận ngút trời, thầm than thở, ai, tiểu thư cũng đúng, dù sao đều bị đuổi ra khỏi vương phủ, xui xẻo như vậy còn có thể xui thêm nữa sao?

      Các nàng lần thứ 2 leo lên Phẩm Hương các.

      Lầu các tầng thứ nhất là 1 gian phòng khách cực đại, mặt sàn bằng gỗ, sáng dị thường, đại trụ được sơn đỏ mang hương đàn mộc, hương thơm trận trận.

      Đồ dùng bằng gỗ lê hoa ở Hải Nam, điêu khắc tỉ mỉ tinh xào, đỉnh trầm hương mạ vàng, phú quý cao nhã, ở bên tro cả nam nữ tử y trang hoa lệ càng làm tăng thêm vinh dự, làm thành 1 bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.

      Tầng thứ 2 là 3 gian phòng dành cho thượng khách, biển số phòng khắc hoa, thình lình mỗi phòng đều có đề đại tự hồng sắc nổi bật, gian đầu đề Doanh Lãng, gian thứ 2 đề Oành Lãng, gian thứ 3 đề Côn Lãng, mỗi gian đều truyền ra thanh của tự nhiên dễ nghe, là nhân gian khó có được vài lần nghe thấy.

      Tô Tần há to mồm nhìn 1 hồi, sợ hãi than ko ngớt, ban nãy ko chú ý nhìn, nơi này cư nhiên xa hoa, kỳ tạo nghệ tuyệt ko thua với người đại, nếu như ko phải có chuyện muốn làm, Tô Tần phỏng chừng dừng lại nghiên cứu kiến trúc nghệ thuật nơi đây.

      Nghĩ tới đây, Tô Tần vội vã thu hồi ánh mắt, nàng hôm nay là đến thuận lợi đòi tiền hưu thê, trước làm chính quan trọng!

      vất vả tìm được chỗ con ngựa chết kia, lại bị người ngăn khác cản lối .

      _ Đứng lại!- Vừa mới tới cửa liền bị 2 đại hán ngăn cản lối

      Trước cửa là 2 đại môn thần, vóc người khôi ngô, vẻ mặt khiêm túc - Phòng Duệ vương gia, tạp nhân nhàn đẳng ko được vào!

      _ Cái gì gọi là tạp nhân nhàn đẳng!- Tô Tần nghiến răng nghiến lợi, nàng mới ko phải là rảnh rỗi, nàng muốn hưu phu!

      _ Cổn!- 2 người giận trừng mắt hướng Tô Tần, triển khai tư thế chuẩn bị động thủ đuổi người.

      _ Ngươi dám!- Tô Tần cũng ko tỏ ra yếu kém trừng lại bọn họ.

      Ngay lúc bầu ko khí giữa bọn họ giằng co, 1 thanh ôn nhu truyền đến.

      _ Các ngươi thế nào còn ở nơi đó, ko phải biểu diễn tiết mục cho vương gia, thế nào còn ko vào!

      Tô Tần xoay người hướng nơi phát ra thanh, tâm cả kinh, là nàng, lại là Cổ Nguyệt, nàng khi nào tới!

      Còn có thời gian thay đổi xiêm y, đủ thần kỳ!

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 9 – TINH MỊ LỰC THỂ ĐỠ!

      [​IMG]

      ***Đây là ảnh của Cổ Nguyệt nhà ta***

      Chỉ thấy Cổ Nguyệt thay đổi 1 thân quần dài màu son có thêu vài đóa mẫu đơn trắng, bên hông mang 1 cái kim tuệ rất , phong thái yểu điệu hướng chính mình tới, tua cờ dài của kim tuệ theo mỗi bước chân của nàng, mà chậm rãi đong đưa.

      ***Kim tuệ***

      [​IMG]

      ***Còn đây là các loại quen thuộc mà bạn nào hay xem phim cổ trang thấy***

      [​IMG]

      Ngoại trừ đẹp đẽ, còn thập phần tôn nhã, phượng mâu lưu chuyển ngàn vạn ánh huỳnh quang, như ngân hà lưu động, nhét vào hàng trăm tinh quang, thâm thúy, ánh sáng rực rỡ như ngọc.

      Tóc đen tùy ý vấn lên, đặt vai trái, nhàng tự nhiên, lại bóng loáng mềm mại càng tôn thêm da thịt tinh tế như tuyết trắng của nàng.

      Mày liễu mắt phương, quỳnh mũi lăng môi, ngũ quan xinh xắn làm cho người khác ko thể nào xoi mói, nhất là môi dưới có màu như chu sa, làm cho nàng thoạt nhìn có điểm diêm dúa lẳng lơ, gợi cảm, quyến rũ.

      Thùng thùng, thùng thùng…

      Tô Tần cảm giác lòng mình theo mỗi 1 bước chân của nàng, mạnh mẽ hữu lực mà nhúc nhích.

      Nha, đây là báu vật hay nghiệp chướng a!

      Tô Tần muốn ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, vì sao đẹp như vậy tinh như vậy lại là 1 nữ nhân!

      _ Tiểu thư, bên miệng người có nướt bọt- Hạnh nhi ở 1 bên hảo ý nhắc nhở.

      _ Nga- Tô Tần lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng cuồn cuộn xoắn tay áo, lúng túng lau khóe miệng.

      Sùng sục!

      Sau đó, Tô Tần nghe được đồng dạng thanh sùng sục, chuyển con ngươi nhìn lại, 2 môn thần bên cạnh cũng đồng dạng xuất thần giống nàng!

      _ Sao ko sớm, mau vào !- 2 môn thần lập tức xum xoe mà mở cửa, mắt còn nhìn từ xuống dưới người tinh.

      tinh tới trước mặt Tô Tần, mỉm cười xinh đẹp vươn tay, nắm lấy tay nàng.

      Tô Tần cảm nhận được có 1 cổ cảm giác kỳ dị lập tức chạy khắp người nàng, chính mình sao lại có cảm giác như điện giật, đối phương ràng là nữ nhân?

      Quả nhiên là tinh, dù là nữ nhân cũng ko thoát khỏi ma trảo của nàng!

      Cổ Nguyệt nghiêng mặt nhìn nàng, nhàng mở miệng- Nhan muội muội, chúng ta vào thôi!

      _ Ngạch, a?- Tô Tần còn chưa có kịp phản ứng, thân thể liền bị nàng ta kéo vào tro phòng.

      Vừa mới vào phòng, Tô Tần liền bị cảnh vật trước mắt thu hút.

      Gấm mạn thêu bằng chỉ bạc theo gió mà vũ, 2 chiếc bình hoa lớn cao khoảng 1 người có vẽ tảo ngũ sắc kim tuyến được đặt ở 2 bên đầu giường bằng gỗ tử đàn, hoa văn tinh mỹ, trường kỉ đặt 1 bàn dùng gỗ lê hoa chế thành, đường viền màu bạc vô cùng tinh xảo, bên đặt 1 bộ trà cụ.

      Lư hương bằng vàng được chạm trổ tinh tế, khoan thai tản ra khói trắng, mềm mại rủ xuống như sương mù màu trắng, hương thơm mờ mịt, tràn ngập toàn bộ gian phòng.

      Ở giường đối diện phía sau màn trúc, ngồi 1 người, nhàng mà gảy dây đàn.

      Khi nhạc công gảy hạ dây đàn liền như rót vào sinh mệnh bàn ba động, (Từ này Milk ko hiểu lắm, bạn nào biết chỉ Milk nhe!) khiến kẻ khác như say như mê tro tiếng nhạc.

      Vũ cơ các như ra sức giãy dụa chiếc eo nhắn mềm dẻo, gấm mạn khởi vũ nhàng rơi xuống đất.

      Ánh mắt dời về phía bên trái, Tô Tần lập tức bị 1 đạo phong cảnh khác hấp dẫn. (Ta đoán là đẹp trai nào đó!)

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 10 – THỂ THUA KHÍ THẾ!

      [​IMG]

      ***Đây là ảnh của 2 em nhà ngựa đực, Milk ko nhe, nữ chủ đó!***

      Phía trước song cửa sổ được khắc hoa tinh tế, có 1 nam tử ưu nhã ngồi, 2 mắt yên tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ.

      Ở cảnh tượng hương diễm ấy, có vẻ phá lệ đặc biệt, chỉ vì kia 1 thân trăng non bạch thanh thủy trúc trường bào, càng tôn lên khí chất ôn nhuận như ngọc của .

      1 đôi con ngươi u tĩnh như ánh sao tro đêm lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ, đáy mắt đẹp như hồ nước liễm diễm, nổi lên yếu ớt quang hoa, mang theo vài phần thâm trầm, mấy phần cơ trí, mấy phần biếng nhác.

      Lẳng lặng nhìn , giống như thấy được hình ảnh đêm đông yên tĩnh, mặc cho thế ồn ào náo động thế nhưng như nước chảy mây trôi mà qua, như trước bảo trì 1 phần yên tĩnh, nhìn làm cho tâm người ta an bình.

      Oa! Oa! Oa! Mỹ nam, là mỹ nam nha!

      Tô Tần dưới đáy lòng hô to vạn tuế, 2 mắt lập tức chiếu sáng, nhìn chằm chằm cách đó ko xa đại soái ca, giữa lúc Tô Tần nhìn đến xuất thần, chỗ tại cổ tay truyền đến 1 trận đau nhứt, quay đầu nhìn lại, dọa cho nàng 1 thân nổi da gà. (Milk ngửi thấy mùi giấm chua!)

      Cổ Nguyệt chính là lấy ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn mình, 2 tròng mắt đẹp ai oán liên tục, rất giống vợ tức giận, chính là ra sức nắm chặt cổ tay của nàng.

      Chẳng biết tại sao, Tô Tần vừa nhìn thấy ánh mắt kia, toàn thân liền bắt đầu chột dạ.

      Nàng kéo kéo môi, vội vàng buông lỏng tay ra, sau đó cúi đầu hỏi Hạnh nhi- Người nào là Ngũ vương gia?

      Hạnh nhi liền đầu cũng ko dám ngẩng lên, chỉ là len lén khơi trào khóe mắt, sau đó nhanh chóng vươn tay chỉ chỉ phía trước.

      Tô Tần nhìn theo phương hướng nàng chỉ, 1 đôi con ngươi như chim ưng sắc bén liền nhảy vào đáy mắt nàng.

      Nàng tro lòng giật mình, khá lắm nam tử dám lớn mật! Kia tro mắt lưu chuyển duệ quang, khiến xương sống người ta cũng toát ra ròng ròng mồ hôi lạnh.

      Nam tử này mặc trường bào màu đen, lộ ra nửa bộ ngực cường tráng, tóc đen tựa thác nước lâng lâng áo choàng mà rơi, ưu nhã nằm ngồi giường.

      mặt tuấn lãng, mang theo ý cười nhợt nhạt, khiến cho người ta như rơi vào vực thẳm ko đáy, đáy mắt như ngọc lưu ly sắc bén lưu chuyển phát ra ánh sáng, nhìn thấu tâm người khác.

      Dựa vào, xem ra chính là cái loại phong lưu!

      Tô Tần liếc liếc mắt nhìn, lập tức phán định người này chính là Duệ vương gia.

      Nàng 3 bước vọt tới trước mặt , theo tro tay áo rút ra hưu thư, ném tới mặt .

      Ba 1 tiếng thanh thúy mà vang dội, kia phong hưu thư ở giữa khuôn mặt nam tử tuấn tú.

      Chỉ 1 thoáng, gió nổi mây phun, nguyên bản gian phòng phi thường náo nhiệt, tro nháy mắt yên tĩnh lại, tĩnh liền 1 cây châm rơi xuống đất thanh đều nghe được đến.

      _ Lớn mật!- đầu tiên là sửng sốt, lát sau đập bàn, tro mắt là thịnh nộ phong ba.

      Dựa vào, cư nhiên so với chính mình cao hơn 1 cái đầu! Tô Tần nhìn thấy thân hình đối phương, lại thở dài.

      Ngẩng đầu lên nhìn thân hình khôi ngô, cái loại này tư thế cả vú lấp miệng em, Tô Tần vì mình lùn hơn 1 mảng lớn mà khí thế cũng xẹp xuống rất nhiều.
      Last edited: 4/9/14

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 11 – NGƯƠI LÀ NGU NGỐC!

      Tô Tần dưới đáy lòng thầm vì mình bơm hơi, Tô Tần, đừng sợ, đừng sợ ! Chỉ là ngựa đực tứ chi phát triển thôi!

      Thế là nàng 2 tay chống thắt lưng, ưỡn ngực dương oai, khơi mào mi, như là gà trống ngẩng cao đầy ý chí chiến đấu.

      Sau đó nàng chỉ vào mũi mắng- Ngươi nha, phong hưu thư này bản tiểu thư trả lại cho ngươi, bản tiểu thư chính thức cho ngươi biết, ngươi bị ta hưu phu!

      _ Tiểu thư…- Hạnh nhi ko biết khi nào tới bên người nàng, kéo ống tay áo nàng, thấp giọng - Tiểu thư, cái kia…

      _ Xuỵt, đừng lên tiếng, ko thấy tiểu thư nhà ngươi, ta sẵn giọng sao, có việc 1 hồi !

      Tà mị nam tử nguyên bản bộ mặt u ám, nghe nàng chửi, lát sau chuyển thành ngạc nhiên, sau đó chuyển hóa khiếp sợ, cuối cùng trở nên vẻ mặt mờ mịt.

      _ Ngươi vừa mới cái gì?- đẩy ra Hạnh nhi, chỉ vào lá thư, có vài phần buồn cười hỏi Tô Tần.

      _ Hưu thư!- Tô Tần lần thứ 2 cường điệu- Đây là bản tiểu thư đưa cho ngươi hưu thư, cách khác, Duệ vương gia, ngươi bị ta, hưu phu!

      _ Cấp…ta…hưu thư?- càng thêm kinh ngạc, nhìn nhìn Tô Tần, lại quay đầu, nhìn người nam tử ở phía sau ngồi ở phía trước cửa sổ.

      Nam tử vẫn luôn trầm mặc đột nhiên quay mặt, đồng dạng kinh ngạc nhìn Tô Tần.

      mặt của ko có biểu tình như tà mị nam tử, có chỉ là 1 thoáng ngạc nhiên, sau liền vẻ mặt đạm mạc, lần thứ 2 chuyển thành thái độ ko liên quan, lạnh lùng nhìn Tô Tần.

      Mọi người đều cẩn thận hô hấp, nhìn 3 người trước mặt.

      _ Ngươi là Nhan Phi Tuyết?- Tà mị nam tử lập tức nhìn Tô Tần, tro mắt ý kinh ngạc càng lớn.

      _ Ko phải!- Tô Tần ko chút nghĩ ngợi liền thốt ra.

      _ Cái gì?- Nam tử dị thường kinh ngạc- Ngươi ko phải?

      Ha…

      Tô Tần lời vừa ra khỏi miệng, liền hối hận, thầm thở dài, ai, nàng vẫn ko thể nào thích ứng với thận phận mới này.

      _ Cái kia, khụ, ngươi đừng hỏi đường đột quá, có được ko! Ta ko phải Nhan Phi Tuyết, có thể là ai!- Tô Tần lập tức kịp phản ứng, lập tức liếc 1 cái.

      _ Đường đột…- Mỗ nam thái dương bay ra N hắc tuyến, là từ ngữ kỳ quái a!

      Nghe đồn Nhan Phi Tuyết là nữ tử nhã nhặn lịch như hoa, ôn nhu như nước, mặc dù có chút cố chấp, nhưng cũng tốt hơn vị tiểu thư dã man trước mắt này, bất quá xem ra lời đồn vẫn ko thể là tin được.

      Tà mị nam tử nhìn nàng trước mắt, khẽ đảo 2 tròng mắt tiếu ý càng thêm nồng, thú vị, quả thú vị!

      _ Ngươi cười cái gì!- Nhìn thấy vẻ mặt cười quỷ dị, Tô Tần thập phần tức giận.

      _ Ngươi ra 1 chút, vì sao phải hưu…ân, ta?- ko có tức giận, ngược lại nhiều hứng thú hỏi nàng nguyên nhân hưu phu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :