1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia ly hôn đi - Lâm Thủy Các (163c+ 4 kết)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 66 – NGƯƠI CÓ LOẠI!

      _ Ý vị như thế nào?- Tô Tần kỳ thực cũng tò mò, nếu như ngọc linh lung chỉ là kiện vật phẩm rất bình thường, quỷ mặt người ko hao hết tâm tư phải lấy được nó như thế.

      _ Hừ, ngươi liền ý nghĩa của nó cái gì cũng ko biết, ngươi cư nhiên cũng dám đòi nó về!- Tư Mã Duệ lấy tay chạm mũi.

      _ Ngạch?- Tô Tần nghe lời ý tứ này của , cảm thấy có chút buồn bực, nghe ý tứ của , tựa hồ ngọc linh lung này là kiện phiền phức gì đó, lấy nó về mang cho mình phiền toái cùng ko cần thiết!

      _ Thế nào, ko dám?- Tư Mã Duệ lạnh lùng nhìn nàng, nhìn thấy nàng vẻ mặt do dự, tro lòng chẳng đáng.

      _ Ai ta ko dám!- Tô Tần giơ lên tay áo, vươn tay, vẻ mặt nghiêm nghị- Ngươi cho ta, ta liền dám lấy!

      Coi như là phiền phức, nàng vừa chuyển tay liền ném cho con ngốc chuột kia, dù sao muốn xui xẻo cũng là , chết sống cùng nàng ko quan hệ, nàng có cái gì ko dám!

      Tư Mã Duệ ko nghĩ tới, chỉ là 1 nháy mắt công phu, nha đầu này liền lại có khí thế, lại khôi phục thàng công khí thế của loại hoa hồng mang theo gai làm người ta run sợ.

      _ Hảo! Ta cho ngươi!- Tư Mã Duệ nhưng ra lúc này có điểm tán thưởng như vậy nhìn nàng, có dũng khí đối mặt tiếp thu ngọc linh lung cùng tất cả những hậu quả dẫn theo!

      Ngạch ~~~~~~~~~

      Nhìn thấy như vậy thận trọng đem ngọc linh lung giao cho mình, Tô Tần đảo cảm thấy kỳ quái, vì sao thần thái nghiêm túc như vậy, cảm giác thượng như là đem 1 loại trách nhiệm cực độ quan trọng giao cho mình.

      Ko biết có phải hay ko ảo giác, nàng cảm thấy viên ngọc linh lung tro tay này tựa hồ biến vô cùng trầm trọng.

      Quả nhiên là cái khoai lang phỏng tay, hẳn liền nhanh chóng xuất thủ mới phải!

      Mà lúc này Tư Mã Duệ lại chưa kịp hiểu dũng khí này của nàng mà cảm thấy vui mừng, nếu như biết Tô Tần lúc này chân thực tìm cách, phỏng chừng bị tức giận đến cái thổ huyết!

      _ Hi vọng ngươi sau này tự giải quyết cho tốt!

      ko còn che chở, nàng ở vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, người mơ ước ngọc linh lung ko ngừng xuất cùng truy sát nàng, trừ phi nàng có thể trở nên đủ cường đại, đủ đến có thể bảo vệ chính mình mới thôi!

      _ Đương nhiên, dù sao sau này sống chết của ta đều cùng Duệ vương gia ngươi ko còn quan hệ! Giải quyết có tốt hay ko, đó cũng là chuyện của ta, cũng ko nhọc đến vương gia ngài hao tâm tốn sức!

      Tô Tần 1 bộ biểu tình “Ta mà cần ngươi lo sao”.

      Hừ, ngươi nha, mới vừa rồi còn muốn gọi người Lục Phiến môn đến bắt ta, lúc này thế nhưng ra lại còn giả làm 1 bộ dáng người tốt!

      _ Ngươi…ko biết tốt xấu!- Tư Mã Duệ đối với loại biểu tình “Ai cần ngươi lo” của nàng thập phần tức giận.

      _ Lục đệ, nếu như vậy, trước khi chưa điều tra thực, trước do ta nhìn nàng, dù sao đây là gia , muốn nháo đến Lục Phiến môn bên kia sao, hoàng thượng nhất định ko vui, ngươi xem?- Tư Mã Hằng cuối cùng cũng có 1 hồi cơ hội làm người hòa giải.

      _ Nếu Tam ca ko cảm thấy nha đầu này là 1 phiền phức, như vậy tùy ý tứ của ngươi!- Tư Mã Duệ vung tay áo, ko chút nào lưu luyến xoay người rời .

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 67 – CHỦ TỚ DỞ HƠI

      Cứ như vậy, Tô Tần rốt cuộc lần đầu tiên thoải mái từ cửa chính Duệ vương phủ ra ngoài.

      Xoay người nhìn về phía sau đạo kia đại môn nước sơn hồng, Tô Tần câu dẫn ra khóe miệng, lạnh lùng cười- Ta phát thệ, cuộc đời này tuyệt đối lại ko bước vào đây nửa bước!

      Tư Mã Duệ, ngươi, ta, ko bao giờ gặp lại!

      Tư Mã Hằng lại là vẻ mặt yên lặng nhìn nàng, thần tình lạnh nhạt.

      _ Hừ, theo ý tứ của ngươi! Theo đầu của ngươi ấy!- Kia chính là 1 tên hỗn đản! Ko phân tốt xấu đánh chính mình 1 cái tát, lại còn có thể kiêu ngạo như vậy, quả nhiên là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, bách tính ko được đốt đèn!

      đường trở về, Tô Tần học bộ dáng chuyện, vai run lên, bộ dáng thập phần tức cười.

      Nhìn nàng kia cực độ quái dị bóng lưng, Hạnh nhi nhịn ko được cười lên- Tiểu thư, đùa rất vui nha…

      Theo Tô Tần lâu như vậy, Hạnh nhi rốt cuộc cũng bị “Hun đúc”, học 1 ít từ của nàng dùng hằng ngày.

      _ Ha ha, Hạnh nhi đúng nha, học nhưng ra rất nhanh!- Tô Tần vẻ mặt biểu tình “Ta rất tự hào” nhìn Hạnh nhi.

      _ Chỗ nào, còn ko phải đều là tiểu thư người giáo tốt!- Kinh qua kiện trà lâu, Hạnh nhi sau khi nhìn thấy Tư Mã Hằng kia 1 bộ dáng chỉ biết ăn tức ko thể ra tay, đối với Tô Tần sùng bái mỗi ngày gia tăng mãnh liệt, quả thực đem nàng nâng thành thần linh cúng bái.

      _ Ân, ân, trẻ dễ dạy!- Tô Tần học bộ dáng phu tử, gật gù đắc ý .

      Ko còn gì để ————————

      Tư Mã Hằng nhìn trước mắt đôi chủ tớ dở hơi này, thái dương tích ra hơn N giọt mồ hôi.

      Quả nhiên, có nhiều chủ nhân, có nhiều người hầu!

      _ Được rồi, Tam vương gia, chuyện ngày hôm nay phải tạ ơn ngươi!- Tô Tần ân oán ràng, mặc dù người này trước đây chính mình cũng ko hoàn toàn thích , nhưng là hôm nay xem như là thay mình giải vây, từ nơi của con ngựa chết kia đem mình bảo vệ ra.

      Dựa theo luật pháp đại, chính là người bảo lãnh, mà chính mình lại thành người được bảo lãnh, bởi vậy, cùng mình quan hệ lại nổi lên biến hóa vi diệu, chung, ko thể đắc tội được!

      Đem tất cả ân oán trước kia tạm thời để qua 1 bên, Tô Tần quyết định trước cùng bắt tay giảng hòa.

      _ Chỗ nào, chỉ là việc nên làm mà thôi, ko đáng nhắc đến!- Tư Mã Hằng lúc này lại thu hồi vẻ mặt bất cần đời, biểu tình nhàn nhạt nhìn ko ra bất luận cái cảm xúc gì- Bất quá, trước mắt còn chưa tìm được thủ phạm chân chính phóng hỏa, ngươi vẫn ko thể ly khai kinh thành.

      _ Ngạch, Tam vương gia chỉ giáo cho, ta khi nào muốn !- Nha nha, người này quả nhiên khôn khéo cùng giống khỉ như nhau, cái gì cũng chạy ko thoát ánh mắt của .

      _ Ha hả, ta chỉ vậy thôi, còn tùy ở ngươi nữa!- Tư Mã Hằng khóe miệng vung lên nụ cười thản nhiên, nhìn nàng.

      Tô Tần khóe miệng tiếu ý lại như là hoa nhi ủ rũ, tro nháy mắt suy sụp xuống.

      Quả nhiên là phúc hắc nam nhân! ràng cái gì cũng biết hết, lại cái gì cũng ko thèm ra!

      ràng cái gì cũng ko ra, so với người khác 1 sọt 1 lần lun còn lợi hại hơn!

      Nha nha, đừng xem tro ngày thường cợt nhả, nhưng trực giác của mình cho Tô Tần biết, nam nhân này tuyệt đối ko giống biểu ra ngoài thoạt nhìn đơn giản như vậy, chung 1 câu, là 1 tên tro ngoài toàn bộ ko đồng nhất!

      Lúc này Tư Mã Hằng ko có thuật đọc tâm, nếu như may mắn mà biết (Ta lại thấy xui xẻo- Milk), biết Tô Tần tro lòng suy nghĩ gì, phỏng chừng lại bị tức giận đến hộc máu mất thui!

      _ Được rồi, tiểu thư mặt người làm sao vậy, còn có vai động kia là cái gì?- Đương lúc Tô Tần xoay người, Hạnh nhi nhìn thấy má trái nàng hỏa hồng 1 mảnh, hơn nữa vai phải cũng có cái phá động, xuất phát từ quan tâm, Hạnh nhi dùng tay nhàng mà điểm 1 cái.

      Ôi ————————

      Tô Tần đau đến kinh hô lên, che vai, vậy mà nơi đó sớm thành 1 trận ôn ướt, mở tay ra vừa nhìn, huyết hồng 1 mảnh.

      _ Tiểu thư, làm sao vậy?- Hạnh nhi nghiêng người qua, muốn nhìn minh bạch.

      Tô Tần vội vã thu hồi bàn tay, sau đó làm ra 1 bộ thần thái dễ dàng, cười - Ko, ko có gì, được rồi, Hạnh nhi, ta hôm nay hơi mệt, muốn 1 người nghỉ ngơi tốt, ngươi tới gian phòng khác nha!

      Trước các nàng vì tránh né Tư Mã Duệ “Phát lệnh truy nã”, chỉ đặt 1 phòng, bây giờ nàng bị thương, vì ko muốn Hạnh nhi lo lắng, nàng quyết định 1 người 1 gian là tốt.

      _ Tiểu thư…- Nhìn Tô Tần bộ dáng vội, Hạnh nhi có chút nghi hoặc, vừa mới muốn mở miệng hỏi nàng, lại bị Tư Mã Hằng ngăn lại.

      _ Làm cho nàng 1 người yên lặng 1 chút- Tư Mã Hằng đè lại Hạnh nhi, nhìn phương hướng Tô Tần rời - Bây giờ nàng, đích xác cần hảo hảo mà nghỉ ngơi 1 chút!

      _ Tiểu thư…- Hạnh nhi tựa hồ cũng phát cái gì, cũng ko nhiều lời nữa.

      ☆☆☆☆☆

      Tô Tần trở lại tro phòng khách sạn, mới vừa vào môn, nàng liền dùng 2 tay cửa môn khép lại.

      Thân thể liền dọc theo ván cửa chảy xuống mặt đất.

      Khóe miệng tiếu ý cũng khó có thể duy trì nữa, tro nháy mắt, suy sụp xuống, tro mắt nước mắt ko ngừng đảo quanh.

      Lần đầu tiên, Tô Tần cảm thấy độc, cảm thấy ủy khuất, xuyên việt mang đến cho mình tất cả ko thích ứng, bây giờ giống như hồng thủy phá đê ra đem chính mình yêm mai.

      Tư Mã Duệ 1 tát này đánh cho nàng nội thương nghiêm trọng, đem yếu đuối tâm vốn trước nay luôn ngụy trang kiên cường thoáng cái tan mất tất cả lớp khiên che chắn, sợ hãi tịch mịch như đạn bắn ra, đơn giản xuyên tim thấu xương.

      Đau, lặng yên ko 1 tiếng động, nhưng lại, khắc cốt ghi tâm!

      Ô ô ——————

      Cúi đầu nức nở thanh, đứt quãng truyền ra…

      Tô Tần vùi đầu vào giữa 2 đầu gối, nguyên bản cố gắng kềm chế nước mắt cũng nhịn ko được nữa, dường như hồng thủy vỡ đê, 1 dòng lại 1 dòng tuôn ra.

      _ Sư phụ, người gạt ta, ô ô, ngươi lừa Tần nhi, cái gì chỉ cần cố gắng sống thoải mái, liền nhận được hạnh phúc, thế nhưng Tần nhi thực rất cố gắng sống rất rộng rãi thoải mái, vì sao Tần nhi vẫn ko có đạt được hạnh phúc mình muốn!

      Ko chỉ có ko đạt được, còn vì cứu 1 con mèo cái đáng thương đem bản thân mệnh cũng mất, ko hiểu sao lại xuyên việt đến cái địa phương quỷ quái này, xuyên việt còn chưa tính, còn gặp 1 đám phúc hắc nam nhân, 1 chỉ biết khi dễ nàng, 1 chỉ biết uy hiếp nàng, 1 cái khác càng thêm đáng ghét, cư nhiên chẳng phân biệt được hắc bạch đánh nàng.

      Mặc dù Tô Tần là 1 nhi, thế nhưng nàng từ cũng rất nghe lời, lại thập phần cơ linh, rất được sư phụ thương, bởi vậy kể cả người nổi danh nghiêm khắc như sư phụ cũng ko nỡ đánh nàng 1 chút, người này quá đáng, cư nhiên độc ác như vậy quặc nàng 1 cái tát, đau a, ko chỉ có ở mặt, càng ở tro lòng!

      _ Ô ô, sư phụ người muốn trở thành người chân chính dũng cảm, trước phải kiên cường, trước phải học được trực diện thảm đạm nhân sinh, nhân sinh của ta đủ thảm đạm rồi, ta cũng nhịn, nhận, còn rất nhận mệnh tiếp thu, thế nhưng vì sao chính mình vẫn ko thể càng thêm kiên cường!

      Nghĩ như vậy, tựa hồ lời sư phụ đều ko chính xác!

      _ Bất quá, sư phụ người vẫn là đúng 1 việc, ngươi chỉ cần ngẩng đầu lên, nước mắt liền ko dễ dàng chảy ra, ta hôm nay rất cố gắng ngẩng đầu lên, quả nhiên, nước mắt kp có đơn giản ở trước mặt tên hỗn đản đó chảy ra, chỉ là…

      Thế nhưng nàng lại cúi đầu xuống, toàn bộ liền đều chảy ra, Tô Tần lúc này lại 1 lần nữa dùng chính mình thể nghiệm nghiệm chứng cho 1 định luật vật lý———— định luật lực hấp dẫn vạn vật của địa cầu!

      xong, Tô Tần có lẽ là quá mệt mỏi, khóc xong, nàng lại muốn ngủ…

      Giữa nửa mê nửa tỉnh, tựa hồ có người đem nàng bồng lên.

      _ Sư phụ, Tần nhi ko có phóng hỏa, ko có…- Tô Tần tro mộng mớ mang theo khàn khàn, nàng dùng mặt cọ cọ y phục của , 1 bộ ủy khuất bộ dáng, khuôn mặt nhắn còn mang theo giọt nước mắt.

      Nghe vậy, 2 tay ôm nàng ràng cứng đờ, sau đó nhàng mà đem nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng.

      Tay phất qua má trái của nàng kia thoáng có chút phù thũng, băng lãnh đầu ngón tay xoa trôi qua địa phương, lại thành dị thường cực nóng, Tô Tần tro lòng giật mình, bỗng nhiên mở 2 mắt ra, vừa nhìn, liền giật mình.

      _ Là ngươi!- Khi nàng thấy người tới, kinh hô lên!

      +++++

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 68 – LẠI LÀ !

      Tô Tần vừa mở mắt liền nhìn thấy quỷ mặt người ngồi ở mép giường, cầm tro tay 1 lọ thuốc, ngón tay dính thuốc chính hướng mặt của nàng vẽ loạn.

      Ngón tay vừa mới dính thuốc, chuẩn bị vì nàng bôi thuốc, kết quả lại chống lại 1 đôi mắt trợn lớn của nàng, tro lúc nhất thời, cũng ngây ngẩn cả người.

      Kết quả là, 4 mắt 1 lớn 1 ở ko trung mà nhìn nhau…

      Mấy giây qua , Tô Tần phản ứng đầu tiên chính là vươn tay, hung hăng bóp 1 chút má phải của mình!

      (Tô Tần: Này nha, mặc dù phát ngốc nhưng cũng ko đến nỗi ngốc , nàng còn nhớ má trái của mình bị thương, ko bóp được!)

      Ôi! Đau! ————————

      _ Quả nhiên ko phải nằm mơ!- Tô Tần lúc này mới ý thức được, đây hết thảy đều là ! Thực kỳ lạ, ban ngày ban mặt, cũng ra ngoài hành động!?

      Tích mồ hôi ——————

      Quỷ mặt người thái dương lần thứ 2 tích ra 1 đống lớn mồ hôi hột.

      Nha đầu này vì sao ko thể tựa như người bình thường, mỗi lần gặp lại, nàng luôn luôn muốn làm như vậy, trước kia là buổi tối thấy nàng, là cho rằng nằm mơ cũng thôi, hôm nay là ban ngày thấy nàng, chẳng lẽ nàng còn có thể làm mộng tưởng hão huyền giữa ban ngày ban mặt sao!

      _ Đừng cho là ta thích mơ mộng hão huyền, thuần túy là bởi vì ngươi hôm nay hành động thực quá làm người ta, ân, như thế nào đây, là quá làm ta thụ sủng nhược kinh, vì thế, ta còn tưởng rằng là ở mơ mộng hão huyền!- Tô Tần trực tiếp đem nghi ngờ tro lòng của ra.

      Đừng trách nàng quá mức kinh ngạc, là bởi vì trước đây đối với mình hung dữ như vậy, uy hiếp mình cũng thôi, còn ép mình uống độc dược, nhưng hôm nay nhìn lại , cư nhiên cầm thuốc mỡ vì mình đồ mặt, điều này có thể ko làm nàng kinh ngạc sao!

      May mắn là Tô Tần nàng định lực hảo, nếu đổi thành người khác, sớm khiếp sợ quá độ, 2 chân vừa đạp, trực tiếp thấy Diêm vương lun rồi, chỗ nào còn có tinh thần cùng ở chỗ này chuyện tào lao chứ!

      Quỷ mặt người nghe ra nàng ngoại ý tứ, lần thứ 2 khựng người, tay cũng vô lực buông, đem bình thuốc đặt ở bên gối đầu của nàng.

      _ Ngươi người này, chính là đối với ngươi tốt ko được, cần phải hung dữ ngươi mới cam tâm!- Ko biết có phải hay ko khi , nhưng ra có vài phần vị đạo tức giận- Thuốc ta để ở đây, chính mình tự bôi thuốc !

      Ngạch ~~~~~

      Tô Tần đột nhiên cảm thấy thập phần bất đắc dĩ, tính tình đại gia lại tới nữa rồi, cũng ko nhớ lại là ai đem nàng hại thành như vậy!

      Nếu ko phải là ép mình uống độc dược, ép mình vì tìm cái gì mà ngọc linh lung, nàng có thể bị tổn thương cho thành như vậy sao!

      _ Ta đem ngọc linh lung tìm được, giải dược của ta đâu?- Tô Tần đưa ra ngọc linh lung, nàng cảm thấy vẫn là nhanh chóng chuyển nhập vào vấn đề chính tốt hơn.

      Quỷ mặt người chỉ chỉ bình thuốc gối đầu- Giải dược ta cho vào thuốc tiêu sưng, ngươi chỉ cần mỗi ngày đúng giờ bôi thuốc, giải độc!

      Nghe vậy, Tô Tần ko hiểu nhìn , trừng to mắt mà nhìn. (Hazz, chị bị lừa rồi!- Milk)

      _ Ta xem hôm nay ta nhất định là bị thương quá nghiêm trọng, nếu ko làm sao lại xuất ảo giác!- Tô Tần xong lắc lắc đầu, tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.

      _ Còn đau ko?- Quỷ mặt người buông xuống 2 tròng mắt, tựa hồ suy nghĩ cái gì, sau đó cúi đầu hỏi 1 câu như vậy.

      _ Ko đau ư, ngươi để cho ta đánh 1 cái tát thử xem!- Tô Tần tức giận liếc 1 cái, ko đau mới là lạ, đau muốn chết lun nè!

      _ Biết Tư Mã Duệ ko dễ chọc, ngươi còn trêu chọc làm cái gì!- Lại còn phóng con chuột cùng mèo vô vương phủ, nha đầu này tro óc toàn chứa mưu ma chước quỷ thực làm cho ko dám tâng bốc! Là người cổ quái đến mức kì quái!

      _ Ta ko trêu chọc , ko có chuyện sao!- Nha nha, còn ko phải cũng là vì tìm ngọc linh lung, nếu như sớm biết rằng nó treo người , nàng hà tất phí sức như vậy, làm cho mình bị thương nặng như vậy mới đổi được 1 ngọc linh lung mà thôi, ko đáng!

      _ Ngươi nhận, liền như vậy cũng ko có chuyện gì, cũng ko bị 1 cái tát này!

      _ Ko phải chuyện ta làm, ta tuyệt đối ko thừa nhận!- Tô Tần lúc này nhưng ra rất kiên định- Sĩ khả sát bất khả nhục!

      Ngạch ~~~~~~~

      _ Ngươi nhưng ra rất có cốt khí nhỉ!

      _ Đương nhiên!- Tô Tần lại kiêu ngạo mà giơ lên cằm.

      _ Như vậy, đối với ngươi mà , đến tột cùng là cốt khí quan trọng hay là mệnh quan trọng hơn?- đột nhiên tò mò.

      _ Đương nhiên là mệnh quan trọng!- Tô Tần ko chút nghĩ ngợi liền trả lời ngay.

      _ Vì sao?

      _ Mệnh cũng bị mất, ngươi còn chứng minh cốt khí của ngươi làm gì nữa!- Nếu ko, nàng hà tất mạo hiểm vương phủ tìm ngọc linh lung!

      _ …- ko gì, là ko biết gì, bất quá, đối với ngụy biện theo tro miệng nàng nhảy ra, tập mãi thành thói quen, bình tĩnh, bình tĩnh là được rồi…

      _ Bất quá…- Tô Tần đột nhiên ngữ phong vừa chuyển, 2 mắt theo dõi nhìn .

      _ Gì chứ sao lại nhìn ta như vậy?- Quỷ mặt người bị cái loại này ánh mắt quái dị của nàng nhìn chằm chằm toàn thân ko được tự nhiên, có chút ko được tự nhiên hỏi.

      _ Nga, ko có gì, ta là suy nghĩ, ngươi vì sao nhất định phải đạt được ngọc linh lung, nó rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn ngươi?- xong, Tô Tần bắt đầu thưởng thức ngọc linh lung tro tay.

      Bạch ngọc tinh xảo đặc sắc, bên tro là 1 viên linh lung tâm đỏ tươi như máu, nhàng mà lay động, mang đến 1 trận gió mát thanh linh tựa như có tiếng.

      _ Nó hình như hát!- Đột nhiên, Tô Tần tựa hồ phát cái gì, 2 mắt sáng lên, chỉ vào ngọc linh lung đối quỷ mặt người - Ngươi có nghe ko, nó hình như thực hát!

      Quỷ mặt người đáy mắt đột nhiên xẹt qua vẻ kinh ngạc, lăng lăng nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Tô Tần, nửa ngày ko thể ra lời!

      _ Ngươi, ngươi mới vừa …- Cuối cùng, cuối cùng từ giữa khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, hỏi.

      _ Nó vừa mới hát!- Tô Tần vẻ mặt mới lạ.

      _ Thực ?- tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.

      _ Ha hả, là giả!- Tô Tần đột nhiên thu hồi vẻ mặt vẻ vui mừng, đạm nhiên trả lời- Ta là gạt ngươi! Này vốn là kiện vật chết, làm sao lại ca hát được chứ, ta thuận miệng bịa đại 1 câu chuyện như thế, ngươi cũng tin a!

      Ha hả, quả nhiên chỉ là chuột ngốc, so với mỗ hầu tử khôn khéo nhưng còn kém xa!

      _ Ngươi!- Quỷ mặt người tức giận- Ngươi, quả ko có thuốc nào cứu được!- Dứt lời, đoạt lấy ngọc linh lung tro tay nàng- Vật này mà đặt ở tro tay của ngươi, đó chính là phung phí của trời!

      Tô Tần nhìn thấy tức giận dựng lên, khóe miệng tiếu ý dũ nồng, lại nằm trở lại, hướng khoát tay áo - Vây ngươi đem nó , cũng tốt, ta bị thương, liền ko thể tiễn xa, ngươi thong thả ha!

      Liền biết đó là 1 khoai lang phỏng tay, sớm cất bước, sớm hết phiền phức!

      _ Ngươi!- Quỷ mặt người lúc này mới phát , , lại 1 lần bị nha đầu này chơi!

      ko gì lộn trở lại, lần thứ 2 ngồi ở mép giường.

      Thấy lại lộn trở về, Tô Tần vốn định lật cái thân trực tiếp giả bộ ngủ, kết quả nàng lại bi ai phát , má trái của mình bị thương, vai phải lại bị thương, lần này được rồi, bên trái nằm cũng ko được, phía bên phải nằm cũng ko xong, cuối cùng nàng chỉ có thể nằm ngửa, 2 mắt nhìn nóc giường.

      Quỷ mặt người nhìn thấy bộ dáng khó xử này của nàng, cũng thu hồi tâm tư trách cứ nàng.

      _ Nhan Phi Tuyết, ly khai nơi này …- Thưởng thức ngọc linh lung tro tay, đột nhiên cúi đầu ra những lời này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 69 – CƯỠNG BỨC DỤ DỖ

      _ Ngươi nghĩ rằng ta ko muốn sao, dù sao trước cũng phải đem phiền phức nay giải quyết rồi hãy !

      Nàng bây giờ vẫn là người được bảo lãnh, người bảo lãnh ở đâu còn ko biết, nàng có thể hướng đâu!

      _ Ngươi đây ko cần lo lắng, có người giúp ngươi giải quyết… 0

      _ Ai?

      _ Ngươi ko cần biết là ai, chung, phiền toái của ngươi rất nhanh giải quyết- Quỷ mặt người ngước mắt nhìn nàng- Chờ chuyện nơi đây giải quyết, ngươi liền Yên Môn Quan !

      _ Yên Môn Quan?

      _ Ân…

      _ Tại sao là nơi đó!- Nàng nghĩ tới rất nhiều địa phương, lại ko ngờ là nơi đó.

      _ Ngươi biết vì sao nơi đó được xưng là Yên Môn Quan ko? Quỷ mặt người lúc này ngữ khí lại là dị thường ôn hòa, Tô Tần nghe được ra, giữa ngữ khí của còn mang theo 1 tia tự hào.

      _ Ko biết…

      _ Này đầu tiên phải từ vị trí mà lên…- Quỷ mặt người tựa hồ đối với Yên Môn Quan này hết sức quen thuộc, càng cảm giác càng giống hướng dẫn viên du lịch.

      Tô Tần nhìn đuổi cũng đuổi ko , chính mình mặt lại đau, vai lại đau, cũng ngủ ko được, đơn giản liền nghe chuyện xưa của !

      _ Yên Môn Quan là địa giới quan hệ ngoại giao của Khưu Hoàng quốc cùng Lệ Nguyệt quốc, từ trước vốn là vùng giao tranh của binh gia, Yên Môn Quan bên ngoài có vô số núi cao ngăn trở, là vùng đất bằng phẳng địa thế, bên tro Yên Môn Quan có 1 đường đại lộ nối thẳng kinh đô, nếu mà Yên Môn Quan thất thủ, như vậy quân địch liền tiến quân thần tốc, đánh thẳng tới kinh đô, bởi vậy, thủ hộ Yên Môn Quan là công việc Lịch Đại đế vương thập phần quan tâm, dĩ vãng Yên Môn Quan luôn luôn ở vào chi cảnh bấp bênh nguy hiểm, thẳng đến khi Yến gia đóng quân, Yến gia dũng mãnh thiện chiến lấy cuồng phong chi thế quét ngang ngoại nội quân địch xung quanh Yên Môn Quan, đem quân địch bức lui cách Yên Môn Quan 30 dặm , đến tận đây Yên Môn Quan mới xem như là có thể nhất thời thái bình.

      Tô Tần lúc này lại là vẻ mặt nghiêm túc, nàng cũng thập phần thích nhân vật hùng, hồi xưa sư phụ cũng hay kể cho bọn các nàng về các chuyện tích của nhân vật hùng.

      Từ hun đúc làm cho Tô Tần đối với nhân vật hùng sinh ra cảm giác vô cùng sùng bái, dùng theo phương thức đại mà , chính là bộ tộc truy tinh (Truy binh + tinh ), bất quá, Tô Tần nàng truy cũng ko phải là vật bình thường, vậy cũng đều là 1 đời kiêu hùng, 1 đời hào kiệt!

      _ Yến gia trú đóng ở đó, dân chúng địa phương vì kỷ niệm Yến gia dũng tác chiến, do dó thượng biểu triều đình, lấy mệnh danh của Yến gia đến đặt tên cho nơi đó.

      ra là siêu cấp minh tinh bộ đội, cho nên mới có thể được vinh dự đặc biệt như vậy!

      _ Như vậy Yến gia bây giờ còn trú đóng ở đó ko?- Tô Tần đột nhiên rất muốn gặp như vậy dũng Yến gia- Có cơ hội ta nhưng ra muốn biết 1 chút về Yến gia đến tột cùng là hạng bộ đội tinh nhuệ cỡ nào!

      _ Ngươi… – Quỷ mặt người lần thứ 2 ngạc nhiên nhìn nàng.

      _ Gì chứ!- Tô Tần đối với ánh mắt của nhìn mình vạn phần ko hiểu, rất giống là thấy quỷ, sắc mặt của nàng đáng sợ như vậy sao!

      _ Ngươi quả đều ko nhớ !- Lúc chuyện, quỷ mặt người lại đến gần mấy phần, đáy mắt tựa hồ muốn nhìn thấu 2 tròng mắt của nàng, nhìn triệt để.

      _ Ta ko phải với ngươi sao, ta mất trí nhớ, mất trí nhớ, hiểu chưa!- Tô Tần rất lớn liếc 1 cái, chỉ chỉ đầu của mình- Mất trí nhớ ta thế nào còn có thể nhớ nổi cái gì chứ!

      Quỷ mặt người nhàng mà than 1 tiếng- Kỳ thực, như vậy cũng tốt…

      Cũng tốt?!

      Tô Tần trừng mắt nhìn , chỗ nào mà coi như tốt chứ!

      Nàng đây ko phải là mất trí nhớ, là bởi vì thân thể chủ nhân này sớm mất, nàng bất quá là mượn xác hoàn hồn mà thôi, vì thế căn bản ko có ký ức của Nhan Phi Tuyết, cái gọi là mất trí nhớ bất quá chỉ là 1 cái cớ.

      _ Người cầm đầu của Yến gia là phụ thân của ngươi Nhan Tần Thiên (Họ Nhan và Yến gọi giống nhau)…- Quỷ mặt người đưa tay mở ra, nhìn ngọc linh lung tro lòng bàn tay, tro giọng là nhàn nhạt đau thương.

      _ Của ta, phụ thân…- Tô Tần cúi đầu nhìn ngọc linh lung tro tay , đáy lòng cũng dâng lên 1 tia đau xót.

      Quỷ mặt người ánh mắt buồn bã, chỉ vào ngọc linh lung - Đây cũng là để lại cho ngươi đồ gia truyền trân quý nhất.

      _ Cứ như vậy 1 viên ngọc thạch, cũng được xưng là đồ gia truyền trân quý?- Tô Tần chỉ vào ngọc linh lung tro tay , kinh ngạc ko ngớt.

      Ko phải chứ! Nàng cho rằng tốt xấu gì cũng là 1 hộ quốc đại tướng quân, tốt xấu gì cũng là quan nhất phẩm, lão nhân gia ông ta tài sản tính sao cũng ko keo kiệt đến nỗi này, vậy mà, lão nhân gia ông ta đúng là đủ liêm khiết làm theo việc công, liêm khiết đến nỗi 2 tay áo trống trơn lun, thanh liêm quá mức rồi.

      _ Ngọc linh lung ko chỉ là 1 viên ngọc thạch!- Quỷ mặt người tựa hồ có chút tức giận, đối với thái độ Tô Tần như vậy xem , rất là bất mãn.

      _ Hừ, ta xem chưa chắc, nhìn ngang nhìn dọc cũng bất quá chỉ là 1 viên ngọc thạch mà thôi= Tô Tần chợt nhíu mày, tro mắt lộ ra chẳng đáng.

      Chẳng đáng của nàng lần thứ 2 chọc giận , quỷ mặt người nghiêm mặt - Ngọc linh lung thế nhưng thiên hạ chí bảo, ko đến nó là từ đệ nhất thiên hạ Phù Nhất Thiên tuyệt thế chi tác, kỳ nghệ cao siêu còn là viên kỳ thạch trân bảo khó có được, hơn nữa bản thân nó còn cất giấu 1 thiên đại bí mật, cũng đủ để làm cho nó trở thành trân phẩm hiếm có khiến thiên hạ hào kiệt cạnh tranh chấp đoạt!

      _ Nga…- Tô Tần giờ mới hiểu được, vì sao hao hết tâm tư muốn đoạt được món bảo vật này, nguyên lai vật này còn có như vậy huyền cơ- Như vậy nó rốt cuộc có nhiều thiên đại bí mật nào chứ?

      Quỷ mặt người lần này đảo lại ko có trả lời ngay, chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng 1 cái, bất quá cái nhìn kia lại bao hàm thâm ý.

      _ Cái này ngươi phải khai quật, ngọc linh lung vốn là đồ gia truyền Yến gia các ngươi, tự nhiên cũng phải do ngươi tới cởi ra- Quỷ mặt người chỉ chỉ nàng.

      _ Lại là ta!- Tô Tần đột nhiên cảm giác tình huống ko ổn, sau đó nàng cảnh giác nhìn quỷ mặt người, thân thể hướng sàng nội lùi lại- Ngươi ko phải lại muốn đối với ta hạ độc chứ!

      Nha nha, người này cũng chỉ có 1 chiêu này thui!

      _ Ha hả, lúc này thế nào nhát gan, ta ko cần thiết hạ độc!

      _ …- Bỗng nhiên 1 đợt lạnh run, Tô Tần tro lòng lập tức lên 1 tia dự cảm chẳng lành.

      Quả nhiên…

      _ Ngọc linh lung ko chỉ là đồ gia truyền Yến gia các ngươi, còn là thiên hạ chí bả, người mơ ước nó rất nhiều, bây giờ nó lại trở về tro tay của ngươi, trừ phi ngươi có thể tìm được bí mật của ngọc linh lung, bằng ko người mơ ước ngọc linh lung ko bỏ qua ngươi!

      Lần này Tô Tần thực muốn 1 quyền đánh chết người này, nha nha, ra này năng thủ sơn dụ nàng kiếp này là ném ko ra được!

      _ Ngươi yên tâm, ta giúp đỡ ngươi tìm được bí mật của ngọc linh lung, cũng bảo vệ ngươi an toàn, thẳng đến ngươi tìm được bí mật mới thôi- Quỷ mặt người lúc này tro mắt là trịnh trọng thần tình.

      _ Như vậy ta phải đâu mới có thể cởi ra bí mật của ngọc linh lung đây?- Tô Tần cảm thấy hôm nay tới đây mục đích ko hề bình thường.

      _ Yên Môn Quan!

      + Ha hả, ngươi như vậy, ta là ko thể ko Yên Môn Quan!- Nha nha, vòng tới vòng lui, lại đem chính mình quấn vào!

      ++++

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 70 – NỬA ĐÊM LÀM MỘNG ĐẸP!

      (Hô hô, nhìn là biết xuân mộng rồi)

      _ Phải! Ko thể ko !- Tro giọng là ý vị kiên định.

      _ …- Tô Tần ko gì, này so với hạ độc nàng còn lợi hại hơn, đây là ép nàng dẫn theo 1 lời chú cẩn , vô luận nàng tới chỗ nào, nha chỉ cần 1 đọc chú ngữ, nàng liền nhức đầu ko dứt, tự nhiên có điểm đồng tình với Tiểu Tôn Tôn!

      _ Thế nhưng…- ngữ phong đột nhiên vừa chuyển- Thế nhưng, ngươi lại đem vật trân quý mà phụ thân ngươi để lại cho ngươi đơn giản giao cho người khác, ngươi khinh suất như vậy, làm Yên tướng quân thất vọng đau khổ!- Quỷ mặt người tro giọng mang theo hơi ko vui.

      Tô Tần lúc này mới nhớ lại, ngọc linh lung là ở người Tư Mã Duệ tìm được, đoán chừng là Nhan Phi Tuyết trước giao cho , chẳng lẽ là Nhan Phi Tuyết cho tín vật đính ước!?

      Nếu như phải, Nhan Phi Tuyết quả sâu vô cùng a! Nàng đem vật quan trọng như vậy giao cho 1 người nam nhân, giống như là đem tính mạng của nàng cũng cùng giao phó cho !

      Đáng tiếc, cuối cùng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình!

      Tư Mã Duệ cuối cùng ko có minh bạch thâm tình của Nhan Phi Tuyết, cũng phụ mối tình thắm thiết của nàng.

      _ A, ngươi nếu như còn trẻ, cũng hiểu, hoa nếu cố ý rơi xuống nước, ko có gì ngoài vu sơn là vân đích tình thâm ý nồng…

      Tô Tần than 1 tiếng, hoa rơi lại ko biết trôi về nơi nào, cuối cùng hóa thành bi phẫn.

      _ Ý của ngươi là , ta rất già?- Quỷ mặt người cảm thấy lông mày bắt đầu nhảy.

      _ Ko phải rất già, là căn bản nhìn ko ra ngươi có bao nhiêu lão!- Tô Tần dùng sức lật 1 cái liếc mắt- Cả ngày đều đeo mặt nạ, quỷ mới biết được ngươi bao nhiêu tuổi, nếu như ngươi thất lão bát thập, chỉ cần mang lên mặt nạ, lại nắm bắt giọng chuyện, giả trang thành cái người trẻ chừng 20-30 tuổi cũng ko phải là ko thể nào!

      Tô Tần cuối cùng nhịn ko được trêu chọc 1 phen.

      _ Ngươi!- Quỷ mặt người lại lần thứ 2 tức giận đứng lên.

      Bất quá lần này ko có lập tức xoay người rời , nhìn người trước mắt mang vẻ mặt “Ngươi có thể làm gì ta chứ” đúng là nha đầu thích ầm ĩ, cảm thấy lần tới cần phải cấp chanh chua nha đầu này 1 bộ “Thuốc câm”.

      Mỗi lần nàng đều đem quở trách đều ko chừa 1 chút mặt mũi, tức giận đến răng lợi oán hận!

      _ Ta đây, ngọc linh lung ta thay ngươi trước giữ gìn kỹ, ta cũng giúp ngươi, thẳng đến ngươi tìm được bí mật mới thôi…

      _ Ngươi đến tột cùng là ai!- Trực giác tự với mình, người này, nàng nhất định nhận thức!

      _ Ha hả, ngươi muốn xem diện mục của ta?- Quỷ mặt người đáy mắt xẹt qua 1 mạt giảo hoạt, lúc này cuối cùng cũng có1 lần cơ hội trêu đùa nàng.

      Tô Tần lập tức nhìn thấy mạt giảo hoạt kia nơi đáy mắt , trộm cười vung lên, nheo lại song mắt nhìn , chờ xem diễn trò thế nào.

      _ Bất quá…- Quỷ mặt người tới gần nàng- Có thể nhìn thấy diện mục của ta, chỉ có 2 loại người!

      _ Kia là 2 loại người gì? Vì phối hợp , Tô Tần cố ý giả ra vẻ mặt vô cùng tò mò.

      _ Người chết! Hoặc là…- bỡn cợt nhìn Tô Tần liếc mắt 1 cái, hí cười - Hoặc là phu nhân của ta.

      Ngạch ————————

      Tô Tần thái dương tích ra mồ hôi lạnh, nha nha, lời thoại này thế nào nghe quen thuộc như vậy nhỉ…

      _ Ngươi nhưng ra 1 chút, ngươi muốn trở thành loại nào người? Ân?- Quỷ mặt người nhìn thấy nàng vẻ mặt ngượng nghịu, đáy lòng ngày càng có 1 loại đắc ý, khó có được nhìn thấy nha đầu kia thần sắc như vậy, ko nghĩ tới nàng cũng có 1 ngày bị té nhào.

      Vậy mà…

      Ngay lúc dương dương tự đắc, Tô Tần lại rất lớn ngáp 1 cái, duỗi lại thắt lưng, biểu ra thái độ cực độ buồn chán - Ta chỉ muốn làm 1 kẻ có tiền!

      Thẹn thùng a! ! ! Quỷ mặt người dưới đáy lòng thất vọng (Quê!!!) ko ngớt, ràng có cơ hội hòa nhau 1 ván, vì sao vẫn bị thất bại!

      Nha đầu kia tro đầu rốt cuộc là chứa cái gì!

      Buổi tối, Tô Tần rơi vào nặng nề ngủ mê man.

      mặt phù thũng đắp thuốc của quỷ mặt người, sưng khá đau, nhưng là bả vai của nàng trúng tên lại thủy chung ko có tốt hơn bao nhiêu, lúc nào cũng truyền đến đau làm cho nàng liền tro mộng cũng đều níu chặt chân mày.

      Giữa mơ hồ, tựa hồ có người ngồi ở bên giường, bàn tay hơi lạnh lẽo nhàng ôn nhu phủ chiếm má trái của nàng.

      Vậy ôn nhu, vậy quý trọng, tựa hồ vuốt ve là nhất kiện cực kỳ trân quý bảo bối, bị nhàng xoa trôi qua địa phương, ko còn đau đến bỏng rát, mà thoải mái vô cùng.

      Ân ————————

      Tro lúc ngủ mơ, Tô Tần thoải mái mà mớ ra 1 tiếng, sau đó khuôn mặt nhắn ko tự chủ hướng bàn tay ôn nhu của nhàng cọ cọ, như 1 mèo con biếng nhác cùng nhu thuận.

      Nhu thuận của nàng tựa hồ làm rất hài lòng, khóe miệng câu dẫn ra, bàn tay ôn nhu theo gương mặt nàng trượt xuống, linh xảo lướt qua trường gáy duyên dáng của nàng, sau đó đẩy ra áo của nàng, theo kia như hồ điệp bàn mỹ lệ xương quai xanh, trượt đến vai phải của nàng.

      Tay đụng chạm đến vết thương của nàng, đau đớn làm cho Tô Tần lại nhíu chặt chân mày, nàng vừa định mở 2 mắt, lại độ phát , mi mắt tựa như là bị đeo chì, mặc cho nàng thế nào cố gắng cũng ko mở ra được.

      Quanh thân giống như bông gòn, xụi lơ vô lực, liền giơ lên 1 đầu ngón tay khí lực cũng bị ko nổi.

      _ Ngoan, ta đổi thuốc, có 1 chút điểm đau, phải nhịn xuống nga…- Lại là đạo thanh cực kỳ ôn nhu kia.

      Giữa ôn nhu mang theo nhè nịch sủng, dường như kẹo đường, giữa mềm mại mang theo vị đạo mà nàng thích.

      Băng vải vai bị chậm rãi cởi ra, lộ ra vết thương vừa lớn vừa sưng, lợi hại mâu quang chợt tắt, từ tro ngực lấy ra 2 bình thuốc. Cẩn thận vì nàng tẩy trừ vết thương, sau đó lại đem thuốc bột tinh tế rắc lên miệng vết thương của nàng, dùng băng vải sạch 1 lần nữa vì nàng băng bó kỹ vết thương.

      _ Ngoan, nên uống thuốc…- Nâng dậy nàng, ôm vào tro ngực, uống 1 ngụm, sau đó nhắm ngay miệng của nàng, hôn lên.

      ràng nàng khôi phục được có thể chính mình uống thuốc, thế nhưng lại tham luyến đôi môi ngọt ngào của nàng, như hoa túc, 1 hút thành nghiện, ko thể tự thoát ra được.

      Giữa môi trằn trọc ôn nhu, củ ~ quấn quít lấy đây đó, liêu ~ bát khởi đây đó cảm giác nguyên thủy nhất đáy lòng kia, tinh hỏa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, càng ko thể vãn hồi.

      tham luyến dũ nồng, sâu quấn quýt lưỡi đinh hương của nàng, đem vẻ đẹp của nàng hảo nếm đủ mới bỏ qua.

      Cảm giác động tình, kìm lòng ko đậu dùng tay đẩy ra áo của nàng, 1 đường dọc theo da thịt bóng loáng xoa xuống…

      Tay mơn trớn mỗi tấc da thịt đều giống như là hỏa bàn cực nóng, thân thể nhịn ko được run rẩy lên, Tô Tần giữa mơ mơ màng màng cảm giác tro cơ thể tựa hồ có 1 đoàn hỏa thêu đốt, thân thể ko ngừng mà mềm mại xuống, nàng vô ý thức vươn tay, ôm lấy cổ của , hảo chống đỡ thân thể ko ngừng mềm lại.

      Đạt được của nàng đáp lại, động tác của càng phát ra sâu ~ nhập, 1 cúi người, đem nàng đặt ở giường, hôn dọc theo của nàng cổ 1 đường xuống, nông sâu vết hôn như mưa to hướng nàng đánh tới…

      Ngô ——————

      Giữa môi nhàng quanh quẩn 1 tia ái ~ muội, như hoa hương mờ mịt tản ra… …

      Ái ~ muội ~!!!!!!!!

      1 cái giật mình bỗng nhiên qua đại não, Tô Tần bỗng nhiên mở 2 mắt ra, dạo qua 1 vòng, tro phòng như trước vắng vẻ, ngoại trừ nàng, lại ko có người nào khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :