1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia ly hôn đi - Lâm Thủy Các (163c+ 4 kết)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 56 – BỨC HỌA THẦN BÍ

      Lạch cạch ——————

      Ổ khóa liền đơn giản được mở ra.

      Ngạch ——————

      Nốt Ruồi Đen thái dương toát ra hơn N giọt mồ hôi- Ko phải chứ… dễ dàng như vậy!

      _ Có môn ko , lại bò tường, đầu của ngươi đúng là nên đem tái chế lại!- Tô Tần thu hồi kim bạc, hướng Nốt Ruồi Đen lộ ra 1 biểu tình “Ngươi ngốc”.

      Mặc dù cổ đại người giỏi tay nghề rất nhiều, nhưng là bọn cơ hồ ko đem cửa này tâm tư đặt ở ổ khóa, đoán chừng là người cổ đại căn bản ko có cái thuyết pháp đề phòng trộm cướp, bởi vậy chìa khóa chế tác cũng ko quá phức tạp, xài phương pháp rất đơn giản này là mở được.

      _ Tái chế lại- Lại là 1 tân từ!

      Ngay lúc Nốt Ruồi Đen còn theo tro miệng của nàng nhảy ra tân từ mà hao tâm tốn sức hiểu, Tô Tần vào rồi.

      Hơi khép hờ môn.

      Tô Tần thay đổi 1 thân hắc y, lần thứ 2 đem chính mình đồ rất hắc.

      Tro Duệ vương phủ, lúc này sớm trốn chui như chuột thấy mèo, bóng người toàn động, đuốc thắp ở khắp nơi, kêu sợ hãi liên tục.

      _ Mau, mau, ở đây, ở đây còn có rất nhiều, lập tức bắt hết chúng nó!- Trong đó có 1 bén nhọn thanh làm cho tai Tô Tần khẽ động.

      A ————

      Thanh này rất quen thuộc nha!

      Đưa mắt nhìn lại, liền thấy được 1 đạo bóng người quen thuộc đến mức ko thể quen thuộc hơn.

      ! Cái lão quản gia vô liêm sỉ kia!

      Chỉ thấy hết thét lại nhảy lên, né tránh qua lại mấy con chuột vừa chạy vừa lủi, sắc mặt trắng bệch tới cực điểm.

      Nguyên lai, sợ chuột a!

      Ha hả, ha hả, ha ha ——————

      Thực là trời cũng giúp ta!

      Tô Tần tủng tủng chân mày, trộm cười, 2 con ngươi như nước vừa chuyển, giữa linh quang lưu chuyển, 1 chủ ý chỉnh người liền ở tro đầu lên.

      Tô Tần cúi đầu, 1 đường nhanh chạy tới trước mặt , đè nặng giọng hô lớn- Quản gia, ta tới giúp ngươi!

      Ha ha ha, ta đến giúp 1 phen! Giúp ngươi tiến vô hố chuột!

      xong, nàng dùng sức toàn lực đến bên cạnh , sau đó làm ra bộ dáng giúp đuổi mấy con chuột, mân mê mông, chung quanh lục lọi, thừa dịp đoàn người đều ko chú ý thời gian, nàng bỗng nhiên quay người lại, giơ chân lên, nhắm ngay cái mông của chính là hung hăng đạp 1 cước!

      A ——————

      Kinh sợ thanh chói tai bay vút lên, 1 bóng người ngã trúng vào 1 đàn chuột chạy, là té chổng mông mới đúng!

      Con chuột tựa hồ thực rất thích , đều hướng dưới thân chui vào.

      _ A!!!!!!!!!- Quản gia quỳ rạp mặt đất, che đầu, động cũng ko dám động, ko để ý hình tượng kêu sợ hãi liên tục- Mau, mau a, đem mấy con chuột này đều bắt hết cho ta, nhanh lên…!!!!!!

      _ Dạ- Mọi người toàn bộ đều hướng người phóng tới, ai cũng ko chú ý tới, 1 đạo nhắn xinh xắn thân ảnh, chính cung thân, cúi đầu cười hắc hắc, biến mất ở tại khúc quanh.

      Tô Tần rất lớn thở ra 1 hơi, tâm tình sung sướng tới cực điểm.

      Lúc đá 1 cước kia, ngày đó đối với mình nhục nhã, đêm nay nàng nhất tịnh báo đáp!

      Tâm tình là thoải mái nha!

      Đều quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn! là lời lẽ chí lý!

      Bị quản gia làm ầm ĩ như thế, toàn bộ vương phủ mọi người đều đem lực chú ý tập trung “Chiều chuộng” đến người vị quản gia kia, chỗ nào còn có tâm tư quản cái khác.

      Tô Tần nhân cơ hội đem chính mình trước vào gian phòng hảo hảo mà lục soát 1 phen.

      _ Kỳ quái, chỗ nào cũng đều lục soát qua, thế nào chính lại tìm ko được ngọc linh lung đâu?- Nhan Phi Tuyết rốt cuộc đem nó giấu chỗ nào rồi!

      2 tay chống thắt lưng, Tô Tần lúc này nóng nảy, mắt thấy thời gian từng chút từng chút trôi qua, ngọc linh lung vẫn là nửa điểm tung tích chưa , 1 lần cơ hội này, liền bỏ lỡ ko còn như vậy sao!

      _ Ko được, đêm nay, ta nhất định phải tìm được!- Tô Tần đẩy cửa ra, hướng nơi khác tìm kiếm.

      A ——————

      Tro bất tri bất giác, nàng cư nhiên tìm được thư phòng Tư Mã Duệ.

      Ở đây cảnh trí cùng nơi khác bất đồng, nơi khác muôn hoa đua thắm khoe hồng, hoa thơm cỏ lạ bậc nhất, nhất phái sinh khí bừng bừng phấn chấn, mà ở đây lại thanh nhã thần kỳ, chỉ trồng 1 loại hoa —— quân tử lan.

      Ở đây gian phòng cũng rất đặc biệt, ko phải thanh chuyên ngói xanh, mà là do trúc đặc chế mà thành, ở đây tất cả đều là như vậy nho nhã, thanh đạm.

      Lần đầu nhìn thấy Tư Mã Duệ, cấp cảm giác của mình đó là ôn nhuận như ngọc, bây giờ xem ra, ở đây tân trang nhưng ra rất phù hợp cá tính của .

      Chỉ là như vậy ôn nhuận tính tình lại ko thể dung hạ “Nhan Phi Tuyết”, xác thực làm cho người ta khó hiểu!

      Ko biết là xuất phát từ loại tâm tình nào, Tô Tần cất bước vào bên tro thư phòng.

      Tro phòng rất ngăn nắp sạch , vách tường treo đầy các loại tranh họa thanh nhã, bàn còn chỉnh tề để văn phòng tứ bảo.

      Tô Tần chú ý tới, thư phòng do 1 đạo băng ngọc châu liêm cách thành nội ngoại thất.

      Ánh trăng doanh lượng, xuyên thấu qua sa trướng mỏng tro suốt lóe ra, Tô Tần tựa hồ thấy được 1 bức họa treo ở mặt tường đối diện.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 57 – RA LÀ THANH MAI TRÚC MÃ A!

      Tô Tần sở dĩ chú ý tới bức họa này, là bởi vì nó nếu so với những bức họa ở ngoại thất lớn hơn nhiều, hơn nữa, giữa bức họa tựa hồ chỉ họa 1 người.

      Nhấc lên sa trướng mỏng, Tô Tần thấy người tro bức họa.

      Giữa họa, 1 vị nữ tử xinh đẹp mặc quần dài trắng như tuyết, đứng ở giữa cây liễu xanh, tay cầm hương phiến, bán che mặt, mâu quang đưa tình nhàng như có như ko chính nhìn lén về phía trước.

      Nhìn theo ánh mắt của nàng dừng lại ở chỗ, ở người 1 gã thiếu niên thanh y tuấn lãng, tro mắt lưu luyến quanh quẩn, mâu quang nhìn lại.

      Buông xuống sa trướng mỏng, Tô Tần bị người tro họa hấp dẫn, hướng họa đến.

      Phía sau băng ngọc chiếu sáng, phát ra ánh sáng như ngọc nhàng linh thanh.

      Nhân vật tro họa trông rất sống động, 1 nụ cười, đều phong tình, 1 cái liếc mắt, đều sinh động.

      Người vẽ tranh rất là dụng tâm, mỗi 1 nét, mỗi 1 chỗ, đều dùng hết tâm tư mà họa.

      Mỗi 1 nét, mỗi 1 họa đều chấn động lòng của nàng.

      Dùng quyên bố tốt nhất, đan mực tốt nhất, đến tế văn, lớn đến phong cảnh, người vẽ tranh xem ra dụng tâm đến cực điểm.

      Tay xoa hình ảnh như tơ bàn bóng loáng kia, theo văn lộ, 1 đường chảy xuống đến chỗ lạc khoản.

      (Lạc khoản – 落款 là phần bức Thư pháp hoặc tranh vẽ đề tên, tên hiệu, ngày tháng, lời giải thích, thơ văn … đồng thời có đóng ấn chương)

      1 đoạn dùng như nước chảy mây trôi bàn thông thuận, lại kiêm có hồn hậu hữu lực cốt phong bút pháp miêu tả đích tình thơ nhảy vào mi mắt.

      1 tiên thanh hiểu hỉ còn gia, say rượu khốn lưu hà.

      Hôm qua mưa tân tế, song yên vũ phong tà.

      Sơn bất tận, nước vô nhai, vọng trung xa.

      Tống xuân tư vị, niệm xa ôm ấp tình cảm, phân phó dương hoa.

      —————— Duệ tặng Tư Vũ

      (Chậc chậc, Duệ ca si tình quá thích 1 ngươi suốt mười mấy năm lun!…đúng là ko có mắt chọn hàng. Hừ! Ta chà xong lại đạp…- Milk)[​IMG]

      ra là 1 đoạn tình thanh mai quấn trúc mã triền miên a!

      Đến tận đây, Tô Tần rốt cuộc hiểu , cũng hiểu, tâm tư của Tư Mã Duệ, 1 nam nhân có thể dụng tâm đến tận đây, nàng xác thực vô pháp trách cứ điều gì.

      muốn cái gì đó, chỉ có thể , “Nhan Phi Tuyết” ko có phúc phận này, kiếp này định trước cùng vô duyên!

      Tô Tần tiêu tan cười, tối nay, có lẽ có chút sầu não, thế nhưng nàng lại phá lệ rộng rãi, bởi vì Nhan Phi Tuyết đáy lòng kia khối vướng mắc cuối cùng cũng cởi ra!

      Tô Tần dưới đáy lòng đối “Nhan Phi Tuyết” : Ngươi đều thấy được rồi, lúc nên buông tay, tự nhiên nên buông tay, thành toàn cũng là 1 loại biểu của !

      Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên ánh lửa thoáng , ngay sau đó 1 trận khói đặc tràn vào.

      _ Đây là…- Tô Tần vội vã lao ra ngoài phòng, lại ngạc nhiên phát , ngoài thư phòng ánh lửa ngút trời- Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

      Khói đặc cuồn cuộn, sặc làm nàng lệ rơi đầy mặt, Tô Tần che mặt, hướng ra ngoài nhìn.

      1 đạo nhân ảnh theo chỗ cháy lên.

      _ Đứng lại!- Tô Tần 1 quyển tay áo, hướng người nọ phóng .

      Phi thân vọt tới bóng người trước mặt, người nọ đột nhiên ngây ngẩn cả người 1 chút, tựa hồ là ko nghĩ tới có người ở chỗ này.

      Ngẩng đầu liếc mắt nhìn, phát đối phương chỉ là cái hắc tiểu tử gầy, 2 mắt lập tức lộ ra chẳng đáng cùng sát khí.

      Ko 2 lời, liền giơ đao hướng nàng bổ tới.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 58 – PHÓNG HỎA!

      Tô Tần mẫn tiệp lắc mình tránh thoát, sau đó 1 cú giơ chân, đem đao tro tay đá bay, sau khi hạ xuống lập tức 1 cú móc chân, thẳng đánh rớt đài.

      Tất cả động tác hành văn liền mạch lưu loát, lưu loát cấp tốc.

      Người tới còn chưa kịp phản ứng, liền bị Tô Tần 1 quét chân cấp đánh ngã.

      Tô Tần lập tức đưa đè xuống đất, đem 2 tay bắt chéo ở sau lưng, sau đó 1 phen lột xuống mặt nạ của .

      Hé ra khuôn mặt xa lạ!

      _ Ngươi là ai!- Tô Tần dùng sức ngắt 1 cái, nghiêm nghị hỏi- , tại sao muốn phóng hỏa!

      Ai ————

      Người tới ninh 1 chút chân mày, ko nghĩ tới thân thủ của đối phương mẫn tiệp như vậy, lần này thực là tài liễu!

      _ , nếu ko ta đem cánh tay ngươi bẻ gãy!- khi chuyện, Tô Tần lại dùng 1 chút lực.

      _ A!!!- Người tới rốt cuộc nhịn ko được, hô lên.

      _ Nữ nhân, là ngươi sao!- Đúng lúc này, từ chỗ u đột nhiên truyền đến thanh của Nốt Ruồi Đen.

      Tô Tần quay đầu lại, lại nhìn thấy Nốt Ruồi Đen từ chỗ u lộ ra nửa cái đầu, hướng bên này tới.

      _ Sao ngươi lại tới đây!- Tô Tần tro lúc nhất thời nhanh thần, người tới thừa dịp nàng phân thần tro nháy mắt, 1 kim thiền thoát xác, thoát thân trốn.

      _ Đứng lại!- Tô Tần bị đẩy ngã xuống đất, lúc đứng dậy muốn truy, tay lại bị Nốt Ruồi Đen kéo.

      _ Đừng đuổi theo, chúng ta nhanh lên!- Nốt Ruồi Đen kéo tay nàng tựu vãng ngoại bào.

      _ Ngươi tới làm gì!- Tô Tần có chút tức giận, ko phải kêu và Hạnh nhi ở bên ngoài chờ sao!

      _ Ta tới cứu ngươi a!- Vốn là ở bên ngoài chờ, kết quả tro vương phủ nổi lên đại hỏa, nhất thời nóng ruột, cũng ko nghĩ nhiều liền vọt vào.

      _ Ngươi, ngươi hồ đồ!- Tô Tần lúc này thực là nổi khí vô cùng, nếu ko phải là lỗ mãng xông tới, nàng sớm bắt được thủ phạm, còn chưa kịp hỏi, người chạy!

      _ Đừng động , trước lại !

      Nốt Ruồi Đen nhìn phía sau thư phòng, đại hỏa nương gió thổi như lửa xà nhả độc, cuồn cuộn nổi lên cao, hướng nơi đó đánh tới.

      _ Ko được, ta phải vào!- Tô Tần đột nhiên nhớ tới bức họa tro thư phòng kia.

      Kia là dùng tâm mà vẽ tranh, chẳng biết tại sao, nàng ko muốn tác phẩm hết sức dụng tâm cứ như vậy mà bị thêu hủy .

      _ Uy, ngươi điên ư!- Nhìn thấy nàng giãy tay của mình, lại hướng thư phòng phóng , Nốt Ruồi Đen thấp giọng kinh hô lên.

      Thư phòng là do thanh trúc kiến thành, rất dễ cháy, mới vừa rồi còn chỉ là tinh điểm mồi lửa, tại lại đột nhiên đột ngột từ mặt đất mọc lên, hỏa thế hung mãnh.

      Ko thể để bị đốt được!

      Tô Tần cuồn cuộn nổi lên tay áo, che mũi, cúi đầu 1 hơi vọt vào.

      Vọt tới băng ngọc phía sau sa trướng mỏng, bức họa kia vẫn còn bình yên vô .

      Hoàn hảo!

      Tô Tần dưới đáy lòng thở phào 1 cái, nàng vội vã đem họa gỡ xuống, cẩn thận mà nhanh chóng cuộn lại, che ở trước ngực.

      Xoay người chuẩn bị rời thời gian, 1 đạo xà ngang đột nhiên rớt xuống…

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 59 – TRÚNG TÊN

      Tô Tần vô ý thức lui về phía sau 1 bước, cây xà ngang xẹt qua cánh tay mà nàng che chở tranh cuộn, rơi ở mặt đất.

      A ——————

      Nhìn 1 chút, cánh tay vì bảo vệ tranh cuộn, bị hỏa tổn thương 1 mảnh, nóng rực đau đớn tro nháy mắt tập trung vào tro đầu, cắn chặt răng, Tô Tần nhíu chặt chân mày.

      _ Nữ nhân!- Cửa đột nhiên truyền đến thanh của Nốt Ruồi Đen, có chút gấp bất an- Mau ra đây, có người hướng bên này chạy tới!

      Tô Tần cũng ko kịp lo cho thương tay, vội vã ôm chặt tranh cuộn, mẫn tiệp nhảy qua cây xà ngang, chạy ra khỏi ngoài cửa.

      Mới vừa đến cửa, liền thấy đến quản gia mang theo rất nhiều người, tay cầm cây đuốc hướng bên này vọt tới.

      _ Ngươi làm cho Hạnh nhi phóng khói sao!- Tô Tần hỏi vội.

      _ Ân, ta kêu nàng trước thời gian phóng!- xong, Nốt Ruồi Đen hướng phương hướng cửa sau nhìn nhìn, quả nhiên, 1 cỗ nồng đậm khói đen mềm rủ xuống dựng lên.

      _ Quản gia, ngài xem, cửa sau có ai nấu cơm!- Lúc này, 1 đạo kinh hô truyền ra.

      _ Buồn cười, Tiểu Tam ngươi dẫn người ra sau nhìn, người còn lại theo ta, đều đem mắt mở to cho ta, ko được để cho 1 người nào chạy thoát, nhớ kỹ nếu có cái sơ xuất gì, các ngươi đều chịu ko nổi!- Quản gia nhanh nhẹn phân phó.

      _ Dạ! Mọi người lĩnh mệnh đều từng người tan .

      _ Chúng ta cửa trước! Tô Tần mang theo Nốt Ruồi Đen thừa dịp hỗn loạn, kéo lại thắt lưng, hướng phía phương hướng trước môn chạy nhanh.

      Ngay lúc bọn họ sắp đến mục đích, phía sau lại vang lên thanh bén nhọn.

      _ Đứng lại!- Ngay sau đó 1 đạo thanh xé gió bay vụt đến.

      Đoạt ——————

      1 đạo mũi tên nhọn bay thoáng qua, thẳng tắp cắm vào sàn phía sau cửa.

      Đoạt lại 1 tiếng xé gió mà đến!

      _ Cẩn thận!- Tô Tần đẩy ra Nốt Ruồi Đen, 1 đạo khác mũi tên nhọn, thẳng tắp cắm vào bả vai của nàng.

      A!!!

      Tô Tần kinh hô lêm, tay run lên, tranh cuộn từ tro ngực rơi xuống, nàng che vai phải, mồ hôi lạnh lập tức toát ra thái dương.

      _ Nữ nhân!- Nốt Ruồi Đen vội vã chạy tới, đỡ lấy nàng, cấp thiết hỏi.

      _ Ta, ta trúng tên!- Tô Tần số chết nắm lấy vai phải, máu như dòng suối , bừng lên- Ngươi trước!- xong, nàng 1 phen đẩy Nốt Ruồi Đen.

      _ Ta ko , ta ko thể bỏ lại 1 mình ngươi!- Nốt ruồi đen vội vã nâng dậy nàng, tay lại chạm trúng 1 mảnh ẩm ướt- Ngươi chảy rất nhiều máu, phải nhanh trị liệu!

      Đau ——————

      Vừa mới vừa động thủ, chân mày của nàng đều ninh chặt lại, cắn chặt môi đến đáng sợ.

      _ Người tới, tên phóng hỏa ở bên này!- Có người hô to .

      Ko xong!

      Tô Tần thầm kinh hô, người này mang theo hộ viện tới!

      Xoay người nhìn lại, 1 đám đuốc lớn, xem ra là ko ít người!

      Tô Tần hạ quyết tâm, cắn răng 1 cái, đem Nốt Ruồi Đen đẩy dời ra ngoài cửa lớn.

      _ Uy, nữ nhân, ngươi làm gì vậy!- Nốt Ruồi Đen còn chưa kịp phản ứng, liền bị nàng đẩy ra.

      _ Mang Hạnh nhi !- Lúc môn khép lại, nghe được câu sau cùng.

      _ Nữ nhân!- Nốt Ruồi Đen số chết (Cứng đầu, kiên quyết) gõ đại môn, lại chỉ nghe được bên tro 1 mảnh ồn ào náo động ngút trời.

      Thùng thùng thùng ————————

      số chết gõ, quát- Nữ nhân ngốc, nữ nhân ngốc, làm hùng làm gì, ai muốn ngươi cứu, ngươi là đứa ngốc! Đại ngu ngốc!!!

      Lệ, rốt cuộc ko thể tiếp tục khóa ở tro hốc mắt, như là thác nước, ào ào chảy ra.

      _ Vì sao, tại sao muốn làm như vậy!- Nốt Ruồi Đen nắm tay để ở ván cửa, đỉnh đầu dừng ở ngay khuỷu tay, thấp giận, vì sao…

      Nhan Phi Tuyết, ngươi là đại ngu ngốc!!!!!!!

      Tro đêm tối, 1 đạo hỗn loạn tự trách cùng bi thương rống giận phá tan bầu trời đêm.

      Ha hả ————————

      Ta đúng là ngu ngốc a! Lại làm chuyện lỗ vốn như vậy!

      Tô Tần che chặt vai phải, dựa ván cửa, mất khí lực, trượt rơi xuống, mang mặt bất đắc dĩ cay đắng, quay đầu nhìn lại phía sau ván cửa.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 60 – NỬA ĐÊM ÔN NHU

      Cay đắng cười, tối nay đúng là TMD xui xẻo!

      Cuối cùng, kế hoạch của nàng vẫn ko thể nào vượt qua được lão thiên biến hóa mau!

      Trước mắt đột nhiên 1 chút sáng tăng lên rất nhiều, định nhãn nhìn lại, hé ra bộ mặt mang theo tức giận xuất ở trước mặt.

      _ Ai, quản gia đại nhân, chúng ta lại gặp mặt!- Tô Tần nhìn thấy tro mắt của chợt lóe lên kinh ngạc, lập tức biết nhận ra chính mình.

      _ Ngươi! Lại là ngươi!- Quản gia chỉa về phía nàng, hung hăng - Ngươi điêu phụ, lại còn dám tới nơi này quấy rối!

      _ Uy, trước ràng, ta còn là hoàng hoa khuê nữ, lúc nào lại được phụ (Người đàn bà có chồng)! Đừng ăn bừa bãi, hủy danh dự của ta, nếu ko, ta cáo ngươi phỉ báng!- Tô Tần vừa cười vừa , bất quá như là lo lắng chưa đủ, nơi bả vai truyền đến đau nhức làm cho nàng lực bất tòng tâm.

      Cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ ko , thái dương mồ hôi hột lớn như đậu, theo mi mắt chảy xuống, tất cả mơ hồ.

      _ Ngươi, ngươi! Hảo ngươi miệng lưỡi bén nhọn nha đầu chết tiệt kia!- Quản gia tức giận đến liền đều ko , chỉ vào Tô Tần thẳng giậm chân, sau đó ko cam lòng hướng vai nàng đá vài cái- Ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng tới trình độ nào!

      A ——————

      Tô Tần cơ hồ đau muốn ngất , từng ngụm từng ngụm thở phì phò, cười lạnh dật ra- Ha hả, ha hả… ngươi đây chính là ngược đãi tù binh, cẩn thận ta ở trước mặt vương gia cáo tội trạng ngươi!

      Nha nha, ngươi đúng là tên đê tiện, hạ thủ đúng là TMD đủ ngoan!

      _ Hừ, ngươi vẫn là nên quan tâm 1 chút chính mình , phóng hỏa đốt phủ vương gia thế nhưng là tội lớn, ngươi cứ chờ ! Ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo bao lâu!

      _ Ha hả, xem ra, quản gia đại nhân cần phải hảo hảo mà “Mỏi mắt mong chờ” rồi!- xong 1 câu này, Tô Tần cuối cùng nhịn ko được, trước mặt bỗng tối sầm, liền mất tri giác.

      _ Hừ, đem nàng kéo tới sài phòng, xem trừng cho ta, có cái sơ xuất gì, ta hỏi tội các ngươi!- Quản gia mệnh lệnh xong xoay người tính , chân lại đá trúng 1 vật gì đó, cúi đầu vừa nhìn, đáy mắt xẹt qua 1 mạt sẵng giọng.

      Đau, TMD a ————————

      Giữa mơ hồ, Tô Tần chỉ cảm thấy quanh thân giống như là bị xe hung hăng cán qua cán lại, ko có 1 chỗ nào ko đau, nhất là nơi bả vai truyền đến đau đớn, càng tượng như là bị người dùng đao xẻo ra khỏi 1 đại khối thịt, đau đến nàng chỉ nghĩ muốn cắn cái gì, hảo giảm thống khổ.

      _ Cắn…- Bên tai truyền đến thanh êm ái, sau đó 1 vật mềm gì đó nhét vào tro miệng.

      Tô Tần như trước nhắm 2 mắt, chỉ là vô ý thức cắn vật mềm đó.

      _ Kiên nhẫn 1 chút, rất nhanh là xong thôi…- Đạo kia thanh êm ái lại truyền tới, Tô Tần muốn mở mắt ra, thấy người tới, lại tổng là ko có khí lực.

      Đau! Nàng nhịn ko được hô lên, lại như bông gòn mềm vô lực, tựa hồ quanh thân khí lực cũng bị người tháo xuống hết.

      vai cùng cánh tay thương hỏa như nhau nóng rực qua , lại băng như nhau thanh lương, cảm giác thoải mái.

      Tô Tần giãn ra chân mày níu chặt, cúi đầu “Ân a” 1 tiếng, thân thể liền rơi vào tro 1 lồng ngực dày rộng.

      Hảo hảo ngửi thấy vị đạo…

      Cái ôm ấp kia ấm áp, rất thoải mái, làm cho người ta an tâm, tựa hồ nằm ở nơi đó, chính là 1 bến bờ an toàn, ko còn bị bất luận cái sóng gió gì nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :