1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia ly hôn đi - Lâm Thủy Các (163c+ 4 kết)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      QUYỂN 2
      CHƯƠNG 51 – NGƯƠI NGHĨ MUỐN CÁI GÌ?

      _ …- Tô Tần trừng mắt nhìn.

      _ Ha hả…- Nửa ngày qua , nàng mới hắc hắc cười ra, chợt nhíu mày hỏi- Vương gia lời này là tâm sao?

      Tư Mã Hằng lúc này sửng sốt, ko nghĩ tới nàng hỏi như vậy.

      Nhìn thấy vẻ mặt của , Tô Tần hiểu ý cười - Ha hả, vương gia là bậc nào tôn quý, như thế nào coi trọng ta cái tiểu nha đầu này, vương gia nhất định là cùng ta đùa, đúng ko!

      Nha nha, liền biết ngươi người này ko phải nghiêm túc, thuận miệng bịa chuyện dối, lừa những thiếu nữ ngây thơ được, muốn lừa nàng Tô Tần, vậy còn ko đủ trình độ đâu.

      Nàng trước đó hay lẫn vào quán bar chơi, hạng người gì chưa thấy qua, cái dạng gì tán thủ đoạn ko kiến thức qua!

      Ở tro mắt của nàng, đám kia soái ca bất quá chỉ là sói khoác da người mà thôi!

      Nhìn nhìn coi như xong, cảm tình ư, chỉ có 3 chữ ———— ko bàn nữa!

      Tư Mã Hằng ko gì, chỉ là liếc nhìn nàng, đáy mắt lại lên 1 mạt ko vui.

      _ Bất quá, vương gia, vui đùa này của ngươi nhưng khai lớn 1 chút, nếu ko phải là ta còn có tự mình hiểu lấy, sợ rằng đều phải tin là !

      Nhìn thấy tro mắt của chậm rãi bốc lên ý ko vui, Tô Tần vội vàng ngữ phong vừa chuyển, cười .

      Nha, cho ngươi cái bậc thang, ngươi nha đuổi theo sát mà lui xuống !

      Tư Mã Hằng bán khơi mào mi, biếng nhác tà mị 2 tròng mắt liễm biếng nhác ý, tà mị trung mang theo vài phần lợi hại, nhìn nàng trước mắt, hỏi- Ngươi quả ko thích ở đây?

      _ Ta thừa nhận, ở đây rất đẹp, chỉ là nó quá đẹp, mỹ được có điểm ko chân thực, giống như là lão bà kẹ tro ngôi nhà bánh ngọt, chỉ có thể nhìn từ xa!- Tô Tần quay sang, nhìn về phía trước.

      _ Lão bà kẹ? Ngôi nhà bánh ngọt?

      _ Nga, đó là 1 loại câu chuyện cổ tích ở gia hương của ta, kể về 1 người rất xấu, ở tro rừng rậm dùng ma pháp xây 1 ngôi nhà ăn ngon lại rất đẹp, chuyên môn lừa gạt mê hoặc đứa , 1 khi đứa ăn bánh ngọt tro nhà, như vậy bọn họ liền tìm cũng ko được nữa con đường về nhà, cũng chỉ có thể cả đời bị cái người xấu kia quan ở tro rừng rậm!

      _ Ma pháp?- Tư Mã Hằng tựa hồ có chút minh bạch ý tứ nàng , bất quá…

      _ Liền là 1 loại rất thần kỳ thủ đoạn, có thể từ trống rỗng chế tạo ra 1 loại ảo giác!- Tô Tần nại tính tình giải thích.

      _ Ảo giác!

      Tư Mã Hằng đáy mắt đột nhiên xẹt qua 1 tia ngạc nhiên, lập tức cực độ khiếp sợ nhìn Tô Tần.

      _ Ân, mỹ lệ gì đó cũng chỉ là huyễn hải 1 sát thức ảo ảnh mà thôi!

      Tô Tần tủng khởi vai, sâu thở ra 1 hơi, - Vì thế ở đây mặc dù rất đẹp, nhưng lại ko phải thứ ta nghĩ muốn!

      _ Ngươi muốn là cái gì?- Tư Mã Hằng liễm vẻ mặt biếng nhác tà mị, tro mắt lộ ra nghiêm túc vẻ, hình như đây là lần thứ 2 hỏi nàng vấn đề tương đồng.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 52 – TA NGHĨ KO GIỐNG VỚI HẠNH PHÚC!

      _ Ta…

      Tô Tần lúc này cũng thu hồi vẻ mặt ý vui đùa, tro mắt lộ ra 1 chút bất đắc dĩ, nhìn phương xa, kia mờ ảo đám mây- Ta nghĩ muốn hạnh phúc!

      _ Hạnh phúc là cái gì, ngươi biết ko?- Tư Mã Hằng lại đột nhiên hỏi.

      Tô Tần lắc lắc đầu, hạnh phúc là cái gì, ai cũng ko , 1 nghìn cá nhân, có 1 nghìn loại đáp án, ko phải trường hợp cá biệt.

      Nhìn nàng vẻ mặt hoang mang, Tư Mã Hằng cười- Nếu như ngươi ko biết hạnh phúc là cái gì, ngươi như thế nào có thể tìm được nó?

      Nghe vậy, Tô Tần ghé mắt nhìn .

      Hạnh phúc là cái gì? Có người từng hỏi qua như vậy chính mình.

      Người nọ từng hỏi, ngươi phải như thế nào đạt được nhất kiện, liền ngươi chính mình cũng ko biết đó là vật gì?

      Mặt trời chiếu ánh chiều tà rửa nhuộm chân trời, xa xa nhìn lại, trước mắt vàng óng, làm cho bầu trời cuối mùa thu này vẽ loạn lên 1 khoản nhất khả mỹ.

      2 đạo bóng bị kéo được lão lớn trườn song song…

      Tô Tần 2 tay phụ bối, lôi kéo qua lại, sâu hít thở 1 cái, thanh cạn cười - Ta ko biết hạnh phúc là cái gì, thế nhưng ta cố gắng tìm, xe đến trước núi ắt có đường, chỉ cần ta ko buông tha, 1 ngày nào đó, ta cuối cùng tìm được phần hạnh phúc thuộc về mình!

      Tư Mã Hằng sửng sốt, 1 khắc kia, nụ cười của nàng tập nhiễm kim sắc liễm diễm, bộ dạng đẹp mắt quang mang, huyễn diệu 2 tròng mắt.

      Chỉ là chớp mắt, nàng tro mắt của , trở nên như vậy chói mắt.

      Xe ngựa tháp tháp thanh ở trống trải sơn gian vang lên.

      Tô Tần ngồi ko ở xe ngựa, nhìn lại kia tọa ở cheo leo dãy núi, giữa xanh sắc tùng lâm lập lòe quỳnh lâu điện ngọc, nhàng mà thở dài.

      Lúc trở về, nàng kiên trì ko hề cưỡi mã của Tư Mã Hằng, thế là liềm gọi tới 1 chiếc xe ngựa.

      _ nương, ngươi vì sao thở dài a?- Lão nhân đánh xe nghe được người phía sau phát ra thở dài, hiếu kỳ hỏi.

      _ Ta đây là ko phải ở thở dài- Tô Tần cười cười.

      _ Ko phải thở dài, đây là cái gì?

      _ Là tiêu tan!- Đúng vậy, nàng rốt cuộc hiểu 1 cái đạo lý, bỏ được! Bỏ được! Trước bỏ mới có được!

      Hoa lệ quang hoàn là 1 loại gánh vác, loại gánh vác trói buộc này, nàng liền vĩnh viễn cũng ko thể chiếm được hạnh phúc mình muốn!

      Muốn thu được, trước nhất định phải bỏ !

      Quyết định chủ ý, nàng quyết định tối nay là phải hành động, tìm được Ngọc Linh Lung xong, liền ly khai nơi này.

      Bỏ qua tất cả thuộc về Nhan Phi Tuyết, kia hoa lệ quang hoàn, nàng muốn dùng thân phận Tô Tần 1 lần nữa, sống nghiêm túc lần nữa, đạp kiên định thực địa sống 1 hồi!

      Giữa màu da cam sắc ánh chiều tà, Tư Mã Hằng 2 tay phụ bối mà đứng, phía sau đạo kia cao lớn bóng trườn kéo dài.

      Gió đêm liêu khởi huyền hắc trường bào tựa phi long vũ, tóc mai biên tóc đen như lũ, theo gió tung bay, Tư Mã Hằng đứng ở sườn đá cao vút lởm chởm, nhìn xe ngựa từ từ xa, khóe miệng lên nụ cười thản nhiên.

      2 tròng mắt lý ko còn là biếng nhác tà mị ánh mắt, thay vào đó là 1 đạo như lưu ly bàn lợi hại quang mang.

      _ Lượng, ngươi , đến tột cùng là bản tọa ảo thuật lui bước, hay là nàng quá mức thông minh!- song mắt nhìn về phía trước, hỏi phía sau kia 1 bóng người đạo đơn đầu gối mà quỳ.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 53 – BẤT QUÁ LÀ 1 ĐỜI PHÙ HOA!

      Lượng cúi đầu, trầm giọng - Chủ nhân ảo thuật độc bộ thiên hạ, ko người nào có thể hóa giải được ngài.

      _ Như vậy, vì sao, 1 mình nàng là ko trầm luân tro đó?- Tư Mã Hằng dừng ở phía trước, nhìn theo bóng dáng chiếc xe kia biến mất ở chỗ sâu tro tùng lâm.

      Nàng , nơi này là ảo ảnh, là lão bà kẹ cùng ngôi nhà bánh ngọt, chỉ là huyễn hải 1 chốc huyễn ảnh, thấy được, lại sờ ko tới, 1 khi trầm mê tro đó, liền cũng khó có thể tự thoát khỏi nữa.

      Ha hả ————

      là nha đầu thú vị! Nàng nếu như tro mắt là cái nữ tử bình thường, nhưng ra ko có hứng thú!

      _ Vẫn là , bản tọa hành động lui bước?- làm bộ lúc giả cũng thành , giả tác cũng thành giả.

      Quả nhiên, diễn trò mà thôi, ko thể quá nhập hí!

      _ Này…- Lượng cũng trả lời ko được, cúi đầu ko .

      Muốn , chỉ có thể , Yến tiểu thư định lực tốt quá, Lượng nhìn ra được, chủ nhân mới vừa tro lời có 3 phần đích thực ý, thế nhưng, Yến tiểu thư lại ko động đậy.

      Đương lúc Yến tiểu thư cự tuyệt chủ nhân, thấy được chủ nhân đáy mắt lên ko vui, Lượng chưa từng thấy qua chủ nhân biểu tình như vậy, tro lúc nhất thời, cũng thấy khó trả lời.

      Phía sau là 1 trận trầm mặc, Tư Mã Hằng nghiêng mặt, tà liếc Lượng.

      _ Mà thôi, ngươi cũng ko nên cái lời gì có thể làm bản tọa duyệt tâm!- Giữa thanh lạnh như băng mang theo vài phần biếng nhác.

      Vẫn là cái nha đầu kia thú vị, bất luận là lời mắng người cũng tốt, lời tâng bốc cũng được, quanh co lòng vòng đáng , giảo hoạt linh động thú vị!

      Nghĩ nghĩ, khóe miệng tro bất tri bất giác lên tiếu ý, đơn biên lê cơn xoáy sâu rơi vào. (Giống nụ cười khóe miệng của Edward)

      Vù vù ——————

      Lượng thầm lau 1 phen mồ hôi, hoàn hảo, nhìn chủ nhân tâm tình coi như ko tệ!

      Ai, đương cái thuộc hạ ko dễ dàng làm, gặp cái hỉ nộ vô thường chủ nhân, đó là khó càng thêm khó khăn!

      _ Chủ nhân!- Lượng vừa mới thở phào nhõm, phía sau liền lại vang lên thanh của Mị.

      _ Mị, chuyện gì?- Tư Mã Hằng ghé mắt nhìn nàng hỏi.

      _ Bẩm báo chủ nhân, bên kia Hắc rừng rậm có tân tin tức?

      _ Nga, tìm được linh thú?- Tư Mã Hằng khơi mào mi, lưu quang tro con ngươi là sắc bén quang mang.

      _ Thuộc hạ vô năng, ko có tìm được linh thú, bất quá…- Mị ngước mắt nhìn Tư Mã Hằng, lại thấy tựa hồ cũng ko tức giận, mới thở phào nhõm- Bất quá, thuộc hạ có thu hoạch khác.

      _ nghe 1 chút- Tư Mã Hằng vén tóc mai biên trường ti, 2 tròng mắt lần thứ 2 khôi phục ý tà mị biếng nhác như trước.

      _ Thuộc hạ từ phụ cận Hắc rừng rậm phát tung tích của thần y Sở Bất Phàm!

      _ Nga!- Tư Mã Hằng chợt tắt con ngươi, cười- Rất tốt, tốt quá, là có ý tứ phát , Mị, ngươi tiếp tục truy tung thần y, tìm được điểm dừng chân của liền lập tức thông tri bản tọa!

      _ Tuân lệnh, thuộc hạ cái này liền thăm dò thêm!- xong, Mị liền lặng yên ko 1 tiếng động biến mất ở tại ảnh chỗ tối.

      Tư Mã Hằng ngẩng đầu nhìn trời biên, kia cuối cùng 1 mạt tà dương, mây như nước thủy triều cuồn cuộn, hướng lên trời biên mà trôi, như vạn mã bôn đằng, khí thế to lớn.

      Lục đệ thiên tân vạn khổ tìm người cư nhiên cũng ở nơi đó xuất , là trùng hợp, hay là…

      _ Ha ha…- Khóe miệng câu dẫn ra, 2 tròng mắt lý lần thứ 2 bị lây 1 tầng sẵng giọng- Có ý tứ, xem ra, thiên hạ này lại có 1 phen tân cảnh tượng!

      Trường vung tay lên, ống tay áo phần phật bay lượn, hoa lệ xẹt qua ko trung, đương lúc trường tay áo hạ xuống, cheo leo sơn gian, bóng bẩy tro rừng kia tọa quỳnh lâu điện ngọc lại như bức họa cuộn tròn dựng lên liền thu lại.

      Lại đưa mắt nhìn lại, 1 mảnh đột ngột, chỗ nào còn có vừa rồi 1 phen thịnh thế kỳ cảnh kia.

      Quyền lợi, dục vọng, quả giống như nàng , chỉ là này 1 sát huyễn hải mê cảnh, đảo mắt lại thành như hư vô?

      Huyễn hải 1 chốc, muối bỏ biển, cũng ko gì hơn cái này, chớp mắt hoa hoè.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 54 – TỰ NHIÊN BUÔNG TAY!

      Buổi tối, Duệ vương phủ

      Tô Tần các nàng ở cửa sau vương phủ chờ Nốt Ruồi Đen.

      Ko bao lâu, liền nhìn thấy Nốt Ruồi Đen kéo 2 bao tải gì đó hướng các nàng tới.

      _ Nè, đưa ngươi!- đem 2 bao tải to mặt đất kéo đến trước mặt nàng.

      _ Tro cái túi này có bao nhiêu con chuột cùng mèo?- Tô Tần đốt cây đuốc, hướng bao tải nơi đó chiếu chiếu.

      _ Khoảng 100!

      _ Ân, ko tồi, ngươi rất có khả năng nha!- Tô Tần 1 bộ tư thái lãnh đạo bề , gật gật đầu - Cũng dựa theo ta uy con chuột ăn no, để con mèo nhịn đói?

      _ Phải, bất quá, ngươi tại sao muốn làm như vậy?- Nốt Ruồi Đen vẫn là ko tro hồ lô của nàng rốt cuộc bán là thuốc gì!

      _ Nơi này có chuồng chó ko?- Tô Tần ko có trực tiếp trả lời vấn đề của , chuyển tới góc tường bắt đầu lập mưu.

      _ Chuồng chó?- Nốt Ruồi Đen khóe miệng rút trừu.

      là càng ngày càng ko hiểu nổi nữ nhân này!

      _ Bên kia- Chỉ vào 1 lỗ phía tây.

      _ Ân, chính là chỗ này!- Tô Tần nhìn nhìn, cuối cùng vỗ tay đắc ý, chỉ vào chuồng chó - Trước phóng con chuột, lại phóng con mèo sau đó dùng cái túi bố chặn lên chuồng chó!

      Mèo vờn chuột, hơn nữa còn là con mèo bị bỏ đói mấy ngày nếu rượt mấy con chuột là 1 phen kỳ cảnh như thế nào đây!

      Ha hả —————

      Chà xát 2 tay, Tô Tần chỉ nghĩ cũng kích động ko thôi, tro thân thể tế bào đùa dai lại bắt đầu hoạt động!

      Ha hả, ngựa chết Duệ, hôm nay ta xem Duệ vương gia ngươi, trốn chui như chuột thấy mèo! Ko được an bình!

      _ Gì?!!!!- Nữ nhân này muốn thả mấy con chuột vào! Nàng điên rồi.

      _ Tiểu thư!!!!- Hạnh nhi kinh hô lên.

      _ Xuỵt…- Tô Tần lập tức che miệng của nàng- Ngươi muốn tất cả mọi người biết hả!

      Nốt Ruồi Đen khóe miệng lần thứ 2 co quắp- Kính mong ngươi có điểm lý trí 1 chút được ko, nơi này chính là Duệ vương phủ, người nào ko biết Duệ vương gia minh thần võ, khi ko ở đây lại dám quấy rối chẳng khác nào nhổ râu hổ, tự tìm đường chết!

      _ Lời vô ích!- Tô Tần hung hăng gõ đầu của - Chính là bởi vì là Duệ vương gia, ta mới dám, đổi thành người khác, ta còn ko dám, hơn nữa, bây giờ lại ko ở tro phủ, núi vô hổ hầu tử xưng đại vương!

      _ A!!!!- Nốt Ruồi Đen che đầu, trừng mắt nàng, ngụy biện!

      _ Kia cái đó lại là dùng để làm chi?- Nốt Ruồi Đen phát , nàng mặt khác lại dẫn theo 1 xe đầy cỏ khô cùng 1 túi thông gió.

      _ Nga, này thôi, 1 hồi các ngươi ở bên ngoài châm cỏ khô, sau đó dùng túi thông gió này đem sương mù thổi vào tro vương phủ, như vậy, ta mới có thể “Thừa dịp yên tĩnh” dễ làm !- Tô Tần đem ý nghĩ của mình cùng bọn họ 1 lần, 2 người vừa nghe, nhất thời trừng lớn mắt.

      _ Tiểu, tiểu thư, vì sao chúng ta ko trực tiếp cùng Duệ vương gia thương lượng, nhờ giúp tìm ?- Hạnh nhi cảm thấy tiểu thư quá mạo hiểm rồi.

      _ Ngươi cho rằng, ta cùng còn có gì để sao!

      Tô Tần trước đây là vô pháp hiểu Tư Mã Duệ, ko hiểu vì sao phải làm khó dễ chính mình như vậy, đầu tiên là ko chút nào nhìn mặt mũi của nàng mà hưu thê, sau đó lại phát lệnh truy nã, toàn kinh thành “Phát lệnh truy nã” chính mình, quả thực chính là ko muốn cho nàng 1 con đường lui.

      Thẳng đến sáng sớm hôm nay nàng ở Duệ vương phủ nghe được Bạch thúc xong, nàng mới hiểu được, Tư Mã Duệ sở dĩ chán ghét nàng, đoán chừng là hận “Nhan Phi Tuyết” càn quấy, chia rẽ và bề tro tim của .

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 55 – DƯƠNG ĐÔNG KÍCH TÂY

      Chỉ là, bây giờ nàng là Tô Tần, ko phải Nhan Phi Tuyết, cho nên nàng ko lại đối với có bất kỳ lưu luyến, lại càng ko lại tử triền lạn đả (Quấn chặt ko rời), nàng chỉ nghĩ kiếm được ngọc linh lung, sau đó rời nơi này, tìm 1 chỗ, tạo 1 cuộc sống mới cho mình.

      Tô Tần hỏi qua Hạnh nhi, nàng chỉ lúc Nhan Phi Tuyết gả cho Tư Mã Duệ, thế nhưng toàn tâm toàn ý muốn cùng cùng nhau sống, tất cả hồi môn của mình đều mang đến Duệ phủ, thế nhưng Hạnh nhi căn bản cũng ko biết có cái gì ngọc linh lung, có thể thấy được, ngọc linh lung này, Nhan Phi Tuyết giấu rất kín, phỏng chừng bây giờ còn tro vương phủ.

      Thế là, Tô Tần tính toán thừa dịp Tư Mã Duệ ra ngoài mấy ngày nay vương phủ tỉ mỉ tìm tòi 1 phen, thuận tiện, hảo hảo mà “Đáp lễ” 1 chút trước “Thịnh tình khoản đãi” của .

      Cổ ngữ : Có qua có lại, có hướng mà ko đến, là phi lễ; đến mà ko hướng, càng là phi lễ!

      _ Ngươi muốn thả khói?- Nốt Ruồi Đen kinh hô- Vì sao?

      _ Cái này kêu là dương đông kích tây!- Tô Tần cười cười- 1 hồi, các ngươi phóng xong khói, liền tranh thủ tìm cách rút lui! Đến khách sạn chờ ta!

      Nàng chỉ là đem thủ vệ dẫn dắt rời , để nàng có phương tiện vào phủ hành , nhưng chính yếu chính là, nàng cũng có phương tiện rút lui, cửa sau có khói, tất cả mọi người tưởng cháy, chờ lúc chú ý của mọi người đều đặt ở cửa sau, nàng có thể thoải mái cửa trước trốn ra ngoài.

      _ Ko hiểu!- Đừng đến binh pháp, Nốt Ruồi Đen còn ko biết rành mặt chữ, tự nhiên là ko hiểu được.

      _ Ngốc! Ko hiểu làm việc là hơn, bớt nhiều!- Tô Tần lại gõ 1 chút đầu - Làm việc!

      _ Còn đập, lại đập nữa càng ngốc!- Nốt Ruồi Đen bưng đầu, trừng nàng mấy lần, hừ, niệm mấy chữ liền rất giỏi sao!

      _ Ha, ngươi cũng biết mình rất ngốc sao, ko quan hệ, vật cực tất phản, đập nhiều mấy cái ngược lại thông minh!- Tô Tần ha ha cười .

      _ Nữ nhân điên, tránh qua 1 bên!- Nốt Ruồi Đen đẩy nàng ra 1 chút, bất quá, vẫn là rất bội phục nữ nhân này, đầu đặc biệt nhiều mưu ma chước quỷ.

      _ Điên nè!!!!!- Lại là 1 cú gõ mạnh- Lại ta là nữ nhân điên, ta liền đem ngươi đánh thành đầu heo!

      _ Ôi, ko , ko !

      Hảo nam ko cùng ác nữ đấu, Nốt Ruồi Đen che đầu- Bất quá, chúng ta phải đợi bao lâu mới phóng khói?

      _ Ân, nhất thời cho ta 1 canh giờ là được- Tô Tần nhìn địa đồ, đại thể tính ra 1 chút thời gian hành .

      _ Hảo, cứ như vậy định , sau 1 canh giờ, chúng ta liền châm lửa phóng khói!- Nốt Ruồi Đen gật gật đầu.

      2 người đối diện, đều lộ ra ý tứ vẻ mặt “Ta rất ràng”, sau đó đồng thời trộm cười.

      Hạnh nhi ngơ ngác đứng ở 1 bên, nhìn 2 người trước mắt cấu kết với nhau làm việc xấu, trán toát ra càng nhiều giọt mồ hôi hơn.

      Lại ngẩng đầu nhìn bầu trời 1 chút, quạ đen bay qua vài con.

      (Mỗ nữ quát: Kính xin, có điểm thường thức 1 chút có được ko, trời tối như vậy, chỗ nào xem tới được quạ đen!***Mỗ tác giả: Ai cần ngươi lo, ta thích! Ta liền viết!)

      _ 1, 2, 3…- Đem miệng túi nhắm ngay cửa động, Tô Tần đem con chuột cùng con mèo trước sau để vào, sau đó ngăn hảo cửa động, ngồi chồm xổm ở góc tường thầm đếm.

      Còn chưa đếm tới 50, bên tro phủ liền truyền ra tiếng kêu sợ hãi liên tục!

      _ Yeah, thành công!- Tô Tần cùng Nốt Ruồi Đen song song vỗ tay, thấp giọng hoan hô.

      _ Bắt đầu hành động!- Nốt ruồi đen lấy ra thang dây chuẩn bị tốt từ trước, gác ở vách tường.

      _ Gì vậy?- Tô Tần lăng lăng nhìn .

      _ Còn cái gì, giúp ngươi tiến vương phủ a!- Nữ nhân này nên ko phải vui mừng quá mức, đến nỗi bất tỉnh đầu luôn chứ!

      Tô Tần khe khẽ thở dài, tới cửa sau, theo tay áo lấy ra 1 cây kim bạc, sau đó với vào lỗ, nhàng như thế xoay tròn vận qua vận lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :