Chương 2 - Là nàng, thì sao! 20.1 “Nàng lại muốn rời khỏi ta?” Giọng trầm thấp đầy hàn băng quen thuộc của Phụng Phi Vũ vang lên khiến Hồ Thủy Linh khựng lại, còn chưa kịp phản ứng nàng bị ôm lấy, kéo xuống nằm bên cạnh, mặt đối mặt. Đôi mắt có vẻ mệt mỏi nhìn thẳng vào mắt nàng như truy vấn, vòng tay bất giác lại xiết chặt thêm chút. Lúc rời , Hồ Thủy Linh cơ bản nghĩ rơi vào tình huống thế này nên giờ đây nàng cũng biết nên gì cùng , lại bị ánh mắt trong suốt kia nhìn chằm chắm khiến nàng bỗng dưng có cảm giác như bản thân gây ra tội nghiệt gì đó lớn lắm, cuối cùng đành hạ rèm mi nhìn xuống ngực, cắn môi . Căn phòng rộng lớn tĩnh lặng, hai người nằm nghiêng mặt đối mặt, khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở đối phương phả lên người mình, tiếng tim đập trầm trầm tĩnh lặng, lại có chút khẩn trương hoang mang. Hồi lâu thấy vẫn duy trì tư thế đó, Hồ Thủy Linh hơi đẩy tay lên ngực , muốn tạo khoảng cách nhất định, liền nghe thấy tiếng quát khe khẽ đầy kìm nén. “Nằm yên đó cho Bổn vương.” Nàng giật mình, tay còn đặt ngực nhưng còn dùng sức nữa, ngước mắt nhìn tuấn nhan nồng đượm giận dữ trước mặt, hoang mang lại càng thêm hoang mang. Bổn vương, chưa từng xưng “Bổn vương” với nàng. Như vậy có thể biết giận dữ đến cỡ nào, nhưng vì sao lại ôm nàng ngủ, vì sao nhất quyết buông nàng ra, phải ghét nữ nhân sao? Phụng Phi Vũ thấy Hồ Thủy Linh đắn đo nhìn mình rồi lại có ý định nhúc nhích lại quát. “Còn nhúc nhích, ta cho ngươi hối hận.” Nàng lại ngước mắt nhìn , tia thách thức nho , cái gì hối hận, muốn làm gì nàng, tra tấn, hành hình, khiến nàng sống bằng chết? Phụng Phi Vũ cũng nhận ra khí sắc bất mãn của nàng, cũng tự biết bản thân giận quá hóa lỗ mãng, nhưng từ trước đến giờ rất ít thân cận với nữ tử, trái với vị hoàng đế hào hoa biết cách dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành các nàng, thường chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng khó đoán nhìn các nàng, kể cả chính phi của cũng ngoại lệ. Khi Hồ Thủy Linh còn giả nam trang, tâm tình của chút đề phòng, xem nàng quả thực như nam nhân nên cách đối xử cũng nhàng, thoải mái. Còn bây giờ, nàng dù xanh xao nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp đáng , vẻ yếu đuối vì bị độc hành hạ khiến nàng có chút nhu nhược, bất giác lại đem cách đối xử dành cho những nữ tử khác dùng với nàng, thậm chí còn bất giác dùng đến danh xưng “Bổn vương” cao cao tại thượng của mình. Thấy nàng ngây người nhìn , liền có chút hối hận. Đôi mắt vốn lạnh lùng hơi khép lại, cố trấn tĩnh tâm tình, sau đó dùng giọng điệu có thể cho là ôn nhu hết sức với nàng. “Ta … đệ… … nàng… , là ta…” lắp ba lắp bắp , cũng hiểu chính bản thân mình muốn gì trong tình huống này. Hồ Thủy Linh tròn mắt nhìn nam nhân vốn lãnh đạm như nước kia ngắc ngứ mãi xong câu có chút buồn cười, cuối cùng chịu được, phì cái, cười rộ lên. “Phượng huynh, ta vẫn là ta thôi.” Phụng Phi Vũ bị nụ cười của nàng thôi miên đến miệng cũng quên cả khép lại. Hồ Thủy Linh khi cải nam trang lúc cười có vẻ hồn nhiên, đáng nhưng vẫn mang chút phong phạm của nam nhân. Còn nụ cười của nàng lúc này có chút dịu dàng e lệ nhưng vẫn giấu được vẻ tinh nghịch quen thuộc khiến lòng phút chốc loạn thành mảnh, biết dùng từ gì để diễn tả cho hết cảm xúc lúc bấy giờ. “Huynh… giận ta sao?” Hồ Thủy Linh rụt rè hỏi, trong giây lát nàng cũng hiểu được đôi chút tình huống trước mắt. người ghét nữ nhân như lại ôm nàng mà ngủ, đại biểu cho cái gì chứ? Nhưng nàng là muốn xác định ràng, là vì biết ơn cứu mạng hay vì lý do nào khác. Phụng Phi Vũ gì, nhìn nàng giây lát rồi kéo đầu nàng dựa vào vai , vuốt ve mái tóc mềm mại có chút tán loạn của nàng, chém đinh chặt sắt . “Nếu nàng còn dám rời xa ta, dù là chân trời góc bể ta cũng truy đến tận cùng.” ------------------------------------------- Hải Nguyệt chút phong phạm cao quý, ngửa cổ uống ực phát, cạn sạch chén trà mà Hồ Thủy Linh vừa rót cho mình. Nàng đặt cạch cái xuống bàn, hầm hầm nhìn nữ tử mặc hồng y nửa nằm nửa ngồi ghế thái phi có lót nệm dày trong lương đình, nghiến răng nghiến lợi. “Ngươi bị ngốc hay sao? Giải độc xong ở yên đó chờ ta lại chạy vào cái chỗ tồi tàn đó chờ chết là sao? Vậy còn kêu ta đến làm gì? Hốt xác ngươi à?” “Ngươi có biết hoàng huynh mà tìm ngươi trễ chút, e rằng nửa cái mạng cũng còn . Dù sống cũng là phế nhân, ngươi lành lặn muốn lại muốn tàn tật à? Có biết suốt nửa tháng ngươi hôn mê, ta bị hoàng huynh hết đe dọa lại lảm nhảm bên tai đến phiền chết hay ? Thiệt tình, bảo có cỏ hồi hồn nhất định sao, mà ngày ba bốn bận đến tìm ta, hại ta ngay cả ăn cũng bị ám ảnh đây này…” Hải Nguyệt sau nửa tháng bị hành hạ sống dở chết dở bởi chính vị hoàng huynh vốn tưởng thương nàng nhất, cuối cùng đem toàn bộ ủy khuất trút lên đầu nữ nhân đầu têu nào đó nhàn nhã dưỡng thương trong Định Vương phủ. Hồ Thủy Linh tỉnh lại chưa được bao lâu liền mệt mỏi thiếp , dù mơ màng nhưng nàng vẫn cảm nhận rất ràng Phụng Phi Vũ vẫn luôn ôm chặt lấy nàng. Sáng sớm vào triều, lúc còn có chút luyến tiếc hôn khẽ lên trán nàng mấy cái rồi mới chịu rời . Giờ đây ngồi nhớ lại, nàng lại tủm tỉm cười mình, quăng toàn bộ than vãn của Hải Nguyệt xuống hồ sen rộng lớn trước mặt. Hải Nguyệt nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc dâng tràn kia khóe mắt giật giật, nghĩ mình nãy giờ ngồi kể công lại bị người khác xem thường, tức giận đập cái mạnh xuống bàn. “Này, ta ngươi có nghe hay ?” Hồ Thủy Linh hơi liếc mắt khinh thường, đạm mạc lên tiếng. “Hải Nguyệt, ta gọi ngươi tiếng Hải Nguyệt, tự bản thân ngươi cũng nên biết thân phận chút .” câu răn đe nho của nàng cũng đủ bịt kín cái miệng lau táu của vị thần y ồn ào kia. Hải Nguyệt bị khí thế nhẫn trong lời kia dọa đến xanh mặt, thêm tiếng nào, vuốt ngực ngồi xuống, hừ hừ, giận quá mất khôn, quên mất đây chính là môn chủ của mình a, người nắm giữ vận mệnh túi tiền của mình a, chậc chậc. “Nữ nhân kia sao rồi?” gian tĩnh lặng vang lên tiếng như có như của Hồ Thủy Linh, Hải Nguyệt cần hỏi cũng biết nhắc đến ai, vội đáp. “Hoàng huynh giận đến suýt nữa lôi ra giết chết ả. Sau đó hiểu sao lại thôi, giam trong ngục của Định Vương phủ.” “Vậy sao?” Hồ Thủy Linh vẫn mực nhìn ra hồ sen, khóe miệng thoáng cong lên nụ cười giễu cợt, Hải Nguyệt vừa lúc nhìn thấy liền rét run trong lòng, e rằng vị môn chủ này còn đáng sợ hơn hai hoàng huynh kia của nàng. Vừa lúc đó, thân ảnh màu đen xuất trong lương đình, Hải Nguyệt vừa mở miệng chưa kịp chào thấy vội đến bên cạnh Hồ Thủy Linh, áo choàng bằng lông hồ ly trắng rất nhanh phủ lên cơ thể nàng, giọng Phụng Phi Vũ hơi chút trách cứ. “Trời lạnh sao lại ra đây ngồi. Thân thể nàng còn chưa khỏe đâu.” “Phượng huynh…” Nàng theo thói quen cất tiếng gọi liền bị ngón tay của chặn ngang miệng, điệu bất bình. “Gọi ta Vũ, như nàng gọi lúc trước.” “Vũ.” Nàng mỉm cười, nhàng gọi tiếng, lòng liền thấy ấm áp vô cùng. Nàng và còn rất nhiều chuyện cần phải cho ràng, nhưng lúc này đây, hai ánh mắt giao nhau dường như lên rất nhiều điều mà ngôn từ thể nào diễn tả hết. (Cat: ặc ặc, khúc này ta bắt đầu nổi sẩy). 20.2 Hải Nguyệt tự thấy bản thân kỳ đà cản mũi, ho húng hắng vài tiếng rồi đứng lên. “Ta có việc, trước.” Thấy hai người kia cũng chẳng thèm để ý đến cục thịt dư này, nàng liền có chút ủy khuất, bĩu môi quay . Lúc ngang qua Phi Hổ đứng sừng sững canh gác bên ngoài dừng lại đôi chút, nàng nhìn lượt rồi trừng mắt trút giận. “Nhìn cái mặt ưa nổi, hừ.” Phi Hổ vẫn đứng im như tượng đá nhìn vị công chúa giả chết xa, trong lòng dở khóc dở cười, cũng tại hôm đó vội quá, quên luôn vị này dù sao cũng là công chúa, còn chưa lời nào xách cổ áo nàng lôi mặc cho nàng la hét ầm ĩ. Từ đó đến giờ, cứ thấy mặt là nàng liền hầm hè, chẳng khác nào thấy đối thủ truyền kiếp của mình. Trong lương đình, Phụng Phi Vũ người vẫn mặc quan phục ôm lấy Hồ Thủy Linh, để nàng thoải mái dựa vào lòng . Nàng nhắm mắt cảm thụ ôn nhu khó thấy của , miệng hơi cong lên cười hạnh phúc, hồi lâu mới từ tốn . “Vũ, chàng phải ghét nữ nhân sao?” Phụng Phi Vũ cúi đầu nhìn nàng mềm yếu nằm trong vòng tay mình, cảm giác xúc động dạt dào gì tả nổi, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên có thứ mà chắc chắn thuộc về riêng , nữ nhân vì an nguy của mà hy sinh tất cả, nữ nhân sẵn sàng bỏ mạng vì . Ngón tay có chút chai sạn của lướt từng đường nét khuôn mặt nàng, sau đó dừng đôi môi hồng hồng mềm mại của nàng. “Nếu là nàng sao cả.” Hồ Thủy Linh ý cười càng sâu, mở mắt nhìn , thần thái nghiêm túc, chậm rãi hỏi. “Có phải vì chàng trả ơn cứu mạng hay ?” “Dù là trả ơn ta cũng nguyện ôm nữ tử mình thích trong lòng.” “Vậy chàng… có thích vị chính phi kia ?” Ngón tay chạm khẽ môi nàng thoáng chốc cứng đờ, thần sắc ngưng trọng, phải vì trả lời được, mà chính là tự thấy mình lấy đá đập vào chân của chính mình, nghĩ lại lúc trước vì muốn lấy lòng mẫu thân mà lấy nàng làm thê tử, dù thích vẫn ôm ấp, sủng ái nàng, quả thực là mà chịu suy nghĩ. Cuối cùng, thở dài hơi, nặng nề . “Ta… xin lỗi nàng.” Thân thể mềm mại trong lòng khẽ động, thoáng xanh mặt, nghĩ nàng thoát khỏi vòng tay , lại ngờ nhận được cái ôm chặt từ nàng. Hồ Thủy Linh vùi mặt vào hõm vai , hai tay ôm vòng lấy lưng , nhè vỗ vỗ chẳng khác gì dỗ dành tiểu hài tử. “Vũ, chàng nàng như vậy, lúc bị nàng hạ độc, chắc chàng thương tâm lắm. Ta xin lỗi, giá như lúc đó có ta bên cạnh, ta tận lực bảo vệ chàng, cho bất cứ ai gây thương tổn đến chàng. Nhưng giờ sao nữa rồi, Vũ, ta ở bên cạnh chàng, thương chàng nhiều. Có được ?” Phụng Phi Vũ bị lời của nàng làm cho cảm động đến ngây ngẩn cả người. Ở cạnh hoàng huynh thời gian, chứng kiến cảnh những nữ tử vì tranh giành sủng ái mà tiếc hại nhau sống dở chết dở, chỉ cần biết hoàng thượng sủng ái ai hoặc từng sủng ái ai, người đó chắc chắn sống dở chết dở vì những đòn ghen tuông, ganh ghét của các nàng. vốn nghĩ Hồ Thủy Linh hiểu lầm lời xin lỗi kia của mà nổi giận, ngờ, nàng lại vì mà đau lòng. nhắm mắt, cảm thấy trái tim lạnh giá độc cuối cùng cũng được sưởi ấm, vòng tay ôm nàng càng thêm khép chặt. “Linh Nhi, ta nàng ấy. Ta nghĩ nhờ nàng ấy mà mẫu thân mới quan tâm đến ta, nên ta mới sủng ái nàng ấy.” “Vậy khi nàng ấy hãm hại chàng, chàng lại càng thương tâm hơn.” Hồ Thủy Linh ngẩng mặt lên nhìn , nàng dùng biểu tình chân thành nhất, nghiêm túc nhất đối mặt với , hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của , cẩn thận từng chữ. “Vũ, lúc trước rời xa chàng là vì ta sợ phải thấy chàng hận ta, căm ghét ta. Chỉ cần nghĩ đến cảnh chàng ghét bỏ ta, ta thể chịu đựng nổi. Bây giờ, dù biết ta là nữ tử, chàng vẫn để cho ta ở cạnh chàng, ta, Hồ Thủy Linh, xin thề dùng toàn bộ tâm hồn ta để chàng, bảo vệ cho chàng. Dù chàng ta cũng được, chỉ cần căm ghét ta, ta bám lấy chàng chặt buông. Ta chỉ muốn chàng nhớ lấy lời này, ngày nào đó, nếu chàng thương ai đó, hãy với ta tiếng, ta tự nguyện rời xa chàng, hề oán thán.” Nàng vừa vừa trịnh trọng đưa tay lên trời thề, ánh mắt quyết tuyệt thể tâm ý của mình. Phụng Phi Vũ bị nàng làm xúc động đến ngây ngẩn, đáy mắt lạnh lùng bất giác tràn ngập ý cười, khóe môi cũng tự chủ mà nhếch lên thành đường cong tuyệt mỹ hiếm hoi. cầm lấy bàn tay đưa lên thề thốt của nàng, trịnh trọng đặt lên môi hôn, mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt đầy nghiêm túc của nàng. “Linh Nhi, hai tháng ở cạnh nàng tại Tùng thành là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ta. Lúc nàng còn là Hồ Hiểu Minh, ta từng nghĩ giữ nàng bên cạnh mình trọn đời trọn kiếp, mặc kệ thế gian gì, ta cũng muốn cùng nàng bạc đầu giai lão. Là nam nhân sao, ta chỉ cần người cho ta cảm giác an toàn và tin tưởng. Có biết ta đắn đo thế nào mới quyết định được hay ? Có lúc ta muốn buông xuôi tất cả vì sợ điều tiếng của thế gian. Ta là vương gia, nhưng uy quyền dập tắt được miệng đời, ta sợ nàng bị tổn thương. Nhưng giờ, ta có thể quang minh chính đại ôm nàng, thương nàng, nàng nghĩ ta có thể để nàng rời khỏi ta sao? phải ta sao, nếu nàng dám rời khỏi ta lần nữa, dù là chân trời góc bể ta cũng truy đến cùng. Linh Nhi, đợi sau khi ta xử lý xong xuôi mọi chuyện, gả cho ta, có được ?” Lần này đến lượt Hồ Thủy Linh bị dọa thành ngốc nghếch, chỉ có điều, rất nhanh nàng khôi phục, sóng mắt lưu chuyển tràn ngập hạnh phúc, cười đến rạng rỡ rồi mạnh mẽ gật đầu đồng ý. Phụng Phi Vũ ý cười càng sâu, cúi đầu định hôn lên môi nàng, ngờ bị nàng chặn lại, giọng nồng đượm ghen tuông. “Vương gia, nữ nhân kia có từng hôn chàng?” Phụng Phi Vũ hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu. “Vậy chàng chắc hôn nàng ấy?” Hơi ngập ngừng, gật đầu, lại hơi bối rối, lắc đầu. (Cat: ahhh, vậy cuối cùng là có hôn hay ???). Hồ Thủy Linh từ trong lòng quỳ lên, đè dựa vào thành ghế, cường bạo giữ lấy mặt , mắt lóe tinh quang, nở nụ cười kiều diễm vạn phần. “Được, vậy ta cho chàng nếm chút tư vị được nữ nhân thương.” Song Hổ mình cách đó xa nhìn cảnh nữ nhân vừa nãy còn yếu ớt, nhu nhược giờ lại chẳng khác gì hỗn nữ cường ngạnh chủ tử mồ hôi đổ xuống ròng ròng. Lại thấy vương gia hoàn toàn hưởng thụ cảm giác bị cường ngạnh sống lưng càng thêm lạnh toát. Vội vội vàng vàng quay đầu dám nhìn, trong lòng thầm nghĩ, có nữ nhân này ở đây, Định Vương phủ sắp tới hẳn rất náo nhiệt.
Chương 21 - Đùa giỡn 21.1 Mỹ Nhân lâu ở kinh thành phồn hoa quả nhiên khác trời vực với Tùng thành. Màn trướng sa phủ dù ở phòng hạng thường cũng là loại thượng đẳng, ngay cả chén trà cầm lên cũng phải suy ngẫm chút về xuất xứ của nó. Hồ Thủy Linh ngồi trong căn phòng thượng hạng dành riêng cho nàng, ngó nghiêng đánh giá hồi mới cảm thán cầm sổ sách hơn nửa tháng qua lên xem xét. Bất giác màn trướng hơi được nhấc lên, mỹ nhân mặc lam y kính cẩn khom mình hành lễ. “Chủ nhân, kẻ đó đến.” Hồ Thủy Linh ậm ừ vài tiếng nho , phẩy tay bảo nàng lui ra, sau đó chậm rãi đứng dậy, vươn vai làm vài động tác khởi động rồi ung dung bước xuống lầu. Bên dưới, đám đông quần là áo lụa trật tự ngồi hướng về phía sân khấu giữa sảnh chính, chăm chú xem kịch. Mấy tiết mục kịch này được nàng biến tấu từ mấy bộ truyện từng đọc qua trong thời đại, từ Romeo Juliet cho đến Trà Hoa Nữ rồi nhảy sang cả mấy bộ phim truyền hình lâm ly bi đát hay chiếu TV mà những lúc cải trang thi hành nhiệm vụ nàng tình cờ xem qua. Ngồi trong sảnh xem kịch có đủ các loại thành phần được chia ra thành từng khu vực rệt. Giới bình dân ngồi ở vị trí xa nhất những băng ghế dài bằng gỗ thường, gần sân khấu là các vị công tử, tiểu thư, mệnh phụ phu nhân, mỗi nhóm ngồi thành bàn có phục vụ nước uống cùng bánh ngọt. Ngoài ra, lầu là những khoang phòng riêng biệt giống cách thiết kế ở các nhà hát opera dành riêng cho những vị quyền cao chức trọng. Dĩ nhiên đãi ngộ cùng tùy theo giá tiền mà quy định, thời đại nào cũng thế, cái gì cũng có cái giá của nó. Hồ Thủy Linh bước vào khoang phòng riêng, mỹ nhân mặc lam y lúc nãy đứng chờ sẵn, thấy môn chủ bước vào liền hơi đánh mắt về bàn gần sân khấu nhất. Hồ Thủy Linh dựa người vào lan can, nhìn nam nhân mặc bộ trang phục màu trắng ngồi cạnh nữ tử xinh đẹp hơi nhíu mày. “Ngồi cạnh là ai?” “Bẩm chủ nhân, là thê tử mới cưới của .” Nàng vừa vừa dâng lên quyển sổ khá mỏng, Hồ Thủy Linh cầm lấy, lật xem vài trang sau đó bỏ xuống. “Thú vị đấy!” Nàng đưa tay chạm khẽ lên môi, thâm trầm cười lạnh tiếng, nghĩ đến nam nhân nhu nhược kia lại chính là nguyên nhân làm Phụng Phi Vũ chịu thống khổ khiến lửa giận trong lòng nàng dâng cao. Nàng càng nhìn lại càng chướng mắt, Phương Tử Nam này là đệ nhất tài tử ở kinh thành, tài năng chưa biết, độ ẻo lả có thừa. Cũng có thể Hồ Thủy Linh nàng ghét ai ghét cả tông ti họ hàng nên cho dù có là đại mỹ nam đứng trước mặt vẫn chẳng khác nào bịch rác thối, càng nhìn càng bẩn mắt, cuối cùng chịu được nữa, quay người gì đó vào tai Y Y, sau đó rời . Vừa nhấc chân được vài bước, lỗ tai thính như mèo của nàng liền bị hấp dẫn bởi tiếng rất quen thuộc truyền ra từ phòng thượng hạng gần đó. Mâu quang chợt lóe lên tia tinh nghịch, nàng nhón chân chạy như bay về phòng mặc những ánh nhìn kinh ngạc dõi theo đằng sau. Vân Thuận Đế hôm nay tâm tình khá tốt, sau khi bãi triều liền lôi lôi kéo kéo vị hoàng đệ lúc nào cũng như tảng băng đến Mỹ Nhân lâu ngắm mỹ nhân. Vân Thuận Đế vốn nổi tiếng đào hoa, hậu cung của mỹ nhân nhiều vô số. Chỉ cần nghe nơi nào ở kinh thành có mỹ nhân, liền xuất . Phụng Phi Vũ bị lôi cách bất đắc dĩ đành hầm hừ ngồi xuống, bất mãn nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhìn đến các ca kỹ nhảy múa trong phòng. Tiếng đàn sáo réo rắt lay chuyển được , giờ đây trong đầu tràn ngập hình bóng nữ nhân mà , nghĩ đến đây bất giác lại nhếch mép cười. Vân Thuận Đế tiện mắt liếc nhìn cũng bị nụ cười hạnh phúc hiếm thấy của dọa cho đứng hình. Chén rượu nghiêng nghiêng dừng lơ lửng giữa trung khiến rượu đổ tràn cả ra ngoài, mỹ nhân ngồi cạnh liền nhanh tay lẹ mắt lau . Vân Thuận Đế ý cười, cũng quản người kia mơ nghĩ cái gì, tiếp tục híp mắt nhìn lũ ca kỹ trước mặt. lát sau, cánh cửa phòng khẽ mở, nha hoàn vận hồng y khép nép bước vào, quỳ phục dưới sàn, cung kính . “Quan nhân, Nguyệt Quế nương tới.” Nhãn tình của Vân Thuận Đế ngay lập tức sáng rỡ, bất giác ngồi thẳng lưng nhìn ra cửa. Nghe đồn Nguyệt Quế nương những là tuyệt thế giai nhân mà còn tài năng xuất chúng, kỹ năng múa khiến người xem như say mà mê luyến. thân ảnh cao gầy mặc váy áo nguyệt sắc đính chỉ vàng yểu điệu bước vào, tay áo rộng khép lại che ngang mặt khiến ai nhìn được mỹ dung của nàng. Nàng từ tốn quỳ xuống, cúi đầu hành lễ. Nha hoàn mặc hồng y đứng cạnh khom lưng . “Bẩm khách quan, Nguyệt Quế nương bẩm sinh được, xin thứ cho nàng thể chào hỏi.” Vân Thuận Đế hơi giật mình ngạc nhiên, nhìn nữ nhân cúi đầu khom lưng trước mặt, tin tức của hình như nhắc đến chuyện nữ nhân kia được. Nhưng rất nhanh vẻ mặt liền khôi phục vẻ thản nhiên, ngón tay thon dài gõ nhè lên mặt bàn bằng gỗ thượng đẳng bên cạnh, phóng khoáng lên tiếng. “Nguyệt Quế nương, mời đứng lên.” Nguyệt Quế hơi nghiêng mình làm cử chỉ biết ơn rồi từ tốn đứng dậy. Bàn tay cũng từ từ hạ xuống trước cái nhìn đầy háo hức của Vân Thuận Đế, nhưng rất nhanh thấy thứ biểu tình thất vọng khuôn mặt . 21.2 Nguyệt Quế nương là hoa khôi của Mỹ Nhân lâu, rất hạn chế tiếp khách, số lượng người được chứng kiến dung nhan của nàng cũng vô cùng ít nên lời đồn về nàng thực vô cùng phong phú. Vân Thuận Đế cứ ngỡ được diện kiến mỹ nhan tuyệt thế, ai ngờ nàng lại dùng lớp sa mỏng đồng màu với y phục che ngang mắt khiến nhìn hết được dung nhan của nàng. “Mỹ Nhân lâu cũng keo kiệt, đến hoa khôi của mình mà cũng để người khác được thưởng thức.” bực dọc lên tiếng, nhấc chén ngọc uống cạn hơi. Nguyệt Quế nương chỉ hơi mỉm cười, lại cúi mình như biết lỗi. Vừa lúc đó, cửa lại mở ra, đám nha hoàn mặc thanh y bước vào mang những kệ cùng trống đủ kích thước, cẩn thận đặt vào những vị trí định trước. Vân Thuận Đế ngay lập tức bị màn trước mặt hấp dẫn, vẻ bực dọc cũng nhanh chóng biến mất, ánh mắt lại ngời sáng đầy tò mò. Phụng Phi Vũ nãy giờ tuy nhìn ra ngoài nhưng động tĩnh bên trong vẫn nghe sót, chỉ hơi liếc mắt nhìn đám người bận rộn chuẩn bị, lại nhìn Nguyệt Quế nương cúi đầu đứng giữa phòng giây lát rồi nhàm chán quay về phía cửa sổ. Tiếng đàn sáo trong giây lát lại réo rắt vang lên. Nguyệt Quế cũng chậm rãi di chuyển theo từng nhịp phách, động tác nhấc tay nhấc chân ma mị đầy quyến rũ, nàng xoay vài vòng trong phòng, sau đó tao nhã vung tay, áo choàng khoác bên ngoài nhanh chóng rơi xuống. Vân Thuận Đế như hít phải luồng khí lạnh, ánh mắt như say như mê đầy thưởng thức. Bên trong áo choàng là bộ váy áo bằng sa mỏng đồng màu nhưng lại có tay. Đôi tay thon dài trắng như bạch ngọc loang loáng vung lên xuống, theo nhịp nhạc mà mỗi lúc nhanh dần. Hai cánh tay trắng ngần mềm mịn chỉ dùng dải lụa mỏng choàng quanh, da thịt như như khiến nhãn tình Vân Thuận Đế càng thêm sáng rực. Nàng xoay thêm vài vòng, lúc này tiết tấu nhạc vô cùng dồn dập, cùng lúc dải lụa tay nàng mạnh mẽ tung ra về hai phía, đánh lên mấy cái trống để sẵn hai bên phòng, hòa cùng giai điệu tạo cảm giác chẳng khác nào trống trận hành quân. (crazy: he he, mình bị ấn tượng màn múa trống trong Thập Diện Mai Phục nên mạn phép bỏ dzô ^ ^) Vân Thuận Đế rời xa chốn trận mạc lâu, nay nghe thấy tiếng trống dồn dập cảm giác như sống lại ngày xưa, khí thế bừng bừng nhìn dải lụa như có ma lực, hết đánh bên này lại đánh sang bên kia, cảm thán vỗ tay khen. “Đẹp, rất đẹp.” Phụng Phi Vũ vẻ lạnh nhạt cũng bị tiếng trống kia thu hút. hơi quay đầu lại nhìn, thấy đôi tay trắng nõn kia có chút giật mình. Bất giác, quay hẳn cả người lại, nhìn chăm chú nữ nhân nhảy múa trước mắt. Nàng xoay người như bông vụ khiến nhìn được mặt nàng, lại thêm dải lụa che mắt đáng ghét kia, nhưng nàng mỗi lúc càng tiến gần đến chỗ , mùi hương quen thuộc liền xuất . Khuôn mặt trầm tĩnh của Phụng Phi Vũ thoáng chốc đỏ bừng, vung tay đánh về phía nàng. Vân Thuận Đế say sưa thưởng thức bị động tác bất ngờ của Phụng Phi Vũ làm giật mình, nhưng rất nhanh liền đưa tay chạm vào chuôi kiếm vẫn giấu trong áo choàng đề phòng. Chỉ thấy áo choàng của Phụng Phi Vũ vung lên, rất nhanh quấn chặt lấy Nguyệt Quế, Phụng Phi Vũ ôm chặt nàng vào lòng, muốn dùng thân thể cao lớn của che khuất tầm nhìn của những gã nam nhân ở đây. Cả đám há hốc mồm còn chưa kịp hiểu chuyện gì bị tiếng gầm giận dữ đầy sát khí của dọa cho chạy đến còn mống. “Cút hết khỏi đây cho ta!” (Cat: Haizzz, tội nghiệp các nhạc công, làm gì có ai rảnh nhìn nàng ngoại trừ cái “ngài” kia chứ) Vân Thuận Đế thấy tình trước mắt, dù ngạc nhiên nhưng tâm tình cũng buông lỏng, tay lại nhàn nhã cầm chén ngọc lên thưởng rượu, mặc cho hoàng đệ tự do phát tác, lòng lại tự hỏi biết nữ nhân kia là ai mà có thể khiến mất bình tĩnh đến thế. Căn phòng rất nhanh khôi phục lại tĩnh lặng. Phụng Phi Vũ dùng áo choàng bọc kín lấy nữ nhân nghịch ngợm kia, nhanh tay tháo luôn lớp lụa bịt ngang mặt của nàng. đôi mắt màu hổ phách tinh nghịch long lanh nhìn , Hồ Thủy Linh cười lên khe khẽ trước vẻ mặt như muốn giết người của . “Còn tưởng chàng chịu quay lại nhìn chứ.” “Tiểu quỷ, ai cho phép nàng ăn mặc thế này…” “Ây da da…” Nàng nhanh như chớp ôm lấy khuôn mặt được dịch dung cẩn thận lúc này tràn ngập sắc giận của , kéo đến sát mặt nàng làm nũng. “Đừng giận mà, ta chỉ là muốn múa cho chàng xem chút thôi mà. Đừng giận mà, đừng giận mà, ta biết lỗi rồi.” Nàng vừa làm vẻ mặt vô tội vừa dùng tay vuốt lại đường nét dữ tợn mặt , còn tiện tay nhéo nhéo má chơi đùa. Phụng Phi Vũ tuy lửa giận ngùn ngụt nhưng lúc nào đối mặt với nàng, lòng cũng đều mềm nhũn, cuối cùng đành kéo tay nàng xuống giấu vào áo choàng, hừ khẽ. “Tiểu tinh.” (Cat: Hai người kia, gớm quá, về nhà mà âu yếm nhé; “Hai người kia”: cùng quay lại liếc, Cat: hô hô hô... chạy....Crazy: đừng có ghen tị a~) “Này, đệ có thể vui lòng nhớ đến vị đại ca này của đệ hay a?” Vân Thuận Đế được trận rửa mắt thỏa thích, uống hết bình rượu vẫn thấy hai người kia chả coi hoàng đế ra cái gì, cuối cùng chịu nổi đành lên tiếng. Phụng Phi Vũ liếc mắt nhìn khinh thường, nếu nể là hoàng huynh có lẽ giờ này bị đem ra móc mắt vì dám nhìn chằm chằm hai cánh tay trần của nàng rồi. Vân Thuận Đế cũng quăng lại ánh mắt xem thường, nhàn nhạt nhìn Phụng Phi Vũ ngồi lại chỗ cũ, hai tay vẫn ôm chặt lấy nữ nhân của , đặt nàng ngồi an ổn trong lòng, nhìn cảnh đó, Vân Thuận Đế vừa thấy hứng thú dào dạt lại vừa thầm cảm thán cái câu hùng khó qua ải mỹ nhân, vừa ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng liền vứt hết cả tình huynh đệ. “Đệ có nên cho ta biết chút về nàng hay ?” Vân Thuận Đế chỉ chỉ nữ nhân trong lòng hoàng đệ, giờ đây nhìn kỹ thấy nàng ta có vẻ quen mắt vô cùng. Nhưng Vân Thuận Đế khi nhìn thấy mỹ nhân nào nhất quyết bao giờ quên, tại sao lại thể nhớ ra nàng này là ai. Hồ Thủy Linh có chút oán giận nhìn Vân Thuận Đế, hơi chu môi trách móc.
Chương 22 - Vạch trần 22.1 “Chân nhanh bằng ta, đầu óc cũng có vẻ chậm chạp hơn ta. Hoàng Thượng, ta nghĩ ngài nên tu luyện lại .” Vân Thuận Đế giật mình nhìn nàng, cái giọng điệu coi trời bằng vung quen thuộc kia, cũng đâu có lạ. “Ngươi… ngươi là… Hồ Hiểu Minh? Làm sao có thể? phải ngươi rồi sao?” Phụng Phi Vũ nghe liền trừng mắt nhìn cái, lần này trở về mọi thứ liên quan đến nàng đều bị bưng bít hết, ngay cả hoàng huynh của cũng chưa biết gì, vẫn nghĩ gặp cơ duyên mà giải được độc, còn Hồ Hiểu Minh cũng mất. Hồ Thủy Linh nghe nhắc đến cũng nộ khí xung thiên, bất chấp thân phận cao quý của , trừng mắt . “Hừ, Hoàng thượng quá tài giỏi, chọn ngay tâm phúc dưới quyền của Thái hậu, nếu phải ta vô tình tìm được cách giải độc, e là có cái cảnh này đâu.” xong, nàng vẫn còn chút bực tức, chút e dè dùng khẩu hình mắng “Ngu ngốc!”. Phụng Phi Vũ mặc kệ nàng muốn làm gì làm, dù sao chuyện tốt hoàng huynh gây ra, còn chưa tính sổ đâu, cứ thế mắt điếc tai ngơ ngồi uống rượu, mặc hai người kia gầm ghè nhìn nhau. Vân Thuận Đế bị mắng đến choáng váng, lại còn có người dám vuốt râu hùm “ngu ngốc”, từ trước đến nay e chỉ có người là nữ nhân trước mặt. Bất quá, thích. “Ngươi là nữ nhân?” Vẻ mặt chút giận dữ của khiến Hồ Thủy Linh hơi bất ngờ, nàng mím môi. “Hoàng thượng muốn ta chứng minh sao?” “Nàng dám.” Phụng Phi Vũ thấy nàng động đậy định cởi áo choàng xuống hai tay liền đè chặt, trừng mắt nhìn nàng. Tiểu nữ nhân trong lòng liền rụt cổ, le lưỡi. “ dám.” Đổi lại là tràng cười sảng khoái của Vân Thuận Đế. Lần đầu tiên thấy được những vẻ mặt khác nhau người Phụng Phi Vũ, quả là dịp may hiếm có. Lại còn được nhìn cảnh hoàng đệ của mình tỏ vẻ ghen tuông chiếm hữu, còn vẻ mặt lạnh lùng tràn ngập đơn cùng thống khổ, lòng cuối cùng cũng nhõm hẳn. Chỉ mong nữ nhân này chính là hạnh phúc chân chính mà hoàng đệ quý của chờ đợi bao lâu nay. còn ý cười đầy mặt lại liền nghe thấy tiếng châm chọc của Hồ Thủy Linh. “Hoàng thượng, thua nữ tử ngài còn cười được sao?” Lập tức, gân xanh lại nổi đầy trán . (Cat: Vân ca, thật khổ cho ca rùi, hahahaha.....) --------------------------------------- Triệu Lệ Chi ngồi thần người trong khuôn viên đơn giản của khu biệt giam. Có lẽ nàng là tội nhân được ưu ái nhất từ trước đến nay của Lạc Thiên quốc. Sau khi hạ độc Phụng Phi Vũ, liền giam giữ nàng tại tiểu viện bí mật, ngày đêm canh giữ sát sao, đến tự sát cũng thành chuyện bất khả kháng. Cứ thế, Triệu Lệ Chi mình sống trong tiểu viện ấy hơn 3 tháng, mọi tin tức bên ngoài đều hoàn toàn biết. Thời gian đầu nàng còn khóc nháo, tìm cách chọc giận đám thủ hạ của Phụng Phi Vũ, suốt ngày chửi mắng chủ tử của chúng, còn bảo mong chờ được thấy bộ dạng sống dở chết dở của . Chỉ có điều đám thủ hạ này dường như bị điếc, mặc nàng mắng nhiếc chửi rủa, vẫn án binh bất động, lông mày cũng thèm nhếch lấy cái. Khóc nháo chán, nàng chuyển qua đòi sống đòi chết nhưng đều thất bại. Cuối cùng chỉ có thể yên lặng sống qua ngày, chờ đến lúc được nhìn thấy lũ kia xanh xám mặt mày khi nghe tin chủ tử qua đời để nàng được hả hê. Có điều thời gian lại trôi qua quá chậm chạp, ba tháng mà đằng đẵng như ba năm, nàng bắt đầu sốt ruột cùng chút tuyệt vọng. Tình nhân của nàng hứa cứu nàng, vì sao đến giờ vẫn chưa thấy xuất ? Bách Độc trong vòng 2 tháng giết chết người, tại sao đến giờ vẫn chút biến động? Triệu Lệ Chi càng nghĩ càng rối loạn, đầu mày thanh tú nhíu khẽ càng khiến mỹ dung thêm băng lãnh mị hoặc. Hay Phụng Phi Vũ định giam giữ cho nàng chết già ở đây? Lại nhớ đến bản thân nàng là đại tiểu thư của Triệu tướng quân uy danh lẫm liệt, lại còn là chính phi được Thái hậu tứ hôn cho nên Phụng Phi Vũ cũng vì thế mà dám động đến nàng? Nhớ đến , nàng lại cười mỉa mai khinh thường, nam nhân suốt ngày im lìm như đá kia, vẻ mặt lại nghiêm nghị đến đáng sợ, ngay cả băng mỹ nhân như nàng còn chịu nổi lạnh nhạt của . Dù rất sủng nàng, nàng muốn gì đều đáp ứng nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng chán ghét. Nàng ghét nam nhân có chính kiến, chỉ vừa nghe Thái hậu vội gật đầu đồng ý, còn cần để ý xem người mình lấy là ai. Trái ngược với nam nhân kia của nàng. Nghĩ đến , khuôn mặt lạnh lùng xanh xao hơi biến đổi, nét nhu hòa đầy tình ý liền hiển . Phương Tử Nam cùng nàng tâm linh tương thông, nàng đối câu, lại đối câu, ý tình nồng đượm, cứ ngỡ mọi chuyện an bài, nàng chỉ cần chờ đến ngỏ lời liền làm thê tử của . ngờ Triệu Thái Hậu, vốn là họ xa của nàng trong lúc vui miệng liền đem nàng gả cho Định Vương Gia. đạo thánh chỉ ban xuống, nàng chỉ có thể căm hận bước về làm thê tử của người khác. Nàng hận, hận cả cái gia đình hoàng thất đem chuyện hôn nhân cả đời của người khác ra làm trò đùa, nhưng nữ tử yếu đuối như nàng làm được gì. Cuối cùng, mọi oán hận đành trút lên người Phụng Phi Vũ. Mấy lần nàng hãm hại đều biết nhưng lại khiến nàng càng thêm đắc ý, tự cho Phụng Phi Vũ là gã nam nhân nhu nhược chỉ biết bám váy mẹ. Cuối cùng nàng cũng gặp được Phương Tử Nam, than thở nhớ thương nàng, sống có nàng thà chết còn hơn rồi đưa cho nàng Bách Độc, thế thốt chỉ cần nàng dùng cái này hạ độc Phụng Phi Vũ, có cách cứu nàng ra.. Triệu Lệ Chi mãi nhớ lại chuyện trong quá khứ, để ý nam nhân mặc bạch y tiến đến đứng cạnh nàng từ lâu. Lúc nàng nhận ra, định há miệng hô lên tiếng nam nhân kia vội bịt miệng nàng lại, hạ thấp giọng thầm . “Triệu tiểu thư, Phương công tử nhờ ta đến cứu tiểu thư.” Triệu Lệ Chi vừa nghe ánh mắt liền lên kinh hỉ. Nàng gật đầu nhè , chờ bàn tay của rời khỏi mặt mình nước mắt lưng tròng, xúc động thầm . “Cuối cùng chàng cũng đến. Ta biết chàng quên ta mà.” “Triệu tiểu thư, ta đưa tiểu thư ra khỏi đây, đến nơi an toàn chờ trước, Phương công tử đến gặp tiểu thư ngay.” Triệu Lệ Chi vui mừng nhấc chân định bước chợt khựng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn nam nhân kia, ngập ngừng muốn hỏi. Hắn như hiểu nàng muốn gì, nhanh chóng rút ra khối ngọc bội màu xanh vô cùng quen thuộc. “Triệu tiểu thư, đây là tín vật Phương công tử nhờ tại hạ chuyển cho tiểu thư.” Triệu Lệ Chi thấy khối ngọc bội liền cầm lấy, nâng niu trong tay ngớp. Sau đó ngước mắt lên, mỉm cười . “ thôi.” Bạch y nam nhân khẽ cúi mình “Thất lễ” rồi ôm nàng khinh công ra khỏi tiểu viện. Gió thổi vù vù bên tai, cảnh vật loang loáng trước mắt, Triệu Lệ Chi được ôm đến khách điếm nằm ở phía Tây của kinh thành. Bạch y nam nhân sau khi an bài cho nàng xong dặn dò. “Triệu tiểu thư, Phương công tử sớm đến tìm tiểu thư. Xin tiểu thư ở yên đây, đừng đâu cả.” Triệu Lệ Chi lúc này quá vui mừng, cũng quản căn phòng quá bé lại sơ sài, gật đầu vài cái, ngoan ngoãn chờ trong phòng nhìn hắn khinh công mất dạng. 22.2 ngày dài chờ đợi, Triệu Lệ Chi tắm rửa sạch , thay quần áo mới do bạch y nhân mang tới, trang điểm lộng lẫy rồi hồi hộp chờ đợi. Chỉ là nàng chờ mãi chờ mãi, đến khi trời nhá nhem tối mà vẫn chưa thấy tăm hơi. Nàng có chút sốt ruột nhưng cũng dám ra ngoài, sợ bị người của Phụng Phi Vũ bắt được. Phòng của Triệu Lệ Chi nằm ở tầng hai, đối mặt với mặt hông của Mỹ Nhân lâu nổi tiếng của kinh thành. Từ phòng nàng có thể nhìn thấy được đại sảnh cùng vài phòng hạng thường, chờ mãi cũng nhàm chán, nàng liền bắt ghế ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ngắm những vị nương quần là áo lụa mời mời chào chào những vị khách quan ghé đến Mỹ Nhân lâu. Càng ngày nét mặt lại càng thêm khinh thường, lũ tiện nhân kia suốt ngày đon đả chào mời, biết ngượng, làm xấu mặt nữ nhân, chỉ có điều lúc này buồn có gì làm, nàng cũng chỉ có thể nhìn vơ vẩn để giết thời gian. (Cat: ta khinh, biết ai xấu hơn ai) Bất giác, màn trướng của gian phòng được chậm rãi kéo lên thu hút chú ý của nàng. Nàng tò mò đưa mắt nhìn vào trong, ngay lập tức tim như bị ai đó bóp nghẹt, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc. Nàng chớp mắt, có chút tin tưởng vào chính mình, đưa tay lên dụi mắt vài cái, sau đó mở ra, cảnh tượng kia vẫn hiển . Trong gian phòng kia, Phương Tử Nam ngồi ngã ngớn trường kỷ, trái ôm phải ấp hai mỹ nhân đầy mị hoặc, quần áo xốc xếch để lộ cả lồng ngực gầy gò trắng nhợt, mắt nhìn chằm chằm ca kỹ nhảy múa trước mặt như muốn lột trần từng mảnh áo người nàng ra. Còn đâu mỹ nam tử tài hoa tuyệt thế, hòa hoa phong nhã đối đáp văn chương, thưởng trà cùng nàng dưới ánh trăng. Còn đâu nam nhân buồn bả nắm tay nàng thề non hẹn biển. Triệu Lệ Chi càng nghĩ lại càng tức, cũng chưa kịp suy nghĩ liền nhấc váy rời khỏi phòng. Những bông tuyết trắng xóa đầu mùa đông bắt đầu rơi từ khi nào. số người đường dừng lại, đưa tay đón những bông tuyết đầu mùa, cùng lúc, nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, xiêm y lộng lẫy nhưng vẻ mặt lại hầm hè đáng sợ, chân đạp mạnh lên nền đất phủ lớp tuyết mỏng, thẳng hướng Mỹ Nhân lâu mà đến. Triệu Lệ Chi rất nhanh, vừa đến cửa Mỹ Nhân lâu cũng mặc kệ những ánh mắt vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn nàng, xăm xăm bước về phía căn phòng có Phương Tử Nam kia. Nàng chút chần chừ, dùng khí lực mạnh nhất mà kéo tung hai cánh cửa, giận dữ bước vào. Phương Tử Nam cơ bản mãi ngắm mỹ nhân, cũng để ý xung quanh, mãi đến khi thấy ca kỹ múa thốt lên tiếng hoảng sợ mới quay đầu lại nhìn. Ánh mắt mê ly vừa thấy bóng dáng của Triệu Lệ Chi ngay lập tức trợn tròn, miệng mồm há hốc thành câu. Triệu Lệ Chi chính mắt nhìn thấy toàn cảnh, lòng đau như xát muối, lệ nóng lưng tròng, bước đến bước nhìn nam nhân mà nàng hai tay vẫn đặt người kỹ nữ, đau khổ thốt lên. “Tại sao?” “Ngươi… phải… ngươi … …” Phương Tử Nam lắp bắp , trong lòng vẫn luôn đinh ninh Triệu Lệ Chi chết dưới kiếm của Phụng Phi Vũ từ lâu. Triệu Lệ Chi quỳ sụp xuống trước mặt , khóc đến hoa rơi nước chảy. “Ta vì chàng làm những việc tày đình như thế. Tại sao chàng lại đối với ta tàn nhẫn thế này? Chàng có biết ta đợi chàng mòn mỏi thế nào hay ? Vì sao chàng lại tới? Chàng biết tâm ta luôn đặt người chàng sao, vì sao chàng lại nỡ đối xử với ta như thế? Tử Nam!” Phương Tử Nam lúc đầu bị dọa ít, giây lát hồi phục lại tinh thần, khép lại cổ áo, phất tay đứng dậy tránh xa nàng ta ra chút, vẻ mặt chán ghét. “Vì sao ư? Vì… vì tàn hoa bại liễu như ngươi ta cần.” Triệu Lệ Chi bị lời của Phương Tử Nam làm cho ngây ngẩn, sau đó lại càng khóc lớn hơn, nàng dùng cả tứ chi mà bò đến níu chặt lấy gấu quần buông. “Ta là tàn hoa bại liễu sao? Chàng biết tất cả, ta tên vương gia khốn kiếp kia, ta cho đụng vào người ta, tâm ta giao cho chàng, ngay cả trong sạch của ta cũng giao cho chàng, ta vì chàng tiếc hy sinh mạng sống tìm cách hãm hại , tại sao chàng bước phủi sạch mọi thứ, tại sao?” Triệu Lệ Chi đau lòng mà khóc ròng lên, Phương Tử Nam giơ chân định đá nàng bị tiếng “Ồ” vang dội từ bên ngoài đánh vào. giật mình nhìn ra cửa, mới phát Triệu Lệ Chi giận quá mất khôn lúc vào hề khép cửa lại, những thế, chẳng biết có ai “tốt bụng” tháo luôn mấy cánh cửa còn lại, biến căn phòng thành sân khấu , khách tại Mỹ Nhân lâu đa phần đều là quý tộc hoặc trung lưu, ai chẳng biết Triệu Lệ Chi và Phương Tử Nam là ai, giờ lại được biết đống bí mật kinh khủng, khỏi cảm thán mà cùng ồ lên. “ ra trước giờ lời đồn là có .” Đâu đó trong đám khách nhân hóng chuyện đứng chen chật khắp các hành lang, gã nam tử lên tiếng. “Ta Định Vương cũng là đáng thương, lấy người vợ vô liêm sỉ, những thông dâm mà còn muốn hại chết chồng. Triệu gia biết dạy con.” “Này, ta nghe bảo Định Vương vô cùng sủng ái nàng, ngờ nàng lại lấy oán trả ơn như thế.” “Ngươi biết sao, ta nghe bảo Vương gia chiều nàng vô cùng, biết nàng có ý với người khác vẫn mực sủng ái. là đáng giận thay.” “Dạo này có lời đồn Vương gia vì chính phi mà bệnh trận thập tử nhất sinh, ta nghĩ hoàn toàn là có căn cứ, có khi cũng do tiện nhân kia hãm hại nên ngài mới như thế…” đám người được dịp, ngươi câu, ta câu, lời nào cũng đều thấy bất bình thay cho Định Vương, đem Triệu Lệ Chi biết thành ra cái gì rồi. Phương Tử Nam thấy biến, giật tay nàng ra, vội vàng chạy trốn sủi tăm. Triệu Lệ Chi trong lúc nóng giận, tự bôi tro trát trấu vào mặt, vừa nhục nhã vừa ê chề lại vừa đau lòng tình lang, hai chân đứng cũng vững, cứ thế ngồi bệt trong phòng ôm mặt khóc rống. “Vương phi, à , phải gọi là Triệu đại tiểu thư, tiểu thư muốn khóc mời ra ngoài hãy khóc, bổn lâu còn việc làm ăn trước mặt nữa.” thanh có phần quen thuộc vang lên, Triệu Lệ Chi ngẩng đầu nhìn bạch y nam nhân từng cứu nàng đứng trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ giễu cợt cùng hả hê. Nàng tái mặt, nhanh chóng hiểu mình bị gài bẫy, chỉ tay về phía , run rẩy . “Ngươi… ngươi…” “Ây da, Triệu đại tiểu thư còn mau , hay là ngài đứng vững, ta cho người vác ngài ra ngoài vậy.” Nhạc Vô Thường tựa tiếu phi tiếu, vỗ tay cái, hai nha hoàn lực lượng xuất áp sát bên cạnh Triệu Lệ Chi. Sắc mặt tuyệt mỹ càng thêm đỏ bừng vì giận dữ, nghiến răng quát khẽ. “Ta là Định Vương phi, ngươi dám làm gì ta.” “Ai, Triệu đại tiểu thư bỏ theo tình lang lâu ngày hình như biết chuyện gì rồi, ta có người thân làm quan tứ phẩm trong triều, sáng nay Định Vương dâng hưu thư, hoàng thượng cũng chuẩn tấu rồi. Chắc ngày mai Triệu gia nhận được hưu thư thôi. Triệu đại tiểu thư cần gấp gáp. Mời.” Hai nha hoàn tiếng, kèm chặt hai bên Triệu Lệ Chi lôi ra cửa sau, mặc cho nàng gào khóc, chửi rủa. Đám đông vẫn nán lại xem kịch hay, lời bàn tán lại càng thêm xôn xao, xôn xao…
Chương 23 - Gậy ông đập lưng ông 23.1 Ở căn phòng thượng hạng có tầm nhìn bao quát hết bên dưới, Hồ Thủy Linh khoanh tay trầm tư đứng nhìn mọi chuyện, thấy cảnh Triệu Lệ Chi thân bại danh liệt hơi nhếch mép cười đầy hả hê. Nàng đánh mắt qua nam nhân nãy giờ vẫn đứng xem kịch vui bên cạnh, hạ giọng hỏi. “Hoàng thượng, ngài vừa lòng chưa?” Vân Thuận Đế nhìn màn ném đá giấu tay kia của Hồ Thủy Linh tâm thoáng run rẩy. Nữ nhân bề ngoài hiền lành ngây thơ kia ngàn vạn lần được đắc tội. Hải Nguyệt lúc này dịch dung vỗ tay tán thưởng ngớp. “Hay, Thủy Linh tỷ tỷ, mũi tên trúng hai con chim, để xem đôi gian phu dâm phụ kia còn tự mãn đến khi nào.” Hồ Thủy Linh mỉm cười nhìn Hải Nguyệt, rồi lại nhìn Vân Thuận Đế, chậm rãi đưa lên ba ngón tay. “Là ba con chim. Hoàng Thượng, cũng may tứ hôn phải là ý của ngài, ngài lại bại dưới tay ta nữa rồi.” Vân Thuận Đế thoáng chốc lại nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân kia cứ mỗi lần gặp mặt lại lôi chuyện bắt được nàng ra tiêu khiển. Hồ Thủy Linh hả dạ cười lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn nam nhân trầm nãy giờ vẫn đứng sau lưng nàng lời, mắt nhìn mông lung về hướng Triệu Lệ Chi bị lôi . Nàng xiết bàn tay lạnh băng đặt bên hông mình, thấp giọng . “Chàng giận?” Phụng Phi Vũ lúc này mới cúi xuống nhìn nàng, sắc mặt vẫn ngưng trọng vô cảm, quả thực khó đoán được nghĩ gì. Vân Thuận Đế thấy tình hình trước mắt, rất biết điều lôi hoàng muội ra ngoài ngắm tuyết đầu mùa. Hồ Thủy Linh bình thản nhìn đáp lại , toàn bộ chuyện hôm nay là do nàng bày ra, từ lúc kể cho nghe, mực im lặng, đồng ý cũng chối bỏ. Nàng liền xem như là chấp thuận, chậm rãi tung tin đồn khắp nơi, chậm rãi đưa Triệu Lệ Chi vào bẫy. Lúc này, nàng mới chờ đợi lời từ phía , chỉ lời quyết định rất nhiều chuyện giữa nàng và . Phụng Phi Vũ vẫn im lặng đứng nhìn nàng, nhãn tình lại càng thâm sâu khó dò, Hồ Thủy Linh thở dài tiếng, nhích người định lách khỏi vòng tay của liền bị giữ lại, ôm lấy chặt. vùi mặt vào hõm vai quen thuộc của nàng, từ tốn . “Cảm ơn nàng, Linh Nhi. Cảm ơn nàng trả thù ả vì ta.” Tâm can buộc chặt của nàng cuối cùng cũng nhõm. Nam nhân khi ai đó, họ thường khá mù mờ xác định được. Phụng Phi Vũ tuy từng Triệu Lệ Chi, nàng phải tin , chỉ e ở lâu sinh tình, đến còn nhận ra. Cho nên màn hạ nhục kia là nàng cố ý, mục đích sâu xa nhất vẫn là xem phản ứng của nam nhân này, xem có vì thấy nàng kia bị tổn thương mà đau lòng hay . may, kết quả cuối cùng vẫn là viên mãn. Hồ Thủy Linh luồn tay vào tóc , vuốt ve khe khẽ, mỉm cười mãn nguyện. “Vũ, những ai nợ chàng, ta bắt họ trả cả gốc lẫn lãi. Bất kể ai cũng được làm tổn thương nam nhân của ta, dù có là Thái hậu cũng được.” Phụng Phi Vũ hơi ngẩng đầu, sóng mắt lưu chuyển tràn ngập ôn nhu, mỉm cười cùng nàng. “Nam nhân của nàng? Đúng, Phụng Phi Vũ ta là nam nhân của nàng, chỉ sủng mình nàng, mình nàng, Linh Nhi.” thầm khe khẽ, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng hồng hé mở chờ đợi của nàng, hai tay ôm lấy nàng chặt như muốn hòa tan cả cơ thể nàng vào người , hai bờ môi say sưa triền miên quên cả trời đất. thấy lòng lâng lâng vui sướng, cuối cùng cũng nắm giữ được thứ gọi là hạnh phúc. -------------------------------------- Triệu Lệ Chi thân bại danh liệt lê tấm thân tàn về Triệu phủ, có câu tiếng lành đồn xa, tiếng xấu đồn còn xa hơn, chuyện vừa xảy ra chưa đầy khắc mà hầu như truyền khắp kinh thành. Triệu Lệ Chi đường chỉ có thể lầm lũi cúi đầu, mặc kệ những cái nhìn soi mói cùng chỉ trích từ bốn phía bắn đến. Cổng Triệu phủ đóng từ lâu, nàng đứng co ro trong cái lạnh buổi đêm, chờ mãi lúc sau mới thấy vị tổng quản già nua ra mở cửa. Triệu Lệ Chi cố nặn nụ cười méo mó, khàn giọng . “Nguyễn tổng quản.” “Đại tiểu thư, ngài… vì sao lại về đây?” Cánh cổng gỗ nặng nề ngập ngừng mở ra, bên trong Triệu phủ yên ắng đến kỳ lạ, khác hẳn vẻ nhộn nhịp mọi khi. Triệu Lệ Chi nhướng mắt nhìn quanh rồi hỏi. “Phụ thân ta đâu? Nương đâu?” “Đại tiểu thư, ngài biết gì ư?” “Biết gì? Có chuyện gì? có chuyện gì xảy ra rồi?” “Đại tiểu thư, nhị thiếu gia bị đầu độc, lão gia mời cả thái y trong thái y viện cũng ai chữa được. giờ, lão gia cùng phu nhân đều ở bên cạnh thiếu gia.” tiếng sét đánh xuống đầu Triệu Lệ Chi, hai chân nàng mềm nhũn quỵ xuống lớp đá lót ngoài sân, đau nhói, nàng run run níu tay vị tổng quản hỏi. “Nguyễn tổng quản, đệ đệ của ta… là bị độc gì?” “Đại tiểu thư, lão nô cũng biết, có điều nghe phong phanh hình như là Bách Độc gì đấy.” Triệu Lệ Chi vừa nghe xong, oán thán hô lên tiếng rồi ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân . 23.2 Hồ Thủy Linh chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn lãng im lặng ngủ bên cạnh mình hồi lâu, tựa như muốn đem toàn bộ hình ảnh của khắc vào tâm khảm của nàng. Nàng thường ngủ rất ít, buổi sáng vẫn theo thói quen cũ, gà còn chưa gáy nàng thức dậy khởi động thân thể, vận động đôi chút cho khỏe khoắn. Nhưng từ sau khi về kinh thành, buổi sáng của nàng lại là nằm dài giường, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của lâu lâu, đến khi dần tỉnh giấc, nàng mỉm cười hôn lên môi , âu yếm gọi. “Chàng dậy rồi, Vũ.” Sáng nay cũng vậy, chỉ là ngắm mãi cũng thấy nhàm chán, nàng liền đưa tay vuốt ve những đường nét rắc rỏi khuôn mặt phong trần đầy nam tính của . Nàng vuốt khẽ sợ làm thức giấc. Đôi mày kiếm thường nhíu lại mỗi khi suy nghĩ, đôi mắt phượng lãnh ngạo có thừa lúc này nhắm chặt khiến nàng nhìn được rèm mi dài cong cong của . Ngón tay nàng vừa chạm, đôi mắt liền hơi cử động, nàng liền ngay lập tức đình chỉ động tác, nín thở chờ đợi, lại thấy vẫn thở đều đều say ngủ, nàng liền cười khe khẽ, tinh nghịch di di ngón tay từ mi tâm kéo dài xuống mũi rồi dừng lại môi . “Vũ, sao môi chàng lại còn đẹp hơn cả ta, bất công.” Nàng dẫu môi thầm , thích thú chạm nhè lên đôi môi hồng hào của , cảm nhận mềm mại ấm áp truyền đến đầu ngón tay. Nghịch ngợm hồi, thấy vẫn ngủ, nàng liền bạo gan nhích gần đầu tới chút, xấu xa thổi phù phù bên tai hắn, vừa thổi vừa gọi khe khẽ. “Vũ, mau dậy a~ Vũ, chàng mau dậy chơi với ta.” vẫn mực nhắm mắt chìm vào mộng đẹp. Hồ Thủy Linh ngủ được lại đâm ra thích hành người khác, lại nhích đến gần hơn chút, môi nàng gần như chạm hẳn vào môi , nghịch ngợm gọi. “Chàng mà dậy, xem ta cường bạo chàng này.” là làm, nàng chu môi, hôn nhè lên môi , mắt chăm chú nhìn xem phản ứng của . Thấy người trước mặt vẫn an ổn thở, nàng liền được nước làm tới, hôn sâu chút, chiếc lưỡi mềm mại nhắn luồn vào miệng , nghịch ngợm đẩy đưa qua lại. Cảm giác hôn trộm ai đó vừa kích thích lại vừa hào hứng, Hồ Thủy Linh chơi đến vui vẻ, thoáng chốc nàng nằm đè lên người , say sưa đùa giỡn. Chỉ nghe tiếng gầm trầm thấp nhè , Hồ Thủy Linh ngay lập tức bị đẩy nằm xuống giường, thân thể cao lớn của Phụng Phi Vũ đè lên người nàng, đôi mắt tràn ngập dục ý cùng chút giận dữ. “Nàng tiểu tinh này…” Phụng Phi Vũ võ công cao cường, người nằm cạnh chỉ cần có chút động tĩnh liền tỉnh ngay, thường nàng chỉ nằm im nhìn nên lại chìm vào giấc ngủ. ngờ lần này nàng lại nghịch ngợm khơi dậy hỏa dục mà đè nén suốt bao lâu nay, nam nhân khỏe mạnh như làm sao mà chịu đựng được trò khiêu khích của nàng chứ. Hồ Thủy Linh cười tiếng thanh thúy như chuông bạc, hai cánh tay trắng nõn nhanh như chớp vít cổ xuống, coi giận dữ của ra cái mống gì, hé môi ngậm lấy môi . “Nàng…” Phụng Phi Vũ liều mạng giãy ra, đổi lại là ánh mắt bất bình cùng ủy khuất của Hồ Thủy Linh. Lệ nóng tràn mi, nàng ôm mặt nức nở. “Chàng ta. Chàng chán ghét ta.” Phụng Phi Vũ lần đầu tiên đối mặt với nước mắt của nữ nhân mình , võ tướng sa trường lừng lẫy điều binh khiển tướng như chốn người cuối cùng cũng đành bó tay bất lực. cố quay mặt nàng về phía mình, hạ điệu xuống mức ôn nhu nhất có thể. “Linh Nhi, ta sao lại chán ghét nàng? Đừng khóc.” Hồ Thủy Linh nhất mực chịu buông tay, lắc lắc đầu ủy khuất. “Chàng chán ghét ta. Từ sau khi ta tỉnh dậy, chàng chỉ ôm ta ngủ. Ta giỡn chút, động chạm chút chàng liền đẩy ta ra. Chàng chán ghét ta.” Phụng Phi Vũ thiếu điều rống lên “ phải”, gân xanh đầy đầu nhưng cũng đành nén hết xuống mà dỗ dành tiểu nhân nhi trong lòng mình. “Ngoan, Linh Nhi. phải ta chán ghét nàng. Mà là… ta vẫn muốn giữ đến ngày chúng ta chính thức thành phu thê.” Phụng Phi Vũ dù sao vẫn là kẻ khá bảo thủ. “ sao?” Giọng nàng thổn thức xuyên qua đôi bàn tay úp chặt. Tâm như trút được ngàn cân khi thấy nàng thôi khóc, nghĩ lại hoàng huynh của ngày đêm dỗ mấy chục mỹ nhân giai lệ trong hậu cung mà ngưỡng mộ vô cùng. “. Nàng cũng đừng đùa như thế. Ta dù sao cũng là nam nhân, sức chịu đựng có hạn…” còn lải nhải thấy Hồ Thủy Linh bỏ tay xuống, nhanh như chớp lật người đè xuống dưới, khuôn mặt khả ái hoàn toàn ráo hoảnh, hề có dấu vết bất cứ giọt nước mắt nào, nàng cười ranh mãnh. “Vậy cần gì chịu đựng.” Những ai từng quen biết Phụng Phi Vũ mà thấy cảnh bị cường bạo liên tục thấy này chắc lăn đùng ra giãy chết vì cười. Dưới tấn công lì lợm của Hồ Thủy Linh, cuối cùng Phụng Phi Vũ cũng chịu nổi, gầm lên giận dữ rồi thân áo quần xốc xếch, tóc tai rối bù, đùng đùng bỏ qua thư phòng trong cái nhìn ngỡ ngàng của Phi Hổ, Bạch Hổ cùng tiếng cười khanh khách đầy khoái chí của Hồ Thủy Linh cứ vang mãi ngừng sau lưng. (Cat: ))
Chương 24 - Xúc cảm 24.1 Vân Thuận Đế ngồi trong ngự thư phòng bàn nghị cùng Phụng Phi Vũ, lâu lâu ánh mắt đánh về phía lại có chút giễu cợt châm biếm. Phụng Phi Vũ cuối cùng cũng chịu hết nổi, đè nén cơn giận hỏi. “Hoàng thượng, muốn gì cứ .” “Vũ Nhi, nghe cái vị ở phủ ngươi kia… tay chân có chút táy máy…” Vân Thuận Đế nửa câu liền bị cái trừng mắt sắc như dao của Phụng Phi Vũ làm cho tắt nghẽn. húng hắng ho, vờ vuốt vuốt ngực chữa ngượng, định tiếp tục chuyện vừa bàn dở thấy Phụng Phi Vũ ngập ngừng hỏi . “Hoàng thượng, ta hiểu nàng. Chẳng lẽ ta … với nàng lại nghĩ ta chán ghét nàng.” Vân Thuận Đế nhìn khuôn mặt dần đỏ ửng của hoàng đệ, nén cười đến nỗi suýt nộ khí công tâm, nhưng cũng nhất mực nén xuống, chỉ sợ ha lên tiếng có người chạy biến mất, còn trò vui cho xem. “Ta hỏi ngươi này, Vũ Nhi, ngươi ôm nàng ngủ đơn giản như thế, lẽ ngươi…?” vừa vừa trơ trẽn hạ tầm nhìn chút liền nhận ngay chưởng của Phụng Phi Vũ. thoải mái né qua bên, nhìn khuôn mặt hoàng đệ càng đỏ bừng càng khoái chí. “Nếu ngươi nhất mực đợi đến lúc thành hôn sao cưới nàng luôn , sao phải khổ sở mà chịu đựng như thế?” “Hoàng thượng, ta vừa hưu Triệu Lệ Chi, nên quá nhanh nạp chính phi khác, ta ngại, nhưng ta ngại cho nàng.” “Cũng đúng, nhưng Vũ Nhi của ta còn chịu khổ dài dài a~” Nam nhân khỏe mạnh lại còn ôm nữ nhân mình ngủ hằng đêm mà táy máy tay chân, thực khâm phục định lực kinh người của Vũ Nhi nhà a~ “Vũ Nhi vì sao lại chịu khổ dài dài?” tiếng êm ái nhưng đầy uy lực vang lên từ bên ngoài. khí trong ngự thư phòng thoải mái bỗng chốc đông cứng, sắc mặt Phụng Phi Vũ cũng chợt lấp đầy hàn băng. Triệu Thái hậu thân sa phục màu vàng thêu hình phượng tinh xảo được Tiểu Huệ Tử đứng bên cúi mình nâng tay đưa vào trong. Triệu Thái hậu lúc trước là đệ nhất mỹ nhân của Lạc Thiên quốc, nay dù ngoài 40 mà nhan sắc vẫn muôn vàn lộng lẫy, da thịt sáng mịn căng bóng chút vết nhăn. Nàng nhu hòa nhìn Vân Thuận Đế bước đến đỡ tay mình ngồi xuống ghế, sau đó quay sang nhìn Phụng Phi Vũ, ánh mắt chợt lấp loáng những tia chán ghét rồi rất nhanh biến mất. “Vũ Nhi, ta nghe chuyện của Triệu Lệ Chi. Ta thực xin lỗi con, ta cứ nghĩ nàng hiền lan huệ chất, ngờ lại là nữ nhân tâm địa rắn rết.” Phụng Phi Vũ sắc mặt ngưng trọng, vui buồn, lãnh đạm . “Là số mệnh của hoàng nhi mà thôi. Mẫu hậu cần để tâm.” “Vừa rồi hoàng thượng cùng Vũ Nhi gì thế? Vì sao Vũ Nhi lại chịu khổ dài dài? Có thể ta nghe ?” Vân Thuận Đế lưu chuyển ánh mắt, sau đó cười cười . “Hoàng nhi chỉ là hoàng đệ bây giờ đơn, chịu khổ dài dài, có gì cả.” “Ra là vậy. Vậy Vũ Nhi cũng đừng buồn, ta tìm được người rất hợp với con, ta nghĩ…” “ cần mẫu hậu phải nhọc tâm.” Phụng Phi Vũ vừa nghe ánh mắt liền lên đau đớn, thống khổ sao chịu nổi, hít mạnh hơi, chém đinh chặt sắt cắt ngang lời nàng rồi quay đầu hành lễ cùng Vân Thuận Đế. “Hoàng thượng, còn sớm, ta xin phép hồi phủ.” “Ngươi…” Triệu Thái hậu lần đầu tiên thấy đứa con trai lúc nào cũng mực lấy lòng nàng giờ lại tỏ thái độ phản kháng, tức đến độ mặt đỏ tay run, lắp bắp hô lên rồi chỉ tay về phía thân hình dần biến mất sau cửa của Phụng Phi Vũ. Vân Thuận Đế vẫn mực mắt điếc tai ngơ, cắm đầu đọc tấu chương, mặc cho Triệu Thái hậu tức đến nghiến răng nghiến lợi. ------------------------------------------- Phụng Phi Vũ mang tâm trạng u ám hồi phủ, Phi Hổ cùng Bạch Hổ cảm nhận hàn khí lâu nay ít thấy từ người chủ tử, cũng tự hiểu chuyện, hành động, lời cũng cẩn thận muôn phần, tránh cho đầu tạm biệt cổ mà chu du nơi khác. Xe ngựa chạy đường từ cửa cung về Định Vương phủ chợt khựng lại, thanh lạnh lẽo của Phụng Phi Vũ vang lên từ sau màn xe. “Chuyện gì?” Phi Hổ ngập ngừng nhìn cảnh trước mắt, rồi . “Bẩm gia, là… là Triệu đại tiểu thư.” Trong màn tuyết mỏng, Triệu Lệ Chi quỳ trước cổng của Định Vương phủ, tuyết đọng vai nàng thành mảng mơ hồ, có lẽ nàng quỳ trước cổng từ lâu rồi. Phụng Phi Vũ hơi vén màn nhìn giây lát rồi chán ghét bỏ xuống, hừ giọng. “Đuổi .” Triệu Lệ Chi ngay lập tức bị hai hạ nhân trong Định Vương phủ lôi cách kiêng nể. Nàng giãy giụa phản kháng, vừa lúc thấy xe ngựa của Phụng Phi Vũ cũng vừa trờ đến, nàng liền dùng hết sức thoát ra, vừa khóc vừa hô. “Vương gia, Vương gia, xin hãy cứu đệ đệ của thiếp. Thiếp thân biết lỗi rồi, Vương Gia.” Thân hình mảnh khảnh yếu ớt của Triệu Lệ Chi biết từ lúc nào lại có sức mạnh lớn đến thế, hai hạ nhân vừa chụp tay nàng liền bị nàng đẩy ngã chỏng vó xuống nền tuyết mỏng, nàng chật vật chạy đến, quỳ phục xuống ôm chặt lấy chân Phụng Phi Vũ vừa bước xuống xe. “Vương gia, xin hãy thương xót, xin Vương gia cứu mạng đệ đệ, thiếp nguyện lấy thân báo đáp, Vương gia. Thiếp thân biết lỗi rồi.” Phụng Phi Vũ giơ chân đá cái, Triệu Lệ Chi bị văng quãng, ngã dúi dụi xuống đất, trông vô cùng thảm hại. Nàng vừa đau vừa nhục nhã, nhưng nghĩ đến đệ đệ từng giờ từng phút rên rỉ thống khổ đành dùng chút sức tàn bật dậy, khóc lóc. “Vương gia, thiếp thân biết lỗi rồi. Vương gia.” 24.2 “Vũ, chàng về rồi.” Triệu Lệ Chi tính nhào đến bị thân ảnh yểu điệu khác cản đường. Nữ nhân kia cao gầy, thân bạch y mỏng manh hòa vào màu tuyết càng khiến nàng ta thêm phần yếu đuối, lại có phần giống tiên tử hạ phàm. Nàng ôm trong tay túi giấy còn bốc mùi khoai lang nướng thơm phức, quần áo dính đầy những bông tuyết trắng, mái tóc chỉ dài chưa đến vai, đơn giản dùng cái kẹp hình lá trúc cài bên tai nhưng cả người vẫn đầy thu hút. Nàng như chú chim , nép vào vòng tay rộng mở của Phụng Phi Vũ. Triệu Lệ Chi nhìn nụ cười dạt dào hạnh phúc lộ ra từ bên mặt đeo mặt nạ của thấy tâm đau đớn khôn cùng. Nhớ lại lúc trước tuy đối với nàng rất ôn nhu cùng sủng ái, nhưng hắn chưa bao giờ cười với nàng như vậy. “Linh Nhi, nàng lại đâu vậy? Sao mặc áo khoác vào? Trời lạnh thế này.” Phụng Phi Vũ cởi vội áo choàng da cáo khoác lên người nàng, cảm nhận làn da lạnh như băng của nàng, mày kiếm nhíu chặt, tay cũng khẽ động cánh tay nàng. Hồ Thủy Linh vẫn cười vô tư. “Ta lại thấy gì cả, ngược lại rất là mát. sao.” “Linh Nhi, nàng thấy đau sao?” Phụng Phi Vũ run run , lén nhéo phía dưới cánh tay nàng chút, nhưng nàng có phản ứng, cũng gia tăng lực đạo, nàng vẫn mực cười cùng . Câu ngày nào của Hải Nguyệt liền vang vang trong đầu “ mất giác quan”, tâm vừa đau vừa giận dữ, ánh mắt phút chốc biến thành dữ tợn vô cùng. Hồ Thủy Linh lúc này mới nhận ra chút nhoi nhói nơi cánh tay, nàng giơ tay lên, nhìn vết đỏ ửng dưới cánh tay mình, khuôn mặt khẽ biến nhưng ngay lập tức ôm tay vừa la vừa cúi người xuống che sắc mặt hoảng hốt của mình. “A, đau quá, sao chàng lại nhéo ta. Đau quá !” Phụng Phi Vũ giờ đây liền hiểu vì sao nàng thường mặc áo rất mỏng manh dù trời chuyển lạnh, vì sao mỗi tối nàng thường ôm rất chặt khi ngủ, vì sao nàng thích hôn, thích chọc phá , là vì nàng mất xúc giác nên nàng bất an, nên nàng mới dùng tinh nghịch của mình che giấu bất an ấy. giận dữ hét lên. “Phi Hổ, Bạch Hổ, mang nữ nhân kia vứt cho khuất mắt ta. Ả ta còn xuất trước Định Vương phủ, chém chết tha.” xong, ôm lấy Hồ Thủy Linh vào lòng, đạp lên lớp tuyết mỏng bước về phòng, bước chân nặng nề in sâu tuyết. Phụng Phi Vũ bước về phòng, cẩn thận đặt nàng lên giường, vứt túi khoai trong tay nàng qua bên, nóng nảy hôn lên môi nàng. Nụ hôn vừa có chút tức giận, lại vừa có chút thương tiếc, lâu lâu mới chịu dừng lại. Hồ Thủy Linh bị hôn đến mơ hồ, ánh mắt mê đắm, gục đầu lên vai Phụng Phi Vũ thở gấp. vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, ôm lấy khuôn mặt nàng, bắt nàng phải nhìn thẳng vào , hỏi dồn. “Nàng có cảm nhận được ta ? Có cảm nhận được ta hôn nàng hay ? Vì sao nàng ? Vì sao?” “Vũ.” Hồ Thủy Linh mơ hồ gọi liền bị chặn lại. Đôi môi nóng ấm của áp lên môi nàng, trằn trọc dây dưa, lưỡi mềm mại quấn quýt trong miệng nàng. Nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, cuồng dã hơn, tay cũng phiêu du cơ thể nàng từ lúc nào, từng ngọn lửa tình dần dâng cao, cả hai quần áo xốc xếch, ôm nhau lăn lộn giường. Trong căn phòng ấm áp rộng lớn, tiếng Phụng Phi Vũ vang lên da diết. “Nàng có cảm nhận được ta hay ? Có cảm nhận ta chạm vào nàng ? Có cảm nhận được ta hôn nàng hay ?” Sau mỗi câu hỏi của , Hồ Thủy Linh đều mơ hồ gật đầu. Nàng phải là mất toàn bộ xúc giác, mà là chỉ bị yếu . Nếu người khác thấy đau, nàng chỉ thấy nhoi nhói. Trời lạnh như bây giờ, với nàng cũng chỉ là mát mẻ. Nàng sợ bản thân mất xúc giác, nàng sống với nó hơn 16 năm rồi, huống chi xúc giác của nàng chỉ bị yếu , chứ hề mất hẳn, như vậy cũng xem như là may mắn. “Linh Nhi, nàng có cảm nhận được ? Ta nàng, ta nàng.” Phụng Phi Vũ phủ lên mặt nàng những nụ hôn âu yếm, sau đó dừng lại đôi môi hơi chút sưng tấy của nàng. chậm rãi vào trong nàng, chậm rãi đưa đẩy để nàng cảm nhận được . Hồ Thủy Linh ôm chặt lấy , vuốt ve mái tóc dài tán loạn của , cười đến mãn nguyện. “Vũ, ta cảm nhận được chàng. Ta cảm nhận được.” Phụng Phi Vũ mỉm cười cùng nàng, nụ hôn càng thêm nâng niu trân trọng. đời, là nợ nàng cả đời này. thương nàng, trân trọng nàng, bảo vệ nàng như nàng làm với . Tâm lúc nãy còn vì người mẹ kia đau đớn, giờ yên bình phẳng lặng. Giờ đây có người quan tâm, hy sinh vì , vì sao phải tức giận, phải bận lòng vì người đáng. Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng, hai thân hình xích lõa càng thêm quấn chặt lấy nhau, kích tình vô biên…