Chương 10 - Bối rối 10.1 Mật thất hôm nay chỉ có Phụng Phi Vũ cùng Hồ Hiểu Minh mà còn có thêm vị cao quý, Phụng Phi Thiên nhận được mật báo hoàng đệ tìm được người giải độc vui mừng khôn xiết, hai lời vội mặc thường phục vi hành đến Tùng thành muốn nhìn tận mắt mới chịu yên tâm. Khi Phụng Phi Vũ cởi bỏ lớp áo dày xuống, Phụng Phi Thiên nhìn thân hình có chút gầy mòn của hoàng đệ mà đau lòng. Vân Thuận Đế thương nhất chính là vị hoàng đệ bất hạnh này của mình. hiểu vì sao từ sinh ra được mẫu hậu thương, lúc ốm yếu cứ nghĩ qua khỏi, đến khi hoàng đệ cư quay lại kinh thành, nhìn hoàng đệ yếu ớt ngày xưa hay lẽo đẽo bám lấy nay trở thành thiếu niên khỏe mạnh, văn võ song toàn lòng vui mừng khôn xiết. Sau khi tiên đế băng hà, hai huynh đệ cùng song hành chinh chiến, tình cảm càng thêm khăng khít. Mẫu hậu vẫn mực thương cũng màn để tâm đến hoàng đệ khiến càng muốn dùng nhiều tình cảm bù đắp cho hoàng đệ của mình. Trong mắt , dù Phụng Phi Vũ lớn từ lâu vẫn chỉ là nam hài bé yếu đuối luôn núp sau lưng , tay xiết chặt áo bào của , mắt rưng rưng buồn bã khao khát được mẫu hậu lần ôm vào lòng. Phụng Phi Vũ nhìn thấy ánh mắt đau đớn của hoàng huynh khẽ cười , vỗ vỗ lên tay trấn an. Hồ Hiểu Minh kiểm tra kỹ dấu hiệu độc lan bụng của Phụng Phi Vũ, có chút yên tâm khi thấy vòng tròn thâm đen hôm qua chút. Nàng ngẩng đầu nhìn Phụng Phi Vũ, . “Vương Gia, hôm nay đau hơn chút đấy.” “Ta biết. Bắt đầu .” “Hoàng Thượng, Vương Gia sau khi uống thuốc rất đau đớn, thỉnh…” “ sao, ta muốn ở cùng Vũ Nhi.” Hồ Hiểu Minh nhìn Phụng Phi Thiên quan tâm đến hoàng đệ mà chợt nhớ đến hai người cùng cha khác mẹ của mình. Họ cũng quan tâm nàng như thế, chỉ có điều cả ba vốn được nuôi dạy trong môi trường khắc nghiệt, cái gì cũng giỏi trừ chuyện biểu lộ cảm xúc. Cho nên khi thấy em Phụng Phi Vũ thương nhau mà chợt nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Quá trình trị liệu vẫn như cũ, ba giọt máu của nàng chậm rãi rơi xuống bát nước trong cái nhìn ngạc nhiên của Vân Thuận Đế. Phụng Phi Vũ bình thản nhận lấy, chút chần chừ uống cạn sạch. Hồ Hiểu Minh đứng đối diện, chăm chú quan sát phản ứng của , trong căn phòng này, nàng hề hay biết nàng chính là người căng thẳng nhất trong cả ba. Phụng Phi Vũ thấy nét mặt cứng ngắc của nàng hơi nhếch mép cười trấn an. “Ta sao.” Lời vừa dứt, liền hộc lên tiếng, phun ra mấy ngụm máu đen đặc, hôi thối chịu nổi. Vân Thuận Đế vừa nhổm dậy định bước đến bị Phụng Phi Vũ đưa tay ngăn lại, chỉ cái liếc mắt cũng đủ hai bên hiểu đối phương muốn gì, lại chậm rãi ngồi xuống, hai tay xiết chặt thành quyền, lòng nóng như lửa đốt, trong đầu chỉ hận thể phanh thây xẻ thịt kẻ đẩy hoàng đệ của mình đến thảm cảnh này. Lúc này mọi giác quan của Hồ Hiểu Minh đều tập trung hết về phía nam nhân rạp người mặt đất, bên cạnh còn có ai hay cơ bản nàng để ý nữa. Nàng quỳ xuống, đưa cho chiếc khăn sạch rồi nửa đỡ nửa ôm ngồi lại ghế. Phụng Phi Vũ xiết chặt khăn trong tay, đau đến nỗi đủ sức lau vết máu dính miệng mình, tay còn lại bất tri bất giác lại tóm lại cánh tay của Hồ Hiểu Minh ở cạnh, mồ hôi bắt đầu túa ra từng hột to như hạt đậu hai bên thái dương. Hồ Hiểu Minh bị chạm vào vết bầm cũ cũng kêu lên tiếng, sợ Phụng Phi Vũ buông tay, gồng hết sức mình đứng vững, mắt nàng chăm chú nhìn cắn chặt răng phát ra những tiếng ư ư khe khẽ. Hơi thở nặng nề đứt quãng, khẽ ngước mắt nhìn nàng, khó nhọc thốt lên mấy từ. “Trói ta lại.” Nàng còn lúng túng thấy Vân Thuận Đế đựng cạnh, tay là dải lụa xé ra từ lớp màn trướng trong mật thất. lời, nhanh như chớp trói chặt Phụng Phi Vũ ghế, hành động dứt khoác quyết liệt, chút chần chừ. Phụng Phi Vũ dần bị cơn đau hành hạ đến mơ hồ, gân xanh nổi đầy hai bên thái dương, tiếng hét đầy kìm nén cuối cùng cũng bật ra khỏi cuống họng, nghe thê lương, não nề đến nỗi mấy thuộc hạ đứng chờ bên ngoài chịu được đành quay mặt , ai cũng xiết chặt tay thành quyền vì phẫn hận. Phụng Phi Vũ sức khỏe dù bị suy giảm nhưng vẫn hơn hẳn người thường, mấy dải lụa bình thường kia trụ được lâu trong cơn giãy giụa của , cũng may Mạc Kỳ Phong cầm đến cuộn dây thừng chắc chắn rồi cùng với Hồ Hiểu Minh trói chặt lại ghế. Mỗi cơn đau đều kéo dài đúng canh giờ cũng là canh giờ đau đớn, sống bằng chết của cả kẻ trong cuộc lẫn người ngoài. Trừ Hồ Hiểu Minh hiểu nguyên nhân đằng sau, ai cũng lửa hận phừng phừng mà chỉ biết nén lòng chịu đựng. 10.2 Có tiếng động khe khẽ từ đâu vọng lại khiến Phụng Phi Vũ giật mình tỉnh giấc. màn đau đớn vừa qua nhanh chóng về trong trí nhớ, còn chưa kịp nhận biết gì vội bật mình trở dậy, tung chăn lên định kiểm tra chỗ độc chất trong cơ thể. ngờ tay cầm chặt vật gì đó nên thuận đà kéo luôn vật đó ngã lên giường. “Vật đó” phát ra tiếng “A” giật mình khe khẽ rồi ngã dúi dụi lên giường , nằm vắt vẻo ngang người chẳng khác gì tấm chăn. Phụng Phi Vũ cũng bị dọa, bản năng thò tay xuống gối định rút kiếm đâm đối phương, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc phát ra từ cái vật mềm nhũn kia tay cũng liền dừng lại. “Hồ Hiểu Minh, ngươi làm gì ở đây?” Hồ Hiểu Minh ngủ gật gà gật gù bị kéo ngã, đến giờ vẫn còn mơ mơ màng màng, chật vật chống tay ngồi dậy, dùng ánh mắt còn ngái ngủ của mình nhìn , cười ngây ngốc. “Ha, Vương Gia, hi.” Phụng Phi Vũ nhìn Hồ Hiểu Minh lồm cồm bò xuống giường, xoay xoay cánh tay bị giữ suốt đêm đến tê rần của mình, cũng chẳng màn trước mặt là vương gia cao quý, vươn vai ngáp dài cái đầy mệt mỏi rồi mới lên tiếng. “Hôm qua lúc ngất huynh giữ chặt tay đệ chịu buông, gỡ cách nào cũng được nên đệ đành đến đây canh chừng cho huynh ngủ thôi.” Vẻ mặt Phụng Phi Vũ thoáng chốc chuyển sang thâm trầm, bàn tay to lớn có chút chai sạn khẽ vươn ra trước mặt nàng chờ đợi. Hồ Hiểu Minh lại lần nữa vô thức đặt tay mình vào tay , đến khi thấy cẩn thận vén ống tay áo lên xem xét mới lại giật mình thầm mắng bản thân dạo này điên điên khùng khùng, đứng trước Phụng Phi Vũ mà cứ như bị thôi miên, toàn làm ra những hành động ngớ ngẩn đâu. Ngón tay thon dài ấm áp của chạm khẽ lên da thịt khiến nàng khẽ rùng mình cái, Phụng Phi Vũ lại nghĩ nàng bị đau liền rụt tay về, trầm giọng. “Lát nữa ta bảo Bạch Hổ mang thuốc đến, đệ nhớ bôi đấy.” “Được, được, tạ ơn Vương…” Hồ Hiểu Minh rụt tay về, vừa gật đầu vừa cảm ơn tay liền bị giữ lại, nàng vừa ngẩng lên chạm phải đôi mắt phượng tràn ngập lo lắng lại thoáng chút giận dữ của . “Trừ khi cần thiết, hãy gọi ta là Phượng huynh.” Tay ấm áp phủ lên tay nàng, nhưng ấm áp ấy lúc này với nàng chẳng khác gì lò lửa, nàng vội vàng giật tay về, trả lời qua quýt rồi nhanh chóng rời khỏi. Phụng Phi Vũ vẫn ngồi giường nhìn bóng dáng cao gầy của Hồ Hiểu Minh biến mất sau cửa rồi cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, độ ấm của tay Hồ tiểu tử vẫn còn động lại trong tay , ấm áp đến bỏng rát. ---------------------------------- Tùng thành sau lễ hội hoa đăng liền khôi phục lại dáng vẻ yên lặng vốn có, những con đường còn nêm chật những người là người, cuộc sống bình lặng lại tiếp diễn. Vân Thuận Đế cùng Phụng Phi Vũ cải trang thành hai công tử trung lưu dạo quanh Tùng thành thị sát dân tình. Hồ Hiểu Minh vốn định , nhưng Vân Thuận Đế cho đại hộ vệ Doãn Trực mặt lạnh như tiền lầm lì cầm ngự kiếm đến mời, chẳng khác nào mang dao kề cổ, Hồ Hiểu Minh cười méo xẹo, mặc vội bộ đồ vải thô đơn giản rồi nhanh chóng lên đường. Vân Thuận Đế rất ít khi vi hành, đa phần nhiệm vụ đó đều giao cho Phụng Phi Vũ, dịp này ra ngoài, lại cùng hoàng đệ quý, dĩ nhiên phải vui chơi cho thỏa thích. Phụng Phi Vũ mới chữa trị hai ngày mà độc tính giảm bớt rất nhiều, những cơn đau còn hành hạ khiến tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều. Tuy cả hai cải trang, quần áo cũng phải lụa là quý giá, nhưng khí chất vương giả cao quý khó lòng mà giấu được. Đoàn người mới dạo chưa đến khắc mà số nương liếc mắt đưa tình nhiều hơn số ngón tay bàn tay, đó là chưa kể những nương bạo gan chạy theo dúi vào tay Phụng Phi Thiên cùng Phụng Phi Vũ những bông hoa nở rộ hãy còn ngậm sương. Cả Doãn Trực và Phi Hổ cũng chật vật ôm mớ khăn tay tẩm hương thơm ngát tay, chẳng biết cất vào đâu, khuôn mặt vốn nghiêm nghị có chút méo mó trông buồn cười vô cùng. Hồ Hiểu Minh nhìn hai gã tướng tá cao to, mặt mày lạnh te lúng ta lúng túng mà vui nổi khổ của kẻ khác, hả miệng cười ha ha đầy sảng khoái, nàng còn vung vẩy hai bàn tay cố tình trêu tức cả hai. Phi Hổ bị cười nổi cáu, túm áo nàng lại nhét đống khăn đủ màu sắc vào tay nàng, gầm gừ. “Cầm lấy.” “Huynh làm thế là phụ lòng các nương đấy. Nam nhân xấu!” Câu cuối nàng cố tình hét to lên khiến các nương ở hai bên đường đều nghe thấy, hàng chục cặp mặt đổ dồn vào khiến Phi Hổ có chút ngượng ngùng, lừ mắt với nàng cái rồi bực bội thu đống khăn rắc rối về cầm ngắc ngứ tay. Hồ Hiểu Minh được dịp càng cười tợn, đến nỗi để ý hai nam nhân cao quý trước dừng lại từ lúc nào, cứ thế cắm đầu ngã thẳng vào vòng tay vững chải quen thuộc, giọng trầm thấp của Phụng Phi Vũ truyền xuống từ đỉnh đầu nàng. “Cẩn thận chút!” Hồ Hiểu Minh sợ đến giật bắn mình, nhanh như chớp né ra, cười gượng gạo cố đè nén nhịp tim đập như điên trong lồng ngực, cũng may nàng bôi lớp trang điểm tối màu nên ai nhận ra khuôn mặt ửng đỏ đến nóng ran của mình. Phụng Phi Thiên đứng cạnh quan sát mọi chuyện bằng ánh mắt tràn ngập thích thú cùng ý. Lúc thấy Phụng Phi Vũ đưa tay ra đỡ tiểu tử kia, cử chỉ vô cùng dịu dàng, nâng niu, bất giác nở nụ cười ranh mãnh, đôi mắt vốn hiền hậu chợt lóe lên tia nhìn đầy thưởng thức. “Chúng ta thuyền .” Phụng Phi Thiên đảo mắt nhìn con sông Thụy Khuê êm đềm chảy ngang Tùng thành giây lát rồi đề nghị. Thế là chưa đầy khắc sau, Hồ Hiểu Minh an vị đứng mũi con thuyền hoa sang trọng chậm rãi xuôi theo dòng Thụy Khuê trôi về phía khu rừng tùng cổ thụ nổi tiếng. Vân Thuận Đế có vẻ là người thích náo nhiệt, lên thuyền cũng quên thuê thêm đám ca kỹ xinh đẹp cùng cho đỡ buồn. Các nương xinh đẹp thướt tha trong những bộ váy áo bằng lụa mỏng, bộ ngực được cố tình nâng cao cứ rung rinh theo từng nhịp di chuyển quả vô cùng bắt mắt. Phụng Phi Vũ mang vẻ mặt chán ghét thấy , chỉ ngồi lại trong khoang giây lát rồi bỏ ra ngoài đứng cùng Hồ Hiểu Minh.
Chương 11 - Thích khách 11.1 Nước sông Thụy Khuê trong vắt soi màu xanh tràn đầy sức sống của rừng cổ thụ hai bên bờ. Khí lạnh từ mặt nước bốc lên tạo thành lớp sương mỏng mờ ảo phảng phất khiến phong cảnh càng thêm huyền ảo mê hoặc lòng người. Hồ Hiểu Minh cũng chẳng màng hình tượng bản thân, ngồi khoanh chân mũi thuyền, ngửa đầu để làn gió mát lạnh mơn trớn khắp da thịt, tham lam hít sâu như muốn ghi nhớ từng mùi vị thiên nhiên tự do phóng khoáng vào tâm trí. Phụng Phi Vũ nhìn khuôn mặt say mê ngắm cảnh của Hồ Hiểu Minh, thấy vẻ hạnh phúc hề che dấu của nàng tâm có chút ngứa ngáy, liền lên tiếng hỏi. “Cảnh đẹp đến vậy sao?” Hồ Hiểu Minh hé mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cứng cỏi lạnh lùng cao, đôi mắt những tia sáng loang loáng đầy cảm xúc khó tả, tim nàng vì thế lại lộp bộp nhảy nhót, khuôn mặt lại có chút nóng. “Cảnh… dĩ nhiên là đẹp rồi.” Nàng ngắc ngứ đáp, vội vội vàng vàng quay mặt về phía dòng nước trong vắt, cố ổn định lại nhịp tim thất thường, đưa tay chỉ loạn về phía trước. “Huynh thấy sao, núi non trùng điệp, sông nước hữu tình, là chốn bồng lai tiên…” Chữ “cảnh” còn nằm trong miệng chưa kịp thốt ra liền ngưng bặt. Ngay phía tay nàng chỉ, mũi tên như xé gió lao đến, tiếng khí bị rạch nát như ràng bên tai. Phụng Phi Vũ cũng nhận ra chuyện khác thường, nhanh như cắt kéo Hồ Hiểu Minh ra sau, vừa lúc mũi tên cắm phập phát, lút sâu xuống ván thuyền hoa, phần đuôi còn rung lên bần bật đủ thấy sức phóng của nó mạnh mẽ đến cỡ nào. Phi Hổ cùng Doãn Trực thấy biến liền cảnh giác lui vào trong khoang thuyền hộ giá. Đám ca kỹ chậm chạp vẫn mãi mê múa hát, Vân Thuận Đế biết tình huống vẫn mực vui vẻ chống cắm ngắm mỹ nữ, chẳng xem mấy vụ hành thích là cái móng tay gì. Phụng Phi Vũ nhanh chóng đứng lên che chở trước mặt Hồ Hiểu Minh, ánh mắt sắc lẻm như diều hâu chiếu thẳng về nơi phát ra mũi tên kia, đúng lúc đó hơn chục đốm sáng dần giữa sắc trời thu trong vắt. Hồ Hiểu Minh ngóng cổ nhìn, ngay lập tức nhận ra đó là mũi tên lửa, còn chưa kịp nghĩ thấy Phụng Phi Vũ đẩy nàng vào gần khoang thuyền, quay đầu lại, thản nhiên dặn dò. “Đứng yên ở đây. Ta bảo vệ ngươi.” Lời vừa dứt, chưởng từ tay mạnh mẽ phóng xuống mặt nước, bùm tiếng, làn nước mỏng dựng thẳng lên tạo thành bức tường chắn lửa kiên cố. Lửa bị dập tắt, mấy mũi tên bị nước chặn cũng giảm dần lực, rụng lả tả xuống mặt nước sóng sánh. Bên trong khoang bắt đầu vang lên tiếng la thảng thốt của các ca kỹ, giọng Vân Thuận Đế uy quyền vang lên đầy đe dọa. “Múa tiếp cho ta!” Tiếng đàn lại trúc trắc vang lên, thanh run rẩy sợ hãi, Vân Thuận Đế vẫn mực thản nhiên như , ánh mắt nhu hòa nhìn chẳng khác gì kẻ háo sắc, khí thế quả thực hoàn toàn khác với khi đanh thép ra lệnh cho nhóm ca kỹ. Phi Hổ cũng nhanh chóng bước ra ngoài hỗ trợ, cần ai nhắc nhở cũng tự giác đứng chắn trước mặt Hồ Hiểu Minh che chở. Sát thủ lần này đến biết là vì Vương Gia hay vì vị đế vương bên trong, nhưng quy mô tấn công hề . Vài chục mũi tên chỉ là màn khởi động ban đầu. Tiếp theo sau là ba bề tấn công, trước mặt là những mũi tên xé gió, hai bên mạn trái phải là ám khí bắn ra từ những tán lá cổ thụ dày rộng. Phụng Phi Vũ chỉ cái liếc mắt, Phi Hổ liền hiểu ý chủ tử. vận lực, hét lên tiếng đanh thép, chưởng lực như vũ bão đánh về hai bên, đem chỗ ám khí kia vứt hết xuống nước. Hồ Hiểu Minh đứng gần đó cũng bị chưởng lực của làm lung lay suýt ngã, trong lòng thán phục ngớt, suýt nữa giơ luôn ngón cái lên khen ngợi . Phụng Phi Vũ lại vận kình đánh bay đám tên bắn kia, phối hợp vô cùng nhịp nhàng ăn ý. Con thuyền hoa lúc này dừng lại giữa dòng Thụy Khuê, bập bềnh giữa sóng nước vì chưởng lực mà dậy sóng. Phụng Phi Vũ quét mắt hồi, nhanh chóng nhận ra số lượng sát thủ phải hơn 50 người mình trong rừng cổ thụ hai bên bờ. Mắt phượng khẽ híp lại, chợt cười vang, lớn tiếng . “Sát thủ Hồng Xà môn khi nào lại muốn giấu mặt như thế? đến sao có gan ra đây mặt đối mặt, số lượng người đông như thế mà các ngươi lại sợ hãi vài người chúng ta sao. nực cười!” Tiếng mỉa mai cùng khiêu khích khiến luồng sát khí từ khắp nơi dần tăng lên nồng đượm. Hồng Xà môn, nghe tên có vẻ tà ác, nhưng thực ra là trong các danh môn chính phái đứng đầu võ lâm, đem chính nghĩa trở thành phương châm hàng đầu trong hành động. ngờ hôm nay lại chơi trò đánh lén hèn hạ này, quả khiến kẻ khác chê cười. Sát thủ Hồng Xà cũng chỉ là nhận mệnh thực , quan sát từ xa dù biết thân phận nhưng cũng đủ nhận ra những người thuyền là cao thủ nên đâu dám lộ liễu tấn công dù người đông thế mạnh. 11.2 Bốn bề tĩnh lặng trong giây lát, cảnh sắc vẫn tươi đẹp như cũ, chỉ có điều những luồng sát khí từ khắp nơi phát ra khiến khí như ngưng đọng lạnh lẽo vạn phần. Chợt nghe tiếng huýt sao khe khẽ, từ hai bên bờ sông, trong những tán lá dày rậm rạp, những hắc y nhân đồng loạt xuất , phóng qua mặt nước vừa tĩnh lặng, nhàng đáp xuống thuyền hoa khoan thai như chốn người. Phụng Phi Vũ ung dung chắp tay sau lưng, quét mắt nhìn hơn chục hắc y nhân đứng mũi thuyền, chậm rãi lên tiếng. “Danh môn chính phái từ khi nào lại thành tay sai cho kẻ khác, giết người vô cớ?” “Hừ, lũ tham quan các ngươi, còn mau đền tội.” Mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt Phụng Phi Vũ sắc bén bắn về gã vừa lên tiếng. “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, từ khi nào mệnh quan triều đình lại do môn phái các ngươi tự tiện định đoạt?” “Hoàng đế ở cao làm sao nhìn hết cái khổ của muôn dân, lũ quan tham các ngươi dám tay che trời, chỉ sợ còn cho mình là tiểu hoàng đế, lộng quyền hà hiếp dân lành, nay ta thế thiên hành đạo, thay mặt hoàng thượng tiểu trừ hậu họa.” Hắc y nhân khi nhắc đến hoàng thượng chắp tay hướng lên trời, ràng rất mực tôn kính, Phụng Phi Vũ nghĩ ngợi giây lát, biết có chút hiểu lầm nào đó trong chuyện này, còn chưa kịp lên tiếng nghe tiếng bước chân chậm rãi bước đến gần kèm theo tiếng ôn hòa đầy thu hút của nam nhân. “ nhàm chán, nhiều làm gì, còn mau đánh cho ta xem, chán muốn chết.” Hồ Hiểu Minh đứng gần suýt nữa té xỉu, này vị hoàng đế kia, ràng hai bên có hiểu lầm, giải thích chút chút liền xong chuyện, ai lại đổ dầu vào lửa như thế, thiệt là hết . Phụng Phi Vũ dường như hiểu tính hoàng huynh, mặt chút ngạc nhiên, thậm chí còn có chút hưởng ứng. “Được, cũng lâu vui đùa, đại ca, xem như ta mua vui cho huynh .” Hồ Hiểu Minh còn chưa hiểu nổi ông bị thêm ông em đả kích, há hốc mồm nổi lời, chỉ thấy thân ảnh Phụng Phi Vũ cùng Phi Hổ lóe lên loang loáng trước mắt, động tác uyển chuyển nhàng vô cùng đẹp mắt, chẳng khác gì điệu vũ mê hồn. Lũ hắc y nhân cũng nghĩ đối thủ lại quá mạnh cùng càn rỡ như thế, vừa hạ người thủ thế thấy thân thế bay bổng tạo thành vòng cung đẹp mắt, rồi ùm ùm hơn chục tiếng, cả đám đen thui bò lóp bóp mặt nước, khí thế hung hổ ban nãy những bị dập tắt mà còn rơi vào tình trạng thê thảm. Vân Thuận Đế vòng tay trước ngực, ung dung dựa lưng vào mạn thuyền xem trò vui, vẻ mặt hờ hững liếc về hai bên bờ sông, nhàm chán lớn. “Còn bao nhiêu ra đây cho bổn thiếu gia mua vui. Thiệt tình, chả vui gì cả. Vũ Nhi a, ngươi hơi bị tay đấy.” “Đại ca, chỉ là vui chơi chút thôi, nên quá đáng.” Phụng Phi Vũ tao nhã phất ống tay áo, nhìn lũ người lóp ngóp dưới nước cách mỉa mai, đúng là đùa vui, chứ nếu ra tay e là lũ người kia còn nổi cái mạng mà quay về. Lũ hắc y nhân bị nhục mạ vô cùng oán hận, gã cầm đầu rống lên tiếng, phi thân từ dưới nước lên lại thuyền hoa, hai bên bờ sông, lũ hắc y nhân còn lại cũng phóng ra nhiều còn hơn cả ruồi, quân số phải hơn năm mươi người, sắc kiếm sáng loáng lóe lên, nhất tề tấn công về phía Vân Thuận Đế. Vân Thuận Đế thấy bản thân bị biến thành mục tiêu cũng chút sợ hãi, thậm chí còn vỗ tay hai cái, mặt mày hứng phấn bừng bừng. “Đúng, đúng, khí thế phải như thế chứ.” chút về hai em nhà hoàng gia này, thực ra Vân Thuận Đế bề ngoài ôn nhuận đáng tạo cảm giác yếu đuối cần che chở nhưng bản chất hoàn toàn ngược lại. vị vua dám dẫn quân chinh Nam phạt Bắc suốt năm năm trời, đánh đâu thắng đó thể chỉ có hư danh. Vân Thuận Đế là người vô cùng ham vui, thích náo nhiệt, vô cùng say mê lĩnh vực quân lại có tham vọng thống nhất các nước quanh năm nội chiến, gộp chung vào lãnh thổ Lạc Thiên quốc, vừa mang lại cuộc sống ấm no cho nhân dân lại mở rộng được bờ cõi, lợi ích từ việc khai thác tài nguyên từ các nước đó là thể kể hết. quen chinh chiến sa trường, sau quay về chui rúc trong hoàng cung bí bức, quả thực vô cùng khó chịu. Cũng còn may tiên hoàng giáo dục con cái vô cùng nghiêm khắc nên Vân Thuận Đế cũng giống phụ hoàng ở chỗ thương dân như con nên Lạc Thiên quốc mới có được cuộc sống ấm no như hôm nay. Về phần Phụng Phi Vũ, bề ngoài cao lớn đầy tính uy hiếp, khuôn mặt rắn rỏi nam tính nếu so với thời đại chính đứng đầu trong danh sách người đàn ông của năm, nhưng thời cổ đại chuộng ôn nhu lại chỉ được tính là mỹ nam tầm trung, các tiểu thư thấy chính là sợ đến chết khiếp vì cái khí thế lạnh lẽo sẵn sàng đông cứng người khác của . Nhưng Phụng Phi Vũ tuổi thơ vô cùng bất hạnh, hiểu vì lý do gì mà được thái hậu thương dù cố hết sức, cũng may còn có tình thương của phụ hoàng cùng hoàng huynh bù đắp lại. Cho nên nếu hiểu con người Phụng Phi Vũ nhận ra bên trong là tâm hồn nhạy cảm bị tổn thương sâu sắc, tâm hồn đơn, thèm khát vòng tay âu yếm, cái nhìn thương từ chính người thân sinh ra mình. Bị tổn thương mà vì sao bị tổn thương khiến thu mình vào cái vỏ ốc, đem khí thế lạnh lùng bức người kia ra để dọa nạt kẻ yếu tim, che dấu yếu ớt của bản thân, cũng là che dấu con người của chính mình để sinh tồn, để bị thương tổn. Có thể hai huynh đệ hoàng gia này chính là phủ định của cái gọi là “Trông mặt bắt hình dong.” Lại về chuyến du thuyền hôm đó, gần năm mươi hắc y nhân cùng đồng loạt tấn công, vậy mà những kẻ thuyền ai tỏ chút nao núng, hai huynh đệ Phụng gia còn thấp thoáng nét cười giảo hoạt. Phụng Phi Vũ vừa vận khí liền bị Vân Thuận Đế tóm lấy, cười khẽ. “Vũ Nhi, vẫn là giữ gìn sức khỏe, cứ để đại ca ngươi vui chơi chút .” “Đại ca, vậy đệ làm phiền đại ca. Nhưng đại ca nhớ giơ cao đánh khẽ, dù sao chỉ là chút hiểu lầm.” Phụng Phi Vũ nhàng nhắc nhở vị hoàng đế hưng trí bừng bừng như trẻ được quà xong liền lui về đứng cạnh Hồ Hiểu Minh ngây ngốc đứng nhìn màn tung hứng qua lại giữa rừng sát khí của hai huynh đệ Phụng gia.
Chương 12 - Mèo vờn chuột 12.1 Phụng Phi Vũ nhìn nét mặt ngơ ngác của Hồ Hiểu Minh đôi mắt vốn băng lãnh hơi nhu hòa đôi chút, khẽ vuốt mái tóc ngắn ngủn kỳ lạ của nàng, trấn an. “Đừng lo, hoàng… đại ca của ta mấy năm chưa vận động nên hơi phấn khích. Cứ đứng yên đây xem kịch , mấy khi được nhìn thấy… vị kia diễn cho xem.” Hồ Hiểu Minh hơi nghiêng đầu nhìn , ánh mắt càng thêm kỳ quái, này, đại gia ơi, cái khuôn mặt lạnh lùng của ngài ghép với cái câu ngài có phải hơi bị chỏi nhau hay . Từ khi vị hoàng huynh kia xuất , lời của Phụng Phi Vũ liền thay đổi, có chút sinh khí cùng tinh nghịch, vậy cũng đủ thấy tình cảm huynh đệ giữa cả hai khắng khít đến thế nào. Trước mũi thuyền, Vân Thuận Đế sinh long hoạt hổ đánh liên tiếp mấy chưởng vào đám hắc y nhân, khí thế mạnh mẽ cường hãm khác hẳn với cách đánh nương của Phụng Phi Vũ. Lần này máu đỏ nhuộm mặt nước vốn còn phẳng lặng của sông Thụy Khuê. Phi Hổ cùng Doãn Trực chỉ yên lặng đứng bên quan sát, chỉ cần có chút bất trắc gì phát sinh liền ra tay, mặc cho người có địa vị cao quý kia vui chơi thỏa thích. Hơn năm mươi hắc y nhân sát khí ngất trời cuối cùng lại được tắm trận thỏa thuê dưới làn nước lạnh cóng, kẻ bị thương lóp ngóp đỡ kẻ bị thương nặng bơi vào bờ. Hồ Hiểu Minh nhìn thương thế của chúng cũng hiểu Vân Thuận Đế nương tay rất nhiều rồi, cứ nhìn đứng ngạo nghễ thuyền, khí sắc hồng nhuận, hơi thở điều hòa biết lúc nãy chỉ xuất 3 phần công lực là cùng. Càng nghĩ lại càng thấy sợ, nếu hai vị huynh đệ này xuất hết 10 phần, biết còn kinh hồn lạc phách đến mức nào. “Quá yếu, quá yếu, ta vẫn chưa đánh tay, còn ai ra luôn .” (Cat: Chậc ngài chỉ sợ thiên hạ quá yên ổn sao -.-!, VTĐ: Lườm....., Cat: hahaha, Trời hôm nay thật đẹp, dzọt....) Vân Thuận Đế mặt nhăn mày nhó chỉ tay vào đám hắc y chật vật bò lên bờ kia, la hét cách vô cùng khoa trương, phong phạm đế vương chút cũng có khiến Hồ Hiểu Minh kìm được bật cười tiếng rồi vội im bặt. Tiếng cười rất khẽ nhưng đủ để những kẻ võ công cao cường đứng thuyền nghe rất . Vân Thuận Đế sắc mặt xám xịt vì mất hứng nhìn tiểu tử xấu xí coi trời bằng vung cố tình núp sau lưng vị bào đệ quý của mình cười trộm, chỉ tay giận dữ. “Ngươi… dám cười ta? Doãn Trực, đánh cho ta.” Doãn Trực vô cớ bị lôi vào mặt nhăn mày nhó hết nhìn chủ tử rồi lại nhìn sang vị Định Vương sắc mắt vô biến đứng đằng xa kia, lưỡng lự biết nên tiến hay lùi. Hồ Hiểu Minh cũng nỡ để Doãn Trực khó xử, chậm rãi bước ra từ sau lưng Phụng Phi Vũ, nén cười . “Đại lão gia, tiểu nhân tự bước ra là được. cần làm khó Doãn đại ca.” Vân Thuận Đế cố tình làm khó Doãn Trực chứ ra có ý đụng chạm đến người có ảnh hưởng quan trọng đến hoàng đệ của mình, thấy Hồ Hiểu Minh bước ra vẻ mặt vừa có chút bối rối vừa có chút ngượng ngùng, bất quá ngượng quá hóa rồ, nhanh như chớp ngũ trảo vươn ra định chỉnh tiểu tử vô pháp vô thiên kia chút. Vân Thuận Đế tấn công chớp nhoáng và bất ngờ đến nỗi Phụng Phi Vũ đứng gần đó cũng kịp trở tay, sắc mặt đại biến, vừa tung chưởng định cản đòn của hoàng huynh vừa gằn giọng. “Đại ca, hạ thủ lưu tình.” Chỉ là bàn tay của Vân Thuận Đế vẫn nhanh hơn, chớp mắt đánh thẳng vào mặt Hồ Hiểu Minh nhưng thực ra chỉ định đánh cái thị uy. Điều ai ngờ đến chính là bàn tay của thay vì trúng đích lại lơ lửng giữa trung, Hồ Hiểu Minh lúc nãy còn đứng đó nén cười biến mất nhanh như chớp. Phụng Phi Vũ cũng hoàn hồn thu tay lại, quét mắt nhìn quanh liền thấy Hồ Hiểu Minh từ lúc nào vòng ra sau lưng Vân Thuận Đế nhe răng cười cười. “Ngươi…” Vân Thuận Đế cũng nghĩ tiểu tử kia lại nhanh đến thế, quay lưng lùi lại bước, trợn mắt nhìn nàng đầy nghi hoặc. Hồ Hiểu Minh lắc lắc cái đầu cách tinh nghịch, bộ dạng vô cùng đáng . “Đại lão gia, tiểu nhân hành tẩu giang hồ lâu nay, giỏi nhất chính là chạy trốn a~” “Ta tin bắt được ngươi.” “Đại ca…” Phụng Phi Vũ sốt ruột lên tiếng, định bước lên ngăn cản bị hoàng huynh trừng mắt đe dọa, quăng cho cái nhìn đầy ngụ ý, ta biết quan trọng với ngươi, rồi nhanh như chớp đánh về phía Hồ Hiểu Minh. màn rượt đuổi hài hước diễn ra thuyền khiến chẳng ai còn nhớ đến lũ hắc y nhân vừa bò lên bờ bị rừng gươm kề ngay cổ, nhanh chóng bị đám người cũng mặc hắc y vẫn im lặng mai phục trong rừng từ nãy đến giờ lôi mất tích. Những hắc y nhân này thân thể cao lớn khác thường, thắt lưng người lủng lẳng cái thẻ bài nạm vàng khắc nổi hình hai đám mây, chỉ cần liếc qua cái khiến khối người sợ đến vỡ tim mà chết. Thẻ bài khắc hình hai đám mây này chỉ có đội ám quan nổi tiếng của Vân Thuận Đế mới dám mang bên mình. Lũ hắc y nhân của Hồng Xà môn vừa nhìn thấy tái xanh mặt mày, liếc nhìn bóng dáng cao ngất ngưỡng bay qua bay lại cách thiếu kiên nhẫn chiếc thuyền đằng xa kia, tự hiểu bản thân nhầm lẫn cách tai hại đến thế nào. 12.2 Vân Thuận Đế vốn chỉ định đến Tùng thành hai ba ngày thăm hoàng đệ rồi hồi cung. ngờ đụng phải tiểu tử có bản lĩnh khác thường, lòng hiếu thắng bốc lên ngùn ngụt, quyết chưa bắt được tiểu tử kia hồi cung. Hồ Hiểu Minh vì phút nhất thời vuốt râu hùm mà ăn khổ ăn sở thời gian dài. Sau chuyến du thuyền kia, Vân Thuận Đế cao cao tại thượng vốn để nàng vào mắt liền biến thành tiểu hài tử, lúc nào cũng rình mò nàng như mèo rình chuột, đến ăn cũng chẳng an ổn. Cái cảnh nam tử tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc, quần là áo lụa suốt ngày rượt đuổi tiểu thiếu niên xấu xí diễn ra từ đầu ngày đến cuối ngày khiến Phượng phủ náo nhiệt hẳn. Lũ hạ nhân nhìn cảnh tượng kỳ quặc đó muốn cười cũng chẳng dám hé răng, trừ cái tiểu tử gan to bằng trời lại là người quan trọng của Định Vương còn ai đem đầu mình ra đùa như thế. Phụng Phi Vũ vốn ưa yên tĩnh cũng bị vị hoàng đế ham vui kia chọc cho bực bội. buổi sáng u, trời mưa ra rả suốt từ đêm qua đến giờ khiến khí càng thêm lạnh lẽo. Phụng Phi Vũ ngồi duyệt tấu chương thay cái vị ham chơi kia nghe thấy tiếng chuông leng keng vang lên từ bên ngoài hành lang. Kể từ buổi du thuyền đó, Vân Thuận Đế xem Hồ Hiểu Minh như vật tiêu khiển mới, còn dùng hoàng quyền mà ép nàng đeo cái chuông bằng bạc ở chân, mục đích là gì chỉ mình biết. Khổ nổi Hồ Hiểu Minh này bề ngoài ngây ngốc nhưng lại tinh ranh khác thường, ngày thường lại hề phát ra bất cứ tiếng chuông nào, nhưng chỉ cần bị rượt đuổi quả chuông bạc lại kêu vang cách cố ý như cầu cứu khiến Vân Thuận Đế tuy bực nhưng lại thấy hưng trí bừng bừng, càng quyết tâm tóm cho bằng được nàng. Phụng Phi Vũ nhìn ra hành lang rộng rãi bên ngoài, rất nhanh bóng dáng cao gầy quen thuộc xuất , tránh trái tránh phải cách ung dung, thoát khỏi ngũ trảo của gã nam nhân khí thế bừng bừng lại cao lớn hơn hẳn ngừng vươn về phía một thiếu niên. Tình hình này diễn ra hơn tuần nay, ban đầu Phụng Phi Vũ nghĩ hoàng huynh chơi lúc chán, ngờ càng chơi càng hăng, tấu chương được bí mật đem về Tùng thành chất cao ngất ngưỡng đều nhanh chóng bị quăng vào thư phòng Phụng Phi Vũ để mặc giải quyết, còn vị hoàng đế kia rảnh rỗi chơi trò mèo vờn chuột với tiểu tử kia. Phụng Phi Vũ khẽ ấn ấn hai bên thái dương có chút ân đau, cuối cùng chịu được nữa, phi thân ra khỏi thư phòng ấm áp, chỉ bằng tay nhàng túm được gáy của Hồ Hiểu Minh kéo ra sau. “Hoàng thượng, người chơi đủ rồi. Mau mau hồi cung!” Vân Thuận Đế há hốc mồm đưa tay chỉ Hồ Hiểu Minh bị túm cổ đứng yên chỗ, rồi lại nhìn hoàng đệ của mình đầy thán phục. “Này, sao ngươi bắt được . Ta lao tâm khổ tứ suốt tuần nay, chẳng bằng ngươi ra tay lần. công bằng!” “Hoàng thượng, mau hồi cung!” Phụng Phi Vũ lạnh lùng , sắc mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Vân Thuận Đế làm bộ ăn vạ như tiểu hài tử cũng bị hoàng đệ hù dọa ít, húng hắng khôi phục lại bộ dạng ôn nhuận trầm tĩnh thường ngày, phủi phủi lớp nước mưa bắn lên tay áo, lơ đãng liếc đống tấu chương cao ngất bên trong. “Vũ Nhi, ta về… nhưng phải bắt được tiểu tử kia .” Phụng Phi Vũ gì, buông tay ra khỏi cổ áo của Hồ Hiểu Minh, trừng mắt nhìn nàng cái khiến nàng rùng mình vì lạnh. ràng cái nhìn kia ngụ ý, ngươi có gan chạy trốn thử xem. Hồ Hiểu Minh như nuốt phải trái đắng, mặt mày bí xị bước về trước bước, đứng yên tại chỗ mặc Vân Thuận Đế muốn chém muốn giết tùy. Nàng cũng là thừa dịp Vân Thuận Đế hăng hái vui chơi mà hùa theo nhằm tránh tiếp xúc quá thường xuyên với Phụng Phi Vũ, chỉ hại nàng mau chóng bị suy tim mà thôi. Dạo này càng ở gần Phụng Phi Vũ nàng lại thấy tim đập chân rung ít, chỉ cái nhìn vô tình của cũng đủ khiến nàng đỏ cả mặt, vô cùng khó hiểu (Cat: ai cũng hiểu chỉ có tỷ là hiểu, haizzzzz). vô số lần nàng tự hỏi có phải bản thân nảy sinh tình cảm với hay , càng nghĩ lại càng thấy vô lý, nàng với bèo nước gặp nhau, số lần trò chuyện vô cùng ít, tâm lại càng , nàng hiểu gì về , cũng biết tính cách thực của là như thế nào, làm sao mà nảy sinh tình cảm cho được. Nàng chưa từng người khác phái, nhưng cũng từng đọc qua chút chút về thứ gọi là tình nam nữ. Ít nhất nếu người khác cũng phải vì lý do nào đó dù là ngớ ngẩn nhất, nhưng nàng tìm ra nổi lý do nào, vậy điều gì khiến tim nàng loạn nhịp đến như thế (Cat: tình chân thật thì cần lý do tỷ ah, chấp nhận ^.^). Đúng là vô cùng khó hiểu. Vân Thuận Đế nhìn Hồ Hiểu Minh đứng cúi gằm mặt, vươn tay chỉ định thử phản ứng của , thấy vẫn nhất mực đứng yên nhúc nhích biết trò chơi chính thức bị hoàng đệ quý nghiêm cấm, chút cam tâm, nhướng nhướng mắt phượng nhìn gã tiểu tử xem lời hoàng thượng to bằng lời vương gia lúc lâu, sau đó phất tay áo, nhăn nhó bỏ . “Hừ, hồi cung hồi cung. là mất cả hứng!” Hồ Hiểu Minh cũng vừa định cất bước bỏ chạy bị Phụng Phi Vũ túm lấy cổ áo lôi vào thư phòng. Nàng than thầm trong bụng, cố giãy giụa thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của . “Vương gia, thuộc hạ biết tội rồi.” “Ngươi từ khi nào thành thuộc hạ của ta?” Giọng trầm thấp có chút bực dọc vang lên kèm theo cái hừ khe khẽ. “Vương gia, tiểu nhân biết tội rồi!” “Dám chọc giận hoàng thượng, ngươi còn nhận mình tiểu nhân sao?” Hồ Hiểu Minh mặt mày vặn vẹo bị lôi tuột vào thư phòng, trong bụng thầm mắng cái lão vương gia khó chiều kia, đằng nào cũng bẻ được, lại chợt nhớ lời của trước đây liền vội vàng hô. “Phượng huynh, đệ biết tội rồi!” Phụng Phi Vũ lúc này mới nhàng buông tay khỏi cổ áo cùng nàng, đẩy nàng ngồi xuống cái bàn được chuẩn bị sẵn trong thư phòng từ lúc nào. Nàng chớp mắt nhìn đống giấy được xếp ngay ngắn cùng cây bút lông vẫn còn mới tinh bàn lát, rồi dùng ánh mắt có hình dấu hỏi ngẩng đầu nhìn . Phụng Phi Vũ trừng mắt quát khẽ. “Mau cầm bút. Ta dạy ngươi học chữ.”
Chương 13 - Hắc y nhân 13.1 Học chữ, học chữ a~ thôi giết người luôn cho nhanh. Đường đường đại sát thủ rành mạch năm, sáu thứ tiếng quốc tế như nàng lúc này lại cong lưng ngồi học từng chữ cách khó nhọc. Học chữ cũng đến nỗi khó, chữ của Lạc Thiên quốc hơi giống kiểu chữ Phạn cổ, lúc trước nàng từng giả làm nhà khảo cổ nên từng học qua, nhưng giờ quên gần hết. Hơn nữa trước kia là học để nhận mặt chữ chứ bao giờ viết, đến khi cầm bút lông lên mới biết là khó thế nào. Hồ Hiểu Minh bị Phụng Phi Vũ bắt luyện chữ từ đầu ngày cho đến tận khi phê duyệt xong đống tấu chương bị tồn đọng kia mới được nghỉ tay, bên ngoài sắc trời nhuộm màu đỏ của hoàng hôn từ lâu. Nàng được tha bổng, nhanh chóng quăng bút lông xuống bên, biếng nhác dựa lưng vào ghế, le lưỡi thở phì phì. “Trời ạ, giết người!” Phụng Phi Vũ nhấc chân bước ra khỏi thư phòng, nghe tiếng hô nho của nàng sau lưng chợt quay ngược lại vào trong, sừng sững đứng trước kẻ ngồi ngã ngớn ghế. Hồ Hiểu Minh thấy thế liền ngồi bật dậy, nhe răng cười lấy lòng. “Phượng huynh, còn gì dạy bảo?” thèm , đưa mắt nhìn về phía cây bút bị quăng lăn lóc góc rồi lại nhìn nàng. Nàng giật mình đánh thót cái, vội vội vàng vàng nhặt nó lên, cẩn thận gác lên khối ngọc dùng để kê bút bàn. Lại thấy nhìn đống giấy lộn xộn bị vấy mực cùng đám chữ ngoằn ngoèo ra hình dạng, nàng liền hấp tấp xếp lại gọn gàng. Xong xuôi đâu đấy nàng lại ngẩng lên cẩn thận quan sát biểu tình của . “Phượng huynh, còn gì dạy bảo?” Phụng Phi Vũ tiếng nào, mặt vẻ hài lòng cất bước ra ngoài. Nàng cố tình đợi xa mới bĩu môi oán thán, trời ạ, còn hơn hai tháng nữa, trôi qua nhanh giùm cái, ở với cái gã này có ngày nàng bị đau tim nặng chứ chơi a~ ---------------------------------- Vân Thuận Đế đến bất ngờ, cũng rất nhanh chóng. Ngay tối hôm đó, Mạc Kỳ Phong cùng Doãn Trực hộ tống hồi cung. Trước khi , cũng quên kéo Hồ Hiểu Minh ra góc, dùng uy quyền của vị hoàng đế, nghiêm túc cầu nàng phải dốc sức trị độc cho bào đệ, đệ mất cọng tóc cứ đem đầu nàng chặt xuống cho gác chân, khí thế đầy uy hiếp chẳng khác nào quỷ dữ đòi mạng. Hồ Hiểu Minh cũng vô cùng nghiêm túc, đem mạng mình ra thề sống thề chết, mãi lúc sau Vân Thuận Đế mới hài lòng rời . Thoắt cái tháng trôi qua, độc trong người của Phụng Phi Vũ giải được 1/3, khí sắc của ngày hồng hào khỏe mạnh, tinh thần cùng sảng khoái dễ chịu hơn lúc trước dù mỗi đêm phải chịu đựng những cơn đau như ngàn kiếm xuyên tim, nhiều khi còn chưa kịp hô lên hôn mê bất tỉnh. Vết độc bụng thu lại, chỉ còn bằng đầu ngón tay cái, màu sắc cũng chuyển sang xám nhạt. Bù lại, bàn tay cùng cổ tay của Hồ Hiểu Minh lúc nào cũng băng kín mít. Nàng dùng lần lượt từng đầu ngón tay chích lấy máu, sau đó lại dùng đến cổ tay, đợi vết thương cũ lành lại vạch chồng lên đường, cho nên hai tay nàng lúc nào cũng đầy thương thế, chưa kể vùng cánh tay cùng vùng hông lúc nào cũng bầm tím vì mỗi lần đau đớn Phụng Phi Vũ cũng ôm ghì lấy nàng. Vì thế, càng về sau, dáng của Hồ Hiểu Minh càng kỳ quái, lúc trước là linh hoạt nhanh nhẹn, bây giờ lại cẩn thận, rón rén, chỉ cần chút cẩn thận động đến vết bầm người là nàng lại giật thót mình rên rỉ. Mấy lần chứng kiến cảnh đó đều khiến Phụng Phi Vũ cảm thấy có lỗi cùng đau lòng. Các thuộc hạ thân tín của cũng dần cung kính với nàng hơn so với ban đầu. buổi tối nọ, sau khi trị độc cho Phụng Phi Vũ xong xuôi, chờ an ổn chìm vào giấc ngủ, Hồ Hiểu Minh mới yên tâm đứng dậy bước về phòng nghỉ ngơi. Vừa bước vào phòng, nàng liền cảm nhận được luồng sát khí rất lẩn khuất đâu đây. Nàng đảo đôi đồng tử màu nâu nhạt trong bóng tối, chân vẫn chậm rã lê từng bước đầy vẻ mệt mỏi về giường. Tất cả có khoảng 5 tên phục mình trong phòng cũng như ngoài hoa viên. Nàng vừa thầm đếm vừa kéo chăn, che miệng ngáp cái rồi nhắm mắt ngủ. Bóng đêm dày đặc trong cái lạnh mùa thu lại càng thêm đọng, nặng nề đến khó thở. Lũ hắc y im lặng phục trong bóng tối quan sát gã tiểu tử nằm giường, chờ đến khi hơi thở của dần đều đều, biết ngủ say liền nhanh như chớp ra tay hạ sát. Bóng kiếm loang loáng bổ xuống nhanh như sấm vang chớp giật, chỉ là đột nhiên giữa căn phòng vắng lặng lại xuất hai thân ảnh mặc đồ võ màu xanh lam đứng chắn ngay trước giường của Hồ Hiểu Minh. Năm thanh trường kiếm ngay tức bị đánh bật ra ngoài, tiếng kiếm va chạm dội lên đinh tai nhức óc giữa gian yên tĩnh. Lũ hắc y nhân hơi hoảng sợ hiểu hai người kia từ đâu xuất , võ công cực kỳ thâm sâu khó dò, ràng có mặt trong phòng từ trước nhưng lại chẳng ai hay biết. Đám hắc y bị đánh bật ra ngoài sân, nhờ ánh trăng non yếu ớt cũng loáng thoáng thấy được mặt của hai cao thủ kia chậm rãi bước ra ngoài. Hai người kia dáng người thấp đậm, mặt mày dữ dằn chẳng khác gì thổ phỉ lại còn giống nhau như tạc, kể cả vết sẹo cắt ngang trán, tay cầm thanh trường kiếm to lớn khác thường, lừng lững bước ra sân, người ồm ồm lên tiếng, giọng đầy uy hiếp. 13.2 “Người đến là ai? Mau hô danh tánh, bổn đại gia cho ngươi chết được toàn thây.” “Hừ, sát thủ Tuyệt Mệnh môn, đổi tên, ngồi đổi họ, Ngũ Kiếm.” “Ra là Ngũ Kiếm nổi danh thiên hạ. Được, còn mau nhào vào để Song Hổ bọn ta vận động chút.” Hóa ra người đến là hai thuộc hạ thân tín khác trong đội Tứ Hổ của Phụng Phi Vũ, có tên là Song Hổ. Cả hai vốn là em song sinh được Phụng Phi Vũ cưu mang từ , vì bộ dáng dữ dằn rất dọa người nên ít khi xuất đầu lộ diện. Sau khi Mạc Kỳ Phong hộ tống Vân Thuận Đế hồi cung, cặp Song Hổ này liền nhanh chóng đến Tùng thành, đảm nhiệm trọng trách bí mật bảo vệ an nguy cho Hồ Hiểu Minh. Ngũ Kiếm là nhóm năm cao thủ chuyên sử dụng kiếm của Tuyệt Mệnh môn nổi tiếng giang hồ. Tuyệt Mệnh môn này cực kỳ bí , ai biết người đứng sau tổ chức này là ai, chỉ biết Tuyệt Mệnh môn tồn tại giang hồ hơn trăm năm qua, nửa chính nửa tà, nhận tiền giết người, cách thức vô cùng tàn khốc. Cách đây năm, giang hồ đồn thổi Tuyệt Mệnh môn xảy ra tranh chấp nội bộ, tự sinh tự diệt từ lâu, ngờ hôm nay lại xuất tại Tùng thành. Song Hổ vừa nghe đối thủ xưng tên họ, bán tín bán nghi, có cảm giác lũ này là mượn danh kẻ khác dọa dẫm hai huynh đệ, liền tức giận bừng bừng, hét lên tiếng thị uy rồi cùng xông vào đánh. Ngũ Kiếm cũng vung cao trường kiếm, định triển khai thế trận, đánh cho hai huynh đệ kia trận thua thê thảm chợt thấy trong căn phòng tối đen như mực kia lóe lên ánh sáng đỏ nhàn nhạt sau đó khối ánh sáng hơi dài màu xanh lóa mắt chợt bừng lên trong giây lát rồi vụt tắt. Cả năm người vừa thấy cảnh tượng đó, sắc mặt đại biến, lời nhanh như chớp phi thân biến mất vào màn đêm. Song Hổ bừng bừng khí thế lại bị tạt gàu nước lạnh, tức giận nhìn mấy cái bóng đen khuất vào đêm tối, gầm gừ chửi đổng trong cổ họng. Cả hai quay lưng lại nên thấy trong phòng, đôi mắt đỏ hơi lóe sáng rồi vụt tắt, bóng tối lại nhanh chóng ngự trị, tiểu viện lại im ắng như chưa từng có việc gì xảy ra. ------------------------------- Sáng hôm sau, lúc Hồ Hiểu Minh tỉnh giấc liền được hạ nhân báo lại, Vương Gia ra ngoài có việc từ sớm, hôm nay nàng cần đến thư phòng. lời như cởi tất lòng, nàng hưng trí bừng bừng, thay bộ nam trang còn mới cóng, rửa mặt ăn sáng rồi vui vẻ ra ngoài dạo chơi. Nàng đông tây, nhìn này ngó nọ gần canh giờ, đến khi thấy trời có chút dấu hiệu chuyển mưa liền tạt vào tửu lâu gần đó. Mỹ Nhân lâu ban ngày là tửu lâu, buổi tối là thanh lâu, là nơi nổi tiếng nhất ở Tùng thành. Các nương xinh đẹp lại ca hay múa giỏi, còn rất biết chiều lòng khách khiến dù sáng hay tối Mỹ Nhân lâu cũng luôn nườm nượp khách ra vào. Hồ Hiểu Minh làm vẻ mặt vừa tò mò vừa thích thú, ung dung bước vào quán. Tiểu nhị nhìn bộ trang phục gấm hoa quý giá liền bước ra mời chào, thần thái trầm tĩnh chút xu nịnh hay hách dịch. “Khách quan, ngài đặt trước chưa hay cùng bằng hữu?” “ đặt từ hơn tháng trước. Phòng thượng hạng số năm.” Tiểu nhị vừa nghe đến, sắc mặt hơi biến đổi rồi rất nhanh chuyển sang đon đả, cúi người đưa tay. “Khách quan, xin mời ngài ngồi đợi giây lát. Tiểu nhân cho người dọn dẹp chuẩn bị ngay. Trong lúc chờ đợi, xin mời ngài dùng chút điểm tâm. Ở đây có món bánh ngọt tên là Ô Thước và Phượng Hoàng rất nổi tiếng. Ngài muốn dùng món gì?” “Phượng Hoàng cao quý đến tay thường dân như ta. Ô Thước là được rồi.” Sắc mặt tiểu nhị vừa nghe xong liền tái xanh tái xám, cố nặn nụ cười hòa nhã rồi ba chân bốn cẳng chạy vào bếp. Chưa đầy khắc sau, nam tử trung niên dáng người quắc thước có vẻ là ông chủ của Mỹ Nhân lâu hấp tấp bước ra, vừa thấy tiểu thiếu niên ung dung ngồi uống trà trước mắt suýt nữa đứng vững, cũng may có tiểu nhị đứng sau chống đỡ, mới đứng vững mà bước lại gần tiểu thiếu niên kia, hai tay chắp trước ngực run run cáo lỗi. “Khách quan, thất lễ rồi, xin mời.” “Ông chủ, hôm nay bổn đại gia rất vui, có nương nào xinh đẹp cứ gọi ra đây, bổn đại gia trọng thưởng.” Hồ Hiểu Minh há miệng cười lớn, hào phóng to như cố tình để mọi người nghe thấy, mặc kệ luôn những ánh mắt khinh thường từ tứ phía quăng về phía nàng. Cái thứ tiểu tử thối lại tìm vui giữa ban ngày ban mặt, đáng khinh, Song Hổ vẫn im lặng theo sau bảo vệ liếc mắt nhìn nhau rồi lại liếc nhìn về phía Hồ Hiểu Minh ung dung bước lên lầu, bộ dạng cứ như sắp chịu nổi đến nơi, trong mắt cả hai vừa có chút ngạc nhiên lại vừa khó chịu. ngờ, tiểu tử kia lại háo sắc đến thế, cũng nhờ hôm nay Vương gia vắng mới lòi đuôi chuột, bao nhiêu ngưỡng mộ cùng khâm phục cứ thế trôi tuốt tuồn tuột. Cả hai chán nản cũng ham theo đuôi rình coi, chọn góc khuất nhất ngồi uống trà chờ đợi.
Chương 14 - Tuyệt Mệnh Môn 14.1 Mỹ Nhân lâu hề có phòng thượng hạng số 5. tầng cao nhất chỉ có đúng 4 phòng thượng hạng dành cho khách quý, chỉ những người trong nội bộ mới hiểu phòng thượng hạng số 5 là gì. Lại còn bánh Ô Thước cùng Phượng Hoàng cũng là mật ngữ, ai bước chân vào cũng chỉ thích ăn bánh Phượng Hoàng vừa ngon lại vừa có cảm giác như mình được hóa thành cao sang quý phái. Cho nên người ăn bánh Ô Thước cũng chỉ những người trong nội bộ mới hiểu. Hồ Hiểu Minh im lặng đứng trong căn phòng rộng lớn được trang trí xa hoa tráng lệ chẳng khác gì cung điện nguy nga. Rèm trướng được làm từ những hạt trân châu lóng lánh khẽ đung đưa va chạm vào nhau tạo nên những tiếng vang thanh thúy. Nàng đứng giữa phòng, chậm rãi nhìn quanh, bức bích họa cũ kỹ treo khuất sau chiếc ghế thái sư bằng ngọc nguyên khối xanh biếc thu hút ánh mắt của nàng. Hồ Hiểu Minh bước vội đến, nhìn chằm chằm vào hình nữ tử mặc đồ Thanh Miêu được vẽ tranh. Chẳng phải đó là mẹ nàng hay sao? Hồ Hiểu Minh đưa tay vuốt ve khuôn mặt trong tranh, nữ tử trong tranh hay còn trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt long lanh đầy sức sống, đôi tay vung cao như múa giữa đồng cỏ xanh mướt màu. Càng nhìn nàng lại càng thêm đau lòng, cũng vì cái gia tộc chết tiệt kia, mà nữ tử đáng đó vĩnh viễn biến mất, ngày nàng gặp lại mẹ, chỉ thấy mảnh đau thương đến quặn lòng trong mắt bà, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt vì bị nhốt trong bóng tối quá lâu, đến cả cánh tay cũng gầy ốm trơ xương. Nếu những người thân của bà ở đây thấy được cảnh đó, biết họ còn đau lòng đến dường nào. “Thuộc hạ tham kiến môn chủ.” Từ lúc nào, trong phòng chật kín toàn người là người. Tất cả cùng đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu cung kính, hướng nàng thi lễ. Hồ Hiểu Minh chậm rãi quay lại, vẻ mặt còn ngây thơ đơn thuần nữa, ánh mắt nghiêm nghị cùng băng lãnh chẳng khác gì Phụng Phi Vũ chậm rãi nhìn đám người phủ phục bên dưới. Nàng ngồi xuống ghế ngọc, nghiêng người dựa vào lưng ghế, tay gác, tay chống cằm, hai chân bắt chéo, bộ dáng uy quyền tột bậc, đợi lúc lâu mới từ tốn . “Đứng dậy .” Một nam nhân khoảng ba mươi mấy có vẻ là lão bản của Mỹ Nhân lâu cầm đầu đứng dậy trước, ánh mắt nhìn nàng vừa tôn sùng lại có chút bi thương, chắp tay cung kính . “Môn chủ, chúng thuộc hạ nhận được tin về ngài cách đây hơn tháng, ngờ ngài lại ở trong Phượng phủ, tối qua suýt nữa phạm phải tội lỗi tày trời, xin ngài cứ trách phạt.” vừa vừa quỳ sụp xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo, sau lưng còn có bốn người khác quỳ theo, vẻ mặt ăn năn hối hận vô cùng. Hồ Hiểu Minh mân mê chiếc gai nhọn được lấy từ thân của sâu chúa Thanh Miêu vốn luôn giấu trong lớp áo dày tay, rèm mi buông rủ nhìn bâng quơ lớp hoa văn xinh đẹp lớp đá dưới chân, lãnh đạm lên tiếng. “ biết có tội. Đứng dậy !” “Tạ ơn môn chủ!” Ngũ Kiếm lén thở phào hơi, nhanh chóng đứng dậy, còn chưa yên ổn lại nghe thấy tiếng lãnh đạm của nàng vang lên. “Lệnh hạ sát ta, là ai cầu?” “Bẩm môn chủ… mọi thứ đều ghi trong này.” Nhạc Vô Thường, người đứng đầu Ngũ Kiếm cũng là quân sư của Tuyệt Mệnh môn, cung kính nâng quyển tập dày cui lên ngang mày đưa cho nàng. Hồ Hiểu Minh nhìn cũng thèm nhìn, tay khẽ động cái, ngọn roi bạc nhanh như chớp phóng ra cuốn lấy quyển tập dày cui kia, vứt sang bên, giọng muôn phần lãnh. “.” Nhạc Vô Thường bị khí thế của nàng hù đến sợ cứng người, so với vị ngoại tổ của nàng chính là hơn đến mười phần, vội vàng quỳ xuống . “Bẩm môn chủ, là thuộc hạ của Thái hậu cầu.” “Cái gì? Thái hậu? Là mẫu thân của Phụng Phi Thiên cùng Phụng Phi Vũ.” Nhạc Vô Thường nghe Hồ Hiểu Minh thản nhiên nhắc đến tên của đương kim thánh thượng cùng vị Định Vương cao quý kia mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, cả đám cũng bị nàng dọa đến run rẩy, ngờ tân môn chủ lại to gan đến thế. “Bẩm môn chủ, đúng… đúng là vậy.” Hồ Hiểu Minh cũng buồn để ý sắc mặt đại biến của những người có mặt trong phòng, hơi nhíu mày suy nghĩ. Hoàng cung đúng là nơi giết chết tình thân, đến cả mẹ mà còn muốn tuyệt đường sống của con, đúng là lòng người khó dò. biết cả vị hoàng đế có vẻ thương bào đệ kia còn có tâm cơ gì ? Hồ Hiểu Minh chỉ suy nghĩ đôi chút liền bắt đầu hỏi ràng tình hình của Tuyệt Mệnh môn. Lúc gặp lại ngoại tổ, nàng được giao trọng trách coi quản Tuyệt Mệnh môn này. Tuyệt Mệnh môn thực ra là cơ quan tình báo ngầm của tộc Thanh Miêu, ngoài mặt là tổ chức sát thủ bí , bên trong lại thu thập tin tình báo từ các nước lân cận nhằm loại trừ nguy cơ có kẻ hiểm muốn thôn tính bộ tộc. Đứng đầu Tuyệt Mệnh môn thường là tộc trưởng tộc Thanh Miêu, hoặc con của tộc trưởng. Hai mươi năm trước, trước khi mẹ của Hồ Thủy Linh biến mất, Tuyệt Mệnh môn do cựu phụ của nàng là Hồ Ngụy cai quản. Cựu Cựu Hồ Ngụy này cực kỳ thương mẹ của nàng, khi nghe mẹ nàng mất tích rất đau buồn, lúc đó ông lại bị thương nặng, cứ thế lay lắt được vài năm qua đời. Con trai trưởng của Hồ Ngụy lên nắm quyền nhưng lại có thực lực nên gây ra trận nồi da nấu thịt trong nội bộ Tuyệt Mệnh môn. Cuối cùng, ngoại tổ của nàng phải ra tay trấn áp mới yên chuyện, các cựu phụ khác của nàng tính tình khá hiền lành, cũng ham quyền lực nên chẳng ai chịu tiếp nhận Tuyệt Mệnh môn, cứ thế Tuyệt Mệnh môn lay lắt suốt hơn năm qua. Cuối cùng nàng xuất , việc nàng thể ở lại Thanh Miêu tộc khiến ngoại tổ của nàng vô cùng lo lắng, lúc đó ngài liền nhớ đến Tuyệt Mệnh môn kia, vừa có thể là chỗ dựa cho cháu lại vừa đúng lúc cần người lãnh đạo tài giỏi để vực dậy, là nhất cử lưỡng tiện. Cho nên trước khi nàng rời kể cho nàng nghe về Tuyệt Mệnh môn, trao cho nàng chiếc gai độc của sâu chúa Thanh Miêu, đồng thời truyền tin đến vị quân sư Nhạc Vô Thường vẫn mòn mỏi đợi chờ Lạc Thiên quốc khiến vui mừng đến khóc rống lên. Chỉ có điều cả bọn chờ đến dài cả cổ, cuối cùng môn chủ kia mới chịu xuất , lại còn suýt nữa giết chết môn chủ, cái tội tày trời đó quả chỉ cần nghĩ đến hậu quả cũng đủ khiến đám người rét run. 14.2 Hồ Hiểu Minh còn cắm cúi nghiên cứu những phi vụ làm ăn gần đây của Tuyệt Mệnh môn tên tiểu nhị Lưu Khang vội vàng chạy vào, vẻ mặt xanh xám hoảng sợ. “Môn… môn chủ, Vương… vương gia đến tìm ngài.” “Tìm môn chủ hay tìm Hồ công tử?” Nàng lúc này mặc thân hồng y hoa lệ bằng sa mỏng mềm mại, khuôn mặt cũng hồi phục lại như cũ, còn vết sẹo gớm ghiếc, làn da trắng nõn mịn màng càng thêm sáng trong như bạch ngọc dưới lớp tơ lụa màu đỏ. Nhạc Vô Thường đứng hầu bên cạnh hơi nhíu mày, cất tiếng hỏi giùm suy nghĩ vừa bật lên trong đầu nàng. Lưu Khang nuốt vội ngụm nước bọt, khó khăn đáp. “Là… là Hồ công tử.” Hồ Hiểu Minh buông sổ sách tay xuống, buồn cười nhìn . “Làm cái gì mà ngươi sợ đến thế? ăn thịt ngươi sao?” “Môn chủ, Vương gia tìm được Hồ công tử, muốn phá tung cả Mỹ Nhân lâu rồi.” Lưu Khang như muốn khóc, nhớ lại sắc mặt lãnh đến dọa người của vị vương gia kia càng rét run. Tiếng đồn sai a~ đúng là chẳng khác nào Diêm vương đòi mạng. Hồ Hiểu Minh nhướng mày, chút chủ ý nghịch ngợm chợt lóe, nàng kéo Nhạc Vô Thường lại với vài câu rồi lại bình tĩnh cầm sổ sách lên đọc. Lưu Khang thấy môn chủ nhàn nhạt như , lại nghe Nhạc quân sư , hồn vía suýt lên mây, nhưng thấy ánh mắt dọa người của Nhạc quân sư liền cúi đầu nhanh chóng biến mất. Phụng Phi Vũ vừa về đến Phượng phủ liền nhận ra có bóng dáng của Hồ Hiểu Minh. Hỏi hạ nhân mới biết xuất phủ từ sớm, mãi đến giờ chưa về. Phụng Phi Vũ nghĩ có Song Hổ theo bảo vệ cũng yên tâm đôi phần, liền về thư phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ đến lúc trời gần tối mà người vẫn chưa thấy bóng dáng. liền sai Bạch Hổ tìm Song Hổ, đến khi nghe Bạch Hổ bẩm báo lại vị trí của Hồ Hiểu Minh, liền xanh xám hết mặt mày, hai lời đùng đùng kéo đến Mỹ Nhân lâu để đòi người. Thực ra trong lòng Phụng Phi Vũ, Hồ Hiểu Minh từ lúc nào có vị trí rất quan trọng. hiểu vì sao những khi bất an, chỉ cần có Hồ Hiểu Minh ở cạnh thấy bản thân rất thoải mái, nhất là mùi hương kỳ lạ thoang thoảng phát ra từ người của tiểu tử kia. Cho nên luôn để ý nhất cử nhất động của tiểu tử kia, thậm chí còn muốn giữ tiểu tử đó bên mình cả đời dù biết ý nghĩ của mình vô cùng kỳ quái. Trong mắt , Hồ Hiểu Minh vẫn là tiểu tử chưa hiểu chuyện đời, chuyện mà Hồ Hiểu Minh thích đẹp hoặc tìm vui chốn thanh lâu, để ý là mấy. Nhưng đường hoàng vào giữa ban ngày, lại oang oang thông báo cho thiên hạ biết như hết biết. Dù ở Tùng thành ai biết Định Vương gia có mặt nhưng cũng biết ông chủ Phượng Vũ giàu có nhất thành lại quen nhiều biết rộng, thế lực đằng sau hề , cũng biết luôn cái gã tiểu tử mặt mày xấu xí, tóc ngắn kỳ lạ kia là gia quyến của . Nếu như thế, ít nhất Hồ Hiểu Minh cũng nên giữ chút mặt mũi, đằng này lại là thái độ rất ngông cuồng ngu ngốc khiến Phụng Phi Vũ càng nghĩ càng giận, suýt chút nữa đem Mỹ Nhân lâu phá cho tan tành. Cũng may Nhạc Vô Thường xuất rất đúng lúc, cung cung kính kính mời Phượng lão gia đến phòng thượng hạng, mời trà ngon cực phẩm trong lúc chờ Hồ công tử chỉnh trang áo sống ra gặp mặt. Phụng Phi Vũ ngồi trong căn phòng sang trọng được đốt loại nến thơm rất dễ chịu, cơn giận vẫn còn ngùn ngụt cửa phòng được bàn tay trắng nõn mở ra, mỹ nhân như hoa như ngọc mặc hồng y chậm rãi bưng khay điểm tâm thơm ngon bước vào. Nàng cung kính cúi người hành lễ, sau đó uyển chuyển từng bước đến trước mặt Phụng Phi Vũ, đôi mắt trong veo đầy vẻ nhu thuận, da thịt trong mịn màng càng thêm bắt mắt dưới lớp y trang màu đỏ. Từ khi mỹ nhân bước vào phòng, mặt của Phụng Phi Vũ đen hơn đít nồi, Phi Hổ đứng hầu phía sau cũng rất nhanh hiểu được suy nghĩ của chủ nhân, liếc nhìn mỹ nhân xinh đẹp mềm mại như nước kia, lòng thầm thương tiếc người ngọc, chỉ mong chủ nhân hạ thủ lưu tình mà thôi. Mỹ nhân quỳ phục trước mặt Phụng Phi Vũ, cười tiếng thanh thúy đến mê hoặc. “Lão gia, để nô tỳ hầu hạ ngài.” Nàng vừa vừa đặt khay điểm tâm lên chiếc bàn tinh xảo bên cạnh, sau đó chờ Phụng Phi Vũ cho phép, hơi nhích người đến gần định dùng chiếc khăn lụa mềm mại lau tay cho . ngờ Phụng Phi Vũ vung tay, thanh chủy thủ sắc lạnh ngay tức khắc kề sát chiếc cổ thanh mảnh của nàng, giọng lãnh đến rét run. “Muốn sống biến.” Mỹ nhân bị dọa sợ đến ngồi bệt xuống lớp thảm dày, tay chân run đến lợi hại, đôi mắt nhu tình như nước thoáng chốc tràn ngập vẻ kinh hoàng. Thấy nàng ta vẫn còn chần chừ, Phụng Phi Vũ chút thương hương tiếc ngọc, ấn mạnh chủy thủ cái, đường tơ máu xuất , nổi bần bật lớp da trắng nõn mê người. Mỹ nhân bị cơn đau thức tỉnh, nhìn nam nhân tuấn mỹ kia chẳng khác gì ác quỷ, dùng hai chân hai tay mà lui ra khỏi phòng, nước mắt rơi lã chã mà miệng đông cứng hô nổi tiếng. Căn phòng rộng lớn vì tâm trạng vui của Phụng Phi Vũ mà trở nên lạnh lẽo phi thường. Phi Hổ đứng sau nhìn màn trước mặt chỉ đành nén tiếng thở dài vào lòng, chưa bao giờ hy vọng Hồ Hiểu Minh mau mau xuất đến thế. “Phượng huynh, nương vừa rồi…” Tiếng quen thuộc vang lên ngoài cửa, Hồ Hiểu Minh, mặt biến sắc bước vào, nàng nghĩ mỹ nhân kia lại bị Phụng Phi Vũ đối xử thô bạo đến thế, lại nghĩ thương đệ nhất mỹ nhân của mình nhiều như thế nên muốn phản bội nàng ấy. Càng nghĩ tâm lại càng trầm sâu, nỗi buồn cùng chút thất vọng vô cớ dấy lại tâm khảm. Phụng Phi Vũ nhìn Hồ Hiểu Minh trầm tư vào, sắc mặt có chút hòa hoãn nhưng vẫn lãnh khác thường. “Ngươi, vui chơi đủ chưa?” “À… cũng tạm.” Hồ Hiểu Minh mãi suy nghĩ nên để ý hỏi, bâng quơ mở miệng, chợt thấy khí như chìm xuống, áp lực nặng nề đến khó thở mới vội ngẩng đầu nhìn . Vừa nhìn khuôn mặt đen thui đầy sấm sét kia, tâm nàng liền rơi lộp bộp vài cái, cái kiểu nhìn như đâm xuyên thế này báo hiệu cơn bão dữ đằng trước, đôi đồng tử màu hổ phách thoáng xoay chuyển, nàng nhếch môi cười ha ha cách ngượng ngùng. “Phượng huynh, về… về phủ thôi. Cũng sắp đến giờ rồi.”