1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia cực sủng thần y vương phi - Mộ Vũ Huyền (15) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Ren

      Chương 4: Dung mạo

      Ngồi trong phòng mình, Nguyệt Nguyệt phi thường hưởng thụ. Cuộc sống bây giờ so với kiếp trước còn hơn mấy phần xa hoa.

      Nhưng có việc rất kỳ lạ. Trong phủ hề có lấy chiếc gương nào cả. Tất cả ao hồ lớn đều bị phủ bởi lớp sen tài nào có thể dùng làm gương được

      Gặng hỏi Linh Phước mãi nàng mới . Trước đây lúc thấy dung mạo của nàng thuận mắt, lão tướng quân liền cho bỏ hết tất cả các gương soi vào trong kho. Lệnh cho tất cả hồ đều phải được lấp kín bằng hoa sen.

      Loài hoa mà nương Bạch Lung Nguyệt lúc sinh thời cực kỳ ưa thích. Mà nàng cũng trùng hợp vô cùng thích loài hoa này

      Mà nguyên nhân chủ yếu cũng là do lão tướng quân sợ Bạch Lung Nguyệt nhìn thấy dung mạo của mình lo buồn mà sinh bệnh.

      Lão tướng quân còn hạ lệnh cho tất cả hạ nhân trong phủ, kẻ nào dám chê bai tiểu thư liền mạch nữ nhân xung quân viện, nam nhân được mang vào cung làm thái giám a.

      Nàng vừa sai nha đầu Linh phước đem chiếc gương đến đây. Nàng có cảm giác là gương mặt mình có cái gì đó được cho lắm.
      Nếu chỉ chạm ít cơ hồ có gì lạ nhưng nếu để lâu có cảm giác vo cùng .

      Nàng từng đọc sơ qua về thuật dịch dung cổ đại nên cũng có thể hiểu sơ sơ về thuật này. Biết đâu chừng nàng có thể khám phá ra được bí mật động trời nào sao

      Mãi lúc lâu sau Linh Phước mới trở về hành tung vô cùng mờ ám. Vừa bước vào phòng vội đóng cửa vào

      “Ngươi sao cứ thích làm bản thân thành ăn trộm thế” Bạch Lung Nguyệt nhàn nhạ ngồi ghế quý phi vuốt ve chú Bạch miêu (mèo trắng) hình như là cống phẩm do tân vương ban thưởng cho cha nàng cách đây mấy hôm.

      Lão cha vừa nhận thưởng trở về phủ lập tức ban thưởng cho nàng. Kể ra con mèo này cũng vô cùng kì lạ. Gặp ai nó cũng cào, gặp ai nó cũng bấu. Tính tình vô cùng hung dữ vậy trong móng vuốt còn chứa kịch độc. Lão tướng quân cùng Linh Phước cũng mấy lần xém bị nó cào. Nhưng đối mặt với nàng bạch miêu vô cùng ngoan ngoãn.

      nó nằm nó tuyệt đối đứng. nó im nó tuyệt đối kêu a. Hơn nữa trong phủ chỉ có mình nàng là có thể quy phục nó và nó cũng chỉ bám dính nàng mà thôi. Liền sau đó bạch miêu có tên Tiểu Nguyệt
      “ Tiểu thư, vật người cần đây” Linh Phước lúng túng đặt chiếc gương đồng như chiếc đĩa lên bàn.

      Tiểu thư từ lúc tỉnh dậy càng lúc càng khác nhau đến kì lạ. Càng lúc càng trầm lạnh lùng vô cùng.

      Bạch Lung Nguyệt thả tay cho bạch miêu xuống bàn. Bản thân cầm chiếc gương lên xem xét. Tuy hơi mờ nhưng đủ xài.

      “ Đem chậu nước sạch đến đây. Sau đó ra ngoài bất cứ ai cũng được vào kể cả cha ta” Bạch Lung Nguyệt lạnh giọng phân phó

      Linh Phước liền chạy ra ngoài, lúc sau bê chậu nước sạch đặt ở bàn rồi máy móc ra ngoài, thuận tiện đem cửa đóng lại. lúc sau mới thở dài hồi, tay lén lút lau mấy giọt mồ hôi lạnh trán. Tiểu thư đáng sợ.

      Bạch Lung Nguyệt nhìn xuống dưới chậu nước, nhìn thấy bóng người trong đó. Khuôn mặt có vệt đen sì chiếm hơn nửa khuôn mặt. Tuy nhiên đôi mắt lại vô cùng đẹp. Làm người ta có chút nào hảo cảm.

      Nàng lấy tay vốc ít nước đập lên mặt mà rửa. Khuôn mặt vẫn có bề gì thay đổi nhưng …nàng cảm nhận được độ lanh của nước qua da mặt

      Quả nhiên là dịch dung !

      Bạch Lung Nguyệt tay cầm trong tay ít bột thuốc trong lúc ngủ lén trốn ra ngoài tìm. Nàng lường trước được nếu là dịch dung phải làm sao. Hơn nữa với thiên tài y học như nàng muốn giải dịch dung này khó

      lát sau, khuôn mặt khác được ra tấm gương. Bạch Lung Nguyệt đứng hình như trời trồng. Phải khuôn mặt này đẹp, phải là rất đẹp. Là cực phẩm tuyệt sắc.

      Cứ như đây là đứa con cưng của trời đất vậy. Quả hổ danh cau nghiên nước nghiên thành nga.
      --- ------ ------ ----
      PhongVyChris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Ren

      Chương 5: Tìm tới gây chuyện

      Bạch Lung Nguyệt thực bị dọa đến sợ rồi. Thực đời này có cái thứ gọi là dung mạo như vậy sao.

      Phải tất cả cái hoàn mỹ của thế gian tập trung hết vào người này. Da trắng hồng tỳ vết, mắt bồ câu to dài sắc lạnh, đôi ngươi như hắc thạch sâu vô tận, mũi dọc dừa cao cao.

      “Tiểu thư” Bên ngoài có tiếng truyền vào đưa Bạch Lung Nguyệt trở lại tại, giọng Linh Phước có chút lo lắng

      “Đến” Nàng trả lời tay khôi phục lại bộ dạng trước kia. Nàng sớm biết trước rồi cũng có kẻ chờ đợi được mà tìm tới gây nhưng ngờ lại mau như vậy nga.

      “Dạ tiểu thư” Linh Phước tiếng lại vọng từ ngoài vào

      “ Chặn họ lại” Bạch Lung Nguyệt nhằn nhạ phân phó còn người biết ngồi ghế quý phi từ bao giờ rồi

      Ngoài đình viện

      Hai bóng dáng tiến vào, còn ai khác ngoài nhị phu nhân cùng muội muội của Bạch Lung Nguyệt chứ. Hai kẻ này theo nhận thức của Bạch Lung Nguyệt chỉ là những kẻ giả nhân giả nghĩa đáng kinh tởm.

      Tiến vào bọn họ lại bắt gặp Linh Phước chờ ở đại môn. Nhìn thấy bóng dáng họ Linh Phước liền chặn lại “ Phu nhân, nhị tiểu thư biết đến đây có việc chăng”

      “Tất nhiên là tìm Bạch Lung Nguyệt chứ sao. Ả ta vừa thoát chết ta tới xem là hay liên quan gì tới lũ hạ đẳng các ngươi” Ngươi vừa là muội muội cùng cha khác mẹ Bạch Lung Nguyệt _ Bạch Lung Linh

      “Linh nhi, được ăn hồ đồ” Nhị phu nhân đứng bên cạnh hơi cao giọng nhắc nhở Bạch Lung Linh. Nàng phải dạng ngu ngốc như nữ nhi mình, Bạch Lung Nguyệt có thể xấu xa, hoa si nhưng trong mắt lão tướng quân kia vẫn là báu vật. Nếu như thực để nghe được những lời này Linh nhi của nàng thoát khỏi phạt hình.

      “Hừ mẫu thân ta đâu có sai” Bạch Lung Linh hừ lạnh rồi đẩy Linh Phước ngã xuống cứ vậy mà xông vào.

      Linh Phước loạng choạng đứng dậy chạy đến chắn trước cửa phòng Bạch Lung Nguyệt “ Nhị phu nhân, nhị tiểu thư, tiểu thư dang nghỉ ngơi tiện gặp….”

      Bạch Lung Linh để Linh Phước hết câu lập tức tiến đến nhắm ngay má nàng mà tát. Gò má Linh Phước xuất vệt hồng hồng
      “ Ả ta dám từ chối sao! Lấy quyền gì, con tiện tì như ngươi mà dám chuyện với bổn tiểu thư như vậy sao”

      Bạch Lung Linh ngang ngược được thế cứ như vậy mà mắng chửa Linh Phước. Nhị phu nhân thấy vậy cũng thầm đứng sang bên che dấu vẻ hả hê.

      “ Để họ vào” đạo lành lạnh từ bên trong phát ra. Linh Phước lời nhàng đẩy cửa vào coi hai người kia ra thứ gì cả. phải là nàng tôn trọng họ, là bởi vì bọn họ luôn nhục mạ tiểu thư, kẻ như vậy đáng để nàng tôn trọng

      “ Ngươi dám…….” Bạch Lung Linh tức tím mặt đưa tay túm lấy đuôi tóc của Linh Phước định kéo lại nghe tiếng ‘ Cạch’ cây trâm tinh xảo nằm trước con ngươi nàng ta. Chỉ cần đều chỉnh chút vị trí, cái mạng của nàng ta còn.

      Bạch Lung Linh giật bắn người về phía sau, ngã xuống sàn, mắt trân trân nhìn lên vật cắm cánh cửa vừa suýt lấy mạng mình mà tin được. Nhị phu nhân hoảng hốt chạy lại đỡ con. Rồi sau lúc cả hai cùng nhìn về phía Bạch Lung Nguyệt

      Linh Phước sau khi được buông ra liền đến châm cho Bạch Lung Nguyệt tách trà thượng hạng rồi cung kính đứng né sang bên.

      Bạch Lung Nguyệt bình thản đưa trà lên môi, ngụm ngụm rồi giọng “ Lấy cay trâm khác đến đây. Tóc ta sắp rớt rồi”

      Linh Phước lập tức lui vào trong lấy đồ. Trong phòng chỉ còn lại Bạch Lung Nguyệt cùng mẹ con nhị phu nhân
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      ChrisPhongVy thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Ren

      Chương 6: Tìm tới gây chuyện (2)

      Bạch Lung Nguyệt hoàn toàn coi mẹ con Bạch Lung Linh là khí tự mình châm tách trà nóng ngồi thưởng thức.

      Mùi trà thơm ngát thoang thoảng trong khí. Vừa ngửi thấy biết là hảo hạng.

      Nhị phu nhân mặt tối sầm. Ả cam tâm, ả tại sao so với phế nhân dung nhan lại bì được. Riêng phòng ngủ của nàng ta cũng rộng bằng cả viện của ả. Ả cam tâm. Tại sao có bất cứ thứ gì tốt Lão gia luôn luôn đưa đến cho nàng ta đầu tiên. Ngay cả loại trà này, cũng là loại thượng hạng là hàng cống phẩm do Tân hoàng ban tặng. Ả chỉ được dùng loại trà bình thường tại sao nàng ta lại được dùng thứ tốt như thế. Ả cam tâm. Vô vàn cam tâm.

      “ Ngươi! Đồ xấu xí đáng chết” Bạch Lung Linh tức giận đứng giận quên cả hình tượng thục nữ vốn có hằng ngày đập bàn rống.

      “ Muội muội xem ra vẫn chưa rút được bài học gì. Hử” Bạch Lung Nguyệt tựa tiếu phi tiếu , trọng hơi nhấn mạnh chữ cuối.

      Bạch Lung Linh trán nổi tầng mồ hôi lạnh. Người này giống với bình thường. phải bình thường mắng ả luôn im lặng khóc thôi sao. Lần này tự nhiên lại dám lại mà cư nhiên lại đáng sợ thế này.

      “ Ngươi ! Đồ…” Hai chữ ‘ xấu xí’ còn lại chưa kịp rơi ra. Bạch Lung Linh có cảm giác có cái gì nóng nóng rơi má mình rồi nhanh chóng chuyển thành đau rát. Nhanh chóng ôm mặt lui lại đằng sau, ánh mắt nhìn người trước mặt tràn đầy kinh hãi.

      Bạch Lung Nguyệt ra tay quá nhanh chỉ còn để lại chút tàn ảnh màu trắng trong khí. Nhị phu nhân kinh ngạc. Từ đâu nàng ta lại có thân thủ quỷ dị này được chứ.

      Bạch Lung Nguyệt thu tay tiếp tục uống ngụm trà thơm nhàn nhạ “Hãy coi đó là bài học. Lần sau nếu còn để ta nghe thấy lần nữa đơn giản là cái tát đâu”

      Nhị phu nhân nhìn thấy con mình coi như báu vật nâng niu bị đánh. Trong lòng cố gắng nốt cỗ tức khí nở nụ cười hướng Bạch Lung Nguyệt “ Con à, chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết. Muội muội còn vẫn chưa hiểu chuyện”

      “Nương…”

      Bạch Lung Nguyệt đặt tách trà xuống khóe miệng nở nụ cười quỷ dị rồi chuyển dần sang cất tiếng cười trào phúng.

      Ánh mắt hai mẹ con Nhị phu nhân càng lúc càng tối hơn. Nhất là Nhị phu nhân. Lời nàng có cái gì đáng cười lắm sao.

      lúc sau, Bạch Lung Nguyệt mới chịu ngừng cười, trào phúng nhìn hai kẻ trước mặt từ từ mở miệng “ Nực cười, thực ta cảm thấy rất nực cười. Còn hiểu chuyện, bà nghĩ ta là đứa ngốc chắc. Nàng bằng tuổi ta lẽ chính ta cũng là tuổi hiểu chuyện sao. Nực cười hơn nữa. Bà lấy cái thân phận gì mà bàn luận nhân với ta. Hừ, bà cùng lắm chỉ là di nương. Phụ thân từng bố cáo thiên hạ bà là phu nhân sao. Xin đừng quên ở cái phủ này chỉ có phu nhân thôi là nương của ta. Còn nàng ta (Bạch Lung Linh )chỉ là con di nương mà ăn xất xược với đích nữ là ta. Ta lấy thân phận trưởng nữ dạy bảo nàng. Bà có quyền gì mà can vào. Hay chỗ bà từng nuôi nấng dạy bảo ta bao giờ mà có thể xưng con gọi mẹ với ta. Ta có đúng . Đỗ di nương”

      Lời của Bạch Lung Nguyệt rất , rất nhàng nhưng đối với Đỗ Huyên Tình còn sắc hơn con dao. Bởi vì những lời Bạch Lung Nguyệt điều đúng .

      Người trong phủ là do thấy bà là nữ chủ duy nhất trong phủ khi nương Bạch Lung Nguyệt mất nên mới tôn kính gọi nàng tiếng Nhị phu nhân. Hơn nữa từ khi vào phủ Lão gia chưa từng tới thăm nàng, nên biết có chuyện này. Có khi ngay cả dung mạo nàng có khi lão gia cũng quên rồi.
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      Chris thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Tìm tới gây chuyện (3)

      Nghĩ đến đây trong người Đỗ Huyên Tình dâng lên cỗ hỏa khí ngùn ngụt. Trước mắt nàng chính là đệ nhất phế phẩm của Lâm Phùng Quốc. Mà tại kẻ phế phẩm đệ nhất đấy ngồi chất vấn nàng cách đường hoàng cao quý.

      Tới đây Đỗ Huyên Tình dừng lại quan sát tỉ mỉ Bạch Lung Nguyệt ngồi uống trà tâm tình phi thường tốt mà lộ ra cỗ khí vương giả khó thấy.

      ràng là người giống nhau như đúc tại sao lại khác tính tình đến như vậy. Hôm qua trước khi gặp chuyện vẫn là nàng ta với bộ dạng khiếp vía khi nhìn thấy nàng, nếu có bị Linh nhi gây cũng chỉ an phận ngồi khóc nào như bây giờ.

      “Ngươi là ai” Đỗ Huyên mang ánh mắt ngờ nhìn chăm chăm Bạch Lung Nguyệt thanh đè xuống.

      “ Đỗ di nương có phải hôm nay ngài có vẫn đề rồi phải . Tiểu thư đương nhiên là tiểu thư.” Linh Phước nha đầu mau mồm mau miệng trả lời làm Đỗ di nương càng nhiều thêm cỗ tức khí

      Bạch Lung Nguyệt vẫn nhàn nhã ngồi thưởng trà. Nha đầu Linh Phước này thường ngày đối với nàng rất an phận thủ thường ngờ cũng có lúc lại hữu dụng như vậy. Xem ra mẫu thân khối thân thể này quả là người nhìn xa trông rộng nga ~

      “ Ý ta phải như vậy, là nàng……..”

      Đỗ di nương còn dở, đạo quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào “ Nguyệt nhi a ~”

      Bạch Lung Nguyệt có thể là người bình tĩnh nhất trong phòng khóe môi cũng tự chủ giật giật , mới sáng sớm nga, đừng làm hỏng tâm tình thưởng trà của nàng chứ.

      Linh Phước tay cầm ấm trà run run, thở dài thường thượt. Lão gia a ~ phải lại nữa chứ.

      Riêng Đỗ di nương cùng Bạch Lung Linh khuôn mặt gần như xám lại gần màu tro. Xong rồi, lão ra tại sao lại đến đây, lần này rắc rối thât rồi. Lão gia nhất định cấp cho nàng cái đạo lí.

      Sương phòng im ắng hẳn , chợt bóng đen vọt vào hướng Bạch Lung Nguyệt ngồi mà lao tới định đem nàng thủ trong lòng.

      Dĩ nhiên Bạch Lung Nguyệt ngồi im chờ chết, nàng động cái, cả thân hình quỷ dị biến mất, lúc mọi người định thần lại nàng đứng dựng cửa nhàn nhạt nhìn người mới vọt vào “ Phụ thân, như vậy nhàn rỗi ”

      Người kia đương nhiên ai khác ngoài Tướng quân gia _ Bạch Cương ra còn là ai. để vào tai câu đầy ý châm chọc kia của Lung Nguyệt, mái tóc râm bụt thưa thớt, khuôn mặt đầy uy nghiêm thường ngày giờ hạ xuống, nhất là đôi mắt kia nhìn Bạch Lung Nguyệt đầy trách cứ phải như là chú cún con thất lạc chủ. Muốn bao nhiêu long lanh có bấy nhiêu. “ Nguyệt nhi a ~, con đây là ghét phụ thân nga ~ ”

      Linh Phước đứng gần đó như sét đánh bên tai, tay run run xém chút nữa là đánh rơi cả ấm trà tay. Trong lòng ngừng la ó. Lão gia à, người có thể bớt biến thái hơn chút được . Nô tì chịu nổi.

      Bên kia Lung Nguyệt cũng khác chút nào, nàng tuy mặt có thể dày nhưng cũng chịu nổi cái loại ánh mắt cún con đầy nước đó nhìn chằm chằm mình như vậy đâu.
      (Ems: Vâng! Tỷ ko chịu đc cũng phải chịu, sau này ko phải người mà là 3 người lận đó tỷ :3 )

      Ba người hoàn toàn để quên mất hai mẹ con Đỗ di nương ngồi ở góc phòng, mặt mũi tái mét.

      Đến khi Lão Tướng Quân bị cái ôm hụt nữa ( =_= ) đầu đụng vào thành cửa mới phát giác ra diện của họ. Gương mặt nghiêm lại, ánh mắt nhìn mẹ con Đỗ di nương có phần lạnh lùng

      “Linh nhi, phải ta bây giờ con phải ở thư phòng học đàn hay sao. Tại sao lại đến đây quấy rầy tỷ tỷ dưỡng thương”

      “ Phụ thân, ta ………”

      “ Đỗ di, ta ngươi chăm nom Linh nhi mà ngươi chăm sóc nó như thế này. Người đâu Đỗ di nương vi phạm gia quy, phạt cấm cửa 1 tháng”
      Lời vừa dứt có hai hộ vệ tiến vào áp giải Đỗ di nương

      Mà Đỗ di nương bên kia cũng chỉ còn biết tạ ơn rồi theo hai thị vệ kia ra, trước khi còn quay đầu lại nhìn Bạch Lung Nguyệt, ánh mắt tàn độc.

      Bạch Lung Nguyệt đương nhiên để tâm tới ánh mắt đó, tay chợt động biết từ lúc nào viên đan dược tiến thẳng vào trong miệng Đỗ di nương nhanh đến mức ai trong phòng có thể nhìn thấy.

      Đỗ di ôm cổ ngã gục xuống sàn nhà la hét “ Ngươi…..ngươi vừa cho ta ăn thứ gì”

      Lung Nguyệt khóe miệng trào phúng nâng lên, ánh mắt sắc bén cứa da cứa thịt nhìn chăm chăm người trước mắt. Làm Đỗ di nương chữ cũng thể ra. lúc sau liền bị lôi ra ngoài.

      Bên này, Bạch Lung Linh thấy nương bị như thế cũng dại gì đâm đầu vào chọc Lung Nguyệt mất hứng, ngồi ngồi chút liền thi lễ rời . Mà tốc độ rời so với lúc đến như vậy mà nhanh hơn nhiều.


      Chương 8: Người tới (1 )

      Từ sau cái hôm mẹ con Đỗ di nương tới huyên náo, Bạch Lung Nguyệt phải là thực nhàn rỗi. Nhưng có vài điều làm nàng hiểu. Tại sao Lão tướng quân đối với nàng và mẹ con Đỗ di quả thực là trời vực.

      Hỏi qua Linh Phước mới . Trước đây Đỗ di thân là người ở phủ Hữu tướng là con của tiểu thiếp sinh ra. Trong phủ vốn thân phận thấp kém nhưng lại có đầu óc lâu sau liền cùng mẫu thân đạp đổ những người khác leo lên làm Đại phu nhân, nàng cư nhiên cũng vậy mà trở thành cái trưởng nữ danh hiệu.

      Năm đại chiến thành công, Lão tướng quân được mời tới uống rượi chúc mừng sau đó liền qua đêm với nàng ta. thời gian sau nàng ta có thai Hữu tướng cũng chớp thời cơ đó muốn có quan hệ với Tướng quân phủ liền gả nàng ta . Lúc đó nương của Bạch Lung Nguyệt cũng màng thai được hai tháng đầu.

      Sau khi sinh Bạch Lung Nguyệt ra liền qua đời. Nàng đoán tám chín phần là do Đỗ di kia liên can. Từ đó Lão tướng quân đối với nàng ta càng lúc càng bày xích liền miễn cưỡng cho nàng ta thân phận Di nương rồi bỏ mặc quan tâm.

      Tuy nhiên, mấy năm nay loạn lạc chiến tranh xảy ra liên miên nên lão tướng quân thường xuyên vắng nhà. Đỗ di là nữ nhân duy nhất trong phủ cư nhiên nắm liền lên nắm quyền. Đối xử tệ bạc với Bạch Lung Nguyệt, đút lót hạ nhân trong phủ tính tới nay cũng là 15 năm.

      Mà con nàng Bạch Lung Linh tính tình điêu ngoa, chanh chua, ích kỷ là kẻ luôn làm khó Bạch Lung Nguyệt trước kia.

      Hay! Di nương, thứ nữ nho đối với nàng còn muốn làm càng. Nàng tự tay đạp đổ hết. Nhớ năm xưa khi còn tung hoàng trong giới sát thủ. Mỗi lần nhờ nàng giết người còn phải ôm lễ mấy phần

      Hôm nay trời lên cao, nắng chiếu từng tia ấm áp, Bạch Lung Nguyệt nằm ghế quý phi đọc cuốn Cao hoàn bách thiên độc. Cả người thân bạch y, tóc dài đen tùy ý được cây ngân trâm đơn giản giữ gọn, cả người toát ra cỗ thanh khí dễ chịu.

      “ Tiểu thư, người có khách” Linh Phước gõ cửa giọng thông báo tránh làm nàng mất hứng

      Phượng mâu lười biếng nâng lên “ Ai”

      “ Dạ, là Vũ vương” Giọng Linh Phước có phần ngập ngừng. Nàng quả đối với vị Vũ Vương này vốn mất hết hảo cảm. Vừa đả thương tiểu thư lại coi tiểu thư nàng vào mắt nàng nếu vướng bận cái thanh danh nô tì nhoi nàng sớm hung hăng hướng mà trút giận.

      Bạch Lung Nguyệt tất nhiên là biết được tâm tư của Linh Phước. Nha đầu kia là người đầu tiên nàng tiếp xúc khi tới thế giới này cũng là người cho nàng cảm giác chân thực nhất. Phượng mâu khẽ híp lại đường sắc bén

      “ Ta còn định tới tìm để trả nợ ngờ chưa người tới tìm. Linh Phước mời”
      Last edited by a moderator: 24/11/15
      AnAnChris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9 : Người tới ( 2)



      Bên ngoài tiền viện, bóng nam nhân tuấn tú, y phục sang trọng, khuôn mặt mang đầy nét trào phúng, vui. Nam nhân này ai khác ngoài Vũ vương của Lâm Phùng quốc này _ Thượng Quan Lăng Kỳ

      thực đối với nàng quả có chút cảm tình nào. Nếu nàng phải là con cưng của Tướng Quân nắm giữ nửa số cấm vệ quân hạ mình tới đây gặp nàng.

      Nhưng lần này có điều gì đó rất lạ. Mọi lần đến tìm Linh nhi nàng ta luôn luôn tìm tới đầu tiên làm náo loạn mọi thứ lên. Lần này đích thân đến tận cửa mà người vẫn chưa thấy đâu. Khóe miệng Thượng Quan Lăng Kỳ khẽ cong lên nụ cười trào phúng. Hoa si ngu ngốc mà cũng biết lạc mềm buộc chặt nga ~

      lúc sau Linh Phước từ trong viện bước ra, mỗi bước chân cứ như thêm hai quả tạ nặng, bộ dáng phong lưu e thẹn của thiếu nữ chê vào đâu được. Nhưng nhờ * Phong lưu e thẹn* nên Linh Phước phải mất đến khắc mới tới nơi Thượng Quan lăng Kỳ mời vào. Rồi lạ mất khắc nữa dẫn đường cho tới chỗ Bạch Lung Nguyệt.

      Làm Thượng Quan lăng Kỳ đằng sau hận thể chưởng đánh chết nàng.Đẩy cửa vào thư phòng Linh Phước nhàng đáp “ Tiểu thư, người tới ”

      “Ân “ thanh vang lên. Bạch Lung Nguyệt vẫn nằm lười ghế quý phi, người nàng Bạch Miêu nằm ngủ gật, Bạch Lung Nguyệt tay giữ cuốn Cao hoàn bách thiên độc, tay vuốt ve Bạch Miêu. Bộ dáng muốn bao nhiêu hưởng thụ có bấy nhiêu

      Linh Phước bên châm trà, thở dài : tiểu thư a người cần phải ý tứ chút chứ

      Thượng Quan Lăng Kỳ mặc danh kỳ diệu bước vào thấy màn thân người bỗng cứng đờ lại. nay lại cảm thấy nàng vô cùng chói mắt, vết bớt đen đen mặt kia cũng khó coi như thường ngày. Nghĩ vậy nhưng liền sau đó tâm liền trùng xuống. nhất định điên rồi mới nghĩ nàng đẹp mà người bên kia kể từ khi bước chân vào cũng hề nhúc nhích tựa hồ coi khí. Lạc mềm buộc chặt. Hừ !
      Nửa ngày sau, Thượng Quan Lăng Kỳ vẫn đứng ở ngoài cửa sắc mặt trầm mà Bạch Lung Nguyệt cũng có nửa phần biến hóa, nàng cũng đọc đến cuốn Cao hoàn bách thiên độc thứ hai rồi.

      Trầm mặc , trầm mặc

      Thượng Quan Lăng Kỳ rốt cuộc cũng chịu nổi, nghiến răng “ Bạch . Lung . Nguyệt ”

      “ A. ra là Vũ vương giá đáo tiểu nữ kịp nghêng đón. Chẳng hay Vũ vương có việc gì mà lạc đến đây, thư phòng của muội muội ở hướng đông. Thỉnh Vũ vương di giá ” Bạch Lung Nguyệt vừa nằm vừa , rồi lại cầm cuốn Cao hoàn bách thiên độc kia lên đọc. Quả thực là để ai kia vào mắt

      Hoàn toàn để ý đến sắc mặt chuyển dần màu của ai đó. Bạch Lung Nguyệt . tốt . Nàng cư nhiên dám để đợi hơn nửa ngày rồi tuyên bố đổi khách. Người đời thường bảo giận quá mất khôn. vì vậy mà cũng quên mục đích ban đầu khi tới đây.

      “ Bạch tiểu thư, bổn vương tới đây để đòi ấn tính năm xưa”

      “ Vũ vương có việc gì từ từ hẵng , chúng ta cùng ngồi xuống chuyện, Linh Phước còn dâng trà” Bạch Lung Nguyệt ly khai ghế quý phi ngồi vào bàn trà. Vũ vương cũng thuận tiện ngồi xuống đối diện nàng. lúc sau Linh Phước liền đem trà lên.

      Bạch Lung Nguyệt nhấp ngụm trà thư thư thái thái đưa ra khối ngọc bội màu xanh mắt mèo tuyệt đẹp, bên thân có khắc chữ ‘ Vũ ’ uy phong “ Ngọc bội của người đây ”

      Thương Quan Lăng Kỳ cũng thuận tiện đưa tay tiếp nhận, ngờ đến khi chạm được vào ngọc bội Bạch Lung Nguyệt liền buông tay ra. Miếng ngọc cứ như vậy mà hoa lệ rơi xuống đất vỡ ra làm đôi.

      Thượng Quan Lăng Kỳ đen mặt nhìn miếng ngọc bội quý giá cứ như vậy mà vỡ cỗ tức khí dâng lên “ Ngươi là cố ý ”

      “ Ai nha, Vũ vương này là nghi oan cho tiểu nữ nha. Tiểu nữ hôm nay thân thể được tốt hơn nữa phần do vương gia tay run nên mới vô tình đánh rơi ngọc bội. Thỉnh vương gia minh xét”

      ‘Tay run’ Thượng Quan Lăng Kỳ con ngươi u, tiện tay uống hết ly trà nhìn chăm chăm Bạch Lung nguyệt “Bạch Lung nguyệt thù này bổn vương trả” rồi liền rời

      Đợi người khuất, Bạch Lung nguyệt bóc bóc móng tay than thở “ Cuối cùng cũng

      “Tiểu thư lúc nữa người là….” Linh Phước bên tò mò hỏi, nàng ban đầu cũng ngờ là tiểu thư cư nhiên lại dám hạ độc Vũ vương tại đây . Nhưng với tính cách tiểu thư bây giờ cũng gì là lạ cả. Nàng bây giờ chỉ muốn thỉnh giáo tài nghệ của tiểu thư mà thôi.

      Bạch Lung Nguyệt đương nhiên cũng keo kiệt, mâu quang lóe lên, lạnh lùng đánh ta chưởng, vừa khinh thị ta, ta cho đời này kiếp này thể thượng nữ nhân nữa”

      “ Nhưng là……. Em thấy tiểu thư hạ độc”

      “ Cần sao. chạm vào tay ta, uống trà của ta. Phải hai thứ độc này để riêng sao nhưng nếu kết hợp lại ………” Bạch Lung Nguyệt cười cười cái này chỉ là mở màn, nàng thừa nhận bản thân là người thù dai nên Thượng Quan Lăng Kỳ a. Lão nương sớm giúp ngươi quy thiên để tạ tội với chân chính Bạch Lung nguyệt.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :