1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia, bản phi muốn độc sủng - Cây Cỏ Ăn Con Thỏ (update 28) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương15

      Nhìn tay bé trắng noãn kia đưa tới, nam tử áo xanh hơi hơi sửng sốt, nàng đây là muốn cùng bắt tay sao? Tiểu nữ nhân này phương thức gặp mặt chào hỏi là có thú vị, tuy rằng từ tay bé trắng nõn, thoạt nhìn rất có lực hấp dẫn, nhưng là nếu dám vươn tay, chỉ sợ tay bị người nào đó cho đóa.

      “Mục Đồng Đồng?” Nam tử áo xanh hơi hơi hất mi, mắt dường như đăm chiêu nhìn thiếu niên phía sau Mục Đồng Đồng, trong mắt lên tia hiểu , khóe miệng chậm rãi dương lên, đồi về Mục Đồng Đồng cười: “Mục nương hữu lý, gọi ta Ngôn Phong là được.”

      “Ngôn Phong? Tên rất hay.” Đối về Ngôn Phong mỉm cười, thu hồi tay cứng hồi lâu, cũng quên, triều đại này thịnh hành cái này, cui đầu nhìn thấy được ở đầu ngón tay Ngôn Phong vê ba khối xúc xắc, Mục Đồng Đồng nở nụ cười.

      “Mục nương, muốn đánh bạc như thế nào?” Rất áp lực, mỉm cười nhìn Mục Đồng Đồng, Ngôn Phong cười thập phần vô hại.

      “Khách tùy chủ phân, ngươi quy định củ.” Đối với Ngôn Phong làm động tác tay mời, Mục Đồng Đồng buông mâu, đưa tay từ bên hông lấy ra ngân phiếu còn sót lại bên người. Đặt vào bàn, cơ thể dựa vào phía sau, mỉm cười nhìn về phía Ngôn Phong.

      Nghe Mục Đồng Đồng như vậy, Ngôn Phong chính là hơi hơi hất mi, quy định củ, tiểu nha đầu này là muốn định tiền đặt cược? muốn nhìn nàng lấy cái gì cùng đánh bạc.

      như vậy, vậy so lớn , đơn giản bớt việc, lớn tuổi định thắng thua.” xong Ngôn Phong mỉm cười nhìn về phía Mục Đồng Đồng: “ nương mời hạ đổ.”

      phen định thắng thua? Vậy thể tốt hơn, cũng quay về trong cười, Mục Đồng Đồng, nhìn hai bên, đột nhiên đưa tay bắt lấy thiếu niên phía sau, hướng trước người đẩy: “Ta thế chấp hai cái mạng chúng ta, đánh cược mười vạn lượng bạc trắng.”

      Tiếng Mục Đồng Đồng vừa dứt, bốn phía tức khắc vang lên tiếng hút khí, khó tin nhìn về phía Mục Đồng Đồng, nữ nhân này điên sao, liền cược hai mạng các nàng, thế chấp mười vạn lương bạc trắng? Nàng cho rằng nàng là ai hả? Nữ nhân hoàng đế cũng nhất định đáng giá như vậy? Quả nhiên là tới nháo vùng, nhìn nha đầu cùng thiếu niên kia tuổi lớn, lá gan ngược lại , ở Tây Ngụy, chỉ sợ vẫn là lần đầu có người dám ở sòng bài Kim Thịnh nháo?

      Nhìn thiếu niên bị đẩy lên trước mặt, khóe miệng Ngôn Phong hơi hơi vừa kéo, mí mắt thể khống chế run lên, mâu quang liễm diễm chợt lóe, vẹo liếc thiếu niên kia cái, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn về phía Mục Đồng Đồng: “Được, ta với ngươi đánh cược, bất quá ngươi cần phải hiểu , hậu quả thua cuộc thực đau khổ.”

      Đồi về Ngôn Phong là tâm có chút thay đổi, Mục Đồng Đồng chỉ hất mi cười, đưa tay hướng phía Ngôn Phong làm động tác mời, sau đó xoay người nhìn về phía thiếu niên, thấy cúi đầu , nghĩ đến sợ, mâu quang khỏi chợt lóe, tay giữ chặt tại bên sường buông xuống hơi hơi sờ: “Yên tâm, ta thua.”

      Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc mềm mại, làm cho thiếu niên trực giác nửa người đều run lên, bởi vì Mục Đồng là kề tại lỗ tai vừa chuyện, hơi thở ấm áp thổi trúng cái lỗ tai nóng lên, thẳng nóng đến trong lòng, khỏi nâng mắt nhìn khuôn mặt ngắn Mục Đồng Đồng nghiêm túc, mỉm cười, nàng ở dưới: “Ta tin tưởng ngươi.”

      Ngôn Phong bên cạnh, thấy thiếu niên đối về Mục Đồng Đồng lộ ra nụ cười ngượng ngùng như thế, khóe miệng nhịn được nâng lên, quay đầu nhìn vẻ mặt Mục Đồng Đồng ung dung, khỏi khẽ lắc đầu, tiểu nha đầu, ngươi cũng biết người kia là ai? Cư nhiên đem mạng của đổi lấy mười vạn lượng bạc trắng, bất quá, muốn hay thắng phen này? Nếu là thắng, cũng chịu khuất dùng người, ai, rối rắm, cái chuyện này vạn năm khó gặp, làm sao khiến cấp quán?

      Thời điểm Ngôn Phong rối rắm vô cùng, thiếu niên kia nhàng hướng phía đầu bên này thoáng nhìn, sau đó hơi hơi cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng Mục Đồng Đồng tùy ý đem kéo đến bên ngồi xuống, nháy con mắt, nhìn hai chung xúc xúc bàn, chời đợi trận đặt cược mười vạn hào kiệt đánh bạc mở màn.

      Thiếu niên liếc tới cái, làm cho tất cả ý niệm trong đầu Ngôn Phong đều biến mất, vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn tiếu sái đến đối diện Mục Đồng Đồng ngồi xuống, đem hai chung xúc xắc giữa bàn đẩy đến trước mặt Mục Đồng Đồng, sau đó quay đầu phân phó hạ nhân: “ chuẩn bị ngân phiếu mười vạn lượng.”

      Sòng bạc Kim Thịnh là sòng bạc lớn nhất Tây Ngụy, Tê Phượng thành coi như là cái Đại Thành trấn, mười vạn lượng tuy rằng phải số lượng , nhưng ở trong này, cũng coi như là gì, rất nhanh, hạ nhân kia mang ngân phiến qua, tiền đặt cược đúng chỗ, kế tiếp chính là đánh bạc.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương16

      Đem hạ nhân lấy ngân phiếu trước mặt đuổi , Ngôn Phong ngẩng đầu nhìn hướng Mục Đồng Đồng: “ nương, phen định thắng thua, đánh cuộc đại hay là đánh cuộc tiểu.?”

      Lướt qua chồng ngân phiếu dày kia, khóe miệng Mục Đồng Đồng khẽ nhếch, trong mắt lên quyết tâm chiến thắng: “Nếu phen định thắng thua, ta đây liền đánh cuộc tiểu. chút ai nhất, người đó thắng.”

      Nghe Mục Đồng Đồng vừa như vậy, Ngôn Phong hơi hơi điểm phía dưới, tỏ vẻ dị nghị, hướng phía Mục Đồng Đồng làm động tác mời, liền đưa tay với lấy chung xúc xắc trước mặt, tùy ý đong đưa hai bên: “ nương, ta tại cho ngươi cái cơ hội cuối cùng, đánh cuộc đại hay là đánh cuộc tiểu?”

      Nhíu mày nhìn Ngôn Phong cái, Mục Đồng Đồng có chút kiên nhẫn, sao mĩ nam đều phiền toái như vậy chứ? hờn giận nhíu mày: “Sao nhiều chuyện như vậy, ta đánh cuộc .” xong cũng nhìn Ngôn Phong cái, cầm lấy chung xúc xắc trước mặt mình quơ quơ, hướng bàn phương: “Tốt lắm, cùng nhau mở.”

      Hai người bộ dạng chút để ý, dân cờ bạc vây xem bắt đầu bình tĩnh, đây chính là hào đánh cuộc mười vạn a? liền như vậy đong dưa hai hoàn thành? Người quản sòng bài Kim Thịnh, đó là đại khí thô, vậy thôi, tiểu nương này, đánh cuộc chính là hai cái mạng, cũng qua loa như vậy, chút cũng thận trọng, đúng là biết chữ ‘tử’ (死 ) viết như thế nào?

      Nhìn Mục Đồng Đồng như vậy, Ngôn Phong chỉ hơi hơi hất mi, nhưng chưa cái gì, xốc chung xúc xắc lên, nhìn đến ba điểm hồng hồng lớn kia, mọi người ồ lên, tầm mắt đồng thời chuyển hướng đến Mục Đồng Đồng, tiểu nương chết chắc rồi.

      Mục Đồng Đồng chỉ quét mắt nhìn ba khối xúc xắc kia hơi hơi cụp mắt: “ tồi, ba điểm, quả là ít nhất, tại nên xem ta.” xong, tay mở chung xúc xắc lên.

      Từ tay Mục Đồng Đồng, đặt ở chung xúc xắc bắt đầu, tầm mắt mọi người, rời khỏi bàn tay bé trắng noãn kia, đợi nhìn điểm tiểu nương này, cũng nghĩ đến, chung xúc xắc nhấc lên, bên trong nhưng con xúc xắc đều có. Cái tình huống này? Vừa rồi tiểu nương thời điểm muốn xúc xắc, ràng nghe đến thanh , và xúc xắc làm sao lại vô duyên vô cớ biến mất thấy? Tức khắc, ánh mắt rớt xuống.

      Nhìn chung xúc xắc trống trơn, thiếu niên kia chính là hơi hơi hất mi, trong mắt lên tia hiểu , khóe miệng gợi lên mạt cười, liếc Mục Đồng Đồng cái khẽ lắc đầu, này. Khó trách dám cùng Ngôn Phong bình tĩnh đánh bạc như vậy. Nguyên lai sớm nghĩ được.

      Phong còn lại nhăn chặt mày, vẻ mặt khiếp sợ, khó tin nhìn Mục Đồng Đồng mỉm cười khuôn mặt nhắn đắc ý, tại sao có thể như vậy? nha đầu cư nhiên dưới mắt mình bợm lão thiên? Nhưng nàng là làm như thế nào đến, thế nhưng có thể giấu được nhiều ánh mắt như vậy?

      Hướng về ánh mắt khó tin của Ngôn Phong, Mục Đồng Đồng chỉ hất mi cười, đúng vậy, nàng bợm lão thiên, có thế nào, vốn đánh bạc, chính là kỹ thuật sống, hơi hơi nhấc cằm, đắc ý nhìn về phía Ngôn Phong: “Thế nào, ta ở đây điểm, điểm có phải hay so với ba điểm hơn?”

      Nghe Mục Đồng Đồng như vậy, nhà chủ bên thẳng đứng lông, ở sòng bạc lăn lộn vài thập niên, cũng còn có gặp qua đánh bạc như vậy, kích động tiến lên từng bước, chỉ vào mũi Mục Đồng Đồng: “Tiểu nương da, trừu lão thiên, người tới a, bắt lấy nàng ta.”

      xuống.” Nhíu mày quát nhà chủ kích động kia, Ngôn Phong hướng phía Mục Đồng Đồng mỉm cười, tao nhã đứng dậy, đẩy ngân phiếu đến trước mặt nàng: “Nguyện đánh bạc chịu thua, nương đánh bạc kỹ thuật hơn người, tại hạ bội phục, Những ngân phiếu này là của nương.” xong xoay người chút để ý phiêu mắt xung quanh: “Sòng bạc Kim Thịnh ta đánh bạc nguyện chịu thua, cũng cho phép làm khó nương này, nếu như nương này ở Tê Phượng Thành xảy ra chuyện gì, sòng bạc Kim Thinh ta nhất định truy xét tới cùng.”

      Tuy rằng, có người nọ theo bên người, tiểu nương này an toàn đắn đo, nhưng mà tiền bạc lộ ra ngoài, vẫn là tiền bạc lớn như vậy, sòng bạc lại là nơi long xà hỗn tạp, khó tránh khỏi đưa tới bọn đạo chích nhớ đến. Lại như thế nào, tương lai cũng là chủ mẫu, nếu như ở khu vực mình xảy ra chuyện gì, có thể trực tiếp nhảy sông tự vẫn.
      Bắt buộc thành hôn

      Chương17:

      nghĩ đến nhàng như vậy có mười vạn lượng bạc, còn có quản sòng bạc Kim Thịnh bảo vệ nàng ở Tê Phượng thành bình an, Mục Đồng Đồng hơi hơi hất mi cái, khóe miệng gợi lên mạt cười , xem ra người này chính là thủ hạ Nhiễm Mặc, vẫn là có thể lấy người.

      Thu hồi ngân phiếu Ngôn Phong đẩy tới, Mục Đồng Đồng cũng thèm nhìn tới, tùy ý từ giữa cầm lên chồng, xoay người đưa cho thiếu niên kia: “Này, cái này cho người, trừ ra tiền trước đó còn nợ Y La Cư, còn lại đều cho ngươi, cần lại theo ta.” Mục Đồng Đồng xong, đem ngân phiếu còn lại tùy ý hướng túi tiền nhét vào, xoay người rời .

      Thấy Mục Đồng Đồng nhanh ràng bỏ lại mình như vậy, mày thiếu niên nhíu lại, buông mắt xuống che ảm đảm trong mắt: “Ngươi bây giờ phải ? Dự định chỗ nào?”

      Cái này phải chuyện của ngươi.” Quay đầu lại hất mi liếc thiếu niên cái, cước bộ Mục Đồng Đồng ngừng, thẳng lướt qua đám người, cũng quay đầu lại khoát tay chặn lại: “ cần lại theo ta, nếu đừng trách ta khách khí.”

      Nhíu mày nhìn Mục Đồng Đồng ra khỏi sòng bạc Kim Thịnh cũng quay đầu lại, thiếu niên quay đầu lại, nhìn mắt buông xuống đầu, bả vai Ngôn Phong nhún nhún, mày hất lên, hơi hơi buông mắt, khóe miệng gợi lên mạt cười : “Thế nào, bộ dáng ta vừa rồi cười rất tốt sao?”

      Tuy rằng thanh thiếu niên nghe ra thực rất ôn hòa, đáng Phong có loại cảm giác lạnh thấu tâm, mạnh ngẩng đầu, đồi về khóe miệng thiếu niên ngậm cười , cầm lòng được lui về phía sau từng bước, sờ sờ cái mũi dám cái gì, biết thiếu niên hừ lạnh tiếng, xoay người rời , mời thở tiếng, quay đầu đối về ánh mắt kinh ngạc của nhà chủ, nhất thời sắc mặt trầm xuống: “Làm sao, bộ dạng ta vừa rồi cười tốt lắm sao?”

      xong, Ngôn Phong nhìn chưởng quầy bộ dáng câm như hến kia, khóe miệng nâng, trong lòng thoáng chút thăng bằng. Mâu quang vừa chuyển, nhìn về phía hướng thiếu niên rời , chần chừ, vẫn là nhấc chân theo , cho dù bị phát , bị đánh chết, cũng có thể bỏ qua trò hay này.

      Lúc này, Mục Đồng Đồng ra khỏi sòng bạc, trực tiếp trở về khách điếm, ngày này, quá đắc cũng quá chút đặc sắc, bất quá cũng mệt mỏi, tại nàng tưởng tượng chiếc giường mềm mại của mình cùng gối đầu êm ái.

      Sáng sớm thức dậy, tinh thần sung mãn, miễn cưỡng duỗi thắt lưng, Mục Đồng Đồng xốc chăn lên nhảy xuống giường, mới phản ứng trở lại, chân chạm đất, nhất thời phát điều bình thường, nàng tối hôm qua ràng là đến cuối đều ngủ, căn bản là nhờ có đắp chăn, chẳng lẽ là mộng du? Hơi hơi nhíu đầu mày, Mục Đồng Đồng mở cửa phòng ra, cừa định muốn hô tiểu nhị đưa nước rửa mặt, liền mắt sắc thấy thiếu niên kia bưng chậu nước lên lầu, cả kinh, vội vàng nghiêng mình đóng cửa phòng, gặp quỷ, người này làm sao còn ở đây.?

      Rất nhanh trở lại giường nằm, mới vừa đắp chăn, chợt nghe đến thanh mở cửa, vội nhắm mắt lại, nghe đóng cửa, để đồ vật, còm có tiếng bước chân di động tới bên giường, trong lòng rối rắm gần chết, rốt cuộc muốn hay mở mắt ra, chất vấn cái tên đáng ghét này rốt cuộc muốn làm gì.?

      đợi Mục Đồng Đồng rối rắm trở lại, tiếng bước chân kia lại dần dần xa, sau đó lại là thanh mở cửa đóng cửa, biết thiếu niên ra ngoài.

      Mục Đồng Đồng rốt cuộc nhịn được, rất giận giữ từ giường nhảy xuống, vọt tới cửa, mở cửa ra kẽ hở, thấy thiếu niên xuống lầu, thở sâu, áp chế cơn tức trong lòng bốc lên, quay trở lại phòng, mở cửa sổ sau, tìm ngựa của mình, thở sâu, làm lại trò cũ, trở mình từ cửa sổ nhảy xuống, lặng lẽ lên ngựa, lén chuồn ra ngoài.
      Chương18:

      Thiếu niên nghĩ tới, chính mình chỉ là ra ngoài tìm đồ ăn cho Mục Đồng Đồng, quay lại thấy bóng người của nàng, đôi mắt hơi trầm xuống, khóe miệng hờn giận khẽ mân, hơi thở dữ dội trong nháy mắt bao phủ bốn phía, nheo lại đôi mắt trừng hướng phía cửa sổ: “Tiến vào.”

      Tiếng thiếu niên hạ xuống, bóng dáng màu xanh chợt lóe, tiến vào là kim câu sòng bạc Ngôn Phong: “Chủ tử, làm sao sáng sớm bực tức lớn như vậy Tối hôm qua hòa thuận sao?”

      muốn chết câm miệng cho ta.” Trừng mắt lạnh lùng nhìn Ngôn Phong, cũng quên tối hôm qua cái tiểu nữ nhân kia, có đúng đối với khuôn mặt giàu to này ngốc lâu. Chẳng lẽ khuôn mặt này cũng đừng nhìn là tốt?

      Trong mắt thiếu niên ánh mắt có thể so với lăng trì, làm cho ngôn phong cả người rùng mình cái, khóe miệng tươi cười nhanh chóng thu lại: “Chủ tử, Mục nương ra khỏi thành.”

      theo hướng nào.”

      “Gia Nguyên thành.”

      “Gia Nguyên thành?” Mày thiếu niên hất, khóe miệng khẽ nâng, nhất thời vừa lòng hơi thở bỗng nhiên dần dần: “Truyền lệnh xuống dưới, chặt chẽ chú ý hướng nha đầu kia, được bất luận kẻ nào đông tới nàng, ta tại có việc muốn xử lý, chờ ta trở lại lại tiếp tục gặp nha đầu kia.” “Nếu như chủ tử là muốn Thái Bình thành, vậy cần.” Cảnh báo nguy hiểm giải trừ, khóe miệng Ngôn Phong lại tiếp tục tươi cười như cũ.

      “Vì sao” Mày thiếu niên hất. “Chủ tử, tối hôm qua có nghe đến nương tự giới thiệu sao?” Ngôn Phong buồn cười nhìn chử tử , người ràng thông minh như thế, làm sao cỗ tình phạm hồ đồ việc này, hay là căn bản là biết nữ nhân ban đầu mình muốn kết hôn tên gọi là gì? Bất quá theo hiểu , vẫn là có thể nghiêng về phương án hai nhiều nhất.

      Đúng vậy, thiếu niên này chính là tay tài phú thiên hạ Nhiễm Mặc, cũng chính là người Mục Đồng Đồng phải gả.

      “Mục Đồng Đồng?” Ngôn Mặc hất mi, Mục Đồng Đồng này cùng chuyện muốn làm có liên quan gì, cái tên này tốt nhất nhanh .

      “Ta , chủ tử a, người chẳng lẽ biết tân nương tử ngươi muốn kết hôn cũng gọi Mục Đồng Đồng?”

      “Nàng chính là cái nữ nhân dám cả gan đào hôn?” Nhiễm Mặc sửng sốt, lập tức khóe miệng chậm rãi dương lên, quả , nha đầu kia là người có thể làm ra chuyện này. Khó trách lại đối với Nhiễm Mặc oán hận lớn như vậy.

      “Tìm người chú ý nha đầu kia, nếu tặng tới cửa, cũng đừng nghĩ muốn bỏ trốn. Mặt khác truyền tin về, hôn lễ có thể tiếp tục.” điệp thanh truyền lệnh, cũng quản Ngôn Phong có phản ứng gì, Nhiễm Mặc tâm tình rất tốt tiêu sái ra khỏi khách điếm, về nhà lấy vợ thôi. Mà Mục Đồng Đồng ra khỏi Tê Phượng thành, khỏi hắt xì cái, dụi dụi cái mũi, hơi hơi nhíu mày. Lắc đầu tiếp tục lên đường.

      Bất quá phía sau đây hai tên là có chuyện gì xảy ra, dọc đường xa gần theo nàng, nàng nhanh, bọ họ cũng nhanh, nàng chậm, bọn họ cùng chậm. Nàng cùng trong lòng thẳng sợ hãi.

      là đêm qua ở sòng bạc Kim Thịnh thấy mình thắng tiền, muốn mưu tài sát hại tính mạng chứ? nghĩ đến đây, trong lòng khỏi căng thẳng, đường ra roi thúc ngựa hướng Gia Nguyên thành , chờ vào thành, nhiều người nào nhiệt, cũng tin vứt xong hai cái đuôi này.

      Qủa nhiên, tới Gia Nguyên thành, vừa vào cổng thành, hai tên kia liền thấy bóng dáng, trong lòng dễ chịu tìm khách điếm lớn nhất, thư thư phục phục ngâm nước nóng tắm, ăn đốn đồ ăn mĩ mĩ, sau đó ngả đầu liền ngủ.

      Chờ Mục Đồng Đồng thời điểm mở mắt ra lần nữa, bên tai là tiếng chiêng trống vang trời, trước mắt mảnh đỏ rực, còn bị đám người ôm, vào liền trừng lớn mắt, đây là có chuyện gì?

      “Giờ lành đến, tân lang tân nương bái thiên địa. Nhất bái thiên địa ——–” Thanh cao vút lanh lảnh, xướng nam cao tuyệt đối hoàn mỹ, nhưng mà vấn đề là, những đỡ tay nàng là chuyện gì xảy ra, làm sao có thể ngạnh thúc nàng còn có mệnh ấn đầu của nàng.

      Chết tiệt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nàng như thế nào cả người chút khí lực cũng có, liền ngay cả mở miệng cũng ra?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương19:

      “Nhị bái cao đường ——” Lại là cao kia, Mục Đồng Đồng bị người đỡ dạo qua vòng, tiếp theo lại bị ấn xuống, ngạnh sinh sinh khấu đầu cái.

      Sau đó cái hầu bao đỏ xuyên qua khăn voan đưa tới trước mặt nàng. đợi nàng xem hầu bao thêu kim tuyến kia là cái hoa văn gì, liền từ bên vươn đôi tay, tiếp nhận cái hầu bao kia nhét vào trong ngực nàng.

      “Phu thê đối bái ——-” Thanh cất cao kéo dài lại vang lên, Mục Đồng Đồng bị người phụ giúp còng vòng, sau đó bàn tay đặt ở cổ của nàng, bách nàng cúi đầu, lần này có thể là người đè nặng có cổ nàng, lực đạo dùng qua chính là sao lại thế này, khăn voan đỏ au kia, cư nhiên theo động tác nàng xoay người, từ đỉnh đầu lướt qua xuống, nhất thời trước mắt sáng ngời, rốt cuộc thấy tình cảnh tại, mà khi thấy bóng dáng toàn thân hồng y xinh đẹp đứng ở đối diện nàng, đối về con người khuôn mặt tuyệt mĩ cùng phẫn nộ kí, nhất thồi mở to hai mắt nhìn, dĩ nhiên là ——

      “Đưa vào động phòng ——” Ngay sau đó là thanh cao vút lanh lảnh, đem Mục Đồng Đồng từ khiếp sợ kéo hoàn hồn.

      Trái ngược với Mục Đồng Đồng kinh ngạc, mặt Nhiễm Mặc tuyệt mỹ là nụ cười hạnh phúc, xoay người ôm lấy Mục Đồng Đồng ngây ngốc, đối về người cả đại sảnh phía sau mỉm cười, tự ý nhấc chân lướt qua mọi người, hướng sân trong treo dải lụa hồng đến.

      Tiến vào gian phòng, Mục Đồng Đồng bị ánh sáng lấp lánh ánh mắt, trừng mắt nhìn, trừng mắt gian phòng phục trang đẹp đẽ, đảo qua tất cả dụng cụ kim quang lấp lánh, cuối cùng tầm mắt dừng ở người Nhiễm Mặc vẻ mặt cười thẹn thùng, trừng mắt nhìn, há to miệng. Chết tiệt này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

      Hiểu được ý tứ Mục Đồng Đồng, Nhiễm Mặc mỉm cười, buông Mục Đồng Đồng xuống, rót ly rượu đưa tới bên miệng Mục Đồng Đồng: “Uống cái này bình thường lại.”

      Nhíu mày nhìn Ngôn Mặc, từ trong mắt trong trẻo kia nhìn ra khác thường, Mục Đồng Đồng mới cúi đầ nhìn ly rượu trong tay , nhấp mím môi, hoài nghi uống xong rượu trong tay , quả nhiên, đem rượu nhập vào trong bụng, thân thể xụi lơ dần dần khôi phục lại khí lực, miệng há to, cũng có thể phát ra thanh.

      “Ngươi, ngươi chết tiệt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiến lên, bắt lấy vạt áo Nhiễm Mặc, Mục Đồng Đồng tức giận hỏi.

      Buồn cười nhìn Mục Đồng Đồng, Nhiễm Mặc lôi hỉ phục người, nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Mục Đồng Đồng bị nhuốm lửa giận, khóe miệng nâng lên dáng cười tươi: “Nương tử, nàng xem biết sao? Chúng ta bái đường thành thân a?”

      “Ta cũng phải người mù, đương nhiên nhìn ra được đến đây là bái đường thành thân, ta là hỏi ngươi, ta làm sao lại mặc thành như vậy, còn cùng ngươi bái đường?” Chịu nổi rống to, Mục Đồng Đồng cảm thấy chính mình đều nhanh hỏng mất, ai tới cho nàng, nàng ràng là ở khách điếm ngủ kia mà, làm sao vừa mở mắt đến hỉ đường?

      Nhiễm Mặc mỉm cười, đưa tay gỡ đồ trang sức phiền phức đầu Mục Đồng Đồng: “Việc này quan trọng, quan trọng là chúng ta bái đường a, nàng là nương tử của ta, ta là phu quân của nàng, nương tử, chúng ta vào động phòng.”

      nâng cằm đẹp đẽ của Mục Đồng Đồng, khóe miệng gợi lên dáng cười mị hoặc, phả ra hơi thở ấm áp, chậm rãi hôn lên môi hồng khẽ nhếch của Mục Đồng Đồng.

      “Đừng ———” Lời chống cự bị Nhiễm Mặc nuốt vào, thân thể vừa mới khôi phục thể lực, đủ để kháng cự cánh tay mạnh mẽ của Nhiễm Mặc, vô lực nương tựa người Nhiễm Mặc, nhìn thấy đôi mắt mị hoặc mơ màng gần trong gang tấc, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Chìm đắm trong nụ hôn nhiệt tình của Nhiễm Mặc ——-
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20:

      Sau đó, trừng mắt nhìn đỉnh màn đỏ rực trước mắt, nàng xem như động phòng? Mục Đồng Đồng nôn muốn chết, hận thể đâm chết khối đậu hũ kia, hôm nay có tân nương tử so với nàng càng kỳ quái hơn sao?

      Vừa tỉnh lại, ngay tại lễ đường, thân bất do kỷ, bái đường, sau đó trong lúc hồ đồ bị ăn sạch . Mà cái tên đầu sỏ gây nên còn lại là vẻ mặt thỏa mãn, cười cùng hồ ly giống như nhau.

      Nhiễm Mặc nằm nghiêng người, tay giữ đầu, vén sợi tóc mềm mại trước ngực Mục Đồng Đồng quấn quanh ở đầu ngón tay thưởng thức, lười biếng mở miệng: “Nương tử, đối vi phu biểu vừa lòng ?”

      Nếu ánh mắt có thể giết người, như vậy giờ phút này Nhiễm Mặc khẳng định bị tùng xẻo ba trăm đao. Hung hắng trừng mắt nhìn cái, Mục Đồng Đồng đoạt sợi tóc trong tay , tức giận quay người lại, tác động eo thon mệt mỏi quá độ, nhất thời đau nhe răng trợn mắt.

      Vì cái gì? Vì cái gì? ràng ra sức chính là , vì sao bị giày vò lại là nàng?

      Mục Đồng Đồng đột nhiên nhíu chặt mày, khẽ cắn môi dưới bộ dạng vẻ mặt thống khổ, làm cho Nhiễm Mặc trong lòng cả kinh, vội đưa tay đỡ nàng: “Làm sao vậy?”

      Khi nhìn thấy nàng tay tự chủ xoa bên hông, trong mắt lên tia thâm sâu hiểu , mỉm cười, đưa tay bao phủ tay bé Mục Đồng Đồng xoa bên hông, thế chỗ động tác của nàng, lực đạo vừa phải, giúp nàng xoa dịu phần eo đau nhức.

      Lòng bàn tay nóng như lửa, dán da thịt mềm mại, dần dần ban đầu săn sóc từ từ thay đổi vị đạo, đôi bàn tay to chậm rãi dời vị trí. Càng ngày càng hướng xuống.

      “Cút ngay.” Nhận thấy ý đồi Nhiễm Mặc, rốt cuộc bất chấp thân thể tốt, Mục Đồng Đồng kéo chăn bao lấy thân thể, thân thể cứng ngắc đứng lên, phen đẩy ra, cầm thú a, nàng như vậy, cư nhiên còn hạ thủ tàn phá.?

      Người này là rất đáng giận, mặc quần áo, nhã nhặn hữu lễ, bộ hình dáng mĩ thiếu niên ngoan ngoãn, nhưng cởi quần áo ra, liền trực tiếp hóa thành dã thú, chính là dã thú ăn no.

      Dùng chăn bao chặt cơ thể, Mục Đồng Đồng giận dữ trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Nhiễm Mặc, đưa ngón tay ngọc ra, chỉ vào mũi : “ cho phép ngươi chạm vào ta.”

      Trừng mắt đôi mắt trong veo vô tội, mâu quang Nhiễm Mặc chợt lóe, mang theo vài phần ủy khuất lên án nhìn Mục Đồng Đồng: “Nhưng nàng là nương tử ta vừa cưới ra khỏi cửa a?”

      “Ít đến.” Lạnh cười tiếng, bao giờ bị che mờ bởi biểu cảm vô tội của người này nữa, thời điểm nàng khóc to muốn, cũng thấy ít gây sức ép nàng chút, nghĩ đến nàng là ngu ngốc sao?

      Càng nghĩ càng giận, lôi bộ quần áo ở người qua bên, nhảy xuống tựa như giường lớn màu đỏ vạn phần nguy hiểm, vẻ mặt đề phòng trừng mắt nhìn Nhiễm Mặc, đem tầm mắt quét đến vết cào gợi cảm trước ngực , khuôn mặt nhắn đỏ lên, hơi hơi bắt đầu: “ta với ngươi, về sau được gọi ta là nương tử, hôn này căn bản là trò đùa, ta là biết tình huống với ngươi bái đường, căn bản là tính. Ta thừa nhận.”

      Nghe Mục Đồng Đồng như vậy, Nhiễm Mặc hơi hơi buông rèm mi xuống, quét mắt nhìn ‘chứng cứ ‘ trước ngực khẽ thở dài: “Nương tử, nàng đây là ăn xong chùi sạch nhận sao?”

      Cũng biết làm như thế nào đến, ràng khắc trước còn nằm ở giường, ngay sau đó cũng đem Mục Đồng Đồng cách xa vài bước ôm trong lòng, bàn tay to nóng như lửa cách nhiều lớn quần áo dán tại bụng bằng phẳng, cách quần áo truyền lại lòng bàn tay cực nóng: “Nơi này, chừng có cục cưng của ta, nương tử nhẫn tâm để nó vừa sinh ra có phụ thân?”

      Tuy rằng từng có quan hệ chặt chẽ thể phân, nhưng Mục Đồng Đồng vẫn là quen động tác thân mật như vậy, giãy dụa từ trong lòng Nhiễm Mặc ra, trừng mắt nhìn cái: “Ngươi ít bẻ cong , ta mới là bị ăn sạch kia được ? Còn có, nào có mau có cục cưng như thế?”

      Nhiễm Mặc buồn cười nhìn Mục Đồng Đồng giậm chân, biết nghe lời mở miệng: “Được được được, nương tử là bị vi phu ăn, vậy vi phu chịu thiệt thòi biết ? Cục cưng cho dù tại có, tin tưởng năng lực phu quân, rất nhanh cũng có.” Dù sao buông tay, nàng nhất định có khả năng thoát khỏi .

      Trừng mắt nhìn Nhiễm Mặc, Mục Đồng Đồng tức giận mở miệng: “Ta mới cần ngươi chịu thiệt thòi chứ, hơn nữa ta cũng tuyệt sối cho ngươi sinh cục cưng.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21: Mặc Trang

      Mục Đồng Đồng vừa dứt lời , Nhiễm Mặc đưa tay chụp tới đem nàng kéo vào trong lòng, vỗ vỗ khuôn mặt nhắn tức giận, sủng nịnh cười: “Khó mà làm được, ta chính là nhận định nàng, đời này nàng thể sinh cục cưng cho ta.”

      xong, ôm lấy Mục Đồng Đồng quay người lại, lại lần nữa rơi vào giường lớn đỏ rực tràn ngập hơi thở ám muội: “Xuân tiêu khắc đáng nghìn vàng, nương tử liền bỏ phí như vậy?”

      Bị Nhiễm Mặc ôm lấy té ở giường, Mục Đồng Đồng giãy dụa đứng dậy, nghe Nhiễm Mặc vừa như vậy, nhất thời hừ lạnh tiếng hơi hơi nhướn mày: “Chẳng lẽ ngươi biết lãng phí là bản tính của ta, phung phí là bản năng của ta, sống của ta chính là tiêu xài lãng phí. Ngươi nếu như cưới ta, sợ ta đem ngươi bại gia sạch túi?”

      Nghe Mục Đồng Đồng vừa như vậy, Nhiễm Mặc lơ đễnh ảm đảm cười: “ sợ, nhà của ta cái khác cái gì đều có, chính là nhiều tiền, lo dùng hết chứ.”

      Xem bộ dạng Nhiễm Mặc lạnh nhạt đều để ý, Mục Đồng Đồng càng thêm tức giận, nhịn được rống giận: “Ngươi hối hận.”

      Rống hêt, dùng sức muốn đẩy cánh tay bao bọc ở bên hông ra, nhưng ai biết đôi tay kia thỏa mái kéo mình là cánh tay lại lay động được. Buồn bực trừng mắt nhìn Nhiễm Mặc cái, ở trong lòng xoay người cái, đưa lưng về phía nhắm mắt lại, nễu lay chuyển được, vậy để ý tới hỏi nhìn chu toàn .

      Khác lúc đầu, tránh hơi thở Nhiễm Mặc quấy nhiễu, Mục Đồng Đồng buông mắt nhìn chằm chằm bàn tay to giữ ở bên hông, thở dài vô lực, nghĩ tới trăm phương nghìn kế đào hôn bỏ , cũng còn có tiêu sái hai ngày bị bắt lại. Càng đáng buồn chính là, nàng với nam nhân của nàng ôm chút cũng hiểu , chẳng lẽ nàng loãng trong hồ đồ như vậy cùng qua cả đời?

      , tuyệt đối được, nàng mới muốn cả đời vây ở bốn bức tường, phải là động phòng, giường, cùng lắm coi như là người tình, nếu là như vậy, vậy nàng tính rất chịu thiệt, dù sao chỉ bằng diện mạo nam nhân này, ở niên đại kia của nàng, cấp lại chỉ sợ đều phải tranh nhau vỡ đầu. tại khiến nàng công được lợi.

      Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Mục Đồng Đồng liền thoải mái hơn, mí mắt cũng bắt đầu đánh lộn, chậm rãi nhắm mắt lại, về phần sau này, chờ tỉnh ngủ sau. Mơ mơ màng màng lúc này, Mục Đồng Đồng đột nhiên nhớ tới cái nam nhân cùng nàng từng có thân mật, nàng còn biết tên mà?

      Cong khuỷu tay húc hạ thân nam nhân phía sau, Mục Đồng Đồng lầm bầm hỏi: “Ngươi tên là gì?”

      Nhìn tiểu nữ nhân sắp ngủ trong lòng, Nhiễm Mặc rất muốn biết, nếu tiểu nữ nhân này biết chính mình hao tổn tâm cơ cuối cùng vẫn là thành thê tử , nên phản ứng thành cái dạng gì, liền mỉm cười: “Nhiễm Mặc.”

      Nhiễm Mặc? Tên nghe rất quen thuộc, hình như nghe qua ở đâu? Mơ hồ mở mắt ra hơi hơi liếc mắt đối về đôi mắt ôn nhu mỉm cười, mày nhăn nhăn, có chống cự ý buồn ngủ xâm nhập, cuối cùng chỉ kêu tiếng ‘nga’, sau đó nặng nề thiếp .

      Vừa tỉnh lại, tinh thần gấp trăm lần. Trong phòng còn bóng dáng Nhiễm Mặc, nhìn chỗ nằm bên cạnh trống trơn, Mục Đồng Đồng trực giác phiền muộn hiểu, hơi hơi kéo khóe miệng, xóa mất mát nho trong lòng, Thở sâu, vừa mới chuẩn bị xuống giường mặc quần áo, chợt nghe đến thanh mở cửa. Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn hai nha hoàn y phục màu trắng bưng đồ rửa mặt cùng y phục đến.

      Thấy Mục Đồng Đồng tỉnh lại, hai nha hoàn mỉm cười bước lên phía trước: “Phu nhân tỉnh, bọn nô tỳ hầu hạ phu nhân thay y phục.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22:

      Chính là quét mắt nhìn hai nha hoàn trong tay gì đó, Mục Đồng Đồng gì thêm, chỉ tùy ý các nàng ở người mình bận rộn, đôi mắt cũng đánh giá mọi nơi, đêm qua vội vội vàng vàng hơn nữa ánh sáng mờ mịt, cũng chưa chú ý qua bài trí trong phòng, tại cẩn thận nhìn nhất thời mở to hai mắt nhìn.

      Khắp nơi có thể thấy được gian phòng trang trí kim sức ngọc sức tráng lệ to như vậy, kim quang ngọc khí cũng lộ vẻ tục khí, ngược lại có loại xa hoa cao nhã đường hoàng, xem ra ánh mắt chủ tử căn phòng thưởng thức phi phường.

      Tùy hai nha hoàn giúp nàng mặc quần áo, rửa mặt chải đầu trang điểm, ngồi ở trước gương, nhìn cái nữ tử trong gương đồng kiều mị động lòng người kia, trong nháy mắt hoảng hốt, chẳng lẽ thành phụ nữ, khuôn mặt người vẻ mặt đều có thể thay đổi sao?

      Bộ dạng Mục Đồng Đồng là tồi, nhưng trong mắt chân mày còn nhiều thái độ điêu ngoa, chữ kiều mị như vậy, căn bản là cùng nàng đáp vừa, chỉ là nữ nhân trong gương, trong mắt chân mày cũng dấu được kiều mị phong tình.

      Thấy Mục Đồng Đồng chỉ nhìn chằm chằm bóng người trong gương nhíu mày ngẩn người, hai nha hoàn kia đối nhìn liếc mắt cái, sợ hãi cúi đầu: “Phu nhân đối với trang điểm dung mạo có cái gì chỗ nào hài lòng?”

      Cười nhìn hai nha hoàn thấp thỏm lo sợ, mâu quang Mục Đồng Đồng chợt lóe, hơi hơi nâng khóe miệng, nâng thân lên cùng mạt cười nhạt: “Các ngươi tay nghề thực khéo léo, đem ta trang điểm thực rất đẹp, ta thực vừa lòng.”

      Rất vừa lòng? Hai nha hoàn hơi hơi sửng sốt, nguyên lai phu nhân nhíu mày biểu tình rối rắm là vừa lòng a. Phu nhân quả nhiên giống người thường.

      biết ý nghĩ trong đầu hai nha hoàn, Mục Đồng Đồng chỉ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai nha hoàn trong đó, miệng giương giương, lại bắt đầu rối rắm, nàng muốn hỏi cái nam nhân kia đâu vậy, nhưng ngủ xong đầu óc mơ mơ màng màng, tên của nam nhân kia nàng quên (LAD: đầu đất), đối về ánh mắt nghi ngờ của hai nha hoàn, nhấp mím môi: “Chủ tử nhà ngươi đâu?”

      “Chủ tử?” ràng hận thể hiểu câu hỏi rối rắm vạn phần của Mục Đồng Đồng, hai nha hoàn mắt nhìn căng thẳng, quản gia cho các nàng từ hôm nay trở , phu nhân chính là chủ tử các nàng.

      Đánh chỗ nào tới thiên binh nha hoàn này a? Nhíu mày gì nhìn hai nha hoàn nghi hoặc vạn phần, câu hỏi đơn giản như vậy cũng nghe ? Mục Đồng Đồng thở sâu, cố gắng giữ gìn bộ mặt mỉm cười: “ta là ta cùng, tướng công?” Khó khăn phun ra hai chữ kia, Mục Đồng Đồng cúi đầu ảo não thấp chú, chút nữa nhất định phải hỏi ràng tên của tên kia, hai chữ tướng công này, là rất rắc rối.

      Nguyên lai là —–

      Hai nha hoàn nhìn Mục Đồng Đồng hiểu , nguyên lại phu nhân hỏi chính là gia, sớm ràng phải tốt hơn sao, nhìn Mục Đồng Đồng xấu hổ cúi đầu, vội thu lại ý cười trong mắt: “Bẩm phu nhân, gia ở thư phòng có việc giải quyết, phu nhân muốn tìm gia?”

      Tìm ? Mục Đồng Đồng hơi hơi bĩu môi, tại nàng trốn cũng còn kịp mà? Làm sao có thể chui đầu vô lưới đưa đến cửa?

      để ý khoát tay chặn lại, Mục Đồng Đồng xoay người đến bên ngồi xuống: “Ta đói bụng, các ngươi chuẩn bị chút đồ ăn cho ta.”

      Nghe Mục Đồng Đồng đói bụng, hai nha hoàn vội lui ra.

      Nhìn hai nha hoàn kia xa, Mục Đồng Đồng hơi hơi hạ đôi mắt, đứng dậy tới cửa, nhìn sân hoa và cây cảnh sum suê, nhìn về phía mái đình viện lầu gác xa xa, khỏi chép miệng tạc lưỡi, nhà nhiều như vậy? Cái này to bao nhiêu, nàng cần phải làm sao mới có thể chạy ?

      Rất nhanh hai nha hoàn bưng bữa sáng tiến vào, tuy rằng chỉ là cháo cùng dưa cải đơn giản, nhưng từ nơi này nhìn ra được cuộc sống xa hoa, thầm chép miệng, cho dù muốn chạy trốn, cũng phải ăn uống nó đủ . Coi như là thiệt hại tinh thần hao phí tối hôm qua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :