1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia, bản phi muốn độc sủng - Cây Cỏ Ăn Con Thỏ (update 28) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tiểu tướng công 3

      “Ngươi biết ta?” Vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mục Đồng Đồng, thiếu niên khẽ cắn môi đỏ mọng, đôi mắt chợt lóe, liền thoáng chút nước quang.

      “Ta nên biết ngươi sao?” Mục Đồng Đồng hất mi, đối với bộ dáng muốn khóc của thiếu niên kia, nhất thời hô hấp căng thẳng, khuôn mặt tuấn mỹ kia khiến nữ nhân thiên hạ đều ghen tị phát điên là nàng quen, nhưng cặp mắt lóng lánh thoạt nhìn có chút nhìn quen mắt.

      Thấy Mục Đồng Đồng hí mắt đánh giá chính mình, thiếu niên kia nhanh chống đem mặt mình đến gần trước mặt Mục Đồng Đồng, hảo thuận tiện cho nàng xem hơn: “Thế nào, thấy chứ? Nghĩ ra chưa?”

      sai, nhìn khuôn mặt thiến niên tiến đến trước mặt nhấc lên, sai, là thất như vậy, nhưng trong lòng Mục Đồng Đồng lại càng thêm khó chịu, dựa vào cái gì, nam nhân, dù bộ dạng thiên giận người oán như thế, làm sao da mặt cũng tốt như vậy, tinh tế nhẵn bóng, đừng đậu đậu, ngay cả lỗ chân long cũng nhìn thấy.

      Thấy ánh mắt Mục Đồng Đồng nhìn mình, đột nhhiên trở nên hung ác, thiếu niên vội càng thối lui về sau, lo lắng mở miệng: “Nghĩ ra chưa?” xong trộm ngắm khuôn mặt nhắn tức giận của Mục Đồng Đồng, trong lòng nghi ngờ, mình chọc tới nàng sao? Làm sao nàng xem đến tức giận như thế?

      “Ta quản ngươi là ai, ta cho ngồi chỗ đó, cho phép tới gần ta trong vòng mười bước.” Xoay người chỉ vào góc phía sau còn thừa bàn trống, Mục Đồng Đồng tức giận hừ lạnh: “ người nam nhân, lớn lên như vậy, nữ nhân thiên hạ tất cả treo cổ được rồi.”

      Vốn thấy Mục Đồng Đồng tức giận, thiếu niên muốn đứng dậy ngồi qua, nghe được Mục Đồng Đồng lầm bầm than thở như thế, nhất thời dưới chân sắp trượt, chênh vênh thiếu chút nữa té ngã đất, đây là nguyên nhân nàng tức giận? Ổn định thân mình, thiếu niên đưa tay sờ sờ mặt mình, lại tiến đến trước mặt Mục Đồng Đồng: “Ta trưởng thành như vậy, ngươi thắt cổ sao?” Mục Đồng Đồng ngẩng đầu đối về thiếu niên giở giọng rất xem thường, vẻ mặt chán ghét đưa tay đẩy tiếp cận tới được mặt: “Bên cạnh , đừng sát lại đây, nếu ta sợ ta nhịn được.”

      “Nhịn được cái gì?” Nghe Mục Đồng Đồng vừa như vậy, thiếu niên càng thêm hiếu kỳ, nhìn thấy trong mắt nàng chút nào che dấu chán ghét, trong mắt lên chút buồn bã, nàng chán ghét như vậy sao? Loại cảm giác này, cực kỳ thích.

      Khó chịu ngẩng đầu, Mục Đồng Đồng gặp qua tên tiêu ma như vậy, kiên nhẫn rống giận: “Nhịn được ăn ngươi, cho nên, ngươi cách xa ta bên .” xong làm bộ dạng đập qua, quả nhiên đem thiếu niên kia sợ tới mức lùi về phía sau từng bước, nhìn vẻ mặt thiếu niên kia có chút trắng bệch, Mục Đồng Đồng đắc ý cười: “Thế nào? Sợ rồi sao?” Nhìn đôi mắt Mục Đồng Đồng bởi vì đắc ý mà đặc biết lóe sáng, khóe miệng thiếu niên tự chủ dương, ràng bộ dạng phải tuyệt thế khuynh thành, nhưng lại có loại ma lực hấp dẫn người, làm cho ánh mắt người ta tự chủ được theo nàng luống cuống.

      Cười , thiếu niên đến trước mặt Mục Đồng Đồng ngồi xuống: “Ta sợ ngươi ăn ta, cho nên ta muốn ngồi ở chỗ này.” xong, thiếu niên hơi hơi cúi đầu, che khuất khóe miệng gợi lên sắc mặt quyến cuồng tiếu, ai ăn ai, bây giờ còn chưa biết đâu.

      “Ngươi ——” Trơ mắt nhìn thiếu niên ngồi vào chỗ đối diện mình, Mục Đồng Đồng mở to hai mắt, người này nghe hiểu tiếng người sao? Đập bàn, Mục Đồng Đồng hất mày trừng mắt với thiếu niên: “Ngươi, cho phép ngồi ở trước mặt ta. Mau tránh ra cho ta.”

      “Tại sao” Thiếu niên ngẩng đầu, nháy mắt nhìn bốn phía, đôi mắt vô tội nhìn Mục Đồng Đồng: “Ngoại trừ nơi này, còn chỗ. cho ta ngồi đây, chẳng lẽ muốn ta ngồi bên cạnh ngươi?“.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bữa ăn bá vương 1

      Chương7

      Nhìn thiếu niên kia đứng dậy, Mục Đồng Đồng vội vàng phất tay ngăn cản: “Làm sao có thể còn chỗ?” Lúc mới vừa xuống lầu nơi này còn trống , nhưng vừa quay đầu, nhìn thấy phía sau cơ hồ đại sảnh còn chỗ ngồi, nhất thời nhíu mày gì, khách điếm này buôn bán làm sao đột nhiên tốt như vậy?

      Mục Đồng Đồng muốn cái gì, tiểu nhị bưng đồ ăn đến, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, phiêu mắt đồ ăn đầy bàn nhìn xem vẻ mặt thiếu niên chờ mong: “Muốn ăn chính mình động thủ, dù sao ta người cũng ăn hết nhiều như vậy.”

      Nhìn thấy mặt bàn đặt đầy đồ ăn, thiếu niên tò mò mở miệng: “Ngươi ăn hết nhiều như vậy, sao còn muốn gọi nhiều đồ ăn như vậy?”

      nếm thử, ta làm sao biết đồ ăn nào hợp khẩu vị ta?” Đương nhiên nhìn thiếu niên, tất cả đồ ăn ở đũa Mục Đồng Đồng trở mình cái biến, sau đó bĩu môi buông đũa xuống.

      “Thế nào? có thích sao?” Thiếu niên thản nhiên quét mắt đồ ăn bàn, thích thú nhìn mày Mục Đồng Đồng đần độn cau.

      Kỳ , là cái miệng Mục Đồng Đồng siêu cấp bắt bẻ chủ nhân, đồ ăn hợp khẩu vị, làm thế nào cũng nuốt được, giữa trưa lúc ấy, là đói thể , phản ứng sinh lý chiến thắng phản ứng trong bụng, toàn là bất đắc dĩ.

      Nhưng tại bụng phải rất đói, mấy thứ này ăn được. Nghe thiếu niên hỏi như vậy, ngẩng đầu uể oải nhìn cái, ghé vào bàn gật đầu .

      “Ha ha.” Thấy bộ dáng Mục Đồng Đồng này đáng , thiếu niên nhịn được cười khẽ ra tiếng, đứng dậy đến trước mặt Mục Đồng Đồng, hướng nàng mỉm cười vươn tay: “, theo ta .”

      nơi nào?” Trong miệng tuy rằng hỏi như vậy, nhưng người Mục Đồng Đồng cũng theo thiếu niên đứng lên.

      Ra vẻ thần bí nhìn Mục Đồng Đồng liếc mắt cái, khóe miệng thiếu niên cong lên lúm đồng tiền mê người: “Mang ngươi ăn.”

      Nghe thiếu niên vừa như vậy, Mục Đồng Đồng dứt khoát hất mày, miệng nàng mong thực là rất kén chọn, trong miệng ăn là tốt, hẳn giữ khẩu vị chính mình, chỉ cúi đầu nhìn tay bị thiếu niên tự động dắt , khóe miệng hơi hơi vừa kéo: “Ta vì sao phải tin ngươi?”

      “Ngươi vì sao tin ta? theo ta, ta nhất định khiến ngươi thất vọng.” Thiếu niên hất mày, tiếng mang hai ý nghĩ mở miệng, xong sâu nhìn Mục Đồng Đồng liếc mắt cái,đột nhiên dùng sức cái lôi kéo tay Mục Đồng Đồng kéo nàng liền chạy ra khỏi khách điếm.

      Chẳng biết tại sao nhìn thiếu niên liếc mắt cái, bị cứng rắn lôi ra khách điếm, Mục Đồng Đồng nhíu mày cúi đầu nhìn tay bé trắng mịn bị lôi , nghĩ tới thiếu niên này thoạt nhìn gầy teo nhược nhược, nhưng ra sức lực rất lớn.

      Kéo Mục Đồng Đồng, cũng bao xa, thiếu niên liền ngừng lại, đối về ánh mắt nghi ngờ của Mục Đồng Đồng, thiếu niên mỉm cười, cười khẽ lay động] đầu: “Như thế nào sợ ta đem ngươi bán?”

      “Ngươi có cái bản lĩnh kia sao?” Lạnh cười tiếng, mục đồng đồng trắng liếc mắt nhìn thiếu niên, trong lòng nghi ngờ nhưng bởi vì đùa thiếu niên này tạm thời buông xuống, theo vào cái hẻm , rẽ mấy vòng, nhìn thấy cửa gỗ khép kín.

      Hất mày nhìn cái cửa gỗ kia, Mục Đồng Đồng liếc mắt nhìn thiếu niên: “Chính là nơi này?”

      “Ngươi theo ta , đúng sai.” Nhìn mắt Mục Đồng Đồng cực kỳ quả quyết, sau đó dụng lực đẩy cánh cửa kia ra, tiếp đó kéo Mục Đồng Đồng vào trong.

      theo phía sau thiếu niên, nhìn quen thuộc đông rẽ tây lách, mất nhiều thời gian lắm, vào vào gian phòng xem ra hết sức xa hoa, tới nơi này, Mục Đồng Đồng xem như mở tầm mắt, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, nàng hôm nay xem như mở mang kiến thức rồi.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bữa ăn bá vương 2

      Chương8:

      Nàng vốn cho rằng đồ vật phòng của nàng cũng đủ xa hoa, nhưng theo trước mắt so sánh, căn bản là đủ nhìn: “Đây là nơi nào a?”

      Thu về ánh mắt tán thưởng, Mục Đồng Đồng xoay người nhìn về phía thiếu niên phía sau, chẳng lẽ đây là mang mình đến chỗ này ăn cơm? Nhìn gian phòng đều sang trọng như vậy, ăn cái gì đó , cũng có thể quá kém.

      Từ lúc vào gian phòng, hai mắt thiếu niên rời khỏi Mục Đồng Đồng, thấy nàng hai mắt vẻ tỏa ra ánh sáng, khóe miệng khỏi dương lên, nghe được nàng vừa hỏi như vậy, liễm diễm mâu quang chợt lóe lên, mỉm cười: “Nơi này là Y La Cư.”

      “Y La Cư? Mục Đồng Đồng sửng sốt, quay đầu trừng lớn mắt khó tin nhìn về phía thiếu niên kia: “Chính là cái khắp nơi toàn vàng, Y La Cư trong truyền thuyết nhà đều là vàng?”

      Y La Cư này, nàng chính là ngưỡng mộ kỳ danh lâu, Y La Cư này chính là sản nghiệp tên Nhiễm Mặc, chính là đại biểu thân phận , ở Tây Ngụy hễ nghe qua tên Nhiễm Mặc, nhất định nghe qua Y La Cư, nghe , Nhiễm Mặc ban đầu chính là từ Y La Cư bắt đầu làm giàu. Nghĩ đến Nhiễm Mặc, Mục Đồng Đồng khỏi chột dạ hồi, nàng thế nhưng đào hôn chạy trốn, lúc này như thế nào chết tử tế chết cư nhiên đụng vào địa bàn .

      biết ý nghĩ trong đầu Mục Đồng Đồng, thiếu niên kia nghe nàng vừa như vậy, mỉm cười, mày hất: “Nơi này chính là Y La Cư trong truyền thuyết, về phần có phải vàng đúc hay , ta biết.”

      Lời thiếu niên kia, kéo suy nghĩ Mục Đồng Đồng quay về, hơi hơi buông mắt xuống, mân môi đỏ, đây là lần đầu tiên mười mấy năm qua xa nhà, hơn nữa tên tuổi mình cũng lớn như vậy, nên đến mức bị người nhận ra đến như vậy, vừa nghĩ như thế, bất an nho trong lòng lập tức bị ấn xuống.

      Quay đầu nhìn về bốn phía vách tường rực rỡ đóng chặt đồ trang trí, ý nghĩ vừa động, tiến lên từng bước, hướng phía vách tường liền đưa tay gõ. Nàng muốn xem Y La Cư này rốt cuộc có phải hay làm bằng vàng.

      “Ha ha.” Động tác Mục Đồng Đồng làm cho thiếu niên cười ra tiếng: “Ngươi đúng là thử a, đều là truyền thuyết, truyền thuyết là thể tin.”

      Bị thiếu niên cười nhạo, Mục Đồng Đồng ngượng ngùng buông tay xuống, thẹn quá hóa giận, tức giận quay đầu liếc mắt nhìn thiếu niên: “Ta nghiệm chứng truyền thuyết có được a. huống chi tin đồn vô căn cứ chưa hẳn vô căn cứ, nếu có nguyên do, làm sao có truyền thuyết khoa trương như vậy.

      Kỳ theo tay kề bên đến vách tường, nàng liền phát , vách tường này chỉ dùng gỗ lim thượng hạng khắc hoa sau đó phun nước sơn vàng, nhìn qua vàng son lồng lẫy, thực ra thực chất vẫn là gỗ, trong lòng nho thất vọng, nàng còn tưởng rằng, có thể thấy nhà làm bằng vàng chứ?

      Thấy Mục Đồng Đồng trong mắt thất vọng, thiếu niên mỉm cười, buông mắt xuống: “Phòng này phải bằng vàng ngươi thực thất vọng.?”

      Bạch liễu tha nhất nhãn, Mục Đồng Đồng lạnh cười tiếng: “Khó có thể nào ngươi còn có thể cho ta biến ra gian nhà vàng?” xong Mục Đồng Đồng hơi quay đầu, nhìn về phía vách tường màu vàng kia, nhất thời vẻ mặt mơ mộng: “Nếu ta có thể có được gian kim ốc, bên trong phủ kín thảm lông màu trắng, lại có giường lớn bằng vàng ròng. Ta liền cảm thấy thỏa mãn.”

      Nhìn thấy Mục Đồng Dồng đắm chìm ở mộng ảo vui vẻ tươi cười, thiếu niên khỏi mỉm cười: “Kim ốc tàng kiều sao? Kim quang lấp lánh, ngươi cảm thấy quá mức chói mắt sao?” Cái này hình như cũng phải việc khó gì , ít nhất với dễ như trở bàn tay, bất quá vàng tính chất mềm, muốn xây dựng kim ốc trong lời , làm sao cam đoan cố định hình dạng, vẫn là vấn đề nan giải.

      “Ngươi biết là kim quang lấp lánh nhìn tốt lắm? Hơn nữa, là người e rằng cũng lại ghét bỏ vàng chói mắt được.” Hất mày hỏi vặn lại thiếu niên, Mục Đồng Đồng nỏi với vẻ mặt đương nhiên.

      Là như thế sao thiếu niên hơi hơi nhướn mày, quá thích quang mang lấp lánh kia, bất quá thích tiểu nữ nhân này nhắc tới vàng là trong mắt lấp lánh quang mang, còn có khóe miệng ngọt tinh tế cười kia, làm cho có loại xúc động cất chứa.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bữa ăn bá vương 3

      Chương9:

      Quan sát hết khắp bốn phía, Mục Đồng Đồng đưa tay quải dưới cạnh thiếu niên: “Này ngươi mang ta ăn cái gì, nơi này làm sao cũng có người?”

      Mâu quang chợt lóe, mỉm cười liếc mắt nhìn Mục Đồng Đồng, thiếu niên thản nhiên mở miệng, giọng điệu là ngay cả chính mình cũng phát ra sủng nịnh: “ đói bụng?” Đừng có gấp.” xong thần bí hướng Mục Đồng Đồng nháy mắt, làm động tác chớ có lên tiếng, liền lắc mình ra khỏi phòng, còn đưa tay đóng cửa phòng lại.

      Hất mày nhìn cửa phòng đóng chặt, Mục Đồng Đồng xoay người đến ngồi xuống trước bàn tròn lớn giữa phòng, đưa tay phất qua khăn trải bàn gấm màu đỏ mặt bàn, tơ lụa xúc cảm vào tay, làm cho nàng nhịn được chép miệng, là nghiệp chướng a, đây là gấm Tô Châu thượng hạng sao? Cái này có giá cả vô thị gì đó, cư nhiên bị người nơi này lấy đến làm khăn trải bàn? Ngẫm lại lão cha kia của nàng, năm kia được kiện gấm Tô Châu ngoại sam, cả ngày coi như bảo bối , đè đáy hòm thu thập, phải ngày quan trọng mặc, nếu như khăn trải bàn này bị lão cha nàng thấy được, tình lấy gì kham a?

      Ngay tại Mục Đồng Đồng vạn phần cảm thán nơi này xa xỉ thiếu niên kia bưng khay đẩy cửa mà vào, Mục Đồng Đồng ánh mắt khó tin, vạn phần đắc ý dọn đồ ăn, sau đó cằm hơi hơi nhấc, có chút tự hào mở miệng: “Thế nào? Nhìn ba món ăn này, có phải hay rất muốn ăn?”

      Liếc thiếu niên cái, Mục Đồng Đồng hơi hơi bĩu môi, lại đem tầm mắt chuyển qua bàn, tuy rằng bộ dáng thối thiếu niên thực khiến nàng căm tức, cũng thể phủ nhận theo như lời, trước mặt ba món ăn, đến chén đĩa kim quang lập lòe kia, chính là màu sắc tạo hình đồ ăn, chính là nhìn khiến người thèm dãi, mà ngoài bát bạch ngọc, bên trong nước nóng màu xanh biếc, mặt di động ba cánh hoa, còn có hai khối đào ướt át đỏ tươi, chỉ cần nhìn kĩ, chính là đại hưởng thụ.

      Thấy hai mắt Mục Đồng Đồng tỏa ánh sáng thèm dãi nhìn chằm chằm thức ăn, thiếu niên nhìn được lắc đầu cười khẽ: ” Đồ ăn này, chỉ dùng để ăn, phải dùng để nhìn, nếm thử xem, hương vị tuyệt đối khiến ngươi thất vọng.” xong, bưng lên bát bạch ngọc, liền đưa tới bên miệng Mục Đồng Đồng.

      Nghe thiếu niên chắc chắn như vậy, Mục Đồng Đồng hất mi, ngắm bát ngọc đưa tới bên môi, cũng khách khí, cúi đầu nhấp miệng, tế hoạt tinh khiết và ngon làm cho nàng hơi hơi trừng ánh mắt, kinh hỉ hỏi: “Canh này là gì hả? Uống ngon a?”

      Thấy Mục Đồng Đồng khách khí liền tay chính mình này, cúi đầu ăn canh, mâu quang thiếu niên lên có thể so với hào quang ngôi sao lấp lánh, môi đỏ mọng câu, giơ lên mị nhân cười : “Đây là mỹ nhân canh. Thích

      Mỹ nhân canh? Mục Đồng Đồng kinh ngạc liếc mắt nhìn thiếu niên kia, nhớ tới đoạn ký ức ở sâu trong chỗ nào đó, là trùng hợp, vẫn là ———mâu quang nhíu lại, lại hướng thiếu niên kia nhìn lại, đối về ánh mắt xán lạng như vì sao của , bật cười lay động đầu, như thế nào có thể chứ? đời hẳn là có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

      “Vì sao gọi mỹ nhân canh, gọi quân tử canh?” Hơi hơi buông mắt xuống, dấu kích động trong mắt, có phải hay nàng suy nghĩ nhiều, thử xem biết.

      Vẻ mặt Mục Đồng Đồng quỷ dị biến hóa rơi vào trong mắt thiếu niên, chính là mâu quang hơi hơi chợt lóe, ấn nghi hoặc xuống: “Phù dung như mặt, đào là cái miệng nhắn, đúng là như hoa mặt mỹ nhân, cho nên gọi mỹ nhân canh, còn có quân tử canh sao? Ta đễn giờ vẫn biết, bất quá ngươi nếu như thích, lần sau ta mang ngươi ăn.”

      Thiếu niên giải thích làm cho Mục Đồng Đồng trong lòng nho thất vọng , ngẩng đầu hướng khóe miệng ngoài cười nhưng trong cười, thầm thở dài, chỉ biết, đời này đâu có chuyện trùng hợp như vậy. Cúi đầu nhìn mỹ vị bàn thực rất ngon miệng, hề khách khí, cúi đầu bắt đầu đại khoái ăn.
      Bữa ăn bá vương 4

      Chương 11:

      Đôi mắt chớp chớp, Mục Đồng Đồng ngẩng đầu đối về quản kia mỉm cười: “Ta thiếu chút nữa quên, ta còn có chuyện rất quan trọng, phiền ngươi có thể hay tìm cho ta chút giấy cùng bút, ta muốn mượn ngươi nơi này viết phong thư. Đợi lát nữa người tính tiền.”

      chút hoài nghi lời Mục Đồng Đồng, quản kia liền vội gật đầu cái: “ nương chờ, tiểu nhân lập tức .” xong liền khom người lui ra ngoài. Còn nhân tiện đóng cửa phòng lại.

      Xác định quản kia xa, Mục Đồng Đồng phen giữ chặt thiếu niên: “Ngươi với nơi này rất quen thuộc?”

      “Đúng vậy.” gật đầu hiểu, thiếu niên hiểu Mục Đồng Đồng vì sao vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc như vậy. Bất quá tò mò nàng có chuyện quan trọng gì?

      “Vậy là tốt rồi.” Mục Đồng Đồng gật đầu cái, rất nhanh nhìn phía cửa, đưa tay kéo thiếu niên, vọt tới cửa sổ phen đẩy cửa phòng ra, trước tiên trở mình ra ngoài.

      “Ngươi làm gì” Trừng lớn mắt nhìn Mục Đồng Đồng, thiếu niên nắm chặt song cửa sổ, nơi này là lầu hai, ngã xuống làm sao bây giờ?

      “Ngươi có bạc ? có bạc theo ta.” Mắt liếc thiếu niên cái, Mục Đồng Đồng thấy bộ dáng cũng giống như là có nghìn bốn trăm lượng, , chẳng lẽ chờ bị bắt a?

      có.” Thiếu niên thành lắc đầu, lập tức trừng lớn mắt, khó tin chỉ vào Mục Đồng Đồng: “Ngươi cũng có tiền, cho nên ——-”

      “Biết là tốt rồi.” Tai nghe được từ xa có tiếng bước chân, Mục Đồng Đồng phen túm thiếu niên đem từ cửa sổ lia ra ngoài, sau đó rất nhanh đóng cửa sổ, miêu thắt lưng, dọc theo ngoài cửa sổ, kéo thiếu niên dán lên vách tường, trở mình đến bên nóc nhà Y La Cư.

      “Nơi này ngươi quen thuộc, phía trước dẫn đường.” Vững cước bộ, đem thiếu niên đẩy lên phía trước, Mục Đồng Đồng bên quay đầu lại xem xét tình hình kim ốc phía sau, bên miệng ngừng thúc dục thiếu niên chạy nhanh.

      Đưa tay nắm Mục Đồng Đồng, thiếu niên mang theo Mục Đồng Đồng ở nóc nhà xuyên qua mấy cái, liền dựa theo mấy cái tường thân trúc nhảy xuống mặt đất, mắt nhìn Y Cư La đằng xa, thở phì phì chỉ vào Mục Đồng Đồng: “Ngươi ăn cơm bá vương?”

      “Như thế nào, được sao?” Hất mày trừng mắt nhìn thiếu niên cái, Mục Đồng Đồng bĩu môi, vỗ vỗ bụi khí tay: “Ai cho ngươi mang ta đến chỗ đắt tiền như vậy ăn cơm, hơn nữa ta cũng phải cố ý, chỉ là hôm nay mang nhiều bạc như vậy, cùng lắm chờ ngày mai ta có tiền, quay về trả tiền là được.” “Ngươi ngày mai còn có tiền sao?” Thiếu niên tò mò nhìn Mục Đồng Đồng, nghi ngờ mở miệng.

      “Thừa lời, ta có.” Mắt kia trừng mắt nhìn thiếu niên cái, Mục Đồng Đồng phát người này trong lời đúng là phải bình thường.

      Mặc kệ vẻ mặt thiếu niên kia còn nghi ngờ, Mục Đồng Đồng quay đầu lại nhìn ngõ vắng vẻ phía sau, thời gian còn sớm, tìm chỗ chuẩn bị tiền.

      Nhìn bóng dáng Mục Đồng Đồng, thiếu niên hơi hơi hất mày, nữ nhân này, là tính bỏ lại chứ? Như vậy sao được, vội nhanh bước chân, đuổi theo Mục Đồng Đồng, đưa tay kéo lấy ống tay áo của nàng: “Ngươi muốn đâu?”

      “Ngươi quản làm gì?” Liếc mắt nhìn ống tay áo bị thiếu niên túm lấy, Mục Đồng Đồng nhíu mày, vung cánh tay muốn thiếu niên kia bỏ ra, tiệc rượu cũng tan, còn theo mình làm cái gì?

      Nhưng thiếu niên kia lại dai như đỉa, dính vào vứt xong: “Buông tay.” Mục Đồng Đồng trừng mắt nhìn cánh tay thiếu niên, lạnh lùng mở miệng.

      thả, mọi người ở Y La Cư kia biết ta, ngươi nếu như chạy bọn họ theo tìm ta muốn đòi tiền bữa cơm kia.” Vẻ mặt quật cường nhìn Mục Đồng Đồng. Thiếu niên cầm lấy ống tay áo Mục Đồng Đồng, nắm chặt.

      “Hóa ra là ngươi lo lắng việc này.” Chợt gật gật đầu, Mục Đồng Đồng hất mi nhìn thiếu niên: “Đó là ta đem tiền cơm trả Y La Cư, ngươi theo ta?”

      Thiếu niên chỉ là khóe miệng giật gật, nhiìn Mục Đồng Đồng cái, sau đó cúi đầu xuống, mặc lên tiếng, nhìn như vậy, Mục Đồng Đồng cho là cam chịu, thở sâu, áp chế nộ khí trong lòng: “Ngươi trước buông ta ra, ta bỏ lại ngươi là được."

      Tuy rằng tại trời tối rồi, nhưng đường cái vẫn có ít người, nghĩ bộ dáng do dự như vậy, nhất là vẻ mặt ủy khuất của tên soái có thiên lý, người biết còn tưởng rằng nàng ăn hiếp chứ? Tuy rằng đối với việc làm người tốt nàng có hứng thú, nhưng nàng đối với việc làm ác nhân càng thêm có hứng thú.
      hồi hào đánh bạc 1.

      Chương12

      Làm các nàng hàng này, muốn chuẩn bị tiền, đương nhiên là phải tìm chỗ nhiều người, nhưng mà tại ngày cũng trễ thế này, cũng chỉ có hai chỗ náo nhiệt nhất, là thanh lâu, hình như có chút thuận lợi, vậy chỉ còn lại sòng bạc. Nhưng tại Tê Pượng thành, nàng thế nhưng nhân sinh mà quen, vì thế mày hất, liếc mắt nhìn thiếu niên cái, hơi hơi cấu xuống đầu ngón tay: “Ngươi, qua đây.”

      “Hả?” Nghe được thanh Mục Đồng Đồng, thiếu niên hơi hơi ngẩng đầu, liền đối về ánh mắt cùng động tác cực đủ khiêu khích của Mục Đồng Đồng, nhất thời trong lòng căng thẳng, đôi mắt sáng chói lên tia đen thui. Hơi hơi nhấp môi, này, có biết hay động tác khiêu khích như vậy, đối về người nam nhân bình thường là nhiều mị hoặc.

      ngươi đấy, mau tới đây.” Thấy thiếu niên kia chỉ là nhìn mình lại cọ cọ, Mục Đồng Đồng kiên nhẫn chờ, tiến lên từng bước nắm thiếu niên ngốc lăng: “Ta ngươi có nghe thấy ?”

      “Nghe thấy.” Cụp mắt nhìn tay bé cầm lấy vạy áo trước ngực mình, khóe miệng thiếu niên gợi lên mạt suy nghĩ. Thản nhiên nâng mắt: “Có chuyện gì sao?”

      “Ta tới hỏi ngươi, sòng bạc lớn nhất nơi này ở chỗ nào?”

      “Sòng bạc?” Thiếu niên sửng sốt, lập tức trừng lớn mắt, khó tin nhìn Mục Đồng Đồng: “Ngươi là muốn muốn đánh bạc ——”

      Phất tay áo cắt đứt lời thiếu niên, Mục Đồng Đồng tức giận liếc cái: “Ngươi nên nhiều lời như vậy, bảo ngươi dẫn đường dẫn đường, lại nhiều, tin hay ta thiến ngươi?”

      “Thiến?” Thiếu niên nghi hoặc, nhưng nhìn đến Mục Đồng Đồng giơ giơ nắm đấm lên, lập tức co rụt cổ lại: “Được được được, ta , sòng bạc lớn nhất là sao, phía trước còn có nhà. Là sòng bạc Kim Thịnh lớn nhất cả nước chi nhánh ở chỗ này —— Ngô, ngươi sao —— đột nhiên như thế?”

      Lời thiếu niên chưa xong, cũng chỉ thấy Mục Đồng Đồng đột nhiên xoay người, bộ dáng trợn mắt trừng trừng, tựa như là thiếu nàng mấy vạn lượng bạc.

      “Ngươi sòng bạc cái gì?” rảnh rỗi phản ứng thiếu niên kinh ngạc, Mục Đồng Đồng chỉ trừng mắt buồn bực lên tiếng hỏi, phường đánh bạc Kim Thịnh, là sòng bạc Kim Thịnh của tên Nhiễm Mặc kia.?

      “Sòng bạc Kim Thịnh hả? chính là cái sòng bạc Kim Thịnh của phú khả địch quốc Nhiễm Mặc, Làm sao? Có vấn đề gì sao?” Thiếu niên có chút cổ quái nhìn Mục Đồng Đồng, mày hơi hơi nhăn lại. phải là cùng Ngô Mặc kia có cừu oán chứ?

      Quả nhiên đúng, Mục Đồng Đồng tức giận hừ lạnh tiếng, làm sao đễn chỗ nào cũng tránh khỏi người này, nàng làm sao núp như vậy, nhất định phải ngã quỵ trong tay Nhiễm Mặc này.

      Bị ánh mắt Mục Đồng Đồng tràn ngập phẫn hận nhìn cả người phát run, thiếu niên khỏi nuốt nước miếng cái: “Cái kia, người của sòng bạc Kim Thịnh chọc tới ngươi?” Làm sao nhắc tới phường đánh bạc này, này liền sắc mặt đại biến.

      “Chọc tới ta phải sòng bạc, mà là chủ tử sòng bạc, nếu phải , ta cũng đến mức thảm như vậy?” hất mi hoành thiếu niên cái, Mục Đồng Đồng hơi hơi nâng cằm lên: “Ít lời vô nghĩ, ngươi mau mau mang ta đến sòng bạc, ta muốn đem tất cả tiền của tên Nhiễm Mặc kia đều thắng về.”

      Mục Đồng Đồng làm cho thiếu niên hơi hơi sửng sốt, trong mắt rất nhanh lên tia nghi ngờ, lập tức nheo mắt lại tìm tòi, này bộ dáng giống như rất hận Nhiễm Mặc, Nhiễm Mặc chọc tới nàng? Nhìn thất Mục Đồng Đồng bộ lời hùng hồn bộ dáng tính sẵn trong lòng, nhịn được cười khẽ ra tiếng.

      “Cười cái gì?”

      “Ta chỉ là cảm thấy, nếu như ngươi chỉ là muốn dựa vào đánh bạc đem tiền cũng thắng về, chỉ sợ là nhiệm vụ gian khổ.”
      hồi đánh bạc 3

      Chương14:

      Hơi hơi hất mi, Mục Đồng Đồng mỉm cười liếc nhà chủ kia cái: “Như thế nào, ngươi sợ thua dậy nổi, đập bể bảng hiệu sòng bạc Kim Thịnh các ngươi, mới đòi đuổi ta sao?”

      “Thua dậy nổi?” nhà chủ nhà kia nghe vậy hú lên quái dị: “Sòng bạc Kim Thịnh chúng ta, còn sợ thua dậy nổi? Tiểu nương da, ngươi sợ chết như vậy, ông nội ta thanh toàn cho ngươi.”

      xong, nhà chủ hừ lạnh tiếng, quay về đám người phía sau vung tay áo lên, đuổi bọn họ tản ra, chung xúc xắc trong tay hướng trước mặt Mục Đồng Đồng đẩy: “Thua rất thảm, tiểu nương da, đến lúc đó đừng trách ông nội nhắc nhở qua ngươi.”

      Nghe nhà chủ kia ngụm cái ông nội, tiểu nương da, thiếu niên hơi hơi chau mày, hờn giận mân khởi môi: “Muốn đánh bạc đánh bạc, chỗ nào nhiều lời như vậy, ông chủ các ngươi là mời khách đến cùng cân nước miếng sao”

      Nghe vậy, nhà chủ kia ngẩng đầu, hí mắt nhìn thiếu niên phía sau Mục Đồng Đồng, nhất thời chau mày: “Tiểu tử ngươi, biết đây là chỗ nào ? Cũng dám giáo huấn ông nội ——–”

      “Lời thừa là quá nhiều, rốt cuộc đánh bạc hay ?” Thấy nhà chủ mũi nhọn lại nhắm ngay thiếu niên, Mục Đồng Đồng mau quang chợt lóe, kiên nhẫn đưa tay đập đập cái bàn, trong mắt lên tia khinh thường, có điều chỉ là người nhà chủ sòng bạc, kiêu căng làm càn như vậy, có thể thấy được chử tử sau lưng cũng phải thứ tốt đẹp gì, may mắn nàng chạy nhanh, muốn thực làm cho nàng gả cho Nhiễm Mặc kia, nên điên rồ thể.

      “Đánh bạc, đương nhiên phải đánh bạc.” Nghe được thanh Mục Đồng Đồng kiên nhẫ, nhà chủ hề để ý tới thiếu niên kia, chính là quay đầu lại, lạnh liếc Mục Đồng Đồng cái: “Ngươi vội chịu chết như vậy, ông nội đương nhiên thành toàn ngươi, tại mà bắt đầu, ngươi trước áp chú.”

      Nhìn nhà chủ kia đổ chung xúc xắc trước mặt, Mục Đồng Đồng nở nụ cười: “Theo ta đánh bạc, ngươi đánh bạc dậy nổi, ngươi có thể gọi quản gia tới làm chủ.”

      Nghe Mục Đồng Đồng lại nhắc tới việc này, nhà chủ kia nổi giận, cho tới bây giờ ở sòng bạc đánh bạc, nếu như đều cùng quản đánh bạc, còn cần nhà chủ này làm cái gì?

      Sắc mặt trầm xuống, hai tay căng chặt mặt bàn, đứng lên, vừa định muốn mở miệng, người áo xanh trang phục người hầu tới, bán vào bên tai gì đó biết, nhà chủ kia nhất thời sắc mặt cổ quái nhìn Mục Đồng Đồng cái, hơi hơi mím môi cái: “Quản chúng ta đáp ứng đánh bạc với ngươi, nương chờ lát.”

      Về thái độ cùng khẩu khí nhà chủ kia đột nhiên chuyển biến, Mục Đồng Đồng chính là hơi hơi hất mi cái, quay đầu nhìn về phía gã người hầu chuyển lời kia, khóe miệng kéo xuống thể nhận ra, hướng nhà chủ kia hơi hơi gật đầu cái, xoay người tìm cái bàn yên tĩnh ngồ xuống.

      quá lâu, nam tử thân màu xanh, tao nhã tiêu sái đến trước mặt Mục Đồng Đồng: “ nương muốn cùng ta đánh bạc?”

      “Đúng.” Híp mắt đánh giá nam tử áo xanh này, Mục Đồng Đồng hất mi cái, nhịn được huýt sao, hảo khen người nam nhân, tuy rằng bộ dạng thực phải rất tuấn mỹ, cùng lắm cũng chỉ có thể tính thượng đẳng, đuôi mày hơi hơi hất, cùng phong mâu hẹp dài, tự do loại quyến rũ nguyên vẹn vốn có. Làm cho người ta thể rời mắt. Nhất là cặp phượng mâu liễm diễm kia thời điểm nhìn người ta, làm cho tâm khống chế được muốn sa vào.

      “Khụ khụ.” Thiếu niên bên, thấy Mục Đồng Đồng nhìn y nhân kia chớp mắt, ho , cúi đầu kéo kéo ống tay áo Mục Đồng Đồng: “Ngươi phải muốn cùng đánh bạc sao?”

      “Ngươi muốn tào lao.” Quay đầu lại mắt trừng trừng nhìn cái tên làm phiền nàng xem mĩ nam, quay đầu lại đối về phía nam tử áo xanh kia mỉm cười: “Chào ngươi, ta gọi Mục Đồng Đồng, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.” xong chìa tay ra.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Lot dep ngoi hong truyen =D

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :