1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Quả thực rất mị hoặc


      Sau khi thương thế tốt lên, có lẽ là do Vương gia đại thúc niệm tình Hạ Thiên bị thương nặng vừa khỏi, cho nên hiếm khi thấy lại an bài đống chuyện này chuyện kia để dạy dỗ nàng, Hạ Thiên cực kỳ cảm động, vô cùng cảm động, nhưng mà. . . .

      Nàng trừng mắt nhìn cái khăn lau trước mặt, trừng mắt nhìn cái lưng trần bóng loáng gợi cảm của Vương gia đại thúc tựa ở bên bờ hồ nước nóng.

      Chà lưng.

      Vì sao lại muốn chà lưng. . . .

      Vì cái gì lại muốn nàng bất chấp nguy cơ đau mắt hột để chà lưng cho ? !

      Nàng trừng mắt, hung hăng trừng mắt nhìn tấm lưng trần đầy khiêu gợi này, trừng đến nỗi, nếu có thể chọc thủng mấy lỗ cái lưng này càng tốt, đỡ mất công nàng phải lau.

      Đáng tiếc, trời toại lòng người,Vương gia đại thúc thấy nàng cằm khăn đứng lâu mà hề có chút động tĩnh, bất mãn.

      “Thất thần cái gì vậy? Lại muốn làm trò gì nữa đây?”

      Hạ Thiên bĩu môi, tay cầm khăn chà lên lưng , cười : “, có, người ta nào dám, ta chà lưng này, haha. . . .”

      Đứng ở dưới mái hiên, thể cúi đầu, nàng đành phải cầm khăn chà lưng, nhắm mắt lại, đụng đến tấm lưng trần bóng loáng, kỳ cọ, kỳ cọ a. . . .

      “. . . .” Nàng chà chà…

      “Ừm. . .” Vương gia đại thúc thoải mái ngâm lên tiếng, đôi mắt nheo lại, giống như con mãnh hổ ngang ngược lim dim ngủ.

      “. . . .” Nàng chà sát, từ từ tăng thêm lực.

      “Ừm. . .” lại càng thêm thoải mái cong người lên, dựa lưng vào sau, theo động tác của nàng lúc lên lúc xuống, khiến cho toàn bộ phía sau lưng có thể thoải mái hưởng thụ hầu hạ.

      “. . . . “ Khóe môi Hạ Thiên co giật, nàng hung hăng chà sát, hung hăng chà sát. . .

      “Ư, ưm. . . .” Vương gia đại thúc dứt khoát dựa hẳn vào thành hồ, nửa người dưới ngâm ở trong nước, nửa người dựa vào bên hồ nước nóng, vô cùng hưởng thụ tắm hơi “phiên bản đại”.

      Hạ Thiên hết chỗ , đừng có kêu lên cách dâm đãng như vậy có được hay ? Người nào biết còn tưởng bọn họ ở bên trong làm cái gì nữa.

      Nàng bất đắc dĩ thu tay, mặt chút thay đổi : “Đại thúc, chà xong rồi!”

      “Ơ, chà xong rồi sao?” Vương gia đại thúc chậm rãi mở đôi mắt mê man, bộ dáng mờ mịt biết ngày hay đêm, sau đó xoay người lại, cả người dựa vào bờ hồ nước nóng: “Phía trước, tiếp tục !”

      “. . . . .” Hạ Thiên co giật, cố nén cơn kích động muốn ném cái khăn vào mặt , hít vào hơi sâu, chậm rãi : “Vâng, đại gia, tiểu nhân làm ngay!”

      Thế là, nàng đem cái khăn ướt đặt ở vai , kỳ kỳ cọ cọ, ánh mắt thể khống chế mà nhìn xuống bên dưới.

      Chậc chậc, nhìn ra dáng người của đại thúc phải là tốt bình thường, ngay cả vết sẹo lồi cũng có, nhìn vòm ngực to lớn rắn chắc này, cảm giác sờ lên chắc chắn là rất tốt, tuyệt đối sai, lại nhìn tới hai điểm hồng lộ ra trong khí. . . .

      Ách! Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, đúng là mị hoặc, quả thực là loại cám dỗ a. Nàng nhanh chóng khẩn trương nhắm mắt lại, sợ rằng mình chịu nổi mà nhào lên, như vậy đời minh sáng suốt của nàng. . . .
      honglakfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 41: Mị lực quá kém!


      “Ách”

      Ân Tịch Ly thở gấp, Hạ Thiên này quả là có bản lĩnh làm cho tính tình của trở nên hư hỏng, nhắc tới cũng cảm thấy kỳ quái, ở trong triều người ta gọi là Thiết Diện Diêm La, vậy mà ở trước mặt Hạ Thiên, lúc nào cũng giống như núi lửa bạo phát, kiềm chế kiểu gì cũng nén được lửa giận, vậy nên mỗi lần đều thay đổi biện pháp chỉnh nàng để trút cơn giận của mình.

      Hạ Thiên biết trong lòng nghĩ gì, dĩ nhiên cho dù có hiểu , nàng cũng chỉ biết cười cười khinh bỉ, thầm mắng là do tính tình của tệ hại, tuyệt đối có quan hệ gì với nàng, nàng đây là cực kỳ vô tội, cực kỳ thiện lương. . . .

      Nhìn sắc mặt của trắng xanh lẫn lộn, Hạ Thiên cực kỳ hài lòng đứng dậy, phủi phủi tay, ném cái khăn xuống, cao giọng : “Vương gia, ngài tắm cũng xong rồi, lưng của ngài cũng chà xong rồi, bây giờ ta phải giặt quần áo cho lão nhân gia ngài, vì vậy, tạm biệt trước!”

      Dứt lời, nàng cũng quan tâm sắc mặt của Vương gia đại thúc như thế nào, dương dương tự đắc, ngẩng đầu tiêu sái rời .

      Cho nên, lần đầu tiên giao chiến sau khi thương thế tốt lên, Hạ Thiên thắng.

      Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn bóng lưng của Hạ Thiên, con ngươi sâu thẳm hơi co rút, lửa giận vốn dĩ tăng vọt bỗng nhiên lắng xuống, lâu sau đó, phát ra tiếng cười .

      tiểu nha đầu thú vị, xem ra giữ lại nàng cũng phải là chuyện tồi. . . .
      honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 42: Tất cả vì mưu sinh a~


      “Aizz, Hổ Tử, ngươi muốn mua hộp về dùng thử sao? Đây chính là phát minh mới nhất, trong thiên hạ chỉ nhà có, tuyệt đối có nhà thứ hai, nếu ngươi mua, chỉ sợ sau này còn cơ hội rồi!”

      Ở phòng bếp rộng rãi chất đầy những rau củ xanh tươi, bọn hạ nhân bận rộn tới tới lui lui, đột nhiên tất cả đều đồng loạt dừng lại, tầm mắt hướng về phía hai bóng dáng đứng sát nhau ở đằng sau bếp lò.

      Trong tay Hạ Thiên cầm hộp Viagra của Mỹ, ngừng thuyết phục tên Vương Nhị Hổ đứng trước mặt mình mua, Vương Nhị Hổ là bà con xa của Mạc quản gia, dáng vẻ thà phúc hậu, vừa nhìn vào cũng có thể biết đây là người rất dễ bị bắt nạt.

      Hạ Thiên cũng là trong lúc vô tình bước vào phòng bếp mới trông thấy người này, đương nhiên, nàng cũng nhìn thấy bộ dạng thà phúc hậu của , về sau liền quấn lấy , làm cho mua hộp nàng để cho .

      “Khụ, cái kia, Hạ. . .Hạ nương, lần trước. . . .lần trước ta mua rồi. . .” Khuôn mặt của Vương Nhị Hổ đỏ như mông khỉ, trời mới biết người có bao nhiêu thẹn thùng mắc cỡ.

      Sống hơn hai mươi mấy năm, chỉ cần đứng cách nương nào chừng ba thước, đỏ mặt, càng đừng đến chuyện nắm lấy bàn tay của người ta, ngay cả cái chuyện mua số thuốc này, cũng cần dùng đến.

      Nhưng mà, nhưng mà vừa nhìn thấy đôi mắt to tròn tỏa sáng lấp lánh của Hạ nương, kìm lòng được nên mua, hơn nữa còn là mua liền lúc hai hộp, đem nửa tháng tiền lương của mình tiêu hết, nhưng mua về mà lại hiểu phải uống như thế nào, uống lại cảm thấy lãng phí, vì thế vẫn đem cất ở trong nhà, mỗi đêm trước khi ngủ lại lấy ra xem, sau đó khuôn mặt lại đỏ hồng rồi vội vàng nhét xuống dưới giường, dám lấy ra thêm lần nữa.

      “Lần trước? Lần trước ngươi mua là “Dục tiên hoàn”, hoàn toàn cùng đẳng cấp với thuốc Viagra của Mỹ này, thuốc tốt đương nhiên nâng cao hiệu quả, đây là do ta chiết xuất từ những vị thuốc quý hiếm, ngươi muốn mua sao?” Hạ Thiên mở đôi mắt to tròn chờ đợi quan sát .

      Nàng còn cách nào khác, từ sau khi đến Vương phủ này, mỗi ngày nàng phải chịu đựng cuộc sống nước sôi lửa bỏng, chỉ riêng chuyện có nguồn kinh tế, mà ngày ngày còn bị Vương gia đại thúc hung dữ hủy hoại tâm hồn yếu ớt của nàng, vì thế nàng suy nghĩ, nàng thể ở lại nơi này cả đời, dù sao cuối cùng cũng phải rời , nhưng mà sau khi rồi, nàng lấy gì mà ăn?

      Ở phủ của Vương gia đại thúc, mỗi ngày vô cùng mệt mỏi vất vả, lại được lĩnh tiền lương, nhưng ít ra cuộc sống mưu sinh cũng cần phải lo âu, nhưng nếu mình bỏ phải sống như thế nào? Nhất định là phải cần dùng đến tiền bạc, nhưng mà, nàng cũng thể rời khỏi Ly Vương phủ rồi lại tiếp tục bán thuốc ở đường. Vì vậy, nàng phải đem thị trường phát triển ở bên trong.

      Bên trong đếm tới đếm lui cũng có dưới mấy trăm hạ nhân, mấy trăm nha hoàn, nha hoàn lại hay thẹn thùng, muốn mua nhưng lại dám mở miệng, nàng cũng thể ép buộc người ta mua được, vì vậy, nàng chỉ có thể tìm đến mấy tên gia đinh, nếu muốn việc buôn bán phát đạt phải làm cho người ta biết được hiệu quả của thuốc, cho nên nàng muốn tìm tên nào dễ gạt, gạt mua nhiều giúp nàng mấy hộp, sau đó lại làm người mẫu quảng cáo giúp nàng, cứ như vậy, việc buôn bán của nàng nhất định sinh sôi nảy nở a.

      Tất cả những điều này, đều là vì cuộc sống mưu sinh nha.
      honglakfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Hành động vô cùng sáng suốt


      “Dục. . .dục. . .dục tiên hoàn?” Vương Nhị Hổ hoàn toàn cà lăm, mặt đỏ đến tận mang tai, giống như nàng dâu , giọng càng lúc càng trở nên thấp dần: “Hạ nương, ngươi. . .ngươi là nữ tử. . .”

      Trời đất ơi, tại sao như Hạ nương lại có thể lớn mật mà ra những chuyện như vậy? Còn bán những loại thuốc này nữa, chẳng lẽ nàng biết. . . biết xấu hổ sao?

      “Ta là nữ tử nha.” Hạ Thiên ưỡn ngực, vẻ mặt nịnh nọt, để lộ ra đường cong kiêu ngạo: “Tuy ta chỉ mới 34D, nhưng ít ra cũng còn có thể nhận ra được, nhưng mà, Hổ Tử, bây giờ phải là lúc để đến dáng người, ngươi muốn mua sao?”

      “34D? Đó là cái gì. . . .” Vẻ mặt của Vương Nhị Hổ trở nên mờ mịt khó hiểu.

      “Là. . . Ai da, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?” Khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ lên, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, tuy nàng là người phụ nữ đại, nhưng vẫn là nữ sinh còn chưa biết đến hôn là gì, làm sao nàng có thể biết xấu hổ mà thảo luận chuyện này với nam nhân khác. . . .Nàng rất mắc cỡ nha. . . .

      Ai ngờ, nhìn thấy Hạ Thiên đỏ mặt, khuôn mặt của Vương Nhị Hổ quả thực muốn rỉ máu, Hạ Thiên lo lắng có thể nào sau giây bị vỡ mạch máu mà chết hay ?

      “Này, Hổ Tử, sao mặt của ngươi lại hồng như vậy?” Nàng có chút lo lắng hỏi, thuận tiện giơ tay lên, sờ trán của , rồi lại sờ lên trán của chính mình, oa, có nóng nha.

      “Ta, ta. . . .” Toàn thân của Vương Nhị Hổ run lên, cuống quýt lui về phía sau bước dài, tim đập thình thịch, làm sao bây giờ, tại sao tim lại đập nhanh như vậy, hơn nữa, người của Hạ nương thơm quá. . . . .

      “Này, ngươi làm gì vậy?” Nhìn thấy lui về phía sau, Hạ Thiên bất mãn, tiến lên thêm bước: “Nhanh lên, ngươi mua hộp về dùng thử xem sao. Ta đảm bảo với ngươi tuyệt đối hữu hiệu, tuyệt đối kéo dài, tuyết đối khiến cho ngươi dục tiên. . .”

      “Ta mua! Ta mua! Ta mua!” Vương Nhị Hổ hét lớn tiếng, cắt đứt hai chữ “dục tử” vừa định ra khỏi miệng nàng, phen đoạt lấy cái hộp được gọi là “Viagra của Mỹ” gì gì đó ở trong tay nàng, hung hăng nhét vào trong lòng, mặt đỏ hồng hỏi: “Bao. . .bao nhiêu tiền. . .?”

      Thấy dứt khoát mua thuốc như vậy, ánh mắt Hạ Thiên mừng rỡ nheo tít lại, vội vàng giơ ra hai ngón tay: “ nhiều lắm, nhiều lắm, chỉ có hai lượng bạc mà thôi!”

      “Hai lượng?” Nghe thấy con số, sắc mặt của Vương Nhị Hổ trắng nhợt, trong lòng lại đột nhiên đau nhói, hai lượng bạc nha, nửa tháng lương của , hết sạch rồi.

      Run rẩy thò tay vào trong ngực, mò mẫm mò mẫm móc ra hai lượng bạc, lưu luyến dám lấy ra, giống như tráng sĩ sắp bị chặt tay, oanh oanh liệt liệt đặt vào trong tay của Hạ Thiên, hung hăng nhắm mắt lại, thôi, có hai lượng bạc mà thôi, là do chính mình muốn mua, thể để cho Hạ nương thất vọng. . . .

      “Ha ha. . . .” Hạ Thiên cầm bạc cười ngây ngô, vội vàng thu tay lại, nhìn lộ ra nụ cười sáng lạn: “Hổ Tử, ngươi chiếu cố đến chuyện buôn bán của ta như vậy, ngươi là người tốt, chờ ngươi cưới vợ, ngươi nhất định hiểu, hành động của ngươi ngày hôm nay là vô cùng vĩ đại, vô cùng sáng suốt, vô cùng thông minh!”

      xong, nàng cất bạc, vui vẻ tiêu sái rời .
      honglakfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Liên phi

      Nàng cất bạc, vui vẻ tiêu sái rời .

      Để lại Vương Nhị Hổ ngơ ngác ngồi dưới đất, trong đầu lên toàn bộ đều là nụ cười rực rỡ của Hạ Thiên, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nàng lại nở nụ cười với nha. . . .

      “A Hổ? Hạ nương rồi, ngươi còn ngồi ngây ngốc ở đây làm gì? Lần này lại mua hết bao nhiêu bạc?” Trương đại nương từ phòng bếp tiến đến bên cạnh, ái muội hỏi.

      “Khụ, hai. . .hai lượng. . .” Vương Nhị Hổ giống như dâu , cúi thấp đầu, gãi gãi ót.

      là cái tên phá của, mỗi lần đều tốn nhiều bạc như vậy, ta này Hổ Tử, ngươi có phải là được rồi chứ? Tại sao mua thuốc của Hạ nương nhiều như vậy rồi mà còn chưa khỏi?” Trương đại nương cố tình chăm chú nhìn xuống phía dưới của , giống như là ám chỉ điều gì đó.

      Khuôn mặt của Vương Nhị Hổ đột nhiên đỏ bừng: “Cái gì? bậy, ta có bệnh. . . .”

      Có trời làm chứng, đến tay của nữ tử còn chưa có chạm qua, hai mươi mấy năm nay, nữ tử thân cận với nhất chính là Hạ nương. . . . .

      “Phi! bệnh ngươi mua thuốc làm gì? Xui xẻo!” Trương đại nương dở khóc dở cười mắng tiếng, sau đó trở về phòng bếp tiếp tục nấu ăn.

      Vương Nhị Hổ cam lòng trừng mắt lên nhìn bà ta, thích như vậy đấy, được sao?

      Đương nhiên, Hạ Thiên hoàn toàn mặc kệ người khác thích hay thích, chỉ cần chuyện buôn bán làm ăn phát đạt, tâm tình của nàng vô cùng sảng khoái.

      Hôm nay tổng cộng bán được bốn hộp, thu hoạch tồi, thuốc nàng mang đến từ đại bán xong hết rồi, xem ra phải tìm cơ hội rời phủ lên núi để kiếm ít dược liệu mang về mới được.

      biết đại thúc có đồng ý cho nàng nghỉ ngày hay . . . . .

      cúi thấp đầu suy nghĩ, bỗng nhiên ăn mặc như hoa như ngọc chợt xông tới, nhìn thấy nàng ta, Hạ Thiên sững sờ, rồi lại bĩu môi, người này nàng gặp qua mấy lần, là trắc phi trong Ly Vương phủ - Liên Tĩnh, nàng ta là tiểu lão bà của Vương gia đại thúc, hung hăng phách lối, thường xuyên đánh đập nhục mạ hạ nhân, hơn tháng qua, mỗi lần nhìn thấy nàng ta, Hạ Thiên có thể trốn là trốn biệt, nàng muốn tự mình tìm tới phiền toái.

      Vì thế, nàng lặng lẽ xoay đầu lại, chuẩn bị vòng ra hoa viên theo con đường khác để trở về phòng.

      ngờ Liên Tĩnh nhìn thấy nàng, phát Hạ Thiên muốn về phía khác, nhất thời hừ lạnh cái, lớn tiếng : “Nô tỳ to gan, nhìn thấy bản phi mà chịu hành lễ, biết lớn , ngươi hiểu quy củ sao? Qua đây!”

      Hạ Thiên thầm kêu xui xẻo, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người khác, nàng đành phải kiên trì bước ra nghênh tiếp, ngoài cười nhưng trong cười : “Tiểu nhân tham kiến Liên phi.”

      Liên Tĩnh từ cao nhìn xuống, liếc mắt đánh giá nàng cái: “A, bản phi vẫn còn tưởng là ai, ngươi phải là cái nha hoàn ở bên kia Tây Sương viện hầu hạ vương gia sao?”

      Cầu xin ngươi chuyện cũng đừng có cái kiểu châm biếm mỉa mai như vậy có được ? Hạ Thiên kìm chế, bất đắc dĩ mở miệng : “Vâng, đúng là tiểu nhân, biết Liên phi gọi tiểu nhân qua có chuyện gì sao?”

      Nàng chưa bao tự nhận mình là nô tỳ, thứ nhất, lúc mới tới nàng phải là nô tỳ, nàng là Hạ Thiên, cũng phải là nô tỳ để cho người khác gọi đến gọi , thứ hai, nàng tự xưng là tiểu nhân cũng có lý do riêng, tiểu là , nàng chỉ mới mười tám tuổi, vẫn còn thôi. . . .Tự xưng là tiểu nhân cũng cực kỳ hợp lý.
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :