1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Tay bị chuột rút

      Hung hăng ở trong lòng tự khinh bỉ bản thân, lúc này Hạ Thiên mới điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình cho tốt.

      Đột nhiên, bàn tay to lớn túm được cánh tay của nàng, giọng ôn hòa từ phía sau truyền đến: “Lén la lén lút, ngươi định làm gì?”

      Hạ Thiên sửng sốt, từ từ quay đầu lại, chỉ thấy Ân Tịch Ly khoác chiếc áo choàng, dáng vẻ nhàn rỗi đứng ở phía sau lưng mình.

      Hạ Thiên hoảng sợ, vội vàng đem con rắn giấu ra phía sau: “, có gì.” Nàng cười gượng: “Haha, đại thúc, ngươi tắm xong rồi sao? Người ta chuẩn bị tới kỳ lưng cho ngươi nha, dĩ nhiên, ngươi muốn kỳ cọ ở phía trước cũng được. . . . “

      Nàng cười haha, bàn tay cầm con rắn, cố gắng giữ chặt ở phía sau mình. Con rắn này vô cùng dũng mãnh, thân thể lại trơn trượt, có vài lần Hạ Thiên cũng suýt túm được nó, để cho nó suýt chút nữa bò ra ngoài.

      Ân Tịch Ly hoài nghi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng: “ ? Vậy ngươi giấu cái gì sau lưng vậy?” tin nha đầu kia lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

      “Sau lưng ta? có gì đâu!” Hạ Thiên nâng cao giọng: “Ta nào có giấu cái gì, chỉ là. . . . chỉ là tay của ta bị chuột rút nên xoay được. . . .”

      “Chuột rút à. . . .” Ân Tịch Ly à tiếng dài, ràng là tin, từng bước đến bên cạnh nàng: “Cũng may, lúc bổn vương cũng học qua chút y thuật, có thể giúp ngươi.”

      cần cần!” Hạ Thiên vội vàng , tiến lên bước ngắn, nàng lùi về sau bước dài, sau lưng toát hết mồ hôi lạnh: “Ta sao, ra, ra chuột rút chỉ bị hồi có việc gì, nghỉ ngơi chút hết thôi.”

      “Vậy sao?” Ân Tịch Ly nhìn nàng cười như có như , đột nhiên phát dáng vẻ được tự nhiên lúc viện cớ của nha đầu kia, lại đặc biệt đáng , chẳng lẽ nàng biết, con rắn nàng giấu sau lưng lòi ra cái đuôi mà sớm nhìn thấy sao?

      Trông thấy Hạ Thiên lui về đến sát bên cạnh hồ nước nóng, Ân Tịch Ly đột nhiên nở nụ cười xấu xa, tiếp tục tiến về phía trước bước dài.

      ngoài dự liệu của , Hạ Thiên lại lui về phía sau bước dài: “Đúng vậy đúng vậy! Cho nên, đại thúc, , Vương gia đại thúc, nếu ngươi tắm xong lấy quần áo ở đằng kia, tay của ta bị chuột rút, thể hầu hạ ngươi được rồi. . . . . “ Hạ Thiên vừa cười vừa , hoàn toàn biết mình lui đến sát bên cạnh hồ nước nóng.
      fujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Vai kề vai


      Đột nhiên, chân của Hạ Thiên bước hụt vào trong khoảng , nàng kêu lên tiếng thảm thiết, tay vung loạn xạ vào trong trung, mong có thể nắm được thứ gì đó để tránh cho mình bị rơi xuống nước.

      Bàn tay bỗng chạm vào được tấm vải mềm mại, Hạ Thiên vui mừng, túm được rồi!

      Cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, cái nàng tóm được chính là áo choàng mà khi nãy Vương gia đại thúc vừa mặc vào lúc mới tắm xong.

      Túm như vậy khiến cho tấm áo choàng chịu nổi sức lực to lớn, hoa hoa lệ lệ bị kéo xuống, để lộ ra vòm ngực cường tráng vết sẹo của Vương gia đại thúc, bả vai trái có cái bớt, hình dáng tựa như đóa liên hoa nghiệt đỏ sẫm, xuống chút nữa, hai chấm đỏ hồng lộ ra trong khí, xuống thêm chút nữa. . . . Cái kia. . . cái kia. . . .

      Khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ rực, nàng nâng hai tay che mắt lại cách thảm thương: “Ta nhìn thấy, cái gì cũng chưa nhìn thấy, a ——!”

      Ùm tiếng, nàng rơi xuống hồ nước, sau đó, chú rắn kia bị quăng lên cao, cuối cùng cũng rớt xuống bên cạnh hồ nước, bị ném tới đầu óc choáng váng, bò tới bò lui mà biết phải đào tẩu đường nào, rốt cuộc vung đuôi lên, cũng bò vào trong hồ nước nóng.

      “Hạ, Thiên!” Giọng nghiến răng nghiến lợi, Ân Tịch Ly gằn từng chữ, cơn tức giận khổng lồ dần dần ngưng tụ, ngay lập tức bạo phát.

      “Có!” Hạ Thiên nín thở ở trong nước, dám ngẩng đầu lên, tay bịt mũi, tay từ trong nước vươn ra, giơ cái áo choàng lên cao: “Ở đây, ở đây . . . .”

      Sắc mặt của Ân Tịch Ly lúc trắng lúc xanh, tức giận đến mức thốt nên lời.

      Hạ Thiên đáng thương ở trong nước nín thở đến sắp chịu nổi, vậy mà Vương gia đại thúc vẫn còn chưa cầm lấy áo choàng để mặc vào, nàng nghĩ thầm, muốn hại nàng đau mắt hột sao. . .? là sắp nhịn được, nàng nhắm mắt lại, bơi vào bờ, ném áo choàng qua: “Cái kia, haha. . . . Đại thúc, người ta nhìn thấy cái gì hết, người mau mặc vào , mau mặc vào . . . .”

      Ân Tịch Ly nắm chặt hai quả nắm đấm, hít sâu vào hơi, cố gắng kiềm chế ý muốn đá bay nha đầu kia ra ngoài, tiến lên phía trước, cầm lấy áo choàng. . . . .

      “A! Con rắn thúi! Ngươi dám cắn ta!”

      Bàn tay của Ân Tịch Ly vừa đụng vào chiếc áo choàng, Hạ Thiên đột nhiên mạnh mẽ vung tay lên, từ trong hồ nước vọt tới, đầu của nàng ngay lập tức đập vào mũi của Ân Tịch Ly, đừng nghĩ rằng Hạ Thiên xinh xinh như vậy, va chạm mạnh như thế, đôi bàn chân của vị Vương gia đại thúc lại hề có phòng bị, cứ thế mà oanh oanh liệt liệt ngã về phía sau. . . . .

      “Xong rồi. . . . . .” Hạ Thiên kịp ngưng lại lực va đập của chính mình, đè ầm ầm ở người của Ân Tịch Ly, lúc ngã xuống, nàng chỉ kịp bi thảm nhắm mắt lại, bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của chính mình.

      Hai thân thể áp sát chừa chút khe hở, từng lọn tóc quấn vào nhau, vai kề vai, nhưng có vẻ kiều diễm thướt tha, mà lại nồng đậm mùi thuốc súng, đậm tới mức khiến cho Hạ Thiên muốn khóc.
      honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Cưỡng bức rồi sao?


      “Đại, đại thúc. . . . .” Hạ Thiên dè dặt gọi tiếng, vùng vẫy muốn đứng dậy, bắp đùi lại đột nhiên đau nhức, nhưng nàng vẫn cố gắng kìm nén.

      Hai thân thể kề sát nhau, Vương gia đại thúc lõa thể trần như nhộng, y phục người Hạ Thiên sau khi rớt xuống nước, mặc cũng như mặc, quần áo gắt gao dán sát vào người, lại thêm vừa rồi vùng vẫy trận, sớm lộ ra mảng lớn cảnh xuân, còn có thể nhìn thấy ràng đường cong tuyệt mỹ.

      Đôi mắt của Ân Tịch Ly trầm xuống, trong con ngươi đen sâu thẳm lóe lên tia sáng, giống như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong, đưa tay giữ chặt eo của Hạ Thiên, trầm thấp hỏi: “Nha đầu, ngươi như thế này là thể nhịn được mà thương nhung nhớ bổn vương sao?”

      Hạ Thiên quả là muốn phi vào cái vẻ mặt của , cái gì mà thương nhung nhớ? Nàng chỉ là chân đau đến nỗi thể nào đứng nổi mà thôi, xem ra nàng sai lầm rồi, nàng cho rằng con rắn kia chỉ là giống rắn hổ mang, có độc, cho nên muốn lấy nó ra để dọa Vương gia đại thúc, cũng ngờ rằng chính mình nhìn lầm, đó căn bản phải là rắn hổ mang giả, mà chính xác là rắn hổ mang.

      Độc tính của rắn hổ mang cực mạnh, mỗi lần bị cắn giống như bị tê liệt, đau đớn vô cùng, tại, đến cả sức lực để phản kháng nàng cũng có.

      Thân thể của Ân Tịch Ly nóng hừng hực, bởi vì chưa mặc quần áo nên cũng có thể cảm nhận được người của Hạ Thiên cũng nóng bừng như vậy, nghĩ rằng nàng cũng động tình giống như mình, nhưng dần dần, phát ra có chỗ nào đó thích hợp, sắc mặt của nha đầu kia tại sao lại tái nhợt như vậy?

      đột nhiên đứng dậy, đẩy nàng ra, lúc này mới phát đùi của nàng máu chảy đầm đìa, cả bắp đùi sưng phồng lên, lập tức nghĩ đến con rắn kia!

      “Cái nha đầu chết tiệt này!” phen khoác lên tấm áo choàng, vội vàng ôm lấy Hạ Thiên xông ra ngoài.

      “Mau tìm đại phu!”

      “Vương gia, ngài tắm xong. . . .A, có chuyện gì vậy?” Mạc quản gia vội vàng chạy tới.

      Sau đó, thấy Vương gia nhà mình chỉ mặc có mỗi tấm áo choàng, kế tiếp lại nhìn thấy quần áo chỉnh tề người Hạ Thiên, cuối cùng lại trông thấy máu tươi chảy xuống từ đùi nàng, khóe mắt của Mạc quản gia nhất thời co giật, yếu ớt hỏi: “Vương gia. . . .Ngài, ngài cưỡng bức nha đầu kia rồi sao?”
      honglakfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Tự làm tự chịu


      Đừng trách hiểu lầm, bất cứ ai trông thấy bộ dáng lúc này của hai người đều có thể nghĩ ngay đến cái chuyện kia, hơn nữa, miệng vết thương của Hạ Thiên lại nằm ở bắp đùi, ai biết, còn tưởng rằng máu chảy từ đâu ra. . . . . . .

      “Cưỡng cái rắm, mau tìm đại phu, nàng bị rắn cắn rồi!” Vương gia đại thúc gầm lên, trông cầm thú đến vậy sao? Có thể khiến cho trở nên như vậy?

      càng nghĩ càng tức giận, tuy nhiên, kỳ thực vừa rồi, trong lòng vẫn có chút mong đợi. . . . .

      “Vâng vâng vâng! Lão nô lập tức ngay!” khuôn mặt già nua của Mạc quản gia lên mảng đỏ bừng, cũng chẳng quan tâm đến lễ nghĩa, chưa kịp thi lễ mà bỏ chạy rồi.

      Ân Tịch Ly nhìn mặt còn chút huyết sắc nào nằm giường, dáng vẻ yếu ớt như vậy, đâu còn bộ dáng hung hăng thường ngày? khỏi mím môi, là xứng đáng mà. . . . . Đem rắn tới cắn chính mình. . . .Đúng là tự làm tự chịu!

      lạnh lùng hừ tiếng, trong lòng lại cảm thấy thích nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, vì thế vươn tay ra, dùng lực nhéo hai cái, khuôn mặt nhắn lập tức xuất dấu vết ửng đỏ, lúc này mới hài lòng : “Xú nha đầu, ngươi tốt nhất là được chết, bổn vương còn chưa bắt nạt ngươi đủ đâu!”

      Nửa tỉnh nửa mê, Hạ Thiên đột nhiên rùng mình cái. . . . . Lão Diêm Vương, ngươi vẫn là nên mang ta , ở lại nơi này đáng sợ. . . . .

      Ai ngờ, thấy nàng rùng mình, Ân Tịch Ly cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn sắc trời, thào tự : “Kỳ lạ , gió, mưa, khí trời nóng như thế, sao nàng lại cảm thấy lạnh? Chắc là do bị trúng độc chăng?”

      Vì thế, chút nghĩ ngợi, kéo chăn qua, đắp lên người nàng.

      Hai mắt của Hạ Thiên trợn ngược, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Ách —— là do bị nóng đến choáng váng mà ngất.

      *

      “Vương gia, độc được giải, vị nương này còn gì nguy hiểm nữa rồi.” Lão đại phu thu dọn hộp thuốc, trịnh trọng .

      “Ừm, làm phiền ngươi rồi, Mạc quản gia, dẫn lĩnh thưởng!” Ân Tịch Ly nhàn nhạt phân phó .

      “Đa tạ Vương gia.”

      Lão đại phu cất bước, Ân Tịch Ly rời khỏi chỗ ngồi, đến bên giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm người nằm giường: “Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi tỉnh rồi.”

      Hạ Thiên ngượng ngùng mở to mắt, miễn cưỡng cười cười: “Đại thúc. . . . . Mới vừa tỉnh, mới vừa tỉnh!”

      Quả là nàng vừa mới tỉnh dậy chưa được bao lâu, nhưng vừa tỉnh dậy lại cảm giác được ở bên cạnh nồng đậm sát khí, nàng cũng quên trước khi mình ngất , cùng vị Vương gia đại thúc này phát sinh ra cái chuyện gì, vì thế nàng đành phải giả vờ hôn mê, dù sao nữa, bây giờ nàng vẫn là người bệnh, chắc bằng cầm thú đến nỗi hạ thủ với người bị trọng thương chứ?

      Ân Tịch Ly nhìn thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, hai hàng lông mày nhất thời chau lại, lẩm bẩm câu: “ khó xem!”
      honglakfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Nhất định phải !

      “Cái gì khó xem?” Hạ Thiên mơ mơ màng màng, bây giờ nàng chỉ muốn yên tĩnh nằm nghỉ ngơi chút, tháng qua nàng mệt mỏi gần chết, mười mấy năm rồi nàng cũng chưa từng làm việc nhiều như vậy, tại thừa dịp bị rắn cắn, hiếm khi Vương gia đại thúc tìm cơ hội để chỉnh nàng, phía trước thôn phía sau khách điếm, nếu nhân dịp này mà nghỉ ngơi cho tốt về sau e rằng khó mới có được cái cơ hội này.

      “Mặt của ngươi!” Vương gia đại thúc dùng hành động để chứng minh lời của mình, duỗi bàn tay, vân vê bóp méo khuôn mặt nhắn xinh đẹp động lòng người của Hạ Thiên, cho đến khi khuôn mặt nàng đỏ hồng, mới hài lòng buông tay ra, làm như vậy, gật gật đầu: “ tồi, đẹp hơn rồi!”

      Hạ Thiên thổ huyết, cố nén cơn kích động, mắt trợn lên, nàng lại thêm lần nữa khẳng định rằng, niềm vui của vị Vương gia đại thúc này chính là được hình thành từ đau khổ của mình.

      “Để xem lần sau ngươi còn dám ám toán bổn vương nữa hay ?” Ân Tịch Ly vô cùng đắc ý hừ lạnh: “Lần này bổn vương. . . . .”

      Hạ Thiên khổ sở rên lên tiếng, nhịn được mà cắt ngang lời của , yếu ớt : “Đại thúc, đại thúc, xin người thương xót, ta mệt mỏi quá, cảm giác hơn tháng ngủ đủ giấc tốt lắm rồi, đều là nhờ phúc của ngươi,ngươi để cho ta yên tĩnh, yên tĩnh chút . . . . .”

      Yên tĩnh? Vương gia đại thúc sửng sốt, lập tức nổi giận: “Yên tĩnh? Yên tĩnh cái gì? Ngươi ám chỉ bổn vương rất ồn ào sao? Ngươi dám bổn vương rất ồn ào sao?”

      Hạ Thiên muốn khóc, trời ơi, đất ơi, tất cả các ca ca muội muội thần tiên tỷ tỷ ơi, cho sét đánh xuống cái tên Vương gia đại thúc này .

      Vương gia đại thúc vẫn còn gầm thét, bỗng phát đôi mắt của Hạ Thiên đảo tròn, căn bản là thèm liếc nhìn cái, trong lòng khỏi có chút buồn bực, khóe môi hơi co giật, nhưng lại rất khoan dung độ lượng : “Khụ, cái kia, bổn vương niệm tình ngươi lần đầu phạm sai lầm, truy cứu nữa, ừm, ngươi nghỉ ngơi !”

      xong, tự nhiên đứng dậy , tiêu sái rời , bỏ lại Hạ Thiên ngồi sững sờ.

      Cứ như vậy mà sao?

      Sao lại. . . .ăn tốt bụng như vậy?

      Nàng lấy tay nhéo xuống đùi mình, lập tức cảm thấy đau nhói, phải là nằm mơ nha, chẳng lẽ người kia phải là đại thúc?

      Đúng! Chắc chắn phải là đại thúc, đại thúc là phải bá đạo, luôn thể kiềm chế được, hiểm xảo quyệt ty tiện bỉ ổi, làm sao có thể đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy?

      Nàng khóc thét tiếng, trịnh trọng hạ quyết tâm, được, nhất định phải nghĩ cách rời khỏi cái nơi này, rời khỏi cái nơi thượng thiên vô môn, hạ địa bất thông (1), chuyên khi dễ thiếu nữ vô tội giống như nàng.


      (1) Thượng thiên vô môn, hạ địa bất thông: Nôm na là lên trời được mà xuống đất cũng xong, có lối thoát.
      honglakfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :