1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Làm sao mà ta biết được lai lịch của lại lớn như vậy?

      “Tìm người?” Đuôi lông mày của Ân Tịch Ly khẽ cong lên: “Dã Thần muốn tìm người nào? Sao trực tiếp với hoàng thúc tiếng, ta cho người đem đến tận phủ của ngươi, cần gì phải tự mình đến đây?”

      kêu người dâng trà, mùi vị của trà U Hương tràn ngập, làn gió khẽ thổi qua, mang theo chút ý vị tự nhiên.

      “Ngồi , cho hoàng thúc nghe, ngươi muốn tìm người nào?”

      “Là. . . .” Ân Dã Thần trừng mắt nhìn Hạ Thiên, chuẩn bị mở miệng.

      “A!” Hạ Thiên đột nhiên nhảy dựng lên cao ba thước, tay ôm bụng, tay vịn lên người Ân Tịch Ly, kêu to: “Ôi, ôi, cái bụng của ta đau. . .đau quá, bụng của ta đau quá, nhất định là do buổi sáng ăn phải thức ăn hư, được rồi được rồi, ta sắp ra mất rồi, ta. . .ta. . .ta nhà xí trước. . . . “

      Vừa dứt lời, tay nàng ôm bụng, tay giơ lên, đẩy Ân Tịch Ly ra, co chân chạy.

      Ánh mắt của Ân Tịch Ly ngưng tụ, lạnh lùng : “Muốn chạy sao?”

      Bàn tay to lớn vung lên, mang theo luồng gió rít gào, đột nhiên túm lấy cái đuôi ngựa của nàng: “Nơi nào ngươi cũng đừng hòng chạy đến.”

      Cứ như thế, ngón tay thon dài của vừa chạm tới lọn tóc mềm mại, bàn tay băng lãnh tóm được cái đuôi ngựa của Hạ Thiên, nắm chặt, xương khớp ràng, như thể nắm toàn bộ thiên hạ.

      “A!” Hạ Thiên đau đến nước mắt lưng tròng, nàng mím mím môi: “Này này này, ngươi làm gì vậy? Đừng có kéo tóc ta, đau chết mất, mau buông tay! Đau chết ta rồi!”

      Ân Dã Thần gắt gao nhìn vào ánh mắt của Hạ Thiên, con ngươi đen nhuốm màu mực tỏa ra lạnh lẽo.

      khí.

      Tà mị.

      Rét lạnh.

      Giống như đỉnh núi ở tòa núi băng sừng sững, tuyết đọng ngàn năm, muôn đời thay đổi.

      “Hoàng thúc, người ta muốn tìm, chính là nàng!” , giọng tà mị u, mang theo uy nghiêm vốn có của hoàng thất.

      “Là cái nha đầu đáng giận này?” Nơi đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc, Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn Hạ Thiên, đôi môi nhếch lên, lộ ra nụ cười lãnh: “Nha đầu, ngươi cũng rất có bản lĩnh nha, trêu chọc gieo mầm tai vạ khắp nơi!”

      Hạ Thiên hô to oan uổng, đôi mắt to tròn, sáng rực như những ngôi sao dấy lên hơi nước, lã chã chực khóc: “Ta. . . . .Người biết có tội, lúc trước ta biết lai lịch của lại lớn như vậy. . . . .”

      Đúng vậy nha, nếu sớm biết lai lịch của lớn như vậy, cước kia của nàng. . . nàng làm sao dám tiếp tục đạp xuống? Nàng sớm chạy rồi. . .Bây giờ trong lòng nàng cảm thấy hối hận a.

      “Hừ! Phải ?” Ân Tịch Ly ràng tin, trầm : “Vậy tại sao ngươi biết bổn vương là Vương gia mà lại còn dám đối với bổn vương như vậy? Ngươi rất to gan!”

      “Khụ khụ, cái đó, cái đó là bởi vì ta biết đại thúc. . . .Ách, biết Vương gia người chính là Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền (*) , là người có lòng khoan dung độ lượng, chắc chắn so đo với nữ tử, cho nên. . . .cho nên. . . .”

      (*) Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền: bụng tể tướng có thể chống được thuyền – ý bảo phàm là người chức càng cao càng phải rộng lượng, bao dung.

      Ân Tịch Ly trực tiếp xem như nghe thấy lời của nàng, nhìn về phía Ân Dã Thần: “Vì sao ngươi lại muốn tìm nàng?”

      Ân Dã Thần túm lấy đuôi ngựa của Hạ Thiên, cũng chưa từng buông tay: “Tính sổ.”
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Cứ như vậy mà rời sao?

      Giọng của vẫn lãnh, trước sau như , nhưng nếu chú ý nghe kỹ vẫn có thể cảm nhận được nghiến răng nghiến lợi, có thể khiến cho Ân Dã Thần – kẻ lãnh khốc nhất trong hoàng cung trở nên như vậy, Ân Tịch Ly khỏi cảm thấy có chút bội phục Hạ Thiên.

      “Nếu như vậy, nàng, ngươi hãy. . . .” Mang .

      Vẫn chưa kịp xong, ba chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Thiên đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Ân Tịch Ly: “Đại thúc, nếu ngươi dám đem ta giao cho ngươi đừng trách ta đem chuyện “Đại Lực Kim Cương hoàn” ra.”

      Hạ Thiên cương quyết bằng mọi giá, nàng biết tam ca của Ân Tử Dương phải là người dễ chọc, nàng chỉ có thể tìm đường mà rút lui, lần này lại ở Ly vương phủ mắt to trừng mắt cùng với Vương gia, cũng thể nào để rơi vào tay của Ân Dã Thần được, nàng cảm thấy so với Vương gia đại thúc còn nguy hiểm hơn nhiều.

      Hạ Thiên biết, cái quyết định mà nàng tự cho là cực kỳ thông minh này lại khiến cho cuộc sống sau này của nàng gặp nhiều thống khổ, đương nhiên, đấy là chuyện sau này.

      Nghe thấy năm chữ “Đại Lực Kim Cương hoàn”, Ân Tịch Ly giống như là giẫm phải đống thuốc nổ, trong nháy mắt xù lông: “Ngươi còn dám . . . .”

      Nàng còn dám ra chuyện này! Thuốc, Tráng, Dương! Đây là cái chuyện khiến phát điên và cảm thấy thống hận nhất cuộc đời này, vậy mà nàng còn dám ra!

      “Ách. . . .” Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, da đầu hơi run lên, tại sao nàng lại cảm thấy, mặc kệ là đại thúc hay là Ân Dã Thần, hai người bọn họ đều nguy hiểm như nhau?

      Ân Tịch Ly vuốt chòm râu dưới cằm, ngoài cười nhưng trong cười, tuy nhìn Hạ Thiên, nhưng lại chuyện với Ân Dã Thần: “Dã Thần, ta và nha đầu kia còn có chút “chuyện quan trọng” cần xử lý, chờ ta xử lý xong cái “chuyện quan trọng” này, hoàng thúc tự tay đem nha đầu này đến phủ của ngươi, được ?”

      Lúc những lời này, thanh giống như là nặn từ trong kẽ răng ra, khiến trong lòng của Hạ Thiên trở nên chấn động, nàng run rẩy. . . run rẩy a. . .

      Ở trong cung, Ân Tịch Ly nổi tiếng là vị Vương gia nhàn hạ, có thực quyền, nhưng lời của lại rất có trọng lượng, bởi vì là tiểu Vương gia mà Vũ Trinh Thái hậu thích nhất, vậy nên lời của , đến cả hoàng đế cũng dám khinh thường, cũng bởi vì vị Vương gia nhàn rỗi có thực quyền cho nên đến bây giờ vẫn ung dung tự tại.

      Nhưng mà, cái nữ nhân này, nhất định phải mang . Trong đôi mắt đen như mực của Ân Dã Thần có chút do dự.

      “Cái này. . . .Tam ca, ta cảm thấy ta có chút nhớ Tử Dương, bằng. . . bằng ngươi dẫn ta . . . . .” Hạ Thiên cười cười gãi đầu, cố gắng khiến cho bản thân mình trông có vẻ ngây thơ, ngu ngốc.

      giờ trong lòng nàng, chỉ số uy hiếp của đại thúc nhanh chót vọt lên, vượt qua cả Ân Dã Thần, nàng cực kỳ cẩn thận, bỏ gian tà theo chính nghĩa, mọi người đều con chó nóng nảy cũng có thể nhảy tường, xem cái bộ dáng này của đại thúc giống như chỉ hận thể đem mình ăn tươi nuốt sống, trong lòng Hạ Thiên ngừng run rẩy, run rẩy a. . . .

      Ân Dã Thần chưa từng nhìn nàng, tầm mắt của chỉ dừng lại người đại thúc, con ngươi đảo tròn, lóe ra tia sáng khó hiểu, trầm mặc rất lâu, sau đó, đột nhiên xoay người, giọng lạnh nhạt, mặn nhạt: “Ta về nhà chờ hoàng thúc.”

      xong, nhấc chân cất bước, chậm rãi rời .

      Hạ Thiên trừng mắt nhìn theo bóng dáng của , . . . .cứ như vậy mà rời sao?

      Cứ như vậy mà rời sao?
      honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Bắt đầu dạy dỗ!


      “Này, này. . . . Tam ca, tam ca, phải là ngươi muốn tìm ta tính sổ sao? phải ngươi muốn đem ta về làm vú nuôi sao? Ngươi đừng nha, mau trở về nha, đừng bỏ lại mình ta ở bên người lão hổ a . . . . .

      Bóng lưng của Ân Dã Thần mơ hồ dừng lại chút, bất chợt, cước bộ trở nên nhanh hơn, thoáng chốc còn thấy bóng dáng.

      “Ha. . . haha, đại thúc, ngươi đẹp trai nha. . . .”

      “Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh tiếng, tay áo dài vung lên, khí thế mạnh mẽ lướt qua, Hạ Thiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trời đất rung chuyển, sau đó chuyện gì xảy ra nàng cũng biết nữa . . . .

      *

      Năm nọ, tháng nọ, vào ngày kia, bạn Hạ Thiên hoàn toàn trở thành nha hoàn ở trong Ly vương phủ, hơn nữa còn được nhận loại dạy dỗ đặc biệt.

      Tuy nhiên, ngày đầu tiên sống tại Ly vương phủ, nàng đem bức họa bảo vật mà hoàng đế ban cho mỗ Vương gia ra đốt, ngày hôm sau lại đem tất cả tấu chương quan trọng ra để làm giấy vệ sinh toilet, ngày thứ ba đem toàn bộ vương phủ của mỗ Vương gia thiêu trụi từ trong ra ngoài. Cuộc sống của nàng từ đó ngập chìm trong nước sôi lửa bỏng.

      Vì vậy, liền xuất tình huống giống như dưới đây . . . . .

      , đem những bộ quần áo này giặt cho sạch!” ma ma dưới năm mươi tuổi bỏ lại năm sáu thùng quần áo, khuôn mặt lạnh lùng .

      Hạ Thiên nhảy dựng lên: “Có lầm hay vậy? Nhiều quần áo như thế này, ngươi muốn ta giặt đến khi nào?”

      Năm sáu thùng quần áo, ở trong chậu còn hơn mười bộ quần áo nàng vẫn còn chưa giặt xong nữa, trời ơi, có phải lão ma ma này đem toàn bộ quần áo của tất cả mọi người trong vương phủ đưa cho nàng giặt hết phải ?

      Lão ma ma cười lạnh: “Ha ha, đây chính là do Vương gia dặn dò, ngươi muốn giặt cũng phải giặt, nếu ngươi cứ chờ bị bỏ đói mấy ngày .”

      xong, bà ta hất đầu, lắc mông ưỡn ngực, tiêu sái rời .

      Hạ Thiên có chút tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm vào đống quần áo chất đầy như ngọn núi , trừng đến nỗi giống như muốn xuyên thủng qua chúng vậy. “Đại thúc thối tha, đại thúc chết tiệt, đại thúc cặn bã! Ngươi điên rồi! Quá hiểm rồi!”

      Sau khi mắng xong tràng mười tám đời tổ tiên của Ân Tịch Ly, lúc này Hạ Thiên mới bất đắc dĩ ngồi xuống, ngoan ngoãn giặt quần áo. Ở dưới mái hiên nhà người khác, nàng có thể cúi đầu sao?

      Bây giờ muốn trốn lại trốn thoát, nếu giặt sạch hết đống quần áo này nàng cũng chỉ có thể ôm bụng đói mà thôi!

      Nàng giặt, nàng giặt, nàng giặt. Đem quần áo trước mắt tưởng tượng thành bóng dáng của người kia, hung hăng chà đạp, hung hăng nhào nặn, hung hăng túm chặt!

      Thế nên tháng này, tất cả mọi người trong phủ từ xuống dưới, ai ai cũng đều cảm thấy quần áo mới mua về tại sao lại có thể dễ dàng rách như vậy. . . . .
      honglakfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Nha hoàn bên cạnh


      , bổ đống củi này mang vào đây!” Lão trù (đầu bếp) Trương Đại sai người đem ba gánh củi lớn quẳng trước mặt Hạ Thiên. Nàng đem đống củi gỗ này tưởng tượng thành khuôn mặt của người nào đó, hung hăng chặt, hung hăng chém, chém xong rồi lại hung hăng ném!

      Thế nên tháng này, Ly vương vĩ đại ở trong Ly vương phủ tưởng rằng mình bị mắc bệnh gì, cứ hắt xì liên tục từ sáng đến tối.

      *

      ! quét dọn sạch cả khu vườn này!” Mạc quản gia ném cho nàng cây chổi, vừa vuốt ve chòm râu dài vừa sai bảo.

      Hạ Thiên hữu khí vô lực, bàn tay run rẩy nhận lấy cây chổi, đây là hậu quả sau tháng lao động cạn kiệt sức lực gây nên.

      Mạc quản gia thấy dáng vẻ yếu ớt uể oải của nàng, lo nàng nghe mình vừa gì, lại nhắc nhở: “Đây là do Vương gia tự mình căn dặn, nếu ngươi làm tốt. . . . .”

      “Bỏ đói hay là gây khó dễ cho ta?” Hạ Thiên trực tiếp tiếp lời, tức giận trừng mắt nhìn : “Ta hiểu , ta phải quét cái này, ngoan ngoãn quét cái này, đúng chưa?”

      Dứt lời, nàng quay đầu , cầm cây chổi, trực tiếp bỏ mặc người ở phía sau lưng.

      Hạ Thiên rồi, Ân Tịch Ly từ chỗ núi giả xông ra, nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời , nhíu mày, có chút chần chừ hỏi: “Mạc quản gia, ngươi có cảm thấy bổn vương đối xử với nàng như vậy, có chút quá đáng hay ?”

      Mạc quản gia lập tức : “Nha đầu kia tính tình nóng nảy, lại hay tùy hứng, nhiệt tình quá mức, Vương gia cũng chỉ là áp chế lại tính tình của nàng để tránh cho sau này nàng lại đắc tội với người khác. Vương gia, người cũng là vì muốn tốt cho nàng mà thôi!”

      Ân Tịch Ly trầm ngâm nửa ngày, con ngươi thâm sâu đen như mực lóe lên tia sáng u, qua nửa ngày, mới quay đầu lại : “Thôi, nha đầu kia cứu bổn vương mạng, tháng này nàng cũng chịu đựng đủ rồi, sắp xếp cho nàng đến Tây Sương viện, để cho nàng. . . . . Ừm. . . . . . làm nha hoàn bên cạnh ta .”

      “Vâng, lão nô ngay!”

      *

      “Cái gì? Nha hoàn bên cạnh ?” Hạ Thiên phen buông cây chổi trong tay ra, khoa trương kêu lên: “Để ta làm nha hoàn bên cạnh ? Có lầm hay vậy?”

      “Hạ nương, đây là Vương gia khoan dung cho ngươi lắm rồi!” Mạc quản gia dẫn dắt từng bước, nhàng khuyên bảo.

      “Khoan dung?” Hạ Thiên khịt mũi tiếng: “Mạc quản gia, ngươi trở về cho biết, ta tình nguyện mỗi ngày giặt quần áo, nấu cơm, quét rác chứ tình nguyện hầu hạ ! Hừ!”
      honglakfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Hấp dẫn. . . . .


      Mạc quản gia lau mồ hôi: “Nha đầu, phải là lão nô ta ngươi, Vương gia niệm tình ngươi ăn uống khổ cực, nhưng lại thông thạo hiểu biết, cho nên mới quyết định tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi xem, ngươi lại cái kiểu gì vậy? May mắn là ngươi gặp Vương gia của chúng ta, nếu là những người khác, chỉ cần ngươi câu như vậy cho dù ngươi có mười cái đầu cũng đủ để cho người ta chém đâu.”

      Hạ Thiên mím môi, nàng đây vẫn chưa phải là tức giận quá mức nha, phải chịu đựng tên đại thúc thối tha này hành hạ lâu như vậy, tinh thần của nàng có thể rối loạn sao?

      “Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng gì thêm nữa!” Mạc quản gia dứt khoát dựng cây chổi lên, đem Hạ Thiên kéo về phía Tây Sương viện: “Khẩn trương đến Tây Sương viện trước , Vương gia còn chờ ngươi hầu hạ bên cạnh đấy!”

      “Bên cạnh? Lau người gì gì đấy à?” Suy nghĩ của Hạ Thiên bỗng nhiên trở nên rối loạn, trong lòng nàng nảy lên chút cảm giác chẳng lành.

      Quả nhiên, giây sau, nàng nghe thấy Mạc quản gia lên tiếng: “Vương gia tắm rửa nhưng chưa có nha hoàn đến hầu hạ, vẫn còn chờ ngươi đến.”

      Hạ Thiên ở trong lòng khóc thét tiếng, thể nào, tắm rửa nàng đến làm cái gì? Lau người? Lau chỗ nào? Đằng trước hay đằng sau a?”

      , đây phải là trọng điểm, trọng điểm là, cho dù đằng trước hay đằng sau, cũng rất dễ dàng khiến cho người khác đau mắt hột a!

      Mạc quản gia xem như nhìn thấy Hạ Thiên mếu máo, dẫn nàng đến Tây Sương viện, đem quần áo của Ân Tịch Ly giao cho nàng, sau đó vội vàng rời . Hạ Thiên cắn cắn môi, do dự về phía sau sương viện.

      Phía sau sương viện có hồ nước nóng tự nhiên, bên cạnh hồ đặt bức bình phong, hoa văn tươi đẹp, từng khóm mẫu đơn nở rộ, màu sắc tiên diễm, cảnh vật chói lọi, sáng lóa, chỉ vàng thêu Phượng hoàng giương cánh, giống như uốn lượn ở phía chân trời, khiến cho tinh thần trở nên phấn chấn, khí thế dồi dào.

      Xuyên qua bức bình phong, Hạ Thiên mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng người, đây chắc chắn là đại thúc rồi! Lúc này, cả thân thể của chìm vào trong nước, đầu hơi ngửa ra sau, để lộ ra đường cong hoàn mỹ dưới cằm, vài giọt nước từ trán chảy xuống, bị ánh nắng khúc xạ phát ra tia sáng rực rỡ.

      Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng . . . . . Cảm thấy màn này quá mức hấp dẫn rồi, nàng lo lắng mình nhất thời kìm chế được, nhào cả người tới mà ăn sạch đại thúc. . . . .

      A! Phi phi! Nàng nghĩ cái gì vậy? Đại thúc này già như vậy, râu ria cũng nhiều như vậy, tại sao nàng lại có thể cảm thấy sắc còn đẹp hơn cơm?
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :