1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Năm nay nhất định là năm xui xẻo của nàng

      “Đại đại đại. . . . . .đại thúc?” phải đâu, đại thúc làm sao có thể ở trong này, làm sao có thể tìm đến chỗ này?

      Hạ Thiên giương mắt, tầm mắt nhìn thẳng vào thân thanh sắc huyền y của Ân Tịch Ly, vạt áo dài rộng, cổ áo viền tím to như vậy, được thợ cắt may vô cùng khéo léo, điểm xuyết kim tuyến lấp lánh, tinh xảo tựa như đám mây ngũ sắc, trùng trùng điệp điệp, màu sắc rực rỡ, nhưng giờ phút này, sắc mặt của cực kỳ thâm trầm.

      Hạ Thiên nhún vai, trong nháy mắt, sau khi khôi phục lại từ trong kinh ngạc, nàng gia tăng dũng khí, nhìn thẳng vào : “Ta này đại thúc, phải là ta bỏ trốn, ta là bị người khác bắt , ngươi có biết bị người khác bắt nghĩa là gì ? Nghĩa là phải do ta nguyện ý, nhưng nó vẫn cứ xảy ra, vậy nên, ngươi cứ cho rằng ta bỏ trốn , ta hoàn toàn để ý đâu.”

      “A. . .?” Ân Tịch Ly nhướng mày, khuôn mặt tuấn xinh đẹp, ngoài cười nhưng trong cười: “Ta ngược lại rất muốn nhìn xem, bọn đạo chích phương nào dám can đảm làm càn như vậy, đến cả người trong Vương phủ của ta mà cũng dám bắt!”

      “Khụ, đại thúc, , Vương gia đại thúc, hình như là ngươi vẫn chưa hiểu lời của ta, ta là bị người khác bắt , làm sao ta có thể biết được người bắt ta là ai? May mắn là do ta mạng lớn nên mới chạy thoát trở về, nếu sớm đến phủ uống trà chuyện phiếm với Diêm Vương rồi.”

      Đôi mắt to của Hạ Thiên lấp lánh, lóe ra tia sáng tinh ranh, cánh môi hồng nhuận ba hoa chích chòe viện cớ, hề có chút đỏ mặt, hề có chuẩn bị trước.

      Ân Tịch Ly nguy hiểm nheo đôi mắt lại, kiên nhẫn của hoàn toàn sụp đổ, môi lạnh như băng mím lại thành đường thẳng tắp, mang theo tia rét lạnh.

      “Đừng với bổn vương những lời vô nghĩa, người đâu, mang !”

      “A. . . .Tại sao ngươi lại có thể như vậy? Quân tử động khẩu động thủ nha, người ta mới như vậy mà ngươi động thủ. . . .A! Đừng đụng vào ta, mau tránh ra!”

      Hạ Thiên luống cuống tay chân, trong phòng khách ồn ào bỗng xuất những tên thủ hạ vọt vào, mặc dù nàng học qua Taekwondo nhưng đánh ra vài quyền cũng rất khó khăn, tới khắc bị Ân Tịch Ly xách lên như xách gà con, nhanh chóng rời .

      Hạ Thiên trưng ra vẻ mặt cầu xin, yếu ớt vặn vẹo đầu ngón tay, năm nay. . . .năm nay nhất định là năm xui xẻo của nàng, nếu xuyên qua để cho người ta khi dễ rồi.

      Ngôn Hoan a Ngôn Hoan, cậu còn mau tới giúp tớ. . . . .Cậu mà đến muộn chắc tớ bị tên đại thúc này ăn tươi nuốt sống mất. . . . .
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Ngươi dám bổn vương là lão già cặn bã!

      Ly Vương phủ.

      Ân Tịch Ly giống như xách động vật , tay ném Hạ Thiên xuống đất.

      “Oa, Vương gia, đây là. . . . . .nhìn rất quen mắt nha!” Mạc quản gia trợn to mắt, vây quanh Hạ Thiên, vòng hai vòng, giọng hỏi.

      Hạ Thiên liếc cái, oán thầm trong lòng, đương nhiên là quen mắt rồi, cách đây lâu từng gặp qua, nhanh như vậy mà quên mất nàng, đây là loại người gì vậy?

      Hai hàng lông mày đen như mực của Ân Tịch Ly hơi nhíu lại, lạnh lùng : “Nha hoàn mới tới, Mạc quản gia, nhớ kỹ cho bổn vương, phải dạy dỗ nàng cho tốt, tốt. . . . .”

      Dạy dỗ? Dạy dỗ nàng? Hạ Thiên trắng mắt liếc cái: “Ê, ta này đại thúc, ta đáp ứng làm nha hoàn của ngươi khi nào? Ngươi thể tùy tiện cấm đoán tự do của người khác như vậy. . . .”

      “Nha hoàn của ta? Xem ra ngươi có vẻ thích làm nha hoàn của ta nhỉ?” Trong giọng của Ân Tịch Ly nồng đậm ái muội và chọc tức.

      “. . . . .Khụ, phải phải, ta là, ta có đáp ứng làm nha hoàn ở nhà các ngươi, ta tôn thờ tự do, là ta bán thân cho ngươi, hai là ta có nợ ngươi cái gì, sao ngươi có thể tùy tiện an bài cho ta cái thân phận, khiến cho ta tự nhiên trở thành nha hoàn nhà các ngươi?”

      “Đại thúc?” Nghe thấy từ này, đôi con ngươi của Mạc quản gia nhảy lên, bỗng nhiên nhớ tới mấy tháng trước, hình như cũng có nữ tử giống như vậy, cũng đứng ở trước mặt , câu câu gọi Vương gia là đại thúc. . . .

      “A. . .! Ta nhớ rồi, ngươi chính là cái nha đầu kia! Mấy tháng trước chính là nha đầu ngươi lớn mật, mạo phạm đến Ly Vương của chúng ta, ta còn lo tìm thấy ngươi, hôm nay quả tự tìm đến cửa chuộc tội rồi!”

      “Ta nào có mạo phạm!” Hạ Thiên oan uổng cảm thán: “ ràng là tên đại thúc thối này mạo phạm ta trước, lại còn phi lễ với ta, ta mới đúng là người vô tội!”

      “Phi, phi, phi lễ. . . . .” Cái từ này quả thực có sức oanh tạc quá mức, đầu lưỡi của Mạc quản gia nhất thời thắt lại, nên lời.

      khuôn mặt xinh đẹp của Ân Tịch Ly hiếm khi lộ ra tia thẹn đỏ, giọng trầm thấp được tự nhiên, hừ tiếng: “Bao nhiêu nữ tử còn mong muốn được bổn vương coi trọng, bổn vương gần gũi với ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi đừng có phúc mà biết hưởng!”

      “Phúc khí? Ta này đại thúc, ngươi cũng nhìn xem bộ dạng của ngươi trông như thế nào, lão già cặn bã như ngươi ai mà muốn gần gũi thân cận? Phi phi phi, ghê tởm muốn chết!” Nghĩ đến nụ hôn đầu của mình bị tên đại thúc mọc đầy râu quai nón đoạt mất, Hạ Thiên nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thống khổ.

      “Ngươi. . . . .” Khuôn mặt tuấn tú của Ân Tịch Ly biến sắc, trong chớp mắt cuồng phong tích tụ: “Ngươi dám bổn vương là lão già cặn bã?”
      honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Dạy dỗ tốt


      “Ngươi. . . . .” Khuôn mặt tuấn tú của Ân Tịch Ly biến sắc, trong chớp mắt cuồng phong tích tụ: “Ngươi dám bổn vương là lão già cặn bã?”

      Căm tức, phẫn nộ, lửa giận ngút trời!

      Nhiệt độ khí xung quanh nhanh chóng giảm xuống, cát bụi mịt mù, cuồng phong bão táp lan tràn, trong lòng Hạ Thiên cảm thấy hối hận, ngàn lần nên, vạn lần nên ở địa bàn của người khác mà xấu người đó nha. . . . . .

      “Đại, đại thúc, cái kia. . .cái kia. . .ta đại thúc tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tướng mạo giống như Phan An, so với Đường Bá Hổ còn đẹp hơn. . . .” Hạ Thiên mặt đỏ, thở gấp, bô bô tràng nịnh hót.

      “Đường Bá Hổ?” Mạc quản gia chau mày: “Phan An? Hai người này là ai?”

      “Khụ, bọn họ. . . .bọn họ là thần tiên tuấn trời. . . . cho nên, đại thúc, ngươi ở trong lòng ta, so với Phan An còn đẹp hơn, so với Đường Bá Hổ còn tốt hơn, làm sao có thể là lão già cặn bã được?”

      Đôi mắt to tròn của Hạ Thiên híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, sung sướng tán thưởng.

      “Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh tiếng, biểu tình khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp thoáng dịu chút, nhưng vẫn trầm đến đáng sợ: “Đừng ở trước mặt bổn vương khoe khoang mồm mép, Mạc quản gia, còn mau lên, đem nha đầu kia dẫn dạy dỗ cho tốt!”

      “Dạ, Vương gia, nhưng mà, trong vương phủ của chúng ta thiếu nha hoàn, biết Vương gia muốn để cho nàng làm cái chuyện vô tích gì?”

      “Ừm. . . .” Đôi mắt đen như mực lóe lên tia sáng kỳ quái, trầm ngâm nửa ngày mới : “Để cho nàng hầu hạ bổn vương, thôi, nha đầu kia cứ để cho bổn vương tự mình dạy dỗ.”

      Khi nghe những lời này, Hạ Thiên cảm giác người Ân Tịch Ly lộ ra cỗ tà ác hiểm, nàng là khóc ra nước mắt, xem ra là nàng tiến vào hang sói rồi.

      ! Nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp mới được! làm nha hoàn ở đây, nhưng trời mới biết, tên đại thúc hỗn đản này có thể nhân cơ hội mà khi dễ nàng hay ? Biết đâu thay đổi phương thức để chỉnh nàng?

      Nghĩ vậy, Hạ Thiên càng kiên định, quyết tâm muốn chạy, đôi mắt sáng rực như vì sao chớp chớp, nàng cố làm ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp, sau đó ủy khuất mím môi: “Đại thúc, mọi việc nên thương lượng chút có được ? Người ta còn có công việc phải làm, còn phải bán thuốc, còn phải phụng dưỡng, có mẹ già bảy tám chục tuổi, dưới có con tuổi còn chờ bú sữa. . . . .”

      “Được rồi, ngươi đừng thêm gì nữa!” Ân Tịch Ly vung bàn tay to lên, giọng lãnh cường thế theo môi mỏng phun ra, lạnh lùng : “Chuyện bổn vương muốn làm, người nào cũng thể ngăn cản!”

      Mẹ nó! Bạo quân! Quả thể lý mà! Hạ Thiên tức giận trợn trắng mắt, đúng là biết phải làm sao, nghĩ đến vận mệnh của chính mình sau này bị người ta khi dễ, nàng liền có cỗ xúc động muốn khóc.

      Được rồi, đưa đầu ra mất đầu, rụt đầu vào cũng bị chém, nàng nhịn: “Đại thúc, này, cho dù tới đây, ta cũng phải trở về khách điếm để thu dọn hành lý phen, đồ đạc của ta vẫn còn ở nơi đó!”
      honglakfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Nàng báo thù


      Con ngươi thâm thúy, Ân Tịch Ly yên lặng, chăm chú đưa mắt nhìn nàng, ngón tay thon dài vỗ cái, giống như là gọi người đến.

      Hạ tay xuống, tên gia đinh tiến vào, đem đống đồ để mặt đất: “Vương gia, tất cả đều ở đây!”

      Hạ Thiên nhìn mấy thứ đồ bị ném rải rác mặt đất, mắt cứ trố ra, “Hùng vĩ ca” , “Đại Lực Kim Cương Hoàn” , “Dục tiên hoàn” . . . . .

      Đây. . . đây phải là hành lý của mình sao? Hạ Thiên tức giận, tên đại thúc thối tha này vậy mà lại đem đồ đạc của nàng trộm hết về đây!

      Xem như cảm thấy lửa giận của Hạ Thiên, Ân Tịch Ly chỉ lạnh lùng : “Mạc quản gia, đem đồ đạc của nàng mang , bổn vương muốn đích thân dạy dỗ nàng!”

      Dứt lời, túm cái đuôi ngựa của Hạ Thiên, kéo nàng từ từ tới hậu viện.

      Hạ Thiên đau đến nước mắt lưng tròng, đại thúc chết tiệt, đại thúc thối tha, đại thúc cặn bã, đại thúc hỗn đản! Gào khóc. . . .Nàng báo thù! Nhất định báo thù!!

      *

      Chín đoạn hành lang gấp khúc, những dây leo dài phủ đầy lan can, hương thơm hoa cỏ ngập tràn bốn phía, thấm vào lòng người, trong Ly vương phủ, mọi thứ đều xinh đẹp như vậy, ngoại trừ. . . .

      “Hạ Thiên, ngươi. . .cái xú nha đầu chết tiệt này! Ngươi dám đem tranh vẽ giang sơn của phụ hoàng ta ban thưởng mang đốt! Ngươi. . . .ngươi cũng biết đó là bảo vật cống phẩm!”

      Bảo vật cống phẩm? Làm ơn, cái này cùng lắm chỉ xem như là bức tranh màu sắc rực rỡ, nàng còn tưởng là do con chó con mèo thiếu đạo đức nào tè bậy ở mặt nữa, đương nhiên, những lời này nàng dám ra.

      lúc sau. . . . . .

      “Hạ Thiên, ngươi. . . .chết tiệt. . . .ngươi đem tấu chương của bổn vương giấu đâu vậy? Đây là tấu chương vô cùng khẩn cấp, vậy mà ngươi. . . . . .”

      A a. . . vô cùng khẩn cấp? Quan trọng như vậy sao? Hạ Thiên rụt rụt cổ, ở trong lòng yên lặng gào thét, thực xin lỗi nha đại thúc, người ta toilet, ngồi nhà xí nhưng lại quên mang theo giấy súc, cho nên tiện tay, vớ ngay mớ giấy mà lại biết đó là tấu chương, đem nó thành giấy súc mà sử dụng. . . .

      Đương nhiên. . .đương nhiên những lời này nàng dám để lộ ra nửa chữ.

      Lại lúc sau. . . .

      “Hạ Thiên! Ngươi. . . .Ngươi. . .Xú nha đầu đáng giận! Ngươi dám đốt thư phòng của bổn vương! Ngươi. . . .Bổn vương muốn làm thịt ngươi!”

      A A A. . . . đại họa lại đến nữa rồi! Nhất thời nắm chắc, vậy mà lại làm cháy hết cả thư phòng của đại thúc! Trong lòng Hạ Thiên cảm thấy hoảng hốt, vội vàng chuẩn bị chạy trốn.

      “Muốn chạy sao? Trở về cho bổn vương!” Ân Tịch Ly rống to.

      “Ưm, ai thèm quan tâm ngươi nha, ngươi bảo ta chạy ta chạy sao? Ta cũng phải là kẻ ngốc!” Giọng ràng của Hạ Thiên từ xa truyền đến.

      Tức giận! Ân Tịch Ly phẫn nộ, tuấn nhan tựa như điêu khắc bừng bừng lửa giận, bỗng nhiên vươn tay, chụp lấy cung tên, kéo dây căng tròn.

      “Bổn vương đếm tới ba! , hai. . . .”

      Hạ Thiên quay đầu liếc mắt cái, ngay lập tức ba hồn bảy vía cảm thấy khiếp sợ, . . . . . . bắn đấy chứ?

      “Ba. . . .” Tiếng gió rít gào, mũi tên nhọn đột nhiên phóng lên, xé gió kêu to, lao thẳng đường đến chỗ Hạ Thiên.
      honglakfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Tam hoàng tử đột kích


      Nhắm mắt, hạ quyết tâm, nàng yên lặng chờ đợi mũi tên kia lao tới.

      “Đinh”

      Chỉ nghe tiếng đinh vang lên, chờ mãi mà có cảm giác đau đớn, Hạ Thiên hơi nâng mi mắt, chỉ thấy bóng dáng cao lớn lạnh lùng đứng chắn ở trước người mình, vững vàng đỡ được mũi tên.

      “Hoàng thúc, đao tên có mắt, phải cẩn thận!”

      Ân Dã Thần thân huyền y đen như mực, đôi con ngươi trong veo, lạnh lùng mà cao ngạo, tóc mai phất phơ trong gió, nước da trắng nõn, gương mặt tuấn tú để lộ ra nét cương nghị, lạnh lẽo như đóa Lan tuyết mai (*) , môi mỏng như đẽo gọt, phun ra lời lạnh nhạt hờ hững.

      “Dã Thần?” Tầm mắt của Ân Tịch Ly dừng lại gương mặt tuấn kia, đôi con ngươi thâm sâu như xoáy nước, chút, chút lại càng thêm sâu sắc.

      Hạ Thiên mở to đôi mắt nhắm chặt: “Này, này. . . Tam ca. . . .?” Đây ràng là tam ca của Ân Tử Dương mà.

      Lại nhìn đến tay của , ràng là nắm chặt cái mũi tên khí thế bức người kia, là . . . . cứu nàng sao?

      Nhưng mà, vừa rồi gọi Vương gia đại thúc là gì? Hoàng thúc. . . . .?

      Cái từ Hoàng thúc này. . . . . chẳng phải là khi hoàng tử nhìn thấy huynh đệ của Hoàng thượng, phụ thân của chính mình, mới có thể gọi là. . . . .Hoàng thúc sao?

      vậy, vị tam ca này của Ân Tử Dương. . . ., kể cả Ân Tử Dương. . .đều là hoàng tử? Đều là Vương gia hoặc Hoàng thượng tương lai?

      Đầu có chút choáng váng, Hạ Thiên mở to đôi mắt tròn, hơi nước ánh lên, con ngươi đen cơ trí có chút dám tin, nhìn chằm chằm vào Ân Dã Thần, thẫn thờ.

      Hình như là. . . .Lúc trước, nàng đem cái người có khả năng trở thành Vương gia hoặc Hoàng thượng trong tương lại này. . . . cước đá bay xuống hồ. . . . .

      Ân Tịch Ly buông cung tên trong tay xuống, con ngươi đen sâu thẳm trở nên tĩnh lặng, nhìn về phía Ân Dã Thần, con ngươi cũng mênh mông như biển cả, chút xao động nào: “Dã Thần, sao ngươi lại tới đây?”

      Ân Dã Thần lại quay mặt nhìn về phía Hạ Thiên, đôi con ngươi rét lạnh như mũi tên bén nhọn khiến cho Hạ Thiên nuốt nuốt nước bọt.

      “Ta tới, tìm người.” Lúc những lời này, đôi mắt hề chớp, cũng chưa từng rời khỏi Hạ Thiên.


      (*) Lan tuyết mai
      honglakfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :