1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Oan gia ngõ hẹp


      Trước ánh mắt mãnh liệt của , giọng oán hận của Hạ Thiên ngày càng trở nên dần.

      Nàng vỗ mạnh xuống cái bàn cái, sau đó nhảy dựng lên, chịu thua: “Ta đá ngươi? Ta đá ngươi khi nào? Ta này đại thúc, đối nhân xử thế phải biết thành ! Chuyện gì có, chuyện gì , phải biết trung thực! Cứ cho rằng ngươi chán ghét ta, nhưng ngươi cũng thể nào chụp cho ta cái tội danh như vậy, có trời mới biết ta đá ngươi lúc nào?”

      Ân Tịch Ly rốt cuộc cũng thể nhịn được nữa, túm lấy chỏm tóc đuôi ngựa của Hạ Thiên, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi ngậm miệng lại cho ta!”

      “. . . . .” Hạ Thiên đau đến nước mắt lưng tròng, “Huhu. . . . .Đại thúc thúi, ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa, bất nhân bất nghĩa, tốt xấu gì người ta cũng cứu ngươi, sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy, sao ngươi lại dám khi dễ ta, huhu. . . .Đại thúc thối tha, đại thúc chết tiệt. . . .”

      Huyệt thái dương nhoi nhói đau, câu đại thúc, hai câu đại thúc đều khiến đau đầu, chẳng lẽ . . . . già như vậy rồi sao?

      Ân Tịch Ly vuốt ve chòm râu quai nón, chắc là. . . cũng chưa lên tới mức đại thúc chứ?

      “Vương gia, thái tử đến chơi.” Giọng của Mạc quản gia khẽ truyền tới.

      “Thừa Khánh?” Đôi mắt sáng lên vẻ đăm chiêu, nhìn nhìn Hạ Thiên, sau đó bỏ lại nàng giống như vứt quả bóng da: “Ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, chờ ta trở về rồi lại tìm ngươi tính sổ!”

      “Ôi, đau chết mất, đại thúc thúi, tại sao lại mạnh tay như vậy chứ!” Liếm môi có chút khô khốc, Hạ Thiên nhe răng trợn mắt khóc thét, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng lưng của càng ngày càng xa, nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Ngoan ngoãn ở lại? Đùa sao, người nào ngu ngốc tới nỗi ngồi ở đây chờ về tính sổ với mình cơ chứ?

      bỏ lỡ câu “Vương gia” kia của Mạc quản gia, lòng của Hạ Thiên khỏi dâng lên, ngờ đối phương lại có thân phận lớn như vậy, quả nhiên là người dễ chọc, nàng vẫn nên sớm bỏ trốn tốt hơn.

      Thân thể linh hoạt ngừng chạy qua chạy lại trong mỗi hành lang gấp khúc, cẩn thận né tránh những tên hạ nhân, trước mắt nàng giờ đây là bức tường cao hơn hai thước.

      Hạ Thiên giống như con khỉ, hai ba lần bám lên vách tường, sau đó dựa vào gốc cây, nhìn nhìn thân cây rồi lại nhắm cự ly chút, cuối cùng, nàng nhanh chóng nhảy xuống khỏi vách tường cao hơn hai thước, rời khỏi vương phủ.

      “Hừ hừ, đại thúc thúi, ngươi muốn khi dễ ta cũng dễ đâu. . . .”

      “Vậy à?”

      Bên tai truyền đến giọng , Hạ Thiên hoảng sợ, phải chứ, đại thúc nhanh như vậy mà đuổi kịp rồi sao?

      Vừa quay đầu lại, trông thấy bức tường thịt đứng im lặng ở phía sau lưng mình, nàng từng chút từng chút ngẩng đầu lên nhìn lại. . . .

      Hắc bào đen như mực, khuôn mặt tựa như điêu khắc, trong trẻo, lạnh lùng mà cao ngạo. Nơi nào có xuất áp lực khí ở nơi đó giảm rất nhiều, , chính là Tam ca của Ân Tử Dương. . . .
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Lại là đại nghiệt!


      “Ngươi, ngươi, ngươi. . . . .” Hạ Thiên chỉ tay vào , câu cũng được nên lời.

      Mẹ nó, tới cùng là nàng gặp cái vận xui gì, thoát khỏi hang sói lại rơi vào hang cọp, vừa ra khỏi hang cọp lại vào lại hang sói. . . . .

      “Ngươi biết Ly vương gia?” Đôi mắt đen như mực của Ân Dã Thần nhìn chằm chằm vào nàng, con ngươi thâm trầm, mi tâm hằn sâu chứa nhiều điều suy nghĩ, còn pha lẫn chút kinh ngạc.

      Dáng vẻ này. . . chính là cái dáng vẻ cao lớn này, làm sao lại trùng hợp như vậy a?

      “Ly Vương? Ngươi đại thúc sao?” Hạ Thiên theo bản năng hỏi lại.

      “Chính là cái người đem ngươi chạy trốn ấy.” Giọng trong trẻo lạnh lùng, tựa như bất cứ điều gì cũng thể nào thoát khỏi cặp mắt thần thông của .

      “Hiểu lầm! Tuyệt đối là hiểu lầm!” Hạ Thiên lập tức kêu lên, vẻ mặt tràn đầy căm phẫn, oán hận nghiến răng: “Tam ca, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta hề có ý định chạy trốn, là tại cái tên đại thúc kia đột nhiên nổi điên kéo ta bỏ chạy, tuyệt đối phải do bản thân ta muốn chạy đâu!”

      “Tam ca?” khẽ nhíu mày, khuôn mặt lạnh như băng mang theo ý tứ thừa nhận, nhìn chằm chằm về phía nàng, khi nào trở thành Tam ca của nàng? Tại sao lại biết vậy?

      “Khụ, cái kia. . . .” Hạ Thiên vội vàng ho tiếng, đôi mắt to tròn linh động như hai viên bảo thạch, sáng rực như những vì sao: “Cái gọi là thiên nhai tác bỉ lân ma (1) , tứ hải giai huynh đệ, chúng ta tuy phải huynh đệ cũng coi như là huynh muội , lại , ngươi còn là Ân công. . . .Ách, Tam ca của Ân Tử Dương, đương nhiên cũng là Tam ca của ta rồi.”

      (1): Giống bán em xa mua láng giềng gần bên mình ấy :”>

      “Phải ?” Giọng lạnh lùng, khuôn mặt lạnh lùng, Hạ Thiên hoài nghi trong lòng có phải cũng lạnh lùng như vậy?

      “Đương nhiên là phải rồi, Tam ca, ngươi nhìn xem, ta chẳng phải là chạy trốn cái loại người ấy hay sao?”

      “. . . . . .” Ân Dã Thần im lặng nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi đúng là khoác mà biết ngượng.”

      Chỉ là, đẹp như tranh vẽ, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp này, con ngươi băng lãnh của Ân Dã Thần, từng chút, từng chút , dần dần hòa tan, rồi sau đó, trong đôi mắt của từ từ lên ý cười, chậm rãi nở rộ ở môi.

      Hạ Thiên dường như si mê, nàng ngây người, chỉ vào Ân Dã Thần, run rẩy ngừng: “Ngươi, ngươi, ngươi. . . . .”

      Chân mày của nhàng nhếch lên: “Làm sao?” Ân Dã Thần chăm chút nhìn khuôn mặt của nàng run lên, dường như là nàng rất sợ ?

      “Chuyển miện lưu tinh, quang nhuận ngọc nhan, hàm từ vị thổ, khí nhược u lan (2). . . . . nghiệt, nghiệt a. . . .”

      (2) : 4 câu trong bài Lạc thần phú 洛神賦của Tào Thực (曹植)

      Mắt chuyển lưu tinh

      Vẻ ngọc rỡ ràng

      Ngậm lời chưa thốt

      Hơi đượm hương lan.

      (Bài phú về nữ thần sông Lạc.)

      *

      Hạ Thiên đứng ngược nắng, nhìn chăm chú vào , thốt lên <Lạc Thần Phú>, rốt cuộc nàng cũng hiểu được vì sao Ân Tử Dương lại nghiệt như vậy. tới chuyện toàn thân người này như tòa núi băng lãnh khốc, Tam ca nhà cười rộ lên trông chẳng khác nào hồ tiên chuyển thế, hoàn toàn là nghiệt, ra cả nhà này, toàn bộ mọi người đều đẹp hơn cả nữ nhân a.

      Nghe vậy, con ngươi đen sắc bén của Ân Dã Thần trong nháy mắt trở nên thanh lãnh, cuồng phong trong đôi mắt dần dần ngưng tụ: “Ngươi muốn chết sao?” Lại dám can đảm đem ví von thành nữ tử.
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Nhà của ta phải ở trong phủ


      “Ách. . . . muốn, muốn, ta vẫn còn trẻ.” Hạ Thiên bụm miệng, nàng biết , Tam ca của Ân Tử Dương phải là người dễ chọc, nàng rất thức thời, co được giãn được, chuyện này nàng vẫn luôn hiểu .

      “Hừ.” hừ lạnh cái, sát ý ngưng đọng trong đôi mắt từ từ khuyếch trương: “Tên?”

      Tên? hỏi tên nàng sao? Mắt to xoay tròn, hàng lông mày như cánh bướm khẽ giương lên, đôi mắt lóe sáng: “Tam ca, ta là Tiểu Ngư Nhi, Tiểu trong lớn , Ngư Nhi là cá đùa giỡn giữa dòng sông.”

      Hạ Thiên biết nam nhân này dễ chọc, thông minh như nàng làm sao có thể để cho biết được tên của mình? Nàng muốn đuổi Tam ca của Ân Tử Dương , cho nên dứt khoát bịa ra cái tên đưa cho .

      Ân Dã Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng cái, con ngươi đen sắc bén giống như sóng nước mênh mông nhưng lại chẳng hề có chút nào xao động: “Tiểu Ngư Nhi?” Mi tâm nhíu lại, giống như là cái tên này nghe được thanh nhã lịch cho lắm: “Sau này, gọi ngươi là Linh Lung.”

      Linh Lung, Linh Lung. . . . .Trong lòng yên lặng nhớ kỹ, khóe môi mỏng cương nghị như được điêu khắc nhàng nhếch lên, hé ra nụ cười, con ngươi đen láy dường như cũng phát sáng, vài phần dịu dàng chậm rãi lan tỏa.

      “Linh Lung. . . . .” Hạ Thiên giật giật khóe mắt, trong đôi mắt to xẹt qua tia sáng kỳ dị, bả vai run lên lẩy bẩy, kéo dài giọng , giọng điệu vô cùng quái dị: “ ~ muốn. . . . .”

      Cái tên nghe quê mùa chết được, trước khi xuyên qua, nàng xem trong tiểu thuyết, đa phần nữ chính đều tên là Linh Lung, nàng lại đặc biệt thích nhân vật gọi là “Túy Linh Lung” , cả ngày mở mắt nhắm mắt đều là Linh Lung, bây giờ nghĩ lại cảm thấy buồn nôn.

      Tất cả những biểu tình này đều rơi vào con ngươi đen sắc bén của Ân Dã Thần, trong phút chốc, cuồng phong như dòng nước xoáy bắt đầu nổi lên, từng chút lại từng chút, cảm giác băng lãnh từ lòng bàn chân bắt đầu tản ra.

      “Ngươi dám ghét bỏ nó sao?” Giọng trong trẻo mà lạnh lùng, cảm giác rét lạnh thẩm thấu vào sâu đến tận bên trong.

      “Khụ, làm sao có thể, tên hay như vậy, ta cao hứng còn kịp nữa là.” Hạ Thiên cười cười, đôi mắt to tròn ngập tràn ánh sáng, nhưng phía sau lưng, nàng cũng ngấm ngầm tính kế.

      Dù sao sau ngày hôm nay, nàng cũng phải gặp lại cái người này nữa, thích lấy tên nào nghe theo , cái gì mà Linh Lung, cho dù muốn gọi mình là “Phượng tỷ” cũng sao cả. . .

      Hàng mi nhíu chặt của Ân Dã Thần từ từ giãn ra: “Ừm, chúng ta hồi phủ thôi.”

      Dứt lời, vươn bàn tay thon dài trắng nõn, cầm lấy đôi bàn tay “Linh Lung” xinh xắn của Hạ Thiên, tay to nắm lấy tay , kỳ lạ phát ra rằng, tay của nàng giống như người nàng, cũng xinh xinh như vậy.

      “Hồi. . .hồi phủ?” Nàng nghe lầm chứ? muốn dẫn nàng hồi phủ sao? Hạ Thiên run sợ hồi lâu, phải Ân Tử Dương Tam ca của cực kỳ chán ghét nữ nhân, chỉ cần nữ nhân đến gần, muốn giết người rồi hay sao? Bây giờ làm sao lại chủ động nắm lấy tay nàng như vậy?

      , chuyện này cũng phải là trọng điểm, trọng điểm là, muốn dẫn mình về phủ?

      “Haha. . . . .haha. . . . Tam ca, ngươi có nhầm lẫn gì ? Nhà của ta phải ở trong phủ của ngươi nha. . . .”
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: , nhớ kỹ nàng rồi!


      “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi ở trong phủ của ta!” bá đạo tuyên bố, khí thế hoàn toàn tự nhiên, khác nào vị chúa tể.

      “Ách. . . .” Đừng đùa chứ, nàng phải ở cùng chỗ với cái tên tính tình nóng lạnh bất thường này? phải là nàng chê mạng mình quá dài rồi sao? Nhưng mà, nhìn bộ dạng này của , giống như phải là đùa, chẳng lẽ nào là ?

      Bọn họ vừa mới quen biết quá ngày, cũng có giao tình gì đặc biệt, vì cái gì mà lại muốn mang nàng ?

      Hạ Thiên hiểu, nhưng nàng luôn hiểu đạo lý, đó là tò mò hại chết mèo, vậy nên cho dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn chẳng quan tâm, chỉ cười cười : “Có thể được cùng với Tam ca ở chung chỗ, . . . . là tốt quá! Nhất định là phúc khí ta tu luyện mấy đời, như vậy từ hôm nay trở , ta và Tam ca ở chung chỗ.”

      Ân Dã Thần hơi khoát tay, con ngươi thâm thúy rất nhanh xẹt qua tia khinh thường, mở miệng nhàn nhạt : “Ừm.”

      “Ai da, Tam ca, ta cẩn thận đánh rơi bảo vật gia truyền mà mẹ ta để lại rớt xuống sông rồi!” Hạ Thiên kêu to, rơm rớm nước mắt nhìn mặt hồ gợn sóng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

      “Đồ gia truyền?” Nhìn theo tầm mắt của nàng, mặt hồ trong vắt tạo nên những gợn sóng nhè , khi cao khi thấp, càng lúc càng xa, mãi đến khi từ từ biến mất hẳn.

      “Là cái vòng ngọc, mẹ ta , đó là do mẫu thân mẫu thân của mẫu thân. . . .bên bà cố nội của ta truyền lại. . . .” Hạ Thiên nước mắt lưng tròng nhìn Ân Dã Thần: “Tam ca, ta sợ nước, ngươi giúp ta tìm lại nó có được ?”

      Ân Dã Thần nhìn bộ dáng “Nếu như ngươi tìm ta dứt khoát với ngươi” của Hạ Thiên, môi mỏng của mím thành đường chỉ, trầm mặc nửa buổi, cuối cùng mới đến bên hồ: “Rơi xuống kia sao?”

      “Cám ơn Tam ca! Ngay tại bên trái, ngay tại bên trái.” Hạ Thiên cao hứng .

      “. . . . . .” di chuyển về phía bên trái.

      “A! Bên phải, ngươi dời qua bên phải, chút xíu chút xíu nữa, chút xíu là được rồi!”

      “. . . . . .” Ân Dã Thần lại hơi mím môi, tiếp tục nhích về phía bên phải.

      “Đúng đúng đúng, chính là nơi này! Vừa rồi chính là rơi xuống nơi này. Tam ca, ngươi xuống xem thử chút, hồ nước này trong như vậy, ngươi xem có thể thấy được bảo vật gia truyền của bà cố nội ta để lại hay . . . . .”

      “. . . . . “ Khuôn mặt tuấn tú sa sầm lại, từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát hồ nước trong vắt.

      Cơ hội tốt! Hai mắt của Hạ Thiên lóe sáng, nàng nhanh chóng nâng lên chân phải, cước đạp vào người của Ân Dã Thần.

      Ân Dã Thần chỉ cảm thấy sau lưng mình có cỗ sức mạnh lao đến, cảm giác được nguy hiểm, lập tức đứng dậy. Lúc này, “vô chân” của Hạ Thiên đạp xuống, thân thể có phòng bị, Ân Dã Thần bị nàng hung hăng đá rớt xuống hồ.

      “Hừ, muốn mang ta hồi phủ? Bao dưỡng ta? Dưỡng tình nhân? cho ngươi biết, Hạ. . . .Ách, Tiểu Ngư Nhi ta mới thèm làm cái loại người đó, ngươi cứ ở dưới nước mà nằm mơ ! Có quỷ mới cùng ngươi trở về!”

      xong, Hạ Thiên giơ ngón tay giữa về phía , sau khi bày tỏ ý nghĩ khinh bỉ của mình, nàng nhanh chóng chuồn mất.

      Dưới hồ, Ân Dã Thần từ trong lòng nước ngoi lên, tức giận nhìn lên bờ, thanh của nước giọt rơi tí tách, hắc bào ướt sũng bó sát người, dáng vẻ xem ra rất chật vật, nhưng lại hề khiến cho vẻ đẹp của bị sa sút.

      bờ còn bóng dáng của Hạ Thiên, đôi con ngươi đen sắc bén của Ân Dã Thần càng trở nên thâm trầm, sau đó biến thành tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi được lắm, Tiểu Ngư Nhi. . . .”

      , nhớ kỹ nàng rồi!
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Tìm tới cửa


      Buổi tối trăng, ánh sáng rực rỡ lóe lên, khắp nơi đường Trường Nhạc giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm lung lay theo gió, ráng chiều đỏ rực khiến cho bóng đêm càng tăng thêm vài phần mỹ lệ cách lạ thường.

      Vương triều Vũ Trinh là trong bốn cường quốc lớn của Thiên Nguyên Đại Lục, dân giàu nước mạnh, tài nguyên dồi dào, đứng giữa bốn nước lớn cũng xem như là vang danh lừng lẫy.

      Dân chúng của Thiên Nguyên Đại Lục nhiều vô số, nhưng chỉ có điển hình bốn cường quốc lớn. Từ xưa đến nay đều có định luật, thiên hạ hợp rồi tan, tan rồi lại hợp. Nhìn bề ngoài, bốn cường quốc này xem ra rất hòa bình hữu nghị nhưng ra là thầm tranh đấu rất quyết liệt.

      Ngoài vương triều Vũ Trinh chỉ còn lại ba vương triều lớn là Lễ Phong, Trác Nhĩ và Hoằng Việt. Bốn nước đứng ở thế chân vạc, chắc chắn hồi sóng gió.

      Hạ Thiên cầm mấy cái bánh màn thầu trong tay, nhanh chậm bước đường, cước bộ thoải mái tự nhiên, vô cùng dễ chịu.

      Đôi mắt to tròn như viên ngọc đen láy ngừng quan sát xung quanh, trong lòng nàng cảm thấy có chút bùi ngùi xúc động.

      Ở đây được vài tháng, nàng xem vương triều Vũ Trinh giống như ngôi nhà đầu tiên của mình, đột nhiên phải rời khỏi nơi này, trong lòng vẫn có chút nỡ.

      Nhưng mà, ở cái địa phương này còn có thể lăn lộn bươn chải được nữa. Vả lại nàng cũng quyết định phải nhìn xem cái thế giới này rốt cuộc là trông như thế nào, vì thế nàng quyết định chu du khắp nơi, đến nhiều địa phương khác.

      Quán trọ Tứ Hải náo nhiệt xôn xao, mặc dù là ban đêm nhưng vẫn có nhiều người tấp nập. Hạ Thiên đem bánh màn thầu nhét vào trong lòng, chuẩn bị về phòng thu dọn hành lý, đợi khi trời sáng rời .

      nương, về rồi sao!” Chưởng quầy nhìn thấy nàng liền nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

      “Đúng vậy, Lý chưởng quỹ, hôm nay làm ăn tệ nha!” Hạ Thiên mỉm cười, lúm đồng tiền bên má dần dần lộ ra, xinh đẹp động lòng người.

      Ở tại quán trọ này ba tháng, nàng sớm trở thành khách quen của Lý chưởng quỹ, đến cả tiền phòng mỗi đêm vẫn đặc biệt rộng rãi cho nàng tính thiếu, vì vậy ấn tượng của Hạ Thiên đối với rất tốt.

      “Ha ha, đó là nhờ phúc khí của Hàn nương!” Chưởng quầy cười , nhưng mà ánh mắt của nhìn về phía Hạ Thiên có chút kỳ quái.

      Cái loại nhiệt tình này giống như bình thường, lại để lộ ra loại cảm giác khiến cho Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu.

      Chớp mắt, nàng quyết định bỏ qua, hầm hập bước lên lầu hai, lúc này nàng mới phát , những thực khách ở trong đại sảnh ăn cơm dùng loại ánh mắt quái dị nhìn về phía mình, thậm chí có người còn cúi xuống, chụm đầu ghé tai, nhìn nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, biết là cái gì.

      Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu. Kỳ lạ! Tối nay làm sao vậy nhỉ? Dường như tất cả mọi người đều quan sát vẻ mặt của mình.

      Đứng trước cửa phòng số bốn, chữ nhân, trong lòng Hạ Thiên bỗng dưng nảy lên cỗ cảm giác bất an, cái loại cảm giác này. . . . .Giống như. . . .giống như mỗi khi đề phòng Ngôn Hoan chuẩn bị bày ra mấy cái trò đùa quái đản để trêu cợt mình.

      Ổn định lại tinh thần, Hạ Thiên nhàng giơ tay, từ từ vươn tới cánh cửa, mắt to lóe sáng, nhìn qua khe hở, quan sát cách cực kỳ cẩn thận.

      Tay vừa chạm đến mép cửa, đột nhiên, cửa phòng bị kéo ra, cỗ khí lực rất lớn túm chặt tay của Hạ Thiên, thân thể của nàng chơi vơi, cả người bổ nhào vào trong.

      “A ——!” Nàng muốn hét lên, nhưng thanh vừa mới tràn ra khóe miệng lại bị bàn tay to dày ấm áp gắt gao che lại đôi môi.

      “Im miệng, cho phép kêu!” Giọng trầm thấp mang theo vài phần u ám, hơi thở quen thuộc, bá đạo quen thuộc, Hạ Thiên ngẩn người, sửng sốt, có phản ứng.

      “Đại đại đại. . . . .đại thúc?” phải đâu, đại thúc làm sao có thể ở trong này, làm sao có thể tìm đến chỗ này?
      tiểu Viên Viênhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :