1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 175: Khôi phục trí nhớ! (1)

      “Sao lâu như vậy mà vẫn chưa ra?”

      Ân Tử Dương tới lui trước cửa phòng, cứ được vài bước lại nhìn về cánh cửa đóng im ỉm, trong lòng vô vùng sốt ruột.

      “Thất ca, huynh cần phải tới lui như vậy, làm đệ chóng hết cả mặt!” Tiểu Phàm thoải mái uốn éo trong ngực phụ vương của mình, nhìn Ân Tử Dương qua lại, mày kiếm nho khỏi nhướng lên.

      “Nhưng mà tam ca vào đây hai ngày hai đêm rồi! Bây giờ vẫn chưa chịu ra, phải là xảy ra chuyện gì chứ?” Ân Tử Dương lo lắng .

      Hai ngày trước, có người tự xưng là thần y Hàn Lăng, tuy tình nguyện nhưng lại tới đây, chữa bệnh mất trí nhớ cho tam ca. Tam ca bị mất trí nhớ khi còn bé, nghe phụ hoàng , đó là bởi vì mẫu phi của bọn họ qua đời, Dược vương của Dược Vương cốc lo lắng tam ca đắm chìm trong bóng đen ám ảnh ấy cho nên mới sử dụng phương pháp bí truyền phong bế đoạn trí nhớ của tam ca.

      Mà bây giờ tam ca lại cố tình muốn tìm lại đoạn trí nhớ này, điều này khiến vô cùng lo lắng, chỉ sợ tam ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      “Ai da, ngươi đừng có lo lắng nữa, Hàn đại ca ở đây rồi, cho dù Dã Thần có chết cũng được huynh ấy cứu sống lại! Ngươi yên tâm , có chuyện gì đâu.” Hạ Thiên vỗ vai an ủi .

      Nàng tin tưởng vào y thuật của Hàn Lăng, phải chỉ là mất trí nhớ thôi sao, sao có thể làm khó được?

      “Tử Dương, ngồi xuống!” Ân Tịch Ly rốt cuộc cũng lên tiếng, vô cùng uy nghiêm, ngày mai là sinh nhật thái hậu rồi, hôm nay vốn phải vào trong cung để xử lý nốt những việc tồn đọng, nhưng bất đắc dĩ, hai mẹ con Hạ Thiên và Tiểu Phàm lại nhõng nhẽo lôi kéo phải tới nơi này, cũng lo Ân Dã Thần xảy ra chuyện, vậy nên đành phải mang hai mẹ con nàng đến phủ tam hoàng tử.

      Trực giác cho biết, khoảng thời gian trước khi Ân Dã Thần mất trí nhớ, nhất định là có giấu bí mật, mà cái bí mật này có thể liên quan đến Nhậm Diệc!

      Nhưng mà, hai ngày hai đêm, trong lòng Ân Tịch Ly cũng khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng thấy Hạ Thiên tin tưởng thần y Hàn Lăng kia như vậy chắc cũng có gì nguy hiểm.

      Ân Tử Dương nhìn Ân Tịch Ly cái, đành bất đắc dĩ tìm chỗ lan can ngồi xuống, lúc vừa ngồi xuống cánh cửa vẫn luôn đóng chặt suốt hai ngày hai đêm lại đột nhiên mở ra.

      Hàn Lăng mặc bộ quần áo đen chậm rãi từ trong phòng bước ra, mặt mang theo vẻ uể oải.

      Mọi người vội vàng tiến lên nghênh đón, Tiểu Phàm vội vàng kêu lên: “Hàn thúc thúc, Tam ca có sao ?”

      Hàn Lăng gõ đầu bé, gương mặt trắng nõn lên chút bất mãn: “Tiểu tử thúi, thèm quan tâm xem Hàn thúc thúc có mệt hay , là bất công. . .”

      Tiểu Phàm le lưỡi, vội vàng đổi giọng: “Hàn thúc thúc, người nhất định là mệt lắm rồi, ở lại đây để Tiểu Phàm mát xa cho nhé!” Cái vụ mát xa này là do mẫu thân dạy cho bé, bé học rất nhanh, sư phụ và Hàn thúc thúc cũng rất thích bé mát xa cho bọn họ.

      Quả nhiên, Hàn Lăng nghe thế khuôn mặt lập tức nở nụ cười hài lòng.

      Mọi người vào phòng, trông thấy Ân Dã Thần nằm giường, vẻ mặt khổ sở. Ân Tử Dương vội vàng hỏi: “Thần y, tam ca của ta, huynh ấy . . .”

      “Yên tâm, có việc gì đâu.” Hàn Lăng dường như cũng biết quan hệ của Ân Tử Dương và Nhậm Diệc, sắc mặt đối với Tử Dương cũng trở nên ôn hòa hơn, chậm rãi giải thích: “ khôi phục toàn bộ trí nhớ, bây giờ cần phải nghỉ ngơi tốt, giờ tý ( 0h – 2h ) tỉnh lại.”

      Hạ Thiên thở phào nhõm: “Hàn đại ca, cám ơn huynh.”

      Hàn Lăng hé môi cười: “Tiểu Thiên Thiên, ta nể mặt muội nên mới giúp , lần sau đừng có Hàn đại ca chuyên môn bắt nạt muội nữa đấy.”

      Hạ Thiên lúng túng cười, cảm thấy ngượng ngùng: “Haha, đâu, đâu.”

      “Được rồi, mọi người ra ngoài trước , ta giúp châm cứu đả thông kinh mạch , để lát nữa hãy vào.”

      Lời thần y ai dám cãi, tuy Ân Tử Dương rất do dự, muốn ở lại với Ân Dã Thần nhưng lại bị mọi người kéo ra ngoài.

      Căn phòng lại khôi phục yên tĩnh ban đầu, Hàn Lăng ngồi xuống cạnh giường, nhìn Ân Dã Thần, đột nhiên : “Đứng dậy , bọn họ hết rồi.”

      Ân Dã Thần vốn hôn mê bỗng dưng mở mắt, chậm rãi bật dậy, ngồi ngay ngắn: “Cám ơn.”

      Hàn Lăng mở miệng lạnh lùng : “Ngươi cần những lời này với ta, Ân Dã Thần, tuy ta biết ngươi quên những gì, nhưng ngày hôm nay ngươi cũng biết những gì ngươi muốn biết, ta chuyện giữa ngươi và Nhậm Diệc, nhưng ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi, hôm nay ta giúp ngươi, ngươi nợ ta cái nhân tình, nếu như ngươi dám làm cái gì tổn thương đến Nhậm Diệc, ta nhất định tha cho ngươi.”

      Ân Dã Thần nhạt nhạt mấp máy môi: “Người phạm ta, ta cũng phạm người, chỉ cần làm tổn thương đến người ta quan tâm, ta làm những chuyện tổn hại đến .”

      Hàn Lăng ngẫm nghĩ, người Nhậm Diệc quan tâm, chỉ có mẹ con Hạ Thiên và Ân Tử Dương, mà bọn họ cũng là người mà Ân Dã Thần quan tâm, nghĩ vậy, sắc mặt mới dịu chút, khẽ hừ lạnh: “Tốt nhất là như vậy.”

      cho cùng, trong chuyện này Nhậm Diệc mới là người bị hại, ngươi cướp tất cả mọi thứ của , lúc đầu giết ngươi cũng là quá nhân nhượng đối với ngươi rồi, ngươi tự mình giải quyết cho tốt !”

      Nghe vậy, Ân Dã Thần chậm rãi nhắm mắt lại, Nhậm Diệc, ngươi cho rằng ngươi mới là người bị hại sao. cười tự giễu, nếu như có thể, mọi thứ của ngươi, ta chẳng thèm đoạt lấy!

      Hai mắt nhắm chặt lại từ từ mở ra, đôi con ngươi đen như mực dần dần khôi phục lại vẻ đạm mạc vốn có, nhìn Hàn Lăng, thản nhiên : “Tiểu Phàm có ngươi từng chữa chứng mất vị giác của Hạ Thiên, ta nghe thánh dược ô châu của Miêu Cương là thánh bảo của Dược tộc trong thiên hạ, nếu có nó ngươi có thể chữa được vị giác cho nàng sao?”

      “Ô châu?” Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Hàn Lăng như phát sáng: “Ngươi có viên ô châu sao?”

      “Có.” Ân Dã Thần lạnh nhạt .

      tốt quá!” Hàn Lăng hưng phấn : “Bệnh của tiểu Thiên cần có ô châu, ta hứa là chữa khỏi vị giác cho muội ấy, nhưng ta tìm ô châu suốt ba năm ròng rã mà vẫn có kết quả, nếu có viên ô châu chỉ cần tới tháng! Ta có thể chế ra giải dược lợi hại nhất thiên hạ, đến lúc đó những có thể chữa khỏi được vị giác cho tiểu Thiên, mà có thể giúp cho muội ấy bách độc bất xâm.”

      Trong mắt Ân Dã Thần ánh lên tia sáng nhu hòa, hai lời liền lấy ra vật giao vào tay : “Đây là ô châu.”

      Hàn Lăng kinh ngạc nhìn chiếc hộp trong tay, tuy chưa mở ra nhưng cũng có thể ngửi được mùi thuốc tự nhiên, sâu kín nhìn Ân Dã Thần, ô châu, thánh dược đệ nhất thiên hạ, vậy mà ta lại chẳng hề do dự giao cho mình, chỉ vì người con , thành kiến của mình đối với lúc trước, có lẽ sai rồi.

      “Ngươi yên tâm, ta nhất định cố gắng hết sức!” Hàn Lăng cam kết, giọng điệu còn lạnh lẽo như vừa rồi.

      Ân Dã Thần đáp lời nữa, mệt mỏi thở ra hơi, trong tích tắc lại đột nhiên tung người lên trung, biến mất cách quỷ dị.

      Hàn Lăng cũng quan tâm đâu, chỉ hưng phấn ngồi yên tại chỗ nghiên cứu ô châu, chỉ cần ngồi đây đợi Ân Dã Thần trở về là được rồi.

      Cả đoạn đường, Ân Dã Thần tránh mặt tất cả mọi người, bay vọt qua nóc nhà Chu phủ, sau đó ngừng lại trước cổng lớn của hoàng cung.

      khẽ ổn định lại hô hấp, sau đó phóng thẳng đến cung Nhàn phi.

      Trong cung Nhàn phi, Nhàn phi nương nương để tiểu Liên bôi thuốc trị thương đặc chế của thái y viện, khuôn mặt bị đánh sưng thành đầu heo dần dần khôi phục lại, bây giờ chỉ còn chút vết máu bầm nhàn nhạt.

      Lúc Ân Dã Thần tiến vào, tiểu Liên cũng vừa bôi thuốc xong, trông thấy , Nhàn phi nương nương vội vàng đứng dậy: “Thần nhi, rốt cuộc con cũng đến thăm mẫu phi rồi, nếu con đến còn cơ hội được nhìn thấy mẫu phi nữa, ôi, đau chết mất, tên tiểu tiện nhân kia lại dám ra tay nặng như vậy . . .”

      “Đúng đó tam hoàng tử điện hạ, nương nương đáng thương, những bị đánh thảm như vậy, hoàng thượng lại còn giúp cho tên tiểu tiện nhân kia nữa, tam hoàng tử điện hạ, ngài nhất định phải giúp nương nương xả cơn giận này!”

      “Thần nhi, con đến là tốt rồi, đến là tốt rồi . . .” Nhàn phi nương nương mắt mũi đầm đìa.

      Nếu như có Tiểu Phàm và Nhậm Diệc ở đây bọn họ nhất định phát , thái độ của Nhàn phi nương nương đối với Ân Dã Thần, nếu đem so với lúc nàng ta đối với Ân Tử Dương quả thực là khác nhau trời vực!

      Nàng ta hoàn toàn đặt Ân Tử Dương vào trong mắt, thậm chí còn mắng chửi hành hạ, nhưng đối với Ân Dã Thần lại vô cùng thương che chở, giống như đối với món bảo vật quý giá.

      Ai biết còn có thể cho rằng Ân Tử Dương phải là con của nàng ta, Ân Dã Thần mới thực là con của nàng ta, nhưng chẳng ai trong bọn họ là con của nàng ta cả.

      Ân Dã Thần trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta, lúc lâu sau, khi Nhàn phi bắt đầu cảm thấy có chút kỳ quái lại đột nhiên mở miệng.

      “Mẫu phi, từ tới giờ, ta vẫn luôn có chuyện muốn hỏi người.”

      Nhàn phi nương nương sững sờ, trực giác mách bảo Ân Dã Thần hôm nay có chút kỳ quái, nhưng nàng ta lại biết kỳ quái chỗ nào, vì vậy chỉ có thể gượng cười: “Thần nhi thiệt là, có gì cứ trực tiếp thẳng với mẫu phi, sao lại úp úp mở mở như thế? Con muốn hỏi gì cứ hỏi .”

      Ân Dã Thần lẳng lặng nhìn nàng ta: “Vì sao trước giờ người thích Tử Dương?”

      Nhàn phi lại sững sờ: “Thần nhi gì vậy, chẳng lẽ con cảm thấy mẫu phi đối với nó tốt sao? Tên nghịch tử đó, nhắc tới nó bổn cung lại tức chết, nếu phải tại nó sao bản cung có thể bị tên tiểu tiện nhân kia đánh đến nông nỗi này? Tên khốn kiếp nhà nó, hiểu sao lúc trước Ninh phi lại sinh ra cái loại khốn kiếp như vậy!”

      “Mẫu phi, người đừng quên, ta cũng là con của Ninh phi!” Ân Dã Thần nhàn nhạt câu đúng .

      Nhàn phi cười lạnh: “Hừ, nếu phải con. . .” Vừa mở miệng, nàng ta đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng sửa lời: “Sao con nhìn nó thử xem, năng lực của Thần nhi tuyệt hảo như vậy, thiên phú tuyệt đỉnh, sao có thể so với nó được? Thần nhi, sao hôm nay con lại hỏi vấn đề kỳ quái này?”

      Nàng ta sợ mình nhỡ mồm, vội vàng lảng .

      Ân Dã Thần cũng cho nàng ta cơ hội này, ánh mắt mang theo bi thương, chăm chú nhìn Nhàn phi: “ là như vậy sao?” cười, nụ cười thê lương: “Hay bởi vì, ta phải là con trai của Ninh phi, phải tam ca của Tử Dương, càng phải là hoàng tử! , ta có đúng ?”

      Nghe vậy, toàn thân Nhàn phi chấn động, trừng mắt nhìn , ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc đến khó tin: “Con, con, Thần nhi, con cái gì . . . Tại sao, tại sao ta nghe hiểu . . .”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 176: Khôi phục trí nhớ (2)

      hiểu sao?” Ân Dã Thần cười lạnh: “19 năm trước, Dương Mộ Phong, con trai của hộ quốc tướng quân trượt chân ngã xuống nước, sau đó có cách nào vớt thi thể lên được, tất cả mọi người đều là bị lũ cuốn rồi, nhưng ai biết, phải bị lũ cuốn , mà là bị người, của ta, ngươi cho người đưa ta tới Dược Vương cốc, chôn vùi trí nhớ của ta, cho ta thân phận khác, để cho ta thay thế tam hoàng tử! Ta có đúng ?”

      Sắc mặt Nhàn phi trắng bệch: “Con ăn bậy bạ cái gì đó! Ân Dã Thần! Bổn cung là mẫu phi của con! Sao con lại dám vô lễ với mẫu phi?!”

      “Mẫu phi?” Ân Dã Thần giống như được nghe chuyện cười, thể kìm chế mà bật cười ha hả: “Ngươi còn muốn gạt ta sao? Ta khôi phục được trí nhớ, cho dù lúc đó tuổi vẫn còn , nhưng những chuyện lúc đó, ta lại nhớ rất !”

      “19 năm trước, Ninh phi và tam hoàng tử bị ngươi hãm hại rồi đuổi giết, sau đó tam hoàng tử cũng bị đưa đến Dược Vương cốc, vì muốn che giấu tai mắt mọi người, sau khi những người đó bỏ , Dược Vương sát hại tam hoàng tử, hủy thi diệt tích, mà ta, từ đó về sau, lại thay thế tam hoàng tử, nhưng ngờ rằng, Độc vương của Độc Vương cốc lại luôn đối đầu với Dược Vương, thấy Dược Vương muốn giết chết tam hoàng tử, ông ấy cứu sống tam hoàng tử, lúc ấy Dược Vương cho rằng tam hoàng tử thể nào sống sót, cho nên cũng để mặc cho Độc Vương đem tam hoàng tử mang , trí nhớ của ta bị phong bế, biết mình là ai, các ngươi dùng thuốc để thay đổi dung mạo của ta, với ta rằng ta là tam hoàng tử đương triều, mãi đến sáu năm sau mới để cho ta quay về hoàng cung, sau đó ngươi lại nhân cơ hội nhận nuôi dưỡng ta và Tử Dương, vậy nên lúc nào ngươi cũng nhằm vào Tử Dương! Bởi vì ngươi muốn lợi dụng ta để đoạt lấy cái vị trí kia, ta có đúng ? Hả ?!”

      Từng câu từng chữ, Ân Dã Thần cách ràng rành mạch, vang và mạnh mẽ, mỗi câu ra lại khiến cho sắc mặt của Nhàn phi tái chút, mưu quỷ kế của mình bị người ta vạch trần ngay trước mặt, làm sao có thể khiếp sợ và chấp nhận nổi!

      Nhàn phi hoàn toàn hóa đá ngay tại chỗ, câu cũng nên lời.

      Nàng ta câu nào, Ân Dã Thần cũng chịu buông tha mà tiếp tục : “Ngươi ngờ rằng, với thủ đoạn của Dược Vương mà ta vẫn có thể khôi phục lại trí nhớ đúng ? Ngươi cũng ngờ, những năm gần đây, ta và Tử Dương lại giống như huynh đệ bình thường?”

      tiến lên bước, Nhàn phi lại sợ hãi lui về sau bước, cả khuôn mặt tìm ra được chút huyết sắc, chỉ có màu trắng bệch đến dọa người!

      “Hôm nay ta muốn cho ngươi biết, ta còn là Ân Dã Thần có thể mặc kệ cho ngươi điều khiển! Đợi qua sinh nhật của thái hậu, ta đích thân đem ngươi giao cho Tử Dương!”

      xong, cũng thèm quan tâm sắc mặt của Nhàn phi tái nhợt thế nào, chỉ xoay người bước ra khỏi cung Nhàn phi.

      Nhàn phi co quắp ngồi bệt xuống đất, cặp mắt trống rỗng vô thần, mọi chuyện bị bại lộ . . .

      Tất cả mọi thứ nàng ta làm đều bị bại lộ . . . Công sức nàng ta cố gắng mười mấy năm qua, tất cả đều uổng phí!

      Rốt cuộc là vì sao? Vì sao phải như vậy? Ngày hôm qua mọi chuyện vẫn còn rất tốt, sao bỗng dưng lại trở nên như vậy?

      Nhất định là Ân Tử Dương! Nhất định là cái tên khốn khiếp Ân Tử Dương đó giở trò quỷ! Nhất định là nó! Nếu , làm sao Thần nhi có thể biết được? Làm sao nó có thể biết được!

      Nàng ta đột nhiên cười ha hả như phát cuồng! Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì phẫn nộ và căm hận đến tột độ mà trở nên méo mó dữ tợn, Ân Tử Dương! Ngươi để cho bổn cung sống tốt, bổn cung cũng tuyệt đối để cho ngươi sống tốt!

      ***


      Rời khỏi hoàng cung, Ân Dã Thần hoang mang đứng ở ngã tư đường, trong khoảnh khắc lại thể tìm thấy phương hướng cho mình.

      phải là tam hoàng tử, là Dương Mộ Phong, con trai út của hộ quốc tướng quân.

      Thân phận đột nhiên thay đổi như vậy, khiến cho cảm thấy mỉa mai. bước từng bước, đến nơi từng xuất trong trí nhớ.

      Cho đến khi trước mắt xuất cái bảng to viết ba chữ ‘Phủ tướng quân’, mới dừng lại, lẳng lặng nhìn ba chữ này, lặng im .

      Chuyện năm đó, vẫn còn quá , kỳ thực cũng có rất nhiều chuyện thể nhớ hết được, nhưng khắc sâu nhất vẫn là những đoạn trí nhớ trước khi chết, ai mà sợ chết? Vậy nên đối với những mảng ký ức đó, luôn đặc biệt nhớ .

      nhớ mình bị đưa đến Dược Vương cốc như thế nào, bị Dược Vương phong ấn trí nhớ tàn nhẫn như thế nào, ngày ngày phải uống đủ loại thuốc để thay đổi dung mạo.

      Mãi đến sáu năm sau, rốt cuộc khuôn mặt kia cũng có chỗ giống với vị hoàng đế cao cao tại thượng, khi đó mới có thể ra khỏi cốc, ngồi cái vị trí vốn dĩ phải thuộc về Nhậm Diệc. . .

      Nhậm Diệc, khó trách vừa thấy mặt , ta lại nổi lên sát ý mãnh liệt như vậy, đoạt lấy gia đình của Nhậm Diệc, đoạt lấy người thân của Nhậm Diệc, vị trí thuộc về Nhậm Diệc.

      Ai có thể nghĩ được, cái người bị Dược Vương giết chết ngày hôm ấy, bây giờ lại có thể đứng ở nơi này?

      Chắc là Độc vương của Độc Vương cốc cứu , đúng rồi, nghe Tiểu Phàm , nó là đại Độc Thánh tương lai đấy.

      Lẽ ra phải sớm nhận ra, phải sớm nhận ra.

      “Tam hoàng tử điện hạ? Sao ngài lại ở chỗ này?” Lúc này, quản gia của phủ tướng quân bỗng từ cửa chính bước ra, nhìn thấy Ân Dã Thần, chấn động, vội vàng tiến lên nghênh đón: “Mời Tam hoàng tử vào trong, tướng quân vẫn còn trong phủ đấy ạ!”

      Ân Dã Thần hồi thần lại, lắc đầu : “ cần, bổn vương chỉ ngang qua đây thôi.”

      Dứt lời, sâu kín nhìn cánh cửa rộng mở, sau đó xoay người bước , đôi chân giống như đeo theo tảng đá ngàn cân, nặng nề cất bước.

      Chờ ta.

      Chờ ta đem mọi thứ trả lại cho Nhậm Diệc, ta trở lại.

      trở lại.

      Lúc này, tại nơi khác trong hoàng cung, đám người chuẩn bị đồ đạc cho sinh nhật của thái hậu, mọi thứ lần lượt được chuyển vào trong cung, cũng ai phát , trong đám người này, có vài tên mang theo sát ý dễ dàng nhận ra, cứ thế từng bước, từng bước tiến vào.

      ***


      Ngày sinh nhật lão thái hậu, văn võ bá quan tề tụ đông đủ, tham dự yến tiệc!

      Hoàng cung hôm nay vô cùng náo nhiệt, mặt mỗi người đều nở nụ cười, ai nấy đều thực hưng phấn.

      “Tiểu Phàm, nhớ kỹ, gặp bà nội phải nhiều lời tốt đẹp, biết chưa?” Hạ Thiên lải nhải dặn dặn lại, giống như bà già lắm mồm.

      Tiểu Phàm ngoan ngoãn gật đầu: “Phụ vương, mẫu thân, con biết rồi, con nhất định làm được!”

      “Ừ, mau .” Ân Tịch Ly cười dịu dàng.

      “Con đây, phụ vương, mẫu thân, hai người cũng phải nhanh lên chút!”

      xong, Tiểu Phàm nhấc chân chạy tới tẩm cung của thái hậu.

      Thiên Thịnh Đế sớm hạ lệnh, vì muốn chiêu cáo với thiên hạ thân phận thế tử của Tiểu Phàm, vậy nên hôm nay Tiểu Phàm cùng hoàng thượng và thái hậu, qua hôm nay, tất cả văn võ bá quan từ xuống dưới, còn ai biết Tiểu Phàm nữa rồi.

      Trong lòng Hạ Thiên thấp thoáng có chút kiêu ngạo, có bọn họ, từ nay về sau nàng cần lo lắng Tiểu Phàm bị người khác bắt nạt nữa.

      Sau khi thấy Tiểu Phàm rời , Ân Tịch Ly nhìn xung quanh, với Hạ Thiên: “Chúng ta tìm đám Tử Dương .”

      “Ừ.” Hạ Thiên cự tuyệt, chẳng qua chỉ hơi tò mò: “Đại thúc . . . A!”

      Vừa mở miệng bắt gặp ánh mắt bất mãn của Ân Tịch Ly: “Còn gọi là đại thúc à? Đêm qua ta với nàng thế nào?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 177: Lễ vật của bọn họ!

      Khuôn mặt Hạ Thiên đỏ bừng: “Khụ khụ, cái này, ở đây đông người . . .” Đông người như vậy mà bảo nàng gọi là Ly? Hạ Thiên run rẩy, đừng mà, nàng gọi được.

      Ân Tịch Ly nheo mắt đầy nguy hiểm: “Xem ra ta cần phải ‘cố gắng’ nhiều hơn nữa nàng mới ngoan ngoãn nghe lời . . .”

      Nghe ra mờ ám trong lời của , gò má Hạ Thiên vốn hồng nhuận, nay lại như muốn ra máu, nàng thẹn quá hóa giận, giẫm chân, đấm vào ngực , uy hiếp : “Ban ngày ban mặt, sao chàng lại tới mấy cái này, chàng mà nữa, ta, ta mang Tiểu Phàm bỏ trốn!”

      “. . .” Ân Tịch Ly chỉ biết im lặng hỏi trời xanh, có thể lấy cái cớ này để uy hiếp , cũng chỉ có nha đầu này mới nghĩ ra.

      “Được rồi được rồi.” Cuối cùng vương gia đại thúc đành phải đầu hàng, bất đắc dĩ ngoan ngoãn nắm tay nữ vương Hạ Thiên dẫn .

      Lần trước cũng có rất nhiều người biết Hạ Thiên và Hướng Linh Lung giống nhau như đúc, hôm nay nàng lại vào cung, cũng hề dịch dung, Thiên Thịnh Đế và mọi người trong cung nghe chuyện của bọn họ, mặc dù lúc nhìn thấy Hạ Thiên vẫn có chút bất ngờ, nhưng sau khi tiếp nhận cũng chẳng còn ai gì nữa.

      Sinh nhật lão thái hậu, bá quan văn võ đều được tham gia, trong yến hội, Thiên Thịnh Đế còn đặc biệt cho phép những vị quan nào hàng lục phẩm đều được tự do mang theo gia quyến, khoảnh khắc này, cả hoàng cung trở nên vô cùng náo nhiệt.

      Kỳ thực ý đồ của Thiên Thịnh Đế rất ràng, mang theo gia quyến là để cho bọn họ cơ hội, trong cung có rất nhiều hoàng tử, nhưng tất cả vẫn chưa lập phi, vậy nên yến tiệc này cũng có thể xem như là cuộc xem mắt trá hình.

      Chẳng qua những điều này liên quan đến đám Hạ Thiên, bọn họ cũng chỉ nhàm chán ngồi chết dí ở chỗ, nhìn đám bá quan văn võ nối tiếp nhau dâng lên những món lễ vật có giá trị liên thành.

      Nhậm Diệc là sư phụ của Tiểu Phàm, làm sư phụ của thế tử cũng tương đương với chức quan thái phó hàng tứ phẩm, có thể tham gia yến hội, huống chi, cho cùng lão thái hậu cũng là hoàng tổ mẫu (bà nội) của , về tình về lý cũng nên tới tham gia.

      Lễ vật mà Nhậm Diệc dâng cho thái hậu đều khiến cho mọi người khiếp sợ, đó là viên xá lợi của Phật chủ được lấy từ Thái Phật viện ở Nam sơn.

      Viên xá lợi này được đặt trong hộp gấm nho , thái hậu cầm tay, cực kỳ cẩn thận mở nó ra, trong nháy mắt, Phật quang rực rỡ chói lòa, chiếu rọi khắp trung.

      “Tốt, tốt, tốt! Ai gia rất thích, rất thích!” Lão thái hậu kích động đến toàn thân run rẩy, nén nổi hưng phấn mà liền 3 chữ ‘tốt’.

      Bà vốn thích Phật pháp, hôm nay có được viên xá lợi trân quý khiến cho bà vô cùng kích động, phải biết rằng, Thái Phật viện là nơi cực kỳ cao quý, tuy các nước vẫn ngừng tranh đấu nhưng ai dám ra tay với nơi này, trong lòng mọi người, Thái Phật viện là nơi chí cao vô thượng.

      Có được viên xá lợi của Thái Phật viện cũng đủ để xem đó là bảo vật quốc gia mà cung phụng!

      Mọi người nhìn Nhậm Diệc trước mặt đều thầm đoán xem người này rốt cuộc là ai, có thân phận thế nào, sao lại có thể xuất trong yến hội, vì sao trước giờ bọn họ chưa từng gặp? Vừa xuất dâng lên viên xá lợi của Thái Phật viện ngàn vàng khó có được, xem ra đây cũng phải là nhân vật đơn giản.

      Thiên Thịnh Đế hiếm khi thấy thái hậu mừng rỡ như vậy, mặt rồng cực kỳ vui vẻ, ban cho Nhậm Diệc ít vật phẩm trân quý, Nhậm Diệc chỉ thản nhiên tạ ơn, sau đó lại an phận trở về chỗ ngồi của mình.

      Thiên Thịnh Đế cười haha, Tiểu Phàm ngồi cạnh ông bỗng vội vàng ghé sát đầu lại, hỏi: “Hoàng thượng thúc thúc, có phải sư phụ của Tiểu Phàm rất lợi hại ?”

      “Đúng đúng đúng, thầy trò các con, ai cũng lợi hại như nhau, haha!” Thiên Thịnh Đế cười đến khép được miệng.

      Những món lễ vật tiếp theo, tuy cũng rất có giá trị nhưng so ra đều kém xa viên xá lợi của Nhậm Diệc, Ân Tịch Ly tặng chuỗi tràng hạt, tràng hạt này là dùng loại san hô cực hiếm ở dưới biển để tạo ra, cầm trong tay có cảm giác mát dịu, lão thái hậu cũng cực kỳ thỏa mãn.

      Mà Ân Tử Dương, Ân Dã Thần cùng phần đông hoàng tử cũng đều tặng những món lễ vật liên quan đến Phật, bọn họ đều biết lão thái hậu tin Phật, vậy nên để tìm những lễ vật này cũng hao tổn ít tâm tư, những gì liên quan đến Phật thể keo kiệt.

      Ân Tịch Ly đột nhiên quay đầu hỏi Hạ Thiên: “Thiên nhi, nàng chuẩn bị lễ vật gì vậy?” cho nha đầu này ‘mượn’ triệu lượng ngân phiếu, biết nàng chuẩn bị lễ vật gì mà cứ thần thần bí bí, chịu cho biết.

      Quả nhiên, Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt thần bí, cười : “Lễ vật mà ta và Tiểu Phàm chuẩn bị chắc chắn là phải có giá trị liên thành, , là vô giá! Ta chắc chắn lão thái hậu nhất định thích!”

      Ân Tịch Ly bất đắc dĩ, xem ra được biết trước rồi, đành phải kiên nhẫn ngồi đợi thôi.

      Rốt cục đám hoàng tử và phi tần của tam cung lục viện cũng dâng lễ vật xong, cuối cùng là đến phiên thế tử và công chúa, Tiểu Phàm thể chờ thêm được nữa, bé mặc kệ Thiên Thịnh Đế và lão thái hậu ngồi bên cạnh, chân nhấc lên, chạy ra chính giữa.

      “Ơ, Tiểu Phàm đây là . . .” Ân Tử Dương chớp mắt vài cái, cảm thấy có chút khó hiểu.

      Hạ Thiên vui vẻ cười hớn hở, cũng lên tiếng giải thích.

      Mọi người nâng mắt nhìn Tiểu Phàm, chỉ thấy Tiểu Phàm ngồi xuống đệm êm, cứ như vậy mà khoanh chân ngồi trước mặt bao người, sau đó chậm rãi lấy ra cái mõ từ trong túi , để ở trước mặt, tiếp theo lại lấy ra tấm áo choàng màu đỏ lấp lánh ánh vàng, quấn vào người, dĩ nhiên đó là chiếc áo cà sa nho .

      Tiểu Phàm vỗ vỗ hai tay, sau đó nghiêm túc lẩm bẩm câu gì, bầu khí xung quanh trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều chớp mắt, chăm chú nhìn bé, Tiểu Phàm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bà lão ngồi ghế chính giữa, nghiêm trang : “Bà nội thái hậu, đây là lễ vật mà Tiểu Phàm muốn tặng cho người.”

      Nghe vậy, thái hậu dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt già nua đột nhiên sáng lên, nơi đáy mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.

      Nhưng mọi người vẫn hiểu nổi, vị tiểu thế tử gần đây rất nổi danh trong kinh thành này, rốt cuộc là muốn làm gì vậy?

      Ngay cả Ân Tịch Ly cũng biết rốt cuộc con trai bảo bối của định làm gì . . . .

      Chẳng qua, Tiểu Phàm cũng quan tâm bọn họ có hiểu hay , sau khi với thái hậu, bé nhắm mắt lại, đôi môi đỏ thắm liên tục niệm ra tràng.

      “Nam mô hát ra đát na đá ra dạ da

      Nam mô a rị da. Bà lô yết đế

      Thước bát ra da. Bồ đề đát tỏa bà da

      Ma ha tát đỏa bà da

      Ma ha ca rô ni ca da

      Án

      Tát bàn ra phạt duệ

      Số đát na đát tỏa

      Nam mô tất kiến lật đỏa y mông a rị da

      Bà lô kiết đế thất Phật ra lăng đà bà

      Nam mô na ra cẩn trì

      . . .

      . . .”

      Từng tiếng từng tiếng khe khẽ vang lên, cả bàn yến hội trở nên yên tĩnh, giống như chỉ nghe được Phạn vang lên từ trong nội tâm, vô cùng trang nghiêm, khoảnh khắc này, dường như mọi người quên người niệm chỉ là đứa trẻ, thân thể bé trong lòng bọn họ dường như trở nên cao lớn.

      Khoan thai, điềm tĩnh, nhu hòa, trang nghiêm, bọn họ nhàng nhắm mắt lại, đắm chìm trong Phật pháp tốt đẹp vô biên.

      Dường như Ân Tịch Ly cũng ngờ con trai mình lại có thể niệm được những câu kinh Phật phức tạp khó hiểu như thế, trong chốc lát cũng như đắm chìm vào trong đó.

      Chỉ có Hạ Thiên dương dương tự đắc ngồi bên cạnh ăn hoa quả, hài lòng nhìn con trai của mình.

      Thấy con trai như vậy, hiển nhiên chính là thần thông quảng đại, so với Đường Tăng còn thần thông quảng đại hơn, xem ra chiêu này của nàng và con trai đúng là rất hiệu quả.

      Đương nhiên nàng tuyệt đối , ra Tiểu Phàm căn bản cũng chẳng có học qua kinh Phật gì, đây chẳng qua là ‘Chú Đại Bi’ ở đại, tất cả mọi người nghe nhiều nên thuộc mà thôi. Nàng cũng nhớ ra được bao nhiêu câu trong Chú Đại Bi, vì vậy Tiểu Phàm bèn dứt khoát nhắm mắt lại, bô lô ba la niệm loạn bài ‘Chú Đại Bi’ mà thôi.

      Nhưng mà cũng phải cảm tạ cái bài ‘Chú Đại Bi’ này, vừa đơn giản lại dễ hiểu, cực kỳ dễ học, Phật giáo tôn nghiêm cực kỳ rộng khắp, vậy nên chỉ cần người niệm mà có hiệu quả bằng mười người niệm như vậy, sau đó khiến mọi người sinh ra lòng ngưỡng mộ tôn kính đối với biển Phật mênh mông rộng lớn.

      Sau khi Tiểu Phàm niệm xong, mọi người vẫn còn đắm chìm vào trong bầu khí an lành tốt đẹp này, còn chưa kịp hồi thần lại Tiểu Phàm đứng dậy, xếp áo cà sa màu đỏ ánh vàng thành tấm vuông vắn, nâng niu trong tay, từng bước từng bước, về phía thái hậu.

      “Bà nội thái hậu, đây là bộ áo cà sa trải qua mấy ngàn năm Phật pháp tôn quý, Tiểu Phàm dâng cho bà nội thái hậu, hy vọng bà nội phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

      Lão thái hậu thành kính tiếp nhận, cầm áo cà sa tay, mỉm cười : “ món lễ vật quý trọng như vậy, Tiểu Phàm, con có lòng, ai gia rất thích.”

      Vẻ mặt của Thiên Thịnh Đế cũng hoàn toàn kinh ngạc: “Tiểu Phàm, thể tưởng tượng được, con lại có thể niệm được bài kinh Phật thâm sâu như vậy, bình thường thấy con ở bên cạnh mẫu hậu chỉ toàn nô đùa ầm ĩ, vậy mà lại có thể lĩnh ngộ Phật pháp cao thâm thế này, quả nhiên là rất đáng khen!”

      Tiểu Phàm chắp hai tay lại, nghiêm túc : “Hoàng thượng thúc thúc, Phật pháp vô biên, biển học vô bờ, Tiểu Phàm chỉ biết sơ sơ, mẫu thân sống đến già, học đến già, cho dù mình có hiểu biết cao thâm cỡ nào vẫn còn có người cao thâm hơn nữa.” Thời điểm quan trọng, bé lại lôi mẹ mình ra .

      Thiên Thịnh Đế nghiêm túc gật đầu: “Mẫu thân của con sai, biển học vô bờ, ngờ mẫu thân của con cũng là vị cao nhân.” Trước kia quả thực là ông nhìn lầm rồi, Thiên Thịnh Đế thầm cảm thán.

      Hạ Thiên ngồi bên dưới, nghe thấy hoàng đế câu này suýt chút nữa phun trà, cũng may là nàng cố gắng nuốt nuốt vài cái, rốt cuộc cũng trôi, cao nhân . . . nàng là cao nhân . . . .

      “Mẫu hậu, người có thể cho trẫm nhìn chiếc áo cà sa đó lần được ? Trẫm chưa từng nhìn thấy món bảo bối nào của nhà Phật quý giá như thế , hôm nay những có thể được nhìn thấy viên xá lợi của Thái Phật viện, lại còn có thể nhìn thấy chiếc áo cà sa này, quả nhiên là được mở rộng tầm mắt.”

      Lão thái hậu cẩn thận đưa bảo bối ra, Thiên Thịnh Đế nhận lấy, sau đó nâng niu trong tay, quan sát tỉ mỉ trong chốc lát, lại đột nhiên kỳ quái hỏi: “Ủa? Sao trẫm cảm thấy, mấy cái mảnh vải này giống như là được chắp vá ấy nhỉ?”

      Ngụm trà vừa vào trong miệng Hạ Thiên hoàn toàn bị phun ra, ngay cả Tiểu Phàm cũng kinh ngạc mở to mắt, ai da, hoàng thượng thúc thúc này quả nhiên là lợi hại, vừa liếc mắt có thể nhìn ra, cái áo cà sa này là do mẫu thân dùng từng miếng vải vụn để chắp vá lại . . . .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 178: Đại kết cục (1)

      đợi Tiểu Phàm kịp đáp lời, lão thái hậu nghiêng đầu quát: “Hoàng nhi, Phật tu khổ hạnh, ăn chay thanh đạm, chiếc áo cà sa này đại biểu cho Phật pháp cao thâm, sao có thể dùng mắt thường để đánh giá như vậy.”

      “Ơ . . .” Thiên Thịnh Đế hổ thẹn ho vài tiếng: “Là ánh mắt của trẫm kém cỏi, là ánh mắt của trẫm kém cỏi . . .” Sau đó ông vội vã trả lại ‘bảo bối’ cho lão thái hậu.

      Lão thái hậu vui vẻ nhìn Tiểu Phàm, sau đó lại quay đầu nhìn Thiên Thịnh Đế, : “Con có nhiều con cháu như vậy mà còn bằng đứa con của Ân Tịch Ly, hoàng thượng, con rảnh rỗi cũng nên dạy bảo lại đám hoàng tử của mình , nhiều người như vậy mà chẳng ai hiểu chuyện bằng đứa trẻ, là mất mặt hoàng thất mà!”

      “Mẫu hậu rất đúng.” Thiên Thịnh Đế xấu hổ gật đầu, trong lòng cũng hoàn toàn im lặng, ngờ mình lại bị lão thái hậu quở trách, dù sao ông cũng là hoàng đế, vậy mà lại bị quở trách ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, là xấu hổ mà . . . .

      Nhưng cũng vì được lão thái hậu tôn sùng như thế mà cái tên Tiểu Phàm lại lần nữa lan truyền khắp mọi ngóc ngách trong kinh thành, thậm chí còn truyền khắp nơi, bây giờ ai ai cũng biết, tiểu thế tử Ly vương phủ là thần đồng, là thiên tài trăm năm khó gặp. . . .

      Ân Tịch Ly kiêu ngạo nhìn con trai của mình, trong lòng đắc ý vô vàn, khỏi cảm ơn Hạ Thiên lần nữa vì sinh cho đứa con trai như vậy.

      Chỉ là, nếu biết , triệu lượng bạc cho nàng ‘mượn’ để chuẩn bị lễ vật cho thái hậu, kết quả là nàng chỉ đem mớ vải vụn vá thành chiếc ‘áo cà sa’, những chẳng tốn cắc bạc mà còn có thể được thái hậu xem là bảo bối, liệu có khi nào tức giận đến thổ huyết hay ?

      Yến hội lại lần nữa trở nên sôi nổi, tối nay Hạ Thiên uống ít nước trà, đột nhiên cảm thấy muốn nhà xí, vì vậy liền hỏi Ân Tịch Ly nhà xí nằm ở chỗ nào.

      “Để ta đưa nàng .” Hoàng cung này rất lớn, Hạ Thiên thường xuyên vào trong này, Ân Tịch Ly lo nàng bị lạc.

      Hạ Thiên vội vàng : “Làm ơn , ta chỉ là nhà xí thôi mà, chàng theo làm cái gì chứ? Gọi đại cung nữ nào đó dẫn ta là được rồi.”

      Ân Tịch Ly ngẫm thấy cũng đúng, vì vậy bèn gọi cung nữ tới dẫn nàng nhà xí.

      Nhà xí trong hoàng cung nằm ở nơi vắng vẻ, Hạ Thiên theo phía sau cung nữ, vừa vừa nhìn xung quanh, khỏi cảm thán trong lòng, hoàng cung quả thực rất lớn.

      mải nghĩ ngợi, đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng u ám, luồng gió lạnh thổi qua, vẻ mặt của cung nữ dẫn đường bỗng trở nên dữ tợn, nàng ta vươn tay đánh lên cổ Hạ Thiên, Hạ Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi ngất lịm.

      Yến hội vẫn tiếp tục, Tiểu Phàm ngồi lẫn trong đám Ân Dã Thần và Ân Tử Dương, chơi đùa vui vẻ, khóe miệng Ân Dã Thần khẽ cong lên, ánh mắt nhìn Tiểu Phàm và Ân Tử Dương chơi đùa nhưng khóe mắt lại như có như liếc về phía Nhậm Diệc ngồi cách đó xa.

      Sau khi biết được thân phận của mình, đối với Nhậm Diệc cũng còn chút địch ý nào nữa, tất cả mọi thứ mà có được ngày hôm nay đều là của Nhậm Diệc, trách Nhậm Diệc căm thù mình như vậy, nếu như sau này thân phận có thay đổi, cũng đối đãi với Nhậm Diệc như bình thường.

      “Tiểu thế tử, tiểu thế tử.” Lúc này, cung nữ tới với Tiểu Phàm: “Tiểu thế tử, mẫu thân của ngài ngài tới Quỳnh Hoa viện chuyến, là muốn cho ngài bất ngờ.”

      “Hả? Mẫu thân chạy tới đó lúc nào vậy?” Tiểu Phàm cũng thường hay đến Quỳnh Hoa viện, bé quay đầu liếc nhìn phụ vương, quả nhiên là nhìn thấy mẫu thân, bé khỏi nhíu mày: “Mẫu thân thiệt là, lại thích chơi trò thần thần bí bí với người ta!”

      “Haha, hay là để ta đưa đệ , xem thử mẫu thân của đệ muốn chơi trò gì đây.” Ân Tử Dương nhéo mũi Tiểu Phàm, cười .

      “Vậy cũng được, chúng ta , tam ca, bọn đệ về ngay thôi!”

      Ân Dã Thần khẽ gật đầu, nhàng : “Trời tối, chú ý nhìn đường, cẩn thận kẻo ngã.”

      “Đệ biết rồi, tam ca!”

      Ân Tử Dương và Tiểu Phàm theo sau cung nữ kia, về phía Quỳnh Hoa viện.

      Cách đó xa, Nhậm Diệc ngồi mình trong góc, thấy Ân Tử Dương và Tiểu Phàm rời khỏi nhíu mày, nhàn nhạt liếc nhìn cung nữ trước, đôi mắt chợt nhíu lại, đây phải là cung nữ khi nãy vừa dẫn Hạ Thiên rời sao?

      Chẳng lẽ tiểu Thiên Thiên lại muốn giở trò gì à? Nhậm Diệc ngẫm nghĩ hồi, cảm thấy rất có thể là như vậy, lại liếc nhìn đám bá quan văn võ, thấy mình cứ nhàm chán ngồi đây, chi bằng theo bọn họ góp vui.

      Nghĩ vậy, lặng lẽ rời khỏi yến hội, về phía Ân Tử Dương và Tiểu Phàm vừa .

      Quỳnh Hoa viện.

      Dưới dẫn đường của cung nữ, Ân Tử Dương và Tiểu Phàm vừa tiến vào Quỳnh Hoa viện, lại lập tức giống như là trông thấy điều gì kinh khủng, vội vã hét lên.

      “Mẫu thân!”

      “Hạ thần y!”

      Hạ Thiên ngồi ghế, hai tay hai chân đều bị trói chặt, miệng bị nhét miếng vải bố, thể lên tiếng, chỉ có ánh mắt là toát ra lo lắng nồng đậm, xung quanh chiếc ghế nàng ngồi toàn là thuốc nổ!

      Sắc mặt của Ân Tử Dương và Tiểu Phàm tái mét, vừa định tới gần Hạ Thiên lại lập tức ngừng lại, đống thuốc nổ này, chỉ cần cẩn thận chút cả Quỳnh Hoa viện nổ tung, còn bọn họ chỉ e là tan xương nát thịt!

      “Mẫu thân! Mẫu thân! Sao lại thế này? Ai trói mẫu thân vậy?” Tiểu Phàm hoảng hốt, tay chân luống cuống, mẫu thân chính là tất cả lẽ sống của bé, nếu mẫu thân có mệnh hệ gì, bé thể nào chịu đựng nổi.

      Hạ Thiên vội vàng lắc đầu, dường như muốn với Tiểu Phàm rằng nàng có việc gì, nhưng lại thể câu, miếng vải nhét trong miệng rất chặt.

      “Haha. . .” Đột nhiên, tiếng cười điên cuồng vang lên, người toàn thân khoác áo choàng bước ra, áo choàng rộng thùng thình thể nhìn dung mạo, nhưng giọng lại cực kỳ quen tai.

      Đôi mắt của Hạ Thiên đột nhiên mở to, giống như biết người khoác áo choàng là ai, nàng hung hăng trừng mắt nhìn ả ta!

      “Ngươi là ai?” Ân Tử Dương cảnh giác nhìn ả, toàn thân nổi lên đề phòng.

      Tiểu Phàm vừa trông thấy ả muốn xông tới: “Ngươi là ai? Mau thả mẫu thân của ta ra! Mau thả mẫu thân của ta ra, nếu ta khách khí với ngươi!”

      “Hừ!” Ả ta hừ lạnh tiếng: “ khách khí với ta? Sắp chết đến nơi mà còn ngông cuồng!”

      sai! Cái giọng này, cái giọng này Hạ Thiên vĩnh viễn bao giờ quên! Đây là Hướng Linh Lung!

      Đây chắc chắn là Hướng Linh Lung! ngờ nàng ta vẫn chưa chết, lại còn trở về vương triều Vũ Trinh, trong lòng Hạ Thiên cảm thấy bất an, Hướng Linh Lung tàn nhẫn và độc ác thế nào, nàng được chứng kiến, nàng bị thương cũng sao, nhưng nếu Tiểu Phàm xảy ra chuyện . . . .

      Hạ Thiên đoán sai, ả ta chính xác là Hướng Linh Lung, sau khi bị đưa hòa thân, tam vương gia của Hoằng Việt quốc phát thân thể của ả ta còn trong sạch, đem ả ta nhốt vào lãnh cung, sống bằng chết, về sau may mắn có cơ hội, sử dụng thuốc nổ giả chết để trốn thoát, ả ta biết chắc tin tức mình chết truyền đến vương triều Vũ Trinh, vậy nên ả ta cũng vội quay trở về mà ở lại Hoằng Việt quốc để mở rộng thế lực của mình.

      Ả ta dùng chính thân thể tàn tạ của mình lấy lòng tên trùm đạo tặc, chiếm được sủng ái của , cuối cùng dưỡng thương tốt, sau đó từng bước từng bước sắp đặt, xâm chiếm cả đám cường đạo, còn ép cái tên cầm đầu đám cường đạo kia phải truyền hết võ công cho ả ta, lại còn uống biết bao nhiêu dược phẩm tăng cường nội lực, lúc này ả ta mới trở về vương triều Vũ Trinh, ả ta muốn trả thù! Trả thù tất cả mọi người khiến ả ta trở nên như vậy! Bất kể là Ân Dã Thần, Ân Tịch Ly hay là Hạ Thiên! Ả ta đều muốn bọn họ sống bằng chết!

      “Tiểu Phàm!” Ân Tử Dương vội vàng kéo Tiểu Phàm lại: “ nên kích động!”

      mau, rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Ân Tử Dương dần lấy lại bình tĩnh, có thể đối phương trà trộn vào hoàng cung, nhất định là có đồng bọn trong ứng ngoài hợp, bây giờ ràng phải là thời điểm để có thể kích động.

      “Haha, người chết vĩnh viễn tiết lộ bí mật, ta cho đám người sắp chết các ngươi được biết !” Hướng Linh Lung vỗ tay hai cái, cất giọng : “Nhàn phi nương nương, ngươi có thể ra rồi.”

      Tiếng vừa dứt, Nhàn quý phi mặc quần áo thêu hoa bước vào Quỳnh Hoa viện, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

      “Là ngươi sao, cái bà lão này! Mụ phù thủy khốn kiếp! Mau thả mẫu thân của ta ra!” Vừa trông thấy Nhàn phi, Tiểu Phàm lập tức nổi điên.

      Trong mắt Ân Tử Dương cũng tràn ngập khó tin: “Người. . . Mẫu phi . . . Sao lại là người . . .” ngàn vạn lần thể ngờ, đó lại là mẫu phi của mình . . .

      Tuy phải là con ruột của nàng ta, nhưng dù gì cũng là đứa trẻ mà nàng ta nuôi nấng gần hai mươi năm, chẳng lẽ ngay cả chút tình cảm, nàng ta cũng có sao?

      “Câm mồm! Bổn cung phải là mẫu phi của cái thứ tạp chủng như ngươi!” Nhàn phi lạnh mặt , ánh mắt lúc nhìn vào Ân Tử Dương hề mang theo chút cảm tình, nàng ta với Hướng Linh Lung: “Đúng lúc tên tạp chủng này cũng ở đây, ngươi hãy giết luôn thể , đỡ mất công bổn cung phải ra tay lần nữa.”

      “Vì sao. . .” Ánh mắt Ân Dã Thần tràn đầy bi thương, vì sao lại chán ghét như vậy? hiểu, hiểu, vì sao nàng ta tốt với tam ca như thế, vậy mà lại chán ghét ?

      Vừa thấy vẻ mặt hoảng hốt của Ân Tử Dương, ánh mắt của Nhàn phi lóe lên, nàng ta liếc nhìn Hướng Linh Lung, Hướng Linh Lung lập tức hiểu ý, thanh kiếm trong tay lóe lên cái, trong nháy mắt vọt về phía Ân Tử Dương!

      “Thất ca cẩn thận!” Tiểu Phàm kinh hãi thét lên tiếng!

      Nhưng người khoác áo choàng tới quá gần Ân Tử Dương, hơn nữa Ân Tử Dương lại bị xuất của Nhàn phi làm cho tâm thần nhiễu loạn, thể tập trung, đợi đến khi hồi thần lại thanh kiếm ở trước mặt , muốn trốn cũng kịp nữa.

      “Tử Dương!”

      “Tử Dương!”

      Đúng lúc này, hai tiếng kêu gấp gáp vang lên, Hướng Linh Lung cảm thấy cánh tay tê rần, thanh kiếm nhắm thẳng vào người Ân Tử Dương bị chệch hướng, cùng lúc này, luồng khí lực mạnh mẽ ập tới, đánh bay ả ta về phía sau.

      Hướng Linh Lung thể buông tha thời cơ tốt nhất để công kích Ân Tử Dương, ả ta vội vàng nghiêng người tránh thoát, cùng lúc đó, hai bóng người đồng thời xuất bên cạnh Ân Tử Dương và Tiểu Phàm.

      Là Ân Dã Thần và Nhậm Diệc!

      Sau khi Nhậm Diệc theo bọn họ lại mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, đặc biệt là lúc nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Tiểu Phàm, mới biết Hạ Thiên xảy ra chuyện, bởi vậy chỉ có thể nấp ở bên ngoài để quan sát tình.

      Cùng lúc đó, Ân Dã Thần trông thấy Nhậm Diệc rời , cảm thấy mình và Nhậm Diệc cần phải chuyện chút, đối với mọi chuyện từ nay về sau, Ân Dã Thần đem tất cả trả lại cho , nhìn thấy mình rời , Ân Dã Thần cũng theo, vậy nên mới trông thấy cảnh này.

      “Sư phụ! Tam ca!” Vừa thấy bọn họ, Tiểu Phàm nhàng thở ra, sau đó lại vội vàng níu chặt Ân Tử Dương, lo lắng hỏi: “Thất ca, huynh sao chứ?” Bé rất sợ thất ca như lần trước, bởi vì cứu mình mà chịu tổn thương.

      Hạ Thiên cũng yên lòng, Nhậm Diệc và Ân Dã Thần có võ công cao cường, chắc là ứng phó được với Hướng Linh Lung. Chỉ là. . . Nàng lặng lẽ nhìn đống thuốc nổ bên cạnh mình, trong lòng mãnh liệt bất an.

      “Lại là ngươi!” Nhàn phi vừa trông thấy Nhậm Diệc lại cảm thấy tức giận!

      Nhậm Diệc chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta cái, sau đó đến bên cạnh Hạ Thiên.

      “Đứng lại!” Hướng Linh Lung cười hung ác: “Nếu ngươi dám đến gần nàng ta, ta lập tức khiến cho nàng ta tan xương nát thịt!”

      Nhậm Diệc đột nhiên dừng lại, lúc này mới phát xung quanh Hạ Thiên đều là thuốc nổ! Khuôn mặt đột nhiên biến sắc, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào Hướng Linh Lung, trong mắt tràn ngập sát khí.

      Lúc này, chả biết Hạ Thiên lấy khí lực ở đâu, phun ra miếng vải bố trong miệng, hô to: “Dã Thần! Nàng ta là Hướng Linh Lung!”

      Nghe vậy, ánh mắt của Ân Dã Thần đột nhiên chuyển về phía Hướng Linh Lung, Hướng Linh Lung lập tức lui về sau bước, khuôn mặt bên dưới áo choàng lộ vẻ kinh hãi, nhưng sau đó lại lập tức nở nụ cười lạnh: “Đúng, chính là ta!”

      Nếu bị nhận ra, ả ta cũng cần phải che giấu nữa, vậy nên ả ta lập tức vung tay kéo áo choàng, để lộ ra khuôn mặt giống Hạ Thiên như đúc: “ ngờ ta che giấu như vậy mà vẫn bị ngươi nhận ra, haha!”

      Tiểu Phàm nhíu mày trừng mắt nhìn Hướng Linh Lung, đây là nữ nhân khốn kiếp mà mẫu thân từng nhắc tới sao? Quả nhiên là rất khốn kiếp! Làm sao lại có thể giống mẫu thân y như đúc được?

      Ân Dã Thần cũng ngờ rằng người này lại là Hướng Linh Lung, trong giọng đạm mạc lại có chút dao động: “ ngờ ngươi vẫn chưa chết.”

      “Đương nhiên là ta chết!” Hướng Linh Lung đột nhiên cười điên cuồng: “Nàng ta chưa chết sao ta có thể chết?! Từ ngày đặt chân sang Hoằng Việt quốc, ta thề, nếu như ta có thể sống sót trở về, ta nhất định phải đem xương cốt của các ngươi nghiền thành tro!”

      Ả ta cười ha hả, tay đột nhiên lóe lên đốm thuốc nổ, sáng rực và nóng hổi, thế nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh buốt.

      Chỉ cần thuốc nổ này rơi xuống bọn họ tan xương nát thịt!

      Nhậm Diệc đột nhiên đẩy Tiểu Phàm và Ân Tử Dương về phía Ân Dã Thần, lạnh lùng : “Ngươi đưa bọn họ ra ngoài trước .”

      Ân Dã Thần nhíu mày, cũng hề động đậy, chỉ : “Ta ở lại cứu nàng ấy, ngươi đưa bọn họ ra ngoài trước .”

      “Ta ở lại!” Nhậm Diệc đảo mắt nhìn , ánh mắt trầm mà tàn khốc.

      ai có thể ra lệnh cho ta!” Ân Dã Thần cũng hề yếu thế.

      Tiểu Phàm và Ân Tử Dương nhìn nhau, cả hai đều lên tiếng, bọn họ đều hiểu, bọn họ quá yếu, nếu còn ở lại đây nhất định gây cản trở, bọn họ thầm quyết định trong lòng, từ nay về sau nhất định phải trở nên mạnh hơn, thể để liên lụy đến bất kỳ người nào!

      Ân Dã Thần đột nhiên hạ giọng, chậm rãi : “Ngươi là ca ca của Tử Dương, là sư phụ của Tiểu Phàm, ngươi phải bảo vệ bọn họ.”

      Còn là ai cả, chỉ cần có thể cứu được Hạ Thiên, cho dù có phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.

      Nhậm Diệc lại lạnh lùng cười: “Chính vì ta là ca ca của Tử Dương cho nên ta càng phải ở lại, ta bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào hãm hại Ninh phi, mẫu thân của ta năm đó, kể cả Nhàn quý phi trước mắt!”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 179: Đại kết cục (2)

      “Ân Dã Thần, chỉ cần ngươi đưa bọn họ rời khỏi nơi này an toàn, những ân oán trước kia ta có thể xóa bỏ!” Giọng của Nhậm Diệc đột nhiên lạnh xuống.

      Ân Dã Thần khẽ nhướng mày, thản nhiên : “ cần, ta cũng ham muốn gì cái thân phận này, ta vốn phải là tam hoàng tử, ngươi những điều này chả có ích gì.”

      “Các, các huynh . . . cái gì vậy?” Ân Tử Dương khiếp sợ nhìn bọn họ.

      Cái gì mà mẫu phi Ninh phi? Ninh phi chẳng phải là mẹ ruột của mình sao?

      Sao tam ca lại phải là tam hoàng tử? Còn nữa, sao tam ca lại Nhậm Diệc là ca ca của ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Ân Tử Dương khiếp sợ, mà Nhàn quý phi cũng khiếp sợ, nàng ta kinh hãi trợn mắt nhìn Nhậm Diệc: “Ngươi là . . . Ngươi là . . .”

      sai!” Nhậm Diệc ưỡn ngực tiến lên bước, ánh mắt lãnh nhìn thẳng vào nàng ta: “Chính là ta! Ngươi ngờ ta vẫn còn sống đúng ? Mẫu phi Ninh phi của ta cũng biết là ngươi giở trò, nếu bà ấy dặn ta được phép hồi kinh, ngươi cho rằng cái mạng chó của ngươi còn có thể tồn tại đến bây giờ sao?”

      Nhàn phi kinh hãi lảo đảo lui về sau bước, ngã ngồi mặt đất: “, thể nào, tuyệt đối thể nào!”

      “Tử Dương!” Ân Dã Thần nhàng đặt tay lên vai Ân Tử Dương, nhìn thẳng vào ánh mắt khó tin của : “Nhậm Diệc là ca ca của đệ, là ca ca ruột!”

      Ân Tử Dương đột nhiên nắm chặt lấy tay Ân Dã Thần, vành mắt đỏ lên: “Vậy còn huynh, huynh sao, huynh sao, tam ca!”

      Ân Dã Thần khẽ cong khóe môi, trấn an cơn kích động chực bộc phát của : “Ta đương nhiên vẫn là tam ca của đệ, thế nào? Chẳng lẽ có máu mủ ta phải là ca ca của đệ sao?”

      Ân Tử Dương rốt cuộc cũng ngừng khóc, mỉm cười : “Vâng, tam ca. . .”

      lại quay đầu đối mặt với Nhậm Diệc, đến bây giờ mọi nghi hoặc trong lòng được giải đáp ràng.

      Chả trách lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm đại ca, lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

      Chả trách Hạ thần y vẫn luôn bọn họ có nhiều điểm giống nhau như vậy, ngay cả vết bớt cũng giống nhau y đúc.

      Chả trách Nhậm đại ca lại đối với tốt như vậy. . . .

      Tất cả đơn giản bởi vì, bọn họ là huynh đệ! Là huynh đệ ruột!

      có được đáp án, thế nhưng lại cảm thấy tức giận, tại sao bọn họ lại với mình ngay từ đầu? Tại sao lại phải lừa gạt mình?

      Nhậm Diệc nhìn Ân Tử Dương, trong lòng cảm thấy đau xót, nhưng lại càng cảm thấy vui sướng! Rốt cuộc, có thể nhận lại người thân của mình rồi.

      “Tử Dương . . .” Giọng của Nhậm Diệc bởi vì cố gắng đè nén mà có chút khàn khàn.

      “Ca ca!” Ân Tử Dương tiến lên bước, hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau: “Ca ca!”

      “Tử Dương, xin lỗi, ca ca cố ý gạt đệ. . .” Giọng của Nhậm Diệc càng ngày càng thấp.

      “Đệ biết, đệ biết mà.” Ân Tử Dương liên tục gật đầu, lại nhịn được mà rơi nước mắt, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra thoải mái: “Đệ rồi, khéo chúng ta là huynh đệ. . . .”

      “Haha. . .” Nhậm Diệc nén khóc mỉm cười, trong lòng vô cùng cảm động.

      Hạ Thiên khịt khịt mũi, mặc cho nước mắt rơi xuống, trong lòng vô cùng xúc động, tốt, rốt cuộc bọn họ gặp lại nhau rồi.

      Giờ phút này, tâm tình của bọn họ đều là vui sướng, thế nên hề phát , Hướng Linh Lung thừa dịp bọn họ chú ý, lại ném mồi lửa về phía Hạ Thiên! Sau đó ả ta tung người nhảy lên, chuẩn bị chạy thoát khỏi Quỳnh Hoa viện!

      Ả ta muốn tất cả mọi người trong này đều phải chết!

      Nhưng mà Nhàn phi trông thấy hành động này của ả ta, nàng ta lập tức hét ầm lên: “A a —— Hướng nương! Mau đưa bổn cung với! Mau đưa bổn cung với! Bổn cung muốn chết! Cứu mạng!”

      Tiếng hét của nàng ta khiến mọi người sực tỉnh, khuôn mặt khỏi biến sắc, Nhậm Diệc dùng tốc độ cực nhanh, phóng lên phía trước, muốn chụp lấy cái mồi lửa kia, còn Ân Dã Thần vội vàng đuổi theo Hướng Linh Lung.

      Nhưng Hướng Linh Lung cũng quá gian xảo, ả ta túm lấy Nhàn phi, đẩy về phía Ân Dã Thần.

      Ân Dã Thần khẽ nguyền rủa tiếng, cũng mặc kệ Nhàn phi, tung người giẫm lên người Nhàn phi, dùng sức phóng qua, Nhàn phi bị đạp đạp, cả người văng ra ngoài.

      đạp này vô cùng mạnh, thân thể Nhàn phi bay thẳng đến chỗ Hạ Thiên, nặng nề rơi xuống sàn nhà chứa đầy thuốc nổ, cùng lúc đó, Nhậm Diệc lao tới để chụp lấy mồi lửa cũng đáp xuống, đè lên người nàng ta, sợi tơ tằm áo của nàng ta lập tức bén lửa.

      “Chết tiệt!” Thấy mồi lửa rơi xuống người Hạ Thiên, Nhậm Diệc vừa định thở phào hơi, lại ngờ Nhàn phi bị lửa đốt đến đau đớn chịu được, nàng ta lăn qua lăn lại mặt đất, lăn đến cả chỗ có kíp nổ!

      “Tử Dương! Mau đưa Tiểu Phàm chạy ! Nhanh lên!” Nhậm Diệc nổi giận gầm lên tiếng.

      Ân Tử Dương hai lời liền ôm lấy Tiểu Phàm bỏ chạy, nhưng vào lúc này, Nhàn phi lại ôm chầm lấy đùi của Ân Tử Dương, cười hung tợn: “Ha ha ha ha. . . dù có chết bổn cung cũng phải kéo hai tên tạp chủng các ngươi cùng! Hahaha —— a —— !”

      Nàng ta đau đớn hét lên, làn da người bị lửa đốt đến cháy đen, mái tóc bốc mùi khét lẹt khó ngửi, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt lấy đùi của Ân Tử Dương, cho bọn họ rời .

      Hạ Thiên trợn mắt, khoảnh khắc này tim nàng như ngừng đập, chỉ biết gấp gáp hét lên với Nhậm Diệc: “Mau đưa Tiểu Phàm ra ngoài, mau cứu Tiểu Phàm, cứu, cứu nó. . . .”

      Nhậm Diệc đột ngột dừng bước, muốn liều mình cứu Hạ Thiên, thậm chí mạo hiểm với việc mất cơ hội cứu Tử Dương và Tiểu Phàm, nhưng mà, ánh mắt của nàng lại ràng như với .

      Nếu Tiểu Phàm có chuyện gì nàng tuyệt đối sống mình.

      Nhiều năm như vậy, Tiểu Phàm là sinh mạng của nàng, nếu Tiểu Phàm xảy ra chuyện gì nàng tuyệt đối theo bé, ai cũng thể ngăn cản.

      Nhậm Diệc do dự, muốn sau khi cứu Hạ Thiên rồi lại phải nhìn nàng tìm đến cái chết, vậy nên chỉ trong chớp mắt, có quyết định, xoay người về phía Ân Tử Dương và Tiểu Phàm.

      Nhậm Diệc nhấc chân đá văng Nhàn phi, cố gắng kéo Ân Tử Dương và Tiểu Phàm đứng dậy rời .

      Nhưng mà, những người sắp chết lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ dị thường, cũng chẳng biết Nhàn phi lấy sức lực và tốc độ ở đâu ra, lại lần nữa nhào tới, lần này, nàng ta lại túm chặt lấy Tiểu Phàm, lực mạnh tới nỗi dường như muốn bẻ gãy cánh tay của bé!

      Lúc này, kíp nổ nhanh chóng cháy tới chỗ Hạ Thiên.

      “Chết tiệt!” Nhậm Diệc bị cản trở hết lần này đến lần khác, lửa giận tăng vọt đến cực hạn, trường kiếm hề do dự mà vung lên, chặt đứt hai cánh tay của Nhàn phi! Hai cánh tay bị thiêu đến cháy đen, huyết nhục mơ hồ.

      Sau khi đá văng được chướng ngại, Nhậm Diệc cố gắng sử dụng khinh công ở mức cao nhất, nhưng hiểu được, khi quay lại, có lẽ Hạ Thiên . . . .

      vội vàng quay đầu, lại ngoài ý muốn trông thấy khuôn mặt tươi cười của Hạ Thiên.

      Nàng cười.

      Nhậm Diệc! Cám ơn huynh cứu Tiểu Phàm.

      Nhìn đống thuốc nổ bên cạnh, Hạ Thiên lại cực kỳ bình tĩnh, chết chết, dù sao nàng cũng từng chết lần rồi, sau đó lại ngoài ý muốn mà xuyên đến nơi này.

      Có lẽ. . . . Lần này chết , nàng còn có thể xuyên trở về thế giới của mình đấy nhỉ?

      Nàng tự an ủi mình như vậy, nụ cười bên môi lại càng trở nên chua xót, nước mắt lại ngừng trào ra.

      Làm sao bây giờ, trước đây, ngày nào nàng cũng mong trở về, mong được gặp lại Ngôn Hoan, mong được trở về thế giới của mình, thế nhưng bây giờ nàng lại nỡ.

      Nàng muốn rời khỏi Tiểu Phàm, muốn rời khỏi đại thúc, nàng muốn rời khỏi nơi này . . . .

      “Đại thúc. . .” Nàng cất tiếng gọi theo bản năng, nếu có kiếp sau, liệu ta còn có thể gặp được chàng hay ? Hạ Thiên nghẹn ngào nghĩ.

      Trong thoáng chốc, bàn tay ấm áp nhàng gạt nước mắt của nàng, giọng dịu dàng bỗng vang lên bên tai: “Ta ở đây!”

      Đây là lời khẳng định dịu dàng, phảng phất như tất cả mọi nguy hiểm đều tồn tại, tất cả mọi tiếng động ầm ỹ đều biến mất.

      Hạ Thiên có chút sững sờ ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là đôi mắt tràn đầy thâm tình, như thể toàn bộ thế giới trong đôi mắt chỉ có nàng, cũng như trong đôi mắt nàng chỉ có .

      “Đừng sợ, ta ở đây rồi.” Ân Tịch Ly hạ thấp giọng, nhàng .

      Khoảnh khắc này, nước mắt của Hạ Thiên bỗng tuôn trào.

      Nhậm Diệc chạy ra khỏi Quỳnh Hoa viện, bởi vì nội lực bị ép tăng lên đột ngột khiến cho chân khí trong cơ thể trở nên tán loạn, thế nhưng cũng quan tâm nhiều như vậy, vừa ra khỏi Quỳnh Hoa viện, lập tức buông Tiểu Phàm và Ân Tử Dương ra, chỉ câu bảo bọn họ mau chạy , còn vội vàng quay về đường cũ.

      “Ca ca!” Ân Tử Dương lớn tiếng hô câu, nếu quay lại huynh chết mất! Thế nhưng lại thể ra, bởi vì biết , ca ca nhất định quay lại, cho dù có ngăn cản hay . . . nếu như ngăn cản . . . có lẽ huynh ấy còn có thể tranh thủ được chút thời gian . . . .

      Nhưng mà, vận mệnh lại hề cho bọn họ cơ hội này, trong khoảnh khắc Nhậm Diệc xoay người, tiếng nổ cực lớn bỗng vang lên, luồng sức lực mạnh mẽ xen lẫn khí nóng ập tới trước mặt bọn họ.

      Ba người bọn họ và Ân Dã Thần túm lấy Hướng Linh Lung đều bị lực nổ mạnh mẽ đánh bật!

      Ngọn lửa khổng lồ bốc lên, Quỳnh Hoa viện trở nên tan tác, ngọn lửa nương theo cơn gió cứ thế bùng lên, thế nhưng chẳng ai nhớ tới việc phải chạy gọi người cứu hỏa, tất cả đều ngơ ngác nhìn Quỳnh Hoa viện, hóa đá tại chỗ.

      “Mẫu —— mẫu —— mẫu thân —— ! ! ! !” lúc lâu sau, tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tiểu Phàm vang lên thảm thiết, bé gào thét, thân thể bé mãnh liệt chạy về phía Quỳnh Hoa viện.

      Ân Tử Dương ôm chặt bé, để ý Tiểu Phàm cứ giãy giụa kịch liệt, mặc kệ cho bé vừa cắn vừa đánh lên người mình, cũng buông tay.

      phải bảo vệ con của nàng, phải giúp nàng bảo vệ bé, nhất định . . . .

      “Xảy ra chuyện gì vậy?!”

      Lúc này, đám người Thiên Thịnh Đế nghe thấy tiếng nổ mạnh vội vàng chạy tới, sau khi tới lại trông thấy mấy người chật vật nhếch nhác đến thảm thương.

      ai trả lời Thiên Thịnh Đế, ngoại trừ Tiểu Phàm gào thét bọn họ chỉ kinh ngạc nhìn ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, hề nhúc nhích.

      Đội cấm vệ quân vội vàng bắt tay vào việc dập lửa, tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tiểu Phàm khiến mọi người chấn động, thấy bé cứ gọi tiếng mẫu thân, ánh mắt Thiên Thịnh Đế trầm xuống, nhìn thoáng qua Quỳnh Hoa viện, chẳng lẽ mẫu thân của Tiểu Phàm ở trong đám lửa này sao?

      Nghĩ vậy, ông vội vàng ra lệnh cho đám thái giám và cung nữ mau đến giúp cấm vệ quân dập lửa, nhưng lúc này, ngọn lửa cao đến ngập trời, chỉ sợ cho dù có dập được lửa người bên trong cũng . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :