1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 169: Đánh là đúng!

      Ân Tử Dương lo Nhàn phi đánh Tiểu Phàm, vội vàng lên tiếng cầu xin: “Mẫu phi, Tiểu Phàm còn , hiểu chuyện, mẫu phi đừng so đo với đệ ấy. . .”

      “Thất ca, huynh cần phải ăn khép nép với bà ta như vậy.” Tiểu Phàm rất đau lòng, muốn Ân Tử Dương phải chuyện với cái nữ nhân đáng ghét này: “Bà ta muốn đệ hành lễ, đệ cứ hành lễ đấy!”

      Tiểu Phàm khinh thường nhìn Nhàn phi, ánh mắt chợt lóe lên ý xấu: “Cái bà già chết tiệt này, ta cho bà biết, lúc trước thúc thúc và bà nội của ta từng , chỉ cần ta muốn ai có thể bắt ta quỳ xuống hành lễ, nếu bà dám bắt ta, ta với thúc thúc và bà nội đấy!”

      “Tiểu tiện nhân, thúc thúc và bà nội của ngươi là cái thá gì! Cho dù thúc thúc và bà nội của ngươi có đến đây bổn cung cũng bắt hết! Các ngươi còn sợ cái gì nữa! Coi lời của bổn cung là gió thổi qua tai sao? Còn mau bắt hai tên này lại cho ta!”

      Nhậm Diệc vừa nghe xong khóe môi khỏi nở nụ cười xấu xa, thằng nhóc Tiểu Phàm này cũng quá gian trá rồi, cố tình thúc thúc và bà nội nó là ai, để cho Nhàn phi mở miệng nhục mạ, nếu , cho dù là ngay từ đầu Nhàn phi có để ý chỉ sợ cũng dám lỗ mãng rồi.

      Thúc thúc của Tiểu Phàm là ai? Chính là đương kim hoàng thượng! Bà nội của Tiểu Phàm là ai? Là lão thái hậu đấy! Nhàn phi dám hoàng thượng và lão thái hậu là cái thá gì! Nếu hoàng thượng có ở đây chỉ sợ nàng ta bị đày vào lãnh cung rồi.

      “Mẫu phi . . .” Ân Tử Dương lau mồ hôi, bây giờ phải là lo lắng cho Tiểu Phàm nữa mà là lo lắng cho nàng ta, . . . có nên cho mẫu phi biết, Tiểu Phàm là con cháu nhà ai hay ?

      Đáng tiếc, Ân Tử Dương cố tình muốn giải thích, Nhàn phi lại cho cơ hội để giải thích, nàng ta hét nửa ngày cũng thấy tên thị vệ nào trong phủ tiến lên bắt Tiểu Phàm và Nhậm Diệc, điều này khiến nàng ta khỏi nổi trận lôi đình, hung hăng dữ tợn chỉ vào Ân Tử Dương: “Được! Tốt lắm! Uổng công bổn cung nuôi dạy ngươi nhiều năm như vậy, ngươi những biết cảm ơn mà còn dung túng cho hai tên điêu dân này vô lễ với bổn cung, bây giờ ngay cả đám nô tài hèn mọn cũng dám chống lại lời của bổn cung! là rất tốt! Bổn cung hối hận vì nuôi đứa nghịch tử như ngươi, chỉ sợ nuôi chó còn trung thành hơn so với ngươi!”

      Thân thể của Ân Tử Dương khẽ cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch!

      ra mấy năm nay, trong lòng bà ấy, chẳng là gì cả! Bà ấy . . . thành tâm dưỡng dục mình sao?

      Ánh mắt Nhậm Diệc trầm xuống, đôi mắt khẽ híp lại, chợt vươn tay ra, dường như định ra tay dạy dỗ Nhàn phi.

      Ân Tử Dương lại đột nhiên hét lên: “Nhậm đại ca!”

      Nhậm Diệc quay đầu nhìn , Ân Tử Dương cũng nhìn cười cười, nụ cười này lại mang theo quá nhiều cay đắng, quá nhiều gượng gạo: “Hai người trước .”

      muốn để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của mình.

      “Tử Dương . . .” Nhậm Diệc đau lòng nhìn , trong ngực lại cảm thấy nhói lên, đệ đệ của , chỉ có thể đứng nhìn đệ đệ của tủi thân oan ức mà lại chẳng giúp được gì! con mẹ nó đáng chết!

      Nhưng mà, Nhậm Diệc ra tay có nghĩa là người khác ra tay, Tiểu Phàm cũng vô cùng tức giận, bé bổ nhào về phía Nhàn phi, động tác cứ như mãnh hổ vồ mồi.

      Nhàn phi hoàn toàn ngờ Tiểu Phàm đột nhiên nhào lên như vậy, nàng ta bị hù dọa đến mặt mũi tái mét, cả người ngã về phía sau, nặng nề té xuống đất, còn Tiểu Phàm cưỡi người nàng ta, nắm chặt tóc nàng ta, sau đó hung hăng đánh xuống.

      “Bà dám mắng thất ca của ta à! Bà dám ức hiếp thất ca của ta à! Ta đánh chết bà, đánh chết bà! Cái bà lão này! Bà là đồ phù thủy! Đồ quái! Ta đánh gãy răng cho bà khỏi ăn cơm! Ta đánh chết bà! Đánh! Đánh!”

      “. . .” Ân Tử Dương kinh hãi.

      “. . .” Nhậm Diệc cũng ngẩn ra.

      Ngay cả cái đám người theo Nhàn phi cũng bị kinh sợ đến mức thẫn thờ, trong lúc nhất thời, chẳng ai có thể ngờ rằng Tiểu Phàm đánh là đánh! Hơn nữa còn xuống tay hề nể nang, da thịt Nhàn phi mềm mại, chịu nổi vài cú đấm của Tiểu Phàm, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến thành đầu heo . . . .

      Mà đám thị vệ trong vương phủ cũng hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, tất cả mọi người đều bị màn diễn ra trước mắt dọa sợ thẫn thờ.

      “A ————!” Nhàn phi hét lên tiếng thảm thương!

      tiếng hét này lay tỉnh tất cả đám người thất thần, ngay lập tức, vài giọng cuống quýt vang lên, át cả tiếng thét.

      “Người đâu! Mau cứu Nhàn phi nương nương! Nương nương! Nương nương ——”

      “Nương nương bị đánh rồi ——”

      Tiểu Phàm bị người kéo ra, Nhàn phi được đám cung nữ ba chân bốn cẳng đỡ lên, dung nhan cao quý xinh đẹp hoàn toàn sưng thành đầu heo, nàng ta bị đánh đến choáng váng, đứng cũng vững, chỉ có thể tức giận chỉ vào Tiểu Phàm: “Ngươi, ngươi, ngươi ————!” Ngay cả câu đơn giản cũng nên lời.

      Tiểu Phàm rất hài lòng với kiệt tác đầu heo của mình, cảm thấy công lực của mình như vừa mới tăng thêm tầng, bé đắc ý vỗ vỗ tay, còn cố tình quay về phía Nhàn phi làm mặt quỷ.

      “Các ngươi còn mau bắt hung thủ hành thích Nhàn phi nương nương lại!” Đám cung nữ đều bị dọa sợ phát khóc, cuối cùng, chỉ có tiểu Liên giữ được chút tỉnh táo, quay sang ra lệnh cho đám thị vệ trong vương phủ.

      Tiểu Phàm ưỡn ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ, khuôn mặt nhắn vô cùng nghiêm túc : “Ai dám bắt ta? Bà ta dám thúc thúc và bà nội của ta là cái thá gì, ta thay hoàng thượng thúc thúc và bà nội thái hậu dạy dỗ bà ta có gì sai!”

      “. . .!” Trong nháy mắt, tiểu Liên hóa đá, nhìn chằm chằm vào Tiểu Phàm, kịp định thần lại, nó vừa cái gì?

      Hoàng, hoàng thượng . . . thúc thúc . . . Bà, bà nội thái hậu?

      Vị thống lĩnh thị vệ tiến lên bước, tốt bụng giải thích: “Nhàn phi nương nương, vị này, khụ, đứa bé này . . . À, chính là, tiểu thế tử của Ly vương phủ . . .”

      Con trai của Ly vương điện hạ, cháu ruột của hoàng thượng, cháu nội ruột của thái hậu.

      Nghe vậy, hai mắt Nhàn phi trợn to, sau đó cứ thế mà hôn mê bất tỉnh. Nửa vì tức giận, nửa vì bị dọa sợ.

      ***


      Thời gian chưa tới canh giờ, tin tức Nhàn phi, vị quý phi mà Thiên Thịnh Đế có chút sủng ái bị tiểu thế tử của Ly vương phủ đánh thành đầu heo lập tức lan tràn khắp cả kinh thành, giống như cơn gió lốc, trong phút chốc, cả kinh thành bỗng trở nên xôn xao nhộn nhạo!

      Tất cả mọi người đều khiếp sợ, ai nấy đều cảm thấy khó tin.

      Chỉ có Hạ Thiên, sau khi biết chuyện này, nàng chẳng những hề tức giận mà còn vỗ tay, vô cùng cao hứng : “Đáng đánh!”

      Như vậy cũng chưa là gì, nàng còn đặc biệt mua nhiều rượu và thức ăn ngon, thậm chí còn lấy vài vò rượu ngon cất kỹ nhiều năm trong Ly vương phủ để chúc mừng con trai mình.

      Chúc mừng cái gì? Đương nhiên là chúc mừng con mình đánh người rồi!

      Mà sau khi vị vương gia nào đó biết đứa con trai bưu hãn của mình làm ra những chuyện bưu hãn đó tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra máu.

      Thử hỏi, Nhàn quý phi là ai? Chính là vợ của Thiên Thịnh Đế! Là quý phi trong hậu cung đấy! Vậy mà lại bị đánh thành đầu heo?

      lập tức nghiến răng nghiến lợi phái đội nhân mã ra ngoài, quyết định bắt cái tiểu tử thúi kia trở lại, phải đánh trận rồi mới tính tiếp!

      Chương 170: Gặp lại nhưng nhận ra

      Nhưng mà, người Ân Tịch Ly phái còn chưa kịp tới nơi Tiểu Phàm bị hoàng thượng ‘mời’ vào trong cung, thậm chí ngay cả Nhậm Diệc cũng tha, phải theo vào trong cung.

      Biết được tin này, Ân Tịch Ly lại bắt đầu lo lắng cho con trai, bất chấp cả ý định muốn đánh con trai lúc trước, vội vội vàng vàng đuổi theo vào trong cung, chỉ sợ hoàng thượng tức giận xử tội con mình.

      “Ầm ——” Bên trong ngự thư phòng bỗng phát ra thanh vang dội , Thiên Thịnh Đế đột nhiên đập bàn, vô cùng tức giận: “Hồ đồ! Quả thực là hồ đồ!”

      Tiểu Phàm ngoan ngoãn quỳ gối ở chính giữa, đầu cũng cúi gằm, hề ngẩng lên, cũng chẳng hề lên tiếng.

      36 kế, kế thứ nhất: Khổ nhục kế.

      Thiên Thịnh Đế thấy bé như vậy lại càng tức giận nhưng có chỗ để trút: “Ân Tiểu Phàm! Con thân là thế tử, lại đánh trưởng bối! Người lớn dạy con thế nào? Lễ nghi con học để đâu hết rồi?”

      Tiểu Phàm khẽ ngẩng đầu nhìn Thiên Thịnh Đế, môi mấp máy như định gì, rồi lại cúi đầu.

      Đám đại thần và những hoàng tử khác đều mang theo vẻ mặt kỳ quái, đứa bé này thoạt nhìn ngoan ngoãn, sao có thể làm ra cái chuyện đánh trưởng bối đại nghịch bất đạo như vậy? Trong chuyện này có thể là có hiểu lầm gì đó hay ?”

      Thiên Thịnh Đế cũng cảm thấy kỳ quái, lại đập bàn cái: “Trẫm hỏi con đấy! Tại sao con lại gì? Con thấy trẫm và thái hậu thương con như vậy nên coi trời bằng vung đúng !”

      Rốt cuộc lần này Tiểu Phàm cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước, nước mắt lưng tròng nhìn Thiên Thịnh Đế, cái miệng rốt cuộc cũng mở ra, nhưng lại giống như đứa bé vừa mắc lỗi, thấp giọng : “ xin lỗi, hoàng thượng thúc thúc, Tiểu Phàm biết sai rồi . . . .”

      Giọng điệu đáng thương như vậy khiến cho lòng Thiên Thịnh Đế khỏi mềm nhũn, cảm thấy hình như mình quá mức nghiêm khắc rồi.

      Rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé mà thôi, trẻ con đứa nào mà phạm sai lầm?

      Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nó dựa vào sủng ái của mình mà vô pháp vô thiên như vậy trong lòng ông khỏi càng thêm cương quyết, nếu lúc được dạy dỗ nghiêm khắc sau này lớn lên thế nào?

      Ông lập tức lạnh lùng : “Cho tới giờ trẫm luôn niệm tình con lang thang bên ngoài nhiều năm nên vẫn thương con nhiều hơn, nhưng con lại ỷ vào chuyện này mà lại coi ai ra gì, hề có kỷ luật, Nhàn phi là quý phi trong hậu cung, cũng là trưởng bối của con, vậy mà con chẳng những tôn trọng mà còn vô lễ, ẩu đả với trưởng bối, trẫm niệm tình con vi phạm lần đầu, lại biết nhận sai cho nên phạt con ba tháng được bước ra khỏi Ly vương phủ, con nghe chưa?”

      Ba tháng được bước ra khỏi Ly vương phủ? Đây phải là cầm tù trá hình sao? Tiểu Phàm cắn cắn môi, bắt bé như vậy, bằng nhốt bé vào trong tù cho rồi.

      Chẳng qua, tuy trong lòng Tiểu Phàm cảm thấy bất mãn, nhưng ngoài mặt lại hoàn toàn có vẻ gì là hài lòng, ngược lại còn nghiêm túc cúi đầu, đáng thương : “Vâng, Tiểu Phàm biết rồi.”

      “Phụ hoàng!” Ân Tử Dương tất nhiên hiểu rất tính cách của Tiểu Phàm, bắt bé ba tháng được ra khỏi cửa, điều này tuyệt đối là thể, lập tức vội vàng cầu xin: “Phụ hoàng, Tiểu Phàm vẫn còn , huống hồ, đệ ấy cũng là vì Tử Dương nên mới ra tay đánh mẫu phi bị thương, xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh ban ra.”

      Thiên Thịnh Đế hừ lạnh: “ như vậy, Tiểu Phàm đánh người là đúng sao?”

      “Chuyện này . . .” Ân Tử Dương nghẹn họng, vô cùng khó xử.

      “Phụ hoàng.” Lúc này, Ân Dã Thần cũng đứng dậy, lẳng lặng nhìn thoáng qua Tiểu Phàm, mở miệng cầu tình, chỉ thản nhiên : “Việc gì cũng có nguyên nhân, Tiểu Phàm là đứa bé hiểu chuyện, chắc hẳn phụ hoàng cũng hiểu điều này, tại sao người hỏi Tiểu Phàm chút, vì sao đệ ấy lại ra tay đánh mẫu phi, sau khi hỏi xong trừng phạt cũng muộn.”

      Nghe vậy, sắc mặt Thiên Thịnh Đế mới dịu chút, khẽ gật đầu, chậm rãi : “Thần nhi có lý, Tiểu Phàm, trẫm hỏi con, tại sao con lại đả thương Nhàn phi nương nương?”

      Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Tiểu Phàm, Ân Tử Dương cảm thấy đau lòng, Tiểu Phàm quỳ rất lâu rồi, nhưng phụ hoàng vẫn chưa cho phép đứng dậy nên đệ ấy vẫn phải tiếp tục quỳ.

      Nếu phải vì . . . Tiểu Phàm cũng . . . Vành mắt Ân Tử Dương nóng lên, trong lòng vô cùng cảm động, cũng vô cùng áy náy.

      Mọi người chờ đợi Tiểu Phàm ra nguyên nhân, thế nhưng Tiểu Phàm chỉ nhàng lắc đầu, yếu ớt : “Hoàng thượng thúc thúc, cho dù thế nào Tiểu Phàm đánh người là sai rồi, Tiểu Phàm nguyện ý chịu phạt.”

      Lời này vừa ra, chúng đại thần đều gật đầu, trong lòng thầm tán thưởng, đây đâu phải là đứa trẻ hư? ràng là hiểu chuyện hơn hẳn so với bất kỳ đứa trẻ nào khác. Nhìn bé lòng dạ độ lượng, biết sai phải sửa, cũng cần biết nguyên nhân là gì, sai sai rồi. So với đám trẻ cùng trang lứa mấy ai có thể hiểu được điều này?

      Tiểu Phàm nhận tội như vậy lại càng làm cho Thiên Thịnh Đế khó mà được gì, nhìn thân thể quỳ ở đó, trong lòng ông lại dần dần cảm thấy nỡ. Đúng vậy, từ trước đến giờ đứa bé này đều ngoan ngoãn thông minh như vậy, sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo? Xem ra trong chuyện này là có hiểu lầm rồi.

      “Tiểu Phàm muốn , vậy để ta .” Nhậm Diệc tiến lên bước, cũng vào đây cùng với Tiểu Phàm, nhưng vừa tiến cung Thiên Thịnh Đế nổi giận với Tiểu Phàm, hoàn toàn quên mất còn có người ở bên cạnh, bây giờ Nhậm Diệc đột nhiên mở miệng mới khiến Thiên Thịnh Đế chú ý tới : “Ngươi là ai?”

      “Bẩm hoàng thượng, tại hạ là . . . . Nhậm Diệc.” Nhậm Diệc hành lễ, đáp.

      “Nhậm Diệc?” Ánh mắt Thiên Thịnh Đế lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Nhậm Diệc, ánh mắt kia dường như có thể nhìn thấu hết tất cả lớp vỏ bọc ngụy trang bên ngoài, nhìn thấu vào trong linh hồn của con người, ánh mắt ấy cứ thế mà nhìn thẳng vào Nhậm Diệc, dường như là quan sát cái gì.

      Nhậm Diệc thản nhiên đứng im tại chỗ để mặc cho ông quan sát, tuy bề ngoài có vẻ như rất bình tĩnh nhưng bàn tay lại nắm chặt.

      rất khẩn trương.

      lo lắng biết ông ấy có nhận ra mình hay ! Nhưng rồi, lại lo lắng ông ấy nhận ra mình.

      Nhậm Diệc ngước nhìn cái người ngồi ở cao kia, người đó là cha mình, 19 năm rồi, ông ấy có còn nhận ra ? Hay là quên mất rồi?

      Quan sát hồi lâu, Thiên Thịnh Đế đột nhiên híp mắt: “Nhậm Diệc phải . . . . hình như trước đây trẫm từng gặp ngươi, lúc trước ngươi làm gì?”

      Nhậm Diệc lặng lẽ thở phào, may mà ông ấy nhận ra được. Sâu trong đáy lòng lại có chút thất vọng, ngay cả cha mình mà cũng nhận ra mình . . . .

      Ân Dã Thần nhìn Nhậm Diệc như có điều suy nghĩ, đến cả phụ hoàng cũng cảm thấy quen thuộc, xem ra, ta là hoàng tử, chỉ là 19 năm trôi qua, e rằng tất cả mọi người đều quên rồi.

      Rốt cuộc 19 năm trước xảy ra chuyện gì? bị mất đoạn ký ức, có phải cũng liên quan đến chuyện xảy ra 19 năm trước? Ân Dã Thần rơi vào trầm tư.

      Tuy trong lòng Nhậm Diệc mâu thuẫn nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản, : “Bẩm hoàng thượng, thần là người Hoài Giang, trong nhà đều sống bằng nghề đánh bắt cá, sao có thể . . . từng gặp hoàng thượng được.”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 171: Cha nào con nấy

      “Vậy sao.” Giọng điệu của Thiên Thịnh Đế có vẻ rất thản nhiên, nghe ra được điều gì khác thường, cũng nhìn chằm chằm vào Nhậm Diệc nữa, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ngươi hãy nguyên nhân tiểu thế tử đánh người .”

      “Hoàng thượng, kỳ thực Tiểu Phàm cũng là vì hoàng thượng cho nên mới ra tay đánh người.” Nhậm Diệc ra câu khiến mọi người kinh ngạc.

      Đám đại thần nghe vậy đều sững sờ, ngay cả Thiên Thịnh Đế nghe xong cũng tránh khỏi có chút sửng sốt: “Ngươi Tiểu Phàm làm vậy là vì trẫm?”

      Tiểu Phàm là tiểu thế tử của Ly vương phủ, lại ngang nhiên đánh quý phi mà hoàng thượng sủng ái nhất, bây giờ lại chẳng những hề sai, mà nguyên nhân đánh người còn là vì chính hoàng thượng?

      Đáp án này khiến cho người ta cảm thấy buồn cười? Vẻ mặt của Thiên Thịnh Đế như thể tin, vợ mình bị đánh mà mình lại thể trách?

      Nhậm Diệc đứng thẳng người, nghiêm túc : “Nhậm Diệc bất tài, kỳ thực cũng là sư phụ của Tiểu Phàm, thần từng nghe Tiểu Phàm , hoàng thượng cho phép Tiểu Phàm có thể được miễn lễ đối với tất cả mọi người dưới trong vương triều Vũ Trinh này, hôm nay Nhàn phi nương nương lại đến phủ thất hoàng tử, Tiểu Phàm sớm quen với việc cần phải hành lễ với người trong cung, vậy nên trông thấy Nhàn phi nương nương cũng hành lễ, Nhàn phi nương nương lại Tiểu Phàm là điêu dân, muốn ra tay trừng trị.”

      đến đây, bỗng ngừng lại chút, bàn tay sau lưng lén lút ra dấu, Tiểu Phàm quỳ dưới đất nhìn thấy ám hiệu này, lập tức hiểu ý, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đám người trong ngự thư phòng, ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở người Nhậm Diệc, bé lập tức lấy tay quệt nước miếng rồi bôi lên mắt, thoạt nhìn rất giống nước mắt bình thường.

      Nhậm Diệc cười thầm, hài lòng vì ăn ý giữa mình và Tiểu Phàm, sau đó khẽ ho vài tiếng rồi lại tiếp: “Hoàng thượng, ngài cũng biết, Tiểu Phàm chỉ mới sáu tuổi, lúc lại có phụ thân bên cạnh, chỉ có mẫu thân dạy dỗ nó, vất vả lắm mới có thể trở về trong cung, hoàng thượng và thái hậu nương nương thương nó như vậy, thằng bé này vừa bị uất ức, đương nhiên là tìm người nào đối xử tốt với mình để làm chỗ dựa rồi, Tiểu Phàm cảm thấy Nhàn phi nương nương trách tội khiến trong lòng nó ủy khuất, bởi vì trước giờ cũng chẳng cần phải hành lễ với người nào, lại nhớ tới hoàng thượng và thái hậu nương nương là người thương nó nhất, vậy nên mới đem thúc thúc và bà nội ra để làm lá chắn, nhưng mà Nhàn phi nương nương lại thúc thúc và bà nội của Tiểu Phàm chẳng là cái thá gì, người mình kính nhất lại bị người khác như vậy, hơn nữa hoàng thượng và thái hậu nương nương là người mà Tiểu Phàm thương nhất, vậy nên nghe người khác thúc thúc và bà nội của mình như vậy Tiểu Phàm rất tức giận, cảm thấy người ta có thể mắng mình, nhưng thể mắng thúc thúc và bà nội mà mình kính nhất, cho nên nó mới ra tay đánh Nhàn phi nương nương.”

      xong, Nhậm Diệc lui về sau bước, trầm giọng : “Chuyện này tất cả mọi người đều chứng kiến, phải chỉ có mình Nhậm Diệc, lúc ấy tất cả thị vệ trong phủ thất hoàng tử đều có mặt, hoàng thượng có thể gọi bọn họ ra làm chứng.”

      xong, Nhậm Diệc hài lòng chứng kiến đám đại thần lộ ra vẻ mặt như hiểu , cũng nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Thiên Thịnh Đế.

      Thiên Thịnh Đế đứng dậy, đến bên cạnh Tiểu Phàm, vội vàng đỡ Tiểu Phàm đứng lên: “Tiểu Phàm, lời Nhậm Diệc đều là sao?”

      Lúc đưa tay đỡ Tiểu Phàm Thiên Thịnh Đế mới thấy khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt, trái tim cứ thế nhói lên, trong lòng lại càng thêm hối hận và áy náy.

      Tiểu Phàm trả lời, chỉ : “Hoàng thượng thúc thúc, xin lỗi, là Tiểu Phàm quá kích động, Tiểu Phàm nên đánh người, lần sau Tiểu Phàm nhất định như thế nữa.”

      Thiên Thịnh Đế nhàng ôm Tiểu Phàm vào trong ngực, hổ thẹn : “Tiểu Phàm, là trẫm trách oan cho con, là trẫm trách oan cho con rồi, đứa bé ngoan . . .”

      Đúng, thằng bé đánh người là sai, nhưng mà, nó đánh người cũng chỉ vì mình mà thôi!

      Tiểu Phàm xem mình và mẫu hậu là người tôn kính nhất, chả trách người khác mình như vậy thằng bé mới đánh người. Như vậy là sai sao?

      Đương nhiên là sai!

      “Là do trẫm sơ sót.” Thiên Thịnh Đế hổ thẹn : “Nhàn phi cũng là, cho dù biết Tiểu Phàm là ai nhưng cũng nên mở miệng ra là nhục mạ người nhà của người ta như vậy chứ? là làm mất mặt hoàng thất của vương triều Vũ Trinh ta!”

      Sau khi hiểu trắng đen, đám người ngồi sau lưng hai thầy trò vô lương hoàn toàn điên đảo, Nhậm Diệc thầm đắc ý nháy mắt với Tiểu Phàm, tuyên cáo thắng lợi của bọn họ, Tiểu Phàm le lưỡi, cười hí hửng rồi lại vùi đầu vào trong ngực Thiên Thịnh Đế.

      “Hoàng thượng.” vị đại thần trong triều bước ra: “ ra cũng thể đổ toàn bộ trách nhiệm cho Nhàn phi nương nương, xét cho cùng cũng bởi vì mọi người biết đến tiểu thế tử, cho nên mới có thể có những hiểu lầm như vậy.”

      “Cũng đúng.” Thiên Thịnh Đế gật đầu tán đồng ý kiến: “Như vậy , mấy hôm nữa là sinh nhật thái hậu, đến lúc đó Tiểu Phàm hãy ngồi cạnh trẫm và thái hậu, để cho tất cả mọi người trong thiên hạ có thể nhìn thấy tiểu thế tử của trẫm, như vậy từ nay về sau xảy ra những chuyện hiểu lầm như vậy nữa.”

      Chúng đại thần đều gật đầu, cho rằng đây là đề nghị tốt, chuyện ẩu đả lần này cuối cùng cũng thuận lợi chấm dứt.

      Mà Ly vương điện hạ vội vàng chạy đến cứu con trai, lúc vừa mới đặt chân vào trong cung trông thấy con trai bảo bối của mình bị đám người túm tụm vây quanh.

      Tiểu Phàm ngồi ở vai Nhậm Diệc, sau lưng còn có đám bá quan văn võ và đám hoàng tử theo, thoạt nhìn trông rất oai.

      Khóe miệng Ân Tịch Ly hung hăng co giật, hoàn toàn đoán nổi là chuyện gì xảy ra nữa rồi.

      “Phụ vương!” Thấy Ân Tịch Ly đến, Tiểu Phàm cao hứng giơ tay, sau đó nhảy xuống khỏi người Nhậm Diệc, nhào tới trước mặt : “Phụ vương!”

      Tiểu Phàm vốn cho rằng mình được phụ vương nhiệt tình ôm ấp quan tâm, nào ngờ, bé vừa mới nhào vào trong ngực phụ vương, lại bị phụ vương nhấc lên, sau đó đặt nằm úp sấp đầu gối, đánh mấy cái vào mông bé.

      “Tiểu tử thúi, con lại dám gây chuyện! Để mẫu thân và phụ vương lo lắng! Hôm nay phụ vương nhất định phải dạy dỗ con!”

      Ân Tịch Ly giữ chặt bé, sau đó cứ thế mà đánh, bốp bốp bốp bốp, từng cái từng cái, đánh vào mông Tiểu Phàm!

      Tiểu Phàm choáng váng, bé bé bé . . . lại bị phụ vương đánh đòn!

      được ôm ấp! được lo lắng quan tâm! có vẻ mặt sốt ruột gấp gáp! Mà là, bị đánh đòn!

      Huhu, mặt mũi của đại Độc Thánh tương lai bé biết để vào đâu . . . để vào đâu đây!

      “Haha ——” Sau lưng bọn họ, mọi cười lại cười to!

      Quả nhiên là cha nào con nấy, hai cha con dở hơi này quả là khiến người ta phải mở mang tầm mắt.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 172: Ta đợi nàng, đem trái tim ta quay về

      Tiểu Liên cẩn thận giúp Nhàn phi bôi thuốc lên vết thương: “Nương nương, người ráng chịu thêm chút xíu, sắp xong rồi.”

      “Đau quá . . . Ôi, chút, đau chết ta rồi!” Nhàn phi nhe răng trợn mắt kêu thảm, muốn giơ tay chạm vào mặt mình nhưng rồi lại dám, cả khuôn mặt đều sưng đỏ, đụng vào chỗ nào là chỗ đó đau muốn chết, chỉ có thể cố gắng mở to mắt để cho tiểu Liên bôi thuốc.

      “Nương nương, công bằng, người bị đánh ra nông nỗi này, vậy mà hoàng thượng lại còn bắt người chép phạt nữ tắc 100 lần, sao bọn họ lại có thể ức hiếp người như vậy chứ!

      Nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Nhàn phi bỗng nhiên trầm xuống: “Hừ, tên tiểu tiện nhân kia, xả được cơn tức này, bổn cung nhất định để yên!”

      “Nương nương định xử trí bọn chúng như thế nào?”

      “Bổn cung tự có cách! Tiểu Liên, lấy cao ngọc quỳnh ra đây, mặt mũi của bổn cung đau muốn chết rồi, nếu đến ngày sinh nhật của thái hậu mà vẫn chưa khỏi bổn cung nhất định bằm thây thằng nhóc đó thành vạn đoạn!” Nhàn phi hung ác .

      “Vâng, tiểu Liên lấy ngay!”

      Tiểu Liên nhận mệnh xong chạy ra phía sau phòng ngủ. Chân trước nàng ta vừa bước trong cung Nhàn phi đột nhiên xuất người, người đó toàn thân dưới lớp áo choàng.

      “Ngươi, ngươi là ai?” Nhàn phi lập tức bò dậy, nhìn chằm chằm vào người khoác áo choàng trước mặt, mở miệng định hô có thích khách.

      Người nọ lại tiến lên phía trước điểm vào huyệt câm của nàng ta rồi : “Ta tới đây vì muốn làm cuộc giao dịch với nương nương, bởi vì chúng ta đều có chung kẻ thù, nếu như nương nương ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi giết người mà ngươi muốn giết, thế nào?”

      Nhàn phi khẽ gật đầu.

      Người nọ giải huyệt câm cho nàng ta: “Nương nương quả nhiên là người thông minh, ta thích hợp tác với người thông minh.”

      “Ngươi nguyện ý giúp ta giết chết tên tạp chủng kia?” Nhàn phi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, trực giác mách bảo người xuất trước mắt này hẳn là cũng có việc cần mình trợ giúp, vì vậy nàng ta cũng sợ hãi nữa.

      “Đương nhiên.” Người khoác áo choàng phát ra tràng cười quái dị: “Mẫu thân của nó là kẻ thù của ta, ta cũng ngại giải quyết cả hai mẹ con bọn chúng.”

      “Ngươi có cầu gì cứ thẳng .” Nhàn phi thản nhiên .

      “Nương nương quả nhiên là người thẳng thắn.” Người khoác áo choàng bật cười, giọng chợt lạnh xuống: “Ta muốn mấy ngày tới có thể tùy ý ra vào trong cung để có thể nắm địa thế nơi này, còn có vài đồng bọn, bọn họ đều là trợ thủ của ta, ngươi phải nghĩ cách giúp bọn họ trà trộn vào trong này, đến lúc đó chúng ta đồng loạt ra tay giết chết hai mẹ con kia!”

      thành vấn đề, ngày mai có thể bắt đầu rồi!” Nhàn phi dứt khoát .

      “Tốt lắm, ta chờ tin tức của nương nương!” Người khoác áo choàng hài lòng đứng dậy, phát tiểu Liên trở về, ả ta rất nhanh biến mất, hệt như lúc xuất .

      “Chủ tử, làm vậy có ổn ?” bóng đen xuất phía sau lưng người khoác áo choàng, giọng lạnh lùng, hơi thở tràn đầy hiểm.

      “Hừ, để Nhàn quý phi trở thành cừu non ngu ngốc chịu tội thay cho chúng ta tốt sao? Như vậy bọn chúng chỉ tra ra được Nhàn phi, còn chúng ta chỉ cần ngồi chờ ngư ông đắc lợi là được rồi!”

      “Được, mọi việc đều nghe theo chủ tử!”

      ***


      Sắp tới sinh nhật thái hậu, chẳng biết Tiểu Phàm định tặng lễ vật gì cho thái hậu nương nương mà lại tự giam mình vào trong phòng, cũng cho bất kỳ ai bước vào, ngay cả Hạ Thiên và Ân Tịch Ly cũng được vào.

      Hạ Thiên bất đắc dĩ, đột nhiên nhớ tới những chuyện Ân Tịch Ly từng kể liên quan đến Nhậm Diệc, trong lòng nàng có chút bất an, nàng nhất định phải tìm Nhậm Diệc hỏi thử, nếu như chịu với nàng nàng đánh , nàng nhất định phải điều tra ra !

      Sau khi hạ quyết tâm, nàng nhấc chân bước đến lầu Thúy Trúc.

      Lầu Thúy Trúc nằm bên cạnh khu rừng trúc, lúc ngang qua hoa viên đột nhiên lại xuất người, người đó là Ân Dã Thần.

      mặc bộ quần áo đen tuyền, đôi mắt trong veo, lạnh lùng mà cao ngạo, ánh mắt sâu thẳm tựa như đại dương mênh mông, lúc trông thấy nàng cũng chợt dừng bước.

      Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại kể từ sau cái lần hôn trộm nàng ngày ấy.

      Hạ Thiên biết phải đối mặt với thế nào, trong lòng thầm kêu ổn, nàng vội vàng xoay người định bỏ .

      “Hạ Thiên!” Nhìn thấy hành động của nàng, Ân Dã Thần tung người vọt lên, chặn ở trước mặt nàng: “Sao vừa thấy ta bỏ trốn?”

      “Khụ khụ, cái này, phải phải, tại ta bỏ quên đồ ở chỗ người khác, định quay về lấy.” Hạ Thiên cười ha hả, kiên quyết chịu thừa nhận việc mình muốn chạy trốn.

      Nhưng đối với mỗi hành động của nàng, Ân Dã Thần sao có thể hiểu? biết , ra là nàng muốn trốn .

      Trong lúc mơ hồ, khẽ lên tiếng: “Hôm đó. . .”

      “Hôm đó có chuyện gì xảy ra hết!” vừa mở miệng, Hạ Thiên nhanh chóng cắt ngang: “Mà cho dù có ta cũng quên hết rồi!”

      Ân Dã Thần lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt nàng, dường như muốn nhìn ra tia cảm xúc nào khác ngoài lạnh lùng bên trong đôi mắt sáng long lanh.

      Qua lúc lâu, sau khi có cách nào nhìn ra được tâm tư của nàng, khẽ hé môi mỏng: “Vì sao?”

      Nàng coi tất cả những chuyện này giống như mây khói, khi tan biến có cách nào trở lại sao?

      Hạ Thiên xoay người, đưa lưng về phía : “Ngươi hỏi ta vì sao, ta cũng biết, vậy nên ta biết phải trả lời ngươi thế nào.”

      xong, nàng cất bước chuẩn bị rời .

      Ân Dã Thần nhàng ôm lấy cánh tay nàng: “Có phải là nàng vẫn chưa tin ta? Nàng vẫn cho rằng ta lừa nàng, đúng ?”

      Hạ Thiên vẫn quay lưng về phía , ngón tay của vững vàng mà có lực, lại mơ hồ truyền đến cảm giác lạnh buốt, cảm giác đó cứ thế kéo dài, nhưng lòng còn an ổn.

      “Ta . . .” nàng.

      “Dã Thần.” Đúng lúc này, Hạ Thiên lại cắt ngang lời , nàng xoay người lại nhìn rồi nở nụ cười rạng rỡ: “Ta thừa nhận, ta từng thích ngươi.”

      Trong phút chốc, ánh mắt Ân Dã Thần sáng lên.

      Hạ Thiên lại tiếp tục : “Ngươi rất đẹp trai tuấn tú, người lại mang theo khí chất khiến cho người khác khó có thể làm lơ, ta cũng vậy, cũng từng đuổi theo bước chân ngươi, thậm chí, lúc ngươi chúng ta sắp thành thân, ta cũng muốn gả cho ngươi.”

      Ân Dã Thần vội vàng cầm lấy tay nàng: “Chỉ cần nàng nguyện ý, bây giờ cũng có thể!”

      Hạ Thiên lắc đầu, mỉm cười: “Chỉ là, kiểu thích đó phải là loại cảm giác khắc sâu trong lòng, đó chỉ là cảm giác muốn theo đuổi cái gì đó tốt đẹp.” Nàng lặng lẽ rút tay về: “Ngươi biết ? Khoảnh khắc khi ta biết mình bị ngươi phản bội, phản ứng đầu tiên của ta phải là phẫn nộ, cũng hề tức giận, mà chỉ là thở phào nhõm. . .”

      Nàng mỉm cười đón lấy ánh mắt hoang mang của rồi lại tiếp: “Ta thở phào nhõm, tự nhủ với lòng mình, rốt cuộc ta có lý do để cự tuyệt thành thân với ngươi rồi.”

      “Hạ Thiên . . .” Cổ họng Ân Dã Thần siết chặt, trong lòng khẽ nhói đau.

      cho rằng, nàng thích , cũng bởi vì thế cho nên vẫn luôn kiên trì, chỉ cần nàng thích cho dù có phải cướp lấy nàng từ tay hoàng thúc cũng nhất định phải đem nàng trở về.

      Bởi vì người nàng thích chính là mình.

      Nhưng rồi, ngày hôm nay, nàng lại với , rằng nàng chỉ thích phải là , chỉ là thích thế thôi, có gì nữa cả.

      Ân Dã Thần lui về sau bước, nén nổi bi thương dần ăn mòn tâm trí của .

      “Mọi chuyện qua rồi, Tiểu Phàm cũng rất thích ngươi, ta hy vọng hai chúng ta có thể làm bạn tốt, ngươi hiểu ?” Hạ Thiên dằn lòng, kiên quyết ra, đau dài bằng đau ngắn, nếu hôm nay gặp nhau cứ thế mà thẳng ra , để cho tất cả bọn họ đều được ràng.

      Nàng muốn ai phải chịu tổn thương, kể cả Ân Dã Thần.

      “Lẽ nào thể . . . cho ta cơ hội sao?” Ân Dã Thần nhìn Hạ Thiên, giọng cũng dần trở nên khàn đặc.

      thể, ta thích đại thúc, cũng muốn ở bên chàng ấy, trừ chàng ra, ta thể nào thích thêm bất kỳ ai khác.” Hạ Thiên thấp giọng , phảng phất như mang theo tiếng thở dài.

      Quả nhiên là hoàng thúc sao . . . .

      Ân Dã Thần cúi đầu, giấu bi thương hằn sâu trong ánh mắt, kỳ thực, nên sớm nhận ra điều này, phải sao?

      Lúc nhìn ba người bọn họ quây quần ấm áp, đáng lẽ phải nên sớm nhận ra, đời này, nếu có tình cảm chân thành tha thiết, sao có thể có được nụ cười ấm áp dịu dàng đến thế, sao có thể có khung cảnh ấm áp dịu dàng đến thế?

      sớm biết nàng căn bản hề thích mình, nhưng vẫn luôn muốn tự lừa mình dối người, vẫn luôn cho rằng nàng đồng ý gả cho cũng chứng tỏ là nàng thích .

      Nếu như lúc trước cưới nàng, có phải mọi chuyện cũng khác ?

      Tiểu Phàm, có phải là con của ? Mà nàng, có phải trở thành thê tử của , đúng ?

      người, lòng, đều mất, còn gì nữa.

      bỏ lỡ cơ hội thứ nhất, lại ngờ là bỏ lỡ cả đời.

      “Nếu còn chuyện gì nữa . . . vậy ta, ừm, ta trước đây.” Hạ Thiên gãi gãi vành tai, cúi đầu nhìn xuống đất, nàng rất muốn rời khỏi bầu khí áp lực này.

      “Ít nhất, xin hãy để cho ta ra hết, có được ?” Ân Dã Thần hít sâu hơi, giọng điệu khôi phục trở lại như lúc bình thường, nhưng trong giọng vẫn mang theo tình ý nồng đậm.

      “Khụ khụ, được rồi.” Hạ Thiên đành phải dừng lại, lúng túng đứng trước mặt .

      Ân Dã Thần ngưng mắt nhìn nàng, trong giọng có chút bi thương: “Ta chờ nàng, người con từng thích ta của bảy năm về trước, chờ nàng ấy mang trái tim ta quay về.”

      Làn gió cuối thu nhàng lướt qua, mang theo cái rét đầu đông, khẽ chạm vào trong tim, tuy nhàng nhưng cũng khiến người ta đau nhói.

      Trước mắt nàng dần trở nên mơ hồ, tuy từng phản bội nàng, nhưng cũng đối với nàng rất tốt, cho dù là có mục đích hay , nhưng cũng thể thay đổi được từng đối với nàng rất tốt.

      Kỳ thực, người có lỗi chính là nàng.

      “Các người ở đây làm gì vậy?” Giọng lạnh nhạt của Nhậm Diệc vang lên từ phía sau bọn họ.

      Hạ Thiên vội vã gạt chút ẩm ướt vương khóe mi, quay đầu lại : “ có gì nha, chúng ta chỉ tâm chút thôi, Dã Thần nhỉ?”

      Nàng muốn quan hệ mập mờ giữa mình và Ân Dã Thần bị người khác biết , cũng muốn tăng thêm xấu hổ giữa bọn họ, có thể hiểu nỗi khổ tâm đó trong lòng nàng. Chỉ là, tâm tư của , biết, nàng cũng có thể hiểu được, tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Bởi vì, chưa bao giờ cố tình che giấu.

      Ân Dã Thần nhìn nàng sâu, nhàng chậm rãi gật đầu.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 173: Nàng có tội! Nàng nhịn!

      Nhậm Diệc nhìn Ân Dã Thần, đôi mắt khỏi nheo lại: “Ngươi tới đây làm gì? Ta rồi, ta giúp ngươi.”

      Ân Dã Thần thản nhiên : “Ta cũng cần ngươi giúp, chỉ cần ngươi giao người ra đây.”

      “Buồn cười, bổn thiếu gia giấu , cũng cản ngươi đến gặp , hà cớ gì ngươi bảo bổn thiếu gia phải giao người ra?” Nhậm Diệc cười lạnh.

      Hạ Thiên nghe mà chẳng hiểu mô tê gì cả, chẳng qua, tuy bọn họ ‘giao người’ là giao ai, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người, nàng lập tức vội vàng : “Các ngươi làm sao vậy? đến ai thế?”

      Nhậm Diệc hừ lạnh tiếng rồi xoay đầu sang chỗ khác, trả lời nàng.

      Hạ Thiên đành phải nhìn về phía Ân Dã Thần, hy vọng có thể cho nàng biết.

      Ân Dã Thần nhìn Hạ Thiên, khẽ mím môi, dần dần lấy lại trầm tĩnh: “Ta tìm người tên là Hàn Lăng.”

      Mấy ngày trước, sai người đến Bích Huyết sơn trang để mời vị thần y tên Hàn Lăng về đây, thần y mời về được, nhưng lúc ta chuẩn bị chữa bệnh mất trí nhớ cho Ân Dã Thần biết Nhậm Diệc câu gì lại khiến ta đổi ý, từ ngày đó cũng tìm thấy Hàn Lăng nữa, đành phải ngày ngày đến tìm Nhậm Diệc, biết , Nhậm Diệc nhất định biết Hàn Lăng ở đâu.

      “Hàn Lăng?” Hạ Thiên chớp mắt vài cái: “Ngươi tìm Hàn đại ca làm gì?”

      “Nàng biết ?” Ân Dã Thần kinh ngạc nhìn nàng.

      “Biết chứ.” Hạ Thiên giải thích, : “Lúc trước Hàn đại ca từng trị chứng mất vị giác của ta, nếu ngươi có việc gấp cần tìm Hàn đại ca . . . ta giúp ngươi gọi huynh ấy đến đây.”

      xong, nàng lấy ra ống sáo đeo cổ, đây cũng là vật ước định giữa nàng và Hàn Lăng, chỉ cần nàng thổi ống sáo này nhất định xuất , bởi vì bọn họ là bạn tốt của nhau.

      “Tiểu Thiên Thiên!” Nhậm Diệc thấy Hạ Thiên định làm vậy vội vàng kéo nàng qua: “Sao nàng lại giúp ?!”

      “Nhậm Diệc, cũng phải là người ngoài, sao ta lại thể giúp ?” Hạ Thiên trừng mắt nhìn Nhậm Diệc, nàng chợt nhớ tới lời của Ân Tịch Ly . . . bèn lập tức hỏi: “Còn nữa, ta cảm thấy kỳ quái nha, dường như mọi chuyện huynh đều nhằm vào Dã Thần, cứ như người ta làm chuyện gì có lỗi với huynh ấy?”

      Nhậm Diệc khó tin nhìn Hạ Thiên: “Tiểu Thiên Thiên, nàng vì giúp mà oán trách ta?”

      “Cái này vốn dĩ là huynh sai rồi! Tất cả mọi người đều là bạn bè, sao huynh lại như vậy chứ!” Hạ Thiên tức giận, kể từ khi bọn họ trở về kinh thành, tính tình Nhậm Diệc bỗng trở nên quái gở, nhất là lúc này, cả người đầy mùi thuốc súng, Ân Dã Thần cũng chọc , sao cứ phải chĩa mũi nhọn vào người ta như vậy?

      Nhậm Diệc cười lạnh, đột nhiên hất tay: “ xin lỗi! Ta và vĩnh viễn thể trở thành bạn bè!”

      xong, Nhậm Diệc nhanh chóng bỏ .

      “Này, huynh! Nhậm Diệc!” Hạ Thiên tức muốn chết, tiện tay đem ống sáo ngọc đặt vào trong tay Ân Dã Thần: “Ngươi thổi cây sáo này Hàn đại ca đến, cứ là ta nhờ huynh ấy giúp!” Hạ Thiên xong vội vàng đuổi theo Nhậm Diệc, vừa chạy vừa hô: “Nhậm Diệc! Huynh đứng lại ràng cho ta!”

      Nhìn bóng lưng hai người rời , Ân Dã Thần đứng im tại chỗ lâu, lại nở nụ cười khổ.

      Nàng . . . đều bảo vệ bạn bè mình như vậy sao?

      Như vậy, kể từ nay trở , chỉ có thể là . . . bạn của nàng thôi sao?

      Thu lại dáng vẻ nghiêm nghị, khoảnh khắc này, trong lòng chỉ còn lại nỗi thê lương.

      ***


      Nhậm Diệc ít khi nào nổi giận với hai mẹ con Hạ Thiên.

      Bảy năm, cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, cũng chỉ có những lúc Hạ Thiên và Tiểu Phàm biết bảo vệ chính mình, cẩn thận mà tự làm mình bị thương, chỉ có những lúc ấy khuôn mặt đào hoa của Nhậm Diệc mới đen lại, lạnh lùng nhìn hai mẹ con nàng, bao nhiêu năm cũng hề thay đổi.

      Nhưng hôm nay, tại giờ phút này, Nhậm Diệc tức giận, hơn nữa còn là loại thái độ cương quyết kịch liệt mà Hạ Thiên chưa bao giờ nhìn thấy.

      Thế nên Hạ Thiên vừa thấy tức giận, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.

      “Nhậm Diệc!” Nàng cố gắng đuổi theo , hôm nay nàng quyết tâm phải hỏi mọi chuyện cho ra lẽ.

      Bước chân của Nhậm Diệc vô cùng lớn, hơn nữa lại còn tức giận, cũng thèm để ý đến Hạ Thiên, chưa đầy phút bỏ xa nàng.

      “Nhậm Diệc! Huynh chờ ta chút!” Hạ Thiên nhấc váy, bắt đầu chạy nhanh.

      Nhậm Diệc vẫn quay đầu, bước chân cũng ngừng lại, rẽ vào căn phòng bên trong lầu Thúy Trúc, lúc Hạ Thiên đuổi tới chỉ nhận được tiếng ‘ầm’ lớn, Nhậm Diệc đóng cửa phòng, cho nàng bước vào, cái mũi bị va vào cửa khiến Hạ Thiên đau đến mức hét lên.

      Nhậm Diệc vào phòng, lúc nghe thấy tiếng hét thảm thiết của nàng bước chân hơi dừng lại chút, do dự nửa buổi, cuối cùng vẫn kiên quyết khóa cửa phòng, thẳng vào bên trong.

      Hạ Thiên thở hồng hộc, nhấc chân lên đạp cửa: “Nhậm Diệc! Nhậm Diệc! Huynh mở cửa! Mở cửa mau lên!”

      “Nhậm Diệc, huynh là đồ rùa đen rụt cổ . . .”

      “. . .”

      “Rốt cuộc huynh có chịu mở cửa hay ! Nếu huynh dám mở cả đời này cũng đừng bước ra nữa!”

      “. . .”

      “Nếu huynh mở ta phá cửa! Đến lúc đó huynh đừng có trách bản tiểu thư thô lỗ!”

      “. . .”

      “Con mẹ nó, huynh bị điếc à ——!”

      Mặc kệ Hạ Thiên gào thét thế nào, đấm đá thế nào Nhậm Diệc vẫn kiên quyết mở cửa!

      Kỳ thực trong lòng Nhậm Diệc vẫn có chút lo lắng, nha đầu kia trời sinh chả có bao nhiêu sức lực. Nếu cứ tiếp tục đá như vậy có chịu được ? Chân nàng có đau ?

      Có mấy lần định ra mở cửa, thế nhưng bước chân lại cứng rắn dừng lại.

      Tại sao phải đối với nàng tốt như vậy? Tại sao lại phải quan tâm rốt cuộc chân nàng có đau hay ?

      Nàng vì kẻ thù của mà cãi nhau với , sao lại còn thương tiếc cho nàng?

      19 năm trời bị buộc phải lưu lạc khắp nơi, có nhà nhưng thể về, phụ thân, huynh đệ đều nhận ra , tất cả đều vì cái tên Ân Dã Thần kia!

      Nếu Ân Dã Thần tồn tại đời sao có thể thê thảm như vậy . . .

      Nhưng mà nghe tiếng gào thét ầm ĩ bên ngoài cửa, lại có cách nào làm ngơ.

      Nhậm Diệc bực bội tới lui trong phòng, nội tâm lại như sóng cuộn dâng trào, làm thế nào cũng thể lấy lại bình tĩnh, cuối cùng, dường như đưa ra quyết định, khẽ chửi thề tiếc, bước đến cạnh cửa, định mở cửa ra. Cuối cùng cũng thể cự tuyệt được nàng.

      Mà lúc này, bên ngoài lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, bàn tay Nhậm Diệc giơ lên, định mở cửa chợt ngừng lại giữa trung, bật cười tự giễu.

      tự đề cao mình quá rồi, lại còn cho rằng nàng làm vậy là vì để ý đến mình.

      Nhưng cuối cùng cũng chỉ có mình đơn phương tình nguyện mà thôi, trong mắt nàng, đơn giản chỉ là người cứu nàng mạng, đơn giản là người làm bạn với nàng suốt bảy năm qua, đến ngày, nàng gặp ai đó tốt hơn cũng bỏ , còn cần nữa.

      Nhậm Diệc buông tay, xoay người lại, lồng ngực bị đè nén quá nhiều, từ từ ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào cửa phòng, vùi đầu sâu vào trong đầu gối.

      Mẫu phi, trước khi lâm chung, người muốn con đáp ứng là đặt chân vào kinh thành, con nuốt lời rồi, thế nhưng con cũng chưa bao giờ hối hận.

      Con biết trong lòng người luôn nhớ đến đệ đệ, nhớ đến người đàn ông kia, vậy nên con khắc ghi bóng dáng của bọn họ vào trong lòng rồi.

      Nhưng mà, mẫu phi, mẹ của con, người lại cho con biết, khi nuốt lời phải trả cái giá lớn như vậy, khiến người ta khó chịu . . . .

      mải chìm trong đau khổ nên cũng buông lỏng cảnh giác, chỉ hốt hoảng ngồi trong phòng, hoàn toàn nghe thấy thanh lạch cạch kỳ quái ở nóc nhà.

      Mà cái tiếng động này lại phát ra càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi khiến cho Nhậm Diệc thể phát ra, rốt cuộc cũng thoát khỏi bi thương, khẽ ngẩng đầu nhìn lên.

      Thà ngẩng đầu lên thôi, vừa ngẩng đầu lên lại bị dọa sợ tới mức trái tim suýt chút nữa vọt ra khỏi lồng ngực.

      “Hạ Thiên! Nàng làm cái gì vậy?!” gầm lên.

      Hạ Thiên cứ thế mà phá thủng cái lỗ hổng lớn nóc nhà, nửa người kẹt trong lỗ hổng, nghe thấy tiếng rít của Nhậm Diệc, nàng quên cúi đầu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Shit! Huynh tưởng huynh mở cửa ta đây vào được sao!”

      Nàng đắc ý nhướng cao mày, vừa xong mái ngói sau lưng đột nhiên vỡ vụn, Hạ Thiên hét thảm lên tiếng, sau đó cứ thế mà từ nóc nhà rơi xuống.

      “Chết tiệt!” Nhậm Diệc vội vã lao đến, vươn tay ra đỡ lấy Hạ Thiên, hai mảnh ngói bị vỡ vụn cũng rớt xuống theo nàng, toàn bộ đều đập vào đệm thịt Nhậm Diệc bất hạnh.

      “Ưm ——” Nhậm Diệc khó chịu khẽ kêu lên tiếng, mẩu ngói vỡ vụn sắc bén như mũi kiếm, lại từ cao rớt xuống, lực tiếp xúc rất lớn, cứ như vậy mà đập hết toàn bộ lên người .

      Toàn thân Nhậm Diệc từ xuống dưới có ít nơi bị cắt trúng, mơ hồ thấm ra vết máu, ngay cả trán cũng bị quệt rách đường.

      Chỉ có Hạ Thiên dưới bảo vệ của lại hoàn toàn xảy ra việc gì, nếu có cái gì ổn đó chính là, nàng bị hoảng sợ.

      “Nhậm Diệc, Nhậm Diệc, huynh sao chứ?” Hạ Thiên sờ thấy vết máu người , nàng lập tức năng lắp bắp.

      Nhậm Diệc nghiến răng nghiến lợi đứng dậy: “Nàng thử xem ta có sao ? yên lành nàng lại trèo lên nóc nhà làm gì? Hả? Nàng tưởng mình là cao thủ võ lâm sao? Ngay cả võ công mèo cào còn biết, lại bắt chước ai mà bò lên nóc nhà hả?”

      “. . .” Hạ Thiên yếu ớt nắm chặt đầu ngón tay, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ lúc nãy cũng biến mất còn thấy bóng dáng, người làm chuyện sai thể kiêu ngạo phách lối với người khác, đặc biệt người trước mặt nàng lại còn là đại Độc Thánh.

      Thấy Hạ Thiên như vậy, Nhậm Diệc tức giận nhưng lại có chỗ để xả, chỉ đành nhe răng trợn mắt cầm gương lên soi, vừa nhìn vào gương lại lập tức gào lên thảm thiết!

      “Sao lại kinh khủng thế này?! Nhan sắc như hoa như ngọc của bổn thiếu gia sao lại trở nên kinh khủng thế này?!!!”

      “Nhậm. . . Nhậm Diệc . . .” Hạ Thiên áy náy vươn tay: “Ta, ta có thuốc bôi này . . .”

      Nhậm Diệc đen mặt: “Nàng xác định thuốc trong tay nàng phải là thuốc tráng dương đấy chứ?”

      “Khụ khụ.” Sao đoán chuẩn vậy . . . Hạ Thiên đành phải ngoan ngoãn mò vào trong ngực, lấy ra chai khác: “Cái này cái này, tuyệt đối sai! Huynh dùng , để lại sẹo mặt . . .”

      Nhậm Diệc trừng mắt nhìn nàng, mím môi cầm lấy lọ thuốc: “Thuốc này là ta đưa cho nàng, chẳng lẽ ta còn biết sao?”

      “Haha. . .” Hạ Thiên chỉ có thể cười gượng. Phụ nữ co được giãn được, nàng có tội! Nàng nhịn!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 174: Ta muốn gả cho chàng

      Nhậm Diệc gì thêm nữa, tay cầm gương, tay bôi kim sang dược lên mặt, Hạ Thiên thấy thế vội vàng cầm lấy lọ thuốc: “Để ta giúp huynh, để ta giúp huynh, haha. . .”

      Nhậm Diệc cũng cự tuyệt, đặt gương sang bên rồi ngồi xuống ghế.

      Hạ Thiên cẩn thận bôi thuốc lên trán , da dẻ của Nhậm Diệc rất tốt, đặc biệt là đôi mắt hoa đào cực kỳ mê người, nếu khuôn mặt hoàn mỹ này mà để lại vết sẹo . . . Hạ Thiên chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy tội lỗi rồi.

      Cũng may vết thương này sâu, hơn nữa kim sang dược này là do Nhậm Diệc tự chế, chắc chắn để lại sẹo.

      Nhậm Diệc ngồi ghế, Hạ Thiên đứng trước mặt , vô cùng nghiêm túc giúp bôi thuốc, bởi vì đứng quá gần cho nên hơi thở của nàng tràn ngập vào trong khoang mũi của .

      khẽ híp mắt, lặng lẽ thở dài hơi, đồng thời cũng dùng sức kéo Hạ Thiên xuống, hai cánh tay gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

      Hạ Thiên hoảng hốt, ngờ lại đột nhiên làm vậy, lọ kim sang dược trong tay rơi xuống đất, phát ra thanh vỡ vụn, cả người nàng ngã vào trong ngực Nhậm Diệc.

      “Nhậm Diệc. . . huynh làm gì vậy!” Nàng hoảng đến nỗi tay chân luống cuống.

      Nhậm Diệc trả lời, chỉ vùi đầu sâu vào hõm vai nàng, lúc lâu sau, chợt hỏi khẽ: “Vì sao . . . ?”

      “Cái gì mà vì sao? Huynh buông ta ra trước !” Hạ Thiên ra sức giãy giụa! Tiếc là sức lực nam nữ cách nhau trời vực, nàng làm gì được Nhậm Diệc, chỉ có thể cứng đờ mặc cho ôm.

      “Tiểu Thiên Thiên.” Nhậm Diệc hạ giọng, khắc chế tâm tình của mình: “Tại sao nàng lại bảo vệ cho . . . Ân Dã Thần?”

      Mẹ nó, ra là muốn hỏi chuyện này, Hạ Thiên nhịn được mà trợn mắt: “Nhậm Diệc, huynh làm ơn , Ân Dã Thần là bạn ta, cũng là bạn của huynh, bạn bè với nhau mà sao phải mâu thuẫn ầm ĩ lên như vậy, đáng đâu.”

      Nếu nàng còn ghi hận chuyện này . . . nàng sớm cho Ân Dã Thần vào sổ đen, cả đời qua lại với nữa rồi.

      “Bạn bè? Haha.” Nhậm Diệc cười giễu cợt, và Ân Dã Thần vĩnh viễn có khả năng trở thành bạn bè, từ lúc Ân Dã Thần trở thành tam hoàng tử, bọn họ tuyệt đối phải là bạn bè!

      “Nếu như . . .” Nhậm Diệc chậm rãi buông Hạ Thiên, cúi xuống nhìn dung nhan khiến cho lòng xao động: “Nếu như có ngày, ta muốn giết . . . nàng ở bên ta, hay là chạy tới giúp ?”

      “Cái gì?” Hạ Thiên đột nhiên trợn to mắt: “Huynh muốn giết ? Vì sao? Nhậm Diệc! Sao huynh phải giết Dã Thần? Rốt cuộc là có chuyện gì? Giữa huynh và Dã Thần . . .”

      vì sao cả, chỉ là đáng chết.” Nhậm Diệc cười lạnh: “ nên chết từ lâu rồi, nhưng ta vẫn để cho sống đến bây giờ! 19 năm, mọi ân oán cũng nên chấm dứt rồi!”

      “Nhậm Diệc, rốt cuộc huynh cái gì? Cái gì mà ân oán, cái gì mà 19 năm? Huynh có thể chút được ?” Hạ Thiên thấy toàn thân toát ra sát khí mãnh liệt, lúc này nàng mới nhớ tới lời của Ân Tịch Ly, giữa Nhậm Diệc và Dã Thần luôn xuất địch ý khó hiểu, ngay từ đầu nàng cảm thấy có khả năng này, nhưng bây giờ Nhậm Diệc biểu ra mặt, là sát ý căm hận đến thấu xương!

      “Tiểu Thiên Thiên, có số việc nàng cần phải hiểu.” Nhìn Hạ Thiên, ánh mắt trở nên dịu , những chuyện dơ bẩn và đen tối đó, muốn cho nàng biết.

      Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Nhậm Diệc, nàng biết Nhậm Diệc là người dễ dàng quyết định, nhưng khi quyết định rất khó để thay đổi, quyết tâm trong mắt cũng cho thấy nội tâm nghĩ gì, và Ân Dã Thần, là kẻ thù.

      Hạ Thiên cảm thấy đau đầu, cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Nhậm Diệc, huynh và Tử Dương là huynh đệ đấy.” Nàng đột nhiên .

      Toàn thân Nhậm Diệc chấn động, hai mắt đột nhiên nhìn thẳng vào Hạ Thiên: “Nàng cái gì?!”

      Sao nàng có thể biết được? Sao nàng có thể biết được bí mật mà vẫn luôn cố gắng che giấu bấy lâu? Là ai cho nàng biết? Là ai tiết lộ cái bí mật này?!

      Hạ Thiên : “Huynh cần phải quá giật mình, cũng cần vội vàng phủ nhận, chuyện này rất nhiều người đoán được.” Bởi vì biểu của Nhậm Diệc quá mức ràng.

      Sắc mặt Nhậm Diệc đột nhiên thay đổi, rất . . . rất nhiều người biết sao? “Sao nàng lại biết được? ! Là ai với nàng? ! Ai cho nàng biết!”

      Dưới tình thế cấp bách, Nhậm Diệc bất chấp việc phải giải thích, rất muốn biết là ai với nàng cái bí mật này.

      “Là . . . là đại thúc.” Hạ Thiên hề giấu diếm, ra .

      “Ân Tịch Ly . . .” ra là , ngờ lại là , xem ra mình quá xem thường Ân Tịch Ly rồi, ngay cả cái bí mật này mà cũng bị biết được . . .

      Nhìn sắc mặt Nhậm Diệc lúc trắng lúc đen, nàng khỏi có chút lo lắng, vội vàng : “Nhậm Diệc, huynh đừng trách đại thúc, đại thúc cũng vì muốn tốt cho huynh, huynh và Tử Dương là huynh đệ, mà Tử Dương cũng là đệ đệ của Dã Thần, vậy, Dã Thần cũng là đệ đệ của huynh rồi, giữa huynh đệ với nhau, có hiểu lầm nào mà thể giải quyết chứ? Huống chi, huynh lại thương Tử Dương như vậy, nếu Tử Dương biết huynh và tam ca của như thế đau khổ thế nào?”

      .” Nhậm Diệc lạnh lùng : “Tử Dương như vậy.” Nếu đệ ấy biết Ân Dã Thần là kẻ thù của bọn họ, sao Tử Dương còn có thể coi ta là ca ca được chứ?

      mới chính là ca ca của Tử Dương, Tử Dương nhất định hiểu điều này.

      Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Hạ Thiên, Nhậm Diệc bỗng nở nụ cười, dịu dàng : “Tiểu Thiên Thiên, đợi mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta hãy cùng nhé, mình đến thảo nguyên, mang theo cả Tiểu Phàm, ba người chúng ta bao giờ xen vào chuyện thế tục hồng trần nữa, chúng ta cùng nhau tìm chỗ để cư, có được ?”

      Hạ Thiên sững sờ: “Huynh, huynh cái gì vậy . . .” Nếu nàng dám , đại thúc nhất định là nổi trận lôi đình! Nghĩ đến lúc đại thúc tức giận, trái tim bé bỏng của nàng nhịn được mà run rẩy, nàng làm sao dám chọc cho đại thúc tức giận chứ?

      Nhậm Diệc khẽ nhíu mày: “Tiểu Thiên Thiên, nàng muốn sao?”

      Hạ Thiên vỗ vỗ ngực, dáng vẻ như ‘huynh đừng làm ta sợ’: “Qua sinh nhật thái hậu ta và đại thúc thành thân rồi, huynh bảo ta đến thảo nguyên, đại thúc nhất định truy sát ta!”

      Nàng vẫn còn trẻ, muốn mình phải chết sớm như vậy đâu.

      Thành thân . . . Bọn họ lại muốn thành thân ?!

      Đối với Nhậm Diệc mà , tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang! thương trân trọng nhiều năm như vậy, bây giờ lại sắp thành thân với người khác ?

      Làm sao có thể? Điều này làm sao có thể?

      Hạ Thiên chú ý đến sắc mặt của Nhậm Diệc, vẫn hồn nhiên : “Đại thúc đợi qua sinh nhật của thái hậu, huynh thấy có phải là quá nhanh rồi hay ? Ta, ừm, kỳ thực ta cũng muốn nhanh như vậy đâu, nhưng mà vì Tiểu Phàm, cuối cùng ta cũng phải ở lại nơi này, ta . . . khụ khụ, ta cũng muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh đại thúc, cho nên . . . khụ khụ . . .”

      Nàng ngây ngây ngô ngô xong khuôn mặt sớm đỏ bừng, lúc quay đầu lại phát Nhậm Diệc căn bản là hề nghe nàng , khuôn mặt tuấn tú toát ra vẻ lo lắng đến đáng sợ.

      “Nhậm Diệc, huynh sao vậy?”

      Đáy mắt Nhậm Diệc lóe lên tia hung ác, nhìn Hạ Thiên, lạnh lùng : “Nàng thích Ân Tịch Ly?”

      “. . .” Khuôn mặt của Hạ Thiên lại đỏ lên, nàng mất tự nhiên ho vài tiếng: “Cái này, khụ khụ . . .”

      đợi nàng trả lời, Nhậm Diệc chỉ cần nhìn sắc mặt nàng có được đáp án, lập tức nở nụ cười tự giễu, còn tưởng rằng, cho dù thế nào đến cuối cùng, nàng nhất định cũng theo mình, ra là suy nghĩ quá nhiều rồi.

      “Tiểu Thiên Thiên, ta mệt rồi, chuyện này để ngày mai hãy , được ?” Nhậm Diệc nhàng , giọng cũng để lộ ra tia cảm xúc nào.

      “Hả? À. . .” Hạ Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vậy nàng cũng nên biết điều mà rời , lúc tới cửa, nàng bỗng quay đầu lại, vẫn từ bỏ ý định : “Nhậm Diệc, nếu như huynh nhất định phải giết Dã Thần . . . hãy nghĩ đến Tử Dương . . .”

      xong, nàng cũng đợi câu trả lời của , chỉ tiếp tục xoay người rời .

      Nhậm Diệc vẫn trả lời, nơi đáy mắt lại lóe lên vài tia sáng, từng chút từng chút, dần dần trở nên sâu thẳm, cho đến khi biến thành tia sáng khát máu khiến người ta sợ hãi, Thiên nhi, nếu nàng , ta thành toàn cho nàng, nhưng nếu nàng, ta nhất định tự tay giết chết !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :