1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 164: Ta rất nghèo

      “Đại thọ của thái hậu.” Hạ Thiên nhíu mày ngẫm nghĩ: “Đại thúc, chàng chuẩn bị lễ vật gì chưa?”

      “Chuẩn bị xong hết rồi.” Ân Tịch Ly nhàn nhạt .

      à? Là cái gì vậy?” Hạ Thiên hứng thú hỏi, lão thái hậu vô cùng tôn quý, lễ vật dâng tặng cho lão thái hậu nhất định được quá tầm thường, nàng tò mò biết Ân Tịch Ly tặng lễ vật gì cho thái hậu đây.

      Ân Tịch Ly thần thần bí bí ghé sát vào người Hạ Thiên: “Nàng muốn biết sao?”

      “Ừ!” Hạ Thiên gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

      “Muốn ta cho nàng biết sao?” lại tiếp tục dụ dỗ.

      “Ừ!” Nàng lại vội vã gật đầu.

      “Nhưng mà ta . . . cho nàng biết.” Ân Tịch Ly tiêu sái quay người lại, dương dương tự đắc : “Chuyện này phải giữ bí mật.”

      “. . .” trán Hạ Thiên ba vạch đen: “Đại thúc thúi, chàng dám đùa giỡn ta!”

      Ân Tịch Ly nhướng mày, dáng vẻ như ‘ta muốn đùa giỡn nàng đấy, nàng làm được gì ta nào?’

      “Chàng là đồ xấu xa!” Nàng giơ ngón giữa, khinh bỉ .

      Ân Tịch Ly thấy vậy khỏi bật cười thành tiếng, nàng vốn là như vậy, ngây thơ đáng , tâm tình thế nào cũng đều khuôn mặt, ràng làm mẹ rồi mà tính tình lại còn trẻ con như thế.

      “Thiên nhi, lão thái hậu thương Tiểu Phàm như vậy, lần này sinh nhật của thái hậu, nàng cũng nên chuẩn bị lễ vật để tặng cho thái hậu, biết ?”

      Nghe vậy, Hạ Thiên sững sờ: “Ta?” Nàng chỉ vào mũi mình: “Ta cũng phải tặng nữa sao?”

      “Đương nhiên rồi, bắt buộc đấy.”

      phải nhà tặng chung món lễ vật là được rồi sao? Chàng cũng tặng, sao ta lại còn phải tặng nữa?” Hạ Thiên bất mãn, đây ràng là lừa gạt mà!

      nhà tặng chung món lễ vật? Ân Tịch Ly nghe những lời này rất hài lòng, điều này chứng tỏ Hạ Thiên coi , nàng và Tiểu Phàm là người nhà, chẳng qua, nhìn dáng vẻ vắt cổ chày ra nước của nàng, nhịn được lại muốn trêu chọc, cố ý than thở : “Đúng vậy, vốn nàng và Tiểu Phàm cần phải tặng, nhưng hai tháng trước, là ai đứng trước mặt hoàng thượng, vừa mở miệng muốn phủi sạch quan hệ với ta, cái gì mà chịu gả cho ta, nhà tặng chung món lễ vật đúng rồi, nhưng bây giờ nàng chịu gả cho ta vẫn chưa phải là người nhà mà là hai nhà khác nhau nha, nếu như vậy , bây giờ nàng gả cho ta, đến lúc đó ta đưa hết số lễ vật đó cho nàng quản lý, có được ?”

      Mới đầu nghe còn thấy bình thường, nhưng càng nghe về sau lại càng cảm thấy đúng, nghe đến cuối sắc mặt Hạ Thiên đột nhiên đỏ bừng, cái này, cái này, cái này, ràng là cầu hôn trá hình đây mà! Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhấc chân đạp : “Chàng nghĩ hay quá nhỉ! Ta thèm gả cho chàng đâu!”

      gả sao?” Ân Tịch Ly buồn cười nhìn khuôn mặt nhắn bởi vì tức giận thẹn thùng mà ửng hồng của nàng, khẽ giơ tay bẻ cành oliu: “Gả cho ta, ta giúp nàng chuẩn bị lễ vật, như vậy nàng vừa tiết kiệm được thời gian, vừa tiết kiệm được sức lực, quan trọng nhất là, tiết kiệm được tiền nữa!”

      Hạ Thiên từ ghế nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi Ân Tịch Ly: “Ta thèm vào! là chưa thấy ai cầu hôn giống như chàng, định dùng chút lễ vật đó để mua chuộc ta sao? có cửa đâu!”

      Tốt xấu gì cũng phải đem đến tòa núi vàng hay núi bạc, để ngày nào nàng cũng được sống trong ổ tiền chứ, uổng công là vương gia, sính lễ cầu hôn cũng quá keo kiệt rồi, ngay cả nhẫn cũng có!

      “Thiên nhi, ta nhớ nàng nàng thích ta, nếu thích ta sao lại gả cho ta chứ?” Ân Tịch Ly nắm lấy tay nàng, dịu dàng : “Tiểu Phàm từng , cha của nó chỉ có thể cưới mình mẹ nó, tuy trước nàng ta từng cưới người, nhưng ta cam đoan từ nay về sau, ngoài nàng ra, ta tuyệt đối cưới thêm bất kỳ ai khác, nàng chính là vương phi duy nhất của ta.”

      Khuôn mặt Hạ Thiên hoàn toàn đỏ như đít khỉ, tim đập cực nhanh, cảm động là xạo, nhưng mà Hạ Thiên nàng từ trước tới giờ là người khẩu thị tâm phi, tuy trong lòng cảm động nhưng ngoài miệng lại bỏ qua: “ lời ngon ngọt ai mà chẳng được, ở quê của ta có câu thế này, lời của nam nhân mà có thể tin được . . . . heo mẹ cũng có thể trèo cây, lời của chàng thể tin!”

      “Thiên nhi. . .” Ân Tịch Ly cảm thấy thất bại: “Ta thích nàng, ta muốn cưới nàng làm phi . . .”

      muốn điều này từ rất lâu rồi, từ bảy năm trước muốn làm như vậy, nhưng mà tới tận bây giờ, mãi đến sau khi nàng nàng cũng thích , thể chờ đợi mà muốn có nàng.

      Nhìn dáng vẻ này của Ân Tịch Ly, Hạ Thiên mỉm cười ngọt ngào, nàng phát mình rất thích nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của đại thúc khi đối mặt với nàng, cảm giác này khiến nàng cảm thấy mình được nâng niu trong lòng bàn tay.

      Nàng thích đại thúc, so với suy nghĩ, so với tưởng tượng của nàng lúc trước nàng lại càng thích đại thúc hơn nhiều.

      “Đại thúc, ta cũng thích chàng.” Hạ Thiên là người phụ nữ dám dám hận, thích ai ghét ai cũng chẳng hề che giấu, thích là thích, cũng bởi vì nàng thích cho nên cũng ngại ra.

      Nàng biết mình thích đại thúc từ lúc nào, cái người đàn ông cướp mất nụ hôn đầu của nàng lúc nàng mới xuyên tới nơi này, cái người lúc nào cũng khiến nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vậy mà nàng lại thích .

      Giờ phút này, nàng thực muốn bay ngay về đại để cho Ngôn Hoan biết, nàng tìm được chốn dừng chân của mình rồi, đại thúc đối với nàng rất tốt, nàng tin tưởng thương nàng, nàng cảm thấy mình bây giờ vô cùng hạnh phúc.

      Ngôn Hoan, biết bây giờ cậu thế nào, tìm được tình đích thực của mình chưa? Tớ biết cậu nhất định chúc phúc cho tớ, cũng giống như tớ chúc phúc cho cậu vậy.

      Hạ Thiên cũng nghĩ tới chuyện mình còn có cơ hội trở về hay nữa, bây giờ nàng chỉ hy vọng được ở bên cạnh Tiểu Phàm và đại thúc, ngày ngày vui vẻ, còn sau này thế nào cứ mặc kệ nó thôi!

      Nghe Hạ Thiên vậy, Ân Tịch Ly khỏi khẽ giật mình, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi hé ra nụ cười tuyệt mỹ, tuy biết tâm ý của nàng, nhưng khi nghe nàng ra như vậy, vẫn nhịn được mà cảm thấy kích động và vui sướng.

      nhàng ôm người thương vào lòng, Ân Tịch Ly dịu dàng khẽ : “Thiên nhi, từ nay về sau, ngày nào nàng cũng lần cho ta nghe nhé!”

      được!” Hạ Thiên chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Mấy từ này là vô giá! Chỉ câu cũng có thể đổi được tòa núi vàng đấy!”

      Ân Tịch Ly dở khóc dở cười, lại còn xấu xa cắn vào vành tai nàng: “Đồ mê tiền, nàng muốn ăn sạt nghiệp của ta luôn đúng ?”

      Hạ Thiên che lỗ tai lại, cười khanh khách : “Ôi, vương gia, ngài sai rồi, sản nghiệp của ngài to lớn như vậy, người nghèo như ta làm sao có thể ăn hết được nha.”

      “Cũng đúng, dù sao từ nay về sau của ta cũng là của nàng, của nàng cũng là của ta, có phải là nàng cũng nên đưa tiền của nàng cho ta xài hay ?”

      “Hí hí.” Hạ Thiên cười đắc ý: “Khoan , đừng có đánh trống lảng, chàng phải cho ta mượn bạc trước .”

      “Cho nàng mượn bạc? Làm gì?” Ân Tịch Ly kỳ quái hỏi, lời đường đột này của Hạ Thiên khiến sững sờ.

      “Chuẩn bị lễ vật cho thái hậu nương nương chứ còn gì, chẳng phải chàng bảo ta cũng phải tặng sao?” Hạ Thiên trừng mắt nhìn : “Mà ta lại nghèo như vậy, trong tất cả những người ta quen biết, chàng là người giàu nhất, ta đành phải mượn chàng ít bạc để chuẩn bị lễ vật cho thái hậu thôi.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 165: Sinh cho ta đứa bé (1)

      “Nàng mà nghèo?” Khóe miệng Ân Tịch Ly nhịn được mà co giật cái: “Thiên nhi, nàng đừng tưởng ta biết, thằng nhóc Tiểu Phàm kia đem tín vật trong tiền trang(bank) giao cho nàng, nàng bây giờ so với bất kỳ ai khác cũng đều giàu hơn đấy!”

      Ngày đó đường trở về kinh thành, Tiểu Phàm đòi tiền của , giao cho Tiểu Phàm tín vật lần đầu tiên khi bước chân vào giang hồ, cầm tín vật này có thể đến bất kỳ tiền trang nào trong nước để lấy tiền, sau ngày đem tín vật đưa cho Tiểu Phàm, Tiểu Phàm lại lén lút giao cho tiểu Thiên, nàng nghĩ là biết sao?

      “Hả? Tín vật gì? Sao ta biết vậy? Đại thúc, đừng là chàng muốn cho ta mượn bạc nên cố tình kiếm cớ đấy nhé?” Hạ Thiên làm vẻ mặt ‘sao chàng lại hẹp hòi như vậy’.

      Ân Tịch Ly bị chọc tức, khóe miệng ngừng run rẩy: “Thiên nhi, trước giờ ta từng gặp người keo kiệt chứ chưa thấy ai hẹp hòi như nàng, đúng là vắt cổ chày ra nước mà!”

      Hạ Thiên cũng tức giận, chỉ lấy tay chống trước ngực Ân Tịch Ly: “ dám dám, dù sao vừa rồi chàng cũng , của chàng cũng là của ta, bây giờ ta cũng chỉ là xin chàng đồ ‘của ta’ thôi mà.”

      Ân Tịch Ly muốn tự tát mình, nha đầu này quả thực là được tiện nghi mà còn khoe mẽ.

      còn cách nào khác, chỉ có thể thò tay vào trong ngực moi ra ít ngân phiếu. Hạ Thiên hưng phấn cầm lấy rồi bắt đầu đếm, hai mươi vạn lượng!

      Đại thúc quả nhiên đẹp trai, lắm tiền.

      Trong lòng Hạ Thiên như nở hoa, ngoài miệng lại : “Sao lại ít như vậy, ta này đại thúc, đây là mua lễ vật tặng thái hậu đấy! Đối phương chính là thái hậu đấy! Chàng cũng thể để cho ta mua món lễ vật với số tiền ít ỏi như vậy chứ? Mất mặt ta chẳng làm gì, nhưng Tiểu Phàm lại là con của chàng nha, làm sao có thể để Ly vương điện hạ chàng bị mất mặt được chứ!”

      trán Ân Tịch Ly đầy vạch đen, hai mươi vạn mà còn chê ít? Tùy tiện vung ra hai mươi vạn này cũng có thể mua được mớ đồ có giá trị đấy! Nàng đúng là có thể mở to mắt biết ngượng mà.

      Lại còn cách nào khác, đành phải gọi lão Mạc quản gia chạy tới phòng thu chi lấy thêm tám mươi vạn lượng ra, giao tận tay Hạ Thiên.

      triệu lượng, đủ để nàng mua cả tòa thành rồi đấy, nàng hài lòng chưa?” vừa bực mình vừa buồn cười.

      “Hài lòng hài lòng!” Hạ Thiên hề che giấu hưng phấn trong mắt, nàng nắm chặt xấp ngân phiếu dày cộp trong tay, gói chặt vào trong bao bố, hết sức phấn khởi nhìn Ân Tịch Ly, quên nịnh nọt : “Đại thúc, chàng quả nhiên là người tốt!”

      Cái người này, chỉ cần có lợi cho nàng chút đều được nàng cho là người tốt, Ân Tịch Ly nhịn được bật cười, lo lắng, biết sau này nha đầu kia có bị người ta bắt cóc bán hay , chứ với cái tính tình như vậy . . . .

      Ân Tịch Ly hoàn toàn lo lắng dư thừa, tuy đôi lúc Hạ Thiên có chút mơ mơ màng màng, đôi lúc có chút tham tiền, nhưng cũng phải nhìn xem đối tượng là ai, nếu như phải là người mà nàng quan tâm nàng chủ động đùa giỡn với người ta như vậy, cơ bản, đối với người xa lạ hoặc là người nàng tin tưởng mà . . . . nàng đối xử với bọn họ khá lạnh nhạt.

      “Đúng rồi đại thúc, khi nào chúng ta đón Tiểu Phàm về?” Hạ Thiên chợt nhớ tới việc này.

      Mấy ngày nay Tiểu Phàm cứ ở rịt trong phủ của Ân Tử Dương, thèm trở về Ly vương phủ, mấy ngày liền Hạ Thiên gặp bé, nàng cảm thấy bọn họ như xa cách vài thế kỷ rồi.

      Ân Tịch Ly đột nhiên vươn tay ôm nàng, nàng cũng kháng cự, cả người ngã vào trong ngực , khẽ hôn lên mái tóc thơm dịu của nàng rồi mới : “Nàng nhớ nó à?”

      Hạ Thiên khẽ ngọ nguậy vài cái, Ân Tịch Ly vẫn ôm chặt lấy nàng, nàng có chút do dự rồi cũng để mặc ôm, tự mình tìm tư thế thoải mái, vùi đầu vào trong cổ Ân Tịch Ly, hít hơi sâu rồi gật đầu : “Chiều nay chúng ta đến đón nó nhé?”

      xong, nàng lại hít hơi nữa, ừm, mùi hương người đại thúc dễ chịu, hương thơm nhàn nhạt như mùi của hoa ngọc lan, dịu và tự nhiên, phải là tự chế ra nước hoa phiên bản cổ đại đấy chứ?

      Hạ Thiên ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có khả năng này, nàng lập tức hứng thú khịt mũi ngửi ngửi, giống như con chó đáng tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm người , toàn bộ hơi thở phả lên người Ân Tịch Ly khiến hô hấp của khỏi ngừng lại, xuân tâm nhộn nhạo.

      “Thiên nhi.” Ân Tịch Ly vươn tay kéo nàng để nàng đối mặt với mình, nhìn thẳng vào mắt nàng, bên trong con ngươi đen láy dần nhen nhóm ngọn lửa: “Nàng ngửi cái gì vậy?”

      Nàng biết làm vậy khiến cho là nàng dụ dỗ sao? Ân Tịch Ly xuân tâm nhộn nhạo, động tác vừa rồi của Hạ Thiên khiến lòng ngứa ngáy khó nhịn.

      Hạ Thiên mờ mịt chớp mắt vài cái, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt: “Ta thấy người chàng có mùi rất thơm, ta tìm xem có phải là chàng giấu túi thơm hay ?”

      Ân Tịch Ly cong môi để lộ ra ý cười: “Sao phải tìm cực khổ như vậy? Chi bằng để ta cởi hết quần áo cho nàng kiểm tra cẩn thận có được ?”

      Khuôn mặt nhắn của Hạ Thiên đột nhiên đỏ bừng: “Chàng, chàng . . . .”

      “Hả? Ta làm sao?” Nụ cười của Ân Tịch Ly mang theo vài phần tà mị, dung nhan phong hoa tuyệt đại, cũng là khuôn mặt thiên hạ đệ nhất mỹ nam, bất kỳ người nào nhìn thấy dung nhan diễm tà mị này đều nhịn được mà mất hồn trong khoảnh khắc, chỉ vì đây phải là vẻ đẹp của nhân gian.

      Từ trước tới giờ, trước mặt Hạ Thiên, dáng vẻ của Ân Tịch Ly phải nổi giận đùng đùng cũng là vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, có bao giờ lại trở nên diễm tà mị như vậy? Hạ Thiên quả cẩn thận mà nhìn khuôn mặt này đến ngây người.

      Hoàn toàn quên mất hoàn cảnh tại, nàng chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp đến khác thường của vương gia đại thúc, nhìn đến thẫn thờ.

      Ân Tịch Ly rất hài lòng về mỹ nam kế của mình, cần toàn bộ người trong thiên hạ say mê, chỉ cần người trước mắt vì mình mà khuynh đảo là đủ rồi, chỉ có điều, dáng vẻ ngơ ngác này của nàng vô cùng đáng , khiến nhịn được mà muốn đem cả người nàng ăn tươi nuốt sống vào trong bụng.

      “Haha, Thiên nhi, nàng đáng .” Ân Tịch Ly thương hôn lên đôi mắt trong veo như bảo thạch của nàng, sau đó lại chậm rãi hôn xuống cái mũi xinh xắn, rồi lại từ từ hôn xuống đôi môi đỏ thắm, hé miệng mút chặt.

      “Ô. . .” háo sắc nào đó bỗng hồi phục tinh thần, lại đột nhiên bị nụ hôn nồng nhiệt này dọa sợ tới suýt chút nữa hụt hơi, khí cứ thế mà nghẹn lại trong cổ họng, nghẹn đến mức sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

      “Đừng khẩn trương đừng khẩn trương.” Ân Tịch Ly vội vàng vỗ vỗ lưng nàng, liên tục thấp giọng dụ dỗ: “Hít thở nhàng. . .”

      “Hô. . .” Hạ Thiên trợn mắt, cuối cùng cũng thở xong hơi, lại lập tức cảm thấy xấu hổ chịu nổi, chỉ cái hôn thôi mà cũng có thể khiến nàng suýt chút nữa bị ngộp chết rồi, trời ạ, nàng muốn sống nữa, là mất mặt quá!

      định lên án cái tên đầu sỏ hại nàng suýt chút nữa bị nghẹn mà chết Ân Tịch Ly lại nghiêng người, hôn lên môi nàng lần nữa.

      “A. . . Đại thúc . . . ta, ta . . .” Trái tim Hạ Thiên đập loạn xa, mơ mơ màng màng cảm thụ được nụ hôn vừa dịu dàng vừa bá đạo này khiến nàng say mê chìm đắm, cũng khiến nàng khẩn trương sợ hãi.

      “Sao? Thiên nhi còn muốn gì?” Ân Tịch Ly ôm nàng, giọng êm ái trầm thấp càng thêm dịu dàng.

      “. . .” Hạ Thiên giương mắt, có chút hoảng hốt nhìn vào mắt Ân Tịch Ly như, thấy trong đôi mắt như có ngọn lửa bùng cháy, nàng có chút ý nghĩ muốn chạy trốn: “Cái này, ta. . .”

      Nàng muốn gì? Sao tự nhiên nàng lại nghĩ ra? Sao tự nhiên lại biết phải gì thế này?

      “Ừ?” Đôi tay rắn chắc đặt người nàng, mỗi nơi chạm vào đều mang theo nhiệt độ nóng hổi, khiến lòng mềm nhũn, khiến lòng nàng say mê: “Nàng muốn gì nào?”

      rất kiên nhẫn chờ đợi, mặt vừa hôn lên vành tai mẫn cảm của nàng, mặt vừa dịu dàng dụ dỗ.

      “Á, đại thúc, đừng mà.” Ý thức bắt đầu trở nên hoảng hốt, Hạ Thiên biết mình cái gì nữa, nàng chỉ biết nếu bây giờ mình đẩy đại thúc ra. . . nàng trầm luân mất.

      “Đừng cái gì?” Môi mỏng dán chặt vào tai nàng, bàn tay to lớn ấm áp của Ân Tịch Ly vây quanh trước người nàng, nhàng kéo mở vạt áo của nàng.

      Bảy năm rồi, tìm nàng bảy năm, cũng đợi nàng bảy năm, hôm nay nàng ở bên cạnh , muốn ôm nàng biết bao, để nàng và mình hòa làm , để cảm nhận được có phải nàng trở lại hay , có phải nàng tồn tại hay .

      Chẳng qua là, muốn dọa đến bé hay dễ dàng xấu hổ này, lo mình dọa nàng sợ hãi mà bỏ chạy, chỉ đành từng bước từng bước tiến vào lòng nàng. Ngày hôm nay, nàng rốt cuộc , phát bản thân mình thể chờ nổi nữa, chỉ muốn nàng chân chính trở thành người của , trở thành thê tử của .

      Ân Tịch Ly giữ chặt đầu nàng, nhiệt tình hệt như cơn sóng lớn, cứ thế cuồn cuộn kéo đến, vội vã muốn truyền đạt đến nàng, để cho nàng biết, nguyện vọng này, chờ đợi từ rất lâu. . . .

      Hạ Thiên thực trở nên mơ màng, chìm đắm vào trong nụ hôn triền miên sâu thẳm, đại thúc hôn rất thành thục, nàng hốt hoảng, vài hình ảnh bỗng ra trong đầu.

      Bên cạnh hồ nước nóng, toàn thân nàng mảnh vải, cùng đại thúc ôm chặt lấy nhau . . . .

      Nàng xấu hổ đến mức muốn đào cái hố để chui xuống! Chẳng lẽ, đó là chuyện xảy ra lúc nàng trúng xuân dược sao?

      Dĩ nhiên là ở trong hồ nước nóng đó . . . .

      “Thiên nhi . . .” Ân Tịch Ly đột nhiên lẩm bẩm khẽ gọi, hai bờ môi kề sát nhau, giọng điệu êm ái tựa như ngọn lửa ấm áp làm say lòng người.

      “Ưm. . . .” Hạ Thiên khẽ ưm tiếng, chìm đắm trong kích tình mà tạo ra, nàng có cách nào kìm chế, cảm giác toàn thân mềm nhũn, nếu nhờ ôm chặt nàng chống nổi sức nặng của thân thể mà ngã xuống.

      “Đại thúc . . . bây giờ là ban ngày . . .” Hạ Thiên yếu ớt nhắc nhở , ánh mắt của lúc này quá mức nóng bỏng, dục vọng quá mức mãnh liệt, mà nàng cũng chỉ trải qua chuyện phòng the có lần duy nhất, lại nhớ , chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được mấy phần, nhưng mà, dù chưa ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy, nàng hiểu , ánh mắt của đại thúc ràng là muốn truyền đạt cái gì đó với nàng.

      muốn nàng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 166: Sinh cho ta đứa bé (2)

      Được rồi. Nàng cũng sinh con cho , thích nàng, mà nàng cũng thích , theo lý mà bọn họ cũng coi như vợ chồng, ừm, vợ chồng đôi lúc làm chuyện đó, khụ khụ, điều này cũng có thể hiểu được, mà nàng cũng muốn cự tuyệt đại thúc, dù sao có lần thứ nhất, bây giờ có thêm lần thứ hai cũng thể thay đổi được là nam nhân của nàng.

      Nhưng mà, nhưng mà, bây giờ là ban ngày ban mặt nha!

      Giữa ban ngày ban mặt mà làm cái chuyện này . . . . quá kích thích, quá xấu hổ, quá ác liệt rồi!

      Hạ Thiên rớt nước mắt, lý trí và thân thể vẫn ngừng đấu tranh. Lý trí vẫn luôn tồn tại, nhưng mà thân thể . . . . thể nào khống chế được.

      cần phải sợ, có ai vào đâu . . . .” Ân Tịch Ly thấp giọng , hô hấp dần dần trở nên nặng nề, ngừng thở dốc.

      Quần áo của hai người lần lượt rơi xuống đất, Ân Tịch Ly ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người, đặt xuống từng nụ hôn triền miên, từng cái từng cái , để lại người nàng dấu vết chỉ thuộc về riêng mình, ai có thể thay thế.

      “A, đại thúc . . . .” Toàn thân Hạ Thiên như nhũn ra, nàng chỉ có thể vô lực vịn lấy .

      Thân thể của nàng chưa bao giờ có cảm giác thế này, cứ như có ngọn lửa nóng hổi thiêu đốt, dưới bụng lại như có thứ gì đó từ trong cơ thể nàng chảy ra, từng đợt từng đợt nóng bỏng lan tràn khắp cơ thể, nàng thấp giọng nức nở: “Đại thúc, chuyện gì xảy ra vậy, ta phải làm thế nào . . . .”

      Cảm giác này kỳ quái, mặc dù nàng sinh con, nhưng lần trước là nàng ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đến lúc tỉnh lại có cảm giác gì nữa, hôm nay coi như là lần đầu tiên nàng tự mình nếm trải, thế nhưng cảm giác này vượt ra khỏi dự liệu của nàng.

      Nàng khỏi lo lắng và sợ hãi.

      “Đừng sợ.” Ân Tịch Ly nhàng đè lên thân thể nàng, tay chống xuống giường, tránh để cho mình đè nặng nàng, tay kia nhàng vuốt ve từng tấc da thịt cơ thể nàng.

      “Thiên nhi, nàng đẹp.” cảm thán vẻ đẹp của nàng, lại thầm cảm thấy may mắn vì mình có thể có được nàng.

      Nhờ vậy mà Hạ Thiên mới phát , biết từ lúc nào, nàng bị người ta cởi sạch quần áo rồi! Nàng vừa thẹn thùng vừa gấp gáp đưa tay che trước ngực, thở phì phò : “ được nhìn!”

      Ân Tịch Ly nhịn được mà cười lên, giọng khỏi trở nên trầm thấp hơn: “Thiên nhi, cơ thể của nàng, ta nhìn thấy hết từ bảy năm trước rồi, đến giờ vẫn luôn nhớ ở trong lòng.”

      Tay của đột nhiên mò đến sau lưng nàng, khẽ cười : “Ở chỗ này có nốt ruồi , đúng ?”

      Cơ thể Hạ Thiên run lẩy bẩy, sắc đỏ lan từ gò má đến tận mang tai, nàng xấu hổ!

      “Còn nơi này nữa.” Bàn tay của đột nhiên đặt lên hai tay nàng che trước ngực: “Ở đây còn có vết sẹo , màu sắc cũng nhàn nhạt, ta đoán là lúc nàng nghịch ngợm, cẩn thận để lại vết thương này, có đúng ?”

      Trong đầu Hạ Thiên vang lên tiếng, khuôn mặt nàng phải là đỏ bình thường mà là sắp cháy tới nơi rồi.

      lại có thể nhớ như vậy . . . . Ngay cả nơi nhạy cảm cơ thể nàng, cũng có thể nhớ ràng như vậy, sao ông trời để thiên lôi đánh chết nàng , nàng còn mặt mũi nào để nhìn người ta nữa rồi.

      “Còn cả nơi này nữa. . . .” Tay của trượt đến mông nàng, cười híp mắt: “Ở đây, nàng có . . . . .”

      biết Hạ Thiên lấy khí lực ở đâu ra, đột nhiên đẩy mạnh Ân Tịch Ly rồi xoay người nằm lên , ôm chặt lấy , xấu hổ chịu nổi, nàng gào lên: “ được nữa! được nữa! cho phép chàng nữa!”

      Nàng giơ tay che mắt Ân Tịch Ly, tay còn lại ôm lấy , muốn nhân cơ hội này giữ chặt tay , để cho sờ loạn nữa, sau đó đáng thương : “Chàng mà nữa ta chết mất . . . .”

      Chết vì xấu hổ đấy!

      Hai thân thể trần truồng áp sát vào nhau, thậm chí Ân Tịch Ly còn có thể cảm nhận được những đường cong mê người đè người .

      Ân Tịch Ly thở gấp, có thể dễ dàng thoát khỏi áp chế của nàng nhưng vẫn để mặc cho nàng đè người mình, nàng đánh giá quá thấp sức lực của nam nhân rồi, nàng cho rằng làm vậy có thể áp chế được sao?

      Ánh mắt nóng bỏng lướt thân thể nàng, giọng khàn khàn tiết lộ tâm tình khó kìm nén của : “Thiên nhi.”

      Hạ Thiên khẩn trương nhắm chặt mắt, dám nhìn , Ân Tịch Ly thấp giọng cười, đưa tay vịn đầu nàng, cứ như vậy mà hôn lên.

      “Đại thúc . . . .” Hạ Thiên cũng cự tuyệt mà lưu loát đáp lại, nàng học theo cách hôn mình, nhàng đáp lại.

      Nàng đáp lại là ủng hộ lớn nhất đối với , khẽ xoay người, lại lần nữa đặt nàng dưới thân mình, tay trượt xuống bên dưới, chạm vào nơi ẩm ướt động lòng người, nhịn được mà cong cong khóe môi.

      “Thiên nhi . . . . Gọi tên ta . . .” Đầu lưỡi lướt môi nàng, lẩm bẩm .

      “Ơ, nhưng mà . . .” Hạ Thiên vừa định gọi nhưng lại gọi được, nàng quen gọi là đại thúc, bây giờ lại đột nhiên thay đổi rất khó, nếu đổi phải . . . gọi là gì?

      Tịch Ly? Hay là Ly? Toàn thân nàng run rẩy, được! Quá buồn nôn rồi, còn chưa mở miệng mà nàng nổi hết cả da gà.

      Hạ Thiên gọi, Ân Tịch Ly khẽ cắn lên môi nàng như trừng phạt, kiên trì muốn nghe tên mình từ trong miệng nàng.

      “Ngoan, gọi nào. . .”

      “Đừng như vậy. . .” Hạ Thiên yếu ớt cự tuyệt.

      Ân Tịch Ly lại cắn xuống cái, lần này là ở cổ, mút vào để lại dấu hôn sâu, khiến thân thể nàng nhịn được mà run rẩy: “Nếu nàng ta cắn xuống từng chỗ, từng chỗ . . . .” xong, lại làm như sắp cắn xuống ngực nàng.

      “. . .Ly. . .” còn cách nào khác, Hạ Thiên sợ mình sau này thể nào ra ngoài gặp người khác, nàng vội vàng kêu lên tiếng trầm thấp.

      Thân thể Ân Tịch Ly chấn động, thỏa mãn thở dài: “Gọi tiếp .”

      “Ly. . .”

      “Nữa.”

      “Ly.”

      “Thiên nhi, ta nàng.” Ân Tịch Ly dịu dàng nhìn nàng, thấy nàng chuẩn bị kỹ càng, thắt lưng khẽ ấn xuống, theo câu ‘ta nàng’, đột nhiên tiến vào trong nàng.

      “A. . . Ly. . .” Hạ Thiên nhíu mày, có chút thoải mái, cảm giác vật lạ tiến vào trong cơ thể mình, có chút đau đớn, lại có chút thỏa mãn, trong nháy mắt, cảm giác đó giống như hạnh phúc, lại giống như rất đỗi ngọt ngào, vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng nàng, suốt đời quên.

      Ân Tịch Ly hôn xuống môi nàng, dịu dàng : “Nha đầu đừng sợ, thả lỏng chút, đem mình giao cho ta . . . chúng ta cùng nhau . . .”

      Hạ Thiên dần dần bình tĩnh lại, mắt đẹp khẽ híp, sắc đỏ lan tràn thân thể, vô cùng động lòng người.

      Nàng thả lỏng làm cho Ân Tịch Ly nhàng thở ra, tuy nàng sinh đứa bé, nhưng bảy năm qua cũng có ai tiến vào cho nên nơi này vẫn còn rất chặt, khiến thể đợi nàng bình tĩnh lại, sau đó mới có thể nhàng động vài cái, cảm giác này quá mức đè nén, chỉ muốn liều lĩnh ôm lấy nàng, vui sướng chạy nước rút.

      Dần dần, cảm giác thoải mái lại bị cảm giác tê dại thay thế, Hạ Thiên thích ứng được nên vặn vẹo thân thể, nghẹn ngào ôm chặt Ân Tịch Ly, vô lực : “Đại thúc, giúp ta, ta khó chịu quá. . . .”

      Nàng biết mình bị làm sao, nàng sợ cái loại cảm giác thể nắm bắt được, nhưng nàng biết , đại thúc nhất định có thể giúp nàng, vậy nên nàng đem hy vọng đặt người .

      “Nàng, cái nha đầu này . . . .” Ân Tịch Ly khẽ rên lên, cũng thể nào khắc chế được dục vọng ập đến nhanh như đại hồng thủy, điên cuồng ra vào trong cơ thể nàng.

      “A . . . Đại thúc . . .” Động tác đột ngột này của khiến nàng hoảng sợ, nhưng sau đó, cảm giác vui sướng lại ùa tới, bủa vây quanh nàng, nàng run rẩy vịn chặt , giống như vớ được chiếc cọc gỗ giữa biển khơi: “Đại thúc. . . đừng mà . . .”

      là đáng sợ! Cái loại cảm giác vui sướng đến cực hạn này khiến nàng thể chịu nổi.

      “Thiên nhi, gọi tên ta!”

      “A, Ly, Ly . . .” Hạ Thiên gọi trong vô thức, nước mắt ngừng trào ra, nàng nức nở nghẹn ngào: “Chậm, chậm chút . . .”

      “Thiên nhi, nhớ kỹ!” Ân Tịch Ly nặng nề hôn lên môi nàng, nuốt tất cả rên rỉ và bất an của nàng: “Lần này được quên, người nàng, là ta. . . Nàng là của ta, là của ta!”

      Hạ Thiên nên lời, chỉ có thể buộc mình đón nhận va chạm mãnh liệt của , lần rồi lại lần nữa, mãnh liệt phá tan phòng ngự của nàng, khiến nàng muốn đem toàn bộ thân mình giao cho , để đường đường chính chính có được nàng.

      ***


      Mặt trời bên ngoài cửa sổ lên tới đỉnh đầu, dường như tia nắng cũng vì cảnh xuân trong phòng mà càng thêm nóng bỏng.

      Ngoài cửa phòng, Mạc quản gia chuẩn bị vươn tay gõ cửa gọi Ân Tịch Ly ra đại sảnh tiếp khách lại chợt ngừng lại, trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ và gầm khiến bước chân của ông khựng lại, khuôn mặt già nua chợt đỏ bừng, đột nhiên lui về phía sau vài bước.

      Ôi, vương gia là! Cũng giữa trưa rồi mà lại còn làm cái gì với đứa bé Hạ Thiên kia nữa. . . .

      Lão Mạc thẹn quá hóa giận giẫm mạnh dưới chân, thầm nghĩ: Người trẻ tuổi bây giờ còn lời nào để ! Chẳng lẽ cứ thở hồng hộc như vậy rồi ra đại sảnh để tiếp khách sao?! Có mà tiếp quỷ ấy! Bây giờ vương gia làm sao mà tiếp khách được? Hay là mình cứ tranh thủ đuổi người kia trước ?!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 167: Địch ý

      Lúc Hạ Thiên tỉnh lại sắc trời tối mịt, nàng nhìn xung quanh, đại thúc rồi, nàng cảm thấy có chút thất vọng, lặng lẽ bò xuống giường.

      Lập tức, toàn thân nàng đau nhức, nhất là bên dưới lại càng tê kinh khủng, Hạ Thiên đỏ mặt, thầm mắng đại thúc! ràng là chỉ lần! Vậy mà lại chơi xấu, ép buộc nàng như vậy, được lần thứ nhất rồi lại cứ thế mà lăn qua lăn lại!

      Hạ Thiên tức giận! Lần sau nàng tuyệt đối để đụng vào mình!

      Nàng thầm nghiến răng, cố chịu đựng thân thể đau nhức, từ từ đứng dậy, nhưng bàn chân vừa chạm đất lại phát còn chút sức lực nào, hai chân mềm nhũn, cứ thế mà ngã xuống.

      Hạ Thiên nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn với mặt đất, vậy mà lại hề có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại, nàng cảm thấy mình vừa rơi vào trong vòm ngực ấm áp.

      “Thiên nhi, sao nàng nghỉ ngơi thêm chút nữa?” Giọng đầy quan tâm của Ân Tịch Ly truyền từ đỉnh đầu xuống, trong giọng mang theo vui vẻ khó kìm nén, chứng tỏ tâm tình của tương đối tốt.

      Hạ Thiên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt thâm tình tràn ngập ý cười, cái miệng lập tức mím lại, ủy khuất lên án: “Đều tại chàng . . . .”

      Đều tại hại nàng thành thế này!

      “Khụ khụ, đúng đúng, tại ta, tại ta! Tại ta tốt, có lỗi.” Ân Tịch Ly cười gượng hai tiếng, nhưng rồi lại trở nên hăng hái, rốt cuộc chiếm được giai nhân, sao có thể vui vẻ được chứ?

      nhàng ôm Hạ Thiên về lại bên giường, dịu dàng : “Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì đó ?”

      cần, muốn ăn!” Hạ Thiên nước mắt lưng tròng nhìn : “ công bằng, công bằng!”

      “Hả? công bằng cái gì?” Bây giờ sức nhẫn nại của Ân Tịch Ly rất tốt, chỉ đơn giản cởi giày rồi trèo lên giường, ôm Hạ Thiên vào trong ngực, thỏa mãn thở dài.

      Hạ Thiên chọc chọc vào ngực , bất mãn : “ ràng người dùng sức chính là chàng, vậy mà tại sao trông chàng lại chẳng hề hấn gì cả, chỉ có ta là mệt mỏi muốn chết! Chàng xem, có phải là chàng lại cố ý chơi xấu ta đúng ?”

      Ân Tịch Ly sững sờ, chợt bật cười thành tiếng: “Thiên nhi, nếu nàng muốn dùng sức, vậy lần sau ta để cho nàng dùng sức.”

      chớp mắt vài cái, cười đến cực kỳ mờ ám.

      Hạ Thiên đỏ mặt, vội vàng lủi vào trong chăn: “Chàng nghĩ cũng đừng nghĩ! Ta mới cần đâu!”

      Ân Tịch Ly cũng chui vào trong chăn cùng nàng, lại lần nữa khóa giai nhân vào trong ngực, cho nàng trốn thoát, bá đạo : “Thiên nhi, cần cũng được, chẳng lẽ nàng muốn vui sướng thoải mái sao? Ta còn nhớ người nào đó bảo ta đừng ngừng lại, lại còn . . . ưm . . .”

      Hạ Thiên vội vàng che cái miệng ra những lời ám muội kia, chỉ hận thể tìm cái hang mà chui xuống, nàng nổi giận đùng đùng : “Chàng còn những lời như vậy ra ngoài cho ta, đừng có vào đây nữa!”

      A, ổn, tiểu nha đầu thẹn quá hóa giận rồi, Ân Tịch Ly ghé sát lại, vội vàng nịnh nọt an ủi nàng: “Được được được, mấy cái này nữa.” muốn nữa, bởi vì càng muốn làm hơn.

      Nhìn thân thể trần truồng của nàng trong chăn, nơi nào đó dưới bụng của Ân Tịch Ly lại nóng rực như bị thiêu đốt: “Thiên nhi, chúng ta làm thêm lần nữa có được ?”

      Cảm giác được nơi nào đó dưới mông mình thay đổi, Hạ Thiên hoàn toàn kinh hãi, sau khi khiếp sợ lại biết lấy khí lực ở đâu ra, nàng đột nhiên nhấc chân đạp Ân Tịch Ly xuống giường.

      “Nàng, nàng. . .” Ân Tịch Ly cũng hoàn toàn bị kinh hãi, tuyệt đối ngờ mình đường đường là Ly vương điện hạ, dưới có biết bao nhiêu nữ nhân tranh nhau để bò lên giường mà còn được, vậy mà lại bị cái người con trước mắt này đạp phát rớt xuống giường.

      “Nàng cái gì mà nàng, đừng có nhìn ta!” Hạ Thiên ôm chăn vây quanh mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Ân Tịch Ly như đề phòng sắc lang: “Bây giờ cả người ta khó chịu mà chàng còn muốn . . . muốn . . .”

      Ân Tịch Ly muốn rơi nước mắt, cười khổ rồi đứng dậy, dục vọng trong người cũng bay đâu mất: “Thiên nhi.” thở dài: “Ta là thua nàng rồi.”

      Ân Tịch Ly sai người đem đến ít thức ăn ngon, tự mình cẩn thận đút cho Hạ Thiên, sau khi ăn xong, tay chân nàng mới khôi phục lại được chút sức lực, lúc này mới chậm rãi theo Ân Tịch Ly đến hoa viên ngắm trăng.

      Hai người nắm tay nhau, ôm nhau ngồi ở trong đình nghỉ mát, Ân Tịch Ly lại đột nhiên : “Hôm nay Dã Thần tới đây, ta cảm thấy có chút kỳ quái.”

      “Ân Dã Thần?” Hạ Thiên nghiêng đầu, có chút nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải vẫn luôn thường xuyên đến đây sao? Có gì kỳ quái đâu?”

      phải, hôm nay đến để tìm Nhậm Diệc.” Ân Tịch Ly giải thích: “Hơn nữa, biết và Nhậm Diệc gì, ta chỉ cảm thấy hai người bọn họ hòa hợp, Nhậm Diệc còn nổi lên địch ý mãnh liệt với Ân Dã Thần nữa.”

      Nhậm Diệc là sư phụ của Tiểu Phàm, con trai bảo bối của , Dã Thần lại là cháu ruột của , đối với bầu khí kỳ quái giữa hai người bọn họ, Ân Tịch Ly thể suy nghĩ, dù sao đối với , hai người kia đều có quan hệ quan trọng, đều nỡ nhìn ai trong hai người bị tổn thương.

      “Nhậm Diệc có địch ý với Dã Thần?” Hạ Thiên bò lên, mở to mắt nghi hoặc nhìn : “Nhậm Diệc đối với Tử Dương tốt như huynh đệ ruột thịt, tại sao lại có địch ý với Dã Thần?”

      “Ta đấy.” Ân Tịch Ly nghiêm mặt: “Hôm nay Dã Thần đến tìm Nhậm Diệc, biết bọn họ những gì, lúc sau Dã Thần rời , ta nấp ở nơi bí mật gần đó thấy trong tay Nhậm Diệc cầm món ám khí rất , hình như là định ám sát Dã Thần.”

      thể nào? Ta tin Nhậm Diệc làm vậy!” Hạ Thiên lập tức phủ nhận.

      Nàng và Nhậm Diệc ở cạnh nhau lâu như vậy, có thể là bảy năm qua hầu như nàng chỉ ở bên cạnh Nhậm Diệc, con người thế nào, nàng là người hiểu nhất, tốt với Tử Dương như vậy, sao lại có thể muốn giết Dã Thần? Chuyện này nhất định là có hiểu lầm.

      “Ta biết nàng như vậy mà.” Ân Tịch Ly có chút bất đắc dĩ: “Thiên nhi, kỳ thực ta rất ngạc nhiên, Nhậm Diệc này rốt cuộc là ai? có thân phận thế nào? Nàng có biết ?”

      “. . .Khụ.” Hạ Thiên ngượng ngùng gãi đầu: “Cái này, ta cũng chưa từng hỏi Nhậm Diệc, ta chỉ biết là người Hoài Giang, cha mẹ đều là ngư dân, sau này quê bị lũ lụt càn quét, may mắn nên mới thoát được, cha mẹ bị lũ cuốn rồi, cũng may là có người tốt bụng cứu , về sau bọn họ sống ở trong sơn cốc.”

      “Là như vậy sao?” Ân Tịch Ly ràng tin, nhưng cũng gì thêm nữa, chỉ hỏi: “Thiên nhi, nàng còn nhớ nàng từng với ta, Nhậm Diệc trông rất giống Tử Dương hay ?”

      “Nhớ chứ, bọn họ giống nhau! Có lẽ kiếp trước hai người là huynh đệ cũng chừng.” Hạ Thiên thản nhiên .

      , phải có lẽ.” Ân Tịch Ly trầm giọng : “Ta cảm thấy, Nhậm Diệc và Tử Dương chính là huynh đệ ruột.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 168: Lai giả bất thiện(người đến ko có ý tốt)

      Hạ Thiên giật mình: “ phải chứ, đại thúc? Chàng, chàng, chàng . . . Ăn có thể ăn bậy nhưng được lung tung đâu?!”

      Tử Dương và Nhậm Diệc là huynh đệ ruột? Trời ạ! Tin tức này cũng quá kinh hãi rồi! Nếu tin này mà bị truyền kinh thành chấn động đến mức nào?

      Nếu Nhậm Diệc là huynh đệ ruột của Ân Tử Dương, vậy chỉ có hai đáp án, đáp án thứ nhất, Nhậm Diệc cũng là hoàng tử, nhưng vì sao lại có ai biết đến vị hoàng tử này, mà cho tới bây giờ mới xuất ? Lại còn là người dân bình thường nữa?

      Đáp án thứ hai, nếu bọn họ là huynh đệ ruột, như vậy, Ân Tử Dương rất có thể phải là hoàng tử, cách khác, sao lại có thể có vị huynh đệ là dân thường như Nhậm Diệc chứ?

      Nhưng cho dù là đáp án nào, khi bị truyền ra cũng đủ để khiến toàn bộ dân chúng trong kinh thành náo loạn.

      Hạ Thiên dám nghĩ đến những đáp án chấn động lòng người như vậy, càng dám tưởng tượng câu đùa của mình lại trở thành .

      Chả trách Nhậm Diệc và Tử Dương lại giống nhau như vậy, đến ngay cả vết bớt cũng giống nhau, chả trách vừa mới quen mà Nhậm Diệc lại tốt với Tử Dương như vậy, như chỉ hận thể đem toàn bộ thế giới đưa vào trong tay Tử Dương. ra tất cả cũng bởi vì bọn họ là huynh đệ ruột! người chảy chung dòng máu.

      Nhưng mà. . . “Đại thúc, nếu Tử Dương với Nhậm Diệc là huynh đệ ruột . . . vậy Dã Thần và Nhậm Diệc cũng là huynh đệ ruột rồi, sao Nhậm Diệc lại muốn giết huynh đệ của mình chứ?” Hạ Thiên nghĩ thế nào cũng nghĩ ra: “Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm.”

      Ân Tịch Ly khẽ thở dài: “Điều này ta cũng hiểu.” Đây cũng là chuyện mà Ân Tịch Ly nghĩ mãi ra, nếu Nhậm Diệc là huynh đệ ruột của bọn họ, vậy tại sao lại có thể trở mặt thành thù được?

      Nhưng có lẽ cái bí mật này chỉ có mình Nhậm Diệc mới biết.

      ***


      “Sư phụ, mẫu thân sắp đến sinh nhật của bà nội thái hậu rồi, người Tiểu Phàm phải tặng cái gì mới tốt đây?”

      Phủ thất hoàng tử, trong đình nghỉ mát, Ân Tử Dương mỉm cười nằm dài ghế quý phi, bên cạnh là Tiểu Phàm ríu ra ríu rít như chim sẻ, quấn lấy Nhậm Diệc bàn về vấn đề quà tặng cho thái hậu.

      Mấy ngày nay, chỉ riêng Tiểu Phàm ở lại nơi này mà ngay cả Nhậm Diệc cũng thế, danh nghĩa là để bảo vệ cho Tiểu Phàm, nhưng cũng chỉ có mới biết là vì lo lắng cho thương thế của Ân Tử Dương, cho nên muốn rời khỏi Ân Tử Dương dù chỉ tấc.

      “Còn phải xem con muốn tặng cho bà ấy lễ vật gì nữa, mà con cũng nên suy nghĩ kỹ chút, người ta là thái hậu nương nương đấy, nhất định phải tặng lễ vật có giá trị chút, đừng để mình mất mặt.” Nhậm Diệc ngồi bên cạnh đề nghị.

      Tiểu Phàm bĩu môi: “Nhưng mà mẫu thân có tiền, còn là bà nội thái hậu đối với Tiểu Phàm rất tốt, bảo Tiểu Phàm phải tự mình chuẩn bị lễ vật tặng cho bà nội thái hậu.”

      Mẫu thân quá keo kiệt rồi, ràng bé đem toàn bộ số bạc đưa cho mẫu thân, vậy mà mẫu thân còn mình nghèo. Tiểu Phàm ấm ức suy nghĩ trong lòng.

      Đương nhiên là bé cũng biết vị phụ vương vĩ đại kia còn cho mẫu thân của bé thêm triệu lượng bạc để chuẩn bị mua lễ vật, nếu biết bé nhất định tức giận tới nỗi ngay cả món đậu hũ thúi mà mình thích nhất cũng nuốt trôi.

      Ân Tử Dương cười cười, nhịn được mà xen vào : “Tiểu Phàm, hoàng tổ mẫu là người tin Phật, thích chúng ta phung phí, vậy nên đệ cũng cần phải đặt nặng vấn đề quà cáp, chủ yếu có lòng là được rồi.”

      “Có lòng?” vậy có thể cần tốn bạc đúng ?

      “Tử Dương sai.” Nhậm Diệc lập tức phụ họa: “Con có thể chuẩn bị phần lễ vật để tặng cho thái hậu là được rồi, cần mua thứ gì quý giá, nhưng nhất định phải làm cho thái hậu thích, như vậy mới có thể khiến bà ấy vui vẻ, lại cần phải lo lắng về chuyện quà cáp nữa.”

      Tiểu Phàm đảo mắt, dường như nghĩ ra thứ gì đó, mặt mày lập tức hớn hở: “Con nghĩ ra lễ vật để tặng cho bà nội thái hậu rồi!”

      “Hả? Là gì vậy?” Ân Tử Dương tò mò hỏi.

      Nhậm Diệc cũng hiếu kỳ nhìn Tiểu Phàm, tò mò biết bé chuẩn bị lễ vật gì đây.

      “Hì hì, cho hai người biết đâu, ta phải tạm thời giữ bí mật!” Tiểu Phàm ra vẻ bí mật, sau đó còn thêm: “Thất ca, để chuẩn bị lễ vật cho bà nội thái hậu, Tiểu Phàm phải bế quan! Ngày mai thể đến giúp huynh rồi.”

      Ân Tử Dương mỉm cười xoa xoa đầu của bé: “ , thất ca sớm khỏe hẳn rồi, chỉ tại mọi người cứ lo xa, lúc nào cũng bắt ta phải nghỉ ngơi.”

      ra vẻ tức giận trừng mắt lườm Tiểu Phàm và Nhậm Diệc, ngày nào cũng bị bắt ở nhà nghỉ ngơi, cho dù có người bên cạnh cũng vô cùng nhàm chán.

      “Haha. . .” Nhậm Diệc chỉ cười mà gì.

      “Thất hoàng tử điện hạ!” Quản gia vội vàng từ đại sảnh chạy vào.

      “Hả? Lão Lý, có chuyện gì vậy? Sao lại kích động như thế?” Ân Tử Dương giọng hỏi.

      “Thất hoàng tử điện hạ, Nhàn phi nương nương tới đây.” Quản gia thở hổn hển .

      “Mẫu phi?” Ân Tử Dương giật mình, thân thể khẽ cứng lại, Nhậm Diệc có thể cảm thấy ràng là có chút sợ hãi và khẩn trương, đôi mắt khỏi trầm xuống.

      Nữ nhân kia . . . rốt cuộc xuất rồi sao.

      “Mau mời mẫu phi.” lát sau, Ân Tử Dương vội vàng .

      cần, bổn cung tới rồi.” nữ nhân có vóc người duyên dáng thong thả bước vào đình nghỉ mát, theo sau là đám cung nữ.

      Đây là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, dù cho tuổi tác qua ngưỡng 40 nhưng da thịt vẫn còn trắng nõn như thiếu nữ, thấy được chút nếp nhăn nào, mỗi hành động đều toát lên vẻ cao quý và tao nhã, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo vẻ lạnh nhạt hờ hững.

      Ân Tử Dương vội vàng từ ghế quý phi đứng bật dậy, cúi người hành lễ: “Tử Dương bái kiến mẫu phi.”

      Nhàn phi hờ hững nhìn , khoát tay : “Ngươi còn bị thương, cần đa lễ.”

      “Tạ mẫu phi.” Ân Tử Dương lén lút nhìn nàng ta cái, sau đó cánh tay rũ xuống hai bên giống như tảng đá nặng ngàn cân, cách nào nâng lên nổi.

      Từ có cảm giác sợ hãi đối với Nhàn phi, cũng hiểu tại sao, khát vọng được nàng ta thích rồi lại sợ mình được nàng ta thích.

      Mà từ , Nhàn phi quan tâm đến , thậm chí còn có thể là hoàn toàn chào đón , tất cả mọi tình thương đều dành cho Ân Dã Thần.

      Từ khi trở thành con thừa tự của Nhàn phi, chỉ cần Ân Dã Thần muốn gì đều được nấy, chỉ cần Ân Dã Thần câu cho dù đó có là trăng sáng trời Nhàn phi cũng hái xuống cho , nhưng mà Ân Tử Dương lại được như vậy, luôn bị hắt hủi, đôi lúc còn bị Nhàn phi đánh mắng, vì vậy đối với Nhàn phi, trong lòng Ân Tử Dương vẫn luôn có loại cảm giác sợ hãi.

      Mọi người trong cung đều hiểu, ràng Ân Tử Dương và Ân Dã Thần là hai huynh đệ, cũng đều là con thừa tự của Nhàn phi, vậy mà tại sao Nhàn phi chỉ thương mỗi người?

      ra Ân Tử Dương vẫn luôn tự hỏi mình cái vấn đề này, nhưng mà lâu dần, cũng thích nghi, cho là mình được thông minh tài giỏi như tam ca, vậy nên mới thể khiến cho Nhàn phi thương.

      “Các ngươi là ai? Nhìn thấy Nhàn phi nương nương sao hành lễ?” Cung nữ đứng sau lưng Nhàn phi đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng chất vấn Nhậm Diệc và Tiểu Phàm.

      Tẩm cung của Nhàn phi nằm ở nơi xa xôi trong hoàng cung, mỗi lần Tiểu Phàm tiến cung thăm thái hậu đều là ngồi long liễn (*) của hoàng thượng thẳng đến tẩm cung của thái hậu, bởi vậy, tuy rất nhiều phi tần trong cung biết Ly vương điện hạ có đứa con trai nhưng lại biết mặt mũi của đứa bé đó thế nào, cho nên cũng nhận ra, mà Nhậm Diệc trước giờ chưa từng vào cung, cho nên các nàng cũng chưa từng trông thấy Nhậm Diệc, vậy nên biết hai người bọn họ là ‘điêu dân’ từ nơi nào đến đây, lại dám để Nhàn phi vào trong mắt như vậy.

      (*) Long liễn: xe rồng của vua, phía trước có 6 con ngựa kéo, thân xe khắc hình rồng, được khảm vàng bạc đá quý, thể xa hoa và tôn quý của hoàng gia. Thường long liễn chỉ có hoàng thượng vs hoàng hậu ms được ngồi :v ở đây Tiểu Phàm cũng dc ngồi là hỉu r` he :))

      Từ lúc Nhàn phi xuất , trong mắt Nhậm Diệc dâng lên sát ý rét lạnh pha lẫn chút khó hiểu, chẳng qua là che giấu rất tốt, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, đừng là hành lễ, chỉ sợ ngay cả câu cũng khinh thường thèm ra.

      Còn Tiểu Phàm chỉ ngơ ngác chớp mắt vài cái, tò mò nhìn cung nữ tiểu Liên: “Tại sao lại phải hành lễ?”

      Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, trực giác với bé rằng bé thích bà ta, nhất là sau khi biết bà ta là mẫu phi của thất ca, trong lòng bé lại càng cảm thấy chán ghét hơn.

      Bé vĩnh viễn quên vẻ mặt đơn và đau khổ của thất ca khi nhắc tới nữ nhân này, hừ, bà ta đối xử tốt với thất ca tại sao bé lại phải hành lễ với bà ta?

      Nhậm Diệc làm lơ khiến khuôn mặt của tiểu Liên biến sắc, sau đó lại nghe Tiểu Phàm vậy, nàng ta lập tức cười lạnh: “Các ngươi to gan, dám vô lễ với Nhàn phi nương nương, quả thực là còn coi vương pháp ra gì! Thất hoàng tử điện hạ, ngươi* còn mau bắt hai tên này lại để trị tội!”

      (*) Ừm, 1 chút, chỗ này hẳn là ‘ngươi’ đấy, ko phải ‘người’ hay ‘ngài’ trong cách xưng hô lịch hay tôn kính đâu nhé -_- … mụ nội nó, 1 con nô tỳ mà cũng dám như v. vs hoàng tử -_- chẳng qua ATD nó hiền, chứ gặp ADT hay ATL xong cmnr -_-

      phải.” Ân Tử Dương vội vàng giải thích: “Bọn họ là . . .”

      Ân Tử Dương còn chưa hết câu, Nhàn phi hừ lạnh tiếng: “Xem ra Tử Dương đối với mẫu phi như bổn cung có vẻ rất bất mãn, bổn cung lo lắng cho thương thế của ngươi nên đặc biệt xin phụ hoàng của ngươi cho phép xuất cung đến thăm, ngờ ngươi lại dung túng cho đám điêu dân này lời vô lễ với bổn cung!”

      Sắc mặt Ân Tử Dương tái nhợt, vội vàng cúi đầu : “Mẫu phi, hoàng nhi tuyệt đối có ý đó.”

      Nhậm Diệc cười lạnh trong lòng, bà ta tới thăm? Nếu bà ta quan tâm đến Tử Dương lúc nghe tin Tử Dương bị thương đến thăm nó rồi, sao phải đợi đến bây giờ mới xuất ? Dối trá!

      “Nếu ngươi có ý đó lập tức sai người bắt hai tên điêu dân này lại !”

      Tiểu Phàm có chút tức giận, bé bước ra từ phía sau lưng Ân Tử Dương, ánh mắt đầy chán ghét nhìn chằm chằm vào Nhàn phi: “Cái bà lão này! Bà căn bản cũng chả phải đến đây để thăm thất ca, bà ràng là đến để thăm dò đúng hơn! Hơn nữa, bà dựa vào cái gì mà bắt ta và sư phụ? Chúng ta có làm gì phạm pháp nha!”

      câu ‘bà lão’ vừa vang lên từ trong miệng của Tiểu Phàm, đối với nữ nhân mà , tuổi tác chính là kẻ thù lớn nhất, mà Nhàn phi lại là nữ nhân trong chốn thâm cung, ngày đêm mong mỏi được nhận sủng ái của hoàng đế, thể chịu được cái gọi là hoa tàn bại liễu, thể chịu được mình kém hơn so với người khác! tiếng ‘bà lão’ này quả thực cũng giống như vừa ném cho Nhàn phi cái tát, nàng ta tức giận đến xanh cả mặt, bàn tay cũng run lên.

      “Ngươi, ngươi, ngươi, cái thứ tiện nhân này. . . Ngươi dám gọi bổn cung là bà lão . . . bổn cung nhất định phải giết chết ngươi, nhất định phải giết chết ngươi!”

      “Người đâu! Lôi cái tên tiện nhân này xuống, đánh 100 trượng cho ta!”

      Nhậm Diệc cười gằn, tiến lên che trước mặt Tiểu Phàm, hung hăng ngang ngược : “Ai dám đả thương đồ đệ của ta?!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :