1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159: Vội vàng xác nhận

      Thế nhưng, bàn tay Nhậm Diệc lại nhàng đặt vai Ân Tử Dương, trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc chỉ câu: “Huynh đệ tốt.”

      Ân Tử Dương khẽ giật mình, biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên loại tình cảm ấm áp, cảm giác này giống như máu mủ ruột rà, lan đến từng ngõ ngách trong cơ thể, tự chủ được mà cong cong khóe môi, vui vẻ hô: “Nhậm đại ca!”

      Ân Dã Thần lặng lẽ buông lỏng đề phòng, ánh mắt nhìn Nhậm Diệc khẽ dao động, câu ‘huynh đệ tốt’ vừa rồi chất chứa quá nhiều tình cảm, khiến thể lần nữa cảm thấy hoài nghi, cái người tên Nhậm Diệc này, vừa rồi là muốn giết sao? Hay là cảm giác của sai rồi, ta căn bản có sát ý đối với mình mà chỉ là do mình cảm giác sai thôi?

      Nhưng dù thế nào nhìn thái độ của ta đối với Ân Tử Dương cũng khiến Ân Dã Thần yên lòng, trực giác cảm nhận được, Nhậm Diệc làm hại Ân Tử Dương.

      Tiếp đó lại thấy Tiểu Phàm gật đầu cách mãnh liệt, Nhậm Diệc chính thức gia nhập với đám bọn họ, bắt đầu dạo bước phố.

      Hôm nay tâm tình của Nhậm Diệc do dự yên, tâm tư của Ân Dã Thần trước giờ vẫn luôn phức tạp khó đoán, còn Tiểu Phàm cho dù có thông minh nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ, Ân Tử Dương trời sinh trước giờ vẫn luôn lạc quan vui vẻ, cho dù có học sơ qua chút võ công nhưng cũng chỉ ở mức thường thường trung đẳng.

      Bởi vậy bốn người đều phát , sau khi bọn họ rời , ánh mắt hiểm tàn nhẫn tràn đầy sát khí gắt gao nhìn chằm chằm vào hướng của bọn họ.

      (Tác giả: Tình tiết câu chuyện dần dần hé mở, Nhậm Diệc, ra chính là ruột của Ân Tử Dương, chú ý, là ruột!) http://***************.com/images/smilies/icon_eat.gif

      Đêm nay bầu trời quang đãng, dải mây xám nhạt như muốn bao trùm lên cả vùng bao la thần bí, những vì tinh tú phủ kín cả bầu trời, chớp lóe chớp lóe, vô cùng rực rỡ, ánh trăng sáng tỏ lặng lẽ đem từng tia sáng phủ lên khoảng đất bên dưới, tựa như trầm mặc, lại mênh mông vô tận.

      Bên trong Ly vương phủ bỗng xuất bóng dáng quỷ mị, rất nhanh biến mất trong khí, chỉ để lại dư ảnh mơ hồ.

      Bóng dáng Ân Dã Thần biến mất rất nhanh, vững vàng đáp xuống góc tối của Ly vương phủ, cẩn thận quan sát bốn phía.

      Đối với Ly vương phủ, vô cùng quen thuộc, vậy nên chỉ cần tùy tiện xác định địa điểm, sau đó nhảy lên ngay lập tức biến mất.

      Tiểu Phàm sư phụ của bé ở tại lầu Thúy Trúc của Đông uyển, mà bên đó lại là hậu viện, chỉ cần rẽ vài đoạn hành lang là đến lầu Thúy Trúc rồi.

      Nhậm Diệc. Trong lòng Ân Dã Thần lẩm nhẩm cái tên này, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.

      Lai lịch của ta quả là thần bí, Ân Dã Thần tin chắc trực giác của mình sai, tuy Nhậm Diệc đối với Tiểu Phàm và Tử Dương vô cùng thân thiết nhưng chỉ cần đối mặt với mình lại cảm nhận được Nhậm Diệc mơ hồ nổi lên sát ý.

      Chỉ là ta che giấu rất giỏi, thế nên chỉ cần vừa phát giác ra chút manh mối Nhậm Diệc lập tức thay đổi, ngay cả chút cảm giác còn sót lại cũng chẳng còn.

      Tình hình như vậy khiến an lòng, chưa từng gặp người khó có thể khống chế như vậy, rốt cuộc người Nhậm Diệc che giấu bí mật gì? Tại sao ta lại muốn giết mình?

      lo lắng Nhậm Diệc tiếp cận Tiểu Phàm là có mục đích, vì thế đêm nay mới quản ngại mà tự mình lén vào Ly vương phủ, thầm điều tra cái người tên Nhậm Diệc này.

      Nhanh chóng vượt qua dãy hành lang, Ân Dã Thần cẩn thận lẻn vào lầu Thúy Trúc, lại phát trong lầu bóng người, Nhậm Diệc cũng có ở trong phòng.

      Lúc này qua canh ba, trễ như vậy mà lại ở trong phòng, quả nhiên là có điều kỳ lạ!

      Ân Dã Thần cười lạnh, từ lầu nhảy xuống, chuẩn bị rời , định bụng đêm mai lại đến điều tra chợt, trong đêm tối vang lên thanh rất , đến mức khó có thể nghe được.

      Thính lực của Ân Dã Thần rất tốt, từng dùng vải đen bịt kín mắt mình để tập võ suốt ba năm ròng rã, vậy nên cảm giác của nhạy bén hơn người tập võ bình thường gấp vài lần, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay cũng thoát khỏi mắt .

      Ân Dã Thần cẩn thận xác nhận phương hướng, phát thanh đó phát ra từ khu rừng trúc phía sau lầu Thúy Trúc, mũi chân lập tức nhón lên, cẩn thận vọt tới.

      Rừng trúc cực kỳ rậm rạp, ánh trăng cũng chỉ có thể len lỏi qua vài khe hở từng kẽ lá, khiến cho cả khu rừng trúc thoạt nhìn có vẻ u ám, Ân Dã Thần đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào bóng người phía trước.

      Trong rừng trúc, Nhậm Diệc mặc bộ đồ trắng, ánh trăng hắt lên vạt áo hơi mở rộng, rọi lên bóng dáng có chút mờ nhạt, lúc sáng lúc tối.

      lẳng lặng nằm cành cây khô, tay gác ở sau đầu, ngưng mắt nhìn ánh trăng le lói khuất sau những tán lá, lặng người lâu.

      Ân Dã Thần biết Nhậm Diệc là cao thủ khó lường, điều chỉnh hô hấp của mình xuống mức thấp nhất, thầm che giấu bản thân, thế nhưng lại cảm thấy ổn, dù thế nào cũng rất dễ dàng bị ta phát .

      Ân Dã Thần do dự chút, dù gì bây giờ cũng chưa hiểu con người Nhậm Diệc thâm sâu cỡ nào, nếu chưa gì bứt dây động rừng, chỉ e hậu quả thể lường nổi, vậy nên quyết định rời trước, sau này tìm cơ hội quay lại điều tra.

      Sau khi hạ quyết tâm, Ân Dã Thần cũng do dự nữa, lập tức chuẩn bị rời , thế nhưng ngay lúc này, Nhậm Diệc lại đột nhiên mở miệng.

      “Mẹ, hôm nay con gặp được Tử Dương rồi.” Giọng của Nhậm Diệc rất bình thản, buồn vui, thế nhưng lại khiến cho bước chân của Ân Dã Thần trở nên cứng nhắc, ngừng lại, đứng nguyên tại chỗ, tựa như dưới chân mọc rễ, có cách nào nhấc lên được.

      Tử Dương? Vì sao ta lại nhắc tới Tử Dương? Mày kiếm của Ân Dã Thần càng thêm nhíu chặt, đứng từ xa nhìn về phía Nhậm Diệc, ánh mắt lóe lên tia sáng mơ hồ.

      Khóe môi Nhậm Diệc lặng lẽ cong lên, đôi mắt hơi nheo lại, giống như suy nghĩ điều gì: “Đệ ấy rất tuấn, lúc cười lên rất đẹp, rất giống người.”

      Gió đêm nhàng lay động tà áo trắng, vài lọn tóc của Nhậm Diệc cũng theo đó mà lay động: “Đệ ấy còn gọi con là đại ca đấy. Nhớ năm ấy lúc mẹ con mình rời , Tử Dương cũng chỉ vừa mới biết chập chững, còn có thể bập bẹ được vài từ, ngày đó đệ ấy chỉ thích chạy theo phía sau con, để con nắm tay dẫn , vậy mà, chỉ mới cái chớp mắt, 19 năm trôi qua.”

      Giọng của đột nhiên trầm xuống, lại mơ hồ mang theo chút bi thương, lặng lẽ ngập tràn.

      “Thế nhưng, đệ ấy còn nhận ra con nữa rồi. . . .”

      “Thời gian lâu như vậy, lần đầu tiên gặp lại, ngay cả chính bản thân con cũng dám nhận quen biết với đệ ấy.”

      khẽ thở dài, giơ tay che đôi mắt, nặng nề lẩm bẩm: “19 năm, ngày ấy gặp lại cậu, con đứng ở nơi đó, thấy cậu già rất nhiều, trong lòng con rất đau, ông ấy cũng nhận ra con, mẹ à, mẹ còn nhớ cậu , còn nhớ ông ấy ? Bây giờ ông ấy là thừa tướng, nhà họ Hướng bây giờ là dưới người vạn người rồi.”

      Nhậm Diệc trầm thấp , mà Ân Dã Thần đứng cách đó xa lại tựa như bị sét đánh, hóa đá ngay tại chỗ.

      ta và Tử Dương . . . có . . . quan hệ thế nào?

      Còn cả cậu . . . ta gọi Hướng thừa tướng là cậu . . .

      Mà mình, cũng gọi Hướng thừa tướng là cậu, chẳng lẽ ta . . . ta và Tử Dương là huynh đệ ruột?

      Đúng rồi! nhớ rồi, sau khi Hạ Thiên hồi kinh, nàng và ta từng gặp và cậu ở quan đạo, khi đó và cậu ngồi trong xe ngựa, vẻ mặt của Nhậm Diệc lúc nhìn thấy cậu vô cùng quái dị, chẳng lẽ, ta người con khác của mẫu phi?

      Sắc mặt Ân Dã Thần đột nhiên tái nhợt! ! Tuyệt đối có khả năng! Toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, mẫu phi của chỉ có hai người con trai, đó chính là và Tử Dương, Nhậm Diệc sao có thể. . . .

      Khuôn mặt Ân Dã Thần cực kỳ khiếp sợ, khiếp sợ tới mức hầu như quên mất hoàn cảnh tại của mình, quên mất phải thân.

      Mà giờ phút này Nhậm Diệc cũng chìm trong bi thương, mức độ cảnh giác cũng hạ xuống cực điểm, hoàn toàn phát nơi bí mật gần đó còn có người, sau khi nghe được những lời của mình lại khiếp sợ thôi!

      “Mẹ, mẹ xem, con có nên tương nhận (nhận thân thích) với Ân Tử Dương hay ?” Giọng của Nhậm Diệc thấp đến mức dường như chỉ cần cơn gió cũng đủ để xua tan , giọng lặng lẽ tựa như thở dài: “Có nên cho đệ ấy biết, con mới là ca ca của đệ ấy ? Mẹ , đệ ấy có tin con ?”

      Giọng của thấp dần, cho đến khi tất cả đều trở nên yên tĩnh, cũng trầm mặc nữa, chỉ lẳng lặng nằm cành cây khô, mặc cho gió thổi, mặc cho ánh trăng le lói, đều thờ ơ với mọi thứ xung quanh, tựa như chìm vào giấc ngủ.

      lúc lâu sau đó, cũng gì nữa, Ân Dã Thần lảo đảo nghiêng người thoát khỏi rừng trúc, bước chân của trở nên bối rối, là rời , nhưng muốn chạy trốn.

      Giờ phút này, cho dù thế nào nội tâm của cũng thể bình tĩnh lại, cả đời này ít khi nào lại trở nên bối rối như vậy, lần đầu tiên là bảy năm về trước, khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Thiên bên trong mật thất, cũng bảy năm trôi qua rồi.

      Con người đối với bất cứ chuyện gì cũng đều thờ ơ lạnh nhạt, chỉ trừ những người quan tâm, ngoài ra chưa bao giờ có bất cứ chuyện gì có thể nhiễu loạn nội tâm của , thế nhưng đêm nay, thế nhưng đêm nay rối loạn.

      Thế nên vừa rời khỏi Ly vương phủ chạy thẳng đến phủ tả thừa tướng.

      Bây giờ là canh tư, trong phủ tả thừa tướng, ngoại trừ vài tên gia đinh đứng gác đêm tất cả mọi người đều ngủ say, Ân Dã Thần tựa như u hồn, cứ thế mà tiến vào trong phủ, trực tiếp đến bên cạnh giường của tả thừa tướng – Hướng Hải Thiên.

      Mặc dù tuổi tác của Hướng Hải Thiên lớn, thế nhưng nhạy bén và tính cảnh giác vẫn hề mất , khoảnh khắc Ân Dã Thần xuất bên trong phòng mình, ông ta bị đánh thức ngay lập tức, vội vàng nhìn chằm chằm vào bóng đen bên cạnh giường, lạnh lùng hỏi: “Ai?!”

      “Cậu . . .” Ân Dã Thần trầm thấp gọi tiếng.

      “Thần nhi?” Hướng Hải Thiên sững sờ, lập tức bật dậy đốt nến, quả nhiên trông thấy Ân Dã Thần trong bộ đồ đen, ông khỏi nghi ngờ hỏi: “Sao cháu lại ăn mặc thế này?”

      Lúc riêng tư, Hướng Hải Thiên và Ân Dã Thần đều dùng cách xưng hô dựa thân phận trưởng bối, nhưng chỉ cần ra khỏi phủ thừa tướng, Hướng Hải Thiên vẫn đối xử với Ân Dã Thần và Ân Tử Dương dựa theo phép tắc, vậy nên Ân Dã Thần và Ân Tử Dương đối với ông lại càng thêm tôn trọng và hiếu kính.

      Ân Dã Thần ngồi xuống bên cạnh bàn trà, cố gắng bình phục lại nội tâm khó có thể đè nén, từ từ mở miệng : “Cháu có thể hỏi cậu chuyện ?”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 160: Tiểu Phàm mất tích

      Hướng Hải Thiên khoác tấm áo choàng lên người, sau đó ngồi đối diện với : “Đêm hôm khuya khoắt mà cháu lại tức tốc chạy đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng để cho cháu phải chạy đến lúc nửa đêm nửa hôm thế này?”

      Ân Dã Thần nghe thấy lời quan tâm của Hướng Hải Thiên trong lòng đột nhiên lại có chút tự trách, quá kích động rồi, người trước giờ vẫn luôn tỉnh táo như mà bây giờ lại dễ dàng kích động như vậy, cho dù là ai mà nghe được chuyện này cũng phải giật mình đấy.

      “Cậu, lúc mẫu phi còn sống từng có đứa con nào khác ?” Ân Dã Thần có chút vội vã hỏi thẳng vấn đề mà vẫn luôn nóng lòng muốn biết đáp án.

      Sắc mặt Hướng Hải Thiên đanh lại, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ nghiêm khắc hiếm thấy: “ bậy, mẫu phi của cháu chỉ có hai huynh đệ là cháu và Tử Dương, làm gì còn có đứa con nào khác?”

      có sao?” Dĩ nhiên là biết đáp án này của cậu, nhưng mà, có sao? Vậy tại sao Nhậm Diệc lại ra những lời như thế? Ân Dã Thần nhíu mày: “Cậu, cậu nghĩ kỹ lại xem, trước Tử Dương, có lẽ là mẫu phi mang thai đứa con nữa?”

      “Thần nhi, mẫu phi của cháu vào cung năm 18 tuổi, năm 19 tuổi sinh ra cháu, về sau bởi vì thân thể tốt cho nên vẫn mực ở trong cung tu dưỡng vài năm, mãi đến khi cháu được bốn tuổi mới mang thai Tử Dương, khoảng thời gian đó mẫu phi của cháu vẫn luôn ở trong cung làm bạn với thái hậu, sao có thể hoài thai long chủng mà mọi người lại biết được!” Hướng Hải Thiên lời thấm thía.

      Quả , sau khi mẫu phi vào cung cả ngày lẫn đêm đều ở trong cung, bên trong hoàng cung có đến mấy ngàn người, sao có thể biết điều này chứ?

      Nhưng mà trực giác của mách bảo, dưới tình huống đó, Nhậm Diệc thể nào dối, huống hồ cái bầu khí bi thương đến cực điểm xung quanh ta, có cách nào là giả được, Nhậm Diệc rất có thể là đệ đệ ruột, hoặc cũng có thể là . . . . ca ca ruột của ?

      Chỉ là, ngay cả cậu cũng biết có người như Nhậm Diệc, vậy rốt cuộc là ta sinh ra lúc nào?

      “Thần nhi, sao cháu lại hỏi vấn đề này?” Hướng Hải Thiên thấy Ân Dã Thần trầm tư, ông khỏi lo lắng hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì hay ? Có liên quan đến mẫu phi của cháu sao?”

      Ân Dã Thần hơi do dự, rốt cuộc vẫn quyết định trước hết vội ra cái chuyện này, tránh để cậu lo lắng, vì vậy, lắc đầu : “ có chuyện gì đâu, từ bé cháu bị mất trí nhớ, mọi ký ức trước năm 5 tuổi cháu đều quên hết rồi, đối với những chuyện của mẫu phi, cháu có cách nào nhớ ra được, vậy nên đành phải tới hỏi cậu.”

      “Cháu, cái đứa này. . . .” Hướng Hải Thiên khẽ thở dài, khuôn mặt tràn ngập đau lòng: “Nếu phải vì khi còn bé, cháu. . . . Aiz, bỏ , nữa, nữa. . . .”

      Quên cũng tốt, đứa bé làm sao có thể đối mặt với cái chết thê thảm của người thân, Thần nhi quên rồi cũng tốt.

      xin lỗi đánh thức cậu, cậu mau nghỉ ngơi , cháu về đây.” Ân Dã Thần đứng dậy, đỡ Hướng Hải Thiên đến bên cạnh giường, giọng có chút áy náy.

      “Đêm khuya, cháu trở về phải cẩn thận chút.” Hướng Hải Thiên quên dặn dò.

      “Vâng.”

      Rời khỏi phủ thừa tướng, Ân Dã Thần chậm rãi bước con đường vắng bóng người, ánh trăng kéo lê bóng hình của , trong lòng lại mãi có cách nào bình tĩnh được.

      Nhậm Diệc, Nhậm Diệc.

      Lẩm bẩm gọi cái tên này, cảm xúc trong lòng Ân Dã Thần vô cùng phức tạp.

      Ngươi là đệ đệ, hay là ca ca ruột của ta sao?

      ***


      Đêm khuya, Ly vương phủ cũng khó có thể bình tĩnh.

      Ân Tiểu Phàm biết dạo này mình ‘hắt hủi’ sư phụ, vì vậy sau khi đắn đo suy nghĩ, bé cảm thấy từ giờ trở mình cần phải cố gắng bồi dưỡng lại tình cảm sư đồ vĩ đại này, vì thế, nửa đêm nửa hôm, bé ôm đệm lông, lọ mọ mò đến lầu Thúy Trúc tìm sư phụ để trao đổi tình cảm.

      Nào biết khi đến lầu Thúy Trúc, bé lại phát sư phụ có ở đây, điều này khiến Tiểu Phàm hoảng hốt, đừng là dạo này mình lạnh nhạt với sư phụ cho nên sư phụ đau lòng khổ sở, quyết định rời khỏi mình chứ?

      Nghĩ vậy, Tiểu Phàm cảm thấy hoảng loạn, thế nhưng trước khi chưa tìm được sư phụ, bé thể để cho mẫu thân biết được, nếu mẫu thân lo lắng, cho nên sau khi nghĩ tới nghĩ lui, bé biết bây giờ chỉ có người mới có thể giúp mình tìm sư phụ.

      Vậy nên, đêm hôm khuya khoắt, bé ôm đệm lông vội vàng chạy đến phủ thất hoàng tử để tìm Ân Tử Dương.

      Cũng may là phủ thất hoàng tử cách Ly vương phủ xa lắm, đường cũng gặp phải mấy gã bắt cóc trẻ con, nếu , đêm hôm thế này mà lại có bé trai xinh xắn mình ngoài đường, bị lừa gạt cũng bị bắt cóc đem bán rồi.

      Đương nhiên, Tiểu Phàm cũng phải là người bình thường mà có thể dễ dàng bắt cóc đem bán được, bé là truyền nhân duy nhất của đại Độc Thánh, người cũng luôn mang theo mấy loại độc dược, muốn bắt cóc bé cũng cần phải suy nghĩ cho kỹ đấy.

      Nhưng mà Tiểu Phàm chuồn êm ra khỏi phủ như vậy, lại mang theo bất kỳ hộ vệ nào, cộng thêm lúc này vẫn đêm hôm khuya khoắt, khiến cho nha hoàn phụ trách việc hầu hạ bé bị dọa sợ đến tay chân bủn rủn, sau đó vội vàng đánh thức toàn bộ mọi người trong phủ.

      thấy tiểu thế tử!

      Tiểu thế tử mà vương gia thương nhất, hoàng thượng sủng nhất, thái hậu nhất mất tích rồi!

      Trong nháy mắt, cả Ly vương phủ như muốn nổ tung! Ly vương điện hạ giận dữ ra lệnh cho toàn bộ mọi người trong phủ tìm, nếu tìm được tiểu thế tử mang đầu về gặp !

      Trong chốc lát, cả vương phủ nháo loạn đến gà bay chó chạy, thế nhưng lục tung toàn bộ vương phủ cũng nhìn thấy bóng dáng tiểu thế tử, đứa bé chỉ mới năm sáu tuổi có thể đâu được chứ? Chẳng lẽ là bị người ta bắt cóc sao?

      Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch, nếu tiểu thế tử bị kẻ xấu bắt cóc bọn họ cũng sống được nữa rồi.

      Ly vương phủ trở nên hỗn loạn, mà tên đầu sỏ lúc này lại ở trong phủ thất hoàng tử, nghênh ngang bò lên giường của Ân Tử Dương, hoàn toàn biết bởi vì mình mà bây giờ cả Ly vương phủ loạn đến gà bay chó chạy rồi.

      Trong rừng trúc, Nhậm Diệc nghe thấy động tĩnh lớn phát ra từ phía tiền viện vội vàng chạy tới, lại trông thấy đám hạ nhân chạy tới chạy lui, vừa gọi Tiểu Phàm, vừa tìm kiếm khắp nơi.

      Chuyện này là thế nào?

      Nhậm Diệc khó khăn thu hồi cảm xúc bi thương, tùy tiện kéo hạ nhân lại để hỏi tình huống, nhờ vậy mới biết Tiểu Phàm mất tích.

      Điều này phải kinh động bình thường đâu, trễ như vậy mà Tiểu Phàm còn nơi nào chứ?

      “Nhậm Diệc!” Từ rất xa, Hạ Thiên trông thấy Nhậm Diệc, nàng vội vàng chạy tới rồi trực tiếp hỏi: “Nhậm Diệc, huynh có nhìn thấy Tiểu Phàm ? Tiểu Phàm mất tích rồi! Tìm khắp nơi cũng thấy, ta. . . .”

      xong, mắt Hạ Thiên đỏ lên, nàng lo lắng sợ hãi đến mức nên lời.

      Nhậm Diệc thấy thế vội vàng an ủi: “Tiểu Thiên Thiên, nàng đừng lo lắng quá, Tiểu Phàm sao đâu, nàng ngàn vạn lần nên sốt ruột.”

      “Ta có thể sốt ruột sao? Nó là con ta, huhu, Tiểu Phàm . . . .”

      Nhậm Diệc liên tục vỗ vỗ lưng nàng, cất giọng dỗ dành: “Tiểu Thiên Thiên, đừng khóc đừng khóc, ta nhất định tìm Tiểu Phàm về cho nàng.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 161: Bị tập kích

      “Ta cũng tìm. . . .” Hạ Thiên lau nước mắt, khổ sở .

      Nhậm Diệc khẽ gật đầu, lại đột nhiên nhớ ra: “Ân Tịch Ly đâu rồi?”

      “Đại thúc tìm Tiểu Phàm rồi. . . .”

      Nhậm Diệc nhíu nhíu mày: “Lúc tối Tiểu Phàm có đâu ?”

      Hạ Thiên cẩn thận suy nghĩ kỹ hồi rồi lắc đầu: “, sau khi ăn tối, đại thúc bảo dẫn nó xem hoa đăng, thế nhưng nó lại muốn , nó bảo là muốn tìm huynh.”

      “Tìm ta?” Mi tâm khẽ nhíu lại, cả buổi tối đều ở trong rừng trúc, cũng trở về lầu Thúy Trúc, chẳng lẽ Tiểu Phàm thấy mình ở trong lầu Thúy Trúc nên ra ngoài tìm?

      Nhậm Diệc cảm thấy rất có khả năng này, lại cẩn thận suy nghĩ tới những nơi Tiểu Phàm có thể đến: “Tiểu Thiên Thiên, trong kinh thành, Tiểu Phàm chơi thân với ai nhất?”

      “Ân Dã Thần, Ân Tử Dương, với tiểu thái giám ở trong cung nữa.” Hạ Thiên vội vàng : “Tiểu thái giám kia là người của thái hậu, lần nào vào cung Tiểu Phàm đều chơi với .”

      Nhậm Diệc trầm ngâm nửa ngày mới : “Ta đoán có thể Tiểu Phàm đến chỗ bọn họ, ta tìm ngay bây giờ, nàng cứ ở trong nhà chờ tin tức của ta.”

      ! Ta cũng phải !” Hạ Thiên níu tay Nhậm Diệc, sống chết chịu buông.

      “Ừm. . . . vậy cũng được.” Nhậm Diệc nhẫn tâm cự tuyệt cầu của Hạ Thiên nên đành phải đáp ứng nàng.

      trễ thế này, Tiểu Phàm thể nào vào cung tìm tiểu thái giám, vậy nên Nhậm Diệc chuyển mục tiêu đến chỗ của Ân Tử Dương và Ân Dã Thần.

      Mà phủ thất hoàng tử lại gần Ly vương phủ hơn so với phủ tam hoàng tử, vậy nên Hạ Thiên và Nhậm Diệc lập tức chạy đến phủ thất hoàng tử.

      Lúc này, Tiểu Phàm và Ân Tử Dương rời khỏi phủ thất hoàng tử để đến tìm Ân Dã Thần.

      Ân Tử Dương còn giơ tay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, miệng lại bất đắc dĩ : “Ta này Tiểu Phàm, sư phụ của đệ cũng phải con giun trong bụng đệ, huynh ấy cũng có tay có chân, chừng là có việc gì đó nên chỉ rời lúc mà thôi, đệ cần gì phải quýnh lên như vậy?”

      Tiểu Phàm sụt sịt mũi, ủy ủy khuất khuất : “Thất ca, đệ chỉ sợ sư phụ cần đệ nữa.”

      “Sao có thể như vậy được, Tiểu Phàm, đệ suy nghĩ nhiều rồi, Nhậm đại ca thương đệ như vậy, làm sao có thể cần đệ chứ.” Ân Tử Dương đau đầu ngẫm nghĩ, từ trước tới giờ toàn nghe chỉ có nữ tử mới đa sầu đa cảm, sao tên nhóc Tiểu Phàm này cũng nhạy cảm như vậy?

      Theo thấy, có thể là Nhậm Diệc có việc gì đó cho nên mới rời mà thôi, thế nhưng nhìn cái dáng vẻ ‘người ta cần mình’ của Tiểu Phàm, Ân Tử Dương lại thở dài, thằng bé này cũng quá nhạy cảm rồi.

      Kỳ thực Ân Tử Dương biết, tuy Nhậm Diệc danh nghĩa là sư phụ của Tiểu Phàm, nhưng trong lòng Tiểu Phàm, cũng giống như phụ thân vậy.

      Từ lúc Tiểu Phàm vừa mới chào đời sống cùng với Nhậm Diệc, từ đến lớn, Nhậm Diệc những thương cưng chiều bé, mà còn đối xử với bé như con ruột của mình, trong lúc đó, giữa bọn họ ngoại trừ có quan hệ máu mủ so với cha con ruột còn giống hơn.

      Nếu quả phải lựa chọn giữa Ân Tịch Ly và Nhậm Diệc, chỉ sợ Tiểu Phàm chọn Nhậm Diệc chứ phải là Ân Tịch Ly.

      Quan hệ máu mủ tuy rất vi diệu, Tiểu Phàm cũng rất thích Ân Tịch Ly, nhưng dù sao cũng chỉ mới ở chung được tháng, sao có thể so với tình cảm thâm hậu suốt bảy năm trời đằng đẵng sớm chiều bên nhau như Nhậm Diệc được?

      Tiểu Phàm muốn tới kinh thành, ngay từ đầu Nhậm Diệc vốn tán thành, nếu phải bởi vì Tiểu Phàm và Hạ Thiên có lẽ trở về, nhưng mà hôm nay đột nhiên lại thấy , Tiểu Phàm đương nhiên nhớ tới việc Nhậm Diệc thích chốn kinh thành này, nghĩ vậy, đương nhiên bé gián tiếp nghĩ tới chuyện có phải Nhậm Diệc cứ như vậy chào từ biệt mà rời khỏi kinh thành, rời khỏi bọn họ hay .

      Nhìn khuôn mặt nhắn có chút thê thảm của Tiểu Phàm, Ân Tử Dương lại thấy đau lòng, vội vã tranh thủ bế bé lên, ôm bé vào trong ngực an ủi: “Được rồi được rồi, đệ cũng đừng lo lắng, bây giờ chúng ta phải tìm tam ca, thuộc hạ của tam ca rất giỏi, bọn họ đều là những cao thủ lợi hại, nhất định có thể giúp đệ tìm được sư phụ.”

      “Ừ, vậy chúng ta mau đến chỗ tam ca !”

      con phố vắng vẻ, u và lạnh lẽo, hai bóng dáng lớn kéo dài mặt đất, Ân Tử Dương và Tiểu Phàm cũng hề hay biết, sau khi Ân Dã Thần rời khỏi Hướng phủ cũng quay về phủ của mình, cho dù bọn họ có đến phủ tam hoàng tử cũng gặp được .

      Nơi cuối con đường, ai chú ý có đôi mắt hiểm tàn ác trong bóng tối, hung hăng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, đáy mắt tràn đầy sát khí.

      Bóng người nọ sau tấm áo choàng, chỉ để lộ ra đôi mắt ác độc tàn nhẫn, nhìn chằm chằm về phía Ân Tử Dương và Tiểu Phàm.

      “Chủ tử, là bọn chúng sao?” giọng khàn khàn vang lên sau lưng người mặc áo choàng.

      Người nọ sau tấm áo choàng đột nhiên cười lạnh: “ sai, chính là bọn chúng, nhất là cái tên tạp chủng kia, tuyệt đối thể giữ lại, đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi, đám người Ân Tịch Ly kia, ta bỏ qua cho bất cứ ai!”

      “Ta giết bọn chúng ngay lập tức.” Trong giọng tỏa ra sát ý rét lạnh, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lẽo.

      , nhưng đừng giết cái tên tạp chủng kia vội.” Đôi mắt của người nọ càng trở nên đáng sợ, như thể mang theo hận ý mãnh liệt, vô cùng dữ tợn: “Ta muốn tên tạp chủng đó phải nếm trải toàn bộ đau khổ mà ta phải chịu đựng, toàn bộ!”

      “Haha, ngài yên tâm, ta mang tên nhóc đó về ngay lập tức!”

      xong, bóng dáng đó chợt lóe lên, nhanh như tia chớp, vọt theo hướng Ân Tử Dương và Tiểu Phàm vừa biến mất.

      Nhìn bóng dáng tên đó biến mất, người khoác áo choàng nở nụ cười ngoan tàn độc: “Các ngươi cho ta sống dễ chịu, ta cũng tuyệt đối để các ngươi sống dễ chịu! Haha!”

      Tiếng cười bén nhọn vang lên trong khí, giọng cười này mơ hồ nghe như giọng của nữ nhân.

      ***


      “Tiểu Phàm, đệ có lạnh ? Thất ca lấy áo cho đệ khoác nhé!” sớm vào thu rồi, ban đêm khí trời ẩm ướt mát lạnh, Ân Tử Dương lo lắng thân thể bé của Tiểu Phàm chịu được.

      Tiểu Phàm ưỡn ngực, rất có khí phách, : “Thất ca, đệ sao, lạnh chút nào.”

      Ân Tử Dương bất đắc dĩ cười cười: “Vậy được rồi, chúng ta mau về thôi, ngờ tam ca lại có trong phủ, chẳng biết huynh ấy đâu nữa, hay thất ca dẫn đệ tìm Nhậm đại ca trước, nếu tìm được đợi đến khi trời sáng, tam ca nhất định tiến cung, lúc đó chúng ta tìm tam ca hỗ trợ.”

      “Chỉ đành như vậy thôi.” Trong mắt Tiểu Phàm tràn ngập thất vọng, trong lòng lại ngừng lo lắng, hy vọng sư phụ bỏ .

      chuyến đến phủ tam hoàng tử, lại tìm được người muốn gặp, hai người bọn họ đành phải trở về tay , ít nhiều gì cũng có chút thất vọng.

      Thế nhưng, vừa rời khỏi phủ tam hoàng tử, bóng dáng đen ngòm như con dơi từ trời vọt xuống, lấy tốc độ nhanh chóng chặn đường hai người bọn họ.

      Con ngươi Ân Tử Dương co rụt lại, lập tức nhìn thấy bóng người phía trước dùng tốc độ sét đánh ập tới, thanh kiếm sắc lạnh lóe lên tia sáng.

      “Tiểu Phàm, mau tránh ra!” vội vàng dùng sức đẩy Tiểu Phàm ra, sao đó vung tay đánh về phía bên trái, lưỡi kiếm xẹt qua mang tai, chém trúng vào .

      “Haha, ngờ ngươi cũng có tài, ông đây chơi với các ngươi.” Gã áo đen nở nụ cười u ám, vung thanh kiếm lớn hướng về phía bọn họ.

      “Thất ca cẩn thận!” Tiểu Phàm hét lên tiếng, vội vã muốn nhào qua.

      Ân Tử Dương chợt rút ra thanh kiếm từ bên hông, bắt đầu giao đấu cùng với tên áo đen.

      Là con cháu trong hoàng thất, sao có thể lại biết chút võ nghệ phòng thân, dù Ân Tử Dương có võ công cao cường như Ân Dã Thần và Ân Tịch Ly, thế nhưng thân thủ cũng yếu, cũng có thể chống đỡ thêm lúc.

      Nhân lúc dây dưa với tên áo đen, Ân Tử Dương quay đầu với Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, đệ mau trở về tìm hoàng thúc! Nhanh !”

      Tiểu Phàm cắn cắn môi, sau đó quyết định xoay người bỏ nhanh.

      Thấy Tiểu Phàm muốn chạy, mặt tên áo đen biến sắc, càng trở nên hung ác, nội lực càng tăng thêm vài phần, mà nội lực của Ân Tử Dương lại đủ, bị gã đẩy mạnh về phía sau mấy bước, sắc mặt Ân Tử Dương tái nhợt, phun ra ngụm máu tươi.

      “Muốn chạy sao? dễ như vậy đâu!” Tên áo đen nhanh chóng đuổi theo Tiểu Phàm.

      Ân Tử Dương cắn răng, đột nhiên nhào tới, gắt gao níu lấy tên áo đen, để cho ta có cơ hội đuổi theo Tiểu Phàm.

      “Chết tiệt!” Tên áo đen nổi giận đùng đùng, chưởng chưởng vào ngực Ân Tử Dương khiến phun ra mấy ngụm máu tươi.

      Thế nhưng Ân Tử Dương vẫn chịu buông tay.

      “Cơ hội tốt!” Tiểu Phàm chạy ở phía trước lại đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng chạy về phía này, hai tay bé ngừng ném ra những chiếc bình , những chiếc bình đó rơi xuống mặt đất rồi vỡ vụn, trong nháy mắt sương mù bỗng chốc tràn lan.

      ổn! Có độc!” Tên áo đen đột nhiên ý thức được trong đám sương mù này có độc, vội vàng bịt mũi, đáng tiếc là quá muộn, hít vào ít khí độc, toàn thân đột nhiên trở nên mềm nhũn vô lực, cả người đều bị tê liệt.

      Ân Tử Dương cũng hít vào ít khí độc, sắc mặt tái nhợt càng trở nên trắng bệch, Tiểu Phàm vội vàng lấy ra viên thuốc nhét vào trong miệng .

      “Thất ca, nuốt vào! Đây là thuốc giải!”

      Ân Tử Dương hai lời liền nuốt xuống, bây giờ bất chấp việc thắc mắc tại sao người Tiểu Phàm lại có thuốc độc, chỉ biết ôm lấy Tiểu Phàm vội vã bỏ chạy.

      “Tên nhóc này! Ta bảo đệ chạy rồi, sao còn quay trở về! mau!”

      Tiểu Phàm le le lưỡi, tuy bé vẫn còn , nhưng nếu bảo bé bỏ mặc thất ca ở lại nơi này, bé làm được, bé có thể nhìn thấy thất ca phải là đối thủ của tên kia, vậy nên mới cố ý giả vờ chạy trốn để ta buông lỏng cảnh giác, nhân lúc chú ý lén lút hạ độc.

      Và bé làm được!

      Chỉ tiếc độc này cũng phải là loại cực độc, bởi vì bé vội vã ra ngoài cho nên chỉ tùy tiện mang theo chút mê dược để phòng thân, mà mê dược này là do chính tay bé chế ra, chỉ cần là người có võ công cao cường, dùng nội lực để cưỡng chế . . . . có thể ngăn cản được, bởi vậy bọn họ phải mau chóng bỏ trốn!


    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162: Hai huynh đệ

      “Thất ca, huynh bị thương sao?” chạy, Tiểu Phàm đột nhiên cảm giác mặt mình dinh dính, lấy tay sờ thử thấy tất cả đều là máu, bé sợ hãi kêu lên: “Thất ca, huynh bị thương ở đâu, huynh có sao , thất ca . . . .”

      “Ta sao, Tiểu Phàm, đệ trước . . . .” Ân Tử Dương , người bị trọng thương, thể nhanh được, rất dễ bị người ta đuổi theo, muốn liên lụy tới Tiểu Phàm.

      được, thất ca, tên kia mau đuổi tới đấy!” Tiểu Phàm dứt khoát kéo Ân Tử Dương bỏ chạy.

      “Tiểu Phàm . . . khụ khụ . . .” Ân Tử Dương bị bé kéo như vậy, vết thương tay bị động, máu càng chảy dữ dội, sắc mặt Ân Tử Dương trở nên trắng bệch, cố nén ngụm máu sắp phun ra khỏi cổ họng, tay, người Tiểu Phàm đều dính máu của .

      “Thất ca, thất ca . . . .!” Rốt cuộc Tiểu Phàm cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng Nhậm Diệc chỉ dạy cho bé cách giết người thế nào chứ dạy bé cách cứu người thế nào, bé chỉ có thể dùng hai tay che vết chém dài cánh tay của , gắt gao ấn chặt: “Thất ca, làm sao bây giờ, huynh đừng có chảy máu nữa được , thất ca. . . .”

      Ân Tử Dương cười khổ, cũng muốn máu ngừng chảy lắm chứ, nhưng mà lại thể làm gì được, cũng nhịn được nữa mà khụy chân xuống đất.

      Chết tiệt, sao lại vô dụng như vậy . . . Nếu có tam ca ở đây huynh ấy giống như lúc này, đến ngay cả Tiểu Phàm mà cũng bảo vệ được . . . . . Ân Tử Dương tự trách trong lòng.

      Thấy gã áo đen kia vác đao lớn chạy tới, tranh thủ đẩy Tiểu Phàm về phía trước: “Tiểu Phàm, đệ mau chạy ! Mau lên! Nếu kịp nữa!”

      “Thất ca!”

      Trong lòng Tiểu Phàm vô cùng hối hận, tại sao muộn như vậy mà bé còn lôi thất ca ra ngoài? Nếu như bé đến tìm thất ca bọn họ bị đuổi giết như bây giờ!

      mau !” Thấy Tiểu Phàm vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, ủy khuất nhìn mình, Ân Tử Dương nhịn được mà quát to.

      Gã áo đen kia đuổi tới, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Tiểu Phàm: “Dám đùa với ông nội mi! Quả thực là muốn chết mà!”

      được đả thương đệ ấy!” Cũng chẳng biết Ân Tử Dương lấy khí lực ở đâu ra, đột nhiên đứng bật dậy, chặn gã áo đen kia lại: “Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao phải giết ta và Tiểu Phàm?”

      “Hừ, ta là ai sao? Xuống hỏi Diêm Vương !” Tên áo đen nhổ ngụm nước bọt, quyết định giải quyết Ân Tử Dương phiền toái này trước, sau đó đuổi theo Tiểu Phàm, đoán đứa trẻ cũng chẳng chạy được bao xa.

      thực tế, Tiểu Phàm cũng chạy nhanh, bé vừa chạy chưa được vài bước, lại bởi vì quá lo lắng cho Ân Tử Dương mà vấp phải cục đá, ngã nhào xuống đất.

      “Tiểu Phàm——!”

      Lập tức, giọng dồn dập vang lên, giây sau thấy khuôn mặt của Hạ Thiên và Nhậm Diệc ra trước mặt Tiểu Phàm.

      Tiểu Phàm bị Nhậm Diệc bế lên, thấy người bé đầy vết máu, Hạ Thiên và Nhậm Diệc sợ hãi kêu lên, còn chưa kịp mở miệng hỏi gì Tiểu Phàm lại ôm cổ Nhậm Diệc khóc nấc: “Sư phụ . . . ô . . . cứu thất ca . . . . mau cứu thất ca . . . . máu, huynh ấy chảy máu nhiều lắm . . . .”

      Toàn thân Nhậm Diệc khẽ chấn động, cả người run rẩy: “Con là . . . . Tử Dương ?”

      “Đằng kia kìa, chúng ta mau cứu thất ca, huhu . . . .”

      Hạ Thiên vội vàng nhìn theo hướng tay của bé, quả nhiên trông thấy hai bóng người cách đó xa, ánh đao chớp lóe, đôi bên giao đấu khốc liệt.

      Nàng muốn bảo Nhậm Diệc mau tới giúp đỡ, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thấy Nhậm Diệc đẩy Tiểu Phàm vào trong ngực nàng, sau đó xông về phía trước, tốc độ cực nhanh khiến nàng trợn mắt líu lưỡi.

      “Tử Dương——!” Nhậm Diệc đuổi tới, trông thấy Ân Tử Dương yếu ớt loạng choạng như sắp té xuống đất, quần áo người nhuốm màu đỏ tươi, khuôn mặt trắng bệch còn giọt máu, trông thấy Nhậm Diệc, cũng chỉ yếu ớt nở nụ cười yên tâm, vô lực khẽ kêu tiếng: “Nhậm đại ca . . . .”

      Trong phút chốc, cuồng phong cuồn cuộn, sát khí nổi lên bốn phía, 19 năm qua, đây là lần đầu tiên sát ý cuồng bạo trong người Nhậm Diệc bùng nổ.

      Sát khí phủ kín cả bầu trời, giống như Tu La từ chín tầng địa ngục lên để lấy mạng người, ánh mắt hằn lên khát máu, toàn thân tràn ngập cuồng bạo, đôi mắt đỏ ngầu khiến cho người ta khỏi rùng mình.

      Ngay cả Ân Tử Dương cũng nhịn được mà sợ hãi rụt cổ lại, nghĩ đến thường ngày, Nhậm đại ca hòa ái thân thiện, sao bây giờ lại trở nên đáng sợ như vậy . . . . .

      “Tử Dương, Tử Dương!” Rốt cuộc Hạ Thiên và Tiểu Phàm chạy tới, trông thấy cả người Ân Tử Dương đều là máu khiến bọn họ lại càng hoảng sợ: “Trời ạ, sao ngươi lại bị thương nặng thế này!”

      Ân Tử Dương vội vàng lắc đầu: “Các người đừng lo lắng . . . . Cái này, thoạt nhìn có vẻ rất nặng, nhưng ra, khụ khụ, chỉ là ngoại thương mà thôi . . . .”

      “Ngoại thương cái đầu ngươi!” Hạ Thiên nhịn được mà tục: “Ngươi cho rằng ngoại thương quan trọng sao? Mất máu nhiều quá cũng chết đấy!”

      “Thất ca. . .” Tiểu Phàm lau nước mắt: “Mẫu thân, cứu thất ca trước , mẫu thân . . .”

      “Biết rồi, con đừng có khóc, vịn thất ca đứng dậy trước !” Hạ Thiên vừa đau lòng nhìn con trai bảo bối khóc, vừa lo lắng cho thương tích của Ân Tử Dương, dù tuổi của Ân Tử Dương vẫn còn nhưng cũng đại trượng phu, hôm nay bị thương nặng như vậy, như nàng và đứa trẻ yếu ớt làm sao có thể kéo nổi Ân Tử Dương?

      Hạ Thiên đành phải nhìn về phía Nhậm Diệc để xin giúp đỡ, mà lúc này, Nhậm Diệc cũng về phía bọn họ, bờ môi mím chặt, phía sau lưng còn bóng người.

      “Tên kia đâu? Chạy rồi à?” Hạ Thiên căm hận nghiến răng, tên khốn kiếp, bọn họ vừa tới đây, thấy đánh lại bỏ chạy rồi? Làm cho Tử Dương bị thương nặng như vậy mà còn bỏ chạy?

      Nhậm Diệc nhìn nàng, ánh mắt hề chớp, khóa chặt người Ân Tử Dương, môi mỏng nhếch lên, lạnh lùng : “Chết!”

      “Chết? Chết rồi?” Nhanh như vậy sao? Tốc độ gì vậy? Hạ Thiên lại nhìn khắp nơi tìm kiếm, cũng phát ra thi thể của tên kia, khỏi kỳ quái hỏi: “Sao thấy xác của ta?”

      Nhậm Diệc hờ hững chỉ vào vết máu ở cách đó xa, sau đó cũng gì thêm nữa, chỉ ôm lấy Ân Tử Dương, xoay người rời , Tiểu Phàm cũng theo sát bên cạnh , rời bước.

      Hạ Thiên nhìn vũng máu mặt đất, đó còn nổi lên vô số bọt khí, vô cùng đáng sợ, nàng đột nhiên rùng mình cái, run rẩy : “Hóa, hóa thi phấn. . .”

      Chết toàn thây, Nhậm Diệc quả nhiên là ngoan độc!

      Nhìn vũng máu kia, nàng cảm thấy toàn thân run rẩy sợ hãi, vội vã đuổi theo bọn họ: “Đợi ta với!”

      ***


      “Thái y, Tử Dương thế nào rồi?”

      Ân Tịch Ly nhíu chặt mày kiếm, đứng bên cạnh giường của Ân Tử Dương. Sau lưng đám người, ai nấy đều lo lắng nhìn thái y.

      Thái y băng bó vết thương cho Ân Tử Dương xong rồi mới chậm rãi vuốt râu : “Ly vương điện hạ, tam hoàng tử, mọi người hãy yên tâm, tuy thất hoàng tử bị thương nặng nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, ảnh hưởng tới căn cốt, chỉ cần điều trị tĩnh dưỡng tốt là được rồi.”

      Nghe vậy, tất cả mọi người mới thở phào nhõm, Ân Tử Dương cười yếu ớt: “Ta có chuyện gì mà, mọi người đừng lo lắng quá.”

      Nhìn bọn họ như vậy, tuy trong lòng rất vui nhưng lại cảm thấy mình được nuông chiều quá mức, chỉ bị thương thôi mà khiến cho nhiều người lo lắng như vậy, cảm thấy hổ thẹn.

      “Thất ca, huhu, xin lỗi, đều tại đệ tốt . . . .” Tiểu Phàm nhoài người lên giường, trong đôi mắt to tròn, nước mắt cứ thế chảy xuống: “Là đệ hại huynh. . . .”

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại gặp chuyện?” Ân Dã Thần mở miệng, giọng lạnh lùng lại pha lẫn quan tâm.

      “Đúng đó Tiểu Phàm, cho mẫu thân biết, trễ như thế mà sao con và Tử Dương lại ở nơi đó?” Hạ Thiên vừa an ủi Tiểu Phàm, vừa dịu dàng : “Bây giờ sao rồi, mọi người đều ở đây cả, Tử Dương có việc gì, con đừng khóc nữa.”

      “Con. . . .” Tiểu Phàm hít hít mũi, ủy khuất : “Con tìm sư phụ. . . . nhưng lại tìm được, vậy nên con đến tìm thất ca để gọi huynh ấy cùng tìm sư phụ, sau đó, sau đó lại gặp. . . .”

      “Hồ đồ!” Ân Tịch Ly quát: “Đêm hôm khuya khoắt, đứa bé như con mà chạy tới chỗ của Tử Dương còn ra thể thống gì! Nếu hôm nay có Tử Dương ở bên cạnh con , con ——!”

      Vừa nghĩ tới nếu đêm nay có Tử Dương ở bên cạnh Tiểu Phàm. . . . nếu bé gặp phải tên thích khách kia, Tiểu Phàm —— thể nào tưởng tượng được kết cục như thế nào, càng thể tưởng tượng được, nếu Tiểu Phàm bị thương, như thế nào . . . .

      Ân Tịch Ly quát khiến Tiểu Phàm càng thêm ủy khuất và áy náy, đầu cúi gằm, nghẹn ngào khóc: “ xin lỗi, lần sau con nhất định làm vậy nữa . . .”

      Thấy Tiểu Phàm như vậy, Hạ Thiên cực kỳ đau lòng, nàng định gì đó nhưng nghĩ lại Tiểu Phàm quả thực là sai rồi, suýt chút nữa gây nên họa lớn, vậy nên nàng cũng tiện mở miệng giúp bé.

      Mà Ân Tịch Ly làm sao có thể đau lòng? Đây chính là con của ! Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm đêm nay, lại nhịn được mà quát to hơn, nếu phải tên đó bị Nhậm Diệc giết chết tuyệt đối lùng sục ra tên đó rồi chém ta thành 18 đoạn!

      Dám động đến con của , tuyệt đối khiến tên đó phải trả cái giá lớn!

      “Khụ khụ, hoàng thúc, các người . . . . đừng nên trách Tiểu Phàm.” Ân Tử Dương cười cười: “Ta cũng bị sao, Tiểu Phàm cũng chỉ vì lo lắng cho Nhậm đại ca thôi . . . .”

      “Được rồi được rồi, bây giờ mọi người cũng đừng nữa, trước tiên hãy để cho Tử Dương nghỉ ngơi chút .” Hạ Thiên đành phải đứng ra làm người hòa giải.

      Mọi người thoáng nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu, Ân Dã Thần thấp giọng : “Đệ cứ nghỉ ngơi tốt , tam ca nhất định tra ra là ai giở trò quỷ.”

      “Vâng.” Ân Tử Dương cười: “Làm phiền tam ca rồi.”

      Sau khi mọi người rời khỏi, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Ân Tử Dương khẽ chuyển động cơ thể, lại thấy toàn thân vô cùng đau đớn, khỏi cắn răng trợn mắt, buồn bực thầm: “Đau chết mất . . . .”

      “Đau ở đâu?” bàn tay thon dài đỡ dưới cánh tay của , nhàng giúp trở mình, trong giọng mang theo quan tâm nồng đậm.

      “Hả? Nhậm đại ca, huynh còn chưa nghỉ sao?” Ân Tử Dương sững sờ, sau khi phát là Nhậm Diệc lại nhàng thở ra, mắt đẹp giương lên, khóe môi khẽ cong.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 163: Mất trí nhớ

      Nhậm Diệc ngồi xuống bên cạnh giường, trả lời câu hỏi của , chỉ khẽ: “ cho ta biết đệ đau ở đâu?”

      Ân Tử Dương ‘ừm’ tiếng, cảm thấy trong lòng ấm áp, loại cảm giác này kỳ lạ, cảm thấy tất cả mọi người trong thiên hạ đều thể khiến bận tâm, chỉ cần huynh ấy hiểu cũng thỏa mãn rồi.

      “Cám ơn Nhậm đại ca.”

      tiếng ‘Nhậm đại ca’ này khiến cho Nhậm Diệc có chút giật mình, lẳng lặng tìm bóng dáng quen thuộc còn thấy kể từ khi còn khuôn mặt của Ân Tử Dương, trái tim lại khẽ đau nhói.

      Nếu như có thể, rất muốn cho Ân Tử Dương biết, cái muốn nghe phải là tiếng ‘Nhậm đại ca’ này, cái muốn, chính là tiếng ‘ca ca’ của người vẫn luôn lẽo đẽo chạy theo sau lưng 19 năm về trước.

      Thế nhưng, được!

      thể! chỉ có thể nhìn đệ ấy gọi người khác là ca ca, nhìn đệ ấy máu mủ tình thâm với người khác, còn lại chẳng thể làm được gì.

      “Nhậm đại ca, huynh làm sao vậy?”

      Nhậm Diệc đột nhiên trầm mặc khiến cho Ân Tử Dương cảm thấy kỳ quái, phát hình như Nhậm Diệc có tâm gì đó bình thường, mà cái tâm này hình như lại giống tâm bệnh của huynh ấy, điều này làm cảm thấy bối rối.

      Nhậm đại ca cứu mạng, chờ thương thế của tốt lên, từ nay về sau, nhất định nghĩ cách giúp đỡ mọi việc khó khăn cho huynh ấy. Trong lòng Ân Tử Dương thầm hạ quyết tâm.

      “Tử Dương.” Nhậm Diệc khẽ thở dài tiếng, sau đó từ từ đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng bầu trời, giọng như gần như xa chậm rãi vang lên: “Tình cảm giữa đệ và Ân Dã Thần như thế nào?”

      “Tam ca à?” Ân Tử Dương nhíu mày đầy nghi hoặc, tuy biết tại sao Nhậm Diệc hỏi như vậy nhưng cũng chỉ do dự trong phút chốc rồi lại mỉm cười, trong giọng khó che giấu được đắc ý: “Tình cảm giữa ta và tam ca rất tốt, từ đến lớn, chỉ trừ khoảng thời gian tam ca ở trong Dược Vương cốc tam ca vẫn luôn quan tâm chăm sóc ta.”

      thông minh giống như tam ca, có nhiều thiên phú giống như những hoàng tử khác, rành văn cũng chẳng giỏi võ, có thể , trong tất cả các hoàng tử, là hoàng tử yếu kém nhất.

      Nhưng chính vì hiểu là hoàng tử yếu kém nhất cho nên Ân Dã Thần dứt khoát biến trở thành hoàng tử được thái hậu thích nhất.

      Ân Dã Thần vẫn luôn cố gắng dùng cách riêng của mình để bảo vệ , cho dù là người như thế nào tam ca cũng , là đệ đệ của tam ca, cứ như vậy, suốt đời cũng là đệ đệ của tam ca.

      “Nếu có ngày tam ca cần đệ phải đến nơi, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù cái giá phải trả là tính mạng của mình, ta cũng bước vào mà hối hận.” Chỉ tiếc rằng, tam ca rất mạnh, huynh ấy cần phải tiến vào dầu sôi lửa bỏng, huynh ấy chỉ cần sống vui vẻ, buồn lo, như vậy là tốt rồi.

      Nghe vậy, Nhậm Diệc bước nhanh trở về bên giường, xúc động khẽ gầm : “Vậy nếu là kẻ thù của đệ sao? Đệ cũng vì mà tìm chết sao?”

      Trong lúc nhất thời, khó có thể khắc chế được sát khí tỏa ra từ người mình.

      “Cái . . . cái gì?” Sắc mặt Ân Tử Dương tái nhợt, sững sờ lúc rồi mới trầm giọng : “Nhậm đại ca, huynh đùa đấy à?”

      Tam ca là kẻ thù của ? Điều này sao có thể? Bất kỳ ai đời này đều có thể trở thành kẻ thù của , nhưng tin tưởng, tam ca tuyệt đối như vậy!

      Nhậm Diệc kinh ngạc nhìn , thảng thốt khẽ lui về sau bước rồi lại vội vàng cúi đầu, che giấu chút cảm xúc bối rối kia, che giấu kích động khiến muốn thốt lên ‘ có’. quay lưng lại, giọng mơ hồ khẽ vang lên: “Ta chỉ là . . . nếu . . .”

      “Nếu?” Ân Tử Dương nâng bàn tay bị thương của mình lên dụi dụi mắt, kỳ quái hỏi.

      “Đúng, là nếu.” Nhậm Diệc thản nhiên : “Nếu Ân Dã Thần là. . . . kẻ thù giết mẫu phi của đệ?”

      “Haha. . .” Ân Tử Dương nở nụ cười: “Nhậm đại ca, huynh cứ đùa, tam ca và Tử Dương cùng mẫu phi sinh ra, sao huynh ấy có thể là kẻ thù giết mẫu phi của ta chứ?”

      “Ta. . .” Lời vừa định thốt ra bỗng nghẹn ở cổ họng, Nhậm Diệc nhìn Ân Tử Dương hồi lâu rồi lại thở dài, phất phất tay, có chút chán nản : “Thôi, coi như ta chưa gì, đệ nghỉ ngơi nhiều chút cho vết thương mau lành.”

      Nhậm Diệc cẩn thận đắp chăn cho , sau đó xoay người rời .

      “Nhậm đại ca.” Ân Tử Dương đột nhiên khẽ gọi.

      Bước chân của Nhậm Diệc hơi chựng lại, nhưng vẫn quay đầu.

      Dưới lớp chăn, Ân Tử Dương chỉ lộ ra cái đầu tròn tròn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn Nhậm Diệc, nhàng : “Có phải Nhậm đại ca có tâm ? Nếu huynh ngại có thể với ta.”

      “Đệ. . . muốn nghe chuyện xưa của ta sao?” Nhậm Diệc chần chừ mở miệng.

      “Ừm.” Ân Tử Dương vui sướng đáp: “ người Nhậm đại ca có cái gì đó khiến cho ta cảm thấy rất quen thuộc, ta, ta cũng hy vọng Nhậm đại ca có thể được vui vẻ. . .”

      xong, gương mặt tái nhợt của lại có chút ngượng ngùng, tặc lưỡi rồi lại tiếp: “Nếu Nhậm đại ca ngại hãy với ta, ta cho người khác biết đâu.”

      Nhậm Diệc từ từ quay trở lại nhìn Ân Tử Dương, ánh mắt chứa quá nhiều thứ tình cảm phức tạp, trong khoảnh khắc cứ như muốn lao ra.

      Ân Tử Dương lẳng lặng nhìn , vẻ mặt thành khẩn và tha thiết chờ mong.

      Hai người cứ thế, đứng nằm, ánh mắt giao nhau giữa trung, cũng chẳng hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn vào nhau lâu.

      Sau hồi trầm mặc, Nhậm Diệc đột nhiên bật cười rồi chậm rãi đến bên giường của Ân Tử Dương, ngồi xuống, : “Tử Dương, đệ biết ? Đệ rất giống người.”

      “Hả? Là ai? Ta có biết người đó ?”

      “Giống đệ đệ của ta.” Nhậm Diệc dịu dàng cười, đôi mắt khẽ nheo lại, dường như lâm vào trong hồi ức: “Ta có đệ đệ cũng tầm tuổi với đệ, chỉ là, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, bao nhiêu ngày đêm, rất lâu, rất lâu. . . .”

      đâu rồi? Sao lâu như vậy mà gặp nhau?”

      “Đệ ấy à.” Nhậm Diệc mỉm cười, ngưng mắt nhìn , trong lòng thầm , đệ ấy ngồi trước mặt ta, ở bên cạnh ta. . . .

      “Đệ ấy ở nhà.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Nhậm Diệc bình tĩnh như trước.

      “Ở nhà?” Ân Tử Dương nhíu mày: “Vậy tại sao Nhậm đại ca về nhà? Huynh về nhà làm sao gặp được đệ đệ của mình?”

      phải là ta muốn về mà là thể trở về. . . .” Khóe môi Nhậm Diệc nở nụ cười lạnh: “Trong cái nhà đó có kẻ thù mà ta đội trời chung, ta từng đáp ứng mẫu thân, vĩnh viễn trở về nơi đó, mà chuyến này, bẵng cái qua mười năm. . . .”

      Ngực Ân Tử Dương đột nhiên nhói lên, cảm giác nặng nề đau đớn dần dần xuất , bủa vây quanh : “Vậy đệ đệ của Nhậm đại ca ở đó sao? Nếu trong cái nhà đó có kẻ thù của các người, vậy bọn họ có thể làm tổn thương đến đệ đệ của huynh hay ?”

      Ánh mắt Nhậm Diệc dần dần trở nên nhu hòa: “Lúc trước ta cũng vẫn luôn vướng bận điều này, ta còn tưởng rằng đệ ấy gặp bất hạnh, cho đến mãi sau này, ta gặp lại đệ ấy. . . . Đệ ấy với ta rằng, đệ ấy sống rất tốt.”

      Ân Tử Dương đột nhiên kích động: “Vậy hai người gặp lại nhau rồi sao?”

      Nhậm Diệc chớp mắt nhìn kích động, khẽ mỉm cười, gật đầu: “Gặp rồi.”

      Đúng vậy, ta gặp rồi, cho dù đệ nhận ra ta, nhưng ta vẫn nhận ra đệ, sâu tận đáy lòng, đệ vĩnh viễn là đệ đệ mà ta thương nhất.

      Tử Dương.

      Ân Tử Dương nhàng thở ra, trong lòng cảm thấy vui vẻ thay Nhậm Diệc: “ tốt quá, gặp lại là tốt rồi, ta muốn gặp người đệ đệ ấy của Nhậm đại ca, nhất định cũng xuất sắc và lợi hại như Nhậm đại ca vậy.”

      Nhậm Diệc vỗ vỗ bả vai của : “Có cơ hội biết.”

      “Quyết định như vậy , chờ thương thế của ta tốt lên, Nhậm đại ca đừng quên giới thiệu cho chúng ta gặp nhau đấy.”

      “Haha, được rồi!”

      Hai người nhìn nhau, chợt nở nụ cười, giờ khắc này, mặc dù vẫn chưa nhận thức quan hệ nhưng trong lòng bọn họ vẫn luôn ở gần nhau.

      Bên ngoài cửa, Ân Dã Thần lẳng lặng ngồi hành lang, hai chân gập lên, híp mắt dựa vào lương trụ*, hề nhúc nhích, giống như ngủ bình thường. Thế nhưng bàn tay nắm chặt kia tiết lộ tâm tình của .

      (*lương trụ: cái cột trụ tròn tròn hay gọi là cột xà nhà, coi phim cổ trang tùng của, trong mấy hành lang gấp khúc, cứ 1 đoạn là có 1 cột ấy )

      Nhậm Diệc, các ngươi quen biết nhau sao.

      đột nhiên đứng dậy, trong khoảnh khắc, thân hình biến mất giữa đêm tối.

      Màn đêm tĩnh lặng thâm trầm, bóng dáng quỷ dị hư ảo vọt vào trong khu rừng ở vùng ngoại thành phía tây, lâu sau, bóng đen khác chợt xuất , cung kính quỳ gối trước mặt .

      “Chủ tử có gì sai bảo?”

      Ân Dã Thần nhàn nhạt mở miệng: “Trong thiên hạ, có ai có thể chữa được bệnh mất trí nhớ ?”

      “Bẩm chủ tử, ở Bích Huyết sơn trang có vị thần y, nghe người này có thể cải tử hồi sinh, làm cho người chết sống lại, chắc bệnh mất trí nhớ cũng chỉ là chuyện .”

      “Ngươi mời về đây, bất kể cái giá lớn thế nào, trong vòng ba ngày, ta muốn gặp được .”

      “Tuân mệnh! Thuộc hạ lập tức ngay!” xong, biến mất cũng nhanh như lúc xuất .

      Nhìn theo phương hướng thuộc hạ rời , Ân Dã Thần khẽ ngẩng đầu, để lộ ra đường cong lạnh lùng của chiếc cằm, đột nhiên rất muốn biết, khoảng thời gian trước lúc 5 tuổi bị mất trí nhớ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Trí nhớ sao? Chỉ cần tìm lại là được rồi.

      ***


      Dưới chăm sóc tận tình của mọi người, thương thế của Ân Tử Dương dần dần chuyển biến tốt hơn, mấy ngày này, ngoài việc điều tra xem ai là người đứng sau lưng tên thích khách kia Ân Tịch Ly và Ân Dã Thần lại càng tăng số lượng ám vệ ở bên cạnh bọn họ.

      Tiểu Phàm ngoan ngoãn hơn rất nhiều, mấy ngày Ân Tử Dương dưỡng thương trong phòng, bé cũng hề rời khỏi vương phủ, cả ngày chỉ ở trong phòng chơi với Ân Tử Dương, bận rộn chú ý chăm sóc .

      Thái hậu và hoàng thượng cũng nhiều lần phái người xuất cung chuyển lời, để cho Tiểu Phàm tiến cung, là lão thái hậu rất nhớ Tiểu Phàm, nhưng Tiểu Phàm lại chịu , cứ khăng khăng ở bên cạnh Ân Tử Dương, đợi cho vết thương của lành hẳn .

      Ân Tịch Ly cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cũng may là Thiên Thịnh Đế và lão thái hậu rất thích Tiểu Phàm, vậy nên cũng sợ bé bị bắt tội, thế nhưng bọn họ cũng từ bỏ ý định, ngày nào cũng cho người đến chuyển lời bảo Tiểu Phàm tiến cung.

      Ân Tịch Ly rất tôn kính lão thái hậu, hiểu lão thái hậu rất nhớ Tiểu Phàm, vậy nên mấy lần đều thúc giục Tiểu Phàm tiến cung, thế nhưng Tiểu Phàm , tính của bé quyết, ngay cả Hạ Thiên cũng làm gì được.

      Cũng may, Ân Tịch Ly nhớ ra, mấy ngày nữa là sinh nhật của lão thái hậu, mà thương thế của Ân Tử Dương cũng khá hơn nhiều rồi, đến hôm ấy bọn họ có thể tiến cung mừng thọ lão thái hậu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :