1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 154: phải là nam nhân khác

      “Tra được, là số tàn dư của triều đại trước, lúc ấy phụ hoàng hạ lệnh giết hết tất cả bọn chúng!” Ân Tử Dương chậm rãi : “Hạ thần y, ta những điều này phải bởi vì muốn ngươi thích tam ca, ta chỉ hy vọng từ nay về sau, ngươi có thể khiến tam ca vui vẻ hơn chút, huynh ấy phải chịu khổ sở quá nhiều rồi. Ta biết ngươi và tam ca xảy ra chuyện gì vui, lúc ấy ta rốt cuộc mới cảm giác được chút, dường như Hạ thần y ngươi thích tam ca, thậm chí là. . . còn có chút ghét, lúc nào cũng muốn cách xa huynh ấy, tuy huynh ấy , nhưng ta đều biết rất , trong lòng huynh ấy rất buồn.”

      Hạ Thiên cười khổ, biểu của nàng ràng như vậy sao?

      Nàng ghét Ân Dã Thần, là như vậy.

      Ít nhất là sau khi mở lời hết với nàng, nàng còn ghét , chỉ là biết phải ở gần thế nào mà thôi, cho nên nàng mới cố ý né tránh .

      ngờ Ân Tử Dương lại có con mắt tinh tường như thế, có thể quan sát được những chuyện tế nhị trong mối quan hệ giữa nàng và Ân Dã Thần.

      Nàng bất đắc dĩ cười cười: “Ngươi luôn Dã Thần rất thương ngươi, ra ngươi cũng đối với rất tốt, hề thua kém đâu.”

      Nàng còn nhớ lần đầu gặp Ân Tử Dương, chính là vì chuyện ‘tính phúc’ của Ân Dã Thần mới kết bạn với nàng, tình nghĩa huynh đệ của bọn họ quả thực làm cho nàng rất tán thưởng.

      Vô tình nhất chính là bậc đế vương, nàng thấy quá nhiều chuyện huynh đệ tương tàn, vậy mà Ân Dã Thần và Ân Tử Dương lại cho nàng mở rộng tầm mắt, càng thêm quý trọng thứ tình cảm như tay chân gắn bó, điều này làm nàng rất khâm phục.

      Nghe thấy Hạ Thiên vậy, Ân Tử Dương ngượng ngùng cười: “Kỳ thực cũng phải vậy, ta được vĩ đại như tam ca, chỉ có thể giúp huynh ấy những việc nhặt, còn những chuyện khác ta đều làm được, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ.”

      rất hay, là huynh đệ nên mới như vậy!” Hạ Thiên cười ha ha, vỗ vỗ bả vai tán thưởng. Có lẽ, trong số chuyện, Ân Dã Thần cũng quá tuyệt tình như nàng nghĩ.

      “Đúng rồi, mới nhớ, ngươi còn nhớ ta định giới thiệu người cho ngươi ?” Hạ Thiên đột nhiên nhớ tới chuyện này.

      Ân Tử Dương gật đầu: “Nhớ mà, ngươi là sư phụ của Tiểu Phàm, những giỏi võ mà còn là người rất lợi hại.”

      “Đúng vậy!” Hạ Thiên cười cười: “Ngươi có biết tại sao ta muốn để ngươi làm quen sư phụ của Tiểu Phàm ?”

      “Hì hì, chẳng lẽ ngươi muốn ta bái làm sư phụ sao?” Ân Tử Dương cười trêu, .

      “Hừ, nghĩ hay quá nhỉ, cầu thu đồ đệ của Nhậm Diệc cao lắm đấy, người bình thường thể lọt được vào mắt xanh của đâu.”

      “Đúng đúng đúng, ta biết Tiểu Phàm rất lợi hại, cho nên mới có thể được vị cao nhân kia nhận làm đệ tử, được chưa?” Ân Tử Dương vừa cười vừa , bầu khí nhàn nhạt ưu thương giữa hai người lập tức trở nên nhõm hơn.

      “Chứ còn gì, Tiểu Phàm phải người bình thường nha!” Hạ Thiên tự kỷ, hoàn toàn cảm thấy xấu hổ: “Nhưng mà , sư phụ của Tiểu Phàm trông rất giống ngươi.”

      Nếu phải đêm hôm đó phát ra điều này, có lẽ nàng kinh ngạc đến vậy, nhưng cũng bởi vì từ trước đến nay nàng chưa bao giờ để ý tới Nhậm Diệc, cho dù có cũng là vì muốn quan sát thái độ của đối với con trai bảo bối, đêm hôm đó Nhậm Diệc có chút khác thường cho nên nàng mới cẩn thận quan sát phen, nhờ vậy mới phát , rất giống Ân Tử Dương.

      “Hả? Giống ta? Giống ta cái gì?” Ân Tử Dương cảm thấy hiểu được lời của nàng.

      “Đúng vậy, giống vẻ ngoài đấy.” Hạ Thiên nhìn vào mặt , sau đó còn có chút cảm thán : “Ngay cả nốt ruồi cũng giống, ngươi xem, ngươi có nốt ruồi ở đây này, Nhậm Diệc cũng có, vị trí cũng giống nhau nữa đấy.”

      Hạ Thiên cười cười: “Cái gọi là cùng chung bầu trời, các ngươi cũng coi như là có duyên, chừng có thể trở thành bạn tốt đấy.”

      Ân Tử Dương sờ sờ vào bên dưới vành tai, có chút kinh ngạc : “ thể nào đâu Hạ thần y, dáng vẻ giống nhau còn có thể, sao ngay cả nốt ruồi cũng giống nhau? Phụ hoàng cũng từng đây phải là nốt ruồi, đây là vết bớt đấy.”

      Hạ Thiên lườm cái: “Tại sao lại thể? đời này, ngay cả dáng vẻ giống nhau như đúc cũng có, đấy, như ta và Hướng Linh Lung này, ngươi xem có phải là giống nhau như đúc ?”

      Ân Tử Dương ngẫm lại, cảm thấy nàng cũng có lý, chỉ là vẫn có chút cảm thán: “ là có chút cảm thán, thể tưởng tượng được đời này lại có người có vết bớt giống ta và tam ca y như đúc, xem ra lúc nào đó phải gặp cái người này mới được.”

      Nghe vậy, Hạ Thiên khẽ giật mình: “Ngươi , Ân Dã Thần cũng có vết bớt đó sao?” phải chứ? Hai người có là kỳ quái rồi, làm sao ba người lại đồng thời đều có?

      “Đúng vậy.” Ân Tử Dương híp mắt cười : “Phụ hoàng , hai huynh đệ chúng ta vừa chào đời có vết bớt này, điều này chứng tỏ huynh đệ chúng ta đồng tâm nha.”

      Huynh đệ đồng tâm. . . .

      biết tại sao, khi nghe Ân Tử Dương những lời này, trực giác trong lòng Hạ Thiên lại cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng biết kỳ lạ ở chỗ nào, nàng khỏi nhíu mày, chung quy lại cảm thấy hình như có gì ổn.

      “Ngươi làm sao vậy?” Thấy Hạ Thiên như vậy, Ân Tử Dương vội vàng quan tâm hỏi.

      “Hả? có gì đâu, ta chỉ là có chút kinh ngạc, tình cảm huynh đệ các ngươi tốt.” Hạ Thiên pha trò .

      Ân Tử Dương ngượng ngùng cười cười: “Tam ca đối với ta rất tốt, vậy nên ta cũng hy vọng huynh ấy được vui vẻ, có thể làm huynh đệ với tam ca là chuyện may mắn nhất trong đời ta, ngươi có đúng ?!”

      “Haha. . .” Hạ Thiên cười theo .

      Hai người chuyện phiếm hồi, Hạ Thiên lại là có chút an tâm nên phải quay về, nhưng mà hiếm khi có ai đó chịu khó ngồi nghe Tiểu Phàm kể chuyện ‘trước khi ngủ’, vậy nên bé được dịp là nước miếng tung bay, cứ khăng khăng ở lại nơi này muốn , bé muốn phải kể hết mới chịu trở về.

      Hạ Thiên cảm thấy bất đắc dĩ, sau khi Ân Tử Dương cam đoan với nàng nhất định chăm sóc cho Tiểu Phàm tốt, nàng mới quay về Ly vương phủ.

      Chân trước vừa mới bước vào Ly vương phủ, trước mắt nàng lại ra khuôn mặt thâm trầm pha lẫn chút ghen tuông.

      “Ơ, đại thúc, sao ngươi lại ở đây? Ngươi phải ra ngoài sao?” Hạ Thiên tò mò hỏi.

      Ân Tịch Ly trợn to mắt: “Nghe nàng vừa ra khỏi phủ?”

      “Đúng vậy.” Hạ Thiên cảm thấy có gì ổn, chỉ thành trả lời, nhưng rồi lại trông thấy sắc mặt của Ân Tịch Ly càng lúc càng khó coi, nàng hiểu lắm, lại có chút chột dạ, hỏi: “Ừm. . . thể đến chỗ của Dã Thần sao?”

      Dã Thần ? !

      Lại còn gọi thân thiết như vậy?

      Hàng lông mày nhíu chặt khuôn mặt tuấn tú, Ân Tịch Ly nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nàng tha thứ cho rồi sao?”

      “. . . Đại thúc, ta từ chối trả lời vấn đề này!” Hạ Thiên nghiêng đầu , nàng hiểu, tại sao bọn họ vừa nhìn thấy nàng cùng với Ân Dã Thần lại hỏi nàng tha thứ cho Ân Dã Thần rồi à?

      Làm ơn , nàng cũng phải là người hẹp hòi như vậy, tuy lúc trước Ân Dã Thần từng tổn thương nàng, cũng từng phản bội nàng, nhưng nàng cũng báo thù rồi, mọi chuyện cũng qua, nàng đâu cần thiết phải so đo từng li từng tí, cố chấp chịu tha thứ như vậy.

      Huống chi bây giờ, Ân Dã Thần . . . . đối với nàng và Tiểu Phàm . . . . cũng xấu.

      Nghe vậy, tâm tình của Ân Tịch Ly vốn vui, trong nháy mắt liền bùng nổ, cái gì gọi là từ chối trả lời vấn đề này? Nếu hôm nay nàng vấn đề này theo họ của nàng.

      theo ta!” Ân Tịch Ly chút nghĩ ngợi, kéo tay Hạ Thiên lôi vào bên trong.

      “Này này này . . . Đại thúc thúi, ngươi muốn đưa ta đâu?” Tay của Hạ Thiên bị nắm đau nhưng nàng cũng dám giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn chạy theo phía sau .

      “Câm miệng! được gọi ta là đại thúc!” Ân Tịch Ly tức giận quát tiếng, sau đó đột nhiên dừng lại.

      dừng là dừng, dáng vẻ hung hăng, Hạ Thiên vẫn cố gắng chạy theo cho kịp bước chân của , vậy mà lại đột ngột dừng lại khiến cả người nàng cứ thế mà va vào lưng , nàng hét thảm tiếng, cảm giác như mình vừa va vào tấm sắt vậy.

      “Rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì?!” Hạ Thiên xoa xoa mũi, trong lòng cảm thấy oan ức muốn chết, tính tình của đại thúc mưa nắng thất thường, mò được đoán ra, trong chốc lát đối với ngươi rất tốt, nhưng lát sau lại giống như trở thành kẻ thù, cứ như nàng thiếu bạc của trả vậy.

      “Ta. . .” Nhìn thấy khuôn mặt nhắn tràn đầy uất ức đáng thương của nàng, cho dù lửa giận của Ân Tịch Ly có bốc lên tận trời cũng dần dần bị tiêu tán.

      biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt có lúc ngây ngô ngốc nghếch, có lúc gian trá giảo hoạt, có lúc lại tinh ma ranh mãnh này trong lòng lại nhộn nhạo yên, cho dù có tức giận đến thế nào cũng từ từ biến mất, thậm chí còn tự chủ được mà nghĩ đến những năm tháng nàng phải vất vả mang theo Tiểu Phàm sống lưu lạc ở bên ngoài.

      Mỗi lần nghĩ tới những điều này, lại có cách nào tức giận, có cách nào nổi giận với nàng.

      Trời sinh ra nàng, chính là khắc tinh của , là điểm yếu của . . . .

      Thôi thôi, nha đầu kia phải chịu khổ nhiều như vậy, chính mình cũng nỡ mắng nàng, cứ dứt khoát bảo nàng lần sau ít đến gặp Ân Dã Thần là được.

      Nghĩ vậy, sắc mặt Ân Tịch Ly khá hơn chút.

      “Ngươi cái gì mà ngươi!” Hạ Thiên tức giận thở phì phò: “Người ta chẳng qua chỉ mang theo Tiểu Phàm đến thăm Dã Thần, bởi vì bị bệnh thôi mà, vì sao ngươi lại tức giận chứ? Ta cũng ép ngươi ăn sủi cảo, hại ngươi bị tiêu chảy, sao vừa về lại tìm ta gây phiền toái vậy?!”

      Nàng và đại thúc quả nhiên là trời sinh xung khắc, chừng kiếp trước bọn họ là kẻ thù đội trời chung đấy!

      “Nàng còn mang cả Tiểu Phàm theo sao?” Ân Tịch Ly nhìn ra phía sau nàng rồi lại nhìn xung quanh nàng, thế nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng con trai bảo bối của , lông mày khỏi nhíu lại: “Tiểu Phàm đâu rồi?”

      “Tiểu Phàm ở chỗ Dã Thần.” Hạ Thiên xoa xoa mũi, đảo mắt .

      Ân Tịch Ly giận dữ, cơn tức vừa lắng xuống, thoáng chốc lại bùng lên: “Nàng để cho nó ở lại nhà của nam nhân khác?! Nó là con trai của ta! Nàng lại dám để cho nó ở lại nhà của nam nhân khác?!”

      Hạ Thiên nhíu mày: “Đại thúc, ta xin ngươi đấy, cũng phải là nam nhân khác, là cháu của ngươi, là tam ca của Tiểu Phàm, còn là. . . .”

      “Còn là nam nhân thích nàng!” Ân Tịch Ly lạnh lùng tiếp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, cuồng phong từ từ lên trong con ngươi đen láy.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 155: Muốn yên tâm sao?

      “. . .Hả? Hạ Thiên hiển nhiên ngờ rằng Ân Tịch Ly như vậy, đầu tiên nàng có chút sững sờ, sau đó lại có chút lúng túng xấu hổ, là kỳ lạ, sao cứ như toàn bộ thế giới này đều biết Ân Dã Thần thích nàng vậy? Tại sao đến bây giờ nàng mới biết? Chẳng lẽ là do nàng quá chậm hiểu rồi sao?

      “Việc này . . . . thích ta cũng cần ta phải thích mới được, nhưng ta lại thích . . .” Hạ Thiên mất tự nhiên thầm câu.

      Đột nhiên nàng lại nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu nhìn Ân Tịch Ly từ xuống dưới như dò xét: “Này, đại thúc, phải là ngươi . . . ghen đó chứ?”

      Toàn thân Ân Tịch Ly cứng đờ, trường bào chợt vung lên, xoay người, lạnh lùng : “Ghen? Bổn vương mà ghen sao? Đùa vui , mắc gì bổn vương phải ghen?!”

      sao? có à?” Hạ Thiên nhìn cách được tự nhiên, trong lòng cảm thấy hoài nghi: “Nếu ghen, tại sao lại dám nhìn ta? Ơ, đại thúc, sao tai ngươi lại đỏ lên như vậy?”

      “Chết tiệt! Im miệng! được gọi ta là đại thúc!” Ân Tịch Ly nổi cáu, dùng giọng điệu hung ác để che giấu bối rối khi bị người khác phát , đây chính là dáng vẻ ‘giấu đầu lòi đuôi’.

      gọi ngươi là đại thúc, vậy chứ gọi là gì?” Hạ Thiên nghi ngờ hỏi, gọi đại thúc dễ nghe nha, huống hồ nàng gọi quen rồi, đại thúc này cũng kỳ lạ, trước giờ chẳng phải nàng vẫn luôn gọi như vậy sao? Chả hiểu bị làm sao, tự dưng bây giờ gọi ‘đại thúc’ lại nổi giận đùng đùng như vậy?

      “Gọi tên ta!” Ân Tịch Ly chịu nổi khi thấy nàng gọi là đại thúc mà lại gọi người khác bằng tên thân mật như vậy, nàng có thể gọi ‘Dã Thần’, gọi ‘Tử Dương’, gọi ‘Nhậm Diệc’, vì sao lại gọi là ‘Tịch Ly’? Chẳng lẽ già rồi sao? cũng chỉ lớn hơn Dã Thần có vài tuổi thôi mà.

      Hạ Thiên thấy cái dáng vẻ này của , chính là dáng vẻ của đứa trẻ muốn ăn kẹo mà lại được ăn đây mà, nàng khỏi nhíu mày, đại thúc rất để ý tới chuyện mình thân thiết với Ân Dã Thần sao?

      Nghĩ vậy, nàng chớp mắt mấy cái, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, ràng là đại thúc hay ghen nhưng vẫn cứ mạnh miệng thừa nhận!

      Nhưng mà, tại sao lại phải ghen? Là vì nàng thân thiết với Ân Dã Thần sao? Vậy nên đại thúc mới vui? Ngẫm nghĩ hồi, khuôn mặt nhắn của nàng dần ửng đỏ, chuyện này, chuyện này, chẳng lẽ đại thúc thích nàng sao?

      Trái tim mềm mại bỗng đập nhanh hơn, nghĩ đến khả năng này, trong lòng nàng lại tự chủ được mà cảm thấy hồi hộp.

      “Này, đại thúc. . .” Nàng đột nhiên giọng kêu, khuôn mặt đỏ hồng như quả táo chín, giọng dịu dàng mang theo chút ngượng ngùng.

      Nào giờ Hạ Thiên giống như con cọp mẹ, bây giờ lại như làm nũng, khiến cho cái vị Ly vương điện hạ nào đó sửng sốt, nhất thời quên cả phản ứng.

      “Cái gì?” tức giận lên tiếng, thế nhưng lửa giận cũng dần dần lắng xuống, cuối cùng cũng nỡ tức giận với nàng . . . Ân Tịch Ly khẽ thở dài trong lòng.

      “Khụ khụ khụ, nếu ngươi thích . . . vậy, từ nay về sau, ta ít tới chỗ của Dã Thần là được rồi . . . .” Hạ Thiên cúi đầu, giọng , những lời cuối cùng, hầu như còn nghe .

      Nhưng Ân Tịch Ly là người tập võ, những võ công cao cường mà ngay cả gió thổi cỏ lay cách xa vài mét, cũng có thể cảm nhận được, huống chi là giọng của Hạ Thiên.

      Nghe thấy nàng vậy, khẽ giật mình, trong ngực lại dâng lên loại cảm xúc ngạc nhiên mừng rỡ: “Nàng cái gì?”

      Nàng , nếu thích nàng thân thiết với Ân Dã Thần từ nay về sau nàng ít đến phủ tam hoàng tử đúng ? nghe lầm chứ? Nha đầu này là . . . muốn yên tâm sao?

      Khuôn mặt của Hạ Thiên lại càng đỏ hơn, ra nàng chỉ muốn vào, đại thúc thích, nàng cũng nhất định phải , huống hồ quan hệ giữa nàng và Ân Dã Thần quả thực là có chút phức tạp thể , trực giác của nàng cũng muốn đối mặt, cũng muốn cố ý né tránh Ân Dã Thần, vậy nên nàng mới như thế . . . ngờ lại đúng ý của đại thúc rồi?

      Lúc trước vẫn khá tốt, tuy nàng tha thứ cho Ân Dã Thần, mọi người ở cạnh nhau vẫn có thể làm bạn bè, nhưng nụ hôn ngày hôm nay khiến cho nàng cảm thấy hoảng loạn, trực giác muốn bỏ chạy, nàng cảm thấy mình thể đến gần Ân Dã Thần, thể ở cạnh , vậy nên đoạn tình cảm này cũng nên giải quyết dứt khoát, tránh cho về sau lại dây dưa .

      Khóe môi Ân Tịch Ly chậm rãi cong lên, cúi xuống nhìn bóng dáng bé chỉ cao đến ngực mình, nghiêm túc hỏi: “Thiên nhi, nàng chứ?”

      Hạ Thiên nhăn nhăn mũi, mất tự nhiên : “Tin hay tùy ngươi, ta đói muốn chết rồi, thèm với ngươi nữa!”

      Mặt nàng lại nóng lên, nếu còn thêm nữa nàng mắc cỡ chết mất, vậy nên nàng vội vàng kiếm cớ chuồn .

      Ân Tịch Ly bật cười, cảm thấy buồn bực giận hờn mấy ngày nay đều bị câu của đàng đánh bay đâu mất, giờ trong lòng tràn ngập tình ý ngọt ngào.

      “Đói rồi sao? Có muốn đến Phượng Hoàng lâu ăn chút gì đó ?” nhìn bóng lưng vội vã chạy ra ngoài của nàng.

      Hạ Thiên chợt dừng lại, lập tức xoay người, đôi mắt to tròn lóe lên như sao sáng: “Phượng Hoàng lâu? Đại thúc mời sao?”

      Ân Tịch Ly mỉm cười gật đầu: “Cánh gà om rượu, heo sữa nướng, cá hồng yến chưng cách thủy, thịt viên phỉ thúy . . . nàng muốn ăn sao?”

      món, nàng lại nuốt nước miếng lần, ra món cuối cùng nàng lập tức gật đầu liên tục, hô to tiếng: “Muốn!”

      Ân Tịch Ly nhịn được mà cười phá lên, nhìn dáng vẻ này của nàng, ai biết còn tưởng nàng là dân tị nạn ở đâu vừa đến, nha đầu này, ràng là có vị giác, vậy mà vẫn còn nhớ đến Phượng Hoàng lâu cơ đấy.

      Kỳ thực, Ân Tịch Ly biết, đúng là Hạ Thiên còn vị giác, vậy nên cũng thích ăn cơm, đối với người có vị giác mà , cho dù đồ ăn ngon thế nào cũng chẳng có mùi vị gì, thậm chí ăn nhiều còn có cảm giác buồn nôn.

      Sở dĩ nàng nhớ Phượng Hoàng lâu như vậy là vì đồ ăn ở chỗ đó rất thơm, nàng chỉ cần ngửi mùi thôi là có thể cần ăn cơm ngày rồi!

      “Vậy thôi, chúng ta cùng !” Ân Tịch Ly vẫy tay với nàng, Hạ Thiên lập tức chạy tới, những chuyện vừa rồi bị nàng quăng tận đâu đâu rồi, chỉ vui vẻ ở bên cạnh nhắc nhở: “Đại thúc, nhớ phải kêu bình ‘Túy tam bôi’ nữa đấy.”

      đến ‘Túy tam bôi’, khóe miệng Ân Tịch Ly nhịn được mà khẽ giật giật, vĩnh viễn thể nào quên, cái đêm nào đó của bảy năm trước, dáng vẻ bưu hãn say khướt của nha đầu này . . . .

      bất đắc dĩ thở dài: “Được, cái gì cũng có.”

      Hai người nghênh ngang tới Phượng Hoàng lâu, ông chủ của Phượng Hoàng lâu có ánh mắt rất tinh tường, tuy Ân Tịch Ly rất ít khi tới Phượng Hoàng lâu, nhưng ông chủ chỉ cần liếc mắt nhìn nhận ra vị này chính là Ly vương điện hạ, hai lời, lập tức mở ra gian phòng rộng lớn, còn chuẩn bị đầy đủ cả rượu lẫn thức ăn.

      Hạ Thiên thầm cảm thán, đúng là Vương Gia, khác biệt, cái thân phận này cứ như là thẻ VIP, đến đâu cũng có thể hưởng thụ chất lượng phụ vụ cao nhất.

      “Thơm quá!” Hạ Thiên hít hơi sâu, nàng nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm : “ hổ là tửu lâu năm sao, quả nhiên là khác biệt!”

      Ân Tịch Ly mỉm cười: “Thích ăn nhiều chút.”

      Nàng gầy quá, nhìn nàng bé tới nỗi chỉ cần dùng tay là có thể ôm trọn cả người nàng, Ân Tịch Ly có chút bất mãn, được, nhất định phải nuôi nha đầu này trắng trẻo mập mạp mới được!

      “Haha, cần đâu!” Hạ Thiên cũng mỉm cười theo , nàng rung đùi đắc ý : “Những thứ này ngửi mùi rất thơm, nhưng bây giờ lại thể ăn, cho dù ăn cũng cảm nhận được mùi vị gì, khiến cho ta thất vọng, chờ sau này ăn cũng được mà.”

      Giọng điệu của nàng rất bình thản, có chút thương tâm khổ sở nào, chỉ có chút tiếc nuối, bởi vì nàng cũng quen rồi.

      Nghe vậy, trong lòng Ân Tịch Ly khẽ nhói đau, đúng rồi, nha đầu này còn vị giác, cho dù có bày món ngon của khắp thiên hạ ra trước mặt nàng hương vị cũng đều giống nhau, là vô vị.

      Trái tim khẽ siết chặt, cứ như bị sợi dây thừng buộc chặt, chặt tới nỗi làm thấy đau, Ân Tịch Ly nhàng cầm bàn tay mảnh khảnh của nàng, giọng điệu như hứa hẹn: “Thiên nhi, nàng yên tâm, cần biết bằng cách nào, ta nhất định chữa khỏi cho nàng.”

      Hạ Thiên nhìn , chớp mắt vài cái, khóe môi khẽ cong lên: “Ồ, vậy ta phải cám ơn đại thúc rồi.”

      Kỳ thực, nàng căn bản còn ôm hy vọng gì nhiều, nhiều năm như vậy, cũng khám tới mấy đại phu, nàng cũng sớm từ bỏ rồi.

      Chỉ là bây giờ nghe Ân Tịch Ly vậy, trong lòng nàng lại cảm động thôi.

      Đại thúc là người được làm được, như vậy nhất định làm được, vậy nên nàng rất vui vẻ, cho dù có phải chờ bao lâu, nàng cũng sợ, cho dù thể chữa khỏi, nàng cũng sao cả, chỉ cần có những lời này của , vậy là đủ rồi.

      “Cái này chính là ‘Túy tam bôi’ nha, hình như lần trước ta cũng uống, nhưng lại quên mất hương vị của nó rồi.” Hạ Thiên ôm lấy bầu rượu, vừa ngửi mùi vừa cố gắng nhớ lại hương vị của nó lúc trước.

      Ân Tịch Ly cười cười: “Lúc trước nàng uống hơi ngừng nghỉ, uống xong lại say như chết, làm sao còn nhớ được mỹ vị của nó, vò rượu ngon cứ như vậy mà bị nàng làm lãng phí.”

      Mặt nàng bỗng đỏ ửng: “ phải chứ? Làm gì lại đến mức ấy?”

      Ân Tịch Ly nhướng mày: “Chẳng lẽ bổn vương lại lừa nàng, cũng biết là con cái nhà ai, uống rượu say khướt còn làm loạn như vậy, cứ ôm khư khư lấy bổn vương, mãi mà chịu buông, còn cái gì mà gà, gà bay nữa?”

      Đến bây giờ Ân Tịch Ly vẫn nghĩ mãi ra, gà cũng biết bay sao? Quả nhiên là kỳ quái.

      “Khụ khụ, ngươi đừng có lung tung, ta nào có ôm lấy ngươi buông chứ?” Hạ Thiên quẫn rồi, đời nào chịu thừa nhận tửu lượng của mình kém như vậy! Hơn nữa, tại sao mình lại ra mấy câu ‘ngồi máy bay’ ngây thơ như vậy.

      “Sao bổn vương có thể lung tung? Nàng những ôm khư khư lấy bổn vương, mà còn cởi. . .” đến đây, Ân Tịch Ly bỗng dưng ngừng lại, ánh mắt đột nhiên có chút kỳ quái.
      lovenovel thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156: Đại thúc quả nhiên là rất xấu!

      Hình ảnh đó vẫn luôn nằm sâu trong ký ức, nay lại như dòng nước bỗng ùa về, tràn ngập trong đầu , đường cong mê người kia khó quên, đó cũng chính là hình ảnh đẹp nhất trong ký ức của , mà hôm nay, người đó lại ở trước mặt , khiến cho hô hấp của khỏi trở nên dồn dập, toàn thân cũng nóng lên.

      Hạ Thiên mẫn cảm chú ý tới chữ ‘cởi’ trong lời của Ân Tịch Ly, mặc dù vẫn chưa hết nhưng nàng mơ hồ đoán ra được cái gì, sắc mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, xấu hổ đứng bật dậy: “Đại thúc thúi, phải là ngươi định ta cởi sạch quần áo rồi phi lễ với ngươi đấy chứ?”

      Khụ, bị nàng đoán trúng rồi, nhưng mà cũng phải là cởi sạch quần áo rồi phi lễ với , mà là cởi sạch quần áo để quyến rũ ! Ân Tịch Ly hai lời liền nắm lấy tay Hạ Thiên, kéo nàng vào trong ngực mình, mỉm cười : “Ta này Thiên nhi, nàng đừng xúc động như vậy, nơi này là Phượng Hoàng lâu, bên ngoài đông khách lắm đấy.”

      Lúc này Hạ Thiên mới nhớ ra, lại khỏi tức giận đánh cái: “ phải là tại ngươi vớ vẩn sao?! Mau buông ra!”

      Ân Tịch Ly những buông mà lại càng ôm nàng chặt hơn, toàn bộ hơi thở nóng rực của phả lên cổ nàng, ghé sát vào vành tai nàng, cười : “ buông, Thiên nhi, ta thích ôm nàng.” xong, còn quên cắn vào vành tai xinh của nàng.

      Lúc tâm tình của tốt rất vui vẻ ở trước mặt nàng tự xưng là ‘ta’ chứ phải ‘bổn vương’, chỉ có đôi lúc mới ra vẻ chút, tự xưng ‘bổn vương’ để ra vẻ mình là Vương Gia, nhưng cũng chỉ có trời mới biết, đây chẳng qua chỉ là hổ giấy, vì muốn dọa nàng mà thôi.

      “Nhột quá. . .” Hạ Thiên vội né, rầu rĩ : “Đại thúc, nam nữ thụ thụ bất thân! Mau buông ta ra!”

      “Nàng là mẹ của con ta, sao có thể nam nữ thụ thụ bất thân được?” Ân Tịch Ly thèm để ý, .

      “Nhưng mà . . . nhưng mà . . .” Cái này đúng nha, Hạ Thiên khóc ra nước mắt, đại thúc càng ngày càng thích làm mấy cái hành động mờ ám với nàng, lúc đầu nàng còn có thể cự tuyệt, nhưng bây giờ đuổi mãi cũng , cứ như vậy hết lần này đến lần khác, trong lòng nàng còn mơ hồ cảm thấy hình như mình cũng thích đại thúc làm như vậy. . . .

      Nàng nàng nàng . . . quả là biến thái mà. . . .

      “Nhưng mà làm sao?” Ân Tịch Ly nâng nàng dậy, áp trán mình vào trán nàng, mắt đối mắt, chóp mũi cũng chạm vào nhau: “Chẳng lẽ nàng thích sao?”

      Nàng cũng muốn khiến mình thích nha! Khuôn mặt nàng đỏ rực, ấp úng nên lời.

      Ân Tịch Ly lẳng lặng nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc : “Thiên nhi, có mấy lời ta thể , Ân Tịch Ly ta cũng phải là người hay khoác, thế nhưng, nếu phải là nữ tử mà ta thích, ta nhất định đối với nàng như thế, nhưng chỉ cần ta nhận định rồi mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng nghĩ gì, ta cũng giữ nàng ở bên cạnh ta bằng bất cứ giá nào, từ thủ đoạn. Cho nên, Thiên nhi, tốt nhất là nàng nên hiểu , nàng vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta.”

      phải là người lãng mạn, chỉ biết đem những lời muốn ra hết, thứ muốn, nhất định đoạt được, cho nên mới ràng cho nàng biết, cho dù nàng muốn cũng kệ, nhất định giữ nàng ở bên cạnh mình.

      mạnh mẽ bá đạo tuyên bố như vậy khiến Hạ Thiên ngây ngẩn, nàng giơ tay chỉ vào , rồi lại chỉ vào chính mình, lắp bắp : “Đại thúc . . . thích ta?”

      Lúc trước nàng cũng chỉ đoán mò, đại thúc thích nàng? Vậy nên mới ghen với Ân Dã Thần, thích mình và Ân Dã Thần gần gũi quá mức?!

      phải là thích.” Ân Tịch Ly nhàng thở dài: “Nha đầu ngốc, là !”

      Ta nàng, nàng từ rất lâu rồi, vậy mà hôm nay mới cho nàng biết.

      Tim nàng đập thình thịch liên hồi, trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy lòng mình rối bời.

      “Nhưng mà ta . . . ta . . .” Nàng cũng thích sao? Hạ Thiên mờ mịt, nàng biết cảm giác này gọi là gì, nàng chỉ biết, nàng phải là người của thế giới này, có lẽ ngày nào đó, nàng đột nhiên biến mất rồi trở về thế kỷ 21, như vậy, nàng còn có thể thích đại thúc sao?

      Nàng cảm thấy hơi sợ, lại càng cảm thấy lo lắng, nếu đại thúc nàng, ngày nào đó nàng bỗng nhiên biến mất, vậy chẳng phải đại thúc rất đau khổ sao?

      Vừa nghĩ tới chuyện đau khổ, trong lòng nàng lại có chút nhói đau.

      “Thiên nhi, nàng có thời gian cả đời để lo lắng về vấn đề này, cho nên bây giờ cần phải nghĩ quá nhiều, điều duy nhất nàng cần làm chính là ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, hiểu chưa?” Nhìn thấy vẻ bi thương khuôn mặt nàng, Ân Tịch Ly có chút vui, cúi đầu cắn lên môi nàng như muốn trừng phạt: “ tại cho phép nàng nghĩ gì hết.”

      “A, ngươi cắn ta. . .” Hạ Thiên xoa môi rồi lại sờ sờ cánh mũi có chút cay cay, có chút ủy khuất.

      Ân Tịch Ly cười: “Vậy ta để nàng cắn lại nhé.” rồi nhắm mắt lại, đưa mặt mình ghé sát đến trước mặt Hạ Thiên, dáng vẻ như ‘ta để mặc cho nàng cắn’ vậy.

      Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, mày kiếm đẹp tựa như tranh, ngũ quan tuấn dật như điêu khắc, đẹp đến tà mị, vẻ đẹp như thần tiên chín tầng mây, bất khả xâm phạm, ánh mắt nàng tự chủ được mà nhìn đến môi , môi mỏng như được đẽo gọt khẽ cong lên, đôi môi có lực hấp dẫn khiến người ta muốn nghiêng người nếm thử.

      Ma xui quỷ khiến, lại bị ai kìm chế, nàng chậm rãi nghiêng về phía trước, hôn lên môi .

      Đứng trước mỹ nam tràn ngập sức quyến rũ, toàn bộ sức chống cự của Hạ Thiên đều biến mất, vậy nên bây giờ cảnh đẹp ở ngay trước mắt, chỉ sợ nàng cũng quên mất tên mình là gì rồi.

      Hai bờ môi kề nhau, thân thể của hai người cũng khỏi khẽ giật mình, dường như có dòng điện chạy trong cơ thể bọn họ, làm bọn họ tự chủ được mà run rẩy.

      Ân Tịch Ly mở to mắt, dường như nghĩ tới Hạ Thiên chủ động hôn mình, ngay khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, hiểu được, nàng nhất định là vừa thất thần rồi, ngay lập tức, thừa dịp nàng còn chưa hồi thần vươn tay ra sau đầu nàng, kéo thân thể xinh của nàng ôm vào trong ngực, đồng thời cũng hôn càng sâu hơn.

      “Ưm. . .” Hạ Thiên ưm tiếng, khuôn mặt đáng thương mang theo ý muốn cầu xin tha thứ: “Đại thúc . . . đừng như vậy . . .”

      “Đừng thế nào?” Ân Tịch Ly biết mà còn cố hỏi, bên trong giọng trầm thấp lại mang theo ý cười khe khẽ, thậm chí còn nâng ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc của nàng, bỏ vào trong miệng khẽ cắn, nặng nhưng cũng đủ để in dấu răng ngón tay của nàng.

      “Ui da!” Hạ Thiên vội vàng rút tay về: “Sao lại cắn người ta chứ!” Đại thúc quả nhiên là rất xấu mà . . . .

      Ân Tịch Ly nhướng mày chẳng thèm để ý, cắn làm sao? Cái muốn làm nhất ngay bây giờ chính là ăn nàng vào bụng đấy, mà nàng đáng như vậy, lại còn ngồi trước mặt nữa chứ.

      động đậy, chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này, Hạ Thiên cũng dần dần trầm tĩnh lại, mùi hương người đại thúc dễ chịu, so với những món ngon bàn còn thơm hơn rất nhiều, cứ như đây mới là hương vị tuyệt vời nhất trong thiên hạ vậy, nếu phải mất vị giác, nàng muốn nếm thử xem mùi vị thân thể của đại thúc có ngon như trong tưởng tượng của nàng ?
      lovenovel thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 157: Tranh thủ lúc này, di tình biệt luyến! (*)
      (* di tình biệt luyến: lúc trước người nhưng sau lại người khác.)

      Chẳng qua cái ý nghĩ này nàng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi, cẩn thận le lưỡi, nàng ngượng ngùng nghĩ, mình còn chưa có đủ dũng khí để quang minh chính đại ăn đậu hũ của đại thúc đâu, chỉ là suy nghĩ, chỉ là suy nghĩ mà thôi.

      “Nghĩ gì vậy, sao lại cười gian thế kia?” Tiếng cười khẽ của Ân Tịch Ly từ đỉnh đầu truyền xuống, khẽ vuốt ve gò má của nàng, tay khác vòng quanh eo , cách lớp quần áo trắng, nhàng vuốt ve dọc theo lưng nàng.

      Lực tay của rất dịu dàng, giống như che chở bảo vật, bầu khí tràn ngập ngọt ngào lãng mạn, loại cảm giác này hệt như bảy năm trước, cũng trong Phượng Hoàng lâu này, hai người bọn họ cười vui vẻ mà phải kiêng nể điều gì.

      “Nào có! Ai cười gian chứ!” Hạ Thiên chịu thừa nhận, lầm bầm tiếng, nhưng trong giọng lại tràn đầy vui vẻ.

      Nàng có đôi mắt trong veo như nước, hàng mi dài che phủ cặp mắt sáng long lanh như hồ nước thu, mảnh sương mù dâng lên trong mắt càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng thuần khiết, mỗi lần lông mi khẽ chớp lại giống như có hòn đá vừa rớt xuống mặt hồ, nổi lên chút gợn sóng lăn tăn đầy lôi cuốn, khiến Ân Tịch Ly xuân tâm nhộn nhạo, lại nhịn được mà cúi xuống hôn nàng.

      Hạ Thiên bị hôn, chỉ vùng vẫy tượng trưng vài cái, lại thoát ra được bá đạo của , nàng thoáng do dự chút rồi lại chậm rãi thả tay xuống, ừm . . . dù sao cũng phải là lần đầu tiên bị đại thúc hôn, hôn lần đầu cũng là hôn, hôn lần hai lần ba lần bốn cũng là hôn . . . .

      Nàng cứ thế mà từ bỏ ý định giãy giụa, ngược lại, hai tay lại tự chủ mà vòng lên cổ , đắm chìm vào trong nụ hôn dịu dàng và ngọt ngào này.

      Hạ Thiên chịu đáp lại khiến Ân Tịch Ly như được ủng hộ, bàn tay nhàng đặt người nàng càng ngừng dao động.

      Tay của như cây đuốc nóng rực, mỗi nơi chạm vào đều khiến nàng như bị lửa đốt, cảm giác khó nên lời.

      “Đại thúc . . .” Hạ Thiên nâng tay chống trước ngực , đầu óc có chút mơ màng, trực giác bảo nàng nếu cứ tiếp tục như vậy có chuyện xảy ra, nàng có chút khẩn trương sợ hãi.

      “Đừng sợ.” Nụ hôn dịu dàng của Ân Tịch Ly ngừng rơi xuống vành tai nàng, nhàng : “Ta làm nàng bị thương.”

      “Ừm.” Khuôn mặt nàng đỏ rực, cứ như sắp chảy máu, nàng khẽ gật đầu, tim đập rất nhanh, đại thúc hôn nàng khiến nàng có cảm giác lâng lâng, hoàn toàn còn tự chủ được, chỉ biết nghe theo , nàng muốn cự tuyệt nhưng lại làm được, bởi vì nàng cũng muốn cùng trầm mê.

      Hạ Thiên có chút hoang mang, vì sao cũng đều là hôn, thế nhưng lúc Ân Dã Thần hôn nàng, nàng chỉ cảm thấy bối rối, mà lúc đại thúc hôn nàng lại khiến cho nàng nhịn được mà say mê như vậy?

      Chẳng lẽ cái này gọi là thích? Nàng thích đại thúc sao?

      Nghĩ tới đây, đột nhiên biết nàng lấy khí lực ở đâu ra, thoát khỏi ngực Ân Tịch Ly, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn : “Đại thúc, chàng vừa mới chàng ta sao?”

      Dục vọng bỗng chốc bị cắt đứt khiến trong lòng Ân Tịch Ly có chút bất mãn, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thiên, khỏi cảm thấy có chút buồn cười, đành bất đắc dĩ : “Sao vậy? Lời ta . . . nàng cảm thấy rất khó tin sao? Sao phải hỏi nhiều lần như vậy?”

      Hạ Thiên đỏ mặt, cắn cắn ngón tay, ngượng ngùng hỏi: “Vậy, chàng ta . . . Khụ khụ, là loại cảm giác gì?”

      “Cảm giác gì?” Cái này mà cũng phải trả lời sao? Ân Tịch Ly nhíu mày ngẫm nghĩ: “Nàng hỏi cái này làm gì?”

      Bây giờ hình như phải là lúc để chuyện này nha? Ân Tịch Ly có loại cảm giác thất bại, chẳng lẽ thể để cho và nàng yên ổn ở cùng nhau sao? Sao lần nào nàng cũng sát phong cảnh như vậy chứ?

      “Ai da, chàng mà!” Hạ Thiên chọt chọt vào ngực , tự giác lại mang theo vẻ làm nũng.

      Ngay lập tức lại khiến cho Ân Tịch Ly xuân tâm nhộn nhạo, nghìn câu vạn chữ cũng bằng câu làm nũng của người trong lòng, đành phải thở dài : “Kỳ thực, cũng có cảm giác gì. . . .”

      hắng giọng, có chút mất tự nhiên, : “Ừ , chính là thích nàng thân thiết với nam nhân nào khác ngoài ta, ừm, lúc nào nhìn thấy nàng, khụ, rất nhớ nàng, còn có. . . còn có . . .”

      cứ ấp a ấp úng, lời lộn xộn, nhưng Hạ Thiên nghe lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ra cảm giác của đại thúc đối với nàng là như vậy nha.

      Còn nàng sao? Hạ Thiên nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, lúc nàng nhìn thấy đại thúc cũng luôn nghĩ đến , nhưng mỗi lần nghĩ đến chỉ toàn nghĩ đến những lúc bắt nạt mình, cho nên thường thường nàng chỉ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cho dù thế nào cũng là nhớ mà, phải ?

      Vậy nếu như đại thúc thân mật với người con khác . . . .

      Hạ Thiên suy nghĩ hồi rồi lại đột nhiên nhướng mày, trước mắt xuất hình ảnh Ân Tịch Ly ôm người con khác, nàng lập tức cảm thấy khó chịu. được! Nàng thể để cho đại thúc thân mật với người con khác! Tuyệt đối được!

      lại tất cả những cảm giác mà đại thúc , nàng cũng có, vậy, nàng cũng thích hoàng thúc rồi?

      Nghĩ vậy, Hạ Thiên cảm thấy nhõm hơn rất nhiều, vì để tránh khả năng Ân Tịch Ly bắt cá hai tay, nàng nghiêm túc túm lấy vạt áo của , trừng to mắt nhìn , mở miệng ra lệnh hệt như nữ vương: “Đại thúc, chàng nghe kỹ cho ta, được ôm nữ nhân khác, được hôn nữ nhân khác, cũng được nhìn nữ nhân khác! Đúng rồi! Đặc biệt là cái người tên Liên Tĩnh kia! Tuyệt đối được chạm vào nàng ta! Chàng nghe chưa?”

      “Nha đầu. . . .” trán Ân Tịch Ly ba vạch đen, trợn mắt nhìn nàng: “ yên lành, nàng chuyện này để làm gì?”

      Hạ Thiên ôm cổ , mở miệng to giống như là tuyên bố: “Bởi vì chàng là của ta! Ta cho phép bất kỳ ai chạm vào chàng!”

      Ân Tịch Ly khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn nàng: “Thiên nhi, nàng, nàng vừa gì. . .”

      đột nhiên có chút mơ hồ, cảm thấy giống như mình bị ảo giác, nếu tại sao lại có thể nghe thấy nha đầu đáng giận này ra những lời chiếm hữu bá đạo như vậy?

      Hạ Thiên chớp mắt vài cái, có chút vô tội : “ có gì hết, ta chỉ chàng là của ta mà thôi, chẳng lẽ được sao?”

      Lời này rất kỳ quái à? Vì sao sau khi nghe mình , đại thúc lại trở nên kỳ quái như vậy? Vẻ mặt này cứ như rất giật mình, dường như thể tin, lại giống như vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ. . .

      ! Dĩ nhiên là có thể rồi!” Ân Tịch Ly dùng sức ôm nàng vào trong ngực, sức lực lớn đến nỗi làm cho Hạ Thiên có chút khó thở.

      “Thiên nhi. . . Ta là của nàng, nàng cũng là của ta.” Ân Tịch Ly ôm chặt lấy Hạ Thiên, trong lòng nhịn được mà thở dài, khóe môi lại kìm được mà cong lên, cười tươi, nụ cười này hệt như đóa mẫu đơn hé nở dưới bầu trời xanh thẳm, tràn ngập vẻ dã và hấp dẫn, nhưng cũng vô cùng thỏa mãn.

      Nàng , là của nàng!

      Vậy cũng chứng tỏ, trong lòng nha đầu nàng có , nàng thích . Ân Tịch Ly muốn cười, cũng nhịn được nữa mà cười to.

      “Hạ nhi, nàng ta!”

      rất chắc chắn, bảy năm chờ đợi uổng phí, rốt cuộc chờ được nàng, giờ phút này, gì có thể phá hủy cõi lòng ngập tràn vui sướng của , cao hứng tới nỗi muốn bay lên tận trời xanh.

      Hạ Thiên nghi hoặc nhìn cái người giống hệt Ân Tịch Ly cười đến ngu ngốc này, lại khỏi đưa tay xoa cánh mũi.

      Chậc, người này là đại thúc sao? là đại thúc mà nàng thích sao? Sao nàng lại cảm thấy . . . giống như người ngốc nghếch vậy?

      Chậc, hay là, nhân lúc mình chỉ mới thích , chưa nhiều tới mức để gọi là , nàng tranh thủ di tình biệt luyến nhỉ?

      Aiz aiz, ngay cả đại thúc trước giờ vẫn luôn khôn khéo mà cũng có lúc trở nên như vậy, Hạ Thiên khỏi lắc đầu cảm thán, thế giới này, quả thực là rối rắm mà.
      lovenovel thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 158: Huynh đệ tốt

      Nơi kinh thành phồn hoa náo nhiệt, Nhậm Diệc đứng giữa ngã tư đường, cũng chẳng có mục đích gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn đám người hai bên đường tấp nập qua lại, ánh mặt trời rọi lên dấu chu sa nơi đầu ngón tay khiến chúng càng trở nên rực rỡ.

      còn nhớ , hết con phố này là tới ngõ , bên ngoài ngõ ông lão bày gian hàng xem tướng số cho khách qua đường, người ta gọi lão là lão Thu, ông lão râu tóc bạc phơ.

      Đôi chân Nhậm Diệc lặng lẽ tiến lên, quả nhiên trông thấy ngõ , bên trong ngõ ít những ông lão bày gian hàng xem tướng số.

      Khóe môi Nhậm Diệc khẽ cong lên, giống như năm đó, cũng ngõ hẻm này, cũng đám người này, ngay cả cây liễu trước ngõ cũng vẫn còn đó, chỉ có điều duy nhất thay đổi, đó chính là bên trong đám người xem tướng số kia còn lão Thu nữa rồi, cây liễu này trải qua mười năm gió táp mưa sa dần dần héo rũ, mà bên cạnh cũng còn mẫu thân cùng.

      “Con trai, nhìn xem, lão Thu chờ chúng ta kìa, chúng ta cũng mau qua đó thôi. . . .”

      Bên cạnh truyền đến những thanh mơ hồ, Nhậm Diệc lại nghe thấy tiếng mẫu thân khẽ gọi bên tai giống như năm đó, theo bản năng quay lại đáp: “Mẫu phi. . .”

      khí lọt qua từng kẽ tay, lạnh buốt, lạnh đến sâu tận trong tim, mà bên cạnh bóng người.

      Nhậm Diệc giật mình, bỗng nở nụ cười khổ, khờ , mười năm cũng trôi qua, sao mẫu thân có thể còn ở nơi này? Hôm nay, bà sớm hòa vào trong lòng đất, chỉ còn xương cốt lạnh giá.

      Thu hai tay vào trong áo, ánh mắt Nhậm Diệc lưu luyến nhìn quanh vòng, sau đó lại lưu luyến thu hồi tầm mắt, xoay người rời .

      “Ơ, chờ chút, ngươi làm rớt đồ này!”

      Sau lưng Nhậm Diệc đột nhiên truyền đến giọng có vẻ gấp gáp, vốn định để ý tới, thế nhưng lại nghe đối phương mình bị rớt đồ, thuận tay sờ lên thắt lưng, quả nhiên là túi gấm của Tiểu Phàm đưa cho bị rớt mất.

      vội vàng xoay người, lại thấy người nọ đuổi đến sau lưng, trong tay cầm theo túi gấm, đứng trước mặt Nhậm Diệc : “Túi gấm này là của ngươi phải ? Vừa rồi ta thấy ngươi đánh rơi xuống đất.”

      “Đúng vậy, là của ta.” Nhậm Diệc nhận lấy túi gấm, ngẩng đầu lên nhìn người nọ: “Cám. . .” Vừa mở miệng, giọng lại đột nhiên ngưng bặt.

      Nhậm Diệc kinh sợ nhìn người trước mắt, câu cũng nên lời.

      Ân Tử Dương kỳ quái nhìn quan sát mình, ngượng ngùng cười: “ người ta có gì ổn sao? Dường như các hạ có vẻ giật mình?”

      Nghe vậy, Nhậm Diệc có chút bối rối dời tầm mắt, nắm túi gấm trong tay, lặng lẽ siết chặt, gân xanh lên rệt.

      có, có gì.” cụp mắt che giấu vẻ bối rối, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để : “Cám ơn công tử nhặt túi gấm giúp ta!”

      “Haha, tiện tay thôi mà, cần khách sáo.” Ân Tử Dương cười, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp lại mang theo chút mừng rỡ vui sướng, nhìn Nhậm Diệc, biết tại sao lại mơ hồ cảm thấy người trước mắt cho loại cảm giác quen thuộc, rồi lại nghĩ biết là rốt cuộc mình gặp người này ở nơi nào, lập tức mỉm cười : “Trước kia chúng ta từng gặp nhau sao? Ta cảm thấy hình như từng gặp ngươi ở đâu rồi ấy?”

      Thân thể Nhậm Diệc khẽ run lên, trong lòng tựa như có sóng lớn gào thét, cuồn cuộn và mãnh liệt, vội vã xoay người để che cảm xúc chực bùng phát, chỉ thản nhiên : “Chúng ta. . . chưa từng gặp mặt, ta biết ngươi.”

      “Ồ.” Ánh mắt Ân Tử Dương lóe lên chút thất vọng, lại có chút xấu hổ : “ có gì đâu, chắc là ta nhìn nhầm rồi.”

      Lúc này, ở đầu ngõ lại xuất hai bóng người lớn , bé trai nhanh chóng chạy tới, oang oang kêu to: “Thất ca, huynh làm gì vậy? Sao mua mỗi hồ lô ngào đường mà lại lâu như thế?”

      Ánh mắt Ân Tử Dương sáng ngời, quay lại nhìn thấy Ân Dã Thần và Tiểu Phàm về phía mình: “Tam ca, Tiểu Phàm, hai người tới rồi sao?”

      “Ai bảo huynh lâu như vậy, đợi huynh mua về chắc đệ và tam ca chết đói rồi, huynh chuyện với ai vậy, hả, sư phụ? Tại sao lại là người?” Tiểu Phàm chợt phát bóng lưng Nhậm Diệc chuẩn bị rời , bé lập tức vọt lên hai ba bước, nhảy cái bám lên người Nhậm Diệc: “Sư phụ, sao người lại ở đây?”

      Vẻ mặt cứng đờ của Nhậm Diệc rốt cuộc cũng nở nụ cười, ôm Tiểu Phàm vào trong ngực: “Ở vương phủ có chút nhàm chán nên ta ra ngoài chút.”

      Nghe vậy, trong lòng Tiểu Phàm lập tức cảm thấy áy náy, đều tại mình tốt, mình ở đây chơi đùa vui vẻ, lại để sư phụ mình trong phủ buồn bực, ngay cả ra ngoài cũng chỉ có mình lẻ loi độc . . . .

      “Tiểu Phàm, ra đây là sư phụ của đệ nha.” Ân Tử Dương vui mừng .

      “Đúng vậy, đây là sư phụ của đệ, người rất lợi hại đấy!” Tiểu Phàm đắc ý giới thiệu, cũng quên giới thiệu với Nhậm Diệc: “Sư phụ, đây là thất ca, đây là tam ca!”

      Thân thể Nhậm Diệc lại lần nữa trở nên cứng đờ.

      Tiểu Phàm ở trong ngực của , giác quan của bé hết sức nhạy bén, lập tức phát hình như hôm nay sư phụ có chút kỳ lạ, bé có chút lo lắng khẽ hỏi: “Sư phụ, người làm sao vậy?”

      Nhậm Diệc hít hơi sâu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiểu Phàm, lắc lắc đầu mỉm cười, sau đó giống như con rối, gượng gạo xoay người, nhìn về phía Ân Tử Dương, chậm rãi : “Tại hạ là Nhậm Diệc.”

      “Ta là Ân Tử Dương, haha, ra huynh chính là sư phụ của Tiểu Phàm, ta thường xuyên nghe Tiểu Phàm nhắc đến huynh, Tiểu Phàm huynh cực kỳ lợi hại, ta vẫn muốn tìm cơ hội để làm quen với huynh chút, ngờ hôm nay chúng ta lại có duyên tình cờ gặp gỡ ở nơi này.” Ân Tử Dương cười .

      Lúc cười, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, tạo nên đường cong hình trăng lưỡi liềm, khiến cho gương mặt quá mức tuấn tú lại càng tăng thêm vài phần rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

      “Ta cũng nghe Tiểu Phàm nhắc đến ngươi.” Nhậm Diệc khẽ gật đầu, kích động mất bình tĩnh vừa rồi bị cố gắng đè nén vào nơi sâu nhất trong lòng, bây giờ vẻ mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, nụ cười thản nhiên đọng nơi khóe môi, khiến cho người ta như chìm trong gió xuân.

      Nghe thấy Tiểu Phàm thường nhắc đến mình trước mặt người kia, nụ cười mặt Ân Tử Dương lại càng thêm rạng rỡ, sau đó lại đến bên cạnh Ân Dã Thần, giới thiệu : “Đây là tam ca của ta, tên Ân Dã Thần, hôm nay chúng ta dẫn Tiểu Phàm chơi.”

      “Ân Dã Thần . . .” Nhậm Diệc lẩm bẩm cái tên này, đó là cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ, hôm nay gọi lên, cũng thành tên của người khác.

      nhìn về phía Ân Dã Thần, mím môi thành đường thẳng tắp.

      Ân Dã Thần vốn đạm mạc nhiều lời, nhưng nghe đối phương là sư phụ của Tiểu Phàm, muốn khiến Tiểu Phàm mất vui, vậy nên chỉ khẽ gật đầu với Nhậm Diệc, xem như là chào hỏi qua loa.

      Vào lúc này, đôi mắt của Nhậm Diệc bỗng nhiên mở to, tia sáng rét lạnh xẹt qua đáy mắt, nhanh đến nỗi khó ai phát được.

      Thế nhưng, tuy là tia sát ý kia biến mất cực nhanh, nhưng đối với người trước nay luôn duy trì đề cao cảnh giác như Ân Dã Thần mà , vẫn cảm nhận được, lập tức khỏi nhìn Nhậm Diệc nhiều thêm vài lần, trong lòng cảm thấy có chút hoài nghi.

      Người này muốn giết ?

      Đôi mắt Ân Dã Thần cụp xuống, nhìn Tiểu Phàm ở trong ngực Nhậm Diệc, đôi mắt khẽ híp lại, người này, lại muốn giết , như vậy, ta và Tiểu Phàm là địch hay bạn đây? Hay ta chỉ đơn giản là muốn lợi dụng Tiểu Phàm để tiếp cận mình?

      Trong lòng Ân Dã Thần thầm đề phòng, mặc kệ ta là địch hay bạn, nhưng nếu nổi lên sát ý đối với mình, như vậy ta là chuyện xấu.

      , tuyệt đối cho phép bất kỳ người nào xúc phạm đến Tiểu Phàm và nàng.

      “Sư phụ, sư phụ mình có ai trò chuyện, chi bằng chơi với Tiểu Phàm ?” Tiểu Phàm mở to đôi mắt chờ mong nhìn sư phụ của mình, trong lòng bé biết mấy hôm nay mình ‘hắt hủi’ sư phụ, vậy nên giọng của bé rất đỗi ngọt ngào, thậm chí còn mang theo vài phần nũng nịu và khôn khéo, hy vọng sư phụ của mình tức giận.

      “Đúng nha, Nhậm đại ca cùng chúng ta , càng đông càng vui mà.” Ân Tử Dương là người rất dễ hòa đồng, vừa quen lập tức gọi người ta là đại ca, lại còn vừa cười vừa : “Trước đây vài ngày, Hạ thần y còn muốn giới thiệu cho chúng ta làm quen, nàng ấy còn bảo ta và Nhậm đại ca rất giống nhau, chừng kiếp trước là huynh đệ ruột, Nhậm đại ca ngại nhận thêm tiểu đệ như ta chứ?”

      xong còn quên chớp mắt vài cái, lộ ra vẻ mặt ‘huynh ngàn vạn lần đừng có từ chối nha’.

      Nhậm Diệc nhịn được mà bật cười, cổ họng khẽ căng lên, tiếng ‘đại ca’ chỉ xuất trong mơ, giờ phút này lại vô cùng ràng, tiến sâu vào tận đáy lòng , đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn phai mờ.

      “Thất ca, sao huynh lại giành sư phụ với đệ, đây là sư phụ của Tiểu Phàm nha!” Nghe thấy Ân Tử Dương vậy, Tiểu Phàm hài lòng, vội vàng ôm chặt Nhậm Diệc tuyên bố quyền sở hữu, cho bất kỳ kẻ nào dòm ngó.

      “Này này Tiểu Phàm, huynh đây là nhận đại ca, cũng phải nhận sư phụ, đệ cuống cái gì nha, huynh cũng đâu có kéo Nhậm đại ca bỏ trốn đâu chứ.” Ân Tử Dương làm mặt quỷ với bé.

      được, được, nhất định được!”

      “Đệ có ích gì, Nhậm đại ca từ chối đâu, tin đệ hỏi Nhậm đại ca !”

      “Sư phụ, người mau với thất ca là người nhận tiểu đệ !” Tiểu Phàm vội vàng kéo tay Nhậm Diệc, .

      Ân Tử Dương cũng tiến lên bước, đứng trước mặt Nhậm Diệc, mày kiếm khẽ nhíu lại: “ phải là Nhậm đại ca muốn kết giao bằng hữu với ta đấy chứ?”

      Nhậm Diệc lẳng lặng nhìn Ân Tử Dương đứng trước mặt mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm, sâu đến nỗi như muốn hút cả người vào trong mắt.

      Ân Dã Thần đứng cách đó vài bước, lặng lẽ nắm chặt tay, quên vừa rồi Nhậm Diệc nổi lên sát ý với mình, nếu bây giờ ta động thủ với Tử Dương, Tử Dương nhất định thể nào phản kích.

      Nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt Ân Dã Thần mực khóa chặt bóng dáng Nhậm Diệc, nếu như ta dám động vào sợi tóc của Tử Dương . . . tuyệt đối khiến cho ta chết có chỗ chôn, cho dù ta có là ai chăng nữa.

      Nhậm Diệc chậm rãi duỗi tay ra, ánh mắt Ân Dã Thần chợt lóe lên, tiến lên bước, chuẩn bị ra tay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :