1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 149: Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau bỏ trốn !

      Bên trong ngôi miếu hoang tàn đổ nát, từng cơn gió lạnh liên tục ùa vào, gió lạnh xen lẫn ý lạnh giữa hai hàng lông mày khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, từng chút từng chút ăn mòn ý chí.

      “Thần. . . con của ta, con nhất định phải sống tốt. . .”

      “Sống. . . tốt. . .”

      “Mau chạy . . . chạy càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay về nữa. . .”

      “Mau chạy . . .”

      , mẹ, chúng ta cùng . . .”

      “Huhu, mẹ. . . mẹ đừng chết, chúng ta cùng , cùng .”

      “Đừng . . . đừng mà. . . đừng mà!”

      Ánh trăng sáng tỏ, Nhậm Diệc nằm giường bỗng bật dậy, kinh hoảng nhìn bốn phía, lúc này mới giật mình, ra chỉ là mơ.

      Sau lưng ướt đẫm mồ hôi, đưa tay lau mồ hôi trán rồi lại ngây ngẩn nhìn bóng đêm trước mắt, ánh trăng len lỏi qua khung cửa, tạo nên khung cảnh mờ mờ ảo ảo, lúc sáng lúc tối.

      bao lâu rồi?

      lẳng lặng nhìn dấu vết ẩm ướt tay, ánh mắt có chút mông lung, 20 năm trôi qua, bao lâu rồi chưa mơ như thế?

      Năm đó, từ sau cái ngày mà rời , hầu như đêm nào cũng bị ác mộng khiến cho bừng tỉnh, vốn nghĩ rằng mình bao giờ gặp phải cơn ác mộng này nữa, nhưng ngờ bây giờ nó lại bắt đầu, chẳng lẽ mẫu thân muốn dùng cơn ác mộng để nhắc nhở mình được quên chuyện này, nhất định phải nhớ ? Phải đặt nó vào nơi sâu nhất trong lòng?

      cụp mắt, thở hơi dài, vì sao lại tiếp tục mơ thấy cơn ác mộng này? Là vì gặp lại người đó sao?

      Nhậm Diệc đứng dậy, tùy tiện khoác đại tấm áo choàng, sau đó mở cửa phòng, trăng sáng cao nhanh chóng chiếu rọi, ánh trăng nhàng sáng tỏ, xinh đẹp vô cùng.

      Kinh thành. . .

      nên tới.

      vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với chuyện này, giờ vẫn nên tới, nếu phải vì hai mẹ con nàng . . . .

      Nhậm Diệc cười khổ tiếng, thương người, luôn kìm lòng được mà dõi theo từng bước chân nàng, cho dù biết là mình nên tới kinh thành, nhưng vẫn phải tới.

      Rốt cuộc là vì sao lại thích nàng chứ?

      Là vì khi nàng rơi xuống vách núi, những có thể chỉ còn lại nửa cái mạng mà còn rất có thể tàn phế cả đời, thế nhưng nàng vẫn vui vẻ hưng phấn như chưa có gì xảy ra, cứ luôn miệng hét lên ‘trở về, trở về’, vậy nên mới thích nàng sao?

      Hay là khi nàng biết đứa bé trong bụng khiến cho nàng bị người ta nhục mạ coi khinh cả đời, thế nhưng nàng vẫn kiên trì muốn sinh nó ra, vậy nên mới thích nàng?

      Hay là mỗi lần đêm khuya thanh vắng, nàng ngắm những vì sao trời rồi lại rằng mình muốn về nhà, vậy nên mới động lòng với nàng?

      Nhưng cho dù là lúc nào thích vẫn chính là thích, có cách nào phủ nhận, cũng thể nào kìm chế, bởi vì nàng, cho nên mới quay về kinh thành, nơi mà nghĩ là mình bao giờ bước chân vào nữa.

      Lời mẫu thân trước lúc qua đời vẫn luôn nhớ rất , mẫu thân dặn đừng bao giờ trở về, vĩnh viễn cũng nên điều tra chuyện gì xảy ra năm đó.

      Thế nhưng tại, vận mệnh lại sắp đặt khiến trở về, chẳng lẽ, muốn ngồi yên chỗ, vứt bỏ cơ hội điều tra chân tướng của việc năm đó sao?

      “Mẹ, người bảo con cần phải báo thù, nhưng sao con có thể an tâm đây?”

      Quả nhiên là thể an tâm, nếu tại sao 20 năm chưa hề nằm mộng, bây giờ vừa trở về kinh thành lâu bắt đầu gặp ác mộng rồi?

      Đứng dưới ánh trăng, nhàng thở dài, mẹ à, xin lỗi, lần này hãy để con tùy hứng lần .

      “Sao còn chưa ngủ, đứng đó làm gì vậy?”

      Hạ Thiên bước ra từ phòng của Tiểu Phàm, chuẩn bị về phòng mình ngủ lại trông thấy Nhậm Diệc đứng ngẩn người giữa sân nhìn trăng sáng.

      Gần đây Tiểu Phàm càng lúc càng nổi tính trẻ con, thường xuyên bắt nàng trước khi ngủ phải kể chuyện cổ tích, tuy thế nhưng nàng cũng rất hưởng thụ cuộc sống như vậy, mà nàng cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia mỗi lần kể chuyện cổ tích cho Tiểu Phàm nghe trước khi ngủ, bé luôn mình còn là trẻ con nữa, cần phải nghe kể chuyện rồi mới ngủ được, thế mà bây giờ lại cứ quấn quít bắt nàng kể, Hạ Thiên nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

      Dĩ nhiên nàng biết, bởi vì Tiểu Phàm muốn cho Ân Tịch Ly đến quấy nhiễu nàng, cho nên mới cố gắng chiếm lấy thời gian của nàng mà thôi, bé quả thực là đứa con mệnh khổ mà, những phải chăm sóc cho mẫu thân mà còn phải giúp cho mẫu thân đề phòng phụ vương đại sắc lang kia nữa, dễ dàng mà. . . .

      “Hả?” Nhậm Diệc cũng hồi thần, nhìn thấy Hạ Thiên khẽ mỉm cười: “Tiểu Thiên Thiên cũng chưa ngủ à? Chẳng lẽ là vì nhớ người ta sao?”

      vừa vừa nháy nháy mắt với nàng, dáng vẻ như muốn ‘nếu nàng nhớ ta cứ ra ’ khiến Hạ Thiên vừa bực mình vừa buồn cười.

      Nàng cũng khách khí mà bước tới, đặt mông ngồi xuống bậc thềm bên cạnh : “Nhậm Diệc à, ta thấy huynh mấy ngày nay kỳ quái, có phải là có tâm ?”

      Ánh mắt của Nhậm Diệc chợt lóe lên, chẳng lẽ biểu như vậy sao? Xem ra lần sau phải chú ý hơn rồi, cố tình bĩu môi, ra vẻ đáng thương, ai oán nhìn Hạ Thiên, : “Bởi vì ta đau lòng. . .”

      Khóe miệng Hạ Thiên co giật: “Ta biết huynh đau lòng nha.” khuôn mặt kia ràng là có viết dòng chữ ‘ta đau lòng, ta khổ sở, ta rất buồn. . .’ chẳng lẽ nàng có thể biết sao? Chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra được.

      “Ý ta muốn hỏi vì sao huynh lại đau lòng?” Tuy bình thường Nhậm Diệc hay tỏ vẻ bị trời ghét người oán, thế nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được lúc này tâm trạng của tốt.

      Từ trước tới giờ, Nhậm Diệc luôn là người theo chủ nghĩa nam tử hán, tuy đôi lúc hay thích làm ầm ỹ trước mặt nàng, nhưng càng về sau, Nhậm Diệc gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho hai mẹ con nàng và Tiểu Phàm, mấy năm này, nếu nhờ Nhậm Diệc. . . chỉ sợ đời này cũng có nàng và Tiểu Phàm nữa.

      “Ngày nào nàng cũng ở cùng với nam nhân khác, ta có thể đau lòng sao?” Nhậm Diệc trưng ra vẻ mặt ai oán: “Tiểu Thiên Thiên, nàng có biết nàng là người có mới nới cũ ? Có Ân Tịch Ly rồi vứt ta sang bên!”

      Khóe miệng Hạ Thiên co giật: “Nhậm Diệc, huynh đàng hoàng chút , người ta chuyện nghiêm túc mà!”

      “Tiểu Thiên Thiên, ta và nàng mà cũng có thể chuyện nghiêm túc sao? Chẳng lẽ trong mắt nàng, chuyện của ta hề quan trọng sao? Chẳng lẽ chuyện lớn trong lòng ta, so với trân châu, bảo bối còn quý hơn, đối với nàng lại phải là chuyện quan trọng sao?” Nhậm Diệc đau lòng muốn chết, hai tay ôm ngực, dáng vẻ giống hệt như nàng Tây Thi ôm ngực khổ sở vậy.

      “Ngừng ——!” Hạ Thiên đau đầu cắt đứt lời : “Được được được, ta biết chuyện của huynh rất quan trọng, so với chủ tịch Mao tiến đánh Nhật Bản còn quan trọng hơn nhiều.”

      “Ồ, nàng biết là tốt rồi.” Khóe môi Nhậm Diệc cũng cong lên, cười híp mắt : “Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau bỏ trốn . . . Chúng ta cùng đến thảo nguyên hái nấm, đến Thổ Phiên [1] dựng lều vải, ban ngày chăn trâu, vắt sữa dê, tối đến ngắm trăng, ngắm sao, nàng xem cuộc sống như vậy có phải là rất tốt đẹp ?”

      --- ------ ---
      [1] Thổ Phiên (hay còn gọi là Thổ Phiền): vương quốc từng thống trị Tây Tạng, khống chế gần như toàn bộ con đường tơ lụa suốt từ thế kỷ 6 đến thế kỷ 9. Dân tộc Thổ Phiên là dân tộc thiểu số ở cao nguyên Thanh Tạng.

      Lều vải Thổ Phiên ( Tây Tạng )

      [​IMG]

      [​IMG]

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150: Có thích ta hay ?

      Hạ Thiên khẽ gật đầu: “Ừ, quả là rất tốt đẹp.”

      Đôi mắt Nhậm Diệc sáng ngời: “ ? Nàng cũng hiểu được phải ? Vậy chúng ta cùng nhé, bây giờ xuất phát luôn !”

      Hạ Thiên choáng váng: “Ta này Nhậm Diệc, huynh quên mất Tiểu Phàm rồi sao? Dám mang theo Tiểu Phàm, ta còn chưa chán sống đâu.”

      Nhậm Diệc bất mãn lầm bầm tiếng: “Chỉ sợ tên nhóc kia bây giờ có phụ vương, quên mất sư phụ là ai rồi.”

      đâu, huynh yên tâm , vừa rồi Tiểu Phàm còn với ta, gần đây thấy huynh, nó còn nghĩ biết có phải là huynh bận cái gì đấy.” Hạ Thiên làm như huynh đệ tốt, vỗ vỗ bả vai an ủi : “Nhưng mà Nhậm Diệc này, hai ngày nay huynh làm sao thế? Hở ra tí là lại ngẩn người, nhíu mày, trước giờ ta chưa từng thấy huynh như vậy.”

      Trực giác của nàng cho biết, chắc hẳn trong lòng Nhậm Diệc nhất định là có chuyện gì, chỉ là hình như Nhậm Diệc muốn với bọn họ.

      Đúng rồi, chẳng lẽ huynh ấy thích nương nào rồi sao? Chẳng lẽ gặp được người trong lòng, chẳng lẽ người có thể khiến cho đại Độc Thánh trở nên rầu rĩ vui xuất rồi sao?

      Hạ Thiên cảm thấy khả năng này rất lớn, chắn chắn là nương kia cảm thấy Nhậm Diệc mồm mép trơn tru, cho rằng là công tử phong lưu nên muốn ở bên cạnh , cho nên bây giờ mới khổ sở buồn bực như vậy.

      Hạ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, aiz aiz, Nhậm Diệc này cái gì cũng tốt, nhưng cái chính là quá đào hoa, nếu như lớn lên trông xấu xí chút vận đào hoa cũng kéo đến rồi, nhưng rốt cuộc lớn lên đẹp trai như vậy, khi bước chân vào tình trường con cứ ùn ùn kéo đến, cho dù cố ý cũng bị gán cái mác phong lưu rồi.

      “Haha, tiểu Thiên Thiên, nàng cảm thấy ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Nhậm Diệc buồn cười gảy gảy chóp mũi nàng: “ đời này làm sao có thể có chuyện gì khiến cho Nhậm Diệc ta xao động, nàng có đúng ?!”

      “Stop . . . đừng có bảnh chọe.” Hạ Thiên liếc mắt khinh thường, nàng mới thèm tin đâu.

      “À đúng rồi Nhậm Diệc, quen biết lâu như vậy mà ta còn biết quê của huynh ở đâu, ta nhớ hình như huynh từng với ta huynh là người Kinh Hoa, chẳng lẽ huynh cũng là người kinh thành?” Hạ Thiên chợt nhớ tới vấn đề này.

      Nụ cười mặt Nhậm Diệc như cứng lại, có chút gượng ép: “, ta đâu phải là người Kinh Hoa, ta là người Hoài Giang, cha ta là ngư dân.”

      “Hả? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?” Hạ Thiên vỗ đầu cái rồi lại bất đắc dĩ : “Aiz, quả nhiên là già rồi, cứ quên cái nọ quên cái kia, mà này, huynh nhà huynh đều là ngư dân, vậy tại sao huynh lại biết dùng độc? Lại còn ở trong cái sơn cốc kia nữa?”

      Nhậm Diệc nhìn nàng cái rồi mới từ từ : “Hoài Giang thường bị lũ lụt, mười năm trước có cơn lũ rất lớn, cha mẹ ta bị nước cuốn , cũng bao giờ trở về nữa.”

      “Ơ . . . xin lỗi.” Hạ Thiên khẽ giật mình, vội vàng xin lỗi: “Ta biết. . .” Sớm biết hỏi điều này rồi.

      có gì.” Nhậm Diệc mỉm cười : “Chuyện qua lâu rồi, lúc ấy cả thôn đều bị nhấn chìm, chỉ có vài người sống sót, mà lúc đó cha nuôi của ta biết từ đâu đến, sau đó thu nhận ta, đưa ta tới sơn cốc kia.”

      rất , nhưng Hạ Thiên vẫn cảm giác được nỗi đơn trong lời kia: “Vậy là cha nuôi dạy huynh dùng độc?”

      Nhậm Diệc lắc đầu: “, là ta tự học, cha nuôi biết dùng độc, ông ấy chỉ dạy võ công cho ta, sau khi học hết võ công, bởi vì nhàm chán cho nên ta mới nghiên cứu về các loại độc.”

      “Tự học sao? Huynh lợi hại!” Hạ Thiên cảm thấy vô cùng bội phục, tự học thành tài! có ai dạy mà vẫn có thể học tốt như vậy, quả thực là thiên tài.

      “Haha . . .” Nhậm Diệc cười, mắt phượng nhìn Hạ Thiên chăm chú, giọng tràn ngập quyến rũ: “Thế nào? Tiểu Thiên Thiên cảm thấy ta rất lợi hại sao?”

      “Đúng vậy, rất lợi hại.” Hạ Thiên thành , nếu bắt nàng phải tự học từ mớ ngổn ngang chưa bao giờ nhìn thấy, nàng tình nguyện ở nhà làm sâu gạo, hàng ngày hết ăn rồi lại nằm, có người bao nuôi là chuyện vô cùng hạnh phúc nha.

      “Vậy tiểu Thiên Thiên có thích ta hay ?” Nhậm Diệc từ từ nhích đến gần nàng, đôi mắt hoa đào lóe lên tia sáng mị hoặc, trong nháy mắt trở nên phong tình vạn chủng.

      “Khụ khụ. . .” Hạ Thiên bị câu hỏi của làm sặc, “Nhậm Diệc, huynh đừng có trêu ta . . . haha. . .”

      Nhậm Diệc bất đắc dĩ thở dài, cái người này, rốt cuộc khi nào nàng mới có thể hiểu được tâm ý của đây?

      “Này, Nhậm Diệc.” Hạ Thiên đột nhiên nhìn thẳng vào mắt , sau đó nhìn từ xuống dưới, bắt đầu đánh giá.

      “Làm sao vậy? Làm gì mà nhìn ta ghê thế?” Nhậm Diệc sờ sờ mặt mình, mặt dính cái gì sao?

      “Đừng nhúc nhích!” Hạ Thiên kéo bàn tay định sờ lên mặt của , sau đó ghé sát vào mặt Nhậm Diệc, cau mày quan sát.

      Nhậm Diệc tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu Thiên Thiên, rốt cuộc là nàng làm gì vậy?”

      Hạ Thiên chăm chú quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Nhậm Diệc: “Nhậm Diệc à Nhậm Diệc, hôm nay ta mới phát , huynh có vẻ giống người. . . .”

      “Hả? Giống ai?” Nhậm Diệc nghe nàng xong cũng mơ màng, trong lòng bỗng nổi lên nghi ngờ.

      “Giống Ân Tử Dương!” Hạ Thiên ra đáp án cách chắc chắn, sau đó còn gật đầu khẳng định: “Đúng rồi, huynh rất giống Ân Tử Dương!”

      “. . . .” Nhậm Diệc nhìn nàng, xoa xoa mặt mình: “Nàng , ta giống Ân Tử Dương?”

      “Đúng vậy!” Hạ Thiên cười : “ nhìn kỹ biết, Tử Dương có đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người, mặc dù huynh có dáng vẻ phong tình vạn chủng giống như Tử Dương, nhưng đôi mắt hoa đào này, chính là thế này, cả thế này nữa, Ân Tử Dương có cái nốt ruồi ở đây, huynh xem, huynh cũng có này.”

      Nàng chỉ vào nốt ruồi nho nhìn thấy ở phía dưới vành tai của Nhậm Diệc, cười : “Xem này, đúng rồi, lại , hai người có điểm giống nhau như vậy, hôm nào ta dẫn huynh gặp nhé?”

      Nhậm Diệc thấp giọng cười cười, hàng mi dài che phủ đôi mắt, cũng giấu cảm xúc thâm trầm của , chỉ thấy khẽ gật đầu, : “Được.”

      “Haiz, quyết định như vậy , vừa hay sáng mai tới đây, đến lúc đó ta giới thiệu để hai người làm quen, chừng kiếp trước hai người là huynh đệ đấy!”

      Hạ Thiên đắc ý cười hề hề , hoàn toàn để ý tia sáng vừa lóe lên trong đôi mắt , đôi mắt có chút ẩm ướt.

      “Cũng muộn rồi, nàng nghỉ .” Nhậm Diệc ngẩng đầu, nhìn trăng sáng treo nơi đỉnh đầu xa xa, nhàng .

      “Ừm, ta ngủ trước đây, kỳ thực, có số việc cần phải nghĩ nhiều như vậy, nữ nhân thôi mà, chỉ cần huynh muốn là có, cần gì phải ủ rũ vui như vậy? Huynh đệ à, mỹ nữ trong thiên hạ nhiều vô số, đừng dại dột treo cổ mình dưới gốc cây!”

      Hạ Thiên cười hì hì, ngáp dài : “Ta đây!”

      Nàng phất phất tay rồi bước dứt khoát, để lại sau lưng Nhậm Diệc chỉ biết cười khổ.

      Nha đầu này, nàng cho rằng dạo này tâm tình của tốt là vì theo đuổi được nữ nhân sao? Cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ như vậy.

      cười, nâng mắt nhìn lên bầu trời xa xăm vô định, khóe mắt lại có chút ẩm ướt, giọt lệ trong suốt tựa như ánh sao bỗng lặng lẽ rơi, dường như muốn bao phủ lên toàn bộ thế giới, bên tai lại như giọng nhàng vang lên, tựa như chiếc lông vũ cứ lẳng lặng quanh quẩn trong đầu .

      “Haha, mau nhìn này, mau nhìn này, hai đứa nó hổ là huynh đệ ruột, ngay cả nốt ruồi cũng giống nhau như đúc. . .”

      bậy, cái này mà là nốt ruồi gì, theo trẫm thấy đó là cái bớt, chỉ có điều hơi mà thôi. . .”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 151: Hai tên ngốc

      Hôm sau, Ân Tử Dương đúng hẹn chạy tới Ly vương phủ điểm danh, và Tiểu Phàm rất thích chơi với nhau, bình thường có chuyện gì lại chạy đến Ly vương phủ tìm Tiểu Phàm chơi đùa, nhìn chơi với Tiểu Phàm khiến Ân Tịch Ly cảm thấy Ân Tử Dương đường đường là hoàng tử, sao lại thích chơi với trẻ con như vậy, nhưng ai bảo con mình thích chơi với người ta chứ, vậy nên cũng chỉ có thể mặc kệ Ân Tử Dương mà thôi.

      Nhưng mà Ân Tử Dương lại cảm thấy Tiểu Phàm giống mấy đứa trẻ khác, Tiểu Phàm đặc biệt rất thông minh, đối với số chuyện, suy nghĩ của bé cũng trưởng thành kém gì người lớn, càng chơi với Tiểu Phàm lại càng phát , Tiểu Phàm có rất nhiều điểm khiến cho người ta phải giật mình kinh ngạc.

      Nhưng mà hôm nay lúc Ân Tử Dương đến, ngoại trừ mang theo vài món đồ chơi nho cho Tiểu Phàm tay còn cầm theo giỏ thuốc lớn.

      Hạ Thiên nhìn giỏ thuốc, bên trong còn có vài vị thuốc vẫn chưa được sao lên, bốc mùi khó ngửi, nàng khỏi cảm thán, vẫn là đại tốt hơn, thuốc tây đơn giản, chỉ cần nuốt cái rồi uống nước là xong, chả có vị gì, còn mấy loại thuốc đông y này. . . .

      “Thất ca bị bệnh à? Sao lại uống thuốc nhiều như vậy?” Tiểu Phàm nhíu mày, hiển nhiên là cũng bị mùi của mấy vị thuốc kia làm khó chịu.

      phải ta, là tam ca.” Ân Tử Dương đặt đống thuốc sang bên rồi giải thích: “Ta mới từ hoàng cung trở về, đây là thuốc của bên thái y viện đưa cho tam ca, ta tiện đường nên mang về thôi.”

      “Hả? Tam ca bị bệnh?” Tiểu Phàm nhớ rất cái người luôn lạnh lùng nhưng đối với mình lại rất dịu dàng kia, Ân Dã Thần thoạt nhìn phải là người yếu ớt như vậy nha, hôm qua thấy vẫn còn khỏe mạnh, sao chỉ mới buổi tối ngã bệnh rồi?

      Nghe vậy, mặt Ân Tử Dương có chút quái dị, nhìn hai mẹ con tò tò theo sau mình, khẽ thở dài: “ ra là do hôm qua ăn cái món sủi cảo kia.”

      “Sủi cảo?” Hạ Thiên và Tiểu Phàm liếc mắt nhìn nhau: “ phải chứ? Làm gì mà ăn tô sủi cảo lại ngã bệnh?”

      Ân Dã Thần này cũng quá yếu ớt rồi . . . Đây là suy nghĩ trong đầu hai mẹ con nàng.

      “Aiz, các người biết, từ tam ca ăn cay được, nếu ăn vào bị tiêu chảy, vậy nên chỉ nhìn chứ thể ăn.” Ân Tử Dương chỉ chỉ vào đống thuốc kia: “Mấy cái này là thuốc cầm tiêu chảy, thái y bảo ta mang về để cho tam ca uống.”

      ăn cay được?” Hạ Thiên có chút kinh ngạc: “ phải chứ? Sao lại nghiêm trọng như vậy?”

      Ân Tử Dương bất đắc dĩ gật đầu: “Từ bé tam ca như thế, thái y cũng trị được, chẳng qua cũng phải là chuyện gì to tát, chỉ cần đụng đến những món cay cũng sao, cho nên hôm qua mới. . .”

      Kỳ thực lúc ấy cũng tính cản tam ca lại, nhưng mà lúc ấy quá mức kinh ngạc, kinh ngạc đến quên cả việc phải ngăn cản, tới khi bình tĩnh lại tam ca cũng ăn xong rồi.

      Tiểu Phàm có chút áy náy, cúi đầu : “Đều tại đệ tốt, là do đệ gọi sủi cảo chua cay cho tam ca. . .”

      Tuy lúc đầu mục đích bé trở về đây là muốn trả thù cho mẫu thân, nhưng lại nghe phụ vương , ả nữ nhân Hướng Linh Lung kia chết rồi, hơn nữa hôm qua tam ca còn ra mặt giúp bé, trong lòng bé còn ghét Ân Dã Thần nhiều như lúc đầu nữa, bây giờ lại biết mình hại người ta bị bệnh, trong lòng khỏi cảm thấy áy náy.

      “Ai da, ra cũng có gì đâu, chỉ cần vài ngày là khỏi thôi.” Ân Tử Dương vội vàng an ủi.

      “Như vậy , mẫu thân, chúng ta cũng theo thất ca đến thăm tam ca .” Tiểu Phàm đột nhiên .

      Hạ Thiên ngẫm nghĩ, cảm thấy mình hại người ta như vậy, nếu đến thăm chút . . . quả thực là hơi quá đáng, vì thế nàng cũng gật đầu: “Được, chúng ta thôi.”

      Ân Tử Dương cười cười: “Nếu tam ca biết các người đến thăm, huynh ấy nhất định rất vui, vậy chúng ta thôi.”

      “Được!” Tiểu Phàm lập tức nhảy xuống ghế, chuẩn bị xuất phát.

      “À phải rồi, chờ chút , ta với Nhậm Diệc hôm nay cho gặp ngươi.” Hạ Thiên , nhưng mà sáng sớm nay thấy Nhậm Diệc, chẳng biết đâu rồi, tối qua ràng vậy mà bây giờ lại bỏ , cũng chẳng biết là đâu nữa.

      “Mẫu thân, người yên tâm , sư phụ cũng bỏ chạy đâu, lúc khác gặp cũng được mà, chúng ta đến thăm tam ca trước .”

      “Ừm, vậy cũng được, chúng ta thôi.” Hạ Thiên cảm thấy con trai có lý, vậy nên cũng thèm quan tâm đến Nhậm Diệc nữa, cứ thế nắm tay con trai, kéo nhau đến phủ tam hoàng tử.

      “Nhưng mà Tử Dương à, ta thấy tam ca của ngươi cũng ngộ đấy, ăn cay mà lại bị bệnh.” Hạ Thiên vừa vừa nghi ngờ .

      “Đúng nhỉ, ta cũng nữa, nhưng từ huynh ấy thế rồi.” Ân Tử Dương vừa cười vừa , cũng sớm nhìn mãi thành thói quen, chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng cũng cảm thấy lo lắng.

      “Ngươi và Dã Thần là cùng mẹ. . . à, ý ta là cùng mẹ ruột sinh ra à?” Hạ Thiên thấy Ân Tử Dương hầu như toàn ở bên cạnh Ân Dã Thần, cùng đến cùng , chắc là cũng cùng mẹ ruột sinh ra. Aiz, ai bảo hoàng thượng lại có nhiều vợ như vậy . . .

      “Ừ, tam ca và ta đều cùng mẫu phi, nhưng mẫu phi qua đời, từ bé ta và tam ca làm con thừa tự của Nhàn phi, cũng lớn lên trong cung của Nhàn phi.” Ân Tử Dương giải thích, từ bé cũng chưa từng nhìn thấy mẹ ruột, bởi vậy khi nhắc đến mẹ ruột cũng có cảm giác gì nhiều.

      “Ra là thế.” Chả trách có nhiều em* như vậy mà Ân Dã Thần chỉ thân với mỗi Ân Tử Dương, có lẽ cũng đau lòng vì em trai mình vừa sinh ra còn mẹ. “Vậy Nhàn phi đó có đối xử tốt với huynh đệ các ngươi ?”

      (* sẵn tiện chút, chỗ này QT là huynh đệ, nhưng câu này là suy nghĩ của HT, mà HT là ng HĐ nên M để là em, còn lúc HT chuyện vs người ở CĐ vẫn để là huynh đệ bt` nhé, cũng có mấy từ nữa tương tự như vậy, nên đừng thắc mắc tại sao có chỗ M để gọi theo cách HĐ :)) lẽ ra nên notes từ trước r` mà lười qá, nay nổi hứng nên giải thích luôn http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif )

      Hạ Thiên đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, trước giờ mẹ kế bằng mẹ ruột, dù sao bọn họ cũng chỉ là con thừa tự, chỉ sợ được chăm sóc cẩn thận như mẹ ruột.

      Nghe vậy, Ân Tử Dương khẽ trầm mặc, lại có chút do dự.

      Hạ Thiên thấy như vậy nghi ngờ hỏi: “Nhàn phi đó đối xử tốt với các ngươi sao?”

      Ân Tử Dương lắc đầu: “, mẫu phi đối xử với tam ca tốt lắm, vẫn luôn thương tam ca.” cười cười: “Chỉ có điều, đôi lúc mẫu phi hơi nghiêm khắc.”

      Đối với Ân Dã Thần rất tốt? Đây là câu trả lời gì vậy? Hạ Thiên thấy được đơn trong mắt , lại như hiểu ra điều gì, nàng nhàng hỏi: “Bà ấy đối xử tốt với Dã Thần, nhưng đối xử tốt với ngươi sao?”

      Quả nhiên, nghe thấy câu hỏi này, Ân Tử Dương lại trầm mặc chút, sau đó khẽ cười, trong nụ cười lại có chút ưu thương: “Chắc là vì tam ca giỏi hơn ta.”

      Hạ Thiên có chút đành lòng mở miệng hỏi tiếp, nàng chỉ lắc đầu, an ủi : “Tử Dương, ra ngươi cũng rất giỏi, ngươi đừng đau khổ như vậy.”

      Ân Tử Dương nhìn nàng cười cười: “Ta có đau khổ, mẫu phi đối xử tốt với tam ca, tam ca lại đối xử với ta rất tốt, còn có cả hoàng thúc nữa, như vậy là đủ rồi.”

      “Còn có đệ nữa!” Tiểu Phàm trèo lên người : “Thất ca yên tâm, từ nay về sau Tiểu Phàm thương huynh!”

      “Hai tên ngốc này!” Hạ Thiên đau lòng cười mắng câu, trong lòng lại thầm cảm thán, Tử Dương có được tâm tính như vậy là rất hiếm, ở trong hoàng thất nhưng đố kỵ mà làm con người biến chất. ra người tệ.

      Bóng dáng ba người từ từ biến mất khỏi Ly vương phủ, nhưng chẳng ai phát , lầu Minh Ngọc các có bóng người lặng lẽ nhìn bọn họ rời , cho đến khi bọn họ khuất, vẫn đứng đó nhìn lâu lâu.


    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 152: Hôn trộm

      Phủ tam hoàng tử.

      Đây là nơi rất thanh tĩnh, nơi này có hồ nước trong vắt, những tia nắng ấm áp lần theo khe cửa nhàng rơi xuống, soi sáng cả khoảng sân tĩnh lặng.

      Phủ của Ân Dã Thần cũng giống như phủ của người khác, an tĩnh đến đạm mạc.

      “Sao các người. . . lại đến đây?”

      Ân Dã Thần kinh ngạc nhìn hai mẹ con Hạ Thiên tiến tới, trong lòng cảm thấy bối rối, lại càng cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ.

      “Thất ca tam ca bị bệnh cho nên Tiểu Phàm và mẫu thân tới thăm huynh.” Tiểu Phàm chạy đến bên giường , tiện tay đem giỏ trái cây đặt ở bên cạnh: “Mẫu thân người bệnh thường muốn ăn hoa quả, Tiểu Phàm dùng tiền riêng để mua chút táo cho tam ca đấy!”

      Khóe miệng Hạ Thiên giật cái: “Tiểu tử thúi, cái gì mà tiền riêng, bây giờ con lại còn biết lén lút giấu tiền riêng nữa à?”

      Tiểu Phàm liếc mắt nhìn nàng: “Mẫu thân, người chẳng hiểu gì cả, người ta như vậy tam ca mới vui, nếu như tam ca vui mới đem số bạc mua táo trả lại cho Tiểu Phàm chứ. . .”

      Ân Dã Thần: “. . . .”

      Ân Tử Dương: “. . . .”

      Hai huynh đệ biết gì, chỉ có Hạ Thiên sờ sờ cằm, vỗ đầu cái rồi : “Ừ nhỉ, có lý, vậy tí nữa tam ca của con hỏi con mua táo hết bao nhiêu. . . con nhớ phải với là mười lượng bạc nhé!”

      “Vâng, con cho tam ca biết số táo này chỉ có hai lượng bạc đâu.”

      Hai mẹ con vô lương hoàn toàn quên mất vẫn còn hai người nữa ở trong phòng, cứ thế thản nhiên mà thương lượng trước mặt bọn họ.

      Ân Tử Dương cảm thấy buồn nôn, hai mẹ con này cũng quá ác liệt rồi, lại dám lừa gạt trắng trợn như vậy! Cái này còn chưa tính, lừa gạt mà lại giống như sợ người khác biết, cứ thế mà oang oang trước mặt bọn họ.

      Ân Dã Thần chỉ cười cười, đừng là mười lượng bạc, chỉ cần bọn họ mở miệng, cho dù là mười vạn lượng cũng cho, nhưng mà, chỉ sợ là bọn họ cần hoặc muốn mà thôi.

      “Tam ca, xin lỗi, Tiểu Phàm biết huynh thể ăn cay.” Tiểu Phàm đột nhiên lặng lẽ lời xin lỗi.

      Sắc mặt Ân Dã Thần có chút tái nhợt, tựa nửa người vào thành giường, dáng vẻ có chút yếu ớt, từ lúc đến kinh thành, số lần Tiểu Phàm gặp Ân Dã Thần cũng nhiều, cũng chỉ có bốn năm lần, nhưng lần nào gặp đều có dáng vẻ cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ*, lãnh khốc tà mị, bễ nghễ chúng sinh, có bao giờ trở nên yếu ớt như vậy đâu?

      (* quân lâm thiên hạ: nôm na là người đứng đầu thiên hạ)

      Trong lòng Tiểu Phàm cảm thấy có chút áy náy, dù sao tâm tính vẫn là đứa trẻ, thích mềm thích cứng, ngày thường vẫn luôn nhìn thấy mạnh mẽ, bây giờ dĩ nhiên là quen nhìn dáng vẻ yếu ớt của rồi.

      Trong mắt Ân Dã Thần lên chút ánh sáng nhu hòa, khóe môi khẽ cong lên, : “ sao đâu.”

      “Tam ca, hay để Tiểu Phàm kể chuyện cho huynh nghe nhé.” Tiểu Phàm trèo hai ba cái bò được lên giường của Ân Dã Thần, “Mẫu thân kể cho đệ rất nhiều chuyện, bây giờ đệ cũng kể lại cho huynh nghe nhé!”

      Hạ Thiên liếc mắt nhìn Ân Dã Thần, vội vàng : “Tiểu Phàm, đừng ồn ào, tam ca của con bệnh, cần phải nghỉ ngơi tốt, chúng ta thể quấy rầy người ta.”

      “Mẫu thân, đây phải là quấy rầy, đây là con kể chuyện cho tam ca nghe trước khi ngủ mà!” Tiểu Phàm phản bác.

      Ân Dã Thần nhàng cười, gật đầu : “Đừng ngại, cứ để cho Tiểu Phàm kể .”

      Hạ Thiên gì nữa, mấy cái người này, Tiểu Phàm hư là tại bọn họ đấy! Có đôi khi nàng hoài nghi, rốt cuộc Tiểu Phàm là con trai của ai, tại sao mọi người đều xem tên nhóc này như bảo bối thế? Hoàng thượng cũng vậy, thái hậu cũng vậy, Nhậm Diệc cũng vậy, mà ngay cả Ân Dã Thần cũng vậy.

      Nàng biết là nên cười hay nên khóc, ràng là con trai của nàng, vậy mà tại sao nàng lại có cảm giác như Tiểu Phàm là con của bọn họ vậy?

      “Đệ kể cho huynh chuyện ‘Tây Du Ký’ nhé!” Tiểu Phàm hai lời thao thao bất tuyệt, bé là đứa trẻ có trí nhớ siêu phàm, Hạ Thiên chỉ cần lần nhớ rất , đúng là có bản lĩnh gặp lần là bao giờ quên.

      Tiểu Phàm say sưa kể, Ân Dã Thần và Ân Tử Dương cũng say sưa lắng nghe, mà nàng lại cảm thấy buồn ngủ, đối với người xem ‘Tây Du Ký’ cả chục lần, thậm chí có thể thuộc làu mà , là ngay cả chút hứng thú để nghe cũng còn nữa, chỉ trong chốc lát, nàng gục đầu xuống bàn ngủ mất.

      “Suỵt!” Ân Dã Thần đột nhiên che miệng Tiểu Phàm, nhàng : “Mẫu thân đệ ngủ rồi, để lần sau kể tiếp nhé?”

      Tiểu Phàm chớp mắt mấy cái, lúc này mới thấy Hạ Thiên ngủ gật mất rồi, bé ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ mình biết.

      Ân Dã Thần nháy mắt với Ân Tử Dương, lông mày Ân Tử Dương hơi giật giật, tới ôm lấy Tiểu Phàm, khẽ: “Chúng ta ra ngoài chơi !”

      “. . . Hả? À, được!” Tiểu Phàm có chút do dự, trong mắt bé, mẫu thân tuyệt đối thể ở chung phòng với bất kỳ nam nhân nào, bởi vì điều này rất nguy hiểm!

      Nhưng mà, nghĩ tới bây giờ Ân Dã Thần cũng bị bệnh, chắc là thể làm gì mẫu thân chứ? Vì vậy, bé chỉ do dự trong chốc lát rồi đồng ý.

      Hạ Thiên ngủ rất say, cũng biết Tiểu Phàm và Ân Tử Dương rời , bây giờ trong phòng chỉ còn lại mình nàng và Ân Dã Thần, đêm qua Ân Dã Thần bị tiêu chảy đến mệt lả, cho dù là người có võ công cao cường cũng thể nào chống lại cái chuyện ‘cấp bách’ này, cũng may hôm nay uống thuốc xong cảm thấy đỡ hơn nhiều, cộng thêm việc dùng nội lực áp chế nên bây giờ cũng sao rồi.

      Lẳng lặng ngắm Hạ Thiên ngủ say, ánh mắt Ân Dã Thần có chút hoảng hốt, dường như nhớ về bảy năm trước, giữa bọn họ hình như có loại cảm giác ấm áp mập mờ thế này. chỉ hối hận lần, hận mình vì sao lúc trước lại tin tưởng Hướng Linh Lung, khiến cho nàng bị tổn thương nặng nề đến mức thể nào bù đắp lại được nữa, càng hận chính mình vì sao lúc trước mục đích tiếp cận nàng là vì Hướng Linh Lung?

      Từ lúc đầu cố ý tiếp cận, cho đến cuối cùng lại kìm lòng được mà bị nàng hấp dẫn, còn nghĩ, nếu sau khi hiểu được lòng mình mà chạy đến thừa nhận với nàng, có lẽ bây giờ bọn họ hạnh phúc biết bao.

      Thế nhưng, tất cả quá muộn rồi.

      Nàng có Tiểu Phàm . . . Tiểu Phàm của hoàng thúc . . .

      Lẽ nào đánh mất nàng sao? cam lòng, nàng ngầm đồng ý gả cho , sao bây giờ có thể ở bên cạnh hoàng thúc? Cho dù có Tiểu Phàm sao, chỉ cần nàng nguyện ý ở bên cạnh , cho dù phải mang tiếng xấu trong thiên hạ, bị người đời xem thường, cũng chỉ muốn nàng, thương Tiểu Phàm như con ruột, chỉ cần nàng nguyện ý.

      Lặng lẽ thở dài tiếng, bước xuống giường, bước chân nhàng, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Thiên chăm chú, sau đó lại từ từ bước đến bên cạnh nàng.

      Dáng vẻ của Hạ Thiên cũng phải là đẹp, nhưng khuôn mặt nàng xinh xắn, cái mũi xinh mỗi lần vui nhăn lại, lông mi dài như cánh quạt, thỉnh thoảng khẽ rung động, còn có cặp mắt kia nữa, khi mở ra trong sáng như sao, so với ngôi sao trời còn lấp lánh hơn, phảng phất như chứa đầy hào quang rực rỡ, khiến cho trời đất như bị lu mờ trước đôi mắt của nàng.

      Nàng là đặc biệt, giống như Định Hải Thần Châm (gậy như ý) của Tôn Ngộ trong truyện ‘Tây Du Ký’ mà Tiểu Phàm vừa kể, lúc nào cũng tồn tại trong lòng , nếu phải là nàng chẳng có kẻ nào có thể xoay chuyển được.

      Ân Dã Thần ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, ánh mắt vẫn rời khỏi nàng, cho dù là mười năm, trăm năm, ngàn năm, hay vạn năm vẫn thế.

      “Hạ Thiên, Hạ Thiên, Hạ Thiên. . .” Ân Dã Thần thấp giọng nỉ non, gọi lên cái tên mà biết bao nhiêu lần từng muốn gọi nàng như vậy, nhưng khi mở miệng, lại trở thành ‘Linh Lung’.

      rất hối hận, sai lầm lớn nhất của chính là lúc trước buông tay nàng.

      nhàng đặt xuống nụ hôn tựa như lông vũ, chậm rãi chạm vào bờ môi hé mở của nàng, trong lòng Ân Dã Thần khẽ run lên, muốn làm vậy từ rất lâu rồi, mãi cho đến tận bây giờ.

      So với trong tưởng tượng của , nàng còn tốt đẹp hơn nhiều, khiến cho khó có thể quên được, thậm chí còn sinh ra loại ảo giác, tựa như kiếp trước kiếp này, xuất của cũng chỉ vì muốn tìm kiếm hình bóng nàng, còn nàng là người mà cuộc đời này thương nhất.

      Ân Dã Thần thỏa mãn thở dài hơi, môi của nàng mềm mại, có chút nỡ buông ra, nhưng lại thể buông.

      có chút bất đắc dĩ, lưu luyến rời khỏi bờ môi ấy, lúc ngẩng đầu lại đột nhiên khẽ giật mình, có chút sững sờ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên mở mắt.

      Ân Dã Thần thầm cười khổ, là bởi vì bệnh hay là vì nàng, lại khiến thể nào phát được nàng tỉnh.

      ra Hạ Thiên cũng vừa mới tỉnh lại, có lẽ là vì ánh mắt của quá đỗi nóng bỏng, hoặc cũng có thể là do mình thể thả lỏng cảnh giác khi ở bên cạnh , vậy nên lúc Ân Dã Thần hôn lên môi nàng tỉnh.

      Ân Dã Thần lại. . . hôn, hôn nàng?

      Trong nháy mắt, nàng cảm thấy đất trời rung chuyển, đôi mắt mở to như thể rất khó tin: “Ngươi, ngươi. . . ta. . .”

      Sắc mặt Ân Dã Thần chợt có chút ửng đỏ, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, tiếp tục lặng lẽ nhìn nàng, lời.

      Hạ Thiên bật dậy theo bản năng, lập tức vươn tay đẩy ra.

      Ân Dã Thần vốn bị bệnh, thân thể yếu ớt chút đề phòng, bị nàng đẩy cái làm khẽ lảo đảo.

      “Hạ Thiên. . .” thở ra hơi, sau đó vươn tay, định giữ lấy tay nàng rồi giải thích gì đó, nhưng Hạ Thiên lại đẩy rồi vội vã chạy ra ngoài.

      Động tác của nàng quá nhanh, chắc có lẽ là vì bối rối, lúc mở cửa cũng mở rất mạnh khiến cho Tiểu Phàm và Ân Tử Dương vẫn chơi ở ngoài sân cũng giật mình kinh ngạc, đồng thời quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nàng.

      “Mẫu thân, người tỉnh rồi sao?” Ơ, là kỳ lạ, bình thường mẫu thân ngủ đều dễ dàng tỉnh lại, sao hôm nay lại dậy sớm như thế? Bé còn định bảo thất ca cho người trở về với phụ vương tiếng, rằng có lẽ hôm nay thể về ăn cơm được rồi, thế nhưng lại ngờ mẫu thân tỉnh.

      “Hạ thần y, sao trông ngươi có vẻ hoảng hốt vậy?” Ân Tử Dương tò mò nhìn nàng, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.

      “Khụ khụ.” Hạ Thiên lúng túng ho hai tiếng, chủ yếu là để che giấu sắc mặt đỏ ửng mất tự nhiên của mình: “À, ừm. . . Tiểu Phàm . . . mau kể tiếp. . . kể tiếp chuyện cho tam ca của con . . .”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 153: Huynh ấy thích ngươi

      “Được rồi, con ngay đây!” Khi nãy Tiểu Phàm kể rất cao hứng, nếu phải vì Ân Dã Thần nên làm ồn để mẫu thân ngủ chắc bé kể đến đoạn ‘ăn trộm quả nhân sâm’ rồi.

      Tiểu Phàm nhanh chóng chạy vào trong phòng, Ân Tử Dương thấy sắc mặt của Hạ Thiên có chút kỳ lạ, khỏi mở miệng hỏi: “Hạ thần y, ngươi có chuyện gì sao?”

      Hạ Thiên vội vàng lắc đầu, cười gượng hai tiếng: “À, có gì đâu, chỉ là có chút. . .ừm. . . có chút phiền muộn mà thôi. . .”

      Tim nàng đập rất nhanh, hành động của Ân Dã Thần khiến cho nàng sợ hãi, làm sao có thể hôn nàng? Lại còn lộ ra sắc mặt nghiêm trọng như vậy nữa?

      Rốt cuộc là có ý gì? Hạ Thiên cảm thấy lòng dạ rối bời, lại có chút hiểu là mình khẩn trương và sợ hãi điều gì, lời ngày hôm đó của Ân Dã Thần càng lúc càng ăn sâu vào trong đầu nàng.

      : Mặc kệ nàng có tin hay , ta vẫn muốn lấy nàng. Lời này là sao?

      vậy, Ân Dã Thần . . . thích nàng?

      Nàng có chút chắc chắn lắm, chung quy vẫn cảm thấy ý nghĩ đó của mình vớ vẩn, làm sao Ân Dã Thần có thể thích nàng? Đây là chuyện thể nào.

      Nhưng ràng hành động của lại như muốn cho nàng biết, thích nàng. . .

      “Hạ thần y phiền muộn sao? Hay là để ta dẫn ngươi dạo xung quanh vương phủ nhé, đây cũng là lần đầu tiên ngươi đến đây, ta đưa ngươi tham quan chút, được ?” Ân Tử Dương dò hỏi.

      “Ừm, cũng được.” Hạ Thiên vội vàng đồng ý, bây giờ chỉ cần rời xa khỏi phạm vi của Ân Dã Thần muốn nàng nơi nào cũng được.

      Ân Tử Dương liếc nhìn Hạ Thiên, rồi lại nhìn về cánh cửa phòng khép chặt phía sau lưng nàng, ánh mắt như nghĩ tới điều gì, lặng lẽ thở dài tiếng, sau đó chậm rãi : “Vậy, chúng ta thôi.”

      Phủ tam hoàng tử tuy lớn nhưng lại rất mộc mạc, ngay cả hạ nhân cũng nhiều lắm, chẳng phải con cháu hoàng tộc thường được xây phủ giống như trong hoàng cung sao?

      Như Ly vương phủ ấy, thoạt nhìn cứ ngỡ là hoàng cung thứ hai, mặc dù rộng lớn bằng hoàng cung, thế nhưng mức độ xa xỉ cũng rất nghiêm trọng, nàng còn nhớ cái toilet năm sao kia, chậc, quả thực là so với nhà ở của dân thường còn xa xỉ hơn.

      Thế nhưng, phủ tam hoàng tử này lại hoàn toàn khác biệt, vương phủ tuy lớn nhưng bóng người lại đìu hiu, có vẻ quạnh quẽ và buồn tẻ, ánh mắt Hạ Thiên nhìn khắp nơi, từ xuống dưới, trong lòng lại có chút nghi hoặc.

      Ân Tử Dương nhìn ra được nghi ngờ trong lòng nàng, giải thích: “Tam ca thích thị phi ồn ào, vậy nên trong vương phủ có rất ít người.” ngừng lại chút rồi lại như nghĩ tới điều gì, mở miệng : “ ra lúc đầu nơi này cũng vắng vẻ như vậy, trước khi Hướng Linh Lung gả sang Hoằng Việt quốc, nơi này cũng rất náo nhiệt, nhưng mà sau khi Linh Lung thành thân vương phủ cũng trở nên lạnh lẽo, tam ca lại thích yên tĩnh nên nơi này cứ thế mà trở nên như vậy thôi.”

      “Linh Lung. . .” Bước chân của Hạ Thiên dừng lại, đây là lần đầu tiên từ khi trở về, nàng được nghe cái tên này từ trong miệng của người khác mà phải là Ân Dã Thần.

      “Đúng vậy, trước đây Linh Lung vẫn ở nơi này, Linh Lung rất thích tam ca, tam ca cũng đối xử với Linh Lung rất tốt.” Ân Tử Dương : “Lần đó trông thấy ngươi ở trong khách điếm, ta và tam ca đều giật mình, rất kinh ngạc, còn nghĩ là Hướng Linh Lung đùa giỡn với chúng ta, nhưng khi trở về lại thấy Hướng Linh Lung vẫn còn ngủ, lúc ấy ta mới biết ngươi và Hướng Linh Lung là hai người khác nhau, nhớ đến khi ấy, chúng ta còn kể lại chuyện này cho Hướng Linh Lung nghe mà nàng ta tin đấy.”

      “Haha, vậy à?!” Hạ Thiên chỉ biết cười gượng chứ biết gì, chuyện giữa Ân Dã Thần, Hướng Linh Lung và nàng, Ân Tử Dương nhất định là biết, nàng cũng muốn điều gì với , chuyện qua lâu rồi, mà cho dù có cũng chưa chắc là Ân Tử Dương tin.

      “Hạ thần y!” đến đây, Ân Tử Dương đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Hạ Thiên, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó lại thành thành : “Thực ra, có vài chuyện ta vẫn biết nên hỏi ngươi làm sao. . .”

      “Chuyện gì?” Hạ Thiên hỏi.

      “Hạ thần y, ta nhìn ra được, tam ca huynh ấy. . . hình như là thích ngươi . . .” Ân Tử Dương dè dặt câu, xong cũng ngậm miệng lại, cẩn thận quan sát phản ứng của Hạ Thiên.

      Toàn thân nàng khẽ chấn động, ánh mắt sững sờ nhìn : “Tử Dương . . . đừng có đùa như vậy chứ . . .”

      Ngay cả Ân Tử Dương cũng cảm thấy sao? Chẳng lẽ biểu của Ân Dã Thần ràng như vậy? Nhưng mà, nếu thích nàng tại sao lại còn muốn nàng gả thay cho Hướng Linh Lung?

      Nàng vẫn có chút tin, chuyện bảy năm trước cứ như gai nhọn cắm sâu ở trong lòng nàng, mặc dù để tâm nữa, nhưng chuyện của quá khứ cứ để nó thuộc về quá khứ , đừng nên nhắc lại làm gì, thế mà mỗi lần, chỉ cần gặp phải những chuyện liên quan đến Ân Dã Thần nàng lại tự chủ được mà nhớ tới chuyện năm ấy.

      “Ta đùa đâu.” Ân Tử Dương nghiêm túc : “Điều này là đấy, ta thấy tam ca rất thích ngươi, mỗi lần chỉ cần có ngươi bên cạnh tam ca trở nên rất dịu dàng, ngươi nên biết, tam ca phải là loại người ôn hòa như vậy, tam ca rất lạnh lùng, nếu phải là người mà huynh ấy quan tâm huynh ấy như thế đâu.”

      Hạ Thiên sờ sờ mặt mình: “Chắc tại vì. . . muốn đem ta trở thành thế thân của Hướng Linh Lung . . . ra người thích là Hướng Linh Lung chứ phải ta, chỉ có điều Hướng Linh Lung lập gia đình, vậy nên mới đem cảm giác ấy đặt lên người ta mà thôi. . .”

      “Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, nhưng rồi sau này ta mới phát , ra phải vậy, Hướng Linh Lung gả sang Hoằng Việt quốc cũng bảy năm rồi, tam ca cũng chưa hề cho người điều tra tin tức về Hướng Linh Lung, vậy mà huynh ấy lại luôn cho người tìm tung tích của ngươi, trước kia tam ca đối xử với Hướng Linh Lung rất tốt, mà Hướng Linh Lung cũng rất tam ca, cữu cữu (cậu) còn muốn gả Linh Lung cho huynh ấy, mà tam ca lại từ chối cũng chẳng đáp ứng, cho đến khi mối quan hệ với Hoằng Việt quốc trở nên nghiêm trọng, mấy năm trước, thái tử Hoằng Việt quốc vừa nhìn cái thích Hướng Linh Lung, muốn mượn thế loạn lạc để Linh Lung hòa thân, phụ hoàng cũng còn cách nào khác, cữu cữu cũng vậy, mọi người đều suy nghĩ vì đại cục cho nên mới gả Linh Lung sang Hoằng Việt quốc.”

      đáp ứng cũng cự tuyệt, vậy coi như là chấp nhận rồi, nếu thích người ta, vậy đừng có chấp nhận chứ. . .” Hạ Thiên lẩm bẩm, nếu thích ai mà dám ép cưới chứ? “Hơn nữa, ngươi cũng đối xử rất tốt với Hướng Linh Lung, chừng thích Hướng Linh Lung đấy!”

      phải đâu Hạ thần y!” Ân Tử Dương vội vàng giải thích: “Đó cũng là do Hướng Linh Lung là con của cữu cữu, mà ta và tam ca từ có mẫu phi, chỉ có cữu cữu là người thân duy nhất, ông ấy luôn thương ta và tam ca, mà tam ca lại lớn tuổi hơn ta, vậy nên huynh ấy phải bảo vệ cho Hướng Linh Lung rồi.”

      Hạ Thiên có chút sửng sốt: “Hướng thừa tướng là cữu cữu của các ngươi?” ngờ tả tướng đương triều lại là cậu của bọn .

      “Mẫu phi của chúng ta là muội muội ruột của tả tướng, tuy mẫu phi mất sớm nhưng cữu cữu rất thương ta và tam ca.” Ân Tử Dương thở dài tiếng: “Hạ thần y, tam ca thích ngươi, ta cũng hiểu là ngươi . . . thể nào thích tam ca, có phải ngươi thích hoàng thúc ?”

      “Hả?” Hạ Thiên nghe vậy lại càng sững sờ, gò má rất nhanh nổi lên hai mảng ửng hồng, nàng thích đại thúc sao?

      Cái này, cái này. . . phải đâu, phải đâu. . .

      Ân Tử Dương chú ý tới sắc mặt của Hạ Thiên, chỉ tiếp tục : “Hạ thần y hẳn là rất thích hoàng thúc, nếu sao có thể sinh Tiểu Phàm cho hoàng thúc chứ, tuy vậy nhưng ta vẫn hiểu tại sao mà Hạ thần y lại có thể ở bên cạnh hoàng thúc.”

      Mặt Hạ Thiên càng đỏ hơn, cổ họng trở nên khô khốc, nàng vội vàng lảng sang chuyện khác: “Này này, Tử Dương, rốt cuộc là ngươi muốn gì?”

      “Khụ.” Ân Tử Dương cũng có chút ngượng ngùng, biết phải gì, chỉ đành đem toàn bộ những lời trong lòng ra hết mà thôi: “Hạ thần y, ta chỉ cảm thấy tam ca đáng thương. . .”

      có cái gì mà đáng thương. . .” Hạ Thiên lẩm bẩm.

      “Ngươi biết, từ bé tam ca bị người ta tập kích rồi bắt cóc, lúc đó ta vừa mới sinh ra nên vẫn chưa hiểu chuyện, mẫu phi vì muốn bảo vệ tam ca nên để cho người ta đuổi giết.” Ân Tử Dương như nhớ tới điều gì, đôi mắt híp lại, ánh mắt có chút mông lung, lại có chút bi thương: “Nghe cữu cữu , vì bảo vệ tam ca cho nên mẫu phi . . . Về sau, phụ hoàng phái người tìm, lại tìm thấy tam ca hấp hối giữa đám thi thể xung quanh, lúc ấy tam ca chỉ mới năm tuổi, vậy mà cũng khóc nháo, thậm chí khi nhìn thấy thi thể của mẫu phi cũng rơi nước mắt, thái y , là do trong lòng tam ca phải chịu nỗi đau quá lớn cho nên mới trở nên như vậy, từ đó về sau, tam ca trở nên lạnh lùng ít , phụ hoàng lo lắng tam ca chịu được nỗi đau quá lớn như vậy, vậy nên mới để cho Dược vương của Dược Vương cốc đưa tam ca đến sơn cốc, cứ thế trải qua sáu năm, lúc tam ca mười tuổi mới được đưa về hoàng cung, huynh ấy chịu nhiều khổ sở rồi. . .”

      Hạ Thiên nhíu mày, ngờ Ân Dã Thần phải trải qua nhiều chuyện như vậy, đứa trẻ năm tuổi mà phải đối mặt với đuổi giết ngừng, lại còn phải chứng kiến mẹ ruột vì bảo vệ mình mà chết thảm, trong lòng cảm thấy thế nào? Làm sao có thể chịu được cảm giác sợ hãi và tra tấn như vậy?

      Nàng khẽ thở dài tiếng, gì đau khổ bằng phải chứng kiến người thân chết thảm trước mặt mình, chả trách Ân Dã Thần cứ luôn trầm mặc ít như vậy.

      Ân Tử Dương lại tiếp: “Sáu năm gặp, tam ca thay đổi rất nhiều, ngay cả phụ hoàng cũng nhận ra, mà lúc tam ca rời khỏi hoàng cung để đến Dược Vương cốc, ta vẫn còn chưa hiểu chuyện, cũng biết tam ca là người như thế nào, sau lại nghe tin huynh ấy trở về, trong lòng ta vừa lo vừa sợ, ta sợ tam ca nhận ra đệ đệ là ta, sau này ngẫm lại, quả là ta lo lắng quá nhiều rồi. Sau khi tam ca trở về vẫn rất thương ta. Nhàn phi lại càng thương huynh ấy, chỉ là dáng vẻ lạnh lùng của tam ca vẫn thể thay đổi, phụ hoàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ huynh ấy, chỉ cần huynh ấy bình an trở về là tốt rồi.”

      vài tia nắng mặt trời len qua khóm trúc, rọi vào quần áo trắng tinh người Hạ Thiên, khiến nàng càng tăng thêm vẻ thuần khiết, lại nghe thấy nàng giọng hỏi: “Vậy sau này các ngươi có tra ra được năm đó là ai đuổi giết hai mẹ con bọn họ ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :