1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      sao dc doan ngan v nang oi?????????????

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit chỉ đăng nhiu đó à nàng :yoyo37:

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      da dao, tiep di nagf hjc

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 147: Chúng ta là người hào phóng

      Ân Dã Thần bất đắc dĩ nhướng mày, chả trách địch ý của Tiểu Phàm đối với lại nặng như vậy, ra là . . . nam nhân đê tiện sao?

      Ân Tử Dương càng xấu hổ hơn, hai mẹ con vô lương này đúng là sợ chết sao? Nghe ai ‘cha ta là Lý Cương’ đều phải đánh? Bây giờ có chút hoài nghi, sở dĩ khi nãy Lý Nguyên Kỳ và Tiểu Phàm đánh nhau, có phải cũng bởi vì Lý Nguyên Kỳ câu này trước mặt Tiểu Phàm hay ?

      Cách cổng Ly vương phủ đoạn còn khá xa, bọn họ trông thấy có ít người đứng đầy trước cửa, bên ngoài đám người còn có cỗ xe ngựa sang trọng, xung quanh xe ngựa trang trí hoa văn rườm rà, thoạt nhìn thanh lịch cổ kính, phía cuối còn dùng mực đen phác lên chữ ‘Hữu’ cong vút.

      Nhìn cái chữ đó rồi lại nhìn tới đám người kia Hạ Thiên mới mơ hồ hiểu được, xem ra người tới đúng là Hữu tướng đương triều – Lý Khuê rồi.

      Nàng nhíu mày, trong lòng có chút do dự, bây giờ Ly vương phủ chắc chắn rất loạn, bọn họ rốt cuộc có nên vào hay ?

      Tiểu Phàm cũng đoán được người tới là ai, bé kéo kéo tay Hạ Thiên, ngẩng đầu ưỡn ngực : “ thôi mẫu thân, chúng ta vào .”

      Bé mới thèm sợ cái gã Lý Cương kia đâu, tuy cha bé phải là thừa tướng nhưng bà nội của bé là thái hậu đấy! Huống hồ, cho dù có những người này làm chỗ dựa cũng đừng mơ có thể dễ dàng bắt nạt hai mẹ con bé.

      “Đừng lo lắng, có việc gì đâu.” Ân Dã Thần nhìn thấu băn khoăn trong lòng nàng, mày rậm khẽ nhướng lên, thản nhiên : “Theo ta thấy, lão ta đến là để thỉnh tội đấy.”

      Thỉnh tội? là vậy sao? Hạ Thiên cảm thấy có chút khó tin, ràng người bị đánh là Lý Nguyên Kỳ, cuối cùng người xin lỗi cũng là Lý Nguyên Kỳ? Chậc, ở cổ đại này. . . quả nhiên hoàng quyền là cao nhất.

      Nghĩ vậy, nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều, dù sao cũng là do Lý Nguyên Kỳ làm càn trước, Tiểu Phàm sai, nhưng cũng có thể xác định điều, bắt đầu từ ngày hôm nay, dung mạo của nàng rốt cuộc cũng thể giấu giếm được nữa.

      Lúc trước nàng rất thắc mắc tại sao Bạch Vũ lại nhận ra nàng, dù sao Hướng Linh Lung cũng là người của giới thượng lưu, chỉ là tại, cho dù Bạch Vũ nhận ra nàng cũng chỉ sợ là có rất nhiều người nhận ra khuôn mặt của nàng và Hướng Linh Lung giống nhau như đúc.

      “Thế tử, phu nhân, hai người rốt cuộc trở lại rồi!” tên gia đinh trông thấy đám người Hạ Thiên liền vội vàng chạy tới.

      “Khụ khụ, ngươi vội vàng tìm chúng ta như vậy là có chuyện gì?” Hạ Thiên biết mà vẫn cố tình hỏi. Còn cái từ ‘phu nhân’ này nữa, lúc đầu nàng vẫn mực phản đối bọn họ gọi nàng như vậy, nhưng lại còn cách nào khác, bao nhiêu chuyện diễn ra trước mắt, nàng muốn cản cũng cản được, dần dà cũng quen luôn. Nàng tự biết mình như vậy là tốt rồi.

      Tên gia đinh vội vã lau mồ hồi rồi : “Vương gia tìm thấy tiểu thế tử và phu nhân, ngài rất tức giận, thế tử và phu nhân tranh thủ vào thôi.”

      “Hả hả? Rất tức giận à?” Ánh mắt của Hạ Thiên lóe lên, đại thúc rất tức giận, bây giờ mà vào chỉ sợ có đường ra, nếu thể khống chế được tâm tình, nổi giận với nàng và Tiểu Phàm phải làm sao bây giờ? Ừm, hay là cứ chuồn trước .

      Nàng lập tức quay đầu lại: “À, việc này, ngươi vào trước , ta nhớ hình như đánh rơi đồ ở tiệm sủi cảo rồi. . .”

      Tiểu Phàm lại hề gì, chỉ níu tay Hạ Thiên lại, trực tiếp kéo nàng vào bên trong: “Mẫu thân, con xin người đấy, người cần phải tỏ ra thiếu chí khí như vậy có được hay . . .”

      là mất hết mặt mũi của đại Độc Thánh tương lai rồi.

      Hạ Thiên cắn cắn ngón tay, nước mắt lưng tròng, ô ô, nàng có nên với con trai bảo bối là đại thúc rất xấu, khi tức giận ăn tươi nuốt sống nàng, chừa lại chút nào ?!

      Đáng tiếc, người nào đó lại cho nàng có cơ hội này rồi.

      “Tiểu thế tử trở lại!” Gia đinh hô to tiếng, đám người bên trong đại sảnh bắt đầu chuyển động.

      “Là tiểu, tiểu thế tử, tiểu thế tử và phu nhân trở lại.” Đám hạ nhân rốt cuộc cũng có thể thở phào hơi nhõm, nếu hai người chưa trở lại bọn họ cực kỳ thê thảm, Ly vương điện hạ rất ít khi tức giận nhưng khi nổi điên phải người bình thường có thể chịu được.

      thôi, vào nào.” Ân Dã Thần , vốn định nắm tay Tiểu Phàm cùng để cho bé thêm dũng khí, ngờ Tiểu Phàm lại chạy tới góc có ai, quỳ rạp xuống đất, lăn vòng rồi mới đứng lên, nhìn người mình dính đầy bụi bẩn mày kiếm mới hài lòng nhướng lên, bàn tay bé bẩn bẩn lại bôi bôi trét trét lên khuôn mặt, ngay lập tức, khuôn mặt nhắn xinh đẹp lại xuất những vệt đen, khiến cho Tiểu Phàm thoạt nhìn tương đối chật vật và đáng thương.

      Mà Ân Tử Dương và đám hạ nhân tận mắt chứng kiến Tiểu Phàm ‘hóa trang’ há hốc miệng, dáng vẻ như dám tin, như thể cách nào ngờ được đứa bé 6 tuổi lại ranh mãnh xảo quyệt như vậy, lại còn giả bộ giống y như nữa chứ!

      Hạ Thiên nhìn thấy nhưng cũng thể trách, con trai của nàng cái gì cũng biết, mà lợi hại nhất chính là giả vờ đáng thương, nàng xem riết cũng thành thói quen rồi.

      Ân Dã Thần cong cong khóe môi, nụ cười nhàng lộ ra khuôn mặt, hòa tan khí chất lạnh lùng của bấy lâu, hổ là con trai của nàng, có thông minh của nàng, có lưu manh gian trá của nàng, cũng có cả ngây thơ trong sáng của nàng, là rất giống nàng . . .

      Tiểu Phàm ‘hóa trang’ xong lại bôi mấy vệt nước miếng lên mặt, giả làm nước mắt, xong xuôi lại nháy mắt với Ân Tử Dương và đám hạ nhân mấy cái rồi nở nụ cười đắc chí, cuối cùng cái miệng bĩu lên, chạy vào bên trong.

      “Phụ vương ——”

      giọng đáng thương vang lên, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở của trẻ con, cuối cùng là bóng hình nho bổ nhào vào trong ngực Ân Tịch Ly.

      Ân Tịch Ly vốn mải suy nghĩ, lúc nghe thấy Tiểu Phàm đánh nhau với cháu nội của Hữu thừa tướng – Lý Khuê cũng lo lắng nhiều, con trai mình vốn thông minh như vậy, chắc là phải chịu quá nhiều thiệt thòi, sau lại nghe tên nhóc Lý Nguyên Kỳ kia mắng con trai mình là tạp chủng! Cái này đúng là quá đáng rồi, con trai vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, tâm trí sớm trưởng thành, nghe những lời như thế, làm sao có thể chịu được?

      lập tức phái người tìm hai mẹ con nàng, lại đúng lúc Lý Khuê tự mình mang theo cháu nội Lý Nguyên Kỳ tới cửa để thỉnh tội, nhìn thấy Lý Nguyên Kỳ bị đánh thành đầu heo mới nhàng thở phào, trong lòng lại có chút đắc ý, dù gì thằng nhóc Lý Nguyên Kỳ này cũng lớn hơn con trai mình tới bốn năm tuổi, vậy mà lại bị Tiểu Phàm đánh đến nông nỗi này, chứng tỏ con trai mình rất lợi hại nha.

      Con trai lợi hại như vậy, làm phụ thân đương nhiên cảm thấy vô cùng hãnh diện, nhưng mà tình huống này lại nằm ngoài dự liệu của , trông thấy bộ dạng Tiểu Phàm chật vật như vậy, lập tức cảm thấy căng thẳng, trong lòng khẽ nhói lên, sao Tiểu Phàm của lại trông thảm hại như vậy?

      Vừa thấy Tiểu Phàm xuất , Lý Khuê vội vàng kéo cháu nội Lý Nguyên Kỳ quỳ xuống: “Nguyên Kỳ, mau bái kiến Thế tử!”

      Lão tự mình mang Lý Nguyên Kỳ tới, lúc này con trai lão đến tỉnh khác, nếu lão cũng kéo cả con trai tới đây để thỉnh tội, ai bảo nhà bọn họ chỉ có mỗi đứa cháu trai, vì muốn Ly vương điện hạ trách tội, cũng vì bảo vệ cho người nối dõi của nhà họ Lý, lão chỉ còn cách tự mình đến đây.

      Lý Nguyên Kỳ ủy khuất quỳ xuống, giọng có chút hờn dỗi buồn bực: “Bái kiến thế tử. . .”

      Trong lòng vẫn có chút phục, mình bị người ta đánh thành như vậy mà lại còn phải lời xin lỗi? nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, chỉ đành đem cục tức nuốt trở vào, ai bảo người ta là thế tử chứ. . .

      Tiểu Phàm để ý đến , chỉ đem toàn bộ nước mắt nước mũi quệt hết lên ngực Ân Tịch Ly, vẻ mặt giống như con cừu đáng thương khiến nội tâm người ta mềm nhũn, rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé 6 tuổi, tùy tiện giả vờ giả vịt cũng có thể chiếm được đồng tình của người khác.

      “Tiểu Phàm ngoan, đừng sợ, có phụ vương ở đây rồi.” Ân Tịch Ly thương ôm con trai vào lòng, cũng sợ làm bẩn chính mình, chỉ thấp giọng dịu dàng hỏi: “ cho phụ vương nghe, xảy ra chuyện gì?”

      Tiểu Phàm lắc lắc đầu, cắn môi : “Phụ vương, có chuyện gì, có chuyện gì hết. . .”

      “Hả?” Ân Tịch Ly khẽ giật mình, có chuyện gì sao? liếc mắt nhìn Lý Khuê, ánh mắt thoáng chốc lóe lên.

      Hai ông cháu Lý Khuê và Lý Nguyên Kỳ có chút nghi hoặc, tiểu thế tử này xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có gì xảy ra?

      có chuyện gì sao?” Ân Tịch Ly cẩn thận nâng đầu Tiểu Phàm lên, “Vậy cho phụ vương biết, tại sao mặt con lại bẩn như vậy? Những dấu vết người từ đâu mà có?”

      Giọng của rất dịu dàng, lại giống như có loại ma lực có thể ăn mòn thần kinh con người, Hạ Thiên và Ân Dã Thần vừa bước vào cũng khỏi kinh ngạc, thể tưởng tượng được Ân Tịch Ly cũng có lúc dịu dàng thế này, xem ra là rất thương tiểu thế tử.

      Hạ Thiên khẽ cong môi, trông thấy đại thúc đau lòng vì Tiểu Phàm như vậy, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, cuộc sống của Tiểu Phàm từ nay về sau nhất định là rất vui vẻ hạnh phúc.

      Tiểu Phàm lau nước mắt, lén lút nhìn Lý Nguyên Kỳ quỳ ở dưới đất, phát Lý Nguyên Kỳ cũng nhìn mình, bé lập tức rụt cổ, sợ hãi lắc đầu: “ có chuyện gì, có chuyện gì, phụ vương, Tiểu Phàm có chuyện gì đâu!”

      Lúc này, cho dù người nào có bị ngu chăng nữa cũng có thể lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra, vì sao tiểu thế tử lại sợ Lý Nguyên Kỳ như vậy? Chẳng lẽ là bị Lý Nguyên Kỳ uy hiếp cho nên mới dám với Ly vương điện hạ chuyện gì xảy ra sao?

      Nhìn thái độ vừa rồi của tiểu thế tử đối với Lý Nguyên Kỳ, mọi người ngẫm lại, cảm thấy khả năng này rất lớn.

      Ân Tịch Ly

      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 148: Nàng thích sao?

      Tiểu tử thúi này, khi lại kéo nàng xuống nước làm gì! Hạ Thiên tức giận trong lòng.

      “Ơ, đây chẳng phải là đại tiểu thư Hướng Linh Lung, con của Hướng thừa tướng sao?”

      “Đúng nha đúng nha, sao nàng ấy lại là mẫu thân của tiểu thế tử vậy? Ta nghe nàng ấy gả sang Hoằng Việt rồi mà?”

      sao? Có phải là cùng người hay vậy?”

      Lúc này, có người nhận ra Hạ Thiên, ai nấy cũng đều nghi hoặc, lẩm bẩm suy đoán.

      Tuy Hướng Linh Lung ít khi xuất trước mặt mọi người, thế nhưng Hướng thừa tướng cũng chỉ có đứa con bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay, nàng ta muốn gì được nấy, cho dù Hướng Linh Lung ít khi qua lại với đám công tử thế gia vẫn có rất nhiều người nhận ra nàng.

      Huống chi hôm nay, đám người tới đây đa phần đều là danh môn quý tộc, vì vậy bọn họ ngộ nhận Hạ Thiên là Hướng Linh Lung, đây cũng là chuyện mà Hạ Thiên đoán trước.

      Chỉ là, tuy sớm đoán trước nhưng khi tất cả mọi người ngộ nhận nàng thành cái người mà nàng ghét nhất trong lòng Hạ Thiên vẫn cảm thấy khó chịu.

      Ánh mắt Ân Tịch Ly cũng trầm xuống, hàn ý quanh người nhanh chóng lan rộng, tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy lạnh đến thấu xương, đây là dấu hiệu chứng tỏ Ly vương điện hạ sắp sửa nổi giận.

      Tất cả mọi người lập tức im bặt, dám hó hé câu, nhưng trong ánh mắt vẫn lên vẻ kỳ quái, ràng là Hướng Linh Lung gả sang Hoằng Việt quốc, tại sao lại còn xuất ở nơi này?

      Tiểu Phàm từ người Ân Tịch Ly nhảy xuống, chạy tới nắm chặt tay Hạ Thiên, to: “Các người đừng có lung tung, đây là mẫu thân của ta chứ phải là Hướng Linh Lung gì đó đâu.” Ngừng lại chút, bé lại bỗng nhiên : “Nhưng nghe mấy người nhắc đến Linh Lung tỷ tỷ, ta cũng biết rất , chẳng qua tỷ ấy lập gia đình, cũng sinh công chúa rất đáng , tin mấy người có thể hỏi hoàng thượng thúc thúc xem. . .”

      Hỏi hoàng thượng? Bọn họ cũng có bị điên nha! Mọi người lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu, hoài nghi là chuyện, mở miệng hỏi lại là chuyện khác, huống hồ người này chính là phu nhân của Ly vương điện hạ, hoàng thượng làm sao lại có thể biết? Nếu hoàng thượng biết cũng cần phải giả bộ nữa rồi.

      Chỉ là bọn họ vẫn rất kinh ngạc, thể tưởng tượng được đời này lại có hai người giống nhau đến vậy. . .

      “Các vị các vị, mọi chuyện cũng chứng kiến ràng, tiểu thế tử nhà chúng ta khoan dung độ lượng, coi như tiểu thiếu gia nhà họ Lý đùa nghịch mà thôi, so đo nữa, các vị cũng nên trở về , Ly vương phủ chúng ta tiễn khách rồi.” Mạc quản gia vội vàng tiến lên hòa giải, sau đó sai hạ nhân tiễn khách.

      “Lão phu đa tạ thế tử khai ân!” Lý Khuê kéo Lý Nguyên Kỳ chân mềm nhũn khom lưng bái biệt đám người Ân Tịch Ly, sau đó vội vã rời .

      Đám người rảnh rỗi đó vừa khuất, Hạ Thiên lập tức nhào về phía Tiểu Phàm: “Tiểu tử thúi con giỏi lắm, dám kéo cả mẫu thân xuống nước, xem ta trừng trị con thế nào!”

      “Ui da, phụ vương cứu mạng, mẫu thân muốn giết người kìaaa!” Tiểu Phàm vội vàng núp sau lưng Ân Tịch Ly.

      “Còn dám cầu cứu? Tội thể tha! Ta đánh!” Hạ Thiên nổi giận đùng đùng rượt theo, hai mẹ con kẻ truy người đánh, nhốn nháo hết cả lên.

      Ân Tịch Ly bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con nàng: “Được rồi, đừng ồn nữa, Tiểu Phàm lại đây, để phụ vương xem coi con có bị thương ở đâu ?”

      đâu phụ vương, Tiểu Phàm có bị thương.” Tiểu Phàm le lưỡi, rất muốn khoa chân múa tay chỉ ra mấy chỗ mình bị thương, nhưng bé là đại Độc Thánh tương lai nha.

      “Còn có, con xem chỗ này sưng hết lên rồi.” Ân Tịch Ly đau lòng kéo con trai đến gần, xoa xoa lên chỗ bầm tím mặt bé, bàn tay khẽ dùng chút nội lực, nhàng xoa: “Thế nào rồi, còn đau lắm ?”

      đau nữa rồi, rất thoải mái.” Tiểu Phàm cười hì hì, tiếp tục vô lại tựa vào ngực , thèm đứng dậy.

      Ừm, cảm giác được phụ vương ôm vào lòng ấm áp.

      “Đáng đời!” Hạ Thiên mắng câu, ánh mắt có chút hả hê: “Lúc trước mẫu thân với con, gặp chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, nghĩ trước rồi hãy làm, ai bảo con lại kích động lên như vậy!” ra nàng cũng rất đau lòng, nhưng chỉ vì muốn dạy Tiểu Phàm đạo lý làm người cho nên nàng phải nhịn xuống.

      Tiểu Phàm hừ tiếng, cũng lên tiếng, bé cũng rất muốn nhịn, chuyện gì cũng có thể nhịn, nhưng người ta coi thường mẫu thân thể nhịn, tiêu chí của bé chính là: mẫu thân, bạc, độc vật (chất độc). Chuyện gì có liên quan đến mẫu thân chính là chuyện đại !

      “Ơ, con còn phục à!” Hạ Thiên giơ tay giả vờ định đánh bé, Ân Tịch Ly lại vội vàng nghiêng người che lại: “Được rồi được rồi, nàng thấy Tiểu Phàm bị thương sao? Lại còn ầm ỹ nữa! Con trai của Ân Tịch Ly ta sao có thể sợ mấy cái chuyện này, nếu như còn có lần sau cứ tiếp tục đánh, có ta ở đây rồi, cho dù trời sập cũng có ta chống đỡ, ta làm chỗ dựa cho mẹ con nàng!”

      Tiểu Phàm đắc ý nhướng mày, hạnh phúc nhìn mẫu thân, chậc, có phụ thân làm chỗ dựa cảm giác khác hẳn.

      Ân Tịch Ly vô tình, nhưng Hạ Thiên nghe lại để ý, trong lòng khỏi rung động, đây là cảm giác được người khác bảo vệ sao. . . .

      Cả nhà ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận, hoàn toàn phát vẫn còn hai người chưa rời , đó chính là Ân Dã Thần và Ân Tử Dương.

      Thấy ba người bọn họ ấm áp hòa thuận như thế, Ân Dã Thần nắm chặt bàn tay, rồi lại thả lỏng, rồi lại siết chặt, ánh mắt lẳng lặng nhìn theo bóng dáng bọn họ, lại đột nhiên phát mình đành lòng phá vỡ yên bình này.

      ! nên như vậy! Hạ Thiên, chẳng phải là nàng ấy thích hoàng thúc sao?

      Nhưng vì sao càng nhìn bọn họ, lại càng cảm thấy bọn họ hòa hợp như thế. . .

      Ân Tử Dương nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua chỉ cảm thấy cả nhà hoàng thúc vui vẻ, đột nhiên nghĩ tới bản thân mình cũng đến lúc nên lập phi rồi, mày kiếm lập tức nhíu lại, còn chưa nghĩ tới chuyện này nha, mấy nương bây giờ đều gia giáo nề nếp, cho dù phải lập phi cũng muốn lấy người nào đó giống như Hạ thần y vậy. . . .

      Nghĩ tới đây, mặt khẽ ửng hồng, cảm thấy suy nghĩ của mình cũng quá kinh khủng rồi, vội vàng lắc đầu, cố gắng gạt bỏ cái ý nghĩ thực tế đó .

      “À, Dã Thần, Tử Dương, ở lại ăn tối !” Rốt cuộc Ân Tịch Ly cũng phát hai người bọn họ, quay đầu mỉm cười .

      được rồi, đa tạ hoàng thúc, nhưng trong phủ vẫn còn số việc cần được xử lý.” Ân Dã Thần cụp mi mắt, nhàn nhạt .

      “Ừm.” Ánh mắt thâm thúy của Ân Tịch Ly hơi lóe lên, biết là có tin hay nhưng cũng cưỡng cầu nữa mà chỉ chuyển về phía Ân Tử Dương: “Tử Dương sao?”

      “Được, tam ca, huynh về trước , đệ ở lại chơi với Tiểu Phàm thêm chút nữa.” Ân Tử Dương .

      “Ừ.” Ân Dã Thần nhàng gật đầu, cũng gì thêm nữa mà chỉ xoay người rời .

      Ân Tịch Ly lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của , trong đôi mắt đen khẽ lóe lên tia đầy ý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :