1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Cường hôn (1)


      “A — Đại thúc thúi, tại sao ngươi lại phân phải trái như vậy!” Hạ Thiên sợ hãi kêu lên, vội vàng giơ tay ôm đầu, trông thấy đoản kiếm lao tới, nàng bi tráng nhắm mắt lại, xong rồi, phải viết di chúc ở đây rồi, trong đầu nàng chỉ lên câu, đó chính là “Trẻ và đại thúc khó dưỡng.”

      (Duy tiểu nhân dữ đại thúc nan dưỡng dã – Nguyên bản là : Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã – Đây là câu Luận ngữ của Khổng tử, ý của ông ở đây là Đàn bà con và trẻ đều khó chăm sóc, nuôi dưỡng.)
      “Ơ?” Đợi mãi cũng thấy cảm giác đau đớn, ngược lại chỉ nghe phía sau lưng mình có người hét lên tiếng thảm thiết, Hạ Thiên vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy người áo đen, cổ cắm đoản kiếm, chính là thanh đoản kiếm vừa rồi, nhát chí mạng.

      ra. . . . . ra phải là giết nàng nha, Hạ Thiên lau mồ hôi lạnh, đại thúc chết tiệt, trông vậy mà lại hù dọa nàng.

      mau!” đợi cho Hạ Thiên suy nghĩ, Ân Tịch Ly chụp lấy cổ tay nàng, nhanh chóng quẹo vào ngõ .

      Cách đó xa, mấy tên hắc y nhân từ trời giáng xuống, sát khí mãnh liệt bao trùm xung quanh, hết sức căng thẳng.

      Ôi trời, nhiều người như vậy tới đây, đều là muốn giết đại thúc sao? Hạ Thiên kinh ngạc há hốc miệng, nàng. . . . . tại, nàng có nên hay nên tìm cách chạy trốn a? Nếu bọn họ đánh nhau, chừng lại nghĩ mình và đại thúc cùng phe mà giết luôn cả mình làm sao bây giờ?

      Vừa thấy nàng há mồm, Ân Tịch Ly lập tức che miệng nàng, giọng lạnh lùng phảng phất vang vọng bên tai: “Tốt nhất là đừng có lên tiếng cho ta!”

      “Ưm ưm. . . . . .” Làm ơn , bây giờ nàng lên tiếng kiểu gì?

      Những tên mặc áo đen dần dần tiến lại gần, trái tim của Hạ Thiên vọt lên đến cổ họng, bàn tay của Ân Tịch Ly lặng lẽ thủ sẵn mấy mũi ám khí.

      “Lão đại, hình như nơi đó có người.” người trong số đó đôt nhiên chỉ về phía bọn họ nấp .

      Sắc mặt của Hạ Thiên trắng nhợt, bị phát rồi sao? Nàng vội vã giơ tay lay lay người đại thúc, nhắc nhở là bọn họ bị phát , nàng vừa đẩy, lại biết là sờ phải cái gì, ẩm ướt, dính dính, hầu như là dính đầy tay nàng, cúi đầu xuống nhìn, phát đều là máu!

      “A!” Hạ Thiên sợ hãi kêu to, tuy bị bịt miệng nhưng thanh vẫn phát ra .

      Nhất định là miệng vết thương của đại thúc lại nứt ra rồi, xong, bọn đông người như vậy, đại thúc chỉ có mình, giờ lại bị trọng thương, bọn họ nhất định là chết chắc rồi!

      “Hả? Quả nhiên có người, qua nhìn thử xem!”

      Tên áo đen từng bước từng bước đến gần nơi này.

      “Đại thúc, đại thúc, làm sao bây giờ?” Hạ Thiên gắt gao nắm lấy tay Ân Tịch Ly, giọng mơ hồ run rẩy.

      Ân Tịch Ly hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nếu nàng kêu lên làm sao những người đó có thể đến đây?

      Nhìn thấy tên áo đen càng ngày càng đến gần, Ân Tịch Ly đột nhiên híp mắt lại, phen kéo lấy Hạ Thiên, xoay người đè nàng dưới thân, cúi người hôn xuống môi nàng.
      honglakfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Cường hôn (2)


      “Ưm. . . .” Hạ Thiên ngây người, hoàn toàn ngây người, cảm xúc môi, lần lại lần nhắc nhở nàng, nụ hôn đầu mà nàng bảo vệ mười tám năm nay, coi như xong. . . . . . . .

      “Ưm ưm ưm. . . . .Buông. . .buông. . . . . . . . .”

      giây sau, nàng lập tức vùng vẫy, dùng cả tay lẫn chân, đạp qua đạp lại giống hệt như bạch tuộc.

      Đầu lưỡi của Ân Tịch Ly tiến quân thần tốc, dùng sức lực nặng nề của bản thân để ngăn cản giãy giụa của nàng, tay khác lại luồn vào trong váy nàng, chủ động vuốt ve. . . . . . .

      Hạ Thiên vừa thẹn vừa tức, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn có thể phi lễ với mình, chỉ tiếc rằng tên đại thúc thối tha này tuy bị trọng thương nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh, khí lực lớn muốn dọa người, mặc kệ nàng vùng vẫy thế nào cũng đều thất bại.

      Cách đó xa, gã áo đen đứng ở bên ngoài chỗ bọn họ nấp, Ân Tịch Ly lại hề có chút quan tâm, ngược lại, nụ hôn môi càng lúc càng mãnh liệt.

      Lúc này, trong gian tĩnh mịch vang lên giọng của gã áo đen: “Lão đại, là hai tên cẩu nam nữ đương vụng trộm. . . .”

      “Phi, cái đôi cẩu nam nữ này làm lãng phí thời gian của chúng ta, mấy người các ngươi cứ tiếp tục đuổi theo dọc con đường này, nhất định phải đem đầu của Ân Tịch Ly chặt xuống cho ta!”

      “Vâng!”

      “Đạp đạp đạp ——“ Tiếng bước chân càng ngày càng xa, mãi đến khi xác định mấy tên đó hết, Ân Tịch Ly mới đột nhiên buông Hạ Thiên ra.

      Hạ Thiên vừa được thả lỏng liền giương nanh múa vuốt, nàng vung tay giáng cho cái tát, thanh vang dội: “Đại thúc thối tha, ngươi dám phi lễ ta, ngươi là cái đồ đại sắc lang, đồ biến thái!”

      Ân Tịch Ly ngây ngẩn hết cả người: “Ngươi. . . . .dám đánh ta?”

      “Đánh ngươi sao? Ai kêu ngươi hôn rồi còn sờ loạn ta như vậy? Ta đánh chết ngươi, đánh chết cái tên biến thái nhà ngươi!”

      Hạ Thiên giận đến phát điên rồi, vừa nghĩ tới nụ hôn đầu bảo bối của nàng, nàng muốn dâng tặng nó cho bạch mã hoàng tử tương lai, lại bị tên đại thúc mọc đầy râu ria này cướp mất, nếu có cướp cũng phải là soái ca chứ a a a . . . . .

      Lại vừa rồi, nhớ đến cái cảm giác gai gai lúc bị râu ria của đâm vào mặt, cảm giác bi thương trong nháy mắt hóa thành năng lượng căm phẫn, nàng nhe răng trợn mắt tiếp tục đánh.

      Nhưng mà tay nàng còn chưa kịp đụng tới, cả người Ân Tịch Ly đột nhiên ngã về phía sau. . . . . .
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Rời


      “A? Chết. . .chết rồi sao?” Hạ Thiên hơi hoảng sợ, rụt rụt cổ, phải chứ, nàng chỉ vừa mới đánh cái bạt tai thôi, như vậy mà chết rồi sao?

      Cẩn thận đến gần, phát ngực của vẫn còn phập phồng lên xuống, nàng thở phào nhõm, cũng may là chết, ngẫm nghĩ hồi, nàng lại dùng lực đá cước cho hả giận: “Hừ, ai bảo ngươi dám hôn ta!”

      Trút giận xong, nàng vội vàng đứng dậy, tại chạy còn chờ đến khi nào? Nghĩ vậy, nàng đẩy Ân Tịch Ly nằm xuống đất, sau đó nhấc chân chạy nhanh như làn khói.

      Ly Vương phủ.

      Đêm hôm khuya khoắt, toàn thân y phục chỉnh tề, nữ tử dáng vẻ chật vật chịu nổi níu chặt lấy cánh tay quản gia của Ly Vương phủ, Mạc quản gia.

      “Hu hu, lão bá bá, ngươi nhanh nhanh cứu đại thúc nhà ta, đại thúc nhà ta bị cường đạo đả thương, chỉ còn lại chút hơi thở nằm thoi thóp, nếu ngươi , đại thúc kịp cứu nữa. . . . .Hu hu . . . . .”

      Mạc quản gia cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại còn xen lẫn nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội phỉ thúy trong suốt: “Ngươi , đại thúc nhà ngươi. . . . . ở đâu?” Giọng của mơ hồ run rẩy, giống như kích động, lại giống như là khiếp sợ, mặc dù chẳng biết tại sao Vương Gia lại biến thành đại thúc nhà nàng, nhưng nhìn đến khối ngọc bội tay nàng, chính xác là Vương Gia rồi.

      “Ngay ở phía trước, thẳng về phía trước rồi quẹo trái, sau đó lại quẹo phải, sau đó lại quẹo trái, rồi lại thẳng về phía trước, sau đó lại rẽ phải, kế tiếp lại rẽ trái. . . . . .”

      “Cuối cùng là ở chỗ nào?” Mạc giản gia sốt ruột hỏi, quẹo tới quẹo lui, người ta quẹo thôi cũng muốn hôn mê bất tỉnh rồi.

      Hạ Thiên chớp chớp đôi mắt to đen láy, nước mắt lưng tròng, suy nghĩ chút: “Bên cạnh hình như là hiệu cầm đồ Thôi Ký.”

      “Hiệu cầm đồ Thôi Ký? Hiệu cầm đồ Thôi Ký? Ta biết rồi! Người đâu, mau với ta đến cứu Vương Gia!”

      Có được câu trả lời, Mạc quản gia liền kêu đám người tới, trong lúc vội vàng, ai chú ý đến Hạ Thiên túm chặt quần áo, thầm lặng lẽ vòng sang con đường khác.

      Đại thúc, tuy ngươi vô lễ với ta, nhưng ta vẫn tìm người cứu ngươi, ngươi nhất định phải cố gắng chịu đựng nha, chịu nổi cũng sao, nếu chẳng may có chết cũng đừng nhớ kỹ mặt ta, ta cũng chỉ đánh ngươi mỗi cái bạt tai nho mà thôi. . . . . . .
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Tam ca rất ghét nữ nhân!


      Ba tháng sau.

      Ánh nắng mặt trời rực rỡ, đất đai được bao phủ bởi tầng ánh sáng màu vàng nhạt.

      Hạ Thiên vẫn như cũ bày quầy ở đường, chẳng qua là gần đây buôn bán so với trước kia tốt hơn nhiều, số thuốc nàng mang đến từ đại cũng bán gần hết rồi, vì vậy mấy ngày nay sau khi dọn quán, nàng lại có thêm công việc, đó là tự mình chế thuốc!

      Chế thuốc? Mới nghe qua tưởng chừng rất khó, thế nhưng nàng luôn đem toàn bộ quá trình tiến hành cách đơn giản nhất, như vậy vừa có thể duy trì được công việc bán thuốc, vừa có thể giúp cho tài nguyên của Đảng và nhà nước được tiếp tục phát triển.

      Hạ Thiên cảm thán ở trong lòng, nàng quả người nước biết bao nhiêu, dù xuyên đến cổ đại này mà vẫn quên nhớ về Đảng và quốc gia, ông nội mà biết được nhất định là rất vui mừng.

      ra cái gọi là chế thuốc cũng rất đơn giản, chỉ là đến tiệm thuốc mua chút thuốc bổ, sau đó đem sao lên, cuối cùng, đem chỗ thuốc đó vo lại thành viên, coi như nhiệm vụ hoàn thành.

      Thuốc chỉ cần có nước là uống được, cũng giống như thuốc tây ở đại, đỡ phải chịu đựng những loại thuốc Đông y vừa thối lại vừa khó uống, cứ như vậy, Hạ Thiên buôn bán càng ngày càng phát đạt, nàng cũng dự định để dành chút vốn, sau đó mở tiệm thuốc, đỡ phải ngày ngày bôn ba ở bên ngoài.

      “Đây, thuốc của ngài, thong thả!” Sau khi nhiệt tình tiễn vị khách, Hạ Thiên quan sát sắc trời, quyết định hôm nay dọn quán sớm chút.

      “Cái kia. . . . . .”

      Đột nhiên nghe thấy giọng rất từ bên cạnh truyền đến, vị thiếu gia toàn thân cẩm y hoa phục, tay cầm chiếc quạt che trước mặt, lấm la lấm lét từ từ bước qua.

      Hạ Thiên nhìn thấy được khuôn mặt của , nhưng trong lòng lại cảm thấy người này có chút quen mắt, vội vàng hô lên: “Công tử? Đến mua thuốc à?”

      phải, phải.” Vị thiếu gia kia tiến đến gần, thò tay vào trong túi áo, móc ra hai ba hộp “Kim kê thận bảo” đặt ở trước mặt Hạ Thiên.

      “Lần trước ta mua cái này ở chỗ ngươi. . . .chính là cái này, vô dụng a. . . . . .”

      “Vô dụng? thể nào!”

      đấy đấy!” Vị thiếu gia nâng cây quạt lên chút, lộ ra đôi mắt to tròn đen nhánh: “Mặc dù chữ viết ở cái hộp kia có chút kỳ quái, nhưng ta vẫn có thể hiểu được, ta làm theo y như cái cách ghi ở đó, đem cho Tam ca uống, nhưng sau khi Tam ca uống xong cũng thấy có hiệu quả. . . . .”

      “Cho Tam ca của ngươi uống?” Đôi con ngươi của Hạ Thiên đảo qua đảo lại hai vòng, đột nhiên nhớ lại gã nam nhân cực kỳ lãnh khốc mấy tháng trước, nàng vỗ mạnh vào đầu cái, ra là bọn họ.

      “Đúng vậy, ta cho Tam ca uống hết hộp rồi, nhưng Tam ca đối với mấy vị nương vẫn hề có chút cảm giác nào, ngươi xem, phải làm sao bây giờ?”

      ra là vậy!” Hạ Thiên làm như , nâng tay vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi chút râu ria, trầm ngâm : “Ngươi chút cho ta xem, Tam ca của ngươi rốt cuộc là bệnh tình như thế nào?”

      Nhắc tới bệnh tình của Tam ca, hai hàng lông mi của vị thiếu gia nhíu lại chỗ: “Chuyện là thế này, Tam ca cực kỳ chán ghét nữ nhân. . . . .”
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Ngươi là thần y, thuốc của ngươi là thần dược!


      “Cực kỳ chán ghét sao? Chán ghét như thế nào?” Chẳng lẽ là đồng tính luyến ái? Oa, nếu như vậy, nhất định là phúc hắc công nha!

      “Chính là cực kỳ cực kỳ chán ghét, chỉ cần có nương nào vừa đến gần, Tam ca muốn giết người. . . . “

      “Muốn giết người? Cái này có chút khủng bố rồi!” phải là có thâm cừu đại hận gì với nữ nhân đấy chứ?

      “Đúng vậy!” Thiếu gia kia cực kỳ cảm động gật gật đầu, đôi mắt to tròn đen lúng liếng chớp chớp: “Ngươi xem, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Tam ca thể cứu được nữa sao? Mẫu. . .Khụ! Mẫu thân của ta vẫn luôn trông chờ Tam ca lấy vợ sinh con đấy!”

      Hạ Thiên lắc đầu kịch liệt : “Aizz, bệnh của quá nghiêm trọng, chỉ sợ là người bình thường thể chữa được đâu.”

      Nghe vậy, khuôn mặt của vị thiếu gia kia đột nhiên trắng bệch: “ thể cứu nữa sao? Ngươi nhất định phải cứu Tam ca của ta, Lý thượng thư ngươi là thần y, thuốc của ngươi chính là thần dược, ngươi chắc chắn là có biện pháp cứu Tam ca phải ? Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho Tam ca, mặc kệ ngươi có cầu gì, điều kiện gì, ta đều đáp ứng hết, còn có thể cho ngươi mười vạn hoàng kim, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho Tam ca. . . . . .”

      Mười vạn hoàng kim? Hạ Thiên trợn tròn mắt: “Ôi, Lý thượng thư đại nhân coi trọng ta quá, nào có thần kỳ như vậy. . . . .”

      Nàng vừa , trong lòng lại tính toán, mười vạn hoàng kim a, mười vạn a! Làm sao bây giờ, sao cái tên tiểu công tử ngây thơ này lại có nhiều tiền như vậy?

      “Ngươi chắc chắn làm được. . . . .” Đôi mắt của vị thiếu gia nọ lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào nàng, giống như là nhìn thấy thần tiên vậy.

      Xem ra cực kỳ tin tưởng lời của Lý thượng thư, Hạ Thiên đảo mắt : “Như vậy , ta thử lần, nếu chữa được ta cũng còn biện pháp nào khác đâu!”

      Nàng chừa lại cho bản thân mình con đường lui. Nếu Tam ca của là đồng tính luyến ái, vậy thể nào chữa được, nàng cũng muốn thể chữa được mà còn phải đền tiền cho , như vậy thiệt thòi cho nàng quá rồi.

      “Được được được, cám ơn thần y!” Thiếu gia nọ cười rộ lên, cây quạt tay khẽ lay động, Hạ Thiên chỉ thấy được khóe môi cười, lại kịp nhìn thấy được dung nhan kinh diễm kia của .

      “Cứ như vậy , giờ ngọ ngày mai, ngươi đến quán trọ Tứ Hải tìm ta, bởi vì để mau chóng hiểu bệnh tình Tam ca của ngươi, ta phải quan sát trước chút .” Quan sát cái gì? Đương nhiên là quan sát có phải đồng tính luyến ái hay rồi, nếu đúng là như vậy nàng trực tiếp phủi tay rời , bởi vì thể cứu chữa được nữa.

      “Được, thành vấn đề!”

      *


      (Lời tác giả: A! Mọi người có cảm thấy vị thiếu gia kia rất đáng hay ?

      đứa bé ngây thơ a~ )
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :