1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138: Ra oai

      Đúng rồi, Hạ Thiên thầm nghĩ đến cái khả năng này, dù sao bây giờ bên ngoài cũng lan truyền tin tức Ly vương điện hạ mang nữ nhân từ biên cương về, nữ nhân này còn sinh cho Ly vương điện hạ đứa con trai! Nàng đoán, bây giờ Liên Tĩnh hẳn là e ngại nàng gây ảnh hưởng tới địa vị nữ chủ nhân ở trong vương phủ cho nên mới cố tình sai người gọi nàng sang bái phỏng đây mà.

      Nghĩ ngợi lát, trong đầu nàng khỏi lên ý xấu, dù sao bây giờ cũng chẳng có chuyện gì làm, chi bằng giúp nàng ta vui vẻ chút cũng được, nàng cũng muốn xem thử Liên Tĩnh dùng biện pháp gì để chỉnh nàng!

      Nghĩ tới đây, nàng đeo mặt nạ da người mà Ân Tịch Ly đưa cho, biết sau khi Liên Tĩnh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này tức thế nào nữa.

      Aiz, Ly vương điện hạ vậy mà lại cam nguyện để nữ nhân xấu xí sinh con cho mình chứ muốn để cho nàng ta sinh nha. . .

      Hạ Thiên cảm thán, nàng híp mắt đầy vẻ đắc ý, chuẩn bị đến gặp Liên Tĩnh.

      ***

      Cũng mái đình này, Hạ Thiên vẫn còn nhớ , bảy năm trước, Liên Tĩnh để cho nàng ngồi đây chờ rất lâu, chính là cố tình muốn gây khó dễ cho nàng.

      ngờ bảy năm trôi qua, nàng ta vẫn chỉ biết dùng mỗi cách này để hành hạ người khác, chậc, đúng là chả có chút tiến bộ nào.

      Quả nhiên là thể đem trí thông minh của người cổ đại ra để so sánh với người đại mà, dùng đầu óc của người đại như nàng, chẳng lẽ đối phó được với Liên Tĩnh sao? Có bản lĩnh cứ nhào tới !

      Hạ Thiên nhàm chán ngẫm nghĩ, trong lòng biết Liên Tĩnh để cho mình đợi thêm vài canh giờ nữa, nàng cũng chả buồn tức giận, tựa đầu vào lan can nằm ngủ.

      Haizz, dù sao nàng ta cũng đến sớm như vậy đâu, nàng lại buồn ngủ nữa, thôi chợp mắt chút vậy.

      Nàng cũng chẳng hề lo lắng Liên Tĩnh biết mình chính là Hạ Thiên của bảy năm về trước. Bởi vì muốn để cho người ngoài hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Hướng Linh Lung rồi truyền tới tai hoàng thượng, rước đến những phiền toái cần thiết, cho nên đại thúc cũng chỉ phân phó những hạ nhân biết diện mạo của Hạ Thiên ở bên cạnh hầu hạ nàng, cả mấy người đặc biệt phục vụ Tiểu Phàm cũng dám đem thân phận của nàng tiết lộ ra ngoài, nếu đại thúc tha cho bọn họ, vì vậy nàng rất yên tâm, chẳng hề sợ Liên Tĩnh biết mình là ai.

      Kịch hay còn chưa bắt đầu đâu, vẫn nên tĩnh dưỡng cho tinh thần thoải mái chút, ngủ giấc ngon rồi tính! Nghĩ xong, nàng thoải mái nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

      Nha hoàn nhận mệnh truyền lời vốn cho rằng Liên Tĩnh để Hạ Thiên vào trong mắt như vậy cái nữ nhân xấu xí này nhân cơ hội mà tức giận, ai ngờ nàng ta chẳng chẳng rằng, bỗng dưng lăn đùng ra ngủ, lại còn thản nhiên mà dặn dò mình rằng nếu Liên Tĩnh tới nhớ đánh thức nàng nữa chứ.

      Này. . . Sao nàng cảm thấy kỳ quái? Ngẫm nghĩ chút lại cảm thấy nên đem chuyện này báo lại với Liên phi tốt hơn, vì vậy nàng ta vội vàng xoay người đến Liên viện.

      Bên trong Liên viện, Liên Tĩnh nằm ngay ngắn ghế quý phi mạ vàng ở chính điện, nhàn nhã thưởng trà, trông thấy nha hoàn kia vào, ả ta chỉ nhàn nhạt hỏi: “Sao rồi, nữ nhân kia tới chưa?”

      “Thưa Liên phi nương nương!” Nha hoàn vội vàng : “Nô tỳ làm theo lời dặn dò của Liên phi nương nương, để nàng ta đợi ở trong lương đình, chờ nương nương truyền lời.”

      “Ừ, nàng ta có ?” Liên Tĩnh hài lòng xoa trán, tuy gần 30 tuổi nhưng bởi vì được chăm sóc khá tốt cho nên da thịt có nếp nhăn, ngược lại lại để lộ ra khí chất duyên dáng thuần thục, cách khác, ả là nữ tử xinh đẹp, cộng thêm điều kiện may mắn, thân thế giàu sang phú quý, hơn nữa bây giờ còn là trắc phi Ly vương phủ, nếu ả biết an phận có lẽ được hưởng cái địa vị chí cao vô thượng và vinh hoa phú quý này đến suốt đời, đây là điều mà những bá tánh tầm thường cách nào mơ tưởng nổi.

      Thế nhưng ả lại an phận, chỉ mực muốn leo lên vị trí nữ chủ nhân chân chính, ả cam lòng cuối cùng bị nữ nhân khác đè đầu cưỡi cổ, tự tôn khiến ả cho phép điều này xảy ra, vậy nên ả muốn ngăn cản, ngăn cản bằng bất cứ thủ đoạn nào, cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào.

      phải là Ly vương phủ chưa từng nạp thêm thiếp, nhưng chỉ cần nữ tử nào đến gần Ân Tịch Ly chút ngày hôm sau đều xảy ra những chuyện ngoài ý muốn có cách nào giải thích được. Nếu phải là trượt chân rơi xuống nước lúc ra khỏi cửa cũng bị tập kích, những chuyện này Ân Tịch Ly sớm phát , tất cả đều là do Liên Tĩnh giở trò quỷ mà ra.

      Nhưng bởi vì thế lực nhà mẹ đẻ của Liên Tĩnh rất mạnh cho nên vẫn chưa đến lúc Ân Tịch Ly ngả bài với bọn họ, hơn nữa Liên Tĩnh hành động cũng cực kỳ cẩn thận, để lại chút sơ hở nào, vì vậy tất cả mọi người đều phải mắt nhắm mắt mở cho qua, hơn nữa Ân Tịch Ly cũng muốn lại tiếp tục xảy ra những chuyện như vậy cho nên cũng nạp thêm thiếp nữa.

      Nhưng hôm nay thân phận của Hạ Thiên lại giống như vậy, Liên Tĩnh cho là chỉ cần vương gia nạp thêm thiếp nữa ngày nào đó, vị trí vương phi kia nhất định thuộc về ả, nhưng bây giờ vương gia cũng chẳng hề nạp thiếp mà lại trực tiếp để nữ nhân sinh con cho mình rồi mang về đây!

      Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ nữ nhân kia rất có thể dựa vào quan hệ với tiểu thế tử mà trở thành vương phi của Ly vương phủ!

      Cái loại uy hiếp này, Liên Tĩnh tuyệt đối cho phép xảy ra!

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của Liên Tĩnh trầm xuống: “Bản phi muốn để cho nàng ta hiểu , cho dù nàng ta có sinh tiểu thế tử ở Ly vương phủ này, bản phi vĩnh viễn là nữ chủ nhân duy nhất!”

      “Liên phi nương nương dĩ nhiên là nữ chủ nhân duy nhất của Ly vương phủ rồi!” Nha hoàn kia vô cùng lanh lẹ, hơn nữa phục vụ Liên phi nhiều năm như vậy, tính cách của Liên phi thế nào, nàng ta cũng hiểu , vậy nên mới vội vàng nịnh bợ: “Chỉ có điều, nữ nhân này có chút kỳ quái. . .”

      “Kỳ quái cái gì?” Liên Tĩnh hỏi.

      Nha hoàn trả lời: “Nô tỳ với nàng rằng nương nương dặn nàng ngồi đợi ở trong lương đình, cho nên nàng ta cũng chẳng

      mà cứ như vậy nằm ngủ.”

      “Cái gì? Ngủ? Còn ra thể thống gì nữa!” Liên Tĩnh đột nhiên tức giận! Ả gọi nữ nhân kia tới là để làm nhục nàng, chứ phải là để nàng ta ngủ ngon như vậy!

      “Đúng vậy đúng vậy! Liên phi nương nương, ngài có muốn nô tỳ đến gọi nàng ta tới đây gặp ngài ngay lập tức hay ?”

      “Đợi ! Từ từ!” Liên Tĩnh nhấc tay ngăn lại rồi chợt cười lạnh : “Bản phi hiểu nữ nhân kia muốn làm gì rồi, định đọ sức kiên nhẫn với bản phi sao? Hừ! Bản phi làm sao có thể để cho ngươi toại nguyện được!”

      Ả phân phó nha hoàn: “Ngươi quan sát xem nàng ta có hành động gì !”

      “Vâng! Nô tỳ lập tức ngay!” Nha hoàn nhận mệnh rời , mang theo chút nghi hoặc ở trong lòng, chẳng lẽ nữ nhân xấu xí kia muốn đọ sức kiên nhẫn với Liên phi nương nương sao?

      Nàng ta cảm thấy nghi ngờ, lại nhớ tới vẻ mặt của Hạ Thiên, cảm thấy dáng vẻ đó giống như muốn đọ sức kiên nhẫn mà giống như là rất buồn ngủ đúng hơn.

      Chẳng qua là, nàng ta chỉ dám nghi ngờ ở trong lòng chứ dám hó hé câu, chỉ vội vàng xoay người rời .

      Liên Tĩnh nhìn nha hoàn chạy , khóe môi bất giác lộ ra nụ cười lạnh, xem ra bản phi cũng xem thường ngươi rồi, ra ngươi cũng có tài! Đừng tưởng sinh được tiểu thế tử cho vương gia bản phi làm gì được ngươi, bản phi cũng muốn xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì! Hừ!

      Lúc này, Hạ Thiên cũng hề biết Liên Tĩnh bóp méo ý nghĩ của nàng, ra nàng thực chỉ muốn ngủ mà thôi, cái gì mà đọ sức kiên nhẫn chứ? Có trời mới biết thứ Hạ Thiên thiếu hụt nhất chính là hai chữ ‘kiên nhẫn’ này đấy!

      Nàng nổi tiếng là người hấp tấp, nghĩ gì phải làm ngay, nghĩ gì ngay, huống chi, Liên Tĩnh là ai mà nàng phải đọ sức kiên nhẫn với nàng ta? Chẳng phải là tự chuốc phiền phức sao?

      Vì vậy, lúc xế chiều, bên trong lương đình đông ấm hạ mát, Hạ Thiên nằm ngáy o o, nàng ngủ cách vô cùng an ổn.

      Bên trong Liên viện, Liên Tĩnh đọc sách cũng vào, thêu cũng tập trung, lại chuyển qua vẽ tranh sơn thủy, cũng chẳng vẽ ra được cái gì nên hồn, ả ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng sắp hoàng hôn rồi, chẳng lẽ nữ nhân kia vẫn luôn ngồi đó đọ sức kiên nhẫn với mình sao?

      Liên Tĩnh đứng ngồi yên, ả muốn tự mình chạy đến lương đình nhìn xem rốt cuộc nữ nhân kia muốn giở trò gì, nhưng ngẫm nghĩ chút, lại cảm thấy làm như vậy phá hỏng thân phận tôn quý của mình, vậy nên ả lại muốn phái người đến đó xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nếu chẳng may để cho người khác nhìn thấy, vậy chẳng phải mình là người thua cuộc sao?

      Vì vậy, ả thể làm gì khác hơn là đành phải nhịn xuống, quyết định tắm để ổn định tâm tình trước .

      Hạ Thiên vẫn ngủ mê mệt, ở đây chẳng có ai làm phiền nàng, vậy nên nàng ngủ rất ngon, buổi trưa vẫn còn chưa ngủ đủ cho nên nàng ngủ thẳng mạch đến tận hoàng hôn, cho đến khi trời nhá nhem tối nàng mới chập choạng mở mắt, duỗi lưng cái rồi lại lắc lắc cánh tay tê rần, nhìn xung quanh vòng: “Hả? Mình vẫn ở nơi này từ nãy đến giờ à?”

      Nàng ngạc nhiên suy nghĩ chút, đừng là Liên Tĩnh trông thấy nàng ngủ thiếp , lại bỗng dưng nổi lòng từ bi để cho nàng ngủ tiếp chứ?

      Lại quay đầu lại, trông thấy nha hoàn bị Liên Tĩnh sai tới giám sát mình cách đó xa cũng gục đầu vào lan can ngủ thiếp , tâm tình của nàng khỏi tốt lên, chậc, Liên Tĩnh cũng là, thấy nàng ngủ mình quạnh quá nên để nha hoàn ở lại ngủ chung với mình sao?

      Nàng cười cười, nhìn sắc trời chút, thấy cũng tối, đoán chắc hôm nay Liên Tĩnh có ý định chỉnh mình rồi, thế nên nàng vô cùng sảng khoái lắc lắc cánh tay, ồ, đói bụng rồi, trở về tìm đại thức ăn gì đó thôi.

      Nàng mang theo tâm tình rất tốt chuẩn bị quay trở về Tây Sương viện để ăn bữa no nê, được ngủ giấc ngon như vậy khiến nàng cảm thấy là quá , cho nên bây giờ cũng cảm thấy khẩu vị rất tốt, cho dù có vị giác nhưng nàng cũng muốn ăn bữa ngon.

      Dĩ nhiên, Hạ Thiên biết, nha hoàn kia căn bản phải là do Liên Tĩnh phái tới để ngủ cùng nàng, mà là đến giám sát Hạ Thiên ngủ, thế nhưng giám sát hồi mà Hạ Thiên vẫn cứ ngủ say khiến cho nàng ta cũng cảm thấy nhàm chán cho nên mới ngủ gật.

      Khi Hạ Thiên trở về Tây Sương viện dùng bữa Liên Tĩnh cũng tắm xong, ả ta nằm nghiêng ở ghế quý phi, làm ra cái tư thế mà bản thân tự cho là rất hoàn mỹ, rất phiêu dật, trong lòng lại chờ Hạ Thiên mất kiên nhẫn mà chạy đến đây, ả đợi…đợi…rồi lại đợi…

      Trăng treo đầu cành.
      Last edited: 18/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 139

      “Mẫu thân, tối nay khẩu vị rất tốt sao?” Tiểu Phàm nhìn mẹ mình ăn ngon lành, bé nhịn được hỏi.

      Mẫu thân của bé, từ trước tới giờ ăn cơm lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt khổ sở, giống như đồ ăn trước mắt có thâm cừu đại hận gì với nàng vậy, lần nào cũng chỉ ăn qua loa vài miếng no.

      Bé biết mẫu thân có vị giác, cho dù có ăn nhiều đồ ăn ngon như thế nào cũng vô vị, nếu phải bởi vì nhịn ăn đói chắc là nàng cũng chả buồn ăn nữa, vậy mà tối nay lại ăn nhiều như vậy, bảo bé làm sao có thể kinh ngạc cho được? Thậm chí bé còn có chút hoài nghi, có phải mẫu thân có vị giác lại rồi hay ?

      “Thế nào? Ta thể ăn nhiều thêm chút sao?” Hạ Thiên bất mãn nhìn con trai mình.

      Tiểu Phàm xoa cằm như : “Bình thường, lúc mẫu thân có khẩu vị nhất, nếu phải là nhặt được bạc cũng là vì buôn bán khá khẩm, ừm. . . kể từ sau khi đến kinh thành, chúng ta cũng chưa từng buôn bán lại, khả năng này có thể bị loại bỏ, vậy chẳng lẽ. . . hôm nay mẫu thân ngài nhặt được bạc sao?”

      “Tiểu tử thúi!” Hạ Thiên nhịn được mà gõ đầu bé: “Lão nương chỉ là muốn ăn, muốn ăn đó, cho dù nhặt được bạc cũng muốn ăn, con có ý kiến gì sao?”

      Tiểu Phàm khinh bỉ liếc nhìn nàng: “Rốt cuộc con hiểu vì sao phụ vương luôn nhìn mẫu thân rồi lắc đầu thở dài, ra là như vậy. . . .”

      “Tại sao. . .?”

      “Làm gì có ai muốn nuôi đầu heo chứ!”

      “Thằng nhóc chết tiệt, con muốn chết phải ?”

      Hạ Thiên tức giận, hề nghĩ ngợi mà nhào tới, lăn qua lộn lại cùng với Tiểu Phàm.

      Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang ra từng tràng thanh vui vẻ đùa giỡn của hai người.

      Ân Tịch Ly đứng ngoài cửa, lẳng lặng nghe hai người cười cười ở bên trong, trong lòng cảm thấy đầy thỏa mãn, cuộc sống như vậy. . . tốt.

      Vô cùng tốt.

      Nếu có thể vĩnh viễn được như thế này.

      tốt hơn.

      lặng lẽ cong môi mỉm cười, sau đó xoay người rời , để lại ấm áp này cho hai mẹ con nàng.

      Hai mẹ con ở trong phòng náo loạn nửa ngày, rốt cuộc cũng kiệt sức, ngã vật xuống giường thở hổn hển.

      “Tiểu Phàm, con thích nơi này à?” Trầm mặc lúc lâu, Hạ Thiên chợt nhàng hỏi.

      “Mẫu thân thích nơi này sao?” Tiểu Phàm trả lời ngay mà lại hỏi ngược lại nàng.

      “Haiz, mẫu thân cũng biết nữa. . .” Hạ Thiên lật người, kéo Tiểu Phàm ôm vào trong ngực, rầu rĩ : “Ta thể là thích, cũng thể là ghét.”

      Chẳng qua so với trước kia, nàng vẫn thích cùng con trai bôn ba ở đường phố, cuộc sống như vậy mặc dù khổ cực nhưng cũng rất vui vẻ, phải sao?

      “Có phải là mẫu thân vẫn còn hoài nghi phụ vương rốt cuộc có phải là cha ruột của Tiểu Phàm hay đúng ?” Tiểu Phàm nghiêng đầu nhìn mẫu thân của mình.

      “Khụ, chuyện như vậy thể hoài nghi nha. . .” Hạ Thiên hơi lúng túng, quả là nàng có chút hoài nghi, mặc dù Tiểu Phàm là phiên bản thu của Ân Tịch Ly, nhưng từ trước tới giờ nàng vẫn chưa từng hỏi đại thúc, ngày đó. . .chuyện đó. . .rốt cuộc có phải là hay ?

      Nàng muốn hỏi nhưng lại dám mở miệng, nếu như đó là bảo nàng phải đối mặt với thế nào đây?

      Nhưng nếu như phải là đại thúc sao? Tổ tông cũng nhận rồi, còn có thể thay đổi thế nào?

      Nàng đau đầu, cái vấn đề này làm nàng vô cùng đau đầu.

      “Oh.” Tiểu Phàm chớp mắt vài cái: “Con thấy sách có đến cách là dùng máu để xác nhận quan hệ, hay là ngày mai chúng ta len lén lấy vài giọt máu của phụ vương rồi vào thêm vài giọt máu của con, như vậy có thể xác định hay ?”

      bậy, cho phép sử dụng cách này!” Hạ Thiên sưng mặt, nghiêm túc với con trai: “Con quên mẫu thân từng mẫu thân là người đến từ thế giới tương lai sao? Trong thế giới tương lai, có loại khoa học kỹ thuật gọi là DNA, phương pháp mà con là tư tưởng của người cổ đại, chỉ cần là họ hàng có quan hệ gần gũi máu cũng có thể dung hòa lại với nhau, cho nên ta cho phép!”

      Tiểu Phàm lại ồ tiếng, lục đục trèo lên người Hạ Thiên, mắt to nhìn mắt : “Mẫu thân, khi nào mẹ mang con đến đó xem chút? Con cũng rất muốn xem quê ngoại của mình như thế nào nha!”

      Hạ Thiên chưa từng giấu giếm thân thế của mình với Tiểu Phàm, từ khi Tiểu Phàm bắt đầu hiểu chuyện, nàng với bé, quê của bọn họ ở Thượng Hải - Trung Quốc chứ phải là vương triều Vũ Trinh này, Tiểu Phàm nhớ rất , cũng đem bí mật này chôn sâu trong đáy lòng, chỉ mong ngày có thể được mẫu thân dẫn đến Trung Quốc xem chút, chẳng qua mẫu thân vẫn là nàng cũng biết làm thế nào để trở về.

      Quả nhiên, nghe xong câu hỏi của Tiểu Phàm, Hạ Thiên có chút hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mẫu thân cũng biết, có thể, có thể là trở về được nữa. . .”

      Tiểu Phàm bĩu môi: “Lần nào cũng như vậy, thà cứ thẳng là muốn dẫn con đến đó cho rồi.” Bé rất hài lòng, cảm thấy mẫu thân cố tình khơi gợi lòng hiếu kỳ của mình rồi sau đó lại hung hăng đập tan giấc mộng của mình, là độc ác!

      Hạ Thiên quay đầu lại nhìn bé, khỏi cười tiếng: “Tiểu Phàm, con có bao giờ nghĩ vì sao ta trở về ?”

      “Chẳng phải mẹ biết đường về sao?” Tiểu Phàm hậm hực , ai mà lại nhớ đường về nhà chứ? đời này cũng chỉ có mình mẹ ruột của bé mà thôi.

      phải là ta biết, cũng phải là muốn trở về, ngày nào mẫu thân cũng muốn trở về, chẳng qua là trở về được.”

      thể trở về?” Tiểu Phàm nhíu mày, biết sao, chẳng lẽ mẫu thân làm sai chuyện gì cho nên người nhà cho phép quay về sao?

      “Tiểu Phàm, nếu như có ngày mẫu thân quay về, rất có thể là trở về nơi này được nữa, đến lúc đó con hãy ở bên cạnh phụ vương mà sống tốt, vui vẻ, cần phải tưởng niệm mẫu thân, biết chưa?”

      Nghe nàng vậy, Tiểu Phàm luống cuống, vội vã nắm chặt tay Hạ Thiên: “Mẫu thân, người mang Tiểu Phàm cùng trở về sao?”

      Đôi mắt của Hạ Thiên đỏ lên: “Ta cũng biết con có thể trở về hay . . .”

      Ngay cả nàng cũng biết mình có thể trở về hay chứ huống chi là Tiểu Phàm vốn thuộc về thế giới này.

      Bé sinh ra ở nơi này, lớn lên ở thế giới này, làm sao. . .có thể đến thế kỷ 21 chứ? Có thể ? Có khả năng này hay ?

      Tiểu Phàm mím môi chặt, nên lời.

      Hạ Thiên thấy bé như vậy, lòng nàng đau như cắt, vội vàng : “Tiểu Phàm, đừng suy nghĩ nhiều, mẫu thân cũng biết mình có thể trở về hay nữa, mẫu thân đồng ý với con, chỉ cần có thể trở về, ta nhất định mang con theo cùng!”

      ?” Lúc này Tiểu Phàm mới mở miệng, buồn bã hỏi.

      “Đương nhiên là , làm sao mẫu thân có thể bỏ Tiểu Phàm được chứ?”

      “Vậy phụ vương sao?”

      “. . . .”

      Ân Tịch Ly? Hạ Thiên bất đắc dĩ có chút nhức đầu, nàng cũng biết có thể trở về hay ? Nếu còn mang theo Ân Tịch Ly, như vậy. . . thời bị đảo loạn mất!

      Tiểu Phàm cũng im lặng, trong lòng dần dần hiểu được suy nghĩ của mẫu thân, nếu như có ngày mẫu thân phải về cả nhà ba người bọn họ thể nào đoàn viên, phải chia ly mà thôi.

      “Mẫu thân, người đừng trở về nữa, cứ sống ở đây !” Im lặng hồi lâu, Tiểu Phàm buồn bực , bé nắm chặt tay Hạ Thiên, giống như là rất sợ nàng bỏ : “Tiểu Phàm cũng muốn thấy quê ngoại nữa, Tiểu Phàm muốn ở đây, mẫu thân cũng ở đây!”

      “. . .Được.” Hạ Thiên chần chừ đáp ứng.

      Trong lòng nàng cũng rất hoang mang, năm đó nàng xuyên đến đây cũng hề được báo trước, biết ngày nào đó có thể xuyên trở lại, nghĩ tới điều này, nàng càng thêm mờ mịt.

      Loại chuyện như vậy vẫn luôn xảy ra mà hề báo trước.

      Tiểu Phàm gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm lấy Hạ Thiên, đôi mắt khép lại giống như là ngủ thiếp .

      Hạ Thiên ngắm nhìn gương mặt nhắn đáng của con trai mình, lòng nàng bỗng trở nên mềm mại, từ khi Tiểu Phàm ba tuổi còn cần nàng ngủ chung nữa, còn cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, mỗi lần nàng hăng hái muốn ôm con trai bảo bối ngủ cùng bé luôn dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn nàng, sau đó xoay người bỏ , cũng thèm quay đầu nhìn lại.

      ngờ bởi vì trong lúc nàng vô tình câu rời mà bé lại lo được lo mất, thể rời xa mình, Hạ Thiên vừa vui lại vừa lo lắng, nếu như ngày nào đó nàng cẩn thận lại xuyên trở về sao đây? Đến lúc đó Tiểu Phàm phải làm sao bây giờ?

      đứa bé trưởng thành sớm lại hiểu chuyện như vậy, nếu như còn trông thấy mình đau lòng đến mức nào?

      Nàng khẽ thở dài, thôi thôi, dù sao chuyện này cũng chẳng ai đoán trước được, chừng nàng phải vĩnh viễn ở lại nơi này, đúng sao?

      Nghĩ vậy, trong lòng nàng cảm thấy khá hơn, ôm thân thể bé của Tiểu Phàm vào trong ngực, lẳng lặng nhìn vẻ mặt bé ngủ say, trong lòng bỗng dưng sôi sục, lâu rồi được ngủ cùng con trai, ôm thân thể thơm tho mềm mại trong ngực, nàng hoài niệm, cũng vô cùng thoải mái.

      Hạ Thiên cười đắc ý, sau đó ôm lấy con trai mình, chuẩn bị gặp Chu công.

      Nhưng sau đó lại có vấn đề phát sinh. . . .

      Hức, nàng ngủ cả buổi chiều, làm sao còn có thể ngủ được nữa? Tinh thần lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết!

      Chẳng qua là. . . .

      Nhìn con trai ngủ say, mày kiếm còn khẽ nhíu lại, Hạ Thiên thở dài, vì muốn đánh thức bé cho nên nàng thể làm gì khác hơn là rón rén xuống giường, nhàng đóng cửa lại, ngăn cách gian bên trong với mọi tiếng động ồn ào ở bên ngoài.

      Trăng lên cao lắm, tán cây rậm rạp mọc tràn lan, ánh trăng mờ mờ ảo ảo xuyên qua từng kẽ lá, Hạ Thiên ngước mắt nhìn cái cây này, lại nhớ đến cái cây ra hoa cũng chẳng kết trái ở nhi viện ngày bé.

      Cái cây ở trong nhi viện rất cao, khi còn bé, ở trong nhi viện, nàng và Ngôn Hoan là tiểu bá vương, nghịch ngợm đến mức viện trưởng cũng phải nhức đầu, hai người bọn họ thường hay đùa giỡn lăn lộn ở dưới gốc cây đó.

      Sau cũng bởi vì nàng và Ngôn Hoan quá nghịch ngợm cho nên hầu hết đám trẻ trong nhi viện đều được nhận nuôi, chỉ còn sót lại nàng và Ngôn Hoan, bị người nhận nuôi trả về.

      Hôm nay nhớ lại, dường như hơn mười năm rồi nàng leo cây, vừa nghĩ đến lại trở nên hăng hái, ngay lập tức vén hai tay áo, sau đó co chân, giống như con khỉ, bắt đầu bám vào thân cây rồi leo lên.

      Cây này hình như rất lâu năm rồi, nhưng cũng quá cao, cành lá um tùm lại còn rất xù xì thô ráp, Hạ Thiên trèo cách dễ dàng, chẳng tốn bao nhiêu sức lực bò lên được, nàng tìm vị trí tương đối thoải mái rồi nằm xuống, vạch mấy tán lá mặt, hé ra khe hở để ngắm trăng.

      “Ông trăng này, ông xem, đến khi nào ta mới được gặp lại Ngôn Hoan?”

      “Ông trăng này, ông , mấy ngàn năm sau ông làm sao còn có thể giống như bây giờ?”

      “Nếu như bây giờ ta trở về trẻ hơn hay già ? Hay lại trở về khoảng thời gian lúc ta mới vừa chuyển kiếp, dáng vẻ giống hệt như bảy năm về trước?”

      “Mẹ nó, ta hỏi ông mà sao ông trả lời, đây là cái đạo lý chết tiệt gì chứ?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 140: Ấm áp

      Hạ Thiên nằm cành cây tự lẩm bẩm mình, hoàn toàn để ý bên dưới gốc cây có bóng người từ từ đến gần.

      “Làm sao đây, bây giờ ta vừa muốn trở về lại dám trở về, nếu ta về Tiểu Phàm phải làm sao bây giờ?”

      “Nhưng mà, nếu ta trở về sao? Ngôn Hoan cũng chẳng biết ta ở chỗ này, nàng ấy thấy ta mất tích nghĩ là ta bị bắt cóc, nàng ấy. . . suy sụp mất. . .”

      “Hay là, nếu có thể mang Tiểu Phàm cùng trở về được ? Như vậy có ổn ? Có hy vọng này sao?”

      “Nhưng mà, nếu ta mang Tiểu Phàm trở về đại thúc. . . phải làm sao bây giờ. . .”

      Hạ Thiên bỗng dưng trầm mặc.

      Mà bóng người đứng dưới gốc cây, lúc nghe thấy câu này cũng khựng lại, khẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên thất thần nằm cành cây, môi mỏng mím chặt trở nên trắng bệch, mang theo lạnh lùng sắc bén.

      “Đại thúc. . . hình như rất thích Tiểu Phàm.” Trầm mặc lúc lâu, Hạ Thiên lại tiếp tục lẩm bẩm: “Nếu nhìn thấy Tiểu Phàm chắc là rất đau khổ.”

      “Mà hình như Tiểu Phàm cũng rất thích nơi này, nơi này có cha của nó, có bà nội là thái hậu, có hoàng thượng là thúc thúc, còn có đống hoàng tử ca ca. . . bọn họ đều thương Tiểu Phàm, thẳng ra, người mong mình trở về nhất cũng chỉ có Ngôn Hoan. . .và đám người trong ‘Hỏa Diễm Minh’ kia thôi.”

      “Ôi, mấy tên kia cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, nếu Tiểu Phàm ở cùng với bọn họ lâu ngày cũng học theo những thói xấu đó, ta muốn Tiểu Phàm trở thành đại ca xã hội đen đâu. . .”

      “Làm sao bây giờ, là đau đầu mà, chẳng lẽ có cách nào có thể vẹn toàn đôi bên sao?”

      “Nếu muốn ta vĩnh viễn ở lại nơi này, sao cho sét đánh bay trí nhớ của ta , như vậy ta cũng phải lo lắng đến cái này cái nọ nữa.”

      “Ghét, ta ghét ông trời, ta ghét đại thúc. . .” Hạ Thiên buồn bực hừ tiếng, giọng có chút uể oải.

      “Ghét ông trời ta có thể hiểu được, nhưng tại sao lại ghét đại thúc?” Trong bóng tối, giọng trầm thấp có chút lạnh nhạt chợt vang lên.

      Hạ Thiên nhất thời ý thức đến chuyện đột nhiên xuất thanh kỳ quái, nghe thấy vấn đề này, nàng bĩu môi, theo bản năng: “Nếu phải đại thúc làm chuyện đó với ta ta có Tiểu Phàm sao? Nếu có Tiểu Phàm ta cũng phiền não như vậy, dĩ nhiên là ta ghét đại thúc rồi. . .”

      “Ồ? Xem ra đúng là lỗi của ta rồi.” Ân Tịch Ly thản nhiên , nhưng trong lòng lại có chút buồn cười, nha đầu này có lúc đáng , bảy năm gặp, nàng tuy trở nên thành thục nhưng vẫn mang theo vẻ ngây thơ, trong ngây thơ đó lại có chút đại trí nhược ngu.* (ý là người tài có vẻ ngoài đần độn, giống câu ‘tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi í =D )

      nàng ngu ngốc nàng lại liên tiếp sử dụng mưu mô xảo quyệt khiến cho ngươi thể chống đỡ được, cũng vô lực cầu xin tha thứ. nàng thông minh có lúc nàng lại ngu ngốc đến hết thuốc chữa, lần đầu tiên Ân Tịch Ly gặp phải như thế này, đúng là biết phải làm sao mà.

      “Sao lại là lỗi của ngươi, ràng là đại thúc . . . A. . . Đại thúc, ngươi đến đây lúc nào?” Hạ Thiên rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác cảm thấy có gì đó đúng, nàng nghiêng người nhìn xuống dưới, khóe môi giật giật, nhìn Ân Tịch Ly rồi cười ‘haha’ hai tiếng.

      “Từ lúc nàng câu đầu tiên ta tới rồi.” Ân Tịch Ly tung người nhảy lên, vững vàng đứng cành cây bên cạnh Hạ Thiên, nhìn dáng vẻ như con rùa rụt đầu của nàng làm cảm thấy buồn cười.

      Hạ Thiên đỏ mặt, hậm hực : “Cái gì thế này. . . .Sao ngươi có thể nghe lén ta. . .”

      “Ta nghe lén?” Ân Tịch Ly nhướng mày, ánh mắt từ cao nhìn xuống nàng: “Nàng tự mình nhìn , ban ngày ban mặt, ta quang minh chính đại đứng đó nghe, là tại nàng phát ra thôi.”

      “. . .” Hạ Thiên nhăn mặt, liếc cái: “Già mồm át lẽ phải!”

      Ân Tịch Ly cười tiếng, tâm tình có vẻ rất tốt, cũng thèm so đo với nàng, chỉ hỏi: “Sao lại ngồi đây mình, trở về phòng nghỉ ? Tiểu Phàm đâu?”

      “Tiểu Phàm ngủ rồi.” Hạ Thiên đáp, cảm thấy có chút mất tự nhiên, nàng lật người lại rồi nhìn lên trời.

      “Những lời nàng vừa , ta cũng nghe được.” Ân Tịch Ly nhìn nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sáng như sao, sáng đến lấp lánh: “Nàng rất muốn về nhà sao?”

      Ân Tịch Ly vẫn nhớ, lúc trước khi nàng say rượu từng nhà nàng ở Thượng Hải, lúc ấy còn cho rằng đó là viện khác của Hướng phủ, nhưng sau khi nàng mất tích, hầu như lục tung khắp thiên hạ cũng chẳng tìm thấy cái nơi gọi là Thượng Hải, khỏi cảm thấy nghi ngờ, nhà của nàng rốt cuộc là ở đâu?

      Tại sao sau khi trở về lại rất khó để quay lại đây? Tại sao khi tới đây lại rất khó để quay trở về?

      Hạ Thiên miễn cưỡng nâng mắt lên, nhìn chút rồi hỏi: “Nếu như bây giờ, đại thúc ngươi đến nơi hoàn toàn xa lạ, ngươi biết đường về nhà, đến chỗ đó, trong lòng ngươi biết mình rất có thể vĩnh viễn chết già ở nơi này, vậy đại thúc có muốn về nhà ?”

      Ân Tịch Ly cụp mắt, từ từ suy nghĩ, nếu là như vậy. . . .

      biết đường về nhà, cũng biết nhà ở đâu, có thể là cũng muốn trở về.

      Ở biên cương chiến tranh cùng Hoằng Việt vài năm, mặc dù thỉnh thoảng cũng nhớ những ngày tháng ở kinh thành, nhưng ít ra có thể biết, chỉ cần thắng trận có thể quay về.

      Nhưng nếu biết vĩnh viễn thể quay về nhớ mọi thứ ở nơi này, nhớ đến mẫu hậu, nhớ đến hoàng huynh, và nhớ cả. . . nàng và Tiểu Phàm.

      Hạ Thiên thấy vẻ mặt của như vậy cũng hiểu được đáp án trong lòng , nàng khẽ cười khổ tiếng: “Bây giờ ta chính là như vậy, dù biết rất nhà của ta ở đâu, biết rất người ta quan tâm nhất ở đâu, thế nhưng ta thể quay về, cho dù ta rất muốn trở về.”

      “Nhưng mà nàng , nếu nàng trở về có thể bao giờ. . . đến kinh thành được nữa, nàng nỡ bỏ Tiểu Phàm sao?” Ân Tịch Ly liền vội vàng hỏi, nhưng vẫn còn câu bị giữ lại trong lòng.

      Nàng nỡ bỏ ta sao?

      “Cũng bởi vì bỏ được nên mới thế.” Hạ Thiên buồn rầu : “Nhưng mà ta sợ, bởi vì ta biết mình tới đây như thế nào, cho nên ta cũng biết sau này có thể trở về bất cứ lúc nào, có thể là ngày mai, có thể là sang năm, cũng có thể là cả đời!”

      “Nhà của nàng. . . rốt cuộc là ở đâu?” Ân Tịch Ly chần chừ hỏi, chưa từng nghe qua chuyện nào khó có thể tưởng tượng nổi như vậy, trong lòng cảm thấy bất an.

      “Ta đến từ . . .” Lời còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Thiên đột ngột ngừng lại, vội vàng lấy tay che miệng, , thể , nếu nàng ra, chẳng may bị người ta coi là quái phải làm sao bây giờ?

      ? Là nơi nào?” Ân Tịch Ly nhíu mày, khó hiểu hỏi.

      có, có. . .” Hạ Thiên vội vàng , lập tức lảng sang chuyện khác: “Ah, ừm, đại thúc, ra ta có vấn đề vẫn luôn muốn hỏi ngươi. . .”

      “Ừ, vấn đề gì? Hỏi !” Ân Tịch Ly rất thích nhìn cái vẻ mặt lấm la lấm lét như ăn trộm của nàng, khiến cảm thấy Hạ Thiên ngây thơ như vậy rất đáng , khiến rất muốn mang nàng giấu , để cho người khác thấy.

      “Khụ khụ, nhưng mà, cái vấn đề này có chút. . . ầy, có chút riêng tư. . .” Hạ Thiên đảo mắt, dáng vẻ muốn lại thôi, nhưng cái vấn đề này giấu ở trong lòng khiến cho nàng nghẹn sắp hỏng rồi, nếu làm nàng nhất định mắc chứng u buồn mất!

      “Chuyện rất riêng tư sao?” Ánh mắt Ân Tịch Ly lóe lên, giống như đoán được Hạ Thiên sắp hỏi vấn đề gì, khẽ cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo của nàng, sau đó mỉm cười: “Chỉ cần nàng muốn biết, cho dù bất cứ chuyện gì, nếu như ta biết nhất định ta cho nàng.”

      những lời này tựa như lời cam kết, nặng nề đánh thẳng vào trong lòng Hạ Thiên, khiến tim nàng đập lỡ nhịp, cảm thấy đại thúc và nàng mà những lời này có chút thích hợp. Nhưng thích hợp thế nào? Nàng cũng biết có chỗ nào thích hợp, vậy nên nàng thể làm gì khác hơn là đành lắc lắc đầu, muốn nghĩ tới vấn đề này nữa.

      “Ừm, vậy ta hỏi. . .” Hạ Thiên lấy hết dũng khí, trong lòng cố gắng khích lệ bản thân, hỏi hỏi , đại thúc chỉ cần nàng hỏi nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (*), hỏi hỏi . . .

      (*) biết , nếu biết toàn bộ.

      “Ừ, hỏi .” Ân Tịch Ly dùng ánh mắt khích lệ nàng, nhưng trong lòng lại thầm cười trộm.

      “Ta hỏi đấy. . .”

      “Ừ, ta nghe đây.”

      “Ta chính là muốn hỏi, ừm. . . cái đó. . .”

      “Cái nào?”

      “Khụ, chính là cái. . . ta, ta. . .”

      “Rốt cuộc là cái nào? Nàng làm sao?”

      “Quên , coi như ta chưa gì. . .” Hạ Thiên hoàn toàn biến thành con rùa đen rụt cổ, thể hỏi ra miệng mà, phải là da mặt nàng mỏng mà là vì cái vấn đề này thẹn thùng nha. . . .

      Ân Tịch Ly suýt chút nữa bị nàng đánh bại, trán xuất ba vạch đen, cắn răng nghiến lợi, bắt chước Tiểu Phàm dùng vẻ mặt khinh bỉ xem thường nhìn nàng, : “Khó trách Tiểu Phàm nàng. . .”

      “Tiểu Phàm? Nó ta cái gì?”

      nàng nhát gan!”

      “Mẹ nó! Thằng nhóc thúi kia chán sống rồi phải ? Dám ta nhát gan?”

      Hạ Thiên tức giận! Chỉ ngón tay lên trời, quát: “Uổng công lão nương nuôi nó nhiều năm như vậy, nó lại dám lão nương nhát gan! %$#@#@. . .”

      tràng từ ngữ thô tục từ trong miệng nàng phun ra ngoài, nhưng cũng giống như là mắng người mà là thầm mắng chính mình mệnh khổ.

      “Nếu nàng nhát gan, vậy tại sao dám hỏi?” Ân Tịch Ly cố ý kích nàng.

      “Ai ta dám hỏi? Lão nương hỏi cho ngươi xem!” Hạ Thiên là người nôn nóng và có tính kiên nhẫn, nàng chịu nổi phép khích tướng của người khác, chỉ cần kích là bùng nổ.

      “Nàng hỏi , hỏi nha!” Ân Tịch Ly cũng tiếp lời nàng, chính là muốn ép nàng hỏi ra, dáng vẻ đó cứ như đứa trẻ muốn ăn kẹo nhưng lại được ăn vậy.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141: Có muốn để cho hôn hay ?

      “Hỏi hỏi! Ai sợ ai chứ?”

      “Được rồi, nàng hỏi !”

      “Ta hỏi, ngươi muốn ta hỏi cái gì nha, ta hỏi. . . .” Hạ Thiên giống như quả bóng xì hơi, im lặng cúi đầu, bày ra dáng vẻ ‘Ta đáng thương, ta vô cùng đáng thương, ta vô cùng đáng thương’.

      “Hỏi cái vấn đề mà nàng định hỏi ấy.” Ân Tịch Ly , cho phép nàng trốn tránh.

      “. . . ra , cũng có gì đâu. . .” Hạ Thiên úp mặt vào trong đầu gối, lỗ tai bắt đầu trở nên ửng hồng.

      “Nàng có gì, vậy sao còn hỏi? hỏi chứng tỏ trong lòng nàng có gì rồi.” Ân Tịch Ly khoanh tay trước ngực nhìn nàng, dáng vẻ lười nhác.

      Hạ Thiên bị ép đến còn cách nào khác, đành phải lắp bắp : “Ừm, ra ta muốn biết, bảy năm trước *$&@#!%&#. . .”

      “Cái gì? Nàng quá, bổn vương nghe được.” Ân Tịch Ly ngoáy ngoáy lỗ tai, dáng vẻ như mình nghe được.

      Hạ Thiên cắn cắn môi, khẽ cất cao giọng, ấp úng buồn bực : “Bảy năm trước có phải là ngươi. . . .”

      “Sao? Rốt cuộc nàng cái gì? thể lớn thêm chút nữa sao? Nàng cố tình khảo nghiệm tính nhẫn nại của bổn vương à? Tiểu Phàm sai, nàng quả nhiên là rất nhát gan. . .”

      Mẹ nó! Hạ Thiên nổi giận, cũng quan tâm là mình ngồi cây, nàng lập tức nhảy dựng lên, đánh về phía Ân Tịch Ly, túm lấy áo của , nghiến răng nghiến lợi chỉ hận thể ăn tươi nuốt sống đối phương: “Ngươi! Con mẹ nó, ta hỏi có phải bảy năm trước người xxoo với ta có phải là ngươi hay ?!”

      “. . . .”

      Nàng hét quá lớn khiến cho Ân Tịch Ly nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, phải là nàng hỏi vấn đề kỳ quái mà là nàng dùng cái tư thế kỳ quái để ép hỏi , khiến cho bị kinh động.

      Lúc này, Hạ Thiên nằm đè cả người lên Ân Tịch Ly, nàng đánh quá nhanh mà Ân Tịch Ly lại lo sợ nàng bị té xuống dưới cho nên vội vã đưa tay ôm lấy eo của nàng, Hạ Thiên cũng vươn tay níu lấy vạt áo của , tay còn lại nắm thành nắm đấm, nhắm thẳng vào đầu , hai chân thon dài dạng ra ngồi ở bụng của . . .

      Ân Tịch Ly nhìn nàng chút rồi lại nhìn nắm đấm của nàng chút, cuối cùng lại nhìn thân thể của nàng chút, sau đó hé môi, để lộ ra hàm răng trắng noãn: “Sao bổn vương lại cảm thấy. . .nàng đây là bá vương ngạnh thượng cung*, dùng vũ lực với bổn vương nha. . .”

      (*) cưỡng gian :))

      “. . .” Hạ Thiên rụt cổ, nuốt ngụm nước bọt: “Khụ. . .”

      Nàng vội vàng muốn bò dậy, huhu, rốt cuộc nàng cũng hiểu , ông trời để nàng xuyên tới nơi này phải là để cho nàng chơi đùa mà là muốn khảo nghiệm độ dày của da mặt nàng nha. . . .

      Đúng! Nhất định phải luyện được da mặt dày!

      Có câu thế nào nhỉ, người biết xấu hổ, chính là thiên hạ vô địch!

      Nàng muốn bò dậy, nhưng mà đối với Ân Tịch Ly vẫn luôn thương nhung nhớ Hạ Thiên, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này?

      lập tức tranh thủ ôm chặt mỹ nhân vào trong ngực, khẽ mỉm cười : “Thiên nhi, cây, phải cẩn thận chút!”

      Hạ Thiên lại có tiền đồ mà đỏ mặt: “Đại, đại thúc. . . nam nữ thụ thụ bất thân. . .”

      “Chúng ta ngay cả con cũng có rồi, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân?” Ân Tịch Ly nhướng mày, vẻ mặt như bảo ‘nàng đừng có chuyện ngu ngốc như vậy nữa’.

      “Đó là do ngươi dùng sức mạnh với ta cho nên mới có! Ngươi lợi dụng lúc ta gặp khó khăn!” đến đây Hạ Thiên tức giận, nếu phải nàng trúng kế của Hướng Linh Lung sao có thể như vậy? Để cho người ta xxoo lúc mình còn mơ mơ màng màng, cái gì cũng biết?

      “Nàng xác định là ta dùng sức mạnh mà phải là do nàng sao?” Ân Tịch Ly chớp mắt vài cái: “Thiên nhi, nàng nhìn xem bây giờ nàng làm gì? Mọi người đều lúc con người ta hoảng hốt là lúc bộc lộ bản tính chân nhất, nàng có hoảng hốt mà lại dám đối với bổn vương vô pháp vô thiên như vậy, nàng suy nghĩ chút xem, bảy năm trước, đêm đó có phải là bổn vương dùng sức mạnh cưỡng ép nàng hay ?”

      “. . .” Khuôn mặt của Hạ Thiên lập tức đỏ đến mang tai: “Ngươi đừng có bậy, ta mới như vậy!” Nàng cố gắng cả vú lấp miệng em: “ như vậy, ngày đó là ngươi chứ phải là tên khốn kiếp kia sao?”

      “Tên khốn kiếp kia?” Ân Tịch Ly nhíu mày đầy nguy hiểm, lại còn có người khác dám muốn của ?

      “Chính là cái tên nam nhân trông chừng ta đó? Con mẹ nó, cái móng heo của lại dám đụng vào ta!” Hạ Thiên vừa nghĩ tới nhịn được mà bùng phát.

      Nghe vậy, Ân Tịch Ly mới yên lòng chút: “Nàng yên tâm, tên đó chết rồi!” cách bâng quơ.

      chết?” Hạ Thiên kinh hãi: “Ngươi giết sao?” Nghĩ cũng đúng, nếu phải cứu nàng rời tất nhiên phát ra gã áo đen kia rồi, chỉ e là bị đại thúc giết rồi.

      “Đại thúc. . .” Nàng giật giật áo của , mở miệng có chút mất tự nhiên.

      “Hả?” Ân Tịch Ly buồn cười nhìn nàng, rất hưởng thụ cái cảm giác ôm mỹ nhân trong ngực, nha đầu này, chỉ có thể là của , về phần Nhậm Diệc hay Ân Dã Thần gì đó, ai cũng thể ngăn cản giữ lấy trái tim nàng đâu!

      “Cám ơn ngươi!” Hạ Thiên giọng , mặc dù trong lòng nàng vẫn hy vọng có thể tự mình báo thù, nhưng nghĩ đến đại thúc giúp mình báo thù, trong lòng nàng rất cảm kích.

      cám ơn bằng miệng có thành ý, ta chấp nhận!” Ân Tịch Ly ăn vạ.

      “Vậy ngươi muốn thế nào?” Hạ Thiên bắt đầu bất mãn, nàng và đại thúc quả nhiên là được với nhau được nửa câu mà, vừa mới bắt đầu cảm thấy vừa mắt rồi.

      Dĩ nhiên, Hạ Thiên quên mất mình và cái vị đại thúc đáng ghét lúc này gần gũi đến mức nào, gần gũi đến mức hơi thở của hai người cũng muốn hòa quyện lại với nhau.

      “Ở đây.” Ân Tịch Ly chỉ vào môi mình rồi : “Hôn cái!”

      Hạ Thiên thoắt cái lại đỏ mặt: “Này, ngươi có biết xấu hổ hay , nam nữ thụ thụ bất thân. . . .”

      “Chậc, vậy nàng chẳng có thành ý gì rồi, vậy mà còn là muốn cảm ơn bổn vương nữa.” Ân Tịch Ly bĩu môi nhưng trong lòng lại có chút hả hê, từng bước từng bước dụ dỗ mỹ nhân mắc bẫy.

      “Nhưng mà ngươi cũng thể cầu như vậy chứ!”

      “Tại sao thể? Ta chẳng qua chỉ muốn nàng hôn ta cái thôi mà, ta cũng có ý gì khác, có phải là nàng lại nghĩ lung tung cái gì rồi ?”

      Khuôn mặt của Hạ Thiên lại càng đỏ hơn, dù sao nàng vẫn tương đối đơn thuần, đấu lại với Ân Tịch Ly đa mưu túc trí, nàng do dự lúc lâu rồi mới thử dò xét hỏi: “Ngươi , chỉ cần hôn cái là được sao?”

      “Dĩ nhiên, ta cũng ngại nàng hôn thêm vài cái đâu!” Ân Tịch Ly tỏ vẻ mình rất dễ chuyện.

      “Ngươi nghĩ hay quá nhỉ?” Hạ Thiên nhịn được đánh cái.

      “Rốt cuộc có hôn hay ? Hay là nàng dám? Vậy chứng tỏ trong lòng nàng có suy nghĩ bình thường rồi, chẳng lẽ nàng muốn hôn ở chỗ khác sao?”

      “Ngươi đừng có bậy! Hôn hôn, ta sợ ngươi sao!” Hạ Thiên chịu nổi khi bị người khác khích, nhất thời lại tức giận.

      “Ngươi nhắm mắt lại!” Nàng ra lệnh.

      “Được!” Ân Tịch Ly hai lời nhắm mắt lại, đối với người tập võ mà , cần dùng tới ánh mắt cũng được vì lỗ tai cũng rất thính rồi.

      Hạ Thiên thấy sảng khoái đồng ý như vậy cũng hơi yên lòng, nàng nhìn gương mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại, khẽ nuốt nước bọt, do dự kề mặt tới gần, sau đó từ từ cúi thấp xuống. . . .

      Hai môi kề nhau, xúc cảm mềm mại khiến toàn thân nàng chấn động, giống như có dòng điện chạy qua, tiến thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng.

      Ân Tịch Ly cũng hơi chấn động, khóe môi khẽ cong lên thành đường cong đẹp mắt, nở nụ cười hài lòng.

      Hạ Thiên kinh ngạc, hiểu tại sao mình lại có cảm giác như thế, trong lòng nàng có chút hoảng hốt, lại vội vàng sực nhớ mình làm gì: “Ta, ta hôn xong rồi. . .”

      Khuôn mặt nàng đỏ tới mức như sắp chảy máu, đầu cúi thấp tới mức thể thấp hơn được nữa.

      Ân Tịch Ly thấy dáng vẻ này của nàng nhịn được mà bật cười: “Xấu hổ sao?” cưng chiều nâng lên khuôn mặt bé của nàng, buông lời vào bên vành tai trắng muốt đáng : “Thiên nhi, nàng biết , so với bảy năm trước bây giờ nàng mê người hơn rất nhiều . . .”

      “Này này này. . .đại thúc. . . đừng có đùa giỡn người ta như vậy. . .” Hạ Thiên cắn cắn môi, cố gắng dặn lòng đây chính là Mỹ nam kế, ngàn vạn lần thể mắc bẫy, ngàn vạn lần thể mắc bẫy. Thế nhưng trái tim nàng vẫn kìm được mà đập loạn lên.

      “Thiên nhi thích sao?” Ân Tịch Ly mỉm cười hỏi.

      “Ta thèm thích đâu!” Nàng vội vàng nghiêm nghị : “Ngươi đừng dùng mỹ nam kế với ta! Ta mới mắc mưu đâu!”

      Tuy nàng rất thích ngắm mỹ nam nhưng cũng đến nỗi trông thấy mỹ nam mà mất lý trí nha.

      Vừa xong bả vai của nàng bỗng nhiên trầm xuống, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Ân Tịch Ly bỗng tựa vào hõm vai của nàng, bờ môi phảng phất như trêu ghẹo má của nàng, nỉ non cất giọng tà mị: “ thích sao?”

      Ánh mắt của quá nóng bỏng, tựa như mơ hồ còn mang theo dòng nước ấm, cánh tay nhàng vòng người nàng, ngón tay thon dài trượt xuống dọc theo cánh tay, cầm ngón tay cứng đờ của Hạ Thiên, nhàng vuốt ve thưởng thức.

      Lồng ngực nóng rực trước mắt, hơi thở phả lên cổ, nụ hôn như có như nhàng phớt qua khuôn mặt nàng. . . Hạ Thiên cảm thấy, mọi thứ đều vượt ra khỏi dự liệu của nàng, trong lúc mơ hồ nàng lại cảm thấy loại cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ, giống như từng trải qua.

      Cố gắng kìm chế trái tim đập loạn, giọng của Hạ Thiên mềm nhũn, đến ngay cả nàng cũng giật mình vì giọng của bản thân, cứ như là làm nũng: “Đại thúc, đừng như vậy. . .”

      Giọng mềm mại, đôi mắt xinh đẹp còn vương hơi nước, Ân Tịch Ly chưa từng thấy dáng vẻ như thế này của , khỏi khiến xuân tâm nhộn nhạo, nụ cười khóe môi càng thêm dịu dàng: “Đừng cái gì?”

      Khuôn mặt Hạ Thiên đỏ đến thể đỏ thêm được nữa, toàn thân cứ như bị lửa đốt, nàng cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy nàng nhất định trở thành người đầu tiên thế giới này chết vì xấu hổ mất!

      Trong lòng như có gì đó thôi thúc. . .

      Dường như đại thúc. . .ừm, muốn hôn nàng?

      Làm sao bây giờ? Nàng có muốn để cho hôn hay ? Cái đó. . .cái đó. . . dù sao cũng là cha của Tiểu Phàm, cũng có quan hệ với nàng, cho hôn cái chắc là cũng sao đâu nhỉ? Huống chi lúc nãy nàng cũng hôn rồi?!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 142.1: Chơi trò hôn


      Nhưng mà, lúc trước phát sinh quan hệ cũng chỉ vì muốn cứu nàng, mà lúc đó nàng cũng chẳng biết gì, vậy chắc là tính đúng ? Bây giờ nếu lại xảy ra chuyện mập mờ như vậy đúng lắm? là đại thúc của nàng nha. . . .


      Trong lúc Hạ Thiên ngừng cảm thấy rối rắm, Ân Tịch Ly từ từ đến gần nàng, từng chút từng chút , đôi con ngươi đen láy tựa như ma nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt bình tĩnh, thâm sâu và u ám giống như hồ nước trong suốt, sâu thấy đáy. Con ngươi giống như vùng nước xoáy, lung linh rực sáng.


      Aiz, được rồi được rồi, mình cũng trộm của giống*, để cho hôn bù cái là được! Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Hạ Thiên cũng đưa ra quyết định, vừa quay đầu lại, định với vương gia đại thúc rằng ‘ngươi muốn hôn mau hôn , coi như là ta bồi thường cho ngươi’ đôi môi của Ân Tịch Ly chạm tới, môi mỏng nóng rực cứ thế chiếm lấy đôi môi đào của nàng, nhiệt tình cắn mút, đầu lưỡi ấm nóng cạy mở hàm răng, mạnh mẽ trượt vào bên trong.


      (*) giống ở đây là ‘Tiểu Phàm’ :)) là cái gì chắc m.ng cũng biết :)) (•~~ •~~ •~~) :))


      Hạ Thiên hóa đá ngay tại chỗ, cái, cái gì. . . nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà. . .


      Hơi thở mập mờ mang theo mùi lan thơm ngát, cứ thế trút vào miệng của Hạ Thiên, khiến nàng hoảng hốt, cảm giác này có chút quen thuộc, , phải là có chút quen thuộc, nàng nhớ hình như. . . có lúc. . .


      A! Đúng rồi! Là ngày hôm đó!


      Hạ Thiên rốt cuộc cũng nhớ ra, có lần nàng cầm dao cạo râu hiệu ‘chim bồ câu’ mà Ngôn Hoan muốn tặng cho minh chủ của Hỏa Diễm Minh để cạo râu cho đại thúc, vì muốn nhìn thấy khuôn mặt của , lúc ấy nàng nhắm mắt lại, sau đó bỗng có người hôn nàng.


      Lúc ấy, nàng từng cho là đại thúc, vậy nên vẫn chìm đắm trong nụ hôn kia, nhưng tới khi mở mắt ra lại trông thấy Ân Dã Thần, sau đó, mặc dù biết rốt cuộc ai mới là người hôn nàng, thế nhưng nàng vẫn luôn nhớ cảm giác này.


      Bây giờ, đại thúc lại hôn nàng, loại cảm giác này cũng giống như ngày hôm đó, chẳng lẽ, người hôn nàng ngày hôm đó, là đại thúc sao?


      Nhưng tại sao lại đột nhiên rời ? Hại nàng còn tưởng là Ân Dã Thần. . . .


      Hạ Thiên hoảng hốt suy nghĩ, hoàn toàn chú ý tới hai tay của Ân Tịch Ly lúc này an phận người nàng, dao động khắp nơi, đợi đến khi nàng phục hồi lại tinh thần cũng là lúc đại thúc rời khỏi môi nàng, nụ hôn của chậm rãi dời đến vai, rồi lại lên cổ, sau đó để lại ở cần cổ trắng nõn của nàng dấu hôn sâu.


      Hạ Thiên kinh hãi, cảm giác mặt mình như bị lửa đốt, đôi mắt trong trẻo sáng lên màu ánh trăng, mang theo chút đáng thương, nàng vội vàng che miệng Ân Tịch Ly, đỏ mặt : “Đại thúc, đại thúc, ta, ừm, ta chỉ định cho ngươi hôn cái thôi. . .”


      Nhưng mà, nàng giống như là bị thua thiệt, vừa rồi chỉ hôn cái mà là hôn rất nhiều rất nhiều cái nha!


      “Hôn cái làm sao đủ?” Ân Tịch Ly mở miệng liếm vào lòng bàn tay của nàng, nếu như có thể, muốn danh chính ngôn thuận mà nuốt nàng vào bụng!


      Nha đầu này, ở trước mặt hoàng thượng lại dám cự tuyệt , khiến cho vừa tức giận lại biết làm sao.


      dùng lực từ từ siết chặt eo của nàng, để cơ thể nàng dán chặt vào người mình, chừa khe hở nào, giọng có chút mê hoặc: “Nha đầu, nàng có thích đứa con trai như Tiểu Phàm ?”


      “Dĩ nhiên là thích rồi!” Tiểu Phàm là bảo bối của nàng, sao nàng có thể thích chứ?


      “Vậy chúng ta. . .lại sinh thêm đứa giống Tiểu Phàm. . .được ?” cắn vào vành tai của nàng.


      Toàn thân Hạ Thiên khẽ run lên, vội vàng : “ được đâu. . .”


      “Tại sao lại được?” Ân Tịch Ly nghi ngờ hỏi.


      “Chúng ta. . . dường như quen.” Hạ Thiên nước mắt lưng tròng : “Lần đầu sai lầm, nhưng sai lầm tạo thành cũng có cách nào tránh khỏi, chúng ta thể tiếp tục sai lầm nữa. . .”


      Ân Tịch Ly khựng lại, ánh mắt có chút thể tin được, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên: “Nàng , chúng ta quen?”


      Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngay cả con trai cũng có, vậy mà bây giờ nàng lại với câu, chúng ta quen?


      Trái tim của Ân Tịch Ly dường như muốn nổ tung, —— tức giận rồi!


      Hạ Thiên hiểu sao đại thúc lại đột nhiên tức giận, trong lòng nàng, đại thúc chính là đại thúc, nàng chưa từng coi là nam nhân, nếu cũng đùa giỡn náo nhiệt với như vậy. Nàng nghĩ, đại thúc thể trở thành bạn trai, vậy nên nàng cũng chưa bao giờ có suy nghĩ gì khác đối với đại thúc, ở phương diện này, bọn họ dĩ nhiên là quen rồi.


      Đây là ý nghĩ của Hạ Thiên, Ân Tịch Ly hẳn là biết.


      Dĩ nhiên, may là Ân Tịch Ly biết suy nghĩ trong lòng nàng, nàng coi là nam nhân. Nếu biết trong lòng Hạ Thiên nghĩ vậy, nhất định rất tức giận . . . đừng chỉ mỗi trái tim mà toàn thân cũng nổ tung!


      rất bất mãn, bất mãn đến mức chặn môi nàng lại, hậm hực : “Nàng chúng ta quen đúng ? Bổn vương cũng muốn cho nàng xem chút, xem chúng ta tiến đến mức độ nào rồi!”


      xong, hai tay ôm chặt lấy thân thể của Hạ Thiên, đặt lên môi nàng nụ hôn mang theo mạnh mẽ và trừng phạt, bá đạo gặm cắn, cho đến khi Hạ Thiên chịu được đau đớn mà rên tiếng, lúc này mới hài lòng tiến vào trong miệng nàng, thế nhưng trong lòng vẫn rất tức giận!


      Dám bọn họ quen! Xú nha đầu, nàng được lắm! Bảy năm nay, bổn vương ngày đêm đều trằn trọc nhớ đến nàng, vậy mà nàng lại dám quen bổn vương. . . .


      Gương mặt tuấn tú mị đến gần trong gang tấc, mùi thơm Long Diên Hương nhàn nhạt từ người Ân Tịch Ly truyền đến, Hạ Thiên nâng tay chống ở trước ngực , mở miệng cầu xin tha thứ: “Ô. . . Đại thúc. . .Đừng như vậy. . .”


      Ân Tịch Ly để ý tới nàng, cảm thấy nếu mình với nàng thêm câu nữa bị tức chết, chính vì muốn để cho mình bị tức chết nên muốn làm chuyện khiến cho mình cảm thấy cao hứng.


      Muốn làm cao hứng, rất đơn giản, chính là, có được nàng.


      Hạ Thiên có chút hoảng hốt, dù có đần chăng nữa giờ phút này nàng cũng biết, đại thúc chỉ là muốn hôn nàng, mà là muốn ăn nàng!


      Ban đầu trúng xuân dược là chuyện, bây giờ trúng xuân dược lại là chuyện khác, cảm giác giống nhau! Nàng có chút sợ hãi.


      Hô hấp trở nên dồn dập, nhịp tim cuồng loạn, nàng cố gắng đè nén tiếng thở dốc, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, rồi dần dần trở nên cuồng dã, hơi thở tươi mát nhàng xộc vào trong mũi, hương vị chỉ thuộc về riêng , hương vị quen thuộc đó lại khỏi khơi lên khát vọng sâu nhất trong nội tâm của nàng.


      “Đại thúc. . .” Hạ Thiên kìm được khẽ kêu lên.


      Tiếng kêu của nàng quá mức say lòng người, làm cho Ân Tịch Ly nhịn được mà ngẩng đầu, hôn lên môi nàng: “Sao vậy Thiên nhi?”


      Hạ Thiên đỏ mặt khẽ cười, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, thế nhưng lại dám nhìn thẳng vào mắt Ân Tịch Ly: “Ừm. . .Ngươi. . .tại sao. . .lại muốn. . .”


      “Muốn cái gì?” Ân Tịch Ly rất có kiên nhẫn nhàng hỏi, bàn tay dịu dàng xoa sau lưng nàng như muốn giúp nàng xua cảm giác khẩn trương.


      Giọng của Hạ Thiên càng trở nên hơn: “Tại sao lại. . .muốn hôn ta. . .”


      Khó khăn lắm nàng mới đem suy nghĩ trong lòng mình hỏi ra, nhưng trái tim nàng sớm đập loạn đến rối tinh rối mù rồi.


      Nàng hiểu tại sao mình lại khẩn trương như vậy, cảm giác như kiểu hỏi ra câu này rất mất mặt, rất xấu hổ, quả nhiên, lời vừa mới ra khỏi miệng nàng cảm thấy toàn thân mình như bốc cháy, xấu hổ tới nỗi chỉ muốn đào cái lỗ để chui xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :