1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 133: ra , ta vẫn luôn rất tuấn tú!

      Vành mắt Hạ Thiên đỏ lên, nàng úp mặt vào trong đầu gối: “Đại thúc, ngươi hiểu đâu, mặc dù Tiểu Phàm còn nhưng đầu óc so với bất kỳ người nào đều trưởng thành hơn, nó lúc nào cũng đem tất cả suy nghĩ giấu trong lòng, hề cho ai biết, kể cả ta cũng .

      Ân Tịch Ly lẳng lặng lắng nghe, mặc dù cảm thấy Hạ Thiên chuyện có vẻ chẳng ăn nhập gì, nhưng vẫn ngồi xuống mép giường, im lặng lắng nghe nàng , lại nhịn được mà vươn tay xoa đầu nàng: “Tiểu Phàm là đứa bé hiểu chuyện, nàng có thể cần lo lắng!”

      Hạ Thiên lắc đầu: “ phải đâu đại thúc, ra ta quen với việc mình mất vị giác, thế nhưng mấy năm qua, Tiểu Phàm vẫn luôn để chuyện này trong lòng, nó vẫn nghĩ ta thể khỏi bệnh là vì chưa gặp được đại phu tốt nhất, cho nên vẫn ngừng hy vọng.” Nàng đến đây hơi ngừng lại, giọng nhàng, lại mang theo chút gì đó nghẹn ngào: “Nhưng mà hôm nay, tất cả đại phu giỏi nhất trong thiên hạ đều ở đây, hai chữ ‘giỏi nhất’ này, chính là tất cả hy vọng của Tiểu Phàm, nếu như lần này ta vẫn hết bệnh, Tiểu Phàm . . . .”

      Toàn thân Ân Tịch Ly khẽ run lên, chân mày nhíu chặt, giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt có chút thay đổi.

      Hạ Thiên hít hít mũi, mơ hồ có chút run rẩy, : “ ngày vẫn chưa tìm được đại phu giỏi nhất, trong lòng Tiểu Phàm vẫn còn có chút hy vọng, nếu ngay cả hy vọng cũng còn Tiểu Phàm rất đau khổ. . . Ta muốn nhìn thấy Tiểu Phàm đau khổ. . .”

      “Ta biết!” Ân Tịch Ly , giọng có chút khàn khàn: “Đều do ta tốt . . .”

      Là do nghĩ tới chuyện này, thái y trong cung mặc dù đều là những thầy thuốc nổi danh trong thiên hạ, thế nhưng loại độc này có thuốc giải, sao có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy?

      Huống chi, nghe cái tên Nhậm Diệc gì đó cũng từng tìm người tới chữa bệnh cho Hạ Thiên, cho người điều tra Nhậm Diệc, cũng phát thân thế của rất bí , chỉ có võ công cao cường mà tâm cơ lại thâm sâu khó lường, nhân vật như vậy, nếu mời thần y, sao có thể là thần y bình thường được?

      Vậy mà người đó cũng thể chữa được, chẳng lẽ những lão thái y cổ hủ trong cung có thể chữa được sao?

      Chuyện này là sơ sót của , người nào cũng có thể nhìn được, Tiểu Phàm rất thương mẫu thân của mình, nếu như thái y thể chữa khỏi cho Hạ Thiên, Tiểu Phàm nhất định là rất đau lòng.

      “Vậy nên, đại thúc. . .” Hạ Thiên chợt ngẩng đầu, ánh mắt phiếm hồng, giống như tiểu bạch thỏ, khiến cho người ta đem lòng mến: “Ta muốn , ít nhất phải cho Tiểu Phàm giữ lại hy vọng. . .”

      “Nhưng cũng thể trị bệnh cho nàng!” Ân Tịch Ly vẫn đồng ý , có thể là nàng quen, có thể là nàng chịu được nhiều năm như vậy, sống mà cần vị giác, thế nhưng lại chịu được.

      Khó trách, nhiều năm nhìn thấy nàng, mặc dù cuộc sống của nàng thoạt nhìn tệ lắm, thế nhưng so với lúc trước, nàng lại gầy hơn rất nhiều, cho dù ăn gì cũng cảm thấy mùi vị, dần dần trở nên thích ăn nữa.

      Ăn vô, làm sao sống được?

      “Đại thúc, muốn khám cũng được, nhưng đừng để cho Tiểu Phàm biết!” Hạ Thiên như vừa nghĩ tới điều gì, vội vàng : “Ngươi có thể sắp xếp cho thái y lén tới khám cho ta, như vậy, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho ta cũng coi như là cho Tiểu Phàm chuyện ngạc nhiên, còn nếu chữa khỏi Tiểu Phàm cũng đau lòng.”

      Ân Tịch Ly yên lặng nhìn chằm chằm Hạ Thiên lúc lâu, lại mơ hồ khẽ thở dài, Hạ Thiên trước mặt còn là sợ trời sợ đất giống như trước nữa, nàng bây giờ, vì người mình quan tâm mà hy sinh tất cả, nhưng nàng như vậy lại càng khiến thêm đau lòng, càng làm cho . . . thể bỏ được nàng.

      Hai mẹ con vô lương này, trong lòng đều quan tâm đối phương, tính toán cẩn thận, chỉ vì muốn làm cho đối phương được vui vẻ.

      “Như vậy. . . cũng tốt. . .” Ân Tịch Ly nhàng , giọng trầm thấp giống như là thở dài: “Vậy nàng cứ ở đây , ta với Tiểu Phàm tiếng.”

      Hạ Thiên gật đầu liên tục: “Ừ, cám ơn đại thúc!”

      “Nhưng mà. . .” Ân Tịch Ly chợt sang chuyện: “Nàng cứ giả vờ đau bụng như vậy, chẳng phải càng làm cho Tiểu Phàm lo lắng hơn sao?”

      Hạ Thiên suy nghĩ chút, thấy cũng đúng. “Vậy ta phải làm sao? Nếu ta cố tình nhất định Tiểu Phàm nghi ngờ.” xong, nàng lại chợt nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên, vội vàng : “Ta có cách rồi, ngươi cứ ra đại sảnh với Tiểu Phàm là ta ra được .”

      Ân Tịch Ly nhíu mày: “Nếu Tiểu Phàm hỏi tại sao thế nào?”

      Con trai bảo bối của rất thông minh, Ân Tịch Ly hiểu , nếu có lý do chính đáng nhất định bé nghi ngờ.

      “Ngươi cứ yên tâm , nó tự trở về hỏi ta, đến lúc đó ta có cách!” Hạ Thiên yên tâm vỗ vỗ vai , dáng vẻ bi thương khi nãy còn nữa, lúc này, đôi mắt nàng sáng rực như châu như ngọc.

      Ân Tịch Ly phát , mình rất thích dáng vẻ hớn hở như mở cờ trong bụng này của nàng, thấy nàng cười, cũng nhịn được mà cong cong khóe môi, khẽ mỉm cười: “Vậy nàng hãy nghỉ ngơi , đừng để cho Tiểu Phàm phát , nàng nhìn nàng xem, mắt đỏ lên hết cả rồi, Tiểu Phàm biết lại tưởng ta bắt nạt nàng.”

      “Ngươi vốn luôn bắt nạt ta. . .” Hạ Thiên lén lút lẩm bẩm câu.

      “Hả? Nàng gì?” Ân Tịch Ly hoài nghi trừng mắt nhìn nàng, mới vừa dung túng nàng chút nàng lập tức lòi đuôi ra rồi sao?

      có, có gì!” Hạ Thiên cười hắc hắc, rất thức thời, vẫy vẫy tay với : “Đại thúc, ngài thong thả!”

      “Hừ. . .” Nha đầu này. Ân Tịch Ly hừ lạnh tiếng, trong lòng có chút buồn cười, nhưng vẫn cẩn thận giúp nàng đắp chăn: “Vậy ta đây!”

      đứng dậy rời , lúc ra ngoài vẫn quên đóng cửa lại, để phát ra chút tiếng động quấy nhiễu tới nàng.

      Sau khi vừa ra khỏi cửa, Hạ Thiên lập tức trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, đợi lúc thấy Ân Tịch Ly quay lại, nàng mới nhanh chóng nhảy xuống giường, cười như tên trộm, nếu muốn Tiểu Phàm nghi ngờ, ra rất đơn giản.

      Hạ Thiên xoa xoa hai tay, cầm lên chiếc áo choàng, nhảy ra ngoài cửa sổ ——

      Đương nhiên là bỏ trốn nha!

      Tiểu Phàm, con trai bảo bối của nàng chính là tên tiểu quỷ, sao có thể dễ dàng mà lừa được? Cách tốt nhất, chính là bỏ trốn. . .

      Từ khi xuyên qua cho tới giờ, bao nhiêu năm trôi qua rồi, nàng còn chưa dạo chơi trong kinh thành lần nào đâu, sao có thể cam lòng như thế được? Chẳng qua, nơi này là Ly vương phủ, nếu muốn chạy ra ngoài cũng phải dễ dàng như vậy, ngẫm nghĩ chút, nàng quyết định tìm Nhậm Diệc.

      “Nàng muốn trốn ra ngoài chơi?” Trong phòng, đôi mắt hoa đào của Nhậm Diệc lóe sáng, chăm chú nhìn nàng, lặp lại câu hỏi kia: “Muốn lén lút bỏ trốn sao?”

      “Ừ.” Hạ Thiên gật đầu liên tục, tựa như con gà mổ thóc.

      Nhậm Diệc ghé sát vào nàng: “Ân Tịch Ly nhốt nàng sao?”

      Hạ Thiên sửng sốt, lắc lắc đầu: “ có.” Mà hỏi chuyện này làm gì?

      “Vậy chẳng lẽ cho phép nàng ra ngoài?” Nhậm Diệc lại hỏi.

      “Cũng có . . .” Hình như đại thúc cũng chưa từng nàng được phép rời khỏi vương phủ nửa bước nha? Hơn nữa, Tiểu Phàm cũng ở nơi này, nàng còn có thể đâu được? Cùng lắm nàng chỉ có thể dạo chút. . .

      “Vậy tại sao nàng lại muốn lén lút bỏ trốn?” Nhậm Diệc hiểu, sao nàng quang minh chính đại mà bước ra ngoài? Tại sao phải lén lút như vậy? là làm mất mặt đại Độc Thánh nha!

      “Ai da, huynh hiểu được đâu!” Hạ Thiên đảo mắt vòng, là bởi vì mình muốn trốn Tiểu Phàm, mà chỉ như tên trộm: “Ta này tiểu Nhân (tiểu Nhậm =D ), huynh cảm thấy, giữa ban ngày ban mặt, hai người chúng ta vượt nóc băng tường, bỏ qua mấy tên hộ vệ ngu ngốc trong vương phủ, ra ngoài chơi đùa là chuyện rất vui vẻ, rất kích thích, rất có tính chất khiêu chiến sao? Chẳng lẽ võ công của huynh thể qua mặt những tên thị vệ tầm thường trong vương phủ sao?” Nàng cố tình dùng phép khích tướng.

      Nhậm Diệc nghe thấy Hạ Thiên vậy ánh mắt dần sáng lên, đến khi nghe thấy mấy từ cuối cùng lập tức nhíu mày: “ bậy, chỉ dựa vào chút công phu mèo cào mà muốn ngăn cản ta sao?”

      “Đúng nha, đương nhiên là thể rồi, thôi thôi, chúng ta vượt nóc băng tường nào!” Hạ Thiên có chút nhịn được mà kéo Nhậm Diệc ra ngoài.

      Nhậm Diệc nhìn bên cạnh, khóe miệng cong lên, lúc này, trong lòng cũng muốn như vậy.

      Dạo phố nha. . . Cùng tiểu Thiên Thiên dạo phố nha. . . băng tường vượt nóc nha. . . nếu băng tường vượt nóc có thể ôm nàng bay ra ngoài nha. . . ôm nàng nha. . . trong lòng . . . nhộn nhạo. . .

      Nhậm Diệc cười đến vô cùng gian trá, trong lòng ngọt như mật ong, vô cùng kích động.

      Hạ Thiên nào biết những ý nghĩ xấu xa đó của , phải biết rằng, nàng rất muốn mau chóng ngay bây giờ nha.

      Có điều, nàng cũng biết con trai của mình so với sư phụ của Nhậm Diệc của bé tương đối tốt hơn, cho nên nàng thể ra , bởi vì nàng chắc là sư phụ của con trai bảo bối có thể nào bán đứng mình hay , chẳng may tùy tiện mấy câu trước mặt con trai mình, đến lúc đó chẳng phải là nàng còn có thể tiếp tục diễn trò nữa rồi sao?

      Nhậm Diệc thỏa mãn ôm eo mảnh khảnh của Hạ Thiên, giữa ban ngày ban mặt, cứ như vậy mà băng tường vượt nóc ngay tại Ly vương phủ, trốn thoát khỏi đám hộ vệ tuần tra, né tránh được ánh mắt của mọi người, bọn họ giống như tia chớp lóe lên rồi ngay lập tức lại biến mất.

      là đẹp!” Đến khi cả hai an toàn rời khỏi Ly vương phủ, đứng trong con hẻm , Hạ Thiên nhịn được kinh ngạc mà than lên tiếng, nàng biết võ công của Nhậm Diệc rất cao, nhưng ngờ lại cao đến mức này.

      Đặc biệt là khinh công, chỉ cần cái chớp mắt là có thể rời xa Ly vương phủ, nàng khỏi dùng ánh mắt bội phục nhìn .

      Nhậm Diệc hất đầu, tóc cũng bị hất ra phía sau, dùng loại tư thế mà tự cho là rất tiêu sái, : “ ra , ta vẫn luôn rất tuấn tú. . . .”

      Hạ Thiên bị chọc cười, chợt nghĩ tới cái gì, nàng trừng mắt : “Tiểu Nhậm, huynh xem, huynh là sư phụ của Tiểu Phàm, đối với Tiểu Phàm tốt như vậy, ta có chuyện muốn nhờ huynh giúp tay, huynh từ chối chứ?”

      “Ừ sao, có chuyện gì? Vì nàng, cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa ta đều nguyện ý!” Nhậm Diệc thâm tình nắm tay Hạ Thiên, thâm tình nhìn nàng, thâm tình .

      Hạ Thiên buồn cười: “Được rồi được rồi, ta cũng phải là những nữ nhân kia, dễ dàng bị cái dáng vẻ này của huynh lừa đâu!”

      Nhậm Diệc có chút thất vọng thở dài, vô cùng bất đắc dĩ : “Đối với nàng, ta vẫn luôn rất lòng. . . .” Những nữ nhân kia làm sao có thể so sánh với nàng chứ?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 134: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (1)

      Chẳng qua là Nhậm Diệc cũng biết, năm bốn mùa, ngày ngày đều ở trước mặt Hạ Thiên bày ra dáng vẻ thâm tình, nhiều năm như vậy, lúc đầu Hạ Thiên còn có chút nghi ngờ, sau lại cho rằng tính tình của Nhậm Diệc chính là hay thất thường như vậy, chắc là đùa giỡn với mình, vậy nên nàng cũng chưa bao giờ đem ‘thâm tình’ của đại Độc Thánh Nhậm Diệc để ở trong lòng.

      Cái này thể trách Hạ Thiên, những lời này nghe hay, Hạ Thiên thường xuyên láo riết cũng trở thành , cho nên những lời lòng này nàng nghe riết cũng quen.

      Mà đối với thói quen mỗi ngày đều cười giỡn của đại Độc Thánh Nhậm Diệc, Hạ Thiên sớm luyện đến Kim Cang Bất Hoại rồi.

      “Haha” Hạ Thiên cười lớn vài tiếng, trêu chọc : “Những lời này nhất định là huynh với rất nhiều nữ tử rồi chứ gì, phải rồi, ta muốn , huynh nhận Tiểu Phàm làm đồ đệ, vậy cứ dứt khoát nhận luôn ta !”

      Nhậm Diệc cũng ngẩn ra. Nhận? Nhận nàng? Trong lòng vui mừng, chẳng lẽ Hạ Thiên hiểu tâm ý của mình, muốn gả cho mình, còn muốn mình nhận nàng?

      mừng rỡ tiến lên từng bước, nắm lấy tay Hạ Thiên, định dùng thâm tình và chân thành để với nàng câu ‘Ta nguyện ý’ . . .

      Hai mắt Hạ Thiên sáng lên: “ ra huynh cũng biết đấy, Tiểu Phàm thông minh như vậy, huynh còn thường khen Tiểu Phàm sau này nhất định là đại Độc Thánh tương lai, nếu Tiểu Phàm cũng thông minh như vậy, ta là người sinh ra Tiểu Phàm, chắc là cũng kém nhỉ? Dù sao, đây cũng có thể là di truyền nha, cho nên ta muốn. . . . ta cần làm đại Độc Thánh, ta chỉ muốn huynh dạy ta chút khinh công, huynh thu nhận Tiểu Phàm cũng thu nhận ta !”

      xong, nàng giương đôi mắt đầy mong đợi nhìn , chắp tay trước ngực: “Sư phụ ở cao! Xin nhận của Hạ Thiên lạy!”

      “Ai! Ai cho nàng lạy!” Nhậm Diệc cũng vô cùng sốt ruột, vất vả lắm mới nghe hết được câu của nàng, sau khi hồi thần lại nàng chắp tay quỳ lạy, lạy này cao tới cỡ nào, còn mong đợi cưới nàng về làm tân nương nha, nếu trở thành sư phụ của nàng mà còn muốn ở bên cạnh nàng, chẳng phải là làm trái với luân thường đạo lý sao?

      lập tức lắc mình, thoáng cái bỏ chạy xa.

      Hạ Thiên còn chưa kịp lạy, thế nhưng tinh thần chút cũng hề suy sụp, ngược lại, hai mắt càng thêm sáng rực: “Quả nhiên là cao nhân, khinh công lợi hại như vậy, được, nhất định huynh phải nhận lạy của ta!”

      Nhậm Diệc cũng sắp bị Hạ Thiên làm cho phát điên rồi, biết nên khóc hay nên cười nữa, giơ hai tay lên đầu hàng : “Được rồi được rồi, đừng lạy nữa, ai phải là sư phụ mới có thể dạy? Là bạn bè cũng có thể mà, hay là nàng gả cho ta , ta miễn học phí cho nàng.”

      Tay Hạ Thiên run lên: “Gả cho huynh?” Nàng rú lên tiếng quái dị: “Ta cũng phải bị điên, làm sao dám gả cho huynh?”

      Lần này Nhậm Diệc cũng hoàn toàn điên rồi: “Này, tiểu Thiên Thiên, lời này của nàng là có ý gì, gả cho ta là bị điên sao? Nàng muốn đả kích người khác cũng đừng có đả kích như vậy chứ. . .” http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif

      Dù gì cũng là nhân vật có tiếng tăm, huống chi còn là . . . Quên , chuyện này là bí mật lớn nhất trong lòng , mà bây giờ chưa phải là lúc để ra.

      “Ối, ra ta phải có ý này.” Hạ Thiên vội vàng cười làm lành: “ ra ý của ta là, đám hồng nhan tri kỷ của huynh ấy mà, nếu thấy ta gả cho huynh, chẳng lẽ còn muốn đao chém chết ta hay sao? Cho nên nha, ta dám mạo hiểm lớn như vậy đâu!”

      Hồng nhan tri kỷ của Nhậm Diệc rất rất nhiều, đừng thấy ngày ngày ở trong sơn cốc mà lầm, từ sau khi cùng hai mẹ con nàng ra khỏi sơn cốc, mỗi nơi mà qua đều để lại dưới mười đối với si mê cuồng dại, thể nào chia lìa, còn gào khóc muốn theo đến cùng trời cuối đất.

      Hạ Thiên nghĩ chút cảm thấy kinh khủng, nàng cũng muốn trở thành trong số những nữ nhân bủa vây xung quanh đâu.

      ra nàng cũng biết, phải là Nhậm Diệc hoa tâm mà trêu chọc nhiều nữ tử như vậy, dáng dấp của rất đẹp (QT là nhiêu = đẹp yểu điệu thướt tha, diêm dúa lòe loẹt, cơ mà thấy để vậy tội qá nên thôi :)) ), đối với nữ tử lại rất dịu dàng, ví như nàng, ngày ngày đều cùng dùng ánh mắt thâm tình nhìn nhau, nếu phải trải qua bảy năm nàng sớm luyện thành Kim Cang Bất Hoại hồn cũng bị câu mất rồi, thử hỏi những nữ nhân kia vừa thấy Nhậm Diệc cũng thâm tình nhìn mình như vậy, chẳng phải là ngoan ngoãn để mặc cho nắm mũi dắt sao?

      “Tiểu Thiên Thiên. . . Đừng với ta là nàng ghen đấy nhé!” Trong lòng Nhậm Diệc cũng có chút mong đợi, là nàng cảm thấy có quá nhiều nữ nhân cho nên mới dám gả cho sao?

      Nếu là như vậy, nhất định giữ khoảng cách với tất cả mọi nữ nhân, ba ngàn con sông, chỉ cần gáo nước là nàng mà thôi.

      Ngất, càng càng xa, Hạ Thiên liếc mắt xem thường: “Ta tiểu Nhậm nha, huynh suy nghĩ quá nhiều rồi, dẹp , cái này nữa, chúng ta chơi !”

      xong nàng liền xung phong quay đầu trước, vì vậy cũng thể thấy sắc mặt của Nhậm Diệc sau lưng đơn đến nhường nào.

      Đường xá trong kinh thành vô cùng phồn hoa, người người náo nhiệt, đông đúc nhộn nhịp, Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, vương triều Vũ Trinh có ít đồ kỳ quái, khiến cho nàng, người đại ở hậu thế cũng cảm thấy kỳ lạ, thấy cái này nhịn được mà sờ sờ ngắm nghía, thấy cái kia cũng nhịn được lại sờ sờ ngắm nghía.

      Trông thấy rất nhiều đồ ăn ngon, muốn mua để ăn nhưng lại nghĩ tới mình mất vị giác, cho dù tất cả sơn hào hải vị khắp thế gian có để trước mặt nàng cũng chỉ nhạt nhẽo vô vị giống nhau mà thôi.

      Nàng thở dài có chút thất vọng, chẳng qua khôi phục lại rất nhanh, nhắm mắt rồi mở mắt, lại mua ít đồ ăn ngon, quyết định mang về cho con trai bảo bối ăn.

      Nhậm Diệc cũng thấy nàng như vậy, nhịn được cười trêu, : “Ta này tiểu Thiên Thiên, nếu phải quen biết nàng lâu như vậy, biết trước nàng từng ở kinh thành ta cho rằng nàng là người xa quê ở trong núi lâu năm đó, haha.”

      Hạ Thiên liếc cái: “Ta vốn là người xa quê, mặc dù ta ở nơi này được thời gian ngắn nhưng cũng ít có cơ hội ra ngoài chơi. . .”

      Nhậm Diệc cũng bắt chước nàng liếc mắt: “Hả? Chẳng lẽ lúc trước nàng làm nha hoàn ở trong phủ của người khác cho nên mới có cơ hội ra ngoài sao?”

      “Làm sao huynh biết. . .?” Hạ Thiên kinh ngạc quay đầu lại, muốn hỏi vì sao biết lại thấy vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’ của , nàng khỏi ảo não, nhắm mắt : “Ai ta ra ngoài? Lần trước ta còn tham gia thi hội nữa, huynh thấy được vẻ mặt của tên kia lúc bị ta làm cho á khẩu thế nào đâu, lúc ấy, nếu phải là Dã Thần đẩy ta. . .”

      Hạ Thiên vừa được phân nửa bỗng nhiên ngừng lại, trong mắt lên tia phức tạp khó có thể che giấu.

      “Đẩy nàng lên tham gia cuộc thi sao?” Thấy nàng tiếp, Nhậm Diệc cũng theo hỏi.

      có.” Hạ Thiên rũ mắt, thản nhiên , hai tay lặng lẽ siết chặt.

      Ân Dã Thần. . . . nàng cứ nghĩ là mình sớm quên những chuyện lúc trước, ngờ đâu vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ, mà nàng ngờ mình tự nhiên bật thốt lên như vậy.

      Chẳng lẽ trong lòng nàng vẫn còn xem là bạn bè thân thiết nhất sao?

      Hạ Thiên lắc lắc đầu, cười khổ tiếng, có thể sao? Còn có thể đối mặt với giống như lúc trước sao?

      , thể nữa rồi, ngay khoảnh khắc nàng biết lợi dụng lòng tin và tình cảm của mình tất cả còn có thể nữa rồi.

      Nghĩ tới đây, nàng. . .gạt suy nghĩ trong lòng, bàn tay cầm chặt hai xâu mứt quả, cất giọng : “Chúng ta qua đó xem chút !”

      “Ừ!” Nhậm Diệc cũng thấy hình như nàng có tâm nên cũng ép hỏi nàng nữa, tâm của Hạ Thiên, trừ khi nàng nguyện ý, còn , cho dù có ép hỏi thế nào cũng đều vô dụng.

      Hạ Thiên siết chặt xâu mứt quả, nhìn thấy người làm xiếc trước mặt, khỏi có chút ngạc nhiên, nàng chưa từng thấy ở cổ đại người ta làm xiếc như thế nào đâu, vậy nên nàng vô cùng hứng thú chạy lên phía trước.

      Chợt, chiếc xe ngựa từ cuối đường chạy tới đây, lúc đứng ở khúc quanh nàng chú ý tới chiếc xe ngựa này, lúc nhìn thấy chiếc xe ngựa chạy tới trước mặt nàng rồi.

      Tốc độ của xe ngựa nhanh, gã đánh xe ngựa trông thấy có người cũng vội ghìm chặt dây cương, mà lúc này Nhậm Diệc cũng rất nhanh kéo Hạ Thiên sang bên.

      Gã đánh xe ngựa sau hồi kinh hãi lại khỏi tức giận: “Nữ tử to gan, biết đây là quan đạo (*) sao? Lại dám đứng cản giữa đường! Nếu quấy rầy hoàng tử đại giá làm sao bây giờ!”

      (*) đường dành riêng cho vua quan đại thần.

      “Quan đạo?” Hạ Thiên vừa nhìn lại mới phát , con đường này tuy rộng lớn thế nhưng lại có rất ít người, ra đây là con đường dành riêng cho đại thần và những người trong hoàng tộc nha.

      Mắt phượng của Nhậm Diệc cũng trở nên lạnh lẽo, từ sau khi làm sư phụ của Tiểu Phàm tính mạng của hai mẹ con bọn họ đều do bảo vệ và chăm sóc, hôm nay lại nghe thấy người ta dám lớn tiếng với Hạ Thiên như vậy, lập tức hừ lạnh: “Ai quy định con đường này chỉ dành riêng cho các ngươi? Hôm nay bản thiếu gia cản lại đấy! Ngươi có thể làm gì bản thiếu gia nào?”

      Mặc dù Nhậm Diệc là cao thủ võ lâm, nhưng quần áo lụa là, dáng vẻ cà lơ phất phơ giống như thiếu gia nhà giàu chỉ biết ăn chơi vậy.

      Gã đánh xe ngựa lúc này mới chú ý đến quần áo của bọn họ, khỏi phát , nữ tử này mặc dù ăn mặc giản dị thế nhưng chất liệu vải cũng thuộc hàng thượng đẳng, dáng vẻ kỳ lạ lại khiến gã có cảm giác quen thuộc.

      Mà nam tử cao ngạo kia dáng dấp lại xinh đẹp vô cùng, mặc dù dung mạo phải loại vô cùng tuyệt mỹ nhưng lại khiến cho người nào nhìn vào cũng đều ngây ngẩn, huống chi toàn thân đều toát ra loại hơi thở cao quý, khiến cho người khác thể coi thường.

      Trong lòng gã khỏi luống cuống hoảng hốt, phải là gã chọc vào người nên chọc rồi đó chứ?

      “Nhậm Diệc!” Hạ Thiên túm tay , kéo trở lại, thấp giọng : “Quên , chúng ta thôi!” Có thể ngồi xe ngựa quan đạo này chắc hẳn là thân phận hề thấp, nàng cũng muốn vừa ra khỏi phủ rước phiền toái đến cho Ân Tịch Ly.

      Nhậm Diệc cũng cau mày, nhìn Hạ Thiên chút rồi lại nhìn sắc mặt có chút hối hận của gã đánh xe, lúc này mới hừ lạnh tiếng, giọng rét lạnh: “Coi như ngươi gặp may!”

      “Đợi chút!”

      lúc bọn họ định rời trong xe ngựa chợt vang lên giọng : “Xin lỗi hai vị, hạ nhân biết quy củ nên đắc tội, kính xin hai vị thứ lỗi!”

      thanh này có chút già nua nhưng lại hề mất phần uy nghiêm, đoán chắc là nhân vật lớn nào đó.

      Hạ Thiên vừa định trả lời rằng sao màn xe ngựa chợt bị vén lên, người khoảng 50 tuổi, mái tóc hoa râm chậm rãi bước xuống.

      Sau lưng còn có bóng dáng thon dài cũng từ từ bước xuống xe ngựa, lại là Ân Dã Thần.

      Mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, mày kiếm cao ngạo, vừa xuất bầu khí xung quanh cũng như đóng băng, Hạ Thiên ngẩn ra.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 135: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (2)

      Mà cái vị lão nhân vừa xuống xe ngựa, trông thấy Hạ Thiên con ngươi co rút lại, có chút khó tin tiến lên từng bước, nắm chặt tay Hạ Thiên, kích động : “Lung nhi. . . Lung nhi. . . Con trở lại? Con trở lại rồi?”

      Hạ Thiên vội vàng gạt tay ra: “Xin lỗi, ngài nhận lầm người rồi, ta phải là Lung nhi gì đó!”

      Lung nhi Lung nhi, chẳng lẽ ông ta Hướng Linh Lung sao? Chẳng lẽ người trước mắt chính là phụ thân của Hướng Linh Lung, thừa tướng đại nhân của vương triều Vũ Trinh sao?

      Vương triều Vũ Trinh có hai vị thừa tướng, mà Hướng thừa tướng chính là tả tướng đương triều.

      Nàng có chút kinh hãi, theo bản năng nhích đến gần Nhậm Diệc, kéo tay : “Bọn họ nhận lầm người rồi, chúng ta thôi!”

      Kéo hồi, lại phát Nhậm Diệc căn bản cũng hề nhúc nhích, nàng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Nhậm Diệc, phát Nhậm Diệc nhìn Hướng thừa tướng, vẻ mặt phức tạp mang theo chút hối hận, lại có chút phiền muộn, còn thêm mấy phần. . .thê lương.

      “Nhậm Diệc! Nhậm Diệc?” Hạ Thiên lớn tiếng gọi .

      “. . .Hả?” Rốt cuộc suy nghĩ của Nhậm Diệc cũng bị Hạ Thiên kéo trở lại, thu hồi vẻ mặt phức tạp, hỏi: “Sao vậy?”

      “Huynh làm sao vậy?” Nàng nhìn Hướng thừa tướng chút, sao lại có cảm giác hình như biết thừa tướng vậy nhỉ?

      có gì!” Ánh mắt của Nhậm Diệc dường như có chút lảng tránh, giống như muốn che giấu điều gì.

      Lúc này, Hướng thừa tướng đuổi theo tới nơi, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Linh Lung, ta là cha của con mà, Linh Lung, ngay cả cha mà con cũng nhận ra sao?”

      “Linh Lung?” Nghe thấy cái tên này, Nhậm Diệc nhíu mày lại, nhìn Hạ Thiên chút: “Nàng. . . là con của ông ấy?” Trái tim đột nhiên siết chặt, nàng là con của ông ấy? là con của ông ấy sao?

      “Ta phải! Ta phải! Ta là nhận lầm người rồi mà!” Hạ Thiên kích động hét to: “Ta phải là con Hướng Linh Lung của ông!”

      Nàng có chút hối hận tại sao lại mang theo mặt nạ da người của đại thúc đưa chứ?

      “Linh Lung. . . ta là cha của con mà. . .” Hướng thừa tướng nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay Hạ Thiên chịu buông ra.

      Hạ Thiên nóng nảy, quay đầu lại nhìn Ân Dã Thần, lại trông thấy chỉ đứng im tại chỗ nhìn bọn họ, hề câu, trong lòng nàng khỏi càng thêm tức giận, ràng biết nàng phải là Hướng Linh Lung, vậy mà cũng thèm giải thích giúp nàng!

      Ánh mắt của Nhậm Diệc nhìn Hướng thừa tướng cũng trở nên phức tạp, sau đó nghiêng người chắn ở trước mặt Hạ Thiên: “ xin lỗi, ngài nhận lầm người rồi, nàng ấy tên là Hạ Thiên, là bạn của ta, phải là. . . Hướng Linh Lung gì đó.”

      Nhậm Diệc dùng kính ngữ, giọng điệu tôn trọng, từ trước tới giờ vẫn luôn là người cuồng vọng, đem bất kỳ kẻ nào để vào trong mắt, bao gồm cả Ân Tịch Ly và những vị vương gia cao cao tại thượng khác, đánh liền đánh, vậy mà hôm nay lại tỏ vẻ tôn trọng với vị lão nhân như vậy? Chẳng qua lúc này suy nghĩ của Hạ Thiên sớm bay đến nơi khác, đương nhiên cũng chú ý tới cử chỉ khác thường này của Nhậm Diệc.

      “Đúng đúng đúng!” Hạ Thiên vội vàng , cả người núp ở sau lưng Nhậm Diệc: “Ông cũng đừng quên con ông gả sang Hoằng Việt rồi!”

      Nghe vậy, thân thể của Hướng thừa tướng khẽ chấn động chút, đúng rồi, nghĩ lại, bảy năm trước con của bị đưa sang Hoằng Việt để hòa thân rồi, mà hôm nay Hoằng Việt quốc. . . .

      Thân thể khẽ lảo đảo, trong nháy mắt dường như già rất nhiều, khóe mắt càng thêm ướt át.

      Thấy như vậy, Hạ Thiên lại cảm thấy áy náy trong lòng, mặc dù nàng rất ghét người khác lầm tưởng mình là Hướng Linh Lung, nhưng đó là bởi vì nàng muốn làm thế thân, cũng muốn bị gánh vác hết trách nhiệm vốn dĩ thuộc về Hướng Linh Lung, nàng là Hạ Thiên chứ phải Hướng Linh Lung, tại sao lại bắt nàng phải gánh vác mọi chuyện của Hướng Linh Lung chứ?

      Thế nhưng. . . dù sao tuổi tác của Hướng thừa tướng cao, nhớ thương con mình là điều khó có thể nào tránh khỏi, nàng chỉ là nhi chưa từng có cha mẹ, nhưng nàng rất nhớ Ngôn Hoan, rất nhớ viện trưởng, đây chẳng phải cũng là loại ôm ấp hoài niệm sao?

      “Này. . . ông cũng đừng nên như vậy, nếu ông nhớ con mình, vậy. . . khụ. . . ông có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, nhưng mà, ta chỉ cho ông nhìn mặt thôi, để thỏa lòng mong nhớ của ông đối với con mình, nhưng ông phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng coi ta là nàng ta, ta phải!” Hạ Thiên hậm hực , vừa vừa lắc lắc ngón tay, cân nhắc dùng từ, sợ mình sai câu lại càng đánh sâu vào trong tâm niệm của .

      Hướng thừa tướng kinh ngạc nhìn Hạ Thiên, chậm rãi từ trong cơn luống cuống hồi phục lại: “Tại sao lại có thể. . .có người giống nhau như vậy. . . .”

      Con của . . . Tại sao lại có người giống nó như vậy, chẳng lẽ là trời cao thương xót mất con nên đưa đến người giống như vậy sao?

      Hạ Thiên cười khổ: “Cái vấn đề này, ta cũng rất muốn biết. . . .”

      chừng Hướng Linh Lung chính là tỷ muội ruột thịt của nàng, chẳng qua là Hướng Linh Lung vừa mới sinh ra ở nơi này, còn nàng là sau mười tám tuổi mới chuyển kiếp tới đây. . . .

      Ngẫm nghĩ chút, Hạ Thiên vì cái suy nghĩ hoang đường này của mình mà biết nên khóc hay cười, cái loại chuyện thể tưởng tượng nổi này sao nàng lại có thể nghĩ ra cơ chứ? Gần đây nhất định là nàng phiền não rất nhiều rồi, vậy nên mới có những cái ý nghĩ hoang đường như vậy.

      Lúc này, Ân Dã Thần vốn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng mở miệng: “Nàng ấy phải là Hướng Linh Lung, nàng là khách quý của hoàng thúc trong Ly vương phủ.”

      “Khách quý của Ly vương phủ?” Nghe vậy, Hướng thừa tướng có chút kinh ngạc, khuôn mặt già nua mau chóng đổi sắc, mang theo chút áy náy, : “Là lão phu quá lỗ mãng, vừa rồi đắc tội, kính mong tiểu nương đừng quá để tâm.”

      sao sao, ta biết là ông cũng có nỗi khổ tâm riêng.” Hạ Thiên khoát tay cười tiếng, hào phóng : “Nếu là hiểu lầm, vậy chúng ta tạm biệt, Nhậm Diệc, thôi!”

      Nàng kéo cánh tay Nhậm Diệc lôi , cũng nhìn Ân Dã Thần cái, trong lòng tức tối, vừa nãy sao đứng ra giúp nàng? Bây giờ nàng giải thích ràng như vậy mới mở miệng chuyện?

      Quả nhiên, sau khi bắt đầu mọi chuyện, cho dù có làm gì nàng cũng theo bản năng mà cảm thấy chán ghét, bây giờ, nàng rất ghét Ân Dã Thần.

      “Được!” Nhậm Diệc cũng nhìn Hướng thừa tướng cái, mà tâm tư của Hướng thừa tướng đều đặt người Hạ Thiên, cũng chú ý tới Nhậm Diệc đứng bên cạnh nàng, nhưng có lẽ bởi vì động tác của Nhậm Diệc quá mức kỳ lạ, kỳ lạ đến mức Hướng thừa tướng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, lại có chút nghi ngờ quay đầu nhìn .

      Ánh mắt của hai người cứ như vậy mà giao nhau, trông thấy Hướng thừa tướng cũng nhìn mình, Nhậm Diệc theo bản năng vội vàng né tránh, vội vàng kéo tay Hạ Thiên, to giọng : “Chúng ta thôi!”

      “Ừ!” Hạ Thiên cũng vội vã quay , trong lúc nhất thời cũng chú ý tới bầu khí tại, bao gồm cả nàng, dáng vẻ mỗi người đều rất kỳ lạ.

      Lúc ánh mắt của Hướng thừa tướng và Nhậm Diệc chạm vào nhau, mơ hồ cảm thấy cái người trẻ tuổi trước mắt này dường như rất quen thuộc, quen thuộc cứ như là từng gặp qua rồi vậy. Nhưng lại chưa thể nghĩ ra rốt cuộc là gặp ở nơi nào.

      Có lẽ già rồi.

      Hướng thừa tướng cảm khái ở trong lòng, hôm nay Hướng Linh Lung gả sang Hoằng Việt quốc, sống chết thế nào, mà lại còn con nào khác, cũng chẳng có ai chăm sóc trước lúc lâm chung.

      “Đợi chút!” Ân Dã Thần chợt mở miệng, gọi lại hai người chuẩn bị rời .

      Thân thể Hạ Thiên khẽ cứng lại, nhưng cũng dừng bước mà lại càng bước nhanh hơn.

      Nhậm Diệc cũng nghiêng đầu nhìn nàng cái, dường như nhận ra điều gì, Hạ Thiên và nam nhân này có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ, nàng và nam nhân này từng quen biết sao?

      Kể từ khi biết phụ thân của Tiểu Phàm chính là Ân Tịch Ly, kế hoạch theo đuổi thê tử của Nhậm Diệc lại trở nên khó khăn hơn nhiều, chỉ hận thể bắt cóc Tiểu Phàm và Hạ Thiên trở về trong sơn cốc, vĩnh viễn bước ra ngoài, nhà ba người cứ yên ổn mà sống qua ngày.

      ngờ giữa đường đột nhiên lại lòi ra Ân Tịch Ly.

      Mà trước mắt, cái người toàn thân ung dung cao quý đứng sau lưng Hướng thừa tướng này, trông có vẻ như phải là nhân vật đơn giản, chẳng lẽ lại là tình địch khác của mình sao?

      Nhậm Diệc cũng thầm phân tích ở trong lòng, cảm thấy khả năng là tình địch rất cao, vì vậy, thấy Hạ Thiên dừng lại, cũng mừng rỡ bước theo nàng.

      “Hạ Thiên, nhìn thấy ta lại khiến nàng muốn vội vàng bỏ chạy như vậy sao?” Giọng của Ân Dã Thần lại lần nữa sâu kín vang lên, trong giọng mang theo chút áy náy cùng bất đắc dĩ khó có thể phát .

      Bước chân của Hạ Thiên cũng tự chủ được mà dừng lại.

      Ân Dã Thần nắm chặt tay, chầm chậm tiến về phía nàng, tới sau lưng nàng, thản nhiên : “Giữa chúng ta, chẳng lẽ thể chuyện sao?”

      Hạ Thiên buông tay Nhậm Diệc ra, từ từ xoay người lại, đối mặt với đôi con ngươi đen như mực của Ân Dã Thần, đôi mắt của rất sâu, liếc nhìn thấy đáy, ánh mắt thâm trầm, trong đó giấu quá nhiều tâm tình mà nàng cách nào hiểu thấu.

      Hạ Thiên hiểu cảm xúc trong đôi mắt thâm trầm của , mà nàng cũng muốn hiểu, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm vào Ân Dã Thần, gằn từng câu từng chữ: “Ngươi muốn chuyện với ta?”

      Ánh mắt của Ân Dã Thần nhàng giãn ra, gật đầu: “Muốn!”

      Trăm ngàn lời muốn , lại biết phải mở miệng thế nào. muốn xin lỗi nàng, muốn với nàng rằng chuyện bảy năm về trước hối hận nhiều, ra ngày thành thân hôm đó, cũng nghĩ là đưa nàng xuất giá thay cho Hướng Linh Lung, chỉ muốn , . . . có lỗi với nàng.

      Chẳng qua là, sau khi nàng trở lại cũng thèm nhìn , biết trong lòng Hạ Thiên hận mình, vì vậy cũng chủ động đến tìm nàng, vì muốn để cho nàng hận , để nàng có thể nhớ đến nhiều hơn chút, nhưng tất cả những lời này cũng có cách nào ra, bởi vì nàng cho cơ hội.

      Hạ Thiên lạnh lùng cười tiếng, bỗng nhiên nàng vung tay, tiếng ‘bốp’ vang lên, làm cho lòng Ân Dã Thần chấn động, cũng làm cho mọi người xung quanh kinh hãi.

      Đường đường là tam hoàng tử vô tình lãnh khốc, bất kỳ kẻ nào cũng dám đến gần, vậy mà ở trước mặt bao nhiêu người lại bị nữ tử tặng cho cái tát.

      nhìn nàng, sắc mặt hề thay đổi, như thể người bị tát phải là .

      Nàng nhìn , sắc mặt cũng thay đổi, nụ cười lạnh lẽo vẫn còn bên khóe môi: “Đây chính là câu trả lời của ta!”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 136: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (3)

      Nàng lạnh lùng , cũng muốn nhìn xem sắc mặt của thế nào, giọng mang theo lạnh lùng: “ có gì để !”

      “Có!” Giọng của kiên quyết, vô cùng cố chấp.

      có!” Hạ Thiên so với còn kiên quyết hơn, cố chấp hơn!

      Đứng giữa trận tranh chấp hề báo trước này, Hướng thừa tướng sau khi trông thấy tam hoàng tử bị ăn cái bạt tai, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, vô cùng tức giận : “Dân nữ to gan! Ngươi lại dám làm như vậy! Cho dù ngươi có là bạn của Ly vương điện hạ cũng thể hỗn láo với tam hoàng tử, ngươi. . .”

      muốn kêu người lôi nàng về hỏi tội, nhưng vừa trông thấy khuôn mặt của Hạ Thiên quá giống con mình lời lại nghẹn nơi cổ họng, câu ‘mang về hỏi tội’ cũng thể nào ra.

      Nhậm Diệc lại càng trợn to mắt, thứ nhất là khiếp sợ nhìn Hạ Thiên vậy mà lại dám ra tay đánh người, thứ hai là khiếp sợ bởi vì người nàng đánh chính là tam hoàng tử, thứ ba là khiếp sợ bởi vì tam hoàng tử bị người ta tát cho cái bạt tai như thế mà vẫn đứng im tại chỗ, mặt đổi sắc, thứ tư là khiếp sợ Hạ Thiên tát tam hoàng tử xong lại vẫn có thể đứng im tại chỗ, mặt đổi sắc. . . .

      Chuyện ngày hôm nay dường như có chút nằm ngoài dự liệu của , Nhậm Diệc cũng nhíu mày, giờ, cho dù có ngu nữa cũng có thể nhìn ra được giữa Hạ Thiên và tam hoàng tử có chuyện gì đó xảy ra, mà cái loại chuyện này lại khiến cho cảm thấy bất an, đừng tên tam hoàng tử này lại là Ân Tịch Ly thứ hai chứ?

      “Ta làm sao? Tại sao ta thể đánh ?” Hạ Thiên lạnh lùng hỏi ngược lại, trong cuộc đời này, người khiến nàng ghét vô cùng ít, mà Ân Dã Thần lại bất hạnh nằm trong số đó.

      “Ngài ấy là tam hoàng tử!” Hướng thừa tướng cảm giác đầu mình như xuất thêm vài cọng tóc bạc, tất cả đều ràng như thế, người trước mặt này là tam hoàng tử, dám đánh , trừ hoàng thượng và thái hậu còn có thể là ai nữa? Thế nhưng nàng lại biết hối cải mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn!

      Hướng thừa tướng giận đến toàn thân run lên, thế nhưng lại thể nào ra những lời độc ác với Hạ Thiên.

      “Tam hoàng tử được đánh sao?” Hạ Thiên chỉ vào Ân Dã Thần: “Ông hỏi chút xem có đáng bị ta đánh hay ?”

      Tại sao nàng lại thể đánh ? lợi dụng tình cảm của nàng, lừa gạt phản bội nàng! Tại sao nàng thể đánh? Chẳng lẽ tất cả những thứ mà bọn họ gây ra, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn ở trong lòng thôi sao?

      Nàng nhịn, nhịn hơn bảy năm rồi, chỉ cần xuất trước mặt mình, nàng tuyệt đối làm ra chuyện gì, thế nhưng ai bảo lại xuất ? Biết nàng muốn gặp mà còn cố gắng gọi nàng lại! Là chính bản thân tự tìm, mắc mớ gì đến nàng?

      Hạ Thiên càng nghĩ càng giận, giận đến mắt cũng đỏ lên, nàng cũng là người, cũng cảm thấy ủy khuất, cảm thấy khổ sở mà!

      Ân Dã Thần trầm mặc , chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Thiên, trong lúc mơ hồ lại khẽ thở dài.

      xin lỗi!” Hồi lâu, mới nhàn nhạt mở miệng, giọng bình thản, lại đủ cảm thấy có bao nhiêu chân thành, ngay trước mặt bọn họ, người đường đường là tam hoàng tử lại buông xuống tôn nghiêm của hoàng thất, cũng chỉ vì muốn lời xin lỗi với nàng.

      Sống mũi Hạ Thiên cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt, thế nhưng nàng cố gắng chịu đựng, hít hơi sâu rồi : “Ngươi cần phải lời xin lỗi, ta chỉ muốn cho ngươi biết, giữa chúng ta còn gì để nữa rồi!”

      xong, nàng xoay người về phía Ly vương phủ.

      “Hạ Thiên!” Ân Dã Thần khó khăn lắm mới gặp được nàng, nếu hôm nay thể đem mọi chuyện ràng sao có thể để cho nàng được?

      chút nghĩ ngợi đưa tay kéo nàng, bàn tay nắm chặt cổ tay nàng, tung người lên, loáng cái còn thấy bóng dáng!

      “Tiểu Thiên Thiên!” Nhìn thấy Ân Dã Thần tiếng nào mà bắt người, Nhậm Diệc cũng nổi giận, mũi chân khẽ nhón lên cái, lập tức đuổi theo.

      Thân thể của Hướng thừa tướng chợt lay động, thân thể già nua tựa như khói bụi tàn tro, sắp sửa ngã xuống đất, xa phu vội vàng đỡ lấy , kêu lên tiếng: “Lão gia, ngài sao vậy?”

      Nhậm Diệc chuẩn bị đuổi theo cũng đột nhiên dừng bước, vội vàng nhìn Hướng thừa tướng. ( chẹp, ta số nam phụ là thế, chỉ vì trong lòng còn quá nhiều thứ thể buông bỏ nên nam phụ mãi mãi chỉ là nam phụ mà thôi … *thở dài* )

      sao, ta già rồi, aizz!” Hướng thừa tướng thở dài, .

      Xa phu do dự nhìn về hướng Ân Dã Thần vừa rời : “Lão gia, tam hoàng tử. . . .”

      Sắc mặt của Hướng thừa tướng lập tức đanh lại, nghiêm túc : “Chuyện hôm nay, tuyệt đối được kể lại cho bất kỳ ai, chưa?”

      Mặc dù Hướng thừa tướng lớn tuổi nhưng vẫn là người khôn khéo, cũng nhìn ra được giữa tam hoàng tử và Hạ Thiên xảy ra chuyện gì, hơn nữa, lần này bị tát, thế nhưng tam hoàng tử cũng so đo bọn họ có quyền gì mà dám can thiệp?

      Chẳng qua là chuyện này dù sao cũng ảnh hưởng tới uy nghiêm của hoàng thất, tuyệt đối thể để lộ cho bất kỳ kẻ nào biết được, nếu , cho dù tam hoàng tử muốn truy cứu nhưng chỉ e Hạ Thiên cũng khó thoát tội.

      “Dạ! Tiểu nhân hiểu rồi!” Xa phu cũng là người thông minh, biết chuyện gì nên nên , hơn nữa sau khi biết được thân phận của Hạ Thiên cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

      Nhậm Diệc thấy Hướng thừa tướng có chuyện gì mới thở phào nhõm, vội vàng muốn đuổi theo để mang Hạ Thiên trở về, thế nhưng nán lại lúc lâu như vậy, Hạ Thiên và Ân Dã Thần sớm còn thấy bóng dáng.

      hậm hực với chính mình tiếng, chỉ có thể bất đắc dĩ quay trở về Ly vương phủ chờ tin tức.

      Trước khi , liếc nhìn Hướng thừa tướng, ánh mắt của có chút phức tạp, ánh mắt đó tựa như trải qua ngàn vạn năm phong hoa đãi thế, lại cất giấu vô vàn bi thương và bất đắc dĩ.

      ***



      “Ngươi muốn mang ta đâu?” Hạ Thiên liều mạng giãy giụa, thế nhưng nàng chỉ là nữ tử trói gà chặt, thể nào thoát khỏi Ân Dã Thần tinh thông võ nghệ được.

      Hạ Thiên biết muốn mang mình đâu, chỉ thấy cảnh vật phía dưới nhanh chóng lùi về phía sau, mà nàng bị Ân Dã Thần ôm trung mới chính thức cảm nhận được khinh công của cổ đại ảo diệu thế nào.

      Khinh công nha. . . nàng cũng muốn học nha. . . Ít ra nếu nàng học được bây giờ Ân Dã Thần thể bắt được nàng rồi.

      Nàng hiểu, nàng với ràng như vậy, giữa bọn họ còn gì để , nàng cũng cần lời xin lỗi của , chỉ hy vọng đừng xuất trước mặt mình là tốt rồi, cái bạt tai khi nãy đều đem hết mọi tâm tình trong lòng nàng tan thành mây khói.

      Lấy được lời xin lỗi của , cho cái bạt tai cũng hả giận rồi, những thứ này là quá đủ, nếu như nàng muốn trả thù cũng đấu lại , là hoàng tử, mà nàng chỉ là dân thường thấp cổ bé họng mà thôi.

      Dân đấu với quan, những lời này nàng đều hiểu được.

      Ân Dã Thần trả lời, chẳng qua chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng cái, sau đó tầm mắt lại nhìn thẳng về phía trước, nhanh chóng rời .

      Hạ Thiên chợt cảm thấy cảnh vật xung quanh dần dần có chút quen thuộc, cầu đá rộng lớn cong cong, hai gốc liễu bên dưới chân cầu, hồ nước sâu nhưng nước bên trong rất cạn, tất cả những thứ lạ lẫm này so với bảy năm trước đều giống nhau như đúc, nơi này là Lê viện.

      Lại lần nữa trở về Lê viện, tất cả mọi thứ xa lạ đến thế, cũng quen thuộc đến thế.

      Ngôi viện này là Ân Dã Thần mang nàng từ chỗ của đại thúc đến đây.

      Nàng ở chỗ này, từng trải qua cuộc sống của thiên kim tiểu thư, cần lúc nào cũng phải lo kiếm bạc mà rầu rĩ, cần cả ngày phải tự hỏi vì sao đại thúc luôn muốn chỉnh mình mà rầu rĩ, cuộc sống ở nơi này là cuộc sống nhàng và thư thái nhất kể từ khi nàng đến vương triều Vũ Trinh này.

      Chẳng qua là, bây giờ lại đứng đây lần nữa, trong lòng còn cảm giác nhàng và thư thái như trước nữa rồi, chỉ còn cảm giác khổ sở cách nào xua được mà thôi.

      Ân Dã Thần đặt nàng xuống, đứng trong mái đình, hai người lẳng lặng nhìn nhau.

      Hạ Thiên quan sát bốn phía rồi từ từ xoay người lại, chống lại cái nhìn của : “Ngươi mang ta tới đây làm gì?”

      Nàng hỏi, trong giọng có chút nghẹn ngào, tựa như cố đè nén tâm tình của mình.

      Ân Dã Thần nhìn nàng: “Mọi thứ nơi này đều thay đổi.” đáp lại, chắp tay nhìn mặt hồ lạnh như băng bên dưới mái đình, ánh nước lấp lánh rọi vào đôi mắt trong suốt của : “Nàng vẫn là chủ nhân của nơi này!”

      Hạ Thiên cười tiếng, giọng có chút giễu cợt: “Có thể sao, tam hoàng tử?” Nàng chỉ vào dải hoa cỏ ngát hương thơm, giọng lạnh nhạt: “Chủ nhân của nơi này tên là Hướng Linh Lung chứ phải là Hạ Thiên, ta nghĩ, chắc là tam hoàng tử nhận lầm người rồi!”

      Thấy nàng lại nhắc tới cái tên Hướng Linh Lung, ánh mắt Ân Dã Thần chợt lóe lên, quay đầu lại chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng: “Hạ Thiên, ta thừa nhận, lúc đầu tiếp cận nàng là bởi vì Hướng Linh Lung!”

      “Vậy ngươi còn ở đây giải thích cái gì?” Hạ Thiên cười lạnh: “Cảm thấy đùa giỡn với ta rất vui sao? Cảm thấy lúc ngươi gọi ta là Hướng Linh Lung, ta còn ngây ngốc gật đầu với ngươi rất buồn cười phải ?”

      !” Ân Dã Thần cắt đứt lời nàng: “Lúc đầu, là ta có mục đích, nhưng về sau ta từ bỏ ý định đó!”

      “Từ bỏ?” Hạ Thiên cười tiếng, trong nụ cười ràng mang theo châm chọc, nàng bỗng nhiên kéo ống tay áo bên trái lên, cổ tay trái của nàng có vết sẹo đỏ hồng, dài khoảng tầm ngón tay giữa: “Ngươi có biết đây là vì sao ?”

      Nhìn vết thương đó, lời của Ân Dã Thần vừa xông lên tới miệng đột nhiên lại nuốt trở lại, trong mắt lại càng thêm áy náy.

      “Nhìn ra được đúng ?” Thấy sắc mặt của Ân Dã Thần, khóe miệng Hạ Thiên nhếch lên, từ từ : “Từ khi ngươi bắt đầu tiếp cận ta hạ độc ở thân thể ta, ta có đúng ?”

      Ân Dã Thần mấp máy môi, tròng mắt rũ xuống, nhưng cũng phủ nhận: “Đúng.”

      đường từ huyện Lâm An trở về, đại thúc hỏi có phải thân thể ta có gì khác thường hay , lúc ấy ta vẫn là chuyện gì xảy ra, về sau đại thúc lại , trước khi ta mất tích lâu vị đại phu phát người ta có loại độc kỳ quái, nhưng rốt cuộc vị đại phu đó lại thể biết là loại độc gì, sau đó ta lại rơi xuống vách núi, gặp được Nhậm Diệc, Nhậm Diệc cũng cho ta biết, đây là loại cổ độc, loại cổ độc này khiến cho người ta mất mạng, chỉ bị khống chế bởi người hạ độc, giống như con rối, ngươi muốn ta làm gì ta phải làm cái đó, ta có đúng ?”

      “Đúng.” Ân Dã Thần chưa từng ngẩng đầu lên, là lúc đó định dùng Hạ Thiên để thay thế Hướng Linh Lung cho nên mới hạ độc này ở người nàng, bởi vì sợ đến lúc đó khống chế được Hạ Thiên, sợ nàng quay ngược lại cắn và Hướng Linh Lung, nếu để cho phụ hoàng biết và Hướng Linh Lung bị liên lụy, cho nên muốn hoàn toàn khống chế nàng, vì vậy sử dụng cổ độc này.

      “Chẳng qua là độc này. . . .” mấp máy môi, tính giải thích.

      Hạ Thiên cũng cười lạnh, giúp tiếp: “Chẳng qua là độc này nếu gặp phải tình huống đặc biệt phát tác, có đúng ?”

      “Đúng. . .” ra là ngay cả chuyện này nàng cũng biết, Ân Dã Thần bất đắc dĩ thở dài, nếu như thời gian có thể quay lại tuyệt đối sử dụng loại độc này với nàng, thực tế, ngay từ lúc hạ độc bắt đầu hối hận, cũng suy nghĩ xem làm thế nào để giải độc người nàng rồi.

      Hạ Thiên hơi hất cằm lên, nhìn phía chân trời, ánh tà dương nhuốm thành màu đỏ rực, giọng nhàng như dần phai nhạt: “Ngươi cũng biết cổ độc này, suýt chút nữa hại ta và Tiểu Phàm, xác hai mạng sao?”

      Ân Dã Thần sững sờ ngẩng đầu: “Làm sao có thể? Cái loại cổ độc này nếu như có hoa kim tàm, chắc chắn là phát tác!”

      “Haha, hoa kim tàm. . .” Hạ Thiên cười cười: “Ngươi cũng biết , ta té từ vách núi xuống cũng chỉ còn lại nửa cái mạng sao? Nếu có thánh dược hoa kim tàm, làm sao ta có thể sống đến bây giờ?”

      “. . .” Ân Dã Thần siết chặt tay lại, hoa kim tàm chính xác là thánh dược, cho dù người nào sắp chết hay chỉ còn lại nửa cái mạng, chỉ cần ăn hoa kim tàm có thể nhặt được về mạng.

      Vốn nghĩ là nàng bao giờ gặp phải hoa kim tàm, cho nên cổ độc người phát tác, vậy mà ngờ tới, đời này quả thực có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, những chuyện càng hy vọng nó xảy ra nó lại càng xảy ra.

      “Ta mang thai Tiểu Phàm nhưng lại biết cổ độc khuếch tán trong cơ thể mình, thậm chí ngay cả Tiểu Phàm cũng suýt chút nữa bị ảnh hưởng, nếu Nhậm Diệc phải là cao thủ dụng độc làm sao ta và Tiểu Phàm có thể thoát khỏi kiếp này? Ngươi , ta nên tha thứ cho ngươi sao? Giữa chúng ta còn gì tốt đẹp để nữa sao?”

      xin lỗi!” Giọng của Ân Dã Thần như nghẹn . Cho tới bây giờ mới hiểu được, dù hối hận nhưng cũng từng suýt chút nữa hại nàng mất mạng.

      “Ta rồi, ngươi cần phải xin lỗi nữa.” Giọng của Hạ Thiên khôi phục lại bình thường, giống như từ nãy giờ vẫn chưa gì, vẫn là mà nàng vẫn là nàng. “Ta chỉ hy vọng ngươi hiểu, có ai nguyện ý làm thế thân cho người khác, cho dù bề ngoài bọn họ giống nhau như đúc, cho dù đối phương có là người giàu sang quyền quý, nhưng có thể họ vĩnh viễn chỉ muốn làm người dân bé bình thường chứ phải là cái loại thiên kim tiểu thư gì đó.”

      Ân Dã Thần mơ hồ cười khổ, có thể lời xin lỗi sao? suýt chút nữa hại chết người con mà mình ngày đêm thương nhớ, suýt chút nữa hại chết hai mẹ con nàng. . . cho dù nàng muốn nghe lời xin lỗi của cũng có thể được sao?

      Hạ Thiên xong cũng cảm thấy mình và còn gì để nữa, vì vậy nàng thản nhiên : “Hôm nay tất cả những gì nên rồi, giữa chúng ta cũng còn ai nợ ai nữa, nếu như có chuyện gì khác, vậy ta trước!”

      Nàng quay đầu nhìn Ân Dã Thần cái, thấy ngăn mình lại, trong lòng khẽ thở phào nhõm, cúi đầu chào tạm biệt, sau đó về phía cửa lớn của Lê viện.

      Ân Dã Thần đúng là ngăn cản nàng, vẫn thủy chung rũ tròng mắt, nhìn mặt hồ yên tĩnh dưới mái đình này, đứng lặng người lâu lâu.

      Trông thấy cửa lớn ở trước mắt, Hạ Thiên thở phào nhõm, chắc có lẽ bởi vì đây là lần cuối cùng nàng tới Lê viện này chăng?!

      Bảy năm trong hoài niệm trở thành ký ức, sớm bị nàng chôn vào nơi sâu nhất trong lòng mình, hôm nay lại khơi dậy lần nữa, đến cuối cùng lại khiến cho người ta hoài niệm, lưu luyến liếc nhìn cả sân viện đầy ắp hoa cỏ ngát hương thơm, Hạ Thiên cười cười tự giễu, cũng do dự nữa mà bước ra khỏi Lê viện.

      “Cho dù nàng có tin hay .” Khoảnh khắc khi nàng vừa bước ra khỏi Lê viện, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng của Ân Dã Thần, thanh nhàng theo gió, lay động từng chút từng chút , truyền tới tai nàng: “Ngày đó, lời muốn cưới nàng làm vương phi của ta, đều là lòng.”

      Bước chân của Hạ Thiên hơi dừng lại, nàng nhắm mắt, khẽ hít hơi, đáp lời nữa, cũng chẳng quay đầu lại nữa, từ từ về phía Ly vương phủ xa xa.

      Ân Dã Thần lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng rời , trong lúc bất chợt, khóe môi khẽ cong lên.

      Mà ta vẫn tin tưởng, trong lòng nàng vẫn luôn có vị trí của ta, cho dù nàng là mẫu thân của Tiểu Phàm, cho dù hoàng thúc buông tay nàng, chỉ cần trong lòng nàng có ta. . .

      Ta ngại cưới nàng về làm phi.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 137: Rốt cuộc là nàng sinh ra đứa con thế nào vậy?

      Sau khi từ Lê viện trở lại, vừa mới bước vào Ly vương phủ nàng bị con trai bảo bối ‘oanh tạc’ cho trận.

      Hạ Thiên có chút xấu hổ, nàng suýt chút nữa quên mất là mình lén lút chạy ra ngoài, lén lút ra ngoài còn chưa tính, lại còn làm mất hai xâu mứt quả định đem về để hối lộ con trai bảo bối.

      Đều tại Ân Dã Thần, nếu phải tại làm sao nàng bị mất hai xâu mứt quả cơ chứ?

      Chẳng qua là sau cuộc chuyện ở Lê viện, oán giận trong lòng nàng vơi ít, hóa ra, có thể trút hết những tâm trong lòng mình cảm giác lại tốt hơn nhiều như vậy.

      Nàng nhịn được mà thả lỏng nằm giường, cảm thấy có lẽ tối nay mình ngủ ngon rồi, có thể mơ giấc mơ đẹp được rồi.

      Vậy mà nàng vừa mới nằm xuống, cảm giác nặng trịch bỗng chốc đè lên người nàng.

      “Ui da!” Hạ Thiên hét toáng lên tiếng: “Tiểu tử thúi, con có biết là mình rất nặng hay , mau xuống !”

      Tiểu Phàm lắc lắc người, ôm chặt mẫu thân chịu buông tay, mặt xinh xắn có chút buồn bã, ủy khuất : “Mẫu thân, người hư, lại dám lén lút ra ngoài chơi. . . .”

      “Khụ.” Nghe thấy con trai tố cáo mình, nàng lại cảm thấy có lỗi: “Cái đó, mẫu thân phải là lén lút chạy ra ngoài chơi, mà là giúp con thăm dò đường xá, con nghĩ xem, mẫu thân cũng có chút quen thuộc đối với kinh thành này, sau này có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho con nha, con muốn đâu chơi, muốn biết chỗ nào có trò vui gì mẫu thân cũng có thể dẫn con nha, con có muốn ?”

      Tiểu Phàm sao có thể lại dễ dàng bị mẹ ruột của mình lừa giống như lúc trước? Cái miệng nhắn lập tức bĩu ra: “Người ta mời nhiều đại phu tới đây để chữa bệnh cho mẹ, mẹ lại lén lút trốn con mà , ô ô, có phải là mẹ chuẩn bị thăm dò địa thế, chờ Tiểu Phàm và phụ vương ở cùng chỗ rồi lén lút bỏ trốn phải ?”

      Hả? Sao Tiểu Phàm lại có cái ý nghĩ như vậy? Chẳng lẽ gần đây mình biểu quá mức thương tâm hay sao? Trong lòng Hạ Thiên cảm thấy vô cùng áy náy, vội vàng ôm lấy con trai mình, mạnh mẽ hôn bé cái, để mặt bé dính bãi nước miếng to đùng: “Tại sao lại có thể như vậy được? Tiểu Phàm, con xem con lại suy nghĩ lung tung rồi! Nếu mẹ rời khỏi đây có thể đâu?”

      “Khó lắm, nếu mẹ và sư phụ cùng nhau bỏ trốn phải làm sao bây giờ?” Tiểu Phàm oán thầm ở trong lòng, mặt vẫn phải giả vờ ra vẻ đáng thương: “Vậy mẹ phải đáp ứng, sau này có ra ngoài chơi cũng phải mang con theo, cho dù phải chúng ta cùng , xem xem ở đây có thứ gì đáng giá mang .” ( :)) )

      “Ừ, dĩ nhiên rồi, con với mẹ ai với mẹ bây giờ, nếu ở đây được nữa chúng ta cùng nhau bỏ trốn.”

      ? Đây là chính miệng mẹ đấy nhé!” Khuôn mặt nhắn của Tiểu Phàm sáng lên, vội vàng muốn xác nhận lời của nàng.

      “Dĩ nhiên, lời , tứ mã nan truy!” Hạ Thiên thề son sắt.

      “Được, vậy mẹ ký vào đây !” Tiểu Phàm rời khỏi ngực nàng, dáng vẻ đáng thương vừa rồi bay đâu mất, lại móc từ trong ngực ra tờ giấy tuyên nhăn nhúm đưa đến trước mặt Hạ Thiên: “Mẹ xem, người ta viết xong rồi, người lớn các người thường hay lật lọng, con cũng bởi vì đề phòng nên mới viết giấy cam kết, nếu mẹ đáp ứng hãy ký lên đây !”

      Hạ Thiên nhìn tờ giấy cam kết, khóe miệng co giật hồi, con trai bảo bối của nàng gần đây diễn xuất càng lúc càng trở nên cực kỳ tốt rồi, giấy cam kết cũng viết xong, vậy mà còn trở về trước mặt nàng ra vẻ đáng thương, từng bước từng bước dụ dỗ nàng cắn câu, Hạ Thiên đơ người, rốt cuộc là nàng sinh ra đứa con thế nào vậy?

      “Mẫu thân, rốt cuộc là có ký hay ?” Thấy mẹ mình sững sờ, Tiểu Phàm vội vàng thúc giục.

      “Tiểu tử thúi, lại bị con lừa rồi!” Hạ Thiên mắng câu, trong lòng lại có chút hối hận, tại sao nàng lại dạy nó kiến thức đại về ba chương hiến pháp và giấy cam kết cơ chứ?

      Nàng hối hận! Hối hận rồi!

      Sau khi ký xong, Tiểu Phàm hài lòng nhét giấy vào trong ngực, phủi mông cái rồi cười hớn hở: “Mẫu thân, hôm nay chơi có vui ?”

      “Ừ, dĩ nhiên là vui rồi!” Hạ Thiên chút nghĩ ngợi .

      “Gạt người!” Tiểu Phàm hừ lạnh.

      “Cái gì? Ta lừa con làm gì?”

      “Con nghe sư phụ , hôm nay mẹ gặp phải tên nam nhân kia!”

      “Hả? Ai?” Hạ Thiên nhất thời hiểu bé ai.

      “Chính là cái người khốn kiếp kia!” Mặt của Tiểu Phàm trở nên lạnh lẽo, cái dáng vẻ tức giận này trông có vài phần rất giống Ân Tịch Ly: “Mẹ còn tát bạt tai!”

      Trong lòng bé còn rất hài lòng, bạt tai này xứng đáng, đánh rất tốt!

      Hạ Thiên sửng sốt, bĩu bĩu môi: “Nhậm Diệc cũng lắm mồm đấy!”

      “Mẹ được mắng sư phụ!” Tiểu Phàm trừng mắt nhìn nàng, sư phụ là mật thám tốt nhất của bé, luôn luôn giúp bé giám sát mọi hành vi cử chỉ của mẫu thân mình.

      “Ta muốn mắng cứ mắng!” Hạ Thiên trừng mắt lại với bé: “Chuyện gì cũng giữ mồm giữ miệng, lắm chuyện!”

      “Mẫu thân thúi, mẹ ngồi đây mắng sư phụ sau này đừng hòng lén chạy ra ngoài chơi nữa, con sư phụ dẫn mẹ ra nữa!”

      “. . .” TMD, uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Hạ Thiên tức giận rồi!

      Thế nhưng dưới dâm uy (*) của con trai mình, Hạ Thiên thể làm gì khác hơn là căm hận cắn răng, khuất phục.

      (*) dâm uy: lạm dụng quyền uy.

      , tên nam nhân khốn kiếp kia dẫn mẹ đến nơi nào, cái gì, làm cái gì, chạm vào chỗ nào của mẹ rồi?” Tiểu Phàm tựa như tên cai ngục, hỏi chi li cặn kẽ từng vấn đề.

      Chỉ thiếu điều hỏi ‘lúc nào dẫn mẹ , hai người chuyện hết mấy canh giờ’ v.v… mà thôi.

      Hạ Thiên nặng nề thở dài, thể làm gì khác hơn là thành khai báo: “ mang ta tới Lê viện, xin lỗi với ta, rằng hối hận, còn khóc rống lên, nước mắt đầm đìa bảo là sau này dám nữa, quỳ xuống cầu xin ta tha thứ cho , chẳng qua là lòng ta quyết, tha thứ nhất định tha thứ, lúc sau lại còn vì muốn bù đắp cho ta nên muốn đưa cho ta mười vạn lượng hoàng kim. . . .”

      “Mẹ ?” Tiểu Phàm ràng là tin, bé cách nào tưởng tượng được người lãnh khốc như Ân Dã Thần lại có thể quỳ xuống trước mặt mẫu thân, nước mắt đầm đìa, khổ sở cầu xin tha thứ như vậy. . . . .

      “Đương nhiên là !” Hạ Thiên nhướng mày: “Con cũng biết ta ngay cả việc cho cái bạt tai cũng dám làm, vậy mắc gì phải lừa gạt con?”

      “Vậy mẹ có lấy mười vạn lượng hoàng kim ?” Đây mới là mấu chốt quan trọng mà bé để ý.

      “. . . có.”

      “Tại sao mẹ lại lấy? Mười vạn lượng lận đó!”

      “. . . . .”

      “Mẹ tiếp , còn làm gì nữa?” Tiểu Phàm lại tiếp tục hỏi.

      ấy à, đơn giản là quá đáng! Nếu chỉ sờ tay của mẫu thân, sờ eo của mẫu thân, sờ mặt của mẫu thân thôi , lại còn ghê tởm với ta là ‘Tiểu Thiên, nàng có biết là ta nàng nhiều lắm ? Bảy năm qua ta đều nhớ tới nàng, ngay cả nằm mơ cũng thấy nàng, tại sao nàng lại đến gặp ta. . .’ ”

      “Được rồi, cần cái này.” Tiểu Phàm run rẩy, cả người nổi da gà, bé tin cái người lãnh khốc đó mà lại ra mấy lời như vậy đâu, nhất định là mẹ của mình lại tự luyến nữa rồi.

      sờ tay của mẹ, sờ eo của mẹ, sờ mặt của mẹ sao?” Đây mới là vấn đề bé quan tâm.

      “Dĩ nhiên, mẹ của con dáng dấp như hoa như ngọc, nam nhân nào mà thích? còn , chỉ cần cho sờ cái cho ta ngân phiếu trăm lượng, sờ hai cái hai trăm lượng. . . .”

      “Vậy mẹ có lấy ngân phiếu ?”

      bậy, mẹ của con làm sao có thể hạ mình làm cái chuyện bán thân để đổi lấy tiền đó được? Ta cũng phải đến từ kỹ viện, sao có thể để cho người ta sờ soạng rồi đổi lấy tiền!”

      “Vậy ý của mẹ là, mẹ để cho sờ miễn phí?”

      “. . . .”

      Hạ Thiên im lặng, im lặng, hoàn toàn biết tư tưởng con trai bảo bối của mình thành lập như thế nào.

      Tiểu Phàm có được đáp án, khuôn mặt rét lạnh, xoay người ra ngoài.

      Hạ Thiên gọi với theo: “Tiểu Phàm, con đâu đấy?”

      thu tiền!”

      “Hả?”

      thể để cho sờ miễn phí được!”

      “Hả hả??”

      “Trước khi thu tiền, con để cho sờ thêm lần nữa, quang minh chính đại , lần này thu tiền sờ con!”

      “. . . .” Dưới chân Hạ Thiên lảo đảo cái, sau đó cố gắng trở về giường, lập tức ngất xỉu.

      Trời ạ, ai cho nàng biết, đây rốt cuộc có phải là con trai của nàng , sao hành động của nó lại trở nên quái dị như vậy chứ!

      Tiểu Phàm đằng đằng sát khí bỏ , Hạ Thiên cũng quan tâm bé có là đến tìm Ân Dã Thần đòi tiền hay , nàng ngã quỵ giường, trơ mắt nhìn trần nhà, ngẩn người.

      Ngủ cũng ngủ được, nàng bò dậy, thế nhưng lại chẳng biết làm gì bây giờ.

      Chợt nhớ tới hành động kỳ quái của Nhậm Diệc lúc đó, nàng khỏi thầm nghĩ, Nhậm Diệc và Hướng thừa tướng. . . . có quan hệ gì sao?

      Chẳng lẽ là ân nhân cứu mạng của Nhậm Diệc ngày trước? Hay là đệ tử, hay là con trai của Hướng thừa tướng?

      “Xì ——” Hạ Thiên bật cười tự giễu, nàng bị cái ý nghĩ vớ vẩn của mình làm cho tức cười, ngẫm nghĩ chút, nàng muốn biết, thế nhưng nếu hỏi trực tiếp Nhậm Diệc cũng được, nếu muốn để cho mình biết cho dù nàng có hỏi nhiều hơn nữa cũng vô ích.

      Tính toán chút, nàng dứt khoát đứng bật dậy, quyết định thăm dò chút, xem có thể moi móc được ít tin tức gì từ trong miệng của Nhậm Diệc hay !

      Vậy mà lúc nào cũng chiều theo ý người, khi nàng vừa đứng dậy ngoài cửa bỗng truyền tới giọng của nha hoàn: “Phu nhân, ngài có trong đó ?”

      Hạ Thiên nhức đầu rên rỉ tiếng: “Ta này, đừng có gọi ta là phu nhân! Ta phải là phu nhân của mấy người!”

      Mẹ nó! Đây là chuyện gì nha? Ai giúp đại thúc sinh con phải trở thành vợ của ? Nàng vẫn còn độc thân! Độc thân đó!

      Tiểu nha hoàn bị Hạ Thiên quát tiếng, dám cãi lại, ra trong lòng nàng cũng vô cùng ủy khuất, Ly vương điện hạ vốn muốn cưới Hạ Thiên làm vương phi, thế nhưng Hạ Thiên lại cự tuyệt điều này trước mặt hoàng thượng, Ân Tịch Ly cũng bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là cầu bọn họ gọi Hạ Thiên là phu nhân, thế nhưng Hạ Thiên lại vui, dường như lần nào cũng phải lại hai câu khiến đám nha hoàn bọn họ ủy khuất nha.

      Hạ Thiên cũng biết bọn họ khó xử, so sánh nàng và Ly vương điện hạ đương nhiên là bọn họ nghe lời của đại thúc, vì vậy nàng thể làm gì khác hơn là day day thái dương hỏi: “Làm sao? Tìm ta có chuyện gì?”

      “Thưa phu nhân, Liên phi nương nương cho người truyền lời tới, nhắn phu nhân đến Liên viện để bái phỏng. . . .”

      “Bái phỏng? Liên phi?” Hạ Thiên đột nhiên nhớ tới trong Liên viện còn có nữ nhân tên là Liên Tĩnh, lúc đầu nàng ta còn tát mình, sau lại bị mình hạ thuốc, rơi vào nhà xí, bây giờ làm sao lại còn phái người tới gọi mình qua bái phỏng?

      Chẳng lẽ muốn phủ đầu ra oai với mình sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :