1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 123: Hai cha con – vở diễn

      Tiểu Phàm chợt giật mình, hiểu sao người ‘cha già’ bỗng chốc trở nên thông minh như vậy, chỉ nhìn cái cũng đoán được suy nghĩ của bé? Ngay lập tức, bé vội vàng giả bộ đau khổ, khuôn mặt chất chứa đầy bi thương, khóe mắt rưng rưng khẽ ửng hồng, thấp giọng : “Báo thù gì cơ? Chẳng qua, Tiểu Phàm chỉ lo lắng, lỡ chẳng may lại gặp phải bọn họ. . . . Dù sao bọn họ cũng ở trong kinh thành. . . . . Nếu gặp lại, mẫu thân nhất định là rất khổ sở, tính tình của mẫu thân, phụ vương hẳn cũng biết, chỉ cần sai mấy câu cũng đủ để chọc giận bọn họ rồi. . . . . Vậy nên mới khiến phụ vương lo lắng thôi. . . .”

      Trông thấy con trai bảo bối của mình tủi thân, trong lòng Ân Tịch Ly cảm thấy có chút áy náy, biết mình hiểu lầm bé, vội vàng : “Xin lỗi con, là do phụ vương suy nghĩ nhiều rồi!”

      Quả suy nghĩ nhiều rồi, cho dù Tiểu Phàm rất thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé sáu tuổi, sao có thể có những suy nghĩ như vậy?

      Song, Ân Tịch Ly quá xem thường Tiểu Phàm, đối với đệ tử duy nhất của đại Độc Thánh, Tiểu Phàm – đại Độc Thánh tương lại, sao có thể đem so sánh với đứa trẻ miệng còn hôi sữa được?

      Sau này, khi mà kinh thành bị người nào đó quậy đến long trời lở đất, khi đó, Ân Tịch Ly mới biết, con trai của kinh khủng tới mức nào.

      “Chuyện này, phụ vương đồng ý! Vậy còn cầu thứ ba?” Ân Tịch Ly hỏi.

      cầu thứ ba tạm thời cứ để đó , bởi vì bây giờ Tiểu Phàm vẫn chưa nghĩ ra, đề phòng sau này phụ vương giở quẻ.”

      Ân Tịch Ly buồn cười: “Được, được, để bao lâu cũng được.”

      ôm chầm lấy cơ thể bé của Tiểu Phàm, cất giọng lẩm bẩm: “Phụ vương cảm thấy hối hận, nếu như có thể tìm thấy hai mẹ con con sớm hơn, tốt biết bao. . . . .”

      Tiểu Phàm chớp chớp mắt, nâng bàn tay vỗ vỗ vào lưng , an ủi : “ muộn muộn, bây giờ vẫn chưa muộn.”

      “Haha. . . . . Con, cái tên tiểu tử này!” Ân Tịch Ly cười sang sảng. “ ngủ thôi, sáng sớm mai phụ vương dẫn con về gặp mẫu thân, sau đó chúng ta cùng nhau trở về kinh thành!”

      *

      “Tiểu Thiên Thiên. . . . . Nàng muốn bỏ rơi ta sao?” Nhậm Diệc đại ca, cũng chính là vị sư phụ ‘não tàn’ của Tiểu Phàm, giờ phút này lại nước mắt ngắn nước mắt dài, đưa tay kéo kéo bàn tay của Hạ Thiên, trông có cảm giác vô cùng đau khổ: “Sao nàng có thể tàn nhẫn như vậy, sao nàng có thể bạc tình bạc nghĩa với ta như vậy. . . . .”

      “Cái này. . . .cái này. . . . Ta có. . . . .” Hạ Thiên vội vã lau mồ hôi: “ ra ta cũng rất thắc mắc.”

      Nàng quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, chẳng lẽ con muốn rời bỏ sư phụ, rời bỏ mẫu thân, theo cái tên đại thúc ghê tởm này trở về kinh thành sao?”

      Tại sao? Tại sao đứa con trai nàng khổ cực nuôi nó lớn khôn, vừa nhìn thấy đại thúc lại giống như người mất hồn, muốn theo người ta rồi? Chẳng lẽ theo nàng, ăn đủ no, mặc đủ ấm, đêm ngủ ngon sao? Huhu. . . . . Đó là con trai của nàng nha.

      “Tiểu Phàm, vứt bỏ sư phụ cũng sao, nhưng con được bỏ rơi mẹ nha. . . . .” Hạ Thiên nặng nề khịt khịt mũi, để cho khuôn mặt
      khóc của mình trông ‘hoa lê đái vũ’ hơn chút, hy vọng có thể khiến cho cái tên quỷ kia động lòng trắc .

      Tiểu Phàm trợn mắt, cố kìm chế cái ý nghĩ muốn nhào lên bịt miệng của hai cái người xúc động kia , bé cất giọng : “Sư phụ, mẫu thân, Tiểu Phàm , là chúng ta cùng , là CÙNG đó!”

      Cùng nha, bọn họ nghe hiểu sao? Sao lại hiểu cơ chứ? Chẳng lẽ hai chữ này khó hiểu như vậy sao?

      Ân Tịch Ly bĩu bĩu môi, trong lời có chút tình nguyện: “Tiểu Phảm, con chỉ bảo là với mẫu thân, sao bây giờ lại xuất thêm con chim sẻ ở đây vậy?”

      liếc mắt nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt mang theo thái độ thù địch, vừa nhìn cũng biết, cái tên nam nhân này là cố tình đánh vào chủ ý của nha đầu kia, đừng tưởng rằng biết! Hừ, cũng chịu nhìn xem chút, nha đầu kia là ai! Nàng là mẹ của con trai nha! Dám tranh giành nữ nhân với ? là to gan!

      “Phụ vương, sư phụ phải là người ngoài mà là sư phụ của Tiểu Phàm!” Tiểu Phàm trả lời. giỡn sao? Lần này trở về kinh thành, nhất định là phải có sư phụ cùng, nếu , lúc đối phó với kẻ thù, chẳng may gặp phải tình huống mà mình giải quyết được biết tìm ai để cứu viện bây giờ? Tìm phụ vương sao? Nếu cái người khi dễ mẫu thân là hoàng thượng? Phụ vương chắc chắn là giúp! Cho nên, sư phụ nhất định phải cùng bọn họ.

      “Hừ, Tiểu Phàm, con thấy , có người hoan nghênh chúng ta, chúng ta còn làm gì? thôi, trở về sơn cốc ngắm hoa thưởng nguyệt!” Khuôn mặt của Nhậm Diệc lộ vẻ khinh thường, cũng chẳng thèm liếc nhìn Ân Tịch Ly cái, trực tiếp buông lời khinh bỉ.

      “Tiểu Phàm…” Hạ Thiên mang theo đôi mắt đẫm lệ, cố làm ra dáng vẻ đáng thương, hy vọng có thể thay đổi tâm địa sắt đá của con trai mình.

      Ai ngờ, cái mà Tiểu Phàm đáp trả nàng lại là khuôn mặt càng đáng thương hơn nữa. “Mẹ…” Đôi mắt to đỏ hồng, nước mắt cứ phải muốn rơi là rơi (lời t/g: nhờ bán thuốc mà luyện ra được :))), đôi mắt đẫm lệ dần trở nên mờ mịt, thoạt nhìn trông vô cùng đáng thương, khiến cho người ta cảm thấy đành lòng, bé cất giọng đầy ủy khuất: “Chẳng lẽ, mẹ hy vọng Tiểu Phàm có cha sao…”

      Hạ Thiên ngẩn ra, câu này của Tiểu Phàm đánh vào nơi sâu nhất trong lòng nàng, từ trước đến nay, nàng vẫn luôn cố gắng dùng tình thương để bù đắp cho bé, chỉ sợ nhất điều là nghe bé muốn có cha, rốt cuộc, ngày này cũng đến rồi sao?

      Đôi mắt nàng khẽ cụp xuống, rơi vào trầm lặng.

      Phía trước, Ân Tịch Ly ôm thân thể bé của Tiểu Phàm vào trong ngực mình, sau đó lại nhàng xoa đầu tựa như là an ủi bé: “Ngoan, phụ vương ở đây rồi, bây giờ hay sau này cũng vậy!”

      “Phụ vương…”

      “Tiểu Phàm…”

      Hai người chả coi ai ra gì, cùng hùa nhau diễn vở kịch ‘phụ tử tình thâm’, đứa con trai vô lương, gặp phải người cha vô lương, hai người xúm lại, tạo thành vở kịch, vừa diễn vừa xướng cha cha con con, khiến cho Nhậm Diệc tức đến nỗi đen mặt, chỉ hận thể bước lên bước để tách hai cha con nhà này ra! Nếu phải Tiểu Phàm trước với mục đích của lần trở về kinh này, còn cho là hai người bọn họ

      Nhưng mặc dù là vậy, trong lòng vẫn ý thức được mối nguy hiểm cực mạnh, chẳng lẽ, Tiểu Phàm là con trai ruột của tên này? Nếu vậy, Hạ Thiên và ta… chẳng phải là…?

      quay đầu lại nhìn Hạ Thiên, trông thấy nàng cụp mắt, lông mi dài che khuất tâm tình giấu bên trong, khiến cho thể nhìn ra là nàng nghĩ gì, nhưng dù vậy, vẫn cảm thấy được lòng nàng nặng trĩu.

      Khẽ thở dài tiếng đầy bất đắc dĩ, đến bên cạnh Hạ Thiên, lặng lẽ : “Tiểu Thiên Thiên, quên , chúng ta cùng Tiểu Phàm chứ?”

      Hạ Thiên nâng mắt nhìn chút, rồi lại chuyển mắt đến người Ân Tịch Ly, lúc này, hai người diễn xong vở kịch ‘phụ tử tình thâm’, ba con mắt, hai lớn nhìn nàng chăm chú, như là chờ nàng đưa ra quyết định.

      Sau lưng hai người đàn ông là đám thiên quân vạn mã nhàn rỗi thảnh thơi, mà hai cái người đứng đầu hàng vạn người này lại là hai người đàn ông vô cùng xuất sắc… Hạ Thiên từ từ lấy lại bình tĩnh, sau đó khẽ gật đầu.

      Đôi mắt của Tiểu Phàm sáng lên, khẽ quay đầu lại, đắc ý nhìn phụ vương, ánh mắt tựa như muốn : “Ha ha, cha nhìn xem, con là có thể mà!”

      Giỏi lắm nhóc con, ta biết con rất lợi hại mà! - Ân Tịch Ly cong cong khóe môi, nụ cười chậm rãi nở rộ.
      Last edited: 28/10/14
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 124: Phụ vương, con nghèo lắm!

      Sau khi Hạ Thiên gật đầu, có người lập tức xuất , dắt theo con Lương Câu (ngựa) giao cho Nhậm Diệc, mặc dù Ân Tịch Ly muốn cho cùng nhưng vì đây là cầu của con trai bảo bối cho nên thể đồng ý.

      Hạ Thiên và Tiểu Phàm được bố trí ngồi trong cỗ xe ngựa rộng rãi thoáng mát, xe lót nệm lông cừu Tây Vực rất dày, cho dù là ngồi hay nằm cũng đều cảm thấy vô cùng mềm mại và thoải mái.

      Tiểu Phàm sảng khoái nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên, tay lặng lẽ cầm lấy ngón tay út của nàng: “Mẫu thân, cái xe ngựa này còn lớn hơn so với gian phòng của chúng ta nữa!”

      Hạ Thiên quan sát chung quanh, sau đó quay lại cười khổ: “Đúng nha, người có tiền quả nhiên là có khác mà!”

      “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cũng là người có tiền!” Tiểu Phàm thản nhiên , cũng thể nghe được mừng rỡ hay ghen ghét ở trong lời , bé chỉ bình thản ra giống như là hiển nhiên.

      “Sau này thể tiếp tục bán thuốc được nữa rồi . . . . . .” Hạ Thiên ngậm ngùi .

      “Tại sao?” Tiểu Phàm khẽ nhổm dậy, chống mắt buồn bực nhìn Hạ Thiên.

      “Con thử nghĩ mà xem, đại thúc đường đường là Vương gia, nếu chúng ta tiếp tục ra ngoài bán thuốc người khác đại thúc như thế nào?”

      “Mẫu thân là quan tâm đến phụ vương sao?”

      “. . . . . .Vớ vẩn, ta chẳng qua là muốn làm liên lụy đến người khác mà thôi, cái này gọi là thiện lương!”

      “Ồ, vậy cứ mặc kệ , phụ vương sợ chúng ta làm liên lụy đâu, chúng ta cứ đem thuốc về kinh thành bán, nghe mọi người ở kinh thành đều rất giàu có, lọ thuốc mình bán năm mươi lượng bạc là được rồi!”

      “Aizz, như vậy tốt!”

      “Sao lại tốt? Cứ quyết định như vậy . . . . .”

      Bên trong xe ngựa, hai mẹ con câu được câu , bàn bạc sau khi trở về kinh thành làm ăn buôn bán như thế nào, mà ở bên ngoài, Ân Tịch Ly cưỡi ngựa, trước xe ngựa của hai người bọn họ, bước cũng rời, có lúc lại khẽ mỉm cười, có lúc lại hơi nghiêng đầu vào sát xe ngựa để nghe xem hai mẹ con gì. Ngẫm nghĩ chút, rốt cuộc cũng nhịn được nữa, Ân Tịch Ly do dự trong giây lát rồi tung người nhảy vào trong xe ngựa.

      Đôi con ngươi màu xanh lục của Nhậm Diệc khẽ lóe lên, cố gắng áp chế cái ý nghĩ muốn lôi Ân Tịch Ly ra ngoài, vung roi quất vào mông ngựa: “Giá ——” tốc độ chợt tăng, con ngựa bỗng chốc vọt lên.

      có chút hối hận vì đồng ý với kế hoạch của Tiểu Phàm. . . . .

      Ân Tịch Ly vén rèm xe ngựa, đập vào mắt chính là hình ảnh hai mẹ con nằm ngả nằm nghiêng, vừa ngủ vừa ngáy.

      Cỗ xe ngựa này vô cùng rộng rãi, lại được lót đệm cừu Tây Vực rất dày, mặc dù chạy với tốc độ rất nhanh nhưng bọn họ chẳng hề cảm thấy khó chịu, ngược lại, lại còn được ngủ giấc ngon lành.

      Ân Tịch Ly cười cười, nhàng vào bên trong, cởi tấm áo choàng khoác người xuống, sau đó đắp lên người hai mẹ con bọn họ. Hai thân thể bé được bao phủ kín mít, Ân Tịch Ly lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, ngắm con trai bảo bối và của ngủ say.

      Hạ Thiên vẫn mong manh bé như vậy, chẳng khác bảy năm trước là bao, chỉ có thêm chút tư vị của người làm mẹ, khuôn mặt trái xoan nho , mặc dù lớn bằng bàn tay của thế nhưng hai gò má phấn hồng vẫn như cũ, khiến cho lòng cứ nhộn nhạo xôn xao.

      Khẽ vuốt ve gò má mềm mại, rồi lại khẽ vuốt lên hàng chân mày bởi vì nằm mơ mà khẽ nhăn lại, cúi người, nhàng đặt nụ hôn lên trán nàng: “Hạ Thiên. . . . Nàng. . . .cái nha đầu thúi này. . . . .”

      Cuối cùng cũng trở lại rồi, lần này, ta để nàng bỏ trốn lần nữa, cho dù có phải trói nàng hay nhốt nàng lại, ta cũng thà rằng để cho nàng hận ta, chứ ta tuyệt đối để cho nàng bỏ ta mà lần nữa.

      Nàng, Thiên nhi của ta!

      Tiểu Phàm theo sư phụ Độc Thánh học mấy năm, đối với giấc ngủ vẫn luôn rất cảnh giác, bình thường cũng ngủ sâu, bé mơ hồ cảm thấy bên cạnh giống như có người nhàng chuyện, khẽ mở mắt, có chút nghi ngờ, lại nhìn thấy Ân Tịch Ly ngồi bên cạnh, mỉm cười dịu dàng nhìn mẫu thân.

      Đôi con ngươi khẽ động, phụ vương đối với mẫu thân. . . . .

      Dường như cũng giống như lời mẫu thân vẫn ?

      Mẫu thân , phụ vương là Vương gia cao cao tại thượng, còn mình chỉ là nha hoàn nho bị người dạy dỗ, phụ vương thích mẫu thân, mẫu thân cũng thích phụ vương, thân phận của hai người khác nhau trời vực, cho dù người ta có là phụ vương của bé mẫu thân cũng sợ là thể nào dễ dàng nhận tổ quy tông như vậy được, ‘lễ nghi của hoàng thất’ và ‘môn đăng hộ đối’, mẫu thân chỉ sợ rằng mình thể trèo cao.

      Nhưng bây giờ nhìn lại, phụ vương thích mẫu thân sao?

      Bé biết sư phụ rất thích mẫu thân, lúc trước bé cũng hy vọng sư phụ có thể ở bên cạnh mẫu thân, giống như cha của bé, ánh mắt của sư phụ khi nhìn mẫu thân, cũng giống như cha bây giờ vậy, tựa như hồ nước mùa xuân, êm đềm và tĩnh lặng, khiến cho người ta phải trầm mê.

      Phụ vương. . . . .thích mẫu thân.

      Bé đưa ra cái kết luận vô cùng chắc chắn.

      Sau đó, lại lặng lẽ nhếch môi cười.

      Chẳng qua là. . . . . hình như mẫu thân thích phụ vương?

      Bé buồn bực tự hỏi chính mình, rằng bé nên để cho mẫu thân ở bên cạnh sư phụ, hay là nên để cho mẫu thân ở bên cạnh phụ vương đây?

      Đây vấn đề nan giải!

      Tiểu Phàm tập trung suy nghĩ nên hề phát , trong lòng bé, vị trí của Ân Tịch Ly chỉ vừa mới quen trong buổi tối, ngang hàng cùng với Nhậm Diệc mà bé chung sống suốt bảy năm qua.

      suy nghĩ gì vậy?” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng khe khẽ, kéo suy nghĩ của bé trở về, vừa quay đầu lại, bé trông thấy Ân Tịch Ly nhìn mình, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như cười.

      nghĩ về phụ vương.” Bé thành trả lời, hoàn toàn có ý định giấu giếm.

      Ân Tịch Ly sửng sốt, chợt cười: “Nghĩ về phụ vương làm gì? Chẳng phải là phụ vương ở bên cạnh con sao?”

      Tiểu Phàm trợn mắt nhìn , đột nhiên : “Con suy nghĩ, sau khi trở về, phụ vương cho Tiểu Phàm bao nhiêu bạc.”

      Ân Tịch Ly lại bị lời của con trai mình làm cho sửng sốt lần nữa: “Sao con lại nghĩ đến vấn đề này?”

      Tiền của phải là của bé sao? Chuyện này mà cũng phải suy nghĩ nữa à? Ân Tịch Ly phát , suy nghĩ của con trai bảo bối xoay chuyển rất nhanh, người bình thường thể dễ dàng bắt kịp, cũng may, là cha của bé, cũng coi như là có thể ứng phó kịp.

      “Bởi vì Tiểu Phàm rất cần bạc, chỉ sợ phụ vương muốn cho.” Tiểu Phàm vẫn cách thành , quả thực là bé rất cần tiền, cần rất nhiều, rất nhiều tiền, bé mở to đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Ân Tịch Ly: “Phụ vương, con nghèo lắm!”

      Ân Tịch Ly ngay lập tức tháo mảnh ngọc bội đeo cổ mình, sau đó lại đeo vào cổ của Tiểu Phàm: “Đây là tín vật của phụ vương lúc vừa mới bước chân vào giang hồ, thuộc hạ của ta mở rất nhiều ngân hàng tư nhân, nếu con cần tiền có thể cầm tín vật này đến bất kỳ ngân hàng nào để lấy tiền!”

      Đôi mắt của Tiểu Phàm sáng lên, trong lòng cảm thấy hồi hộp, phụ vương quả nhiên là người dễ chuyện, bé cười cười như hồ ly, lại đem mảnh ngọc bội nhét vào trong áo hệt như tên trộm, phía mảnh ngọc bội vẫn còn mang theo hơi ấm của phụ vương, hơi ấm len lỏi vào trong từng tấc da thịt, len lỏi vào sâu tận trong tim bé.

      “Cám ơn phụ vương!”

      Ân Tịch Ly nhíu mày: “Với phụ vương mà còn phải cám ơn sao?”

      Tiểu Phàm hiếm khi tinh nghịch, le le lưỡi với , sau đó lại rúc vào trong áo choàng, nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên, chuẩn bị ngủ tiếp.

      Ân Tịch Ly mỉm cười nhìn hai mẹ con, khoảnh khắc này, cảm thấy tim mình vô cùng ấm áp.

      hy vọng cái cảm giác này tiếp tục kéo dài, cho đến sau này và mãi mãi. . . . mãi mãi. . . . .
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 125: Tương phùng

      “Điện hạ, đến kinh thành rồi!” Giọng của Lưu Viễn từ xa vọng đến, mang theo vui mừng và gấp gáp mong mỏi muốn lập tức trở về nhà.

      Suốt chặng đường này, mặc dù lộ trình chậm, nhưng dẫu sao cũng có rất nhiều ngựa, vậy nên vốn dĩ là chỉ cần nửa tháng, rốt cuộc lại phải mất hơn tháng mới về đến kinh thành, bây giờ hồn phách của sớm bay về quê nhà, trở về bên cạnh thê tử và mẫu thân rồi.

      “Trời ơi, rốt cuộc cũng đến rồi. . . . .” Hạ Thiên cảm thán câu, suốt tháng trời ròng rã bôn ba ở xe ngựa, hại nàng bây giờ đặt chân xuống đất cứ có cảm giác chao đảo.

      Mặc dù xe ngựa rất lớn, rất thoải mái, nhưng mà. . . . . .

      Cho dù là ai cũng thể nào chịu nổi phải ngồi lắc lư xe ngựa liên tục suốt tháng trời.

      Ân Tịch Ly khẽ cười tiếng, sau đó tung người nhảy xuống ngựa, thân thể thon dài vút trung, xẹt qua tia sáng, đứng trước thiên quân vạn mã với khí thế cao ngạo đến kinh người: “Truyền lệnh ta, tất cả xuống ngựa, xếp thành hàng, tiến vào quân doanh!”

      "!" Vạn quân đồng thanh đáp, thanh từng chữ, từng chữ vang đều đặn nghiêm túc, vạn người như .

      Cổng thành cao sừng sững dần ra trước mắt, cả đội quân trở về dưới thanh vang dội của khúc ca khải hoàn, đến cả vẻ mừng rỡ cũng khuôn mặt của mỗi người.

      Đằng sau cổng thành, nơi tượng trưng cho phồn hoa và uy nghiêm, ba con tuấn mã xếp thành hàng, ánh mặt trời phủ lên vai ba người ngồi lưng ngựa, bọn họ đều mỉm cười vẫy tay về phía vạn quân.

      “Là Tam hoàng tử, Thất hoàng tử và Binh Bộ Thượng Thư đại nhân!” Giọng của Lưu Viễn truyền tới tràn ngập hưng phấn : “Bọn họ tới nghênh đón điện hạ trở về!”

      Ân Tịch Ly nghe thấy lời của liền quay đầu lại nhìn, đột nhiên cất tiếng cười sang sảng: “Đúng vậy, Bổn vương, trở về!”

      Bên trong xe ngựa, lúc nghe thấy câu ‘Tam hoàng tử’ từ trong miệng của Lưu Viễn, toàn thân Hạ Thiên khẽ run lên, đôi mắt có chút mờ mịt, nàng lặng lẽ vén rèm ngựa lên chút rồi nhìn về phía cổng thành.

      vạt áo dài màu xanh nhạt khẽ tung bay, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho bầu khí xung quanh cũng trở nên áp lực đến cực điểm, cái người lúc nào cũng tản ra hơi thở nguy hiểm đến kinh người, bộ dáng vẫn y hệt như bảy năm về trước, lúc này lại đứng cách nàng xa.

      Người con trai này. . . . dịu dàng của từng khiến nàng vừa lo lắng vừa hoài nghi, hơi thở này từng vì nàng mà thu liễm, trở nên dịu dàng, chỉ vì muốn cho nàng học tập lễ nghi, để sau này trở thành vương phi của . Người con trai này, bởi vì cẩn thận, khiến nàng bị thương, đặc biệt vì nàng mà nhàng bôi thuốc, vì nàng mà chấp nhận lời xin lỗi. Tất cả những điều này, từng khiến cho tim nàng lỗi nhịp, khiến nàng cảm thấy, ra gả cho cũng phải là chuyện gì xấu. Giờ phút này, khoảnh khắc này, lại ở cách nàng quá trăm thước.

      Trong lòng Hạ Thiên đột nhiên khẽ run lên, là hận, là kích động, hay là hoang mang.

      “Mẫu thân?” Tiểu Phàm kéo kéo vạt áo của nàng, bàn tay vỗ về sau lưng như muốn trấn an: “Mẫu thân đừng sợ, có Tiểu Phàm ở đây rồi!”

      Khóe mắt nàng nóng lên, khẽ gật đầu: “Ừ, ta biết mà!”

      Bên dưới cổng thành, Ân Tử Dương thu lại vẻ ngây thơ, khuôn mặt nghiệt lộ ra vẻ hưng phấn, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tam ca, hoàng thúc trở về!”

      “Ừ!” Ân Dã Thần ‘ừ’ tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững, đôi mắt lại có thêm mấy phần nhu hòa hiếm thấy.

      “Ly vương điện hạ chính là phúc tinh của vương triều Vũ Trinh, lần này đánh bại Hoằng Việt quốc, đem lại thái bình cho thiên hạ, cho bá tánh muôn dân, đúng là điều may mắn của Vũ Trinh ta!” Binh Bộ Thượng Thư - Minh Cách vuốt ve chòm râu, vui vẻ cười híp mắt.

      “Ơ, sao lại có thêm cỗ xe ngựa nhỉ?” Ân Tử Dương tò mò chỉ vào cỗ xe ngựa xa hoa, kỳ quái .

      Trong quân doanh, mọi người đều cưỡi ngựa, sao bây giờ lại có xe ngựa ở đây?

      “Chắc là có ai đó bị thương.” Ân Dã Thần : “Hoàng thúc là người có tấm lòng nhân hậu, chắc là muốn đem người của mình về kinh thành để chữa trị.” Chợt, quay đầu nhìn lại: “Thái y có cùng chúng ta ?”

      Ân Tử Dương cười : “Đương nhiên là có, lần xuất chinh năm đó, hoàng thúc mang theo thái ý, vậy nên sáng sớm nay, mấy vị thái y chuẩn bị chu đáo hết rồi!”

      Ân Dã Thần gật đầu hài lòng: “ thôi, lên đón hoàng thúc nào!”

      Ba người xuống ngựa, bộ đến bên cạnh Ân Tịch Ly, Ân Tử Dương và Ân Dã Thần khom người hành lễ: “Hoan nghênh hoàng thúc chiến thắng trở về!”

      “Hạ quan xin được ra mắt Ly vương điện hạ, hoan nghênh Ly vương điện hạ chiến thắng trở về!” Minh Cách đại nhân hạ mình chào đón.

      “Haha, cần đa lễ!” Ân Tịch Ly vung tay áo, giọng vang lên vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt lại mang theo chút nhu hòa hiếm thấy.

      khẽ mỉm cười nhìn Ân Tử Dương: “Ba năm gặp, quả là lớn lên ít!”

      Ân Tử Dương hơi đỏ mặt, xấu hổ cười cười: “Hoàng thúc, đây là đâu. . .”

      “Haha.” Ân Tịch Ly cười sảng lảng, sau đó quay đầu nhìn sang cỗ xe ngựa, giọng lại trở nên dịu dàng: “Tiểu Phàm, sao hai người còn chưa xuống?”

      Ân Tử Dương tò mò hỏi: “Hoàng thúc, ai ở trong xe vậy?”

      Ân Dã Thần và Minh Cách cũng tò mò quay đầu nhìn, vốn tưởng rằng trong xe là người nào đó bị thương, được Ly vương đặc biệt mang về để trị thương, nhưng rốt cuộc lại phải vậy, vậy bên trong cỗ xe ngựa kia là ai?

      đợi Ân Tịch Ly đáp lời, bên trong xe ngựa lại truyền đến giọng lảnh lót dễ nghe: “Phụ vương, mẫu thân ngủ rồi, ngủ rất say, Tiểu Phàm muốn đánh thức mẫu thân.”

      tiếng ‘Phụ vương’ này khiến cho hai vị hoàng tử ra nghênh đón Ly vương điện hạ phải trố mắt nhìn nhau.

      Giọng bên trong xe ngựa hình như là của bé trai, thế lại còn gọi hoàng thúc là ‘Phụ vương’?

      Ân Tử Dương há hốc mồm, hoàng thúc có con trai từ khi nào vậy? Sao bọn họ lại biết? Chẳng phải mấy năm qua, trắc phi Liên Tĩnh sinh con được sao? Ngoài trắc phi Liên Tĩnh hình như hoàng thúc có phi tử nào khác nữa mà?

      Chẳng lẽ, mấy năm chinh chiến ở bên ngoài, hoàng thúc lại thương nào khác, mà đó còn sinh ra bé trai, vậy nên bây giờ hoàng thúc mới đem bọn họ trở về?

      Ánh mắt của Ân Dã Thần lóe lên, tựa như cũng đem lòng nghi ngờ giống Ân Tử Dương vậy.

      “Ngủ rồi sao?” Đôi mắt của Ân Tịch Ly lóe lên tia sáng, mới vừa rồi vẫn còn hoạt bát sôi nổi như vậy, sao có thể ngủ nhanh như thế? quay đầu, liếc mắt nhìn Ân Dã Thần, chẳng lẽ bởi vì có Dã Thần ở đây sao?

      Trầm ngâm lát, cất giọng : “Vậy hãy để cho nàng ngủ thêm chút nữa, Tiểu Phàm, con xuống đây, phụ vương dẫn con gặp mặt mấy vị ca ca.”

      “Vâng thưa phụ vương!”

      Giọng từ bên trong xe ngựa truyền đến, chỉ trong chốc lát, bé trai khoảng chừng năm sáu tuổi khẽ vén rèm xe ngựa, nhàng chui ra, thân quần
      áo nhạt màu, đôi con ngươi trong veo ngời sáng, hàng mi dài tựa như chiếc quạt, đôi lông mày hẹp dài mang theo khí chất tuấn, ánh mắt sáng như sao.

      Khoảng khắc bé từ trong xe ngựa bước ra, đám nguời Ân Tử Dương và Ân Dã Thần đều trở nên ngây người, đứa bé xinh đẹp này giống y hệt hoàng thúc, tuyệt đối là con trai của hoàng thúc, chắc chắn sai!

      Tiểu Phàm khéo léo bước đến bên cạnh Ân Tịch Ly, lặng lẽ đánh giá đám người xung quanh mình vẫn còn đắm chìm trong kinh ngạc, bé lời nào, chờ đợi phụ vương giới thiệu giúp mình.

      Ân Tịch Ly trông thấy đám người thất thần nhìn con trai mình, khóe môi nhịn được mà khẽ giương lên, trong lòng lại có chút đắc ý, ôm lấy Tiểu Phàm : “Đây là Tam hoàng tử Ân Dã Thần, đây là Thất hoàng tử Ân Tử Dương, sau này nhìn thấy bọn họ con phải gọi là Tam ca và Thất ca, biết chưa?”

      Đôi con ngươi to tròn xinh đẹp của Tiểu Phàm dần ngưng trọng, nhìn Ân Dã Thần nhiều thêm vài lần, Ân Dã Thần, đây chính là cái tên nam nhân khốn kiếp mà mẫu thân từng sao?

      ra, còn là họ của mình…

      Tốt lắm, bé nhớ kỹ! Sau khi ghi tạc bộ dạng của Ân Dã Thần vào trong đầu, Tiểu Phàm nhìn bọn họ cười ngọt ngào, giọng ngây thơ động lòng người: “Xin chào, Tam ca, Thất ca, đệ tên là Tiểu Phàm.”

      Ân Tử Dương ngây ngốc hồi lâu, rốt cuộc cũng hồi thần, nhìn Tiểu Phàm, trong ánh mắt ngập tràn kinh ngạc: “Ách, Hoàng thúc, ngài…”

      “Tiểu Phàm chính là con trai ta.” Ân Tịch Ly chút do dự : “Tiểu Phàm mới tới kinh thành, cái gì cũng biết, nếu ngươi rảnh rỗi hãy tới Ly vương phủ nhiều chút để chơi với Tiểu Phàm.”

      “Ừm… Được… Được…” Ân Tử Dương lắp bắp trả lời, trong lòng lại cảm giác có chút hoang đường.

      nghi thức nghênh đón lại đột nhiên biến thành cuộc hội ngộ nhận người thân, dẫu biết rằng đây là chuyện ngoài ý muốn nhưng vẫn cảm thấy giống như là mình nằm mơ.

      biết, mẫu thân của tiểu Thế tử là…” Minh Cách đại nhân rốt cuộc cũng hỏi đến vấn đề mà mọi người vẫn luôn thắc mắc.

      Ân Tịch Ly có chút do dự nhìn Ân Dã Thần, biết mình có nên ra chuyện của Hạ Thiên hay ?

      Giống như lường trước được việc này, Tiểu Phàm đột nhiên nở nụ cười, nụ cười khiến cho đôi mắt bọn họ tỏa sáng, sau đó bé dùng thanh khiến cho tất cả mọi người đều có thể nghe được, kiêu ngạo tuyên bố: “Mẫu thân họ Hạ, quý danh là Thiên, gia gia, ngài có biết ?”

      Bé mở to đôi mắt, lẳng lặng nhìn Minh Cách, tựa như tò mò biết vị gia gia này có biết mẫu thân của mình hay , vậy mà đôi mắt của bé lại như xuyên thấu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của vị ‘Tam ca’ vừa mới gặp mặt kia.

      Chỉ thấy toàn thân Ân Dã Thần khẽ run lên, sau đó lại lập tức nhìn về phía cỗ xe ngựa, dù màn xe ngăn lại tầm mắt của , nhưng lịa ngăn được nhịp tim của trở nên mỗi lúc nhanh.

      Hạ Thiên… Là Hạ Thiên… Chính là Hạ Thiên sao?

      Trong lòng Ân Dã Thần, từng chút, từng chút , lặng lẽ trầm xuống, rồi lại mâu thuẫn, mang theo vài phần vui sướng khó kìm nén, trong ngực khẽ bồi hồi, đôi con ngươi trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, nay lại xuất chút rung động.

      Nàng trở lại, cuối cùng cũng trở lại rồi sao?

      Quả nhiên là biết mẫu thân, Tiểu Phàm cẩn thận quan sát vẻ mặt của , xem ra chính là người này rồi, chắc chắn sai.

      “Khụ, tiểu Thế tử đừng đùa, sao hạ quan lại có thể biết được!” Minh Cách đại nhân vội vàng , trong lòng lại có tới bốn năm vấn đề khiến cho cảm thấy khó hiểu. Hạ Thiên là ai? Chẳng lẽ là tiểu thư nhà nào sao?

      Trong đầu vội vàng sàng lọc tất cả các quan viên họ Hạ trong triều đình, cũng thể nhớ ra nổi vị nương nào chưa lấy chồng tên là Hạ Thiên.

      “Hạ Thiên?” Đôi mắt của Ân Tử Dương sáng lên: “Có phải là Hạ thần y ?”

      vẫn luôn nhớ đến có tính tình kỳ lạ, mặc dù lớn mật nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thích thôi, thời gian đầu, khi nàng vẫn còn ở trong biệt viện của Tam ca, vẫn thường xuyên đến chơi với nàng, sau lại bởi vì ham chơi, nên Thái hậu nương nương tự mình đốc thúc chuyện học hành của , hại cũng dám mắt to mắt trốn khỏi cung tìm nàng chơi nữa.

      Lại ngờ, chỉ trong vòng hai tháng, đến khi có thể xuất cung tìm Hạ thần y để hỏi thăm bệnh tình của Tam ca, Tam ca lại Hạ thần y mất tích rồi, bọn họ vẫn tìm được nàng ở nơi nào.

      Đôi mắt của Tiểu Phàm cũng sáng lên: “Ôi, Thất ca biết mẫu thân sao?” Bé kinh ngạc nhướng lên đôi mắt đẹp, nhưng trong lòng lại thầm trợn mắt nhìn Ân Tử Dương.
      Last edited: 28/10/14
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 126: Mấy vị nương này quá điên cuồng. . . .

      Hạ thần y? Mẹ của bé mà là thần y? Nếu mẹ của bé mà là thần y sao còn có thể bị người ta hạ thuốc? Còn bi thảm đến nỗi ngay cả cha của bé là ai cũng biết?

      Tiểu Phàm vô cùng khinh thường, mặc dù bé rất mẫu thân, rất thương mẫu thân, nhưng riêng chuyện này bé vẫn cảm thấy khinh thường mẫu thân, chẳng qua là. . . .aizz. . . . có cách nào khác, ai bảo bé là do mẫu thân sinh ra cơ chứ? Bởi vậy bé cũng thể nào ghét bỏ mẫu thân được.

      “Con là. . . . .con trai của nàng ấy?” Cuối cùng Ân Dã Thần cũng khôi phục lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ, nhìn chằm chằm Tiểu Phàm, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi được câu, giọng trầm thấp giống như vừa trải qua trận đè nén cực kỳ khổ sở, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn.

      “Đúng vậy!” Tiểu Phàm gật đầu mạnh, sau đó cười ngọt ngào, ngây ngô : “Tam ca cũng biết mẫu thân sao? ngờ Tiểu Phàm lại có nhiều người thân như vậy, Tiểu Phàm còn tưởng rằng, ngoại trừ mẫu thân và sư phụ cũng chẳng còn ai khác nữa chứ.”

      Bàn tay của Ân Dã Thần khẽ siết chặt, trong lòng bỗng dưng đau nhói, đứa bé này. . . . là con trai của nàng ấy sao?

      Chợt nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lạnh lùng của đột nhiên tái nhợt, cái đêm bảy năm về trước kia . . . . . .

      Lúc nàng trúng xuân dược. . . . . hoàng thúc mang nàng , chẳng lẽ. . . . .

      Chẳng lẽ, lúc đó bọn họ . . . . . .

      . . . . . . .

      Bàn tay nắm chặt của nổi đầy gân xanh.

      Ân Tịch Ly nhìn cách thâm trầm, sau đó cất giọng : “Người đâu!”

      “Có mạt tướng!” Lưu Viễn quỳ chân xuống, cung kính ngước lên nhìn Ân Tịch Ly, yên lặng đợi lệnh.

      “Về phủ!” xong, bế Tiểu Phàm trở về xe ngựa, sau đó lại trèo lên lưng Bạch Mã, quay đầu nhìn về phía đám người Ân Dã Thần: “Bổn vương mang hai mẹ con bọn họ về phủ trước, lát nữa vào cung phục mệnh sau!”

      “Cung tiễn Ly vương điện hạ!”

      Ân Tịch Ly gật đầu đáp lại, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cỗ xe ngựa hào hoa ngừng tiến về phía Ly vương phủ.

      Đôi mắt của Ân Dã Thần khẽ trầm xuống, trong ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo lại toát ra chút bất đắc dĩ, dáng vẻ mơ hồ giống như là chìm vào suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy có gì đó thể nào nghĩ ra được, người đó. . . .ở trong xe ngựa, ngủ say sao?

      Nếu phải như vậy chẳng lẽ khi đó, hoàng thúc cũng là giả bộ giống như mình hề hay biết?

      “Tam ca, huynh làm sao vậy?” Ân Tử Dương khó hiểu nhìn Tam ca của mình, vừa mới hồi thần lại từ trong cơn kinh ngạc, ngờ Hạ thần y lại có con với hoàng thúc, vậy chẳng lẽ sau này nhìn thấy Hạ thần y, bọn họ phải gọi nàng là hoàng thẩm [1] sao?

      Nhưng mà, hình như là Hạ thần y vẫn còn chưa thành thân với hoàng thúc? Theo lý mà bọn họ cần phải gọi nàng là hoàng thẩm, nhưng nàng và hoàng thúc có với nhau đứa con trai lớn như vậy, bọn họ gọi nàng là hoàng thẩm nghe sao được?

      Ân Tử Dương lắc lắc đầu, quyết định sau này tự mình hỏi hoàng thúc là tốt rồi.

      “Tam ca, ngờ hoàng thúc lại có con trai lớn như vậy nhỉ? Tam ca và hoàng thúc cũng xấp xỉ tuổi nhau, bây giờ nếu mau lập phi phụ hoàng trách phạt Tam ca đấy!” Ân Tử Dương lo lắng .

      Mấy năm nay, biết là Tam ca xảy ra chuyện gì, lúc trước, Tam ca từng thích nữ nhân, nhưng ít ra vẫn còn gần gũi với Linh Lung nương, thế nhưng mấy năm qua, cũng chẳng hiểu thế nào mà Tam ca lại càng ghét nữ nhân, bất kỳ nào tới gần cũng bị Tam ca dọa sợ mà bỏ chạy, khiến cho khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ Tam ca thích Linh Lung sao?

      Nhưng mà Linh Lung gả sang Hoằng Việt rồi . . . . . Chẳng lẽ bởi vì Linh Lung, cho nên Tam ca đối với những khác đều chết tâm rồi sao?

      “Đúng vậy, thể nào ngờ được.” lúc lâu sau, Ân Dã Thần rốt cuộc mới tìm lại được giọng bình thường của mình, lạnh nhạt mở miệng, giọng hờ hững.

      Tuy Ân Tử Dương vẫn còn nghi ngờ, nhưng dù sao bây giờ cũng có Ân Tịch Ly, người duy nhất có tâm
      tư khéo léo đủ để nhìn thấu suy nghĩ của Ân Dã Thần ở đây, chỉ đành đem chuỗi nghi ngờ cất giấu vào trong bụng.

      Hôm sau, trong kinh thành lan truyền ra tin tức thần bí vô cùng nóng hổi.

      Ly vương điện hạ người được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam, sau khi xuất chinh trở về lại mang theo nương thần bí!

      nương thần bí này còn sinh cho Ly vương điện hạ bé trai sáu tuổi!

      vậy, chẳng phải là bảy năm trước, nương này từng được Ly vương điện hạ sủng hạnh rồi hay sao?

      Ngay lập tức, tất cả những nữ nhân trong kinh thành đều trở nên sôi sục, có ghen tị, có đố kỵ, nhưng nhiều nhất vẫn là buông lời mắng chửi.

      “Chính xác là ả ta quyến rũ Ly vương điện hạ từ lúc nào? Lại còn cố tình vụng trộm có con với Ly vương điện hạ, chẳng lẽ ả ta ôm vọng tưởng sau này có thể ‘mẫu bằng tử quý’ [2] hay sao?”

      “Đúng vậy, chẳng biết là hồ ly tinh từ nơi nào đến nữa, vậy, bản lĩnh cũng lớn đấy, ta thấy, có khi, thằng nhóc kia cũng chẳng phải là con trai của Ly vương điện hạ đâu, chừng là do nàng ta trộm từ đâu đem tới, rồi lại cứ khăng khăng bảo là con trai của Ly vương điện hạ!”

      là ghê tởm!”

      Bên trong kinh thành, mọi người đều bàn tán ầm ỹ, mà nhân vật chính lúc này lại ở trong Ly vương phủ dưới tình thế ‘nước sôi lửa bỏng’.

      Nhưng cũng chẳng phải là bọn họ nước sôi lửa bỏng, mà là những hạ nhân hầu hạ bọn họ, lúc này đều trở nên cuống cuồng.

      “Tiểu chủ tử, xin ngài đừng làm khó dễ nô tỳ, trong nhà nô tỳ còn có già dưới còn có trẻ, bây giờ ngài làm khó nô tỳ như vậy, nếu bị đuổi cả nhà nô tỳ từ xuống dưới phải ăn gió Tây Bắc để sống mất thôi.”

      đám nha hoàn đồng loạt quỳ gối xuống đất, đau khổ van xin.

      Trước mặt bọn họ, bé trai xinh xắn đáng liều mạng níu lại quần áo của mình, khuôn mặt nhắn xinh đẹp lại vẻ đau khổ, mếu máo : “Mấy vị tỷ tỷ, Tiểu Phàm cũng van xin các người đừng nhào lên nữa, Tiểu Phàm vẫn còn vẫn còn rất thích nữ nhân… hay là các người tìm phụ vương …”

      Bọn nha hoàn nghe xong, toàn thân bỗng dưng run rẩy, ai nấy đều trở nên cứng đờ giống như bức tượng trong gió thu, vội vàng cuống quýt: “Tiểu chủ tử tha mạng! Tiểu chủ tử tha mạng, cho dù nô tỳ có mười lá gan cũng dám câu dẫn điện hạ, cầu xin tiểu chủ tử khai ân!”

      Tiểu Phàm nước mắt lưng tròng: “Các người muốn , ta cũng muốn các người nha…”

      “Tiểu chủ tử…” Bọn nha hoàn cũng rưng rưng.

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Thấy nơi này ồn ào náo nhiệt, Ân Tịch Ly chậm rãi tới, sắc mặt hơi nghiêm lại, cả đám nha hoàn cũng ngay lập tức ngậm miệng hít khí lạnh, dám hó hé tiếng nào.

      Tiểu Phàm ủy khuất níu áo, vọt đến bên cạnh Ân Tịch Ly: “Phụ vương… Mấy vị nương này vừa nhìn thấy con xông lên muốn cởi quần áo của con…”

      Tiểu Phàm bị dọa đến nỗi hoảng sợ, mặc dù bé rất thông minh, đôi lúc cũng rất giảo hoạt, thỉnh thoảng lại còn có những trò đùa tinh quái, nhưng chung quy bé cũng chỉ mới có sáu tuổi thôi nha! Sáu tuổi làm sao có thể ngăn được đám nữ nhân như lang như hổ thế này?

      Được rồi, bé cũng biết là vẻ ngoài của mình rất đẹp, lại còn được kế thừa những thứ tốt đẹp nhất của phụ vương, khí chất tuấn mê người, nhưng bé vẫn còn quá , chỉ mới sáu tuổi mà thôi, bây giờ chuyện đương vẫn còn quá sớm, nếu mẹ mà biết, chừng bé bị mắng chết.

      Hu hu… Tại sao bé phát sớm hơn chút, sao lại phát ngoại trừ mẫu thân những nữ nhân này cũng khủng bố như vậy chứ?

      “Điện hạ! Điện hạ tha mạng… Chúng nô tỳ chẳng qua chỉ muốn phụng mệnh giúp tiểu chủ tử tắm rửa thay quần áo mà thôi!” Đám nha hoàn hoảng sợ giải thích, bọn họ rất sợ Ly vương điện hạ đem đầu mình ném ra khỏi cửa.

      “??” Hả? Tắm sao? Tiểu Phàm vùi đầu vào trong ngực Ân Tịch Ly: “ muốn! Khi nào cần tắm rửa ta tự đến!”

      “Được rồi, các ngươi lui xuống .” Sau khi hiểu nguyên nhân, Ân Tịch Ly hạ giọng phân phó.

      Đám nha hoàn giống như là được phóng thích, ai nấy đều dùng tốc độ sét đánh để rời khỏi hồ nước nóng.

      Lúc này Tiểu Phàm mới ngẩng đầu tránh khỏi vòm ngực của Ân Tịch Ly, nước mắt lưng tròng, thở phào hơi nhõm, trong giọng vẫn còn có chút sợ hãi: “Trời ơi, mấy vị nương này là quá điên cuồng rồi, ngay cả mình, đứa trẻ chưa trưởng thành mà cũng muốn nhúng chàm…”

      ---------------

      Chú thích:

      Thẩm – thím (vợ của chú)

      Mẫu bằng tử quý: mẹ quý nhờ con.
      Last edited: 28/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 127: Bí mật của Nhậm Diệc

      Ân Tịch Ly cười tiếng, biết con trai mình cũng giống như mẹ của bé vậy, đôi lúc số câu khiến người ta khó hiểu, mặc dù biết tại sao bọn họ lại những lời như vậy nhưng vẫn có thể hiểu được đại khái phần nào.

      Ôm bé đặt lên đùi mình, Ân Tịch Ly cười : “Sao thế, Tiểu Phàm thích được người khác hầu hạ sao?”

      Tiểu Phàm liếc mắt xem thường: “Con cần đám người lúc nào cũng tò tò sau mông mình, nhiều người như vậy cảm thấy mất tự do, dù gì con cũng có quyền riêng tư nha.”

      “Haha, được rồi, ta biết con cũng phải là đứa trẻ bình thường mà.” Ân Tịch Ly cười cười, giơ tay véo mũi bé: “Vậy hai cha con chúng ta tắm chung nhé!”

      “Hả?” Lông mày của Tiểu Phàm nhíu lại chặt: “Như vậy tốt lắm đâu, mẫu thân , mặc quần áo, rất xấu hổ nha. . . . .”

      “Sao lại tốt?” Ân Tịch Ly nhướng mày: “ Cha con cùng nhau tắm rửa, thiên kinh địa nghĩa(*)!” (đạo lý hiển nhiên/việc làm chính đáng)

      muốn. . . . .” Bạn Tiểu Phàm tiếp tục giãy giụa, Ân Tịch Ly thèm để ý đến phản kháng của bé, nhấc bổng bé ném vào trong hồ nước, khiến cho bọt nước trắng xóa văng lên tung tóe.

      “Cha quá đáng, tại sao lại có thể ném con xuống đây!”

      “Haha, được rồi, chẳng phải phụ vương cũng xuống với con rồi hay sao?”

      Chỉ lát sau, bên trong căn phòng nho lại vang lên tiếng cười vui vẻ ấm áp, hai cha con kẻ người cười, chơi đùa huyên náo.

      Mà lúc này, ở bên ngoài Ly vương phủ, nữ nhân lại điên cuồng tức giận.

      “Cái gì? ! Vương gia mang về nữ nhân lai lịch? Lại còn có thêm đứa ?”

      Liên Tĩnh quát ầm ầm, hất tung ly trà mà nha hoàn vừa đưa tới, ả thở phì phò rống to: “Nữ nhân kia là ai? Là hồ ly tinh từ nơi nào đến? Lại dám quyến rũ Vương gia sao !”

      “Nô tỳ cũng biết, nhưng nghe là vương gia rất thích hai mẹ con tiện nhân kia, vừa trở về Ly vương phủ, vương gia sai người ban tặng rất nhiều lễ vật cho bọn họ, thế, lại còn cho ở tại Tây Sương viện nữa.”

      Nha hoàn phụ trách việc dò la tin tức vội vàng , trong lòng lại khỏi có chút lo lắng, Liên phi nương nương đến vương phủ này hơn mười năm, nhưng vẫn thể sinh con được cho Vương gia, ra , đó cũng phải là do Liên phi nương nương có tiền đồ, mà là do từ trước đến giờ, Vương gia chưa bao giờ qua đêm ở chỗ của Liên phi nương nương.

      Năm Liên phi nương nương vừa tròn 17 tuổi được gả cho vương gia, nhiều năm trôi qua, chỉ trừ ngày thành thân năm đó Vương gia ngủ cùng giường với Liên phi nương nương, sau đó cũng xuất thêm lần nào nữa, đám hạ nhân bọn họ cũng cảm thấy sốt ruột dùm Liên phi nương nương, sợ Liên phi nương nương giữ được địa vị của mình, nhưng nhiều năm như vậy mà vương gia cũng cưới thêm phi tử nào khác, điều này cũng khiến cho bọn họ an tâm phần nào, chỉ cần vương gia lập chính phi Liên phi nương nương chính là nữ chủ nhân duy nhất của vương phủ.

      Nhưng mà lần này, Vương gia xuất chinh trở về lại mang theo nữ nhân lai lịch! Nghe nữ nhân này lại còn sinh cho vương gia đứa con trai! Trước hết tới việc đứa con trai này có phải là của vương gia hay , nhưng từ cái cách mà Vương gia đối xử với nữ nhân kia, cộng thêm những cử chỉ, hành động thương đứa bé kia như thế nào, ngay cả vị trí nữ chủ nhân của Liên phi nương nương cũng rất nguy hiểm.

      “Còn được ở trong Tây Sương viện?” câu này của nha hoàn giống như quả bom oanh tạc ở trong lòng Liên Tĩnh, hai mắt ả tức nổ đom đóm: “Vương gia lại để cho hồ ly tinh đó ở trong Tây Sương viện?!”

      Thân thể của ả lảo đảo, giận đến nỗi cả người run lên: “Người đâu? Người đâu? Mau xem cho ta! Xem thử cái con tiện nhân kia có ba đầu sáu tay gì? Ta muốn xem xem rốt cuộc là con tiện nhân đó quyến rũ vương gia thế nào! Còn mau ? Nhanh lên!”

      “Dạ!” Đám nha hoàn vội vàng cáo lui, bỏ lại mình Liên Tĩnh với sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

      Giờ khắc này, trong lòng ả hề yên ổn, ả lo sợ, lo sợ chờ đợi suốt cả quãng thanh xuân của mình, kết quả rồi cũng như cơn gió, bay , bao giờ trở lại!

      *

      Sau khi cùng cha mình ‘tắm uyên ương’ xong, Tiểu Phàm ngâm nga bài hát quen thuộc mà mẫu thân từng dạy, bước chân nhàng trở về phòng mình.

      Vừa mới bước vào cửa, khuôn mặt buồn bã bỗng nhiên phóng đại ngay trước mắt, khiến cho bé giật mình, khẽ lui về phía sau mấy bước.

      “Sư . . .sư phụ?” Tiểu Phàm đưa tay vỗ vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, sau đó bước vào phòng, đóng cửa lại: “Sư phụ, người tính hù dọa ai vậy, người phải là muốn hù chết đại Độc Thánh tương lai đó chứ?”

      Nhậm Diệc hé ra khuôn mặt buồn bã, mang theo ủy khuất, tố cáo Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm Phàm. . . . . Con làm tổn thương tấm lòng của sư phụ. . . .”

      “Con làm sao cơ?” Tiểu Phàm im lặng trợn mắt.

      “Con có mới nới cũ. . . .” Nhậm Diệc cầm khăn quẹt qua quẹt lại, biết lau hết bao nhiêu nước mắt, lẩm bẩm lên án.

      “Nào có?” Bé có mới nới cũ khi nào nha.

      “Con trọng phú khinh bần. . . .” lại tiếp tục lên án.

      “. . . . Con mắt nào của người thấy con trọng phú khinh bần?” Tiểu Phàm gãi gãi đầu, lại có chút chột dạ, hỏng bét, sao sư phụ lại biết mình tiền? Chẳng lẽ phát ra điều gì rồi sao? Lần này nguy rồi, nếu lỡ sư phụ giành bạc với mình phải làm sao bây giờ?

      “Con. . .con ghét bỏ ta. . . .” Nhậm Diệc vung tay lên, ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại, bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương.

      “Sư phụ, sư phụ. . . . .Có gì từ từ , có gì từ từ rồi nha!” Tiểu Phàm thấy sư phụ mình bắt đầu ăn vạ, dọa cho bé toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng dụ dỗ: “Làm sao Tiểu Phàm có thể ghét bỏ sư phụ, sư phụ cũng giống như là cha của Tiểu Phàm vậy, từ bé, Tiểu Phàm có cha bên cạnh, sao Tiểu Phàm có thể vứt bỏ sư phụ được chứ?”

      ?” Nhậm Diệc nước mắt lưng tròng nhìn bé, cái dáng vẻ giả vờ đáng thương này là giống Tiểu Phàm y như đúc. ( T/g: Tiểu Phàm chính là bị dạy hư mà, oa…..)

      , Tiểu Phàm thề, lấy danh nghĩa của bạc ra để thề, nếu con ghét bỏ sư phụ cả đời này con thể phát tài!” Nếu bé thể phát tài, chờ đến khi phụ vương để cho bé nhận tổ quy tông, đến lúc đó bé có tên là Ân Phàm, hắc hắc, tên nhóc con nào đó thầm cười gian ở trong bụng.

      “Phải ? Vậy ta hỏi con, bắt đầu từ hôm nay, con là muốn ở lại cái vương phủ rắm chó này à?” Nhậm Diệc đột nhiên đứng dậy, tròng mắt híp lại, mang theo hơi thở mãnh liệt áp bách, hoàn toàn khác với cái người vừa nằm ăn vạ trước đó.

      Đây mới là Độc Thánh Nhậm Diệc chân chính, tâm ngoan thủ lạt, độc quỷ trong tay nhuốm máu của vô số sinh linh.

      “Sư phụ!” Thấy như vậy, Tiểu Phàm cũng nghiêm mặt: “Người biết mục đích con tới kinh thành là gì mà, ở đây cũng chỉ là tạm thời, nhưng nếu sau này mẫu thân quyết định muốn ở lại, con cũng ở lại!”

      Quyền quyết định, nằm trong tay của mẫu thân, chứ phải nằm trong tay bé.

      Nhậm Diệc cười lạnh tiếng: “Chỉ sợ đến lúc đó, cho dù hai người có muốn rời Ân Tịch Ly cũng ngăn cho hai người , dựa vào thế lực của , chỉ sợ hai mẹ con con thể dễ dàng chạy thoát được.”

      Tiểu Phàm chậm rãi : “Vậy thế nào? Tuy phụ vương có thế lực rất lớn, nhưng chỉ cần con muốn rời ai có thể ngăn cản, trừ phi đó là mẫu thân.”

      Giờ khắc này, biểu nét mặt của bé cũng phải là biểu đứa trẻ sáu tuổi nên có, thần thái này của Tiểu Phàm khiến trong lòng Nhậm Diệc cảm thấy kích động, gật đầu tán thưởng.

      Cái khí chất này cũng đủ để chứng minh, trong tương lai, đứa bé này hề tầm thường, mà cái đứa bé hề tầm thường đó, lại là đệ tử của , truyền nhân duy nhất của Độc Thánh!

      “Tốt!” vỗ vỗ vai Tiểu Phàm, : “Nhưng mà Tiểu Phàm này, cho sư phụ nghe, chẳng lẽ con thích phụ vương của con chút nào sao?”

      Tiểu Phàm mở to hai mắt, sau đó từ từ cúi đầu xuống, cũng chẳng câu.

      Phận làm con, sao lại có đạo lý thích cha mình? Chẳng qua là, nếu như mẫu thân muốn , cho dù bé có thích phụ vương đến thế nào chăng nữa, bé cũng ở lại, bởi vì bé phải bảo vệ mẫu thân!

      trả lời, Nhậm Diệc nhìn thấy sắc mặt của bé như vậy, trong lòng cũng hiểu được đáp án, khỏi thở dài tiếng, vỗ vỗ đầu của bé: “Quên , bây giờ mà chuyện này cũng còn quá sớm, con yên tâm, sư phụ luôn ở bên cạnh và ủng hộ hai mẹ con con.”

      Tiểu Phàm ngẩng đầu lên nhìn , khẽ cười: “Cám ơn sư phụ!”

      “Ừ, ngủ sớm , nghe ngày mai còn dẫn con vào cung ra mắt hoàng thượng và thái hậu, đến lúc đó con nhớ cẩn thận chút, ngàn vạn lần được tiết lộ bất cứ chuyện gì của sư phụ!”

      “Sư phụ yên tâm, con hiểu mà.” Tiểu Phàm nghiêm túc .

      Thân phận của sư phụ, là , ngay cả mẫu thân cũng biết, nhưng sư phụ lại úp úp mở mở cho bé biết chút, mặc dù chỉ là chút nhưng bé cũng dần dần đoán được đại khái, vì an toàn của sư phụ, sao bé có thể tiết lộ ra những chuyện liên quan đến sư phụ chứ?

      “Hiểu là tốt rồi!” Nhậm Diệc vô cùng trìu mến vỗ về khuôn mặt nhắn của bé, nhưng lo lắng ở trong lòng lại càng khuếch trương.

      Kinh thành, đây là nơi mà bao giờ muốn đặt chân đến. . . . Chẳng qua là, bởi vì bọn họ, rốt cuộc cũng phải trở lại. . . . .

      Hy vọng mọi thứ, cũng có thể giống như lúc trước.

      Ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Tiểu Phàm rúc trong chăn, bỗng chăn bị ai đó lôi kéo, mơ mơ màng màng khẽ mở mắt, ra là phụ vương.

      Sau đó lại mơ mơ màng màng bị phụ vương ôm vào lòng, đánh thức nữ nhân nào đó ngủ đến thần trí mê man, cho dù trời sập cũng biết.

      Nhưng mà, nữ nhân nào đó lại hề ngoan ngoãn giống con trai của nàng, lúc nàng mới ngủ dậy rất dễ dàng nổi giận, vô cùng dễ nổi giận, nhất là khi trông thấy mới chỉ có canh năm mà bị người khác gọi dậy.

      “Mẹ kiếp! Mụ nội nó, là ai quy định muốn gặp hoàng thượng phải thức dậy lúc bốn giờ? Ta gặp cũng được sao? Chẳng lẽ các người biết, hơn bốn giờ chính là khoảng thời gian ngủ tốt nhất để giữ gìn nhan sắc hay sao? Còn nữa, ta ta muốn vào cung gặp hoàng thượng lúc nào vậy hả? Ta ta muốn vào cung hồi nào? !”

      Tiểu Phàm bất đắc dĩ nhìn Ân Tịch Ly lắc lắc tay, ý muốn , ngại quá, con giải quyết được.

      Ân Tịch Ly nhíu mày cái: “Nha đầu, Tiểu Phàm phải nhận tổ quy tông, hôm nay nàng muốn cũng phải .”

      Hạ Thiên trừng mắt liếc cái: “Đại thúc thúi, ta cho ngươi biết, Tiểu Phàm là con trai do ta sinh ra, chẳng phải là ngươi chỉ cung cấp có mỗi con tinh trùng miễn phí thôi sao? Muốn nhận tổ quy tông cũng nhận tổ quy tông nhà ta, mắc mớ gì tới ngươi?”

      Ánh mắt của Ân Tịch Ly thoáng trầm xuống: “Cái gì gọi là cung cấp tinh trùng miễn phí?” Lúc trước nàng cũng thường hay những từ kỳ quái, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể hiểu được, nhưng những lời này là rất kỳ quái rồi, có cách nào hiểu nổi.

      “Ách. . . . . .” Lúc này Hạ Thiên mới giật mình biết mình mê sảng cái gì, mặt khỏi đỏ lên, nàng tức giận : “ có gì có gì, dù sao cũng cho phép ngươi mang con trai của ta !”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :