1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 118: Vừa gặp lại khi dễ người ta!

      chuyện, chuyện gì?

      Hạ Thiên cảm thấy hoang mang. . . . . Đại thúc bảo là chuyện chút, vậy nàng chuyện với chút, dù sao cũng bảy năm gặp, thế nào cũng là bạn bè cũ, đúng ? Bạn bè cũ nhiều năm gặp, chắc chắn là có rất nhiều chuyện muốn !

      Điều này, Hạ Thiên còn có thể lý giải được, nhưng mà, điều khiến cho nàng thể lý giải được chính là. . . .

      chuyện chút, cớ sao phải nằm ở giường?

      chuyện chút, sao phải cởi hết quần áo?

      chuyện chút, mà sao lại ‘động tay động chân’?

      mông lại truyền đến từng cơn, từng cơn đau nhói, mà đại thúc cũng chẳng hề có chút nương tay, hai lời trực tiếp ném nàng lên giường, cởi hết những lớp quần áo dày kia, sau đó rằng, cứ thế mà đánh vào mông nàng.

      Hạ Thiên rơi lệ, tất cả mọi hành động của Vương gia đại thúc, nàng đều thể nào lý giải được, nhưng mà, có thể đừng làm như vậy nữa có được hay ?

      Nàng nổi giận, lại thể nào nhảy cẫng lên, vì vậy, nàng khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, dính đầy cả khuôn mặt: “Đại thúc thúi. . . . Vừa gặp lại khi dễ người ta. . . . . . .Có ai xấu xa giống như ngươi chứ. . . .Huhuhu. . . .”

      Ân Tịch Ly mím môi, thèm để ý đến nàng, động tác tay cũng hề ngừng lại, đôi tay mang theo tức giận mà tiếp tục hung hăng đánh xuống.

      giận, giận nàng tiếng nào mà biến mất nhiều năm như vậy, ngay cả phong thư cũng để lại cho .

      giận, giận nàng nhiều năm qua sống tốt như vậy, mà lại ngày ngày cơm nuốt trôi, đêm đến cũng cách nào ngủ được.

      giận, giận nàng dám mang theo con của ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . Còn mang theo ‘con ong’ Nhậm Diệc khó chơi như vậy theo sát ở bên cạnh mình.

      Con của . . . . .

      sai, chính là con của , đứa bé mà chỉ cần nhìn thoáng qua, liền có cách nào dứt bỏ được, ngoại trừ con của còn ai có thể khiến cho lòng mơ hồ dao động như vậy?

      càng nghĩ càng giận, bàn tay càng tăng thêm sức lực, cuối cùng, ngay cả Hạ Thiên cũng cảm thấy đại thúc có gì đó thích hợp, nàng cau mày nhịn đau, thở phì phì : “Ân Tịch Ly! Ngươi đánh đủ chưa?”

      Ân Tịch Ly hiển nhiên lường trước được vào lúc này mà nàng còn dám to tiếng với mình, nhất thời lại cảm thấy tức giận: “Đánh đủ chưa sao? Hạ Thiên, bổn vương cho nàng biết, hôm nay, bổn vương muốn đánh cho nàng thể nào xuống giường được nữa! Để xem nàng còn có thể chạy đâu được! Xem nàng có thể trốn đâu được nữa hay ! Nàng có giỏi lại trốn thêm bảy năm nữa thử xem!”

      “. . . . .” Hạ Thiên ngẩn ra, lửa giận tràn ngập trong lòng, ngay lập tức lại hóa thành hư vô, chậm rãi mà tiêu tan, nàng cúi đầu, đuối lý : “Ta cũng phải là cố ý tiếng nào mà bỏ như vậy. . . . .”

      Nàng cho rằng, Ân Tịch Ly trách mình tiếng nào với bỏ , dù sao hai người cũng quen biết được thời gian, tiếng nào mà bỏ như vậy, quả có lễ phép, Hạ Thiên cảm thấy áy náy trong lòng, cho nên lần này, nàng vô cùng nghiêm túc, cẩn thận thừa nhận sai lầm của mình: “ xin lỗi, có lần sau nữa. . . . .”

      Nàng câu xin lỗi lại làm cho Ân Tịch Ly cảm thấy kinh ngạc, bàn tay giơ lên cao, lại từ từ hạ xuống, nhìn chằm chằm vào này , sau đó nhàng thở dài: “Vì sao lại phải bỏ ?”

      Hạ Thiên càng cúi thấp đầu: “ vì sao cả, muốn thôi.”

      Nàng nghĩ, bởi vì chuyện của mình mà lại khiến cho Ân Tịch Ly khó xử, năm kia, nàng vội vàng rời khỏi kinh thành, vốn tính toán kỹ lưỡng kế hoạch trở về trả thù, Ngôn Hoan từng với nàng, có thù báo cuộc sống sau này chỉ toàn là những ngày tháng ăn ngủ yên, nàng cũng muốn cả đời này, mình phải vĩnh viễn nhớ kỹ khuôn mặt của Ân Dã Thần và Hướng Linh Lung, cho nên, thù này, nàng nhất định là phải báo.

      Nhưng mà ngờ, sau khi nàng rời khỏi kinh thành, lại phát mình lạc vào khu rừng rậm, khu rừng này cực kỳ rậm rạp, hơn nữa còn có rất nhiều loại dã thú kinh khủng, bởi vì lúc ấy nàng chạy trối chết, ngờ lại té xuống vách núi.

      Vách núi này cao tới trăm trượng, nàng nghĩ bản thân mình chết chắc rồi, lại ngờ sau khi ngã xuống mình vẫn còn sống, lúc đó nàng nghĩ, chắc chắn là mình xuyên về đại rồi, có thể trở về đại là điều vẫn xuất trong giấc mơ của nàng mỗi đêm, nàng rất nhớ Ngôn Hoan, muốn trở về để tâm hết tất cả với ấy, những chuyện xảy ra ở nơi này, vậy mà, lúc nàng còn hưng phấn đến nỗi quên cả ngày tháng, bỗng dưng lại có người xuất .

      Người đó chính là Nhậm Diệc, sau đó nàng mới biết, ra nơi này cũng phải là đại, đây vẫn là vương triều Vũ Trinh, chẳng qua, nơi này chỉ là khe núi bí mà thôi.

      Về sau, khi ở lại trong sơn cốc này hơn hai tháng để trị thương, nàng lại phát mình mang thai rồi. Theo như nền giáo dục ở đại, mười tám tuổi vẫn chưa phải là số tuổi đủ để kết hôn, cho nên, nàng vẫn cảm thấy, mình chưa kết hôn mà lại sinh ra đứa bé này, quả là có chút thể chấp nhận được, đột nhiên phát ra mình mang thai như vậy, khiến cho nàng bị dọa đến sợ ngây người.

      Nhưng mà, khoảnh khắc Nhậm Diệc đề xuất ý kiến là nàng hãy bỏ đứa bé này , rốt cuộc nàng cũng kìm nén sợ hãi mà cự tuyệt.

      Nàng là nhi, nàng đau lòng cho sinh mệnh , cho dù biết đứa bé trong bụng mình, sau khi sinh ra có cha, nhưng nàng vẫn chấp nhận sinh ra nó, sau đó, lại dùng tình thương vô vàn của người mẹ để thương đứa trẻ này, bù đắp lại cho nó những tiếc nuối vì có cha.

      chứng minh nàng làm đúng, bây giờ, nàng và Tiểu Phàm vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi nàng sớm quên mất Ân Dã Thần và Hướng Linh Lung từng làm tổn thương mình, có chăng chỉ là vào những đêm khuya thanh vắng, bên trong những giấc mộng kia, nàng lại nhớ đến những chuyện xảy ra vào mấy tháng đầu khi mình vừa mới xuyên đến vương triều Vũ Trinh này, bởi vì ở cái triều đại này, đó là những người đầu tiên mà nàng chung sống, cho dù bọn họ là người xấu.

      “Muốn sao?” Ân Tịch Ly cười lạnh tiếng: “Có bao giờ nàng từng nghĩ, ta tìm nàng bao lâu rồi ?”

      Hạ Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn , khuôn mặt kia quen thuộc đến mức, cho dù bảy năm nhìn thấy, nàng cũng có cảm giác xa lạ chút nào, Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy mình có chút đáng trách: “Ta. . . . biết. . . .”

      Nàng biết, nhưng mà, vì sao đại thúc lại muốn tìm nàng? Giao tình giữa bọn họ dường như cũng phải là quá đậm sâu?

      “Nàng cho là, nàng rồi có thể mặc kệ tất cả sao?” Ân Tịch Ly lại hỏi, đôi mắt thâm trầm còn nhìn thấy được tức giận, ngược lại, chỉ còn lại mảnh lạnh lẽo.

      “. . . . .” Hạ Thiên cắn cắn môi, cúi thấp đầu.

      “Nàng cho là, nàng bỏ như vậy, tất cả mọi chuyện trước kia có thể xóa bỏ hết sao?”

      “. . . . .” Hạ Thiên tự trách mình, cũng dám ngẩng đầu lên.

      “Nàng cho là. . . . .” Ân Tịch Ly vẫn còn muốn cái gì, bên ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến giọng trong trẻo: “Con có thể vào được ?” Là giọng của Tiểu Phàm.

      Ân Tịch Ly im bặt, liếc mắt nhìn Hạ Thiên cái sâu, trầm giọng đáp: “Đương nhiên là có thể!”

      Tiểu Phàm lắc đầu trấn an Nhậm Diệc cũng rất muốn xông vào, sau đó, bé nhàng đẩy cửa bước vào bên trong, rồi lại tự giác khép cửa lại.

      Trong phòng, người mẹ có đôi lúc hơi đần chút, có đôi lúc lại hơi đáng ghét chút, có đôi lúc lại dài dòng chút, bị vị đại gia kia đặt ở đùi, dáng vẻ giống như. . . .

      Ừm, dáng vẻ giống như mỗi lần bé bị mẹ đánh đòn nha!

      Chẳng lẽ, vị đại gia này đánh vào mông của mẹ?
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 119: Mẫu thân rất đáng đánh đòn

      Bé im lặng phân tích tình huống trong đầu mình, rồi lại nhìn Ân Tịch Ly, cười cách ngọt ngào, sau đó vô cùng nghiêm túc, thành khẩn hỏi mẹ mình: “Mẹ, mẹ thiếu bạc của người ta sao?”

      Hạ Thiên vừa nhìn thấy con trai, hốc mắt ngay lập liền tức đỏ lên, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất, con trai là do nàng sinh ra, cũng là phần tâm tư của nàng, hiển nhiên là nàng cũng biết nó nghĩ gì, nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận này, nàng biết, ra là bé lo lắng nàng bị người ta khi dễ.

      Nàng vội vàng lắc đầu, lẩm bẩm : “ có. . . .”

      “Vậy mẹ cướp thê tử của người ta sao?”

      “Nào dám. . . . .”

      “Hay là lại phá tung phòng ở của người ta rồi?”

      “Làm sao có thể. . . .”

      “Nếu mẫu thân thiếu bạc của ngài, cướp thê tử của ngài, cũng phá chỗ ở của ngài, vậy . . . .” Tiểu Phàm đỡ mẹ mình ngồi dậy, đôi mắt to tròn mang theo mấy phần uy hiếp nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Ân Tịch Ly: “Đại gia, ngài được khi dễ mẫu thân như vậy, nếu , Tiểu Phàm tức giận!”

      Nếu Tiểu Phàm tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Ân Tịch Ly nhìn con trai mình, tình cảm dịu dàng trong lòng lại hóa thành từng cơn sóng , hơn nữa, lúc nhìn thấy bé bảo vệ Hạ Thiên như vậy, khóe miệng của nhịn được mà giương lên, lần đầu tiên nhìn thấy, khó tránh được cảm giác quen thuộc, đây chẳng phải là bản sao của mình ngày bé đó sao?

      Nhìn bộ dáng hề sợ hãi của Tiểu Phàm, quả hổ là con trai của , Ân Tịch Ly nhướng mày, dương dương tự đắc, nhất thời lại chú ý đến cách xưng hô của Tiểu Phàm khi bé gọi là ‘đại gia’,

      nhìn Tiểu Phàm, chậm rãi : “Nàng ấy thiếu bạc của ta, cướp thê tử của ta, cũng phá chỗ ở của ta, nhưng nàng ấy trộm món bảo bối quan trọng nhất của ta, bảo bối này đối với ta mà , cho dù có đem cả thiên hạ ra để so sánh cũng thể nào so sánh được, con xem, mất bảo bối quan trọng như vậy, ta có thể tức giận sao? Mà mẫu thân của con, lại mang bảo bối của ta giấu nhiều năm như vậy, con , mẫu thân của con nợ ta sao?”

      Nghe vậy, khuôn mặt nhắn của Tiểu Phàm nghiêm túc hẳn lên: “Mẹ, mẹ trộm mất bảo bối của ngài ấy sao?” Hình như bảo bối kia lại còn là thứ vô giá! Vậy hỏng rồi, đến khi nào hai mẹ con bé mới trả nổi đây?

      Hay là giết người diệt khẩu. . .vậy cũng có thể cần trả lại đúng ? Trong lòng bé tính toán đến khả năng này.

      bậy! Đại thúc thúi, ngươi đừng có mà hưu vượn, ta trộm bảo bối của ngươi lúc nào?” Hạ Thiên tức giận, tâm địa của đại thúc này xấu xa, lại dám vu oan giá họa cho nàng!

      có sao?” Ân Tịch Ly cười cách thâm trầm, lớn tiếng : “Tiểu Phàm, đem con dao lại đây!”

      Hạ Thiên sửng sốt, Tiểu Phàm cũng ngây ngẩn cả người, lúc này Ân Tịch Ly đột nhiên lại muốn lấy con dao tới để làm gì? Chẳng lẽ, biết bọn họ trả nổi, cho nên chuẩn bị giết chết bọn họ sao?

      Suy nghĩ của Tiểu Phàm bỗng chốc vòng vo mấy trăm lần, bé nghĩ, cho dù vị đại gia này có xuống tay với hai mẹ con bé sư phụ cũng đứng ở bên ngoài, sư phụ để cho dễ dàng ra tay như vậy, nghĩ thế, bé mới chậm rãi cầm con dao mà mình vẫn luôn mang theo để phòng thân đưa lên cho .

      Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau khi tiếp nhận con dao liền hai lời mà trực tiếp vung lên.

      Sột soạt – Sột soạt – Sột soạt —— Sột soạt – Sột soạt - Sột soạt ——

      Khi mớ râu dày chậm rãi rơi xuống, trong giây lát, Hạ Thiên mới hiểu làm gì, sắc mặt nàng trắng nhợt, xông lên phía trước: “Đừng, đừng! Ngươi được cạo râu!”

      Ân Tịch Ly cười lạnh: “Thế nào? dám để cho Tiểu Phàm nhìn thấy khuôn mặt của ta sao?”

      Hạ Thiên cắn cắn môi, trả lời, nhưng bàn tay lại khẽ run lên.

      Nàng. . . . .quả muốn để cho Tiểu Phàm trông thấy diện mạo của Ân Tịch Ly, bảy năm trước, vào cái đêm hôm đó, nàng trúng phải xuân dược của Hướng Linh Lung, lúc đó nàng cho rằng, kẻ làm nhục nàng chính là cái gã áo đen canh giữ nàng ngày ấy, thế nhưng, cho đến khi nàng sinh ra Tiểu Phàm, rồi lại nhìn nó dần dần lớn lên, khuôn mặt nhắn xinh đẹp này, lại cực kỳ giống người khác, nàng cũng từng hoài nghi, có lẽ, cái người phát sinh quan hệ với mình ngày hôm đó phải là gã áo đen, mà là . . . . . Ân Tịch Ly!

      Tiểu Phàm nhìn thấy mẹ mình như vậy, đôi mắt to tròn biết là chứa điều gì, đột nhiên lại giống như là hiểu ra chuyện gì, bé chỉ lặng lẽ đứng im lát, sau đó, bàn tay bé bỗng cầm lấy con dao , trèo lên giường, đứng ở trước mặt Ân Tịch Ly, nhìn lát, rồi lại nâng con dao lên, giúp Ân Tịch Ly cạo chòm râu kia.

      Hạ Thiên trông thấy hành động đó của Tiểu Phàm, sắc mặt của nàng bỗng trở nên trắng bệch.

      khuôn mặt tuyệt mỹ dần dần ra ở trước mắt Tiểu Phàm, Ân Tịch Ly – người được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam, vẻ đẹp của , kinh diễm đến tột cùng, khiến cho ai từng trông thấy dù chỉ lần cũng thể nào quên được.

      Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc này, do dự lát, bé lại nhảy xuống giường, chạy tới bên cạnh bàn trang điểm, nhìn vào trong gương, ngắm kỹ khuôn mặt của chính mình hết nửa ngày.

      Mắt, mũi, khác nhau là bao. Ngũ quan cũng tương tự như thế, giống như là từ trong khuôn mà đúc ra, chỉ cần hai người bọn họ đứng chung chỗ ai dám hoài nghi bọn họ phải là cha con.

      Ân Tịch Ly hề tiếng nào, chỉ lẳng lặng dõi theo từng hành động của con trai mình, biết, con trai của rất thông minh, có số chuyện cần thiết phải , bé cũng hiểu.

      Sau lúc lâu, Tiểu Phàm bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn Ân Tịch Ly mang theo đồng cảm: “Ngài sai, mẫu thân rất đáng đánh đòn!”

      xong, bé cầm lấy con dao , vẻ mặt lộ ra chút khổ sở, cúi thấp đầu, sau đó ra ngoài.

      “Tiểu Phàm!” Hạ Thiên lo lắng con trai bảo bối của mình tiếp thu được chuyện này cách đột ngột như vậy, nàng vô cùng lo lắng, cũng muốn đuổi theo sau, lại bị Ân Tịch Ly ngăn lại: “Trước khi giải quyết xong vấn đề giữa chúng ta nàng được đâu hết!”

      Hạ Thiên sốt ruột, nắm lấy bàn tay của Ân Tịch Ly, sau đó há mồm cắn xuống: “Ngươi dám lung tung trước mặt Tiểu Phàm, ngươi dám lung tung trước mặt Tiểu Phàm. . . .Đại thúc thúi. . . . .Huhu. . . . . Ngươi đền Tiểu Phàm lại đây cho ta. . . . .”

      Ân Tịch Ly sít sao nhíu chặt mày: “Ta là cha của nó, vì sao ta thể ?”

      “Ngươi phải!”

      “Ai ta phải?”

      “Ngươi phải!”

      “Hạ Thiên!” Ân Tịch Ly cũng nổi giận, hét lên tiếng: “Nàng lặp lại lần nữa thử xem?”

      Hạ Thiên vô cùng lo lắng cho Tiểu Phàm, sao lại dám chứ? Hơn nữa, những năm gần đây phải chịu nhiều ủy khuất, nàng cũng thèm quan tâm đến Ân Tịch Ly, chỉ thở phì phì : “Ân Dã Thần và Hướng Linh Lung hùa nhau hãm hại ta, lúc đó ngươi ở đâu, ngươi cũng chỉ lợi dụng thời điểm lúc ta bị trúng độc, mất khống chế mà khi dễ ta! Ngươi có khác gì bọn họ chứ?”

      Trong nháy mắt, Ân Tịch Ly hóa đá, sắc mặt giống như tảng băng đỉnh Tuyết Sơn ngàn năm, trầm đến đáng sợ, hàn ý khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, gắt gao nhìn thẳng vào Hạ Thiên, như thể muốn chọc thủng vài lỗ khuôn mặt nàng.

      Nàng , và bọn họ có gì khác nhau. . . . . .

      Nàng , thừa dịp nàng trúng độc. . . . .khi dễ nàng sao. . . . .

      Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Thiên cũng có chút hối hận, trông thấy sắc mặt của thâm trầm đến đáng sợ, nàng lại càng thêm hối hận vì cái tội nhanh mồm nhanh miệng của mình, nhưng mà, nàng lo lắng Tiểu Phàm suy nghĩ lung tung, cho nên cũng muốn ngồi đây đôi co với nữa.

      giường bước xuống, ngay cả giày cũng kịp mang, Hạ Thiên vội vã chạy tìm Tiểu Phàm, nhiều năm như vậy, Tiểu Phàm chính là sinh mệnh của nàng, toàn bộ thế giới này, nàng cần gì cả, chỉ duy nhất mình Tiểu Phàm là nàng thể nào đánh mất được.

      Ân Tịch Ly đuổi theo, cũng hề câu nào, chỉ hờ hững đứng dậy, lạnh lùng bước ra khỏi cửa.

      Lặng yên chút tiếng động, trong khoảnh khắc vừa bước ra khỏi cửa phòng, cái giường đột nhiên vỡ nát, từng mảnh gỗ vụn vương vãi đầy mặt đất, giống như lạnh lùng của , vây kín cả căn phòng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 120: Mẹ con gọi ngài là đại thúc, con gọi ngài là đại gia

      Tiểu Phàm ngồi bậc thềm, hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn đăm đăm vào ngọn núi cách đó xa.

      Từ lúc sinh ra tới khi bé bắt đầu hiểu chuyện, bé cho rằng sư phụ cũng chính là cha của mình, vì vậy mà bé vẫn luôn đặc biệt thích sư phụ, sau này mẹ lại với bé rằng đó phải là cha.

      Bé hỏi mẹ, vậy cha là ai, cha ở nơi nào?

      Lúc ấy, mẹ gì, chỉ ôm bé rồi khóc, bé hiểu tại sao mẹ lại khóc, mẹ chỉ rằng, mẹ bị người ta khi dễ, mẹ rất muốn về nhà, còn , trong nhà có dì tên là Ngôn Hoan nữa.

      Từ đó về sau, bé cũng hỏi những chuyện có liên quan đến cha, bởi vì bé muốn nhìn thấy mẹ khóc, chỉ trừ vài lần mẹ chủ động nhắc tới mà thôi.

      Nhưng mà bây giờ, lại có người xuất trước mặt bé, người đó lại là cha. . . . .

      Đôi mắt của Tiểu Phàm đỏ hoe, bé cảm thấy sống mũi có chút cay cay, lại có chút chua xót, khiến cho bé phải khịt khịt vài cái.

      Cha giống như trong tưởng tượng của bé. . . . .

      “Tiểu Phàm!” Hạ Thiên từ phía xa chạy tới, nhìn thấy con trai bảo bối ngơ ngác ngồi bậc thềm, nàng cảm thấy lòng mình đau xót, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi. . . . .: “Huhu. . . .Tiểu Phàm. . . . .Mẹ xin lỗi. . . . .”

      Tiểu Phàm quay đầu lại nhìn mẹ mình, khịt khịt mũi: “Mẹ rằng, mẹ biết cha con là ai . . . . .”

      “Huhu. . . . xin lỗi. . . . .” Nhưng mà, nàng như vậy sao? Hạ Thiên cảm thấy áy náy trong lòng.

      “Con tin tưởng mẹ, nhưng mà, sau đó mẹ lại rằng, cha của con là kẻ bạc tình, quan tâm tới chúng ta nữa rồi.”

      “Hu. . . .” Nàng còn cả những lời này sao? Sao nàng lại nhớ tí nào hết vậy? Huhu. . . . Tiểu Phàm tức giận rồi.

      “Con cũng tin lời của mẹ, nhưng rồi, mẹ còn , cha của con phải là kẻ bạc tình, là do mẹ chê cha vừa nghèo, vừa già lại còn xấu xí, thể nuôi nổi Tiểu Phàm, cho nên mẹ bỏ rơi người ta, rồi mang theo Tiểu Phàm bỏ chạy. . . . .”

      “Huhu. . . .?” Nàng như vậy nữa sao? Huhu. . . . Nàng là đáng chết mà. . . . . Tại sao nàng lại có thể làm ô uế hình tượng của mình trong lòng con trai chứ.

      “Con vẫn tin lời mẹ, nhưng mà hôm nay, người vừa đẹp trai lại vừa có tiền xuất , là cha của Tiểu Phàm, mẹ , rốt cuộc có phải là người đó hay ?”

      Đôi mắt của Tiểu Phàm đỏ hoe, lại cố gắng khóc, sư phụ từng , nam nhân được khóc, mặc dù bé còn nhưng cũng thể khóc, bé muốn học cách bảo vệ nữ nhân.

      “Tiểu Phàm. . . . .Huhu. . . . . Mẹ với con. . . . . Mẹ biết. . . . .” Hạ Thiên ôm chầm lấy con trai mình, nước mắt nước mũi đầm đìa, nghẹn ngào kể lể: “Mẹ bị người ta khi dễ. . . . tên nam nhân và tên nữ nhân khốn kiếp. . . . hạ độc mẹ. . . . . Mụ nội nó, thế lại còn hạ xuân dược. . . . . Mẹ trúng xuân dược nên chẳng còn biết gì nữa. . . . . Chỉ thấy tên nam nhân khốn kiếp kia động tay động chân với mình. . . . . Mụ nội nó, sau đó mẹ hôn mê. . . . .”

      “Hôn mê?” Tiểu Phàm khịt khịt mũi: “Mẹ ngất rồi, vậy cha con đâu. . . . .?”

      “Con mẹ nó, làm sao ta biết cha con ở nơi nào. . . . . Lúc ấy ta bị dọa sợ chết khiếp. . . . Sau khi tỉnh dậy bỏ chạy ngay lập tức. . . . . Nhưng vận khí của mẹ con tốt. . . . . Lại rơi xuống sơn cốc. . . . Lúc đó mới gặp được sư phụ của con. . . . .”

      “Vậy tại sao dáng dấp của con lại giống người đó đến vậy?” Rốt cuộc, Tiểu Phàm cũng hỏi ra vấn đề mà bé vẫn luôn canh cánh trong lòng, đời này, ngoại trừ cha con còn ai có thể giống nhau như vậy?

      “Con hỏi ta ta biết hỏi ai đây. . . . .” Hạ Thiên khóc đến vô cùng thảm thiết: “Mụ nội nó, ta bị khi dễ thế nào ta còn biết nữa là. . . . . .”

      Nghe đến đây, rốt cuộc Tiểu Phàm cũng tỉnh táo trở lại, bé lau khô nước mắt cho mẹ mình, sau đó mới từ từ phân tích: “Có phải là sau đó, vị đại gia đó đánh bay tên nam nhân và nữ nhân khốn kiếp kia rồi cứu mẹ ra ngoài đúng ?”

      “Hức. . . .ta cũng nghĩ như vậy. . . . .” Hạ Thiên hung hăng gạt nước mắt: “Nếu phải là chính mắt ta nhìn thấy Tiểu Phàm con càng lớn càng giống đại thúc, ta cũng nghi ngờ . . . . . Shit! Tại sao chuyện tình bi thảm như vậy lại xảy ra với ta cơ chứ. . . . .”

      vậy, người đó rất có thể là cha của con?” Tiểu Phàm nghiêm túc nhìn mẹ mình: “Lần này mẹ gạt con nữa chứ?”

      Hạ Thiên rụt cổ: “Ta nào dám gạt con. . . . .” Nếu Tiểu Phàm thèm để ý đến nàng nữa phải làm sao bây giờ? Nàng chết mất.

      Tiểu Phàm cúi đầu ngẫm nghĩ chút: “Mẹ, vậy mẹ có thể cho Tiểu Phàm biết tên nam nhân và nữ nhân khốn kiếp kia là ai được ?”

      Hạ Thiên ôm chặt lấy con trai mình, gật gật đầu: “Được, Tiểu Phàm muốn biết cái gì, mẹ cũng hết, hết.”

      Trăng tròn đỉnh núi, chiếu sáng cả vùng gian rộng lớn, hai mẹ con ngồi ôm nhau bậc thềm, cách đó xa, Nhậm Diệc thân áo trắng tung bay trong gió, lặng lẽ ngồi ở hành lang, ánh mắt dịu dàng dõi theo hai bóng hình lớn , khóe miệng khẽ mỉm cười.

      *

      Lưu Viễn lại vô cùng bi thảm.

      Tối nay, chẳng biết là ai dẫm trúng đuôi của Ly vương điện hạ, ngài rất tức giận.

      Điện hạ tức giận, vô cùng bi thảm, phục vụ kiểu gì cũng vừa ý, cuối cùng lại bị Điện hạ trực tiếp ném ra khỏi lều.

      cũng hiểu, là ai chọc điện hạ tức giận, chẳng lẽ là cái gã áo trắng đánh nhau với ngài lúc tối sao?

      Lưu Viễn ngẫm nghĩ chút, cảm thấy rất có khả năng này, vì vậy, khoát khoát tay, phân phó tên lính: “, mang cái tên nam nhân đánh nhau với điện hạ lúc tối đến đây, bổn soái muốn tự mình tra hỏi !”

      Khoảng chừng mười tên lính nhận mệnh rời , Lưu Viễn thở phào hơi nhõm, haizz, chỉ cần bắt tên đó đến đây để cho điện hạ trút giận có lẽ điện hạ cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      Lưu Viễn ngồi bên ngoài lều thầm tính toán, mà Ân Tịch Ly cũng ngồi ngây ngốc ở bên trong, bầu khí xung quanh trở nên rét lạnh, cứ ngồi như vậy tận mấy canh giờ.

      Ân Tịch Ly vạn lần thể ngờ được, Hạ Thiên dùng những từ ngữ như vậy để hình dung về , đúng, là lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn, nhưng nếu làm vậy nàng chết mất, vậy nên cũng còn cách nào khác.

      Vậy mà cái người con có lương tâm đó lại như thế nào?

      Ân Tịch Ly hít hơi sâu, như vậy mới có thể áp chế được lửa giận bốc cháy hừng hực ở trong lòng mình, tất cả những vui mừng, hạnh phúc khi nhìn thấy nàng và Tiểu Phàm, lại chỉ vì câu của nàng mà tan nát.

      Nha đầu kia. . . . . Nha đầu kia. . . . . rất hận, hận thể nào hung hăng đánh mạnh vào mông nàng!

      “Nha đầu thúi. . . . .” Ân Tịch Ly mệt mỏi ngã vật xuống giường, ngửa đầu nhìn lên nóc lều, cảm thấy lòng mình cũng mệt mỏi rã rời.

      khỏi nghĩ đến khuôn mặt nhắn đáng của Tiểu Phàm, mỗi đường nét khuôn mặt đó dường như cũng được đúc ra từ khuôn mẫu của chính , cái ý nghĩ này khiến cho tâm tình của tốt lên rất nhiều.

      có con trai. . . . .

      vậy mà lại có con trai. . . . . .

      Thế nhưng, lại bỏ lỡ khoảng thời gian sáu năm trước khi con trai mình lớn lên, nghĩ tới đây, trong lòng lại cảm thấy phiền muộn, tất cả đều do cái người con kia, nếu nàng trốn làm sao có thể bỏ lỡ khoảng thời gian con trai mình lớn lên được?

      “Điện hạ! Điện hạ!”

      Bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng của binh lính, Ân Tịch Ly nhướng mày, định quát to để bọn họ làm phiền mình nữa Lưu Viễn lên tiếng trước: “Điện hạ ngủ rồi, có chuyện gì mà các ngươi ầm ỹ ở đây vậy?”

      Tên lính kia lau mồ hôi, há hốc mồm, khuôn mặt che giấu được vẻ khiếp sợ, ngón tay run rẩy chỉ vào bóng dáng nho đứng bên ngoài quân doanh: “Phó tướng. . . . Bên ngoài. . . bên ngoài có đứa bé tự xưng là con trai của điện hạ. . . . . muốn. . . .muốn gặp điện hạ. . . . .”

      Tên lính năng lắp bắp, Điện hạ. . . . . có con trai. . . . . rốt cuộc là từ khi nào vậy? Tại sao chưa từng nghe ai tới? vốn cho rằng thằng bé đó gạt người, nhưng khi nhìn thấy cái loại khí chất đó, cái loại khí chất cao cao tại thượng của đấng quân vương, khiến cho người khác thể coi thường lời của bé, vì vậy, chỉ có thể chạy vào trong để bẩm báo.

      “Con trai của điện hạ?” Lưu Viễn nhíu mày: “ hưu vượn, Điện hạ của chúng ta còn chưa có đứa con nào, sao có thể nửa đêm nửa hôm tìm tới đây như thế này, đuổi nó !”

      “. . . .Vâng!” Tên lính cúi đầu nhận mệnh, chuẩn bị quay ra đuổi người cửa lều của điện hạ bỗng nhiên được vén lên, để lộ ra khuôn mặt hớn hở và vui mừng của Ân Tịch Ly: “Tiểu Phàm tới à? Đâu? Ở đâu?”

      “Dạ?” Tên lính suýt chút nữa tự cắn lưỡi của mình, thấy điện hạ vội vội vàng vàng như vậy, chẳng lẽ là con trai của điện hạ tới đây sao? vội vàng chỉ về phía bên ngoài quân doanh: “ ở bên ngoài. . . . .”

      Vừa dứt lời, bóng dáng của Ân Tịch Ly chỉ nhoáng lên cái, rất nhanh xuất ở bên ngoài trại lính.

      Mà bóng dáng đứng bên ngoài kia, chính xác là Tiểu Phàm.

      Lúc này, bé yên lặng đứng chờ ở bên ngoài quân doanh, chờ tên lính chuyển lời giúp mình, đột nhiên, bé cảm thấy trước mắt bỗng lóe lên, bóng dáng quen thuộc chợt xuất ngay trước mắt.

      “Tiểu Phàm, sao con lại tới đây?” Ân Tịch Ly nhìn sắc trời, lại nhướng mày hỏi: “Con đến đây mình sao? trễ thế này, lỡ chẳng may gặp phải kẻ xấu phải làm sao bây giờ?”

      “Đại gia, con tới tìm ngài có chút việc!” Tiểu Phàm chậm rãi .

      Nghe vậy, Ân Tịch Ly nhíu mày hỏi: “Con gọi ta là gì?”

      “Đại gia nha, mẹ của con gọi ngài là đại thúc, đương nhiên con phải gọi ngài là đại gia rồi!” Tiểu Phàm vô tội chớp chớp mắt: “Trừ phi ngài có thể làm cho mẹ của con sửa lại lời !” Lời này của bé hẳn là có ý đồ.

      “Con. . .cái tiểu tử thúi này!” Ân Tịch Ly nghe ra thâm ý trong lời của bé, khỏi cười mắng tiếng, sau đó ôm chầm lấy Tiểu Phàm vào trong ngực mình: “Để cha ôm con chút!”

      Thân thể của Tiểu Phàm bỗng chốc trở nên cứng đờ, ở trong lòng Ân Tịch Ly khiến cho bé cảm thấy được tự nhiên, nhưng rồi sau đó cũng động đậy nữa, bé vùi đầu vào trong cổ của , lặng lẽ hít hơi sâu, ra. . . .đây chính là hương vị của cha sao?

      Ân Tịch Ly thở dài hơi đầy thỏa mãn, máu mủ là thứ gì đó rất diệu kỳ, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, cũng đủ để cho người ta xóa bỏ mọi khoảng cách, đem hai người thắt chặt vào nhau.

      Yên lặng lúc lâu, Tiểu Phàm cảm thấy ôm đủ rồi, hơn nữa, bé cũng sáu tuổi, làm sao có thể để cho người ta ôm được? Vì vậy, bé hơi cựa quậy, có chút mất tự nhiên: “Con tới tìm ngài là có chuyện muốn thương lượng.”

      Ân Tịch Ly đặt bé ngồi xuống, khẽ nhướng đôi hàng mi: “Có chuyện muốn thương lượng? Chuyện gì mà khiến cho con đêm hôm khuya khoắt như vậy còn tới tìm ta? Mẹ con có biết ?”

      Tiểu Phàm : “Mẹ ngủ rồi, con canh lúc mẹ ngủ mới lén ra ngoài.”

      Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ chút, xem ra, con trai là có chuyện nên mới đến tìm , lại còn muốn để cho Hạ Thiên biết nữa chứ!

      nào, chúng ta vào trong lều rồi !”

      Hai cha con nắm tay nhau, tay lớn nắm tay bé, từng bước từng bước vào bên trong quân doanh.

      Bên trong quân doanh, tất cả binh lính, ai nấy đều trợn to mắt, nhìn điện hạ nhà mình dắt theo đứa bé khoảng chừng năm sáu tuổi từ từ tiến vào, mặt hai người đều mang theo nụ cười vui vẻ. Nhìn đến ngũ quan hai khuôn mặt giống nhau thế kia, khiến cho dây thần kinh của bọn lính trở nên yếu ớt, tất cả đều cảm thấy sắp sửa trời long đất lở đến nơi rồi.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 121: Cùng ngủ

      Điện hạ. . . . . có con trai!

      Lại còn là đứa con trai lớn như vậy nữa!

      Đây chắc chắn là bí mật lớn nhất trong lịch sử của vương triều Vũ Trinh mấy năm qua, bọn họ quả thể nào tưởng tượng nổi, nếu như bí mật này bị truyền về kinh thành gây nên chấn động lớn đến mức nào!

      Từ trước đến giờ, Ân Tịch Ly đối với tất cả mọi chuyện vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng, vậy mà hôm nay lại phá lệ, bởi vì có con trai ở bên cạnh, toàn bộ tâm trí của chỉ có con trai mình, vậy nên cũng chẳng thèm chú ý đến sắc mặt của bọn lính trong quân doanh.

      Mặc dù Tiểu Phàm rất thông minh, nhưng dù sao cũng vẫn là đứa trẻ, bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên có cha ở bên cạnh mình, bé cảm thấy có chút căng thẳng, tâm trí đâu mà để ý đến người khác nghĩ gì nữa?

      lớn nắm tay nhau lướt qua đám binh lính, bọn họ tới đâu là cằm của bọn lính lần lượt rớt theo tới đó, chỉ thiếu điều lòi luôn hai con mắt ra ngoài nữa thôi.

      Mà phó tướng Lưu Viễn lại càng cảm thấy khó hiểu, nghĩ thế nào cũng nghĩ ra. Đây chính là cậu bé vừa bán thuốc cho bọn họ tối nay, sao có thể trở thành con trai của điện hạ?

      Chẳng lẽ, điện hạ rất thích thằng bé này cho nên muốn đem về làm con nuôi sao?

      Lưu Viễn ngẫm nghĩ chút rồi lại nhìn hai cha con dắt tay nhau vào trong lều, cảm thấy rất có khả năng này, vì vậy, trong lòng bỗng có chút hối hận, sao nhanh chân hơn nhỉ, đứa bé đó khiến cho người ta thích như vậy, mình cũng có thể mang nó về nhà mà, đáng tiếc, lại bị điện hạ trước bước rồi!

      Hai người trong lều lại thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cả hai cùng ngồi xuống chiếu, cha nhìn con, con nhìn cha, cứ như vậy gần nửa canh giờ, giống như nhiều năm gặp, tối nay phải nhìn nhau cho thỏa nỗi nhớ mong.

      Nhìn Tiểu Phàm, Ân Tịch Ly càng cảm thấy thích thôi, lại cảm thấy hối hận lần nữa vì mình bỏ lỡ con trai bảo bối nhiều năm như vậy.

      Rốt cuộc, Tiểu Phàm cũng cảm thấy, nếu bé cứ tiếp tục nhìn chằm chằm như vậy, e rằng dọa người cha mới vừa gặp mặt bao lâu chạy mất, vì thế, bé liền ngồi ngay ngắn lại, do dự lát rồi mới mở miệng hỏi như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Ngài khẳng định, ngài là cha của con sao?”

      Lúc bé hỏi câu này, tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong tay áo, hai bàn tay bé lặng lẽ nắm chặt lại, có trời mới hiểu là bé căng thẳng biết bao nhiêu, người cha ngồi trước mặt thoạt nhìn có vẻ tệ lắm, vừa có tiền vừa có quyền, lại còn nghiệt như vậy, nếu bỏ lỡ lần này thể nào gặp thêm lần nữa.

      Nhưng mà, cho dù có muốn nhận, cũng thể nhận bừa, mặc dù mẹ vẫn luôn hoài nghi người này là cha của bé, nhưng rốt cuộc cũng chưa dám khẳng định, vì vậy, người làm con như bé, thể làm gì khác hơn là đành chịu cực khổ chút, tới đây để xác nhận người cha này rốt cuộc là hay là giả mạo.

      Ân Tịch Ly khẽ mỉm cười: “Mẹ con lập gia đình rồi sao?”

      Tiểu Phàm nhíu mày: “Vẫn chưa!” Bởi vì những kẻ có ý đồ muốn thành thân với mẹ, nếu phải là bị bé dọa cho sợ mà chạy cũng bị sư phụ đánh cho chạy luôn.

      Ân Tịch Ly lại cười tiếng: “Vậy con chính xác là con trai của ta rồi, tuyệt đối sai được!”

      Trái tim của Tiểu Phàm bị treo lên, ngay lập tức lặng lẽ hạ xuống, bé cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn ít: “Nhưng mẫu thân biết!”

      “Sao nàng lại biết?” Ân Tịch Ly chau mày: “Nàng chỉ là giả bộ biết mà thôi!”

      Nha đầu kia chẳng có bản lãnh gì, chỉ được cái giả ngu với giả bộ đáng thương là giỏi nhất! Nhìn khuôn mặt này của Tiểu Phàm, sao nàng có thể đoán được Tiểu Phàm là con trai của ai? Nàng chỉ là cố ý mà thôi!

      Tiểu Phàm cũng nhíu mày, tất cả những biểu của từng đường nét khuôn mặt đều giống Ân Tịch Ly như đúc: “Mẫu thân vẫn hoài nghi chứ cũng biết đâu!”

      “. . . . .” Hàng chân mày của Ân Tịch Ly càng nhíu chặt: “Chuyện này mà còn phải hoài nghi nữa sao? Bổn vương ràng như thế, nàng còn hoài nghi cái gì nữa?”

      “Bây giờ mẫu thân biết rồi, ngài được hung dữ như vậy nữa!” Vì muốn bảo vệ mẹ mình mà Tiểu Phàm ưỡn thẳng ngực, chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào Ân Tịch Ly.

      Trông thấy bất mãn trong đôi mắt bé, Ân Tịch Ly thở dài, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại bị con trai mình uy hiếp. . . . . . .

      “Được, chỉ cần sau này, nàng ấy cũng ngoan ngoãn giống con dĩ nhiên ta hung dữ như vậy nữa!” Đoạn, lại tiếp: “Trước tiên hãy cho ta nghe chút, muộn thế này rồi mà con vẫn đến tìm ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”

      đến chuyện chính , sắc mặt của Tiểu Phàm nhanh chóng trở nên nghiêm túc: “Ngày mai ngài phải rời sao?”

      Ân Tịch Ly ngờ Tiểu Phàm lại hỏi vấn đề này, có chút kinh ngạc : “Dĩ nhiên rồi, ngày mai ta phải rời khỏi huyện Lâm An, trở về kinh thành phục mệnh!” Giọng của bỗng nhiên ngừng lại, rồi giống như nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu nhìn Tiểu Phàm: “Con muốn trở về với phụ vương sao?”

      Muộn thế này mà bé còn chạy tới đây, chẳng lẽ là vì muốn sáng sớm mai, cho người đưa bọn họ trở về, cho nên mới phải lén lút giấu Hạ Thiên để chạy tới tìm mình?

      phải!” Ngoài dự liệu, Tiểu Phàm khẽ lắc đầu, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp lại phát ra thứ ánh sáng quỷ dị: “Con muốn theo ngài!”

      Ân Tịch Ly bỗng cảm thấy lòng vui sướng: “ sao? Con đồng ý theo ta trở về kinh thành sao?”

      “Vâng!” Tiểu Phàm gật đầu, trong lòng lại tính toán kế hoạch khác, vẻ mặt bình tĩnh, : “Nhưng ngài phải đáp ứng với con mấy điều kiện!”

      ra là còn có điều kiện! Khóe môi khẽ nhếch lên, đối với đứa con trai dám đặt cả điều kiện với mình như thế này, Ân Tịch Ly càng nhìn càng cảm thấy thích thôi, càng ngày càng cảm thấy, con trai bảo bối thông minh như vậy là di truyền từ , tuổi còn biết suy nghĩ thấu đáo như vậy rồi.

      “Ta bảo này con trai, con cũng biết , cho dù đáp ứng điều kiện của con ta vẫn có thể mang hai mẹ con con trở về kinh thành, con cảm thấy mình còn có cơ hội để đặt điều kiện với phụ vương sao?” Ân Tịch Ly cố ý làm khó con trai mình, muốn xem thử bé ứng phó như thế nào.

      Nghe vậy, mày kiếm tuấn của Tiểu Phàm bỗng trở nên căng thẳng, dường như có chút bất mãn, chợt, bé đứng bật dậy, thẳng ra ngoài.

      Ân Tịch Ly thấy bé như vậy, lại cảm thấy khó hiểu: “Tiểu Phàm, con đâu vậy?”

      phải là bé cố nghĩ cách khuyên mình đáp ứng cầu của bọn họ sao? Sao lại cứ quay như vậy? Ân Tịch Ly cảm thấy có chút hiểu được con trai mình nghĩ gì.

      Tiểu Phàm vung tay lên, giọng có chút nhàm chán: “Con tới tìm ngài, mục đích là để số chuyện quan trọng, nhưng ngài tất cả đáp ứng, vậy con cũng nên ở lại để lãng phí thêm thời gian nữa.”

      Chi bằng quay trở về nghĩ cách để thoát khỏi bàn tay của còn hay hơn.

      Ân Tịch Ly dở khóc dở cười, giơ hai tay ra, ôm Tiểu Phàm vào trong ngực: “Con chẳng khác mẹ con chút nào, chuyện cũng thẳng thắn đấy!” cười cười, xoa cái đầu nho của bé: “Được rồi, ta đáp ứng bất kỳ cầu nào của con, nhưng ta cũng muốn con đồng ý với ta hai chuyện!”

      Tiểu Phàm đảo mắt vòng, nếu người này là cha của mình, lại còn có tiền có thế như vậy, chắc là bắt mình làm những chuyện ‘ có tính người’ đâu, nghĩ vậy, bé gật gật đầu: “Được, ngài trước !”

      Nếu làm được bé cũng ra cầu của mình – Tiểu Phàm thầm nghĩ.

      Ân Tịch Ly vòng tay ôm bé lên cao, để cho cái đầu nho của bé ngang tầm với khuôn mặt mình, trông thấy trong đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Phàm phản chiếu khuôn mặt ‘phong hoa tuyệt đại’ của , mới hài lòng mở miệng: “ cầu của ta rất đơn giản, thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay trở , con phải gọi ta là phụ vương!”

      Nhớ đến những lúc bé gọi mình là đại gia, nhịn được mà co giật khóe môi, nha đầu kia gọi mình là đại thúc thôi , dù sao nghe mãi cũng quen rồi, nếu nàng bỗng dưng gọi là đại thúc nữa cảm thấy vô cùng khó chịu.

      Nhưng dù gì Tiểu Phàm cũng là con trai , đúng ? Làm gì có đạo lý nào bảo con trai gọi cha là đại gia bao giờ, trở về kinh thành mà vẫn tiếp tục như vậy, e rằng mấy vị hoàng huynh cười nhạo mất!

      Nhân dịp và Tiểu Phàm vừa mới gặp nhau, cũng phải mau chóng loại bỏ cái thói quen xấu này, tránh cho về sau bé càng gọi càng thuận miệng hơn.

      Gọi ngài ấy là phụ vương? Tiểu Phàm nhíu mày suy nghĩ chút, dù thế nào ngài ấy cũng là cha của mình, gọi bằng phụ vương cũng đâu có gì sai, huống chi, lần này trở về kinh thành cũng là vì. . . . . .

      Nghĩ đến vấn đề này, bé cảm thấy trước sau gì cũng thể tránh được, thế nên Tiểu Phàm gật đầu cách sảng khoái, ngay lập tức liền mở miệng gọi: “Phụ vương!”

      Thân thể của Ân Tịch Ly khẽ run lên, khóe môi càng lúc càng mở rộng, cuối cùng là ngoác ra hết cỡ, hé ra nụ cười tuyệt mỹ tựa như đóa hoa mẫu đơn nở rộ dưới sắc xuân, xinh đẹp và ngát hương.

      “Ngoan lắm, con trai!” cười to, tâm tình như vọt lên chín tầng mây, sung sướng đến độ thể nào hạ xuống được.

      Khóe miệng của Tiểu Phàm khẽ co giật, gọi trở về: “ cầu thứ hai là gì?” hiểu cái người này cười gì nữa, chỉ là tiếng ‘phụ vương’ thôi mà? Bé bắt đầu có chút hoài nghi, cái người cha này. . . . có khi nào bề ngoài trông lợi hại thế thôi, chứ ra, bên trong lại có chút. . . .thiểu não? (não tàn :)) )

      cầu thứ hai sao. . . .” Ân Tịch Ly cười tiếng: “Tối hôm nay cho phép con trở về, phải ở lại đây ngủ với phụ vương. . . . .”

      “. . . . . .” cho bé về, bắt bé ngủ cùng sao? Tiểu Phàm liếc mắt nhìn : “Cái cầu này. . . . .có thể từ chối được ?”

      thể!” Ân Tịch Ly sưng mặt.

      cầu này. . . . .có chút thỏa đáng!” Tiểu Phàm tiếp tục thuyết phục, từ khi lên ba cần mẹ phải ngủ chung với mình nữa rồi, huống chi, bây giờ bé cũng sáu tuổi, còn phải ngủ cùng với người khác nữa sao? Chuyện này mà bị đồn ra ngoài mặt mũi của đại Độc Thánh tương lai bé biết để vào đâu?

      “Cha con ngủ cùng nhau, có gì thỏa đáng?” Ân Tịch Ly khăng khăng giữ vững quyết định của mình, năm năm rồi, chưa lần được ngủ bên cạnh con trai, nay cơ hội đến, làm sao có thể bỏ qua thêm lần nữa?

      Tiểu Phàm nghiêm mặt đứng dậy nhìn , bất mãn hô to: “Con sáu tuổi rồi!”

      “Sáu tuổi thế nào! Vẫn là con trai của ta thôi!”

      “Ngài có biết mắc cỡ vậy?”

      “Có gì mà phải mắc cỡ, con có đáp ứng hay ? đáp ứng bàn nữa!”

      “. . . . . .” Khóe miệng của Tiểu Phàm lại co rút thêm lần nữa, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, bé thể làm gì khác hơn là cắn răng đồng ý: “Được!”

      “Vậy mới ngoan chứ!” Ân Tịch Ly hài lòng cười ha ha: “ , con muốn phụ vương làm gì?”

      Cho dù Tiểu Phàm muốn lên núi đao, xuống biển lửa, cũng cam tâm tình nguyện, cho dù Tiểu Phàm muốn hái sao trời, cũng nhất định nghĩ cách để hái cho bé.

      “Con muốn ngài đáp ứng ba chuyện!”

      “Ừ! Đừng ba chuyện, mười chuyện cũng được, con !”

      Tiểu Phàm lấy từ trong ngực ra tờ giấy Tuyên Thành [1], đó viết đầy chữ, bé mở ra cách lưu loát, sau đó đặt lên bàn: “Chuyện thứ nhất, dùng Kim Ấn [2] của ngài đóng dấu vào đây!”

      ----------
      Chú thích

      [1] giấy Tuyên Thành
      [​IMG]
      [2] Kim Ấn: Ấn bằng vàng dùng để đóng dấu @@
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 122: Hiến pháp tạm thời

      Ân Tịch Ly tò mò cầm tờ giấy lên nhìn chút, nụ cười mặt bỗng chốc cứng đờ, sau đó, lại thấy mím môi chặt.

      tờ giấy Tuyên là mấy chục cái quy định, phía cùng có viết bốn chữ ‘HIẾN PHÁP TẠM THỜI’ rất to , nét chữ lưu loát, lại có chút xiêu vẹo, vừa nhìn cũng biết là do tự tay Tiểu Phàm viết, mặc dù viết ngoáy nhưng bé lại đem tất cả những quy định này viết cách cực kỳ nghiêm túc.

      - Điều thứ nhất: được phép hung dữ với mẫu thân, được phép khi dễ mẫu thân, được phép hù dọa mẫu thân.

      - Điều thứ hai: được cưới tiểu thiếp, được tới lầu xanh, được nuôi nhân tình ở bên ngoài.

      - Điều thứ ba: phải mua cho mẫu thân nhiều quần áo, nhiều trang sức, nhiều phấn son, nhiều đồ ăn ngon.

      - Điều thứ tư: nếu có ai dám mắng chửi mẫu thân, ngài phải mắng lại . Nếu có ai dám đánh mẫu thân, ngài phải đánh lại . Nếu có ai dám khi dễ mẫu thân, nếu ngài muốn khi dễ cứ trực tiếp tiễn xuống gặp Diêm Vương là được rồi.

      - Điều thứ năm: . . . . . . . . . . . . . . . .

      - Điều thứ sáu: . . . . . . . . . . . . . . . . .
      Mỗi quy định, bé đều lấy mẹ mình làm mục tiêu chính, lúc nào cũng xoay quanh mẹ, bởi vì mẹ mà lo lắng trước sau, suy nghĩ chu đáo, lại chẳng hề nhắc tới bản thân mình chút nào.

      Đôi mắt của Ân Tịch Ly dần trở nên ươn ướn, nơi khóe mắt bỗng có cảm giác cay cay, biết, đứa bé này phải lớn lên ở trong hoàn cảnh thế nào mới có thể bởi vì mẹ mình mà lo lắng mọi thứ cách cẩn trọng như vậy, mỗi câu , mỗi hành động, bé đều vì mẹ ruột của mình mà suy nghĩ, lại hoàn toàn hề nghĩ đến bản thân, đây đứa bé sáu tuổi sao?

      “Phụ vương, người xem xong chưa? Nếu như có ý kiến gì xin hãy dùng Kim Ấn đóng dấu vào !” Tiểu Phàm hề chú ý tới sắc mặt của , chỉ có chút đắc ý nhìn bản ‘HIẾN PHÁP TẠM THỜI’ mà mình tốn mất canh giờ để viết ra. Chỉ cần phụ vương đóng dấu vào đây sau này bé phải lo lắng mẹ mình bị người ta khi dễ nữa.

      Nếu chẳng may bọn họ bị ai đó bắt nạt, cũng có ngọn núi lớn như vậy làm chỗ dựa vững chắc, con đường rộng lớn ở phía trước chẳng phải là trở nên dễ dàng hơn rồi sao?

      Ân Tịch Ly ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Lần này, phải dùng ánh mắt khác để đánh giá Tiểu Phàm. hít hơi sâu, cố gắng hết mức để giọng của mình trở nên run rẩy: “Tại sao con lại viết cái này? Chẳng lẽ. . . . . Lúc trước, hai mẹ con con. . . . . . thường xuyên bị người ta khi dễ sao?”

      “Hả?” Tiểu Phàm bỗng phát có gì đó đúng từ vẻ mặt của cha mình, đôi mắt to tròn khẽ chớp, có phải là phụ vương hiểu lầm chuyện gì rồi hay ? Bé định mở miệng giải thích rằng, có bé và sư phụ ở đó, nào có ai dám khi dễ mẫu thân, bé viết những điều này cũng chỉ vì muốn chuẩn bị mọi thứ vẹn toàn trước khi trở về kinh thành mà thôi.

      Nhưng khi bé chuẩn bị mở miệng đột nhiên lại nghĩ, nếu phụ vương cho rằng trước đây mẹ thường xuyên bị người ta khi dễ, sau này, có thể nào, phụ vương khi dễ mẹ nữa hay ? Có khi lại càng thương mẹ nhiều hơn bây giờ nữa? ! Nghĩ tới đây, trong lòng bé thầm vui vẻ, rồi khuôn mặt ngay lập tức lại trở nên buồn bã, đau khổ cúi đầu: “Tiểu Phàm. . . . . Tiểu Phàm còn , đánh lại bọn họ. . . . . Sư phụ lại thường xuyên ở đây. . . . Cho nên, mẫu thân. . . . thường hay bị người ta khi dễ. . . . .bọn họ còn những lời rất khó nghe. . . . .”

      Ân Tịch Ly đưa tay túm chặt vạt áo trước ngực, bỗng dưng cảm thấy tim mình đau nhói, cảm giác đó giống như có tảng đá ngàn cân đè nặng bên trong lồng ngực, khiến cho thể nào thở nổi.

      Mấy năm qua, nha đầu kia. . . . . . trải qua cuộc sống như vậy sao. . . . . .

      Suy nghĩ chút lại cảm thấy cũng đúng, dù sao nàng cũng chỉ là trói gà chặt, bởi vì phải chăm sóc cho Tiểu Phàm, sao có thể chịu nhiều khổ cực, sao có thể mệt mỏi? Chẳng lẽ, Tiểu Phàm thương nàng như vậy, nàng có thể đau lòng sao?

      Ân Tịch Ly cảm thấy lòng mình càng thêm nhức nhối, lại tự trách mình sao thể tìm được nàng sớm hơn, để cho mẹ con bọn họ phải chịu nhiều khổ sở như vậy?

      Tiểu Phàm nhìn thấy Ân Tịch Ly như có điều suy nghĩ, khuôn mặt lại dần dần lộ vẻ áy náy như tự trách chính mình. Trong lòng bé thầm vui vẻ, tốt lắm, đạt được hiệu quả như bé mong muốn rồi! Phải để cho cha biết mẹ khổ cực như thế nào cha mới có thể đau lòng cho mẹ. Mặc dù bây giờ cha là cha của bé, nhưng nếu cha dám khi dễ mẹ, bé cũng bất chấp tất cả để bảo vệ mẹ của mình!

      Nếu đây là người cha lăng nhăng, tuân thủ đúng theo chuẩn mực đạo đức của phụ nữ (Lời t/g: hình như cha của ngươi là nam nhân mà? :)) ) bé nhất định đưa mẹ rời xa , xa xa! Bé tình nguyện để mẹ và sư phụ ở bên cạnh nhau chứ cần người cha như vậy!

      “Sau này. . . . bao giờ. . . .” Ân Tịch Ly lẩm bẩm, giống như là tự cam kết với bản thân mình, lại giống như là cam kết với Tiểu Phàm: “Sau này. . .ta bao giờ như vậy nữa!”

      chút do dự, lấy Kim Ấn đặt xuống tờ giấy Tuyên, Kim Ấn này là vật tượng trưng cho Ly vương điện hạ, tượng trưng cho vinh dự của hoàng gia Chí Cao Vô Thượng. Con dấu được đặt xuống, để lộ ra những đường nét uốn éo, cong cong như kiểu chữ thư pháp, khóa chặt cầu của Tiểu Phàm, cũng như khóa chặt lời hứa của .

      “Phụ vương, ‘HIẾN PHÁP TẠM THỜI’ này có hai bản, vẫn còn bản nữa, người cũng đóng dấu nốt !” Tiểu Phàm lại lấy ra tờ giấy Tuyên, bên trong đều là những quy định do bé tự viết ra.

      Ân Tịch Ly cũng nghe theo lời bé, dùng Kim Ấn đóng dấu, Tiểu Phàm cầm hai bản ‘HIẾN PHÁP TẠM THỜI’, bản cuộn lại, cất vào trong ngực mình, bản lại đặt vào trong tay của Ân Tịch Ly: “Giấy trắng mực đen, cộng thêm con dấu của phụ vương, người nhất định phải tuân thủ đấy!”

      “Được!” Ân Tịch Ly thương xoa xoa đầu bé, dịu dàng hỏi: “Vậy còn cầu thứ hai là gì?”

      Tiểu Phàm hỏi: “Người có biết vì sao mẫu thân lại muốn trở về kinh thành ?”

      Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ chút, chợt : “Là vì. . . . .Dã Thần sao?”

      Tiểu Phàm biết Dã Thần ở trong miệng cha mình là ai, nhưng Hạ Thiên cũng từng ‘chỉ có tên nam nhân và nữ nhân khốn kiếp kia’, cho nên khi nghe cha cái tên này, Tiểu Phàm liền thầm ghi nhớ ở trong lòng. Nam nhân khốn kiếp kia tên là Dã Thần sao? Bé nhớ kỹ rồi!

      “Còn ả nữ nhân khốn kiếp nữa.” Tiểu Phàm hỏi: “Người biết là ai ?”

      “Nữ nhân khốn kiếp?” Ân Tịch Ly : “Là Hướng Linh Lung!”

      Chẳng qua là, bảy năm trước, Hướng Linh Lung gả sang Hoằng Việt quốc, nghe đồn chỉ hai ngày sau khi xuất giá, ả ta bị đày vào lãnh cung, nhưng cũng khóc nháo, yên lặng sống ở trong lãnh cung. Có người đồn rằng, vào trong đó chưa được ba ngày ả ta tự sát. Về phần ám vệ của Ân Tịch Ly, sau khi đưa ả ta sang Hoằng Việt quốc an toàn cũng rút lui, vậy nên, cũng biết, rốt cuộc là ả ta chết hay chưa, mà cho dù ả ta chết cũng ở bên Hoằng Việt xa xôi, vậy tại sao Hạ Thiên lại chịu trở về?

      Ân Tịch Ly nào biết, bởi vì Hạ Thiên biết chuyện mà làm, vậy nên, sau khi tỉnh lại nàng vội vã rời , sau lại rơi xuống vách núi, cứ như thế mà ngây ngốc ở trong sơn cốc hết bốn năm, vừa mới rời khỏi đó được hai năm, nhưng mà dù sao chuyện cũng trôi qua bốn năm rồi, Hạ Thiên cũng muốn dò la tin tức về những chuyện đó nữa, vì vậy, nàng căn bản là chẳng hề hay biết chuyện gì xảy ra cả.

      “Hướng Linh Lung? Chính là cái ả nữ nhân khốn kiếp có dáng dấp giống hệt mẫu thân đó sao?” Tiểu Phàm thầm nhớ kỹ tên của ả.

      ! giống chút nào!” Ân Tịch Ly khẽ mỉm cười: “Mặc dù hai người bọn họ có khuôn mặt giống nhau nhưng là hai người khác nhau trời vực, sao có thể giống nhau như đúc được?”

      Với tính cách đó của nàng, chỉ cần đứng trước mặt bọn họ có thể ngay lập tức biết được người nào là Hạ Thiên, người nào là Hướng Linh Lung.

      “Phụ vương, con có cách để cho mẫu thân theo người trở về kinh thành, nhưng người phải đồng ý với con, nếu con và mẫu thân có phát sinh ra chuyện gì với đôi nam nữ khốn kiếp kia người cũng được can thiệp!”

      “Phát sinh ra chuyện gì?” Ân Tịch Ly nhíu mày, sao càng nghe càng cảm thấy, con trai mình theo mình trở về kinh thành là vì có mưu nào đó chứ phải là lòng muốn ở bên cạnh người cha là đây? – Ân Tịch Ly trầm giọng : “Tiểu Phàm, con theo phụ vương trở về có phải là vì muốn thay mẹ con trả mối thù năm đó đúng ?”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :