1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 113: Chớp mắt cái bảy năm

      Bảy năm.

      Thời gian bảy năm trôi qua rất mau, chỉ mới chớp mắt, là cảnh xuân tươi đẹp khó tìm.

      Thị trấn Lâm An, người đến người , qua lại tấp nập, phố, có cậu bé khoảng chừng năm sáu tuổi, khuôn mặt xinh xắn đáng , ngồi ngay ngắn cái bàn lớn, trong tay ôm đống chai lọ và mấy cái ấm sắc thuốc, đôi mắt căng tròn mở to nhìn mọi người qua lại.

      Bộ dáng của cậu bé này trông đáng , đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng xinh xắn, cái miệng chúm chím, thoạt nhìn có vẻ như vô cùng mềm mại, chỉ là sắc mặt của bé dường như được tốt lắm, đôi mắt to tròn có chút ửng đỏ, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ ủy khuất giống như là sắp khóc đến nơi rồi.

      Trong số những người đường, từ đại thẩm, các , các dì, cho đến những trẻ, ai nấy đều dừng bước, nhìn đứa bé ngồi bàn kia, rốt cuộc cũng biết là bé làm cái gì.

      Cuối cùng, bọn họ tới, trìu mến hỏi: “Bé à, em làm gì vậy? Có phải là có ai bắt nạt em hay ?”

      Cậu bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp khiến cho các nàng ngẩn ngơ, trong lòng lại càng thêm thích, chỉ là đôi mắt của bé lại càng thêm ửng đỏ, nước mắt cứ thế mà trào ra.

      vị đại thẩm nhịn được mà tiến lên ôm bé, lẩm bẩm : “Ôi, đây là con nhà ai, sao lại bỏ nó ở đây, đứa hiếu thuận như vậy, càng nhìn càng làm cho lòng ta thương xót, bé cưng, cho ta biết, con bị sao vậy?”

      Cậu bé hít hít lỗ mũi, rốt cuộc cũng chịu mở miệng, giọng có chút nghẹn ngào, khuôn mặt ủy khuất đáng thương thế nhưng lại phát ra thanh linh hoạt cách dị thường: “Thuốc này. . . . .thuốc này. . . . . .”

      Bé nhìn vào đống chai lọ trong tay, được nửa, cái miệng lại mếu mếu, nước mắt lại trào ra khóe mi.

      Bộ dạng này khiến trong lòng mấy vị đại thẩm, đại tỷ cảm thấy đau xót, vội vàng lau nước mắt cho bé, sau đó vỗ vỗ lưng, mồm năm miệng mười an ủi: “Ôi, thuốc này làm sao? Trước hết bé đừng khóc nữa nha!”

      “Đúng đó, khóc, khóc nữa, cho dì biết, thuốc này như thế nào?” vị đại thẩm dịu dàng .

      “Có phải là có người lấy mất thuốc của em rồi hay ? Đừng lo, cho tỷ biết là ai, tỷ cướp về cho em!” vị nương hùng hùng hổ hổ lên tiếng, dáng vẻ như vị nữ hiệp giang hồ.

      “Hay là thuốc này có vấn đề?” nàng có vẻ thông minh lên tiếng hỏi.

      Rốt cuộc, cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn, giơ tay gạt nước mắt, mím môi : “Thuốc này. . . . bán được. . . . .”

      “Hả?” Tất cả mọi người trong nháy mắt đều thất thần, ra đứa bé đáng như vậy lại là người bán thuốc sao?

      Cậu bé : “Huhu. . . . .ta đói bụng ba ngày rồi, ba ngày nay chả có cơm ăn, mẹ của ta cũng có cơm ăn, mẹ con ta đói bụng ba ngày, hôm nay bán được lại có cơm ăn rồi. . . . . .”

      Cậu bé vừa vừa khóc.

      Bé khóc đến nỗi khiến cho tất cả các đại thẩm, đại tỷ, ai nấy đều cảm thấy đau lòng.

      Đứa bé đáng như vậy, hiếu thuận như vậy, ai mà nỡ lòng để cho bé khóc được cơ chứ? Sao có thể làm cho bé vui?

      “Phi, nhóc con, dì còn tưởng là cái chuyện kinh thiên động địa gì chứ, thuốc này, dì mua hộp, này, cầm lấy, ngoan ngoãn về nhà mua đồ ăn cho mẹ nhé!” Vị đại thẩm này rộng rãi phóng khoáng, cho bé những hai bạc: “ cần thối lại!”

      Bé vội vàng lắc đầu: “Mẹ , thể lấy tiền thừa của người khác, dì à, dì lấy thêm hộp nữa .”

      Mấy người bên cạnh nghe xong, trong lòng đều cảm thán, đứa bé này quả là hiểu chuyện, còn như vậy mà biết nghe lời mẹ, biết suy nghĩ cho người khác.

      Sau khi cảm thán, tất cả đều xông tới: “Ta cũng mua, ta mua hai hộp!”

      “Ta mua hộp. . . . . .”

      “Ta mua toàn bộ, gom hết tất cả cho ta . . . . . .”

      Chỉ lát sau, số thuốc trong tay bé đều được bán hết, bé cẩn thận cất kỹ bạc, nhét chúng vào trong ngực, sau đó nhìn các vị đại thẩm, các vị nương, cảm kích : “Cám ơn mọi người, vậy là hôm nay mẹ con con có cơm ăn rồi!”

      “Mau , mau , mua nhiều đồ ăn ngon vào nhé!” đám nữ nhân tay trái cầm chai chai lọ lọ, tay phải vẫy vẫy về phía cậu bé, cho đến khi bóng dáng của bé biến mất nơi ngã tư đường, bọn họ mới thở phào nhõm.

      “Aizz, đứa đáng . . . . . .”

      “Đúng nha, lại còn hiểu chuyện nữa, nếu Nhị Cẩu Tử nhà ta cũng hiểu chuyện như vậy tốt rồi. . . . . .”

      “A, đúng rồi, đứa bé này bán thuốc gì vậy?”

      “Ngốc, đem thuốc này đến hỏi đại phu chẳng phải là biết sao?”

      Thế là đám nữ nhân lại kéo nhau tới tiệm thuốc tìm đại phu, đại phu nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên quái dị, nhìn hết loạt đám nữ nhân này, rồi lại nhìn nhìn lọ thuốc, sau đó ái muội : “Mấy vị phu nhân đây quả là khỏe như lang như hổ, cũng may là các người có lòng, còn mua cả thuốc tráng dương cho tướng công nữa, ừ, tệ, nếu uống cái loại thuốc này vào có thể làm cho cơ thể của tướng công nhà các người càng thêm tráng kiện, vậy các vị phu nhân đây đều có phúc rồi. . . . . .”

      Xoẹt xoẹt . . . . . . Khuôn mặt của cả đám nữ nhân đồng loạt biến thành màu gan heo. . . . . . ra là thuốc. . .tráng. . . dương. . . . . . .

      Cuối cùng, đám nữ nhân lúc tới ngẩng đầu ưỡn ngực vào, lúc ra lại che che đậy đậy, cúi đầu mà chạy, xấu hổ đến nỗi dám ngẩng mặt nhìn người nào khác.

      *

      Bên trong con hẻm , cậu bé vui vẻ vung vẩy túi tiền, bên ngoài cửa có đứng chờ đợi, vừa nhìn thấy bé, khuôn mặt của nàng trở nên hớn hở: “Tiểu Phàm, bán hết rồi sao?”

      “Vâng, bán hết rồi ạ!” Tiểu Phàm gật gật đầu.

      Nàng ôm chầm lấy Tiểu Phàm, hai lời liền hôn liên tiếp mấy cái lên mặt bé, vẻ mặt hưng phấn: “Quả nhiên, xài chiêu mỹ nam kế của con trai ta sai!”

      Tiểu Phàm đưa tay lau hết nước miếng mặt, chán ghét : “Mẹ à, làm ơn , mẹ đừng có ở dơ như vậy nữa có được , nước miếng dính đầy mặt con rồi!”

      “A, tiểu tử thúi, con dám ghét bỏ mẹ sao? Nếu như hồi phải là ta mớm cơm cho con con có thể cao lớn như vậy sao?”

      “. . . . . .” Tiểu Phàm gì, chỉ trợn tròn mắt, bé mới thèm chấp nhặt với mẹ đâu.

      Bỗng dưng, tầm mắt của bé đột nhiên ngừng lại, gắt gao nhìn cổ tay nàng, xung quanh cổ tay dùng băng gạc quấn lại, phía dưới còn xuống chút máu, khuôn mặt bé dần dần tích tụ tia nguy hiểm: “Mẹ bị sao vậy?”

      Hạ Thiên nghĩ thầm trong bụng xong rồi, Tiểu Phàm cái gì cũng được, chỉ là tính tình được tốt cho lắm, nếu gặp phải chuyện mà mình thích chẳng khác gì con cọp . Nàng vội vàng giấu tay về phía sau, lúng ta lúng túng, nhìn trái nhìn phải hồi rồi mới lên tiếng trả lời: “ có chuyện gì đâu, mẹ cẩn thận đụng vào cạnh bàn, chảy máu chút thôi mà.”

      Tiểu Phàm làm sao có thể tin lời mẹ , đôi mắt sáng trong trở nên thâm trầm, lạnh lùng : “Có phải là Điền Gia, cái lão gà chết đó lại khi dễ mẹ hay ?”

      “Hả. . . . .trời ạ. . . .người ta gọi là Điền Thất mà. . . . . .”

      “Ai thèm quan tâm là gà hay là Điền Thất!” Tiểu Phàm nhăn mũi, ai dám khi dễ mẹ con bé kẻ đó chính là gà! Đưa túi tiền cho Hạ Thiên, bé vuốt vuốt lại ống tay áo, sau đó ra cửa.

      “Tiểu Phàm, con đâu thế?” Hạ Thiên lo lắng hỏi.

      giết gà!”

      “. . . . . . .”

      Hạ Thiên biết phải gì, thằng bé này rốt cuộc là con của ai vậy, cái tính tình nóng nảy dễ xúc động như vậy. . . . .là di truyền từ ai đây. . . . . .

      Mỗ nữ hoàn toàn quên mất, mình chính là mẹ của đứa dễ dàng xúc động kia. . . .

      Điền Gia, hay còn gọi là Điền Thất, lão già háo sắc xấu xa, từ lâu có ý đồ muốn nhúng chàm Hạ Thiên, Tiểu Phàm vẫn luôn muốn trừng trị cái gã Điền Thất đó.

      Nhưng mà mẹ bé , phải phát huy tinh thần lãnh tụ vĩ đại của ông nội chủ tịch Mao, nhất định phải dĩ hòa vi quý*, dù rằng bé chẳng biết ông nội chủ tịch Mao kia là ai.

      (*dĩ hòa vi quý: giữ được hòa khí mới là tốt nhất, giống câu ' điều nhịn chín điều lành' )

      Nhưng mẹ còn , ông nội chủ tịch Mao là ông nội của ông nội của ông tổ nội, vì thế bé hiểu, chủ tịch Mao là tổ tiên của bọn họ.

      Những lời mà tổ tiên từng , quả là bé dám quên, cho nên bé vẫn luôn nhịn, nhưng bây giờ bé thể nhịn được nữa, vì vậy bé liền xách theo cái bao bố về phía Điền Gia.

      Hạ Thiên bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mặc kệ bé, nàng chậm rãi vào trong nhà chờ bé trở về, nàng tin tưởng con mình, cần tới nửa canh giờ có thể giải quyết xong chuyện mà trở về thôi.

      Quả nhiên, còn chưa tới nửa canh giờ, Tiểu Phàm trở về.

      Hạ Thiên nhìn thấy bé, mở miệng hỏi: “Tiểu Phàm, con làm gì vậy?”

      Tiểu Phàm chớp chớp mắt cách vô tội, : “Sư phụ dặn, người ta lấy gì khi dễ con con hãy phế chỗ đó của , Tiểu Phàm nghe theo lời sư phụ.” Cho nên, lão gà chết này muốn dùng chỗ nào khi dễ mẹ bé, bé liền phế chỗ đó của .

      Sư phụ của bé xưng là Độc Thánh, lời của Độc Thánh lúc nào cũng vô cùng ngang ngược và càn rỡ, mà bé lại là đệ tử duy nhất của Độc Thánh, cho nên cái khí thế cường đại kia cũng truyền lại cho bé.

      Aizz, ai bảo bé là đệ tử duy nhất của Độc Thánh làm chi, phải biết rằng, ngôi vị Độc Thánh tương lai này, quả thực là vô cùng áp lực. . . . .

      Hạ Thiên nhìn bé, chớp mắt mấy cái: “ xong rồi. . . . .” Lão gà chết muốn dùng nửa thân dưới khi dễ nàng, chẳng lẽ Tiểu Phàm cắt mất nửa thân dưới của ta rồi sao?

      Nàng xoa xoa đầu bé, lời thấm thía: “Tiểu Phàm à, Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*, con hại người ta đoạn tử tuyệt tôn bị người đời phỉ nhổ đấy.”

      (Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: câu của Mạnh Tử

      1- hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất.

      2-nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai.

      3- chịu lấy vợ, có con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.

      Trong ba tội bất hiếu, có con nối dõi là tội lớn nhất.)

      Tiểu Phàm kinh ngạc ‘a’ lên tiếng: “Mẹ à, con chỉ phế cánh tay của mà thôi, tại sao lại đoạn tử tuyệt tôn?”

      “. . . . . .” Bàn tay của Hạ Thiên ngừng lại chút, sau đó lại nhéo nhéo hai má của bé, thở phì phò : “Tiểu tử thúi, chỉ phế cánh tay của thôi sao? Sao con phế cả thân dưới của , để cho đoạn tử tuyệt tôn luôn cho rồi!”

      Tiểu Phàm trợn mắt: “Vừa rồi là ai mới nếu hại người ta đoạn tử tuyệt tôn bị người đời phỉ nhổ?” Bé biết mẫu thân của mình có khoan dung độ lượng như vậy, cho nên lúc nãy bé phế nửa người dưới của rồi, chẳng qua là bé chỉ cố tình vậy mà thôi.

      “Khụ khụ. . . . .Ta giỡn thôi mà, nào, chúng ta vào nhà thôi!” Hạ Thiên thân thiết nắm tay con trai mình, hai người tiêu sái bước vào nhà.

      “Mẹ, con nghe lần này Hoằng Việt thua trận rồi, ngày mai tướng quân của vương triều Vũ Trinh chúng ta dẫn binh trở về!”

      “Hả? Tiểu Phàm, mẹ với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta phải là người của vương triều Vũ Trinh, chúng ta là người Trung Quốc!”

      “Ừm, người Trung Quốc!”

      “Đúng vậy, con tiếp !”

      “Tướng quân mang theo binh lính hồi cung, ngang qua huyện Lâm An này, đến lúc đó, trong huyện có rất nhiều người, nếu như mỗi người đều mua hộp thuốc chúng ta phát tài rồi!”

      “Oa, đúng nha đúng nha, binh lính. . . . .đều là nam nhân. . . .đều cần thuốc tráng dương nha. . . . .”

      “Cho nên. . . . .Tối nay, mẹ được làm biếng mà trốn ngủ sớm nữa, xay đủ hai mươi bình thuốc được ngủ đâu đấy!”

      “A. . . . .công lý ở đâu rồi. . . .con trai ngược đãi mẹ ruột. . . . .còn cho mẹ ngủ nữa. . . . .”

      “. . . . . .”
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 114: Cha con gặp nhau

      Từ trước đến nay, Hoằng Việt và Vũ Trinh đều liên tục xảy ra nhiều cuộc chiến tranh, bảy năm trước, vì muốn giảm bớt tình hình căng thẳng trong quan hệ của hai nước mà hoàng đế Vũ Trinh sử dụng biện pháp hòa thân, nhưng mà sau khi hòa thân, hòa bình tiếp tục duy trì được hai năm, sau đó lại xảy ra chiến tranh, mối quan hệ giữa hai nước càng ngày càng trở nên quyết liệt.

      Đúng lúc này, Ly vương điện hạ lại nắm giữ ấn soái, leo lên lưng ngựa chủ động xin giết giặc, mang theo binh lính xông ra biên quan, giao chiến với Hoằng Việt quốc, trong kinh thành, danh tiếng của Ân Tịch Ly lại càng thêm vang dội, thiên hạ đệ nhất mỹ nam xông ra chiến trường, chỉ có 2 chữ ‘cường hãn’.

      Trong quân đội, Ân Tịch Ly tựa như con hắc mã, thông minh tuyệt đỉnh, dụng binh như thần, tới năm đánh lui Hoằng Việt quốc, đoạt được mấy tòa thành. Trong vòng hai năm, lại càng tiến đến gần kinh thành của Hoằng Việt quốc, dọa cho hoàng đế của Hoằng Việt quốc phải run lên lẩy bẩy viết bức thư đầu hàng, chỉ sợ cái mạng già của mình khó mà giữ được.

      Vị trí của ở trong quân đội vẫn thể nào lay chuyển, nhưng chẳng ai biết rằng, sở dĩ tòng quân, chẳng qua là bởi vì muốn báo thù cho mà thôi.

      Năm đó, nếu phải bởi vì chuyện hòa thân, nàng làm sao có thể. . . . . .

      Đứng giữa thiên quân vạn mã, Ân Tịch Ly khoác mình bộ áo giáp, ngồi lưng ngựa, chăm chú nhìn đám mây trắng ở phía chân trời xa xa, lặng lẽ thở dài.

      Bảy năm rồi. . . . . . . Nha đầu, rốt cuộc nàng ở nơi đâu?

      tìm nàng suốt ba năm ròng rã nhưng cũng tìm được, dưới cơn thịnh nộ, tự nguyện mang binh xuất chinh, đánh Hoằng Việt giống như đánh chó rơi xuống nước, mà những thế lực của ở kinh thành vẫn ngày đêm ngừng tìm kiếm nàng, vậy mà, bảy năm trôi qua, nàng giống như là bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

      Giống như khi nàng xuất , cũng là xuất cách đột nhiên, chẳng lẽ bây giờ, nàng cũng đột nhiên biến mất như vậy?

      “Điện hạ!” Bên cạnh, giọng bất chợt vang lên, kéo từ trong dòng suy nghĩ trở về tại.

      “Ừ!” Ân Tịch Ly quay đầu lại, khẽ liếc mắt nhìn người kia cái, bên dưới chòm râu quai nón, khóe môi của nhếch lên thành đường cong.

      Ân Tịch Ly nuôi lại chòm râu quai nón để che khuôn mặt tuyệt mỹ, vẫn luôn chờ nàng trở về để cạo râu cho lần nữa.

      “Trời sắp tối rồi, phía trước là huyện Lâm An, trong doanh trại của chúng ta có vài vị huynh đệ quê ở huyện Lâm An này, ngài xem thử, hay là tối nay chúng ta dựng trại ở bên ngoài thành, để cho mấy huynh đệ có thể trở về thăm người thân được ?” Phó tướng hỏi.

      Ân Tịch Ly nhìn về phía kinh thành cách đó xa, gật đầu : “Ngươi thông báo, đêm nay dựng trại bên ngoài thành.”

      “Vâng!”

      *

      Sắc trời dần dần sẩm tối, trong quân doanh có ít người quê ở huyện Lâm An, vậy nên sau khi nghe lệnh ban xuống, có thể được đặc xá trở về thăm nhà, mọi người ai nấy đều tràn ngập phấn khởi thu xếp đồ đạc rời .

      Những người ở lại tiễn chân, khóe mắt cũng đỏ lên, lâu rồi bọn họ chưa được về thăm nhà, mỗi lần chiến tranh bùng nổ ít nhất cũng phải hơn ba bốn năm mới được trở về nhà lần, bọn họ cũng quen rồi.

      Chỉ là thói quen đó được cất giấu vào sâu trong lòng mà thôi.

      “Ly vương điện hạ có lệnh, đêm nay, các huynh đệ có thể vào thành, nhưng được làm những chuyện hao tổn sức lực và tiền bạc, nửa đêm, trước khi đóng cổng thành phải trở về doanh trại để ngủ, ai trái lời dùng quân pháp để trị tội!”

      Từ rất xa, mệnh lệnh của phó tướng truyền đến, trong nháy mắt, tất cả binh lính đều giật mình, nhưng rồi rất nhanh, ai nấy đều nhướng mày vui vẻ, mấy nghìn người đều đồng thanh hô to: “Vâng!”

      Tiếng vừa dứt, số người đợi được nữa mà vọt ra khỏi quân doanh, hưng phấn ngẩng cao đầu, khắp thị trấn bé bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.

      Phó tướng nhìn từng người từng người nối đuôi nhau chạy vào thành, khỏi cười cười mắng câu: “Mấy đứa nhóc. . . . . .”

      Mày kiếm của Ân Tịch Ly thường ngày vẫn luôn mang vẻ lạnh lùng, bây giờ cũng chút ý cười.

      “Điện hạ, chúng ta cũng vào thành chơi .” Phó tướng trở lại, cung kính chờ lệnh.

      Ân Tịch Ly nhìn cái rồi : “Ngươi !”

      Từ ngày Ân Tịch Ly ra biên ải, thời gian cũng trôi qua mấy năm, nhưng vị Phó tướng này đóng ở biên quan hơn mười năm rồi, lúc nào cũng nhớ về cố hương, nếu phải bởi vì thân phận của mình, chỉ e rằng sớm theo đám lính kia vào trong thành rồi.

      “Nhưng mà điện hạ. . . . .” Vẻ mặt của phó tướng lúng túng, điện hạ vẫn còn ở trong này, nào dám tùy tiện rời ?

      Ly vương điện hạ tuy là vương tử nhưng binh quyền đều nằm trong tay , lại được hoàng thượng vô cùng sủng ái, hơn nữa mấy năm điện hạ ở trong quân doanh, dụng binh như thần, mọi người trong doanh trại đều xem như thánh nhân, đến vị đại tướng quân này, trong lòng phó tướng luôn mang theo kính ngưỡng vô cùng to lớn, vậy nên nếu điện hạ muốn sao bản thân mình lại dám tự tiện rời ?

      chiến trường, trách nhiệm của phó tướng chỉ là trợ thủ đắc lực nhất của tướng quân mà những lúc bình thường, nhất định phải ở bên cạnh tướng quân để làm tốt phận của mình.

      Ân Tịch Ly nhìn thấy vẻ mặt khó xử của phó tướng, cũng đoán được nguyên nhân đại khái, khỏi thở dài, trong lòng hiểu rất tính cách của vị phó tướng Lưu Viễn tận tâm và trung thành này, nếu mình chắc chắn là cũng chịu . Vì thế, Ân Tịch Ly đành phải gật gật đầu : “Thôi được rồi, chút xem sao.”

      Lưu Viễn vui mừng nhướng mày, cảm kích : “Đa tạ điện hạ!”

      Thị trấn Lâm An là trấn nằm trong thành, so với kinh đô phồn hoa náo nhiệt nơi đây vắng vẻ và yên ắng hơn chút, nhưng giờ đây, binh lính ùa vào trong thành nhiều kể xiết, khiến cho cái huyện ngày hôm nay cũng trở nên chật kín.

      Hạ Thiên vô cùng cao hứng, bởi vì tối nay có rất đông người đến đây, hơn nữa, nàng vừa nhìn đến những gương mặt xa lạ này biết, bọn họ đều là những người luyện võ, cần nghĩ cũng biết, mấy người này nhất định là binh lính trong quân đội.

      Tiểu Phàm cũng vô cùng cao hứng, quả nhiên ngày hôm nay hoàn toàn giống như trong dự liệu của bé, việc làm ăn buôn bán cực kỳ, cực kỳ phát đạt, bình thường, thu nhập của mẹ con bọn họ cũng có thể gọi là dư dả, nhưng đêm nay việc buôn bán là vô cùng thuận lợi, hai mẹ con bé bận đến tối tăm mặt mũi, vì vậy cho nên bé đành phải gọi sư phụ của mình ra giúp tay.

      Mà sư phụ của Tiểu Phàm —— Nhậm Diệc, lại vô cùng mất hứng. Vì sao ư? đường đường là đại Độc Thánh, giang hồ, ai nghe đến tên của sợ mất mật? Ai nghe đến tên của mà mặt biến sắc?

      Vậy mà đường đường đại Độc Thánh như , lại bị nữ nhân vô lương và đứa con trai vô lương của nàng kéo đến đây bán thuốc ?!!!

      Bảo bán thuốc thôi , lại còn bảo bán thuốc – tráng – dương ?

      Nếu để cho ai phát ra, danh tiếng đời của Độc Thánh biết để vào đâu? Mặt mũi của để vào đâu đây?

      Sắc mặt của Nhậm Diệc rất thối, trừng mắt nhìn giỏ ‘thuốc tráng dương’ nằm trong tay, bắt nam nhân uống loại thuốc này chính là điều sỉ nhục, bắt nam nhân bán loại thuốc này, càng là vũ nhục, giờ phút này, rất muốn đem vứt hết những thứ mà mình cầm trong tay, sau đó phủi áo chạy lấy người.

      Nhưng mà. . . . .nhìn đến Hạ Thiên đứng giữa đám người cách đó xa, nàng bận bịu tới tới lui lui, làm việc ngừng nghỉ, khóe miệng của Nhậm Diệc lại kìm được mà nở nụ cười, làm sao có thể từ chối cầu của hai mẹ con bọn họ chứ.

      Nghĩ vậy, sắc mặt của dịu ít, thở dài hơi, xem ra phải chấp nhận số phận bán thuốc rồi.

      “Nhóc con, con bán được mấy lọ rồi?” Hạ Thiên giả trang thành nam nhân, tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi hỏi thăm tình hình chiến đấu của con trai mình.

      Tiểu Phàm nhếch đôi mày kiếm: “ nhiều ít, khoảng ba mươi lọ rồi!”

      Tròng mắt của Hạ Thiên nhảy dựng, vỗ vỗ vai bé, kinh ngạc tán thưởng: “Giỏi lắm con trai, con làm thế nào mà bán được nhiều như vậy? Mẹ mới bán được hơn mười lọ thôi!”

      Bình thường, ngày bán được mười lọ là tốt lắm rồi, vậy mà thể tưởng tượng được, con trai của mình bán được lúc ba mươi lọ, bảo nàng kinh ngạc làm sao được?

      Tiểu Phàm đề phòng lui về phía sau bước, trừng mắt nhìn mẹ mình: “Đây chính là bí quyết của con, chỉ truyền lại cho nam nhân, truyền lại cho nữ nhân!”

      quên trước khi ra cửa, bé, mẫu thân và sư phụ, ba người bọn họ đánh cược, hôm nay ai bán được nhiều nhất tối về được thưởng mười hai bạc!

      Mười hai bạc lận nha! Vì mười hai bạc này, sao bé có thể đem bí quyết của mình cho mẹ biết được?

      Khóe miệng của Hạ Thiên co giật, khinh bỉ nhìn con trai mình, sau đó giơ ngón tay giữa lên: “Tiểu tử thúi, con được lắm!”

      xong, cũng thèm để ý đến bé nữa, nàng vội vàng chạy vào trong đám người, vì mười hai bạc mà lần này nàng phải bán mạng thôi, nhưng mà, trong lòng nàng vẫn rất tò mò, rốt cuộc là Tiểu Phàm có bí quyết gì, sao đột nhiên lại có thể bán được nhiều thuốc như vậy?

      Tiểu Phàm có bí quyết gì sao? Đương nhiên là bé cho mẹ biết, bởi vì, bí quyết của bé chính là —— Tiểu mỹ nam kế!

      Ví dụ như:

      “Dì à. . . . . dì thích người ta sao?”

      “A. . . . .Đứa này đáng , ta rất thích!”

      “Vậy dì muốn có đứa bé giống như vậy ?”

      “Đương nhiên là muốn rồi!”

      “Vậy, dì à, dì mua lọ này về dùng thử , năm đó cũng nhờ cha cháu uống thuốc này nên mới sinh ra cháu đó!”

      sao?. . . .Mua, ta mua!”

      Thành công, bán được lọ, Tiểu Phàm cười híp mắt đếm bạc.

      *

      “Ông ơi, ông ơi. . . . .”

      “A, đứa bé đáng này ở đâu ra vậy. . . . . .?”

      “Ông à. . . . .ông thích người ta sao?”

      “Haha. . . . . bé con này đáng , đương nhiên là ông thích cháu rồi!”

      “Vậy ông muốn có cháu trai giống cháu ?”

      “Sao? Giống như cháu sao? tệ, tệ nha. . . . .”

      “Vậy, ông mua hộp này thử xem, mẹ cháu , đây là ‘Viagra’ nhập khẩu từ Mỹ, nghe ngày xưa, cha cháu uống cái này xong mới sinh ra cháu. . . . .”

      sao, sao? Ta mua, ta mua ba lọ về cho thằng con bất hiếu của ta uống thử xem sao. . . . .”

      Lại thành công bán được thêm ba lọ.

      Tối nay, phương pháp này của bé lần nào cũng thành công, chỉ cần bé vừa ra tay, làm sao tiền lại có thể chạy vào trong túi? Nhưng mà, phương pháp này tuyệt đối thể cho mẹ bé biết được.

      Sau khi nhìn thấy Hạ Thiên rời , Tiểu Phàm cười hắc hắc, nhìn cái giỏ trong tay chỉ còn lại khoảng hơn mười lọ thuốc, đôi con ngươi xoay vòng, tiếp tục nhìn vào đám đông, tìm kiếm người mua kế tiếp.

      Chợt, ánh mắt của bé sáng lên, xách giỏ chạy về hướng, sau đó đứng ở trước mặt người toàn thân đều mặc áo giáp, ngọt ngào gọi câu: “Thúc thúc, xin chào!”

      Ân Tịch Ly vô cùng buồn chán dạo phố cùng với phó tướng Lưu Viễn, đột nhiên lại có bé trai chạy tới chắn ở trước mặt bọn họ, khiến cho cả hai người bọn họ đều cảm thấy có chút kỳ lạ.

      Lưu Viễn bị Tiểu Phàm xuất cách đột ngột dọa cho hoảng hốt, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Phàm xinh đẹp đáng như vậy, khỏi cười : “Cậu bé này, con tìm chúng ta có chuyện gì sao?”
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 115: Gặp lại tức là duyên

      Tiểu Phàm chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, giọng bập bẹ yếu ớt, có chút trẻ con: “Thúc thúc, các người thích Tiểu Phàm sao?”

      Giọng của bé biến hóa khôn lường, vừa có chút ngọt ngào, lại có chút ngây ngô của trẻ con, đôi mắt to tròn nhìn hai người bọn họ, hiểu sao, tâm của Ân Tịch Ly bỗng dưng run lên, nơi nào đó trong lòng có chút dao động, cảm giác kỳ lạ này khiến cho khỏi nhìn Tiểu Phàm nhiều thêm chút, mày kiếm tuấn, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan xinh đẹp, nhìn kỹ hồi, lại có cảm giác, khuôn mặt nhắn này dường như rất quen thuộc, rất quen thuộc. . . . chỉ là nhất thời lại thể nghĩ ra rốt cuộc là ai mà thôi.

      “A?” Lưu Viễn sửng sốt, ngờ rằng đứa bé này lại hỏi câu như vậy, nhờ thế mà mới cẩn thận quan sát Tiểu Phàm, đôi mắt to tròn, con ngươi đen tinh xảo như ngọc, mày kiếm này tuy vẫn còn nhưng cũng khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy tuấn, sáng sủa, cộng thêm cái miệng lưu loát kia, câu thúc thúc, hai câu thúc thúc, đứa bé như vậy, ai lại thích cho được?

      Lưu Viễn đưa tay xoa đầu Tiểu Phàm, lòng : “Đương nhiên là rất thích!”

      Ân Tịch Ly cũng che giấu nụ cười, nếu quả đứa bé như vậy, cũng rất thích.

      “Vậy, thúc thúc muốn có đứa bé như Tiểu Phàm ?” Tiểu Phàm ngừng cố gắng hỏi.

      “Haha, nếu như ta có đứa con trai thông minh hiểu biết như vậy, đời này coi như là sống uổng phí rồi!” Lưu Viễn hiển nhiên bị Tiểu Phàm chọc cười.

      Ân Tịch Ly cũng nhịn được mà khẽ nhếch khóe môi: “Bé con này, muộn như vậy rồi, sao còn mau về nhà , cẩn thận lại khiến cho người nhà lo lắng!”

      Đây là câu đầu tiên từ khi nhìn thấy Tiểu Phàm, Tiểu Phàm cũng nhìn , cảm thấy có chút kỳ quái, vị đại thúc này, ngoại trừ chòm râu che mặt, cộng thêm bề ngoài hơi khó hiểu, nhưng lại khiến cho bé có cảm giác vô cùng kỳ lạ, tựa như thân thiết, nhưng lại cực kỳ xa lạ, giống như là. . . . . người xa lạ quen thuộc nhất.

      Bé giương mắt nhìn, lại cảm thấy ý nghĩ đó của mình có chút quái dị, vì thế bé lắc lắc đầu, từ trước đến nay, đối với những chuyện ràng, bé vẫn luôn lười để ý tới.

      Vì vậy, vẻ mặt của bé trở nên nghiêm túc, nâng mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó lấy ra lọ Thuốc – Tráng – Dương đặc trị của mẹ mình, trịnh trọng : “Thúc thúc, nếu các người muốn sau này sinh được đứa bé như Tiểu Phàm ngài nhất định phải mua thuốc này về nhà uống, mẹ con , năm đó, cũng nhờ cha con uống thuốc này mới sinh ra được con đó!” ( tội nghiệp đại thúc nhà ta :)) câu này của bé xát muối trái tim :)) http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif )

      Đêm nay bé câu này biết bao nhiêu lần rồi, dĩ nhiên là sau đó chỉ cần chờ đợi đến lúc thu tiền mà thôi.

      Tò mò cầm lấy lọ thuốc, Lưu Viễn khó hiểu hỏi: “Đây là thuốc gì vậy?”

      Tiểu Phàm nhăn nhăn mũi, thần thần bí bí : “Đây là thần dược! Thúc thúc, ngài đừng quên mỗi ngày phải uống viên, uống liên tục trong bảy ngày, chờ đến khi thúc thúc thành thân, nhất định sinh ra được đứa bé còn thông minh hiếu thuận hơn cả Tiểu Phàm nữa!”

      Lưu Viễn bị Tiểu Phàm làm cho động tâm, bất kỳ ai nhìn đến khuôn mặt nhắn xinh đẹp này cũng có cách nào cự tuyệt được dụ hoặc của bé, vì thế, cam tâm tình nguyện móc tiền ra mua, tuy rằng sau khi giao tiền xong, còn biết thứ mình cầm tay chính là Thuốc – Tráng – Dương nữa!

      “Thúc thúc, ngài mua sao?” Tiểu Phàm nhìn thấy Ân Tịch Ly đứng im bất động, bé khỏi có chút tò mò quay sang hỏi, cái thúc thúc quái gở này khiến cho bé có cảm giác kỳ lạ.

      “Hả?” Ly vương điện hạ - Ân Tịch Ly nhìn lọ thuốc trong tay Tiểu Phàm, đột nhiên sửng sốt.

      Hình ảnh quen thuộc như vậy khiến cho đột nhiên nhớ tới hình bóng mà mình vẫn luôn ngày đêm nhớ thương kia, nàng cũng từng thích bán thuốc như vậy. . . . .
      “Điện hạ?” Lưu Viễn nhìn sắc mặt điện hạ nhà mình có chút ổn, vội vàng cẩn thận gọi tiếng.

      Ân Tịch Ly lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tiểu Phàm đứng trước mặt, im lặng nhìn mình, lòng trở nên mềm nhũn: “Ta cũng mua, con bán hết mấy lọ đó cho ta !”

      Đôi mắt của Tiểu Phàm sáng lên, quả nhiên là người có tiền nha! Bé lập tức cao hứng đưa tới: “Thúc thúc, ngài mua hết sao?”

      “Ừ!” Ân Tịch Ly xoa xoa đầu bé, khoảnh khắc này, trong lòng lại có cảm giác như thể huyết mạch tương liên, nở nụ cười dịu dàng: “Con rằng, ngày xưa cha con uống thuốc này mới sinh ra con, vậy ta cũng muốn mua nhiều chút để về uống thử xem sao! Có được ?”

      Ân Tịch Ly biết rằng, hơn mười năm sau, câu này trở thành câu khiến cho vô cùng căm ghét, vô cùng hối hận, và cũng chính câu này, trở thành vết bẩn thể nào xóa nhòa trong suốt những năm tháng sau này của .

      Bởi vì cuộc sống của từ đó trở về sau, hầu như là tất cả mọi người đều biết, – Ly vương điện hạ, nhờ uống Thuốc – Tráng – Dương mới sinh ra đứa nhóc dở hơi như vậy http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif

      Đương nhiên, Tiểu Phàm cũng biết, vì lý tưởng vĩ đại, muốn phát tài kiếm kế sinh nhai mà bé đem người cha chưa hề gặp mặt của mình ra để quảng cáo, như vậy đấy. . . . . khiến cho người ta được câu nào, ngay cả lúc Hạ Thiên nghe được những câu này cũng im lặng, cho đến khi nàng biết được cha của con trai mình là ai lúc đó sợ đến mức hoa dung thất sắc rồi.

      Đại thúc hận nhất điều gì? Chính là cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc tới những thứ liên quan tới ba chữ: Thuốc – Tráng – Dương!

      Chỉ là, những chuyện đó để sau này hãy .

      Trước mắt, Tiểu Phàm vẫn chỉ nghĩ cách kiếm tiền, sau khi cầm lấy thỏi vàng từ trong tay Ân Tịch Ly, mày kiếm của bé nhướng lên cao: “Cám ơn thúc thúc!”

      Sau khi cám ơn xong, bé nhảy dựng lên, chạy mạch tìm mẹ và sư phụ của mình, trong lòng thầm tính toán, vụ cá cược đêm nay, trăm phần trăm là bé thắng rồi!

      Ân Tịch Ly lẳng lặng nhìn bé rời , khoảnh khắc bóng dáng bé biến mất giữa biển người mênh mông đó, trong lòng lại dấy lên cỗ cảm giác lạ, cười cười, ngờ bản thân mình cũng có cái suy nghĩ như vậy.

      “Xem ra là lâu trở về kinh thành rồi!” thào tự , chắc là mình nhớ nhà mà thôi.

      Nghĩ vậy, cũng cảm thấy nhõm, đem cái giỏ thuốc kia giao cho Lưu Viễn, sau đó tiếp tục dạo cách nhàm chán.

      Giữa dòng người hối hả, nhìn tưởng chừng như ở bên cạnh nhau, nhưng cuối cùng vẫn là như thế, vẫn là thể gặp nhau.

      Bỗng nhiên, thanh náo động truyền đến từ cách đó xa.

      “Này! Đứng lại! Đứng lại! Bạc của lão nương mà ngươi cũng dám trộm, ngươi đứng lại cho ta!”

      tên nam nhân gầy yếu, mắt xếch, tay cầm túi tiền chạy thục mạng về phía trước.

      Sau lưng , người mặc áo bào rộng rãi, dáng người thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, ràng là giả trang thành nam nhân mà lại tự xưng là ‘lão nương’, hung hăng rượt theo tên trộm kia, tốc độ của nàng chậm nhưng chắc là tên nam nhân đó ăn cướp quen, chạy nhanh khủng khiếp, vì thế, nàng dần dần bị tụt lại phía sau, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng kéo xa.

      Nơi ngã tư đường, ít người dừng chân lại đứng nhìn, nhưng chẳng có ai chịu tiến lên giúp đỡ, tình huống này bọn họ cũng thường xuyên nhìn thấy, ai cảm thấy kỳ lạ, lại càng hề muốn phải nhúng tay vào.

      Khi Ân Tịch Ly nghe thấy giọng này cũng ngây người, nhưng đến khi nhìn thấy Hạ Thiên trong bộ dạng nữ giả nam trang kia con ngươi đen như mực ngay lập tức liền run lên.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 116: Đại thúc, lâu gặp!

      Chính là giọng này, chính là hình bóng này, chính là khuôn mặt này, chính là. . . . người con tìm kiếm suốt bảy năm qua.

      biết vì sao mình lại muốn tìm nàng, chỉ cảm thấy, nếu thích nàng, mà nàng cũng có lý do nào phải lẩn trốn, vì vậy, vẫn luôn tìm, vẫn luôn tìm kiếm người con đó, ròng rã suốt bảy năm cũng hề nguôi ngoai hy vọng, cũng chưa từng lần nào có ý nghĩ buông tha.

      Nhưng hôm nay, người con ngày đêm vẫn luôn xuất trong mỗi giấc mơ của , khoảnh khắc này, nàng lại đứng cách xa.

      Hạ Thiên lại hề biết Ân Tịch Ly đứng ở cách đó xa, hơn nữa lại còn nhận ra nàng, lúc này đây, cái nàng lo lắng chính là bạc của mình mà thôi.

      Trông thấy gã nam nhân gầy yếu chạy mỗi lúc xa, nàng khỏi có chút sốt ruột, trong chiếc túi kia là số bạc mà mấy ngày nay nàng phải vất vả lắm mới có được! Nếu bị người ta cướp mất như vậy, nàng và Tiểu Phàm phải ăn cái gì bây giờ?

      Nghĩ vậy, nàng vội vàng hét to: “Nhậm Diệc —— Nhậm Diệc —— mau tới đây bắt trộm! Mau tới đây bắt trộm!”

      Tiếng hét của nàng vừa dứt, bóng người đột nhiên xuất , tựa như thần tiên giáng xuống, Nhậm Diệc trong bộ quần áo trắng như tuyết, bay nhanh về phía Hạ Thiên.

      Tốc độ của rất nhanh, giống như sao băng xẹt qua bầu trời, chỉ đột ngột lóe lên trước mắt nàng.

      nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn .

      Từ chỗ của mình, Ân Tịch Ly vọt lên phía trước, chỉ để lại hư ảnh như có như , chớp mắt còn nhìn thấy bóng dáng, lúc xuất trở lại, tên trộm kia chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, cuối cùng cũng thể động đậy, sau đó, có cảm giác bản thân mình bị ai đó nhấc bổng lên, quăng cái, té nhào xuống dưới chân Hạ Thiên.

      “Mẹ nó! Cái tên giết người dao này! Ngươi dám trộm tiền mồ hôi nước mắt của lão nương, ta giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi! Đạp đạp đạp —— ” Hạ Thiên hai lời liền đoạt lại túi tiền, sau đó hung hăng đạp lên người tên trộm kia, chút thương tiếc.

      Cho đến khi hả giận, tên trộm gầy yếu kia cũng hấp hối, miệng sùi bọt mép rồi ngất , như vậy mới khiến cho Hạ Thiên vừa lòng hả dạ, nàng đứng dậy, vỗ vỗ hai tay, chuẩn bị xoay người cảm ơn ân nhân vừa mới giúp mình bắt được tên trộm: “Đa tạ vị. . . . . A!”

      Lời còn chưa ra khỏi miệng bị tiếng kêu sợ hãi chặn lại, Hạ Thiên trợn mắt há mồm nhìn nam nhân có chòm râu quai nón đứng trước mặt mình, ánh mắt quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc. . . .chòm râu quen thuộc.

      “Đại đại đại. . . . .đại thúc. . . . .” Nàng đột nhiên bị cà lăm, thể nào tin được mình lại gặp ở nơi này.

      ra, nàng vẫn còn nhớ ta.” Đôi mắt của Ân Tịch Ly gắt gao nhìn nàng chăm chú.

      còn tưởng rằng, nàng mất tích thời gian dài như vậy, chỉ sợ là quên mất từ lâu.

      Thế nhưng, thế nhưng nàng vẫn còn nhớ , vậy mà nàng lại tìm ! Cố ý! Nàng tuyệt đối là cố ý!

      Gần như là chỉ trong nháy mắt, niềm vui sướng của Ân Tịch Ly lập tức bị căm phẫn bao trùm! tìm nàng nhiều năm như thế, vậy mà nàng lại cố tình trốn tránh !

      Ân Tịch Ly càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Thiên đáng giận vô cùng, chỉ hận thể bắt nàng trở về ngay lập tức, sau đó hung hăng đánh vào mông nàng!

      khí xung quanh dường như bốc cháy, Hạ Thiên trợn mắt, há miệng, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần sau kinh ngạc, đúng là Vương gia đại thúc rồi! Cái kiểu mỗi khi tức giận nổi điên này, ngoài đại thúc ra làm gì còn người nào khác nữa!

      Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng nàng lại biết mình chột dạ vì cái gì, chỉ là khi trông thấy ánh mắt gắt gao nhìn mình chằm chằm, mồ hôi lạnh của nàng toát ra: “Đại. . .đại thúc. . . .Khụ, lâu gặp, haha. . . . là nhớ nha. . . . . là nhớ nha. . . . .!”

      Nàng cười haha, có chút khó hiểu, yên lành, cớ sao đại thúc lại nổi điên cơ chứ? Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách, cũng coi như là người quen cũ thôi! Sao nhìn mà nàng cứ có cảm giác như mình thiếu tiền bao nhiêu lâu trả mà bỏ trốn vậy. . . . .

      “Nàng. . . . .cái nha đầu đáng chết này. . . . .” Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn nàng, khó khăn lắm mới hoàn chỉnh được câu, lại vừa vừa nghiến răng nghiến lợi khiến cho Phó tướng vừa chạy đến bên cạnh cũng rùng mình cái.

      Quái lạ, điện hạ bị sao vậy? Vừa rồi ràng là trông thấy ngài giật mình nhưng dáng vẻ giống như là ngạc nhiên vui mừng, sao bây giờ lại trở nên tức giận như vậy?

      Ôi, hay rồi, chắc chắn là đại thúc vừa ăn phải thuốc nổ, mới mở miệng mà bảo nàng đáng chết. . . .

      Hạ Thiên đưa tay sờ sờ cổ mình, nàng vẫn chưa muốn chết nha, tại nàng sống rất tốt, chết bây giờ đáng tiếc. Hạ Thiên hơi mở miệng, định cái gì, đột nhiên, bàn tay thon dài sạch , nhàng đặt bờ vai nàng.

      “Tiểu Thiên Thiên, nàng quen người này sao?” Nhậm Diệc ôm Hạ Thiên, đưa mắt đánh giá Ân Tịch Ly.

      Ừm, tướng mạo người này tuy có hơi xấu xí, nhưng vẫn cảm nhận được cái loại khí thế kia, Nhậm Diệc cũng hiểu ra, người này e cũng phải là nhân vật đơn giản, chỉ sợ rằng còn là trong những tình địch hàng đầu của mình.

      Hạ Thiên sớm quen với cách xưng hô buồn nôn của đối với mình và Tiểu Phàm nên nàng cũng thèm để ý, chỉ cười cười, : “ là vị đại thúc mà ta quen biết ở kinh thành. . . . .” ngờ rằng, xa cách bảy năm, lại gặp lại ở nơi này, trong lòng nàng, đột nhiên cảm thấy rất vui mừng.

      Nhưng mà, cho dù nàng sớm quen với kiểu xưng hô và hành động của Nhậm Diệc, cũng có nghĩa là người khác cũng quen như vậy.

      Lúc Ân Tịch Ly nhìn thấy cánh tay kia đặt ở bờ vai của Hạ Thiên, lửa giận vốn bốc lên ngùn ngụt, nhưng khuôn mặt lại lập tức trầm xuống, bầu khí trở nên u lạnh lẽo, mà như pho tượng đứng lặng ở đỉnh Tuyết Sơn, lạnh đến chết người.

      Nam nhân kia là ai? Vì sao lại thân mật với nàng như vậy? Dám gọi nàng là Tiểu Thiên Thiên? Còn dám chạy đến ôm nàng?

      Ân Tịch Ly cảm thấy mọi thứ trong người như bùng nổ, động tác nhanh hơn cả lý trí, vung tay chưởng chưởng về phía Nhậm Diệc: “Buông tay ra cho ta!”

      Đôi mắt Nhậm Diệc cũng lóe lên, người này quả nhiên là tình địch của !

      hừ lạnh tiếng, hề tỏ ra yếu thế, vung tay đánh trả đối phương, những ai hiểu đều biết, chỉ có thể tay sử dụng độc mà còn có thân võ công tuyệt thế.

      Trong phút chốc, hai bên giao đấu, sát ý sắc bén đến kinh người, mảnh hỗn độn, đao tới kiếm lui, khiến cho ai nấy đều khiếp sợ đến hoa cả mắt, nhưng mọi người cũng biết, đây là cuộc chiến giữa hai cao thủ, chỉ cần sơ ý chút cũng bị vạ lây.

      Vì thế, ở chính giữa ngã tư đường, mọi người dần dần mở ra thành cái sân rộng lớn, để cho hai người có thể đánh nhau được sảng khoái.

      Hạ Thiên buồn bực chớp mắt mấy cái, này này. . . . . . Sao bọn họ lại đánh nhau vậy hả?

      Nàng vội vàng nhặt giỏ thuốc từ dưới đất lên, hai tay chống hông, hét to về phía hai người bọn họ: “Nhậm Diệc, đại thúc, các người đừng đánh nữa!”

      Nhậm Diệc và Ân Tịch Ly đánh hăng say, bất phân thắng bại, sao có thể dễ dàng nghe lời của Hạ Thiên? Vì thế, tình hình trận chiến giữa hai người càng trở nên quyết liệt.

      Rất đông người đến đây vây xem, ít binh lính nghe thấy náo nhiệt cũng tiến lên nhìn, lại nhìn thấy Ân Tịch Ly và nam tử áo trắng giao nhau ở giữa trung, bọn họ nhất thời sửng sốt, đột nhiên, đám người đồng thanh hô lên: “A! Là Ly vương điện hạ!”

      Ly vương điện hạ?!

      Dân chúng vây xem càng trở nên chấn động, đây chính là người vừa đánh thắng trận, chuẩn bị hồi kinh phục mệnh, nổi danh còn hơn cả hoàng thượng, Ly vương điện hạ sao ?!

      Đám người vội vàng dụi dụi mắt, há hốc mồm, chớp mắt nhìn hai người đánh nhau ở giữa trung, ai cũng cảm thấy khó tin.

      Ngay cả Nhậm Diệc lúc biết được thân phận của Ân Tịch Ly, cũng có chút sững sờ, Ly vương? . . . . .họ Ân?

      Hạ Thiên sốt ruột, vừa lo lắng Nhậm Diệc và Ân Tịch Ly đánh nhau xảy ra chuyện gì, nếu xảy ra vấn đề gì, Ân Tịch Ly là vương gia, Nhậm Diệc chuốc lấy phiền toái , mà cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào việc ngang nhiên đánh nhau với Vương gia ở đường cũng phạm vào tội chết rồi.

      Hạ Thiên gấp đến nỗi giậm giậm chân, nhìn Phó tướng Lưu Viễn đứng bên cạnh, vội vàng rít lên: “Này, sao ngươi còn mau khuyên can? Nếu bọn họ bị thương phải làm sao bây giờ?”

      Lưu Viễn liếc mắt khinh thường nhìn nàng: “Thân thủ của điện hạ cao siêu, tên kia làm sao có thể là đối thủ của ngài, người đàn bà như ngươi hiểu gì mau tránh ra !” vô cùng tin tưởng điện hạ của mình.

      “. . . . .” Hạ Thiên bị lời của làm cho sửng sốt, cái gì? mình là đàn bà?!

      Mẹ nó! Nàng là phụ nữ sao? Ở đâu ra cái kiểu khinh thường phụ nữ như vậy chứ? Xã hội phong kiến! Xã hội phong kiến!

      Nhậm Diệc và Ân Tịch Ly cũng để ý đến tình huống xung quanh, trận chiến của hai người đều mang theo mười phần địch ý, nếu đả thương được đối phương tuyệt đối bỏ qua.

      Giao đấu hơn mười chiêu, ánh mắt của Nhậm Diệc chợt lóe lên, dần dần thu hồi khinh thường trong lòng mình, còn tưởng rằng cái người này chả có bao nhiêu lực uy hiếp, lại ngờ rằng võ công của lại cao như vậy, quả nhiên lúc trước mình xem rồi.

      Vẻ mặt của Ân Tịch Ly cũng lộ ra chút nghiêm trọng, cơn tức giận ngút trời lúc nãy cũng dần dần lắng xuống, ngờ, chỉ mới vài năm trôi qua mà bên cạnh nha đầu kia lại có vị cao thủ thần bí như vậy, rốt cuộc người này là ai? Có quan hệ gì với nàng?

      Hai người thầm dò xét đối phương, tay lại cam lòng yếu thế, vẫn tiếp tục công kích.

      “Ngươi rất mạnh, là cao thủ chân chính mà ta từng gặp, nhưng đừng tưởng rằng như vậy ta chịu thua ngươi!” Nhậm Diệc lạnh lùng , định dùng độc, chỉ muốn dùng võ công để đánh thắng đối phương.

      Bởi vì biết, nếu ra tay hạ độc, chỉ sợ rằng đời này có người nào có thể ngăn cản được độc dược của đại Độc Thánh , nếu thắng như vậy cũng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

      Ân Tịch Ly hừ lạnh tiếng, trường kiếm xẹt qua đường ánh sáng lóa mắt trong trung, lạnh lùng : “Ta cũng vậy!” chưa từng có ý nghĩ buông tha cho ngươi!

      Hai bóng dáng thon dài giống như sao băng giao nhau ở trung, đấu đá triền miên, đao kiếm sắc bén, hàn ý khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh.

      Hạ Thiên cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ ngẩng mặt lên trời cảm thán, ông trời ơi, có thể cho ta biết, rốt cuộc giữa hai người kia xảy ra chuyện gì hay ?

      “Oa, náo nhiệt nha. . . . .”

      Lúc Hạ Thiên choáng váng, cái đầu xíu tròn tròn của Tiểu Phàm bu lại, nhìn hai người đánh nhau : “Oa, sao sư phụ lại đánh nhau với người ta vậy?”

      Mà người đó lại còn là cái thúc thúc quái gở làm cho bé có cảm giác kỳ lạ nữa chứ.

      Hạ Thiên cau mày, rầu rĩ cắn ngón tay: “Ta cũng biết nữa, chẳng biết đại thúc và Nhậm Diệc xảy ra chuyện gì, vừa mới gặp mặt là đánh nhau rồi!”

      Chẳng lẽ lúc trước hai người có thù oán gì hay sao? Vậy nên vừa nhìn thấy mặt, tựa như Thiên Lôi đụng đến Địa Hỏa, lập tức bùng lên như thể muốn phân người sống ta chết như vậy?

      “Hả, mẹ, mẹ biết người kia sao?” Ánh mắt của Tiểu Phàm có chút tò mò, nghe thấy mẹ mình gọi thúc thúc quái gở kia là đại thúc, dáng vẻ lại lo lắng như vậy, chắc là có quen biết rồi.
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 117: Đây là mẹ của con!

      Sao. . . . mẹ của bé lại gọi người đó là đại thúc?

      Tiểu Phàm nhíu nhặt đôi hàng mi, đưa mắt nhìn Ân Tịch Ly chút, rồi lại nhìn Nhậm Diệc chút, sau đó đưa ra kết luận: “Ừm, râu dài như vậy, quả già rồi, sư phụ của mình vẫn trẻ tuổi hơn. . . . .”

      Nhưng mà, nếu mẹ của bé gọi người ta là đại thúc, vậy chẳng phải bé cũng nên gọi người đó là. . . . .Ách, đại gia sao?

      Tiểu Phàm ngẫm nghĩ hồi, bởi vì bản thân mình lý giải ra được cái khái niệm này cho nên bé cảm thấy vô cùng cao hứng, nhưng mà đây cũng phải là chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất trong lúc này chính là làm sao để cho hai người bọn họ đánh nhau nữa.

      “Mẹ à, mẹ gọi sư phụ xuống đây !” Bé lay lay mẹ mình, sư phụ chỉ nghe lời của mẹ, nếu mẹ bé lên tiếng, chắc chắn là sư phụ xuống thôi.

      Hạ Thiên ôm đầu rên rỉ: “Mị lực của mẹ quá kém, kêu cả buổi tối cũng chả ai thèm xuống!”

      phải chứ. . . . .” Tiểu Phàm ràng tin, sau đó chống nạnh, hét vào trong trung: “Sư phụ, sư phụ. . . . . mẫu thân bị thương rồi, trời ơi, còn bị trúng độc nữa, a a a, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng. . . . .”

      “Đinh ——” Giữa trung vang lên tiếng giòn tan, bóng dáng màu trắng dùng tốc độ trăm mét vọt xuống.

      Tiểu Phàm nhún nhún vai, ngay lúc Hạ Thiên còn trong cơn khiếp sợ, bé lại giở giọng điệu rất đáng đánh đòn: “Ối, xuống rồi kìa! Ai bảo sức quyến rũ của mẹ vậy? Lớn lắm nha!”

      “. . . . .” Hạ Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhóc thúi, con dám nguyền rủa mẹ ——”

      “Tiểu Thiên Thiên ~~~ Nàng bị trúng độc sao? Để ta nhìn xem, để ta nhìn xem.” Nhậm Diệc vọt tới, ôm lấy Hạ Thiên xoay vòng, nhìn từ xuống dưới, thấy bất cứ vấn đề gì, lại cầm cổ tay nàng lên để bắt mạch: “Ách. . . . . mạch tượng suy yếu, dường như là vô lực, thể nào sống quá hai năm nữa. . . . Sao. . . sao có thể như vậy?”

      “Khụ khụ. . . .đại. . . .đại phu cũng . . . .sống quá hai năm nữa. . . .khụ khụ. . . .” bà cụ già cầm khăn che miệng, ngừng ho khan .

      Nhậm Diệc sửng sốt, chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy bà cụ già hơn 70 tuổi ho khan kịch liệt, khụ khụ vài cái liền phun ra cả ngụm máu.

      Hạ Thiên nhìn cười cách vô tội, huơ huơ tay hai cái rồi : “Nhậm Diệc, tay của ta ở đây, ngươi cầm nhầm tay rồi. . . . .”

      “. . . . . .”

      Tiểu Phàm đảo mắt vòng, sư phụ của bé thường ngày khôn khéo, nhưng chỉ cần nhìn thấy mẫu thân lại trở thành kẻ ngu ngốc đần độn, nhìn thấy Ân Tịch Ly xông tới, bé cất tiếng chào hỏi: “Oa! Đại gia, chớp mắt cái gặp mà như cách ba thu, có phải là ngài trở lại tìm Tiểu Phàm để mua thuốc nữa đúng ? Ừm, mẹ con , đây là loại thuốc ‘ đêm bảy lần’ được nhập từ bên Nhật, ngài mua về dùng thử , con giảm giá cho. . . . .”

      Vị đại gia này mua nhiều thuốc của mình như vậy, ừm, bé cũng nên giảm giá cho người ta chút. Tiểu Phàm nhướng đôi lông mày xinh đẹp, hưng phấn giơ hộp thuốc ‘ đêm bảy lần’ được nhập từ Nhật Bản kia lên.

      Ân Tịch Ly cảm thấy dường như có điều gì mà mình chưa , nhìn cậu bé đứng trước mặt mình: “Con. . . . .gọi ta là gì?”

      “Đại gia nha, mẹ của con gọi ngài là đại thúc, đương nhiên người ta phải gọi ngài là đại gia rồi!” Vẻ mặt của Tiểu Phàm cực kỳ vô tội, kỳ thực, bé vẫn thích gọi người này là thúc thúc hơn, nhưng nếu gọi như vậy vai vế của bé với mẹ mình bị loạn lên mất.

      Mẹ của bé? Hạ Thiên? Ân Tịch Ly kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Tiểu Phàm, bỗng nhiên hiểu được, vì sao mình lại cảm thấy quen mắt như vậy rồi.

      Vì thế, Ân Tịch Ly càng ngây người, chỉ về phía Hạ Thiên: “Con. . . .gọi nàng ấy là gì?”

      “Mẹ nha. . . . Con bị nhốt ở trong bụng của mẹ mười tháng, sau đó vất vả mẹ mới chịu thả chim ra đó. . . .” Tiểu Phàm trả lời.

      Bé vẫn cho rằng, mười tháng mình nằm trong bụng mẹ chính là bị nhốt, giống như chú chim , bay thế nào cũng bay ra được, bởi vì mẹ muốn giữ bé ở bên trong để dạy dỗ cho tốt.

      “Vậy. . . .con gọi là gì?” Ân Tịch Ly nâng tay, chần chừ chỉ về phía Nhậm Diệc, lại có cảm giác lòng mình khẽ quặn lên, như thể sợ hãi điều gì đó.

      Tiểu Phàm khó hiểu chớp mắt vài cái, lạ , sao tự nhiên đại gia lại hỏi nhiều vấn đề như vậy? Nhưng bé vẫn thành trả lời: “Đây là sư phụ của con, là người hay dạy con làm những điều xằng bậy. . . . à , dạy con vui vẻ giúp đỡ mọi người!”

      Suýt chút nữa huỵch toẹt ra hết, Tiểu Phàm buồn bực vỗ vỗ cái miệng chút kín đáo của mình, vội vàng thay đổi đề tài: “Đại gia, ngài có muốn mua hay ? Đây là loại thuốc có hiệu quả trị liệu rất tốt, trăm năm khó tìm, nếu lần này ngài bỏ lỡ cửa tiệm nhà con qua thôn tới có nữa đâu!”

      Ân Tịch Ly nên lời, bên dưới bộ râu, môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, sau đó cả người lảo đảo.

      Tiểu Phàm thấy như vậy, trong lòng đột nhiên lại có chút lo lắng, hỏi: “Đại gia, ngài sao chứ? Có phải là ngài bị thương ?”

      Hạ Thiên cũng chưa từng nhìn thấy sắc mặt của vương gia đại thúc trắng bệch cách khác thường như vậy, nàng vội vàng cẩn thận đỡ lấy : “Đại thúc, ngươi sao chứ?”

      Vừa lại vừa trừng mắt nhìn Nhậm Diệc, cái tên này, sao lại xuống tay nặng như vậy?!

      Nhậm Diệc cũng gì, biết, dựa vào thân thủ của Ân Tịch Ly, căn bản có khả năng bị thương, nhưng cũng giải thích, chỉ liếc mắt nhìn Ân Tịch Ly cái, sâu trong nội tâm lại đột nhiên xuất tia hoài nghi và bất an vô cùng mãnh liệt.

      quay đầu, đưa mắt nhìn Tiểu Phàm, mày kiếm nho của bé cũng bắt đầu chau lại, chút cử chỉ vội vàng quan tâm này đều lọt hết vào trong tầm mắt của , đột nhiên phát , giữa trán của Tiểu Phàm có chút khí chất sáng sủa hào, rất giống người, rất giống người vừa rồi mới đánh nhau cùng , Ân Tịch Ly.

      “Điện hạ!” Đám binh lính và phó tướng Lưu Viễn cùng nhau xông tới: “Điện hạ, ngài sao chứ?”

      “Điêu dân to gan, dám ngang nhiên ám sát Ly vương điện hạ! Người đâu, bắt hết lại cho ta!” Lưu Viễn nghiêm mặt ra lệnh, sau đó vội vàng đỡ lấy Ân Tịch Ly.

      “A. . . .Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm!” Hạ Thiên vừa nhìn thấy bọn họ muốn bắt người liền vội vàng giải thích.

      Lúc này, Ân Tịch Ly khôi phục lại bình thường, bàn tay to vung lên, bọn lính lập tức dừng động tác: “Các ngươi lui xuống hết !”

      “Nhưng mà, Điện hạ. . . .” Lưu Viễn có chút lo lắng.

      “Bổn Vương có việc gì, lui ra hết !” Ân Tịch Ly thản nhiên , tuy rằng giọng điệu trầm ổn, nhưng cũng để lộ ra cỗ khí thế uy nghiêm.

      Lưu Viễn đành phải cho binh lính rút lui.

      Đôi mắt của Tiểu Phàm lóe lên tia kỳ dị, trong lòng thậm chí còn có vài phần kiêu ngạo và sùng bái, vị đại gia này, thoạt nhìn có vẻ như vô cùng lợi hại, ngờ thân phận của ngài ấy lại lớn như vậy nha. . . . .

      Sau khi đám người Lưu Viễn thoái lui, Ân Tịch Ly mới quay đầu lại, con ngươi đen như mực dừng lại ở người Tiểu Phàm, mất nửa ngày, ánh mắt có vẻ đăm chiêu chợt lóe lên, sau đó lưu luyến rời , lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhậm Diệc cái, cuối cùng dừng ở người Hạ Thiên.

      Hạ Thiên chỉ cảm thấy sao mùa đông bỗng chốc lại ùn ùn kéo tới, nhìn đến ánh mắt của Ân Tịch Ly, hiểu sao nàng lại cảm thấy chột dạ, nàng. . . .nàng. . . . nàng có làm chuyện gì có lỗi với đại thúc phải ? Nếu , sao nàng phải chột dạ cơ chứ? Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng để cho bất kỳ biểu cảm nào lộ ra khuôn mặt của mình, ánh mắt nhìn thẳng vào đại thúc, sau đó, lại nghe thấy giọng ôn hòa của Ân Tịch Ly chậm rãi vang lên.

      “Hạ Thiên, ta nghĩ, chúng ta hẳn là phải nên chuyện chút rồi. . . .”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :