1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 108: Càng già càng yếu

      Ân Dã Thần vừa trở về phủ, hạ nhân lại báo cho biết là Hướng Linh Lung ra ngoài rồi. Nỗi bất an trong lòng lại càng trở nên lớn hơn, trực giác mách bảo rằng, chuyện mất tích của Hạ Thiên là có liên quan tới Linh Lung.

      Nhưng trước khi có bằng chứng thể năng xằng bậy được, thực ra cho dù tâm lý có chút tin, nhưng trong lòng vẫn nghĩ Linh Lung luôn luôn thiện lương như vậy, làm ra mấy cái loại chuyện đó đâu.

      Lúc chạng vạng tối, Hướng Linh Lung trở về phủ, vừa trở về nhìn thấy Ân Dã Thần ở đại sảnh chờ mình, ánh mắt của ả chợt lóe lên, trong lòng lại có chút hoảng loạn, chẳng lẽ biết cái gì rồi sao?

      Hướng Linh Lung nở nụ cười dịu dàng pha lẫn chút ngây thơ, thân thiết chào hỏi: “Thần, sao hôm nay chàng lại về sớm vậy? Chàng tìm nàng ta sao? Chẳng lẽ tìm được rồi à?”

      Ân Dã Thần im lặng nhìn ả lát, sau đó mới chậm rãi : “Vẫn chưa tìm thấy!”

      “A!” Hướng Linh Lung kinh ngạc che miệng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thần, ta muốn gả sang Hoằng Việt quốc, chàng mau giúp người ta nghĩ cách được ? Chàng nhất định phải tìm được nàng ta nha.”

      “Nàng muốn để cho Hạ Thiên thay nàng gả sao?” Ân Dã Thần : “Nếu để cho phụ hoàng biết được phạm tội khi quân đấy!”

      Ánh mắt của Hướng Linh Lung chợt lóe lên cái, lại vô cùng tự nhiên cười rộ lên: “Thần, chuyện này, chỉ cần chàng , ta còn ai có thể biết? Thần, chẳng lẽ chàng hối hận rồi sao?”

      Ân Dã Thần im lặng, quả thực, sâu trong lòng vô cùng hối hận, nhưng mà, bây giờ hối hận làm được gì đây?

      “Thần, phải là nàng ta và Ly vương điện hạ có quen biết sao? Hai người họ thân thiết như vậy, có khi nào là Ly vương điện hạ giấu nàng ta hay ?” Hướng Linh Lung bỗng nhiên cách đầy ý.

      thể để cho Ân Dã Thần biết được Hạ Thiên ở trong tay mình, nếu , toàn bộ kế hoạch của ả đều trở nên uổng phí, những còn được Ân Dã Thần che chở, chỉ sợ còn có thể vì mà mất lớn, đến lúc đó, nếu để cho hoàng thượng biết, chỉ sợ cho dù ả có muốn gả sang Hoằng Việt cũng được nữa.

      Ân Dã Thần nhìn chằm chằm vào ả lúc lâu, nếu nhớ lầm, căn bản là chưa từng qua với nàng về chuyện của Hạ Thiên và hoàng thúc, chỉ có lần vô tình nhắc tới chuyện Hạ Thiên tạm thời ở Ly vương phủ, vậy làm sao nàng có thể biết được?

      “Linh Lung!” nặng nề mở miệng, giọng điệu đạm mạc mà lạnh lẽo: “Nàng hãy với ta, nàng có biết Hạ Thiên ở nơi nào hay ?”

      Hướng Linh Lung ngẩn ra, tim đập thình thịch, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, mang theo chút ý cười, : “Thần, chàng gì vậy? Ngay cả chàng cũng còn biết nàng ta ở đâu làm sao người ta biết được? Chàng xem, có phải là nàng ta bỏ trốn rồi hay ?”

      “Nàng biết sao?” Trong ánh mắt của Ân Dã Thần mang theo chút hoài nghi.

      Nhưng mà, kỹ thuật diễn xuất của Hướng Linh Lung rất tốt, trong nháy mắt, khuôn mặt của ả trở nên khổ sở, mi mắt hạ xuống, dáng vẻ ủy khuất lại có chút thể tin nhìn vào Ân Dã Thần, nước mắt từng giọt từng giọt như trân châu, cứ thế mà rơi xuống: “Chàng nghi ngờ ta?”

      Giọng của ả nghẹn ngào: “Chàng nghi ngờ ta giấu nàng ta phải ? Hay chàng nghi ngờ ta làm gì với nàng ta? Chàng. . . . . Chàng như vậy mà lại. . . . . nghi ngờ ta. . . . . .”

      Thấy ả rơi lệ, Ân Dã Thần theo bản năng nhíu mày : “Ta có ý này.”

      “Chàng có ý này vậy có ý gì? Chàng tìm thấy người chàng lại hoài nghi là do ta làm sao? Thần, ta chàng như vậy, thậm chí vì chàng mà ngay cả danh hiệu quận chúa hoàng thượng ban tặng ta cũng cần, chẳng lẽ ở trong lòng chàng, ta chỉ là người như vậy thôi sao?”

      Ả càng khóc càng thương tâm, khuôn mặt giống Hạ Thiên như đúc, giờ phút này lại trở nên trắng bệch, tuy rằng, cách chuyện và thần thái đều là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng nhìn thấy khuôn mặt này để lộ ra biểu cảm như vậy, trong lòng Ân Dã Thần mơ hồ cũng nhói đau.

      “Linh Lung . . . . . .” Trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Đúng vậy, vẫn chưa có bằng chứng, sao lại có thể nghi ngờ nàng cơ chứ?

      Chỉ vì mấy ngày gần đây liên tục phiền muộn cho nên mới có thể như vậy. Bất đắc dĩ thở dài tiếng, mở miệng an ủi: “Linh Lung, ta có ý đó.”

      Hướng Linh Lung khóc đến hoa lê đẫm mưa, chậm rãi lui về phía sau, đứng cách thước, lẳng lặng nhìn : “Thần, trước kia, mọi chuyện chàng làm đều vì ta, ta buồn bã, chàng lo lắng, ta vui vẻ, chàng cười với ta, nhưng mà bây giờ, chàng lại hoài nghi ta, chỉ vì nữ nhân khác. . . . . .”

      “. . . . . .” Mi tâm của Ân Dã Thần nhíu lại càng sâu, từ trước tới nay vẫn luôn ít , cho nên bây giờ cũng biết phải với nàng như thế nào.

      Cho tới bây giờ, nữ nhân bên cạnh chỉ có duy nhất người, đó là Hướng Linh Lung, thừa nhận, lúc trước mình có ấn tượng rất tốt đối với nàng, hiếm khi gặp được mang đến cho cảm giác chán ghét, vì vậy mà che chở nàng, chăm sóc và quan tâm đến nàng, cũng nghĩ rằng, chỉ bởi vì như vậy mà lại khiến cho nàng , cũng suy nghĩ, khi nàng như vậy, mà cũng chán ghét nàng, vậy cưới nàng về làm vợ cũng có gì đáng ngại.

      Nhưng tuyệt đối ngờ rằng, chút hành động đó của bản thân mình làm cho nàng chui vào ngõ cụt, ngoài ra nàng chịu gả cho ai khác nữa. . . . .

      Hướng Linh Lung cúi đầu, dùng dư quang nơi khóe mắt quan sát vẻ mặt vừa phức tạp lại vừa khó của Ân Dã Thần, ả lo lắng Ân Dã Thần vẫn còn nghi ngờ mình, cho nên đành phải hạ quyết tâm, cắn răng : “Ta biết chàng vẫn tin ta, được, nếu như chàng tin ta như vậy ta ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?”

      Ả bi phẫn, thống khổ xoay người rời : “Ta trở về với cha, chuyện hòa thân lần này, ta chấp nhận gả!”

      “Linh Lung!” Ân Dã Thần nhìn ả, như thể muốn điều gì, mi tâm gắt gao nhíu lại.

      Đột nhiên, cả người Hướng Linh Lung ngã về phía sau, thân hình giống như chiếc lá yếu ớt trong cơn gió mùa thu, cứ như vậy mà ngã xuống.

      “Linh Lung?!” Ân Dã Thần kinh hãi, vội vàng đỡ lấy thân thể của ả, nhờ vậy mà mới phát , toàn thân của ả lạnh như băng: “Nàng làm sao vậy? Sao cơ thể lại lạnh như thế?”

      “Ta sao, chàng để cho ta , ta trở về nhà ngay lập tức.” Hướng Linh Lung vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng mà dường như đôi chân chẳng còn chút sức lực nào, vừa mới rời bước, lại lảo đảo ngã trở lại vào trong lòng Ân Dã Thần.

      Lúc Ân Dã Thần ôm lấy eo của ả lại đột nhiên cảm thấy chút ươn ướt và dinh dính, mùi máu tươi cứ thế xộc thẳng vào mũi, giật mình : “Linh Lung? Nàng bị thương? Sao lại thế này?”

      Hướng Linh Lung yếu ớt đáp: “Ở trong này lâu ngày cũng cảm thấy buồn chán . . . . . Chàng. . . . . lại rảnh để ở bên cạnh ta. . . . . ta đành phải ra ngoài dạo . . . . . . đường. . . . đường ta gặp mấy gã thổ phỉ. . . . muốn khi dễ ta. . . . . . . . . vất vả ta mới trốn về đây được. . . . .”

      “Đáng chết!” Ân Dã Thần khẽ quát tiếng, tự trách bản thân vừa rồi chỉ lo chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lại phát ra khác thường của nàng: “Linh Lung, nàng cố gắng chịu đựng chút, có việc gì đâu!”

      “Người đâu! Lập tức truyền thái y!”

      Ngay lập tức, toàn bộ phủ của Tam hoàng tử trở nên xôn xao.

      Trong khi Ân Dã Thần tự trách bản thân, lại phát được, lúc hai người đứng bên cạnh hồ nước, Hướng Linh Lung lặng lẽ lấy thanh chủy thủ dính máu từ trong tay áo ném xuống hồ.

      Khóe môi của ả lên nụ cười như có như , ả nằm trong lòng Ân Dã Thần, lặng lẽ híp mắt lại, vì muốn có được tin tưởng của , cho dù là tự hại mình, dao này có là gì?

      *

      Hướng Linh Lung bị thương, đối với Ân Dã Thần mà đều là tự trách bản thân, nhưng mà đối với Hạ Thiên lại là may mắn.

      Từ trước đến nay, Hướng Linh Lung đều được nuông chiều, chỉ cần thân thể có chút khỏe hạ nhân trong phủ, từ xuống dưới đều trở nên tất bật chạy tới chạy lui, mà lúc này, bởi vì vết thương ở eo do chủy thủ gây ra, khiến cho ả phải nằm giường hơn nửa tháng, Ân Dã Thần cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý nghĩ muốn tìm người, dốc lòng ở bên cạnh chăm sóc cho ả, để giảm bớt áy náy ở trong lòng mình.

      Bởi vậy cho nên Hạ Thiên cũng có thể thở phào nhõm, tuy rằng nàng biết tại sao Hướng Linh Lung lại đến tìm nàng gây phiền toái nữa, nhưng nàng ta đến, Hạ Thiên phải chịu đựng những loại tra tấn hành hạ kia, mà cái gã ở lại canh giữ nàng cũng hiểu được tầm quan trọng của Hạ Thiên, cho nên, chỉ khi nào Hướng Linh Lung tự mình ra lệnh, mới được phép dùng cực hình đối với nàng. Lần này, hơn nửa tháng rồi, Hướng Linh Lung vẫn xuất , cũng dám làm gì xằng bậy đối với Hạ Thiên, vì thế, trong nửa tháng này, Hạ Thiên tốt lên ít.

      Chỉ là, thời gian càng lâu, trong lòng Hạ Thiên càng trở nên bất an, điều này chứng tỏ là ngày hòa thân sang Hoằng Việt quốc càng đến gần, chỉ còn có nửa tháng nữa mà thôi.

      được, nàng phải mau chóng nghĩ cách để thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nàng cũng hy vọng đến lúc đó, mình phải thay thế Hướng Linh Lung mà gả sang cái Hoằng Việt quốc gì gì kia.

      Nhìn lượt xung quanh, gã nam tử áo đen phụ trách việc trông coi nàng cũng biết đâu rồi, cho dù ở trong căn phòng u ám mốc meo ẩm ướt này hơn nửa tháng, nàng vẫn cảm thấy ghê tởm, cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu, nàng thử giãy giụa, cử động tay chân bị trói bằng dây thừng, dây thừng được buộc rất chặt, cho dù nàng có muốn cử động chút cũng vô cùng khó khăn.

      Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì Hướng Linh Lung sợ nàng bỏ trốn, cho nên, chỉ trói tay trói chân của nàng, mà còn trói vài vòng quanh người nàng nữa. Hạ Thiên khỏi có chút bực mình, vì sao nàng phải là người cổ đại cơ chứ? chút nội công cũng có, chẳng phải trong tiểu thuyết và phim truyền hình ở TV đều có mấy cái vụ xuyên qua có nội công sẵn rồi hay sao?

      “Mẹ nó, đúng là đến chỗ nào cũng bị khi dễ mà. . . . . .” Nàng lẩm bẩm mắng câu, đúng là người càng già càng yếu.

      Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài yếu ớt rọi vào, Hạ Thiên cũng biết là mình bị nhốt ở nơi nào, nhìn lên tường có song sắt , đón lấy từng tia nắng mặt trời mỏng manh, nàng có cảm giác như thể rất lâu rồi mình vẫn chưa được nhìn thấy chúng, Hạ Thiên lặng lẽ hít vào hơi sâu.

      Bỗng nhiên, dư quang nơi khóe mắt chợt lóe lên, biết ánh nắng mặt trời yếu ớt kia chiếu đến chỗ nào, lại phát ra chút phản quang, Hạ Thiên vội vàng nhìn xuống, ra là chiếc vòng tay bằng ngọc mã não nàng vẫn luôn đeo người từ , chiếc vòng tay này là lúc nàng vừa mới đến nhi viện, có người chị lớn hơn nàng ba tuổi được người khác nhận nuôi, chị ấy tặng lại cho nàng chiếc vòng này làm quà gặp mặt, tuy rằng nó đắt, nhưng vì nàng nhớ đến tình bạn cũ, cho nên vẫn luôn luyến tiếc, nỡ vứt .

      Ánh mắt của Hạ Thiên trở nên sáng ngời, nàng như nghĩ đến điều gì, lại nhìn xuống chiếc vòng ở cổ tay, đôi mắt lóe lên tia do dự, nửa buổi, rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm, hai tay bị buộc chặt khẽ dùng chút sức lực, vặn vẹo đứng lên, ở khắc này, nàng dùng sức đập chiếc vòng cổ tay vào cái ghế gỗ nằm bên cạnh, vòng tay vỡ, phát ra tiếng giòn tan, thanh ‘răng rắc’, chiếc vòng vỡ vụn thành mấy mảnh thủy tinh nho .

      Nàng vội vã rụt tay lại, cẩn thận chụp được miếng ngọc vỡ, mảnh sắc bén cắt vào ngón tay nàng, ứa ra giọt máu .

      Hạ Thiên bị đau, mày khẽ nhíu lại, nhưng cũng cảm thấy vô cùng vui sướng, nàng cẩn thận cầm lấy mảnh vỡ này, từng chút từng chút cắt vào dây thừng tay.

      “Ngươi làm gì vậy?” Nghe thấy có tiếng động, gã áo đen bỗng nhiên vào, trừng mắt nhìn Hạ Thiên.

      Bàn tay của Hạ Thiên lặng lẽ đặt dưới hai chân, ngước mắt nhìn , khuôn mặt hề có chút biểu cảm nào, chỉ thản nhiên : “Sao vậy? Ta bị các ngươi trói nên cảm thấy khó chịu, cử động chút mà cũng được sao?”

      Gã áo đen nhìn chằm chằm Hạ Thiên lát, Hạ Thiên cũng im lặng nhìn , nàng nghiêng đầu sang bên, khẽ nhắm mắt lại, bộ dáng như chuẩn bị ngủ.

      Bởi vì bên trong mật thất vô cùng tối tăm và u ám, gã áo đen thể nhìn thấy những mảnh ngọc mã não li ti rơi xuống ở phía sau Hạ Thiên, chỉ quan sát Hạ Thiên lát, phát nàng có bất kỳ hành động nào, cũng có khả năng chạy thoát khỏi nơi này, lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sau đó ra khỏi mật thất.

      Sau khi nhìn rời , Hạ Thiên mới chậm rãi mở to mắt, nở ra nụ cười lạnh, tiếp tục dùng mảnh vỡ cắt dây thừng, từng chút từng chút .

      Rất nhanh thôi, chỉ chút nữa là có thể thoát khỏi nơi này rồi.

      Đến lúc đó. . . . . . Nàng nhất định khiến cho Hướng Linh Lung phải nhận trừng phạt mà nàng ta xứng đáng nhận được!

      Tốt xấu gì, nàng cũng là người đại, tốt xấu gì, chừng nàng còn là tổ tiên của Hướng Linh Lung, vậy mà nàng ta lại dám đối xử với nàng như vậy.

      Dám đối xử với nàng như vậy, trả giá chút coi sao được?

      Hướng Linh Lung, ngươi cứ chờ mà xem, ta – Hạ Thiên. . . . . có thù báo, phải là người đại!
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 109: Trước thời hạn

      “Vương gia! Vương gia! Có việc lớn, xong rồi!”

      Mạc quản gia vội vàng tiến vào thư phòng. Trong thư phòng, Ân Tịch Ly ngồi viết gì đó, nhìn thấy Mạc quản gia vội vã chạy vào, giương mắt lên nhìn, cau mày hỏi: “Lão Mạc, có chuyện gì mà gấp như vậy?”

      Mạc quản gia lau mồ hôi: “Vừa rồi đường trở về, lão nô nhìn thấy người ăn mặc quái dị ở trong thành, thẳng đường vào hoàng cung, lão hỏi thăm chút mới biết được, ra đó là mấy người của Hoằng Việt quốc.”

      “Sứ giả của Hoằng Việt quốc tới đây?” Ân Tịch Ly cau mày đứng dậy: “ đúng, mấy ngày gần đây cũng nhận được tin tức gì từ sứ giả Hoằng Việt quốc, bọn họ làm sao có thể đột nhiên mà đến được?”

      “Sứ giả này còn mang theo đống bảo vật quý giá, lão nô cũng cảm thấy kỳ quái cho nên theo xem xem chút, nhờ vậy mới biết được, bọn họ từ Hoằng Việt tới đây để đưa sính lễ, hơn nữa bọn họ còn , muốn đem chuyện hôn này tổ chức trước thời hạn, chính là ba ngày sau!”

      “Cái gì?” Đôi mắt đen như mực của Ân Tịch Ly bỗng nhiên trầm xuống, bên trong thư phòng, cuồng phong hắc ám mơ hồ tích tụ: “Tổ chức hôn trước thời hạn? Ta phải lập tức vào cung gặp hoàng thượng!”

      Mạc quản gia lắc đầu, thở dài tiếng: “Vô dụng thôi, Vương gia, ngài biết đấy, hoàng thượng biết ngài tìm được Hướng Linh Lung rồi, bởi vì muốn xảy ra thêm nhiều rắc rối nữa, vốn dĩ hoàng thượng cũng có ý định như vậy, chẳng qua là luôn bị ngài trì hoãn, bây giờ nhân dịp sứ giả của Hoằng Việt quốc tới chơi, hoàng thượng cũng đem chuyện này tiến hành luôn rồi.”

      Ân Tịch Ly cười lạnh: “Hay cho cái Hoằng Việt quốc, lần này ta để cho bọn họ phách lối nữa đâu!”

      “Nhưng mà Vương gia, vẫn chưa tìm được Hạ nương, giờ, ba ngày nữa là phải thành hôn rồi, lão nô lo lắng. . . . . .”

      , Hạ Thiên gả!” Ân Tịch Ly chắp tay sau lưng, áo bào màu lam rũ xuống, kéo theo đường cong lạnh đến thấu xương: “Trong phủ Tam hoàng tử chẳng phải là có Hướng Linh Lung hay sao? Có nàng ta ở đây tại sao Hạ Thiên phải gả?”

      Ánh mắt của Mạc quản gia bỗng trở nên sáng ngời, tia sáng chợt lóe lên: “Vương gia, vậy, sứ giả Hoằng Việt quốc tới đây, cũng coi như là giúp chúng ta cái ân tình to lớn, phải là ngài vẫn luôn hoài nghi việc mất tích của Hạ nương là do Hướng Linh Lung giở trò quỷ hay sao? Bây giờ chỉ còn ba ngày nữa là phải thành thân, Hướng Linh Lung nhất định dự liệu kịp, bởi vậy, chắc chắn nàng ta tìm biện pháp đổi trắng thay đen, biến Hạ nương thành nàng ta, sau đó gả sang Hoằng Việt quốc, vậy, chẳng phải là Hạ nương ắt xuất rồi sao?”

      sai!” Ân Tịch Ly lạnh lùng : “Lần này, bổn vương muốn nhìn thử xem, ả Hướng Linh Lung đó tay che trời như thế nào mà lại đem nha đầu kia giấu kỹ như vậy!”

      nằm ngoài dự đoán của Ân Tịch Ly, Hướng Linh Lung quả thực là hề biết hoàng thượng hạ chỉ như vậy, vì thế, ba ngày sau, ả nhất định phải theo đoàn sứ giả của Hoằng Việt và sứ giả của Vũ Trinh vương triều để trở về Hoằng Việt quốc.

      Ba ngày! Thời gian chỉ có ba ngày!

      Trong lòng Hướng Linh Lung rối loạn ngừng, ả suy nghĩ biết phải nên lừa gạt Hạ Thiên như thế nào để đổi trắng thay đen, mà lúc này, Hạ Thiên lại nằm ở trong tay ả, nếu muốn tráo cũng có thể dễ dàng qua mắt được mọi người, nhưng mà lại giấu được Ân Dã Thần.

      Nếu để cho Hạ Thiên gả thay, như vậy Ân Dã Thần biết, mấy ngày nay, Hạ Thiên vẫn ở trong tay mình, thể nào rồi cũng biết mình lừa gạt , nếu như Ân Dã Thần biết được, với tính khí của . . . . . .

      Hướng Linh Lung quả thực dám tưởng tượng nếu như Ân Dã Thần biết được chuyện này ra sao, bây giờ ả phải nghĩ biện pháp để có thể khiến cho Hạ Thiên gả thay mình mà cũng để cho Ân Dã Thần phát được.

      Nghĩ vậy, Hướng Linh Lung do dự lát, nhìn sắc trời, bây giờ vẫn còn chưa tối hẳn, Thần trở về sớm như vậy, trước tiên là mình nên xem nữ nhân kia như thế nào rồi.

      Hướng Linh Lung đứng dậy, tùy tiện mặc bộ quần áo, với hạ nhân là mình ra ngoài dạo, sau đó liền rời khỏi phủ Tam hoàng tử, bởi vì trong lòng lo lắng cho nên ả hề phát , sau khi ả vừa rời có hai bóng đen vụt qua nhanh như chớp.

      Lúc này, Hạ Thiên vẫn tìm cách để thoát khỏi căn phòng u ám này.

      Nàng cảm thấy võ công của gã áo đen đó có vẻ kém, đối với Hạ Thiên mà , dễ dàng để thoát khỏi đây, cho nên sau khi nàng cắt đứt sợi dây thừng vẫn cứ im lặng, giả vờ như mình vẫn còn bị trói chặt, nàng suy nghĩ biện pháp để vượt qua cửa ải gã áo đen kia.

      tại nàng cũng biết, bởi vì sứ giả Hoằng Việt quốc đến gây trở ngại, cho nên hoàng thượng hạ lệnh hôn được cử hành sau ba ngày, cho nên nàng vẫn chỉ lòng suy nghĩ làm thế nào để ra khỏi nơi này.

      “A, nhiều ngày gặp, sắc mặt của ngươi thoạt nhìn cũng tệ lắm.”

      Bỗng nhiên, giọng vang lên giữa mật thất tối tăm và u ám, mi tâm của Hạ Thiên khẽ run lên, nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn thẳng vào bóng hình xinh đẹp tiến vào trong mật thất, người đó, chính là Hướng Linh Lung.

      Còn tưởng rằng nửa tháng nay nàng ta xuất để tra tấn mình là vì muốn đợi đến khi xuất giá mới chịu ló mặt, ngờ chưa qua được bao lâu phải gặp lại nàng ta, là. . . . . là khuôn mặt khiến cho người ta cảm thấy chán ghét! Hạ Thiên hừ lạnh tiếng.

      Trong lòng đột nhiên lại có chút oán trách cha mẹ sinh ra rồi vứt bỏ mình, bọn họ sinh ra mình giống ai giống, sao lại cố tình giống cái nữ nhân khiến cho người ta căm ghét như vậy chứ?

      Hạ Thiên khỏi cảm thấy chán ghét khuôn mặt của mình, biết ở cổ đại này có bệnh viện chỉnh hình hay , nếu như có thể, nhất định nàng phẫu thuật thành khuôn mặt khác. . . . . ! Nàng nhất định bắt Hướng Linh Lung thay khuôn mặt khác!

      Hạ Thiên thèm để ý, liếc mắt nhìn ả ta cái, hờ hững : “Nhờ phúc của đại tiểu thư, nhìn đến bộ dạng của ngươi cũng đủ khiến cho người khác cảm thấy chán ghét rồi, vậy nên ta cũng đâu còn tâm trạng để có thể tự bạc đãi mình được nữa, dĩ nhiên là phải tốt lên nhiều thôi!”

      Sắc mặt của Hướng Linh Lung trở nên tức giận, ánh mắt phẫn hận nhìn thẳng vào nàng: “Ngươi cái gì? Ngươi dám như vậy với bản tiểu thư sao?”

      “Ồ, ngại quá, ta sai rồi, bộ dạng của đại tiểu thư ngươi phải là rất chán ghét, mà là. . . . . vô cùng hung ác!” Giọng của Hạ Thiên đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng lạnh lẽo.

      “Ngươi. . . . . . Tiện nhân!” Sắc mặt của Hướng Linh Lung xanh mét, vung tay lên định tát Hạ Thiên.

      Nhưng ả lại ngờ Hạ Thiên sớm cắt đứt dây thừng, ả vừa vung tay, Hạ Thiên bỗng nhiên nhảy dựng lên, kịp thời bắt được tay ả, khẽ bóp mạnh, cả người xông lên phía trước, Hướng Linh Lung đâu ngờ Hạ Thiên được tự do, vậy nên ả tiến đến rất gần, Hạ Thiên bổ nhào vào ả như vậy, khiến cho toàn thân của Hướng Linh Lung té gục mặt đất, sau đó bị Hạ Thiên cưỡi ở bên .

      “Này ngươi dám đánh ta à! Này cho ngươi dám đánh ta này!” Hạ Thiên vô cùng đắc ý, bây giờ nàng cũng quan tâm gã áo đen có phát được hay , nàng chỉ muốn trút hết cơn tức giận của mình, vung tay đấm hết lần này đến lần khác, quan tâm Hướng Linh Lung có phải là phụ nữ hay , cũng quan tâm khuôn mặt của ả và khuôn mặt của mình giống nhau như hai giọt nước. Nàng chỉ muốn đánh! Đánh cho khuôn mặt đó sưng thành đầu heo hay là đầu dê gì cũng được! Để xem, như vậy còn ai dám nàng và cái ả nữ nhân ghê tởm này giống nhau như đúc nữa ?

      Dã thú bị nhốt hơn nửa tháng cũng phát điên, huống chi Hạ Thiên cũng phải là người lương thiện gì, nàng hung hăng đánh hơi hơn năm mươi quyền, đánh đến khi khuôn mặt của Hướng Linh Lung sưng phù thành màu tím xanh, sau đó ả ta lại được gã áo đen cứu.

      Hạ Thiên biết võ công, gã áo đen cũng là tên giỏi võ, trói Hạ Thiên hai ba vòng, sau đó hung hăng đẩy nàng ngã xuống đất, đỡ Hướng Linh Lung đứng dậy.

      “Phụt. . . . . .” Hạ Thiên từ mặt đất đứng lên, phun ra ngụm máu tươi, trong lòng cảm thấy con mẹ nó sảng khoái, ra đánh người cũng là chuyện dễ ghiền như vậy, sớm biết gã áo đen quay về sớm thế này nàng tranh thủ đánh thêm mấy quyền nữa rồi.

      Hướng Linh Lung sợ hãi trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi. . . .Ngươi. . . . Ngươi dám đánh ta. . . . Ngươi dám đánh ta! ! !”

      Bởi vì mặt mũi bị đánh bầm dập nên mỗi câu ả đều trở nên mơ hồ, nhưng cũng có thể cảm nhận được phẫn nộ ở trong đó: “Tiện nhân . . . . Ta muốn giết ngươi ——!”

      Ả ta hoàn toàn phát điên, từ đến lớn, bản thân mình chưa bao giờ trở nên chật vật như vậy, lần đầu tiên có cảm giác bị người khác sỉ nhục, khiến cho ả muốn giết tiện nhân này! Nhất định phải giết tiện nhân này!

      “Tiểu thư, tuyệt đối thể!” Gã áo đen vội vàng ngăn cản, vào tai ả mấy câu.

      Từ trong cơn giận dữ, rốt cuộc Hướng Linh Lung cũng bình tĩnh trở lại, đúng rồi, tiện nhân Hạ Thiên này vẫn chưa thể chết được, ngày thành thân sắp đến, nếu để nàng ta chết hôn này ả nhất định phải có mặt rồi!

      Nàng ta vẫn thể chết được, vẫn thể chết được. . . . . Nhưng, ả muốn khiến cho nàng ta sống bằng chết!

      Ả lấy ra viên thuốc đưa cho gã áo đen: “Cho nàng ta ăn !”

      Gã áo đen nhận viên thuốc, đến bên cạnh Hạ Thiên.

      Hạ Thiên kinh hãi: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”

      “Hừ, ăn cái gì à? Rất nhanh rồi ngươi biết thôi!” Hướng Linh Lung nở nụ cười độc, trong nụ cười phát ra loại vui sướng vì sắp sửa được báo thù!

      “Ngươi. . . .ngươi đừng đến đây. . . . .” Trông thấy gã áo đen từ từ tới, Hạ Thiên vội vã lui về phía sau, mở miệng : “Hỗn đản! Ngươi phải là nam nhân sao? Sao lại giúp cái nữ nhân ghê tởm kia khi dễ nữ tử yếu đuối! Ngươi con mẹ nó phải là người!”

      Lui đến khi còn đường để lui nữa, Hạ Thiên chỉ còn biết mở miệng đả kích, nhưng mà gã áo đen kia căn bản là vẫn thờ ơ.

      Hạ Thiên hoảng sợ, vội vàng vơ lấy cây gậy ở bên cạnh, hung hăng đập về phía tên áo đen tới, thế nhưng nàng vừa động, tốc độ của gã áo đen đó so với nàng còn nhanh hơn!

      Tốc độ của nhanh hơn gấp bội, thoáng cái đứng ở trước mặt nàng, Hạ Thiên chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, sức lực to lớn bóp chặt cằm nàng, sau đó nhét viên thuốc vào trong miệng nàng.

      Hạ Thiên vội vàng dùng đầu lưỡi chặn viên thuốc kia lại, thế nhưng viên thuốc này vừa tiếp xúc với nước bọt liền tan ra, đầu lưỡi của nàng vừa chạm tới, viên thuốc hóa thành luồng nước, trượt vào bên trong cổ họng của nàng.

      Sau đó, thân thể nàng nóng lên, tay chân như muốn nhũn ra, toàn thân đều cảm thấy khô nóng bất an.

      Đây là. . . . . Sắc mặt của Hạ Thiên đột nhiên trắng bệch, chưa từng thấy heo cũng ăn qua thịt heo, trong nháy mắt, nàng hiểu , đây có lẽ là loại xuân dược nào đó.

      Quả nhiên, nàng nghe thấy Hướng Linh Lung : “Nữ tử này giao cho cho ngươi, ngươi muốn chơi đùa thế nào cũng được, chỉ cần đừng để cho nàng ta chết, sau đó hãy đem nàng ta đến kỹ viện, ba ngày sau ta và Thần xuất tại kỹ viện, đem tiện nhân này ném lên kiệu hoa, đợi đến khi qua Hoằng Việt quốc rồi còn ai phát chuyện này đâu!”

      tính toán cách chu toàn, để cho Hạ Thiên xuất tại lầu xanh, sau đó đưa ra tin tức khiến cho Ân Dã Thần biết Hạ Thiên ở đó, khi đó, hai người bọn họ chạy tới cứu người.
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 110: Được cứu

      tính toán cách chu toàn, để cho Hạ Thiên xuất tại lầu xanh, sau đó đưa ra tin tức khiến cho Ân Dã Thần biết Hạ Thiên ở đó, khi đó, hai người bọn họ chạy tới cứu người.

      Cứ như vậy, Ân Dã Thần chắc chắn phát Hạ Thiên tàn hoa bại liễu ( còn trong trắng ), đến lúc đó, ả cầu xin Thần để cho Hạ Thiên lên kiệu hoa, nếu thế, những bản thân mình được ở bên cạnh Thần mà còn có thể chiếm được tin tưởng của nữa.

      Còn Hạ Thiên, sang đến Hoằng Việt quốc, đêm động phòng nếu để cho phu quân biết được nàng ta còn trong trắng nhất định xử tử tiện nhân này, vậy cái bí mật này cũng bị ai phát !

      “Giao cho ta?” Gã áo đen sửng sốt, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Hạ Thiên, mà lúc này, bởi vì trúng xuân dược mà hai mắt của nàng trở nên mông lung, gò má đỏ bừng trông mê người, khiến cho gã áo đen nhìn vào cũng cảm thấy tâm hồn phơi phới, vội vàng chắp tay cảm tạ: “Đa tạ tiểu thư!”

      Hạ Thiên lắc đầu, cố gắng mở to mắt nhìn hai người trước mặt, lúc này nàng bắt đầu rơi vào trạng thái mê man, thể nhìn người trước mắt mình là ai, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng của Hướng Linh Lung, đầu óc nhất thời trở nên ngây dại, cả người cuộn lại chỗ.

      “Đừng, đừng đến đây. . . . . .Ngươi đừng đến đây. . . . .”

      Bóng người trước mắt càng lúc càng tới gần, toàn thân Hạ Thiên trở nên yếu ớt, còn chút sức lực nào, cơ thể càng lúc càng nóng rực, giống như là bị ném vào trong nồi hấp, mà nơi nào đó trong cơ thể nàng lại có thèm khát dục vọng mãnh liệt khiến cho nàng có cách nào kiếm chế lại, toàn thân vặn vẹo.

      “Đừng đến đây. . . . . xin ngươi . . . . .” Hạ Thiên gấp đến độ sắp khóc, nhưng trước mắt nàng vẫn là mảnh mênh mang, dần dần nàng phát , đừng đến chuyện nhìn thấy gì nữa mà đến cả thanh cũng chỉ nghe được từng đợt đứt quãng, ý thức của nàng càng lúc càng trở nên mơ hồ, thậm chí Hạ Thiên cũng biết rốt cuộc bản thân mình là tỉnh hay mơ, nàng chỉ biết là mình sắp mất cái gì rồi . . . . . .

      Nàng muốn bị người khác chạm vào. . . . . đại thúc. . . . . . vì sao vẫn đến cứu nàng. . . . . .

      Trước mắt càng trở nên mơ hồ, Hạ Thiên hoàn toàn còn nhìn thấy gì nữa, nàng chưa từng uống xuân dược nhưng cũng biết dường như đây phải là loại xuân dược bình thường, nếu sao có thể khiến cho người uống vào còn có thể nghe và nhìn thấy gì nữa?

      khuôn mặt của Hạ Thiên đầm đìa nước mắt, nàng xuyên đến Vũ Trinh này được nửa năm, ngay cả lúc ban đầu cảm thấy hoang mang lạ lẫm, vậy mà nàng cũng chưa hề khóc, nhưng lúc này, nàng vô cùng sợ hãi.

      Gã áo đen nhìn thấy nước mắt của Hạ Thiên, trong lòng lại có chút nỡ, nhưng tầm mắt của lại chú ý đến vạt áo của Hạ Thiên bởi vì quá nóng mà bị nàng chật vật kéo ra, ánh mắt của tối sầm lại, dục hỏa cứ thế mà bốc cháy hừng hực, cuối cùng cũng quyết định liều lĩnh xé toang áo của Hạ Thiên.

      “Dừng tay ——!”

      Bàn tay của gã áo đen vừa mới chạm tới góc áo của Hạ Thiên, đột nhiên luồng sát khí bén nhọn mãnh liệt ngừng vọt tới, gã áo đen theo bản năng lui về phía sau, thanh kiếm sắc bén xẹt qua đỉnh đầu, cắt đứt mớ tóc ở đầu . Nhưng khi vừa dừng lại, bỗng có thanh kiếm lại ép sát từ phía sau, gã áo đen vội vàng nhảy ra, đáng tiếc, lần này thanh kiếm sắc bén chém đứt lỗ tai của .

      Ân Tịch Ly và Ân Dã Thần tiến vào bên trong mật thất, nhìn thấy gã áo đen có ý đồ với Hạ Thiên, cơn tức giận trong lòng cả hai người bỗng nhiên bùng phát, đồng thời rút ra hai thanh kiếm, phóng về phía trước và sau lưng của gã áo đen.

      “Đáng chết! Tên khốn kiếp này!” Ân Tịch Ly giống như Tu La thân, cả người tỏa ra đầy sát khí, giống như vừa mới đến từ chín tầng địa ngục, đôi mắt đỏ rực đến đáng sợ.

      Mà tên áo đen bị cắt mất lỗ tai hoảng sợ đến nỗi khuôn mặt trắng bệch còn giọt máu, đối đầu với cơn thịnh nộ tràn ngập sát ý của Ân Tịch Ly và Ân Dã Thần, chỉ biết quỳ xuống: “ phải là ta, phải là ta, ta chỉ nghe theo lệnh của người khác mà thôi! Ta chỉ nghe theo sắp đặt của người khác mà thôi!”

      Ân Dã Thần run lên, đôi mắt khẽ chuyển, dừng người khác cũng đứng ở bên trong mật thất.

      Lúc này, Hướng Linh Lung sợ hãi đến mức được câu nào, vào cái khoảnh khắc mà Ân Dã Thần và Ân Tịch Ly tiến vào mật thất, ả biết, tất cả mọi thứ đều xong rồi.

      “Linh Lung. . . . . .” Ân Dã Thần nhìn ả, từng bước từng bước tiêu sái đến gần: “Ta ngờ, quả nhiên là ngươi.”

      . . . . . . . .Thần, ta. . . . ta cố ý. . . .là nàng ta, là do nàng ta đánh ta. . . . . Chàng nhìn mặt ta , chàng hãy nhìn mặt ta mà xem. . . . .” Ả chỉ vào bên má bởi vì bị Hạ Thiên đánh mà trở nên bầm tím của mình, khóc toáng lên: “Ta có cố ý. . . . .”

      “Làm sao để cho ta có thể tin tưởng ngươi thêm lần nữa. . . . .” Ân Dã Thần hít sâu hơi, vẻ mặt từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh như băng, giờ phút này lại trở nên bất đắc dĩ, lúc Ân Tịch Ly đến tìm , vẫn muốn tin, để rồi đến khi nhìn thấy Hướng Linh Lung mình rời phủ, tới cái nơi bí mật này.

      Bọn họ nhìn Hướng Linh Lung vào, trực giác mách bảo hai người rằng Hạ Thiên nhất định là ở bên trong mật thất kia, bọn họ đứng bên ngoài chờ đợi, đợi đến khi Hướng Linh Lung rời xông vào cứu Hạ Thiên ra.

      Chờ đợi rồi lại chờ đợi, dường như là qua canh giờ nhưng vẫn chưa thấy Hướng Linh Lung xuất , Ân Tịch Ly rất sợ Hạ Thiên xảy ra chuyện gì, rốt cuộc hai người cũng thể đợi nổi nữa, vì vậy liền vội vàng tiến vào, ngờ lại chứng kiến màn như vậy.

      Hạ Thiên suy sụp, nàng cuộn cả người vào hai chân, cảm giác có người chạm vào mình, theo bản năng, nàng vùng vẫy loạn xạ, tay đấm chân đá, dốc hết sức lực tấn công người kia: “Tránh ra! được tới gần ta! Cút ——!”

      Ân Tịch Ly cảm thấy đau lòng, hối hận vì sao mình tìm nàng sớm hơn chút, để cho nàng phải chịu đau khổ như thế này? dè dặt, cẩn thận tới gần nàng từng chút , dịu dàng : “Hạ Thiên. . . . .nha đầu, là ta. . . . .”

      “Cút —— được chạm vào ta —— được chạm vào ta ——” Hạ Thiên còn nghe thấy gì nữa, cũng nhìn thấy được người trước mắt, tất cả đều trở nên mơ hồ, thân thể của nàng giống như là bốc cháy, ngay cả ý thức cũng còn tỉnh táo.

      Nàng muốn khóc nhưng lại khóc thành tiếng, nước mắt cứ thế ùa ra, Ngôn Hoan, rốt cuộc là cậu ấy ở đâu? Vì sao đến cứu mình? Vì sao lại đến. . . .Còn đại thúc . . . . đại thúc ở đâu? Bọn họ rốt cuộc là ở nơi nào. . . . . . hãy mau tới cứu nàng . . . . . .

      “Đáng chết!” Ân Tịch Ly chịu được mỗi lần đến gần nàng bị nàng đấm đấm đá đá, tuy rằng lúc này, mỗi cú đấm của nàng căn bản là chút sức lực nào, nhưng vẫn hy vọng nàng cứ đẩy ra như vậy.

      Lại có người tới gần mình rồi! Hạ Thiên cảm thấy đôi bàn tay ôm chặt lấy mình, dường như có luồng khí lạnh chậm rãi lướt qua, từ từ hòa vào trong cơ thể, nàng lưu luyến cái hơi lạnh này, nó khiến cho dục hỏa nóng rực trong người nàng lắng xuống, nhưng lại sợ bản thân mình chìm đắm trong cái cảm giác kia còn cách nào thoát ra được nữa.

      Hạ Thiên cố gắng kìm chế cái cảm giác thoải mái này, nàng dùng sức vung tay, cầu xin : “Buông ta ra. . . . . buông ta ra. . . . . .”

      Ân Tịch Ly đến trước mặt Hướng Linh Lung, nâng tay nhấc cả người ả lên, bàn tay to bóp chặt cổ của ả, lạnh lùng : “Khai mau! Rốt cuộc ngươi cho Hạ Thiên ăn cái quỷ gì?”

      Hướng Linh Lung sợ tới mức cả người run lên, Ân Tịch Ly trước mắt hề giống với dáng vẻ ôn hòa như mọi ngày, giờ phút này như Sát Thần, hai mắt đỏ rực như Tu La tái thế, Hướng Linh Lung hoàn toàn có thể khẳng định, nếu ả thể giải thích ràng nhất định ả chết ở trước mặt , hơn nữa, là chết cách cực kỳ thảm khốc.

      Ả bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Ân Dã Thần: “Thần. . . .Khụ khụ. . . . .cứu ta. . . . .”

      Ân Dã Thần nhìn khuôn mặt của Hướng Linh Lung dần dần mất huyết sắc, ánh mắt chậm rãi dời chỗ khác, lúc nhìn đến Hạ Thiên, ngay cả còn muốn ra tay giết nàng ta chứ đừng chi là hoàng thúc.

      Vì vậy, quay đầu , chưa bao giờ nghĩ rằng, khuôn mặt ấy từng khiến cho lòng mình dao động, bây giờ lại khiến cho mình cảm thấy vô cùng chán ghét.

      “Thần. . . . .” Nhìn thấy Ân Dã Thần chán ghét quay mặt , Hướng Linh Lung cảm thấy tất cả mọi thứ dường như sụp đổ, đè ở người ả, khiến cho ả hít thở thông, cũng thể nào tức giận nổi, mình làm tất cả đều là vì mà thôi, nếu. . . .nếu như ngay cả cũng chán ghét mình, tất cả những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa?

      mau!” Ân Tịch Ly trầm giọng hỏi, sâu thẳm trong đôi con ngươi đen sắc bén kia, cuồng phong tích tụ mỗi lúc nhiều, càng lúc càng trở nên dày đặc, tựa như có thể bất chấp tất cả mà giết Hướng Linh Lung, mặc kệ điều đó có phải là đắc tội với Hoằng Việt quốc hay , cũng quan tâm rằng mình chống lại thánh chỉ, chỉ bởi vì ả ta dám làm tổn thương đến Hạ Thiên, cho nên ả ta đáng chết!

      “Ta . . . .ta . . . . .” Hướng Linh Lung ho sặc sụa: “Ta. . . .cho nàng. . . .uống. . . .xuân. . . .dược. . . .”

      Xuân – dược!

      Nghe vậy, Ân Dã Thần và Ân Tịch Ly lập tức chấn động, nhìn Hạ Thiên cuộn mình ngồi trong góc, ý thức còn thanh tỉnh, cả hai đều cảm thấy thể nào tin được.

      ra là xuân dược!

      Đây là loại xuân dược vô cùng lợi hại, cũng có thể loại thuốc độc, khi ăn phải nhất định phải giao hợp với người khác để giải độc, nhưng cho dù độc có được giải cái loại xuân dược này độc tính cũng vô cùng mạnh, phá hủy ngũ quan của người ăn nó, có cách nào cứu chữa.

      cách khác, năm giác quan của Hạ Thiên, sau này, rất có khả năng mắt bị mù hoặc tai bị điếc, hay cũng có thể là trở thành câm điếc.

      Ân Dã Thần trợn to hai mắt, bước chân hốt hoảng tiến về phía Hạ Thiên.

      “Dừng lại!” Ân Tịch Ly quát to tiếng chói tai, buông Hướng Linh Lung ra, đến bên cạnh Ân Dã Thần, sau đó tát cho cái bạt tai: “Bởi vì sơ sẩy của ngươi, bởi vì ngươi quá tin tưởng nàng ta, cho nên Hạ Thiên mới trở nên như vậy, tuy rằng ta là thúc thúc của ngươi, thể giết ngươi, nhưng mà ngươi cũng đừng mơ tưởng đến gần nàng thêm bước!”

      Ân Dã Thần đứng im bất động tại chỗ, đúng vậy. . . . . đều là sai lầm của , nếu phải vì . . . . Hạ Thiên cũng trở thành cái bộ dạng như thế này. . . . .

      Ân Tịch Ly thu tay lại, chậm rãi đến bên cạnh Hạ Thiên, lúc này, khắp người nàng giống như bốc cháy, lúc tỉnh lúc mê, chỉ còn sót lại chút ý thức, Ân Tịch Ly sợ đầu óc của nàng bị hỏng mất, hai lời liền bế nàng lên, bước ra khỏi mật thất.

      Lúc ngang qua Ân Dã Thần, dừng lại chút, lạnh lùng : “Ta giao Hướng Linh Lung cho ngươi xử lý, tốt nhất là. . . . .ngươi đừng làm cho ta thất vọng!”

      Dứt lời, kiên quyết rời , bỏ lại Ân Dã Thần cúi đầu, Hướng Linh Lung thấp thỏm lo lắng cùng với thi thể của gã áo đen nằm mặt đất.

      Ân Dã Thần từ từ ngẩng đầu lên, đưa tay chạm lên bên mặt nóng rát, vẻ mặt còn chút khí thế, cũng còn chút biểu cảm nào, bầu khí xung quanh hề có tia dao động, trầm tĩnh đến đáng sợ.

      từng bước, từng bước, tiêu sái bước đến gần Hướng Linh Lung, bước chân thong thả, chậm rãi, lại mang theo áp lực của tảng đá nặng ngàn cân.

      Hướng Linh Lung sợ hãi mở to mắt nhìn , sau đó lại hét lên tiếng thảm thiết: “! Thần! A —!”
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 111: Bổn vương rất thích

      Bên trong biệt viện* yên tĩnh, bởi vì Ân Tịch Ly rất ít khi đến nơi này, vì thế mà ở đây mọi thứ đều có vẻ thanh tịnh và hoang vắng, ngay cả nha hoàn cũng rất ít khi lui tới.

      (* biệt viện: nằm ở chỗ xa nhất.)

      Lúc này, Ân Tịch Ly muốn để cho bất kỳ ai quấy rầy Hạ Thiên, cho nên mới lựa chọn đến đây.

      Bốn phía muôn hoa đua nở, cảnh sắc tươi đẹp đến dị thường, hương hoa tràn ngập khắp sân, cho dù là cuối thu nhưng nơi đây, mọi thứ vẫn ngập tràn xuân sắc.

      Cảnh đẹp như thế nhưng Ân Tịch Ly cũng có tâm trí nào mà thưởng thức, Hạ Thiên nằm trong lòng vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng , chỉ biết là, nàng sắp chết, còn là bị lửa thiêu mà chết, lúc này thân thể của nàng, nóng đến đáng sợ.

      Ân Tịch Ly bế nàng vào bên trong hồ nước nóng, mặc dù nước trong hồ ấm áp, nhưng đối với Hạ Thiên mà chính là dòng nước mát, cảm giác lành lạnh khiến cho nàng thoải mái thở ra tiếng.

      Chẳng qua là nàng hoàn toàn mất ý thức, giống như con búp bê vải, cho dù Ân Tịch Ly có kêu như thế nào nàng cũng chỉ cúi đầu, cánh tay gắt gao túm chặt lấy Ân Tịch Ly: “Đừng. . . . .Đừng chạm vào ta. . . . .”

      Nàng giọng lẩm bẩm, bộ dạng yếu ớt, thế nhưng lại hề biết rằng, chính bản thân mình gắt gao túm chặt cánh tay Ân Tịch Ly chứ phải là do chạm vào nàng.

      “Hạ Thiên, Thiên nhi. . . . . Sau này ta gọi nàng là Thiên nhi được . . . . .?” Ân Tịch Ly ôm nàng, biết loại xuân dược này có thuốc giải, chỉ có thể sử dụng cách duy nhất, cũng chính vì thế mà ngay từ lúc đầu mới ngăn cản, cho Ân Dã Thần tới gần nàng bước.

      Bởi vì có thể nhìn ra được, Ân Dã Thần đối với nàng, cũng có cái loại tâm tư này.

      Dã Thần cũng thích Hạ Thiên.

      Nhưng Hạ Thiên chỉ có thể là của , để cho bất kỳ kẻ nào chạm vào nàng, kể cả Ân Dã Thần!

      Ánh trăng treo ngoài cửa sổ, những tán cây lắc lư.

      Bên trong khung cửa sổ, sa đăng [1] màu vàng nhạt nhu hòa, chính giữa có đốm lửa đỏ rực, chiếu sáng bốn phía, len lỏi đến cả những góc tường u ám.

      Ống tay áo người Hạ Thiên bị kéo lên, đôi mắt của Ân Tịch Ly hề che giấu lửa tình nóng bỏng, nóng bỏng giống như cơ thể của nàng vậy, nhưng cũng cảm thấy có chút thất vọng, lúc này, trong mắt Hạ Thiên hề có , hay đúng hơn là, trong mắt nàng hề có tiêu cự, cách khác, bây giờ nàng cũng biết mình làm cái gì, cũng biết mình làm cái gì với ai, mọi hành động của nàng lúc này, tất cả đều là theo bản năng mà thôi, điều này làm cho cảm thấy thất vọng.

      Dưới tình huống nàng biết bản thân mình là ai mà lại làm cái chuyện phu thê ân ái này, biết sau khi nàng tỉnh dậy có vẻ mặt như thế nào nữa?

      Nàng tức giận hét lớn tiếng rồi mắng là đồ sắc lang, hay là khóc rống lên, bảo lại khi dễ nàng, sau đó lại đá cước ra khỏi cửa?

      Ân Tịch Ly cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười, nhưng mà những chuyện đó chẳng phải là những chuyện mà nha đầu kia vẫn thường làm đó sao?

      Nàng biết là ai cũng sao, biết bản thân mình làm cái gì cũng sao cả, chờ nàng tỉnh dậy, nhất định dùng thân thể để cho nàng biết lần nữa, rằng bọn họ vượt qua đêm nay như thế nào.

      Ân Tịch Ly cười, khóe môi nhếch lên thành đường cong tà mị, dung nhan tuyệt mỹ kinh động lòng người, ngay cả đất trời cũng mất sắc thái.

      Hạ Thiên mơ mơ hồ hồ có cảm giác mình nơi rất lạnh, nàng cũng biết bản thân mình ở nơi nào, cũng biết mình làm gì, chẳng qua là nàng cảm thấy thoải mái, vô cùng thoải mái, giống như cảm giác bị thiêu đốt chẳng còn nghiêm trọng như trước nữa, cho nên nàng muốn rời khỏi cái nơi mát mẻ dễ chịu này, đôi tay gắt gao túm chặt nơi nào đó của ai kia, dúi đầu cọ cọ vài cái.

      Ánh mắt của Ân Tịch Ly trở nên tối sầm, lại có chút thể kiềm chế được, đưa tay nâng sau gáy nàng, cổ họng khẽ gầm , thanh giống như bị đè nén lâu, sau đó cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi nàng.

      Trong hồ nước nóng, hai thân thể kề sát nhau, giống như từng quen biết, trong lúc nào đó, bọn họ cũng từng ở nơi này, thân mật đến như vậy.

      Ánh mắt của Ân Tịch Ly khẽ cười, ôm chầm lấy cái giống như trẻ con kia vào trong ngực, quần áo rơi rớt nổi lềnh bềnh bên trong hồ nước, cũng thể nhìn đâu là quần áo của nàng, đâu là quần áo của .

      “Nha đầu. . . . .mặc kệ nàng có biết hay . . . . .” khẽ hôn lên vành tai của nàng, giọng : “Ta vẫn muốn cho nàng biết. . . . .nàng. . . .cái con mèo này. . . . . cướp trái tim của bổn vương mất rồi. . . . .”

      “Nhưng mà, bổn vương rất thích. . . . .”

      “Cho nên, nàng cứ tiếp tục giữ . . . . . cần trả lại. . . . .”

      Sau khi xong, Hạ Thiên cảm thấy lỗ tai mình nhột nhột, có cảm giác như ai đó bên tai mình, nhưng độc tính của loại xuân dược này khiến cho nàng tạm thời mất thính giác, thấy được gì cả, cũng chẳng nghe thấy bất cứ thanh nào, đến cả đầu óc cũng tạm ngừng hoạt động, cả người mơ mơ hồ hồ biết trôi dạt ở nơi đâu.

      Nước trong hồ bắn lên tung tóe, sau khi cơ thể của Hạ Thiên ngâm trong dòng nước mát được lúc, lại bắt đầu cảm thấy nóng lên, hơn nữa, lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, khiến cho nàng cảm thấy có phải là đầu mình bốc cháy hay .

      “Nóng quá. . . .cháy rồi. . . .Ngôn Hoan. . . .Đại thúc. . . .cứu ta. . . . .” Nàng dùng sức áp sát vào người Ân Tịch Ly, ngừng giãy giụa, cố gắng tìm kiếm cái cảm giác lạnh lẽo dễ chịu kia, nhưng mà bốn phía đều nóng rực, mọi thứ đều trở nên nóng bỏng.

      Đôi mắt của Ân Tịch Ly xẹt qua tia sát ý, nếu phải vì muốn mau chóng đem Hạ Thiên trở về, Hướng Linh Lung kia, tuyệt đối nương tay!

      “Ngôn Hoan. . . .Ngôn Hoan. . . .Cậu ở đâu? Đại thúc. . . .Huhu. . . . .Các người ở đâu. . . . .” Hạ Thiên vùng vẫy điên cuồng, tựa như muốn thoát khỏi cái lò sưởi oi bức này.

      Nghe thấy Hạ Thiên lẩm bẩm gọi mình, đôi mắt tràn ngập sát ý của Ân Tịch Ly chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, dịu dàng nhìn nàng: “Ta ở đây!”

      Ta ở đây, chỉ là nàng biết mà thôi!

      kéo Hạ Thiên vào lòng mình, nhàng hôn lên mỗi chỗ người nàng, mà nàng lúc này buông lỏng bản thân, để cho và nàng cùng nhau trầm luân.

      Cái cảm giác này trở lại! Cảm giác mát lạnh này trở lại rồi, hàng chân mày nhíu chặt của Hạ Thiên chậm rãi giãn ra, hai tay lại giống như là sờ loạn, theo bản năng áp sát vào Ân Tịch Ly.

      Tất cả mọi thứ diễn ra cách vô cùng tự nhiên, cũng vô cùng bất ngờ, Ân Tịch Ly hôn lên môi nàng, còn nàng lại thoải mái tiếp nhận, cam lòng nhận lấy chút cảm giác dễ chịu ít ỏi này, nàng còn muốn nhiều, nhiều hơn thế nữa.

      Vì vậy, nàng cũng học theo cách của , hôn khóe môi , hôn khuôn mặt , hôn lên đôi mắt của , rồi lại dời về khóe môi.

      “Nha đầu. . . . .Nàng muốn đùa với lửa sao. . . . .” Ân Tịch Ly giọng câu, ngay lập tức lại cảm thấy buồn cười, đúng, nàng vốn ngọn lửa, thiêu đốt còn sót lại chút lý trí nào.

      Khuôn mặt bịn rịn mồ hôi, nơi cổ họng mơ hồ phát ra tiếng thở dốc, hô hấp cách dồn dập, phả vào khuôn mặt Hạ Thiên từng ngụm, từng ngụm, lúc nóng lúc lạnh.

      biết bây giờ nàng cần làm bước dạo đầu, lúc này, dịu dàng với nàng càng lâu, chính là tra tấn nàng, mà cũng là tra tấn .

      tia do dự, nơi lỏng cánh tay, cả người trầm xuống, ôm thân thể nàng chìm vào trong làn nước, sau đó tiến vào bên trong, Hạ Thiên chỉ cảm thấy nơi nào đó bên dưới thân mình bỗng nhiên đau nhói, thần trí mơ màng, rốt cuộc mất chút ý thức sau cùng, hoàn toàn giống như cái tượng gỗ, mặc kệ để cho người khác điều khiển.

      giọt lạc hồng bên trong làn nước chậm rãi tản ra, tựa như đóa hoa mẫu đơn nở rộ, tan vào trong nước, cũng hòa tan vào trong trái tim của ai kia.

      Khắp phòng kiều diễm, ánh nến hắt lên, in bóng kéo dài, cảnh vật xung quanh nhàng lay động.

      ---------

      [1] Sa đăng: Đèn lồng được bọc bằng vải lụa
      [​IMG]
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 112: Rời

      Ánh trăng hư ảo chiếu rọi mặt đất, những ngọn gió đầu đông mang theo từng cơn lạnh lẽo đến thấu xương, ngoài cửa sổ, hương hoa lan tỏa khắp sân vườn, lại được gió cuốn vào trong phòng, nhưng người giường lại thờ ơ, chút vấn vương, chỉ lẳng lặng ngây ngốc nhìn xung quanh.

      Đầu của nàng đau quá, rất đau, rất đau.

      Còn thân thể giống như là vừa mới bị xe tải nghiền qua, đau đớn, chua xót.

      Căn phòng này, cũng là căn phòng xa lạ mà nàng hề biết.

      Mỗi nơi cơ thể đều có dấu vết hoan ái, Hạ Thiên ngơ ngác nhìn thân thể của chính mình, rồi lại nhìn đến cảnh vật trước mắt, tất cả đều xa lạ, khóe mắt nàng dần dần đỏ lên.

      Nàng, thất thân rồi sao? Vì sao, đến cùng là vì sao? Vì sao Hướng Linh Lung lại căm ghét bản thân mình đến vậy? Bởi vì muốn hủy hoại mình mà nàng ta sợ làm ra những chuyện như thế, khiến cho nàng còn mặt mũi để gặp bất kỳ ai nữa.

      Hạ Thiên ôm đầu, cẩn thận suy nghĩ về những chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng mà, nàng chỉ có thể nhớ được mơ mơ hồ hồ, ngay cả việc bị thất thân như thế nào, là ai chạm vào nàng, nàng cũng thể nào nhớ được dù chỉ là chút!

      “Đáng chết, đáng chết. . . . .” Nàng nhịn được mà tự mắng bản thân, đầu óc này rốt cuộc là bị cái gì rồi, ngay cả lần đầu tiên của mình mà cũng có thể hồ đồ u mê đánh mất. . . .làm sao lại có thể như vậy?

      Nàng đột nhiên cảm thấy đau khổ muốn khóc, là ai đây? Rốt cuộc là nàng xảy ra cái loại quan hệ này với ai?

      Hạ Thiên úp mặt vào đầu gối, đầu óc rối bời, vì sao nàng thể nghĩ ra? Vì sao bản thân mình lại gặp phải cái chuyện như thế này?

      Nàng chỉ nhớ. . . .chỉ nhớ cái gã áo đen mà nàng nhìn mặt, canh giữ nàng, khi đó, đưa tay về phía nàng, sau đó xảy ra chuyện gì?

      Chẳng lẽ. . . .chẳng lẽ là gã đó? Cái tên áo đen canh giữ mình? Đúng rồi, Hướng Linh Lung còn giao mình cho . . . . .

      Giao mình cho . . . . .

      Khuôn mặt của Hạ Thiên bỗng trở nên trắng bệch, nàng đứng bật dậy!

      Tất cả những dấu vết người nàng, đều là do lưu lại sao? Đều là do lưu lại sao?

      Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy ghê tởm, vội vàng vơ lấy cái chăn, hung hăng chà lên những vết tím xanh người, nhưng cũng thể nào xóa hết được! thể nào làm cho chúng biến mất được!

      Khuôn mặt nàng trắng bệch, nhìn tất cả những thứ lạ lẫm xung quanh, đúng rồi, trước khi hôn mê, nàng có nghe thấy Hướng Linh Lung rằng, ba ngày sau phải gả sang Hoằng Việt quốc, vậy hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?

      Chẳng lẽ, nơi này chính là nơi mà Hướng Linh Lung tạm thời giam giữ mình sao? vậy, có phải là nàng sắp bị ép buộc thành thân rồi hay ?

      Hướng Linh Lung. . . .ngươi độc ác!

      Nàng lập tức từ giường nhảy xuống, hai bàn nhân đều trở nên mềm nhũn, khắp người từ xuống dưới đều đau xót khiến cho nàng thoải mái mà nhăn mày lại, được, nhất định phải nhân lúc bọn họ còn chưa đến đây, nàng phải bỏ trốn.

      Nàng vội vàng vơ lấy bộ quần áo mới tinh được đặt đầu giường, cũng hề nghĩ tới vì sao ở đây lại có quần áo mới, sau khi mặc xong, nàng cẩn thận quan sát, thấy nơi đây cũng có nhiều nha hoàn lắm, đợi bọn họ hết, nàng mới lặng lẽ mở cửa.

      Vũ Trinh, ngày mùng bảy tháng mười.

      Hôm nay là ngày Vũ Trinh vương triều và Hoằng Việt vương triều hòa thân, trong kinh thành, đội ngũ xếp hàng dài ở hai bên đường, thể nhìn thấy điểm đầu và điểm cuối, ở chính giữa là cỗ kiệu hoa được khảm đầy châu báu, mà người ngồi bên trong chính là thiên kim đại tiểu thư của phủ Thừa tướng – Hướng Linh Lung!

      Được hoàng thượng sắc phong là Thái Bình quận chúa, thân phận cao quý của ả hấp dẫn chú ý của hàng vạn người, cứ thế vui vẻ mà gả cho người khác.

      Nhưng đằng sau những quang cảnh náo nhiệt rực rỡ đó, ai biết rằng, bên trong kiệu hoa, người nào đó lấy thân phận nha hoàn cầm dao đặt ở ngang hông ả, cho ả có bất kỳ hành động nào, kể cả việc tự sát.

      ai biết, ba ngày trước, ả trải qua khoảng thời gian sống bằng chết thế nào, đường đường là đại tiểu thư, lại bị Ân Tịch Ly lấy đạo ‘hoàn trì kỳ nhân chi thân’*, đưa vào kỹ viện.

      (*dùng cách của người đó để trị tội người đó, nôm na là của người trả lại cho người ấy @@)

      Vạn người châm biếm, thân tàn hoa bại liễu.

      ai biết, trong ba ngày này, ả bị nam nhân kia ép buộc phải tiếp bao nhiêu khách, làm cái chuyện cẩu thả kia với bao nhiêu tên nam nhân xấu xa ghê tởm, ả muốn chết, nhưng lại giống như ma quỷ xuất ở bên cạnh, cho ả tự sát, tàn bạo cứu sống ả, rồi lại tiếp tục tra tấn ả.

      Vốn tưởng rằng chỉ cần lên kiệu hoa thoát khỏi bàn tay của , lại ngờ rằng, ngay cả khi đường sang Hoằng Việt quốc mà cũng bị phái cao thủ theo dõi, cho ả có cơ hội trốn thoát.

      Hướng Linh Lung nở nụ cười chua xót, như thế nào gọi là ‘sống bằng chết’? Chính là giống như mình lúc này.

      Ả biết rằng, khi sang Hoằng Việt quốc, cần biết là thành thân với vị hoàng tử nào, chỉ cần đến đêm động phòng, nếu phát bản thân mình còn trong sạch, chỉ e rằng kết cục khác với tại là bao.

      Đây đều là do Ân Tịch Ly muốn tra tấn ả. . . . . . .

      Gió khẽ thổi khiến màn kiệu tung bay, để lộ ra khuôn mặt vừa khổ sở lại có chút bất đắc dĩ của Hướng Linh Lung, giữa đám người đứng xung quanh vây xem, Hạ Thiên mang chiếc khăn che mặt, lẳng lặng nhìn đến khuôn mặt này.

      Gió thổi màn kiệu phất lên, rồi lại hạ xuống, chiếc kiệu hoa thu hút ánh mắt đố kị của biết bao nhiêu người dần dần rời xa, Hạ Thiên chỉ lặng im đứng nhìn, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh.

      Tuy nàng tại sao người lên kiệu hoa phải là mình mà là Hướng Linh Lung, nhưng, mối hận này, nàng nhớ kỹ.

      Kiệu hoa vừa ra khỏi thành, phía cổng thành, Ân Tịch Ly vẫn đứng sừng sững như thượng thần đứng ở chín tầng mây, ánh mắt lạnh lùng, khoanh tay nhìn xuống, mang theo khí thế của người đứng đầu thiên hạ, khiến cho ánh mắt của bao nhiêu có cách nào dứt ra được.

      “Đại thúc. . . . . .” Hạ Thiên lẳng lặng nhìn bóng dáng phong hoa tuyệt đại đứng ở cổng thành phía xa xa, nàng bỗng chốc giật mình, biết vì sao, lúc này đây, nàng muốn khóc.

      Nàng muốn chạy đến bên cạnh , kể cho nghe hết tất cả những uất ức của bản thân mình, nhưng đôi chân lưỡng lự, làm cách nào cũng thể bước .

      Nàng. . . . . . Thôi, cho dù biết là Ân Dã Thần hại nàng sao? cũng đứng về phía Ân Dã Thần mà thôi, dù sao bọn họ cũng là quan hệ máu mủ, còn bản thân nàng chỉ là người ngoài.

      Nghĩ tới chuyện này, Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy khổ sở, ra trong lòng mình, đại thúc vị trí quan trọng như vậy rồi sao?

      Chiếc kiệu hoa rời rất xa, chỉ còn lại chấm đỏ xíu, đám người đến xem cũng dần dần tản , bóng dáng thon dài cổng thành chậm rãi xoay người bước xuống.

      Trong lòng Hạ Thiên hoảng hốt, vội vàng chạy về phía ngược lại, đại thúc, ta rất vui vì quen biết ngươi, nhưng tiếc vì thể với ngươi câu. . . .hẹn gặp lại nữa.

      cổng thành, bước chân của Ân Tịch Ly bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt mờ mịt nhìn bóng dáng có chút quen thuộc chạy về phía xa xa, phải chăng là nha đầu Hạ Thiên?

      Ngẫm nghĩ hồi, lại cảm thấy bản thân mình chắc là hoa mắt rồi, sáng nay lúc rời , nàng vẫn còn chìm sâu vào giấc ngủ, cảm thấy, lần này, nàng cũng giống như cái lần uống Túy tam bôi kia, ngủ liền lúc bốn năm ngày, nhưng bây giờ có lẽ là vẫn chưa tỉnh đâu.

      Nghĩ vậy, cười cười, nụ cười phong hoa tuyệt đại nở rộ môi, cũng chần chừ thêm nữa, xoay người bước xuống cổng thành, tiêu sái về phía biệt viện.

      ngờ rằng, cái xoay người này của , ngược lại phía nàng, thời gian trôi qua lâu, cảm giác hối hận cũng theo vô số ngày đêm.

      Cho đến rất nhiều, rất nhiều năm về sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :