1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 105.1: Bắt cóc

      “Nha đầu.” cam lòng, đẩy đẩy nàng: “Nàng vẫn chưa chịu sao? Ngôn Hoan là ai?”

      “A. . . .Ngôn Hoan. . . . . .là tỷ muội tốt. . . . . .” Hạ Thiên mơ hồ đáp.

      “. . . .Tỷ muội. . . . . .tốt?” Ân Tịch Ly bị cái đáp án này làm cho sửng sốt. “Nàng . . . .Ngôn Hoan là tỷ muội tốt của nàng?”

      Hạ Thiên dứt khoát lên tiếng trả lời, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu, rốt cuộc là ai ầm ỹ với nàng? biết lúc người ta ngủ là được phép quấy rầy sao?

      Nàng muốn xuống giường để mắng chửi cái tên biết điều kia chút, nhưng mi mắt trĩu nặng, đành phải nhịn xuống, sao, chờ lát nữa tỉnh lại, chị đây nhất định giáo huấn ngươi. . . . . . .

      Nàng trả lời, Ân Tịch Ly cũng hỏi nữa, chỉ đắm chìm vào trong lời của nàng khi nãy.

      ra Ngôn Hoan là nữ, vậy còn so đo với làm chi?

      mặt của Ân Tịch Ly lên tia xấu hổ, vội vàng khoanh tay đứng dậy, liếc mắt nhìn Hạ Thiên nằm giường, hai tay chấp sau lưng, được tự nhiên ‘hừ’ cái, nếu Ngôn Hoan là nữ, vậy bổn vương. . . . . . thèm so đo với nàng. Nghĩ xong, ngẩng đầu rời .

      Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, bỗng dưng có người tiến lên chào đón: “Điện hạ!”

      “Sao?” Nhìn thấy người vừa tới, đôi mắt của Ân Tịch Ly sáng ngời: “Thế nào rồi, có tin tức gì ?”

      “Thưa điện hạ!” nhìn thoáng qua trái phải chút, sau đó tiến đến gần, thầm gì đó vào tai Ân Tịch Ly.

      Nghe xong, khuôn mặt tuấn tú của Ân Tịch Ly đột nhiên trầm xuống, tia lạnh lẽo xẹt qua mi tâm: “Quả nhiên là thế, ngươi cứ tiếp tục theo dõi cho ta.”

      “Vâng, thưa điện hạ!”

      Ân Tịch Ly hừ lạnh tiếng. Dã Thần! Xem ra hoàng thúc quá xem thường ngươi rồi. . . . . .

      *

      “Đây là. . . .nơi nào?” Hạ Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn đầu giường vừa xa lạ, lại có chút quen thuộc, căn phòng được bài trí cách đơn giản, lại kém phần tôn quý, Hạ Thiên lắc lắc đầu, quan sát xung quanh, nơi này. . . . Thoạt nhìn. . . . . sao lại giống giống căn phòng của đại thúc vậy?

      Trong lòng run lên cái, theo phản xạ, nàng lập tức kiểm tra toàn bộ bản thân mình, hoàn hảo hoàn hảo, quần áo sạch , có cảm giác gì đặc biệt, cũng có chỗ nào cảm thấy thoải mái.

      Bước xuống giường, Hạ Thiên mở to mắt, cố gắng nhớ lại, đúng rồi, nàng nhớ, nàng và đại thúc cùng nhau ăn mừng sinh nhật, kết quả lại đến Phượng hoàng lâu, sau đó uống hết cả bình ‘Túy Tam Bôi’ trong truyền thuyết.

      “Mẹ nó, phải là mình uống say đó chứ?” Nghĩ tới rượu ‘Túy Tam Bôi’, Hạ Thiên cảm điều này rất có khả năng, chỉ là, những chuyện sau khi uống say, nàng có cách nào nhớ ra được.

      Nhìn ngó xung quanh vòng, chắc là đại thúc mang nàng về rồi.

      Nghĩ đến đây, mặt nàng đỏ lên, sau khi uống say, phải là nàng làm loạn, nôn mửa, năng lung tung gì đó chứ?

      Hạ Thiên nâng hai tay lên chống cằm, trong lòng bắt đầu khóc thét, người ta vẫn thường , uống rượu có thể làm chuyện xấu, sao nàng lại có thể uống say được cơ chứ? Tại sao lại có thể như vậy chứ!!!

      “A! Trời ơiiii!!!” Sau khi hét lên tiếng thảm thiết, Hạ Thiên vội vàng nhảy dựng lên, nàng lại quên mất chuyện quan trọng rồi!

      Hôm nay là tết Trung Thu, nàng hẹn với Ân Dã Thần cùng nhau thưởng ngoạn, hỏng bét rồi! Bây giờ là canh mấy? Nhìn sắc trời chút, qua buổi chiều rồi sao?

      Khó trách bụng lại cảm thấy đói như vậy!

      Nghĩ đến Ân Dã Thần mang theo khuôn mặt lạnh lùng ngồi ở nhà chờ mình, Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, được, nàng phải lập tức trở về thôi!

      Hạ Thiên hai lời, liền mang giày chạy ra ngoài, tay vừa chạm vào cửa, nàng bỗng nhiên nhớ tới, nơi này là Ly vương phủ, nếu đại thúc để cho nàng phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, nàng còn chiếm cả phòng ngủ, thậm chí còn chiếm cả giường của , nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, trước mắt, nàng vẫn nên tránh tốt hơn.

      Đáng thương cho Hạ Thiên! Nàng lại biết rằng, mình ngủ vẻn vẹn bốn ngày ba đêm, Trung thu này, qua lâu rồi!

      Nàng đẩy cửa, hé ra khe , lén lén lút lút nhìn xem bên ngoài có ai hay , sau đó nhón nhón chân, ngược lại phía cửa chính, đằng sau viện có bức tường thấp, bên dưới có cái lỗ đủ cho người chui lọt, Hạ Thiên liền chui vào cái lỗ đó, cố gắng thoát ra ngoài.

      “Mẹ nó, đây là lỗ chó sao?” Cái lỗ này đủ cho người chui qua, nhưng bởi vì mọc nhiều cỏ dại, cho nên muốn chui qua cũng vô cùng bất tiện.

      Hạ Thiên mất hết sức của chín trâu hai hổ mới thoát ra được, nhưng trước mắt lại đột nhiên xuất đôi giày màu đen.

      Giày? Còn là đôi giày của nam nhân?

      Sau khi Hạ Thiên đem nửa người còn lại thoát ra khỏi lỗ chó, nàng chớp mắt mấy cái, sờ sờ mũi, biết người này có nhìn thấy bộ dạng chui lỗ chó của nàng khi nãy hay . . . . . đời minh của nàng nha. . . . . . .

      “Ngươi chính là Hạ Thiên?” Người kia lên tiếng, giọng thâm trầm, mơ hồ mang theo mấy phần sát khí.

      Trong lòng Hạ Thiên giật thót, nàng đến nơi này cũng hơn bốn tháng, gặp qua ít người, đối với cái loại sát khí mơ hồ này, nàng vẫn có thể phát được.

      Ngẩng đầu nhìn từ đôi giày màu đen kia lên phía , chủ nhân của đôi giày là gã to con, khuôn mặt còn có vết sẹo.

      Nàng xác định là mình chọc tới người này, vì thế, nàng khéo léo mở miệng hỏi: “Haha. . . . . Vị đại ca này, chúng ta quen biết nhau sao?”

      Gã mặt sẹo cầm chiếc côn dài trong tay, phóng tới trước ngực, thô lỗ : “Ngươi biết ta, nhưng ta biết ngươi!”

      “. . . . . .” Ngươi cũng biết là ta biết ngươi à? Bây giờ cũng có khả năng bò trở lại vào bên trong Ly vương phủ, nàng rút chân vẫn còn mắc ở trong lỗ chó ra, khẽ mở miệng, cười mỉa: “Haha. . . . . Vậy, biết đại ca tìm tiểu nữ có chuyện gì ?”

      Nàng bình tĩnh xem xét xung quanh, phát cái ngõ hẻo lánh nối liền với Ly vương phủ, bình thường rất ít người qua lại, bởi vậy cũng chẳng có ai phát khác thường ở chỗ của nàng, nàng muốn la lên, nhưng chỉ sợ dễ dàng để cho người ta nghe thấy.

      Gã mặt sẹo lên tiếng, để lộ ra hàm răng ố vàng, trầm : “Đương nhiên là tới bắt cóc ngươi rồi!”

      Giọng còn chưa dứt, dùng lực vung khúc côn dài lên, nhắm thẳng vào đầu Hạ Thiên.

      Hạ Thiên bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nhanh nhảu tránh thoát: “Này này, vị đại ca này, có chuyện gì từ từ mà , quân tử động khẩu động thủ, cho dù ngươi phải là quân tử, ngươi cũng thể cầm gậy đánh người như vậy chứ!”

      “Bớt nhảm ! Hôm nay ông đây nhất định phải trói ngươi lại!”

      “Mẹ nó, trói cái đầu quỷ của ngươi, ngươi muốn bắt cóc là bắt cóc à, ngươi tưởng lão nương ngồi yên cho ngươi trói sao?”

      Hạ Thiên cũng phát hỏa, biết vớ được cục đá lớn từ đâu ra, hung hăng ném qua.

      Gã mặt sẹo dường như dự đoán được là Hạ Thiên phản kích, chẳng phải tất cả nữ tử đều yếu đuối mỏng manh như nước sao? Gặp phải chuyện như vậy, chẳng phải là sớm sợ hãi tới mức ngất rồi sao? Sao này chút sợ hãi cũng có, ngược lại còn muốn cầm đá để đập ?

      cứ sửng sốt như vậy, mà Hạ Thiên lại chút khách khí, cầm cục đá đập vào chính giữa đầu .

      Nhưng đầu của gã mặt sẹo biết làm bằng thứ gì, bị tảng đá lớn như vậy đập vào đầu mà đến chút trầy xước cũng có, chỉ khẽ lảo đảo hai cái, sau đó hơi choáng váng mà lui về phía sau.

      “Shit! Ngươi cho là ngươi luyện ‘Thiết đầu công’ sao? Lấy đầu để đỡ như vậy. . . . . .” Hạ Thiên vung tay, hung hăng đá cái, sau đó. . . . 36 kế, chạy là thượng sách.

      “Lão nương chơi với ngươi nữa!”

      Nàng rất sợ lại có thêm mấy tên muốn bắt cóc mình kéo đến, Hạ Thiên muốn ở lại nơi này thêm phút nào nữa, nàng cố gắng chạy, lại cảm thấy bản thân mình càng cố chạy lại càng đuối sức.

      Gì vậy? đúng! Sao nàng lại quay về cái ngõ này rồi, lại còn trở về ngay bên cạnh cái lỗ chó nữa?

      Nàng bực bội chậm rãi quay đầu lại, đối mặt với nàng vẫn là cái gã to lớn mặt sẹo kia. . . . . .

      “Ngươi đúng, ông đây luyện ‘Thiết đầu công’!” cười nham hiểm.

      Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, giơ hai tay đặt ở sau gáy, trưng ra khuôn mặt vô cùng ngây thơ và hồn nhiên, cười cười nịnh nọt: “Haha . . . . . Haha. . . . . Đại ca. . . . Ngươi biết , ngươi rất đẹp trai nha!”

      ? Ta cũng biết ta đây rất đẹp trai!” cười so với nàng còn sáng lạn hơn, ánh sáng mặt trời chiếu vào hàm răng ố vàng, lóe lên cái, sau đó xuống tay cách dứt khoát.

      “Bốp ——” Hạ Thiên chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại, sau đó liền mất ý thức.

      “Shit! là bị bắt cóc rồi!” Đây là ý thức cuối cùng của nàng trước khi ngất .
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 105.2

      Nếu như đời này có thuốc chữa hối hận, nàng nhất định mua!

      Nếu như đời này có thuốc giảm đau sau khi hối hận bởi những gì mình , nàng do dự, cho dù chết cũng muốn mua!

      Hạ Thiên hối hận, nếu sớm biết có người bắt cóc mình, nàng nhất định ngoan ngoãn ở lại Ly vương phủ, thèm đến nơi nào nữa, cũng chả phải chui vào cái lỗ chó gì kia.

      Nếu sớm biết bị bắt cóc, còn bị người ta treo ngược lên, dùng roi mà đánh, nàng thà rằng ở lại Ly vương phủ làm trâu làm ngựa, cũng nguyện ý đến nơi này để rồi phải chịu tra tấn giống như địa ngục đâu.

      “Chát ——” Chiếc roi dài hung hăng quật xuống, cánh tay nàng lập tức rách ra, máu chảy xuống như đóa hoa đỏ rực, da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ.

      Hạ Thiên còn cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy khắp thân thể nóng bừng, nàng mơ hồ run rẩy, chịu đựng nỗi đau xé rách đến cùng cực.

      “Có chịu hay ?” Gã áo đen cầm roi lạnh lùng hỏi.

      “Khụ. . . . . .” Hạ Thiên chu mỏ, dòng máu đỏ từ trong miệng ứa ra, yếu ớt : “Cái gì biết. . . ta đều . . . . . . . . . .”

      Nàng biết những người này là ai, từ khi nàng bị người ta đánh bất tỉnh cho đến khi tỉnh lại, nàng phát bản thân mình bị trói ở cái giá, sau đó có giọng nữ truyền đến, hỏi nàng là ai, nhà ở nơi nào.

      Nàng dùng roi đánh nàng, nàng đành phải ra , nhưng nàng ra hết , bọn họ lại càng cho là nàng dối, từng trận đòn roi dày đặc như mưa liên tiếp quật xuống người nàng.

      “Còn mạnh miệng, tiếp tục đánh cho ta!” Bên trong mật thất, giọng ngoan độc của nữ tử che mặt truyền tới.

      Bao nhiêu đau đớn cứ liên tiếp ập đến, Hạ Thiên chịu nổi, rất muốn cứ thế mà ngất , nhưng lại thể nào ngất được, mẹ nó, sao từ đầu đến cuối nàng vẫn cứ tỉnh táo như vậy?

      Bất đắc dĩ cười khổ tiếng. Còn sót lại chút sức lực, nàng rên lên vì đau đớn, nhưng cũng bị tiếng roi vụt xuống lấn át , nàng đành phải cắn răng ngậm chặt miệng, đem đau đớn của những trận đòn roi ác liệt kia, hòa theo máu tươi mà nuốt vào trong miệng.

      biết mình bị đánh bao lâu, trước mắt Hạ Thiên giống như xuất ảo giác, nhìn đến những thứ lưu động trước mắt, mờ mờ ảo ảo, dần dần biến thành khuôn mặt của Ngôn Hoan.

      “Ngôn. . . . . Ngôn Hoan. . . . . .” Sao Ngôn Hoan lại ở đây, ấy tới cứu mình sao? Ngôn Hoan, tớ rất nhớ cậu. . . . . .

      khuôn mặt nhắn của Ngôn Hoan, chậm rãi xuất nụ cười rực rỡ, đôi môi hồng nhuận khẽ mấp máy, giống như là muốn điều gì đó.

      Hạ Thiên cẩn thận lắng nghe, nhưng lại chẳng nghe được chút thanh nào, điều này khiến cho nàng khỏi có chút sốt ruột: “Ngôn Hoan. . . . .Ngôn Hoan, cậu gì vậy? to lên chút. . . . .”

      Nàng nghe được! Nàng thể nghe được giọng của Ngôn Hoan!

      Hạ Thiên ra sức giãy giụa, muốn chạy về phía Ngôn Hoan, bất chợt, cơn gió khẽ thổi qua, khuôn mặt nhắn tinh xảo của Ngôn Hoan bỗng nhiên thoáng cái, lại biến thành khuôn mặt của Ân Tịch Ly.

      “Đại. . . . .thúc?” Hạ Thiên kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Ân Tịch Ly, nàng trầm mặc, yên lặng quan sát, sau đó, mũi đột nhiên trở nên đau xót, thậm chí còn có cảm giác muốn khóc.

      Bị bắt cóc, bị đánh, dù là nàng rất đau, cũng hề rơi giọt nước mắt, nhưng hiểu tại sao, khi nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của đại thúc, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, cảm giác giống như đứa trẻ bất lực, vô cùng sợ hãi, bỗng nhiên lại nhìn thấy người thân của mình vậy.

      Đại thúc. . . . . Ngươi có biết là ta bị bắt cóc hay ?

      Ngươi có biết rằng, ngươi làm Vương gia vô cùng thất bại ? Người ta còn dám đến trước cửa nhà ngươi để bắt cóc người cơ đấy!

      Nàng lẳng lặng nhìn, nhìn khuôn mặt của đại thúc lại đột nhiên biến thành khuôn mặt lạnh lùng như núi băng ngàn năm đổi của Ân Dã Thần.

      . . . . . tới cứu nàng đúng ? Nếu biết nàng mất tích, tới cứu nàng phải ?

      từng rằng thích nàng, muốn cưới nàng làm Vương phi.

      Tuy rằng nàng mặt dày, gọi là Tam ca, lại còn mặt dày ở lại nhà , nhưng vẫn đối xử với nàng rất tốt, lãnh khốc vô tình giống như khi đối xử với người khác, rất dịu dàng với nàng.

      Cho nên, nhất định tới cứu nàng phải ?

      Đúng!

      nhất định tới. . . . . .

      “Tiểu thư, hình như nàng ta ngất rồi.”

      Gã áo đen cầm roi lui sang bên, nhìn về phía che mặt đợi chỉ thị: “Có tiếp tục đánh nữa hay ?”

      “Ngất rồi sao?” Nàng ta có chút ảo não, nhưng cũng hơi giật mình, lâu như vậy mới chịu ngất , nghị lực của nữ nhân này thể coi thường: “Lấy nước dội cho tỉnh lại!”

      “Vâng, tiểu thư!”

      nghe theo lời phân phó, lấy thùng nước xối vào đầu Hạ Thiên.

      vào đông rồi, nước lạnh đến thấu xương, Hạ Thiên bị dội cả thùng nước lạnh giá, toàn thân run rẩy, lập tức tỉnh lại.

      “Tam ca. . . . . Dã Thần?” Lúc ngất , nàng đột nhiên thấy Ân Dã Thần tới cứu mình, bởi vậy khi vừa mở mắt, nàng cũng theo bản năng mà hô lên.

      che mặt nghe nàng gọi như vậy, toàn thân chấn động, giơ tay tát Hạ Thiên cái: “Tiện nhân! Thần là để cho ngươi gọi sao?”

      Khắp người của Hạ Thiên, từ xuống dưới đều bị thương, vậy nên nàng cũng có cảm giác được đau đớn từ cái bạt tai này, chỉ hờ hững nhìn nàng ta, bỗng nhiên lại ngẫm nghĩ gì đó, rồi lại cười cười, : “ ra là thế. . . . .”

      ra là thế, chả trách bản thân mình bị người ta bắt cóc, nữ nhân che mặt này gọi Ân Dã Thần thân thiết như vậy, chỉ sợ rằng, đây là trong số những người thích mà thôi!

      Còn nàng, chắc cũng bởi vì Ân Dã Thần thích nàng, mà phải là này, cho nên nàng ấy ghen tị, muốn trả thù nàng, vì thế mới sai người bắt cóc nàng, sau đó hành hạ cách tàn nhẫn.

      Hạ Thiên thấy phân tích của mình rất có lý, xem ra, bây giờ, mình bị oan uổng rồi, nàng ngờ ở bên cạnh Ân Dã Thần như vậy lại khiến cho mình bị những nữ nhân khác ghen ghét.

      Nghĩ lại cũng đúng thôi, Ân Dã Thần đường đường là tam hoàng tử, tuấn tiêu sái, gia thế và quyền lực đều đứng hạng nhất, cho dù kẻ lãnh khốc vô tình cũng có vô số nữ tử vì mà giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 106: Bổn vương muốn ai có thể ngăn cản!

      ra là cái gì?” che mặt trông thấy Hạ Thiên cười cười, trong lòng lại có cảm giác bị châm chọc, tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể giết nàng, bởi vì ả muốn nàng phải thay thế mình hòa thân, nhưng mà nàng cũng trúng độc của mình, chỉ cần đợi đến sau khi hòa thân, ả phái người lặng lẽ giết nàng, như vậy chuyện này chẳng có ai biết được.

      che mặt —— Hướng Linh Lung sỗ sàng đánh giá Hạ Thiên, ánh mắt này giống như trước mặt ả phải là con người mà là con kiến.

      Hạ Thiên lạnh nhạt nhìn ả, sau khi biết nguyên nhân mình bị bắt cóc, nàng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, lạnh lùng cười cái: “ ra ngươi chỉ là kẻ đáng thương được nam nhân sủng ái mà thôi.”

      “Ngươi cái gì ——” Giọng của Hướng Linh Lung cất lên cao vút, ánh mắt hung hăng nhìn thẳng vào Hạ Thiên: “Ngươi dám bản tiểu thư là kẻ đáng thương?”

      “Chẳng lẽ đúng sao?” Hạ Thiên hề sợ hãi quay lại nhìn ả, ánh mắt nàng vừa tội nghiệp, vừa khinh bỉ: “Nếu tại sao ngươi lại bắt cóc ta đến đây? phải là vì Ân Dã Thần sao? A, đúng rồi, ngươi còn biết, nam nhân mà ngươi thương từng với ta là còn muốn cưới ta làm vương phi đấy. . . . .”

      “Tiện nhân, ngươi đừng mơ tưởng!” Hướng Linh Lung hét tiếng chói tai, bàn tay hung hăng giơ lên định đánh nàng: “Ta tin, ta tin, Thần chỉ mình ta! Chàng chỉ mình ta!”

      “Bộp ——” Tay của ả còn chưa kịp chạm vào mặt của Hạ Thiên, hai chân của Hạ Thiên gắt gao quấn chặt vào hông của ả, đạp xuống đạp, vô cùng mạnh mẽ, hề có chút lưu tình nào.

      Tay của nàng bị trói chặt phía sau lưng, nhưng cũng có nghĩa là chân của nàng cử động được.

      cú đạp này của Hạ Thiên rất mạnh, hầu như là sử dụng hết sức lực của bản thân, Hướng Linh Lung hề phòng bị, cho nên ả hoàn toàn ngờ rằng Hạ Thiên có hành động như vậy, khiến cho ả bị bật ngược ra ngoài, văng vào vách tường bên trong mật thất, sau đó nặng nề ngã xuống.

      “A ——” ả hét lên tiếng thảm thiết, chiếc khăn che mặt rớt xuống, cũng chẳng cố gắng nhặt lấy để đeo lên lần nữa, máu tràn ra khỏi miệng, ánh mắt như sói dữ hung hăng trừng nàng: “Ngươi. . . . .ngươi dám làm ta bị thương. . . .”

      “Làm ngươi bị thương . . . . .” sao? Chưa được hết câu, giọng của Hạ Thiên hoàn toàn bị nghẹn lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Hướng Linh Lung, nàng cảm thấy thể tin được những gì mình thấy.

      “Ngươi. . . . .”

      này và nàng. . . . . . giống nhau như đúc!

      Có lầm vậy? khó tin! Nàng và nàng ta lại có khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước?

      Trong lòng Hạ Thiên cảm thấy thể nào tin được, mắt chớp nhìn chằm chằm Hướng Linh Lung, khiếp sợ và kinh ngạc cứ từng chút từng chút đánh sâu vào tâm trí của nàng.

      Nếu phải nơi này là vương triều Vũ Trinh, nếu nàng phải là người ở thế kỷ 21 xuyên tới đây nàng cho rằng, đây chính là chị em song sinh thất lạc nhiều năm của mình.

      “Ngươi. . . . . bộ dạng của ngươi. . . . .làm sao có thể. . . . . .” Giọng của Hạ Thiên run run, nỗi sợ hãi vây lấy nàng, hầu như là có lời nào có thể diễn tả nổi.

      Hướng Linh Lung nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Thiên như vậy, chỉ sửng sốt và đồng thời cũng hiểu nàng cái gì, ngay lập tức, ả cất cao giọng cười: “Haha. . . . Thấy rồi sao? Ta và ngươi giống nhau như đúc có phải ? Thế nào? Giật mình lắm à? Cảm thấy kỳ quái đúng ?”

      Ả chậm rãi từ mặt đất đứng dậy, nhàng gạt những sợi tóc tán loạn về phía sau, chế giễu cách trắng trợn: “ thể phủ nhận, khi Thần với ta rằng có người giống hệt ta như đúc xuất , ta cũng khiếp sợ, thậm chí còn hoài nghi ngươi có phải là tỷ muội gì với mình hay , đáng tiếc, cha mẹ ta quen biết nhau từ , là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cho đến khi cha của ta trở thành mệnh quan triều đình, từng bước từng bước cho tới ngày hôm nay trở thành Thừa tướng, đều hề nạp thiếp, cha vẫn cứ thương mẹ ta như thế, mẹ mang thai ta, bởi vì khó sinh mà chết, đời này, ta cũng có huynh đệ tỷ muội, còn ngươi, chẳng qua chỉ là tiện nhân biết từ đâu xuất mà thôi!”

      “Ngươi , Ân Dã Thần, . . . .cũng biết?” Trong lòng Hạ Thiên đột nhiên nhói lên, phải là vì tác động của những vết thương người, mà là nỗi đau khi bị bằng hữu mình tin tưởng nhất phản bội.

      Tuy rằng nàng Ân Dã Thần, nhưng mà, nàng tin tưởng , trong số ít những người mà nàng muốn nương tựa, vậy mà . . . .lại lừa nàng.

      “Đương nhiên là Thần biết, hay đúng hơn là chàng cho ta biết.” Hướng Linh Lung lạnh giọng, cũng bước đến gần Hạ Thiên, chỉ lạnh lùng : “Ngươi nghĩ là Thần thích ngươi? Haha, Hạ Thiên, bản tiểu thư gặp rất nhiều người ngu xuẩn, nhưng cũng chưa từng thấy ai ngu xuẩn như ngươi, chuyện đến nước này, cho ngươi biết cũng sao, sở dĩ Thần tiếp cận ngươi, đều là vì ta! Vì ta! Ngươi hiểu ? Bởi vì chàng muốn hoàng thượng sắc phong ta làm Thái Bình quận chúa, rồi sau đó gả sang Hoằng Việt quốc để hòa thân, cho nên chàng mới muốn tìm người thay thế ta!”

      khắc này, trái tim nàng như ngừng đập, sau đó lại mạnh mẽ nảy lên, đúng vậy, nàng nhớ Mạc quản gia từng , vương gia đại thúc bởi vì chuyện hòa thân với Hoằng Việt quốc mà phiền não thôi, bởi vì Thái Bình quận chúa mất tích rồi.

      Lúc đó nàng hề để ý, chỉ nghe chút rồi bỏ , thậm chí còn cho rằng Thái Bình quận chúa này là đáng thương, ngay cả tướng công tương lai của mình còn chưa gặp mặt bao giờ mà phải gả sang cho rồi.

      Chả trách lúc trước nàng lại cảm thấy cái tên ‘Hướng Linh Lung’ này nghe lại quen tai đến vậy, ra là thiên kim đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, mà Ân Dã Thần lại cố ý gọi nàng là ‘Hướng Linh Lung’, nàng còn cho rằng, đó là bởi vì thích mình cho nên muốn gọi mình bằng cái biệt danh riêng, khiến cho nàng còn có chút cảm động, lại ngờ rằng đây là cả mưu được tính toán từ lâu.

      Để cho nàng phải thay thế nữ nhân ‘Hướng Linh Lung’ đứng trước mặt này đến Hoằng Việt quốc hòa thân!

      Nàng khờ, còn nghĩ rằng lòng đối xử tốt với mình. . . . . ra, đều là giả tạo.

      Sau khi hoảng hốt vì biết được chân tướng, tuy rằng trong lòng Hạ Thiên rất đau nhưng cũng thở phào nhõm.

      Như vậy cũng tốt. . . . Ít ra nàng cũng cảm thấy khó xử, phải đáp ứng gả cho dù trong lòng muốn.

      “Như thế nào? Có phải cảm thấy rất giật mình hay ? Rất đau khổ phải ? Có phải là ngươi cảm thấy khổ sở muốn chết rồi ?” Hướng Linh Lung cười lạnh: “Haha, ngươi yên tâm, trong lúc ngươi còn phải thay thế ta để gả sang Hoằng Việt quốc, ta để cho ngươi chết!”

      Ả khịt mũi : “Tiếp tục đánh cho ta, đừng đánh chết là được rồi!”

      Dứt lời, ả ôm cánh tay bởi vì lúc nãy té nên bị thương của mình, từng bước từng bước chậm rãi tiến ra khỏi mật thất, để lại cho Hạ Thiên nụ cười oán hận.

      Hạ Thiên nhìn ả rời , câu, sau đó, nàng khẽ nhắm mắt lại. Phải hòa thân sao?

      Tuyệt đối – – CÓ – KHẢ - NĂNG!

      *

      “Vương gia, đây là hướng gần đây nhất của Tam hoàng tử!”

      Bên trong thư phòng của Ly vương phủ, Ân Tịch Ly cầm lấy tư liệu mà ảnh vệ vừa mới đưa tới, nhìn hồi, lại cau mày : “Mấy ngày nay Dã Thần vẫn tìm Hạ Thiên sao?”

      “Đúng vậy, thuộc hạ phát , trong mấy ngày nay, ngoại trừ Tam hoàng tử ra, còn có người thần bí khác cũng truy tìm hành tung của Hạ nương.”

      “Có biết là ai ?”

      “Thuộc hạ biết, hành tung của những người đó vô cùng quỷ dị, vừa giảo hoạt lại ngoan độc, có vài lần, thuộc hạ phái người đuổi theo để điều tra ràng nhưng đều bị bọn chúng dùng quỷ kế rồi chạy thoát!”

      “Tiếp tục điều tra, cho đến khi tra ra được bọn chúng là ai mới thôi!” Ân Tịch Ly trầm giọng , trong lòng lại vô cùng lo lắng đám người thần bí này gây bất lợi cho Hạ Thiên, nhất định phải tra ra ràng đám người đó là ai mới được.

      “Vâng, thuộc hạ hiểu !”

      “Thôi, ngươi lui xuống !” Ân Tịch Ly khoát tay với , mắt vẫn rời khỏi tư liệu trong tay, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh: “Dã Thần, quả nhiên là ngươi có chuyện gạt hoàng thúc!”

      cũng muốn nhìn thử xem, Ân Dã Thần còn tiếp tục lừa gạt mình bao lâu!

      Ngẩng đầu nhìn sắc trời, biết nha đầu Hạ Thiên kia tỉnh lại chưa, nàng uống hơi hết cả bình ‘Túy Tam Bôi’, còn say nhiều ngày như vậy, cho dù chuyện đó cũng có gì quan trọng, nhưng lại khiến cho vô cùng lo lắng. . . . . .

      Đảo mắt khẽ cười, buông tư liệu trong tay ra, chậm rãi đứng dậy, trước tiên vẫn là nên xem xem nha đầu kia rốt cuộc tỉnh dậy hay chưa rồi hãy tính tiếp.

      vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên có bóng người hốt ha hốt hoảng chạy vọt vào, Ân Tịch Ly để ý kỹ mới nhìn thấy, là Mạc quản gia.

      “Chuyện gì vậy, lão Mạc?”

      “Vương gia, nhìn thấy Hạ nương đâu nữa.” Mạc quản gia vội vàng , gương mặt già nua tràn ngập lo lắng sốt ruột.

      thấy nữa?” Mày kiếm của Ân Tịch Ly nhíu lại: “Có khi nào nàng tỉnh rồi, lại đói bụng nên tìm đồ ăn ?”

      ngủ nhiều ngày như vậy, nha đầu kia hẳn là rất đói, có lẽ là lục lọi thức ăn rồi, lão Mạc nhìn thấy nàng ở trong phòng cho nên sốt ruột thôi.

      tự an ủi bản thân mình như vậy.

      Mạc quản gia lắc lắc đầu: “Vương gia, lão nô cho người tìm kiếm toàn bộ vương phủ cũng nhìn thấy Hạ nương, nhưng mà gần phòng bếp của Vương Nhị Hồ, lúc trước Hạ nương đến gần đó, nàng từng với rằng, bên dưới bức tường thấp còn có cái lỗ chó, sau này nếu muốn lén lút trốn ra khỏi phủ để chơi có thể chui qua lỗ này, thế là lão nô lập tức phái người xem, kết quả là nhặt được thứ này. . . . .”

      Ân Tịch Ly cầm lấy vật đó từ trong tay Mạc quản gia, vừa nhìn thấy, đôi mắt của trầm xuống.

      Đây là ‘dao cạo râu bồ câu’, lúc trước Hạ Thiên tặng cho , nàng còn tự tay cạo bộ râu mà để nhiều năm.

      “Ngươi nhặt được cái này ở đâu?” hỏi, giọng trầm, lạnh lùng đến đáng sợ, giống như cơn lốc màu đen, tùy lúc đều có thể bùng nổ.

      “Ở cái lỗ chó, bên ngoài bờ tường.”

      Mạc quản gia vừa xong, bóng dáng của Ân Tịch Ly giống như trận cuồng phong, chớp mắt còn nhìn thấy.

      Đây quả cái lỗ chó, người con vẫn có thể chui lọt, chẳng lẽ nha đầu kia chui ra ngoài bằng đường này?

      Hay là . . . . . bị người khác mang ?

      Nắm chật dao cạo râu trong tay, Ân Tịch Ly thở dài hơi, có lẽ là do nàng muốn thôi. Là vì nhớ thương Ân Dã Thần sao? Hay là nàng lo lắng mình để cho nàng , cho nên mới bỏ trốn?

      Bất đắc dĩ cười tiếng, đột nhiên Ân Tịch Ly phát , bản thân mình vô cùng hiểu Hạ Thiên. Thế nhưng điều này lại khiến cho đau lòng. Nếu như hiểu nàng đoán được tâm tư của nàng. Nếu như hiểu nàng, cũng biết nàng vội vã trở về là vì muốn gặp Ân Dã Thần, vậy nên nàng mới phải trốn như vậy.

      “Vương gia. . . . .” Mạc quản gia trông thấy vẻ mặt của Vương gia nhà mình như vậy, là khiến cho lão đau lòng và lo lắng thôi.

      “Bổn vương sao.” Ân Tịch Ly đứng dậy, đem dao cạo râu bỏ vào trong ngực: “Chuẩn bị xe ngựa đến Tam vương phủ.”

      Hạ Thiên, bổn vương mặc kệ có phải là nàng tìm Dã Thần hay , cũng quan tâm nàng có thích hay , nếu nàng phải là Hướng Linh Lung, bổn vương muốn nàng ai có thể ngăn cản!

      Nàng cứ chờ mà xem!
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 107.1: Chân tướng

      Ân Tịch Ly hề hay biết, gấp, mà Ân Dã Thần cũng gấp.

      Năm ngày liên tiếp vẫn chưa có tin tức của Hạ Thiên, khỏi có chút hoài nghi, có phải là nàng biết chuyện gì rồi hay , vậy nên mới cố tình bỏ trốn, khiến cho tài nào tìm được?

      Chẳng lẽ, nàng hoài nghi mục đích tiếp cận nàng rồi sao?

      Nghĩ vậy, chớp mắt, sốt ruột đứng lên. được! Nhất định phải tìm được nàng, rồi sau đó giải thích ràng!

      Ý nghĩ này vừa mạnh mẽ xuất trong đầu, Ân Dã Thần lập tức sửng sốt, giải thích?

      Vì sao lại muốn giải thích? định giải thích cái gì?

      Lúc trước tiếp cận nàng, phải là vì Hướng Linh Lung sao? Nếu như vậy, còn phải giải thích cái gì nữa?

      Ân Dã Thần đột nhiên cảm thấy buồn bực trong lòng, vì muốn để cho Hạ Thiên tin tưởng mình, để cho nàng thay thế cho Linh Lung gả sang Hoằng Việt quốc, đây là kế hoạch tốt nhất của , cũng là để đáp ứng mong muốn của Linh Lung, nhưng vì sao lại do dự?

      Ở bên cạnh Hạ Thiên giống như là chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, trong đầu vẫn luôn nhớ rất , từng câu nàng , mỗi nụ cười của nàng, ở trong lòng lại khắc sâu đến vậy.

      Ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc, là bởi vì phẫn nộ, phẫn nộ vì nàng để mình vào mắt, rồi sau đó tiếp cận nàng là bởi vì Linh Lung, nhưng mà, biết từ lúc nào, mục đích của dần dần bị thay đổi.

      phát , mỗi lần mình đợi được mà đến Lê viện để tìm nàng, trong lòng đều có chút chờ mong. Gấp gáp chạy tới gặp nàng, là bởi vì muốn được nhìn thấy nàng, chứ phải là vì Hướng Linh Lung!

      . . . . .dường như thích người mà nên thích.

      Chuyện này là sao? Làm sao có thể? hứa với Linh Lung là chăm sóc nàng cả đời, hứa là thương nàng, làm sao còn có thể thích người khác?

      Ân Dã Thần ảo não đứng dậy, lẳng lặng nhìn hình bóng của mình phản chiếu xuống mặt hồ, lại đột nhiên phát , trong mắt mình tràn ngập tơ máu, bộ dáng vô cùng chật vật.

      Đúng rồi, bởi vì tìm Hạ Thiên, mấy ngày rồi chợp mắt.

      Ân Dã Thần cười khổ tiếng, lần đầu tiên trong đời, lại vì người mà khiến cho mình trở nên như vậy.

      “Tam hoàng tử, Ly vương điện hạ tới.” gia đinh vội vàng chạy lại thông báo.

      Ân Dã Thần định thần trở lại, nghi ngờ hỏi: “Hoàng thúc? Sao hoàng thúc lại đến đây?”

      “Nô tài biết, Ly vương điện hạ ngồi chờ ở đại sảnh.”

      “Ta biết rồi, ngươi lui .”

      “Vâng!”

      Ân Dã Thần ngẩng đầu nhìn sắc trời, xa xa phía chân trời, mây đen cuồn cuộn kéo đến, tâm của đột nhiên nhảy dựng, dần dần có chút bất an đứng lên.

      Hoàng thúc rất ít khi chủ động tới tìm , trừ khi. . . . là chuyện của Hạ Thiên.

      Mang theo chút bất an, Ân Dã Thần đến đại sảnh.

      Trong sảnh, Ân Tịch Ly khoác thân áo choàng màu đỏ, giống như ngọn lửa, hòa theo gió, tản mác ở trong khí, mang theo hơi thở bức người.

      Vừa quay đầu, Ân Dã Thần liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song, lúc trước, luôn cảm thấy thể tin được, hoàng thúc để râu nhiều năm như thế, vậy mà bây giờ lại chịu cạo rồi.

      Có lẽ người khác biết, nhưng lại biết rất , bởi vì vô số lần từng bị người khác ngộ nhận là nữ tử, thậm chí còn có người là tiểu bạch kiểm.

      Khi đó, hoàng thúc tự thề với bản thân mình rằng, đường đường là nam tử hán, là Ly vương gia của vương triều Vũ Trinh, thể để cho bất kỳ kẻ nào hiểu lầm giới tính của bản thân, sau đó, để chòm râu kia mặt, tính cách trầm ổn, lạnh nhạt, tuy tất cả mọi người đều biết, Ly vương gia là người đẹp nhất đời này, nhưng cũng có ít người hoài nghi là nữ tử.

      ai so với Ân Dã Thần hiểu hơn, chòm râu mặt của hoàng thúc cũng quan trọng như sinh mạng của vậy.

      Thế nhưng, cái thứ mà hoàng thúc coi trọng như sinh mạng này, lại bởi vì Hạ Thiên mà cam lòng từ bỏ.

      Lúc thuộc hạ với là tự tay Hạ Thiên cạo bộ râu ấy, biết, hoàng thúc nàng rồi.

      “Còn đứng ở bên ngoài làm gì, bước vào !”

      Ân Dã Thần đứng ở trước cửa, rơi vào trầm tư, Ân Tịch Ly nhìn thấy đứng lúc lâu cũng chưa hoàn hồn, đành mở miệng lạnh nhạt kêu tiếng.

      “Hoàng thúc.” Ân Dã Thần phục hồi lại tinh thần, tiến vào đại sảnh, ôm quyền hành lễ.

      “Có biết vì sao ta tới tìm ngươi ?” Ân Tịch Ly nhìn , ánh mắt thâm trầm, chút lăn tăn nào.

      biết!” Ân Dã Thần cũng nhìn Ân Tịch Ly, bản thân vốn lãnh khốc, cũng chịu để cho mình rơi vào thế hạ phong, chỉ lẳng lặng nhìn Ân Tịch Ly, ánh mắt vẫn như cũ, mảnh lạnh lùng, tối đen và u ám.

      Trường bào của Ân Tịch Ly khẽ lướt, khóe miệng cong lên nụ cười, nụ cười này tựa hồ khiến cho cả đất trời như muốn mất sắc thái, như thể vạn vật sinh ra là để tô nền cho vẻ đẹp của , xinh đẹp kiều diễm như tiên như .

      cầm trường kiếm vung lên, thanh kiếm thẳng tắp đường hướng về phía Ân Dã Thần: “Đỡ !”

      “Hoàng thúc, đây là?” Ân Dã Thần nhìn trường kiếm trong tay, ánh mắt rời, trong đôi mắt xẹt qua tia khó hiểu.

      “Thử xem những năm gần đây, thân thủ của ngươi có tiến bộ hơn !”

      Dứt lời, Ân Tịch Ly giống như tia sáng xẹt qua, trong khí chẳng vướng chút bụi trần, chỉ lóe lên cái rồi biến mất, khi xuất trở lại ở bên ngoài đại sảnh.

      Ân Dã Thần khỏi nóng ruột, võ công của hoàng thúc thuộc loại nhất nhì ở vương triều Vũ Trinh này, lâu rồi chưa từng so tài với hoàng thúc, nghĩ rằng ngày hôm nay, hoàng thúc tới đây là để luận võ với mình.

      Nghĩ vậy, môi mỏng như kiếm khẽ nhếch lên, mơ hồ để lộ ra ý cười, giương giọng đáp: “Hoàng thúc như thế, Dã Thần chỉ có thể tuân mệnh phụng bồi!”

      điểm mũi chân, thân hình lóe lên cái, giống như chiếc lá, thoạt nhìn tưởng như thong thả chậm rãi, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người, vút qua cái xuất ở bên cạnh Ân Tịch Ly.

      Những năm gần đây, võ nghệ của hai người bọn họ đều ngang nhau, có thể đấu với đối thủ ngang tài ngang sức với mình, việc này chỉ nâng cao võ nghệ của bản thân, mà còn khiến cho bọn họ có thể thỏa mãn được tâm nguyện của mình.

      Con người khi còn sống đều thiếu sót cái gì? Chính là thời thời khắc khắc đều mong có thể chiến thắng được đối thủ của chính mình!

      “Hoàng thúc lớn tuổi hơn, ngươi ra chiêu trước !” Ân Tịch Ly thản nhiên , con ngươi đen láy và sâu thẳm, giống như vực sâu đáy, sâu đến nỗi thể nhìn thấy được, mà ở chỗ tận cùng của nơi sâu thẳm đó, chính là đốm lửa vô cùng quỷ dị, cứ mãi tồn tại ở nơi đó, phiêu dật lung lay.

      Ân Dã Thần cũng từ chối: “Vậy, hoàng thúc, xin hãy cẩn thận!”

      Tiếng vừa dứt, gió từ khe núi bên ngoài bờ tường ngừng ùa tới, như muốn thoát khỏi trói buộc của núi rừng, ở giữa khoảng sân rộng lớn được lót bằng gạch trắng, từng cơn gió ngừng điên cuồng mà gào thét, mang theo vô số cát bụi từ núi, khiến cho y phục của hai người tốc lên bần bật.

      Trong tay Ân Dã Thần cầm thanh trường kiếm sáng rực và trong suốt, tựa như khe nước sâu thẳm, ở bên trong chứa đựng toàn bộ ánh sáng mặt trời, dưới những tia nắng gay gắt, trường kiếm cứ thế mà chĩa thẳng về phía Ân Tịch Ly, sau đó chậm rãi nâng lên.

      Trong nháy mắt, bóng đen trước mặt chợt lóe, bóng dáng phi như bay, bởi vì động tác cực nhanh và sức mạnh cực lớn, cho nên trong khí mơ hồ vang lên tiếng nổ vô cùng dữ dội.

      Người còn chưa thấy, ngón tay trắng như tuyết truyền tới, đầu ngón tay còn mang theo thanh đoản kiếm Thiểm Quang màu tím than, ánh sáng nhấp nháy, xé gió lướt qua.

      Ân Tịch Ly cười , ý cười xuyên thấu vào trong khí, nhưng lại truyền đến sâu trong ánh mắt, chân vừa nhấc lên, vô cùng lưu loát mà lui về phía sau ba bước, trở tay cái, thanh trường kiếm màu xanh đen giống như linh xà từ bên dưới cánh tay của bay ra, hai kiếm giao nhau, vang lên vài tiếng leng keng, gió rít gào vô cùng mạnh mẽ dường như cũng phải dừng lại.

      Gió lay động khiến cho búi tóc của hai người trở nên tán loạn, tóc đen như sương, như tơ, tản ra như thác đổ, vô cùng chói mắt, nhưng hai người lại hoàn toàn để ý, ánh mắt chăm chú tiếp từng chiêu, từng chiêu của đối phương.
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 107.2

      Trường kiếm vừa nâng lên, Thiểm Quang kiếm lóe sáng, trong nháy mắt thể nào hô hấp, hai người giao đấu được hơn mười chiêu.

      tia sáng giấu bên trong chợt lóe lên, Ân Dã Thần vội vã lui về phía sau, bóng đen như con rồng hung hãn xoay người bật dậy, khiến cho ngã ngửa, phải lui ra ngoài vài thước.

      Cho dù như vậy, vẫn chậm hơn bước, sau mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe ‘vụt’ tiếng , kiếm của Ân Dã Thần rớt xuống, rơi ở sàn.

      Ân Dã Thần sửng sốt hồi lâu, chiêu, thua hoàng thúc chỉ bằng chiêu! Nếu chiêu này cẩn thận hơn chút, dùng lực lớn hơn chút, có lẽ kiếm rơi xuống rồi.

      Nhưng, thua vẫn là thua, khẽ thở dài tiếng, nhặt kiếm lên cầm lại trong tay, mở miệng : “Kiếm pháp của hoàng thúc tinh thông, nội lực thâm hậu, Dã Thần vẫn như cũ, có cách nào thắng được.”

      Trong mắt của Ân Tịch Ly loại thần thái khác biệt, giống như tán thưởng, lại giống như vui mừng: “ tệ, mấy năm qua chưa từng tỷ thí, quả thực là ngươi tiến bộ hơn nhiều, chỉ bằng chiêu, hoàng thúc phải là đối thủ của ngươi rồi.”

      “Nhưng cuối cùng vẫn thua.” Ân Dã Thần hờ hững , có dáng vẻ của người thua cuộc, cũng vì được khen ngợi mà vui sướng.

      Ân Tịch Ly cười cười: “Ngươi rất có tiến bộ rồi!”

      Dứt lời, thu kiếm lại, sau đó cứ như vậy mà ngồi bệt xuống đất, rồi lại nằm ngửa ra.

      Ân Dã Thần thấy như vậy, hai hàng lông mày khẽ co giật, cũng nằm xuống theo, kinh ngạc nhìn bầu trời: “Hoàng thúc, người có chuyện gì, xin đừng ngại thẳng.”

      biết Ân Tịch Ly chỉ đơn giản là tìm để luận võ như vậy, có lẽ là vì chuyện khác, liên quan tới Hạ Thiên chăng?

      bỗng nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thiên mất tích nhiều ngày như vậy, sử dụng mọi biện pháp cũng tìm thấy người, với tính cách của nàng, làm sao có thể trốn lâu như vậy được? Chẳng lẽ là đại thúc giấu Hạ Thiên ?

      “Dã Thần, lời của ngươi cũng chứa đầy hàm ý , đừng ngại hỏi thẳng sao?” Ân Tịch Ly khẽ nhắm mắt, thản nhiên .

      Bầu trời trong xanh, nhưng trong lòng Ân Tịch Ly lại hề tĩnh lặng, nha đầu kia dám bỏ , lại còn mang theo tâm của , nếu để cho tìm được nàng . . . . . . .Hừ hừ. . . . .

      lộ ra nụ cười u.

      Ân Dã Thần có chút do dự, biết có nên hỏi thẳng hay , ngẫm nghĩ hồi, mở miệng: “Mấy ngày nay, có phải là Hạ Thiên vẫn ở bên cạnh hoàng thúc hay ?”

      “Đúng!” Ân Tịch Ly hề giấu diếm, cũng dối, chỉ bình thản ra .

      Quả nhiên là vậy! Sắc mặt của Ân Dã Thần trong nháy mắt trở nên minh bạch. Có thể khiến cho bản thân mình thể tìm thấy, trừ phi có thế lực mạnh tương đương đem nàng giấu .

      Kỳ thực, hẳn là nên sớm nghĩ đến hoàng thúc, chỉ là quá xem mà thôi.

      “Hoàng thúc có phải là biết chuyện gì rồi hay ?” Ân Dã Thần lại hỏi, giọng lạnh nhạt hề có thái độ gì, vô cùng kỳ quái cũng giống như vấn đề mà hỏi vậy.

      Nhưng mà, Ân Tịch Ly lại hiểu ý tứ của Ân Dã Thần, nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt của Ân Dã Thần, : “ phải là ta biết cái gì, mà là ngươi nên cho ta biết cái gì!”

      Ân Dã Thần hạ mi mắt, cúi đầu trầm mặc.

      Ân Tịch Ly cười: “Dã Thần, chẳng lẽ ngươi phát , vừa rồi, ngươi gọi nàng là ‘Hạ Thiên’ mà phải là ‘Linh Lung’ sao?”

      Ân Dã Thần bỗng nhiên ngẩn ra, trong lòng hơi rối loạn, ra trong vô thức, phân biệt ràng ‘Hạ Thiên’ và ‘Linh Lung’ rồi sao?

      ràng là hai người giống nhau như đúc, lại xem đó là hai người hoàn toàn khác nhau, Hạ Thiên là Hạ Thiên, Linh Lung là Linh Lung.

      Vị trí của nàng thể nào thay thế được, cho dù là Linh Lung cũng thể nào thay thế được.

      Ân Tịch Ly đợi trả lời, chỉ thản nhiên : “Ở trong lòng ngươi ràng vẫn biết, Hạ Thiên là Hạ Thiên, thể nào trở thành Linh Lung, nhưng ngươi lại muốn nha đầu kia thay thế Hướng Linh Lung, ngươi có bao giờ nghĩ tới, chuyện này đối với nha đầu kia là công bằng hay ?”

      “. . . . .” biết, làm sao có thể biết, từ rất lâu trước đây, bắt đầu do dự rồi. Nhưng mà, cho dù bây giờ có buông tay ra như thế nào? Rốt cuộc cũng lừa gạt Hạ Thiên, lừa gạt tình cảm và tin tưởng của nàng.

      “Nha đầu kia là người hoàn toàn vô tội, chỉ bởi vì nàng và Hướng Linh Lung giống nhau mà nàng phải hòa thân thay cho người khác sao?” Ân Tịch Ly nhìn , từng câu từng chữ: “Ta biết, có lẽ là ngươi thích Hướng Linh Lung, ngươi hy vọng nàng ấy hòa thân, cho nên ngươi mới phải dùng tới phương pháp này, nhưng mà, ta cho phép!”

      !” Ngoài dự kiến của , Ân Dã Thần đứng bật dậy: “Ta đồng ý với Linh Lung là giúp đỡ nàng, đồng ý là chăm sóc nàng cả đời, nhưng điều đó cũng phải là. . . . . .” !

      đột nhiên im bặt, chữ cuối cùng này lại mắc kẹt ở trong yếu hầu, Ân Dã Thần kinh ngạc phát , biết từ lúc nào bản thân mình vô cùng hiểu , mình đối với Hướng Linh Lung phải là thích, cũng phải là , chẳng lẽ, thích Hạ Thiên sao? cái bé thẳng thắn dễ thương đó rồi sao?

      phải là cái gì?” Ân Tịch Ly hỏi tiếp lời .

      Ân Dã Thần có chút chật vật tránh né ánh mắt của Ân Tịch Ly, rốt cuộc cũng thể nào đem từ cuối cùng kia ra khỏi miệng.

      Ân Tịch Ly cũng ép , chỉ lẳng lặng chờ đợi.

      lúc lâu sau, Ân Dã Thần mới mở miệng hỏi, nhưng là hỏi vấn đề khác: “Hoàng thúc, người thích Hạ Thiên sao?”

      “Đúng thế!” Ân Tịch Ly hề nghĩ ngợi trả lời: “Cho nên, ta cho phép ngươi làm như vậy, ta biết ‘Hướng Linh Lung’ ở trong phủ của ngươi, đợi đến ngày hòa thân, ta tự mình mang nàng ta ép lên kiệu hoa, còn về phần nha đầu Hạ Thiên kia, ta tuyệt đối cho phép!”

      “Linh Lung. . . . . nàng ấy muốn gả. . . . .”

      muốn gả cũng phải gả, nàng ta muốn gả là có thể bức người khác gả thay cho mình sao? Chẳng lẽ Hạ Thiên lại đồng ý gả?” Ân Tịch Ly khịt mũi, khi nhận định Hạ Thiên là mình muốn, tuyệt đối cho phép bất kỳ kẻ nào có ý đồ gì với nàng!

      “Hạ Thiên đồng ý!” Ân Dã Thần bỗng nhiên lên tiếng: “Ta có cách khiến cho nàng đồng ý!”

      “Cho dù nha đầu kia đồng ý, ta cũng cho phép!” Ân Tịch Ly xoay người lại, sau đó đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Ân Dã Thần, trong ánh mắt ngập tràn cảnh cáo: “Ta mặc kệ trước kia ngươi làm gì, từ giờ trở , nếu ngươi lại tiếp tục làm chuyện gì có lỗi với nàng, cho dù ngươi có là cháu ruột của ta, ta cũng tha cho ngươi!”

      Ân Dã Thần hề sợ hãi nhìn thẳng vào : “Nếu, người nàng thích là ta sao?”

      Đúng vậy, nếu người trong lòng Hạ Thiên là sao? từng , cưới nàng làm vương phi, tuy rằng nàng vẫn chưa đáp ứng, nhưng cũng chưa hề từ chối , phải sao?

      “Đây lại là chuyện khác, nếu nha đầu kia thích ngươi, chúng ta có thể cạnh tranh cách công bằng!” Tuy là vậy, nhưng trong lòng của Ân Tịch Ly lại thầm cười, nha đầu kia dám thích ai khác ngoài sao? Nàng dám sao? tuyệt đối khiến cho nàng dám! http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif

      “Nhưng mà, ngươi cũng đừng trách ta cảnh cáo trước, nếu ngươi vẫn có cái suy nghĩ muốn đem Hạ Thiên thay thế Hướng Linh Lung hòa thân cũng đừng trách ta niệm tình máu mủ!” Ân Tịch Ly cảnh cáo .

      Ân Dã Thần cũng đột nhiên cười: “Hoàng thúc, những lời này, nếu là người khác với ta, có lẽ là ta tin, nhưng nếu là người, ta tin đâu!”

      Trong tất cả các hoàng tử, , hoàng thúc và Tử Dương là gần gũi nhất, vì lý do nào khác, chỉ là bởi vì bọn họ đều do tay lão Thái hậu nuôi lớn.

      Ân Tịch Ly tuy là hoàng thúc của , nhưng cũng chỉ lớn hơn vài tuổi, ba người bọn họ cùng nhau lớn lên, đến tình nghĩa huynh đệ, các hoàng tử khác sao có thể so sánh được?

      Ân Tịch Ly cũng cười, trong mắt chứa chút hoài niệm: “Vậy ngươi cũng đừng khiến cho hoàng thúc phải thất vọng!”

      Ân Dã Thần than tiếng, xem ra, chuyện hòa thân của Linh Lung phải tìm cách khác rồi, nghĩ, cho dù hôm nay hoàng thúc tới cảnh cáo, sớm hay muộn cũng buông tha cho Hạ Thiên mà thôi.

      Đơn giản là, cũng nàng mất rồi!

      “Hoàng thúc, nếu có thể, ta muốn gặp Hạ Thiên, được ?” Ân Dã Thần hỏi.

      khi hạ quyết tâm, trong lòng cũng còn cảm thấy nặng nề như trước nữa, bây giờ chỉ muốn được nhìn thấy nàng, muốn được gọi nàng tiếng ‘Hạ Thiên’ chứ phải là ‘Linh Lung’.

      Ân Tịch Ly đột nhiên đảo mắt nhìn : “Nha đầu kia tới tìm ngươi sao?”

      Ân Dã Thần ngẩn ra, trầm giọng : “ có, ta tìm nàng rất nhiều ngày nay rồi!”

      “Nha đầu kia. . . . . Mấy hôm trước uống say đến nỗi còn biết gì nữa, ngủ suốt mấy ngày mấy đêm, còn luôn miệng nhắc lại giao hẹn với ngươi, sau khi nàng vừa tỉnh lại, ta cứ nghĩ rằng nàng đến đây tìm ngươi. . . . .” Ân Tịch Ly thào tự , bỗng dưng, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, sát ý tỏa ra xung quanh: “Nàng bao giờ tự mình trốn , nhất định là gặp chuyện gì rồi, ta phải phái người thăm dò ngay lập tức!”

      “Hoàng thúc yên tâm, ta cũng phái người tìm rồi.” Ân Dã Thần trầm giọng , khó trách hôm nay hoàng thúc lại tới cửa tìm , chẳng lẽ Hạ Thiên mất tích rồi sao?

      “Đúng rồi, Dã Thần, ngươi phải cho người theo dõi Hướng Linh Lung kỹ!” Ân Tịch Ly đột nhiên .

      “Người nghi ngờ Linh Lung . . . . . .” Ân Dã Thần lắc đầu: “ đâu, Linh Lung tâm địa thiện lương, hẳn là nàng làm ra mấy loại chuyện như thế đâu.”

      “Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh tiếng: “Lòng dạ nữ nhân thâm sâu như biển, toàn bộ hy vọng của nàng ta đều gửi gắm ở người Hạ Thiên, so với ngươi, nàng ta còn hiểu hơn, nếu Hạ Thiên chịu gả người phải gả chính là nàng ta, bởi vì muốn nắm chắc, để lột ra chút sơ hở nào, e rằng khó đảm bảo nàng ta làm như vậy!”

      “. . . . . .” Ân Tịch Ly những câu hoàn toàn có lý khiến cho mày kiếm của Ân Dã Thần nhíu lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác chẳng lành.

      “Tóm lại, trước tiên ngươi phải theo dõi nàng ta chặt.” Ân Tịch Ly xong, lại tiếng ‘cáo từ’, cũng quay đầu lại, cứ thế mà tiêu sái rời .

      Ân Dã Thần nhìn theo bóng lưng của , đột nhiên cất giọng hô: “Người đâu, hồi phủ!”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :