1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 100: Nhà của ta ở Thượng Hải!

      Bàn chân của Ân Tịch Ly bỗng nhiên lảo đảo, suýt chút nữa ném luôn cả ai đó ra ngoài rồi, trợn mắt há mồm nhìn Hạ Thiên, thể tin được : “Ngươi. . . .ngươi dám đùa giỡn bổn vương. . . . .”

      “Ừm, thơm nha. . . . .” Hạ Thiên say mê nheo mắt lại, còn chưa thỏa mãn chép chép miệng, bộ dạng giống như là nếm thử mỹ vị nhân gian.

      Nhìn thấy Ân Tịch Ly đứng im bất động, nàng vặn vẹo thân mình, thúc giục : “Mau, mau, mỹ nhân. . . . .mau dẫn gia về nhà. . . .Ưm, gia phải về nhà. . . .phải về nhà rồi. . . . .”

      Mất nửa ngày Ân Tịch Ly mới hồi phục lại tinh thần, trừng mắt nhìn cái nữ nhân còn thể nào phân biệt được đông tây nam bắc kia, biết mình phải nên giận hay nên cười nữa.

      đường đường là Ly vương gia, vậy mà giữa ban ngày ban mặt lại bị say khướt phi lễ rồi. . . . .

      này ngay cả chút ý thức cũng có, Ân Tịch Ly nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.

      “Được được được, ta mang ngươi về nhà, mang ngươi về nhà.” bất đắc dĩ khẽ thở dài cái, ôm nàng xoay chuyển phương hướng, về phía phủ Thừa tướng.

      Đều , những lời trong lúc say rượu là những lời chân thực nhất, ý thức của con người trong lúc say rượu đều vô cùng kém, những lời ra khi đó, thường thường đều là những điều chất chứa ở trong lòng.

      Nàng nàng muốn về nhà, chắc là bởi vì chuyện đào hôn cho nên mấy tháng rồi cũng thể trở về, nàng nhất định là rất nhớ nhà mình.

      Con đường dẫn đến phủ Thừa tướng vô cùng rộng lớn, đường gió thổi ngừng, mùa đông, càng lúc càng đến gần rồi.

      Hạ Thiên cảm thấy lạnh, nàng nhích nhích vào trong lòng Ân Tịch Ly, rầu rĩ : “Lại muốn. . . .mang ta đâu?. . . .Ta muốn về nhà. . . . . .”

      “Phía trước chính là phủ Thừa tướng, sắp về đến nhà rồi!” Ân Tịch Ly dịu dàng .

      “Phủ. . .phủ Thừa tướng?” Hạ Thiên chậm rãi lặp lại mấy chữ này, đột nhiên nàng kịch liệt giãy giụa: “ đúng, đúng. . . . .Nhà của ta ở Thượng Hải. . . .ở Thượng Hải. . . . .ta muốn trở về Thượng Hải. . . . .”

      “Thượng Hải?” Mày kiếm của Ân Tịch Ly nhíu lại, nàng vớ vẩn cái gì vậy? Nhà của nàng làm sao có thể ở biển chứ?

      “Phải, về Thượng Hải. . . . Mỹ nhân. . . . . . chúng ta cùng nhau trở về Thượng Hải. . . .” Hạ Thiên đứng dậy, ôm chầm lấy cổ của Ân Tịch Ly, miệng lẩm bẩm .

      Chẳng lẽ ‘Thượng Hải’ ở trong miệng nàng là địa danh sao? Cõ lẽ là Hướng thừa tướng xây cho nàng tòa cung điện riêng biệt cũng nên, nghĩ đến điều này, mi tâm của giãn ra, ổn định lại tâm tình : “Được, Thượng Hải, nhưng mà, Thượng Hải ở chỗ nào?”

      “Thượng Hải ở. . . . .ở. . . . .” Nàng đột nhiên cười, vung lên đôi tay bé, cao giọng : “Ở Trung Quốc!”

      “. . . . .Trung Quốc ở chỗ nào?” Trung Quốc? Nơi này lại là chỗ quái quỷ nào nữa đây? Nhưng mà cái tên này, nghe có vẻ giống như là tên gọi của quốc gia?

      Chân mày của Ân Tịch Ly càng lúc càng toát ra nhiều điều nghi hoặc, vì sao lại cảm thấy, nha đầu kia, có khả năng phải là Hướng Linh Lung?

      “Trung Quốc ở. . . .ở châu Á. . . .”

      “Châu Á. . . .Lại là ở đâu?”

      “Ai da, châu Á. . . . châu Á ở. . . . ở trái đất này. . . . Mỹ nhân, sao ngươi lại ngốc như vậy. . . . . So với Vương gia đại thúc ở cổ đại mà ta quen biết còn đần hơn. . . .?”

      “. . . . . .” Ân Tịch Ly rốt cuộc cũng hiểu , chuyện với Hạ Thiên, chung quy chỉ gói gọn trong sáu chữ.

      Ông gà, bà vịt.
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 101: Ngồi máy bay!

      còn cách nào khác, cũng quan tâm nữa, trực tiếp ôm Hạ Thiên, điểm mũi chân cái, nháy mắt vọt lên, chạy băng băng những nóc nhà, đường thẳng đến Ly vương phủ.

      “Ngồi. . . ngồi máy bay. . . . .” Hạ Thiên há mồm, dụi dụi mắt, ánh mắt rời rạc cố gắng nhìn xuống, trông thấy những căn nhà, phòng ốc, sân đình cứ liên tục xẹt qua, ánh mắt nàng ánh lên tia hưng phấn, vui vẻ hét lên: “Chúng ta ngồi máy bay. . . . .”

      Hạ Thiên uống say đến nỗi còn biết trời trăng gì nữa, trực tiếp đem khinh công của Ân Tịch Ly trở thành ngồi máy bay. . . . . .

      Ân Tịch Ly hiểu nàng cái gì, buổi tối ngày hôm nay, những lời nàng , hầu như đều hiểu gì cả.

      Giống như cái gì gọi là ‘Trung Quốc’, giống như cái gì gọi là ‘châu Á’, lại giống như bây giờ, cái gì gọi là ‘máy bay’?!?!

      Càng ở chung với nha đầu này, lại càng cảm thấy hoài nghi, nàng căn bản phải là Hướng Linh Lung.

      Chẳng lẽ là Ân Dã Thần lừa gạt ?

      Khinh công của Ân Tịch Ly cực kỳ thâm hậu, tới lát về đến Ly vương phủ, vương gia đại thúc vô cùng cá tính, thèm vào cửa lớn mà là trực tiếp ‘vượt nóc băng tường’, về phía Tây sương viện, tay nâng cả người Hạ Thiên say như chết kia ném lên giường.

      “Máy bay. . . . .còn muốn ngồi máy bay. . . . .” Giường lớn êm, thế nhưng Hạ Thiên lại vừa lòng, lảo đảo lắc lư muốn đứng dậy, lần hai lần, lại tiếp tục trèo lên người Ân Tịch Ly.

      Đôi chân thon dài giống như rắn nước cứ cuốn lấy eo của , cả người lại giống như gấu koala nép sát vào người , cho dù Ân Tịch Ly có cố gắng lôi xuống kiểu gì cũng được.

      “Nha đầu, buông ra, ngươi say rồi, hãy nghỉ ngơi !”

      muốn! Muốn ngồi máy bay cơ!” Ngữ điệu kiên quyết, thái độ cứng rắn.

      “Đừng quậy nữa, mau nghỉ ngơi !” Mỗ đại thúc giận tái mặt, cơn tức giận cứ liên tiếp ập đến.

      “Ngồi máy bay!”

      “Ngủ!”

      “Máy bay!”

      “Ngủ!”

      Hạ Thiên chu chu miệng , để lộ ra hai cái răng nanh trắng tinh, nàng há mồm, cắn ngụm lên bả vai của .

      cho ta ngồi máy bay, ta cắn ngươi, cắn chết ngươi!

      “. . . . .Nha đầu đáng chết. . . . .” Ân Tịch Ly gần như phát điên, muốn đẩy nàng ra, lại sợ mình dùng lực quá mức, làm tổn thương nàng, đành phải hít hơi sâu, cắn răng nhịn xuống.

      Trong miệng cảm thấy mùi máu tươi, tia máu đỏ từ khóe môi chảy xuống, Hạ Thiên vội vàng buông ra, kinh ngạc nhìn đến loạt dấu răng ở bả vai của , trông giống như hàng loạt lỗ đầy máu, trong khí tràn ngập mùi máu tươi.

      “Oaaa. . . . .” Hạ Thiên sợ hãi, miệng há hốc, khóc liên hồi: “Huhu. . . . .thực xin lỗi mỹ nhân. . . . .Huhu. . . . .Ta có cố ý. . . . .Huhu. . . . .Ta làm ngươi bị thương rồi. . . . . .”

      Ân Tịch Ly là vừa bực mình vừa buồn cười, cúi xuống dỗ nàng giống như dỗ trẻ con: “Đừng khóc, đừng khóc, ta đau.”

      “Huhu. . . . . đau sao. . . . .?”

      “Ừ, đau.”

      “Da ngươi dày như vậy sao? Cắn đến như thế mà cũng đau?”

      “. . . . . . .” Hít sâu hơi, Ân Tịch Ly tự cảnh cáo bản thân được so đo với ma men này! “, phải là da dày, là thịt nhiều!”

      “Ngươi là heo sao? Sao thịt lại nhiều như vậy?”

      “. . . . . .” Ân Tịch Ly bỗng nhiên đứng dậy, quyết định mặc kệ nàng, tránh cho bản thân của mình tức giận đến nội thương. :))))
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 102: Mỹ nhân đại thúc

      “. . . . . .” Ân Tịch Ly bỗng nhiên đứng dậy, quyết định mặc kệ nàng, tránh cho bản thân của mình tức giận đến nội thương.

      Nào ngờ, vừa mới đứng lên, ma men Hạ Thiên lại từ giường lồm cồm bò dậy, cũng câu nào, lại đem quần áo người cởi hết còn mảnh.

      Ân Tịch Ly hóa đá, lúc nàng cởi ra lớp y phục thứ nhất, cảm thấy choáng váng, đến khi kịp phục hồi lại tinh thần, toàn thân nàng từ xuống dưới còn mảnh.

      “Ngươi định làm gì?” hoàn toàn bạo phát, đầu óc như muốn vỡ tung, hết bị chọc tức rồi lại bị chọc giận, nhiều lần như vậy khiến cho lý trí của hoàn toàn biến mất.

      Hạ Thân toàn thân trần như nhộng, lảo đảo chạy về phía Ân Tịch Ly, đem bả vai của mình đưa lên miệng : “Ngươi cắn , cắn . . . . .Ta cho ngươi cắn lại đấy. . . . .Cắn lại rồi đau nữa. . . . . .”

      “. . . . . . .” chỉ biết im lặng hỏi trời xanh.

      Giờ khắc này, Ân Tịch Ly đột nhiên rất hối hận, tại sao lại mang nàng uống rượu cơ chứ?

      Uống rượu thôi .

      Tại sao còn để cho nàng uống say?

      “Nha đầu. . . . . .” Thân thể mềm mại kề của nàng sát , cách lớp quần áo, thậm chí còn có thể cảm nhận được từng chỗ lồi lõm ở người nàng.

      Yết hầu đột nhiên dâng lên trận lửa nóng, Ân Tịch Ly cảm thấy bụng dưới của mình trở nên căng thẳng, giống như có luồng nhiệt trong cơ thể muốn thoát ra, thiêu đốt lý trí của , đồng thời cũng đem nàng nhấn chìm vào bên trong.

      Hạ Thiên hoàn toàn ý thức được bản thân mình gặp nguy hiểm, còn cố tình đem bả vai mình dâng tới sát miệng của ai kia, nàng cảm thấy bản thân mình cắn người khác bị thương cũng phải để cho họ cắn lại, như vậy mới công bằng.

      Ân Tịch Ly phải là Liễu Hạ Huệ, nhìn nữ tử mình thương nằm trong ngực mà lòng vẫn hề rối loạn, bàn tay của chậm rãi nâng lên, vuốt ve gương mặt nàng, vùi đầu vào hõm vai nàng, hơi thở nóng hừng hực, hô hấp càng lúc càng trở nên nóng rực, phả ra ở người nàng.

      “Ngươi. . . muốn ta cắn sao?” hỏi, giọng khàn khàn, giống như cố kìm nén cảm xúc của mình.

      “Phải. . . . .” Thanh trầm thấp của vô cùng mê người, Hạ Thiên mơ mơ màng màng lên tiếng, còn chưa kịp xong bị đột ngột hôn lên môi, nụ hôn mang theo hương thơm nhàn nhạt, mùi vị của rượu tràn ngập ở trong khoang miệng, chạy thẳng đến tận đáy lòng.

      “Ưm. . . . .” Thanh của nàng, dưới cường ngạnh của lại thành câu, luồng nhiệt nóng rực vô cùng mãnh liệt xộc thẳng vào mũi, khiến cho nàng có chút bất an giãy giụa, muốn đẩy cái người mang theo hơi thở áp bách này ra.

      Nụ hôn của mỗi lúc càng thêm bá đạo. Môi của cọ sát ở môi nàng, quý trọng che chở, dịu dàng triền miên giống như nàng là món bảo bối dễ vỡ, khiến cho cứ muốn nhàng mà thưởng thức.

      Tay phải của giữ chặt ở phía sau đầu nàng, ngón tay xuyên qua từng lọn tóc, tay trái ôm trọn eo nàng, dịu dàng vuốt ve, khiến cho Hạ Thiên vốn mơ mơ màng màng lại càng thêm tan rã, trong lòng dâng lên ngọn lửa nóng.

      “Ưm. . . .mỹ, mỹ nhân. . . .Ta. . . .ta chết. . . . .” Hạ Thiên lẩm bẩm, hít thở cách khó khăn, thừa dịp môi của chừa ra chút khe hở, nàng khẽ cằn nhằn giãy giụa.

      Nghe vậy, vô cùng hợp tác dời đôi môi đến cổ nàng, tham lam hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn.

      Khuôn mặt của Hạ Thiên nóng bừng như lửa đốt, trong đầu nhất thời trống rỗng, cảm giác cổ mình tê tê ngứa ngứa, chọc cho nàng cười khanh khách thôi, tiếng cười lánh lót văng vẳng trong khí, cũng đồng thời chảy vào trong tim .

      nhàng đặt nàng nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, Ân Tịch Ly cúi người, dùng thân thể tráng kiện ngăn cho nàng động đậy, mỗi tiếng cười của nàng, chỉ có mình mới có thể nghe, chỉ có mình mới được nhìn thấy.

      Nhìn trước mắt tựa như loại cảnh đẹp, cũng chỉ có mình mới có thể thưởng thức.

      Hạ Thiên bị ép tới thể nào thở nổi, chỉ có thể ngưng cười, nâng hai tay chống lên người , ngước đầu : “Nặng quá. . . . .”

      Dung nhan tuấn mỹ của Ân Tịch Ly tràn ngập động tình, nóng rực, vài giọt mồ hôi mỏng manh ở phía sau mang tai, theo đường cong hoàn mỹ mà chảy xuống.

      “Nha đầu, biết ta là ai ?” Giọng của trầm thấp, vô cùng mị hoặc, con ngươi xinh đẹp chăm chú khóa chặt ở dưới thân.

      “Ngươi là. . . .mỹ nhân. . . .”

      đúng!” áp chế bản thân, cúi đầu ngậm chặt môi nàng, cắn như muốn trừng phạt: “ lại!”

      “Ưm. . . .là mỹ nhân. . . .mỹ nhân đại thúc. . . .đại thúc. . . . . .”
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 103

      “. . . . .” Ân Tịch Ly vô cùng nhiệt tình, lại có chút mất hứng: “Có thể đừng gọi ta là đại thúc được ? Gọi ta là Ly!” còn chưa đến ba mươi tuổi mà bị người ta gọi là đại thúc, mà người đó còn là thương, nghĩ như thế nào cũng có cảm giác.

      muốn, mỹ nhân đại thúc. . . . . .”

      Thôi, Ân Tịch Ly khẽ cười tiếng, nhắm mắt lại, ngửi thấy hương thơm ở người nàng, hương thơm này còn pha lẫn chút mùi cồn của rượu, tất cả đều khiến cho cảm thấy say mê.

      Hạ Thiên mơ màng mở to mắt, nhìn Ân Tịch Ly gắt gao khóa chặt thân thể của nàng, đôi tay chuyển động ở cơ thể của nàng, thào khẽ : “Nha đầu, ta nghĩ ta muốn nàng. . . . .”

      Lý trí bị thiêu đốt khiến cho càng trở nên mơ hồ, hoàn toàn quên mất bản thân mình ở nơi nào, chỉ muốn đem thiên hạ dưới thân ôm vào trong ngực, sau đó cùng nàng hòa làm .

      hôn lên khuôn mặt nàng, còn nàng nâng tầm mắt mơ hồ ngước lên nhìn , chớp chớp vài cái, sau đó học theo cách mà từng hôn nàng, nhàng đưa đầu lưỡi ra thăm dò, liếm liếm môi của , rồi lại rất nhanh mà rụt trở về.

      “Ưm, ngọt!” Mỹ nhân đại thúc ngọt nha, nàng nở nụ cười thỏa mãn, cảm giác vui sướng giống như vừa phát ra châu lục mới vậy.

      Toàn thân của Ân Tịch Ly chấn động, dục vọng vốn thể nào khống chế, chớp mắt lại như núi lửa phun trào, cúi thấp người, gầm tiếng, phóng túng cảm xúc của bản thân, thuận tay cởi lớp quần áo người mình. . . . .

      “Cộc cộc.”

      Bên ngoài, tiếng gõ cửa truyền đến khiến cho người ta cảm thấy mất vui, giọng của Mạc quản gia yếu ớt vang lên: “Vương gia, qua canh năm rồi, hôm nay là Trung thu, ngài nên tiến cung để chúc phúc cho hoàng thượng!”

      Bàn tay cởi quần áo của Ân Tịch Ly cứng đờ giữa trung, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ra, đêm dài lặng lẽ trôi qua, ánh nắng xuất nơi phía chân trời. Trời sáng rồi!

      , cũng đến lúc phải tiến cung!

      Nháy mắt, dục vọng trong người giống như bị đóng băng, lạnh lẽo đến cực điểm.

      “$#%^&*^&a*%. . . . .” Khẽ mắng tiếng, Ân Tịch Ly đen mặt cúi đầu, trán lại xuất ba vạch đen, tiểu nha đầu Hạ Thiên, lẽ ra vốn phải là cùng mình bay bổng lên chín tầng mây, bây giờ lại nằm ngáy khò khò.

      “Bổn vương lập tức tới ngay!” quay đầu về phía cửa quát to tiếng, gần như là rống lên.

      Mạc quản gia cảm thấy kỳ lạ thôi, hôm nay Vương gia làm sao vậy? Sao rời giường mà lại tức giận như vậy chứ?

      Ân Tịch Ly mặc quần áo cho Hạ Thiên, thời điểm mặc quần áo cho nàng, dục hỏa vốn áp xuống, lại hừng hực bốc lên, khiến cho phải ngàn vạn lần nhẫn nại, nỗ lực lớn mới có thể mặc xong quần áo cho nàng, sau đó vọt vào nhà tắm bên trong phòng ngủ, đem nước lạnh dội xuống toàn thân, như vậy mới có thể miễn cưỡng mà bước ra mở cửa.

      “Vương gia?” Cửa vừa mở ra, ngay lập tức Mạc quản gia bị bộ dạng chật vật của vương gia nhà mình làm cho sợ hãi. “Vương gia! Ngài làm sao vậy? Sao toàn thân đều ướt hết thế kia? Mùa đông sắp đến rồi, nếu bị cảm lạnh phải làm sao bây giờ?”

      “Bổn vương có việc gì!” Ân Tịch Ly lạnh lùng , gạt giọt nước còn vương ở hàng mi, thản nhiên : “Mạc lão, nha đầu Hạ Thiên uống say rồi, còn ngủ ở bên trong, ngươi đừng để cho nha hoàn làm ầm ỹ, tránh kinh động đến nàng.”

      “Cái gì?” Mạc quản gia há to miệng: “Nha đầu kia tới đây khi nào?”

      Sao biết? Lại còn uống say nữa ư?

      Uống rượu vào có thể làm nhiều chuyện bậy bạ lắm nha! Hai người bọn họ, phải là phát sinh ra chuyện gì rồi chứ?

      Nha đầu kia chính là quận chúa tương lai, là người phải đưa hòa thân, nếu vương gia và nàng . . . . .

      Nghĩ vậy, nét mặt già nua lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài và nàng. . . . .”

      Ân Tịch Ly nhìn ra được nỗi băn khoăn trong lòng , thở dài tiếng : “Ngươi yên tâm, có chuyện gì.”

      Tuy rằng cũng rất muốn có ‘chuyện gì’ kia, nhưng cũng chỉ là do mình muốn, nha đầu kia cũng nguyện ý, huống chi. . . . . bây giờ còn thời gian nữa rồi. . . . . .

      “Nhưng mà. . . .lão Mạc à!” Đôi mắt của bỗng nhiên trầm xuống, con ngươi thâm trầm lóe ra tinh quang: “Ta cảm thấy Hạ Thiên có khả năng phải là Hướng Linh Lung!”

      “Vương gia vậy là. . . . .?” Đôi mắt của Mạc lão cũng trầm xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

      “Ta nghi ngờ Ân Dã Thần dối ta.” Ân Tịch Ly nặng nề , trải qua đêm vừa rồi, có cảm giác, Hạ Thiên phải là nữ nhi của Thừa tướng.

      “Tam hoàng tử làm sao có thể. . . . . .” Mạc quản gia có chút thể tin.

      Ân Tịch Ly khoanh tay bước : “Việc này chờ ta từ hoàng cung trở về, nhất định điều tra, ngươi hãy chăm sóc nha đầu kia, đừng để nàng xảy ra chuyện gì.”

      “Xin vương gia an tâm, lão nô nhất định làm tốt.”

      *

      Trung thu, hôm nay là lễ đoàn viên, theo nguyên tắc, buổi sáng phải thắp hương cúng tế tổ tiên, buổi tối tổ chức lễ hội đón trăng rằm.

      Lúc Ân Dã Thần xuất cung là giữa trưa, hôm nay hứa với Hạ Thiên là đưa nàng dạo, vì vậy cho nên vừa mới ra khỏi hoàng cung, liền tiến thẳng về phía Lê viện.

      Nhưng mà khi đến Lê viện, cũng thấy bóng dáng nàng đâu. Mà Hạ Thiên, cái người rủ xem náo nhiệt kia, giờ phút này lại ngáy o o ở Ly vương phủ.

      “Ngươi suốt buổi tối nàng trở về sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Ân Dã Thần khẽ trầm xuống, đôi mắt hiểm nhìn chằm chằm tiểu Thanh quỳ mặt đất, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, khiến cho bầu khí xung quanh cũng trở nên nặng nề.

      Tiểu Thanh vội vàng dập đầu, hoảng sợ cầu xin tha thứ: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ nghĩ rằng tiểu thư chỉ ra ngoài chút, cho nên ngăn cản, nào ngờ. . . . . Qua canh ba tiểu thư vẫn chưa trở về, nô tỳ lập tức dẫn đoàn người tìm, nhưng vẫn tìm được. . . . .Nô tỳ đáng chết, xin điện hạ hãy tha cho nô tỳ!”

      “Trước khi nàng rời ?” Đôi mắt của Ân Dã Thần lóe lên tia nguy hiểm, giọng lại càng trở nên lãnh khốc.

      “Tiểu. . . .tiểu thư muốn nướng thịt. . . . .” Tiểu Thanh bị dọa sợ phát khóc, giọng lại dám có chút mạo phạm, chỉ có thể nghẹn ngào thút thít ở trong cổ họng, cúi đầu nức nở.

      Tam hoàng tử là người cực kỳ lãnh khốc, chỉ cần ai làm gì khiến cho bất mãn đều thể nào thoát khỏi trừng phạt, tiểu Thanh lo lắng có khi nào mình cũng có kết cục thảm hại như những tỳ nữ trước kia hay ?

      Nướng thịt? Ân Dã Thần nhớ lại, trước khi rời , quả nàng rằng, nàng hy vọng và nàng cùng nhau nướng thịt, nhưng lại vội vàng muốn trở về để gặp Hướng Linh Lung, chẳng lẽ sau đó nàng tự mình sao?

      Nữ nhân đáng chết, nửa đêm mà còn chạy lung tung mình, nướng thịt cái gì chứ, quan trọng như vậy sao?

      Vẻ mặt của trầm, quay lưng bước , biết có phải là tức giận hay , kế hoạch có cách nào thực được, giận nàng tiếng nào mất tích, giọng lãnh khốc từ phía bóng dáng của rời truyền tới, lạnh lùng đến đáng sợ: “Làm việc xong, tự mình chịu phạt !”

      “. . . . .Vâng” Tiểu Thanh đặt mông ngồi xuống đất, khuôn mặt nhắn trắng bệch còn giọt máu, cho đến khi bóng dáng của Ân Dã Thần hoàn toàn biến mất, nàng ta mới sợ hãi khóc đến thất thanh.

      Ân Dã Thần tựa như cơn lốc xoáy phóng lên ngựa, áo bào xanh lam lạnh lẽo mang đến hương vị cũng lạnh như băng, ánh mắt nhìn thẳng về phía ở đường lớn, khoảnh khắc này, lồng ngực của bị đè nén vô cùng nghiêm trọng.

      “Chủ tử!” bóng người quỳ xuống trước mặt , thấp giọng kêu.

      Ân Dã Thần cúi đầu nhìn , mày kiếm cũng nhàng nhướng lên: “Có chuyện gì?” Người này là người phái ở bên cạnh để bảo vệ an toàn cho Linh Lung, bây giờ xuất ở nơi này, chẳng lẽ Linh Lung có chuyện gì rồi sao?

      “Linh Lung nương có chuyện gấp muốn tìm ngài!”

      “Việc gấp gì?” Mày kiếm lại nhướng cao hơn chút, quả nhiên là có chuyện.

      “Thuộc hạ , Linh Lung nương chỉ dặn dò thuộc hạ bắt buộc phải ngài quay trở về.” Tên áo đen vừa vừa trả lời, mặt của có chút biểu cảm nào.

      Trong lòng Ân Dã Thần có chút dao động, bên còn bận tâm suy nghĩ xem Hạ Thiên có chuyện gì hay , bên lại lo lắng việc gấp của Linh Lung, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, trầm giọng : “Hồi phủ!”

      Ân Dã Thần vội vàng quay về phủ, còn chưa kịp hỏi Linh Lung ở chỗ nào, bỗng thân hình bé bỏng nhào vào trong ngực .

      “Thần, chàng về rồi, người ta chờ chàng lâu!” Hướng Linh Lung ngây ngô cọ cọ vào ngực , vẻ mặt vô cùng đáng thương tội nghiệp.

      Ân Dã Thần đưa tay nắm lấy hai bả vai nàng, cúi đầu : “Ảnh vệ nàng có việc gấp muốn tìm ta?”

      “Đúng vậy, người ta rất nhớ chàng, rất muốn nhìn thấy chàng , đây còn phải là việc gấp sao?” Nàng ta cười như tên trộm, vô cùng thân thiết ôm lấy cổ , bĩu môi : “Chàng hại người ta sinh bệnh tương tư, chưa tới ngày mà nhớ đến phát điên rồi, chàng xem, chàng định bồi thường cho người ta thế nào đây?”

      Ân Dã Thần im lặng nhìn nàng, trong giọng có chút tức giận: “Đây là việc gấp mà nàng sao?”

      Giọng của trước sau vẫn lạnh lùng như vậy, lại mơ hồ mang theo mấy phần xa cách khó có thể phát .

      Hướng Linh Lung thấy giọng của có chút thích hợp, ủy khuất bĩu bĩu môi: “Người ta nhớ chàng như vậy, được nhìn thấy chàng chết mất, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ gấp sao?”

      “Linh Lung!” Ân Dã Thần lại than tiếng: “Nàng có biết nàng quấy rối ?”

      “Ta có!” Nàng ta cắn môi, ngữ điệu cứng rắn.

      “Còn có?” Ân Dã Thần mơ hồ có chút tức giận, nhiều lần thương sủng ái và dễ dàng tha thứ cho nàng, bởi vì nàng là nữ tử thiện lương, lại có hiểu biết lễ nghĩa, sống chung với nàng, phát , ở bên cạnh nàng khiến cảm thấy nhàng, cảm tình đối với nàng rất tốt, vì vậy mới có thể hạ quyết tâm muốn cưới nàng.

      Nhưng bây giờ, lại cảm thấy, nàng cũng giống như những đám thiên kim tiểu thư khác, chỉ biết cố tình gây .

      đột nhiên nhớ tới Hạ Thiên, nữ tử thẳng thắn thành , đôi lúc nàng đùa giỡn, khi có chút khôn vặt, khi lại gian xảo, giảo hoạt, nhưng nàng cũng phải là loại người cứ thích làm loạn đến vô lý, cũng phải là người hay dùng tâm kế để đối phó sau lưng người khác, nàng muốn làm gì làm cái đó, bao nhiêu tâm đều lên mặt.

      ràng là hai người giống nhau đến thế, tại sao lại hơn kém nhiều đến vậy?

      đột nhiên cảm thấy mờ mịt, vì sao lúc trước mình lại có cảm tình với Linh Lung? Nàng là biểu muội của , là con của cậu , đối với nàng luôn có cảm giác vô cùng tốt, lại thể nào tưởng tượng được, ra, nàng cũng chẳng khác gì đám thiên kim tiểu thư kia, trong lòng thậm chí còn có cảm giác thất vọng.

      “Vậy tại sao chàng vừa mới rời khỏi hoàng cung thẳng đến Lê viện? Vì sao tới gặp ta trước?” Hướng Linh Lung ủy khuất, hốc mắt đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt ngừng rơi xuống.

      Nàng khóc hoa lê đẫm mưa, dáng vẻ động lòng người, khiến cho ai nhìn vào cũng đều cảm thấy đành lòng mà muốn đem nàng ôm vào ngực, dịu dàng an ủi.

      Mà ánh mắt của Ân Dã Thần chỉ trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ nhân mà mình vẫn luôn thích từ trước tới nay, ánh mắt này, còn mang theo xa cách: “Nàng phái người theo dõi ta sao?”
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 104: Ghen

      “Ta. . . . .” Hướng Linh Lung thầm kêu tốt, bởi vì nhất thời nóng vội lại khiến nàng quên mất, Ân Dã Thần ghét nhất là bị người khác ngờ vực và theo dõi, mà nàng lại phạm vào cả hai điều .

      “Nàng phái người theo dõi ta sao?” Giọng của Ân Dã Thần rất lạnh, giống như băng tuyết kết tinh, vạn năm thay đổi, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

      “Ta. . . .ta. . . . . .” Hướng Linh Lung biết phải giải thích như thế nào, chuyện này nếu càng giải thích càng làm hỏng việc, nàng đành phải ôm chặt lấy , khóc rống lên: “Thần, thực xin lỗi, ta biết chàng thích ta như vậy, nhưng mà, nhưng mà ta rất chàng, ta thể có chàng, từng giây từng phút ta đều muốn biết chàng làm gì, có nhớ đến ta hay , ta phải cố ý làm như vậy, nếu chàng thích, sau này ta làm vậy nữa có được ? Thần, chàng đừng giận ta nữa có được ?”

      Nàng hạ thấp giọng điệu, gần như là cầu xin , khiến cho Ân Dã Thần cảm thấy hơi mềm lòng, nỡ nặng lời, chỉ : “Nàng có biết là Hạ Thiên mất tích rồi hay ?”

      Nghe vậy, cả người Hướng Linh Lung nhất thời chấn động: “Nàng ta. . . .nàng ta mất tích rồi sao? Làm sao nàng ta có thể mất tích được chứ? Phải làm thế nào bây giờ? Thần, ta phải làm thế nào bây giờ? Ta muốn phải gả sang Hoằng Việt quốc, ta muốn. . . . muốn!”

      Ân Dã Thần khẽ thở dài tiếng: “Ta cũng biết vì sao nàng ấy lại mất tích, ta định tìm nàng có việc gấp muốn tìm ta, ta chỉ có thể quay về để gặp nàng trước mà thôi.”

      Hướng Linh Lung áy náy cúi đầu: “Thực xin lỗi, ta biết. . . . . .” Trong lòng lại có chút ngọt ngào, Hạ Thiên mất tích là chuyện quan trọng như vậy, nhưng khi nghe bản thân mình có việc gấp lập tức quay trở về.

      như vậy, ở trong lòng , nàng vẫn là quan trọng nhất.

      Nghĩ vậy, bao nhiêu nghi hoặc và đố kỵ lúc trước đều biến mất, vẻ mặt tràn đầy cảm động và áy náy: “Thực xin lỗi, Thần, sau này ta như vậy nữa!”

      có việc gì, mọi chuyện cũng qua rồi!” vỗ lên lưng nàng, giọng điệu có phần lạnh nhạt và khiên cưỡng nhưng cũng khó có thể phát ra: “Nàng có việc gì hãy ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, để cho ta tìm Hạ Thiên!”

      “Vâng!” Hướng Linh Lung nhu thuận gật đầu: “Nhớ trở về sớm nhé, ta ở nhà đợi chàng!”

      Ân Dã Thần gật đầu, sau đó chắp tay rời .

      Hướng Linh Lung mãn nguyện dõi theo bóng lưng của , khóe miệng khẽ mỉm cười, cứ như thế này tốt, chỉ đối xử tốt với mình nàng, có nữ nhân nào khác có thể uy hiếp được nàng, như vậy là tốt nhất!

      *

      Ba ngày rồi.

      Hạ Thiên nằm giường ngủ được ba ngày rồi!

      Ân Tịch Ly cảm thấy đau đầu, nàng cứ như vậy, mơ mơ màng màng mà ngủ đến tận ba ngày, rốt cuộc là định làm cái quỷ gì đây?

      Nếu phải là mạch đập của nàng vẫn bình thường, hô hấp đều đặn, cứ nghĩ nàng ngủ mãi như vậy, bao giờ tỉnh lại, ý nghĩ đó dù chỉ là thoáng qua, song cũng hù chết .

      Nếu nàng tỉnh lại, . . . . . . .

      Vào buổi tối ngày thứ ba, rốt cuộc cũng chịu nổi nữa, bảo Mạc quản gia trong đêm phải mời hết tất cả đại phu giỏi nhất trong kinh thành về.

      Mạc quản gia cũng lo lắng biết Hạ Thiên có chuyện gì hay , chưa đến lúc lâu sau mời được đại phu đến.

      Lưu đại phu mang theo ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, bắt mạch cho Hạ Thiên, bên vừa rung rung đùi, bên lại thào tự : “ đúng, sao lại có thể như vậy? kỳ lạ, sao có thể như vậy chứ?”

      “Rốt cuộc là làm sao? Kỳ lạ cái gì, mau!” Ân Tịch Ly bị làm mất thời gian, còn kiên nhẫn, đen mặt quát.

      Lưu đại phu sợ hãi, lập tức quỳ xuống: “Vương gia bớt giận, Vương gia bớt giận, vị nương này quả thực là say khướt cho nên mới ngủ lâu như vậy, nếu lão phu đoán lầm, vị nương này hẳn là bị rượu ‘Túy Tam Bôi’ làm cho say như vậy, người bình thường uống vào ba chén ngày đêm tỉnh, vị nương này say nhiều ngày như vậy, có lẽ là uống đến tận mấy chén rồi!”

      Khóe miệng của Ân Tịch Ly khẽ co giật, nha đầu kia đâu phải chỉ uống có mấy chén, nàng đây là nốc hơi hết cả bình. “Vậy nàng ngủ trong bao lâu?”

      “Bẩm vương gia, khoảng ba bốn ngày tỉnh thôi!”

      “Vậy vừa rồi ngươi kỳ lạ cái gì?” Ân Tịch Ly lại hỏi, nếu như nàng chỉ say rượu như lời , vậy vì sao vừa rồi lại chẩn đoán lâu như vậy, còn cái gì kỳ lạ nữa?

      “Cái này. . . . . Ly vương điện hạ, vừa rồi lúc lão phu bắt mạch, phát có đôi lúc tâm mạch của vị nương này vô cùng rối loạn, dạ dày thuần hàn, cứ cách lúc thấy nhiễu loạn lần, lão phu đoán, vị nương này chỉ e rằng trúng phải loại độc dược nào đó, chẳng qua chất độc này sâu trong cơ thể được thời gian dài, bây giờ vẫn chưa xác định được là loại độc gì.

      Ân Tịch Ly nhíu mày, nhìn chằm chằm Lưu đại phu: “Ngươi nàng bị trúng độc?”

      sai, nhưng cụ thể là loại độc gì, thứ cho y thuật của lão phu thấp kém, thể nhận ra được.” Lưu đại phu vuốt râu, lễ phép trả lời.

      “Những gì ngươi sao?” Mạc quản gia nghiêm cẩn hỏi.

      “Lời của lão phu hoàn toàn là , vương gia có thể tìm vị thần y cao tay hơn để chẩn đoán cách chính xác.”

      “Lui xuống , Mạc lão, dẫn lĩnh thưởng.”

      Ân Tịch Ly xua tay, chán nản phất tay tiễn khách, Mạc quản gia nhìn cái, ánh mắt lo lắng phiền muộn, sau đó lại quay đầu lại nhìn Lưu đại phu : “Lưu đại phu, mời theo lão nô!”

      “Lão phu xin cáo từ!” Lưu đại phu nhiều lời, lập tức theo Mạc quản gia.

      Ân Tịch Ly yên lặng nhìn thiên hạ của mình nằm giường ngủ say, hai hàng chân mày gắt gao nhíu chặt, nàng trúng độc rồi. . . . . .

      Chuyện này là như thế nào? Chính nàng cũng biết sao?

      Là ai hạ độc nàng?

      “Nha đầu, sao nàng lại cẩn thận như vậy chứ. . . . . .” vươn tay, nhàng vuốt ve dung nhan say ngủ, vẻ mặt cứ như vậy, chuyên chú và cẩn thận, trân trọng mà thâm tình.

      Trong lúc ngủ mơ, Hạ Thiên cảm thấy mặt mình hơi ngứa ngứa, khiến cho nàng tự chủ được mà khua khua cánh tay, muốn gạt cái gì sờ loạn ở mặt mình, nàng xoay người, cuộn cả mình lại, tiếp tục ngủ.

      Ân Tịch Ly nhìn những hành động liên tiếp kia nhưng vẫn thấy nàng có dấu hiệu tỉnh lại, khỏi nhếch môi cười cười, đột nhiên cảm thấy những động tác đó của nàng, rất giống cái gì đó.

      ngờ nàng cứ như vậy mà tiếp tục ngủ, lại vươn tay ra lần nữa, nhưng lần này là chạm lên lọn tóc rớt bả vai của nàng, sau đó tiến lên đến mũi nàng, nhàng gãi gãi.

      Mỗi lần gẩy cái, chân mày của Hạ Thiên nhíu lại chút, cho đến khi khuôn mặt nhắn của nàng cau có hết lại, thoạt nhìn cảm thấy thú vị, khiến cho thích thôi.

      Lần đầu tiên Ân Tịch Ly nhìn thấy vẻ mặt của nàng đáng như vậy, nhất thời lại nổi lên ý đồ xấu xa, đem lọn tóc từ sống mũi của nàng trượt xuống cổ, khều khều chọc chọc xung quanh.

      “Cạch cạch ——” Hạ Thiên khó chịu, cúi đầu, theo bản năng, há miệng hung hăng cắn cái, lại cắn trúng phải mu bàn tay của , nàng lẩm bẩm câu: “Ưm, Ngôn Hoan thúi, lại trêu chọc người ta. . . . .”

      Lại là Ngôn Hoan!

      Vẻ mặt của Ân Tịch Ly vốn dĩ vui vẻ lại nhanh chóng đông cứng thành khối hàn băng, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, lại là Ngôn Hoan!

      được, đêm nay nhất định phải hỏi , Ngôn Hoan này rốt cuộc là ai!

      kéo bàn tay của mình ra khỏi hàm răng của Hạ Thiên, ngẫm nghĩ hồi, ghé sát vào nàng, thấp giọng hỏi: “Nha đầu, cho đại thúc biết, Ngôn Hoan là ai?”

      Hạ Thiên xoay người lại, khuôn mặt nhắn cọ cọ vào chăn, tìm được vị trí thoải mái, lại tiếp tục ngủ.

      “. . . . . .” Mèo, đích thị là con mèo, Ân Tịch Ly theo bản năng nhớ tới con vật này, cảm thấy Hạ Thiên bây giờ, là rất giống con mèo .
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :