1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 95: Dịu dàng

      Giọng của nàng rất , theo cơn gió khẽ tan biến vào trung.

      Ra khỏi rừng trúc, bước chân của Ân Dã Thần cũng hơi ngừng lại, hoang mang ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm: “Là do nàng ấy nghĩ nhiều sao?”

      , là do bản thân mình nghĩ nhiều rồi, nhấc chân, tiếp tục rời .

      Trong đêm đen, những khóm trúc trở nên mơ hồ bất định, Hướng Linh Lung vẫn lặng lẽ ngồi yên trong đình, trầm mặc.

      lâu sau đó, nàng mới nhàng ngẩng đầu lên, khẽ gọi: “Mị!”

      Trong khí chợt lóe lên cái, làm chấn động đến bầu gian yên tĩnh này, tên áo đen thình lình xuất : “Tiểu thư!”

      điều tra được thân phận của nữ nhân này chưa?”

      Mị cúi đầu: “Thuộc hạ hổ thẹn, vẫn có tin tức gì, thuộc hạ chỉ tra được quan hệ giữa người này và Ly vương gia phải là đơn giản.”

      “Ly vương gia?” Mi tâm nhíu lại, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “ được, nếu để cho biết Hạ Thiên là thế thân, chắc chắn tra ra được nơi ở này của ta, nhất định được để cho nàng ta có người hậu thuẫn, phải khiến cho nàng ta hòa thân!”

      “Dạ, thuộc hạ lập tức làm ngay!”

      *

      Phía sau Lê viện có khu rừng, khu rừng này lớn, lại ít người biết đến, cây rừng ở đây cực kỳ tốt, ngày thường thoạt nhìn có vẻ hơi hỗn độn, đông cây, tây cây, có bố cục, cũng biết tại sao, lại cao cách kỳ lạ, xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng khó coi, giống như giương nanh múa vuốt hướng lên trời, tại khoảng trắng do ánh trăng chiếu rọi, lại càng trở nên u lạnh lẽo đến đáng sợ.

      vài khóm cây còn tươi tốt nằm ngay phía bên dưới khu rừng, lại có khói trắng cuồn cuộn bay lên, tựa như mây, như sương, quanh quẩn lượn lờ phía những tán cây cổ thụ.

      Sau màn sương khói, nữ tử tay chống cằm, tay còn lại cầm nhành cây, bên cạnh là đống củi cháy rực lửa, ở giữa dựng cái giá đỡ, bên xiên vài khúc thịt nướng thơm ngào ngạt.

      “Oa, mình ngồi nướng thịt cũng tệ nha, mình dám cam đoan, Trung thu năm nay, Ngôn Hoan cũng tự mình chuẩn bị bữa tiệc thịt nướng như vậy.”

      Gạt mớ củi, ánh lửa toát ra khiến cho khuôn mặt của Hạ Thiên trở nên đỏ rực, trong miệng nàng còn lẩm bẩm vài câu.

      Vừa vừa lấy tay xoa xoa mũi, cẩn thận hít hà cái hương vị thịt nướng lan tỏa trong khí kia, nàng vô cùng thỏa mãn hít sâu hơi: “A~ là thơm, tiếc là chỉ có người ăn.”

      Nhìn ba xâu thịt tự tay mình nướng, Hạ Thiên vừa có chút thỏa mãn lại vừa có chút tiếc nuối.

      “Sai rồi, là hai người.”

      thanh quỷ mị đột nhiên vang lên, trong rừng cây u bỗng có bóng người vụt qua, Hạ Thiên kinh hãi, hai tay run lên, suýt chút nữa ném cả ba xâu thịt vào trong đống lửa.

      đôi tay thon dài vươn ra, chụp được rồi!

      Sau đó lại đưa lên sát miệng, ngửi chút mới miễn cưỡng cười cười: “Ừm, mùi vị cũng tệ, nhưng biết ăn vào như thế nào đây.”

      Hạ Thiên ngây ngốc nhìn , miệng cũng ngây ngốc há to, nàng cảm thấy bản thân mình giống như bị hoa mắt, trợn mắt há mồm nhìn dung nhan tuyệt sắc như hoa như ngọc đứng trước mặt mình: “Đại thúc?”

      “Ừ!” Ân Tịch Ly chợt nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm ánh lên màu đỏ rực, hờ hững nhìn nàng: “Sao vậy? Còn chưa đến ngày mà nhận ra ta rồi sao?”

      Dứt lời, lại sờ sờ cằm, ra vẻ tiếc hận : “Ta thể cạo râu mà, ai cũng đều nhận ra rồi.”

      “Ách. . . . .” Hạ Thiên nhìn , đột nhiên lại trầm mặc đến kỳ lạ, nàng rũ mắt, nhìn chăm chú vào đốm lửa ngừng bốc cháy, bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt chỉ chực rơi xuống.

      Ân Tịch Ly phát sắc mặt của nàng có chút kỳ lạ, từ trong ánh lửa ngừng lóe lên, hiển nhiên là phát ra từ trong mắt nàng, vội vàng chuyển mình, ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, lo lắng hỏi: “Nha đầu, ngươi làm sao vậy?”

      Vì sao nàng lại khóc, bởi vì nàng muốn nhìn thấy sao?

      “Ưm, ta sao!” Hạ Thiên đưa tay lau mắt, ngẩng đầu cười cười: “Ta nghĩ đến Ngôn Hoan. . . . .”
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 96: Hôm nay thể nướng gà được

      Mày kiếm của Ân Tịch Ly lập tức nhăn lại, lại là cái tên ‘Ngôn Hoan’ này! Rốt cuộc đó là người có quan hệ như thế nào đối với nàng, khiến cho nàng ban ngày luôn nhớ mãi quên, đến cả trong giấc mộng cũng buông tha, từng cho người điều tra nhưng căn bản là có ai có cái tên này cả!

      Trong những người có khả năng tiếp xúc với nàng, ngoài những người xung quanh và những người trong phủ Thừa tướng ra, đều cho người tra xét, nhưng có ai tên là Ngôn Hoan cả, rốt cuộc người này là ai?

      “Đến đây đến đây, thịt nướng ăn được rồi!” Hạ Thiên cười haha, giống hệt Spongebob Squarepant *, nàng cười lớn cách vô tư lự, vừa cười vừa : “À đúng rồi, hôm nay là ta đãi khách, mời đại thúc dự tiệc thịt nướng nha! Đây là vịt nướng, đây là dê nướng, còn cái này là thịt bò nướng.”

      *Spongebob Squarepant :))
      [​IMG]
      “Sao lại có gà nướng?” Vương gia đại thúc tương đối có hứng thú với món gà nướng nha.

      Hạ Thiên đen mặt: “ có gà nướng, hôm nay thể nướng gà được!”

      “Vì sao lại thể?” Có thể có vịt nướng dê nướng bò nướng, sao lại thể có gà nướng?

      “Gà nướng ăn vào bị biến thành gà!” Hạ Thiên dứt khoát gỡ miếng thịt dê đem nhét vào trong miệng : “Ai da, ăn ăn , hỏi nhiều như vậy làm gì, à, cũng phải, ta quên mất ngươi là đại thúc, cái người này là, càng lớn tuổi càng đặc biệt trở nên dài dòng mà, ừm, ta có thể hiểu được, có thể hiểu được.”


      Lần này, khuôn mặt tuấn tú của mỗ đại thúc đen thành mảng, chỉ còn biết ngoan ngoãn nhai miếng thịt nướng mà thôi.

      Hạ Thiên cười hắc hắc, chỉ vào ánh trăng trời : “Người ta trăng rằm 15 mới tròn, nhưng trăng đêm 14 cũng rất tròn nha, ta cảm thấy, Trung thu hàng năm, trăng tròn nhất phải là đêm 15, mà chính là đêm 14, đây cũng là tượng trưng cho đoàn viên, aizz, năm nay tuy rằng Ngôn Hoan trở thành đại thúc, nhưng mà cũng tệ, tốt xấu gì cũng là hai người. . . .”

      xong lại cắn miếng mạnh, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, nàng nhai ngấu nghiến.

      Ân Tịch Ly trầm mặc nhìn nàng, cảm thấy, đêm nay, Hạ Thiên tuy rằng giống như mọi khi, huyên náo như con chim sẻ, nhưng mà, lại mơ hồ có cảm giác thích hợp, nàng giống như là thương cảm điều gì, ánh mắt chứa nhàn nhạt bi thương, pha lẫn chút đơn.

      ra. . . . .” Ăn được nửa, Hạ Thiên đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn nhìn xâu thịt nướng trong tay, rầu rĩ : “Tối nay là sinh nhật ta.”

      Mi tâm của Ân Tịch Ly run lên: “Hôm nay là sinh nhật ngươi? Sao ban ngày lại nghe thấy ngươi nhắc tới?”

      ngờ hôm nay là sinh nhật nàng, lễ vật cũng có chuẩn bị.

      Hạ Thiên lắc đầu: “ phải là hôm nay, ban ngày phải là sinh nhật của ta, buổi tối mới là sinh nhật của ta.”

      “Hả?” Nghĩa là sao? Sao lại là buổi tối? cảm thấy khó hiểu.

      “Chuyện là thế này.” Nàng chậm rãi ngước nhìn ánh trăng cao, đôi mắt trở nên mông lung: “Đêm nay thực ra cũng phải là sinh nhật của ta, ta cũng biết sinh nhật mình là khi nào, viện trưởng , lúc bà ấy mang ta về là vào buổi tối, vì thế liền nhớ kỹ ngày hôm ấy, đem ngày này trở thành sinh nhật của ta, chỉ là, Ngôn Hoan từng , lúc ta được viện trưởng mang về, khi đó trời rất tối rồi, cho nên trễ như thế này mới đúng là sinh nhật của ta.

      Sinh nhật hàng năm, ta đều cùng với những bạn bè tốt nhất của mình tổ chức bữa tiệc thịt nướng, cần phải có đủ năm loại: vịt, ngỗng, cá, dê, bò. Ngôn Hoan , đây là tục lệ ở nhà của người bạn, ngàn vạn lần thể có gà nướng, Ngôn Hoan bảo rằng, nếu ăn gà nướng trong ngày sinh nhật đoản mệnh, ấy làm gà mái đều đoản mệnh.”
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 97: Đại thúc rất keo kiệt!

      Nàng lẩm bẩm tràng, đa số Ân Tịch Ly đều thể nghe thấy rốt cuộc nàng cái gì, nhưng đại khái, mơ hồ có thể hiểu được.

      “Viện trưởng là. . . . .”

      “Là loại xưng hô ở quê hương của chúng ta, là nơi chuyên thu nhận những đứa trẻ cha mẹ, nơi đó gọi là nhi viện, viện trưởng chính là người phụ trách nhi viện, mọi người chúng ta đều gọi là Viện trưởng.”

      “. . . . . . .” ra, nàng là nhi.

      Nhưng mà đúng! Nàng phải là Hướng Linh Lung sao? Là nữ nhi của nhất phẩm Thừa tướng vương triều Vũ Trinh, sao lại có thể là nhi?

      Đôi mắt của Ân Tịch Ly trở nên thâm trầm, mi tâm lạnh lẽo nhíu lại, chợt nhanh chóng lóe lên tia nghi hoặc, há miệng thở dốc, muốn hỏi vì sao nàng lại là nhi, nhưng lời vừa đến miệng, lại thủy chung thể ra thành lời.

      phải hỏi điều gì nữa đây? Ngày đó trong cuộc thi hội, chính miệng nàng , tên mình là Hướng Linh Lung, như vậy thể sai rồi, có lẽ đêm nay, nàng chỉ cố tình như vậy thôi.

      Nhớ tới lời của Ân Dã Thần với mình mấy ngày trước, cần nhắc tới chuyện hòa thân trước mặt nàng, tránh cho nàng bất mãn với thánh chỉ của hoàng thượng rồi lại thầm bỏ trốn, đến lúc đó e rằng thể tìm được người nữa.

      Vì thế, lời của Ân Tịch Ly vài lần muốn ra khỏi miệng, muốn hỏi vì sao nàng lại trốn hôn, muốn hỏi vì sao nàng lại đồng ý gả cho hoàng tử của Hoằng Việt quốc, nhưng chung quy lại thể nào ra.

      “Mặc kệ là thế nào, nếu là sinh nhật ngươi nhất định phải có quà rồi.” Ân Tịch Ly , cho dù hôm nay có phải là sinh nhật của nàng hay , giờ bọn họ như vậy, tuy rằng có chuẩn bị lễ vật, nhưng cũng thể nào đến tay được, ngẫm nghĩ hồi, gỡ khối kim loại đeo ở cổ mình, đặt vào lòng bàn tay của Hạ Thiên.”

      “Đây là cái gì?” Hạ Thiên chớp chớp mắt: “Sắt?” Cảm giác ấm áp truyền đến từ trong lòng bàn tay, biết có phải là do nhiệt độ từ cơ thể của hay . . . .

      sai, là sắt!” Ân Tịch Ly gật gật đầu, con ngươi tối đen như mực tha thiết và chân thành nhìn nàng chăm chú.

      “. . . . . .Đại thúc, ngươi keo kiệt, sinh nhật người ta mà lại tặng miếng sắt chả có gì thú vị.” Hạ Thiên bĩu bĩu môi, vô cùng cam lòng .

      Tuy là vậy, nhưng nàng vẫn cẩn thận đem miếng sắt đeo lên cổ mình, nhiệt độ ấm áp từ miếng sắt cũng có thể làm ấm lòng nàng, đem toàn bộ tình cảm ấm áp đó truyền thẳng vào trong tim.

      “. . . . .” Ánh mắt của Ân Tịch Ly xem thường liếc nhìn nàng cái, miếng sắt chả có gì thú vị ư? Đây chính là mảnh huyền thiết trăm năm khó tìm, có thể làm cho người ta đông ấm hè mát, nâng cao tinh thần, làm cho đầu óc thanh tỉnh, mang theo bên mình hai mươi mấy năm rồi, còn chưa có rời khỏi người lần nào đâu đấy.

      “Vậy ngươi muốn lễ vật như thế nào?” Tuy rằng rất bất mãn nhưng vẫn nhẫn nại hỏi xem nàng muốn gì.

      Hạ Thiên chút nghĩ ngợi đáp: “Mười vạn lượng hoàng kim!”

      “. . . . . .”

      Hạ Thiên nhìn thấy khóe mắt đại thúc run rẩy, dường như rất hài lòng, lại vội vàng sửa miệng, ủy khuất : “Vậy. . . . Mười ngàn lượng hoàng kim thế nào?”

      “. . . . . .”

      “Vẫn được sao. . . . . . trăm lượng hoàng kim được chưa?”

      Khóe miệng của Ân Tịch Ly run rẩy: “ tầm thường, ngoài hoàng kim ra, ngươi còn muốn thứ gì khác nữa sao?”

      “Đương nhiên là có!” Hạ Thiên nhìn : “Nhưng mà cái ta muốn, chỉ sợ rằng đại thúc thể cho được rồi.”

      bậy, bổn vương muốn cái gì mà có, trừ bỏ trăng sao trời, chỉ cần ngươi mở miệng, bổn vương đều có thể đưa.” Ân Tịch Ly chút suy nghĩ , đường đường là Vương gia, quả là muốn gì được nấy.

      Hạ Thiên cũng chỉ cười cười, nhưng trả lời.

      Nàng thể nào ra, cái nàng muốn chính là —— về nhà.

      thể làm được, cho nên, nàng cũng cần thiết phải mở miệng.

      Ăn xong ba xâu thịt nướng, Hạ Thiên thỏa mãn vuốt ve cái bụng tròn, cảm thán : “Aizz, tuy rằng cổ đại có nhiều vật liệu như ở đại, nhưng ít ra vẫn có thể no bụng, sai, quả sai.”

      xong, lại nhìn đến cánh tay của Ân Tịch Ly, sau đó đưa miệng tới gần, dùng tay áo của lau cái miệng dính đầy dầu mỡ.

      Ân Tịch Ly đen mặt, chán ghét nhăn mày: “Sao ngươi tự lấy áo của mình mà lau!”
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 98: Ngươi nào có quyến rũ được như vậy chứ!

      Ân Tịch Ly đen mặt, chán ghét nhăn mày: “Sao ngươi tự lấy áo mình mà lau!”

      Hạ Thiên khịt khịt mũi, ngượng ngùng : “Quần áo của ta ta phải tự giặt, quần áo của ngươi có người khác giặt thay, ngươi sợ cái gì chứ, phải mệt cũng là người khác chứ đâu phải ngươi đâu.”

      “. . . . . .” Ân Tịch Ly hoàn toàn bị hành động vô liêm sỉ của nàng đánh bại rồi.

      “Hắc hắc. . . . . .”

      Ăn uống no nê, Hạ Thiên chống đầu, kinh ngạc nhìn Ân Tịch Ly ngẩn người: “Đại thúc, ngươi rất đẹp trai, trước đây nhìn ra ngươi so với hồ ly còn đẹp hơn đấy.”

      Khuôn mặt của Ân Tịch Ly lại đen thêm lần nữa, hung ác trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi dám đem bổn vương so sánh với hồ ly sao?”

      “A! Đúng nha, đúng là thể so sánh được.” Hạ Thiên nghiêm túc gật đầu: “Ngươi nào có quyến rũ được như vậy chứ!”

      “. . . . . .” Vương gia đại thúc rốt cuộc cũng thể nhịn được nữa, dứt khoát kéo Hạ Thiên nằm sấp ở đùi mình, đánh hai cái ‘bốp bốp’ vào mông nàng: “Nha đầu thúi, ngày chọc ta tức giận, ngươi bị nghẹn cầu thông có phải ?”

      “Oa. . . . .Ngươi lại đánh vào mông ta!” Hạ Thiên vừa ăn no, lại bị nằm sấp ăn đòn, cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng tức giận la hét: “Đại thúc thúi, ngươi ngày đánh ta chết sao?”

      “Đúng vậy!” Vừa , vừa đánh thêm hai cái nữa.

      Hạ Thiên ấm ức trợn trắng mắt, dạ dày bỗng cuộn lên cảm giác buồn nôn, lập tức ủy khuất cầu xin tha thứ: “Đại thúc. . . . .ta dám nữa. . . . .ta muốn đứng dậy, khó chịu quá. . . .”

      Ân Tịch Ly cũng phải muốn dạy dỗ nàng, nghe nàng kêu khó chịu, lập tức đỡ nàng đứng lên.

      Hạ Thiên ôm bụng, nôn ọc ọc trận, phun ra hết tất cả những gì ăn vào trước đó, Ân Tịch Ly luống cuống tay chân: “Nha đầu, ngươi làm sao vậy? có việc gì chứ? Sao lại nôn hết ra rồi?”

      Hạ Thiên rảnh trả lời , sau khi nôn hết tất cả, nàng yếu ớt dựa vào gốc cây, hít từng ngụm từng ngụm khí.

      Ân Tịch Ly nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, chút nghĩ ngợi bế nàng lên: “Ta đem ngươi gặp đại phu!”

      cần, thả ta xuống!” Hạ Thiên rơi lệ, yếu ớt đấm hai cái vào ngực : “Ta , biết rốt cuộc ngươi có hiểu hay , mới vừa ăn no thể nằm sấp, nằm sấp như vậy ăn bao nhiêu rồi cũng nôn hết ra thôi! Gặp đại phu làm gì? Nôn xong có việc gì nữa rồi!”

      Ân Tịch Ly hậm hực đặt nàng xuống đất, động tác nhàng giống như bảo vệ món bảo bối dễ vỡ.

      xin lỗi, đều là tại ta tốt!” Hiếm khi chịu câu xin lỗi.

      Hạ Thiên cảm thấy kinh ngạc giống như vừa mới phát ra châu lục mới, ra đại thúc cũng biết lời xin lỗi, là chuyện trước nay chưa từng có nha.

      Nghĩ vậy, đôi con ngươi của nàng đột nhiên lóe sáng, ngay lập tức trở nên nhu thuận, ngây thơ, vô tội ôm lấy cổ của Ân Tịch Ly, đáng thương : “Đại thúc, vừa rồi người ta vốn ăn no, nhưng lại bị ngươi làm cho nôn ra hết cả rồi, bây giờ bụng lại đói muốn chết. . . . .”

      Hạ Thiên ôm chặt, giống như sợ chịu trách nhiệm mà chạy trốn, mà tinh thần của Ân Tịch Ly cũng trở nên nhộn nhạo, giai nhân trong ngực, kích động ở trong lòng nháy mắt vượt qua lý trí, dịu dàng hỏi: “Vậy muốn ăn cái gì? Ta mang ngươi !”

      “Ta muốn ăn vi cá om rượu, heo sữa nướng, cá hồng yến chưng cách thủy, thịt viên phỉ thúy, chuột núi rừng trúc, đậu hũ xào cay. . . . . .Còn muốn bình rượu 'Túy tam bôi' lớn nữa!”

      Mấy thứ này, nàng muốn ăn lâu, nhưng vẫn chưa có dịp nào để ăn, Phượng hoàng lâu là kinh thành đệ nhất tửu lâu, người bình thường như nàng thể nào chi nổi, vì vậy nàng luôn đợi ngày có thể gạt được ai đó đưa mình đến đây.

      Bây giờ, ngày đó đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi!

      Ân Tịch Ly phát ra vẻ mặt gian xảo của nàng, khuôn mặt tuấn tú nở ra nụ cười sủng ái, như hứa hẹn với nàng: “Được, ta dẫn ngươi !”
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 99: Mỹ nhân, đến đây cho gia hôn cái nào. . . . .

      Phượng hoàng lâu, kinh thành đệ nhất đại tửu lâu, cao lương mỹ vị ở đây cũng có thể so được với nhà bếp ở trong hoàng cung, lại còn nức tiếng gần xa với rượu ‘Túy tam bôi’.

      Nghe đồn rượu ‘Túy tam bôi’ này có hương vị vô cùng đặc biệt, lúc uống vào hoàn toàn phát bất kỳ mùi vị nào cùa rượu, ngược lại còn cảm thấy giống như mật hoa quả ở núi tự nhiên mà ủ thành men, khiến cho người ta mơ mơ màng màng, mặc kệ là ai, chỉ cần uống qua ba chén, cho dù ngày trước được xưng là ngàn chén say cũng phải ngoan ngoãn nằm gục xuống.

      ai có thể chống đỡ được đến chén thứ tư.

      Hạ Thiên vẫn luôn nghi ngờ cái lời đồn đãi này, cái gì mà ba chén bốn chén, nàng tin loại rượu đó lợi hại như vậy, chỉ cần uống vào ba chén say khướt.

      Mà hôm nay nàng đến chính là để phá vỡ kỷ lục đó.

      thực tế, Hạ Thiên quả vô cùng dũng mãnh, thế mà lại phá vỡ được kỷ lục kia, nàng uống hết trọn vẹn bình!

      Bình rượu này, ít nhất cũng phải hơn mười chén, vậy mà nàng uống hết cả rồi!

      Ông chủ của Phượng hoàng lâu trừng mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên, dám tin vào hai mắt của mình, nàng chỉ là nương bé, vậy mà lại có thể uống hết cả bình rượu.

      Ân Tịch Ly dở khóc dở cười nhìn người gục trong lòng mình, nữ nhân này vừa mới uống xong bình rượu, quả là nàng uống hết bình, nhưng mà, lúc trước, những người khác uống ba chén, đều là rót từng chén uống lần, sau đó lại dừng lại lúc, đương nhiên đến chén thứ ba say thôi.

      Còn nàng ư? Nàng giỏi hơn bọn họ, trực tiếp nâng bình rượu đưa lên miệng uống hơi cho đến hết.

      Đương nhiên, hậu quả là, sau khi uống xong, nàng chỉ kịp liếc nhìn về phía cái, sau đó ngã gục vào trong lòng , hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.

      Để lại bàn toàn là đồ ăn đặc biệt kêu cho riêng nàng, còn chưa có động vào món.

      Đại thúc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là phải nhấc cái người say bét nhè này rời khỏi Phượng hoàng lâu.

      Trăng sáng treo phía chân trời, sắc trời tối đen bao phủ lên mặt đất, ánh trăng đem bóng dáng của hai người kéo thành đường dài, phản chiếu nơi ngã tư đường, vô cùng tĩnh mịch.

      Vào thu, khí hơi trở lạnh, mùa đông gần tới nên gió thổi cũng có thể khiến cho người ta lạnh thấu xương, Hạ Thiên cảm thấy lạnh, bởi vì say rượu quá mức, nàng chỉ có thể híp mắt, nằm trong lòng Ân Tịch Ly, mơ màng nhìn bốn phía xung quanh.

      “Ưm. . . . .đây là. . . .nơi nào. . . .” Nàng kéo vạt áo của Ân Tịch Ly, cố gắng ngừng lắc lư bóng người trước mắt mình, ai ngờ, người đó căn bản là hề dao động, ngược lại, chỉ có đầu của nàng là lắc lư.

      “Ly vương phủ!” Ân Tịch Ly nhàng ôm Hạ Thiên về phía Ly vương phủ: “Ngươi uống say như vậy, trước tiên phải tìm chỗ để nghỉ ngơi .”

      “Ly. . .Ly vương phủ?” Hạ Thiên lẩm bẩm, cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem Ly vương phủ rốt cuộc là nơi nào, suy nghĩ nửa ngày, khuôn mặt vẫn mờ mịt.

      Nàng vẫn chịu bỏ qua, ra sức kéo tay áo của Ân Tịch Ly: “ muốn, muốn. . . . muốn đến Ly vương phủ. . . .Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!”

      Mặc dù Hạ Thiên uống rượu đến say mèm, nhưng sức lực cũng hề ,nàng cứ ra sức lôi kéo như vậy, ‘roẹt’ tiếng, xé luôn bên cánh tay áo của Ân Tịch Ly.

      Ân Tịch Ly đen mặt, trừng mắt nhìn trong lòng mình: “Ngươi uống rượu xong rồi còn quậy phá lộn xộn nữa!”

      Bình thường, Hạ Thiên vẫn luôn trực tiếp thèm để ý đến cơn tức giận của , bây giờ uống say lại càng thèm quan tâm đến , đầu lắc lư giống như chiếc lục lạc, cứ lặp lặp lại: “Ta muốn về nhà. . . .ta muốn về nhà. . . . .”

      Khóe miệng của Ân Tịch Ly run rẩy, hận thể đem cái nữ nhân say rượu trong lòng mình ném ra ngoài, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Được rồi! Ngươi muốn về nhà, bổn vương đưa ngươi về nhà là được chứ gì?”

      “Hắc hắc. . . . .” Hạ Thiên cười hai tiếng ngây ngô, đưa tay nâng lên khuôn mặt của , cái điệu bộ cười đến vô cùng háo sắc: “Mỹ nhân. . . .mỹ nhân đừng nóng giận. . . .ngươi là xinh đẹp. . . . .Đến đây, cho gia hôn cái nào. . . . .”

      “Chụt ——” khuôn mặt như hoa như ngọc khiến thần linh cũng phải phẫn nộ kia, Hạ Thiên buông xuống nụ hôn, để lại khuôn mặt của Vương gia đại thúc là mảng nước miếng vô cùng vĩ đại.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :