1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Ta ở cùng với ngươi, để cho ngươi độc. . . . .



      “. . . . . . .” Con ngươi đen sâu thẳm lập tức bắn về phía nàng, cao quý và an tĩnh nhưng lại có loại khí chất khiến cho người khác thể nào kháng cự.

      “Ha ha, ha ha, đại thúc, ngươi cứ xem như ta chưa gì, cứ xem như ta chưa gì. . . . .” Hạ Thiên là người thông minh, chỉ cần nhìn cái cũng có thể thấy được bất mãn lên trong đôi mắt của , con chó cấp bách cũng nhảy tường, nếu lỡ chọc giận , giết người diệt khẩu làm sao bây giờ?

      Nhưng nếu ở lại chỗ này cũng được, chẳng lẽ lại phải thuê gian phòng khác sao? Khóe miệng của Hạ Thiên co rút phen, ở đêm mà lại mất đến hai lượng bạc, nàng tại còn nuôi nổi chính mình, nào dám xa xỉ cơ chứ?

      Sau khi suy nghĩ thấu đáo, nàng vẫn lựa chọn rời khỏi cái con người nguy hiểm này, vì thế, nàng nặng nề chụp lấy bao lớn bao , nhìn : “Đại thúc, ngươi bị thương, hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta quấy rầy ngươi, hy vọng ngươi sớm bình phục!”

      xong, nàng vung tà váy, hùng hùng hổ hổ tiến về phía cửa.

      “Quay lại!” mở miệng, giọng khàn khàn cũng giống như con người của , thần bí và thâm sâu.

      cần đâu đại thúc, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta chắc chắn quấy rầy ngươi!” Có quỷ mới quay lại, đến lúc đó chỉ sợ là nàng chết như thế nào cũng biết đâu.

      “Ta , quay lại!” lặp lại lần nữa, thanh chủy thủ sắc lạnh bay vụt qua đầu nàng, cắm sâu vào cánh cửa.

      Cao. . . . . .cao thủ. . . . . . .

      Hạ Thiên lập tức dừng bước, dám tiến về phía trước nửa phân, ngoan ngoãn quay trở về: “Đại thúc, ngươi đừng kích động, ta quay lại là được. . . . .Khụ, ta biết ngươi lớn tuổi, sợ nhất là đơn, ngươi yên tâm, ta ở với ngươi, để cho ngươi mình độc. . . . . .”

      *

      (Lời tác giả: Kỳ thực, đại thúc còn rất trẻ, chỉ là. . . . . .nữ chính phát ra mà thôi.)
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Nửa đêm gặp sắc * lang



      Đưa đầu ra mất đầu, rụt đầu vào cũng bị chém, xem ra nàng nhất định phải ở lại rồi.

      Thế nhưng lại túm chặt những bao thuốc mà nàng coi như là bảo bối, tiện tay ném ra khối phỉ thúy bằng ngọc trong suốt óng ánh, khàn khàn : “Cầm lấy nó, trước khi mặt trời mọc phải mang đến Ly Vương phủ, nếu . . . . . .”

      túm lấy cái bọc của nàng, bàn tay siết chặt, truyền đến tiếng rắc rắc, những thứ bên trong vỡ tan thành bột phấn, mơ hồ mang theo uy hiếp.

      nhắm đúng vào những thứ quan trọng nhất đối với nàng.

      Sắc mặt của Hạ Thiên trở nên rất khó coi, trong bao này có ba hộp thuốc vẫn chưa bán, nếu bán ít nhất cũng phải được mấy chục lượng, vậy mà lại phá nát. . . . . . . .

      “Đại thúc thúi, tốt nhất ngươi cũng phải giúp ta bảo quản những thứ này cho tốt, nếu khối ngọc này của ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa! Hừ!”

      Nàng cũng nhìn ra được khối ngọc tay mình có giá trị , chỉ sợ giống như cổ nhân thường , là cái tín vật gì gì đấy, dám uy hiếp nàng, chẳng lẽ nàng dám uy hiếp sao?

      Dứt lời, hung hăng quẳng thêm cái liếc mắt khinh thường, Hạ Thiên đành phải dựa theo lời phân phó, đến cái nơi gọi là Ly Vương phủ.

      “. . . . . . .” sửng sốt, ngờ chính mình vừa bị người khác uy hiếp, đợi đến lúc định thần lại Hạ Thiên mất rồi.

      Ánh mắt đăm chiêu liếc nhìn những cái bao này, trong lòng bỗng nhiên nổi lên tò mò, bên trong kia chắc chắn là có thứ gì đó, nghĩ vậy, liền vươn tay, chậm rãi mở ra. . . . .

      *

      Ly Vương phủ, Ly Vương phủ ở đâu a.

      Đường phố yên tĩnh, bóng người tiêu điều, nửa đêm canh ba mà để cho nàng tìm cái Ly Vương phủ gì đó, trời mới biết nàng vừa xuyên qua được mấy ngày, làm sao mà biết được Ly Vương phủ ở đâu.

      Có điều, nếu là vương phủ, chắc nằm ở đường cái phải ? Chẳng lẽ đại thúc này là người của Vương gia sao?

      Ánh trăng khi mờ khi tỏ hắt hiu rọi xuống, phố xá yên ắng và tĩnh mịch đến lạnh lùng, Hạ Thiên rảo bước xung quanh vài vòng quan sát, tìm kiếm Ly Vương phủ.

      Bởi vì ban đêm, nàng chuẩn bị ngủ nên mặc nam trang, cũng đeo mặt nạ, bây giờ lại có người lạ ở đó, đương nhiên nàng cũng thể nào ở trước mặt vị đại thúc này mà đổi nam trang được.

      Ban đêm, lác đác vài người qua đường đều đưa mắt nhìn về phía nàng, đêm khuya như vậy mà chỉ có nữ tử đơn độc ở bên ngoài, nhìn ánh mắt nàng hề có tia lo lắng, chỉ có chút kinh ngạc, lại có chút nóng bỏng.

      “Xú nha đầu, ngươi đợi tình lang sao?” tên nam nhân cường tráng, vẻ mặt bỉ ổi xuất , liếm môi, đưa tay kéo Hạ Thiên, ép nàng vào góc tường, thở hổn hển : “Đừng để ông đây phải lớn tiếng, nếu ngươi đẹp mặt đấy!”

      Hạ Thiên sửng sốt, nheo mắt lại, miệng hơi mở ra, lập tức quát to tràng kinh thiên động địa: “A —— có sắc lang a!”

      “Quỷ tha ma bắt, ngươi được kêu nữa có nghe hay !” Gã nam nhân giận dữ, phen bịt miệng của Hạ Thiên, bộ dáng gấp gáp, vội vàng hé mở đôi môi dày, lộ ra hàm răng vàng khè, nặng nề cúi xuống chiếc cổ trắng tinh nõn nà của nàng mà gặm cắn.

      “Ưm ưm ưm. . . . . .” Hạ Thiên vội vàng giãy giụa, cảm thấy ghê tởm muốn chết nhưng lại kêu ra được thành tiếng, chỉ có thể tay đấm chân đá, liều mạng vùng vẫy.

      “Ha ha, quả nhiên là món ăn ngon! Bảo bối, để cho ta thương ngươi tốt. . . . .” Vội vàng vén quần áo người Hạ Thiên, gã nam nhân cường tráng bắt đầu dán chặt cả cơ thể vào sát người nàng.
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Ta bị phi lễ rồi!


      Hạ Thiên sợ hãi, kiểu gì cũng nghĩ tới là mình gặp phải sắc lang, vừa rồi nàng la lớn như vậy, nhưng mấy người qua đường cũng làm như nghe thấy, ngược lại còn bước nhanh hơn.

      “Ưm, đừng. . . .buông. . . . .” Hạ Thiên luống cuống tay chân, gã nam nhân này sức lực lớn, đẩy thế nào cũng đẩy ra, tay của mò lên tới người nàng, trong lòng nàng ngừng xông lên cảm giác buồn nôn.

      Đều do cái tên đại thúc thối tha chết tiệt kia, lại có thể để cho nữ tử nửa đêm nửa hôm tìm cái gì Ly Vương phủ.

      “Rẹt rẹt” hai tiếng, y phục mỏng chịu được sức mạnh lôi kéo, theo tiếng xé rách, lộ ra bờ vai gầy xinh xắn, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt mũi của Hạ Thiên.

      Hạ Thiên hoảng sợ, cực kỳ hoảng sợ, tuy đến từ thế kỷ 21, nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ là nương mười tám tuổi, còn chưa học xong đại học xuyên qua, từ đến lớn chưa bao giờ gặp phải tình huống này, ngay lập tức nàng thất hồn lạc phách.

      “Ha ha, tinh mê người!” Gã nam nhân cường tráng cảm thấy chỉ bả vai vẫn chưa đủ, nở nụ cười dâm đãng, lại thò ra cánh tay. . . . . .

      Đột nhiên, trong khí xuất trận dao động rất , phảng phất thanh bén nhọn xé gió truyền đến, tia sáng màu bạc lên, bỗng dưng gã nam nhân to lớn trợn tròn mắt, im hơi lặng tiếng ngã về phía sau, sau đó, tấm áo choàng phủ lên người Hạ Thiên.

      Những người qua đường tựa hồ như nhận ra điều gì đó, hít sâu hơi, bước chân càng nhanh hơn, ai ai cũng đều mau chóng rời khỏi.

      “A a a — a a a —”

      Miệng còn bị khống chế, Hạ Thiên vội vàng há mồm hét to.

      “Đừng có hét!” giọng khàn khàn vang lên.

      “A a a —” Hạ Thiên tiếp tục gào lên, giống như rất sợ chỉ cần mình kêu chút thôi bị người ta phi lễ rồi.

      “Ta , ngươi đừng gào lên nữa!” cau mày, đôi con ngươi thâm sâu như biển, nghĩ tới người nhắn như nàng mà giọng lại lớn như vậy, khiến cho hai lỗ tai đau nhức thôi.

      “A. . . . .?” Hạ Thiên nâng lên hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn thấy đại thúc râu quai nón đứng ở cách đó xa, mà cái tên nam nhân phi lễ mình lại nằm im bất động mặt đất.

      Hạ Thiên vọt lên ba bước dài, chạy tới bên người đại thúc, hai tay chìa ra, gắt gao túm lấy tay : “Oa oa. . . . . .Đại thúc chết tiệt, đại thúc thối tha, ta bị phi lễ, ta bị phi lễ, đều là tại ngươi, đều là tại ngươi, hu hu. . . . .Ngươi bồi thường cho ta! Ngươi bồi thường cho ta! Bồi thường cho ta phí tổn thất tinh thần! Bồi thường cho ta!”

      “. . . . .” Khóe miệng của đại thúc giật giật phen, chẳng lẽ là gọi người đến phi lễ nàng sao?

      “Oa oa. . . . . .”

      “Đừng khóc.”

      “Huhu. . . . .”

      có việc gì rồi.”

      “Huhu. . . . . . .”

      “. . . . .” Vẻ mặt của đại thúc bất đắc dĩ, bởi vì nghe thấy tiếng nàng kêu la cho nên mới chịu đựng đau đớn chạy đến đây, nếu phải vì muốn để mất khối ngọc bội kia cũng chẳng thèm chạy ra ngoài làm gì.

      Đưa tay sờ sờ phía sau lưng, ẩm ướt, dinh dính, xem ra vết thương lại bị vỡ rồi.

      *

      (Lời tác giả: Đại thúc vĩ đại, bị thương nặng mà còn hùng cứu mỹ nhân~)
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Đại thúc này chảnh!


      bất đắc dĩ nhếch môi, xem ra để cho nàng mình đến Ly Vương phủ là chuyện thể nào: “Ngọc bội đâu?” hỏi, quyết định tự mình đến Ly Vương phủ.

      Hạ Thiên nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên nhìn , dáng vẻ trông rất điềm đạm đáng , trải qua chuyện kinh hoảng như vậy, lá gan của nàng chút, bàn tay nắm lại ôm trước ngực, bĩu môi hỏi lại: “Vậy túi đồ của ta đâu?”

      “Khách điếm.”

      “Ai biết ngươi có giấu hay , ta muốn nhìn thấy túi đồ của ta, sau đó mới trả lại ngọc bội cho ngươi.”

      Hạ Thiên kì kèo mặc cả, nếu mà đem đồ của mình giấu nàng chết có chỗ chôn mất.

      “. . . . . .Ta có giấu.” Đại thúc nghiến răng nghiến lợi .

      “Ta mặc kệ, tay giao tiền, tay giao hàng.” Thái độ của Hạ Thiên cực kỳ kiên quyết, những thứ này đều là sinh hoạt phí của nàng, nếu mất nàng phải ăn khí sao.

      “. . . . . . .” Đại thúc bỗng nhiên có loại kích động muốn bóp chết người.

      lúc sau, túm lấy Hạ Thiên, chịu đựng cơn đau nhức khắp người, lôi lôi kéo kéo nàng đến Ly Vương phủ.

      “A, đại thúc! Rốt cuộc là ngươi muốn đưa ta đâu? Đồ của ta đâu, phải là ngươi còn ở khách điếm sao? về lấy đồ của ta trước !”

      “Ngày mai lấy!”

      “Ngày mai? Ngày mai lỡ nhìn thấy nữa làm sao bây giờ?”

      “Ngày mai !” vội vã trở về Ly Vương phủ, nếu kịp trở về trước ngày mai, tình trở nên rất phiền toái.

      được, những thứ này đều là phí sinh hoạt trong mấy tháng nữa của ta, có tụi nó ta sống nổi nữa.” Hạ Thiên ủy khuất nâng lên khuôn mặt nhắn, trông rất đáng thương.

      Tất cả kiên nhẫn đều tiêu tan, đôi mắt sắc lạnh của đại thúc thờ ơ trừng lên khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi: “Ngươi có tin ngươi thêm câu lập tức sống nổi nữa ?”

      giơ tay đe dọa, tay cực kỳ trắng, các khớp xương lại nổi lên ràng, cứng cáp và mạnh mẽ, giống như chỉ cần nắm chặt toàn bộ thiên hạ đều nằm ở trong tay.

      “Ách. . . . .” Hạ Thiên rất biết điều ngậm miệng, bĩu bĩu môi, hừ tiếng, quay đầu chỗ khác. Phi! Đại thúc này là chảnh! Đối với mình đây là ân nhân cứu mạng của lại lôi lôi kéo kéo như vậy.

      Cuối cùng cũng yên tĩnh, chòm râu dưới môi mỏng cong lên hài lòng, chân cũng bước nhanh hơn.

      Bầu khí trầm mặc quanh quẩn giữa hai người, ánh trăng chiếu xuống, kéo hai cái bóng dài dài, im lặng hơn mười phút, Hạ Thiên rốt cuộc cũng nhịn được, nghi ngờ hỏi: “Đại thúc, ngươi tên gì?”

      Giọng nhàng theo gió thổi qua bên tai, Ân Tịch Ly quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn nàng cái: “Hỏi cái này để làm gì?”

      “Khụ, ta và đại thúc quen biết cũng được lúc rồi, hỏi tên cũng có gì quá đáng chứ? Dù sao cũng thể để cho ta cứ gọi ngươi là đại thúc đại thúc mãi được, như vậy rất lễ phép nha!”

      “Ta thấy ngươi kêu cũng quen rồi mà.”

      Đại thúc. . . . . . . . là làm cho người ta biết nên khóc hay nên cười.

      cười, tiếng cười trầm thấp hòa vào trong bóng đêm, trầm mà sâu kín, làm lay động cả trái tim.
      tiểu Viên Viên, honglakfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Đại thúc năm nay bao nhiêu tuổi?


      “Đại thúc. . . .ngươi cười rộ lên trông cực kỳ “Man” nha!” Hạ Thiên khen ngợi.

      Còn nhớ trước đây, mỗi lần chuyện với Ngôn Hoan, các nàng hay thảo luận về vấn đề sau này lớn lên phải gả cho loại người như thế nào, khi ấy nàng mực rằng, nàng nhất định phải gả cho đại thúc hơn mình mười tám tuổi, như vậy người chồng mới có thể thương vợ mình, lúc ấy Ngôn Hoan còn cười nàng ngây thơ nữa.

      “Cười rộ lên cực kỳ cái gì? Cực kỳ mãn?”

      “Phụt, ý ta là cực kỳ đẹp mắt a!” Hạ Thiên khoái chí cười hề hề .

      Khóe miệng của Ân Tịch Ly co giật phen, quyết định dứt khoát coi như là có nàng.

      Nhưng Hạ Thiên từ trước đến giờ vẫn luôn thuộc dạng tuổi trẻ cần cù siêng năng Ba tốt, rất kiên nhẫn mà hỏi lại: “Đại thúc, rốt cuộc ngươi tên gì?”

      “. . . . . . .” Coi như có nàng.

      “A! đúng, nơi này là cổ đại, lẽ ra ta nên hỏi ngươi, đại thúc, tôn tính đại danh cùa ngài là gì nha?” Cổ nhân đều như vậy, chắc là sai chứ.

      “. . . . . . .” Mỗ đại thúc tiếp tục coi như có nàng, mày kiếm xen lẫn tóc mai bay tứ tung, đôi phần kiên nhẫn.

      “Đại thúc, tại sao ngươi lại cho ta biết? Ngươi yên tâm, ta để cho người khác khi dễ danh tính của ngươi, ta là học sinh ba tốt ở trong trường học, nhưng rốt cuộc, tên của ngươi cuối cùng là có cái bí mật gì?”

      “. . . . . .” Khóe miệng của hơi hơi co rút, mơ hồ thể nhìn thấy được.

      “Được rồi, đại thúc, ngươi muốn , ta tôn trọng ngươi, chỉ là, ngươi có thể cho ta biết ngươi bao nhiêu tuổi được ? Ách, ý ta là, đại thúc năm nay bao nhiêu kim niên quý canh?”

      (cũng là cách hỏi tuổi nhưng giống như đối với bề í ~~ )

      “. . . . . .” Ân Tịch Ly híp mắt, xách nàng lên như xách gà con, đưa mắt nhìn mái tóc đuôi ngựa xinh xắn của nàng : “Ngươi còn lảm nhảm nữa, ta . . . . . .”

      Lời còn chưa hết, Hạ Thiên mực chen ngang: “Đại thúc muốn khối ngọc bội này nữa sao?”

      định làm gì? Định giết nàng sao? Hừ!

      Nàng chớp mắt, đôi mắt đen to tròn linh động lóe lên tia sáng, giống như những ngôi sao, hề sợ hãi, nhược điểm của bây giờ nằm trong tay nàng, nàng mới thèm sợ đâu.

      Ân Tịch Ly hiểm nhìn nàng: “Dám uy hiếp ta, ngươi là người đầu tiên đấy!”

      Giọng của rất lạnh, giữa giá rét còn mang theo chút u, ở bóng dáng vô cùng mềm mại lại lên cỗ tà khí kinh người.

      Hạ Thiên cường ngạnh vỗ vỗ ngực: “Việc gì cũng đều có lần đầu tiên, đại thúc phải tập làm quen, tập làm quen là việc tốt, chừng sau này còn có lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . .”

      Ân Tịch Ly lặng lẽ đến gần nàng: “Người nào ở trước mặt ta như vậy bị tiễn xuống tào địa phủ rồi, ngươi cũng muốn xuống đó ngồi thử chút sao?”

      “Khụ khụ.” Khí thế của quá mạnh mẽ, Hạ Thiên tự nhận mình là ngoan, đối đầu với đại thúc, vì thế nàng lựa chọn ngoan ngoãn im lặng, “Được, , ghét người ta ầm ỹ như vậy để cho người ta , ta còn phải quay về khách điếm lấy đồ nữa. . . . .”

      Bất mãn lầm bầm câu, vừa dứt lời, đại thúc đứng bên cạnh đột nhiên sát ý tăng mạnh, toàn thân tỏa ra khí thế bức người, bao phủ cả bầu trời, đoản kiếm sắc lạnh nháy mắt nằm ở trong tay , đằng đằng sát khí.

      “Ách, ta…ta, đại thúc, đừng kích động, đừng kích động, cái gì ta cũng , cái gì cũng , đánh đánh giết giết, đừng tổn thương hòa khí nha, hơn nữa, ngọc bội của ngươi vẫn còn ở chỗ ta đấy.”

      đầu nàng xuống hai giọt mồ hôi lạnh, mặc dù nắm giữ nhược điểm của trong tay, nhưng nếu giết người đoạt bảo làm sao bây giờ? Đại thúc này sao lại mọn như vậy, người ta chỉ tùy tiện ra lời có chút xuôi tai, mà muốn giết người sao?

      Ân Tịch Ly mím môi hồi lâu, bờ môi mỏng lạnh lẽo tựa như điêu khắc mang theo toan tính hiểm, sát khí hề yếu , ngược lại càng tăng thêm, khiến cho toàn thân vừa nhìn vào giống như Diêm vương mới đến từ địa ngục.

      Hạ Thiên có chút sợ hãi, ngập ngừng sải bước lui về phía sau, lông mi run rẩy, sợ hãi trừng mắt nhìn đoản kiếm trong tay : “ phải chứ đại thúc, người ta mới chỉ mấy câu như vậy mà ngươi muốn giết ta, ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại mọn như vậy chứ. . . . . . .”

      “Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh tiếng, cánh tay thon dài vung lên, ánh sáng sắc lạnh từ trong đoản kiếm ánh lên.

      *


      (Lời tác giả: Xem ra giăng lưới là chuyện khủng bố!

      Tội nghiệp Hạ Thiên a~ )

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :