1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 90: Cảnh cáo

      ra là thế.” Thiên Thịnh Đế gật gật đầu, lại khẽ nhíu mày: “Nữ tử này cũng to gan, lại dám để ý đến thánh chỉ của trẫm, còn có ý đồ muốn trốn hôn, nha đầu kia. . . . . Gả cho Hoằng Việt quốc, mặc dù xa cách quê nhà, nhưng cũng được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, biết coi trọng mà.”

      Ân Tịch Ly thấy dường như có chút tức giận, sợ trừng phạt Hạ Thiên, vội vàng tiến lên đỡ: “Hoàng thượng, dù sao Hướng Linh Lung cũng là nữ tử, nữ tử trong lòng luôn nhớ đến nhà mình là chuyện bình thường, hãy cho nàng thời gian, sau khi thích ứng, có lẽ nàng nghĩ thông suốt thôi.”

      “Ừ, cái này trẫm hiểu, chuyện này khiến cho ngươi và Dã Thần phải hao tổn tâm tư, người tìm thấy được là tốt rồi, chỉ sợ tiện ăn với Hoằng Việt quốc.” Thiên Thịnh Đế : “Được rồi, các ngươi cũng lui xuống trước , trẫm còn có chút chuyện quốc cần xử lý.”

      “Vâng, thưa hoàng thượng.”

      Ân Tịch Ly cùng lục bộ thượng thư xin cáo lui, tiến ra phía sau cánh cổng Thiên Thánh điện, bỗng nhiên dừng bước, gọi tiếng: “Thượng thư đại nhân!”

      Lục bộ thượng thư nghĩ thầm tốt, trong lòng đoán được lý do mà Ân Tịch Ly gọi , ngay lập tức vội vàng khom người hành lễ, lau mồ hôi đáp: “Ly vương điện hạ có gì phân phó ạ?”

      “Phân phó?” Khóe môi của Ân Tịch Ly hơi nhếch lên, cười như cười nhìn : “Bổn vương làm sao mà dám phân phó lục bộ thượng thư ngài?”

      Nhìn đến khuôn mặt vô cùng tuyệt mỹ đứng bên cạnh mình, hiểu sao, ràng thoạt nhìn là vô cùng phiêu dật thanh nhã, lại khiến cho Hà đại nhân đổ mồ hôi lạnh càng nhiều hơn, chòm râu hoa râm ngừng run rẩy, cẩn thận dè dặt xoay người lại, khom người cung kính: “Ly vương điện hạ, lời này. . . . .”

      “Haha, Thượng thư đại nhân cần phải hoảng hốt như vậy, bổn vương chỉ muốn nhắc nhở thượng thư đại nhân chuyện mà thôi.”

      “Ly vương điện hạ, xin cứ .”

      “Có đôi lúc, ít, làm nhiều, đối với thượng thư đại nhân mà , việc tương đối an toàn.”

      xong, Ân Tịch Ly nhíu mày cười yếu ớt, hai tay buông lỏng về phía sau, chút để ý bước qua bên cạnh , bước chân thong thả mà trầm ổn, giống như bước vào hư , từng bước từng bước, lại giống như nặng nề giẫm lên trái tim của thượng thư đại nhân.

      Khi bóng lưng của Ân Tịch Ly dần dần biến mất, Thượng thư đại nhân đứng phía sau, toàn thân thấm ướt mồ hôi lạnh.

      *

      “Ta rất muốn được nhìn thấy Ly vương điện hạ thêm lần nữa. . . . .”

      “Câm miệng!”

      cần liếc mắt cái, chỉ cần nửa mắt cũng đủ để ta thỏa mãn rồi. . . . .”

      “Câm miệng!”

      “Tiểu thư, người nên làm tổn thương tâm hồn yếu ớt bé bỏng của ta nha. . . .”

      “Câm. . . .A! Lời này của ngươi sao lại quen thuộc như vậy?”


      “Là lúc Tam hoàng tử chữ viết của người so với trẻ con còn bằng, người Tam hoàng tử được làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của mình, nô tỳ vẫn còn nhớ rất !”

      “. . . . .Câm miệng!”

      Hạ Thiên thể nhịn được nữa, cầm khối điểm tâm ném qua, chặn lại cái miệng nhắn ngừng lải nhải líu ríu như chim sẻ của tiểu Thanh.

      Từ sau cái ngày nhìn thấy khuôn mặt của Ân Tịch Ly, nha đầu tiểu Thanh kia suốt ngày lảm nhảm ở bên tai nàng, báo hại lỗ tai nàng chịu đựng đến nỗi sắp tàn phế rồi, có trời mới biết giờ nàng rầu rĩ bao nhiêu, tiểu Thanh còn biết từ đâu đến mà nhiều lời vô nghĩa như vậy.

      “Ưm. . . .” Tiểu Thanh bị chặn họng, nước mắt lưng tròng, ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Thiên.

      Hạ Thiên trực tiếp bỏ qua, vờ như nhìn thấy.

      “Tiểu thư, chữ “thiện” này, người viết sai rồi!” A Vinh đứng bên cạnh tốt bụng nhắc nhở nàng.

      Hạ Thiên cúi đầu nhìn, đột nhiên khóc thét lên: “ viết nữa, viết nữa, cái gì mà quy tắc cổ đại, ngay cả bút bi cũng có, để cho ta phải viết chữ bằng bút lông! Đây là cái niên đại gì vậy, thời buổi này mà còn viết bút lông nữa!”

      A Vinh che miệng cười trộm, tuy rằng nghe hiểu nàng gì, trong lòng vẫn vô cùng cảm thán, tiểu thư Hạ Thiên này cái gì cũng tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, phẩm chất thiện lương, nhưng lại cố tình biết viết chữ, nếu phải Tam hoàng tử luôn dặn dò nàng nhất định phải luyện chữ tốt, chỉ sợ rằng tại, nàng lại ở nơi nào mà buôn bán cái đống thảo dược linh tinh gì đó của mình rồi.
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 91: Vòng tay

      Hạ Thiên rơi lệ, nàng phải là muốn viết chữ, càng phải là biết viết chữ, nhưng Ân Dã Thần nhất định bắt nàng phải luyện chữ, còn bắt nàng phải ngâm thơ, học thêu hoa.

      Những thứ mà con cổ đại phải biết, đều bắt nàng học, nàng cũng hiểu, sao cứ có cảm giác muốn đào tạo mình trở thành tiểu thư đài gia khuê các vậy?

      Đương nhiên, nàng cũng cho biết, ra nàng thuộc rất nhiều thơ, Ân Dã Thần lại gián tiếp cho rằng, nàng chỉ là nương bình thường, biết chữ.

      Nhưng mà, đối với người có thói quen dùng bút bi mười tám năm mà , bắt nàng phải viết chữ bằng bút lông? Cái này quả thực so với giết nàng còn khổ sở hơn.

      Nàng nặng nề ném cây bút lông xuống, nỡ nhìn những chữ to tướng được mình viết cách vô cùng thê thảm, tiện tay xé bỏ: “ viết nữa, bản nương muốn làm dược liệu!”

      “Ai da, được đâu tiểu thư!” Tiểu Thanh ngụm nuốt trọn miếng bánh ngọt, vội vàng ngăn nàng lại, : “Tam hoàng tử ra lệnh, hôm nay người nhất định phải viết hai trăm chữ, nếu , ngày mai là Trung Thu, cũng mang tiểu thư ra khỏi cửa đâu.”

      Mẹ nó, uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Hạ Thiên trừng mắt, ánh mắt như muốn ăn thịt người, ‘bộp’ cái, ngồi trở lại, cầm lên cây bút lông như có thâm cừu đại hận với mình, : “Được, ta viết, ta viết, được chưa?”

      Bất đắc dĩ cộng thêm vô lực cầm lấy cây bút lông, nàng tiếp tục cần cù chăm chỉ luyện chữ, bên vừa luyện, ánh mắt lại dáo dác nhìn tới nhìn lui, dáng vẻ an phận.

      tia sáng dễ dàng phát giác xẹt qua trong mắt Hạ Thiên, chợt phát bên dưới giá sách, có cái gì lóe sáng, nàng nghi hoặc buông bút lông, vọt qua, ngồi xổm xuống, nhặt nó lên.

      cái vòng tay.

      Chiếc vòng tay màu xanh thẳm như sắc trời óng ánh, được làm từ ngọc Dương Chi thượng hạng, bề mặt được điêu khắc cách tỉ mỉ mà hoa lệ, hoa văn mang theo phong cách cổ xưa, vừa nhìn biết là chiếc vòng ngọc vô giá, vừa nhìn biết là trang sức của nữ nhân.

      “Này, ai đánh rơi vậy?” Nàng cầm chiếc vòng tay lên, nghi hoặc hỏi,chiếc vòng quý giá như vậy, người làm rơi nó hẳn là rất vội chăng?

      “Ơ, đây phải là chiếc vòng ngọc mà trước đây Linh Lung nương đánh mất sao?” Đôi mắt của A Vinh sáng ngời, theo bản năng : “Lúc trước cho người tìm rất nhiều lần mà thấy, ngờ là đánh rơi ở dưới kệ sách trong thư phòng này.”

      “Linh Lung nương?” Hạ Thiên nhíu mày, nàng vô cùng chắc chắn, Linh Lung nương trong miệng A Vinh phải là mình, tuy rằng Ân Dã Thần luôn thích gọi nàng là Linh Lung, còn bắt người khác cũng phải gọi nàng là Linh Lung, nhưng nàng cũng có chiếc vòng tay vô giá này.

      “Chính là. . . . .A!” A Vinh còn muốn cái gì, tiểu Thanh lại dùng sức giẫm lên chân chút, đau đến nỗi khiến cho sợ hãi kêu lên thành tiếng.

      Hạ Thiên chuyển tầm mắt về phía tiểu Thanh, sắc mặt của tiểu Thanh có chút kỳ lạ, giọng điệu cũng kỳ quái : “Tiểu thư, người đừng nghe lung tung, vòng tay này là do lần trước sinh nhật Lão Thái Hậu, Tam hoàng tử muốn đem tặng cho Lão Thái Hậu làm lễ vật mừng thọ, nhưng mà hiểu sao lại rơi ở trong này, vừa hay lại tìm thấy, nô tỳ phải mau chóng trả lại cho Tam hoàng tử.”

      Sau khi A Vinh bị tiểu Thanh giẫm lên chân, hình như cũng nghĩ đến cái gì, ngay lập tức vỗ vỗ đầu, ngây ngô : “Đúng đúng đúng, xem đầu óc của ta này, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất, bằng để ta đem giao lại cho Tam hoàng tử .”

      đưa tay đoạt lấy chiếc vòng, vội vội vàng vàng ra khỏi cửa.

      “Tiểu thư, người luyện chữ , trời sắp tối rồi, lại luyện chữ được.” Tiểu Thanh lên tiếng nhắc nhở.

      “A, được.” Lần này Hạ Thiên vô cùng phối hợp, ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Cầm bút lông trong tay, trong lòng lại yên, nghuệch ngoạc bừa vài nét, nghi hoặc trong lòng nàng càng ngày càng nhiều.

      Phản ứng của tiểu Thanh và A Vinh rất kỳ quái, kỳ quái đến nỗi nàng thể tưởng tượng được, có phải trước nàng, từng có nương tên là Linh Lung ở nơi này hay ? Mà vòng tay nàng nhặt được khi nãy, chính là của Linh Lung nương đó?

      Chẳng lẽ, sở dĩ Ân Dã Thần muốn gọi mình là Linh Lung, nguyên nhân cũng là vì nương tên Linh Lung này?

      Trong lòng đột nhiên lóe lên linh tính, Hạ Thiên dường như nghĩ tới điều gì, lại tựa hồ có cách nào nắm bắt, càng nghĩ càng đau đầu, lại nhìn đến đống chữ được viết bằng bút lông trước mắt, đầu lại càng đau thêm.
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 92 : Vương phi tương lai của ta

      Trong lòng đột nhiên lóe lên linh tính, Hạ Thiên dường như nghĩ tới điều gì, lại tựa hồ có cách nào nắm bắt, càng nghĩ càng đau đầu, lại nhìn đến đống chữ được viết bằng bút lông trước mắt, đầu lại càng đau thêm.

      Quên , nghĩ tới nữa, đến lúc đó trực tiếp hỏi Ân Dã Thần có phải nhanh hơn , làm gì phải phiền phức như vậy?

      lát sau, Ân Dã Thần đến Lê viện, cũng thấy nhắc về chuyện chiếc vòng tay này, Hạ Thiên muốn hỏi, lại cảm thấy làm như vậy e có chút mạo muội, can dự vào chuyện riêng tư của người khác, có đạo lý, vì thế đành phải nhịn xuống.

      Ân Dã Thần thấy nàng dường như muốn lại thôi, ân cần hỏi: “Sao vậy? Có phải là có chuyện gì muốn với ta phải ?”

      “Ách. . . . . có, ta suy nghĩ, vì sao ngươi lại muốn ta luyện chữ, muốn ta học thêu thùa may vá, muốn ta học làm thơ. . . .” Hạ Thiên le lưỡi, đôi mắt to tròn chớp chớp trả lời.

      Ánh mắt của Ân Dã Thần bất chợt lóe lên, chăm chú nhìn nàng: “Nàng muốn biết sao?”

      “Đương nhiên là muốn rồi.” Hạ Thiên thở dài thườn thượt: “Aizz, ngươi biết, cây bút lông này chính là kẻ thù của ta, cầm trong tay so với cầm đao chém người còn khó chịu hơn, ta tự hỏi bản thân mình có phải là có đầu óc hay , thế mà lại phải luyện chữ bằng bút lông. . . . . .”

      “Linh Lung!” Ân Dã Thần túm lấy hai bả vai gầy của nàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt to tròn lấp lánh của nàng: “Nàng là vương phi tương lai của ta, có thể cần thân phận hiển hách, có thể cần nhan sắc xinh đẹp, chỉ cần biết viết chữ, đọc văn thơ, biết thêu thùa, như vậy đủ rồi, cho nên. . . . .”

      Lời của , khiến cho đôi mắt của nàng ngay lập tức lên nỗi khiếp sợ: “Ngươi. . . .ngươi là. . . . .”

      Hạ Thiên nhất thời kịp suy nghĩ, đứng bật dậy. Nàng biết là Ân Dã Thần muốn đào tạo mình trở thành tiểu thư đài gia khuê các, nhưng hề nghĩ tới, sở dĩ làm vậy là để nàng gả cho .

      , nàng là vương phi tương lai của . . . . .

      muốn cưới nàng làm phi.

      “Đúng vậy, nàng có nguyện ý , Linh Lung?” dịu dàng , hơi cúi thấp đầu, ánh mắt tràn đầy nhu tình hề chớp lấy cái, chăm chú nhìn nàng.

      “Ta. . .ta. . .” Hạ Thiên có chút hoảng hốt ngẩng đầu, cũng ngờ lại áp sát mình như thế, vì cúi thấp đầu mà vừa lúc nàng lại ngẩng đầu lên, đôi môi hồng nhuận lơ đãng chạm , lướt qua môi .

      Hai người đều trở nên cứng đờ, hơi thở của Ân Dã Thần khẽ rung động nhưng lại khó có thể phát , ánh mắt thâm sâm nhìn Hạ Thiên chăm chú.

      Khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ bừng như lửa đốt, đôi môi của man mát lành lạnh cũng giống như hơi thở của , khiến cho nàng cảm thấy đó là trận lửa độc, khi chạm vào bốc cháy hừng hực.

      Nàng khỏi nhớ tới nụ hôn lần trước trong thư phòng ở Ly vương phủ, nàng cho rằng người hôn mình là Vương gia đại thúc, lại ngờ khi mở mắt ra trông thấy Ân Dã Thần.

      Đó là nụ hôn khiến cho người ta như si, như say, trong lòng trở nên mê loạn, Hạ Thiên biết có phải bởi vì nàng Ân Dã Thần cho nên mới thích nụ hôn của hay ?

      Nhìn Ân Dã Thần trước mắt phát ra hơi thở lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với nàng lại vô cùng dịu dàng khiến cho nàng khỏi suy nghĩ, nam nhân ưu tú như , có lẽ mình thích , cũng phải là có khả năng chứ?

      “Nàng gì, nghĩa là ngầm chấp nhận rồi đúng ?” Ân Dã Thần lấy lại trạng thái bình thường trước đó, từ trong kinh ngạc của nụ hôn ban nãy phục hồi lại tinh thần, thấp giọng hỏi.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 93: Hướng Linh Lung (thượng)

      “Haha, nào có, ta vẫn còn suy nghĩ đấy thôi, đây chính là chuyện chung thân đại , làm sao có thể qua loa như vậy được?” Nàng giả ngu cười gượng hai tiếng.

      “Ừm, cũng đúng!” Ân Dã Thần gật đầu: “Nàng yên tâm, ta ép nàng, ta chờ câu trả lời của nàng.”

      “Aizz, đừng như vậy mà. . . .à, đúng rồi! Tối nay là 14, ngày mai chính là Trung thu, để ăn mừng lễ hội ngày mai, tối nay chúng ta tổ chức bữa tiệc thịt nướng có được ?”

      “Thịt nướng?” Ân Dã Thần nhìn lên trời xanh, do dự lát, lại có chút khó xử : “Đêm nay trong phủ còn có chút việc cần xử lý. . . . .”

      “A? Oh!” Hạ Thiên có chút mất hứng, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, nàng nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai , ra vẻ có chuyện gì : “Ai da, vậy ngươi mau về .”

      “Ừ, Linh Lung, nàng cũng nghỉ sớm , ngày mai ngoài phố có rất nhiều trò vui, đến lúc đó ta đưa nàng .” Ân Dã Thần dịu dàng .

      “Hắc hắc, ngươi rồi đấy nhé, đến lúc đó được quên nha, được rồi, ngươi mau trở về .”

      Ân Dã Thần gật gật đầu, đứng dậy được vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Thiên cái.

      “Haha, ngày mai gặp!” Hạ Thiên nở nụ cười tươi rạng rỡ, vẫy vẫy tay với .

      Ân Dã Thần thu hồi ánh mắt, chần chờ nữa mà xoay người bước .

      Hạ Thiên nhìn theo bóng lưng của rời , cho đến khi bóng dáng ấy biến mất ở góc khuất, nụ cười khuôn mặt nàng dần dần trở nên cứng ngắc, sau đó từ từ biến mất, còn nhìn thấy nữa.

      Lúc Ân Dã Thần rời cũng chú ý thấy tia mất mát lóe lên trong mắt Hạ Thiên, nhìn sắc trời, mặt trời lên đỉnh đầu, cũng sắp đến giờ ngọ rồi, nghĩ đến đây, bước chân của trở nên nhanh hơn, mau chóng hồi phủ.

      Vừa đến gần cửa, gia đinh liền cúi chào: “Tam hoàng tử, ngài trở về.”

      Ân Dã Thần hờ hững gật đầu, thuận miệng hỏi: “Linh Lung đâu?”

      “Thưa Tam hoàng tử, Linh Lung nương ở rừng trúc Tiểu Tạ.”

      Ân Dã Thần gật gật đầu, ý mình biết rồi, sau đó lập tức về phía rừng trúc Tiểu Tạ.

      Gia đinh theo phía sau , cẩn thận khép cửa lại.

      Rừng trúc Tiểu Tạ nằm ở nơi xa xôi trong phủ, là rừng trúc cực kỳ u tĩnh lặng, trong rừng trúc có gian nhà gỗ , nhà gỗ có ba gian, cửa mở, nữ tử toàn thân y phục màu trắng, được dệt bằng lụa mỏng, đơn thuần sạch , ngồi đánh đàn bên chiếc bàn trong đình nghỉ mát.

      Làn điệu du dương, tiếng nhạc cao vút, nhàng đung đưa, quanh quẩn bên trong rừng trúc tĩnh mịch, người đánh đàn mặc uyển lụa mỏng, thân thể thon dài tuyệt mỹ để lộ ra làn da mềm mại.

      khắc này, tiếng đàn dễ nghe đột nhiên dừng lại, nữ tử kia nghiêng đầu lên nhìn, hai hàng chân mày tràn đầy vui vẻ, vội vàng đứng dậy, chậm rãi chạy tới.

      “Thần!”

      Nàng ta vui mừng bổ nhào vào trong lòng Ân Dã Thần, thanh mềm nhũn, làm nũng : “Sao chàng lại về trễ như vậy? hôm nay ở lại bồi người ta mà!”

      Ân Dã Thần vỗ vỗ lưng nàng, khuôn mặt hàn băng vạn năm thay đổi lại có chút giãn ra: “ xin lỗi, chờ lâu rồi sao?”

      dắt tay nàng vào bên trong đình, ôm nàng ngồi xuống, mặt nữ tử che cái mạng mỏng bằng lụa màu xanh nhạt, khẽ cười dịu dàng: “ sao, chỉ cần là chàng, cho dù phải đợi bao lâu ta cũng đều nguyện ý.”

      Ân Dã Thần cũng cười, cách lớp khăn che mặt, điểm lên cái mũi nho thon thon của nàng, : “Miệng bôi mật sao?”

      “Nào có! Người ta vốn là như vậy.” Nàng bất mãn hờn giận, khẽ đấm vào ngực chút, lại nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: “Trước đây chàng vẫn luôn trở về từ rất sớm, sao hôm nay lại về trễ như vậy?”
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 94: Hướng Linh Lung (hạ)

      Nhắc tới chuyện này, nụ cười của Ân Dã Thần vốn lạnh nhạt lại càng hề có chút dao động, để lộ ra chút cử chỉ nào: “Hình như nàng ta bắt đầu hoài nghi rồi!”

      Nữ tử áo lụa toàn thân run lên, giống như tiết lộ lòng nàng vô cùng khẩn trương, vội vàng hỏi: “Nàng ta có biết ? Bọn họ có biết ?”

      Ân Dã Thần lắc đầu: “ lắm, hẳn là mọi chuyện vẫn ổn, nhưng ta vẫn yên tâm, ngày hòa thân gần ngay trước mắt rồi, chỉ còn hơn tháng nữa thôi.”

      Nàng lập tức gắt gao túm lấy tay Ân Dã Thần, gần như hoảng loạn : “Thần, nhất định được để cho nàng ta biết! Nhất định được để cho nàng ta biết! Nếu nàng ta , ta phải làm sao bây giờ? Ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng, ta muốn sang Hoằng Việt quốc!”

      “Ta biết!” Ân Dã Thần trấn an cảm xúc bỗng nhiên bùng phát của nàng, thản nhiên : “Linh Lung, nàng yên tâm, ta cũng hy vọng nàng rời xa ta, chỉ là làm như vậy, hình như đối với nàng ấy có chút bất công. . . .”

      Giọng đột nhiên ngừng lại chút, có phần hoảng hốt khi nghĩ tới bóng dáng ở Lê viện kia, nhớ tới nụ hôn làm cho lòng rung động, theo bản năng sờ sờ khóe môi, nơi đó, dường như vẫn còn có thể cảm giác được ngọt ngào ấm áp của nàng.

      bỗng nhiên do dự đứng lên, mình. . . . phải làm như vậy sao?

      Nữ tử che mặt kinh ngạc nhìn nam nhân mình thương đứng trước mặt, vẻ mặt của lúc này, giống như là nhung nhớ, giống như là đành lòng, giống như lại rất đỗi dịu dàng, tất cả những thứ này, đều là vì ai?

      Là vì mình, hay là vì nữ nhân kia?

      Nàng đột nhiên ôm chặt lấy Ân Dã Thần, nghẹn ngào nỉ non: “Thần, phải là chàng thích nàng ta rồi đấy chứ? Có phải là thích nàng ta rồi hay ? Chàng hãy nhìn cho , nàng ấy phải là ta, người chàng chính là ta chứ phải là nàng ấy, Thần! Ta chàng, rất chàng, ta muốn gả cho người khác, muốn!”

      Ân Dã Thần khẽ ngẩn ra, có chút mất tự nhiên thu lại dòng suy nghĩ miên man đó, lên tiếng an ủi: “Linh Lung, đừng như vậy, ta bỏ rơi nàng.”

      “Vậy từ ngày mai chàng đừng đến Lê viện nữa, có được ? Chỉ cần cho người bảo vệ nữ nhân kia, nhốt nàng, cho nàng rời , đợi đến ngày hòa thân đem nàng tiến cung, chàng cần phải đến chỗ nàng ta nữa, có được ?”

      Lòng nàng vô cùng sợ hãi, ở khắc kia, nàng đột nhiên sợ hãi thương người khác, cái người kia, cái người mà dáng vẻ giống bản thân mình hệt như hai giọt nước.

      Bởi vì, tuy rằng đối xử với nàng rất tốt, nhưng lại chưa bao giờ nàng, có lẽ, thích nàng, vậy nên mới nguyện ý giúp nàng đào hôn, thậm chí còn nguyện ý đáp ứng câu của nàng, tìm nữ nhân giống nàng để làm người thay thế.

      Nàng – Hướng Linh Lung, chỉ muốn gả cho Tam hoàng tử của vương triều Vũ Trinh.

      Nhưng mà, nàng ngờ rằng, đời này lại có người giống mình đến thế, hơn tháng trước, khi trở về với mình rằng gặp được người vô cùng giống nàng, nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi.

      Hưng phấn, bởi vì cuối cùng chuyện hòa thân kia có người thay thế mình, nhưng mà nàng cũng sợ hãi, ngay từ lúc nàng đau khổ cầu xin Ân Dã Thần giúp nàng lừa gạt nữ tử kia, nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

      Bởi vì nàng phát , trong lời của Ân Dã Thần, có nhiều thêm người, mà người đó phải là nàng, người đó là thế thân của nàng.

      Đây là chuyện đáng sợ biết bao! Vì đào hôn, nàng màng đến điều gì khác, từ bỏ gia đình, từ bỏ thân phận đường đường là thiên kim của Thừa tướng, cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh , nhưng mà, nếu thương nàng, nàng phải làm sao bây giờ?

      Nàng nên làm thế nào đây?

      Nghe trong lời của Hướng Linh Lung dường như có phần cố tình gây , mày kiếm của Ân Dã Thần khẽ nhíu lại: “Linh Lung, đừng làm loạn, việc này vô cùng quan trọng, nàng muốn thất bại trong gang tấc sao?”

      “Nhưng mà, Thần. . . . .”

      “Được rồi, Linh Lung! Hôm nay nàng cũng mệt rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi !” Ân Dã Thần nhàn nhạt ngắt lời nàng, đứng dậy, ngẫm nghĩ hồi, lại : “Có số việc, nên nghĩ nhiều, hãy tin tưởng chính bản thân mình.”

      xong, huyền y dài tản mác bên dưới bóng trăng, mờ mờ ảo ảo giấu dưới tầng ánh trăng mờ mịt, dần dần biến mất ở trong rừng trúc.

      Lẳng lặng nhìn theo phương hướng mà rời , Hướng Linh Lung thào khẽ : “ . . . .là do ta suy nghĩ quá nhiều sao?”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :