1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 85: Nàng muốn đem tất cả xương cốt của nuốt vào trong bụng

      “Đại thúc!” Nàng bỗng nhiên .

      “Sao?” Ân Tịch Ly cũng hiểu, chủ ý của nàng là bỏ chòm râu của , nhưng bây giờ thể nào tức giận được nữa rồi, thân thể mềm mại ở trong ngực, áp chế ở người , kỳ lạ, như vậy lại khiến cho cảm thấy vô cùng ngọt ngào và thân mật.

      có bất kỳ dục niệm nào, đột nhiên cảm thấy, nếu cứ như vậy mà ở cạnh nhau, râu ria gì kia, cũng để cho nàng cạo hết!

      “Ngươi có làn da tốt. . . . .” Con ngươi to tròn lúng liếng của Hạ Thiên phát ra tia sáng rực rỡ, nàng hề chớp mắt mà nhìn , dao cạo râu trong tay cũng hề ngừng lại, lúc này cạo được hai phần ba rồi.

      Trông thấy chiếc cằm vòng cung hoàn mỹ dần dần lộ ra, còn có bờ môi mỏng gợi cảm, Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, tiểu Thanh lại lần nữa trở nên háo sắc, hai mắt của A Vinh tỏa sáng, giống như là ở trước mặt , còn là Ly vương điện hạ nữa, mà là vị nương đẹp như thiên tiên.

      Cho đến khi bộ râu hoàn toàn được cạo xong, Hạ Thiên dùng khăn ướt lau sạch những sợi râu li ti, rồi lại ngơ ngác nhìn Ân Tịch Ly.

      Ân Tịch Ly sờ sờ chiếc cằm bóng loáng, có chút bất đắc dĩ than tiếng, xem ra nếu muốn nuôi lại chòm râu như trước, e rằng phải đợi nhiều năm rồi.

      Nhưng mà, trông thấy dáng vẻ ngẩn người nhìn chằm chằm mình của Hạ Thiên, nhịn được cười cười, thuận thế ôm lấy nàng đổ lên người mình, đem nàng chống trước mắt mình, để cho hình ảnh của bản thân cứ thế mà rọi vào đôi con ngươi trong suốt, bất đắc dĩ cười cười: “Nha đầu, ánh mắt của ngươi bây giờ, giống như là muốn đem ta ăn luôn đấy!”

      Hạ Thiên ngây ngốc nhìn , , nàng đâu chỉ muốn ăn luôn, mà quả là muốn đem tất cả xương cốt của nuốt hết vào trong bụng, nuốt trọn cả người .

      Cuối cùng nàng hiểu, vì sao được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam, vẻ đẹp của , phải là cái kiểu đẹp thanh tú giống như Ân Tử Dương, cũng giống như Ân Dã Thần thường ngày lạnh lùng bỗng nhiên nở nụ cười lại trở nên lẳng lơ diêm dúa, vẻ đẹp của , dường như là loại mộng ảo phiêu dật, khiến cho người khác chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ dám chạm vào, lại tồn tại cách chân như vậy, lúc khẽ cười dịu dàng, khi nhíu mày cứng rắn, hay có khi lại trầm mặc cách nghiêm nghị, hoặc đôi lúc lại chuyện cách cao hứng.

      “A ——” Nàng đột nhiên gào lên tiếng, vốn dĩ là nghiêng mình, lại bổ nhào về phía trước, cả người áp chặt vào thân thể của Ân Tịch Ly, hét to: “ cho phép nhìn, cho phép nhìn, ai cũng được nhìn!”

      Nàng gắt gao che khuôn mặt của Ân Tịch Ly, quay đầu trừng mắt nhìn tiểu Thanh và A Vinh: “Vừa rồi các ngươi nhìn thấy, bây giờ cho nhìn nữa, ra ngoài, ra ngoài, cho nhìn, cho nhìn nữa!”

      “Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Thanh và A Vinh lưu luyến rời, phải biết rằng, bọn họ được nhìn thấy dung mạo của Ly vương điện hạ sáu năm rồi.

      “Huhu. . . . .Các ngươi được nhìn. . . . .” Hạ Thiên dẩu môi, khóc hai nháo.

      Tiểu Thanh còn muốn câu gì, cả người lại đột nhiên rùng mình, giương đôi mắt còn thất thần, bỗng phát , Ly vương điện hạ dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ.

      Thân thể của tiểu Thanh trở nên cứng đờ, lập tức : “Vâng, nô tỳ lập tức ra ngay!” Dứt lời, liền vội vàng kéo A Vinh ra khỏi thư phòng, nhân tiện đóng cửa lại.

      “Bọn họ ra ngoài rồi!” Ân Tịch Ly thản nhiên .

      Hạ Thiên cắn cắn môi, nước mắt lưng tròng: “Đại thúc, ngươi để râu lại có được ?”
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 86: Nhìn lần – trăm lượng

      Hạ Thiên cắn cắn môi, nước mắt lưng tròng: “Đại thúc, ngươi để râu lại có được ?”

      Ân Tịch Ly dở khóc dở cười: “Còn có thể mang râu trở lại được sao?” Nàng nghĩ râu là mũ à? Muốn tháo tháo, muốn mang mang?

      Hạ Thiên lại mếu mếu, dường như lại muốn khóc rồi.

      Ân Tịch Ly vội vàng xoa đầu nàng, an ủi vài cái: “ phải là ngươi dẫn bọn họ đến để nhìn ta sao? Sao lại cho người ta nhìn nữa?”

      Hạ Thiên rụt cổ lại, nghĩ tới mục đích của mình bị đại thúc phát ra, nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì thế lại rầu rĩ vui : “Ta hối hận, cho nên muốn để bọn họ nhìn nữa.”

      “Hối hận? Vì sao?” Ánh mắt của Ân Tịch Ly trở nên sâu kín, dường như có chút chờ mong có thể được nghe thấy từ trong miệng nàng câu trả lời khiến cho cảm thấy vui sướng.

      Hạ Thiên nhìn , kỳ thực, nàng cũng cảm giác trong lòng mình, nàng muốn, khuôn mặt này của đại thúc chỉ để cho mình mình xem, để cho mình mình được thưởng thức, bất kỳ ai khác cũng đều được.

      Nhưng mà, câu trả lời này nếu ra, quả thực rất dọa người, cũng rất kỳ quái, vì thế, nàng ngẫm nghĩ hồi, đành phải rầu rĩ : “Ta cảm thấy bọn họ trả tiền ít quá, ngươi đẹp như vậy, mười hai bạc đủ, trăm lượng mới cho họ xem!”

      “. . . . .” Ân Tịch Ly im lặng nên lời, trong lòng đều là thất vọng và tức giận.

      Nửa ngày trôi qua, mới nhàng thở dài, giống như là với nàng, lại giống như là tự với chính mình: “Ta phải làm thế nào với ngươi bây giờ. . . .”

      “Cái gì?” Giọng của rất , Hạ Thiên phải là người tập võ, mẫn cảm với tiếng gió thổi cỏ lay gì đó, nàng thể nào nghe ra được gì.

      Ân Tịch Ly trả lời, chỉ nhắm mắt lại, trong đầu lần lại lần hồi tưởng những lời mà Ân Dã Thần với mình, lúc lâu sau mới mở mắt, bình tĩnh nâng Hạ Thiên đứng dậy.

      Lúc này Hạ Thiên mới để ý tới bản thân mình hoàn toàn áp ở người , hai thân thể kề sát vào nhau, nếu phải là Ân Tịch Ly chủ động nâng nàng dậy, nàng cũng ý thức được thân mật giữa hai người.

      Mặt của Hạ Thiên nóng bừng như lửa đốt.

      Ân Tịch Ly bỗng nhiên nghiêm nghị đứng lên: “Vừa rồi ngươi , khuôn mặt này của bổn vương, xem lần là trăm lượng đúng ?”

      “A? Đúng. . . .đúng vậy. . . .” Nàng quả là muốn thu trăm lượng bạc của tiểu Thanh và A Vinh.

      Nào ngờ, Ân Tịch Ly duỗi bàn tay, giơ ra trước mặt nàng, các khớp xương cứng cáp, ngón tay thon dài vô cùng đẹp đẽ.

      Hạ Thiên khỏi ngẩn ngơ.

      “Ngươi nhìn ta mấy lần? đếm được phải ? Được, bổn vương cũng tính mắc cho ngươi, vạn lượng là được rồi.” Ngữ khí lạnh nhạt, lời lạnh nhạt, lạnh lẽo hoàn toàn thẩm thấu đến tận trong lòng của Hạ Thiên.

      “Đại thúc thúi! Sao ngươi lại mọn như vậy?” Hạ Thiên tức giận, tia thẹn thùng khi nãy hoàn toàn biết mất.

      đưa sao?” Ân Tịch Ly nhíu mày: “Vậy nhắm mắt lại, cho ngươi nhìn bổn vương nữa!”

      Tim phổi của Hạ Thiên đều tức đến nỗi muốn vọt ra ngoài, hai lời liền nhắm mắt lại: “ thèm nhìn thèm nhìn, ta mới lạ gì mà phải nhìn, ngươi mau nhanh , nhanh , đừng đứng ở đây cản trở tầm mắt của ta!”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 87: Hôn

      Hạ Thiên vô cùng khí phách nhắm mắt lại, nhìn là nhìn, vừa nhắm mắt là nhắm hơn mười phút, trong thư phòng trở nên yên tĩnh tiếng động, giống như là chỉ còn lại mình nàng.

      Hạ Thiên co giật khóe môi, câu: “Ngươi ra ngoài chưa? Chưa hãy mau , đừng có ở lại rồi ta nhìn ngươi!”

      Giọng thanh thúy phiêu dạt trong khí, lặng lẽ quanh quẩn nơi thư phòng, nhưng hề có tiếng trả lời.

      Xem tình hình này, có lẽ ra ngoài rồi.

      Hạ Thiên hừ tiếng mới vừa lòng mở to mắt, lại ngờ ngay lúc này, cảm giác bên hông đột nhiên trở nên căng thẳng, bàn tay to lớn ôm chặt eo của nàng, bàn tay ấm áp còn lại đưa lên khuôn mặt trái xoan, che đôi mắt nàng muốn mở ra.

      “Ngươi. . . . .” Nàng ngẩn người, hoảng hốt hô lên, hai cánh môi ấm áp liền rơi xuống, hôn lên đôi môi của nàng, nuốt tiếng kinh hô vào trong miệng.

      Hạ Thiên giãy giụa kịch liệt! Sắc mặt sung huyết đỏ bừng, thể nhìn thấy, lòng nàng hoảng hốt, biết là ai hôn mình, nhưng lại mơ hồ có cảm giác người này vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi nàng hế có cảm giác làm gì nguy hiểm đến mình.

      Hạ Thiên càng vùng vẫy mạnh, nụ hôn của người ấy lại càng dịu dàng, cánh môi mềm mại ướt át, lưu luyến mút lấy đôi môi nàng, giống như mảnh bông tuyết nhàng rơi đất, dịu dàng đến khó tin, khiến cho tim nàng đập mạnh liên hồi!

      Nàng có cảm giác nguy hiểm, cũng có cảm giác ghê tởm, chỉ có hương vị nhàn nhàn cùng đôi môi ấm áp vây quanh, khiến cho nàng dần dần hòa tan trong biển tình ngọt ngào.

      Là ai? Ai hôn nàng? Đại thúc sao?

      Khi nãy chỉ có hai người bọn họ ở trong này, chẳng lẽ là đại thúc? Nàng hít vào sâu, cảm thấy hương thơm này quả là ở người đại thúc, lúc này, dù vẫn thể nhìn thấy gì nhưng Hạ Thiên dần dần lấy lại bình tĩnh.

      Được rồi, nếu là đại thúc. . . . Ách, dù sao, đại thúc đẹp trai như vậy, dù sao cũng phải là lần đầu tiên bị hôn. . . . .

      Nghĩ như vậy, hai cánh môi cọ sát lẫn nhau cũng đủ để khiến cho người kia thỏa mãn, lại bá đạo thăm dò, tiến vào trong miệng nàng, công thành chiếm đất.

      Hô hấp khỏi tăng thêm vài lần, bầu khí dần dần trở nên nóng rực, Hạ Thiên là do bản thân mình hay là do mặc nhiều lớp quần áo , tại sao chỉ trong giây lát mà cả người trở nên vô cùng nóng bỏng, hình như chính mình cũng khác biệt là bao. . . . .

      Nàng cảm thấy, nếu còn tiếp tục như vậy, nhất định xảy ra cái chuyện gì kia, Thiên Lôi chạm phải Địa Hỏa, càng thể vãn hồi. . . . .

      Trong lòng bắt đầu hoảng loạn, cũng có chút sợ hãi, tuy rằng thể thừa nhận, nàng hề chán ghét nụ hôn này, thậm chí còn hơi thích thích, nhưng nàng cũng phải là người dễ dàng cởi mở, cứ như vậy mà cùng với tên nam nhân làm cái chuyện kia . . . . . .
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 88: Là ai hôn nàng?

      Trong lòng bắt đầu hoảng loạn, cũng có chút sợ hãi, tuy rằng thể thừa nhận, nàng hề chán ghét nụ hôn này, thậm chí còn hơi thích thích, nhưng nàng cũng phải là người dễ dàng cởi mở, cứ như vậy mà cùng với tên nam nhân làm cái chuyện kia . . . . . .

      Cũng may, người kia hình như lại có chút do dự, sau đó đột nhiên nhàng buông Hạ Thiên ra, bàn tay to dày ấm áp vẫn luôn che khuất ánh mắt nàng, trong lòng bàn tay, hai hàng mi của nàng bất an chớp chớp, khiến trong lòng lại lăn tăn gợn sóng.

      Đột nhiên, ngay khi Hạ Thiên tưởng rằng chuẩn bị thả nàng ra, cổ của nàng bỗng nhiên tê rần, toàn thân lập tức thể cử động, nàng, bị điểm huyệt rồi!

      Phía sau có gì đó chợt lóe lên, nàng cảm giác được mảnh lụa mềm mại xẹt qua mu bàn tay.

      Hạ Thiên theo bản năng đưa tay ra bắt lấy, ơ, đúng, phải là nàng bị điểm huyệt sao? Vừa rồi toàn thân còn thể cử động, sao chỉ mới chớp mắt lại cử động được rồi?

      Cảm thấy khác thường, Hạ Thiên bỗng mở mắt, thấy mình vẫn đứng ở thư phòng, vị trí trước mắt vẫn như cũ, chỉ là còn thấy bóng dáng của người kia.

      “Đại. . . .” Hạ Thiên theo bản năng mà kêu lên, lại rơi vào lồng ngực ấm áp từ phía sau, đem nàng nhàng kéo vào trong lòng, đỉnh đầu, truyền đến giọng lạnh lùng pha lẫn dịu dàng: “Linh Lung, phải về nhà rồi!”

      Hạ Thiên đột nhiên quay đầu lại, sững sờ nhìn : “Tam ca? Sao lại là ngươi?”

      Làm sao có thể là ? Làm sao có thể là Ân Dã Thần? Người vừa mới hôn nàng, chẳng lẽ phải là đại thúc sao?

      Mùi hương quen thuộc, khoảnh khắc đó, giống như giấc mộng, nàng rốt cuộc là hay giả. Chẳng lẽ vừa rồi đại thúc rời , mà người hôn nàng chính là Ân Dã Thần vừa mới đến sao?

      Hạ Thiên cảm thấy mờ mịt, giờ khắc này, trong lòng nàng vô cùng hoang mang, vừa rồi, rốt cuộc là ai?

      “Sao vậy? thể là ta sao?” Đôi mắt đen láy của Ân Dã Thần trầm xuống, mâu quang khóa chặt nàng.

      , có. . . . .” Hạ Thiên cụp mắt, nàng có thể hỏi sao? Hỏi vừa rồi có phải là hôn nàng hay sao? Ôi trời, thà giết nàng còn hơn! Loại chuyện như vậy sao có thể hỏi ra khỏi miệng được chứ.

      Ân Dã Thần vuốt ve mái tóc của nàng, cười đến dịu dàng: “Đúng lúc ta vừa ngang qua đây, biết nàng ở trong phủ của hoàng thúc, cho nên tiện đường đón nàng về, chúng ta thôi, về nhà nào!”

      “Ừ.” Hạ Thiên gật gật đầu, thẫn thờ theo phía sau .

      Về nhà.

      Về nhà sao. . . . . . Nhà của nàng chính là ở thế kỷ 21.

      Nhưng mà, khi nghe đến lời này, trong lòng vẫn có cảm giác đặc biệt, lại biết phải diễn tả như thế nào.

      *

      Xa xa phía chân trời, vệt sáng lan dài như nhuốm mực, khắp vùng chân trời ửng đỏ, mặt trời rực rỡ như ngọn lửa, từng chút từng chút nhô lên, nắng, càng lúc càng trở nên chói lọi.

      Thiên Thánh điện, là nơi hàng ngày Thiên Thịnh đế - hoàng đế của vương triều Vũ Trinh xử lý chuyện quốc gia đại , đại điện được đốt hương, trong đĩnh trầm hương cực lớn, hai con tử kim phi phượng sum vầy (*) khói trắng lượn lờ nghi ngút, tạo nên những tầng màu trắng nhạt, chiếc rèm nạm vàng thêu hoa kéo dài, che lấp song cửa sổ, từng trận thanh cách khung cửa sổ mà truyền đến.

      (* Tử kim : vàng tím.)

      Ân Tịch Ly đứng ngay bên ngoài cửa sổ, nghe thấy giọng từ bên trong vọng ra.

      “Hoàng thượng, thần nghe tìm thấy nữ nhi của thừa tướng, Hướng Linh Lung!”

      “Ồ? Tìm được rồi sao? Ở đâu? Sao mau đưa nàng trở về?” Giọng của Thiên Thịnh Đế có phần tức giận, nhưng lại nghe được ràng.

      “Muôn tâu hoàng thượng, là Ly vương điện hạ bảo hạ thần trước tiên được bứt dây động rừng, cho nên chúng thần chỉ biết được hành tung của Hướng Linh Lung.”

      vậy, Ly vương cũng biết rồi sao?”

      Ân Tịch Ly bước qua cửa sổ, thuận tay mở ra cổng chính của Thánh điện.

      “Thần đệ tham kiến hoàng thượng.”

      Thiên Thịnh Đế ngồi ngay ngắn ở ngai vàng, bên dưới đại điện, Lục Bộ thượng thư Hà đại nhân với mái tóc hoa râm đứng bên tay phải, nhìn thấy Ân Tịch Ly bước vào Thánh điện, cũng vội vàng đứng dậy: “Hạ thần tham kiến Ly Vương điện hạ.”

      Lục bộ thượng thư hành lễ mới được nửa, lại đột nhiên trợn to mắt, cố gắng giữ vững hô hấp, nhìn Ân Tịch Ly hề chớp mắt, cảm thấy hoàn toàn choáng váng.

      Trời ơi! Trước mắt mình chính là Ly vương điện hạ sao? Sáu năm qua, quen nhìn thấy Ly vương gia xuất với chòm râu quai nón, bộ dạng giống như lão già, hôm nay còn bộ râu đó nữa, lại đột nhiên dám thừa nhận rồi.

      Ngay cả Thiên Thịnh Đế trong chớp mắt cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Ân Tịch Ly: “Tịch Ly. . . . Râu của ngươi. . . . .”
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 89: Hướng Linh Lung = Hạ Thiên

      “À, râu sao?” Ân Tịch Ly vẫn theo thói quen xoa xoa cằm, thèm để ý : “Thần đệ cạo rồi!”

      Chưa vì sao mà cạo, có lý do, cũng có nguyên nhân, cạo chính là cạo thôi!

      Từ sau khi rời khỏi thư phòng, mỗi người gặp, từ lão quản gia bé, cho tới gia đinh nha hoàn, ai là trợn tròn mắt nhìn .

      Rơi vào đường cùng, chỉ có thể mang theo chiếc nón rộng vành để che khuất khuôn mặt, sau khi tiến cung mới tránh được chút phiền phức, nhưng đội nón rộng vành vào gặp hoàng thượng là vô cùng bất kính, vậy nên, khi đến cổng Thiên Thánh điện, đành phải tháo xuống.

      Cạo rồi sao? Ân Tịch Ly chút để ý đến lời của mình, lại khiến cho hoàng thượng và lục bộ thượng thư giật mình ngay tại chỗ, bắt đầu từ sáu năm trước, vô cùng coi trọng chòm râu bảo bối, xem chúng như tính mạng của mình, thế mà bây giờ lại cạo rồi, hơn nữa nhìn vẻ mặt của , giống như là hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

      Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      “Khụ khụ.” Thiên Thịnh Đế thanh thanh yết hầu, có chút lo lắng nhìn : “Tịch Ly, gần đây ngươi có chuyện gì chứ? Ngươi yên tâm, thái y trong cung, y thuật cao minh, nhất định . . . . .”

      Khóe miệng của Ân Tịch Ly khẽ giương lên, bất đắc dĩ : “Hoàng thượng, thần đệ bị bệnh, trước tiên nên chính vẫn là quan trọng nhất!”

      Thiên Thịnh Đế mất tự nhiên : “Khụ, đúng, chính , Tịch Ly, nghe ngươi tìm được Hướng Linh Lung? Bây giờ nàng ở đâu? Sao đưa nàng trở về?”

      “Hoàng thượng, thần đệ quả tìm được nàng.” Trong lòng Ân Tịch Ly vẫn luôn do dự, hôm nay, trước khi tiến cung, vẫn cân nhắc, việc này có lẽ vẫn chưa nên để cho hoàng thượng biết, có thể còn cách khác để xoay chuyển tình thế, nhưng giờ khắc này trót đâm lao phải phóng theo lao mà thôi.

      Buổi tối hôm thi hội ngày hôm đó, có rất nhiều người nhận ra nàng, Hướng Linh Lung bình thường tuy rất ít khi nào ra khỏi cổng, người quen biết nàng nhiều lắm, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi của thừa tướng, tất cả các quan lại đưa con mình đến thăm hỏi lẫn nhau là điều thể nào tránh khỏi, huống chi thi hội là cuộc thi vô cùng văn nhã, càng hấp dẫn ít thư sinh, quan lại đến tham gia.

      Đêm đó nàng lộ diện, ít người nhận ra nàng, tuy rằng kịp thời ngăn cản những người đó đến Lê viện để thăm nàng, nhưng tin tức cuối cùng vẫn đến tai hoàng thượng, tại, chỉ e rằng muốn giấu cũng giấu xong rồi.

      “Như vậy, sao hôm qua nghe thấy ngươi với trẫm việc này?” Thiên Thịnh Đế nhìn cái, cảm thấy đệ đệ của mình dường như có tâm gì đó, dáng vẻ dường như có chút bất an.

      “Hoàng thượng, bây giờ Hướng Linh Lung ở Lê viện của Ân Dã Thần, hôm qua Dã Thần bàn bạc với thần đệ, Hướng Linh Lung cũng muốn hồi phủ tiếp nhận thánh chỉ thành thân, thần đệ muốn bứt dây động rừng, khiến nàng lại bỏ trốn, cho nên mới để cho Ân Dã Thần giữ nàng ở bên cạnh, đến ngày hòa thân, lúc đó nàng muốn chạy cũng kịp nữa,cho nên mới chưa với hoàng thượng việc này.”

      Ân Tịch Ly thản nhiên , lời của nửa nửa giả.

      Ngày hôm qua, lúc Ân Dã Thần đến tìm , quả với , nha đầu kia muốn bị đem hòa thân nên mới trốn hôn, cũng từng suy nghĩ, nếu đến lúc đó lừa được hoàng thượng có thể nào trực tiếp đem nha đầu kia mang về hay ?

      Nhưng mà, Dã Thần với có biện pháp khiến cho nha đầu kia phải ngoan ngoãn mà gả cho Hoằng Việt quốc, nàng là vương phi tương lai của vương triều Hoằng Việt. Bởi vì phải gánh vác sứ mệnh hòa bình của hai nước, nàng nhất định phải sang Hoằng Việt quốc, thể nào quan tâm đến giang sơn và dân chúng của vương triều Vũ Trinh được.

      Bởi vậy, chỉ có thể chờ, chờ đến ngày hòa thân, lúc đó, Ân Dã Thần tự động đem nàng tiến cung, hoàn thành nghi thức sắc phong quận chúa.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :