1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 80: Hối hận

      “Phốc——” Hạ Thiên trực tiếp phun ra ngụm trà vừa mới hớp vào trong miệng.

      , phải là nôn, chính xác là nôn, ngụm nước miếng trực tiếp văng lên mặt của A Vinh.

      “Ai da, tiểu thư, người làm sao vậy?” Sau khi tiểu Thanh khôi phục lại bình thường, vội vàng lấy khăn lụa lau mặt giúp A Vinh, A Vinh cũng ngây ngất chìm đắm trong hâm mộ đối với thiên hạ đệ nhất mỹ nam, cũng phát ra bản thân mình bị người khác phun lên mặt.

      Hạ Thiên thể nào tin được, nhìn tiểu Thanh lắp bắp : “Ngươi. . .ngươi. . .ngươi , Ly vương điện hạ, . . .. . .. . . . .đệ nhất mỹ nam?”

      Đệ nhất mỹ nam?

      vậy mà lại là đệ nhất mỹ nam?

      Nhớ tới đại thúc với gương mặt mọc đầy râu quai nón, nàng cảm thấy đầu mình có vô số quạ đen bay qua . . . . .

      “Tiểu thư, vẻ mặt của người như vậy là sao? Ly vương điện hạ vốn là người xinh đẹp nhất vương triều Vũ Trinh của chúng ta, mặc kệ là nam hay nữ, có ai có thể so sánh được với dung mạo của Ly vương điện hạ nha!” Tiểu Thanh bất mãn .

      “Mẹ kiếp! Đại thúc già như vậy mà được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam? Thẩm mỹ của các người có vấn đề sao?”

      Mắt của bọn họ như thế nào mà bảo đại thúc đẹp trai? Ánh mắt như thế nào mà lại bảo rằng đại thúc đẹp trai vậy hả?

      “Tiểu thư! Nô tỳ cho người Ly vương điện hạ như vậy!” Tiểu Thanh mạnh mẽ rống lên, cũng quan tâm đối phương có phải là chủ tử của mình hay , cũng quan tâm đến mình có phải là nha hoàn của người ta hay , chỉ biết rằng, vũ nhục Ly vương điện hạ chính là vũ nhục nàng! , so với vũ nhục nàng còn nghiêm trọng hơn!

      Hạ Thiên rơi lệ, hoàn toàn bị tiểu Thanh đánh bại, chỉ có thể ôm lấy đầu đau nhức, than thở : “Ta này tiểu Thanh, chẳng lẽ ngươi phát nguyên chòm râu quai nón vừa đen vừa dày mặt sao? Chẳng lẽ ngươi phát bụng tâm địa gian trá, cả ngày chỉ thích khi dễ người khác sao?”

      Mà nàng, chính là cái người cực kì bi thảm, xui xẻo bị khi dễ kia!

      đến chuyện này, tiểu Thanh cực kỳ bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu thư, người biết rồi, đối với chuyện này, Ly vương điện hạ cũng có biện pháp nào khác, năm nay ngài ấy mới chỉ có 27 tuổi, lớn hơn đương kim thái tử điện hạ có ba tuổi, là đệ đệ tuổi nhất của đương kim hoàng thượng, nhận hết ân sủng của hoàng thượng và thái hậu nương nương, trong kinh thành có ai là muốn nịnh bợ vị tiểu Vương gia này? Hơn nữa, vị Vương gia này mỹ mạo kinh người, mỗi ngày, người đến cửa cầu hôn nhiều kể xiết, cho đến bậc cửa bên ngoài cũng bị phá hư nhiều lần.

      Ly Vương điện hạ còn cách nào khác, từ đó về sau đành phải cố ý che dung mạo của bản thân mình, cũng với tất cả mọi người ở trong thiên hạ rằng, chỉ cưới vương phi có dung mạo đẹp hơn . . . . .”

      Lời này vừa ra, ngay lập tức khiến cho trái tim của tất cả thiếu nữ, thiên kim tiểu thư đều tan vỡ! Hạ Thiên cảm thán, thử hỏi, là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, đệ nhất nha! Nếu có người so với còn đẹp hơn, còn có thể đứng hạng nhất sao?

      nghĩ tới Vương gia đại thúc lại cố ý dùng chòm râu để che khuất dung mạo của mình, , nhìn đến bộ dạng râu ria của bây giờ, biết ai có thể tin được chỉ mới 27 tuổi? Quả nhiên là chỉ có mình đại thúc thôi, những tuổi trẻ, mà còn là đệ nhất mỹ nam, sao có thể là kẻ bại hoại được?

      Hạ Thiên hối hận, hối hận đến xanh cả ruột gan!
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 81: Đánh cược

      Hạ Thiên hối hận, hối hận đến xanh cả ruột gan.

      Tại sao trước kia nàng lại phát đại thúc là mỹ nam?

      Tại sao lại phát , phía sau bộ râu lùm xùm của đại thúc, chính là khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi khiến cho nhân thần phẫn nộ?

      Nếu sớm biết là đệ nhất mỹ nam, nàng nhất định thưởng thức vài cái, vì bản thân mình mà ghi nhớ cho kỹ.

      “Ly vương điện hạ đáng thương! Từ nay về sau thể nào để lộ ra khuôn mặt của mình!” Tiểu Thanh khổ sở thở dài, thút tha thút thít, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi, cũng biết là nàng bởi vì Ly vương điện hạ thể dùng khuôn mặt của chính mình gặp người khác mà thương tâm, hay là vì bản thân còn được nhìn lại khuôn mặt mỹ lệ của Ly vương điện hạ mà thương tâm.

      “Ngươi rất muốn nhìn sao?” Hạ Thiên đột nhiên nhướng đôi hàng mi, thần thần bí bí hỏi tiểu Thanh: “Ngươi chẳng phải là rất muốn nhìn lại dung nhan tuyệt mỹ của Ly vương điện hạ sao?”

      Tiểu Thanh nước mắt lưng tròng gật đầu: “Đương nhiên là muốn rồi, đời này có ai mà muốn nhìn cơ chứ?”

      “Ta cũng muốn ta cũng muốn. . . . .” Vừa nghe có thể được nhìn thấy “mỹ nhân” lần nữa, A Vinh nháy mắt hồi phục lại tinh thần, vội vàng bày tỏ tâm nguyện của bản thân.

      “Hắc hắc. . . .ta có thể giúp các ngươi gặp !” Hạ Thiên cười hiểm, đắc ý .

      Tiểu Thanh và A Vinh sáng mắt, lại cảm thấy có chút tin được: “Làm sao có thể, đến cả hoàng thượng cũng chưa có cơ hội gặp lại, tiểu thư làm sao có biện pháp?”

      “Các ngươi tin? tin chúng ta đánh cuợc nhé?” Hạ Thiên khua khua tay, bộ dạng rất chắc chắn.

      “Được, cược cược, nếu có thể gặp lại Ly vương điện hạ dù chỉ là cái liếc mắt, cho dù phải làm cái gì ta cũng nguyện ý!” Tiểu Thanh bất chấp tất cả .

      A Vinh do dự hồi, cũng thông suốt: “Ta cũng cược!”

      “Tốt lắm, nếu ta có thể giúp cho các ngươi gặp được, người mười hai bạc! Nếu ta làm được, ta cho các người mỗi người mười hai bạc!” Hạ Thiên hạ quyết tâm, vì kế hoạch lâu dài của bản thân mình, nàng cũng thông suốt rồi.

      “Đều nghe theo tiểu thư!”

      “Vậy thôi! Bây giờ chúng ta đến Ly vương phủ!” Hạ Thiên đặt ly trà trong tay xuống, chạy về phòng mình, tự tiện lục lọi bao lớn bao , tìm kiếm vật gì đó, trong lòng tràn đầy tin tưởng ôm vào ngực, sau đó nàng dẫn tiểu Thanh và A Vinh thẳng đường đến Ly vương phủ!

      *

      Mạc quản gia rầu rĩ.

      Sau khi Vương gia từ trong cung trở về, tiếng cũng , chỉ quay về thư phòng ngồi mình, ai cũng gặp, cũng bước ra ngoài cửa.

      Về sau, Tam hoàng tử có đến đây lúc, vào thư phòng của Vương gia, biết là chuyện gì, sau khi Tam hoàng tử rời , Mạc quản gia phát , tâm tình của Vương gia càng trở nên tốt, thậm chí còn ra lệnh cho bất cứ kẻ nào được phép quấy rầy .

      Nhưng mà nhìn cái bộ dạng này, Vương gia hẳn là vẫn chưa đem tin tức tìm thấy nữ nhi của thừa tướng – Hướng Linh Lung cho hoàng thượng biết, chỉ là, có thể giấu như vậy đến bao giờ?

      Buổi tối thi hội hôm đó ít người nhận ra được thân phận của nha đầu Hạ Thiên kia, e rằng chỉ có thể kéo dài thêm vài ngày nữa thôi.

      Vương gia lúc này chắc là rất phiền muộn trong lòng.

      “Mạc quản gia, Mạc quản gia!” Rất xa, giọng thanh thúy truyền đến, trực giác mách bảo Mạc quản gia rằng giọng này rất quen, sửng sốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Thiên đem theo nam nữ hạ nhân cải trang, nhanh về phía mình.

      “Hạ nương, là ngươi sao?” Mạc quản gia kinh ngạc hỏi, trong lòng nảy lên vài phần vui sướng, nàng tới đúng lúc, mặc kệ nàng có phải là Hướng Linh Lung hay , cũng quan tâm nàng tới đây có mục đích gì, ít nhất bây giờ, nàng là người duy nhất có thể khuyên nhủ được Vương gia. . . . .
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 82: Người ta nhớ ngươi nha. . . . . .

      “Đúng nha, Mạc quản gia, nhiều ngày gặp, ngươi hình như trẻ hơn rồi!” Hạ Thiên mặt đỏ thở gấp, vuốt mông ngựa, sau khi nịnh bợ xong, nàng lập tức trở về bình thường, thần thần bí bí sáp lại gần, giọng hỏi: “Mạc quản gia, đại thúc đâu rồi?”

      Mạc quản gia sớm quen với cách xưng hô của Hạ Thiên đối với Vương gia nhà mình, nàng tới tìm Vương gia, chính là vô cùng hợp ý , ngay lập tức trả lời: “Vương gia ở trong thư phòng, Hạ nương có thể trực tiếp qua.”

      “Tốt lắm, cám ơn Mạc quản gia!”

      Có được đáp án, Hạ Thiên khoát khoát tay, ra hiệu cho tiểu Thanh và A Vinh đứng đằng sau, khí thế bừng bừng về phía thư phòng.

      Khuôn mặt của tiểu Thanh và A Vinh hơi cứng lại, lúc trước cứ cho rằng Tam hoàng tử đối xử tốt với Hạ Thiên như vậy, là do Hạ Thiên có vận khí tốt, có thể khiến cho Tam hoàng tử mê muội, nhưng lại thấy khoảng thời gian Hạ Thiên ở đó, cũng có ai đến tìm nàng, bọn họ liền cho rằng Hạ Thiên chẳng qua chỉ là người bình thường, may mắn được Tam hoàng tử coi trọng mà thôi. . . .

      Nhưng tại thấy nàng quen thuộc với Ly vương phủ như vậy, thậm chí đến cả quản gia của Ly vương phủ cũng đối với nàng khách khí hơn vạn phần, bọn họ ngay lập tức cảm thấy, thân phận của Hạ Thiên, chỉ sợ rằng đơn giản mình nghĩ. . . . .

      đến thư phòng, Hạ Thiên vốn muốn giống như trước kia, trực tiếp đá cửa, nhưng ngẫm nghĩ hồi, hôm nay đến đây là có mục đích, tuyệt đối thể làm chuyện xấu, vì thế, nàng lui về sau bước, ở trước cửa đứng lại, vô cùng nhàng gõ gõ lên cửa.

      Sau ba tiếng gõ cửa, bên trong vẫn yên tĩnh tiếng động, giống như hề có người ở đây.

      Hạ Thiên trừng mắt nhìn, chẳng lẽ có người sao? Nàng lại gõ thêm ba cái nữa.

      “Cộc cộc cộc. . . . . .”

      “Ầm —— ” Lần này, đáp lại nàng là thanh vô cùng dữ dội, khiến cho Hạ Thiên giật nảy mình, bên trong truyền đến giọng như cơn bão nhiệt đới bùng nổ: “Cút! Bổn vương cho phép kẻ nào quấy rầy, đều trở thành gió bên tai rồi phải ?”

      Nghe vậy, Hạ Thiên nháy mắt liền tát mét, trừng mắt nhìn ván cửa kêu to: “Này, đại thúc thúi, chuyện khách khí chút, ngươi bảo ai cút? Ngươi cho rằng ta rất muốn đến đây sao? Cuộc đời ta ghét nhất chính là người khác cái từ “cút” này!”

      “Rầm rầm ——” tiếng, cửa mở, để lộ ra khuôn mặt của Ân Tịch Ly với đôi mắt tràn đầy tơ máu: “Nha đầu?”

      “Cái gì mà nha đầu? Người ta có tên có họ. . . . .” Giọng đột nhiên ngừng lại chút, Hạ Thiên lo lắng nhìn : “Đại thúc, ngươi có khỏe ? Sao lại trông tiều tụy như vậy? Ngươi bị ai khi dễ à?”

      đúng, là Vương gia, ai mà dám khi dễ ? Nhưng mà, tại sao lại trông tiều tụy như vậy? Đôi mắt tràn ngập tơ máu giống như mấy ngày mấy đêm ngủ, trong lòng Hạ Thiên bỗng nhiên cảm thấy đau, cảm giác vô cùng khó chịu.

      Khoảnh khắc khiếp sợ qua , khôi phục lạnh nhạt thường ngày, thản nhiên : “Ta sao, ngươi tới đây làm gì?”

      “Ta tới để. . . . .” Trực giác của Hạ Thiên đem mục đích của mình ra, lại lập tức ngậm miệng, áp chế cái cảm giác khó chịu ở trong lòng, theo vào thư phòng, cười hì hì : “Ôi, đại thúc, ngày gặp như cách ba thu, người ta chỉ là nhớ ngươi, cho nên mới đến tìm ngươi nha!”
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 83: Dao cạo râu bồ câu (*)

      Tim của Ân Tịch Ly bỗng nhiên đập mạnh, quay đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nhớ ta?”

      Nàng nàng nhớ , đây là sao? Là sao? Trong lòng nảy lên cỗ vui sướng, môi mỏng thể kìm nén giương lên nụ cười.

      Bỗng nhiên, lời của Ân Dã Thần quanh quẩn bên tai, trong phút chốc, vui sướng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, chỉ còn lại tia bất đắc dĩ thể phát .

      “Đương nhiên, hôm nay người ta đến còn mang theo lễ vật tặng cho ngươi nha!” Hạ Thiên thần bí cười hề hề, cao giọng : “Tiểu Thanh, A Vinh, lễ vật ta chuẩn bị cho đại. . . .khụ, Ly vương gia đâu, mau lấy ra!”

      Tiểu Thanh tiến lên bước, vụng trộm liếc nhìn người mà mình ngưỡng mộ bấy lâu, cung kính dâng lên lễ vật mà Hạ Thiên chuẩn bị.

      Ánh mắt của Ân Tịch Ly có chút quái dị tiếp nhận cái được gọi là lễ vật này: “Đây là cái gì?”

      Cái hộp hình chữ nhật, màu xanh đậm, được đóng gói vô cùng khéo léo, hộp còn có con dấu được in ngay ngắn, chữ viết rất lạ, những chữ này tuy rằng kỳ quái, nhưng vẫn có thể hiểu được.

      “Dao cạo râu bồ câu?” Đây là cái quỷ gì vậy? Vẻ mặt của Ân Tịch Ly khó hiểu.

      Hạ Thiên cười cách thần bí, kỳ thực đây là dao cạo râu sử dụng năng lượng mặt trời, là Ngôn Hoan mua cho minh chủ của Hỏa Diễm Minh, nhưng mà, Ngôn Hoan ngại ngùng dám đưa, thế nên mới để cho nàng đưa, nàng định bụng bán hết số thuốc này đến Hỏa Diễm Minh, lại nghĩ rằng, còn chưa bán xong bị xuyên tới đây, vì vậy cho nên cái dao cạo râu này cũng theo nàng xuyên qua rồi.

      Dù sao chắc cũng trở về được nữa, cái này cũng đến vài ngàn lận nha, nên lãng phí như vậy, bây giờ đưa cho đại thúc sử dụng là thích hợp nhất.

      Ân Tịch Ly ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cười đến thần bí của Hạ Thiên: “Rốt cuộc đây là cái gì?”

      “Đây là đồ tốt nha!” Hạ Thiên lấy lại, chỉ vài động tác xé mở cái hộp, lấy ra dao cạo râu ở bên trong, đọc tờ hướng dẫn, tìm được chốt mở.

      “Đại thúc, nằm xuống!”

      “. . . . . .” Ân Tịch Ly nhìn nàng cách khó hiểu, nằm xuống? Nằm thế nào?

      “Nằm xuống làm cái gì?”

      “Ai da, để hướng dẫn cho ngươi biết cái này sử dụng như thế nào nha, người ta tặng lễ vật cho ngươi, ngươi biết cách sử dụng, chắng phải là rất có lỗi với ta sao? Mau lên, nằm xuống!” Nàng vừa ra lệnh vừa đẩy Ân Tịch Ly đến chiếc giường phía bên trong thư phòng.

      Trong lòng lại cười hả hê, chỉ cần cạo sạch chòm râu của đại thúc, nàng chỉ được nhìn ngắm dung nhan của thiên hạ đệ nhất mỹ nam mà ngay cả bạc cũng bay tới nữa. . . . .

      Hạ Thiên hiếm khi chủ động tới gần Ân Tịch Ly, nhất thời khiến cho tinh thần của run lên, tự chủ được, nghe theo ý đồ của nàng mà nằm xuống giường.

      “Nằm xong rồi!” Nàng chỉnh lại xiêm y của , giương giọng hô: “Tiểu Thanh, mang khăn ướt tới đây!”

      Tiểu Thanh lập tức mang khăn ướt tới, chiếc khăn lụa này được làm ướt từ lúc còn ở Lê viện, lúc đó Hạ Thiên sợ Ân Tịch Ly phối hợp, cho nên tất cả đều được chuẩn bị từ trước.

      Tiếp nhận chiếc khăn, Hạ Thiên nhìn Ân Tịch Ly cười: “Đại thúc, ngoan ngoãn nằm im nha, đao kiếm có mắt, ngươi cũng muốn khuôn mặt của mình bị cắt đúng ?”

      Có ý gì? Ân Tịch Ly cảm thấy lời của Hạ Thiên rất kỳ quái, cái gì mà đao kiếm có mắt, cái gì mà mặt bị cắt? Chẳng lẽ cái vật mà nàng lấy từ trong chiếc hộp kia là đao là kiếm sao?

      Lúc còn nghi hoặc, Hạ Thiên cầm khăn ướt lau lên khuôn mặt của , ở dưới cằm và xung quanh cánh môi, toàn thân của Ân Tịch Ly trở nên cứng đờ, theo phản xạ nắm chặt tay của Hạ Thiên, tức giận hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

      ***


      (*) Dao cạo râu Flyco nha, chính là cái này
      [​IMG]
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 84: Hạ Thiên rất dũng mãnh

      Lúc Ân Tịch Ly còn nghi hoặc, Hạ Thiên cầm khăn ướt lau lên khuôn mặt của , ở dưới cằm và xung quanh cánh môi, toàn thân của Ân Tịch Ly trở nên cứng đờ, theo phản xạ nắm chặt tay của Hạ Thiên, tức giận hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

      để chòm râu này được vài năm, muốn dùng nó để che lấp dung mạo của bản thân mình, bây giờ nàng lại muốn động tay động chân làm gì đây?

      Tâm tình bị chọc giận khiến cho nhất thời quên mất phải giảm sức lực, Hạ Thiên cảm thấy giống như có cái kìm sắt đâm vào cổ tay nàng, đau đến nỗi khuôn mặt trở nên trắng bệch: “Này, ngươi làm gì vậy? Nắm tay ta đau quá!”

      “Bổn vương muốn biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Ân Tịch Ly lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.

      “Ta phải chỉ ngươi cách sử dụng dao cạo râu hay sao?” Hạ Thiên cảm thấy có chút ủy khuất, nàng cũng chỉ vì thôi, cần gì mà phải tức giận đến nỗi dùng lực mạnh như vậy chứ?

      sao?” Ân Tịch Ly ràng tin, con ngươi lóe lên tia sáng, phút chốc lại gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, lực đạo trong tay từ từ giảm bớt, biết bản thân mình làm đau Hạ Thiên, trong lòng lại có chút hối hận.

      nhảm! Chẳng lẽ ngươi tưởng là ta muốn phi lễ ngươi sao?” Hạ Thiên bất mãn mím môi, vẻ mặt của nàng rất chi là vô tôi.

      Đứng bên ở phía sau thư phòng, tiểu Thanh và A Vinh liếc nhau cái, trong lòng thầm kinh ngạc, cũng quan hệ giữa Hạ Thiên và Ly vương rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà nhìn đến tình huống này, dường như bọn họ có khả năng lại được trông thấy dung mạo chân chính của Ly vương điện hạ rồi!

      “Mau nằm xuống !” Hạ Thiên cam nguyện , nàng có chút lo lắng, nếu mình cạo hết chòm râu của , có khi nào thẹn quá hóa giận mà giết mình ?

      Nàng quay đầu liếc mắt nhìn A Vinh và tiểu Thanh cái, nghĩ đến hai mươi lượng tiền đặt cọc, hai mươi lượng nha, nàng phải bán bao nhiêu thuốc mới có thể thu được hai mươi lượng, ngay lập tức hạ quyết tâm, mặc kệ, cứ làm rồi tính sau!

      Vì thế, lông mày của Hạ Thiên dựng lên, đá văng đôi giày, nhảy thẳng lên giường, xoay người cái, dạng chân ngồi ở người Ân Tịch Ly.

      “Ngươi. . . . .” Cho dù vương gia đại thúc hào hoa phong nhã, giờ phút này cũng trở nên ngây ngốc rồi.

      Mà hai cái miệng của tiểu Thanh và A Vinh cũng có thể nhét lọt vài quả trứng gà, A A A . . . . . .Hạ nương là dũng mãnh. . . . . . .quả thực vô cùng khủng bố!

      “Đại thúc, ta mặc kệ!” Hạ Thiên chỉ muốn ngăn chặn Ân Tịch Ly, phải là có ý gì khác, cũng cần biết người khác suy nghĩ như thế nào, nàng chỉ cắn răng, bất chấp tất cả mà : “Đại thúc, hôm nay ngươi hãy vì ta mà hy sinh chút , ngươi yên tâm, ta nhất định dùng kỹ thuật tốt nhất, để cho ngươi ‘lại có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời’ !”

      Dứt lời, nàng cũng quan tâm ánh mắt của Ân Tịch Ly kinh ngạc như thế nào, đem dao cạo râu đặt dưới tai , bắt đầu cạo râu!

      thanh ‘ù ù’ truyền đến, Ân Tịch Ly chỉ cảm thấy những nơi mà cái vật kia chạm vào có cảm giác tê tê ngứa ngứa, chút cảm giác đau cũng có, lại có chút cảm giác thú vị.

      Ngay lập tức khỏi cảm thấy tò mò, cái dao cạo râu này, rốt cuộc là thứ gì?

      Làn da trắng nõn bị râu che phủ quanh năm, giống như khối ngọc óng ánh trong suốt, bóng loáng lại vô cùng xinh đẹp, Hạ Thiên kìm chế được mà đến gần thêm chút nữa, xem những chỗ mà dao cạo râu lướt qua, mớ râu ria kia, từng chút lại từng chút mà dần dần rớt xuống, để lộ ra làn da mịn màng nhẵn nhụi.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :