1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 75: Thổ lộ (2)


      “Linh Lung, nàng vẫn chưa tâm tư của ta sao?”

      “. . . . .” như vậy, thích mình?

      Hạ Thiên giật mình, có khả năng này sao? Tuy nàng biết từ rất sớm, nhưng , thời gian tiếp xúc cũng chỉ tầm tháng trước, chẳng lẽ nhất kiến chung tình với mình?

      Hạ Thiên có chút tin tưởng, từ trước đến nay nàng luôn theo chủ nghĩa duy mỹ, chỉ tin vào thiên trường địa cửu, tin vào tình mì ăn liền, nhưng nhiều ngày trôi qua, Ân Dã Thần vẫn đối xử với nàng tốt như vậy.

      chỉ cho nàng ở trong cái viện vô cùng lớn, mỗi ngày còn cùng với Ân Tử Dương đến chỗ của nàng chơi đùa vui vẻ, sau khi rời khỏi Ly vương phủ, những ngày sống tại Lê viện, là những ngày tháng thoải mái, tự do tự tại nhất của nàng kể từ lúc xuyên đến vương triều Vũ Trinh này, có đôi khi nàng cũng tự hỏi, động cơ của Ân Dã Thần khi đối xử tốt với nàng như vậy là gì, có phải là thích ? Lại cảm thấy có khả năng, người ta là hoàng tử, muốn loại nữ nhân nào mà chẳng được, sao có thể để ý tới mình?

      Nhưng mà, trước mặt mình, ánh mắt của , lời của chứng minh hết tất cả những suy đoán trong lòng nàng, thích nàng.

      “Ta. . . . .” Giờ phút này, nàng biết phải gì mới đúng, chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, lẽ nào. . .nàng cũng thích ?

      “Linh Lung, nàng nguyện ý cùng chỗ với ta ?” giọng hỏi.

      “A. . . .Ta. . . . .” Hạ Thiên cắn cắn môi, trực giác bảo nàng hãy mau đáp ứng, nhưng trong lòng lại có thanh với nàng rằng, nàng thể, tuyệt đối thể đáp ứng .

      “Được rồi, Linh Lung, nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, ta cho nàng thời gian để suy nghĩ kỹ, đêm nay nàng hãy nghỉ ngơi , ngày mai ta lại đến thăm nàng.” mỉm cười vỗ vỗ đầu nàng, khẽ .

      Hạ Thiên thở phào nhõm, lại vội vàng : “Cám ơn!”

      Ân Dã Thần giúp Hạ Thiên nằm xuống giường, nhàng vì nàng mà đắp chăn, sau đó thổi tắt ngọn nến rồi mới xoay người, lặng lẽ rời khỏi phòng, thuận tiện khép cửa lại.

      Hạ Thiên nhìn rời , mắt to chớp chớp, trong lòng lại thể nào bình tĩnh được, chút buồn ngủ cũng có.

      “Aizz, tối nay lại là đêm mất ngủ.” Nàng thở dài.

      Bỗng nhiên nhớ tới, lúc ở Ly vương phủ, tuy mỗi ngày đều cực kỳ vất vả, nhưng mỗi đêm nàng lại ngủ rất say, đó là loại bản năng cảm thấy an toàn ở nơi đó, cho nên tinh thần của nàng lúc nào cũng thả lỏng.

      Còn ở nơi này, tuy mấy ngày qua nàng sống cuộc sống giống như thiên kim đại tiểu thư, nhưng biết vì sao, mỗi khi đêm xuống, nàng lại trằn trọc, tìm đến giấc ngủ cách khó khăn.

      Ừm, cũng biết đại thúc bây giờ ra sao. . . . . .

      Đêm dài mênh mang, Hạ Thiên cứ như vậy, mở to mắt nhìn lên đầu giường, lẩm nhẩm rồi lại chú dê con.
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 76: Nàng là Hướng Linh Lung?

      Ly vương phủ.

      Ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn lồng ngũ sắc, chiếu lên góc lãnh (đơn độc lạnh lẽo), uốn lượn ở hành lang, kéo dài như dải ngân hà, kéo đến cuối hành lang sâu hun hút.

      chỗ trong lương đình hóng mát, Ân Tịch Ly yên lặng nhìn chăm chú về phương xa, đôi mắt sâu thẳm ở nơi chân trời xa xôi rũ xuống, trầm mà thâm sâu, đôi mắt sáng ngời chứa đầy nhuệ khí.

      Tại sao nha đầu kia lại chính là Hướng Linh Lung?

      Vì sao nàng lại là vương phi hòa thân của Hoằng Việt quốc?

      vẫn luôn khổ công tìm kiếm Hướng Linh Lung bị mất tích, lại nghĩ tới, cái nữ hài tử mà chính mình biết từ lúc nào thích nàng, lại chính là Hướng Linh Lung!

      Ân Tịch Ly nắm chặt nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch nổi lên gân xanh, biểu cho cảm xúc dâng trào như sóng cuộn ở trong lòng .

      cứ lặng lẽ đứng im như vậy, lâu, lâu, giống như cứ nhìn kỹ chỗ này, có thể nhìn thấy được người mà mình vẫn ngày đêm mong nhớ.

      “Vương gia, đêm khuya rồi!” Mạc quản gia xách theo ngọn đèn, bước vào trong đình nghỉ mát, khẽ lên tiếng nhắc nhở.

      Bóng lưng của Ân Tịch Ly mơ hồ trở nên cứng ngắc, chậm rãi xoay người lại, nhìn Mạc quản gia: “Lão Mạc. . . . .”

      “Vương gia, có phải người có chuyện gì phiền muộn hay ?” Mạc quản gia ở tại vương phủ này hơn chục năm, trước kia là quản gia trong phủ mẫu phi của Ân Tịch Ly, về sau Ân Tịch Ly được phong Vương, cũng theo hầu hạ, có thể nhìn Ân Tịch Ly lớn lên.

      vẫn luôn làm tròn bổn phận của quản gia, mặt khác, cũng chính là vị trưởng bối thân thiết và gần gũi.

      “Ta tìm thấy Hướng Linh Lung rồi.” Giọng của Ân Tịch Ly khàn khàn, vẫn cách nào tiếp nhận được chuyện này.

      “Người tìm thấy Hướng tiểu thư rồi sao? Đây là chuyện tốt mà!” Mạc quản gia : “Lúc trước, hoàng thượng và người phải hao tâm tốn sức nhưng vẫn tìm thấy nàng, thể giao người cho Hoằng Việt quốc sao? giờ hôn kỳ sắp tới, người tìm thấy rồi, dĩ nhiên giảm bớt cục diện căng thẳng của hai nước, Vương gia, sao người lại mất hứng như vậy?”

      Ân Tịch Ly cười khổ tiếng, có chút suy sụp ngồi xuống bên cạnh bàn đá: “Nhưng mà. . . lão Mạc à, ngươi có biết Hướng Linh Lung là ai ? Nàng là. . . . là cái nha đầu Hạ Thiên kia. . . . .”

      Nghe vậy, Mạc quản gia ngẩn ra, kinh ngạc : “Vương gia, điều này làm sao có thể? Hạ nương là nữ nhi của Hướng thừa tướng – Hướng Linh Lung? Trong này có phải có hiểu lầm gì đó hay ? Ba tháng trước phải người điều tra thân phận của nàng, nhưng mà hình như cũng có thu được kết quả gì hay sao?”

      “Cũng bởi vì lúc trước có kết quả gì, cho nên càng thêm khẳng định, phải sao? người tự nhiên xuất , lại tra ra bất cứ thân phận bối cảnh nào của nàng, chuyện kỳ quái như vậy cũng chỉ có thể là người của phủ Thừa tướng mới có khả năng làm được.”

      Mạc quản gia trầm mặc, bây giờ nghĩ lại, lúc trước điều tra ra bất kì tin tức gì của Hạ Thiên, đó cũng là điều mà bọn cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu nàng là nữ nhi của Thừa tướng, quả thực là có khả năng khiến cho tất cả mọi người tra ra được quá khứ của nàng.

      “Nhưng cũng có thể. . . . chừng cũng có thể là loại trùng hợp. . . .” thử an ủi Vương gia nhà mình.

      Vương gia là đệ đệ nhất của Đương Kim Thánh Thượng, vừa ra đời được hai năm, tiên hoàng liền băng hà, An nương nương cũng vui vẻ mang về nuôi, đến năm mười tuổi nàng cũng bởi vì bạo bệnh mà tiêu thất, về sau, Vương gia là do lão thái hậu nuôi lớn. chưa bao giờ nhìn thấy Vương gia để ý nương nào như vậy, ngay cả Liên Tĩnh bây giờ, cũng là do hoàng thượng bảo đến lúc nên lấy vợ rồi, liền gả thê tử cho .
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 77: Nhìn lầm
      Quả dễ dàng, Vương gia vừa thích nương, trong lòng vừa có chút cảm giác bình yên, lại ngờ rằng, nương này được Thánh Thượng phong là “Thái Bình quận chúa”, qua hai tháng, nàng thành thân cùng với thái tử của Hoằng Việt quốc.

      Đến lúc đó, Vương gia phải làm sao bây giờ?

      Ân Tịch Ly lắc đầu, thở dài : “ nhầm đâu, đêm nay nàng cũng tham gia thi hội, ở sân ít người nhận ra nàng, phủ Thừa tướng cũng có phái người tới tham gia, nhưng bị bổn vương phê bình nên rút lui.” Ngừng lại chút, lẳng lặng nhìn ly trà trong tay, lại tiếp: “Mạc lão, ngươi nghĩ bổn vương có nên với hoàng thượng là tìm được người rồi hay ?”

      ra có lẽ và nàng còn có cơ hội ở bên nhau, nhưng nếu giao người e rằng Vũ Trinh và Hoằng Việt có lẽ chính thức phải khai chiến rồi.

      Nếu ra, vĩnh viễn đánh mất nàng, nàng bị đưa hòa thân, hoàng thượng phong nàng làm Thái Bình quận chúa, trở thành vương phi của bất kỳ vị hoàng tử nào của Hoằng Việt quốc.

      “Vương gia. . . . “ Mạc quản gia đau lòng nhìn , nhưng lại nổi câu an ủi.

      Mà cho dù có hay , quan trọng là rất khó để có thể từ bỏ, làm sao có thể đứng nhìn Vương gia thương tâm? Nhưng cũng làm sao có thể đứng nhìn chiến tranh bùng nổ, khiến cho cuộc sống của dân chúng trở nên loạn lạc, bá tánh lầm than?

      “Thôi, ngươi xuống trước , bổn vương ngồi thêm chút nữa.” khoát tay, lại trầm mặc nhìn về xa xa, con ngươi u tối nặng trĩu, hề có chút ánh sáng, dáng vẻ bất lực và đơn.

      Mạc quản gia xót xa lắc đầu, cũng thêm gì nữa, biết, Vương gia tại nhớ người, vì thế, rất nhanh chóng rời , ánh đèn chiếu lên mặt đất kéo theo chiếc bóng dài.

      Chiếc bóng đơn.

      *

      Lê viện nằm đường Thành Tây ở kinh thành, nơi này đều là văn nhân tri thức, đẹp đẽ thanh tịnh, bình thường rất ít người đến, chỉ có những dịp lễ hội, thư sinh ở khắp nơi mới trở về viếng thăm, cũng là nơi thanh tịnh hiếm chỗ nào có được.

      Sáng sớm, Hạ Thiên dẫn tiểu Thanh và số gia đinh lên núi hái thuốc trở về, trong sọt chứa đầy những loại thảo dược, nếu được xử lý tốt, Hạ Thiên tin rằng mình có thể làm ra được số viên thuốc.

      Sau khi đem rửa toàn bộ số thảo dược, nàng lại vội vàng mang đến chỗ trống để phơi nắng, gia đinh tay chân vụng về, nhất thời chú ý, giẫm lên mớ cây thù du, ngay lập tức, Hạ Thiên hét lên tiếng kinh thiên động địa.

      “A —— cẩn thận cái chân của ngươi! Cẩn thận cái chân của ngươi!”

      Gia đinh A Vinh sợ tới mức đổ mồ hôi hột: “ cẩn thận, cẩn thận. . . . .”

      Hạ Thiên đau lòng ôm lấy mớ thảo dược bị A Vinh giẫm lên, nước mắt lưng tròng oán trách: “Những thứ này đều quan trọng như sinh mệnh của ta, ngươi giẫm lên nó cũng có nghĩa là giẫm lên mạng của ta, tại sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy. . . . .”

      “. . . . .” Khuôn mặt thà phúc hậu của A Vinh thoáng chốc trở nên trắng bệch, lương tâm có đất trời chứng giám, nào dám giẫm đạp lên sinh mệnh của vị nãi nãi này? Nghe , nàng rất có khả năng trở thành Tam hoàng phi tương lai, nhìn cách Tam hoàng tử đối xử với nàng thương như vậy cũng có thể biết rồi.

      có những thứ này, ta phải sống như thế nào đây. . . . .” Hạ Thiên vẫn gào thét thảm thương, giống như đây là sinh mệnh của mình.

      “Phốc —— ” tiểu Thanh nhịn được cười ra tiếng: “Được rồi tiểu thư, người đứng dậy nghỉ ngơi , những thứ này giao cho nô tỳ là được.”

      Tiểu Thanh hầu hạ Hạ Thiên mấy ngày nay, cũng cảm thấy Hạ Thiên là chủ tử rất tốt, ngoại trừ thi thoảng những câu khó hiểu, căn bản, nàng đối với hạ nhân cũng làm ra dáng vẻ của bề , ở chung thời gian, nàng cũng còn sợ Hạ Thiên, bình thường còn có thể đùa với nàng vài câu.

      được được.” Hạ Thiên nghe theo, đẩy tiểu Thanh sang bên: “Những thứ này tự ta làm là được rồi, các ngươi biết tính chất của những loại thảo dược này, nếu pha trộn lung tung phải làm thế nào? Các ngươi qua bên kia !”

      “A. . .vậy nô tỳ rót cho tiểu thư ly nước, nghỉ ngơi chút, uống cho đỡ khát.” Tiểu Thanh cực kỳ nghe lời, đứng lên cẩn thận về phía đại sảnh.

      A Vinh cũng vâng lời đứng ở bên ngoài bãi đất trống, dám tiến lên phía trước bước, sợ giẫm phải những thứ quan trọng như sinh mạng của vị nãi nãi này, đứng hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, lại thắc mắc hỏi: “Tiểu thư, người lấy nhiều thảo dược như vậy để làm gì?”

      Hạ Thiên liếc cái: “Đương nhiên là để chế thuốc rồi, chẳng lẽ cứ để như thế này mà ăn à?”

      Chẳng lẽ cứ để như vậy mà ăn? A Vinh mím môi, chẳng phải mọi người uống thuốc đều là để như vậy rồi đem sắc lên sao? Nhưng mà, khiến cho kinh ngạc chính là lời của Hạ Thiên: “Tiểu thư, người là muốn chế thuốc?”

      “Ừm, sao ngươi lại ngạc nhiên như vậy?”

      A Vinh suy nghĩ, dĩ nhiên là rất ngạc nhiên rồi, thể tưởng tượng được, Hạ tiểu thư này còn là đại phu nha!

      chớp mắt, sùng bái với nàng: “Tiểu thư, ngờ người còn là đại phu, lúc trước tiểu nhân quả nhiên có mắt như mù, nhìn lầm người!”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 78: Thưởng thức mỹ nam


      “Khụ khụ. . . .” Hạ Thiên bị sặc nước miếng, cái kia, bán thuốc mà cũng được gọi là đại phu sao? Coi như vậy , ít nhất nàng cũng là chữa bệnh, tuy rằng việc chữa trị quả thực là. . . . .bất lực.

      “Ơ, tiểu thư, ta sai rồi sao?” Trông thấy sắc mặt của nàng trở nên kỳ lạ, A Vinh theo bản năng suy nghĩ, có phải mình sai điều gì rồi hay .

      “Haha. . . . có, có.” Hạ Thiên vội vàng cười haha lấy lệ.

      Tiểu Thanh bưng tới ly trà, trong tay còn cầm theo cái giỏ, về phía bãi đất trống: “Tiểu thư tiểu thư, người nhìn xem đây là cái gì?”

      Hạ Thiên nhìn vào cái giỏ trong tay nàng, ngay lập tức đôi mắt trở nên sáng rực: “Lẵng hoa đẹp quá!” Nàng chạy tới, nhận lấy cái giỏ, trong giỏ chứa đầy các loại hoa xinh đẹp kiều diễm, hương thơm nhàng phiêu theo cơn gió, hòa tan trong khí, thấm vào đến tận tim gan.

      “Ngươi lấy ở đâu ra lẵng hoa xinh đẹp như vậy?” Hạ Thiên mỉm cười hỏi, đôi mắt to tràn đầy vui sướng.

      Tiểu Thanh thấy nàng cao hứng như vậy, cái miệng nhắn hơi lộ ra nụ cười ái muội: “Còn có thể là ai, đương nhiên là Tam hoàng tử của chúng ta nha.”

      “A? Là sao?” Hạ Thiên ngẩn người.

      “Ngoài Tam hoàng tử của chúng ta ra, còn ai sẵn sàng hao hết tâm tư để có thể làm cho tiểu thư vui vẻ nha? Ai cũng tam hoàng tử lãnh khốc vô tình, nhưng ta thấy, tam hoàng tử tuy rằng mọi ngày luôn lạnh lùng, lại đối với tiểu thư người quả thực là tốt đến nỗi lời nào có thể diễn tả được.”

      Nghe thấy trêu chọc trong lời của tiểu Thanh, khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi giỏi lắm, lại dám trêu chọc ta?”

      Tiểu Thanh cũng sợ nàng, biết nàng cùng lắm chỉ mồm mép lợi hại, tiểu Thanh vẫn như cũ, cười khoái trá như tên trộm, : “Ta nào có trêu chọc người nha, là bản thân người tự chột dạ, tiểu thư, người xem lại chính mình , mặt đỏ như mông khỉ, chẳng lẽ người chút cũng thích Tam hoàng tử sao?”

      Nàng mới thèm tin đâu.

      “Ai ta thích ?” Hạ Thiên vội vàng phản bác, mặc dù lúc nàng và Ân Dã Thần ở cạnh nhau, nàng rất hay đỏ mặt, tim đập rất nhanh, nhưng nàng cảm thấy đây phải là thích, mà chỉ giống như là loại thưởng thức mỹ nam!

      Hơn nữa, ai mặt hồng tim đập là thích? Nếu Hứa Sùng đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng đỏ mặt, nếu Mộ Dung Vân Hải đứng ở trước mặt nàng, đừng tới đỏ mặt, chỉ sợ là nàng trực tiếp bổ nhào qua, con người đối với mấy loại thần tượng này nọ, sức miễn dịch hẳn là rất kém!

      Tiểu Thanh tin lời của Hạ Thiên, kỳ thực, nàng sớm nhận định chuyện tình của Ân Dã Thần và Hạ Thiên, huống chi, thân phận của Tam hoàng tử vô cùng tôn quý, có thể gả cho là mơ ước của biết bao nhiêu nữ tử, Hạ Thiên làm sao có thể động tâm? Nàng cho rằng Hạ Thiên chỉ là thẹn thùng, dám ra mà thôi.

      Nàng cười hắc hắc, ra vẻ tiếc nuối : “Tiểu thư thích Tam hoàng tử sao?”

      thích!” Hạ Thiên chút nghĩ ngợi trả lời, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta phải hoài nghi mức độ chân của câu . Khụ, được rồi, nàng thừa nhận, nàng thích bề ngoài lãnh khốc của , thích xem dáng vẻ nghiệt lẳng lơ, khuôn mặt xinh đẹp giống người thường của , nhưng cái loại thích này giống với cái loại thích giữa nam và nữ, hoàn toàn giống.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 79: Thiên hạ đệ nhất mỹ nam

      “Aizz!” Tiểu Thanh rầu rĩ thở dài: “Tam hoàng tử của chúng ta là đáng thương, bao nhiêu nữ tử muốn gả cho Tam hoàng tử nhưng người đều cần, chỉ cần mình tiểu thư, nhưng mà, tiểu thư lại cần Tam hoàng tử, aizz, Tam hoàng tử sao lại đáng thương như vậy, uổng công là thiên hạ đệ nhị mỹ nam, kết quả vẫn là bị tiểu thư người ghét bỏ. . . .”

      Hạ Thiên dở khóc dở cười nhìn tiểu Thanh, nha đầu kia rung đùi đắc ý như vậy, này nọ được cái gì nha? Nhưng mà, nàng nghe xong cũng cảm thấy có chút hứng thú, kinh ngạc : “Ngươi Tam ca được chọn là thiên hạ đệ nhị mỹ nam? Bộ dạng của cũng đủ khiến cho thần linh căm phẫn rồi, chẳng lẽ còn có người so với còn đẹp hơn?”

      Hạ Thiên cảm thấy có chút khó tin, lần đầu tiên gặp Ân Tử Dương, nàng cảm thấy Ân Tử Dương chính là thần tiên chuyển thế, xinh đẹp vô cùng, mà ấn tượng của nàng đối với Ân Dã Thần, ngoại trừ vẻ lạnh lùng bên ngoài khiến cho người ta cảm thấy người nguy hiểm, dễ chọc vào, cho đến cái ngày mà chính bản thân mình được chứng kiến nụ cười của , nụ cười đó trong nháy mắt có thể hòa tan được lạnh lẽo khuôn mặt băng giá kia, khoảnh khắc đó, như vị thần lạc xuống cõi trần gian, so với Ân Tử Dương chỉ có hơn chứ kém, nàng có thể khẳng định, thế giới này, so với , còn ai có thể cười rộ lên mà đẹp hơn như vậy.

      Nhưng, cư nhiên lại chỉ xếp hạng thứ hai! Vậy chứng tỏ, đứng trước , là mỹ nam chấn động thế nhân, nhật nguyệt biến sắc?

      “Gì? Người thế mà lại biết sao?” Tiểu Thanh nghi hoặc chớp mắt mấy cái, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, tại sao Hạ Thiên lại biết?

      “Ta biết còn hỏi ngươi làm gì? mau mau, người nào mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nam?” Đôi mắt to tròn của Hạ Thiên lóe lên tia sáng hưng phấn.

      Mỹ nam nha!

      Lại còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam!

      Chuyện tốt như vậy, nàng tuyệt đối thể bỏ qua! Tốt nhất là có thể dò la xem thiên hạ đệ nhất mỹ nam đó ở nơi nào, nàng nhất định phải gặp để mở mang tầm nhìn mới được!

      Nghĩ tới thiên hạ đệ nhất mỹ nam, vẻ mặt của tiểu Thanh cũng có chút say mê, ánh mắt trở nên mông lung, mơ mơ màng màng lại mang theo loại cảm xúc mộng ảo, mê luyến của thiếu nữ.

      “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam. . . . . rất đẹp. . .rất đẹp. . . . Thậm chí mọi người còn hoài nghi kỳ thực là nữ nhân chứ phải là nam nhân, nhưng mà, ai có thể có đủ can đảm để xé rách y phục của , khinh bạc thân thể của , để nhìn xem đến cuối cùng là nam hay là nữ, tuy rằng, quả thực là nam, nhưng mà. . . .tất cả mọi người đều xem là nữ nhân. . . .”

      “. . . . .” Hạ Thiên nhìn thấy dáng vẻ háo sắc của tiểu Thanh, nhịn được cong cong khóe miệng: “Ngươi làm ơn trực tiếp với ta, thiên hạ đệ nhất mỹ nam này là ai có được ?”

      Nàng rất bận, rảnh để ở đây nhìn nàng ta lộ ra vẻ háo sắc đâu. . . .

      Nhưng hiển nhiên, vừa nhắc tới người này, tiểu Thanh liền hoàn toàn mê muội, trong miệng cứ lẩm bẩm lầm bầm: “Vẻ đẹp của , vừa phóng túng, vừa thu liễm, vẻ đẹp của , vừa cao ngạo lại vừa ung dung trầm tĩnh, vẻ đẹp của , khiến cho mọi người như si như say, tình nguyện cứ ngủ mãi như vậy mà được nhìn thấy ở trong mộng, chứ nguyện mai kia tỉnh giấc rồi lại biến mất!”

      “. . . . .” Hạ Thiên thống khổ nhắm mắt lại, trời ơi, ai tới cứu vớt cái nữ nhân háo sắc này . . . . .

      “Lúc cười, có thể khiến cho mọi người cảm thấy giống như vị thần tiên phiêu theo cơn gió, chỉ cần cái nhíu mày của , có thể khiến cho mọi người thống khổ, đứt từng khúc ruột. . . . Ôi, đời này, có bất kỳ ai có thể so sánh được với . . . . .”

      “. . . . .” Hạ Thiên cố gắng áp chế cơn xúc động muốn dùng nắm đấm để bịt lại cái miệng mở to của tiểu Thanh, lửa giận ngùn ngụt, nàng cầm ly trà mà tiểu Thanh vừa bưng tới, hung hăng uống hết vào bụng.

      Thôi thôi, dù sao nha đầu kia cũng háo sắc cả đời được, chờ nàng bình thường trở lại, tự khắc cho mình biết thiên hạ đệ nhất mỹ nam khiến cho vạn người mê mệt kia là ai thôi.

      Cũng may, tiểu Thanh và nàng coi như là tâm linh tương thông, rốt cuộc cũng đem bản tính háo sắc phát ra xong, sau đó vô cùng say sưa tâng bốc, gần như si mê : “ chính là vương gia tuổi nhất vương triều Vũ Trinh của chúng ta —— Ly vương điện hạ!”

      “Phốc——” Hạ Thiên trực tiếp phun ra ngụm trà vừa mới hớp vào trong miệng.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :