1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 70: Xóa tên khỏi con đường làm quan

      Đôi mắt Ân Dã Thần trầm xuống, bóng dáng chợt lóe lên cái, chuẩn bị bay lên đài cao để cứu Hạ Thiên, nhưng có người tốc độ so với còn nhanh hơn!

      Hạ Thiên nghĩ tới tên này trông như vậy mà lại có võ công, nhất thời để ý, bị tóm được, trận đau nhức truyền đến, nàng hít hơi sâu, cảm thấy vai phải của mình chắc là bị túm chặt đến bầm tím rồi.

      mải suy nghĩ xem nên tìm cách nào để thoát thân, đột nhiên, bóng người vụt qua trước mắt nàng, Hạ Thiên có cảm giác sống lưng của mình căng lên, lại bất thình lình xoay người vòng, rơi vào trong lòng của người nào đó.

      Hạ Thiên ngẩn người, cảm thấy hương vị rất đỗi quen thuộc ở gần trong gang tấc, nàng ngửi ngửi, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, chạm phải chòm râu quai nón nằm khuôn mặt tuấn tú: “Đại thúc?”

      Đại thúc làm sao có thể ở đây? Lại còn cứu nàng như vậy?

      Cùng lúc đó, nhìn thấy Hạ Thiên được cứu, Ân Dã Thần túm chặt bả vai của Công Tôn Dịch, quyền đánh xuống, Công Tôn Dịch dù sao cũng chỉ là thư sinh, học võ là để phòng thân, làm sao có thể lợi hại như Ân Dã Thần, chỉ cần quyền cũng có thể khiến nằm gục rồi.

      “Ngươi sao chứ?” Sắc mặt của Ân Tịch Ly trầm xuống, mở miệng hỏi.

      Hạ Thiên lắc đầu: “ có việc gì, nhưng mà, đại thúc, sao ngươi lại ở đây?”

      Ân Tịch Ly đáp lời, vốn là được mời tới đây làm giám khảo, lúc Hạ Thiên cùng Ân Dã Thần tới, cũng nhìn thấy bọn họ.

      Ân Tịch Ly buông Hạ Thiên ra, tiến nhanh về phía Công Tôn Dịch, áo choàng xanh lam nhàng như gió, phảng phất mang theo cỗ hương vị lạnh lùng đặc trưng của riêng , lạnh đến cực điểm.

      “Đấu thua lại còn đả thương người khác, ngươi quả đem bổn vương để vào mắt sao?” túm chặt lấy cổ áo của Công Tôn Dịch nhấc lên khỏi mặt đất.

      Công Tôn Dịch mới vừa rồi còn phẫn nộ, ngay lập tức biến thành sợ hãi, vội vàng giải thích: “ , Vương gia, đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. . . .!”

      “Hiểu lầm? Đến cả nàng mà ngươi còn dám đánh, bổn vương có cho phép ngươi đánh nàng sao?” Ngữ khí rét lạnh đến cực điểm, giống như khối băng vạn năm tan, khiến người ta tê buốt đến tận tim gan.

      Khoảnh khắc này, sát ý và hàn ý của hoàn toàn thua kém gì Ân Dã Thần thường ngày, chẳng qua là mọi người gặp Ân Dã Thần nhiều hơn nên cũng quen rồi, nhưng còn lại đột nhiên thay đổi như vậy, giống như là từ đám mây lại rớt xuống địa ngục, trầm khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ.

      Hạ Thiên có chút cảm động, thể tưởng tượng được, đại thúc mọi ngày vẫn hay khi dễ nàng, vậy mà bây giờ lại vì nàng mà ra mặt. . . . .

      “Vương. . .Vương gia. . . .Là do nàng ta trước. . . .Khụ khụ. . . . .” Công Tôn Dịch cảm thấy ủy khuất trong lòng, ràng là Hạ Thiên mắng chửi người, tại sao bây giờ người có lỗi lại là ? hoàn toàn quên trước đó chính mình cũng mắng chửi người khác, Hạ Thiên chẳng qua chỉ là lấy đạo lý “của người trả lại cho người” mà thôi.

      “Ngươi còn dám ?” Ân Tịch Ly hoàn toàn nổi giận: “Nàng là người của bổn vương, chỉ có bổn vương mới có thể khi dễ nàng, còn ngươi —— “ phạm vào điều tối kỵ của .

      “. . . . .” Hạ Thiên im lặng, tên đại thúc thối tha, còn tưởng là tốt bụng, vì nàng mà ra mặt, kết quả là bởi vì cho phép người khác khi dễ nàng, chỉ có mới được phép! Mẹ nó, cái người này sao lại như vậy chứ? Nàng thu hồi lại cảm động lúc nãy nha!

      tay ném Công Tôn Dịch ra khỏi đài cao, Ân Tịch Ly lạnh lùng đứng ở giữa đài, nhìn xuống tất cả đám thư sinh phía bên dưới, thản nhiên : “Người này tâm thuật bất chính ( trong lòng ngay thẳng, chính trực) , ngạo mạn khinh người, thân là người có học phải hiểu rằng biển học là bao la, sao có thể bởi vì chút học thức mà trở nên ngông cuồng, bổn vương tuyên bố, tên của vĩnh viễn bị xóa khỏi danh sách tiến quan, bổn vương hy vọng những người có học ở vương triều Vũ Trinh ta mà lại tâm cao khí ngạo như vậy, kẻ nào như thế, kết cục giống như !”

      Xóa tên khỏi con đường làm quan!

      Khuôn mặt của Công Tôn Dịch lập tức trở nên trắng bệch!
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 71: Khuyên nhủ
      Chúng thư sinh kinh hãi, Ly vương vậy mà lại gạch tên ra khỏi danh sách tiến quan ngay trước mặt mọi người! Như vậy có nghĩa là, cái tên Công Tôn Dịch này, cần biết là về sau thành tích học tập của như thế nào, vĩnh viễn được tham gia vào những khoa thi cử, như vậy, cho dù học thức của có cao đến mấy cũng chỉ là vô dụng! Chuyện này đối với thư sinh mà , quả trừng phạt sống bằng chết.

      Hạ Thiên cảm thấy trừng phạt như vậy cũng hơi quá tay, đây cũng là người có tiền đồ! Tất cả những mơ ước về tương lai sau này, cứ như vậy mà trở lại.

      Nàng định mở miệng cái gì, Ân Dã Thần lại giữ tay nàng lại, lắc đầu cái, nếu như là , cũng làm như vậy.

      Hạ Thiên đẩy tay ra, chạy đến bên cạnh Ân Tịch Ly, vội vàng : “Đại thúc đại thúc, nên như vậy, như vậy quá nghiêm trọng rồi. . . . .”

      “Nghiêm trọng?” còn chưa giết tên đó là tốt lắm rồi! Tên khốn kiếp đó dám đả thương nàng, Ân Tịch Ly rất muốn xem vai phải của nàng như thế nào, nhưng dưới con mắt của nhiều người như vậy, chỉ có thể nhịn xuống.

      “Đương nhiên rồi, đại thúc, biết sai mà sửa tốt hơn, ngươi thể bởi vì lần người ta phạm lỗi mà hủy cả cuộc đời của họ nha!”

      “. . . .Ngươi bổn vương hủy cả đời ?” Ân Tịch Ly nheo mắt lại, có chút cắn răng nghiến lợi, nữ nhân này, rốt cuộc nàng có biết tại sao lại làm như vậy hay ? Nếu phải bởi vì nàng. . . . .

      Khi tất cả mọi người nhìn thấy Hạ Thiên gọi đường đường Ly vương gia là đại thúc, ai nấy đều sợ ngây người, nhìn lại, nữ nhân này vậy mà lại dám dùng cái loại khẩu khí đó để chuyện với Ly vương, càng cảm thấy thể tin nổi, mọi người bắt đầu nhao nhao lên đoán xem nữ nhân này là ai.

      Quan sát chút, có vài người đột nhiên cảm thấy nữ tử này nhìn rất quen mắt, lại nhớ đến vừa rồi nàng tên mình là Linh Lung, ngay lập tức hiểu ra, chẳng lẽ nàng chính là đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng – Hướng Linh Lung?

      Khó trách lại thân thiết với Ly vương như vậy, ra là thế.

      “Ngươi gạch tên của , phải hủy hoại là gì?” Hạ Thiên hoàn toàn sợ cơn tức giận của Ân Tịch Ly, hay cũng có thể , trong bốn tháng quen biết , chẳng phải cũng bao nhiêu lần phát hỏa trước mặt nàng rồi hay sao? Hạ Thiên nhún nhún vai, là thói quen, là thói quen rồi.

      Nhìn thấy vẻ mặt của hơi thả lỏng, Hạ Thiên vội vàng ngừng cố gắng khuyên can: “Đại thúc, ngươi biết, thứ quan trọng nhất của học trò chính là đường công danh, ràng là có thể thi được, nhưng lại có tiền để đóng học phí, hoặc cũng có thể do nhiều nguyên nhân khác nữa khiến cho họ thể học được, ngươi biết như vậy là rất đáng thương sao?”

      tới lui, khóe mắt Hạ Thiên đột nhiên đỏ lên, nhớ đến ngày đó nàng có thể thi vào đại học, bởi vì bản thân chỉ là nhi, có người nhà gánh vác học phí đắt đỏ, chỉ có thể tự mình ra ngoài kiếm tiền, nếu bán thuốc tráng dương để kiếm thêm thu nhập, nàng làm sao có thể gom đủ mấy vạn tiền học phí trong vài tháng được?

      Nàng có thể hiểu cái cảm giác muốn học nhưng lại thể là vô cùng thống khổ, nàng muốn nhìn thấy những chuyện như vậy xảy ra ở trước mặt mình.
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 72: Bởi vì, ta thích !

      “Hơn nữa, ta thấy Công Tôn công tử quả người học cao hiểu rộng, chẳng qua là có chút cuồng ngạo, ta tin tưởng thay đổi, ngươi hãy cho cơ hội !” Nàng cố nén bi thương trào dâng ở trong lòng, chờ đợi nhìn Ân Tịch Ly.

      Ân Tịch Ly nhàng thở dài tiếng, nơi mềm yếu nhất trong lòng lại dâng lên chút xót xa, hiểu tại sao trong ánh mắt nàng lại lộ ra bi thương như vậy, có cách nào cự tuyệt được mong đợi của nàng, vì thế, vô cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, khi như vậy, ta tạm thời bỏ qua cho lần!”

      nhìn về phía Công Tôn Dịch đứng dưới đài cao, lạnh lùng : “Bây giờ bổn vương tính sổ với ngươi, nhưng cơ hội chỉ có lần, nếu ngươi tiếp tục như vậy, bổn vương gạch tên ngươi ra khỏi con đường làm quan!”

      Công Tôn Dịch vội vàng dập đầu tạ ơn, tâm tư lại xoay chuyển vòng, nhớ đến lúc nàng kia sợ lửa giận của Ly vương, cố gắng vì chính mình mà cầu xin, cảm thấy hổ thẹn nên lời, ngàn ân vạn tạ nhưng lại thể nào ra khỏi miệng, bởi vì biết phải như thế nào.

      Hạ Thiên cười cười, đôi mắt sáng trong như ánh trăng, phút chốc lại nín khóc mỉm cười: “Cám ơn đại thúc!”

      Ân Tịch Ly cũng cười theo, dưới che giấu của lớp râu quai nón, nụ cười của vô cùng mờ nhạt, lại đột nhiên nhớ tới điều gì, mở miệng hỏi: “Ngươi vừa mới , ngươi tên là Linh Lung?”

      Hạ Thiên giải thích : “Chuyện này. . . . .”

      “Nàng là Linh Lung!” Hạ Thiên còn chưa xong, Ân Dã Thần đứng bên ngắt lời của nàng, trả lời cách chắc chắn: “Gọi là Hướng Linh Lung!”

      Hướng Linh Lung? Hạ Thiên hơi nhíu mi, tại sao lại đem cả họ của nàng sửa lại?

      “Hướng Linh Lung. . . .?” Ánh mắt của Ân Tịch Ly khẽ run lên: “ ra. . . .là ngươi.”

      Hướng Linh Lung – nữ nhi của Thừa tướng vương triều Vũ Trinh, tìm rất lâu nhưng lại tìm thấy, ra chính là nàng sao. . . .

      Vũ Trinh và Hoằng Việt chiến ngừng, hoàng thượng muốn đưa ra điều kiện hòa thân để giảm bớt tình hình căng thẳng giữa hai nước, mà Hoằng Việt lại cố tình muốn nữ nhi của Thừa tướng – Hướng Linh Lung làm đối tượng hòa thân, để cho nàng gả sang Hoằng Việt quốc.

      Nhưng Hướng Linh Lung lại mất tích mấy tháng nay, ngờ rằng, mực tìm người, mà người lại ở ngay bên cạnh mình.

      “Hoàng thúc, bây giờ chuyện có chút bất tiện, quay về phủ của ta, ta đích thân cho người.” Ân Dã Thần lên tiếng.

      Vẻ mặt của Ân Tịch Ly có chút hoảng hốt, đờ đẫn gật đầu, thể tưởng tượng được, vừa mới xác định mình thích , người đó lại chính là người phải gả sang Hoằng Việt quốc để hòa thân, có cách nào chấp nhận được này, tâm bỗng chốc trở nên phiền muộn.

      “Vậy, điệt nhi (cháu) trước!” Ân Dã Thần nắm tay Hạ Thiên, hành lễ với rồi quay .

      “A! Nhưng mà đại thúc, . . . . .” Hạ Thiên do dự, sắc mặt của đại thúc tại sao đột nhiên lại xấu như vậy? Có phải là có chuyện gì xảy ra rồi hay ? Trong lòng nàng có chút lo lắng.

      có gì, hoàng thúc chỉ là suy nghĩ vài chuyện mà thôi.” Ân Dã Thần nắm chặt tay nàng, cho nàng quay đầu lại, trực tiếp hồi phủ.

      “Tại sao lại gọi ta là Hướng Linh Lung?” Nàng đành phải quay về phía trước, hỏi lại vấn đề này.

      Ân Dã Thần tiếp nhận ánh mắt của nàng, khuôn mặt tuấn tú rét lạnh đột nhiên trở nên nhu hòa, nhàng cười, vô cùng thân thiết vuốt ve mái tóc của nàng, : “Bởi vì, ta thích!”

      “A?” Hạ Thiên sửng sốt, cái này. . . .cũng tính là câu trả lời sao? Hay là câu thổ lộ?

      Tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn nhịp, như vậy là thổ lộ với mình sao? Bởi vì thích nàng, cho nên mới đặt cho nàng cái tên riêng biệt?

      thôi!” cười cười, vô cùng thân thiết nắm lấy đôi tay của nàng, từng bước, từng bước về phủ.

      Hạ Thiên trầm mặc cúi đầu, nhìn bàn tay của hai người nắm chặt, kỳ , có nhiều người còn tốt hơn nàng, kỳ , cũng rất tuấn tú, kỳ , đối với nàng vô cùng dịu dàng, chút cũng hề lạnh lùng, đâu giống như hoàng tử đâu?

      Nếu. . . .nếu thích mình . . . . . Khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ lên, có phải cũng nên suy xét chút hay ?
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 73: Dịu dàng


      Sau khi tắm xong, Hạ Thiên nằm ở giường, vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này, nếu thích mình nàng có nên suy xét chút hay ?

      Người này, hoa tâm, thê thiếp cũng chưa có, thậm chí còn bị người ta nghi ngờ là đoạn tụ, chắc cũng năm thê bảy thiếp như những người khác chứ? Ở cùng chỗ với cũng có gì là tốt.

      Ở cái nơi lạ nước lạ cái này, có hoàng tử là chỗ dựa vững chắc, phải lo ăn lo mặc, như vậy phải là rất tốt sao?

      Đột nhiên, bóng dáng của người nào đó vụt qua trong tâm trí, Hạ Thiên ngẩn ra, sợ tới mức lập tức bò lên giường, nàng làm sao lại có thể nhớ tới đại thúc chứ?

      Đại thúc thối tha suốt ngày chỉ biết khi dễ nàng, nào có đối xử tốt với nàng được bằng nửa của Ân Dã Thần?

      Đúng rồi, đêm nay cũng biết bị làm sao, sắc mặt lại khó coi như vậy, hình như là sau khi biết tên của mình là Hướng Linh Lung, sắc mặt của liền trắng bệch, giống như, đây là chuyện mà rất khó để có thể tiếp nhận được vậy?

      Hướng Linh Lung. . . .Cái tên này có phải là của người nào khác hay ?

      Nàng nhíu mi, suy nghĩ sâu xa, Ân Dã Thần vì cái gì lại nhất định muốn đổi tên của nàng thành Hướng Linh Lung? Trong này, có thể có mưu gì hay ?

      Nhưng mà cũng thể nào đâu, Ân Dã Thần quả thực là đối xử với nàng rất tốt, nếu muốn làm hại mình sớm ra tay, huống chi đến bây giờ bọn họ còn chưa có chuyện gì, huống chi hoàng tử, nếu thấy mình vừa mắt, chắc chắn trực tiếp sai người giết nàng thôi!

      Nàng cười cười, lui vào trong chăn, hít hơi sâu, cảm nhận được hương vị nhàn nhạt, ừm, hương vị của , chăn rất ấm, giường rất lớn. . . . .

      Ngôn Hoan, Ngôn Hoan, nếu cậu biết được, chắc chắn rất cao hứng, ngờ rằng ở nơi này lại có người đối xử tốt với mình như vậy, đúng ?

      “Cạch cạch. . . .” Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm đen yên tĩnh.

      “Ai vậy?” Hạ Thiên nhìn sắc trời, muộn thế này, là ai tới tìm nàng?

      “Linh Lung, là ta, ngủ rồi sao?” Giọng lạnh lẽo của Ân Dã Thần từ ngoài cửa vang lên.

      Hạ Thiên vội vàng đứng dậy mở cửa: “Tam ca, trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?”

      Ân Dã Thần từ ngoài cửa bước vào, sau lưng khoác lên tầng ánh trăng màu bạc, khiến cho thân hình của trở nên vô cùng cao lớn.

      “Ta đến xem vết thương của ngươi!” có ý bảo nàng trở về giường nằm, trong tay cầm lọ Kim Sang dược.

      “A!” Hạ Thiên đỏ mặt, lúc này mới nhớ tới bả vai bầm tím của mình: “Như vậy. . . . được tốt lắm!”

      Nam nữ thụ thụ bất thân nha, huống chi còn là bả vai.

      Ân Dã Thần hơi nhíu mày, phải hỏi nàng, mà là với nàng: “Linh Lung là muốn đợi ta tự mình động thủ sao?”

      “. . . . .” Khóe miệng Hạ Thiên hơi giương lên, ngoan ngoãn trở lại giường, nằm úp mặt xuống.

      Ân Dã Thần hài lòng, ngồi xuống bên giường, nhàng cởi áo của nàng, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng, phảng phất, hô hấp của ngừng lại, rất nhanh liền khôi phục bình thường, khẽ nâng tay đặt lên vết thương bầm tím, nhàng vuốt ve: “Rất đau sao?”

      hỏi, giọng khàn khàn mà ôn nhu.

      đau.” Giọng rầm rì của Hạ Thiên từ trong gối truyền đến, mảng đỏ hồng mặt kéo dài đến tận mang tai.

      Tay của man mát lành lạnh, lại dường như có ngọn lửa nóng, những nơi bàn tay của lướt qua đều giống như bị thiêu đốt.

      xin lỗi, ta nên để cho ngươi lên đài!” , giọng rất , tuy là lời giải thích, nhưng bởi vì giọng quá nên nghe ra được lời xin lỗi.

      “Ách. . . . liên quan đến ngươi. . . . .” Hạ Thiên run rẩy, trong lòng khổ sở , Tam ca, ngươi muốn bôi thuốc làm nhanh lên, đừng sờ soạng nữa, đậu hũ của nãi nãi ta bị ngươi ăn sạch hết rồi!

      May mà Ân Dã Thần giống như là nghe thấy tiếng lòng của nàng, cầm lọ thuốc, nhàng bôi lên vết thương bầm tím ở vai: “Nhưng mà Linh Lung, ta nghĩ, ít ra ngươi cũng phải làm bài thơ, kết quả ngươi lại. . . .”
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 74: Thổ lộ . . . .

      Nhớ tới bài thơ kiệt tác vô song của nàng, Ân Dã Thần cũng biết nên tức hay nên cười, ra nàng biết làm thơ, xem ra bắt đầu từ ngày mai, nhất định phải giúp nàng học cho giỏi chút.

      Nhớ tới việc này, Hạ Thiên cười hì hì tiếng, tâm tình căng thẳng lập tức dịu ít: “Cái này, kỳ thực, ta cho ngươi biết, đó cũng là loại thơ, chỉ là ở chỗ chúng ta gọi là thơ đại, loại thơ này có quy luật gì cả, ngươi thấy thế nào? Quả nhiên là kiệt tác đúng ?”

      “Đúng là kiệt tác.” cười cười, trong tiếng cười trầm thấp lại xen lẫn chút dịu dàng: “Cũng chỉ có ngươi mới có thể làm ra.”

      Trong giọng của có nhàn nhạt sủng nịch, đến chính cũng phát được.

      Khuôn mặt nhắn tinh xảo của Hạ Thiên vùi trong gối, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn đen láy, phát ra những tia sáng linh động.

      “Tam ca. . . .” Hơi xoay người lại, nàng giọng gọi .

      “Ừ?” Ân Dã Thần bôi thuốc xong, đem lọ thuốc đặt sang bên, nâng mắt nhìn nàng.

      “Ngươi. . . . .” Hạ Thiên nghiêng người nhìn vào ánh mắt của , có chút do dự : “Vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”

      Ân Dã Thần sửng sốt, giống như hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy, nâng tay gõ vào trán của nàng, dịu dàng : “Chẳng lẽ ta thể đối xử tốt với ngươi sao?”

      Hạ Thiên bĩu môi, yếu ớt : “Ta. . . . lừa gạt ngươi!”

      “Ừm, ta biết!”

      “Lại còn đá ngươi nữa. . . . .” Giọng của nàng lại vài phần.

      “Ừm, ta nhớ mà.” Làm sao có thể quên, thân là hoàng tử, đó là cú đạp “có hai” trong cuộc đời từ đến lớn mà nhận được.

      “Ta còn biết lớn . . . . .” Nàng tự tiện nhận làm Tam ca, tuy nhiên gọi mãi, cũng thành thói quen, nhất thời sửa được, người ta dù sao cũng đường đường là hoàng tử của vương triều Vũ Trinh nha.

      “Ừm, ta có thể thấy được.” vẫn giống như có việc gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ.

      Hạ Thiên nóng nảy, quên mất mình vẫn chưa mặc lại quần áo chỉnh tề, tùy tiện nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Ân Dã Thần: “Ngươi biết như vậy, vì sao còn đối xử tốt với ta?”

      Ân Dã Thần nhìn nàng, đôi mắt nhất thời trầm xuống, sâu thẳm như đại dương bao la, lại dấy lên ngọn lửa nóng, lúc này, chiếc áo của Hạ Thiên tuột xuống phân nửa, để lộ ra hai bên bả vai trắng trẻo nõn nà, dây đeo nội y tự chế màu hồng phấn ở vai tạo nên phong cảnh rất mê người, nàng vẫn hồn nhiên biết cảnh xuân của mình bị lộ ra ngoài, mắt to đen láy hề chớp, nhìn chằm chằm vào , giống như là chờ đợi đáp án, nàng muốn biết cảm giác của đối với mình rốt cuộc là gì.

      lâu sau đó, hít vào hơi sâu, cố gắng áp chế cảm giác động tình trào dâng mãnh liệt, thở dài tiếng rất thể nghe thấy, bàn tay nhàng, khẽ nâng lên khuôn mặt của Hạ Thiên, giọng còn lạnh lùng giống như mọi khi, dịu dàng : “Linh Lung, nàng vẫn tâm tư của ta sao?”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :