1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 65: Tam ca tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng


      Có chỗ ở miễn phí, Hạ Thiên tội gì ở, vừa có tiền lại chẳng có sắc, đương nhiên nàng sợ gặp phải trộm, càng sợ gặp phải cướp, nàng coi chỗ này giống như là khách điếm miễn phí, có thể thoải mái mà tiếp tục công việc buôn bán của nàng rồi.

      “Tử Dương ở hoa viên, chúng ta qua đó .” Ân Dã Thần vô cùng tự nhiên nắm lấy tay nàng về phía hoa viên.

      Hạ Thiên sửng sốt, trực giác muốn lùi về nhưng Ân Dã Thần lại chịu buông tay, quay đầu lại nhìn sâu vào trong đôi mắt của nàng, nhìn đến nỗi khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ bừng, lúc này mới chịu buông tay.

      Tim đập loạn như nai con, Hạ Thiên có loại cảm giác kỳ lạ, trời ạ, nàng có thể gián tiếp cho là Tam hoàng tử nổi tiếng lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết đối với mình nhất kiến chung tình hay ?

      Đằng sau hoa viên, Ân Tử Dương nhàm chán nằm nhoài bàn đá, thở dài vô vị.

      Tam ca tìm Hạ nương, kêu mình ở đây chờ, nhưng mà lâu như vậy, tại sao còn chưa thấy trở về?

      Khuôn mặt hơi nhăn lại, nhac sắc trời sinh giống như vưu vật khiến cho trông rất đơn thuần, sạch , thậm chí so với nữ tử còn đẹp hơn vài phần.

      Nhớ tới Hạ Thiên, khuôn mặt của Ân Tử Dương càng nhíu lại. Hạ nương và nàng ấy tại sao lại giống nhau như vậy? Ngày ấy tại khách điếm, khi nhìn đến dung mạo của Hạ nương, chỉ có khựng lại, đến ngay cả Tam ca cũng khó che giấu nổi kinh ngạc, đời này tại sao lại có thể có hai người giống nhau như vậy? Hoàn toàn giống nhau như đúc, tại sao lại có chuyện kỳ quái như thế được?

      “Oa, con cừu nằm ở đây thở dài buồn bã như vậy, con cừu ở nhà nào mà lén lút chạy tới đây nha?”

      lúc Ân Tử Dương rơi vào trầm tư, giọng trêu tức từ phía sau vang lên, Ân Tử Dương sửng sốt, có chút kinh ngạc quay đầu lại: “Hạ nương, ngươi tới rồi sao?”

      “Sao vậy? Nhớ ta sao? Nhớ ta hay là muốn ta mau chóng trở về để chữa bệnh cho Tam ca của ngươi?” Hạ Thiên nhàn nhạt hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, nàng vô cùng đắc ý nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ân Tử Dương đỏ rực đến tận mang tai, tâm tình của nàng bỗng trở nên tốt hơn vài phần.

      “Chữa bệnh?” Giọng của Ân Dã Thần mang theo tia nghi hoặc, nhìn hai người bọn họ, tại sao lại biết mình bị bệnh từ khi nào vậy?

      “A! có! Hạ nương và Tử Dương đùa thôi.” Ân Tử Dương giống như chú nai con hoảng sợ, vội vàng lắc đầu đánh trống lảng, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên nháy liên tục mấy cái.

      Đùa sao, nếu để cho Tam ca biết từng đặc biệt cầu xin Hạ nương chữa cho Tam ca cái bệnh này, lại còn gạt Tam ca, lén lút cho uống biết bao nhiêu là thuốc tráng dương, Tam ca nhất định vô cùng tức giận.

      Tam ca mà tức giận hậu quả vô cùng nghiêm trọng, dám , tuyệt đối dám đâu.

      Hạ Thiên thông minh như vậy, ngay lập tức hiểu được lo lắng của Ân Tử Dương, nàng khẽ liếc mắt nhìn Ân Dã Thần cái, quả nhiên, nếu để cho tên nam nhân nguy hiểm này biết được chuyện đó, Tử Dương là đệ đệ của , có thể miễn được tội chết, nhưng nàng chỉ là người ngoài, chừng, chỉ cần đao là có thể giải quyết được nàng, vì thế, Hạ Thiên cũng quay lại cười hô hố: “Đúng vậy, đúng vậy nha, lâu rồi gặp Tử Dương, người ta thiệt là rất nhớ nha.”

      Hai người liếc nhìn nhau, rồi lại cùng cười lên ha hả, đương nhiên, trong bụng có cái suy nghĩ gì cũng chỉ có hai người mới biết.
      honglakfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*)

      (*) : ăn của người ta, năng với người ta cũng mềm mỏng hơn… hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần phải mở miệng tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác phải giúp người ta.

      Ân Dã Thần biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, nhưng nhìn ánh mắt của hai người có chút thích hợp, chỉ là quan tâm lắm, vì thế, tùy tiện dặn dò Ân Tử Dương vài câu rồi rời .

      vừa mới khỏi, Hạ Thiên lập tức kéo tay Ân Tử Dương, hai người trốn ở trong bụi cây, thầm to .

      “Ngươi cho tam ca biết ngươi gặp ta như thế nào chưa?”

      “Có, ta mình mua chút đồ linh tinh, tam ca hỏi là mua thứ gì. . . .”

      vậy, vẫn biết là ngươi mời thần y ta đến để trị bệnh “bất lực” của sao?”

      biết.”

      “Tốt tốt, nhớ tiếp tục giữ bí mật, còn nữa, ta này Tử Dương, lời ngươi lúc trước, ngươi còn nhớ ?”

      cái gì?”

      “Ngươi , chỉ cần ta trị khỏi bệnh cho Tam ca của ngươi, khiến cho có thể thích nữ nhân, sau khi xong chuyện, ngươi đưa cho ta mười vạn hoàng kim. . . .”

      “Dĩ nhiên là nhớ , bây giờ ngươi có cách chữa rồi sao?”

      “Haha. . . . .Ngươi chuẩn bị đủ mười vạn hoàng kim của ngươi . . . . .”

      Hạ Thiên cười đắc ý, muốn cho nam nhân thích nữ nhân phải là rất đơn giản sao? Huống chi, cái Ân Tử Dương muốn là khiến cho tam ca thích thân thể của nữ nhân, chứ phải là .

      Thân thể nha, điều kiện tiên quyết để tiếp xúc thân thể là XXOO, muốn để nam nhân XXOO với nữ nhân? Quá đơn giản, bỏ chút dược, chỉ sợ bọn họ XXOO đến thể dậy nổi mà thôi. Lại , ở cổ đại này, khắp nơi đều có xuân dược nha.

      *

      Bên cạnh hồ nước nóng, màn sương mông lung mờ ảo chậm rãi dâng lên, Hạ Thiên nằm ở bên trong hồ nước, thoải mái híp mắt lại, hưởng thụ cảm giác ấm áp bao bọc toàn thân.

      Ân Dã Thần đối xử với nàng rất tốt, chỉ an bài cho nàng chỗ ở tuyệt vời, lại còn mỗi ngày đều tới chỗ này để thăm nàng, cho nàng cuộc sống giống như thiên kim đại tiểu thư, nhưng mà nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.

      Là cảm giác Ân Dã Thần đối với nàng kỳ lạ, hay là Lê viện này kỳ lạ? Nàng cũng , nhưng nàng cảm thấy hình như đây phải là cuộc sống mà mình mong muốn.

      “Tiểu thư, người tắm xong rồi sao?”

      Ngoài cửa truyền đến giọng của nha hoàn Tiểu Thanh.

      Hạ Thiên hoảng hốt, lúc này nàng mới sực nhớ ra, nha hoàn này là do Ân Dã Thần phái tới để hầu hạ nàng, ngoài Tiểu Thanh ra, ở Lê viện còn có dưới hơn hai mươi hạ nhân, tất cả đều xem nàng như nữ chủ nhân ở Lê viện mà hầu hạ, khiến cho đôi khi Hạ Thiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      “Tắm xong rồi.” Nàng cao giọng đáp: “Sao vậy?”

      “Tam hoàng tử đến rồi, ngài ở trước viện chờ người lâu.” Tiểu Thanh cung kính đáp.

      đến đây?” Hạ Thiên vội vàng bước ra khỏi hồ nước nóng, mất vài động tác để mặc quần áo, quần áo này là do chính nàng cải tiến, tuy giống lắm so với quần áo của triều đại này, nhưng ăn mặc cũng cần phải phức tạp như vậy, cần phải mặc hết lớp này đến lớp khác, rất phiền toái.

      “Ta lập tức tới ngay.” Nàng chỉnh sửa lại chút, sau đó vội vàng ra trước viện.

      Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, ăn ở nhà người khác, đương nhiên đối với người đó cũng phải có chút khách sáo, thể để cho người ta đợi quá lâu, Hạ Thiên nhanh chóng đến trước viện.

      tới trước viện, vừa mới bước vào đại sảnh nhìn thấy Ân Dã Thần ngồi mình thưởng thức trà, nha hoàn hạ nhân đứng cách xa, tất cả đều lặng im dám lên tiếng, nơi nào có , dường như đến ngay cả khí xung quanh cũng trở nên rất lạnh.

      Hạ Thiên hít vào hơi sâu, thầm than thở, áp lực a. . . . .
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67: Bộc lộ tài năng quá lộ liễu cũng phải là chuyện tốt


      “Đến rồi sao?” Ân Dã Thần đặt ly trà trong tay xuống, đứng dậy tiến lên phía trước.

      “Ừm.” Hạ Thiên quan sát chung quanh, có chút kỳ quái hỏi: “Tử Dương đâu, sao cùng đến với ngươi?”

      Mỗi ngày Ân Dã Thần đều đến đây xem nàng, Ân Tử Dương cũng cùng với , hôm nay lại thấy Tử Dương, Hạ Thiên cảm thấy có chút kỳ lạ.

      Ân Dã Thần nhìn nàng, : “Tử Dương ở trong cung bồi Thái hậu, chúng ta ra ngoài dạo chút !”

      “A? Ra ngoài dạo sao?” tốt, đúng là hôm nay nàng cũng muốn ra ngoài để mua chút thuốc, cùng Tử Dương thực bước đầu tiên của kế hoạch, đó chính là mua xuân dược, nếu dạo cùng với , chẳng phải là thể mua rồi sao?

      “Gần tới Trung thu rồi, ít người xa quê trở về, bây giờ đường phố cực kỳ náo nhiệt, nghe đêm nay còn tổ chức thi hội (hội thi thơ ), mọi ngày ngươi ở nhà cũng có việc gì làm, nhân dịp này xem chút .” Hiếm khi thấy Ân Dã Thần hơi dài dòng như vậy, tuy nhiên, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Hạ Thiên vẫn có thể mơ hồ nghe ra được trong đó có mang theo chút quan tâm.

      “Vậy cũng được.” Nếu chủ nhà vậy, nàng cũng nên có ý định từ chối, huống hồ là thi hội nha, nghe tất cả các nữ nhân xuyên qua trong sách đều trải qua cuộc thi hội, sau đó là màn thi thố tài năng. Hạ Thiên nàng tuy chỉ là người bán thuốc, nhưng dù sao cũng là sinh viên đại học nha, học thuộc lòng mấy bài thơ cổ vẫn là dư sức.

      Nhưng mà, ngẫm nghĩ hồi, nàng lại quyết định, chỉ nên xem náo nhiệt là tốt rồi, dù sao nơi này cũng là xã hội phong kiến, nữ tử mà để lộ quá nhiều tài năng cũng phải là chuyện tốt.

      “Này, thôi!” Ân Dã Thần lại theo thói quen, nắm tay của nàng dắt .

      Tuy Hạ Thiên vẫn cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, nhưng nhìn đến ánh mắt của tất cả các nha hoàn hạ nhân, bọn họ đều mang vẻ mặt bình tĩnh, Hạ Thiên đành phải nhịn xuống, coi như quên , dù sao cũng phải là lần đầu tiên, chỉ là thói quen mà thôi.

      Đường phố giăng đèn kết hoa, trời cao ánh trăng sáng ngời, hôm nay là mười ba, hai ngày nữa chính là Trung thu, trăng đêm nay tròn vành vạnh, trông vô cùng xinh đẹp và thuần khiết.

      Ân Dã Thần dẫn Hạ Thiên xuyên qua đám đông, thưởng thức xung quanh dòng người như nước chảy, đột nhiên, lên tiếng hỏi: “Linh Lung, ngươi làm thơ sao?”

      Ân Dã Thần là người cực kỳ cố chấp, lần trước từ nay về sau nàng gọi là “Linh Lung”, cần biết chuyện gì khác, cứ gọi nàng là “Linh Lung”, thậm chí còn ra lệnh cho Ân Tử Dương được gọi nàng là Hạ Thiên nữa mà phải gọi là Linh Lung giống .

      Hạ Thiên cực kỳ bi thương suy nghĩ, Linh Lung, cái tên này nghe đẹp như vậy sao? May mà cái tên cũng chỉ là danh hiệu của người, thích gọi như thế nào gọi như thế ấy, dù sao chỉ cần nàng biết mình là Hạ Thiên cũng đủ rồi.

      “Làm thơ? Ta làm đâu!” Nàng chút nghĩ ngợi đáp. Nàng biết làm thơ, nàng chỉ biết học thuộc lòng thơ mà thôi. . . . . .

      Ân Dã Thần khẽ nhíu mày, giống như là bất mãn chuyện Hạ Thiên làm thơ, dừng lại chút, rồi lại : “ sao, sau này ta dạy cho ngươi!”

      Hạ Thiên để ý lời của , ngón tay chỉ về phía đài cao được dựng lên ở phía trước, bên cạnh đó có đám người bu lại, nàng hưng phấn : “Đó chính là thi hội sao? Chúng ta qua đó xem chút !”

      Nàng kéo Ân Dã Thần, vừa chạy vừa nhảy, nhanh nhảu bước qua.
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68: Đấu thơ

      Giờ phút này, phía đài có hai người đấu thơ, người mặt mũi thanh tú, trong tay cầm cây quạt mỏng, thỉnh thoảng lại phe phẩy vài cái, người còn lại mặc bộ xiêm y màu trắng, dáng vẻ phiêu dật, vô cùng tuấn nhã, khiến cho người ta nhìn vào đều nghĩ đây hẳn vị thư sinh hào hoa phong nhã.

      Hai người đều là bậc thi sĩ tài trí hơn người, những câu thơ vừa ra khỏi miệng đều trở nên mạch lạc suôn sẻ, khiến cho Hạ Thiên phải trợn mắt há mồm, thầm nghĩ bụng, chả trách văn thơ cổ đại có thể lưu truyền đến ngàn đời sau, ra những người này lại tài giỏi như vậy.

      “Vạn hoa tùng trung các tự huyên, độc ái sương cúc tiếu ngạo thiên!” Nam tử cầm quạt bình thản .

      (Trong hàng vạn khóm hoa, chỉ mỗi cúc trắng kiêu sa nhất trời.)

      “Hữu nhân giả hứa bi nguyệt, xác như đàm vu quý nhân gian!” Nam tử áo trắng xem ra rất tự nhiên, chỉ câu thơ lại trúng tim đen, châm chọc đối phương đến thương tích đầy mình.

      (Có người bề ngoài khen ngợi chỉ là giả dối, phải tâm, giống như cái ống nhổ đờm, hổ thẹn với người đời.)

      “Ngươi. . . .!” Nam tử cầm quạt tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy bắt đầu đáp trả cách mỉa mai: “Nhược văn bễ nghễ thứ tâm, chư đa tài tử duy lang kính!”

      (Nếu như có thể nghe thấy tiếng lòng, tất cả tài tử đều là lang – “lang” lẽ ra là chàng, nhưng ở câu này “lang” là sói, móc đối phương.)

      Hay, hay lắm, người mắng đối phương giống như ống nhổ, xấu hổ với người đời, người đáp trả, đối phương ghen tị với tài năng của , buông lời vũ nhục, lòng lang dạ sói! Hạ Thiên nhìn màn trước mắt, cảm thấy là quá , ra cách mà người cổ đại chửi xiên chửi xỏ nhau cũng phong phú nha.

      Nam tử áo trắng rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt, có vẻ như còn tác phong nhanh nhẹn giống như lúc đầu: “Chúng lãm tài diêu vọng xích hà, vạn dân tòng quá tẫn phong hoa!”

      (cùng nhau dõi mắt nhìn khắp dòng sông đỏ, trong muôn nghìn người chỉ có phong thái tài hoa mới là tuyệt đỉnh.)

      Mẹ nó, cái tên nam nhân này đúng là tự cao quá mức, cái gì gọi là “vạn dân tòng quá tẫn phong hoa”? cho rằng là ai vậy? Cả thiên hạ chỉ có mình là tài tử hay sao?

      Kết quả là, nam tử cầm quạt bị chọc cho tức giận gần chết, đến nỗi câu thơ cũng ra được, đành phải chấp nhận thua cuộc.

      Hạ Thiên khinh bỉ, cực kỳ khinh bỉ, đưa mắt nhìn qua, quả nhiên trong sân có rất nhiều tài tử lộ ra vẻ mặt bất mãn.

      Ân Dã Thần cũng nhìn ra cảm xúc của nàng dậy sóng, khỏi cười : “Học sinh bây giờ vừa có chút học thức, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, Linh Lung, nếu ngươi cảm thấy vừa mắt cũng có thể lên đấu với .”

      “Ta?” Hạ Thiên nhún nhún vai: “Ta thôi , từ ta cha mẹ, chữ bẻ đôi cũng biết, ngươi bảo ta lên thi, hắc hắc, vậy ánh trăng trời ta cũng có thể kéo xuống được.”

      “Ngươi biết chữ?” Ân Dã Thần tin, cách ăn của Hạ Thiên tuy giống như tiểu thư khuê các hiền thục, nhưng cũng phải là người thô tục vô lễ, huống chi, cảm thấy Hạ Thiên là người thông minh, lại còn luôn ra những lời vô cùng kỳ quái.

      “Haha, cũng có biết chút chút. . . . .” Hạ Thiên giả ngu, tục ngữ rất đúng, nữ tử vô tài mới có đức, nàng cần để lộ quá nhiều tài năng, khiến cho ánh mắt của mọi người chú ý đến mình, như vậy càng dễ đem đến những tai họa bất ngờ.

      Lúc này, bạch y nam tử phiêu dật từ đài cao đưa mắt nhìn xuống mọi người phía dưới, cao giọng : “Còn có vị nào dám cùng tại hạ đọ sức phen?”

      Lời này của cực kỳ cuồng vọng, khiến cho rất nhiều người vốn nhìn cảm thấy vừa mắt, nay lại càng thêm tức giận.

      Ân Dã Thần đẩy đẩy Hạ Thiên, ý : “ lên thử , tài năng và tri thức phân biệt nam nữ mà.”

      “Nhưng mà. . . .ta . . . . .” Hạ Thiên vô cùng bức bối, sắc mặt hơi đanh lại, làm sao bây giờ, Ân Dã Thần dường như rất hy vọng nàng lên đài biểu diễn.

      , ta tin tưởng ngươi có thể làm được.” Ân Dã Thần cười nhạt, cổ vũ nàng.

      Mỹ nhân tươi cười từ trước đến nay đều rất có lực miễn dịch, nhìn tươi cười như vậy, Hạ Thiên cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, hận thể đem cái bộ mặt khuynh quốc khuynh thành này của đóng gói mà giấu .

      Đợi đến khi nàng phục hồi lại tinh thần thất điên bát đảo thấy mình đứng ở đài rồi, loạt ánh mắt vừa thỏa mãn, vừa kiêu ngạo đều đặt ở người nàng, bao gồm cả vị bạch y nam tử kia.

      “Ngươi muốn cùng ta đấu thơ?” Vẻ mặt của nhìn Hạ Thiên tràn đầy khinh thường.
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 69: Đại dương a —— tất cả đều là nước


      “Ngươi muốn cùng ta đấu thơ?” Vẻ mặt của nhìn Hạ Thiên tràn đầy khinh thường.

      Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Ân Dã Thần phía bên dưới, lại thở dài lần thứ hai, nàng muốn nổi tiếng nha. . . . .

      Hạ Thiên vô cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng, là ta muốn đấu thơ với ngươi.”

      “Tại hạ Công Tôn Dịch, xin hỏi danh tính của nương?” thản nhiên chắp tay, đêm nay đánh bại nhiều người tri thức khá cao, đương nhiên chấp nhận để mình bại dưới tay của nữ tử.

      “Tiểu nữ gọi là. . . . .Linh Lung!” Nàng vốn định ra tên của mình, nhưng nghĩ lại, ra có vẻ tốt hơn.

      Ân Dã Thần nghe thấy tên này, khóe môi nhếch lên, nở ra nụ cười nhàn nhạt.

      “Được, Linh Lung nương, biết nương muốn đấu với tại hạ như thế nào?” Công Tôn Dịch cực kỳ lễ phép trao quyền chủ động vào tay Hạ Thiên, tình thế bắt buộc khiến cho Hạ Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

      Nhưng Hạ Thiên quyết định để lộ ra nhiều tài năng, nếu đem những bài thơ cổ học được ra, Công Tôn Dịch này chắc chắn thua, nàng còn khẳng định tất cả mọi người ở đây, chắc chắn ai có thể vượt qua được mình, nhưng nếu như làm như vậy tất cả mọi người chú ý đến nàng mất.

      Ngẫm nghĩ hồi, giống như là nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thiên đột nhiên cười : “Như vậy , nếu như ngươi có thể đối tiếp được bài thơ này, ta đây liền nhận thua, như thế nào?”

      “Đương nhiên là được, nương, mời!” Công Tôn Dịch hề quan tâm, .

      “Được! Nghe đây ——

      Tuấn mã a —— bốn chân!

      Đại dương a —— tất cả đều là nước!

      Mẹ ngươi a —— hổ thẹn!

      ngươi a —— chảnh chọe!

      xong, Hạ Thiên khom người chào, cười tít mắt, dùng tay ra dấu mời: “Xong rồi, Công Tôn công tử, mời!”

      “Phốc —— “

      “Hô hô —— hay! Rất hay —— !”

      “Chửi giỏi lắm! sảng khoái!”

      Đám người bên dưới “oanh” tiếng, toàn bộ đều cười ầm lên, nam tử cầm quạt vừa mới bị Công Tôn Dịch đánh bại kia, cười đến vô cùng sung sướng, giọng cười của còn lớn nhất trong đám người.

      Mà sắc mặt của Công Tôn Dịch lại lúc trắng lúc xanh, tức giận đưa tay lên chỉ: “Ngươi. . .ngươi. . . ngươi khinh người quá đáng, cái này mà tính là thi sao? Cái này ràng là bôi nhọ người khác.”

      “Oa, đây tính là thi sao?” Hạ Thiên vô tội chớp mắt mấy cái, cực kỳ xấu hổ gãi gãi đầu: “A! Ta biết điều đó, ta đây chịu thua, Công Tôn công tử, ngươi cứ tiếp tục, haha!”

      xong, nàng vung tay lên, bước xuống đài cao, dáng vẻ như tất cả chỉ là chuyện hiểu lầm. Kỳ thực trong lòng nàng cảm thấy sảng khoái, cái tên gia hỏa tự cho mình là đúng kia, nàng nhìn cảm thấy vừa mắt, lại được dịp chửi trận.

      Công Tôn Dịch ở trước mặt mọi người nhận hết những tiếng cười nhạo báng, thẹn quá hóa giận, làm sao có thể dễ dàng để cho Hạ Thiên ? Cước bộ lập tức dừng chút, túm lấy cổ áo sau gáy của Hạ Thiên, kéo nàng trở về: “Ngươi ở lại cho ta!”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :