1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 60: Vô cùng hả giận


      Ân Tịch Ly mím môi, tay tóm lấy cái người chạy về phía bên cạnh giường, sau đó, lật người của nàng nằm sấp xuống đùi mình, kế tiếp lại giơ tay lên, nhắm ngay mông của nàng, đánh xuống cái “bốp”.

      “Cho ngươi càn quấy, cho ngươi làm loạn này, bổn vương tiếp tục khiến cho ngươi cảm thấy sảng khoái!”

      “Bốp bốp bốp —— ” vô số tiếng “bốp” rất có điệu, rất có tiết tấu cứ thế vang lên.

      “. . . . .” Hạ Thiên ngây người.

      Hạ Thiên choáng váng.

      Hạ Thiên hoàn toàn ngốc trệ.

      Đây là cái tình huống gì nha? Nàng, sinh viên bán thuốc của thế kỷ 21! Là sinh viên đại học ưu tú của thế kỷ 21, vậy mà lưu lạc tới nơi này lại bị cổ nhân đánh đòn, mẹ nó, là cổ nhân nha!

      Đánh đòn!

      Nàng, thứ nhất, còn chưa có nụ hôn đầu, thứ hai, còn chưa ôm được soái ca, lại bị tên cổ nhân trực tiếp bỏ qua hai bước, tiến hành đến bước thứ ba, sờ mông!

      Thần kinh của Hạ Thiên suýt chút nữa bị rối loạn, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, tâm hồn yếu đuối bị đả kích gấp bội đến nỗi thể chống đỡ nổi, cứ thế ngây ngốc mà nằm ở đùi của Vương gia, mặc cho đánh biết bao nhiêu cái.

      Ân Tịch Ly đánh vô cùng sướng tay, vô cùng hả giận, thậm chí ở trong lòng còn hạ quyết định, sau này nếu nha đầu kia khiến mình tức giận ngay lập tức đánh đòn nàng!

      Nha đầu này, chẳng lẽ nàng biết thế lực của nhà Liên Tĩnh lớn như thế nào sao? Cho dù truy cứu, nhưng nếu Liên gia truy cứu, chỉ e cái đầu của nàng khó mà giữ được.

      Nàng chỉnh Liên Tĩnh thành như vậy, khiến cho nàng ta đường đường là trắc phi, đường đường là đại tiểu thư của Binh bộ thượng thư lại trở thành trò cười trong mắt thiên hạ, Liên Tĩnh nhất định bỏ qua cho nàng, nàng ý thức được nguy hiểm sao? Lại còn để tâm mà vẫn cười như vậy?

      Ân Tịch Ly vô cùng tức giận, phải là tức giận bởi vì nàng chỉnh Liên Tĩnh thành như vậy, chỉ là lo lắng đến tình cảnh nguy hiểm của nha đầu kia, cho nên nhịn được mà tức giận! Chỉ hận thể bắt lấy nàng mà đánh cho trận mạnh!

      thực tế, cũng làm như vậy, mà hành động của , quả là khiến cho người ta vô cùng hả giận!

      Nhưng Ân Tịch Ly đánh hồi, lại cảm thấy có gì đó thích hợp, nha đầu kia sao lại im lặng như vậy? Chẳng những khóc nháo, lại còn nằm im động đậy?

      Ân Tịch Ly có chút luống cuống, vội vàng ngừng tay, xoay người Hạ Thiên lại, lo lắng nhìn vẻ mặt của nàng ngơ ngác, luôn miệng kêu: “Nha đầu, nha đầu, ngươi sao chứ? Làm sao vậy? Có phải ta đánh ngươi bị thương chỗ nào rồi hay ? Nha đầu? Nha đầu?”

      Hạ Thiên ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt mình, khuôn mặt mọc đầy râu, khắc trước còn đánh mông của mình, chỉ còn thiếu sờ soạng phen mà thôi. . . . . .
      honglakfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Quyền lợi của phụ nữ, tuổi trẻ muôn năm!


      Hạ Thiên phục hồi tinh thần, lại “oa” lên tiếng, khóc to.

      “Oa. . . . .Huhu. . . .Đại thúc chết tiệt, đại thúc thối tha, ngươi dám sờ mông của ta, đến ba mẹ ta còn chưa sờ qua. . . . .”

      “. . . . .” Bàn tay của Ân Tịch Ly định xoa mông nàng, lại đột nhiên ngừng lại giữa trung.

      “Huhu. . . .ngươi sờ soạng còn chưa tính, lại còn sờ hơn mười cái. . . . .”

      “. . . . .” Nửa thân của Ân Tịch Ly hoàn toàn hóa đá.

      “Huhu. . . .ngươi sờ hơn mười cái, ngươi ta làm sao mà nhìn mặt người khác. . . .Ta còn chưa có bạn trai, còn chưa có nụ hôn đầu, còn chưa được ôm soái ca, còn chưa được ăn đậu hũ của người khác, lại bị ngươi chiếm tiện nghi trước rồi, huhu. . . .”

      “. . . . .” Nửa thân dưới của Ân Tịch Ly cũng bắt đầu hóa đá rồi.

      “Huhu. . . . .sao ngươi có thể làm như vậy? Đoạt mất nụ hôn đầu tiên của ta, lại còn đoạt mất kinh nghiệm lần đầu tiên sờ mông của ta, tất cả những lần đầu tiên của ta đều bị ngươi cướp , ngươi bảo sau này ta phải làm thế nào để tìm bạn trai? Phải làm thế nào để tìm phiếu cơm dài hạn bây giờ? . . . . .Huhu. . . . . .”

      “. . . . .” Tốt rồi, lần này toàn thân của Ân Tịch Ly đều hóa đá rồi.

      Nghe xem nàng cái gì kia? Tìm bạn trai? Tìm phiếu cơm. . . .dài hạn?

      hiểu phiếu cơm dài hạn có nghĩa là gì, nhưng Vương gia đại thúc của chúng ta cũng là nhân tài có chỉ số IQ cao, đối với hai chữ “bạn trai”, vẫn có chút nghi ngờ, mà khi hai cái chữ đó lại xuất trong câu này, ngay lập tức, Vương gia đại thúc còn thắc mắc, hoàn toàn hiểu nha đầu kia hai chữ “bạn trai” là có ý gì!

      Nàng vậy mà lại dám ở trước mặt của muốn tìm nam nhân khác? Trong lòng của Vương gia đại thúc bỗng chốc nhen nhóm ngọn lửa, rất nhanh liền bùng lên, trong nháy mắt bốc cháy hừng hực.

      cũng biết mình tức giận cái gì, chỉ biết là khi nghe thấy nàng muốn tìm nam nhân khác, rất tức giận, cực kỳ tức giận!

      “Huhu. . . .” Hạ Thiên mặc kệ tức giận như thế nào, nàng chỉ biết trong lòng mình vô cùng ủy khuất, cực kỳ ủy khuất, cho nên vẫn tiếp tục khóc.

      Vốn dĩ lửa giận trong lòng Ân Tịch Ly tăng vọt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất như vậy của Hạ Thiên, nhất thời phát cáu được nữa, tay chân bỗng trở nên luống cuống: “Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc, ta đánh nữa là được.”

      “Oa huhu. . . . .” Hạ Thiên để ý tới , nàng đau khổ lau nước mắt.

      “Đừng khóc nữa. . . . .”

      “Huhu. . . . .”

      đánh nữa.”

      “Huhu. . . . .”

      “. . . . .” Vẻ mặt của đại thúc bất đắc dĩ, hung hăng trừng mắt nhìn hai bàn tay của mình, cảm thấy có chút hối hận, tại sao mình lại kích động như vậy?

      Nữ tử là để thương, phải là để đánh a. . . . .

      Trong lúc hối hận, Ân Tịch Ly phát ra, tiếng khóc của Hạ Thiên đột nhiên tạm ngừng, mắt to híp lại thành đường chỉ, lặng lẽ quan sát phản ứng của .

      Ừm, quả nhiên nha, mặc kệ là cổ đại hay đại, nam nhân đều sợ nữ nhân khóc hai nháo ba thắt cổ nha, xem ra nàng phải lợi dụng cái ưu thế này tốt, để xem sau này còn dám tiếp tục khi dễ nàng nữa hay ?

      Hạ Thiên đắc ý tính toán ở trong lòng, vì chính mình mà cảm thấy tuổi xuân bao la, sáng sủa vô tận! Quả nhiên, quyền lợi riêng của phụ nữ, tuổi trẻ muôn năm nha!
      honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: cưỡng ép sao?


      “Ầm ầm ầm —— ” vài tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến.

      Tuy ở trong lòng, Hạ Thiên cảm thấy vô cùng hả hê nhưng ngoài mặt lại khóc đến đứt từng khúc ruột, nghe thấy có tiếng gõ cửa, nàng hơi ngừng lại chút.

      Ân Tịch Ly cũng sửng sốt, phòng này là phòng của Hạ Thiên, như vậy, người gõ cửa là tới tìm Hạ Thiên.

      Hạ Thiên vội vàng đứng dậy, ngửa đầu lên : “Ta tới đây!”

      Bởi vì vừa mới khóc xong, cho nên trong giọng của nàng còn mang theo chút nghẹn ngào đáng , tiếng gõ cửa lập tức ngừng lại, sau đó là giọng của Mạc quản gia vang lên: “Hạ nương, Tam hoàng tử tới tìm ngươi, ngươi mau ra đây !”

      “Tam hoàng tử?” Hạ Thiên nghi hoặc quay đầu lại hỏi Vương gia đại thúc: “Là ai vậy?”

      Giọng của nàng lớn , vừa vặn đủ để cho hai người đứng ngoài cửa nghe thấy, nhất thời, trán của Mạc quản gia xuất ba vạch đen.

      thế giới này, người vừa mới đứng trước mặt Tam hoàng tử lại hỏi Tam hoàng tử là ai, quả là vẫn chưa ra đời. . . . .

      Quay đầu lại nhìn nét mặt của Ân Dã Thần, thấy bộ dạng của vẫn lãnh khốc trước sau như , Mạc quản gia lặng lẽ thở hắt ra hơi, cũng may, tòa băng sơn này có bộc phát thành núi lửa.

      muốn trả lời thân phận của Tam hoàng tử, trong phòng lại truyền ra giọng quen thuộc của Vương gia nhà mình: “Tam hoàng tử, ngươi gặp rồi, là Ân Dã Thần!”

      “A! Chính là tam ca của Ân Tử Dương đó sao?” Hạ Thiên quả là muốn hoan hô lên tiếng, nàng vội vàng trèo xuống giường, mở to cửa, quả nhiên liền trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Ân Dã Thần với bộ dáng diễm mà lạnh lùng.

      Hạ Thiên ngơ ngẩn nhìn , sau đó, nhào tới ôm chầm lấy : “Tam ca, ta rốt cuộc cũng đợi được ngươi đến rồi, ngươi mau mang ta , làm vú em cũng được, làm tiểu tam cũng được, ngươi xem bộ dạng của ta ở nơi này sắp sửa còn nhận ra người nữa rồi.”

      Nàng nhớ mang máng Ân Dã Thần từng muốn mang nàng hồi phủ, trước kia nàng cảm thấy con người này quá nguy hiểm, có lẽ là tốt hơn, nhưng mà ở lại Vương phủ hơn tháng, trong giây lát, nàng phát , ở cùng với Vương gia đại thúc ngu ngốc hiểm giả dối này, chi bằng ở cùng với tòa lãnh khốc băng sơn còn hơn, ít ra người ta cũng đày đọa hạ nhân nha. . . . . .

      Dường như nghĩ tới Hạ Thiên có hành động như vậy, Ân Dã Thần sửng sốt phen, đúng rồi, chợt nhớ ra, nữ nhân này vốn luôn như vậy, ràng phải là người vô cùng quen thuộc nhưng nàng đều luôn có biện pháp khiến đối phương trở thành sinh tử chi giao ( bạn bè chí cốt ). . . . . .

      Vừa bước ra khỏi cửa, Ân Tịch Ly nhìn thấy hai người ôm lấy nhau, đáy mắt ngay lập tức trầm xuống, hai tròng mắt hơi nheo lại. Hai người bọn họ trở nên thân mật như vậy từ khi nào? Tại sao lại biết?

      Ân Dã Thần đưa mắt nhìn hoàng thúc, rồi lại nhìn khuôn mặt nhắn vẫn còn chưa khô nước mắt ở trong lòng mình, nghĩ tới vừa rồi hai người còn ở chung phòng, giọng lạnh lùng theo môi mỏng phun ra: “Ngươi hoàng thúc khi dễ ngươi?”

      Mạc quản gia lau mồ hôi, căn bản biết Vương gia nhà mình cũng ở đây, nếu biết trước, nhất định dẫn Tam hoàng tử tới, huống chi, vừa rồi Vương gia và Hạ nương, hình như. . . . .Ách, xảy ra chuyện gì?

      Hạ nương quần áo chỉnh tề, nước mắt còn chưa khô, Vương gia lại mang vẻ mặt thâm trầm, giống như là bất mãn điều gì đó, chẳng lẽ, vừa rồi ở trong phòng, Vương gia cưỡng ép Hạ nương sao?
      honglakfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: Bạch mã hoàng tử


      Hạ Thiên biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, khi nhìn thấy Ân Dã Thần, trong đầu nàng chỉ lên ý nghĩ, đó chính là phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này! Vì thế cho nên đối với câu hỏi của Ân Dã Thần, nàng chút nghĩ ngợi liền gật đầu, mặt lên án : “Chính là khi dễ ta, khi dễ ta cực kỳ thê thảm. . . . .”

      Ân Dã Thần liếc mắt nhìn nàng cái, lên tiếng hỏi: “Khi dễ như thế nào?” biết có phải hoàng thúc ức hiếp Hạ Thiên hay , nhưng mà Hạ Thiên, cái nữ nhân này đối với vô cùng quan trọng, bây giờ, tuyệt đối muốn mang nàng .

      Nếu hoàng thúc khi dễ nàng như nàng có lý do để mang nàng rồi.

      Khi dễ như thế nào ư? Hạ Thiên ngẫm nghĩ, vặn vẹo mấy ngón tay: “ bắt ta phải quét Vương phủ suốt tháng trời. . . .”

      “Ừ, còn gì nữa ?” Chỉ lý do này vẫn chưa đủ, Ân Dã Thần tiếp tục hỏi.

      “Còn bắt ta mỗi ngày phải chẻ hơn mười bó củi lớn. . . .” Nàng lẩm nhẩm nhớ lại.

      “Ừm, còn gì nữa?” Vẫn chưa đủ.

      “Giặt sạch toàn bộ quần áo của mọi người trong phủ. . . .” Tay của nàng ngâm nước cũng muốn mục hết rồi.

      Ân Dã Thần cúi đầu nhìn vào đôi mắt to tròn ngập nước: “Còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn ?”

      “Nghiêm trọng hơn?” Qua làn nước mắt, Hạ Thiên mê mang nhìn , nàng cắn cắn môi, chỉ vào căn phòng vừa rồi.

      Ân Dã Thần thấy nàng dường như muốn kể ra chuyện trong phòng khi nãy, nhất thời sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, chờ đợi nàng mở miệng.

      Hạ Thiên chu cái miệng lên, chỉ vào Vương gia đại thúc từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng, nàng ủy khuất : “Đánh vào mông ta có tính ?”

      “. . . . .” Ân Dã Thần hé răng, đôi mắt vẫn sâu thẳm như hồ nước, khuôn mặt lại xẹt qua tia bất đắc dĩ.

      Mạc quản gia lại nhàng thở hắt ra, làm ơn , còn tưởng rằng vừa rồi ở trong phòng xảy ra chuyện gì, hóa ra là bị Vương gia nhà mình đánh đòn.

      Ân Tịch Ly nhìn Ân Dã Thần, ánh mắt vẫn dừng lại người Hạ Thiên nằm trong lòng (ADT), trầm mặc lúc lâu, Vương gia đại thúc rốt cuộc cũng mở miệng: “Ngươi muốn theo Dã Thần?”

      Hạ Thiên ưỡn ngực, chút sợ hãi nhìn thẳng vào : “Đương nhiên!” Chẳng lẽ lại tiếp tục ở lại nơi này cho đánh? bằng giết nàng còn sướng hơn!

      Có người làm chỗ dựa cho mình, khẩu khí của Hạ Thiên cứ thế thẳng thừng, rốt cục cũng cần phải nhìn tới sắc mặt của Vương gia đại thúc nha, haha, là sảng khoái!

      Ân Tịch Ly lại trầm mặc, đôi mắt sắc bén như chim ưng hơi cụp xuống, che giấu con ngươi đen có chút phức tạp, vẻ mặt khó đoán được nghĩ gì, chỉ thản nhiên : “Vậy , càng tốt, Vương phủ rốt cuộc cũng được yên tĩnh, Dã Thần, mau đem cái tai họa này .”

      xong, nhấc chân, bước ra cửa phòng, rất nhanh rời .

      Phía sau truyền đến giọng cao vút của Hạ Thiên: “A! Đại thúc thúi, ngươi ai là tai họa? Ngươi, cái đồ đại thúc đáng ghét, đại thúc thối tha!”

      Ân Dã Thần ngăn lại Hạ Thiên gào to rống lớn, hơi nhíu mày, : “Được rồi, hoàng thúc rồi!”

      Hạ Thiên rất đỗi cảm kích, nàng vỗ vỗ bả vai của : “Tam ca, ngươi là người tốt, ngươi cứu ta lần!”

      Ân Dã Thần hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, phút chốc lại tan biến khuôn mặt lạnh lùng: “ thôi, Tử Dương còn chờ ngươi!”

      Hạ Thiên muốn ngất, nàng biết Ân Dã Thần rất tuấn tú, rất đẹp trai, nhưng nghĩ rằng khi cười lên lại mị như vậy, khiến cho nàng giật nảy mình, cảm giác như vừa bị sét đánh, tim nhất thời đập loạn nhịp.

      Làm sao bây giờ. . . . . . Nàng cảm thấy, dường như nàng gặp phải bạch mã hoàng tử nha. . . . . .
      honglakfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64: Sao lại đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy?


      “Vương gia, ngài cứ để Hạ nương như thế sao?”

      Đứng ở đài cao, Mạc quản gia tình ý sâu xa hỏi, chăm chú quan sát Ân Tịch Ly hướng về cổng lớn nhìn xa xăm, vẻ mặt của vô cùng lo lắng.

      “Ngươi có biện pháp để cho nàng sao?” Ân Tịch Ly cũng quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng hình cùng Ân Dã Thần bước lên xe ngựa cách đó xa, nhàn nhạt hỏi.

      “. . . . . có. . . .Nhưng mà, Vương gia, lão nô cảm thấy ngài và Hạ nương rất xứng đôi. . . .”

      nương mà Vương gia nhà mình thích, cho dù xứng cũng có thể là trời sinh đôi.

      Ân Tịch Ly quay đầu nhìn : “Ngươi bổn vương thích nàng?” Giọng trầm thấp, nghe ra được hỉ nộ ái ố gì.

      Mạc quản gia liên tục lắc đầu: “Cái này, Vương gia phải hỏi chính tâm của mình rồi.”

      Ân Tịch Ly mấp máy môi, tuy trả lời nhưng trong lòng dường như lại sáng tỏ ra điều gì đó.

      ra, phải người nào cũng có thể dễ dàng khơi mào hỏa khí của , ra phải người nào cũng có thể tùy tiện khuấy động tâm tĩnh lặng như hồ nước thu.

      Chỉ là bởi vì, thích.

      “Vương gia, Hạ nương rồi.” Mạc quản gia nhắc nhở.

      “Ừ, ta thấy rồi.” thản nhiên .

      còn nhìn thấy bóng dáng.” Mạc quản gia lại nhắc nhở.

      “Ừ, ta thấy rồi.” vẫn bình tĩnh trả lời.

      Mạc quản gia gì nữa, nếu còn thấy bóng dáng, vậy ngài còn nhìn theo phương hướng đó làm gì?

      Con ngươi của Ân Tịch Ly có chút ảm đạm, ánh sáng mờ mịt, trong giây lát dường như nhớ ra điều gì đó.

      Thái độ của Dã Thần đối với Hạ Thiên, dường như . . . . . có chút kỳ lạ.

      *

      Ân Dã Thần cũng mang Hạ Thiên về phủ của , mà là tới tòa biệt viện ở giữa kinh thành.

      Biệt viện rất lớn, lớn cách thần kỳ, nhưng cũng xa hoa, tất cả đều đơn giản mà độc đáo, xung quanh trồng ít kỳ hoa dị thảo, vừa tiến vào trong sân có thể ngửi thấy hương thơm nhàng, thư thái.

      Mắt to mở lớn nhìn cái sân rộng rãi này, trong khoảnh khắc, Hạ Thiên vẫn chưa thể hồi hồn lại: “Tam ca, ngươi , đưa ta đến nơi này sao?”

      Nàng có chút dám tin, cái nhà lớn như vậy, vậy mà lại cho nàng ở đây sao?

      Nàng và Ân Dã Thần, phải là rất thân thiết đó chứ?

      và nàng cùng lắm cũng chỉ mới gặp qua có vài lần, nàng lại từng đạp rớt xuống sông, nhưng cũng tìm mình so đo tính toán, lại còn cho nàng ở tòa biệt viện xinh đẹp như vậy?

      Nàng tin là vì Ân Dã Thần muốn tìm vú em hay là tình nhân, xuyên qua đến nơi này cũng hơn bốn tháng, ở nơi kinh thành phồn hoa như thế này, đương nhiên nàng cũng nghe qua ít tin đồn, nàng nghe , Tam hoàng tử còn chưa tính đến chuyện rước dâu, ngay cả tiểu thiếp vẫn còn chưa có.

      Thậm chí người ta từng hoài nghi cái vị được xưng là Tam hoàng tử lãnh khốc nhất hoàng cung, cần tình cảm này có thể nào bị đoạn tụ hay ?

      Lần đầu tiên nàng quen biết Ân Tử Dương, cũng bởi vì Ân Tử Dương hoài nghi tam ca của có phải có hứng thú với nữ nhân hay , cho nên mới tìm đến nàng nhờ giúp đỡ.

      Chỉ là, tại sao lại đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy?

      “Ừm, về sau ngươi ở nơi này.” Ân Dã Thần quay đầu nhìn nàng, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, để lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

      “Như vậy. . . . được hay cho lắm. . . .” Vẻ mặt của Hạ Thiên cực kỳ bối rối, nhưng trong lòng lại chút cảm giác khó xử nào, ngược lại, nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn, vô cùng kích động, cái nhà lớn như vậy nha. . . .

      “Yên tâm , sao cả.” cười đáp.

      người vô cùng tuấn mỹ, khi cười lên lại thấp thoáng hai lúm đồng tiền, có thể hòa tan khối băng vạn năm thay đổi ở khuôn mặt, khiến cho Hạ Thiên có cảm giác, trong lòng mình dường như có dòng nước ấm vừa chảy qua, nàng khỏi nở nụ cười: “Cám ơn tam ca.”
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :