1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50: Báo thù

      Hai môi kề nhau.

      “A. . . .Ngôn Hoan. . . .”

      Đột nhiên, giọng mơ mơ hồ hồ truyền tới, Hạ Thiên ở trong cơn ngủ say lẩm bẩm vài tiếng, lông mày khẽ chau lại, bộ dáng dường như ở trong mộng của nàng cực kỳ bất an.

      Ân Tịch Ly ngẩn ra, vẫn duy trì tư thế hai môi kề nhau như vậy, động cũng phải, bất động cũng phải, trong phút chốc chần chừ ngay tại chỗ.

      “Ngôn Hoan. . . .tớ rất nhớ cậu. . . . .” Hạ Thiên cảm thấy hình như có thứ gì đó dính lên môi mình, khiến cho nàng có cảm giác thoải mái, đầu quay qua quay lại, hai môi cọ sát vào nhau, thuận tiện chạm vào lỗ tai của Ân Tịch Ly, khiến cho bỗng nhiên giật mình.

      Nhưng bây giờ phải là lúc để suy nghĩ lung tung, Ân Tịch Ly gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan say ngủ của Hạ Thiên, trong lòng bỗng nhiên ngập tràn mùi thuốc súng.

      Ngôn Hoan? Nàng vậy mà ngay cả trong mộng cũng quên người này, người này là ai? Nam hay nữ?

      Ngôn Hoan Ngôn Hoan, chết tiệt, cái tên này tại sao nghe lại giống như tên của nam nhân vậy?

      Trong lòng của Ân Tịch Ly giống như là bị người ta rót vào thùng xăng, lại thêm mồi lửa bùng cháy hừng hực, nhìn chằm chằm nữ nhân dưới thân mình, ánh mắt giống như là muốn thiêu cháy hết mấy hũ dấm chua, mùi chua vô cùng nồng đậm.

      Nàng. . . . .Vậy mà lại ở trong mộng nhớ mãi quên cái người kia! Chẳng lẽ đó là người trong lòng của nàng?

      Xem ra có cơ hội, nhất định phải thăm dò điều tra xem cái người tên là Ngôn Hoan này tới cùng là ai!

      Sau khi hạ quyết tâm, Ân Tịch Ly nhanh chóng giãn ra hai hàng lông mày, nhìn Hạ Thiên nhíu chặt mi, tâm của dần dần hóa thành dòng nước ấm, môi mỏng mềm mại khẽ nhếch lên, nở ra nụ cười dịu dàng.

      *

      Đầu thu, khí trời se lạnh, cơn gió mùa đông sắp bắt đầu thổi qua, cảm thấy hơi lạnh, Hạ Thiên có chút mờ mịt, trợn mắt nhìn chính mình trong gương đồng, nhìn vài lần, xoa xoa mặt, xác định rằng mình có nằm mơ, lúc này nàng mới kỳ quái mở to hai mắt ra nhìn.

      Quái lạ, ngày hôm qua trước khi ngủ, mặt của nàng vẫn còn sưng lên như đầu heo, làm sao vừa mới ngủ dậy, chẳng những có sưng thêm, ngược lại chỉ còn có chút bầm tím mà thôi?

      Nàng nhớ ràng là nàng có bôi thuốc, chủ yếu là do nàng cũng thể mua thuốc, Liên tĩnh bởi vì muốn chỉnh nàng, sau khi đánh xong lại đặc biệt phân phó tất cả các hiệu thuốc được bán thuốc cho nàng, muốn khiến cho nàng qua ngày hôm sau còn mặt mũi nào để gặp người khác.

      Hạ Thiên cũng bận tâm, cho bôi thuốc bôi thuốc, dung mạo đẹp xấu cũng chỉ là bề ngoài, hơn nữa, để như vậy, nàng mới có thể nhìn vào vết thương mặt mà nhắc nhở bản thân, đó là nỗi nhục của chính mình, thể quên, thể quên. . . . .

      Nhưng nàng làm sao biết năng lực hồi phục của mình lại mạnh đến vậy, ràng bôi thuốc mà so với linh đan thần dược còn có tác dụng hơn, nàng khỏi đắc ý cười tiếng, đây chính là dấu hiệu tốt, chứng minh rằng mạng của Hạ Thiên nàng tuy khó khăn trắc trở nhưng vẫn còn dài lắm, nếu thương thế tốt lên, nàng nhất định báo thù!

      Đương nhiên, muốn báo thù cũng thể mạo hiểm, đối phương là người thị chúng, tất cả mọi người ở trong vương phủ này đều nghe lời của nàng ta, còn nàng chỉ có thế lực đơn bạc, nhưng mà sao, quang minh chính đại chỉnh nàng ta được nàng lén lút, nhất định chỉnh đến khi nàng ta khóc kêu cha gọi mẹ mới thôi!

      Vì để giả vờ cho Liên Tĩnh nghĩ rằng khuôn mặt của mình hôm nay rất dọa người, nàng đặc biệt cắt từ quần áo của mình xuống miếng vải, che lên mặt, cố ý chuyện nhanh chậm, bộ dáng giống như bởi vì mặt mình sưng lên mà được. Sau khi sắp xếp xong xuôi, nàng cầm “đạo cụ” của mình bước ra khỏi cửa.
      honglakfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: Ta muốn xin nghỉ


      Bên trong Tây Sương viện, Mạc quản gia sai hai nha hoàn dọn dẹp lại vài thứ, hôm nay Vương gia đặc biệt dặn dò, thân thể của Hạ nương được khỏe, bảo gọi mấy nha hoàn tới hầu hạ nàng, nhưng nửa chừng, lại cảm thấy Hạ Thiên vốn vào trong phủ làm nha hoàn là để cho mình giáo huấn, sao có thể để cho nha hoàn khác tới hầu hạ được, vì thế đành phải cho mấy nha hoàn khác tiếp nhận công việc của Hạ Thiên, để cho nàng được nghỉ ngơi vài ngày.

      Mạc quản gia thấy Vương gia nhà mình để tâm tới Hạ Thiên như vậy, trong lòng cũng có chút tâm tư, Vương gia giao phó cho phải hoàn thành mọi chuyện gọn gàng sạch , lúc những nha hoàn kia làm việc, vẫn đặc biệt dặn dò các nàng làm nhàng chút, đừng để ồn ào đến chỗ Hạ Thiên, quản gia tận tụy và cẩn thận biết bao nhiêu.

      “Mạc quản gia. . . . Aizz, Mạc quản gia. . . .”

      Phía sau cổng vòm đột nhiên ló ra cái đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc quản gia, Mạc quản gia ngẩng đầu lên lại nhìn thấy nương che mặt đứng ở phía sau cửa ngoắc tay với .

      nhìn từ xuống dưới, lập tức nhận ra bóng dáng ấy là Hạ Thiên, vì thế, xoa xoa bàn tay, vọt lên phía trước: “Hạ nương tìm lão nô có việc gì sao?”

      “Có, đương nhiên là có rồi!” Hạ Thiên thần thần bí bí nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định có ai nghe lén, lúc này nàng mới nâng góc khăn che mặt lên, thấp giọng hỏi: “Mạc quản gia, đại. . .Ách, Vương gia đâu?”

      “Hạ nương tìm Vương gia sao? Vương gia vào triều rồi!” Mạc quản gia trả lời, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, trước khi Vương gia vào triều với , nếu Hạ nương tỉnh lại, nhất định chạy tới hỏi Vương gia đâu, quả nhiên Vương gia dự liệu như thần, Mạc quản gia ở trong lòng cảm thấy bội phục.

      “A. . .vào triều à?” Tốt tốt tốt, vắng mặt là tốt nhất, trong đôi mắt của Hạ Thiên xẹt qua tia sáng tinh ranh: “Này, Mạc quản gia, khi nào Vương gia trở về?”

      Mạc quản gia càng thêm kinh ngạc, vấn đề này Vương gia cũng qua, Hạ nương nhất định hỏi như vậy, ngờ đến cái này mà Vương gia cũng biết trước được. . . . .

      kinh ngạc, có chút sững sờ, đem những lời Vương gia dặn mình lúc trước trả lời nàng: “Có thể đến chạng vạng tối Vương gia mới hồi phủ, hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.”

      “Vậy sao. . . .” Đôi mắt của Hạ Thiên vui sướng nheo tít lại, vậy sao, như vậy rất tốt, tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại! Tránh cho nàng chỉnh người nửa chừng lại bị cắt ngang, đến lúc đấy có ở đây, nếu như mình muốn khi dễ vợ của , e rằng phải càng thêm cẩn thận rồi.

      Ngẩng đầu lên lần nữa, nàng nhìn Mạc quản gia, nở ra nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương, chói mắt như những ngôi sao bầu trời, đến cả Mạc quản gia cũng nhịn được mà thất thần ngây ngốc, cảm thấy người nàng có loại sức quyến rũ đặc biệt, tuy bộ dáng phải đẹp giống như thiên tiên động lòng người, nhưng loại sức quyến rũ này lại giống như loại ngọc quý, cần phải dụng tâm tìm hiểu mới có thể phát ra vẻ đẹp của nó.

      “Ha ha. . . .Mạc quản gia, hôm nay ta muốn xin nghỉ.”
      honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52: ngươi chết mất!


      Cằm của Mạc quản gia vẹo sang bên, suýt chút nữa rơi xuống, cái này. . . .Vương gia quả rất thần kỳ, đến cả việc Hạ nương muốn xin phép nghỉ cũng đoán trước được, liên tục đổ mồ hôi hột, ngờ Vương gia nhà mình lại thần thông như vậy, song, mặc dù rất kinh ngạc, nhưng vẫn đem những điều mà Vương gia dặn dò trước đó để trả lời nàng, lặp lại lần nữa: “Xin nghỉ? Xin nghỉ để làm gì?”

      “Xin nghỉ đương nhiên là để thả lỏng thể xác và tinh thần rồi, Mạc quản gia, ngươi xem, tháng vừa rồi ta làm việc còn tốt hơn người khác gấp vài lần, ngay cả mười mấy năm qua ta cũng chưa từng làm nhiều việc như vậy, ta cũng là người nha, nếu cứ tiếp tục như vậy, thể xác và tinh thần của ta rất mệt mỏi, đến lúc nào đó rồi cũng gục ngã, chẳng may ta mà gục ngã làm sao mà hầu hạ Vương gia? Vừa hay hôm nay Vương gia bận việc. . .quốc , tạm thời trở về, để cho ta thả lỏng tinh thần, nghỉ ngơi cho tốt, để cho ta cảm thấy việc mình ở vương phủ là chuyện sáng suốt, là công việc đáng tự hào. . . .”

      “Được được!” Mạc quản gia nhanh chóng cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của Hạ Thiên, tuy những lời nàng , hơn nửa hầu như nghe vào, nhưng đại khái, có thể hiểu được chút, phải là muốn chơi sao? Quả nhiên, đáp án này Vương gia cũng đoán được, nếu như Vương gia cũng đồng ý, sao có thể dám bằng lòng?

      Vì thế, hắng giọng, làm như gật gật đầu: “Ừm, ngươi sai, tháng vừa rồi quả vất vả cho ngươi, hôm nay ngươi nghỉ ngơi .”

      “Oa! Vâng, cám ơn Mạc quản gia!” Hạ Thiên hí hửng kêu to, nhất thời hưng phấn, lao tới tặng cho Mạc quản gia cái ôm chặt: “Mạc quản gia, ngươi là người tốt, ngươi chết mất! Thôi, ta đây!”

      Hạ Thiên hấp tấp thả người, bỏ lại Mạc quản gia đứng ngây ngốc biết làm sao.

      Vương gia! Huhu, người cho lão nô biết nếu Hạ nương ôm lão nô phải làm sao bây giờ. . . . .

      ngươi chết mất?”

      lúc Mạc quản gia khóc ra nước mắt, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng trầm, rét lạnh.

      Mạc quản gia liên tiếp rùng mình mấy cái, từ từ xoay người lại, nhìn thấy Vương gia nhà mình đứng khoanh tay trước ngực, bộ dáng cực kỳ ôn hòa nhìn chằm chằm vào .

      , , Vương gia, người đừng hiểu lầm, con cháu của lão nô so với Hạ nương còn lớn hơn. . . . .”

      Ân Tịch Ly đáp lời, chỉ dùng ánh mắt lãnh liếc cái, sau đó dời tầm mắt chỗ khác, kéo dài giọng , giọng điệu sâu xa, lãnh và tà mị: “Bổn vương thấy ngươi có vẻ cũng giống tên Ngôn Hoan gì đó. . . . .”

      “A? Ngôn Hoan? Ngôn Hoan là ai?” Suy nghĩ của Mạc quản gia nhất thời bị khuấy động, bắt đầu trở nên hỗn loạn.

      Ân Tịch Ly cũng xoay người, rất nhanh liền bước , tiến về phía Hạ Thiên vừa rời khỏi.
      honglakfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: Ta đến để bồi tội

      Liên viện.

      Liên viện là chỗ ở riêng biệt của trắc phi Liên Tĩnh tại Ly vương phủ, biệt viện được thiết kế trang hoàng lộng lẫy, chín đoạn hành lang gấp khúc trùng trùng điệp điệp, đình viện tĩnh mịch và rộng lớn.

      Hạ Thiên mang theo khăn che mặt, trong tay bưng ấm trà, được nha hoàn của Liên viện dẫn đến chỗ ở của Liên Tĩnh.

      “Ngươi đứng đây đợi chút, ta bẩm báo với Liên phi!” Nha hoàn dẫn đường đưa nàng đến đình nghỉ mát ở bên cạnh, sau khi xong những lời này, cũng liếc mắt nhìn Hạ Thiên cái bỏ mất.

      “A. . .” Hạ Thiên cũng so đo với nàng ta, tục ngữ sai, chủ nhân là cái loại cẩu như thế nào? Ngươi cũng thể mong đợi cầm thú có thể nuôi dưỡng ra được con cẩu hiểu chuyện.

      Cho nên thôi, nàng là người thông minh, làm sao có thể so đo với con cẩu.

      Nàng bưng trà, ung dung tự tại ngồi chờ ở đình nghỉ mát, trong lòng lường trước Liên Tĩnh này nhất định kiếm chuyện để làm khó dễ mình.

      Quả nhiên là sai, nàng ngồi ở trong đình đợi gần canh giờ, canh giờ a, đổi qua giờ Bắc Kinh là hai tiếng! Lãng phí thời gian là chuyện đáng xấu hổ biết bao nhiêu nha!

      Nàng khinh bỉ ở trong lòng, ngoài mặt vẫn nhàn nhã tiếp tục chờ đợi, nàng tin nữ nhân này chết cũng ra khỏi cửa!

      Lại qua nửa canh giờ, nha hoàn dẫn đường kia rốt cuộc cũng xuất rồi!

      “Ngươi theo ta, Liên phi muốn gặp ngươi!”

      Hạ Thiên cười haha: “Vậy mời tỷ tỷ dẫn đường!”

      Tỷ tỷ? Mặt của nha hoàn kia sưng lên, nàng mới mười bốn tuổi nha, ràng là hơn so với Hạ Thiên, vậy mà lại gọi mình là tỷ tỷ, cảm thấy bực bội, lại muốn chuyện với Hạ Thiên, đành phải đem cơn tức giận kìm lại ở trong lòng.

      Nhưng mà ngẫm nghĩ hồi nữa Liên phi giáo huấn nàng, bản thân mình tội tình gì phải cùng nàng chấp nhặt, vì thế lại tiếp tục im lặng dẫn đường.

      Hạ Thiên sao có thể biết trong lòng nàng ta nghĩ gì? Nhưng giả ngu, làm bộ biết là chuyện nàng am hiểu nhất, trong lòng thầm vui vẻ, lại giả vờ ngơ ngác tiếp tục bước .

      tới chính điện, Liên phi thân cung phục thêu hoa, kéo dài mặt đất, ung dung mà cao quý, thân thể xinh đẹp nằm nghiêng nghiêng ở ghế quý phi, khép hờ đôi mắt, hưởng thụ hầu hạ của nha hoàn.

      Thấy Hạ Thiên tiến vào, cũng thèm nhìn đến nàng, chỉ lạnh lùng : “Nghe ngươi tới đây bồi tội, lạ nha, ngươi là nha hoàn thân cận bên cạnh Vương gia, là tâm phúc của Vương gia, ta nào dám nhận lời xin lỗi của ngươi.”

      Hạ Thiên tiến lên bước, cúi thấp đầu, lộ ra bộ dáng hèn mọn, cong môi, giả bộ chuyện có chút khó khăn, nàng từ từ mở miệng: “Tiểu nhân dám, người là vương phi nương nương tương lai, tiểu nhân có mắt như mù, có mắt tròng xúc phạm đến vương phi nương nương, tiểu nhân tự biết mình thể đối mặt cùng với Vương gia và nương nương người, cho nên đặc biệt tới đây bồi tội!”
      honglakfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54: Tiểu nhân năm nay 26 tuổi rồi!

      câu “vương phi nương nương tương lai” kia của nàng làm cho đôi mắt của Liên Tĩnh sáng lên, xong lời cuối cùng, nàng dứt khoát bỏ luôn hai chữ “tương lai”, trực tiếp gọi nàng ta là “vương phi nương nương”, quả thực là đánh trúng vào tâm của Liên Tĩnh rồi.

      Nếu trong lòng Liên Tĩnh giờ mong muốn điều gì nhất, đó chính là vị trí Vương phi kia, đáng tiếc nàng chỉ là trắc phi chứ phải là chính phi, nàng vẫn lo lắng sợ hãi biết khi nào Ân Tịch Ly cưới chính phi, đến lúc đó có lẽ nàng còn quyền lợi của nữ chủ nhân nữa, bởi vậy nàng vẫn cực kỳ cố gắng hướng đến vị trí vương phi kia, chỉ cần nữ tử nào tiếp cận Ân Tịch Ly dù chỉ chút cũng bị nàng lập kế hãm hại, nàng muốn Ân Tịch Ly gần gũi mình, muốn từ rất lâu rồi.

      Hạ Thiên trực tiếp gọi nàng là Vương phi như vậy, cũng là gọi vào trong tâm của nàng, ngay lập tức, địch ý đối với Hạ Thiên cũng còn nặng như trước nữa, Liên Tĩnh thoáng nhếch môi cười cười: “Hiếm khi thấy ngươi lòng tới xin lỗi, chứng tỏ ngươi vẫn còn chưa hư hỏng, bản phi vài lời tốt đẹp giúp ngươi trước mặt Vương gia.”

      “Vâng vâng vâng, như vậy phải cám ơn nương nương rồi.” Hạ Thiên bề ngoài vội vàng cám ơn nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.

      Nàng đưa tay bưng lấy ấm trà, : “Hôm qua tiểu nhân xúc phạm đến nương nương, tuy rằng nương nương đại nhân đại lượng, so đo với tiểu nhân, nhưng trong lòng tiểu nhân vẫn còn cảm thấy băn khoăn, đây là “mỹ dung trà” sáng nay tự tay tiểu nhân tranh thủ pha, là phương thuốc bí truyền của nhà tiểu nhân, nếu mỗi ngày uống vài chén, tới tháng, dung mạo của nương nương có thể trẻ ra thêm mười tuổi! Tiểu nhân tự nhận trước đây mình sai, lại có gì hay để bồi tội với nương nương, đành phải đem phương thuốc bí truyền này ra, vừa để xin lỗi nương nương, vừa có thể khiến cho nương nương có được dung mạo đẹp như hoa, xin nương nương vui lòng nhận cho!

      “Trẻ hơn mười tuổi?” Ánh mắt Liên Tĩnh sáng lên, vừa muốn nhận lấy ấm trà trong tay nàng, lại đột nhiên có chút hoài nghi: “Ngươi chứ?”

      “Nương nương, những điều tiểu nhân đều là !” Hạ Thiên vội vàng .

      “Nếu hữu hiệu như vậy, tại sao ngươi uống?” Liên Tĩnh cũng phải là người ngốc, tuy luôn thích chưng diện bề ngoài, coi trọng nó như sinh mạng, nhưng nàng cũng phải là người dễ lừa gạt như vậy.

      Hạ Thiên vội vàng trả lời, vì để khiến cho nàng ta thêm tin tưởng, nàng liền uống hớp trà lớn rồi : “Nương nương, mỗi ngày tiểu nhân đều uống nha!” đến đây nàng hơi dừng lại chút, cẩn thận đánh giá nha hoàn xung quanh, sau đó liền tiến lên bước, giọng bên tai Liên Tĩnh: “ lừa gạt nương nương, người có thể đoán ra tuổi của tiểu nhân ?”

      “Ngươi?” Liên Tĩnh nhìn từ xuống dưới, quan sát Hạ Thiên chút, dáng người Hạ Thiên xinh, giọng lại trong trẻo, liếc mắt nhìn qua chỉ là nương tầm mười sáu mười bảy tuổi, nhưng nàng cam lòng Hạ Thiên trẻ như vậy, vì thế nhép miệng : “Nhìn ngươi như vậy, chỉ khoảng hai mươi thôi.”

      Hai mươi cái cọng lông của ngươi! chết ! Bản nương chỉ mới có mười tám tuổi nha! Hạ Thiên ở trong lòng khinh thường nàng ta hồi, cố nén cơn giận, tiếp tục thần thần bí bí kề tai khẽ: “Người đoán sai rồi, nương nương, tiểu nhân năm nay hai mươi sáu tuổi!”
      honglakfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :