1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia đại thúc, người thật xấu! - Ninh Khuynh (Full) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: Bạt tai (1)

      “Thế nào? có việc gì bản phi thể gọi ngươi sao? Ngươi to gan, tưởng rằng mình hầu hạ Vương gia có thể đem người khác để vào mắt phải ? Ngươi cho rằng gần quan được lộc, ngày nào đó Vương gia sủng ái ngươi có phải ?” Liên Tĩnh cất cao giọng , giọng điệu trong lời đều hoàn toàn thay đổi, sát khí cực kỳ ràng.

      “Này, ngươi nghĩ ngươi là ai, tại sao lại phân phải trái như vậy? Buông! Các ngươi buông ra!” Hạ Thiên vội vàng vùng vẫy, giỡn chơi chứ mấy tên nam nhân lưng hùm vai gấu này, nếu ra tay đánh mặt nàng sưng thành đầu heo mất.

      Nàng chỉ là nữ tử yếu đuối, làm sao có thể so bì được với ba gã nam nhân to lớn này? thể cử động, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn cái bạt tai dần hạ xuống, rất nhanh chạm đến hai bên má trái má phải của nàng, dường như là ngay trong khoảnh khắc, cơn đau rát nháy mắt truyền đến, đau đến nỗi nàng phải kinh hoảng rên lên vài tiếng, trong miệng biết bao nhiêu là mùi máu tươi.

      “Đáng chết. . . .Ngươi là cái đồ chết tiệt! Đừng có để rơi vào tay ta, nếu ta nhất định trả lại cho ngươi gấp mười lần!” Hạ Thiên tức giận, cực kỳ tức giận, từ đến lớn nàng vẫn còn chưa bị ai tát bao giờ.

      Nàng và Ngôn Hoan tuy là lớn lên ở nhi viện, nhưng Ngôn Hoan là người con vô cùng kiên cường độc lập, vì để có thể bảo vệ cho chính mình và Hạ Thiên, nàng học Taekwondo và Judo hết mấy năm, có Ngôn Hoan bên cạnh, ngày xưa khi đánh nhau ở Trung Đô, hầu như nàng còn chưa bị ăn phải cú đấm nào, ngờ tới cái nơi cổ đại chết tiệt này, nhanh như vậy bị người ta khi dễ!

      “Ngươi! Tiện nhân! Tiếp tục vả miệng cho ta! Đánh mạnh vào!” Liên Tĩnh tức giận ngút trời, ngón tay chỉ vào Hạ Thiên run lên, hận thể nào khiến cho nàng lên tiếng cầu xin mình, để cho nàng thể những lời chán ghét mình.

      “Bản phi cho ngươi biết, hôm nay bản phi nhất định phải thay Vương gia giáo huấn tên nô tỳ biết tốt xấu ngươi, xem ngươi có hiểu được quy củ hay !”

      Lúc chuyện, nàng ta còn tự mình động thủ, liên tiếp đánh Hạ Thiên hai cái bạt tai.
      honglakfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 46: Bạt tai (2)


      Hạ Thiên bị đánh đến mức choáng váng, ánh mắt lại gắt gao trừng lên nhìn thẳng vào Liên Tĩnh, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ là Liên Tĩnh sớm hồn phi phách tán rồi!

      Được, được lắm, dám đánh nàng như vậy! Nàng – Hạ Thiên, nhớ kỹ nàng ta! Nữ tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng tin người đến từ đại như mình lại đấu lại nữ nhân lạc hậu mấy ngàn năm văn hóa này.

      Bốp! Bốp! Bốp!

      Hạ Thiên biết mình bị đánh bao nhiêu cái bạt tai, chỉ nhớ mình bị đánh sắp ngất xỉu, Liên Tĩnh mới chịu buông tha cho nàng, mang theo nha hoàn và hạ nhân rời .

      Nàng ngồi sụp xuống đất, cố nén cảm giác hoa mắt, sau đó từ từ đứng dậy.

      Nàng thể ngất xỉu, thể để cho nữ nhân này đạt được mục đích!

      phải chỉ là mấy chục cái bạt tai thôi sao? Lúc còn ở đại, Ngôn Hoan bị đám hơn mười tên thiếu niên vây đánh, khi ấy người có chỗ nào là bị thương, nhưng cũng ngất , nàng sao có thể kém hơn so với Ngôn Hoan được?

      Ngôn Hoan, cậu nhất định cũng hy vọng tớ phấn chấn tinh thần, đợi đến khi tĩnh dưỡng xong tìm nữ nhân kia khi dễ trở lại đúng ?

      Nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời, miệng mỉm cười, giữa lúc ngẩn ngơ, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Ngôn Hoan ra trung, nhìn nàng hề chớp mắt, Hạ Thiên nhất thời cảm thấy lòng mình thanh tĩnh lại ít, chậm rãi từ mặt đất đứng dậy, lê đôi chân nặng nề, từng bước từng bước trở về Tây Sương viện.

      Trời ngả về chiều, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên đôi vai đơn bạc của nàng, cảm giác bi ai và tang thương thể nên lời.

      *

      Ân Tịch Ly từ hoàng cung trở về là lúc trăng treo đỉnh đầu.

      Hoàng thượng gần đây hay phiền não về chuyện của Hoằng Việt quốc, Hoằng Việt và Vũ Trinh đều thuộc hàng ngũ bốn cường quốc lớn, hai nước binh lực ngang nhau, nhưng vẫn lằng nhằng dây dưa dứt, Hoằng Việt vẫn muốn vượt qua Vũ Trinh, nhưng Vũ Trinh vương triều cũng chẳng phải là dễ bị bắt nạt, bởi vậy giữa hai nước vẫn xảy ra chiến ngừng.

      Vài năm gần đây, tình hình lại càng trở nên nghiêm trọng, dường như là có vài lần bùng nổ chiến tranh, hai phe tổn thất vô cùng lớn, nếu cứ tiếp tục đánh nhau như vậy, chỉ có hai bên tổn hại, thậm chí còn có khả năng làm cho các nước khác ngư ông đắc lợi, bởi vậy hoàng thượng liền đề xuất phương thức hòa thân để giảm tình hình căng thẳng giữa quan hệ hai nước.

      Có lẽ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Hoằng Việt đáp ứng giảng hòa, nhưng bọn lại đưa ra cầu, thái tử của Hoằng Việt quốc có tình cảm tốt đối với nhi nữ của Vũ Trinh thừa tướng – Hướng Linh Lung, cho nên cầu để cho Linh Lung làm đối tượng gả qua hòa thân.

      Có thể gả cho thái tử của nước, thừa tướng đương nhiên là rất vui mừng, ngờ rằng con của mình lại đột nhiên mất tích, thậm chí tìm rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy, mà ngày cưới được định vào hai tháng sau, Vũ Trinh hoàng đế lo lắng nếu tìm được Linh Lung, hai nước có thể nào tiếp tục khai chiến hay ? Đây là chuyện chỉ riêng mình hoàng thượng lo lắng, mà cũng là chuyện mà lo lắng.

      Ân Tịch Ly khẽ thở dài tiếng, thôi, dù gì cũng còn hai tháng nữa, cũng tin người yên lành lại đột nhiên biến mất, chỉ là đáng tiếc, Hướng Linh Lung tuy là nhi nữ của thừa tướng, nhưng lại là tiểu thư khuê các chuẩn mực, bao giờ bước chân ra khỏi cổng lớn, vẫn chưa gặp qua nhiều người, nếu muốn tìm ra nữ nhân như vậy giữa biển người mênh mông này, quả thực là có chút khó khăn.

      “Vương gia, người trở về!” Mạc quản gia đứng ở cạnh cửa chào đón, thuận tay bước lên nhận lấy tấm áo choàng.

      “Ừm.” Ân Tịch Ly nhàn nhạt ừm tiếng, trực tiếp về phía Tây Sương viện, vừa vừa : “Hôm nay trong phủ thế nào? Có chuyện gì ?”

      “Vương gia, trong phủ toàn bộ đều ổn!” Mạc quản gia .

      “Tốt!” Dừng chút, bỗng dưng nhớ tới Hạ Thiên, liền quay đầu lại hỏi: “Nha đầu kia đâu rồi?”
      honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Mùa xuân của Vương gia tới rồi ~


      Mạc quản gia biết người hỏi là Hạ Thiên, ngẫm nghĩ hồi rồi : “Hôm nay lão nô mua ít vải màn, lúc trở về thấy Hạ nương ở trong phòng, lão nô bảo nàng ăn tối, Hạ nương là mình đói bụng, muốn ngủ, lão nô liền rời , bây giờ chắc là nằm ngủ rồi!”

      Ân Tịch Ly gật gật đầu: “Hiếm khi thấy nha đầu kia an phận như hôm nay.” cười cười, hoàn toàn phát chính mình mỗi khi nhắc tới Hạ Thiên, vẻ mặt có bao nhiêu nhu hòa và yên ổn.

      “Đúng vậy, lão nô cũng cảm thấy kỳ quái!” Mạc quản gia là người từng trải, nhìn thấy Vương gia nhà mình đối với nương này để tâm như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên cười, có nên nhắc Vương gia rằng có phải ngài quá mức sủng nịch đối với nha đầu kia rồi hay ? Thôi, vẫn là nên để cho Vương gia tự mình phát , xem ra mùa xuân của Vương gia cũng nhanh đến thôi.

      Mạc quản gia cực kỳ vui mừng suy nghĩ.

      Ân Tịch Ly biết suy nghĩ cái gì, bước thêm vài bước, lại quay đầu lại : “Nếu nha đầu kia ngủ rồi gọi nha hoàn khác tới hầu hạ .”

      “Vâng, lão nô ngay!”

      Ân Tịch Ly trở về chỗ ở của mình, bên ngoài sân là phòng của Hạ Thiên, tùy tiện nhìn cái, lại phát ra trong căn phòng kia rất tối, nghĩ chắc là nha đầu kia ngủ rồi, suy nghĩ hồi, vui vẻ nhếch môi, thuận tay tháo xuống vật gì đó từ trong ngực, sau đó lại đến hồ nước nóng.

      Ở hồ nước nóng có hai nha hoàn, là do Mạc quản gia mới vừa phân phó qua, hai nha hoàn này tay chân cũng coi như nhanh nhẹn, trước khi Ân Tịch Ly đến đem tất cả mọi thứ chuẩn bị tốt, sau đó cung kính đứng ở bên chờ đợi.

      Trong đó, có nha hoàn mặt ửng hồng, nhịn được kích động : “Đây là lần đầu tiên ta tới đây hầu hạ.”

      “Ta cũng vậy.” Nha hoàn còn lại vội vàng phụ họa: “Tây Sương viện là nơi ở của Vương gia, ai mà muốn đến? Nếu may mắn khiến cho Vương gia để mắt tới, về sau cần phải lo âu, đáng tiếc là. . . .”

      “Đáng tiếc cái gì?” Nha hoàn kia nhìn thấy sắc mặt tiếc hận của bạn mình, vội vàng hỏi.

      “Đáng tiếc là chúng ta có cơ hội, ở Tây Sương viện có nha hoàn hầu hạ rồi, làm sao có thể tới lượt chúng ta?” Nàng vô cùng tiếc hận , thương tâm cho những ngày tháng sau này của chính mình.

      “A. . .ngươi chính là cái người họ Hạ kia? Nghe hôm nay nàng đắc tội với Liên phi, bị giáo huấn cực kỳ thê thảm, Liên phi còn đợi Vương gia trở về, nhất định với Vương gia đem nàng đuổi ra khỏi phủ, ngươi xem, nếu nàng ta rồi, có thể tới phiên chúng ta được an bài ở Tây Sương viện hầu hạ Vương gia hay ?”

      biết nữa, aizz!”

      Hai nha hoàn giọng tranh luận, tuy thanh rất thấp, nhưng từng chữ đều truyền tới tai của Ân Tịch Ly, nhất thời ngừng cước bộ, sắc mặt trầm xuống.

      Lập tức lại nhanh về phía trước, phen tóm được hai nha hoàn chuyện khi nãy, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi các ngươi cái gì? Các ngươi nha đầu Hạ Thiên kia làm sao?”

      “A! Vương. . .Vương gia. . . .”

      Ân Tịch Ly đột nhiên xuất khiến cho hai nha hoàn bị hoảng sợ, khuôn mặt nhắn lập tức trắng bệch.

      mau!” Kiên nhẫn của Ân Tịch Ly có hạn, sốt ruột quát khẽ.

      Tiểu nha hoàn sợ tới mức phát khóc, vội vàng mở miệng : “Là. . .là Liên phi, Hạ nương đắc tội với Liên phi. . . . .Liên phi nương nương muốn đuổi Hạ nương ra khỏi phủ. . . .”

      “Hồ đồ!” Ân Tịch Ly bỏ qua hai nha hoàn này, lập tức xoay người lại, trực tiếp đến phòng của Hạ Thiên.
      honglakfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Nàng… muốn về nhà


      đến bên ngoài cửa phòng, hai lời, nhấc chân đạp lên cửa: “Nha đầu!”

      Vừa bước vào, trong phòng đốt đèn nên cực kỳ u ám, nhưng đối với người tập võ như Ân Tịch Ly mà hề bị ảnh hưởng, tầm mắt đảo quanh vòng, rơi vào giường lộ ra bóng dáng của người.

      bước qua, thanh tự giác hạ thấp chút: "Nha đầu, ngươi sao chứ?"

      Bóng người giường khẽ động đậy, giọng có chút khàn khàn từ trong giường truyền ra: " nhọc Vương gia quan tâm, tiểu nhân có việc gì!"

      Giọng của nàng vô cùng lạnh nhạt, giống như ngày thường hô to gọi , tràn ngập lạnh lùng và xa cách.

      Mày kiếm của Ân Tịch Ly nhíu chặt, muốn bước qua để nhìn biểu lúc chuyện của nàng có giống như mọi ngày hay , tay khẽ động, nhưng đến nửa chừng lại rụt trở về, giọng có chút mất tự nhiên: "Cái kia. . . Bổn vương nghe hôm nay ngươi. . . ."

      còn chưa xong, Hạ Thiên trực tiếp cắt ngang lời của , nàng thản nhiên đáp: "Thực xin lỗi Vương gia, là do tiểu nhân biết tốt xấu, mạo phạm bề , ngài yên tâm, ngày mai tiểu nhân xin lỗi Liên phi, tuyệt đối để cho Vương gia ngài cảm thấy phiền toái."

      Mày kiếm càng nhíu chặt: “Nha đầu, ngươi xằng bậy cái gì vậy? Ai bắt ngươi phải xin lỗi?”

      Nha đầu kia đêm nay rất kỳ lạ, chỉ riêng giọng kỳ lạ, ngay cả khẩu khí chuyện cũng kỳ quái, trước kia ba câu đều là đại thúc thối tha, bây giờ từng câu từng chữ đều là Vương gia.

      Trong lòng Ân Tịch Ly đột nhiên cảm thấy buồn bực khó chịu, bỗng nhiên cảm thấy, thà nguyện ý để cho nàng hung dữ gọi mình là đại thúc chứ nguyện ý để cho nàng lạnh nhạt như vậy mà gọi mình là Vương gia. . . . .

      “Vương gia, tiểu nhân rất mệt mỏi, nếu ngài có chuyện gì khác, mời ngài lui về phía sau, quẹo phải, cửa lớn cách sau lưng bốn bước, tiểu nhân tiễn!”

      xong, nàng nhanh chóng dứt khoát trùm kín chăn, mắt thấy, tai nghe, mặc kệ là ai, Vương gia cũng được, đại thúc cũng được, vào lúc này, nàng hề muốn gặp bất kì người nào của Vương phủ.

      Nàng. . . .muốn về nhà.

      Nàng. . . .rất nhớ Ngôn Hoan, rất nhớ những người ở trong nhi viện.

      Ngôn Hoan, cậu có biết tớ ở đây ? Có biết tớ bị xuyên đến nơi này ? Nếu cậu biết tớ bị người ta khi dễ, nhất định đem người ta băm thành tám mảnh phải ?

      Thực xin lỗi, sớm biết vậy tớ cũng học võ để bị người khác bắt nạt.

      Nhưng mà, tớ khuất phục, sau này tớ nhất định cố gắng trở nên mạnh mẽ, tuyệt đối để cho người khác khi dễ, Ngôn Hoan, cậu phải nhớ tớ. . . .

      “Hạ Thiên!” Nhiều lần bị đáp lại bằng giọng lạnh nhạt, Vương gia đại thúc nổi giận: “Ngươi cứ như vậy mà chuyện với bổn vương sao?”

      Cái thái độ đó của nàng là thế nào? Ngữ khí đó là thế nào? Tốt xấu gì cũng đường đường là Vương gia, vậy mà nàng lại để vào trong mắt.

      Mỗ đại thúc hoàn toàn quên rằng từ trước tới giờ Hạ Thiên cũng chưa từng để vào mắt. . . .

      Hạ Thiên thèm để ý, nàng che đầu giả vờ ngủ, cố nén nước mắt muốn rơi xuống, cố nén cảm giác tức giận đau đớn, để ý là thèm để ý.

      Vương gia đại thúc vừa tức vừa giận, hận thể bắt nàng lại, hung hăng mà đánh vào mông, hiểu tại sao, mỗi lần định ra tay, cuối cùng lại nhịn được mà rụt tay trở về, cảm giác chính mình thể nào ra tay được, vì thế, sau nhiều lần do dự, đành chịu, thể ra tay, cuối cùng cũng phải mặc kệ!

      hừ lạnh tiếng, rất nhanh liền rời , cánh cửa hung hăng đóng sập lại, phát ra tiếng động rất lớn.

      Sau khi nghe thấy rời , Hạ Thiên cuối cùng cũng bỏ chăn xuống, khuôn mặt sưng lên giống như đầu heo, ngơ ngẩn trừng mắt nhìn lên đầu giường, rầu rĩ vui.

      Đại thúc thúi, ngươi tức giận cái gì? Người bị khi dễ là ta, người khi dễ ta là vợ của ngươi, nên tức giận là ta chứ phải ngươi. . . . . .
      honglakfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 49: Phẫn nộ


      Trừng mắt nhìn, hít hít lỗ mũi đột nhiên đau xót, Hạ Thiên vội vàng giơ tay lau mắt, ngừng chửi rủa chính mình trận.

      Mẹ nó, khóc cái cọng lông, có cái gì tốt mà khóc, cùng lắm ngày mai chỉnh chết nàng ta , chỉnh chết rồi bỏ trốn, có tiền sao cả, mất mạng mới là chuyện lớn!

      Hừ! Quyết định như vậy , ngày mai nàng báo thù! Báo thù xong bỏ trốn, thế lực của Vương phủ tuy lớn nhưng nàng tin bọn có thể hai tay che trời, cùng lắm giả làm ăn mày vài hôm, bọn nhất định đoán được nàng lại có quyết định này!

      Nghĩ vậy, tâm tình của Hạ Thiên tốt lên ít, cơn buồn ngủ cuốn tất cả, nàng lật người, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

      Canh ba nửa đêm, giữa đêm đen yên tĩnh tiếng động, cửa phòng im hơi lặng tiếng bị mở ra, để lộ ra góc áo màu xanh.

      Người nằm giường hề biết gì, cũng biết có người ở bên ngoài tiến vào, đôi mắt của Ân Tịch Ly trong bóng đêm trở nên sáng rực, bình tĩnh thản nhiên đến bên giường.

      “Nha đầu kia, biết hôm nay lại nổi điên cái gì. . . . .” đắc ý cười cười, cho tiến vào đợi nàng ngủ rồi lại vào thôi: “Ngủ như chết vậy, chỉ sợ rằng bị người khác. . . . .”

      Giọng đột nhiên bị nghẹn lại, Ân Tịch Ly gắt gao nhìn vào mặt nàng, sắc mặt của từng chút từng chút trầm xuống.

      Mặt của nàng. . . .sao lại sưng thành như vậy? Lại còn bầm tím thế này, có thể nhận ra nàng bị đánh ít.

      Hai bàn tay của Ân Tịch Ly siết chặt thành nắm đấm, trong lòng đột nhiên dâng lên ngọn lửa giận, bùng cháy ở trong đôi mắt, sát khí tỏa ra bốn phía.

      Nàng lại bị đánh thành như vậy! Xú nha đầu chỉ có mới có thể khi dễ, chỉ có mới có thể bắt nạt, lại bị người khác đánh đến nỗi như vậy!

      bỗng nhiên nhớ tới lúc ở hồ nước nóng, nhớ tới lời của hai nha hoàn kia, chẳng lẽ là Liên phi?

      Giỏi lắm Liên phi, dám đánh người của bổn vương thành như vậy. . . . .

      tia sát ý xẹt qua trong đáy mắt, cuối cùng vẫn nhịn xuống, lại quay lại nhìn chằm chằm Hạ Thiên hồi lâu.

      Có lẽ vừa rồi để lộ ra sát khí quá nặng, Hạ Thiên trong mơ hồ có chút phát giác, cơ thể giật giật, hình như có dấu hiệu tỉnh dậy.

      Ân Tịch Ly vội vàng đưa tay ra điểm cái vào huyệt ngủ của Hạ Thiên, đợi cho nàng rơi vào giấc ngủ say, lúc này mới nhàng vuốt ve hai má sưng đỏ của nàng: “Ngươi, cái nha đầu chết tiệt này, bị khi dễ cũng với ta. . . . .Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình báo thù sao?”

      Suy nghĩ chút, cảm thấy với tính cách của nàng, khả năng này là vô cùng lớn.

      Vì vậy, rất bất đắc dĩ cười cười, bởi vì ngờ mình đối với nàng lại hiểu như vậy.

      Nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, bị trọng thương, nàng lại lời nào mà cho uống thuốc tráng dương, về sau bởi vì phải tránh sát thủ, và nàng. . . .

      Tầm mắt của Ân Tịch Ly bỗng nhiên rơi vào đôi môi hồng nhuận của Hạ Thiên, hô hấp của đột nhiên hơi ngừng lại, có chút thẫn thờ nhìn nàng chăm chú.

      vẫn chưa quên cái va chạm mềm mại này, rất mềm mại, lại mang theo ngọt ngào tinh tế, rung động đến tận trong lòng , cho nên mới nhịn được mà hôn càng sâu thêm.

      lẳng lặng nhìn, hô hấp của Hạ Thiên đều đặn liên tiếp, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nàng ngủ rất yên lặng, nhìn đôi môi khẽ nhếch, bộ dáng giống như là ủng hộ Ân Tịch Ly, từ từ cúi người, cúi đầu, từng chút từng chút đến gần. . . .

      Hai môi kề nhau.
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :