1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

vương bài triệu hoán sư: Nghịch thiên cuồng nữ - Lăng Vi Tuyết Thiến

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 10: THĂNG CẤP BA SAO ĐẤU SĨ

      "Ta muốn trong rừng rậm tu luyện, ngươi ở nhà đợi đừng có chạy lung tung."

      tại ở trong người có đấu khí, Mộc Khuynh Cuồng liền muốn nhanh chóng tu luyện, làm cho đấu khí trong cơ thể càng ngày càng mạnh.

      ", ta muốn theo ngươi." Đôi mắt màu bạc của nam tử thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

      Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày, "Ngươi có thể , nhưng thể quấy nhiễu ta."

      Ngân đồng nam tử đáp ứng, Mộc Khuynh Cuồng mới dẫn cùng , nàng vào chỗ sâu trong khu rừng rậm rạp, chỗ đó bình thường có người , vừa vặn thích hợp cho nàng tu luyện.

      Ngồi xếp bằng, Mộc Khuynh Cuồng bắt đầu nhập định, nàng cũng biết tại sao tin tưởng ngân đồng nam tử như vậy, có loại cảm giác, làm thương tổn nàng.

      Ở lúc Mộc Khuynh Cuồng tiến vào cảnh giới tu luyện, ngân đồng nam tử cảnh giác quét vòng bốn phía, cuối cùng cũng ngồi xếp bằng xuống, biết trong cơ thể mình có thương tích, cho nên nàng cứu , tin tưởng, hơn nữa nhìn ra được, nàng căn bản có lực lượng gì, cho nên thể nào là nàng tổn thương .

      Đối với ơn cứu mạng của nàng, tự nhiên cảm kích, mới có thể làm cho nàng lấy ngọc bội người .

      rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao chút trí nhớ cũng có, biết trong cơ thể mình có lực lượng thâm hậu, kỳ căn bản cần nàng bảo vệ, nhưng bây giờ cần chỗ chữa thương, vậy tạm thời đợi tại bên người nàng cũng tốt, chỉ là bộ dáng nàng bá đạo lại cẩn thận làm cho có chút thoải mái.

      Mộc Khuynh Cuồng lần này tu tập vô cùng thuận lợi, trong cơ thể màu cam đấu khí lại thêm chút, đột nhiên, nàng mở ra tròng mắt lạnh như băng, tay phải thành chưởng phóng ra, chỉ thấy đạo màu cam đấu khí như tên rời cung hướng về bên cạnh đại thụ bổ tới, giây sau, đại thụ răng rắc tiếng từ đổ xuống.

      Lực công kích như vậy làm cho Mộc Khuynh Cuồng hai tròng mắt lạnh như băng trở nên có chút nóng bỏng.

      Đấu khí quả nhiên là đồ tốt, khó trách người người ai cũng muốn tu hành, chỉ tiếc, có vài người cùng nàng trước kia đồng dạng, trời sinh thể cảm giác tụ khí, cho nên căn bản có thể tu hành đấu khí.

      Nàng rất may mắn, hồn phách của nàng tiến vào thân thể này liền có thể tu luyện, nếu biết phải làm sao để trở thành cường giả.

      Ngân đồng nam tử ở lúc nàng rút khỏi cảnh giới, yên tĩnh đứng ở bên cạnh nàng.

      "Chúng ta về nhà, đúng rồi, ta liền tạm thời gọi ngươi Ngân Đồng !" Bởi vì tròng mắt của là màu bạc , cho nên nàng gọi bằng cái tên này.

      Ngân Đồng? Ngân đồng nam tử tinh tế suy nghĩ, rồi lãnh khốc nhíu mày ghét bỏ, "Tên tốt."

      Mộc Khuynh Cuồng nổi cáu, hung hăng lườm cái, giơ lên cái cằm cuồng vọng , "Bổn nương ban tên cho, ngươi cần phải cao hứng mới đúng, hừ!"
      Ngân Đồng, "... . . ."

      Mộc Khuynh Cuồng biết dục tốc bất đạt, cho nên dám lại giống như tối hôm qua tham lam tu luyện, miễn cho tự hại chính mình.

      Kế tiếp nửa tháng, Mộc Khuynh Cuồng buổi sang, buổi chiều, buổi tối mỗi ngày cũng trong rừng rậm tu luyện, nửa tháng trôi qua, Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy trong đan điền màu cam đấu khí càng ngày càng nhiều, cấp đấu khí là ba sao đấu sĩ.

      Chiều hôm đó, Mộc Khuynh Cuồng từ trong rừng rậm về nhà, vừa vào sân nhà mình liền nghe được thanh nam tử xa lạ, lập tức nàng nhìn thấy nam tử người cao lớn cùng Diêu Uyển bàn luận.

      "Nương, con trở về." Mộc Khuynh Cuồng cười nhàng lên trước, Ngân Đồng nhanh nhẹn theo phía sau.

      "Cuồng nhi, mau tới đây, đây là Quan Mục, lần trước nương cùng ngươi ." Diêu Uyển cầm lấy tay Mộc Khuynh Cuồng ôn nhu cười , hai đầu lông mày tất cả đều là vui mừng.

      Mộc Khuynh Cuồng nghe tiếng, nhìn thoáng qua nam tử bên cạnh, tướng mạo đoan chính, vẻ mặt thà phúc hậu, nương phải là muốn làm cho nàng lập gia đình !

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 11: NGƯƠI, ĐEM NÓ LÀM LẠNH!

      "Mộc nương, ta gọi Quan Mục, hôm nay mạo muội đến nhà ngươi quấy rầy." Quan Mục có chút được tự nhiên cười , mặt đỏ bừng.

      Mộc Khuynh Cuồng xem nam tử thành trước mặt, ở trong lòng cười trộm, bây giờ có thể chứng kiến nam tử xấu hổ thực quá ít.

      " có việc gì." Mộc Khuynh Cuồng lời khách sáo, mặc dù nàng thích tình cảnh như thế, nhưng mẫu thân ở bên cạnh, nàng cũng thể trở mặt , như vậy nương có thể thương tâm.

      Quan Mục thấy Mộc Khuynh Cuồng có việc gì, mới dám trực tiếp nhìn nàng, thấy vết bớt mặt nàng, đáy mắt có chút đau lòng, đối với nàng, sớm biết, chỉ là có dũng khí tìm đến nàng.

      Ngân Đồng xem hình ảnh trước mặt, đồng tử màu bạc lạnh vài phần, rồi sau đó mặt như băng sương xoay người hướng ra phía ngoài.

      Mộc Khuynh Cuồng nhìn xem bóng lưng của khiêu mi, di, lãnh diễm nghiệt hàn khí người nặng quá, tức giận?

      Nửa tháng này chung đụng, nàng cũng coi như hơi hiểu biết , mỗi lần nàng chọc giận , người hàn khí mạnh hơn, nàng suy nghĩ, nếu là đại nhất định rất được hoan nghênh, bởi vì có thể làm điều hòa dùng trong mùa hè, còn có thể làm tủ lạnh.

      Nghĩ như vậy, Mộc Khuynh Cuồng đáy mắt lóe quẹt tia giảo hoạt tính kế.

      "Quan đại ca, ta biết ý tứ ngươi đến hôm nay, bất quá ta còn , có ý lập gia đình, cho nên ngươi hôm nay đến vô ích." Mộc Khuynh Cuồng khách sáo xong, ngay trước mặt Diêu Uyển cùng Quan Mục thẳng ra ý của nàng, nàng muốn làm trễ nải người khác, cũng muốn chọc phải tình cảm gì đó.

      Quan Mục nghe đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó thà phúc hậu cười , "Khuynh Cuồng muội muội đích xác là , hôm nay ta tới ngươi đừng có áp lực, nếu như có thể, ngươi có thể đem ta làm đại ca."

      Mộc Khuynh Cuồng giương môi khẽ mỉm cười, Diêu Uyển ở bên cạnh thẳng thở dài, Cuồng nhi nghĩ gả, nàng tự nhiên là miễn cưỡng.

      Diêu Uyển vốn định giữ Quan Mục ăn cơm tối, nhưng có lẽ tự biết nên rời , Mộc Khuynh Cuồng ngồi ở trong sân nhàn nhã xem sách dược thảo, đây là Mộc Chiến đặc biệt mượn tới cho nàng, chỉ có quen thuộc những thuốc kia mới có thể luyện đan thuốc cùng dược tễ.

      " trở lại." Cảm giác được sân ớn lạnh, Mộc Khuynh Cuồng sâu kín .
      Ngân Đồng lời nào, từ bên người nàng yên tĩnh qua, Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu hí mắt, cắt, ở nhà nàng còn dám bày sắc mặt cho nàng nhìn, là đáng chết.

      Phịch tiếng, Mộc Khuynh Cuồng cước đá văng cửa phòng Ngân Đồng, trong tay bưng cái cốc.

      "Ngươi, đem nó làm lạnh." Nàng đến gần, đem cái chén nhét vào trong tay , đây là nàng vừa mới ra ngoài lấy nước trái cây, bây giờ trời nóng như vậy, nếu biến thành đông lạnh nhất định phi thường mỹ vị.

      Ngân Đồng nhìn chén nước hồi nhíu mày, đây là cái đồ quỷ gì, ghét bỏ thả lại mặt bàn.

      " cho phép thả, ngươi ôm cái như thế nào a, chẳng lẽ đây là thái độ ngươi đối đãi ân nhân cứu mạng sao?" Mộc Khuynh Cuồng giơ lên cái cằm cường thế .

      Ngân Đồng nhìn nhìn nàng, cuối cùng đành phải hai tay ôm cái chén kia, qua hồi lâu, Mộc Khuynh Cuồng từ trong tay đoạt lấy cái chén uống hơi cạn sạch, uống xong, nàng liếm liếm môi đỏ mọng, hai tròng mắt cười híp lại, quả nhiên vẫn là lạnh hương vị tốt hơn.

      Lúc này Ngân Đồng cũng nhìn ra dụng ý của Mộc Khuynh Cuồng, xoát cái đứng lên, sắc mặt đen đặc biệt khó coi, đồng tử màu bạc lạnh như băng trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân đáng chết, thế nhưng dùng thân thể của làm lạnh đồ uống...

      "Nhìn cái gì vậy, hừ!" Mộc Khuynh Cuồng cuồng ngạo xong xoay người rời , rồi sau đó hướng về trong rừng rậm chạy , theo thông lệ vào buổi tối tu luyện.

      Ngân Đồng đầy lửa giận, nhưng thấy nàng người chạy tới rừng rậm, vẫn là theo, cũng biết lúc chạng vạng tại sao phải tức giận như vậy, thấy nàng đối với người nam nhân kia ôn nhu cười, trong lòng liền đặc biệt khó chịu.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 12: CẢM ỨNG NGUYÊN TỐ

      Mộc Khuynh Cuồng đến chỗ sâu trong rừng, giống như bình thường tu luyện, sau mỗi ngày, nàng đều cảm thấy vui mừng, bởi vì đấu khí màu cam mực nhiều lên, cứ tiếp tục như vậy, bao lâu sau, nàng có thể đột phá đấu sĩ trở thành Đấu Sư.

      Thời điểm Ngân Đồng đến, người Mộc Khuynh Cuồng tản ra quang mang màu cam, nhíu mày, đấu sĩ.

      Nàng tu luyện, nhắm mắt yên tĩnh dựa vào tàng cây, cũng phải là ngủ, mà là chữa trị thân thể của mình, lần trước bị nội thương rất nghiêm trọng, may mắn chạy thoát, nếu cũng sống sờ sờ đứng ở chỗ này.

      Nghĩ tới người hại , quanh người tản ra cỗ hàn khí lạnh buốt.

      Mộc Khuynh Cuồng rút khỏi cảnh giới cũng có lập tức đứng dậy, nàng liếc nhìn Ngân Đồng dựa tàng cây, khóe mắt nhảy lên, mỹ nam chính là mỹ nam, chỉ tùy ý dựa vào tàng cây mà dáng người cũng đẹp như vậy.

      đến cùng là ai, người tản ra cỗ khí chất tôn quý, đồng thời cũng tản ra cỗ bá khí cường giả, nàng dám khẳng định, lai lịch của tuyệt đối .

      Bất quá là ai cùng nàng có quan hệ gì, hai tháng sau, giao dịch giữa bọn họ liền kết thúc.

      Hôm nay, nàng thể lại tu luyện đấu khí, nhưng lại nghĩ về nhà sớm như vậy, nghĩ nghĩ, nàng lần nữa nhắm mắt lại, nàng muốn thử có thể hay cảm ứng nguyên tố trở thành triệu hoán sư.

      Muốn trở thành triệu hoán sư, nhất định phải cảm ứng được nguyên tố trong khí, lại thu nạp nguyên tố dung hợp cùng mình, liền có thể trở thành triệu hoán sư, như vậy có thể gọi ma thú!

      Cái này mới làm cho Mộc Khuynh Cuồng nhiệt huyết sôi trào, nếu có thể gọi ma thú, kia trâu nha!

      Đến lúc đó đánh nhau, cần tự mình ra tay, theo phía sau đại đội ma thú uy phong lẫm lẫm, cho dù động thủ, cũng muốn hù chết bọn họ!

      Những người khi dễ nàng, đợi đấu khí của nàng lợi hại hơn chút nữa, đợi nàng trở thành triệu hoán sư, mạnh đến mức làm mù mắt chó bọn họ.

      Từ khi nàng đến thế giới này, nàng cũng ra bên ngoài, thứ nhất nàng muốn yên tĩnh tu luyện tốt, thứ hai muốn chọc những người như chó điên cắn loạn, nàng thực lực bây giờ quá kém, căn bản có năng lực cùng bọn họ cứng đối cứng.

      Mộc Khuynh Cuồng kích động lát, sau chậm rãi nhắm mắt lại, bất quá nàng cũng có quá nhiều tự tin. Muốn trở thành triệu hoán sư đó là khó lại càng khó hơn.

      Trong trăm người, có thể có chín mươi người có thể tu luyện đấu khí, nhưng tu luyện triệu hoán sư lại chỉ có thể có người hoặc chính là có, bởi vì người bình thường căn bản cảm ứng được những nguyên tố thần kỳ lại hoa mỹ, cho dù có người có thể cảm ứng được nguyên tố, lại cũng thể dung hợp.

      Nhưng cũng đại biểu thế giới này có triệu hoán sư, bất quá bọn họ đều xuất quỷ nhập thần, ở những tiểu thành trấn này chắc chắn có.

      Nhắm mắt lại, mở ra đại dương tinh thần, Mộc Khuynh Cuồng bắt đầu phân tán tinh thần lực của mình, dùng tinh thần lực cảm ứng nguyên tố trong khí.

      Mộc Khuynh Cuồng cảm giác bốn phía mảnh đen nhánh, trong khí ngoại trừ đen chính là đen, cảm ứng hồi lâu, thế nhưng chút ánh sáng cũng có, điều đó rất đả kích nàng, chẳng lẽ nàng thể trở thành triệu hoán sư.

      Bất quá nàng cũng có lập tức buông tha, mà phóng thích càng nhiều tinh thần lực chính mình cảm ứng, nàng nhất định phải trở thành triệu hoán sư, nhất định phải!

      Cũng biết qua bao lâu, ngay tại lúc Mộc Khuynh Cuồng dự định thối lui, đột nhiên chứng kiến địa phương xa xôi tia sáng bay về phía nàng.

      :3 T7, cn nên t chăm chỉ up chương mới cho mn. Chứ mấy ngày trong tuần học suốt, biết có up được TvT hiu hiu~~~ Nhưng yên tâm, nếu rảnh cố gắng up chương mới cho mn ^^

      CHƯƠNG 13: TRIỆU HOÁN SƯ

      Phát như vậy làm cho nàng lập tức bỏ ý nghĩ về nhà, chờ tia sáng càng ngày càng gần, nàng chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi trào lên, bởi vì nàng chứng kiến rất nhiều điểm màu đỏ chằng chịt, những thứ này hẳn là hỏa nguyên tố.

      Mộc Khuynh Cuồng nhanh chóng vận chuyển tinh thần lực, đem những điểm màu đỏ từng cái thu vào gian tinh thần, chỉ khi đó, nàng mới có thể cùng chúng tiến hành dung hợp.

      Sớm biết rằng có thể cảm ứng được nguyên tố lực, nàng sớm tu luyện.
      Ở lúc nàng đem hỏa nguyên tố toàn bộ thu, đột nhiên lại xuất nguyên tố màu xanh biếc, ngay sau đó là màu xám tro , màu lam , màu vàng kim , màu trắng , màu đen ...

      Nhìn xem đủ loại màu sắc nguyên tố lực, Mộc Khuynh Cuồng kích động thiếu chút nữa hôn mê.

      Trời ạ! Nàng thế nhưng cảm ứng được phong, hỏa, thủy, thổ, lôi - ngũ loại nguyên tố, về phần nguyên tố trắng cùng đen là nguyên tố gì, nàng đúng là biết, bởi vì trí nhớ trong đầu nàng chỉ biết ngũ loại nguyên tố kia.

      Nguyên tố lực khổng lồ làm cho Mộc Khuynh Cuồng mất bình tĩnh, nàng khống chế kích động trong lòng, buông lỏng chính mình, phi thường bình tĩnh đem những thứ nguyên tố kia toàn bộ thu nạp tiến vào gian tinh thần.

      Bên cạnh Ngân Đồng nhìn người Mộc Khuynh Cuồng phát ra hào quang bảy sắc, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ cùng kinh ngạc, bảy thứ nguyên tố, nàng thế nhưng cảm ứng được bảy thứ nguyên tố, này có thể hay quá biến thái!

      Mặc dù từng mất trí nhớ, nhưng còn nhớ lực lượng như thế nào, có thể cảm ứng được bảy thứ nguyên tố, chính là trở thành toàn năng triệu hoán sư.

      nghiêm túc đánh giá Mộc Khuynh Cuồng, thân hình gầy, khuôn mặt sạch , nghĩ tới nàng thế nhưng có thể bộc phát mạnh mẽ như vậy, làm thôi, khi làm khiến người khác kinh diễm!

      Đột nhiên, khóe miệng của khẽ mỉm cười, tươi cười kia đến mức giống như ánh sao lóe sang trong bầu trời đêm, đây là lần đầu tiên cười sau tháng cùng Mộc Khuynh Cuồng chung đụng, vì nàng mà cảm thấy cao hứng.

      Trong khoảng thời gian này, phần nào hiểu nàng, nàng là tiểu nương yên lặng phấn đấu, giấu giếm người nhà cố gắng tu luyện, chỉ muốn cho bọn họ cuộc sống tốt nhất, khỏi có chút bội phục nàng.

      Có lẽ trời cao biết có người luôn cố gắng chịu buông tha, cho nên nàng có được thứ nàng cần.

      Mộc Khuynh Cuồng đem tất cả bảy nguyên tố lực thu nạp tiến vào gian tinh thần lập tức ngừng lại, đưa tay xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, mệt chết nàng, nàng thực còn khí lực dung hợp chúng, dù sao nguyên tố ở trong tinh thần của nàng, về sau có thời gian dung hợp chúng.

      "Hừ!" Nàng gặp ánh mắt Ngân Đồng, hừ lạnh tiếng xoay người rời , muốn cùng chuyện.

      Ngân Đồng nhìn bóng lưng thẳng tắp của nàng nhíu mày, cùng tức giận?

      Là nàng dùng thân thể của để làm lạnh đồ, người tức giận hẳn là ! tiểu nương hẹp hòi.

      Mộc Khuynh Cuồng rất mang thù, quả nhiên mười ngày nửa tháng kế tiếp cũng để ý Ngân Đồng, mà Ngân Đồng lại cũng gì thêm, chỉ là yên tĩnh theo nàng, nàng nơi nào, liền nơi đó.

      Điều này làm cho Mộc Khuynh Cuồng rất kinh ngạc, lãnh diễm nghiệt này tính tình thay đổi tốt hơn rồi, an tĩnh như vậy, tại sai biệt lắm tháng trôi qua, người nhà của như thế nào còn có đến tìm , chẳng lẽ cần nữa? Vậy chẳng phải là nàng thua thiệt lớn!

      Trong rừng rậm, Mộc Khuynh Cuồng rút khỏi cảnh giới liền nhìn chằm chằm vào Ngân Đồng, mà Ngân Đồng cũng mở to đôi đồng tử màu bạc xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng, hai người mắt to trừng mắt .

      Nửa tháng này tu luyện, nàng tại là nhất cấp chín sao đấu sĩ, mỗi lúc trời tối nàng đều cảm ứng nguyên tố lực, dần dần, trong gian tinh thần nàng nguyên tố càng ngày càng nhiều, nhưng muốn trở thành triệu hoán sư, vẫn là khiếm khuyết rất nhiều.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 14: NGÂN ĐỒNG TỰ KỶ

      "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì!" Nàng cuối cùng khống chế nổi lên tiếng.

      "Ngươi nhìn chằm chằm ta, ta mới nhìn chằm chằm ngươi." Ngân Đồng hai tay vòng trước ngực bộ dạng lạnh lùng, ràng có nửa điểm sợ nàng.

      "... . . ." Mộc Khuynh Cuồng trừng , ràng là nhìn chằm chằm nàng trước.

      "Người nhà của ngươi còn chưa tới tìm ngươi, có phải hay cần ngươi nữa, ta chỉ lại thu lưu ngươi tháng, nếu như vẫn chưa có người nào tới tìm ngươi, ngươi liền rời !" Mộc Khuynh Cuồng thản nhiên , nàng lại tu luyện thêm tháng liền ra ngoài lịch lãm.

      Ngân Đồng nghe những lời này, lông mày vui nhíu lại, nàng đây là đuổi sao.

      "Biết rồi." lạnh lùng .

      Mộc Khuynh Cuồng nghĩ tới đáp ứng sảng khoái như vậy, bỗng nhiên lại cảm giác mình có chút tàn nhẫn, người ta mặc dù vô tình, nhưng tốt xấu cũng cứu nàng mạng, tại nhà để về, nàng phải là cần phải tiếp tục thu lưu sao.

      Nhưng thấy sảng khoái đáp ứng, trong lòng nàng dâng lên cỗ lửa giận, người ta cần nàng quan tâm, nàng lo lắng cái rắm!

      Huống chi nàng cũng cứu mạng, giữa bọn họ sớm huề nhau.
      Ngày hôm sau, Mộc Khuynh Cuồng có tu luyện, ăn mặc tốt, nàng chuẩn bị lên đường làm ít chuyện.

      Ngân Đồng thấy nàng ra ngoài, cũng cùng theo.

      Mộc Khuynh Cuồng mới vừa lên đường trấn liền hấp dẫn rất nhiều người chú ý, thành trấn này cũng lớn, cho nên phần lớn người đều biết Mộc Khuynh Cuồng.

      "Mau nhìn, xấu nữ kia lại ra dọa người."

      "Đúng vậy, nghe lần trước tự sát, nghĩ tới Diêm vương cũng thu nàng, là đáng sợ."

      " biết nàng như thế nào còn có mặt mũi ra, lớn lên xấu phải là lỗi của nàng, nhưng ra ngoài dọa người chính là lỗi lớn."

      "... . . ."

      Nghe bốn phía các loại lời thảo luận về nàng, Mộc Khuynh Cuồng mặt mảnh hờ hững, giống như nghe thấy, đồng dạng như đám chó điên kêu loạn, nàng cũng thể theo chó điên cùng nhau kêu!

      "Trời ạ, mau nhìn, nam tử kia là đẹp trai." Háo sắc số 1 kinh hô.

      "Đôi mắt thực xinh đẹp, thực khốc." Háo sắc số 2 mê luyến .

      "Đây chắc chắn là nam tử tuấn nhất ở Phổ Đà trấn, rất dễ nhìn , chỉ là tại sao cùng chỗ với xấu nữ kia." Háo sắc số 3 phi thường bất mãn hừ lạnh .

      Mộc Khuynh Cuồng nghe bốn phía đối với Ngân Đồng ca ngợi, nghiêng người cao thấp quan sát , mặc kệ mặc quần áo tử tế, là y phục cha nàng, người vẫn tản mát ra khí chất tôn quý, như thế nào cũng che dấu được.

      "Ngươi giống như rất được hoan nghênh." Nàng dương quái khí .

      "Bộ dạng xinh đẹp mà thôi, có cách nào khác." Ngân Đồng chớp chớp mắt, khí định thần nhàn .

      "... . . ." Gặp qua tự kỷ, chưa thấy qua ai tự kỷ như vậy, Mộc Khuynh Cuồng tốn hơi thừa lời, lườm cái xoay người tới trước, những người háo sắc kia, nếu để cho các nàng biết đụng phải Ngân Đồng làm các nàng chết lạnh, xem các nàng còn có thể hay si mê như vậy.

      Mộc Khuynh Cuồng rất nhanh vào nhà giao dịch, rồi sau đó xuất ra khối ngọc bội màu trắng.

      "Ông chủ, cái này giá trị bao nhiêu tiền?"

      Ông chủ nhìn nhìn Mộc Khuynh Cuồng, mặt lộ rồi tia ghét bỏ, đôi mắt Mộc Khuynh Cuồng lạnh lẽo, ông chủ lập tức cầm lấy ngọc bội tinh tế bắt đầu đánh giá.

      "Năm mươi kim tệ." Hồi lâu sau khi, ông chủ nghiêm túc , kỳ trong lòng sợ hãi than, khối ngọc bội này là kinh thế chi bảo.

      Mộc Khuynh Cuồng nghe xong sắc mặt trầm xuống, đưa tay quyền đập ở quầy, hung thần ác sát nhìn chằm chằm ông chủ, tức giận , " giá , coi chừng ta phá hủy tiệm của ngươi."

      Ông chủ nhìn Mộc Khuynh Cuồng toát ra khí thế mạnh mẽ, lại nhìn Ngân Đồng thân khí lạnh như băng, hít hơi sâu , "Năm mươi vạn kim tệ."

      :3 bonus thêm cho mn chương mới nha!!!

      CHƯƠNG 15: MẮNG NGƯỜI CỦA NÀNG, ĐÁNG CHẾT!

      Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi, hung dữ, "Xem ra Chương lão bản chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta là chủ nhân ngọc bội, ngọc có tốt hay sao ta lại biết, phải dùng tới cổ họng của ngươi để đánh giá sao? cho ngươi thêm lần cơ hội, giá trị bao nhiêu?"

      Ông chủ bị khí hung hãn người Mộc Khuynh Cuồng hù ngã, Mộc gia tiểu thư này từ lần trước suýt chết xong, như thế nào thay đổi thành người khác, trước kia nào dám lớn tiếng chuyện như vậy, phỏng chừng ánh mắt của cũng có thể dọa ngốc nàng rồi.

      Chẳng lẽ chết lần có thể làm cho người biến hóa lớn như vậy.

      "Hai trăm vạn kim tệ là giá cao nhất." Ông chủ vuốt ngọc bội thích buông tay, chỉ biết ngọc này là bảo vật trân quý, giá thấp nhất ít hơn hai trăm vạn kim tệ, về phần đến cùng giá trị bao nhiêu tiền, dám xác định.

      Mộc Khuynh Cuồng trong đôi mắt đen bóng ra tinh quang, thế nhưng giá trị chỉ có thể là hai trăm vạn, nàng nhanh chóng đoạt lấy ngọc bội trong tay ông chủ, xoay người nhìn Ngân Đồng, cười , "Nhà ngươi giống như rất có tiền nha."

      Chính Ngân Đồng cũng rất kinh ngạc, ngọc bội người thế nhưng đáng giá nhiều tiền như vậy.

      "Ta nhớ ." nhàn nhạt .

      Mỗi lần nhớ , Mộc Khuynh Cuồng liền có loại cảm giác ông gà bà vịt.

      Ra khỏi điếm giao dịch, tâm tình Mộc Khuynh Cuồng tốt, ôm ấp thứ đáng giá như vậy, cho dù ai cũng đều vui vẻ.

      đường phố náo nhiệt, Mộc Khuynh Cuồng cũng có tâm tình dạo, hôm nay ra ngoài, nàng chỉ muốn biết giá trị ngọc bội bao nhiêu tiền, nếu người nhà Ngân Đồng có tới, nàng cũng có thể đem ngọc bội bán cùng chia đôi, như vậy hai người bọn họ ai cũng thiệt thòi.

      "Mộc Khuynh Cuồng, ngươi đứng lại đó cho ta."

      Đột nhiên đạo tiếng nữ tử thở phì phì bén nhọn vang lên.

      Bước chân Mộc Khuynh Cuồng dừng lại, xoay người nhìn về phía nữ nhân lên tiếng, dĩ nhiên là thiếu nữ béo lùn chắc nịch, bên người nàng còn đứng nhiều thiếu nữ khác, còn có ít công tử trẻ tuổi, nhìn nhìn đống người, đáy mắt nàng lóe qua tia thị huyết bén nhọn, lần trước chính là những người này nhục nhã nàng, khiến Mộc Khuynh Cuồng trước kia chịu nổi mới nhảy sông tự vẫn.

      "Ngươi xấu nữ này còn biết xấu hổ mà ra đường, cũng cầm gương xem lại chính mình ." Liễu Hương mặt mũi tràn đầy châm biếm nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, rồi sau đó từng bước tới gần nàng, trưởng trấn Phổ Đà chính là cha nàng (LH), nàng (LH) ở chỗ này ngang, người nào dám gì, cho nên bình thường nàng thích nhất khi dễ người yếu, Mộc Khuynh Cuồng chính là người trong đó.

      Mộc Khuynh Cuồng ngoéo môi cái, cuồng vọng , "Ta liền muốn ra ngoài làm sao bây giờ?" Vốn là nàng nghĩ tìm nàng ta gây phiền toái, nghĩ tới nàng ta thế nhưng tự động tìm tới cửa.

      "Ngươi, ngươi xấu nữ này cũng dám mạnh miệng, ta đánh chết ngươi." Liễu Hương liền vung tay phải mập mạp hướng về mặt Mộc Khuynh Cuồng.

      Mộc Khuynh Cuồng mới vừa muốn động thủ, nào biết bên cạnh Ngân Đồng nhanh hơn nàng, tự tay nắm cổ tay Liễu Hương.

      "A a a, đau chết mất, lạnh chết ta..." thanh Liễu Hương như giết heo vang lên, nàng cảm giác xương cốt của mình sắp nát, còn có hàn khí chọc thẳng trái tim, tựa hồ muốn đông lạnh lục phủ ngũ tạng của nàng, đáng sợ, "A a, xấu nữ, mau bảo buông ra, xấu nữ đáng chết..."

      "Ta cho phép ngươi gọi nàng là xấu nữ." Thanh Ngân Đồng lạnh băng, hàn khí trong đôi mắt màu bạc lóe lên như địa ngục Tu La diệt sạch mọi thứ.

      Mộc Khuynh Cuồng nhìn Ngân Đồng đáy lòng có chút kinh ngạc, thế nhưng ra tay vì nàng.

      "Ngươi tên quái dị này, thả ta ra..."

      Đột nhiên trong khí vang lên tiếng bạt tai vang dội, Mộc Khuynh Cuồng hung hăng tát cái lên khuôn mặt phì phì của Liễu Hương, bá đạo , "Ngươi dám mắng quái dị, người của ta chỉ có ta mới có thể mắng cùng khi dễ, ngươi tính ngươi là cái cọng hành vỏ tỏi gì, đáng chết!"

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 16: SÂU RUNG ĐỘNG

      Liễu Hương nhận cái tát nặng nề mắt nổ đom đóm, mà xung quanh người khác vây xem toàn bộ kinh hãi há to miệng, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi.

      Đáy mắt Ngân Đồng thoáng tia kinh ngạc, nàng đây là bảo vệ , chỉ là lời bá đạo đằng sau làm cho rất buồn bực, nàng muốn khi dễ sao.

      "Mộc Khuynh Cuồng, ngươi, ngươi lại dám đánh ta, ta muốn để cho cha ta đem các ngươi đuổi ra Phổ Đà trấn." Liễu Hương khóc đến hoa lê đẫm mưa, mặt đau rát, thủ đoạn tàn nhẫn, hoàn hảo người quái dị kia mới vừa buông nàng ra, nàng cảm giác mình thiếu chút nữa chết.

      "Hừ, đánh ngươi là đúng, Mộc Khuynh Cuồng ta phải là người dễ khi dễ." Mộc Khuynh Cuồng khí phách xong xoay người liền , trưởng trấn thế nào? Chẳng lẽ có thể lấy quyền khi dễ người, trước kia là do nàng mềm yếu, còn bây giờ, nàng cũng dễ bắt nạt như vậy.

      Liễu Hương nghe Mộc Khuynh Cuồng , nhìn lại nàng thân khinh cuồng, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, cái phế vật này chết như thế nào sống lại liền trở nên lợi hại, linh hoạt, còn dám mạnh miệng, là tức chết nàng.

      Trong lúc đó, nàng ta hướng về gian hàng bên cạnh đến, cầm lấy trứng gà liền hướng Mộc Khuynh Cuồng ném, "Các ngươi mau cầm đồ đập chết xấu nữ này ."

      Những người khác thấy thế, rối rít cầm lấy trứng gà, rau cỏ rau dưa, toàn bộ ném tới Mộc Khuynh Cuồng.

      "Coi chừng." Ngân Đồng đột nhiên đến sau lưng Mộc Khuynh Cuồng, cao hơn nàng cái đầu, vừa vặn có thể ngăn trở tiểu thân thể, dám ôm nàng, sợ hàn khí người làm nàng lạnh.

      Mộc Khuynh Cuồng cảm giác bốn phía toàn bộ đồ ném tới nện ở người Ngân Đồng, trong lòng là sâu kinh ngạc, tại sao phải giúp nàng ngăn cản a!

      Ngân Đồng cũng biết vì cái gì, dù sao chính là muốn làm cho người khác khi dễ nàng, trong cơ thể thương thế vẫn chưa hoàn toàn tốt, cho nên thể dùng lực lượng.

      "Mọi người cùng nhau đập chết nàng." Liễu Hương đầy lửa giận, có thể ném cái gì toàn bộ ném , theo bên người nàng ta, ngại nàng ta là nữ nhi trưởng trấn, cũng toàn bộ theo nàng ném đồ.

      Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu ánh mắt ngơ ngác nhìn Ngân Đồng, lúc nàng muốn ra tay dùng đấu khí, đạo thanh ngang ngược vang lên.

      "Di, này Phổ Đà trấn náo nhiệt như vậy, đây là làm cái gì!"

      Theo thanh như vậy vang lên, đám người Liễu Hương mới dừng lại, đám người mặc y phục đẹp đẽ quý giá xuất ở trước mặt.

      "Ngươi là ai, kêu la cái gì." Liễu Hương xoay người trừng mắt nam tử lên tiếng tức giận , nhưng nàng nhìn thấy nam tử bên cạnh nam tử lên tiếng, trong mắt lộ ra hào quang si mê, nam tử tuấn.

      Nam tử kia mặc cẩm phục màu trắng, long mi đen dài che phủ đôi mắt sáng, ngũ quan cùng làn da như tượng đá cẩm thạch điêu khắc nhẵn nhụi, tuấn mà lộ vẻ nhu, dương cương mà lộ vẻ thô bỉ, tư thái tùy ý hiển lộ ràng ra loại ưu nhã tự nhiên cao quý, mang theo khí chất quý tộc cao cao tại thượng, nhìn như thân thiết, lại để cho người cảm thấy khó có thể thân cận.

      "Ngươi lại dám đối với chủ tử của ta quát lớn, ngươi có biết là ai hay , có ánh mắt." Mạc Vong trừng mắt nhìn Liễu Hương, là người ngu ngốc.

      "Hừ, ta cần biết ngươi là ai, quấy rầy ta đánh người chính là các các ngươi sai, mọi người tiếp tục đánh." Liễu Hương lười phải cùng người khác lắm điều, nàng chỉ muốn hung hăng dạy dỗ Mộc Khuynh Cuồng.

      Mộc Khuynh Cuồng có liếc bọn họ cái, nàng đưa tay giúp Ngân Đồng sửa sang lại quần áo hỗn loạn, khắc kia, trong lòng nàng tất cả đều là cảm động, đời trước, ngoại trừ Thiên Sát quan tâm nàng, có những người khác để tâm đến nàng, nàng thiếu thốn nhất chính người khác che chở, cho nên cả đời này, có người lòng bảo hộ nàng, trong lòng nàng tràn ngập rung động.

      CHƯƠNG 17: LÔI LẠC ĐẾ QUỐC TAM VƯƠNG GIA

      "Ngu ngốc, ai muốn ngươi giúp ta ngăn cản." Nàng vừa sửa sang vừa hung hăng bất thiện , nợ nàng cái gì, cần phải làm như vậy , làm như vậy, chỉ làm cho nàng cảm giác thiếu .

      "Ngươi phải là muốn núp lực lượng sao, vậy tạm thời trước đừng bại lộ." Ngân Đồng gương mặt tuấn lạnh lùng , đáy mắt quẹt tia tàn nhẫn muốn giết người, nếu tại thương thế trong người tốt hơn, tuyệt đối làm cho các nàng chết toàn thây.

      Mộc Khuynh Cuồng nghe lời của , động tác thay đổi chút ít, biết đầu nghĩ thế nào , nàng vẫn đối với hung hăng, vì sao còn muốn giúp nàng.

      Liễu Hương vừa muốn động thủ, Mạc Vong hừ lạnh , "Các ngươi điêu dân có mắt, nhìn thấy Tam Vương gia còn mau hành lễ."

      tiếng rống đem toàn bộ người đường phố hù ngã, Mạc Vong thấy bọn họ ngây người, xuất ra lệnh bài Hoàng gia Lôi Lạc Đế quốc.

      Liễu Hương bị hù dọa chân mềm nhũn quỳ mặt đất, dấu hiệu lệnh bài kia nàng nhận sai, nàng giống như gặp qua dấu hiệu này ở chút ít công văn của cha. Huống chi, ai có lá gan lớn như vậy dám giả mạo Vương gia Hoàng gia.

      "Dân nữ gặp qua Tam Vương gia." Liễu Hương ngừng dập đầu, giống như sợ đến choáng váng, những người khác thấy thế, rối rít quỳ xuống hành lễ.

      Mạc Tiêm Lương lạnh nhạt quét bọn họ vòng, ánh mắt nhìn hướng Mộc Khuynh Cuồng cùng Ngân Đồng còn đứng ở nơi đó, khi chứng kiến khuôn mặt Ngân Đồng, trong lòng có chút kinh ngạc, tại sao lại ở chỗ này.

      "Chúng ta ." Mộc Khuynh Cuồng nhìn y phục Ngân Đồng dơ dáy bẩn thỉu, kéo tay muốn , ngày nào đó, nàng làm Liễu Hương phải hối hận vì chọc phải nàng!

      Ngân Đồng rút tay về, thản nhiên , " cần kéo ta, chính ta tự ."

      Mộc Khuynh Cuồng cũng nhiều lời, vừa mới nàng quên thân thể băng hàn, nàng cũng có nhìn đám người Mạc tiêm Lương ở xa xa, xoay người liền , Ngân Đồng lập tức đuổi kịp.

      "Chủ tử, người xem bọn họ." mặt Mạc Vong dâng lên cỗ tức giận, hai cái điêu dân kia thấy chủ tử mà hành lễ, cứ như vậy ly khai, đây chính là miệt thị hoàng uy.

      Mạc Tiêm Lương vươn tay, sắc mặt bình tĩnh , " sao, thôi!"

      Sau khi về đến nhà, Diêu Uyển nhìn Ngân Đồng dơ dáy bẩn thỉu, kinh hô, "Cuồng nhi, các ngươi làm sao vậy?"

      "Nương, chúng ta có việc gì." Mộc Khuynh Cuồng nhàng cười, ý bảo Ngân Đồng vào trước thay quần áo.

      "Cuồng nhi, nếu chúng ta rời nơi này thôi!" Diêu Uyển vừa nhìn cũng biết bọn họ khẳng định bị người bắt nạt , trong lòng giống như kim đâm đau, hết lần này tới lần khác, nàng chỉ là nữ nhân có đấu khí, căn bản bảo hộ được nữ nhi.

      Mộc Khuynh Cuồng nhìn ra trong mắt Diêu Uyển lo lắng cùng tự trách, nàng nắm tay nàng (DU) , " cho phép nương tự trách, người cho con sinh mạng chính là cho con điều tốt nhất, có sinh mạng con làm sao có thể hưởng thụ hết thảy, chúng ta , con muốn đứng vững ở nơi này."

      bao lâu sau, nàng muốn ra ngoài lịch lãm, trước đó, nàng làm cho bất luận kẻ nào cũng dám khi dễ nàng cùng người nàng quan tâm.

      Ăn qua cơm trưa, Mộc Khuynh Cuồng có nghỉ ngơi mà thẳng đến rừng rậm, nàng nhất định phải tu tập đấu khí cùng dung hợp nguyên tố nhanh hơn.

      Ngân Đồng lẳng lặng theo phía sau nàng, biết chuyện ngày hôm nay kích thích nàng, thấy nàng tiến vào cảnh giới, cũng tiến vào tu luyện, muốn làm cho chính mình trở thành người vô dụng, nhất định phải nhanh chóng chữa trị thương thế trong cơ thể.

      Sau thời gian ngắn, đám người Liễu Hương thế nhưng chưa có tới gây với Mộc Khuynh Cuồng, điều này làm cho Mộc Khuynh Cuồng có chút kinh ngạc, bất quá nàng cũng có để ở trong lòng, nàng muốn nhanh chóng tu luyện đấu khí cùng hấp thu nguyên tố, nơi nào còn có tâm tình thanh thản quản chuyện của bọn họ.

      Ngân Đồng ngẩn người nhìn Mộc Khuynh Cuồng, trải qua nửa tháng này điều dưỡng, thân thể của hoàn toàn khôi phục, có phải hay cần phải rời .

      CHƯƠNG 18: SƠ CẤP TRIỆU HOÁN SƯ

      Mộc Khuynh Cuồng tập trung tinh thần dung hợp nguyên tố, nàng dám dung hợp loạn, cho nên chỉ có thể dung hợp hỏa nguyên tố trước, lúc này, trong gian tinh thần hỏa nguyên tố ngừng di động, thấy nàng muốn dung hợp nó, thế nhưng có táo bạo bất an, phỏng đoán trong khoảng thời gian này tiếp xúc, chúng thích ứng ở trong gian tinh thần của nàng.

      Theo hỏa nguyên tố chậm rãi dung hợp, nàng ở trong gian tinh thần chứng kiến có đoàn nguyên tố màu đỏ đặc biệt lóe sáng, chúng giống như ánh nến càng lóe càng sáng, đây chứng tỏ nàng dung hợp thành công.

      Chờ hỏa nguyên tố ổn định, Mộc Khuynh Cuồng chậm rãi rút khỏi cảnh giới, hô to hơi, tại nàng có thể tính là sơ cấp Triệu hoán sư !

      Chờ nàng lần sau đem nguyên tố phong thủy đất lôi toàn bộ dung hợp, nàng chính là toàn năng sơ cấp Triệu Hoán Sư, về sau nàng muốn hấp thu càng nhiều nguyên tố, nguyên tố lực ngày càng nhiều, nàng có thể tu thành cao cấp Triệu Hoán Sư.

      Ngân Đồng nhìn khóe miệng nàng nhợt nhạt ý cười vui vẻ trong nháy mắt thất thần.

      Mộc Khuynh Cuồng thấy ngẩn người nhìn nàng chằm chằm, đứng lên đến trước mặt , bộ dạng quần là áo lụa cười , "Ngươi phải là nhìn bổn nương đến mức ngây người ! Mặc dù ta biết ta nhìn cũng tốt."

      Ngân Đồng nhìn nàng xinh đẹp tươi cười, nhíu lông mày, "Ngươi rất đẹp mắt."

      " vậy chăng?" Nàng trừng mắt nhìn có chút tin.

      Nhưng Ngân Đồng trả lời lời của nàng, xoay người liền , Mộc Khuynh Cuồng lên trước đuổi theo hỏi, Ngân Đồng chính là hề trả lời câu hỏi của nàng, Mộc Khuynh Cuồng tức giận, chỉ biết ở trước mặt nàng đùa giỡn.

      Mộc Khuynh Cuồng còn chưa gần đến nhà liền chứng kiến sân ở cửa đứng rất nhiều người, tâm nàng vang lên thanh lộp bộp, trực giác cho nàng biết khẳng định xảy ra chuyện.

      "Nương, làm sao vậy?" Nàng đến sân thấy Diêu Uyển lau nước mắt, những người khác an ủi nàng.

      Diêu Uyển gặp Mộc Khuynh Cuồng sau khi trở về, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, "Cuồng nhi, ngươi, cha ngươi khả năng xảy ra chuyện."

      Mộc Khuynh Cuồng nghe được câu này giống như bị sét đánh trúng, tâm gắt gao nhéo lên, nàng gấp giọng , "Chuyện gì xảy ra?"

      "Khuynh Cuồng, ta mới vừa nghe được có người , cha ngươi theo Dong binh đoàn xảy ra chuyện, có vài người trở lại, có vài người vẫn chưa trở về, hình như là gặp đàn ma thú khổng lồ, ngươi cần quá lo lắng, chừng có chuyện gì." Hàng xóm cách vách an ủi Mộc Khuynh Cuồng.

      Mộc Khuynh Cuồng nghe được câu này, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, "Vân thúc, phiền toái người chiếu cố mẹ con, con tìm cha con."
      xong, nàng có nửa phần do dự liền chạy ra ngoài, lưu lại Diêu Uyển ở sau người xé tâm kêu to.

      Ngân Đồng gặp Mộc Khuynh Cuồng chạy , nhíu nhíu mày nhanh đuổi kịp, nha đầu này muốn sống nữa ! Mặc dù nàng tại là hai sao Đấu Sư, lại là Triệu Hoán Sư, nhưng vẫn là quá yếu.

      Mộc Khuynh Cuồng làm sao trông nom nhiều như vậy, nàng chỉ biết là nàng thể mất cha, nàng cho phép, cho nên nàng nhắm hướng đông Phù Vong sâm lâm chạy tới .

      Phù Vong sâm lâm cùng rừng rậm nàng tu luyện hàng ngày giống nhau, nơi đó là địa phương Dong Binh đoàn Phổ Đà trấn thường xuyên lui tới, thường xuyên có rất nhiều ma thú .

      Mộc Khuynh Cuồng hận mình thể bay, như vậy mới có thể nhanh chóng đuổi tới Phù Vong sâm lâm, may là Phổ Đà trấn cách nơi này quá xa, nàng mới vừa vọt tới bên ven rừng, liền nghe thấy từ trong rừng rậm truyền ra từng đợt thú hô, còn chứng kiến chút lính đánh thuê từ bên trong kinh hoảng chạy ra.

      "Mọi người nhanh chạy, ma thú bên trong nổi điên."

      "Vị đại thúc này, xin hỏi chút các ngươi có thấy hay Mộc Chiến ở Liệt Hỏa dong binh đoàn?" Mộc Khuynh Cuồng chạy lên trước hỏi vài nam tử trung niên.

      "Tiểu nương, hôm nay ma thú đột nhiên bạo động, tất cả mọi người tẩu tán, ta khuyên ngươi nên chạy loạn, để tránh trở thành thức ăn của ma thú." Tên nam nhân trung niên kia xong, tăng nhanh bước chân hướng bên ngoài rừng rậm chạy .

      CHƯƠNG 19: NGƯƠI MUỐN SỐNG NỮA SAO?

      Mộc Khuynh Cuồng hít sâu cái, cắn răng hướng về trong rừng rậm chạy tới, đột nhiên Ngân Đồng giữ y phục nàng lại.

      "Ngươi muốn sống nữa sao?" sắc mặt lãnh khốc nhìn chằm chằm nàng.

      "Buông ra!" Mộc Khuynh Cuồng quay đầu lại hung ác trừng mắt , lúc này, nàng giống như con báo con tức giận, "Nếu như là cha của ngươi ở bên trong, ngươi trơ mắt nhìn chịu khổ sao?"

      Cho dù biết thực lực mình kém, nhưng nàng thể yên tĩnh ở bên ngoài chờ, huống chi còn là ma thú bạo động, đây chẳng phải là rất nhiều ma thú đều ra, đột nhiên ma thú như thế nào liền bạo động.

      Ngân Đồng nhìn trong mắt nàng tia quyết tuyệt, cuối cùng đành phải buông tay.
      "Ngươi cho phép vào." Mộc Khuynh Cuồng lúc gần hung tợn trừng .
      Ngân Đồng làm sao có thể để cho nàng người vào, đành phải đuổi kịp, Mộc Khuynh Cuồng lại cảnh cáo , nghe, cuối cùng nàng cũng lười , dù sao nên nhắc nhở nàng nhắc nhở.

      Theo hướng bên trong chạy , Mộc Khuynh Cuồng có thể chứng kiến rất nhiều người mặc y phục Dong Binh từ bên trong chạy ra, bên tai vang lên tiếng các loại ma thú gào thét.

      "Cha, cha..." Mộc Khuynh Cuồng vừa chạy vừa gào to, nàng hy vọng Mộc Chiến có thể đáp lại nàng tiếng, nàng rất sợ hãi rời , nàng qua muốn hảo hảo bảo vệ bọn họ.

      Ngân Đồng nghe thanh của nàng, trong lòng mắng nữ nhân ngu xuẩn, nàng đây là muốn đem ma thú toàn bộ kêu đến sao.

      "Khuynh Cuồng, ngươi thế nào chạy đến nơi đây, mau rời ." Đột nhiên người nam nhân trung niên vọt tới trước mặt Mộc Khuynh Cuồng lo lắng quát.

      Mộc Khuynh Cuồng chứng kiến người quen chạy tới, "Lâm thúc thúc, ngươi có thấy cha ta hay , hôm nay xảy ra chuyện gì?" Ở trong trí nhớ của nàng, Phù Vong sâm lâm chưa từng có xảy ra chuyện như vậy.

      " biết, vốn là chúng ta đều ở trong làm nhiệm vụ, nào biết đột nhiên vang lên hồi tiếng thú gào thét, rất nhiều ma thú hướng về chúng ta vọt tới, cuối cùng chúng ta bị ma thú đuổi theo bốn phía tán loạn, tất cả mọi người tẩu tán."

      Lâm Trung nhìn Mộc Khuynh Cuồng vẻ mặt mạo hiểm , may là mấy người bọn họ gặp phải ma thú đều là chút ma thú cấp thấp, bằng bọn họ trở thành thức ăn của chúng.

      "Ngươi có hay thấy cha ta chạy về phương hướng nào?" Mộc Khuynh Cuồng lòng tràn đầy khẩn trương.

      "Hình như là phía nam, ngươi hỏi cái này làm cái gì, mau rời thôi." Lâm Trung vội vã đầu đầy mồ hôi, nha đầu ngốc này muốn làm cái gì đây.

      Mộc Khuynh Cuồng lắc đầu, "Cám ơn Lâm thúc thúc, ta tìm cha ta."

      "Khuynh Cuồng, ngươi cần xằng bậy..." LâmTrung nhìn Mộc Khuynh Cuồng tựa như điên hướng phía nam bên cạnh chạy , gấp đến độ lại càng chảy đầy mồ hôi, nàng cái gì cũng biết, vào phải là chịu chết sao?

      "Ta bảo hộ nàng." Ngân Đồng gảy mày kiếm, nhìn đám người Lâm Trung cuồng ngạo .

      Lâm Trung vừa muốn gì, liền cảm giác Ngân Đồng như trận gió ở trước mặt thổi qua, kia thân khí thế làm cho giật mình, tốt khí thế cường đại, chỉ có thể ở trong tâm lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng Mộc Chiến cùng Mộc Khuynh Cuồng có việc gì.

      Mộc Khuynh Cuồng điên cuồng hướng về hướng nam chạy, đột nhiên lại nhìn thấy vài người của Liệt Hỏa Dong Binh đoàn, nàng vội vàng chạy tới hỏi, "Đại thúc, các ngươi có thấy Mộc Chiến hay ?"

      "A, Mộc Chiến, chính là ở chỗ này, chúng ta gọi , lại ." Người nọ chỉ chỉ cách đó xa, lắc đầu bất đắc dĩ .

      Nhận được vị trí cụ thể của Mộc Chiến, Mộc Khuynh Cuồng nhất thời yên tâm, nhanh chạy tới, lập tức chứng kiến Mộc Chiến cầm dao cùng đầu cấp ba Hỏa Vân sói đánh nhau, Mộc Chiến là gã chiến đế cấp khác chiến sĩ, có được kỹ năng chính là dựa vào cường kiện khí lực cùng công kích kỹ xảo đến đối kháng ma thú.

      "Cha, ngươi mau lui trở lại." Mộc Khuynh Cuồng lớn tiếng kêu lên, đồng thời, nàng phất tay xuất ra đạo màu xanh đấu khí công kích hướng Hỏa Vân sói.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :