1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39: Bí văn trong thư các
      Edit: Ngữ Mặc


      --- Đúng là rất tốt ---

      Bất kể là Tứ hoàng tử hay là các đệ tử ngồi ở xung quanh, nghe được câu trả lời của Thủy Lung, trong lòng đều cảm thấy khó hiểu.

      Vốn mọi người nhìn thấy, lấy thân phận và dung mạo của Võ vương, dù là thế nào cũng coi trọng Bạch Thủy Lung. Lấy mức độ lưu luyến si mê của Bạch Thủy Lung dành cho Vũ vương, cũng đối xử tốt với Võ vương. Nhưng hai người họ lại ở chung với nhau rất vui vẻ làm cho người ta mở rộng tầm mắt, khiến cho người ta sờ ra được manh mối nào.

      Thời gian trôi qua, đệ tử đến lớp học ngày càng nhiều.

      “Ta nơi khác tham quan chút.” Thủy Lung đứng lên câu, cũng có nhìn Bạch Thiên Hoa muốn giữ nàng lại, liền dẫn Mộc Tuyết rời .

      đường tới phòng sách của Quốc Tử Giám, thủ vệ đứng ngoài cửa nhìn thấy Thủy Lung cũng biết được thân phận của nàng, cho nên có ai ngăn chặn đường của nàng.

      Trong phòng sách có đốt đèn, chỉ có mấy viên dạ minh châu phát ra quầng sáng êm dịu, nhàng. Làm cho ánh sáng trong phòng sách mờ tối vô cùng.

      Mộc Tuyết theo Thủy Lung lên thang lầu, ngờ vực hỏi: “Lung tỷ tỷ, tỷ tìm gì thế?”

      “Ở trong phòng sách đương nhiên là phải tìm sách rồi.” Thủy Lung khẽ đáp, dựa vào trí nhớ ít ỏi, tìm kiếm quyển ghi chép có viết lại ít lịch sử.

      “Tìm được rồi.” lên phía bên phải của lầu hai, trong góc tối. Thủy Lung rút ra quyển sách dày cộm.

      Mộc Tuyết cẩn thận dựa sát vào, nhìn thấy bìa sách viết bốn chữ ‘Trào Phượng bí tân’.

      “Trào Phượng? Chính là trong lời đồn thống nhất thiên hạ? quốc gia cực mạnh, Trào Phượng quốc?” Mộc Tuyết kinh ngạc hỏi.

      Thủy Lung gật đầu, mở ra sách xem tỉ mỉ.

      Hôm nay, nàng đồng ý theo Bạch Thiên Hoa đến Quốc Tử Giám, có hoàn toàn là vì thỏa mãn mong muốn của Bạch Thiên Hoa, đó là vì Thủy Lung bỗng nhiên nhớ đến ở Quốc Tử Giám từng xem qua quyển sách.

      Trong trí nhớ của Bạch Thủy Lung trước kia, nàng ta còn có xem hết quyển sách, ít đoạn trí nhớ ngắn làm cho Thủy Lung nhớ tới tin tức đặc biệt. Ví dụ như ‘chính mình’ đưa hoa tai ngọc cho Trưởng Tôn Lưu Hiến, điêu khắc đó cùng với ngọc ấn của hoàng thất Trào Phượng giống nhau như đúc.

      Thủy Lung chậm rãi lật trang sách xem, nhìn kỹ nội dung bên trong.

      Trào Phượng quốc, tín ngưỡng thần thú Trào Phượng, huyết mạch của hoàng thất được ông trời ưu ái, mỗi người đều sở hữu khuôn mặt tuyệt sắc, vả lại thiên phú hơn người, được mọi người gọi là thiên tử . Đến sau khi Trào Phượng quốc thống nhất thiên hạ, ngồi hưởng ngàn năm phồn hoa, trở thành hoàng tộc tồn tại lâu đời nhất trong lịch sử, mãi cho đến trăm năm trước bỗng nhiên bị chia rẽ diệt vong.

      Trong sách ghi lại từng chút từng chút nghiệp vĩ đại trong ngàn năm qua của Trào Phượng quốc, mãi cho đến trang cuối, nhắc tới tin tức làm cho Thủy Lung phải để ý.

      Nghe đồn, Trào Phượng quốc bỗng nhiên bị chia rẽ diệt vong, trong đêm hoàng thành biến mất thấy, hoàng thành này có che giấu kho báu vô tận của Trào Phượng quốc trong ngàn năm qua, chỉ cần tìm được hoàng thành này liền có thể giàu sánh bằng quốc gia. Còn có báu vật quý giá của Trào Phượng quốc --- Thuốc trường sinh bất lão! [1]

      Chuyện này đều là nghe đồn, người đời rất ít ai biết, nhưng mà có biết cũng ai tin tưởng, phần lớn mọi người đều coi đó là truyền thuyết, chuyện xưa kể lại nghe chơi, có ai coi đó là .

      Thủy Lung xem xong sách liền đóng sách lại, sóng mắt xao động.

      “Lung tỷ tỷ?” Mộc Tuyết cảm thấy nụ cười này của Thủy Lung rất khác thường, rất là sâu xa, lại đoán ra suy nghĩ trong lòng của nàng.

      “Chẳng trách được vì sao Trưởng Tôn Lưu Hiến lại mua sát thủ giết người.” Thủy Lung khẽ, ngón tay cọ xát bìa quyển sách.

      Hoa tai ngọc mà Bạch Thủy Lung trước kia đưa cho Trưởng Tôn Lưu Hiến, là vật mà nàng ta đeo người từ đến lớn, Phượng Ương luôn dặn dặn lại được tùy tiện đem cho người khác, càng nhắc nhở nàng nếu có ai hỏi phải hoa tai này là vô tình mua được ở của hàng.

      Lúc đó, quan hệ giữa Bạch Thủy Lung và Phượng Ương vì Trưởng Tôn Lưu Hiến mà trở nên tốt, nhưng nàng vẫn luôn tôn kính và tin tưởng người sư phụ này. Vì vậy, hoa tai ngọc vô tình bị Trưởng Tôn Lưu Hiến phát , sau đó bị xin , bất kể Trưởng Tôn Lưu Hiến hỏi như thế nào, nàng vẫn dựa theo lời của Phượng Ương lại cho Trưởng Tôn Lưu Hiến nghe nguồn gốc của hoa tai ngọc.

      Nếu như hoa tai ngọc có quan hệ với Trào Phượng quốc, Trưởng Tôn Lưu Hiến lợi dụng xong Bạch Thủy Lung, vì muốn che lại miệng của nàng, vĩnh viễn che dấu tin tức của hoa tai ngọc, giết nàng là biện pháp tốt nhất để giữ bí mật.

      Mộc Tuyết cái hiểu cái , nhìn sách sử ‘Trào Phượng bí tân’, lại nhìn xem Thủy Lung.

      Thủy Lung cũng có giải thích nhiều cho nàng hiểu, dù sao nàng cũng có biết , nhưng nàng biết chuyện --- đó là muốn lấy hoa tai ngọc trở về, sợ là có dễ dàng như vậy.

      Lúc này, Mộc Tuyết bỗng nhiên ngừng lại hô hấp, Thủy Lung nhạy bén nhận thấy biến hóa của nàng, im lặng che giấu hơi thở của mình, liếc mắt qua nàng, dùng ảnh mắt hỏi: Chuyện gì xảy ra?

      Mộc Tuyết giật giật môi, chỉ vào phía nam ở hai người đứng trước mặt, dùng khẩu hình miệng : Bên kia có mật thất [2] có người ở bên trong.

      Ánh mắt Thủy Lung chợt lóe, cũng dùng hình miệng hỏi: Có cách nào biết bọn họ ?

      Mộc Tuyết nhàng gật đầu.

      “Bản lĩnh của Mộc Tuyết tài giỏi” Thủy Lung lòng dạ khen ngợi.

      Năng lực này của Mộc Tuyết, phải là năng lực số , Thủy Lung cho rằng cái này giống như loại dị năng, năng lực đặc biệt có thể cùng sinh vật tâm linh tương thông [3], cũng thể là huấn luyện huấn luyện ra.

      Mộc Tuyết ôn nhu cười, nét mặt tươi cười giống như tuyết hòa tan, tràn trề linh khí.

      Trong thời gian tiếp theo, Thủy Lung vẫn như trước lật xem cuốn sách khác, thực tế là nàng chú ý đến khẩu hình miệng của Mộc Tuyết, xem nàng lặp lại lời đối thoại của hai người trong mật thất.

      ‘Ngươi trở lại, ngươi cũng suy nghĩ ràng?’

      ‘Ừ.’

      ‘Ngươi biết nên làm như thế nào, cần mơ ước vẩn vơ đùa giỡn thủ đoạn , tất cả mọi chuyện ngươi làm ta đều biết.’

      ‘...Rốt cuộc ngươi là ai?’

      ‘Ta là ai quan trọng, quan trọng là... Ngươi phải biết chính mình là ai, Tây Lăng Khánh vương gia.’

      ‘Câm miệng!’

      ‘Ha ha đây là thẹn quá hóa giận à? hổ là đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng quốc, liền ngay cả dáng vẻ tức giận cũng là tuấn mỹ.’

      ‘Ta bảo ngươi câm miệng.’

      ‘Ta nghĩ, nếu sau khi Võ vương trở về, danh hiệu đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng quốc của ngươi chắc chắn trở thành có tiếng mà có miếng. Võ vương gia, ngươi cần phải cố gắng trông chừng, chính là vật cản lớn nhất của chính ngươi.’

      phải cái gì ngươi cũng biết sao? Tại sao xác định được thời gian?’

      Im lặng hồi, Mộc Tuyết dùng khẩu ngữ với Thủy Lung. Người xưng là Khánh vương rồi, vốn tưởng người kia cũng rời , nhưng đoán được còn nỉ non câu, làm cho Mộc Tuyết kinh ngạc.

      “Làm sao?” Thủy Lung nhíu mày hỏi.

      Mộc Tuyết nhìn Thủy Lung, mày khẽ nhíu, ngập ngừng lát rồi : “Người nọ trước khi rời câu.” Thấy ánh mắt dò hỏi của Thủy Lung, Mộc Tuyết học giọng điệu của người nọ, cúi đầu nỉ non: “Hai tháng trước Bạch Thủy Lung phải chết trong tay của Bạch Tuyết Vi, sao lại có thể còn sống, vả lại còn thay đổi...”

      Ánh mắt hời hợt, bình tĩnh của Thủy Lung đột nhiên đông lại, trong nháy mắt lên tia nghiêm nghi, sắc bén hù Mộc Tuyết giật mình, sau đó, khóe môi nàng cong lên, lộ ra tươi cười mềm mỏng, nhợt nhạt: “Ngươi có biết người đó là nam hay nữ?”

      Mộc Tuyết lắc đầu: “Hai người nội lực kém, cổ trùng thể đến gần, thể nhìn mặt và xác định thân phận của họ được.”

      Thủy Lung vuốt mái tóc của Mộc Tuyết, : “ sao, ngươi làm tốt lắm rồi.”

      Nàng ngờ, chuyện đến Quốc Tử Giám tham quan, liền gặt hái được kết quả tốt như thế này.

      Mặt trời lên cao, buổi học ở Quốc Tử Giám cũng kết thúc, Thủy Lung từ phòng sách ra.

      Lúc này, Tứ hoàng tử cùng với Bạch Thiên Hoa, bên người còn có Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, vài vị con em của đại thần, vài vị tài hoa xuất chúng cùng ít tài tử có tình cảm bằng hữu tốt với các vị hoàng thân quốc thích.

      Tứ hoàng tử tươi cười cởi mở đề nghị: “Hôm nay ta làm chủ, cùng nhau đến thanh lâu ăn trưa, mọi người cũng nên nể mặt mũi của ta nhé.”

      Có người mời ăn cơm, Thủy Lung cũng cự tuyệt.

      Chỉ là ai ngờ, chính là bữa ăn này nghênh đón hai người, trận trò cười.
      lan đỗ thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 40: Tự quải đông nam chi (Tự treo cổ lên nhành cây)
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng



      Toàn bộ tầng hai của thanh lâu bị Tứ hoàng tử bao xuống, người ngồi ở đây đều là đệ tử của Quốc Tử Giám.

      đám đệ tử quyền quý, tài hoa xuất chúng tụ tập lại với nhau, khó tránh khỏi việc học đòi văn vẻ, còn chưa ăn được mấy ngụm đồ ăn, liền có người đề nghị ngâm thơ đối câu, khi đùa giỡn ồn ào ngầm so đo với nhau.

      Mọi người càng chơi càng vui vẻ, Thủy Lung ngồi bên coi ai ra gì ăn cơm uống rượu tự nhiên, cả người khí chất nhàn hạ thể che giấu được, ràng đối lập với đám người vui đùa, ầm ĩ ở chung quanh.

      Mộc Tuyết thấy vậy đáy mắt tràn đầy ý cười, nghĩ thầm: Lung tỷ tỷ là càng ngày càng thú vị.

      Bạch Thiên Hoa cũng tự biết học vấn của mình có bao nhiêu cân lượng, cho nên cũng có sáp đến chơi đùa náo nhiệt, cùng Thủy Lung ăn cơm uống rượu.

      Dáng vẻ của hai tỷ đệ vô tình lọt vào trong mắt mọi người, đôi mắt của Lục hoàng tử chuyển động, cao giọng : “Trước kia, Bạch đại tiểu thư từng giải thích các sách lược làm cho ta cực kỳ kính nể, nhưng biết tài văn chương của tiểu thư có hơn người giống tài bình luận chiến lược hay ?”

      vừa dứt lời, thanh huyên náo ở chung quanh bỗng nhiên chìm xuống, mọi người đều nhìn về Thủy Lung.

      Tứ hoàng tử cười to, vẻ mặt hào hứng : “Đúng vậy, Bạch đại tiểu thư, ngươi cũng nên biểu lộ tài năng cho bọn ta mở mang kiến thức, đừng chỉ ngồi ăn cơm như vậy, nể mặt ta chút có được ?”

      Mặt mũi của hoàng tộc có thể nể sao?

      Thủy Lung ăn gần no, buông chén rượu, liếc mọi người ở xung quanh cái: “Có tiền ?”

      Lời vừa rơi xuống, toàn trường yên tĩnh. =D

      Trong chốc lát, Tứ hoàng tử bất đắc dĩ : “Bạch đại tiểu thư đúng là người phàm tục.”

      Giọng điệu nghe ra cũng có ý châm chọc, Thủy Lung cũng thèm để ý. Huống chi, lời này của tứ hoàng tử còn hơn xe tăng đại, lực sát thương tra ra.

      Nàng chẳng đúng sai, chỉ nhún nhún vai vài cái. Thủy Lung trong im lặng biểu ý tứ của bản thân --- Chuyện mang lại lợi ích, ta quan tâm.

      Điệu bộ của nàng trực tiếp như vậy, trái lại nhóm đệ tử thanh cao, kiêu ngạo như bọn họ lại có cách nào khinh bỉ nàng được.

      Lục hoàng tử vỗ bàn, cười : “Bạch đại tiểu thư mở miệng, làm gì có lý do từ chối. bằng cứ làm theo ý kiến của ta , chúng ta mỗi người đối câu, ta ra vế , Bạch đại tiểu thư đến đối vế dưới, trước mắt có thể đối trả lại, liền đưa cho Bạch đại tiểu thư trăm lượng tiền thưởng, được ?”

      Mở miệng câu liền được trăm lượng bạc, cũng chỉ có người quyền quý như bọn họ mới có thể tiêu xài hoang phí như vậy thôi.

      Ở đây, nhóm đệ tử có xuất thân nghèo hèn, nghe vậy cũng tránh khỏi có chút hâm mộ. Thầm nghĩ, tài hoa của bản thân còn cao hơn Bạch Thủy Lung, nhưng mà có ai đối văn thơ lại nhận được tiền thưởng trăm lượng hết. Tuy là trong lòng cực kỳ hâm mộ , mặt của bọn họ cũng để lộ ra, càng làm chuyện giống như Bạch Thủy Lung. Nguyên nhân là vì sĩ diện, là cái gọi là khí phách của người có học.

      Thủy Lung gật đầu: “Ngươi ra đề.”

      Lục hoàng tử có cố tình làm Thủy Lung khó xử, tùy ý ra vế : “Nhật xuất kê ngâm hà mạn thiên” [1]

      Thủy Lung thuận miệng : “Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.” [2]

      “Tốt.” Thư đồng bên người Lục hoàng tử tự động ghi lại số tiền, còn nữa: “Tạc dạ kim thần thử môn trung.” [3]

      Thủy Lung cười nhạt : “Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.”

      Lục hoàng tử ngẩn người: “Câu này phải là vừa mới sao?”

      Thủy Lung vẻ mặt bình tĩnh : “ có quy tắc quy định được lặp lại câu.”

      Lục hoàng tử đen mặt, lại ra bảy câu đối nữa, phát Thủy Lung vẫn dùng câu để đối lại với câu đối mà ra, cố gắng im lặng suy nghĩ.

      “Ha ha ha, thú vị, đến lượt ta thử.” Tứ hoàng tử cảm thấy rất thích thú, nhìn chằm chằm Thủy Lung : “Nhật noãn bách hoa khai, Bạch đại tiểu thư mời đối.”

      “Hồng hạnh xuất tường lai.” [4]

      “Ách.” Tươi cười của tứ hoàng tử bị cứng lại, nhíu mày : “Bả tửu tiếu ngôn hoan.” [5]

      “Hồng hạnh xuất tường lai.”

      Tứ hoàng tử di chuyển môi, vẻ mặt dở khóc dở cười.

      “Tới ta!” Ngũ hoàng tử kéo kéo ống tay áo, vẻ mặt giống đối câu, ngược lại giống như phải lên chiến trường, lớn tiếng : “Túy sinh túy tử vũ kiếm lộng ảnh.” [6]

      “Mộng lý mộng ngoại hồng hạnh xuất tường.” [7]

      Công tử của Ngọc Ngạn hầu gia cũng bước lên, ánh mắt sáng quắc : “Thiên can thương, biến sương, kì khai đắc thắng, bả quân hoàn.” (Ngàn cây giáo, đất khắp nơi đều là sương phủ, vừa xuất quân chiến thắng giòn giã, mà quân đội vẫn còn.”

      “Nhất tọa trang, mãn viên hương, nhất chích hồng hạnh xuất tường lai.” ( tòa thôn trang, vườn đầy hương thơm, nhánh hồng hạnh mọc ra tường.)

      Thủy Lung vừa xong chữ cuối cùng, toàn trường đều có nghe thấy được thanh.

      Mỗi người đều trố mắt ra nhìn Thủy Lung, mà người nào đó lại rảnh rang bưng chén rượu uống sạch, sau đó đặt cái chén xuống bàn, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với mọi người, hời hợt : “Sáu trăm lượng bạc, muốn tại giao ra tiền hoặc là cho người đưa tới phủ Hoa Dương quận chúa cũng được.”

      Tứ hoàng tử bất đắc dĩ bái phục, thở dài với Thủy Lung: “Bạch đại tiểu thư đừng có dùng câu ‘hồng hạnh vượt ra tường’ nữa có được ?”

      Thủy Lung khẽ nhíu mày, lũ gợn sóng lên trong đôi mắt, liễm diễm phương hoa như vậy, lại lạnh nhạt sắc bén, nghèo mà sạch, mâu thuẫn thít chặt tâm trí con người.

      Tứ hoàng tử bị nàng nhìn giật cả mình, biết vì sao cảm giác vừa giống như khiếp sợ vừa giống như kinh diễm, ngay cả chính mình cũng có biện pháp thừa nhận. Nhưng phát câu vừa rồi của mình cũng có chút ý xấu, người hiểu việc còn nghĩ rằng Thủy Lung làm ra chuyện xấu xa.

      cười giả lả tiếng, định giải thích với nàng, lại cảm thấy hoa mắt, sau đó nghe thấy thanh trầm thấp lại dễ nghe của nam tử: “Ngươi hồng hạnh ra tường?”

      “Hoàng thúc?” Tứ hoàng tử kinh ngạc kêu lên.

      Chỉ thấy bên người của Thủy Lung thừa ra bóng dáng nam tử, người này có thân mình cao gầy, mặc trường bào màu trúc xanh, làm tôn lên dáng người  cao quý như trúc, thanh nhã của . quần áo vật trang trí nào, chỉ có đầu tóc đen như mực rối tung ở sau lưng, theo động tác nghiêng mình khom lưng của , vài sợi tóc dính ở hai bên sườn má, buông xuống giữa trung.

      Tuy rằng mọi người chỉ nhìn nghiêng, nhưng cũng đủ để thấy được dung mạo lịch tao nhã của , dung mạo như tiên lại giống độc nhất vô nhị, làm cho mọi người nhận ra thân phận của --- Đương triều Võ vương gia, Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực tay ôm eo của Thủy Lung, tay nắm lấy hàm dưới của nàng, nâng lên khuôn mặt của nàng, nghiêng thân dựa sát vào nàng, con ngươi yên tĩnh, đen như nước mực chăm chú nhìn vào nàng, bên trong hề che giấu hung ác tàn nhẫn, lạnh lùng hà khắc.

      “Là ai?” Giọng khàn khàn, đủ chứng minh cho mọi người thấy tâm trạng tại của được tốt.

      đợi Thủy Lung trả lời, Tứ hoàng tử vội vàng giải thích: “Võ vương thúc, ngài hiểu lầm rồi! Bạch đại tiểu thư có ra tường[8], lời này là do hoàng chất sai.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực căn bản có thèm để ý tới lời của , chỉ muốn nghe lời giải thích từ người trước mặt thôi.

      “Vậy ngươi tính làm thế nào?” Thủy Lung hề vội vàng phủ nhận.

      Con ngươi của Trưởng Tôn Vinh Cực càng u tối, chữ: “Giết!”

      Thủy Lung vỗ tay hai tiếng ‘bốp bốp’, mặt lộ ra vẻ giảo hoạt như hồ ly, tươi cười : “Chuyện này tốt, về sau ta muốn ai chết, tìm người nọ ra tường lần... Ngô.”

      Lời còn chưa dứt, miệng bị ngăn chặn lại. Chung quanh toàn là tiếng hít vào hơi, còn có tiếng nước bọt do hai người hôn môi tạo thành.

      Cho tới khi hai người thể thở, Trưởng Tôn Vinh Cực mới chịu thả Thủy Lung ra, dùng ngón tay nhàng vuốt ve cánh môi đỏ hồng, non mịn của nàng, chậm rãi thầm: “Ta thích ngươi mấy chuyện loại này, lại nỡ trừng phạt ngươi. Lời này nếu chỉ chút cho qua, nhưng... Nếu sau này ngươi cả gan tìm người khác, ta liền giết,...” đến đây liền ngừng lát, hai hàng lông mày của nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Thủy Lung càng trở nên đen bóng bức người, hồi lại tiếp: “Nếu ta vẫn nỡ giết ngươi, liền nhốt ngươi lại, đánh gãy hai chân của ngươi, bẽ gãy hai tay của ngươi, làm cho ngươi có cách nào ra ngoài.” >_<

      Đôi mắt của Thủy Lung cũng trở nên thâm sâu, cũng hề sợ hãi nhìn chăm chú vào Trưởng Tôn Vinh Cực: “Tâm lý giống như bọn cướp, làm cho người ta cảm thấy thân thiết.”

      Đám người Tứ hoàng tử nghe xong, vẻ mặt càng thêm quái đản.

      “Chậc!” thanh của nam tử vang lên.

      Đám người của Tứ hoàng tử đảo mắt nhìn qua, liền thấy cửa thang lầu lầu hai xuất vài bóng người quen thuộc.

      Người mặc quần áo trắng, dung mạo ôn nhu dẫn đầu chính là Trưởng Tôn Lưu Hiến, bên trái là Phương Tuấn Hiền mặc quần áo màu đỏ tía, Tống Thế Nguyệt và Tống Thế Minh đứng ở phía sau.

      Lúc này, Tống Thế Nguyệt ngoài cười nhưng trong lòng cười, đối với mọi người : “Vừa đến liền nghe tiểu nhị các vị ở trong này đối câu đối, ta cũng muốn làm câu, bằng mời các vị ra câu đối dưới.” xong, nghiêng người nhìn về Thủy Lung, vẻ mặt bên ngoài rất thân thiện, thầm từng chữ: “Vế của ta là, bạch thị tuyên dâm thương nhân mục.” (Dâm loạn giữa ban ngày làm tổn thương mắt người khác.”

      Lời này vừa ra, khí trong phòng càng thêm nặng nề.

      Tứ hoàng tử nhíu mày, môi mấp máy cuối cùng lại thể ra được lời nào.

      Tống Thế Nguyệt là người của Trưởng Tôn Lưu Hiến, đối phương dám trắng trợn khiêu khích, tất nhiên là do Trưởng Tôn Lưu Hiến gợi ý. Nếu ra mặt cảnh cáo, đó là cho Trưởng Tôn Lưu Hiến mặt mũi, sau này dễ ở chung.

      Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử cũng dám lên tiếng, người khác đương nhiên là cũng dám ra tiếng. Bỗng nhiên, lại nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Thủy Lung vang lên: “Bất như tự quải đông nam chi (*).” (Vậy treo cổ nhánh cây phía Đông Nam). =D]~)

      ---oOo---

      [1] Mặt trời mọc gà gáy ráng đầy trời.

      [2] nhánh hồng hạnh vượt quá đến tường.

      [3] Hôm qua ra khỏi cánh cửa này là hôm nay .

      [4] Hồng hạnh vượt ra tường.

      [5] Nâng cốc vui cười .

      [6] Sống say chết say múa kiếm chơi đùa với bóng dáng.

      [7] Trong mộng ngoài mộng hồng hạnh vượt ra tường.

      [8] Ngoại tình.

      (*) xuất phát từ 1 bài thơ cổ, treo cổ nhánh cây đông nam chết vì tình, ở đây chị chửi xéo, nếu như ngươi đơn ko ai thèm thương mà ghen ghét ng khác hạnh phúc tìm nhành cây treo cổ )
      lan đỗ thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng
      Chương 41: Như ngươi mong muốn


      Hì hì...

      Tiếng cười đột nhiên vang lên, tiếng cười phát ra từ Phương Tuấn Hiền đứng đằng sau người Trưởng Tôn Lưu Hiến, giọng cười bất chợt vang lên đánh vỡ bầu khí nặng nề, làm cho mọi người chung quanh cũng phải cười theo.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến liếc nhìn Phương Tuấn Hiền cái, đôi mắt trơn bóng như ngọc thạch hàm chứa ý nghĩ sâu xa cùng cảnh cáo.

      Phương Tuấn Hiền giả vờ như nhìn thấy, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, cặp mắt thâm trầm làm cho người ta đoán ra được tâm trạng của vui vẻ như tiếng cười của .

      Trong lòng Tống Thế Nguyệt đối với Phương Tuấn Hiền rất tức giận, nhưng cũng dám  nổi giận đối với . Cũng chờ ra câu phiền não, Tứ hoàng tử mở miệng cười : “Câu đối của Bạch đại tiểu thư có tính là khéo, nhưng cũng rất thú vị. Ha ha, trăm lượng bạc, như trước ghi vào sổ của ta .”

      Dùng giọng điệu đùa giỡn để câu này, khiến cho trận tranh cãi tràn ngập mùi khói thuốc này biến thành hồi trò đùa. Mọi người vui vẻ làm bộ như phát trong lời của Tống Thế Nguyệt có ý châm chọc cùng khiêu khích.

      Nhưng mà, bọn họ làm bộ biết, có nghĩa là những người khác cũng thế.

      “Phong Giản.”

      “Chủ nhân.” Phong Giản vẫn đứng trong chỗ tối nghe được tiếng gọi của Trưởng Tôn Vinh Cực, lập tức xuất bên cạnh, cung kính khom người chờ sai bảo.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn ra ngoài của sổ, cách đó xa là gốc cây to của thanh lâu, vì gieo trồng đúng cách nên cây Thanh Đằng sinh trưởng được tốt. Vị trí của cây Thanh Đằng này vừa vặn nằm ở phía đông nam của thanh lâu.

      “Treo lên .”

      “Dạ.”

      Mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền thấy thân hình của Phong Giản như trận gió mát, trong nháy mắt liền tới trước mặt Tống Thế Nguyệt, tay xách cổ áo lên. đạo kình phong đột nhiên xuất , dự định ngăn cản hành động của , cùng lúc đó giọng ấm áp, thanh cao của Trưởng Tôn Lưu Hiến vang lên, nhanh chậm : “Võ vương thúc, Tống công tử chỉ là nhất thời nhanh miệng, chơi thôi, cần gì phải tức giận.”

      Phong Giản kinh ngạc khi nhìn thấy nội lực của Trưởng Tôn Lưu Hiến, đối phương cố ý ngăn cản, trong lúc nhất thời có cách nào mang Tống Thế Nguyệt .

      Lúc này, tay của Trưởng Tôn Vinh Cực buông cằm dưới của Thủy Lung ra, ngược lại đem nàng ôm ngang, còn chính mình ngồi vào chỗ của nàng, đặt nàng ngồi lên hai đùi mình.

      tay vẫn như cũ vây quanh vòng eo mảnh khảnh của nàng, để tránh cho mấy con tiểu hồ ly xảo quyệt này trộm. Đem cùi chỏ tay còn lại dựa vào tay ghế, bàn tay chống đỡ cằm dưới ngọc ngà của mình.

      Lúc này nghe tiếng, dáng vẻ cũng nhúc nhích, thoáng liếc qua Trưởng Tôn Lưu Hiến cái.

      Ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng chút gợn sóng, oai phong giống như con sư tử, vô tình mở mắt ra, nhìn thấy đám thỏ nhảy qua nhảy lại trước mặt mình, mặc dù con sư tử hề đem bọn chúng đặt vào trong mắt, nhưng cũng đủ để hù dọa làm cho đám con thỏ đó hoảng sợ.

      Phần hồn nhiên vốn có này, khí thế uy hiếp vây quanh thân thể cường tráng của tuy lớn nhưng lại làm cho người ta có chút hảo cảm. Thân hình thánh khiết, ai hơn như thế khiến kẻ khác tìm thấy chút dấu vết nào, phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ, có biểu cảm gì, nhất cử nhất động đều rất tao nhã, thoát tục khiếp người, tạo thành cảnh sắc đẹp khiến người thể xem trọng.

       Mọi người tránh được phải nín thở, nhóm đệ tử nhà nghèo lần đầu gặp Võ vương, thầm khen ngợi: Đây mới là hoàng tộc chân chính trời sinh .

      Bình thường nhìn thấy phong thái của nhóm người Tứ hoàng tử, bọn họ cảm thấy bọn họ đúng là hổ là người sinh ra trong hoàng tộc. Mỗi người đều có diện mạo tuấn, khí chất cao quý, làm việc phóng khoáng, thói quen dùng lời bề xa cách mọi người, người bình thường thể nào so sánh được. Song, hôm nay, sau khi nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực, bọn họ mới chính thức hiểu được vì sao hoàng tộc được gọi là thiên tử.

      Người này mới chân chính là thiên chi kiêu tử, được ông trời ưu ái.

      Toàn bộ ý nghĩ phức tạp xoay qua, thực tế thời gian trôi qua đó chỉ bằng cái chớp mắt.

      Trong mắt Trưởng Tôn Lưu Hiến chợt lóe qua tia sáng lạnh, từ tới lớn, chưa bao giờ bị người khác coi thường. Nhưng mà vì ngại thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực, còn có thần bí của , Trưởng Tôn Lưu Hiến cố kìm nén bất mãn ở trong lòng, giọng điệu ôn hòa, thỏa đáng : “Võ vương thúc nể mặt hoàng chất chút có được ?”

      Khi chuyện, tay chân vẫn đánh nhau vơi Phong Giản.

      Chỉ vì Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn chưa ra lệnh ràng, cho nên Phong Giản tiếp tục làm theo mệnh lệnh lúc đầu của , hề dừng lại hành động bắt Tông Thế Nguyệt. Nhưng mà công phu của , phần lớn đều là kỹ năng giết người, để tránh cho việc làm bị thương Trưởng Tôn Lưu Hiến, Phong Giản chỉ sử dụng nửa phần công lực.

       Thủy Lung cẩn thận quan sát hai người, mới phát võ công của Trưởng Tôn Lưu Hiến kém, chỉ là ngày xưa chưa bao giờ để lộ ra khi ở trươc mặt Bạch Thủy Lung. Ban đầu, là bởi vì Thủy Lung giấu giếm chuyện mà Phượng Ương dặn dò, những chuyện khác nàng ta biết , còn nếu biết hết toàn bộ, còn lại luôn giấu, dùng dịu dàng giả dối lừa gạt Bạch Thủy Lung, làm nàng ấy thả lỏng cảnh giác.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến giống như nhận thấy được ánh mắt của nàng nhìn , lại giống như vô ý liếc nhìn nàng cái, trong ánh mắt lên chút bất đắc dĩ.

      Thủy Lung hiểu , lại nở nụ cười, bên trong nụ cười dịu dàng đầy ắp tình cảm kia lại giống như băng sương lạnh buốt núi tuyết cao ngất.

      còn dám mơ mộng hão huyền muốn lợi dụng nàng?

      Ba!

      Lúc này, thanh vỗ vào da thịt bất chợt vang lên, khiến cho mọi người có mặt tại đây đều đờ ra, hai mắt trợn tròn sợ hãi.

      Phong Giản cũng giật mình kinh ngạc ở trong lòng, thừa dịp Trưởng Tôn Lưu Hiến ngây dại trong nháy mắt, nhanh chóng qua bên cạnh Tống Thế Nguyệt xách đứng sang bên, vội vã đem treo lên nhánh cây ở phía đông nam.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến sắc mặt cứng đờ đứng tại chỗ, con ngươi luôn luôn ấm áp như ánh dương, chợt lóe qua tia cực kỳ hung ác. cúi đầu xuống, cảm thấy bên gò má nóng rát lại đau đớn. Sau đó, mới đưa tay lên nhàng lau vết máu dính ở khóe miệng, lại ngẩng đầu, dáng vẻ trở lại như cũ, Vũ vương gia quân tử dịu dàng, ôn như như gió. Hai gò má trắng như bạch ngọc in hai dấu bàn tay.

      “Võ vương thúc, có ý gì?” giọng hỏi.

      Cái tát này có ai nhìn thấy , nhưng bọn họ biết đó là nội lực do Trưởng Tôn Vinh Cực ngưng tụ đánh ra.

      Dáng vẻ của Trưởng Tôn Vinh Cực lười biếng, đôi mắt khẽ híp, ánh mắt ràng có khinh thường nhưng lại làm cho người khác càng khó chịu.

      cũng đáng giá làm ta tức giận sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên .

      Câu hỏi của cần người khác trả lời, trong lời của tới người nào, mọi người cũng tự mình hiểu . Ngay sau đó, lại nghe Trưởng Tôn Vinh Cực : “Ngươi cũng đáng giá để cho ta nể mặt hay sao?”

      Hai câu hỏi, cần bất kỳ ai đáp trả, toàn trường im lặng, ngay cả thở mạnh cũng dám.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến cảm thấy gò má càng lúc càng đau đớn, giống như bị lửa thiêu đốt, như muốn thiêu hủy da mặt .

      ‘Bốp bốp’ tiếng vỗ tay vang lên, mọi người đều nhìn qua. Liền thấy Thủy Lung ngồi đùi Trưởng Tôn Vinh Cực vỗ hai tay, sóng mắt chuyển động nhìn con ngươi trầm của Trưởng Tôn Lưu Hiến, nhàng phun ra hai chữ: “ rất đúng.”

      Trưởng Tôn Lưu Hiến nhíu mày.

      Thủy Lung quay đầu nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực, giọng tràn đầy tình cảm, ra câu khiến cho người khác phải sợ hãi: “Chẳng qua là, chừa lại bên mặt làm sao đủ? Nếu nể mặt , như thế toàn bộ mặt mũi cùng đừng có chừa.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn mặt mũi cười tươi rói của nàng, khuôn mặt luôn luôn lãnh đạm thèm để ý đến vạn vật liền biến hóa trở nên sinh động hơn, ánh mắt của vô tình lộ ra chút dịu dàng cùng dung túng, còn có chút sung sướng vui cười.

      “Như ngươi mong muốn.”
      lan đỗ thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 42: Lưu Hiến chịu nhục.
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng


      Trưởng Tôn Vinh Cực vừa dứt lời, còn chưa kịp thấy ra tay, luồng gió mạnh liền vung về phía Trưởng Tôn Lưu Hiến. Mặc dù Trưởng Tôn Lưu Hiến có chuẩn bị tinh thần trước, nhưng vẫn tránh nhanh được, bên gò má còn lại bị đánh cái mạnh, trong nháy mắt gò má sưng phù, ứ máu.

      Lúc này, bất kể là nhóm người của Tứ hoàng tử hay là là đám người của Phương Tuấn Hiền, tất cả đều dám lên tiếng.

      Ban đầu, bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng tính tình của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng giống như bề ngoài lạnh lùng, lười biếng, cao quý thanh nhã, hiểu biết lễ nghĩa. Mọi chuyện của hôm nay đập vỡ hết nhưng hiểu biết của bọn họ, làm cho bọn họ chính thức mở rộng tầm mắt biết Trưởng Tôn Vinh Cực là người ngông cuồng, chuyên quyền và biết kiêng nể bất kỳ ai.

      hổ danh là hoàng tử từng được tiên đế nuông chiều nhất, lão bạng sinh châu (Con trai già mà còn có ngọc, ý vợ chồng già mà còn có con.) bao giờ cũng quý báu.

      “Vũ vương gia.” Trong sô những người có mặt ở đây, chỉ trừ Thủy Lung là vẫn bình tĩnh, nét mặt chưa hề biến đổi, lời với Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn lạnh nhạt như xưa.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến nghe gọi, ngẩng đầu lên nhìn. Con ngươi như hạt châu đen nhìn chằm chằm Thủy Lung, màu sắc đen sầm làm cho người ta biết tại rất bực tức, trong ánh mắt thể ra kiềm chế lửa giận sáng quắc.

      Ngược lại, Thủy Lung tươi cười rất hả hê, chẳng hề có ý định che giấu nụ cười sung sướng nỗi đau của người khác, : “Lần trước ta có nhắc tới chuyện của hoa tai ngọc, biết Vũ vương có tìm được hay ?”

      Ánh mắt của Trưởng Tôn Lưu Hiến lạnh như sương, trong nháy mắt ánh mắt sắc bén đó như muốn đâm xuyên qua người Thủy Lung, muốn nhìn trong lòng nàng suy nghĩ cái gì.

      Tươi cười môi Thủy Lung dần dần lạnh nhạt, thờ ơ : “Hình như Vũ vương gia vẫn chưa tìm thấy? Lần này, việc vận chuyển quân tư lại bị Hắc Thủy bang chặn cướp, Vũ vương gia còn có thể thoải mái đến thanh lâu, ràng chứng minh Vũ vương hề đem lời của ta để ở trong lòng.”

      “Ngươi biết trước?” Sắc mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến trở nên u.

      Tất cả mọi người đều biết chuyện Trưởng Tôn Lưu Hiến lo liệu, vận chuyển quân tư chu đáo, nhưng rất ít người biết chuyện quân tư do vận chuyển bị người khác chặn đường đánh cướp. Hơn nữa, còn là do Hắc Thủy bang - Bang phái vốn dĩ sớm bị tiêu diệt đánh cướp.

      Thủy Lung có thể vạch trần , mọi thứ đều cần giải thích nhiều thêm.

      “Chỉ vì ham muốn, ích kỷ của cá nhân, ngươi lại tùy ý làm bậy, dám  cướp đoạt quân tư. Ngươi có biết, việc làm này của ngươi làm cho bao nhiêu binh lính ở ngoài biên quan đánh trận chết đói vì được tiếp trợ quân tư hay ?” Lời ôn tồn lễ độ trong ngày thường của Trưởng Tôn Lưu Hiến biến đổi thành lời lạnh lùng, tràn ngập cơn tức giận.

      “Bạch Thủy Lung.” nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ: “Ngươi là làm cho ta rất thất vọng.”

      “A ha, ha ha ha...” Thủy Lung ôm bụng cười to, vừa cười vừa : “Trưởng Tôn Lưu Hiến con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cướp quân tư? Ta làm cho ngươi cảm thấy rất thất vọng? Ngươi dựa vào cái gì mà đặt hy vọng lên người của ta?”

      Lần này, Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn kêu họ tên của Bạch Thủy Lung, nhưng Thủy Lung hề coi như mình là người qua đường nữa. Từ sau khi nàng chiếm giữ khối thân thể này, nàng tiếp nhận mọi thứ của Bạch Thủy Lung, thân thể và trí nhớ của nàng ta, ngoại trừ tình cảm mến của riêng nàng ta là nàng hề nhận.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến bị lời mỉa mai của nàng đâm vào da mặt, đau đớn mặt càng thêm đau.

      quen việc Thủy Lung cư xử với như thế.

      Trong trí nhớ của , nữ tử kia luôn quấn quýt si mê ở bên người , mọi chuyện đều lo lắng suy nghĩ vì , thà rằng chính mình bị thương chứ để gặp nguy hiểm. Chưa bao giờ câu khó nghe với , chưa bao giờ dùng ánh mắt xem thường, lạnh lùng nhìn .

      Cho dù bị làm tổn thương, mình đầy thương tích cũng nổi giận với . Chỉ cần dỗ dành chút, là có thể vui vẻ vì làm mọi chuyện.

      Người như vậy, tại sao đột nhiên .

      Trưởng Tôn Lưu Hiến mím môi thành đường thẳng, trong đầu nhớ tới câu mà Phương Tuấn Hiền từng với --- Trưởng Tôn Lưu Hiến, đời này, người đối xử tốt với ngươi nhất chính là Bạch Thủy Lung, ngươi lại lợi dụng mọi thứ của nàng, từ đầu đến cuối luôn khinh thường nàng, chờ đến ngày nào đó ngươi mất si mê, thương của nàng dành cho ngươi, ta muốn nhìn xem khi đó ngươi có còn kiêu ngạo, phóng khoáng như trước hay .

      ngước mắt lên nhìn Thủy Lung, nữ tử mặc váy hồng đỏ rực, mặt mày chứa nụ cười, nhưng nụ cười đó chút độ ấm, giống như lưỡi dao dính máu được che lại bằng mảnh vải mỏng, cực kỳ xinh đẹp nhưng lại tiềm nguy hiểm.

        giật mình, ánh mắt chợt lóe qua tia phức tạp.

      Cho tới nay, mới biết bản thân quả thực để ý Thủy Lung cũng có nhiều phần xinh đẹp như vậy, phần tốt đẹp kia nằm ở bên trong phần tài hoa xuất sắc.

      gian im lặng, chợt nghe tiếng của Trưởng Tôn Vinh Cực: “Hoa tai ngọc gì?”

      Trong lòng Trưởng Tôn Lưu Hiến hơi khựng lại, nhíu mày. Nếu như Võ vương thúc cũng nhảy vào, chuyện này càng khó giải quyết.

      theo bản năng liếc qua Thủy Lung cái, đáng tiếc còn chưa chịu hiểu , Thủy Lung tại phải là Bạch Thủy Lung trước kia.

      Thủy Lung trả lời: “ Tín vật đính ước mà ngày trước ta đưa cho .”

      Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực trầm xuống, cúi đầu lặp lại: “Đính ước... Tín vật, hửm?” Ở câu cuối cùng, mũi hơi lên cao. Gần như muốn xuyên thủng lỗ tai của Thủy Lung, thanh khàn khàn gợi cảm lại kèm theo nguy hiểm.

      Thân mình của Thủy Lung khẽ run, nhưng đồng thời cũng có cảm giác tê dại dâng lên.

      Thủy Lung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực chỉ cách gang tay, thầm nghĩ: Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nam nhân này nghiệt xinh đẹp nhất là nàng từng gặp, cần cố ý làm ra vẻ dụ dỗ, mê hoặc cũng đủ làm cho người ta sa vào đáy vực sâu tên gọi là Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Vẻ mặt Thủy Lung lạnh nhạt, vô tội : “Trước kia là vị hôn phu của ta, cho nên mới tặng tín vật cho . Bây giờ phải, nên đòi về, ngươi đúng ?”

      “Ừ.” Lửa giận của Trưởng Tôn Vinh Cực bị nàng dập tắt cách dễ dàng.

      Sau đó, Thủy Lung tiếp: “Chẳng qua là làm mất, tìm lại được.”

      “Vậy bỏ .” Trưởng Tôn Vinh Cực hờ hững , chỉ thấy Thủy Lung im lặng, ánh mắt long lanh, làm cho tim đập nhanh liên hồi, trong đầu liền có ý nghĩ dỗ dành nàng, miệng nhanh chóng thốt ra: “Ta tặng ngươi là được rồi.”

      Ánh mắt Thủy Lung lóe sáng, : “Đó là tín vật ta tặng cho phu quân của mình.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực hơi nhíu mày, thích đồ từng được tặng cho người khác, nhưng mà đồ vật này nàng ... Là tín vật tặng cho phu quân.

      câu của nàng mà phân vân, nàng nhìn như ngoan ngoãn, rãnh rỗi ngồi trong lòng ngực , nhưng khi nhìn kỹ phát đôi tròng mắt mỉm cười cẩn thận nhìn . Gương mặt tỏ vẻ mong chờ rất rệt càng làm cho người ta muốn thỏa mãn nàng, để cho nàng biểu lộ cảm xúc trong lòng ra nhiều hơn.

      Trưởng Tôn Vinh Cực vừa giống như bất mãn lại vừa giống như trừng phạt cúi xuống cắn đôi môi đỏ mọng của nàng cái, : “Ta giúp ngươi đòi lại, ngươi phải tặng cho ta tín vật khác.”

      “Được.” Thủy Lung cười híp mắt. >3<

        Hoa tai ngọc có nguồn gốc tầm thường, cần cũng bớt việc.

      Nàng cười, trái tim trong lòng ngực của Trưởng Tôn Vinh Cực càng nhảy mạnh, nhưng mà cũng có chút vui sướng.

      Chẳng lẽ chính mình gặp ma chướng?

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn dáng vẻ tươi cười của Thủy Lung. kỳ biết được nàng cố ý xúi giục , lợi dụng để đạt được mục đích. Thế nhưng, chẳng những tức giận mà còn vui sướng khi thấy nàng ỷ lại vào . o(≧▽≦)o

      là gặp ma chướng rồi...

      Đáy mắt Trưởng Tôn Vinh Cực dường như có rất nhiều gợn sóng lăn tăn, từng vòng lan rộng ra, tạo thành vòng xoáy làm cho người ta hồn xiêu phách lạc. Chỉ tiếc, người nhìn thấy cảnh đẹp này lại là Thủy Lung, tâm trí của nàng rất nguội lạnh, chút dấu hiệu bị si mê cũng có. (╯°□°)╯︵ ┻━┻

      Cánh tay vòng quanh thắt lưng của Thủy Lung ôm chặt hơn chút, nghiêng đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Lưu Hiến : “Ngày mai đem hoa tai ngọc trả lại đây.”

      Trưởng Tôn Lưu Hiến bình tĩnh : “Võ vương thúc, hoa tai ngọc mất, tiểu chất đem quăng , tìm thấy.”

      chiếc đũa bay lướt qua khóe miệng của , cắt qua bên mặt bị ứ máu của .

      Trưởng Tôn Lưu Hiến hừ tiếng, sửng sốt nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Chiếc đũa kia lệch chút đâm thẳng vào cổ họng của !

      xác định, Trưởng Tôn Vinh Cực có dám giết mình hay ?

      Trưởng Tôn Vinh Cực hề nhìn , giọng vẫn lười nhác như cũ, yếu ớt vang lên: “Ta thích lừa gạt cùng chống lại.”

      Trưởng Tôn Lưu Hiến hãi hùng khiếp vía, trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Thủy Lung lại khẽ nhíu mày, cảm giác xa lạ, mềm mại trỗi dậy trong lòng nàng. phải nàng nhìn thấy dung túng, nuông chiều mà Trưởng Tôn Vinh Cực dành cho nàng, dù cho trong đó cũng có nguyên nhân do chính nàng hốt thuốc đúng bệnh.

      “Võ vương thúc, tiểu chất vẫn chưa...”

      Lời của Trưởng Tôn Lưu Hiến bị ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực cắt ngang.

      Ánh mắt của đối phương lạnh nhạt, giống như vị thần ngồi ở cao, bễ nghễ nhìn xuống, khiến cho có cảm giác chính mình như là con kiến, bị giết chết dễ dàng.

      Sắc mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến khó nén được áp bức và lăng nhục, thanh giống như từ kẽ răng dồn ép ra: “Võ vương thúc, cho dù ngài là hoàng thúc ruột thịt của ta, nhưng ngài làm như vậy có cảm thấy là ức hiếp người quá đáng hay ?”

      “Chậc!”

      Đôi mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực cuối cùng cũng có gợn sóng, nhàn nhạt chán ghét.

      Điều này làm cho Trưởng Tôn Lưu Hiến cảm nhận ra được ở trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực chính mình phải con kiến, mà thăng lên thành con chuột chạy qua đường bị mọi người quát gọi, nỗi khuất nhục trong lòng tăng lên mức độ tột cùng.

      “Ha ha...” Thủy Lung nhịn được cười to.

      Nàng nghĩ tới, Trưởng Tôn Vinh Cực còn có bản lĩnh im lặng làm cho người khác tức chết mà cần đền mạng.
      lan đỗ thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 43: cho khi dễ
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng



      Tứ hoàng tử nhìn thấy bầu khí càng ngày càng quái dị, trong lòng căng thẳng biết phải làm sao. Dù sao lần này cũng là đứng ra mời khách, cũng nên ra mặt ổn định cục diện trước mắt thôi. thấy vẻ mặt tái mét của Trưởng Tôn Lưu Hiến đứng im tại chỗ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra tiếng, vội : “Vũ vương huynh, mọi người đều là người nhà, cần gì phải rạch ròi như vậy, mời vào ngồi.”

      Trưởng Tôn Lưu Hiến im lặng lúc cũng hề cử động.

      Hôm nay, đến thanh lâu là bởi vì nghe Thủy Lung ở trong này, cho nên liền dẫn đám người của Phương Tuấn Hiền đến đây, giả bộ vô tình ngang qua. Giả vờ tình cờ gặp mặt Thủy Lung, sau đó chuyện quân tư bị cướp với nàng, nhằm muốn hỏi nàng vì sao Hắc Thủy bang còn tồn tại.

      quen với tồn tại của nàng, cũng quen với việc nàng thường hay giúp đỡ . Ngày xưa, mỗi lần gặp khó khăn, cần mở miệng nhờ vả, Bạch Thủy Lung tự động chạy tới để giúp . Lần này chờ mấy ngày, cũng thấy bóng dáng Thủy Lung đâu, cho nên mới đích thân tìm nàng.

      Ai ngờ, mọi chuyện đều trái ngược lại với dự đoán của . Chẳng những có tìm được giúp đỡ, còn bị sỉ nhục từ đầu tới chân, cả người tanh bẩn.

      “Ngươi muốn làm gì?” thanh hoảng sợ của Tống Thế Minh đột nhiên vang lên.

      Mọi người nhìn qua, phát kinh hãi, trợn mắt nhìn Phong Giản. Lúc này, Phong Giản dùng tay đánh Tống Thế Nguyệt ngất .

      Trưởng Tôn Vinh Cực cũng nhìn lại .

      Thân thể của Phong Giản bởi vì ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực mà cứng đờ, vội vàng lí do: “Chủ nhân, thuộc hạ chưa tìm thấy dây thừng.”

      có chết cũng thú nhận, vì muốn ở lại xem diễn, mới chậm trễ có đem Tông Thế Nguyệt treo ở nhánh cây, hướng đông nam đâu.

      Thủy Lung cười yếu ớt, : “ phải có dây thắt lưng sao?”

      Phong Giản ngớ người, nhìn vào vẻ mặt vui cười, nhàng của Thủy Lung, cảm thấy trong đáy lòng rét lạnh. Mọi người đều đồn đãi, Bạch Thủy Lung tàn ác, ngang ngược, nhưng hề thấy như vậy. Trái lại, cảm thấy bình tĩnh của nàng mới là đáng sợ, dễ dàng đem người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.

      “Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực đồng ý với cách của Thủy Lung.

      Phong Giản đưa tay cởi bỏ thắt lưng của Tống Thế Nguyệt, quần của có thắt lưng liền rơi xuống đất, bên trong chỉ còn lại cái tiết khố rất ngắn. màn này là kích thích tới Tống Thế Minh, và Tống Thế Nguyệt là đôi song sinh, dáng vẻ, diện mạo rất giống nhau. Nếu Tống Thế Nguyệt bị treo lên cành cây, còn dùng khuôn mặt này treo lên, như vậy mặt mũi của phải cũng mất sạch hay sao?

      “Dừng tay!” Tống Thế Minh nghiến răng nghiến lợi quát lớn.

      Phong Giản thèm để ý tới , dùng thắt lưng trói chặt hai chân Tống Thế Nguyệt, xách bay ra cửa sổ của thanh lâu, trong chớp mắt đến nhánh cây Thanh Đằng, đem phần thắt lưng còn dư cột vào nhánh cây Thanh Đằng. =]

      Trưởng Tôn Vinh Cực chưa muốn mạng sống của Tống Thế Nguyệt, cũng dám tự mình quyết định buộc cổ của Tống Thế Nguyệt.

      “Ngươi... ngươi đáng chết!” Tống Thế Minh chạy đến bên bệ cửa sổ, nhìn thấy đám dân chúng ở bên ngoài xúm tụm lại, chỉ trỏ vào người Tống Thế Nguyệt bị treo nhánh cây, sắc mặt liền sung huyết xanh tím, bộ dạng như muốn liều mạng với Phong Giản.

      Phong Giản dễ dàng né tránh cú đánh của , ánh mắt khinh thường liếc qua nhìn .

      Cái này càng chọc cho Tống Thế Minh tức giận hơn, mệt mỏi nhìn qua Trưởng Tôn Lưu Hiến cầu xin giúp đỡ.

      Trưởng Tôn Lưu Hiến cố gắng kiềm chế lửa giận ở trong lòng, cũng có nhiều ý khuyên nhủ Trưởng Tôn Vinh Cực, : “Võ vương thúc, Tống tam công tử cũng có dụng ý xấu, làm người phải có lòng khoan dung.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực có đáp lời, thái độ của biểu câu trả lời rất ràng: Ta làm việc, ngươi cũng có tư cách quản lí ta sao?

      Trưởng Tôn Lưu Hiến giận quá hóa cười, tươi cười ôn tồn lễ độ. Trước khi xoay người rời , vẫn nhịn được liếc nhìn qua Thủy Lung cái, đập vào trong mắt nữ tử, khuôn mặt vẫn bình thường như trước chút sinh động, nhưng bỗng phát khuôn mặt này rất xa lạ, làm cho những hồi ức về Bạch Thủy Lung ở trong đầu trở nên mơ hồ.

      Bạch Thủy Lung trong trí nhớ của , khi nhìn về phía nàng bắt gặp ngay ánh mắt si mê của nàng nhìn , vẻ mặt luôn thỏa mãn lại tha thiết, đôi mắt lóe sáng giống như đạt được vật báu quý giá.

      Nàng phải là Bạch Thủy Lung. Nàng còn là Bạch Thủy Lung của trước kia nữa.

      Bỗng nhiên, Trưởng Tôn Lưu Hiến cảm thấy có cảm giác mất mác, buồn bực khó hiểu lan tỏa trong lòng ngực. Cùng với kiêng dè, sợ sệt giấu sâu dưới đáy lòng.

      Bạch Thủy Lung trước kia đứng ở bên cạnh , hoàn toàn xem giỏi giang hơn người của nàng, nhìn thấy năng lực giải quyết công việc mạnh mẽ vang dội và thủ đoạn của nàng. Cho tới giờ khắc này, khi trở thành kẻ địch của nàng, cho dù rất ngắn ngủi, lại khiến cho cảm giác được cảm giác thất bại, lực bất tòng tâm. [1]

      Trong chớp mắt, Trưởng Tôn Lưu Hiến nghĩ đến chuyện. Ngày xưa, Bạch Thủy Lung là người giúp đỡ tốt nhất. Bây giờ e rằng, Bạch Thủy Lung trở thành vật cản lớn nhất của .

      Ở dưới ánh mắt soi mói của , Thủy Lung cười lạnh nhạt , vươn cánh tay ra, ngón giữa hướng về phía (*), hướng thẳng lên trời. 凸 ̄ω ̄)

      (chửi tục)

      Động tác này Trưởng Tôn Lưu Hiến hiểu, cũng có cách nào nhìn ra được ý nghĩ sâu xa trong nụ cười mềm mỏng, tao nhã của Thủy Lung. =D

      “Bạch đại tiểu thư, bản lãnh càng ngày càng lớn.” Phương Tuấn Hiền cũng hiểu chỗ này thể ở lâu hơn được nữa, trước khi với Thủy Lung câu này.

      Tống Thế Minh trái nhìn phải xem, vẻ mặt vô cùng nhục nhã, cuối cùng cũng theo Trưởng Tôn Lưu Hiến rời .

      Khi ba người biến mất ở cầu thang, Tứ hoàng tử bất đắc dĩ lau mồ hôi lạnh trán, chuẩn bị mở miệng chuyển đề tài để điều chỉnh lại khí, lại nghe tiếng ồn ào ở dưới lầu truyền lên, thanh rất lớn giống như là dùng hết sức để rống, làm cho người ở lầu hai đều nghe thấy.

      “Tránh ra, ta muốn gặp Bạch đại tiểu thư, ta là biểu ca của nàng, các ngươi tránh ra!”

      “Bạch đại tiểu thư, ngươi có nghe thấy ? Cầu ngài cứu cha mẹ của ta, Bạch đại tiểu thư!!”

      Thủy Lung nghe thấy thanh này rất xa lạ, ngạc nhiên : “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, người đến phải để lấy mạng của ta, ngược lại, cầu xin ta cứu người?”

      Mọi người nghe thấy câu này của nàng chọc cho nở nụ cười.

      Mộc Tuyết giọng : “Tiểu thư, là Điền gia đại thiếu gia, Điền Vân Hoảng.”

      Ánh mắt của Thủy Lung chợt lóe, cha mẹ của người này phải là bà dì họ Vệ cùng Điền Bích Tương hay sao?

      Bạch Thiên Hoa ngồi bên cạnh cũng nhớ thân phận của người này, đứng lên với Thủy Lung: “Tỷ, đệ xuống nhìn xem.”

      Thủy Lung cười : “Cùng .”

      Nụ cười của nàng để lộ ra tia rét lạnh .

      Nàng thèm để ý đến cả nhà bà dì họ Vệ, nhưng nàng muốn nhìn xem Vệ thị muốn chơi trò gì.

      Nhưng mà Thủy Lung muốn đứng lên, cũng phải nhìn xem người ôm nàng có chịu buông nàng ra hay .

      cho phép .” Trưởng Tôn Vinh Cực nắm chặt thắt lưng của nàng, độc đoán đến mức cho phép người ta phản bác.

      Bạch Thiên Hoa và mọi người ở đây nghe thấy đều cứng đờ, hiểu vì sao có chút sợ hãi Trưởng Tôn Vinh Cực, dám chống lại .

      Chỉ riêng Thủy Lung ngồi trong lòng ngực là vẫn bình tĩnh, : “Chúng ta cùng nhau ?”

      ‘Chúng ta’ Trưởng Tôn Vinh Cực hớn hở nghĩ, giọng điệu lại vẫn lười biếng như trước: “ phải là ta cố ý muốn tham dự mấy cái chuyện nhàm chán, vô bổ này.” ( ̄へ ̄)

      Đôi mi cong dài như cánh bướm của Thủy Lung khẽ run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh bay , khiến cho đôi con ngươi càng linh hoạt, sáng lên, cười khẽ : “Chuyện này có liên quan đến ta.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vào đôi mắt của nàng, mọi người giật mình khi thấy có cự tuyệt.

      Thủy Lung cười híp mắt, thanh nhanh chậm : “Dùng bản lĩnh và thân phận của ngươi, đứng ở đó chính là tạo thành uy hiếp rất lớn, tránh cho ta bị người khác ức hiếp.”

      Bạch Thiên Hoa thiếu chút nữa bị sặc bởi nước miếng của chính mình, thầm nghĩ: Tỷ, lấy bản lĩnh của tỷ, đám nữ nhân ở trong phủ tướng quân ai có thể ức hiếp được tỷ?

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe lời này của nàng cảm thấy như bản thân ngồi đống tơ tằm mềm mại, nhìn nàng : “Người của ta làm sao có thể để cho người khác ức hiếp.”

      Những lời này của , biểu ràng nuông chiều Thủy Lung, chỉ có nuông chiều mà còn có che chở của đối với Thủy Lung.

      Vẻ mặt của Thủy Lung giãn ra, lộ ra tươi cười sáng sủa, mi mắt cong cong, xán lạn giống như hoa đào nở rộ tươi đẹp. Thấy Trưởng Tôn Vinh Cực ngây người, nàng đến gần hôn cái mũi của Trưởng Tôn Vinh Cực cái, : “Nếu bọn họ dám ức hiếp ta, ngươi liền cắn chết bọn họ.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực căn bản có nghe nàng cái gì, chỉ gật đầu theo bản năng.

      Đám người của Tứ hoàng tử hoảng sợ thiếu chút nữa rớt cằm.

      ---ooo---
      lan đỗ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :