1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24: Thắng cho xinh đẹp

      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng
      Núi rừng hoang vu thỉnh thoảng truyền tới tiếng dã thú gầm lên. Có lẽ là do Dụ Thú Tán của Lục hoàng tử phát huy tác dụng, dã thú kêu gào càng lúc càng nhiều.

      Dụ Thụ Tán giúp người ta cần chủ động tìm con mồi, nhưng mà cũng tuyệt đối thể ngồi chờ chết, nếu như bị dã thú bao vây, dứt khoát phải là chuyện tốt.

      Vèo.

      Mũi tên phá , xuyên qua rừng rậm dày đặc. Bắn trúng con rắn màu xanh đậm quấn quanh thân cây.

      Mũi tên cắm vào giữa đầu rắn bảy tấc, làm cho con rắn có khả năng sống tiếp.

      Tuấn mã đỏ thẫm chạy thoát ra khỏi rừng rậm, hai người cưỡi mình con ngựa này, ánh mặt trời heo hắt chiếu vào người họ, cảm giác phong thái của cả hai nhàn nhã vô cùng.

      Trưởng Tôn Vinh Cực chậm rãi vẫy dây cương, làm cho con ngựa bước thong thả, nhàng chậm chạp bước, lại ở trong rừng. Giống với bộ dạng của chủ nhân ngồi lưng nó: Chán chường, uể oải, có hai. Quả nhiên là, người nào xứng thú cưỡi đó[1], đáng thương con tuấn mã, ‘đường đường là đại soái mã’ lại bị nô dịch thành con ngựa lười, mất mặt nhà ngựa!!!!

      Con mồi tự nhiên được ám vệ mang , Thủy Lung cùng Trưởng Tôn Vinh Cực thèm để ý.

      Núi rừng , dù là con ngựa với tốc độ chậm rãi. Thời gian ngắn cũng để cho hai người sâu vào trung tâm.

      “Ồ.” Thủy Lung bỗng nhiên chuyển hướng cũng tiễn, đem mũi tên bắn ra cực nhanh.

      Chỉ thấy mũi tên mới bay ra, vẫn chưa vào trong rừng, liền cùng mũi tên màu đen khác đụng nhau, hai cái triệt tiêu sức lực của nhau, rơi xuống mặt đất. Lập tức, Thủy Lung bắn ra mũi tên khác vào rừng. Trong tai liền nghe thấy tiếng kêu rên bị đè nén hết sức, giống như có cái gì đó ngã xuống đất.

      “Con mồi thông minh so với dã thú có man rợ thú vị hơn, đúng ?” Thủy Lung quay đầu lại cười khẽ nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vào đôi mắt đen bóng sáng rực của nàng, cảm nhận thoải mái tự tin bên trong đó. Đáy lòng vốn bình tĩnh như nước hồ thu của giống như bị viên đá ném vào, từng cơn sóng lăn tăn, nhộn nhạo.

      “Ngươi tin ta sao?” thanh từ trước đến nay để lộ vẻ lười biếng, có gì đáng kể, còn có chút tin.

      Thủy Lung sang sảng : “ tại chúng ta là đội.”

      Nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm, môi có chút bị khô. Biểu lộ nụ cười mềm , với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Huynh đệ, muốn chơi đùa sao?”

      Mắt Trưởng Tôn Vinh Cực phát ánh sáng, con ngươi dời từ đôi mắt của nàng xuống cái đầu lưỡi ướt át liếm liếm môi , cùng với đôi môi đỏ au hoạt động hé mở lại đóng lại liên tục, cảm thấy trái tim cũng theo đó mà ngừng nhịp. Cảm nhận sâu sắc, lại mới lạ, đặc biệt.

      “Ta phải huynh đệ của ngươi.” Trưởng Tôn Vinh Cực kéo chặt dây cương, đôi mắt trong suốt mênh mông hơn cả trời xanh lướt qua rừng rậm xanh biếc, khinh thường : “ đám sâu bọ vô dụng, dùng để pha trò cũng đủ tư cách.”

      như như thế, nhưng có chừa cơ hội cho người ta ra tay, thân thể nhanh hơn suy nghĩ, dùng sức phất dây cương.

      Tuấn mã vẫn mực lười biếng đột nhiên hí vang lên, phi nước đại ra ngoài.

      Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ở ngoài sáng, kẻ ám sát ở trong tối.

      Chẳng qua, hai bên đều tự cho rằng mình là thợ săn, còn đối phương là con mồi.

      “Về phía trước, hướng đông nam mười ba...” Thủy Lung còn chưa dứt câu, phát Trưởng Tôn Vinh Cực sớm thúc ngựa về vị trí mình muốn chỉ rồi. nửa, nàng đặt tên lên cung, giương cung, bắn tên loạt động tác nhưng tới giây, tên như cầu vòng bay vào trong rừng, lại thanh kêu rên ngã xuống đất.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhàng dịch dây cương, con ngựa bị lực mạnh lôi kéo, vó trước giơ cao lên, ám khí đúng lúc bắn ra cách nó xa.

      Thủy Lung cần điều chỉnh tư thế ngồi của mình, Trưởng Tôn Vinh Cực ở sau lưng nàng cũng dán chặt lên, vừa lúc ổn định thân thể của nàng. Ba mũi tên lên cung, hung ác bắn ra, từ thanh nghe tới, cũng là trong số những người tới ám sát núp trong rừng cây.

      Lúc này, bóng ngựa rơi xuống đất. Dường như tuấn mã bị hoảng sợ cho nên cắm đầu chạy về phía trước.

      Thủy Lung nghe thấy tiếng xé gió bay đến, người liền nghiêng sang bên lộn , thể ra thân thể mềm dẻo thể tưởng tượng nổi. ngân châm độc từ ngọc giản bay qua trước mặt nàng, thân thể của nàng ở lộn vòng cái, xoay tròn, tay duỗi về phía trước, cần mượn lực.

      Tay của Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tới đúng lúc, chần chừ giây liền nắm lấy tay nàng, hơi dùng lực kéo Thủy Lung trở về chỗ cũ, thuận tay đem mũi tên đặt lên cung tên nàng cầm, nắm tay của nàng kéo cung, trong nháy mắt bắn ra.

      Hết thảy các động tác đều giống như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động giống như tập luyện qua vô số lần.

      Ánh mắt hai người vừa vặn hướng về nhau, đáy lòng cùng lúc dâng lên luồng rung động kỳ lạ.

      Cái loại ăn ý như phúc chí tâm linh [2] này, đối với người mới quen biết tới ngày như bọn họ mà , rất mới lạ.

      Trong lòng của Thủy Lung khỏi dâng lên loại tâm tình tinh tinh tương tích [3], đối với Trưởng Tôn Vinh Cực, xác thực nảy sinh ấn tượng tốt.

      Trước kia, nàng làm đầu lĩnh của tổ chức Long Lân. Bên dưới, mọi người đều nghe theo mệnh lệnh của nàng, nhưng có ai có thể phối hợp ăn ý với nàng như vậy.

      Ở chỗ tối, Phong Giản đứng đó nhìn xem líu lưỡi, nên lời.

      Nếu phải biết trước kia hai người Trưởng Tôn Vinh Cực cùng Bạch Thủy Lung chưa từng gặp mặt, chưa từng quen biết nhau cũng hoài nghi hai người này sớm hợp tác nhiều năm.

      Sau nửa nén hương thời gian, bầu trời có đạo khói lửa dấy lên.

      Đây là dấu hiệu báo tin cuộc thi săn bắn kết thúc.

      Sau khi khói lửa dấy lên, đồng thới mấy sát thủ ám sát Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung cũng bắt đầu biến mất dấu vết. Làm cho người ta thể hoài nghi.

      Chỉ là Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung cũng phải người bình thường. Bất kể là Bạch Thủy Lung đời trước hay Trưởng Tôn Vinh Cực, đều là người hàng năm bị thích khách làm phiền, đối với việc bị ám sát sớm còn kinh sợ. Câu hỏi có liên quan đến người nào sai sát thủ tới, Thủy Lung vội truy xét, Trưởng Tôn Vinh Cực lại càng có hứng thú tìm hiểu.

      đường trở về, Trưởng Tôn Vinh Cực khôi phục lại dáng vẻ lười biếng nhưng tiêu cực. Thậm chí, con người lúc nãy bị kích thích cũng lười biếng thong thả.

      “Người đời đều biết Vũ vương của Tây Lăng vương triều ôn tồn lễ độ, hành động nghĩa hiệp như gió, nhưng có bao nhiêu người biết tài nghệ cưỡi ngựa bắn cũng của cũng cao kém.”

      “Phía trước mới núi có hổ, nay liền ra trước mắt mọi người.”

      “Lục hoàng tử đúng là có bản lĩnh rất cao, con báo này cũng thể khinh thường.”

      “Tô tiểu thư, uống trà an thần có khỏe lại chưa?”

      Tuấn mã ra khỏi cánh rừng đến chỗ nghĩ ngơi, liền có thể nghe được thanh chuyện phiếm.

      “Võ vương thúc trở lại.” Ánh mắt sắc bén của Ngũ hoàng tử nhìn hai người.

      Tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực cùng xuống ngựa.

      biết Võ vương cùng Bạch đại tiểu thư có săn được con mồi nào ?” Phương Tuấn Hiền híp mắt, cặp mắt như đao mỏng dường như quét lên người Thủy Lung, giống như muốn nhìn thấu nàng.

      Lục hoàng tử vội vàng : “Vương thúc nhất định có thu hoạch khá lớn.”

      Mọi người thầm cười nhạo ở trong lòng.

      Mãnh hổ hung tàn trong núi đều bị Vũ vương săn bắn, Võ vương có thu hoạch được nhiều, cũng sánh bằng Vũ vương.

      Trưởng Tôn Vinh Cực có lòng so đo cao thấp với bọn họ, muốn ra ngoài đột nhiên lại dừng lại, vỗ vỗ tay.

      Phong Giản hiểu ý của , chỉ thị ám vệ đem mấy con mồi bắt được để lên bàn.

      Lúc đầu đưa lên trước mặt bọn họ là thỏ, rắn, hươu, nai mấy con mồi lớn . Đám người này cũng xum xoe, nịnh nọt. Nhưng mà, sau khi thấy từng cái thi thể của hắc y nhân được ném lên, bọn đều nghẹn họng, yên tĩnh có tiếng động.

      Tổng cộng mười người, mỗi người đều bị trúng mũi tên mà mất mạng, có thể thấy rằng người bắn tên tài nghệ rất cao.

      “Ai thắng?” Giọng nhàng bay bổng của Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên.

      Giọng nghe như mỏng manh khiến cho người ta thấy để ý, nhưng ánh mắt u ám, tăm tối mang theo khí thế bức người.

      Phong Giản đỡ trán, thầm nghĩ: Chủ nhân sao lại để ý thắng thua trong mấy trận đấu vớ vẩn này chứ? Vẻ mặt cũng là nghiêm túc nữa.

      “Vương thúc săn được nhiều mồi nhất, con mồi lại có sức mạnh cực lớn, trò chơi này đương nhiên là vương thúc thắng.” thanh ôn nhuận của Trưởng Tôn Luu Hiến vang lên, nhìn thi thể thích khách mặt đất, ánh mắt đung đưa khẽ biến biết suy nghĩ cái gì.

      “Vương huynh rất đúng, người thắng là vương thúc.” Lục vương gia cũng cười phụ họa.

      Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi: “Thắng được xinh đẹp ?”

      Thủy Lung đứng bên nghe được hỏi, ánh mắt chợt lóe, kinh ngạc nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó, nhoẻn miệng cười: “Xinh đẹp.”

      Nếu trận săn bắn này có xinh đẹp hay , chỉ có người tự mình trải nghiệm như Thủy Lung mới có tư cách trả lời.

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe xong đáp án của nàng, nhìn nàng tươi cười hồi, thản nhiên gật đầu, trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, ràng có dự định nghe câu trả lời của những người khác.

      Phong Giản có phát quỷ dị, khóe môi của chủ nhân nhà mình giống như có chút ý cười? tâm tình hình như cũng rất tốt.



      ---oOo---
      [1] Chủ nào tớ đó =D ở đây chỉnh lại thành chủ nào thú đó.

      [2] Là thành ngữ danh từ , ý tứ là người vận khí tới , tâm cũng biến thành linh xảo

      [3] là chỉ tính tình, chí thú, cảnh ngộ giống nhau người lẫn nhau mến, đồng tình, ủng hộ .
      lan đỗ thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng

      <!--[if gte mso 9]><xml>
      <o=DocumentProperties>
      <o:version>12.00</o:version>
      </o=DocumentProperties>
      </xml><![endif]-->


      <!--[if gte mso 9]><xml>
      <w:WordDocument>
      <w:view>Normal</w:view>
      <w:Zoom>0</w:Zoom>
      <w:TrackMoves/>
      <w:TrackFormatting/>
      <w:punctuationKerning/>
      <w:validateAgainstSchemas/>
      <w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
      <w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
      <w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
      <w=DoNotPromoteQF/>
      <w:LidThemeOther>EN-US</w:LidThemeOther>
      <w:LidThemeAsian>X-NONE</w:LidThemeAsian>
      <w:LidThemeComplexScript>X-NONE</w:LidThemeComplexScript>
      <w:Compatibility>
      <w:BreakWrappedTables/>
      <w:SnapToGridInCell/>
      <w:WrapTextWithPunct/>
      <w:UseAsianBreakRules/>
      <w=DontGrowAutofit/>
      <w:SplitPgBreakAndParaMark/>
      <w=DontVertAlignCellWithSp/>
      <w=DontBreakConstrainedForcedTables/>
      <w=DontVertAlignInTxbx/>
      <w:Word11KerningPairs/>
      <w:CachedColBalance/>
      </w:Compatibility>
      <w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
      <m:mathPr>
      <m:mathFont m:val="Cambria Math"/>
      <m:brkBin m:val="before"/>
      <m:brkBinSub m:val="--"/>
      <m:smallFrac m:val="off"/>
      <m=DispDef/>
      <m:lMargin m:val="0"/>
      <m:rMargin m:val="0"/>
      <m=DefJc m:val="centerGroup"/>
      <m:wrapIndent m:val="1440"/>
      <m:intLim m:val="subSup"/>
      <m:naryLim m:val="undOvr"/>
      </m:mathPr></w:WordDocument>
      </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
      <w:LatentStyles DefLockedState="false" DefUnhideWhenUsed="true" DefSemiHidden="true" DefQFormat="false" DefPriority="99" LatentStyleCount="267']
      <w:LsdException Locked="false" Priority="0" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Normal"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="heading 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 7"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 8"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 9"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 7"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 8"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 9"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="35" QFormat="true" Name="caption"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="10" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Title"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="1" Name="Default Paragraph Font"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="11" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtitle"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="22" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Strong"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="20" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="59" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Table Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Placeholder Text"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="1" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="No Spacing"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Revision"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="34" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="List Paragraph"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="29" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Quote"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="30" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Quote"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="19" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="21" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="31" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Reference"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="32" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Reference"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="33" SemiHidden="false" UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Book Title"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="37" Name="Bibliography"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" QFormat="true" Name="TOC Heading"/>
      </w:LatentStyles>
      </xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>

      <style>
      /* Style Definitions */
      table.MsoNormalTable
      {mso-style-name:"Table Normal";
      mso-tstyle-rowband-size:0;
      mso-tstyle-colband-size:0;
      mso-style-noshow:yes;
      mso-style-priority:99;
      mso-style-qformat:yes;
      mso-style-parent:"";
      mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
      mso-para-margin-top:0in;
      mso-para-margin-right:0in;
      mso-para-margin-bottom:10.0pt;
      mso-para-margin-left:0in;
      line-height:115%;
      mso-pagination:widow-orphan;
      font-size:11.0pt;
      font-family:"Calibri","sans-serif";
      mso-ascii-font-family:Calibri;
      mso-ascii-theme-font:minor-latin;
      mso-hansi-font-family:Calibri;
      mso-hansi-theme-font:minor-latin;
      mso-bidi-font-family:"Times New Roman";
      mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
      </style><![endif]-->
      Chương 25: Miệng chiến lược

      font-size: 16.0pt; line-height: 115%; font-family: 'Times New Roman','serif';'] 

      Lúc mặt trời lặn phía tây, mọi người tụ hợp bàn bạc phen, liền dẹp bỏ ý định sai người hầu đưa cơm đến. Ngược lại, tự động nhóm lửa, làm thịt con mồi săn được ban chiều nướng lên ăn. Việc lột da con mồi đương nhiên là đám người hầu làm, thích khách áo đen cũng được kéo xuống xử lý.



      Bàn về nướng thịt, đối với người thích ăn thịt như Thủy Lung mà tất nhiên tự có tay nghề nướng thịt ngon rồi.



      Nàng gọi người mang vĩ nướng thịt đến, tự mình cắt thịt, ướp gia vị, lâu sau từng trận mùi thịt nướng thơm ngon bay lên, làm cho đám trai ở xung quanh quay lại nhìn, thầm nghĩ, nàng ta đường đường là đại tiểu thư của tướng quân phủ, vậy mà tay nghề nướng thịt của nàng so với ngự trù chuyên nghiệp ở trong cung còn thơm hơn.



      Phương Tuấn Hiền thấy ánh mắt của nàng chớp động, cười : “Đại tiểu thư nướng thịt thơm, còn xuất sắc hơn cả ngự trù trong cung nữa!”



      Đối với việc dò xét của , Thủy Lung ung dung bình tĩnh đáp: “Trước kia thường ra ngoài làm việc, đều tự mình làm mà ăn.”



      Bất kể là Bạch Thủy Lung trước đây, hay là Thủy Lung thủ lĩnh của hải tặc.



      Phương Tuấn Hiền nhớ tới, Bạch Thủy Lung từ có năng khiếu võ học vô song, mới tám tuổi thành lập quân công, tiêu diệt loạn đảng, đảm nhận nhiệm vụ. Phần bản lãnh hùng như thế này, quả thiên hạ ít có, làm cho nam tử cảm thấy xấu hổ, nản lòng.



      “Ha ha, để ta nếm thử tay nghề của Bạch đại tiểu thư ra sao?” Nhìn thấy miếng thịt hươu tự tay Thủy Lung nướng bên ngoài vàng ánh óng, mỡ bên trong thịt tuôn ra, càng tản ra mùi thịt thơm ngát, khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn. Phương Tuấn Hiền tới, mở miệng xin ăn, tay muốn thò ra bắt lấy.



      Thủy Lung chút lưu tình vỗ mạnh vào mu bàn tay . Bưng khay thịt nướng xong tới chỗ của Trưởng Tôn Vinh Cực. Người của Long Lân tổ chức đều biết, cướp đoạt thịt trong tay của Thủy Lung khác gì cướp đoạt thức ăn từ miệng cọp, trừ khi Thủy Lung tự nguyện cho ngươi.



      Phương Tuấn Hiền nhìn mu bàn tay đỏ bừng, sắc mặt biến đổi liên tục lúc trắng lúc xanh như khác gì tắc kè bông. Phát cáu trừng mắt nhìn Thủy Lung.



      Lúc này, Thủy Lung đem khay thịt nướng đặt cái bàn lùn trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, tự động lấy tấm vải sạch trải xuống đất, ngồi đối diện . Lại cầm vò rượu ướp nước đá, rót ra hai chén. Bưng lên chén rượu, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực cười : “Đến đây, ta kính ngươi chén.”



      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn dáng vẻ hào phóng của nàng, hơi uống sạch chén rượu, vẻ mặt cũng có thay đổi gì.



      Phong Giản thầm nghĩ: Từ trước đến nay, chủ nhân chưa từng nể mặt bất kỳ ai, e rằng Bạch Thủy Lung phải thất vọng.



      Thủy Lung buông chén rượu xuống, tiếp theo cầm đũa gấp khối thịt nướng bỏ vào cái chén trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, : “Thịt nướng tự tay ta làm, có số người muốn ăn cũng ăn được, ngươi nếm thử xem.”



      Lời này ra, làm cho mọi người khỏi quay lại nhìn về hướng Phương Tuấn Hiền mấy lần.



      Trưởng Tôn Vinh Cực lướt mắt nhìn sắc mặt khó coi của Phương Tuấn Hiền, khóe miệng cong lên hơi cười, cầm đũa lên gắp lấy miếng thịt trong chén.



      Phong Giản giật mình.



      Thủy Lung tự rót rượu cho mình, đôi đũa trong tay nàng linh hoạt nhảy múa khay thịt nướng ngừng, tốc độ kẹp thịt cũng giống như gió.



      Trưởng Tôn Vinh Cực cũng bị nàng cuốn hút, động tác lười biếng cũng nhanh lên chút. Nhìn trộm vẻ mặt ăn uống cách vui vẻ của nàng. Đôi mắt tỏa sáng, ngay cả tròng mắt cũng tự chủ được cười cong khóe mắt, đáy lòng nhảy nhót, rung động ngừng.



      Khi hai đôi đũa cùng kẹp lên miếng thịt cuối cùng, Thủy Lung ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực.



      Thở ra ngụm hơi nóng, Thủy Lung dịu dàng tươi cười, buông đũa xuống.



      Nàng có việc cần cầu người ta, đương nhiên phải cho người ta mặt mũi rồi.



      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy đôi môi khẽ cười của nàng, đỏ au bóng loáng vì mỡ trong thịt nướng, trong lòng chợt thấy môi của nàng rất đẹp, đẹp đến mức làm cho đáy lòng người ta cảm thấy ngứa, cảm giác kỳ lạ.



      biết xuất phát từ suy nghĩ hoặc là theo bản năng, Trưởng Tôn Vinh Cực kẹp miếng thịt, đưa đến bên miệng Thủy Lung.



      Thủy Lung chút do dự, há mồm ăn ngay --- Thịt đưa lên tới miệng, ngu gì ăn?



      Bàn tay cầm đũa của Trưởng Tôn Vinh Cực dừng lại lúc, hiểu lắm những rung động kỳ lạ ở trong lòng.



      Hành động, dáng vẻ của hai người hết sức tự nhiên có gì đặc biệt, lại làm cho người ở xung quanh cực kỳ khiếp sợ.



      Phía tây, nắng chiều nhuộm đỏ góc trời. Tất cả mọi người đều dùng xong bữa tối, bọn người hầu tự chung quanh đốt đèn lồng, làm cho chỗ cắm trại của bọn họ sáng bừng lên, chút u kinh khủng.



      Phương Tuấn Hiền nhìn tà dương, bỗng nhiên xúc động dâng trào ngâm bào thơ, lập tức liền nhận được trận vỗ tay tán thưởng của mọi người chung quanh.



      mới mở đầu, mọi người liền tìm được hứng thú mới, mỗi người đều làm bài thơ. có tài văn học thơ ca. Cũng có số người làm vài câu thơ phóng đãng, bừa bãi trêu chọc mấy nữ tử thẹn thùng đỏ mặt.



      Phương Tuấn Hiền chợt nhìn thấy Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực hai người họ, biết vì sao thích hai người bọn họ tách biệt với mọi người, nhướng mày : “ giờ, phía Bắc, Lâu Dương quốc bắt đầu rục rịch, bên ngoài hai quốc có vẻ như hữu nghị, trong tối lại đấu tranh ngừng. Ngoại bang gần biên giới yên phận, biên giới luôn có những cuộc chiến ngừng, thiên hạ nhìn như thái bình, thực tế khói thuốc súng dần nổi lên. Quân vương mỗi năm đều phiền muộn vì chuyện này, thân là con dân của Tây Lăng quốc, nên có trách nhiệm vì nước san sẻ sầu lo. Các ngươi , Tây Lăng quốc nên chiến hay là nên chiến?”



      Đề tài này rất nghiêm túc, đem khí tưng bừng náo nhiệt lúc đầu phá hủy còn lại gì.



      Nhóm quý nữ đối mặt nhìn nhau biết gì. Phần lớn đều nghe hiểu. Chỉ biết Phương Tuấn Hiền chuyện quốc gia đại , các tiểu thư khuê các như mấy nàng thể hiểu được việc nước.



      Nhóm hoàng tử, thần tử mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, nét mặt nghiêm túc.



      Lục hoàng tử tính tình sôi nổi, khinh suất, càng thiếu kiêu ngạo và ngông cuồng, cao giọng : “Chiến! Đương nhiên là phải chiến! Năm rồi, Lâu Dương quốc cùng nước của chúng ta quan hệ thân thiết như huynh đệ, đáng tiếc quốc quân Triệu Thiên Hữu dã tâm quá lớn, liên tục khiêu khích quốc gia của chúng ta, càng lúc càng táo tợn, là ghê tởm, xem thường Tây Lăng quốc của chúng ta có người!”



      Ngũ hoàng tử cũng tán thành lời của Lục hoàng tử, đám con dòng cháu giống này đều ủng hộ cách nghĩ của Lục hoàng tử, tuyên bố phải đem Lâu Dương quốc dẫm nát dưới chân.



      Trừ bỏ nhóm nữ quý vẫn mực ngậm miệng, Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung, Bạch Tuyết Vi, Trưởng Tôn Lưu Hiến và Phương Tuấn Hiền có lên tiếng.



      Phương Tuấn Hiền nhìn về phía Thủy Lung: “Bạch đại tiểu thư mới tám tuổi đánh giặc, tiêu diệt loạn đảng, tri thức sách lược đánh trận cùng võ học đều thuộc bậc nhất, từng được thầy đồ cùng quân vương ca ngợi. Vì vậy xin hỏi, theo ý của Bạch đại tiểu thư, Tây Lăng quốc có nên chiến hay ?”



      Thủy Lung hỏi lại: “Lần này cũng là trò chơi à? Nếu đúng vậy tốt, có phần thưởng hay ?”



      Bạch Tuyết Vi khinh miệt : “Đại tỷ tỷ, thân là con dân của Tây Lăng quốc, con của đại tướng quân, giúp đỡ cho nước nhà là trách nhiệm của mình, sao có thể xem là trò chơi, còn muốn lấy tục vật [1] làm phần thưởng.”



      Thủy Lung coi thường cái nhìn chăm chú của mọi người do lời ác ý của Bạch Tuyết Vi kích thích, đối với Bạch Tuyết Vi : “Vậy ngươi .”



      Bạch Tuyết Vi mặc dù có học võ nhưng đối với chuyện quân , đánh giặc ả dốt đặc cán mai, kêu ả , sợ là ngay cả quy định của quân đội cũng đều được. Nhưng ả ta chút hoang mang, vẻ mặt uất ức : “Đại tỷ tỷ biết muội biết những thứ này, kêu muội , phải là làm khó xử muội hay sao?”



      Ngũ hoàng tử nhíu mày : “Bạch đại tiểu thư cần làm khó dễ muội muội nhà mình, nếu Bạch đại tiểu thư muốn giở trò bịp bợm, ta đây ứng phó với ngươi. Chỉ cần Bạch đại tiểu thư đúng, hay, chỉ dựa vào việc làm giúp đỡ, san sẻ gánh nặng với nước này cũng đủ để được khen ngợi.”



      Thủy Lung nghe ra mặt trái của ý nghĩa trong lời của , nàng cũng soi mói.



      Nàng bình tĩnh nhìn bọn họ, cũng có trực tiếp từ chối giải đáp, cũng muốn ở trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực biểu ra giá trị của mình, làm cho kính trọng chút --- Người bán phải có ấn tượng tốt với người mua, như thế xác xuất mua bán thành công mới lớn.



      “Tây Lăng và Lâu Dương quốc đều có thực lực ngang bằng, hơn nữa có ngoại bang quấy rối, tùy tiện khai chiến chưa hẳn tốt.” Thủy Lung



      Mọi người nghe xong nhíu mày, ai cũng nghe được nước mình tốt, cho dù biết lời này rất có lý.



      “Chiến! Tất nhiên phải thắng, thắng mà chết, phải là quốc gia bất bại. Như thế nào để làm được những chuyện đó? Trước khi tuyên chiến phải tính toán, chuẩn bị cho thỏa đáng. Chiến nhưng tất thắng, cần có pháp lệnh nghiêm minh. Thắng nhưng chết, cần phải được huấn luyện tốt, phòng bị tốt, khiến cho địch dám phản kháng. Để trở thành quốc gia bất bại, quốc gia cần phải thuận theo dân, biết trưng cầu ý dân.”



      “Chiến! Cần phải chú ý ba thế thiên – địa – nhân. Thiên thế là vận mệnh trời định, quân địch đánh rút như sóng cuộn ào ào, thiên nhiên tụ biến, mình tự tan tác, quân ta đường núi, bầu trời có trăng ánh, hiển nhiên giống như có thần linh giúp đỡ. Địa thế là có ưu thế về địa lý, phía tây Lâu Dương quốc chung quanh bị núi bao bọc, đứng dựa vào thế nước, dê núi rất đông, quân ta có lợi thế về địa lý, có thể đem quân địch đùa giỡn ở trong lòng bàn tay. Nhân thế là đoàn kết của người dân, quân vương tài giỏi phải là người có tài có đức, phải thấu tình đạt lý hiểu lòng dân, vũ khí sắc bén lương thực dồi dào. Am hiểu phương pháp và sach lược dụng quân tác chiến, binh lính sợ chết, quân ta ắt đánh đâu thắng đó, gì cản nổi.”



      Thủy Lung xong cảm thấy miệng lưỡi đều khô, định bụng rót chén nước uống cho trơn cổ họng, thấy chén nước được người đưa tới trước mặt.



      Ngón tay thon dài, trắng nõn nắm chén nước của đối phương, móng tay sạch mượt mà được cắt tỉa gọn gàng, hình dạng giống như ngọc thạch được mài dũa, nhưng trơn bóng hơn so với cái chén.



      Thủy Lung khen ngợi trong lòng tiếng, nhận lấy chén nước uống hết, liếc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực cái.



      Mọi người ở chung quanh hề lên tiếng, chỉ có tiếng ‘chi chi’ lửa đốt củi vang lên.







      justify;" align="---oOo---







      [1] Vật tầm thường.

      lan đỗ thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26: Tục nhân tục vật



      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng


      Nhóm quý  nữ biết vì sao nhóm hoàng thân, đại thần nghe xong lời của Thủy Lung, mỗi người đều sa vào trạng thái suy nghĩ sâu xa hoặc bộ dạng ngây ngốc kinh ngạc như vậy. Các nàng ta căn bản nghe nhưng hiểu được ý tứ trong lời của Thủy Lung, càng biết những lời này để lộ ra học vấn về chiến lược tinh túy và quý báu biết bao nhiêu.

      Bạch Tuyết Vi cũng đồng dạng nghe được nửa hiểu nửa, cũng hiểu được lần này Thủy Lung lại giành được nổi bật, có được danh tiếng.  Trong lòng oán giận dứt, dường như lơ đảng hỏi: “Đại tỷ tỷ nghe đơn giản, làm lại rất khó. Muốn làm được những chuyện này e rằng phải mất rất nhiều thời gian, chẳng phải là vẫn như cũ để cho Lâu Dương quốc ung dung tự tại hay sao?”

      “Từ trước đến nay, hai nước trước khi giao chiến cầu phải có chuẩn bị đầy đủ. Nếu chiến phải thắng, thể thắng chiến để làm gì? Nước nhà tạm thời làm được những chuyện đó, liền nghỉ ngơi dưỡng sức, huấn luyện binh mã, tìm hiểu địa thế biên ải của Lâu Dương quốc, phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”

      Bạch Tuyết Vi nghe nàng loạt chữ với chữ, đáy mắt bốc lửa, truy hỏi đến cùng: “Đại tỷ tỷ lời này chính là thể chiến? Lâu Dương quốc thể đánh, đám giặc ngoại bang ở bên cạnh lẽ cũng thể cùng chúng đánh?”

      Thủy Lung khẽ nhíu chân mày, liếc nàng trêu tức.

      Lúc đầu, Ngũ hoàng tử giúp Bạch Tuyết Vi bới móc Thủy Lung, bây giờ lại khinh thương nhìn ả, : “Bạch nhị tiểu thư hiểu mưu lược quân cần gì phải mở miệng quấy rầy, lời của Bạch đại tiểu thư phải chiến, trái là muốn chiến. Nhưng mà trước khi chiến cần phải có chuẩn bị đầy đủ, thể nắm giữ phần thắng trong tay há có thể tùy tiện tuyên chiến, phải biết rằng khi hai nước tuyên bố đánh nhau người chịu khổ chính là bình dân bá tánh. Quyết định thắng bại thể hành động theo tình cảm.”

      Bạch Tuyết Vi sắc mặt trắng bệch, cúi đầu xuống, ôn nhu : “Là Tuyết Vi quá lỗ mãng.”

      Làm ra dáng vẻ đáng thương, nam tử nào lại có thể trách tội.

      Bây giờ, Thủy Lung chậm rãi : “Ngươi cũng biết bọn chúng cũng chỉ bọn trộm cắp ngoại bang, đâu cần Tây Lăng quốc phải bận tâm lo lắng. Bên trong ngoại bang có hai tộc mạnh nhất là Nam Man và Bắc Cưỡng. Mặt ngoài hai tộc coi như quan hệ hữu nghị, thực tế cũng giống như chúng ta cùng Lâu Dương quốc, chỉ chờ có thời cơ, có đấu tranh nội bộ, đến lúc đó Tây Lăng quốc có thể làm Hoàng Tước phía sau.[1]

      Ánh mắt sáng ngời Tứ hoàng tử sáng ngời, vội vàng hỏi: “Đại tiểu thư cơ hội theo như ngươi là?”

      Thủy Lung : “Hai tộc trưởng của Nam Man và Bắc Cưỡng sớm có mâu thuẫn từ rất lâu, cự tuyệt tuyên chiến đó là vì sao? Nguyên nhân lớn nhất chính là tín ngưỡng của bọn họ, tín nhiệm mù quáng đối với thần linh. Hàng năm, hai tộc đều cử hành cúng tế thần linh, thỉnh cầu thần dụ, hai tộc từng lấy được chỉ dẫn của thần linh, nếu hai tộc chiến tranh, cả hai bên đều bị diệt.”

      Tứ hoàng tử nghe vậy trong lúc thể hiểu ngay được, Phương Tuấn Hiền mở miệng : “Ý của ngươi là muốn táy máy tay chân trong lời chỉ dạy của thần linh?”

      Ngũ hoàng tử nhíu mày: “Nghe hai tộc được thần trợ giúp, thủ vệ ở Tế Thần Điện còn nghiêm ngặt hơn cung điện của tộc trưởng, nếu muốn động thủ, chỉ sợ là dễ.”

      Lục hoàng tử nhìn dáng vẻ thản nhiên của Thủy Lung, cười : “Thấy Bạch đại tiểu thư ung dung như vậy, nhất định nghĩ ra cách rồi phải ?”

      Nhưng có phát , giọng điệu của lễ độ và tôn kính.

      Thủy Lung cười khẽ: “Tộc vương của hai tộc sớm lòng dạ tuyên chiến, chỉ thiếu lí do mà thôi.”

      Vì vậy, chỉ cần bọn họ lưu lại dấu vết chứng tỏ Tây Lăng giở trò, khi đó, tộc vương của hai tộc đem mọi thứ giảng giải càng đầy đủ hoàn chỉnh.

      Ánh mắt Tứ hoàng tử càng ngày càng sáng, ánh mắt nhìn Thủy Lung càng ngày càng kính nể, thở dài: “ sớm nghe Bạch đại tiểu thư văn tài võ lược thiên phú cực cao, để cho phần lớn nam tử đều cảm thấy xấu hổ. Hôm nay, được nghe tiểu thư bàn luận, quả nhiên lời đồn phải giả. Trưởng Tôn Ảnh Ngọc ta bội phục!”

      Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử gật đầu liên tục, khiến nhóm thần tử cũng phải phụ họa theo, cũng biết có bao nhiêu , bao nhiêu giả.

      Phương Tuấn Hiền lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thủy Lung, dịch chuyển môi, lại nhìn về phía Trưởng Tôn Lưu Hiến vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, hề lên tiếng.

      nhớ , quân vương từng ở triều bàn về ngoại bang cùng Lâu Dương quốc, người nào có thể chia sẻ lo sầu với quân vương, tất nhiên được quân vương thích. Mấy tháng trước, Thủy Lung từng hỏi Trưởng Tôn Lưu Hiến, cũng cam đoan nghĩ biện pháp giúp giải quyết, để cho có được coi trọng của quân vương.

      Phương Tuấn Hiền trong lòng phỏng đoán chỉ đúng nửa.

      Thủy Lung có thể biết chuyện ngoại bang và Lâu Dương quốc như vậy, chính xác là do trí nhớ của Bạch Thủy Lung trước kia, còn lý luận mà nàng chính là dựa vào kiến thức học tập cùng hiểu biết ở đại, hoàn toàn liên quan gì đến Bạch Thủy Lung trước kia.

      Trăng treo đầu cành, sắc trời cũng còn sớm, đối với nhóm quý nữ khuê các mà , tại nên trở về phủ, nếu ảnh hưởng đến thanh danh.

      Trước khi rời , Tứ hoàng tử đối với Thủy Lung : “Bạch đại tiểu thư vẫn chưa tốt nghiệp Quốc Tử Giám, sau này học, hi vọng có thể cùng Bạch đại tiểu thư cùng nhau nghiên cứu thảo luận tài năng và học vấn.

      Bạch đại tiểu thư này giống như trong lời đồn tàn ngược, đạo lí. Thái độ nhu hòa lại mất vẻ hào hiệp, võ đoán. Càng làm cho người khác kính nể chính là đầy bụng kinh luân tài hoa, người bình thương thể sánh bằng.

      Đây cũng là ý nghĩ của rất nhiều người, ấn tượng đối với Thủy Lung cũng thay đổi rệt.

      “Đợi chút.” Thủy Lung lên tiếng giữ chân bọn người chuẩn bị rời , : “Trò chơi đầu tiên, tổ của ta cùng Võ vương thắng, ta cũng đơn độc mình cầu lấy phần thưởng. Nhưng trò chơi này, có tính là mình ta thắng ?”

      Mọi người đầu choáng mắt hoa, nghĩ tới Thủy Lung vẫn bám riết vấn đề này. Lục hoàng tử ngây người lúc, sau đó cười ha ha, cười cực kỳ thoải mái, miệng ngớt: “Ngươi cho chúng ta , chỉ vì phần thưởng thôi sao? Ha ha, thú vị! Trò chơi này đương nhiên Bạch đại tiểu thư thắng, biết Bạch đại tiểu thư muốn thưởng cái gì? Chỉ cần quá đáng, chúng ta đều làm được.”

      Những người khác có phản bác, coi như cam chịu, đồng ý lời của Lục hoàng tử.

      Thủy Lung nhướng mày cười, khuôn mặt chất phác vì vậy mà trở nên sinh động hơn, lửa trại hừng hực chiếu vào càng làm cho mặt nàng xinh đẹp hơn chút, chỉ trong nháy mắt nhưng lại làm cho mọi người rung động và kinh diễm thôi.

      Đào chi , đốt đốt kỳ hoa.

      Loại tuyệt mỹ đốt cháy linh hồn con người này, làm sao lại có thể xuất người của Bạch Thủy Lung?

      Sau khi mọi người hoàn hồn, nhìn thấy khuôn mặt bình thường của Thủy Lung, mới nghĩ có lẽ chính mình bị hoa mắt.

      Thủy Lung có phát mọi người có chút khác thường, mềm : “Mỗi người chuẩn bị năm trăm lượng hoàng kim làm phần thưởng .”

      “...” ai ngờ rằng, Thủy Lung lại muốn tiền tài vật tầm thường, dung tục như vậy làm phần thưởng.

      Lục hoàng tử bật cười ha ha: “Bạch đai tiểu thư, ngươi đùa chứ?”

      Thủy Lung liếc cái.

      Đây ràng nghiêm túc. ==’’’

      Chợt Phương Tuấn Hiền : “Năm trăm lượng hoàng kim có chút nhiều, bọn ta đều là con cháu của thanh quan[2], có nhiều tiền của như vậy.”

      Phương Tuấn Hiền xong, nhóm hoàng thân quý thích gật đầu phụ họa.

      Thủy Lung nhìn Phương Tuấn Hiền, có thể đem thanh quan tự nhiên như vậy cũng có bản lĩnh.

      “Đại tỷ tỷ, chỉ là trò chơi thôi mà, đâu cần phải cho là , tiền tài chẳng qua chỉ là tục vật [3]thôi.” Lời ôn nhu thiện lương như vậy, đương nhiên từ mồm Bạch Tuyết Vi ra rồi.

      Thủy Lung mỉm cười: “Ý của ngươi là hoàng tử chính miệng chấp nhận, cũng có thể thừa nhận sao?” Giương cao mi lên, an nhàn thoải mái : “Tiền tài là tục vật. Ta cũng chỉ là tục nhân. Đem nó cho ta là việc làm chính đáng nhất.”

      Bạch Tuyết Vi trợn mắt, nghĩ tới bị Thủy Lung đánh ngược lại. muốn phản bác lại bị Trưởng Tôn Lưu Hiến đè lại tay, lời trong cổ họng đành nuốt xuống.

      Lục hoàng tử nhíu mày, liếc xéo Bạch Tuyết Vi cái, sau đó cười với Thủy Lung: “Lời ra, đương nhiên phải làm. Chỉ có điều trước, cầu được quá đáng, bọn ta mới có thể làm.”

      Thảo luận trong chút, phần thưởng là mỗi người đưa hai trăm lượng hoàng kim biến thành nhóm hoàng tử mỗi người năm trăm lượng, nhóm đại thần mỗi người nộp trăm lượng, nhóm quý nữ cần đưa, vì bọn họ chỉ là tiểu thư khuê các, tiền tài đều bị người nhà quản lý, có thể sử dụng nhiều như vậy được.

      Thủy Lung tính toán lúc, biết được tối nay buôn bán lời hơn ba nghìn lượng hoàng kim, tâm tình sung sướng nhìn sang Trưởng Tôn Vinh Cực cười : “Sắc trời còn sớm, uống vài chén. Ta mời khách.”

      Phong Giản trộm nhìn ánh trăng, nghĩ thầm: Trời như vậy còn sớm à?

      biết thời điểm này ở đại, mới là thời gian có nhiều người hoạt động nhất.

      “Ờ.” Trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lên lưu quang sáng rực.



      ---oOo---


      [1] Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu: bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn ở phía sau. Ý chỉ những người muốn làm chuyện gì đó nhưng lại bị người khác lợi dụng cơ hội để làm hại.

      [2] Quan liêm chính nhận hối lộ.

      [3] Vật tầm thường.

      [4] Người tầm thường.
      lan đỗ thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng
      Chương 27: Hỉ nộ bất định


      Giờ này, các tửu lâu bình thường đều đóng cửa, nơi náo nhiệt duy nhất chính là phố phong trần.

      Phong Giản còn nghĩ xem Thủy Lung mang chủ nhân nhà mình đâu uống rượu, mạch theo nàng tới nơi nồng nặc mùi son phấn này, đến nơi phong trần với muôn nghìn hồng tía, da mặt khỏi co rúm lại.

      Hai người này danh nghĩa là vị hôn phu – thê do hoàng thượng tự mình tứ hôn, lại dẫn nhau đến chỗ phong trần như thanh lâu để uống rượu mua vui?

      Xuân Ý lâu hổ danh là hoa lâu nổi danh nhất ở phố phong trần thành Kỳ Dương. Liếc mắt cái liền phát khí bên trong lâu náo nhiệt, vui vẻ rất nhiều so với bạn cùng nghề.

      Thủy Lung đứng trước cửa nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực cười cười, nhường cho bước vào trước.

      Trưởng Tôn Vinh cực nhìn nàng, chậm rãi bước vào trong.

      Thủy Lung vừa bước vào, liền có người chạy thông báo cho Xuân Nương biết. Xuân Nương từ lầu xuống, nhìn thấy Thủy Lung cùng Trưởng Tôn Vinh Cực đứng bên cạnh nàng suýt chút nữa giật mình ngã úp sấp. May mắn phản ứng nhanh nhạy, dùng khăn tay che khuất khóe miệng, cười duyên : “Hôm nay, Bạch đại tiểu thư mới rãnh rỗi đến đây a ~ Ai u! Vị công tử này là ai? Trông hơi lạ mặt nha, có phải là lần đầu tiên đến đây ?”

      Nàng hết hồn, chỉ sợ Thủy Lung hành động theo cảm tính, đem Võ vương người ta lừa đến thanh lâu, là vì để trả thù lần trước bị đối phương bán. Miếu của nàng cung ứng nổi phật lớn như Võ vương đâu. T_T

      Thủy Lung : “Chuẩn bị gian phòng lịch .”

      Xuân Nương nghe lời liền dẫn ba người lên gian phòng Tuyết Nhạn, cẩn thận : “Bạch đại tiểu thư có cần dặn dò gì nữa ?”

      Thủy Lung cảm thấy Xuân Nương đúng là người cẩn thận, sắp xếp phòng lịch đúng là phòng lịch , trang trí trong phòng điều để lộ ra tao nhã, lịch , có tục khí của hoa lâu: “Đem các món ăn ngon lên đây, ngoài ra, gọi thêm bốn mỹ nhân đến hầu hạ.”

      Xuân Nương khó xử: “Tứ đại mỹ nhân của lâu, Liêu Nhi và Ương Ương tạm thời được rãnh.”

      Thủy Lung gật đầu : “Vậy gọi Ngọc Lan cùng Hồng Tước lại đây.”

      Xuân Nương do dự lúc, liền đáp lời ra ngoài.

      Ngoài cửa.

      Xuân Nương đỡ trán, vẻ mặt xoắn xuýt đau khổ, thấp giọng thào: “Ai u, tiểu tổ tông của ta, ngươi làm sao có thể mang vị hôn phu đến chỗ trăng hoa như vậy, còn biểu như quen thuộc với quy định của hoa lâu, hai người lại muốn bốn mỹ nhân hầu hạ.”

      Đừng Xuân Nương rối rắm biết làm sao, Phong Giản ở trong phòng đứng sau lưng Trưởng Tôn Vinh Cực cũng đồng dạng kinh ngạc vì lời và việc làm của Thủy Lung.

      “Ngươi mới quay về Tây Lăng quốc, đối với thay đổi của thành Kỳ Dương quen thuộc chưa.” Thủy Lung làm tổ ở ghế dựa nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực : “Xuân Ý lâu tuy rằng phải hoa lâu nổi danh nhất ở thành Kỳ Dương, nhưng bốn đại mỹ nhân lại có phong thái khác nhau, cuối cùng hàng năm hoa khôi có năng lực phải thi đấu tranh tài lần.”

      Bây giờ thân thể của nàng còn , bình thường khi đứng, bởi vì khí thế người tương phản với vóc dáng cho nên người khác có phát . Lúc nàng làm tổ trong ghế dựa, làm cho người ta thể phát giác thân thể xương cốt nhắn, dáng vẻ lười biếng làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ tới con cáo từng gặp.

      “Ngươi điều tra ta.” Trưởng Tôn Vinh Cực , sắc điệu có chút nghi ngờ và hài lòng. Chỉ là tùy ý câu trần thuật. Dừng lát, chợt hỏi: “Nơi này là chỗ ngươi bị bán?”

      Phong Giản kinh ngạc nhìn bộ dạng lười biếng của Thủy Lung rất giống với Trưởng Tôn Vinh Cực. Lúc này, phát Trưởng Tôn Vinh Cực vì Thủy Lung mà phá lệ cũ liên tục. Bất kể là cùng kề sát thân thể cưỡi chung con ngựa, hay là tự mình bón đồ ăn cho Thủy Lung. tại, còn cùng nàng đến thanh lâu, còn chủ động hỏi nàng.

      Thủy Lung ngẩn ra cười, đùa: “Vì vậy ta còn buôn bán lời được ngàn lượng hoàng kim nữa.”

      ngàn lượng hoàng kim, lời này càng làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ mọi chuyện hơn.

      “Ngươi bị nam nhân phá trinh?” Từ xưa đến nay, thanh lười nhác bỗng dưng trở nên trầm ám, cũng phá lệ cười mị hoặc, lộ ra nguy hiểm làm cho người ta kinh hãi.

      Phía sau, Phong Giản cảm thấy da mặt cứng đờ rồi, thầm nghĩ: Chủ nhân, người hỏi như vậy có quá trực tiếp hay ?

      ràng là Trưởng Tôn Vinh Cực rất tức giận, Thủy Lung mới nhớ tới ban thân mình là vị hôn thê kiêm vương phi tương lai của . Ở đại, cũng có số nam nhân để ý đên trinh tiết của nữ nhân, ở xã hội phong kiến cổ đại càng cần phải , trinh tiết của nữ tử còn đáng giá hơn cả cái mạng.

      Đối phương để ý cũng là chuyện bình thường.

      ngàn lượng hoàng kim đủ để cho ta bán thân.” Thủy Lung hề sợ hãi, ngược lại còn trêu ghẹo Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ngươi sao? Nhìn bộ dạng mặt mày này của ngươi, đứng ở trong Thanh Phong lâu nhất định được rất nhiều người thương, phải ?”

      Phong Giản nghe xong, sắc mặt cứng nay càng thêm cứng.

      Bạch Thủy Lung, ngươi muốn sống nữa sao!

      Trưởng Tôn Vinh Cực nghe được câu trước của nàng, đáy lòng ngột ngạt bỗng dưng tan thành mây khói, câu kế tiếp của nàng cũng nghe lắm, lãnh đạm : “Chết sạch.”

      Thanh Phong lâu bị diệt môn, chuyện này nàng cũng biết. Lúc nãy như vậy cũng chỉ muốn trêu ghẹo Trưởng Tôn Vinh Cực thôi.

      Đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, nữ tử thanh tú bưng thức ăn vào. Xuân Nương dẫn hai nữ tử có diện mạo xinh đẹp vào trước mặt Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực cười : “Bạch đại tiểu thư, Ngọc Hương và Hồng Tước được đưa đến. biết tiểu thư cùng công tử có gì căn dặn nữa hay ?”

      Thủy Lung khoát tay, ý bảo cần.

      Xuân Nương thầm lo lắng ở trong lòng, nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực ở đây, nàng cũng dám làm ám hiệu ngầm với Thủy Lung, sợ đối phương nhìn ra manh mối.

      “Ngọc Lan / Hồng Tước có lễ.”

      Ngọc Lan và Hồng Tước hổ là hai trong bốn tứ đại mỹ nhân của Xuân Ý lâu, hai người đều là nương sạch , lại xinh đẹp như hoa. Giống như tên của các nàng, Ngọc Lan giống như cốc U Lan là nữ tử thanh lịch. Hồng Tước, liếc nhìn cái liền biết nữ tử này có tính tình hoạt bát, bộ dạng xinh đẹp kiều mị.

      “Trưởng Tôn huynh đệ thích người nào?” Thủy Lung ngoắc tay làm cho hai người bước lại gần, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi: “Nếu đều thích toàn bộ đều tặng cho người.”

      Phong Giản nhìn xem ngày, chung quy vẫn cảm thấy Thủy Lung có chút thích hợp, nhưng lại là chỗ nào thích hợp. Lúc này, nhìn diễn xuất cùng lời lẽ và hành động của nàng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, biết cái cảm giác cổ quái đó là gì rồi.

      Bạch Thủy Lung căn bản coi mình là nữ tử, lời và việc làm diễn xuất cũng hề giống nam nhân.

      Trong nháy mắt Phong Giản cũng hiểu được, cũng đoán trúng bộ mặt .

      Thủy Lung có xem bản thân mình là nữ.

      Từng là người thừa kế của Long Lân tổ chức, sau đó trở thành thần thoại Long Vương của hải tặc.

      Từ đến lớn, luôn bị huấn luyện nghiêm khắc. có vì giới tính mà được ưu đãi. Cho tới lúc trưởng thành, đặc thù của nữ tử mới rệt, mới bị huấn luyện viên phát . Lúc đó, tính cách của nàng muốn hình thành cố định, cải biến được. Nhưng lần này lại ngoài ý muốn trở thành Bạch Thủy Lung của Tây Lăng quốc.

      Tư tưởng đại sớm khắc sâu vào linh hồn của nàng rồi. Muốn bàn chuyện làm ăn trước hết phải chuyện tình cảm, hợp tác hữu nghị với nam nhân phải đến khách sạn tìm nữ nhân.

      Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nhíu mày. Thích? đời này có rất ít đồ vật hoặc là người được thích.

      Nhưng mà, lời này do Thủy Lung mở miệng hỏi, ngờ lại thờ ơ đáp.

      Liếc mắt nhìn hai nữ tử kia.

      Đập vào mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực là mảnh lửa , trong lòng nhịn được dâng lên phiền chán.

      “Cởi quần áo ra.”

      Hồng Tước từ lúc bước vào đây, liếc mắt cái liền nhìn đến Trưởng Tôn Vinh Cực, vì dung mạo giống như thiên nhân của mà rung động. Hơn nữa, đối phương ngồi ngay ngắn ở chỗ, vẻ mặt lười nhác im lặng. Còn đẹp hơn cả những vị thần tiên trong bức họa nữa.

      Công tử tự ngọc, như ma như trác. [1]

      Hồng Tước vừa mới nghĩ như vây, vậy mà công tử vừa mở miệng liền kêu nàng cởi quần áo ra, ánh mắt nhìn mình, có lo lắng ôn như như trong tưởng tượng, ngược lại con ngươi đen thui làm người ta sợ hãi.

      “Công... công tử...” Hồng Tước vừa xấu hổ vừa sợ, ngón tay nắm chặt quần áo, giống như do dự.

      Thủy Lung có chút ngạc nhiên, nghĩ tới Trưởng Tôn Vinh Cực sống cởi mở như vậy.

      “Chậm.” Giọng điệu của Trưởng Tôn Vinh Cực mất kiên nhẫn, trong nháy mắt nội lực quét về phía Hồng Tước.

      Chớp mắt, xiêm y màu đổ bị nát vụn rơi xuống đất. Khuôn mặt Hồng Tước trắng bệch vì sợ hãi, cùng màu với áo lót người. Ngây ngốc, cứng đờ đứng tại chỗ.

      “Sau này, cho phép ngươi mặc quần áo màu đỏ.” Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực lãnh đạm vô cùng, mí mắt nâng lên khẽ liếc về Hồng Tước cái, tiếp theo thu hồi, thanh bay, bá đạo, thần sắc hung ác kinh người: “Lần sau để ta nhìn thấy, vỡ vụn chính là máu thịt của ngươi.”

      Đôi mắt của Hồng Tước trừng lớn, sợ hãi giống như nhìn thấy quỷ quái. Thân mình lạnh rung tựa như lá khô trong gió.

      Đây mới là chủ nhân quen thuộc của , tính tình vui giận đoán được, lời tàn bạo vô tình... Phong Giản suy nghĩ, đồng thời cảm thấy thân thể căng thẳng, sợ bản thân mạo phạm cúc xúc tốt của Trưởng Tôn Vinh Cực.

      chén rượu đưa tới trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, còn có giọng trêu đùa của nữ tử: “Nếu sớm biết ngươi có khái niệm thương hương tiếc ngọc, ta cũng cần kêu mỹ nhân đến chịu khổ.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn qua nàng, thấy nàng cởi áo khoát của chính mình, trong lòng hơi ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi cởi quần áo làm cái gì?”

      Thủy Lung nhướng mày: “ phải ngươi ghét nhìn thấy người khác mặc đồ đỏ hay sao?”

      “Ngươi mặc đẹp.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhàng xong.

      Trước kia, có để ý người khác mặc quần áo màu gì, nhưng khi thấy Hồng Tước mặc quần áo có chút giống với Thủy Lung, bỗng nhiên cảm thấy rất gai mắt.



      ---oOo---


      [1] Công tử giống như ngọc, như giày vò như gọt giũa. -_- dựa theo QT đoán nghĩa thôi.
      lan đỗ thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng



      Chương 28: Ở chung hài hòa


      Người khác nghe lời này của Trưởng Tôn Vinh Cực liền nhận ra trong đó có chứa rất nhiều tình ý, ái muội. Chỉ có bản thân và Thủy Lung là có cảm giác.

      Thủy Lung dừng động tác cởi áo khoác, với Hồng Tước: “Ngươi lại đây, ngồi cạnh ta.” Lại dùng ánh mắt ý bảo nàng hầu hạ Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Dáng vẻ của Hồng Tước có chút cẩn thận, cứng ngắc, ràng là bị Trưởng Tôn Vinh Cực hù dọa chưa có hoàn hồn. Trái ngược, Ngọc Lan là nữ tử thông minh, có cố ý đến gần Trưởng Tôn Vinh Cực, chỉ làm những việc mình nên làm, dùng đũa gắp thức ăn để vào bát của Trưởng Tôn Vinh Cực, bộ dạng dịu dàng, ngoan ngoãn thể tả.

      Thủy Lung nâng chén kính rượu Trưởng Tôn Vinh Cực: “Tới nơi này thể chỉ ngồi như vậy, hai người chúng ta coi như đánh quen biết.” Uống cạn chén rượu, híp mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, cười khẽ : “Ngươi dùng kiếm đâm tay của ta, ta dùng đao cắt tay của ngươi. Ta bán ngươi vào Thanh Phong lâu, ngươi bán ta vào Xuân Ý lâu, như vậy coi như chúng ta huề nhau. Tính ra , ta cũng cứu ngươi lần, trái lại ngươi thiếu ta cái ân huệ.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực cũng uống rượu, gương mặt khẽ ngẩng lên: “Ta có kêu ngươi cứu.”

      Thủy Lung nhướng mày, vô lại : “Nhưng cứu chính là cứu, mắc nợ ân huệ cũng chính là mắc nợ.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực trầm mặc hồi, lúc Phong Giản nghĩ vui, lại nghe tiếng hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

      Phượng Nhãn Quả.

      Thủy Lung muốn lấy Phượng Nhãn Quả từ Trưởng Tôn Vinh Cực, cũng biết được làm ăn buôn bán là nên gấp gáp trong chốc lát.

      “Kết giao bằng hữu.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực sửng sốt lúc, con ngươi đen thùi nhìn chăm chú vào Thủy Lung, sảng khoái : “Ngươi là vị hôn thê của ta.”

      “Quan hệ giữa vị hôn thê và bằng hữu có đụng chạm gì với nhau.” Thủy Lung .

      Hai người trò chuyện rất tự nhiên, nhưng bọn họ lại để ý nội dung trò chuyện của mình, hù Hồng Tước và Ngọc Lan sợ tới mức mặt mũi xanh mét.

      Hồng Tước cẩn thận rót rượu cho Thủy Lung, lại gắp thức ăn cho nàng, khi chuẩn bị bỏ vào bát. Thủy Lung nhướng mày cười, nghiêng đầu theo chiếc đũa của nàng, há miệng ăn thức ăn nàng gắp.

      Hồng Tước giật mình ngón tay cũng mềm nhũn, thiếu chút nữa làm rớt chiếc đũa lên bàn.

      Sắc mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực bỗng nhiên đen thui.

      Phong Giản là người đầu tiên phát vẻ mặt biến đổi, người thứ hai là Ngọc Lan ngồi bên cạnh .

      “Công tử, đây là món đậu hủ Thủy Tinh ngọc bài nổi tiếng ở Xuân Ý lâu, ngài nếm thử chút?” Ngọc Lan dùng giọng điệu mềm , lấy thìa múc miếng đậu hũ trong đĩa đồng đưa tới bên miệng Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Phong Giản kinh hãi, còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở thấy Ngọc Lan nằm úp sấp dưới đất rồi. Quả nhiên, chủ nhân vẫn thích bị người ngoài đụng chạm, lại hiểu được thương hương tiếc ngọc là như thế nào. Nhưng mà, vì sao chủ nhân lại đối xử đặc biệt với Bạch Thủy Lung? Chẳng lẽ chủ nhân ưng ý nàng?

      Ở bên đối diện, Hồng Tước thấy hành động đánh ngã Ngọc Lan của Trưởng Tôn Vinh Cực xong thân mình liền cứng đờ. Thủy Lung quan sát sắc mặt của , tự hỏi: Đối phương thích nữ tử thanh lâu, hay là cố tình muốn làm bạn với nàng, cho nên mới có hành động làm phá hoại khí như vậy?

      Trưởng Tôn Vinh Cực vừa lúc nhìn sang phía nàng, phát tay của nàng ôm eo Hồng Tước, bất ngờ cảm thấy rất chướng mắt.

      có thu lại tính nết, thói quen của bản thân. Đôi mắt lạnh lùng, nghiêm nghị hơi híp lại. Khí thế kinh người bùng phát làm cho sa liêm [1] gió vẫn có thể lay động.

      cho phép ôm nàng ta.”

      Thủy Lung còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt lóe lên cái, nàng liền đổi chỗ ngồi. Nhìn lại mới phát Trưởng Tôn Vinh Cực tay ôm eo nàng, tay nắm giữ tại tĩnh mạch tay phải của nàng, thanh nhàng lại tràn ngập nguy hiểm ngầm: “Phế bỏ nó có cách nào ôm được.”

      Thủy Lung cảm giác được tăng lên sức lực, gân tay truyền đến từng trận đau buốt, tất cả chứng tỏ đối phương hề đùa hoặc là muốn hù dọa nàng.

      Hồng Tước và Ngọc Lan đều sợ hãi, Phong Giản thân mình căng thẳng, đối với việc này sớm nhìn quen còn kinh sợ nữa.

      “Đau.”

      Đáy mắt của Thủy Lung giấu kín hung quang, con ngươi mờ mịt như phủ tầng sương mù dày đặc làm rung động lòng người.

      Vốn là thanh cực kỳ dễ nghe, lời như mặt nước, giống như có ma lực vuốt ve lòng người.

      Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩn người, sức lực cũng nới lỏng chút.

      Thủy Lung cũng có phản kháng, nhìn đôi mắt lạnh lùng của Trưởng Tôn Vinh Cực, hai con ngươi trong suốt phản chiếu ảnh ngược của ở bên trong, ôn nhu : “Ngươi ôm, ta ôm là được.”

      Im lặng lúc.

      Phong Giản khiếp sợ phát giác, sát khí người Trưởng Tôn Vinh Cực đột nhiên biến mất!!

      “Đau?” Trưởng Tôn Vinh Cực hết giận, nhưng có buông cổ tay của nàng ra.

      Thủy Lung lắc đầu.

      Cảm giác đau đương nhiên là có.

      Nhưng mà, đau nhức chút xíu đối với nàng cũng chẳng có gì to tát.

      Lúc nãy thế, chỉ vì dùng thuật thôi miên cần có tiếng động để phá bỏ.

      Dùng thuật thôi miên đối với Trưởng Tôn Vinh Cực có tác dụng lớn, chỉ có thể làm yên lòng chút, nhưng mà chứng minh, nàng thành công.

      Chân mày của Trưởng Tôn Vinh Cực hơi nhíu lại, nhìn cổ tay có dấu vết xanh tím của Thủy Lung: “Ta thích người dối.”

      Phong Giản hiểu , bình thường chủ nhân nhà mình ba chữ ‘ thích’ [2], người hoặc vật được thích có kết cục tốt.

      Chỉ có điều, mọi thứ ở trước mắt chứng minh, Trưởng Tôn Vinh Cực lại vì Thủy Lung mà phá lệ cũ.

      có dấu hiệu tức giận, ngược lại còn vuốt ve cổ tay của Thủy Lung, sức lực vừa phải dịu dàng nắn bóp, làm tan máu bầm cho nàng. Bất chợt muốn đứng lên nhưng lại thuận tiện, Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi trở lại ghế dựa, phân vân muốn để Thủy Lung ngồi xổm hay là... Cùng ngồi chung?

      lưỡng lự bao lâu, Thủy Lung xoay người muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của . Động tác này của nàng, làm cho trong lòng của Trưởng Tôn Vinh Cực xuất loại cám giác ngột ngạt đè nặng, cần suy nghĩ nhiều, cánh tay dùng thêm lực đem nàng ôm vào trong lòng ngực của mình.

      Thân thể hai người dán chặt vào nhau, phía trước khi cưỡi chung con ngựa cũng như vậy, nhưng có dán chặt giống tại.

      Cái loại cảm xúc vừa mềm mại vừa ấm áp ở trong ngực, khiến cho Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy vừa quen lại vừa rung động, nội lực vừa tập trung ở đầu ngón tay bỗng dưng biến mất, thầm nghĩ rằng, chỉ cần có chút cảm xúc vui dâng lên, đem người ở trong ngực đánh bay ra ngoài. Đáng tiếc chờ hồi, cảm giác chán ghét khi bị người khác đên gần lại hề xuất , ngược lại còn cảm thấy vừa thú vị vừa dễ chịu?

      người ngươi có mùi gì vậy?” Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đâu sát vào gáy của Thủy Lung, mùi hương nhàn nhạt sạch , cũng hề làm cho thích.

      Thủy Lung thích cái loại cảm giác bị người trói buộc, nhưng người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu, đạm : “Mùi mồ hôi.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩn người, bất ngờ : “Mồ hôi của ngươi cũng thơm.”

      Thủy Lung như cười như : “Ngươi nghĩ rằng ta là Hương phi à?”

      Nhưng nàng biết, mùi mồ hôi của nàng quả là có mùi hương thoang thoảng rất đặc biệt.

      Trưởng Tôn Vinh Cực ngước mắt nhìn sắc mặt của nàng : “Ta là Võ vương, ngươi gả cho ta là Võ vương phi.” Còn chưa thở ra hơi, tiếp: “Nếu ngươi muốn danh hiệu Hương phi này, ta cũng có thể cho ngươi.”

      cần.” Thủy Lung nhìn cái tay ôm eo của mình, lại nhìn về cái tay ngừng xoa nắn, vuốt ve cổ tay bị bầm tím của mình, mỉm cười : “Có thể buông chưa?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực nới lỏng tay ôm nàng.

      Thủy Lung nghĩ là đồng ý, nghiêng người muốn bước xuống.

      Vậy mà, cái tay vừa mới nới lỏng kia lại dùng lực ôm trở về, chỉ nghe Trưởng Tôn Vinh Cực : “Ta thử nghiệm, phát mình muốn ôm ngươi.”

      Thủy Lung híp mắt: “Nhưng ta muốn.”

      “Ta muốn là được rồi.” Trưởng Tôn Vinh Cực . =_=

      Đuôi lông mày của Thủy Lung chợt lóe qua tinh quang, giống như phượng hoàng lửa xinh đẹp vô song. Trong phút chốc, trái tim mềm mỏng của Trưởng Tôn Vinh Cực nhảy rộn lên, thân hình mềm mại ở trong ngực đột nhiên vặn vẹo, giãy dụa, hơi để ý là đối phương chạy thoát.

      Sau hồi loi nhoi, Thủy Lung vẫn thể nào thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Trưởng Tôn Vinh Cực.

      “Đừng lộn xộn nữa.” Thấy người nào đó chịu ngồi yên, cứ tìm cách trốn thoát. Bản thân Trưởng Tôn Vinh Cực cũng bất ngờ chính mình có nổi giận, ngược lại còn cảm thấy thú vị.

      Thủy Lung thiêu mi, : “ phải ngươi thích gần gũi với người khác hay sao?”

      Đôi mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực trở nên sâu lắng, quan sát Thủy Lung từ đầu đến chân, : “Ở người của ngươi, ta còn chưa có tìm ra thứ làm ta thích.”

      Lời này, là ái muội dứt.

      Phong Giản sớm bị hai người làm cho sợ ngây người.

      như vậy, ta rất được ngươi coi trọng.”

      Như vậy, tỷ lệ mua bán Phượng Nhãn Quả thành công là rất cao.

      Trưởng Tôn Vinh Cực suy nghĩ đắn đo, cái trán nhăn lại.

      Thủy Lung vẻ mặt thoải mái, há mồm nhưng thanh.

      Trưởng Tôn Vinh Cực cũng im lặng, lông mày khẽ nhíu lại, dáng vẻ mờ mịt khó hiểu.

      Bỗng nhiên, hai người đều trầm mặc, làm cho ba người bọn Phong Giản, Hồng Tước và Ngọc Lan ngừng cảm thấy khó hiểu, bầu khí cũng trở nên kỳ lạ.

      Cuối cùng, vẫn là Thủy Lung lên tiếng phá vỡ trầm mặc: “Trưởng Tôn huynh mạnh mẽ.”



      ---oOo---



      [1] Rèm treo cửa.

      [2] Trong tiếng Trung ‘ thích’ được viết là不喜欢 = Bất hoan hỉ = thích. Cho nên đếm là ba chữ.
      pegau0205lan đỗ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :